• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (8 Viewers)

  • Chương 941-945

Chương 941: Tham lam

Chính mình đúng là kiếm được bội.

"Anh Tô này, không biết sông Tiên đã tặng cái gì? Có thể nói với chúng tôi không? Nếu có mấy món bảo vật mà anh không dùng được, chúng ta có thể trao đổi. Trong tay tôi có rất nhiều tài nguyên võ đạo phù hợp với tu giả võ đạo cấp Đại Đế đó", Tùy Tiềm mở miệng. Tô Minh và Huyền Sơ Tình nói chuyện và tiếp xúc với nhau thân thiết như vậy khiến hắn ghen tỵ đến khó thở, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.

"Đúng đó, đúng đó...", một số thiên tài khác cũng thấy mà thèm, gật đầu liên tục, không kiềm được đứng sau lưng Tùy Tiềm, định giúp đỡ hắn rồi chia chác chút ít.

Suy cho cùng cũng là món quà của sông Tiên, quả thật khiến con người ta đỏ mắt.

"Trao đổi tài nguyên võ đạo? Ha ha... Lừa trẻ con đấy à! Mấy người chỉ là ghen tỵ thôi, sao? Định ra tay hả?", Tô Minh còn chưa mở miệng, Ninh Khinh Khinh đã lên tiếng xỉa xói.

Cô ta rất ngứa mắt cái vẻ kiêu ngạo của Tô Minh, anh là một tên khốn, nhưng đám Tùy Tiềm lại còn mắc ói hơn.

Nhìn cái vẻ tham lam, khao khát kia mà xem, y như muốn nhập ma luôn rồi.

"Bản thân không được sông Tiên chấp nhận, giờ lại tính giở trò với Tô Minh, đúng là mất mặt!"

Ninh Khinh Khinh rất thẳng thắn, khó chịu là chửi.

Cô ta chửi xong, quay sang nhìn Phù Dịch: "Anh Phù Dịch, anh có thể giúp Tô Minh không? Hai người có thể trở thành bạn của nhau, tên khốn kia đã được sông Tiên chấp nhận, tư chất còn kinh người thế, mai sau chắc chắn sẽ..."

"Ngây thơ thật", Tô Minh cạn lời.

Cô nhóc Ninh Khinh Khinh kia không xấu, chỉ là hơi ngốc.

Cô ta nhận ra đám người Tùy Tiềm đỏ mắt, vậy không nhận ra ánh mắt tên Phù Dịch kia càng nóng bỏng hơn à? Đương nhiên, Phù Dịch rất biết cách che giấu tốt hơn cũng âm hiểm hơn đám Tùy Tiềm kia nhiều.

"Khinh Khinh, em thân thiết với anh Tô kia như vậy từ khi nào thế?", Phù Dịch cười hỏi, sâu trong ánh mắt lại lộ vẻ âm trầm.

"Đâu có đâu, chỉ là ngứa mắt đám người kia thôi!", Ninh Khinh Khinh giơ tay, chỉ vào đám người Tùy Tiềm nói.

Phù Dịch cười, không nói thêm gì nữa.

Ninh Khinh Khinh hơi khó hiểu, lẽ nào anh Phù Dịch không muốn giúp Tô Minh? Vậy thì, Tô Minh gặp nguy hiểm rồi. Vì đám Tùy Tiềm chiếm ưu thế về số đông, nếu cùng xông lên...

"Tên khốn, trong tay tôi có một vài pháp bảo không gian, anh trốn trước đi", Ninh Khinh Khinh đi tới bên cạnh Tô Minh, nhỏ giọng nói: "Gây ra chấn động lớn như vậy, còn kiêu ngạo như thế, giờ thì hay rồi, thành cái đinh trong mắt người khác? Anh nhìn tôi mà xem, khiêm tốn biết bao nhiêu!"

"Cô đấy mà là khiêm tốn hả? Có muốn kiêu ngạo thì phải được sông Tiên chấp nhận, nhưng cô làm được sao?", Tô Minh vặn lại.

"Anh...", Ninh Khinh Khinh tức giận, định nói gì đó thì bỗng...

"Vèo, vèo, vèo, vèo..."

Từng tiếng gió rít vang lên, khoảng 20 người thuộc đám Tùy Tiềm, Tùy Thanh Thanh đã bao vây xung quanh Tô Minh.

