-
Chương 891-895
Chương 891: Giải vây Chu Phú
Kiếm nào cũng dốc hết toàn lực.
Kiếm nào cũng tôi luyện mênh mông.
Trong lúc cổ tay lật chuyển, tất cả ý ảnh và quy tắc kiếm đạo đều được gọi hết ra.
Liên tiếp ba kiếm, quấy nhiễu cả đất trời, tầng Nghịch Huyết Ma Hổ có cảm giác như sắp vỡ vụn.
Trên mặt đất, giữa vô số vết nứt sâu hoắm, trong tiếng tê rống run rẩy chính là kiếm ý bắt đầu cuồn cuộn mãnh liệt dưới địa mạch, kiếm ý có chút biến hóa kỳ ảo này toàn bộ ngưng tụ vào thanh kiếm trong tay Chu Phú, cuối cùng hóa thành kiếm quang, nhắm vào Tô Minh...
"Quyền bạo!", ý muốn giết chết Chu Phú trước của Tô Minh nhanh chóng bị La Truất đoán ra.
Gã không chút do dự liền ra chiêu, tuyệt đối không thể để Tô Minh thực hiện được ý đồ, bèn đánh ra một quyền mạnh hơn nữa ầm ầm hướng về phía Tô Minh, quyền ấn hung tàn như mặt trời đang rơi xuống.
Không chỉ có vậy, sau khi La Truất đánh ra một quyền về phía Tô Minh, giúp đỡ Chu Phú xong thì lại ngước mắt lên, nhìn sang phía đám người Tiêu Lục đang bị hơn mười thần thông quy luật không gian trói chặt bao vây kia, gã muốn tiếp cận đám người này, dùng nắm quyền đánh vỡ sự trói buộc của những quy luật thần thông không gian đó, giúp đỡ đám người Tiêu Lục thoát khỏi vòng vây.
Chỉ có đám người Tiêu Lục thoát khỏi vòng vây, cùng nhau vây giết Tô Minh thì mới có thể có cơ hội giết ngược lại Tô Minh được.
Tư duy của La Truất rất rõ ràng.
Đáng tiếc sớm đã nằm trong phán đoán của Tô Minh rồi.
Thúc đẩy tâm thần, đỉnh Thần Ma lập tức khóa chặt La Truất!
"Ầm..."
Một quyền đáng sợ đó của La Truất bị đỉnh Thần Ma ngăn cản!
Không chỉ vậy, đường tiến của La Truất muốn tiếp cận đám người Tiêu Lục, giúp đỡ họ thoát khỏi vòng vây cũng lập tức bị đỉnh Thần Ma ngăn lại.
Gã ta đã bị đỉnh Thần Ma khóa chặt rồi.
"Thiên Vẫn kiếm pháp!", ngay sau đó chính là lúc tiễn Chu Phú lên đường, trong nụ cười của Tô Minh tràn ngập sát ý điên cuồng, Ma La kiếm trong tay sôi trào ầm ĩ, anh giơ tay lên liên tiếp chém ra hơn trăm kiếm.
Uyển chuyển không chút kiêng dè.
Vung kiếm không chút kiêng kè.
Hướng về phía Chu Phú mà đi.
Dưới tình huống như vậy, ba kiếm liên hoàn mà Chu Phú dốc hết toàn lực, liều mạng chém ra ngăn cản thế nào được đây?
Hoàn toàn không có một tia khả năng.
Một kiếm đã không thể so với Thiên Vẫn kiếm pháp do Ma La kiếm thi triển ra, càng không nói đến ba kiếm đấu với hơn trăm kiếm.
Chu Phú chết sững, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt suýt chút nữa là nổ tung.
Ông ta thân là cường giả đỉnh cấp danh tiếng lâu năm cảnh giới Tiên Vương tám chuyển, liên tiếp ba kiếm đã rút hết tiên nguyên trong cơ thể rồi, mà đối phương chỉ là một nam thanh niên còn chưa đến 30 tuổi, cảnh giới Đại Đế thượng vị ba chuyển lại chớp mắt có thể chém ra trăm kiếm?
Mẹ kiếp, đây đúng là... gặp quỷ rồi!
Thi triển những kiếm này không hao tổn gì ư?
Ý nghĩ tiếp theo của Chu Phú dường như là muốn bỏ chạy, ông ta đã biết kết cục khi ba kiếm đó của bản thân đối mặt với hàng trăm kiếm của Tô Minh.
Thế nhưng...
Điều khiến Chu Phú tuyệt vọng đó là, bầu trời đã bị bao phủ, bị Lung Thiên Chú của Tiêu Lục bao vây. Lung Thiên Chú này là để Tô Minh không thể bỏ chạy, nhưng cũng khiến Chu Phú không chạy thoát được!
Giữa lúc sống chết, Chu Phú gần như phản ứng theo bản năng, quát lớn một tiếng: "Cửu Bộc Tiên Ô! Ngăn cản!"
Một món tiên khí trung phẩm thuộc tính phòng ngự được thúc giục ra, hòng để tìm kiếm chút an toàn.
Đáng tiếc...
Có tác dụng không?
Chớp mắt, ba đạo kiếm quang liên tiếp đó của Chu Phú đã bị hủy diệt hóa thành hư vô.
Hàng trăm kiếm quang Thiên Vẫn kiếm đó của Tô Minh tựa như lưỡi hái tử thần lao đến, đến để thu hoạch mạng sống.
Trong nhãn cầu của Chu Phú thoáng hiện lên hàng trăm đạo kiếm quang đến từ khắp mọi phương hướng.
Nhìn trông vô cùng hỗn loạn nhưng trên thực tế thì đã khóa chặt mọi đường chạy trốn.
Hơn nữa, mỗi nhát kiếm đều hàm chứa mùi vị chết chóc khiến Chu Phú tuyệt vọng đến nghẹn ngào.
"Phốc...", hàng trăm kiếm đó lập tức phá hủy Cửu Bạo Tiên Ô, dù đến một phần một vạn hơi thở cũng không chống đỡ nổi, quá kém.
"Cứu tôi!", Chu Phú gào rống lên cầu cứu.
Lúc này, tiên nguyên trong cơ thể ông ta đã tiêu hao khá nhiều rồi.
Những tiên tắc, ý cảnh còn cả kiếm ý v.v cũng vô dụng.
Về phần bảo bối phòng ngự thì cũng có, nhưng đều không bằng Cửu Bạo Tiên Ô, đến Cửu Bạo Tiên Ô còn không chống đỡ được hàng trăm kiếm này của Tô Minh thì những tiên khí phòng ngự yếu hơn khác có tế ra cũng vô dụng.
Chỉ có thể cầu cứu.
Điều khiến người khác ngạc nhiên đó là, mặc dù La Truất đang giao chiến với đỉnh Thần Ma nhưng vẫn có vẻ dư lực. Gã không thể đánh vỡ được đỉnh Thần Ma, cũng không thoát được sự vướng víu từ đỉnh Thần Ma, nhưng bản thân cũng không đến nỗi bị đỉnh Thần Ma trấn áp.
Tay nghề điêu luyện!
Lúc này, nghe thấy Chu Phú cầu cứu, La Truất chỉ có một chút ít thời gian, sau đó...
"Tiên Đằng Tử Giáp Nhân, đi!", La Truất khẽ quát một tiếng.
Lập tức, một bóng người xuất hiện từ không trung. Toàn thân bóng người màu xanh đen, trên người dập dờn hàng tỷ kí hiệu, các loại bí pháp và trận pháp cổ xưa như xiềng xích bao vây quanh người.
Là một con rối hình người, nhưng chất liệu không phải làm từ kim loại mà là từ tiên đằng. Chính là tiên đằng còn cứng hơn cả sắt Huyền Hàn Băng ngoài bầu trời trong truyền thuyết.
Còn không phải là tiên đằng bình thường mà chính là tiên đằng đã được ngâm qua trong các loại nước thần đỉnh cấp.
Tiên Đằng Tử Giáp Nhân này chính là một trong những con bài chưa lật lớn nhất của La Truất. Thực lực rất mạnh! Gần như còn mạnh hơn cả bản thân La Truất, nhất là về mặt tấn công và cường độ thân thể, khả năng còn khủng bố hơn cả Huyết Ma Giao!
Nếu không phải lúc này đã quá nguy hiểm, La Truất căn bản sẽ không bạo lộ con át chủ bài này. Nhưng hiện tại không để lộ thì Chu Phú sẽ phải chết.
Một khi Chu Phú chết, lực chiến đấu của trận chiến vây giết Tô Minhh sẽ giảm đi khoảng ba phần ngay lập tức.
Lúc này không thể giữ lại bất cứ ẩn giấu gì nữa.
Giết Tô Minh là quan trọng nhất.
Tốc độ của Tiên Đằng Tử Giáp Nhân đó đặc biệt nhanh, tựa như thuấn di vậy.
Thân hình lóe lên, cơ hồ nhìn không rõ đã lao đi về phía Chu Phú, hòng muốn cứu thoát Chu Phú.
Chu Phú mừng rỡ!
Vỗn dĩ đang trong cơn tuyệt vọng, ngựa chết cầu cứu ngựa sống.
Nào ngờ...
Chu Phú vốn sắp chìm xuống đáy cốc lại lập tức trở nên chấn động, đã nhìn thấy hy vọng được sống.
Những quan khách có mặt ở đó đều ngây người ra nhìn. Trận chiến giữa Tô Minh và đám người La Truất, Chu Phú rối rắm hoa cả mắt, các chiêu đều có thể hủy thiên diệt địa, các loại thần thông, bí pháp, con bài chưa lật, cấp độ bất tận, chấn động hết lần này đến lần khác, đến hóa đá cũng không kịp...
Chương 892: La Truất đường cùng rồi!
Trong nháy mắt.
Chu Phú cảm nhận được sự tiếp cận của Tiên Đằng Tử Giáp Nhân!
Nhưng chính lúc này.
"Thái U Hỏa", Tô Minh tùy ý điểm một điểm, Thái U Hỏa giống như ngọn lửa chết chóc cũng cùng lúc xuất hiện từ hư không, trực tiếp ngăn cản trước người Tiên Đằng Tử Giáp Nhân.
Tô Minh phải giết chết Chu Phú.
Ai cũng không thể cứu được!
Chỉ là một con rối Tiêu Đằng Tử Giáp Nhân mà thôi.
Cùng với Tiêu Đằng Tử Giáp Nhân bị Thái U Hỏa ngăn cản...
Mặc dù, tiên đằng quả thực khủng bố, có vẻ chống cự được Thái U Hỏa, không đến nỗi bị Thái U Hỏa nhẹ nhàng đốt cháy thành hư vô.
Nhưng, Chu Phú...
"Phốc!"
Hoàn toàn không còn cơ hội nữa.
Hàng trăm kiếm quang Thiên Vẫn kiếm đó xuyên thủng Chu Phú, xuyên thủng qua thân hình và thần hồn của ông ta.
Bị giết chết trong giây lát.
Đường đường là Tiên Vương tám chuyển!
Chết! Chết rất nhẹ nhàng.
"Đáng chết! Quay lại!", La Truất toàn thân run lên, cùng lúc Chu Phú tử vong, gã tâm đã nguội lạnh, sợ rồi, bất giác muốn thu Tiên Đằng Tử Giáp Nhân trở về mới có cảm giác an toàn.
"Anh muốn thu về là thu về được sao?", Tô Minh khinh miệt mỉm cười, quay đầu lại nhắm vào La Truất nói: "Tới lượt anh rồi, nên tiễn anh lên đường thôi".
Tiên Đằng Tử Giáp Nhân đã bị Thái U Hỏa ngăn chặn.