Người mạnh nhất là Tùy Tiềm với cảnh giới Tiên Tôn tầng hai đỉnh phong, gần như sắp đạt tới tầng ba. Còn lại đều là Tiên Vương tầng bảy, tầng tám, thậm chí là tầng chín.

"Tiểu Nhứ, em không động lòng trước món quà của sông Tiên thật hả?", cách đó không xa còn có mấy chục thí sinh, nhưng lại không ra tay, chẳng phải ai cũng tham lam đỏ mắt đi theo Tùy Tiềm đối phó, vây giết Tô Minh. Từ Kháng và Từ Nhứ chính là hai người trong số những người không ra tay, chỉ đứng xem từ xa. Từ Kháng nhỏ giọng hỏi Từ Nhứ.

Thực ra, Từ Kháng cũng hơi động lòng, nhưng Từ Nhứ không chịu thì hắn cũng đành thôi.

"Dù Tùy Tiệm giết chết được Tô Minh thì vẫn còn Phù Dịch và Phù Nhẫn kìa. Anh có chắc Tùy Tiềm có thể giữ được món quà do sông Tiên ban tặng không?", Từ Nhứ hừ lạnh nói: "Đám người Tùy Tiềm đều bị sự tham lam làm mụ mị đầu óc".

Từ Kháng gật đầu, đúng là thế thật.

Nếu nói Phù Dịch không nảy lòng tham là không thể nào, chắc chắn có.

"Huống chi, Phù Dịch cũng không được sông Tiên chấp nhận, trái lại người được chấp nhận lại là Tô Minh, anh cảm thấy Tô Minh sẽ dễ dàng bị giết như vậy chắc?", Từ Nhứ hết sức lý trí nói.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân hết sức quan trọng nữa là cô ta và Huyền Sơ Tình rất thân với nhau.

"Vậy chúng ta cứ nhìn xem đã", Từ Kháng nghiêm nghị nói.

Phía bên kia.

"Phù Dịch, chúng ta không ra tay à?", Phù Nhẫn có hơi rục rịch.

"Từ từ, có người bằng lòng xông lên trước tìm hiểu thực lực của Tô Minh thì chẳng phải là tốt hả? Vừa hay để đám rắc rưởi kia thử Tô Minh luôn", Phù Dịch âm u nói.

Phù Dịch làm việc luôn chú ý cẩn thận, không để người khác thử thực lực của Tô Minh thì hắn ta sẽ không yên tâm mà ra tay với anh.

Đúng lúc này, đám người Tùy Tiềm đã ra tay.

"Giết!", họ đồng thanh hét lên.

Thoáng chốc, hơn 20 yêu nghiệt trẻ tuổi kia bèn xông về phía Tô Minh.

"Phi Tiên Kiếm Sát!"

"Lạc Thiên Đao Trảm!"

"Tứ Phương Thần Quyền!"

...

Bọn họ cũng không có nương tay, chân khí, tiên tắc đều được sử dụng tới cùng cực.

Dưới dao động của sức mạnh ấy, tầng tầng lớp lớp không gian lập tức sụp đổ, sát khí khiến người ta nổi da gà len lỏi khắp nơi. Vô số tiên khí thượng phẩm, hay thậm chí là bán bộ tổ khí cũng được trút đầy tiên nguyên, dùng hết sức mạnh đánh về phía Tô Minh.

Ầm, ầm, ầm...

Mỗi một đòn tấn công đều như muốn hủy diệt đất trời, cả bí cảnh Mai Tiên cũng rung lên, nổ ầm ầm.

Đặc biệt là Tùy Tiềm với cảnh giới Tiên Tôn tầng hai, thực lực bày ra nhìn mà hoa mắt.

Chỉ thấy, vẻ mặt hắn hơi dữ tợn, thanh kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lóe mắt, vô số kiếm ý bát đoạn sơ kỳ kết hợp với thần thông kiếm đạo...
Chương 942: Tôi còn chưa dùng tới 1% sức mạnh nữa là

"Keng!"

Kiếm trong tay vừa giơ lên bèn như muốn bổ nát ngôi sao, chém đứt không gian, trông rất chấn động.

Nó vừa vung lên, quả thật giống như bị kiếm đạo chi thần nhập vào.

Lúc này, Ninh Khinh Khinh còn đỡ vì còn có một số bản lĩnh và pháp bảo có thể miễn cưỡng ngăn cản bị sát khí nhằm vào, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.