Tô Minh chỉ động tâm một chút, Thái U Hỏa liền hóa thành một vòng lửa, bao vây xung quanh Tiên Đằng Tử Giáp Nhân.
"Tiên Đằng Tử Giáp Nhân! Quay lại đây!", La Truất bị Tô Minh nhắm trúng, chỉ cảm thấy cả người như bị rơi vào một hố sâu băng lạnh đến tận xương, tinh thần lẫn máu huyết đều sắp đông cứng lại, cái chết đến gần, rít gào một tiếng, dốc hết sức lực thúc giục Tiên Đằng Tử Giáp Nhân.
Gã muốn Tiên Đằng Tử Giáp Nhân miễn cưỡng đột phá vòng vây của Thái U Hỏa, cho dù vì vậy mà Tiên Đằng Tử Giáp Nhân sẽ bị thương, trả một cái giá rất lớn cũng đáng giá.
"Ầm...", quả nhiên, Tiên Đằng Tử Giáp Nhân vẫn rất nỗ lực, sau khi tiêu hao mất khoảng bảy phần bí văn và trận pháp bao phủ trên người nó, cuối cùng cũng phá được vòng vây của Thái U Hỏa, khí tức của Tiên Đằng Tử Giáp Nhân có chút hỗn loạn, quả thực đã bị thương, còn bị thương không nhẹ, nhưng đáng! Rất đáng.
La Truất xác định, nếu như Tiên Đằng Tử Giáp Nhân kết hợp với gã cùng chiến đấu với Tô Minh thì gã sẽ có chút cơ hội.
Thế nhưng...
Không đợi cho La Truất kịp vui mừng, hít thở nhẹ nhõm.
Tô Minh lại nhìn lướt qua Tiên Đằng Tử Giáp Nhân đã hóa thành một đạo quang ảnh cấp tốc quay lại, anh quát một tiếng: "Pháp Tắc Trường Hà!"
Pháp Tắc Trường Hà ầm ầm xuất hiện.
Chiến lực của Tô Minh mở rộng ra.
Các loại cấp độ con bài chưa lật bất tận.
Không phải là để chơi với gã mà là thật sự muốn giết chết gã.
Pháp Tắc Trường Hà hiện thân, Pháp Tắc Trường Hà đạt đến trình độ dung hợp hội tụ 9000 loại quy luật, quá mạnh rồi...
Cho dù đó là quy luật trong nền văn minh cấp hai.
Vẫn là hương vị duy ngã độc tôn.
Những quy tắc thuộc nền văn minh Trạch trong không gian xung quanh lúc này đều giống như mèo con nhìn thấy mãnh hổ, chỉ còn lại sự sợ hãi, run rẩy, hủy diệt, muốn tháo chạy...
Còn Pháp Tắc Trường Hà lại lập tức như bao trùm lên toàn thân Tiên Đằng Tử Giáp Nhân. Tiên Đằng Tử Giáp Nhân vốn đang cấp tốc thuấn di liền trực tiếp bị giam cầm.
Không chỉ là giam cầm, trong nháy mắt đã vỡ vụn, toàn thân vỡ vụn thành những mảnh nhỏ tiên đằng, sau đó đến mảnh nhỏ cũng bị chôn vùi hóa thành hư vô...
Pháp Tắc Trường Hà, quá mạnh!
Một màn như vậy khiến những quan khách có mặt tại đó đều có cảm giác không khống chế được.
Như Hổ Vân chẳng hạn, chứng kiến cảnh tượng này đến mức càng lúc càng xụi lơ, vô tri vô giác, hoảng sợ tới cực điểm.
"Không", La Truất rít gào, sắc mặt dữ tợn, trong tuyệt vọng có lẫn sự đau lòng, còn có cả vẻ táo bạo bị bức đến chân tường.
Tiên Đằng Tử Giáp Nhân là một trong những con bài chưa lật mạnh nhất của gã. Cứ như vậy mất rồi, đương nhiên đau lòng chứ.
Mà đau lòng vẫn là chuyện nhỏ.
Không có Tiên Đằng Tử Giáp Nhân, phần trăm gã được sống rất thấp, càng chưa nói tới thủ đoạn cực kỳ đáng sợ mà Tô Minh lại vừa thi triển ra.
Làm sao bây giờ?
Nên làm thế nào đây?
La Truất há miệng đớp từng ngụm không khí rồi thở hổn hển, ngăn cản sự tấn công của đỉnh Thần Ma đã khiến tâm trạng gã cực kỳ nặng nề.
Không ai muốn chết.
“Tha cho tôi, tôi dùng cả liên minh Vô Song để đổi lấy một mạng”, La Truất gào lên.
“Liên minh Vô Song về sau tôi sẽ đi dọn dẹp, liên minh Vô Song vẫn sẽ là của tôi, không thể trở thành vốn liếng cho anh bán mạng được", Tô Minh thản nhiên nói.
Không hề vội vàng.
"Tôi... tôi còn có điều kiện khác", La Truất gào lên.
"Vô dụng, tôi chỉ muốn giết anh thôi", Tô Minh rất nghiêm túc.
"Anh thật sự muốn ép tôi sao?", La Truất hung dữ gào lên.
"Câu nói này, tôi đã từng đối mặt với rất nhiều kẻ địch, trước khi bọn họ chết đều gào lên nói ra câu này, nhưng không có một ngoại lệ, kết quả đều như nhau. Sao hả, giờ anh muốn gọi lão đại chống lưng cho anh tới à? Hay là muốn tự bạo đây? Mời!", Tô Minh sao cũng được.
"Anh...", La Truất sắp phát điên rồi, gã thật sự muốn tự bạo để uy hiếp, nhưng nhìn thái độ đó của Tô Minh kìa...
"Pháp Tắc Trường Hà, đi!", không còn khách khí nữa, Tô Minh trực tiếp thục giục Pháp Tắc Trường Hà bổ nhào về phía Tô Minh.
"Đáng chết!", tròng mắt của La Truất đã đỏ hoe, cái chết thật sự kéo đến rồi, muốn bỏ chạy, quay người muốn bỏ chạy, nhưng đỉnh Thần Ma không dễ hất cẳng như vậy, căn bản không cho La Truất cơ hội bỏ chạy.
Dưới tình hình tuyệt vọng, La Truất vẫn giãy dụa, gã sử dụng các món tiên khí ném về phía Pháp Tắc Trường Hà.
Tự bạo.
Muốn tiên khí tự bạo.
Đáng tiếc.
Vô dụng.
Tiên khí tự bạo căn bản không đả thương được đến Pháp Tắc Trường Hà.
La Truất bèn đánh ra từng quyền về phía Pháp Tắc Trường Hà đang lao tới.
Vẫn không có tác dụng.
La Truất bắt đầu thiêu đốt thọ nguyên và tinh huyết của bản thân, mưu đồ thực hiện sự giãy dụa cuối cùng.
"Hà tất phải thế?", Tô Minh khinh miệt hừ một tiếng, dưới sự gia trì của quy luật không gian, thân hình khẽ động giống như một bóng ma đã tới phía sau lưng La Truất.
"Thái U Hỏa!", Tô Minh nâng tay lên, Thái U Hỏa ba động.
Phía trước có đỉnh Thần Ma.
Phía sau có Thái U Hỏa.
Còn cả Pháp Tắc Trường Hà đang đánh úp tới.
La Truất đường cùng rồi.
Chương 893: Lén lút
“Aaa… Nổ cho tôi!”. La Truất thật sự đã không còn cách nào khác nữa, vẻ mặt đáng sợ giống như ác quỷ. Gã ta điều khiển đan điền, định tự nổ bản thân, như vậy thì còn có được chút cảm giác sảng khoái sau cùng. Vì không ngờ Tô Minh cũng đã tiến đến gần, ở ngay sau lưng mình. Nếu vậy, khi tự phát nổ, dù cho Tô Minh dùng đến quy luật không gian thì cũng rất khó có thể chạy thoát được, ít nhất thì anh cũng sẽ bị thương nặng. Đấy là do Tô Minh tự chuốc lấy mà thôi, cứ muốn tiếp cận gã ta, vậy tức là tự nộp mạng thôi.
Nhưng…
Sự sung sướng và sảng khoái đó vẫn chưa đến thì đã lập tức biến mất.
Vì gã ta phát hiện bản thân… Đã không thể nào tự phát nổ được.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Đúng là phạm vi gần có thể khiến việc tự phát nổ phát huy tác dụng tốt hơn, nhưng đáng tiếc, trong phạm vi gần, tôi cũng có thể dùng kho tàng huyết mạch trấn áp huyết mạch của anh. Mặc dù không đến mức khống chế trực tiếp huyết mạch của anh nhưng có thể ngăn không cho huyết mạch của anh thông với đan điền để thực hiện việc tự phát nổ”, Tô Minh thầm lẩm bẩm trong bụng.
Cũng chính vào giây phút đó.
Quy luật Trường Hà đã được thi triển.
Nó lập tức nhấn chìm La Truất.
La Truất có thể giằng co trong quy luật Trường Hà được mười mấy giây thì đã là khá lắm rồi, nhưng vẫn phải chết.
Thần hồn và thể xác đều chết.
Đến lúc này, La Truất và cả Chu Phú đều đã chết.
Tô Minh chỉ mất mấy giây để giết chết hai người này.
Nhanh quá đi mất, nhanh đến mức không thể nào tin nổi!
Và cũng nhẹ nhàng quá!
Ở đằng xa, bọn Tiêu Lục và Dư Tự nhìn thấy hết tất cả thì trong lòng thấy tuyệt vọng.
Cảm giác tuyệt vọng không thể nào diễn tả được.
Trong số bọn họ thì thực lực của Dư Tự không bằng La Truất, cũng không bằng Chu Phú, kém hơn một họ một bậc.
Mặc dù Tiêu Lục mạnh thật, đặc biệt là tinh huyết hừng hực đến kinh người của ông ta, cảnh giới đạt đến mức bán bộ Tiên Tôn, nhưng trên thực tế, vì cảnh giới này quá hư ảo, dù cho có cố đốt cháy để chống đỡ thì sức chiến đấu thực tế cũng không mạnh bằng bán bộ Tiên Tôn thật sự.
Đương nhiên, dù là như vậy thì lúc này Tiêu Lục cũng đã thoát ra khỏi sự trói buộc do mười mấy loại quy luật không gian thần thông tạo thành rồi.
Tiêu Lục là người đầu tiên thoát ra được.
“Lục Tiên Trảm!”, đôi mắt của Tiêu Lục đã tối đen, sự thù hận ăn sâu vào tận xương tủy, ông ta nhìn Tô Minh chằm chằm, bất chấp tất cả ra tay.
Chiêu thức mạnh nhất của ông ta là Lục Tiên Trảm.
Thanh đao trong tay ông ta cứ như bị ma nhập.
Luồng khí màu đen gào thét.
Cuồn cuộn tuôn trào như muốn che lấp hết trời đất.
Ông ta đưa tay lên, dùng hết sức chém xuống.
Quy luật Sát Lục đỉnh phong thất đoạn, quy luật Hắc Ám đỉnh phong thất đoạn, quy luật Đao Ý đỉnh phong thất đoạn.
Rất mạnh mẽ.
Ba quy luật đỉnh phong thất đoạn lớn được đẩy đến cao trào.
Ánh đao vừa di chuyển thì trời đất đã biến đổi ngay.
Tầng Nghịch Huyết Ma Hổ đã sắp đổ sập hoàn toàn, thật sự đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.
Đáng sợ hơn là, Tiêu Lục đã chém một mạch bốn nhát.
Sau bốn cú chém, đừng nói Tiên Nguyên trong cơ thể bị cạn kiệt mà đến tinh huyết trong cơ thể và cả tuổi thọ cũng đã bị rút hết.
Bốn đòn tấn công đó cũng rất khả quan, ít ra thì cũng mạnh hơn nhiều so với ba kiếm liên hoàn của Chu Phú trước đó.
Đáng tiếc…
Không đủ mạnh!
Còn kém rất xa.
“Thiên Vẫn Kiếm Pháp”, Tô Minh nhấc tay lên, vung kiếm Ma La.
Mấy trăm chiêu kiếm được chém ra liên tiếp.
Đúng vậy, không phải là một trăm kiếm mà là mấy trăm kiếm.
Theo như Tô Minh tính toán thì có thể một kiếm sẽ không bằng một đao của Tiêu Lục, có thể là kém một chút.
Nhưng bốn đao đấu với mấy trăm kiếm thì sao?
Cùng đẳng cấp sao?
“Tôi không cam tâm”. Tiêu Lục hét lớn lên, ông ta đã đoán được kết quả nên nhằm thẳng về phía anh mà xông qua, cũng có ý muốn tự phát nổ.
“Nghĩ nhiều quá rồi!”, Tô Minh cười khinh bỉ, lười chẳng muốn né tránh.
Anh chỉ đứng im ở đó.
Quy luật Trường Hà lãng đãng xung quanh cơ thể.
Sau đó là Thái U Hỏa.
Chỉ trong chớp mắt.
Tiêu Lục tự phát nổ tạo thành tình cảnh long trời lở đất trước mặt Tô Minh.
Năng lượng đáng sợ từ cú tự phát nổ đó đập vào trong quy luật Trường Hà.
Quy luật Trường Hà đảo lộn, bị tổn thương nhẹ nhưng đã hồi phục lại hoàn toàn ngay sau đó.
Còn có một ít năng lượng phóng vào trong vị trí đang bị Thái U Hỏa bao bọc rồi bị nó nhẹ nhàng dập tắt và nuốt chửng.
“Đi thong thả, không tiễn!”. Sau cái chết của Tiêu Lục thì trận chiến gần như đã kết thúc. Tô Minh đi về phía Dư Tự và mấy chấp sự, trưởng lão của nhà họ Chu đang bị trói buộc trong mười mấy loại quy luật thần thông không gian, nhìn họ và nói.
Sau đó thì tùy tiện chỉ một cái.
Thái U Hỏa lãng đãng.
Thần Chết…
Đã đến!
Thái U Hỏa vào trong không gian thần thông đó rồi điên cuồng bốc cháy.
Dư Tự và mấy trưởng lão, chấp sự của nhà họ Chu lấy gì để chống đỡ đây?
Quan trọng là còn không thể chạy được.
Sau vài giây thì đã bị Thái U Hỏa đốt thành hư vô.
Đến giờ thì đã giải quyết xong.
Bên dưới là những ánh mắt kinh sợ đến cực độ giống như đang nhìn thấy thần ma, cơ thể không ngừng run lên bần bật.
Bao gồm cả bọn Chu Tồn Uyên và Hổ Vân đều thấy tuyệt vọng.
Đến cả Nghịch Huyết Ma Hổ cũng không biết nói gì.
Tô Minh xuống lại mặt đất.
“Bởi vậy mới nói, cho cô cơ hội để được chết một cách thoải mái mà cô không chịu, bây giờ thì đến chết thoải mái cũng không được nữa rồi”, Tô Minh nhìn sang Hổ Vân là lạnh lùng nói.
Tô Minh đang nói thì đột nhiên giơ tay lên, đấm ra một đấm.
Không có dấu hiệu gì trước.
Cú đấm đó được đấm lên người của Chu Tồn Uyên đang ở cách đó không xa.
Thứ nhất, Chu Tồn Uyên rất bất ngờ, thứ hai hắn ta cũng không có khả năng né tránh, thứ ba càng không có khả năng chống đỡ.
Lập tức bị đấm thành hư vô, thể xác và thần hồn đều chết.
Hổ Vân cũng đã sợ đến mất hồn run lên cầm cập.
“Tôi… Tôi…”, Hổ Vân muốn nói gì đó.
Chính vào lúc đó.
Tô Minh đột nhiên chau mày.
Giơ ngón tay giữa của bàn tay phải lên, hừ nhẹ và nói: “Suỵt, đợi một chút”.
Tiếp đó, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía một vết nứt cực lớn trên mặt đất ở cách đó không xa.
Chuyện gì thế?
Tất cả các khách mời có mặt ở đó cũng như tộc người Nghịch Huyết Ma Hổ đều nhất thời cảm thấy khó hiểu trong trạng thái run sợ, kinh hãi và tuyệt vọng.
Tô Minh đang nhìn gì thế?
Sau khi Tô Minh nhìn về phía vết nứt lớn đó thì nói: “Tôi cảm thấy tất cả các bảo bối ở tầng mà tộc Nghịch Huyết Ma Hổ sống, bao gồm cả bảo bối trong địa mạch ở sâu bên dưới tầng đó đều nên thuộc về tôi. Anh bạn nhân lúc tôi đang đánh nhau với người khác mà lén lút lấy trộm là đang cho rằng tôi bị mù hay là quá tự tin về phép ẩn thân của mình hả? Cho anh thời gian vài giây, xuất hiện ngay trước mặt tôi, nếu không thì tôi đảm bảo, đối với anh mà nói thì chết cũng là thứ xa hoa đấy”.
Chương 894: Huyền Sơ Tình
Khi giọng nói lạnh lùng của Tô Minh vang lên, rất nhiều người có mặt ở đó đã lập tức run rẩy, ngây ra vì bất ngờ. Đệch, không ngờ lại có người ở dưới đất muốn lấy trộm đồ.
Thế thì phải có gan lớn chừng nào?
Tất cả những người có mặt ở đó, chỉ cần không phải bị mù thì ai cũng biết được thực lực của Tô Minh đáng sợ đến mức nào, không ai là không sợ đến mức tim như muốn nổ tung.
Chắc người có ý đồ muốn ăn cắp này chắc sống đủ rồi, không muốn sống nữa quá.
Không khí im lặng khoảng một nhịp thở.
“Ầy”.
Một tiếng thở dài vang lên.
Là giọng của một cô gái.
Âm thanh không lớn, có hơi lười nhác và xen lẫn sự ngạc nhiên.
Tiếp đó.
Bóng một cô gái xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Vóc dáng cô gái rất cao ráo, chắc phải đứng trong top ba những cô gái có vóc dáng đẹp nhất trong số những cô gái mà Tô Minh từng gặp trước đây.
Chiếc váy dài màu xanh da trời càng làm tôn thêm vóc dáng cao ráo của cô ta.
Đôi chân thẳng, thon gầy và trắng trẻo thấp thoáng sau tà váy lụa màu xanh, khiến người ta có cảm giác rất kín đáo, không hề gợi cảm một cách lố lăng.
Khuôn mặt của cô gái cũng rất đẹp, nhưng không thanh thoát đến mức hoàn mỹ, chỉ nhìn mắt mũi miệng thôi thì vẫn kém hơn vẻ đẹp của Mộng Li Khinh Đàn, có điều rất có khí chất.
Khí chất của người có học thức.
Khí chất dịu dàng và nhã nhặn.
Cô ta đứng ở đó cứ như một bức tranh sơn thủy khiến người ta cảm thấy rất thích thú.
Trong sự nhanh nhẹn còn có sự cao quý của con nhà gia giáo.
Đặc biệt là mái tóc búi cao, kết hợp với cây trâm cài đầu bằng gỗ màu mây tím chạm kim cương nữa thì càng tôn thêm đôi phần phong thái.
Nói thật lòng, Tô Minh cũng thấy hơi kinh ngạc, vì nếu như cô gái này đã nhân lúc anh đang đánh nhau sống chết với Chu Phú và Tiêu Lục mà lén lút vào sâu trong địa mạch, muốn ăn cắp đồ thì đương nhiên nhân cách chẳng ra làm sao rồi. Theo như trực giác và suy đoán của Tô Minh, đó phải là một người mắt mũi láo liên, dù là phụ nữ, dù có xinh đẹp thì cũng không thể có khí chất tốt được.
Càng không thể nào có được vẻ nhã nhặn, dịu dàng và học thức.
Nhưng thực tế là…
Chuyện làm Tô Minh ngạc nhiên hơn nữa là cô gái này cô gái này còn trẻ, thậm chí có thể nói là tuổi rất nhỏ.
Chỉ tầm một trăm bảy mươi ngàn tuổi.
Đúng là rất nhỏ! Ở tầng Trạch, dưới mười triệu tuổi thì đều được tính là thế hệ trẻ, một trăm bảy mươi ngàn tuổi thì thật sự rất nhỏ, đương nhiên, không thể so sánh với tuổi của Tô Minh vì Tô Minh là trường hợp ngoại lệ.
Một trăm bảy mươi ngàn tuổi, có cảnh giới Tiên Vương chín chuyển.
Đấy là cảnh giới của đối phương mà Tô Minh có thể cảm nhận được…
Hơn nữa, Tô Minh có một dự cảm rất mạnh, dường như đối phương vẫn còn che giấu cảnh giới của mình.
Vì anh ngửi thấy được khí tức nguy hiểm từ trên người đối phương.
Nếu như là Tiên Vương chín chuyển bình thường thì nhất định sẽ không thể nào khiến anh có cảm giác nguy hiểm được.
Kỳ lạ!
Thật sự kỳ lạ!
“Cậu Tô hung dữ làm gì chứ? Nói ra thì Huyền Sơ Tình tôi đây còn vì cậu Tô mà bị thiệt thòi đấy”, cô gái trừng mắt Tô Minh, ánh mắt thoáng qua vẻ tức giận.
Tô Minh không có phản ứng gì với cái tên Huyền Sơ Tình đó cả, vì anh chưa từng nghe qua.
Nhưng những người khác có mặt ở đó.
Không có ai là không thay đổi sắc mặt.
Đệch!
Huyền Sơ Tình?
Huyền Sơ Tình nằm trong top ba mươi trên bảng xếp hạng Đạp Thiên sao?
Cái tên Huyền Sơ Tình này thật sự rất nổi tiếng.
Vì bảng xếp hạng Đạp Thiên là bảng mà ai dưới một trăm triệu tuổi đều có thể đề tên.
Nó gần như có thể chứa cả thế hệ trẻ và những người trung niên của nền văn minh Trạch.
Giá trị của nó thì khỏi phải bàn!
Cũng chính vì vậy, tuổi còn nhỏ mà muốn có tên trên bảng thì thật quá khó.
Trong các thế hệ tu giả võ đạo, những người dưới mười triệu tuổi mà có thể có tên trên bảng Đạp Thiên thì chẳng có được mấy người.
Còn Huyền Sơ Tình thì chỉ mới có một trăm bảy mươi ngàn tuổi thôi mà đã có tên trên bảng rồi.
Hơn nữa, còn thuộc top ba mươi trên bảng Đạp Thiên.
Có thể nói là đã tạo nên huyền thoại và cũng làm chấn động cả nền văn minh Trạch.
Vì vậy, cô ta rất nổi tiếng.
Hễ là người của nền văn minh Trạch thì ít nhiều gì cũng đều từng nghe nói đến cái tên Huyền Sơ Tình. Đương nhiên, chỉ là nghe tên thôi chứ chưa có cơ hội được tận mắt diện kiến dung nhan.
Hơn nữa, có lời đồn rằng lai lịch của Huyền Sơ Tình cũng rất đáng sợ. Mặc dù không ai có thể nói rõ được sự tình là thế nào.