Huyền Sơ Tình gần như không thở nổi, suýt xụi lơ. May mà Tô Minh nắm lấy tay cô ta, chân khí cuồn cuộn truyền vào trong người, giúp cô ta ngăn cản sát khí.

"Tùy Tiềm cũng có chút bản lĩnh đó chứ", Phù Dịch lẩm bẩm một câu, đương nhiên, chỉ là một chút thôi.

Đúng lúc này, Tô Minh ngẩng đầu lên, dứt khoát nói: "Không gian Bão Táp, không gian Đoạn Giết, không gian Giảo Sát, không gian Trọng Lực, không gian Nén, không gian Xé Rách, không gian Chồng Chất, không gian Dịch Chuyển!"

Từng luồng thần thông không gian được Tô Minh thi triển và anh như là một người niệm chú, chẳng hề nhúc nhích, chỉ có tiếng nói vang vọng, pháp tắc đan xen. Nhưng, hiệu quả lại cực kỳ kinh người. Thoáng chốc, hơn 20 yêu nghiệt đang xông tới như bị khóa cứng lại, nhét vào trong một cái đầm lầy, tốc độ chậm hơn gấp mười lần, cực kỳ khó để sử dụng tiên nguyên và võ kỹ.

Ngoài ra, bọn họ nhìn về phía Tô Minh, Huyền Sơ Tình, Ninh Khinh Khinh giống như đang nhìn hoa trong gương, trăng trong nước, biến ảo hết sức kỳ lạ.

Sau đó, ập vào mặt là khí tức nguy hiểm đến chết người!

Đao không gian như nghiền nát tim gan phèo phổi, không gian nén lại như muốn xé rách lớp phòng ngự của cơ thể...

Trong số hơn 20 thiên tài kia đã có một số người bắt đầu liều mạng giãy giụa, định lùi về, mặt mày trắng bệch, cực kỳ hoảng sợ.

Đáng tiếc, làm gì có chuyện anh muốn đánh là đánh, muốn lùi là lùi?

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Từng tiếng nổ không ngừng vang lên, cơ thể và thần hồn của họ đồng loạt nổ tung.

Hơn 20 thiên tài kia, liên tục chết trong thần thông không gian. Mấy giây sau, chỉ còn lại một mình Tùy Tiềm.

Lúc này, Tùy Tiềm cũng không chịu nổi, nhưng lại chưa nguy hiểm tới tính mạng. Hắn cầm trường kiếm bán bộ tổ khí trong tay, không ngừng vung lên chém về thần thông không gian trước mặt. Có bán bộ tổ khí như khoác lên mình một lớp áo giáp. Vả lại, hắn còn có thân pháp đỉnh cấp, nên mới có thể miễn cưỡng ngăn cản. Nhưng, tiên nguyên của hắn cũng sắp cạn kiệt vì tiêu hao quá lớn.

Sắc mặt Tùy Tiềm trắng bệch, hết sức hoảng sợ và không tài nào tin nổi một thằng nhóc Đại Đế chín chuyển lại có được thực lực như vậy!

Sao có thể như thế chứ?

Tô Minh lẳng lặng nhìn Tùy Tiềm, không có ra tay tiếp vì nhiêu đó đã đủ rồi. Chỉ với thần thông không gian cũng đủ để giết chết hắn, chỉ giãy giụa được thêm mấy giây so với đám người được gọi là thiên tài kia thôi.

Quả nhiên, sáu bảy giây sau.

"Không!", Tùy Tiềm tuyệt vọng hét, tiên nguyên của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, bắp chân như rót chì, không thể vung thanh kiếm trong tay lên được nữa, tim gan phèo phổi nóng rực như bị xé rách.

Một lát sau, Tùy Tiềm chết, cơ thể và thần hồn đồng loạt nổ tung.

Xung quanh yên tĩnh như tờ, Từ Kháng, Từ Nhứ và 20, 30 thiên tài còn lại đều cảm thấy hết sức may mắn, may mà lý trí vẫn còn, không có bị Tùy Tiềm kêu gọi đi giết chết Tô Minh.

"Quy luật không gian bát đoạn trung kỳ, còn nắm giữ hơn mười loại thần thông không gian, quả thật phi phàm và khiến người khác rung động", Phù Dịch liếc nhìn Tô Minh một cái, âm u nói.

Chưa đến 30 tuổi đã có thực lực như vậy thì đúng là kinh khủng. Nhưng, hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm vì sau khi thấy Tô Minh ra tay, Phù Dịch cũng nắm chắc được việc sẽ giết chết anh một cách dễ dàng.

Trước đó, khi đám người Tùy Tiềm chưa thử Tô Minh, hắn ta còn hơi lo lắng, lo người được sông Tiên chọn trúng có phải sẽ mạnh hơn chính mình? Nếu mình ra tay, có phải sẽ chết trong tay Tô Minh không?

Giờ thì... yên tâm rồi.

"Quy luật không gian bát đoạn trung kỳ và hơn mười loại thần thông không gian kia mạnh thật đó, nhưng khi đối mặt với tôi thì lại chẳng là cái đinh gì hết. E rằng anh không thể hình dung được sự đáng sợ của Thôn Phệ Tiên Thể đâu", Phù Dịch thầm cười khẩy.

Hắn ta lại nào biết rằng... thực lực mà Tô Minh bày ra ban nãy chắc chưa đến 1% của anh ấy chứ?

Tô Minh còn chưa dùng Phắp Tắc Trường Hà, sức mạnh, cường độ cơ thể, kiếm ý Thiên Vẫn cửu đoạn, kiếm tâm, Thái U Hỏa, Ma La Kiếm, đỉnh Thần Ma, Thái U Nhiếp Hồn...

Tô Minh thật sự muốn nói một câu, tôi còn chưa bày ra 1% thực lực của mình, mấy người lại nghĩ rằng đó là toàn bộ sức mạnh của tôi. Haiz, tôi cũng bật lực lắm chứ, đối thủ quá yếu, yếu đến đáng thương nên không dùng được cái khác chứ bộ.

Bên ngoài, sắc mặt của Tùy tam gia hết sức khó coi, thanh niên thiên tài nhất của nhà họ Tùy đã chết, cứ vậy mà chết!

Rất nhiều người đều có sắc mặt khó coi như Tùy tam gia, dù gì thì ban nãy cũng có hơn 20 yêu nghiệt chết trong tay Tô Minh, mà người lớn trong nhà họ đều đang xem ở cả trong lẫn ngoài quảng trường, tận mắt nhìn thấy Tô Minh giết chết một đám yêu nghiệt nhất trong gia tộc mình.

Có thể không hận sao?

"Tiểu Dịch vẫn còn có cơ hội", lúc này, Phù Thông Hải nói với giọng đầy nghiêm túc, thậm chí là có hơi kích động.

"Thằng nhóc kia đúng là yêu nghiệt đến đáng sợ thật đó, nhưng vẫn quá trẻ, chưa đến 30, kinh nghiệm quá ít, nên sức chiến đấu cũng chẳng thể mạnh đến đâu", Phù Thông Hải nhận xét, ánh mắt lóe lên nói: "Quy luật không gian bát đoạn trung kỳ và hơn mười loại thần thông không gian mà cậu ta dựa vào kia, cũng có thể bị Thôn Phệ Tiên Thể cắn nuốt".

Ông ta vừa nói xong, rất nhiều tu giả võ đạo có mặt ở đây đều gật đầu.

"Đúng thế, với sức chiến đấu của cậu ta thì không thể nào là đối thủ của Phù Dịch được", Tùy tam gia nghiêm túc, phấn khích nói. Ông ta muốn thấy Tô Minh chết, dù là chết trong tay của Phù Dịch - một người trong gia tộc là đối thủ một mất một còn với nhà ông ta.

"Vậy thì, món quà mà sông Tiên ban tặng sẽ rơi vào trong tay ai, còn chưa biết được đâu", Phù Thanh Dung như sống lại, cười lạnh nói.

Trong bí cảnh, bên bờ sông Tiên.

"Anh Tô, chúc mừng", Phù Dịch vừa cười nói vừa bước về phía Tô Minh.
Chương 943: Nếu tôi ngại thì sao?

"Tôi nói mà, anh Phù Dịch không phải loại người cướp giật bảo vật của người khác đâu", Ninh Khinh Khinh vui vẻ nhỏ giọng nói với Tô Minh: "Anh nghĩ cách làm bạn với anh Phù Dịch đi, hai người đều là yêu nghiệt đỉnh cấp thì chắc chắn sẽ có tiếng nói chung".

Tô Minh chỉ cười mà không nói.

"Anh Tô, nếu không ngại thì chúng ta cùng nhau tìm hiểu bí cảnh nhé", Phù Dịch lại nói, rồi cười một cách thân thiết, rạng rỡ như ánh Mặt Trời.