Còn có người đồn, Huyền Vô Thần - người xếp thứ ba trên bảng Đạp Thiên là anh trai ruột của Huyền Sơ Tình, mặc dù không có bằng chứng chắc chắn.
“Nói cụ thể ra xem, sao lại là cô bị thiệt thòi lớn hả?”, Tô Minh hỏi.
“Trước hết, mấy tháng trước khi cậu Tô đây đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ này thì tôi đã đến đây rồi và luôn ở trong địa mạch sâu thẳm của tầng Nghịch Huyết Ma Hổ, vì sâu bên trong địa mạch có một tiên mạch mang tính hàn mà thú cưng Tiểu Bạch của tôi, ừm, một con mèo Băng Vân vừa hay cũng thuộc tính hàn. Vì muốn cho con mèo Băng Vân của tôi có thể đột phá, thăng cấp, tôi đã để mèo Băng Vân ở lại địa mạch sâu thẳm, còn tôi thì đợi ở bên ngoài, cùng nó tu luyện, chỉ có vậy mà thôi. Tôi đã đụng chạm đến ai đâu nào!”, Huyền Sơ Tình lạnh lùng nói.
Trong giọng nói có chút giận giữ và oán trách.
“Hơn nữa, việc tôi dắt theo thú cưng của mình đến địa mạch dưới sâu để hấp thụ tiên mạch đã được sự đồng ý của lão tổ tông tộc Nghịch Huyết Ma Hổ rồi. Mặc dù vị lão tổ tông đó chỉ còn lại chút tàn hồn nhưng đã sớm tan thành mây khói rồi”. Huyền Sơ Tình lại nói.
“Vậy thì tại sao khi tôi quyết chiến với người khác thì khí tức của cô đã bị lộ? Khiến tôi có cảm giác như cô đã đột ngột dùng phép ẩn thân để đến đây và vào trong địa mạch”, Tô Minh hỏi lại.
“Cậu Tô còn nói vậy nữa à? Vốn dĩ tôi và Tiểu Bạch đang tu luyện, không có bất cứ ai làm phiền, mọi thứ đang rất tốt, đương nhiên là không để lộ khí tức ra rồi. Nhưng khi anh và mấy người đó đánh nhau, gây ra động tĩnh quá lớn, xé rách cả tầng Nghịch Huyết Ma Hổ tới tận địa mạch, Tiểu Bạch đang tu luyện đã bị đánh thức, đương nhiên là tôi cũng tỉnh lại rồi. Vì vậy, anh mới cảm nhận được khí tức của tôi”.
Tô Minh hơi bối rối.
Chuyện này…
Nếu như vậy thì bản thân anh đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Hơn nữa, hình như còn đang làm phiền người khác.
Chương 895: Chí Bảo từ trên trời rớt xuống
"Nếu anh không tin thì theo tôi vào sâu trong địa mạch đi, Tiểu Bạch cũng bị thương vì anh, giờ vẫn đang chữa thương ở trong đó đấy. Lần này bị thương, có lẽ trong vòng 1 triệu năm, nó sẽ khó đi lại được vì có vẻ đã bị thương đến kinh mạch", Huyền Sơ Tình nhìn chằm chằm Tô Minh: "Nếu không phải tôi không dám chắc có bắt được anh hay không thì lúc trước tôi đã ra tay dạy cho anh một bài học rồi".
Huyền Sơ Tình thật sự không dám chắc mình có thể đánh bại Tô Minh. Tuy từ đầu đến cuối, cô ta đều không hiểu nổi tại sao một chàng trai chưa đến 30 tuổi lại có thể mạnh đến mức này! Nhưng sự thật chính là sự thật.
Tô Minh càng xấu hổ, anh xác định đối phương cũng không có nói dối, dưới sự khủng bố của thần hồn anh thì chưa ai có thể nói dối trước mặt anh hết.
"Thế nên, tôi mới nói là mình thiệt quá thiệt, anh có lỗi với tôi, có vấn đề gì không?", Huyền Sơ Tình hỏi ngược lại.
"Vậy... cô dẫn tôi đi xem Tiểu Bạch đi, tôi còn biết chữa thương nữa đó", Tô Minh nói.
Đó cũng chẳng phải việc gì to tát, anh cố gắng giải quyết cho người ta vậy.
Tô Minh vừa nói vừa chộp lấy nhẫn không gian của đám người Chu Phú, Tiêu Lục, Chu Tồn Uyên, Dư Tự, La Truất vào tay. Đây đều là chiến lợi phẩm, không thể vứt đi được.
"Anh biết chữa thương?", Huyền Sơ Tình nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, trình độ ở mặt y đạo của tôi cũng chẳng kém cạnh gì võ đạo", Tô Minh gật đầu đáp.
"Tiểu Bạch! Ra đây!", Huyền Sơ Tình cũng dứt khoát gọi Tiểu Bạch ra.
Mấy giây sau, một bóng dáng màu trắng lập tức xuất hiện trên vai Huyền Sơ Tình. Nó là một con mèo trắng muốt, có một đôi mắt trong veo màu tím trông rất thông minh, đang hơi tức tối nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Tiểu Bạch, anh ta có thể chữa thương cho mày", Huyền Sơ Tình vuốt ve bộ lông trên người Tiểu Bạch, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh ta không có ý xấu, có chủ mày ở đây thì anh ta không thể làm gì mày đâu".
Bấy giờ, Tiểu Bạch mới hơi bình tĩnh lại.
Tô Minh bước tới trước mặt Huyền Sơ Tình.
Huyền Sơ Tình hơi ngại ngùng vì Tô Minh đứng gần quá.
Sau khi Tô Minh bước tới, bèn vươn tay đặt lên đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch định giãy giụa, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã cảm giác được một dòng nước ấm áp chảy vào trong người.
Kế tiếp, Tiểu Bạch kinh ngạc, vì vết thương ở kinh mạch của nó đã nhanh chóng lành lại. Chẳng những khôi phục, mà cơ thể còn bị dòng nước ấy cọ rửa một lần, y như tẩy tủy vậy.
Mấy giây sau, Tô Minh rút tay về, Tiểu Bạch meo một tiếng.
"Tiểu Bạch khỏi rồi?", Huyền Sơ Tình ngạc nhiên: "Tiểu Bạch đang cảm ơn anh đó".
"Chuyện nhỏ", Tô Minh cười nói.
Hơn nữa, chính Tô Minh cũng không phát hiện, thái độ của anh với Huyền Sơ Tình rất tốt ngay từ lần đầu gặp mặt. Mà cũng đúng thôi, sắc đẹp cũng là một mặt, vì đối phương quả thật là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Song, Tô Minh cũng chẳng phải loại người chưa biết mùi đời, Mộng Li Khinh Đàn, Diệp Mộ Cẩn, Đạm Đài Vô Tình... có ai mà không phải là mỹ nhân tuyệt sắc? Anh đã sớm có đề kháng trước cái đẹp rồi.
Thế nên, chắc chắn không phải vì đối phương là một cô gái xinh đẹp mà đối xử tốt với người ta. Mà là có nguyên nhân khác.
Đúng lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Huyền Sơ Tình bỗng lóe lên vẻ gian trá, dường như nhớ tới gì đó, chần chờ nói: "Anh Tô này, vì anh mà Tiểu Bạch đã vuột mất một cơ hội thăng cấp. Tuy, giờ anh đã trị hết cho nó, nhưng vẫn coi như là bị anh làm hại, đúng không?"
Tô Minh gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy nên, anh Tô này, anh nợ tôi một lần đó nhé", Huyền Sơ Tình lại nói.
"Cũng có thể nói vậy", Tô Minh vẫn gật đầu.
"Thế, giờ tôi có thể dùng nó không?", Huyền Sơ Tình chớp chớp mắt hỏi.
"Cô nói trước đi, rồi tôi sẽ suy xét".
Nếu đối phương được nước làm tới thì anh sẽ mặc kệ cô ta.
Dù anh khá có thiện cảm với cô ta, thậm chí không hiểu sao còn cảm thấy khí tức của đối phương rất thoải mái, nhưng anh cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình.
"Tôi muốn mời anh Tô tham gia thi đấu trong bí cảnh với mình", đôi mắt Huyền Sơ Tình sáng bừng, nói: "Đương nhiên, tôi biết nó chỉ là một món nợ nho nhỏ, mà lại muốn mời anh Tô tham gia thi đấu trong bí cảnh thì hơi quá đáng, nên tôi sẽ trả công cho anh".
"Cô tính trả gì?", Tô Minh nhàn nhạt hỏi.
Đúng là hơi quá đáng, nếu Huyền Sơ Tình không nhắc tới việc sẽ trả công thì có lẽ anh đã quay lưng bước đi rồi.
"Dường như anh Tô rất có tâm đắc về mặt luyện thể", Huyền Sơ Tình đánh giá Tô Minh từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Mà tôi, vừa vặn có một kiện bảo vật tên là Cửu Lôi Thiên Phường".
Huyền Sơ Tình vừa nói vừa giơ tay lên, trong tay hiện lên một căn nhà nhỏ cực kỳ đẹp, trông còn khéo léo hơn cả tác phẩm nghệ thuật. Cả ngôi nhà có màu tím, tỏa ra ánh sáng bạc. Chỉ liếc nhìn một cái đã biết nó là một kiện Chí Bảo.
Nó cũng thật sự là Chí Bảo, vì Tô Minh có thể xác định, cấp bậc của nó e rằng còn kinh khủng hơn cả tiên khí thượng phẩm rất nhiều.
"Cửu Lôi Thiên Phường này là do tôi tìm được trong một di tích. Bên trong có chín luồng sấm sét đến từ vực ngoại. Lúc tôi tìm được nó, chỉ còn lại một luồng, nhưng dù thế thì cũng cực kỳ có tác dụng đối với anh. Vì luồng sấm sét kia có thể giúp anh luyện thể".
Tô Minh khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra: "Luyện thể bằng sấm sét?"
Anh cũng có nghe nói, nhưng vẫn chưa từng thử, vì điều này cần sấm sét đỉnh cấp mới được.
Dựa vào sấm sét bổ vào người, đốt cháy những tạp chất trong cơ thể, rồi xây lại, để đạt tới hiểu quả của luyện thể.
Vì vậy, nên anh có yêu cầu cực cao với sấm sét, cao đến một trình độ khủng bố.
"Tôi dám khẳng định, luồng sấm sét trong Cửu Lôi Thiên Phường kia sẽ không khiến anh thất vọng. Nếu không tin thì anh có thể thử cảm nhận khí tức của nó", Huyền Sơ Tình chợt nghĩ, Cửu Lôi Thiên Phường liền mở ra một cái cửa sổ. Khí tức của sấm sét lập tức bị Tô Minh ngửi được.
Sau đó, sắc mặt Tô Minh chợt thay đổi hẳn!
Nó rất mạnh, mạnh đến khó tin.
Tô Minh nổi hết cả da gà, xác định luồng sấm sét kia quả thật có thể đe dọa tới mình. Nó chắc chắn sẽ giúp mình luyện thể được, vả lại, còn mang đến hiệu quả cực kỳ tốt.
Sau đó, cánh cửa sổ kia chợt đóng lại.
"Tôi đồng ý", Tô Minh liếm môi, không chút do dự đáp.
Đây quả thực là Chí Bảo từ trên trời rớt xuống!
Nó chính là vật báu vô giá đối với Tô Minh!
Thậm chí, anh còn có thể xác định, khi có được Cửu Lôi Thiên Phường thì có lẽ cường độ cơ thể mình sẽ tăng lên gấp mấy lần chỉ trong thời gian ngắn.
Kiếm nào cũng dốc hết toàn lực.
Kiếm nào cũng tôi luyện mênh mông.