"Tô Minh, cẩn thận anh ta nhé, anh ta không tốt bụng như vậy đâu", Huyền Sơ Tình cảnh giác, nhỏ giọng nói.

"Nếu tôi ngại thì sao?", Tô Minh nhìn Phù Dịch đáp: "Dù gì tôi cũng có rất nhiều bảo bối trên người, nên chẳng có cảm giác an toàn tý nào, đúng không nào?"

Ninh Khinh Khinh sốt ruột, định nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại im lặng, đúng thế! Trên người có nhiều bảo bối như vậy! Không có cảm giác an toàn là bình thường! Có điều, tên khốn Tô Minh chắc chắn đã hiểu lầm anh Phù Dịch, anh ấy không phải loại người như thế!

"Anh Tô nghi ngờ là bình thường", Phù Dịch cười, chợt nghĩ, một chiếc nhẫn không gian bèn xuất hiện trong tay hắn ta: "Vậy đi! Bảo bối do sông Tiên ban tặng là một gánh nặng với anh Tô, khiến anh sống mà không cảm thấy an toàn. Thế hay là, tôi giúp anh gánh vác nó nhé! Đương nhiên, tôi cũng sẽ không để anh Tô thiệt thòi, mà sẽ dùng 3 triệu tiên linh hạ phẩm trong chiếc nhẫn không gian này mua lại, số tiên linh kia cũng không phải một con số nhỏ!"

Hắn ta vừa nói xong.

Đám Từ Nhứ, Từ Kháng ở đằng xa chợt ngẩn ra, nhưng, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mà Ninh Khinh Khinh lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn Phù Dịch: "Anh Phù Dịch, anh..."

Cô ta cực kỳ kinh ngạc.

Tại sao lại thế?

Anh Phù Dịch cũng muốn cướp ư?

Tô Minh còn chưa kịp mở miệng, Phù Dịch đã nói tiếp: "Anh Tô này, anh rất mạnh, thật đó, phải là một yêu nghiệt đỉnh cấp ấy chứ! Nhưng anh có biết một yêu nghiệt sẽ đặt cái gì lên đầu không? Đúng thế, chính là mạng sống, chỉ khi còn sống thì tư chất võ đạo khủng bố ấy mới phát huy tác dụng được".

Hắn ta đe dọa một cách trắng trợn.

Tô Minh không nói gì, mà là ngắm nghía bàn tay nhỏ bé của Huyền Sơ Tình, mỉm cười, yên lặng nhìn Phù Dịch biểu diễn.

"Thế nhưng, anh Phù Dịch à, sông Tiên tặng cho Tô Minh mà, anh...", Ninh Khinh Khinh muốn khuyên gì đó, lại bị Phù Dịch ngắt lời: "Khinh Khinh, em còn nhỏ, chẳng hiểu gì hết".

Ninh Khinh Khinh im lặng, đôi mắt xinh đẹp chợt tối đi.

Trước đây, cô ta vẫn cảm thấy anh Phù Dịch vô cùng dịu dàng, ấm áp, tư chất cao đến kinh người, thực lực mạnh một cách đáng sợ, còn đối xử với mình rất tốt. Thậm chí, cô ta còn có chút thiện cảm và hơi dao động trước sự theo đuổi của Phù Dịch. Không thì sẽ chẳng gọi Phù Dịch là anh Phù Dịch.

Nhưng mà... trước mắt... có vẻ như bộ mặt thật của Phù Dịch cũng không phải như những gì mình thấy, hắn ta rất biết cách giả vờ.

Chắc những gì anh Phù Dịch thể hiện ra trước mặt mình chỉ là mặt ngoài nhỉ?

Mình là một cô ngốc thật sao? Ninh Khinh Khinh tự hỏi.

Phù Dịch thở dài, nói tiếp: "Anh Tô, quy tắc không gian và thần thông không gian của anh đúng là lợi hại, khiến người ta kính nể thật. Nhưng, nếu tôi muốn thì có thể dùng Thôn Phệ Tiên Thể để cắn nuốt, giải quyết chúng một cách dễ dàng. Người, phải biết tự mình hiểu lấy. Còn sống, mới là quan trọng nhất".

Phù Dịch vừa nói, ánh mắt vừa lóe lên vẻ nguy hiểm, phấn khích không chút giấu giếm. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng, dù anh có tư chất yêu nghiệt đến mấy thì cũng chỉ là bàn đạp cho Phù Dịch tôi thôi, không phải sao?

Phù Dịch đang chuẩn bị ra tay.

"Đúng thế! Người! Phải biết tự mình hiểu lấy! Còn sống, mới là là quan trọng nhất!", Tô Minh gật đầu.

"Anh đồng ý?", Phù Dịch vui vẻ, nghĩ rằng Tô Minh nghĩ thông, định ngoan ngoãn nộp ra món quà mà sông Tiên ban tặng.

"Khinh Khinh, tôi tiễn anh Phù Dịch của cô một đoạn đường, cô có ý kiến gì không?", Tô Minh quay đầu, cười nói, giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ của Ninh Khinh Khinh.

Tiễn một đoạn đường?

Là sao?

"Mời anh Phù, để tôi tiễn anh xuống suối vàng", sau đó, Tô Minh nhe răng cười, sát khí bùng nổ.

"Không biết sống chết!", Phù Dịch cũng không thèm che giấu, sát khí rợp trời, khẽ quát, giơ tay chộp một cái.

Một dấu móng tay bỗng xuất hiện, xé rách hư không, điên cuồng xông tới.

Dấu móng tay kia đen kịt, cực kỳ khổng lồ, trông rất sống động, tiên tắc, tiên văn lượn lờ, mỗi một thớ thịt đều tràn ngập khí tức hủy diệt. Nó vừa xuất hiện đã xông thẳng về phía Tô Minh.

Không gian bị sẽ rách dập dờn sóng gợn, phá tan ranh giới, sinh ra một loại vặn vẹo ánh vào mí mắt, trông cực kỳ chấn động.

Chỉ riêng khí tức hủy diệt tỏa ra từ trên dấu móng tay kia đã khiến cho đám thiên tài có mặt ở đây như Ninh Khinh Khinh, Huyền Sơ Tình, Từ Nhứ đều cảm thấy không thở nổi.

Nó rất mạnh!

Chưa nói tới cái khác, riêng sức mạnh, pháp tắc Hủy Diệt ẩn chứa bên trong nó đã đủ để khiến người ta giật mình líu lưỡi.

Sức mạnh ấy phải đạt tới 20 Long lực, một con số cực kỳ chấn động. Bình thường, e rằng Tiên Tôn tầng chín cũng không có sức mạnh ấy.

Ví dụ như Huyền Sơ Tình, nếu tính kỹ chắc cũng chỉ đánh ra được 5 Long lực là cùng, đó còn là phải dùng hết các chiêu trò và con bài chưa lật ấy.

Ngoài ra, còn có ý cảnh Hủy Diệt bát đoạn, song không phải bát đoạn sơ kỳ, mà là trung kỳ!

Càng đừng nói đến chuyện một chộp ấy cũng không đơn giản, vì nó chính là tiên đạo, thần đạo hàng thật giá thật và còn bị Phù Dịch tu luyện đến đỉnh phong, thậm chí trở thành một bộ thần thông.

"E rằng dù là bổn thành chủ cũng phải cẩn thận mà đối phó với một chộp ấy", bên ngoài, thành chủ Mai Tiên nghiêm túc nói. Ông ta cảm thấy rất kinh ngạc, mình là bán bộ Tiên Hoàng, nhưng cách màn hình vẫn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong dấu móng vuốt ấy của Phù Dịch.
Chương 944: Chiến Phù Dịch

Mà hiển nhiên, đó cũng không phải là chiêu mạnh nhất của Phù Dịch, dù gì thì hắn ta vẫn chưa sử dụng Thôn Phệ Tiên Thể và thần thông mang đến dị tượng trong đất trời đã hiểu được trong bí cảnh.

"Tốt! Tốt! Tốt!", Phù Thông Hải khen liền ba chữ tốt đủ để thấy sự ngợi khen và tự hào đối với Phù Dịch. Sự buồn bực vì Phù Dịch không được sông Tiên ban tặng chợt biến mất sạch, trong đôi mắt thâm thúy, già nua toát lên vẻ hết sức kích động.

Thoáng chốc, dấu móng tay kia đã bao phủ Tô Minh từ bốn phương tám hướng, đất trời như sụp xuống, vạn vật bị khóa kín.

Lúc này, dù Tô Minh có thi triển quy luật không gian để né cũng không kịp rồi.