Trong lúc cổ tay lật chuyển, tất cả ý ảnh và quy tắc kiếm đạo đều được gọi hết ra.
Liên tiếp ba kiếm, quấy nhiễu cả đất trời, tầng Nghịch Huyết Ma Hổ có cảm giác như sắp vỡ vụn.
Trên mặt đất, giữa vô số vết nứt sâu hoắm, trong tiếng tê rống run rẩy chính là kiếm ý bắt đầu cuồn cuộn mãnh liệt dưới địa mạch, kiếm ý có chút biến hóa kỳ ảo này toàn bộ ngưng tụ vào thanh kiếm trong tay Chu Phú, cuối cùng hóa thành kiếm quang, nhắm vào Tô Minh...
"Quyền bạo!", ý muốn giết chết Chu Phú trước của Tô Minh nhanh chóng bị La Truất đoán ra.
Gã không chút do dự liền ra chiêu, tuyệt đối không thể để Tô Minh thực hiện được ý đồ, bèn đánh ra một quyền mạnh hơn nữa ầm ầm hướng về phía Tô Minh, quyền ấn hung tàn như mặt trời đang rơi xuống.
Không chỉ có vậy, sau khi La Truất đánh ra một quyền về phía Tô Minh, giúp đỡ Chu Phú xong thì lại ngước mắt lên, nhìn sang phía đám người Tiêu Lục đang bị hơn mười thần thông quy luật không gian trói chặt bao vây kia, gã muốn tiếp cận đám người này, dùng nắm quyền đánh vỡ sự trói buộc của những quy luật thần thông không gian đó, giúp đỡ đám người Tiêu Lục thoát khỏi vòng vây.
Chỉ có đám người Tiêu Lục thoát khỏi vòng vây, cùng nhau vây giết Tô Minh thì mới có thể có cơ hội giết ngược lại Tô Minh được.
Tư duy của La Truất rất rõ ràng.
Đáng tiếc sớm đã nằm trong phán đoán của Tô Minh rồi.
Thúc đẩy tâm thần, đỉnh Thần Ma lập tức khóa chặt La Truất!
"Ầm..."
Một quyền đáng sợ đó của La Truất bị đỉnh Thần Ma ngăn cản!
Không chỉ vậy, đường tiến của La Truất muốn tiếp cận đám người Tiêu Lục, giúp đỡ họ thoát khỏi vòng vây cũng lập tức bị đỉnh Thần Ma ngăn lại.
Gã ta đã bị đỉnh Thần Ma khóa chặt rồi.
"Thiên Vẫn kiếm pháp!", ngay sau đó chính là lúc tiễn Chu Phú lên đường, trong nụ cười của Tô Minh tràn ngập sát ý điên cuồng, Ma La kiếm trong tay sôi trào ầm ĩ, anh giơ tay lên liên tiếp chém ra hơn trăm kiếm.
Uyển chuyển không chút kiêng dè.
Vung kiếm không chút kiêng kè.
Hướng về phía Chu Phú mà đi.
Dưới tình huống như vậy, ba kiếm liên hoàn mà Chu Phú dốc hết toàn lực, liều mạng chém ra ngăn cản thế nào được đây?
Hoàn toàn không có một tia khả năng.
Một kiếm đã không thể so với Thiên Vẫn kiếm pháp do Ma La kiếm thi triển ra, càng không nói đến ba kiếm đấu với hơn trăm kiếm.
Chu Phú chết sững, mặt cắt không còn giọt máu, ánh mắt suýt chút nữa là nổ tung.
Ông ta thân là cường giả đỉnh cấp danh tiếng lâu năm cảnh giới Tiên Vương tám chuyển, liên tiếp ba kiếm đã rút hết tiên nguyên trong cơ thể rồi, mà đối phương chỉ là một nam thanh niên còn chưa đến 30 tuổi, cảnh giới Đại Đế thượng vị ba chuyển lại chớp mắt có thể chém ra trăm kiếm?
Mẹ kiếp, đây đúng là... gặp quỷ rồi!
Thi triển những kiếm này không hao tổn gì ư?
Ý nghĩ tiếp theo của Chu Phú dường như là muốn bỏ chạy, ông ta đã biết kết cục khi ba kiếm đó của bản thân đối mặt với hàng trăm kiếm của Tô Minh.
Thế nhưng...
Điều khiến Chu Phú tuyệt vọng đó là, bầu trời đã bị bao phủ, bị Lung Thiên Chú của Tiêu Lục bao vây. Lung Thiên Chú này là để Tô Minh không thể bỏ chạy, nhưng cũng khiến Chu Phú không chạy thoát được!
Giữa lúc sống chết, Chu Phú gần như phản ứng theo bản năng, quát lớn một tiếng: "Cửu Bộc Tiên Ô! Ngăn cản!"
Một món tiên khí trung phẩm thuộc tính phòng ngự được thúc giục ra, hòng để tìm kiếm chút an toàn.
Đáng tiếc...
Có tác dụng không?
Chớp mắt, ba đạo kiếm quang liên tiếp đó của Chu Phú đã bị hủy diệt hóa thành hư vô.
Hàng trăm kiếm quang Thiên Vẫn kiếm đó của Tô Minh tựa như lưỡi hái tử thần lao đến, đến để thu hoạch mạng sống.
Trong nhãn cầu của Chu Phú thoáng hiện lên hàng trăm đạo kiếm quang đến từ khắp mọi phương hướng.
Nhìn trông vô cùng hỗn loạn nhưng trên thực tế thì đã khóa chặt mọi đường chạy trốn.
Hơn nữa, mỗi nhát kiếm đều hàm chứa mùi vị chết chóc khiến Chu Phú tuyệt vọng đến nghẹn ngào.
"Phốc...", hàng trăm kiếm đó lập tức phá hủy Cửu Bạo Tiên Ô, dù đến một phần một vạn hơi thở cũng không chống đỡ nổi, quá kém.
"Cứu tôi!", Chu Phú gào rống lên cầu cứu.
Lúc này, tiên nguyên trong cơ thể ông ta đã tiêu hao khá nhiều rồi.
Những tiên tắc, ý cảnh còn cả kiếm ý v.v cũng vô dụng.
Về phần bảo bối phòng ngự thì cũng có, nhưng đều không bằng Cửu Bạo Tiên Ô, đến Cửu Bạo Tiên Ô còn không chống đỡ được hàng trăm kiếm này của Tô Minh thì những tiên khí phòng ngự yếu hơn khác có tế ra cũng vô dụng.
Chỉ có thể cầu cứu.
Điều khiến người khác ngạc nhiên đó là, mặc dù La Truất đang giao chiến với đỉnh Thần Ma nhưng vẫn có vẻ dư lực. Gã không thể đánh vỡ được đỉnh Thần Ma, cũng không thoát được sự vướng víu từ đỉnh Thần Ma, nhưng bản thân cũng không đến nỗi bị đỉnh Thần Ma trấn áp.
Tay nghề điêu luyện!
Lúc này, nghe thấy Chu Phú cầu cứu, La Truất chỉ có một chút ít thời gian, sau đó...
"Tiên Đằng Tử Giáp Nhân, đi!", La Truất khẽ quát một tiếng.
Lập tức, một bóng người xuất hiện từ không trung. Toàn thân bóng người màu xanh đen, trên người dập dờn hàng tỷ kí hiệu, các loại bí pháp và trận pháp cổ xưa như xiềng xích bao vây quanh người.
Là một con rối hình người, nhưng chất liệu không phải làm từ kim loại mà là từ tiên đằng. Chính là tiên đằng còn cứng hơn cả sắt Huyền Hàn Băng ngoài bầu trời trong truyền thuyết.
Còn không phải là tiên đằng bình thường mà chính là tiên đằng đã được ngâm qua trong các loại nước thần đỉnh cấp.
Tiên Đằng Tử Giáp Nhân này chính là một trong những con bài chưa lật lớn nhất của La Truất. Thực lực rất mạnh! Gần như còn mạnh hơn cả bản thân La Truất, nhất là về mặt tấn công và cường độ thân thể, khả năng còn khủng bố hơn cả Huyết Ma Giao!
Nếu không phải lúc này đã quá nguy hiểm, La Truất căn bản sẽ không bạo lộ con át chủ bài này. Nhưng hiện tại không để lộ thì Chu Phú sẽ phải chết.
Một khi Chu Phú chết, lực chiến đấu của trận chiến vây giết Tô Minhh sẽ giảm đi khoảng ba phần ngay lập tức.
Lúc này không thể giữ lại bất cứ ẩn giấu gì nữa.
Giết Tô Minh là quan trọng nhất.
Tốc độ của Tiên Đằng Tử Giáp Nhân đó đặc biệt nhanh, tựa như thuấn di vậy.
Thân hình lóe lên, cơ hồ nhìn không rõ đã lao đi về phía Chu Phú, hòng muốn cứu thoát Chu Phú.
Chu Phú mừng rỡ!
Vỗn dĩ đang trong cơn tuyệt vọng, ngựa chết cầu cứu ngựa sống.
Nào ngờ...
Chu Phú vốn sắp chìm xuống đáy cốc lại lập tức trở nên chấn động, đã nhìn thấy hy vọng được sống.
Những quan khách có mặt ở đó đều ngây người ra nhìn. Trận chiến giữa Tô Minh và đám người La Truất, Chu Phú rối rắm hoa cả mắt, các chiêu đều có thể hủy thiên diệt địa, các loại thần thông, bí pháp, con bài chưa lật, cấp độ bất tận, chấn động hết lần này đến lần khác, đến hóa đá cũng không kịp...
Chương 892: La Truất đường cùng rồi!
Trong nháy mắt.
Chu Phú cảm nhận được sự tiếp cận của Tiên Đằng Tử Giáp Nhân!
Nhưng chính lúc này.
"Thái U Hỏa", Tô Minh tùy ý điểm một điểm, Thái U Hỏa giống như ngọn lửa chết chóc cũng cùng lúc xuất hiện từ hư không, trực tiếp ngăn cản trước người Tiên Đằng Tử Giáp Nhân.
Tô Minh phải giết chết Chu Phú.
Ai cũng không thể cứu được!
Chỉ là một con rối Tiêu Đằng Tử Giáp Nhân mà thôi.
Cùng với Tiêu Đằng Tử Giáp Nhân bị Thái U Hỏa ngăn cản...
Mặc dù, tiên đằng quả thực khủng bố, có vẻ chống cự được Thái U Hỏa, không đến nỗi bị Thái U Hỏa nhẹ nhàng đốt cháy thành hư vô.
Nhưng, Chu Phú...
"Phốc!"
Hoàn toàn không còn cơ hội nữa.
Hàng trăm kiếm quang Thiên Vẫn kiếm đó xuyên thủng Chu Phú, xuyên thủng qua thân hình và thần hồn của ông ta.
Bị giết chết trong giây lát.
Đường đường là Tiên Vương tám chuyển!
Chết! Chết rất nhẹ nhàng.
"Đáng chết! Quay lại!", La Truất toàn thân run lên, cùng lúc Chu Phú tử vong, gã tâm đã nguội lạnh, sợ rồi, bất giác muốn thu Tiên Đằng Tử Giáp Nhân trở về mới có cảm giác an toàn.
"Anh muốn thu về là thu về được sao?", Tô Minh khinh miệt mỉm cười, quay đầu lại nhắm vào La Truất nói: "Tới lượt anh rồi, nên tiễn anh lên đường thôi".
Tiên Đằng Tử Giáp Nhân đã bị Thái U Hỏa ngăn chặn.
Tô Minh chỉ động tâm một chút, Thái U Hỏa liền hóa thành một vòng lửa, bao vây xung quanh Tiên Đằng Tử Giáp Nhân.