"Lẽ nào, anh ta sợ đến ngây người? Nên quên cả né tránh à?", Từ Kháng lẩm bẩm, cái suy nghĩ ấy cũng là suy nghĩ của đa số mọi người có mặt trong ngoài bí cảnh.

Nhưng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện trong đầu thì... một điều kỳ lạ chợt xảy ra, vì Tô Minh lại lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ là lạ, dường như là... là... là thất vọng? Chán chết?

"Phá", sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, Tô Minh tùy tiện giơ tay lên, đấm ra một quyền.

Ầm...

Vỡ!

Dấu móng tay đã gần như bao phủ Tô Minh lại bị một quyền của anh đấm nát như một chiếc bình thủy tinh rớt xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ...

Mà Tô Minh thì vẫn lành lặn đứng im tại chỗ, không có vẻ gì là cố hết sức, ngay cả nắm tay cũng chẳng chút xây xát.

"Cái gì?", mấy giây trước, trên mặt Phù Dịch còn lộ vẻ tàn nhẫn, tham lam, tràn ngập sát khí, thắng chắc. Lúc này, lại trở nên kinh ngạc, hoảng sợ.

Những người khác cũng y như vậy... Đặc biệt là đám người thành chủ Mai Tiên, Phù Thông Hải, Huyền Tinh Bình bên ngoài, vẻ mặt y như thấy quỷ.

Cùng lúc đó, Tô Minh ngẩng phắt đầu lên, giống như một con quái vật ngủ say từ thời thái cổ, nhìn chòng chòng vào Phù Dịch.

Cơ thể Tô Minh lóe lên, dưới đà của quy luật không gian, lập tức dịch chuyển tới trước mặt hắn ta, giơ tay đấm ra một quyền.

Ầm...

Nắm tay ngưng tụ quyền pháp không gì sánh nổi.

Sức mạnh của một quyền ấy đạt tới 30 Long lực, đúng vậy, giờ sức mạnh của anh đã đạt tới 30 Long lực. Thực tế, đấy còn là gần đây, Tô Minh chỉ tiến bộ ở mặt kiếm ý, quy luật không gian, kiếm tâm thôi đó. Không thì, nếu anh muốn, rồi chọn tăng cảnh giới lên thì sức mạnh còn có thể tăng vọt nữa. Giờ, sau khi trải qua một đoạn thời gian củng cố, cảnh giới Đại Đế chín chuyển đã khá vững vàng, hoàn toàn có thể tiếp tục tăng cảnh giới lên.

Đương nhiên, dù chỉ là 30 Long lực thì đó cũng là một con số khủng bố. Đặc biệt là khi phối hợp với cường độ cơ thể đáng sợ mạnh hơn cả yêu thú thái cổ không biết bao nhiêu lần kia. Cả hai kết hợp với nhau thì sức mạnh lại càng nhảy vọt. Vì vậy, một quyền kia đấm ra, nhằm thẳng vào Phù Dịch, trong đầu hắn ta như bị một ngọn núi lớn va vào, linh hồn như muốn vỡ vụn, hoảng sợ đến nỗi máu như ngừng chảy.

Tại sao lại thế?

Hắn ta nghĩ rằng Tô Minh chỉ mạnh ở mặt quy luật không gian, nhưng trước mắt... Nắm đấm, sức mạnh và cường độ cơ thể kia còn đáng sợ hơn quy luật không gian bát đoạn trung kỳ kia rất rất nhiều.

Nói cách khác, thực lực mà trước đó Tô Minh bày ra khi bị đám người Tùy Tiềm vây giết chỉ mới là lớp da lông, không phải là toàn bộ!

"Cắn nuốt bầu trời!", dù có chấn động hay kinh ngạc thì Phù Dịch cũng không sợ, vì hắn ta cũng có bản lĩnh càng mạnh hơn. Hắn ta vận chuyển khí huyết của mình, tập trung tinh thần, Thôn Phệ Tiên Thể bùng nổ.

Bỗng dưng, một hố đen tăm tối, sâu hun hút, vặn vẹo, tràn ngập vẻ bí ẩn như một cái miệng rộng lập tức xuất hiện trước mặt Phù Dịch. Bên trong giăng đầy pháp tắc Hủy Diệt, Thôn Phệ, sấm sét u tối len lỏi cùng tiên tắc Hắc Ám.

"Ong..."