"Tiên Đằng Tử Giáp Nhân! Quay lại đây!", La Truất bị Tô Minh nhắm trúng, chỉ cảm thấy cả người như bị rơi vào một hố sâu băng lạnh đến tận xương, tinh thần lẫn máu huyết đều sắp đông cứng lại, cái chết đến gần, rít gào một tiếng, dốc hết sức lực thúc giục Tiên Đằng Tử Giáp Nhân.
Gã muốn Tiên Đằng Tử Giáp Nhân miễn cưỡng đột phá vòng vây của Thái U Hỏa, cho dù vì vậy mà Tiên Đằng Tử Giáp Nhân sẽ bị thương, trả một cái giá rất lớn cũng đáng giá.
"Ầm...", quả nhiên, Tiên Đằng Tử Giáp Nhân vẫn rất nỗ lực, sau khi tiêu hao mất khoảng bảy phần bí văn và trận pháp bao phủ trên người nó, cuối cùng cũng phá được vòng vây của Thái U Hỏa, khí tức của Tiên Đằng Tử Giáp Nhân có chút hỗn loạn, quả thực đã bị thương, còn bị thương không nhẹ, nhưng đáng! Rất đáng.
La Truất xác định, nếu như Tiên Đằng Tử Giáp Nhân kết hợp với gã cùng chiến đấu với Tô Minh thì gã sẽ có chút cơ hội.
Thế nhưng...
Không đợi cho La Truất kịp vui mừng, hít thở nhẹ nhõm.
Tô Minh lại nhìn lướt qua Tiên Đằng Tử Giáp Nhân đã hóa thành một đạo quang ảnh cấp tốc quay lại, anh quát một tiếng: "Pháp Tắc Trường Hà!"
Pháp Tắc Trường Hà ầm ầm xuất hiện.
Chiến lực của Tô Minh mở rộng ra.
Các loại cấp độ con bài chưa lật bất tận.
Không phải là để chơi với gã mà là thật sự muốn giết chết gã.
Pháp Tắc Trường Hà hiện thân, Pháp Tắc Trường Hà đạt đến trình độ dung hợp hội tụ 9000 loại quy luật, quá mạnh rồi...
Cho dù đó là quy luật trong nền văn minh cấp hai.
Vẫn là hương vị duy ngã độc tôn.
Những quy tắc thuộc nền văn minh Trạch trong không gian xung quanh lúc này đều giống như mèo con nhìn thấy mãnh hổ, chỉ còn lại sự sợ hãi, run rẩy, hủy diệt, muốn tháo chạy...
Còn Pháp Tắc Trường Hà lại lập tức như bao trùm lên toàn thân Tiên Đằng Tử Giáp Nhân. Tiên Đằng Tử Giáp Nhân vốn đang cấp tốc thuấn di liền trực tiếp bị giam cầm.
Không chỉ là giam cầm, trong nháy mắt đã vỡ vụn, toàn thân vỡ vụn thành những mảnh nhỏ tiên đằng, sau đó đến mảnh nhỏ cũng bị chôn vùi hóa thành hư vô...
Pháp Tắc Trường Hà, quá mạnh!
Một màn như vậy khiến những quan khách có mặt tại đó đều có cảm giác không khống chế được.
Như Hổ Vân chẳng hạn, chứng kiến cảnh tượng này đến mức càng lúc càng xụi lơ, vô tri vô giác, hoảng sợ tới cực điểm.
"Không", La Truất rít gào, sắc mặt dữ tợn, trong tuyệt vọng có lẫn sự đau lòng, còn có cả vẻ táo bạo bị bức đến chân tường.
Tiên Đằng Tử Giáp Nhân là một trong những con bài chưa lật mạnh nhất của gã. Cứ như vậy mất rồi, đương nhiên đau lòng chứ.
Mà đau lòng vẫn là chuyện nhỏ.
Không có Tiên Đằng Tử Giáp Nhân, phần trăm gã được sống rất thấp, càng chưa nói tới thủ đoạn cực kỳ đáng sợ mà Tô Minh lại vừa thi triển ra.
Làm sao bây giờ?
Nên làm thế nào đây?
La Truất há miệng đớp từng ngụm không khí rồi thở hổn hển, ngăn cản sự tấn công của đỉnh Thần Ma đã khiến tâm trạng gã cực kỳ nặng nề.
Không ai muốn chết.
“Tha cho tôi, tôi dùng cả liên minh Vô Song để đổi lấy một mạng”, La Truất gào lên.
“Liên minh Vô Song về sau tôi sẽ đi dọn dẹp, liên minh Vô Song vẫn sẽ là của tôi, không thể trở thành vốn liếng cho anh bán mạng được", Tô Minh thản nhiên nói.
Không hề vội vàng.
"Tôi... tôi còn có điều kiện khác", La Truất gào lên.
"Vô dụng, tôi chỉ muốn giết anh thôi", Tô Minh rất nghiêm túc.
"Anh thật sự muốn ép tôi sao?", La Truất hung dữ gào lên.
"Câu nói này, tôi đã từng đối mặt với rất nhiều kẻ địch, trước khi bọn họ chết đều gào lên nói ra câu này, nhưng không có một ngoại lệ, kết quả đều như nhau. Sao hả, giờ anh muốn gọi lão đại chống lưng cho anh tới à? Hay là muốn tự bạo đây? Mời!", Tô Minh sao cũng được.
"Anh...", La Truất sắp phát điên rồi, gã thật sự muốn tự bạo để uy hiếp, nhưng nhìn thái độ đó của Tô Minh kìa...
"Pháp Tắc Trường Hà, đi!", không còn khách khí nữa, Tô Minh trực tiếp thục giục Pháp Tắc Trường Hà bổ nhào về phía Tô Minh.
"Đáng chết!", tròng mắt của La Truất đã đỏ hoe, cái chết thật sự kéo đến rồi, muốn bỏ chạy, quay người muốn bỏ chạy, nhưng đỉnh Thần Ma không dễ hất cẳng như vậy, căn bản không cho La Truất cơ hội bỏ chạy.
Dưới tình hình tuyệt vọng, La Truất vẫn giãy dụa, gã sử dụng các món tiên khí ném về phía Pháp Tắc Trường Hà.
Tự bạo.
Muốn tiên khí tự bạo.
Đáng tiếc.
Vô dụng.
Tiên khí tự bạo căn bản không đả thương được đến Pháp Tắc Trường Hà.
La Truất bèn đánh ra từng quyền về phía Pháp Tắc Trường Hà đang lao tới.
Vẫn không có tác dụng.
La Truất bắt đầu thiêu đốt thọ nguyên và tinh huyết của bản thân, mưu đồ thực hiện sự giãy dụa cuối cùng.
"Hà tất phải thế?", Tô Minh khinh miệt hừ một tiếng, dưới sự gia trì của quy luật không gian, thân hình khẽ động giống như một bóng ma đã tới phía sau lưng La Truất.
"Thái U Hỏa!", Tô Minh nâng tay lên, Thái U Hỏa ba động.
Phía trước có đỉnh Thần Ma.
Phía sau có Thái U Hỏa.
Còn cả Pháp Tắc Trường Hà đang đánh úp tới.
La Truất đường cùng rồi.
Chương 893: Lén lút
“Aaa… Nổ cho tôi!”. La Truất thật sự đã không còn cách nào khác nữa, vẻ mặt đáng sợ giống như ác quỷ. Gã ta điều khiển đan điền, định tự nổ bản thân, như vậy thì còn có được chút cảm giác sảng khoái sau cùng. Vì không ngờ Tô Minh cũng đã tiến đến gần, ở ngay sau lưng mình. Nếu vậy, khi tự phát nổ, dù cho Tô Minh dùng đến quy luật không gian thì cũng rất khó có thể chạy thoát được, ít nhất thì anh cũng sẽ bị thương nặng. Đấy là do Tô Minh tự chuốc lấy mà thôi, cứ muốn tiếp cận gã ta, vậy tức là tự nộp mạng thôi.
Nhưng…
Sự sung sướng và sảng khoái đó vẫn chưa đến thì đã lập tức biến mất.
Vì gã ta phát hiện bản thân… Đã không thể nào tự phát nổ được.
Chuyện gì thế này?
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“Đúng là phạm vi gần có thể khiến việc tự phát nổ phát huy tác dụng tốt hơn, nhưng đáng tiếc, trong phạm vi gần, tôi cũng có thể dùng kho tàng huyết mạch trấn áp huyết mạch của anh. Mặc dù không đến mức khống chế trực tiếp huyết mạch của anh nhưng có thể ngăn không cho huyết mạch của anh thông với đan điền để thực hiện việc tự phát nổ”, Tô Minh thầm lẩm bẩm trong bụng.
Cũng chính vào giây phút đó.
Quy luật Trường Hà đã được thi triển.
Nó lập tức nhấn chìm La Truất.
La Truất có thể giằng co trong quy luật Trường Hà được mười mấy giây thì đã là khá lắm rồi, nhưng vẫn phải chết.
Thần hồn và thể xác đều chết.
Đến lúc này, La Truất và cả Chu Phú đều đã chết.
Tô Minh chỉ mất mấy giây để giết chết hai người này.
Nhanh quá đi mất, nhanh đến mức không thể nào tin nổi!
Và cũng nhẹ nhàng quá!
Ở đằng xa, bọn Tiêu Lục và Dư Tự nhìn thấy hết tất cả thì trong lòng thấy tuyệt vọng.
Cảm giác tuyệt vọng không thể nào diễn tả được.
Trong số bọn họ thì thực lực của Dư Tự không bằng La Truất, cũng không bằng Chu Phú, kém hơn một họ một bậc.
Mặc dù Tiêu Lục mạnh thật, đặc biệt là tinh huyết hừng hực đến kinh người của ông ta, cảnh giới đạt đến mức bán bộ Tiên Tôn, nhưng trên thực tế, vì cảnh giới này quá hư ảo, dù cho có cố đốt cháy để chống đỡ thì sức chiến đấu thực tế cũng không mạnh bằng bán bộ Tiên Tôn thật sự.
Đương nhiên, dù là như vậy thì lúc này Tiêu Lục cũng đã thoát ra khỏi sự trói buộc do mười mấy loại quy luật không gian thần thông tạo thành rồi.
Tiêu Lục là người đầu tiên thoát ra được.
“Lục Tiên Trảm!”, đôi mắt của Tiêu Lục đã tối đen, sự thù hận ăn sâu vào tận xương tủy, ông ta nhìn Tô Minh chằm chằm, bất chấp tất cả ra tay.
Chiêu thức mạnh nhất của ông ta là Lục Tiên Trảm.
Thanh đao trong tay ông ta cứ như bị ma nhập.
Luồng khí màu đen gào thét.
Cuồn cuộn tuôn trào như muốn che lấp hết trời đất.
Ông ta đưa tay lên, dùng hết sức chém xuống.
Quy luật Sát Lục đỉnh phong thất đoạn, quy luật Hắc Ám đỉnh phong thất đoạn, quy luật Đao Ý đỉnh phong thất đoạn.
Rất mạnh mẽ.
Ba quy luật đỉnh phong thất đoạn lớn được đẩy đến cao trào.
Ánh đao vừa di chuyển thì trời đất đã biến đổi ngay.
Tầng Nghịch Huyết Ma Hổ đã sắp đổ sập hoàn toàn, thật sự đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ.
Đáng sợ hơn là, Tiêu Lục đã chém một mạch bốn nhát.
Sau bốn cú chém, đừng nói Tiên Nguyên trong cơ thể bị cạn kiệt mà đến tinh huyết trong cơ thể và cả tuổi thọ cũng đã bị rút hết.
Bốn đòn tấn công đó cũng rất khả quan, ít ra thì cũng mạnh hơn nhiều so với ba kiếm liên hoàn của Chu Phú trước đó.
Đáng tiếc…
Không đủ mạnh!
Còn kém rất xa.
“Thiên Vẫn Kiếm Pháp”, Tô Minh nhấc tay lên, vung kiếm Ma La.
Mấy trăm chiêu kiếm được chém ra liên tiếp.
Đúng vậy, không phải là một trăm kiếm mà là mấy trăm kiếm.
Theo như Tô Minh tính toán thì có thể một kiếm sẽ không bằng một đao của Tiêu Lục, có thể là kém một chút.
Nhưng bốn đao đấu với mấy trăm kiếm thì sao?
Cùng đẳng cấp sao?
“Tôi không cam tâm”. Tiêu Lục hét lớn lên, ông ta đã đoán được kết quả nên nhằm thẳng về phía anh mà xông qua, cũng có ý muốn tự phát nổ.
“Nghĩ nhiều quá rồi!”, Tô Minh cười khinh bỉ, lười chẳng muốn né tránh.
Anh chỉ đứng im ở đó.
Quy luật Trường Hà lãng đãng xung quanh cơ thể.
Sau đó là Thái U Hỏa.
Chỉ trong chớp mắt.
Tiêu Lục tự phát nổ tạo thành tình cảnh long trời lở đất trước mặt Tô Minh.
Năng lượng đáng sợ từ cú tự phát nổ đó đập vào trong quy luật Trường Hà.
Quy luật Trường Hà đảo lộn, bị tổn thương nhẹ nhưng đã hồi phục lại hoàn toàn ngay sau đó.
Còn có một ít năng lượng phóng vào trong vị trí đang bị Thái U Hỏa bao bọc rồi bị nó nhẹ nhàng dập tắt và nuốt chửng.
“Đi thong thả, không tiễn!”. Sau cái chết của Tiêu Lục thì trận chiến gần như đã kết thúc. Tô Minh đi về phía Dư Tự và mấy chấp sự, trưởng lão của nhà họ Chu đang bị trói buộc trong mười mấy loại quy luật thần thông không gian, nhìn họ và nói.
Sau đó thì tùy tiện chỉ một cái.
Thái U Hỏa lãng đãng.
Thần Chết…
Đã đến!
Thái U Hỏa vào trong không gian thần thông đó rồi điên cuồng bốc cháy.
Dư Tự và mấy trưởng lão, chấp sự của nhà họ Chu lấy gì để chống đỡ đây?
Quan trọng là còn không thể chạy được.
Sau vài giây thì đã bị Thái U Hỏa đốt thành hư vô.
Đến giờ thì đã giải quyết xong.
Bên dưới là những ánh mắt kinh sợ đến cực độ giống như đang nhìn thấy thần ma, cơ thể không ngừng run lên bần bật.
Bao gồm cả bọn Chu Tồn Uyên và Hổ Vân đều thấy tuyệt vọng.
Đến cả Nghịch Huyết Ma Hổ cũng không biết nói gì.
Tô Minh xuống lại mặt đất.
“Bởi vậy mới nói, cho cô cơ hội để được chết một cách thoải mái mà cô không chịu, bây giờ thì đến chết thoải mái cũng không được nữa rồi”, Tô Minh nhìn sang Hổ Vân là lạnh lùng nói.
Tô Minh đang nói thì đột nhiên giơ tay lên, đấm ra một đấm.
Không có dấu hiệu gì trước.
Cú đấm đó được đấm lên người của Chu Tồn Uyên đang ở cách đó không xa.
Thứ nhất, Chu Tồn Uyên rất bất ngờ, thứ hai hắn ta cũng không có khả năng né tránh, thứ ba càng không có khả năng chống đỡ.
Lập tức bị đấm thành hư vô, thể xác và thần hồn đều chết.
Hổ Vân cũng đã sợ đến mất hồn run lên cầm cập.
“Tôi… Tôi…”, Hổ Vân muốn nói gì đó.
Chính vào lúc đó.
Tô Minh đột nhiên chau mày.
Giơ ngón tay giữa của bàn tay phải lên, hừ nhẹ và nói: “Suỵt, đợi một chút”.
Tiếp đó, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía một vết nứt cực lớn trên mặt đất ở cách đó không xa.
Chuyện gì thế?
Tất cả các khách mời có mặt ở đó cũng như tộc người Nghịch Huyết Ma Hổ đều nhất thời cảm thấy khó hiểu trong trạng thái run sợ, kinh hãi và tuyệt vọng.
Tô Minh đang nhìn gì thế?
Sau khi Tô Minh nhìn về phía vết nứt lớn đó thì nói: “Tôi cảm thấy tất cả các bảo bối ở tầng mà tộc Nghịch Huyết Ma Hổ sống, bao gồm cả bảo bối trong địa mạch ở sâu bên dưới tầng đó đều nên thuộc về tôi. Anh bạn nhân lúc tôi đang đánh nhau với người khác mà lén lút lấy trộm là đang cho rằng tôi bị mù hay là quá tự tin về phép ẩn thân của mình hả? Cho anh thời gian vài giây, xuất hiện ngay trước mặt tôi, nếu không thì tôi đảm bảo, đối với anh mà nói thì chết cũng là thứ xa hoa đấy”.
Chương 894: Huyền Sơ Tình
Khi giọng nói lạnh lùng của Tô Minh vang lên, rất nhiều người có mặt ở đó đã lập tức run rẩy, ngây ra vì bất ngờ. Đệch, không ngờ lại có người ở dưới đất muốn lấy trộm đồ.
Thế thì phải có gan lớn chừng nào?
Tất cả những người có mặt ở đó, chỉ cần không phải bị mù thì ai cũng biết được thực lực của Tô Minh đáng sợ đến mức nào, không ai là không sợ đến mức tim như muốn nổ tung.
Chắc người có ý đồ muốn ăn cắp này chắc sống đủ rồi, không muốn sống nữa quá.
Không khí im lặng khoảng một nhịp thở.
“Ầy”.
Một tiếng thở dài vang lên.
Là giọng của một cô gái.
Âm thanh không lớn, có hơi lười nhác và xen lẫn sự ngạc nhiên.
Tiếp đó.
Bóng một cô gái xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Vóc dáng cô gái rất cao ráo, chắc phải đứng trong top ba những cô gái có vóc dáng đẹp nhất trong số những cô gái mà Tô Minh từng gặp trước đây.
Chiếc váy dài màu xanh da trời càng làm tôn thêm vóc dáng cao ráo của cô ta.
Đôi chân thẳng, thon gầy và trắng trẻo thấp thoáng sau tà váy lụa màu xanh, khiến người ta có cảm giác rất kín đáo, không hề gợi cảm một cách lố lăng.
Khuôn mặt của cô gái cũng rất đẹp, nhưng không thanh thoát đến mức hoàn mỹ, chỉ nhìn mắt mũi miệng thôi thì vẫn kém hơn vẻ đẹp của Mộng Li Khinh Đàn, có điều rất có khí chất.
Khí chất của người có học thức.
Khí chất dịu dàng và nhã nhặn.
Cô ta đứng ở đó cứ như một bức tranh sơn thủy khiến người ta cảm thấy rất thích thú.
Trong sự nhanh nhẹn còn có sự cao quý của con nhà gia giáo.
Đặc biệt là mái tóc búi cao, kết hợp với cây trâm cài đầu bằng gỗ màu mây tím chạm kim cương nữa thì càng tôn thêm đôi phần phong thái.
Nói thật lòng, Tô Minh cũng thấy hơi kinh ngạc, vì nếu như cô gái này đã nhân lúc anh đang đánh nhau sống chết với Chu Phú và Tiêu Lục mà lén lút vào sâu trong địa mạch, muốn ăn cắp đồ thì đương nhiên nhân cách chẳng ra làm sao rồi. Theo như trực giác và suy đoán của Tô Minh, đó phải là một người mắt mũi láo liên, dù là phụ nữ, dù có xinh đẹp thì cũng không thể có khí chất tốt được.
Càng không thể nào có được vẻ nhã nhặn, dịu dàng và học thức.
Nhưng thực tế là…
Chuyện làm Tô Minh ngạc nhiên hơn nữa là cô gái này cô gái này còn trẻ, thậm chí có thể nói là tuổi rất nhỏ.
Chỉ tầm một trăm bảy mươi ngàn tuổi.
Đúng là rất nhỏ! Ở tầng Trạch, dưới mười triệu tuổi thì đều được tính là thế hệ trẻ, một trăm bảy mươi ngàn tuổi thì thật sự rất nhỏ, đương nhiên, không thể so sánh với tuổi của Tô Minh vì Tô Minh là trường hợp ngoại lệ.
Một trăm bảy mươi ngàn tuổi, có cảnh giới Tiên Vương chín chuyển.
Đấy là cảnh giới của đối phương mà Tô Minh có thể cảm nhận được…
Hơn nữa, Tô Minh có một dự cảm rất mạnh, dường như đối phương vẫn còn che giấu cảnh giới của mình.
Vì anh ngửi thấy được khí tức nguy hiểm từ trên người đối phương.
Nếu như là Tiên Vương chín chuyển bình thường thì nhất định sẽ không thể nào khiến anh có cảm giác nguy hiểm được.
Kỳ lạ!
Thật sự kỳ lạ!
“Cậu Tô hung dữ làm gì chứ? Nói ra thì Huyền Sơ Tình tôi đây còn vì cậu Tô mà bị thiệt thòi đấy”, cô gái trừng mắt Tô Minh, ánh mắt thoáng qua vẻ tức giận.
Tô Minh không có phản ứng gì với cái tên Huyền Sơ Tình đó cả, vì anh chưa từng nghe qua.
Nhưng những người khác có mặt ở đó.
Không có ai là không thay đổi sắc mặt.
Đệch!
Huyền Sơ Tình?
Huyền Sơ Tình nằm trong top ba mươi trên bảng xếp hạng Đạp Thiên sao?
Cái tên Huyền Sơ Tình này thật sự rất nổi tiếng.
Vì bảng xếp hạng Đạp Thiên là bảng mà ai dưới một trăm triệu tuổi đều có thể đề tên.
Nó gần như có thể chứa cả thế hệ trẻ và những người trung niên của nền văn minh Trạch.
Giá trị của nó thì khỏi phải bàn!
Cũng chính vì vậy, tuổi còn nhỏ mà muốn có tên trên bảng thì thật quá khó.
Trong các thế hệ tu giả võ đạo, những người dưới mười triệu tuổi mà có thể có tên trên bảng Đạp Thiên thì chẳng có được mấy người.
Còn Huyền Sơ Tình thì chỉ mới có một trăm bảy mươi ngàn tuổi thôi mà đã có tên trên bảng rồi.
Hơn nữa, còn thuộc top ba mươi trên bảng Đạp Thiên.
Có thể nói là đã tạo nên huyền thoại và cũng làm chấn động cả nền văn minh Trạch.
Vì vậy, cô ta rất nổi tiếng.
Hễ là người của nền văn minh Trạch thì ít nhiều gì cũng đều từng nghe nói đến cái tên Huyền Sơ Tình. Đương nhiên, chỉ là nghe tên thôi chứ chưa có cơ hội được tận mắt diện kiến dung nhan.
Hơn nữa, có lời đồn rằng lai lịch của Huyền Sơ Tình cũng rất đáng sợ. Mặc dù không ai có thể nói rõ được sự tình là thế nào.
Còn có người đồn, Huyền Vô Thần - người xếp thứ ba trên bảng Đạp Thiên là anh trai ruột của Huyền Sơ Tình, mặc dù không có bằng chứng chắc chắn.
“Nói cụ thể ra xem, sao lại là cô bị thiệt thòi lớn hả?”, Tô Minh hỏi.
“Trước hết, mấy tháng trước khi cậu Tô đây đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ này thì tôi đã đến đây rồi và luôn ở trong địa mạch sâu thẳm của tầng Nghịch Huyết Ma Hổ, vì sâu bên trong địa mạch có một tiên mạch mang tính hàn mà thú cưng Tiểu Bạch của tôi, ừm, một con mèo Băng Vân vừa hay cũng thuộc tính hàn. Vì muốn cho con mèo Băng Vân của tôi có thể đột phá, thăng cấp, tôi đã để mèo Băng Vân ở lại địa mạch sâu thẳm, còn tôi thì đợi ở bên ngoài, cùng nó tu luyện, chỉ có vậy mà thôi. Tôi đã đụng chạm đến ai đâu nào!”, Huyền Sơ Tình lạnh lùng nói.
Trong giọng nói có chút giận giữ và oán trách.
“Hơn nữa, việc tôi dắt theo thú cưng của mình đến địa mạch dưới sâu để hấp thụ tiên mạch đã được sự đồng ý của lão tổ tông tộc Nghịch Huyết Ma Hổ rồi. Mặc dù vị lão tổ tông đó chỉ còn lại chút tàn hồn nhưng đã sớm tan thành mây khói rồi”. Huyền Sơ Tình lại nói.
“Vậy thì tại sao khi tôi quyết chiến với người khác thì khí tức của cô đã bị lộ? Khiến tôi có cảm giác như cô đã đột ngột dùng phép ẩn thân để đến đây và vào trong địa mạch”, Tô Minh hỏi lại.
“Cậu Tô còn nói vậy nữa à? Vốn dĩ tôi và Tiểu Bạch đang tu luyện, không có bất cứ ai làm phiền, mọi thứ đang rất tốt, đương nhiên là không để lộ khí tức ra rồi. Nhưng khi anh và mấy người đó đánh nhau, gây ra động tĩnh quá lớn, xé rách cả tầng Nghịch Huyết Ma Hổ tới tận địa mạch, Tiểu Bạch đang tu luyện đã bị đánh thức, đương nhiên là tôi cũng tỉnh lại rồi. Vì vậy, anh mới cảm nhận được khí tức của tôi”.
Tô Minh hơi bối rối.
Chuyện này…
Nếu như vậy thì bản thân anh đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Hơn nữa, hình như còn đang làm phiền người khác.
Chương 895: Chí Bảo từ trên trời rớt xuống
"Nếu anh không tin thì theo tôi vào sâu trong địa mạch đi, Tiểu Bạch cũng bị thương vì anh, giờ vẫn đang chữa thương ở trong đó đấy. Lần này bị thương, có lẽ trong vòng 1 triệu năm, nó sẽ khó đi lại được vì có vẻ đã bị thương đến kinh mạch", Huyền Sơ Tình nhìn chằm chằm Tô Minh: "Nếu không phải tôi không dám chắc có bắt được anh hay không thì lúc trước tôi đã ra tay dạy cho anh một bài học rồi".
Huyền Sơ Tình thật sự không dám chắc mình có thể đánh bại Tô Minh. Tuy từ đầu đến cuối, cô ta đều không hiểu nổi tại sao một chàng trai chưa đến 30 tuổi lại có thể mạnh đến mức này! Nhưng sự thật chính là sự thật.
Tô Minh càng xấu hổ, anh xác định đối phương cũng không có nói dối, dưới sự khủng bố của thần hồn anh thì chưa ai có thể nói dối trước mặt anh hết.
"Thế nên, tôi mới nói là mình thiệt quá thiệt, anh có lỗi với tôi, có vấn đề gì không?", Huyền Sơ Tình hỏi ngược lại.
"Vậy... cô dẫn tôi đi xem Tiểu Bạch đi, tôi còn biết chữa thương nữa đó", Tô Minh nói.
Đó cũng chẳng phải việc gì to tát, anh cố gắng giải quyết cho người ta vậy.
Tô Minh vừa nói vừa chộp lấy nhẫn không gian của đám người Chu Phú, Tiêu Lục, Chu Tồn Uyên, Dư Tự, La Truất vào tay. Đây đều là chiến lợi phẩm, không thể vứt đi được.
"Anh biết chữa thương?", Huyền Sơ Tình nghi ngờ hỏi.
"Đúng vậy, trình độ ở mặt y đạo của tôi cũng chẳng kém cạnh gì võ đạo", Tô Minh gật đầu đáp.
"Tiểu Bạch! Ra đây!", Huyền Sơ Tình cũng dứt khoát gọi Tiểu Bạch ra.
Mấy giây sau, một bóng dáng màu trắng lập tức xuất hiện trên vai Huyền Sơ Tình. Nó là một con mèo trắng muốt, có một đôi mắt trong veo màu tím trông rất thông minh, đang hơi tức tối nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Tiểu Bạch, anh ta có thể chữa thương cho mày", Huyền Sơ Tình vuốt ve bộ lông trên người Tiểu Bạch, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, anh ta không có ý xấu, có chủ mày ở đây thì anh ta không thể làm gì mày đâu".
Bấy giờ, Tiểu Bạch mới hơi bình tĩnh lại.
Tô Minh bước tới trước mặt Huyền Sơ Tình.
Huyền Sơ Tình hơi ngại ngùng vì Tô Minh đứng gần quá.
Sau khi Tô Minh bước tới, bèn vươn tay đặt lên đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch định giãy giụa, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã cảm giác được một dòng nước ấm áp chảy vào trong người.
Kế tiếp, Tiểu Bạch kinh ngạc, vì vết thương ở kinh mạch của nó đã nhanh chóng lành lại. Chẳng những khôi phục, mà cơ thể còn bị dòng nước ấy cọ rửa một lần, y như tẩy tủy vậy.
Mấy giây sau, Tô Minh rút tay về, Tiểu Bạch meo một tiếng.
"Tiểu Bạch khỏi rồi?", Huyền Sơ Tình ngạc nhiên: "Tiểu Bạch đang cảm ơn anh đó".
"Chuyện nhỏ", Tô Minh cười nói.
Hơn nữa, chính Tô Minh cũng không phát hiện, thái độ của anh với Huyền Sơ Tình rất tốt ngay từ lần đầu gặp mặt. Mà cũng đúng thôi, sắc đẹp cũng là một mặt, vì đối phương quả thật là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Song, Tô Minh cũng chẳng phải loại người chưa biết mùi đời, Mộng Li Khinh Đàn, Diệp Mộ Cẩn, Đạm Đài Vô Tình... có ai mà không phải là mỹ nhân tuyệt sắc? Anh đã sớm có đề kháng trước cái đẹp rồi.
Thế nên, chắc chắn không phải vì đối phương là một cô gái xinh đẹp mà đối xử tốt với người ta. Mà là có nguyên nhân khác.
Đúng lúc này, đôi mắt xinh đẹp của Huyền Sơ Tình bỗng lóe lên vẻ gian trá, dường như nhớ tới gì đó, chần chờ nói: "Anh Tô này, vì anh mà Tiểu Bạch đã vuột mất một cơ hội thăng cấp. Tuy, giờ anh đã trị hết cho nó, nhưng vẫn coi như là bị anh làm hại, đúng không?"
Tô Minh gật đầu, miễn cưỡng đồng ý.
"Vậy nên, anh Tô này, anh nợ tôi một lần đó nhé", Huyền Sơ Tình lại nói.
"Cũng có thể nói vậy", Tô Minh vẫn gật đầu.
"Thế, giờ tôi có thể dùng nó không?", Huyền Sơ Tình chớp chớp mắt hỏi.
"Cô nói trước đi, rồi tôi sẽ suy xét".
Nếu đối phương được nước làm tới thì anh sẽ mặc kệ cô ta.
Dù anh khá có thiện cảm với cô ta, thậm chí không hiểu sao còn cảm thấy khí tức của đối phương rất thoải mái, nhưng anh cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình.
"Tôi muốn mời anh Tô tham gia thi đấu trong bí cảnh với mình", đôi mắt Huyền Sơ Tình sáng bừng, nói: "Đương nhiên, tôi biết nó chỉ là một món nợ nho nhỏ, mà lại muốn mời anh Tô tham gia thi đấu trong bí cảnh thì hơi quá đáng, nên tôi sẽ trả công cho anh".
"Cô tính trả gì?", Tô Minh nhàn nhạt hỏi.
Đúng là hơi quá đáng, nếu Huyền Sơ Tình không nhắc tới việc sẽ trả công thì có lẽ anh đã quay lưng bước đi rồi.
"Dường như anh Tô rất có tâm đắc về mặt luyện thể", Huyền Sơ Tình đánh giá Tô Minh từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Mà tôi, vừa vặn có một kiện bảo vật tên là Cửu Lôi Thiên Phường".
Huyền Sơ Tình vừa nói vừa giơ tay lên, trong tay hiện lên một căn nhà nhỏ cực kỳ đẹp, trông còn khéo léo hơn cả tác phẩm nghệ thuật. Cả ngôi nhà có màu tím, tỏa ra ánh sáng bạc. Chỉ liếc nhìn một cái đã biết nó là một kiện Chí Bảo.
Nó cũng thật sự là Chí Bảo, vì Tô Minh có thể xác định, cấp bậc của nó e rằng còn kinh khủng hơn cả tiên khí thượng phẩm rất nhiều.
"Cửu Lôi Thiên Phường này là do tôi tìm được trong một di tích. Bên trong có chín luồng sấm sét đến từ vực ngoại. Lúc tôi tìm được nó, chỉ còn lại một luồng, nhưng dù thế thì cũng cực kỳ có tác dụng đối với anh. Vì luồng sấm sét kia có thể giúp anh luyện thể".
Tô Minh khẽ nhíu mày, sau đó giãn ra: "Luyện thể bằng sấm sét?"
Anh cũng có nghe nói, nhưng vẫn chưa từng thử, vì điều này cần sấm sét đỉnh cấp mới được.
Dựa vào sấm sét bổ vào người, đốt cháy những tạp chất trong cơ thể, rồi xây lại, để đạt tới hiểu quả của luyện thể.
Vì vậy, nên anh có yêu cầu cực cao với sấm sét, cao đến một trình độ khủng bố.
"Tôi dám khẳng định, luồng sấm sét trong Cửu Lôi Thiên Phường kia sẽ không khiến anh thất vọng. Nếu không tin thì anh có thể thử cảm nhận khí tức của nó", Huyền Sơ Tình chợt nghĩ, Cửu Lôi Thiên Phường liền mở ra một cái cửa sổ. Khí tức của sấm sét lập tức bị Tô Minh ngửi được.
Sau đó, sắc mặt Tô Minh chợt thay đổi hẳn!
Nó rất mạnh, mạnh đến khó tin.
Tô Minh nổi hết cả da gà, xác định luồng sấm sét kia quả thật có thể đe dọa tới mình. Nó chắc chắn sẽ giúp mình luyện thể được, vả lại, còn mang đến hiệu quả cực kỳ tốt.
Sau đó, cánh cửa sổ kia chợt đóng lại.
"Tôi đồng ý", Tô Minh liếm môi, không chút do dự đáp.
Đây quả thực là Chí Bảo từ trên trời rớt xuống!
Nó chính là vật báu vô giá đối với Tô Minh!
Thậm chí, anh còn có thể xác định, khi có được Cửu Lôi Thiên Phường thì có lẽ cường độ cơ thể mình sẽ tăng lên gấp mấy lần chỉ trong thời gian ngắn.
Bình luận facebook