Cái miệng rộng trông như sống kia mở ra y như muốn cắn nuốt đất trời, một ngụm nuốt lấy quyền ấn xông tới trước mặt. Ngay cả ánh sáng và pháp tắc hư không trong không gian này cũng bị cái miệng ấy hút vào. Quy tắc tròn vẹn của bí cảnh Mai Tiên cũng bị nó nuốt thiếu đôi chút.

Thoáng chốc, một quyền kia của Tô Minh đã bị cái miệng khổng lồ kia nuốt mất một cách dễ dàng.

"Nên mới nói, giãy giụa vô ích làm gì, ngoài việc tốn công mất sức của tôi và anh ra, còn làm được gì nữa?", Phù Dịch cười, đã đoán được trước, thậm chí còn nhấc chân bước về phía Tô Minh mấy bước.

Thôn Phệ Pháp Tướng trước người càng trở nên đen đặc như muốn sôi lên. Khí tức cắn nuốt khiến người ta không thở nổi liên tục tràn ra xung quanh, phá hủy tầng tầng lớp lớp không gian.

Lúc này, Huyền Sơ Tình đã lùi ra xa, lo lắng đến mức siết chặt nắm tay, thầm cầu nguyện trong lòng.

Bên ngoài.

"Thôn Phệ Tiên Thể, đúng là được trời ưu ái mà", thành chủ Mai Tiên cảm thán: "Tiên thể đứng đầu bảng, xa nghe không bằng mắt thấy".

"Gia chủ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Tô Minh kia đúng là tràn ngập những bất ngờ, là một yêu nghiệt đỉnh cấp khó tin, may mà Tiểu Dịch có được Thôn Phệ Tiên Thể. Nếu là người khác, e rằng sẽ không phải là đối thủ của Tô Minh", Phù Thanh Dung hít sâu một hơi, gương mặt run rẩy vì căng thẳng đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều.

"Coi như thằng nhóc kia xui xẻo vì gặp phải Tiểu Dịch", Phù Thông Hải hừ lạnh, khẽ giương cằm.

"Anh rể, cố lên!", Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm, thầm cổ vũ Tô Minh. Tuy cô ta biết anh muốn lập nên kỳ tích nữa là rất khó, nhưng lỡ may thì sao?
Chương 945: Tôi nói còn mà không tin

Bên trong bí cảnh.

"Anh Tô, nếu anh không có bản lĩnh khác thì chắc tôi sẽ tiễn anh một đoạn đường đó", Phù Dịch cười một cách tàn nhẫn, không chút giấu giếm sát khí, dừng chân nói. Thôn Phệ Pháp Tướng trước mặt càng trở nên rõ ràng, dập dờn, giống như một con quái vật muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ.

"Bản lĩnh khác ư? Đúng là tôi có thật đấy. Anh muốn thấy thật hả?", Tô Minh nhàn nhạt hỏi.

Anh cũng không có bị Thôn Phệ Pháp Tưởng cắn nuốt quyền ấn mà hoang mang, mà bình tĩnh đến khó tin.

"Hù ai đó? Còn có bản lĩnh khác? Ha ha... Anh cảm thấy tôi dễ lừa như vậy hả? Buồn cười thật! Nào nào, có bản lĩnh gì thì triển đi!", ánh mắt Phù Dịch lập tức trở nên sắc bén, sát khí bùng nổ, khí tức quanh người tràn ngập sự táo bạo, hủy diệt như muốn cắn nuốt đất trời, nghiền nát đại đạo. Chỉ liếc nhìn một cái thôi đã cảm thấy tiên hồn chấn động, võ đạo muốn sụp đổ.

Phù Dịch quát: "Thôn Phệ Phun Tức! Đi!"

Thoáng chốc, có thể thấy được cái miệng rộng của Thôn Phệ Pháp Tướng lập tức vặn vẹo, rồi mở rộng ra. Sau đó, một dòng nước màu đen như cơn sóng thần cuồn cuộn trào ra từ bên trong, đổ ập về phía Tổ Minh.

Hóa ra, Thôn Phệ Tiên Thể không những có thể cắn nuốt mà còn chứa đựng được cả những tạp chất trong năng lượng. Nếu dọc đường, khi cắn nuốt nguyên khí bên trong tiên nguyên của oán thú, hay những khí Tiên Linh chứa sự an mòn và tử khí bên trong không khí của các khu vực nguy hiểm... Thì đều sẽ được cái miệng khổng lồ của Thôn Phệ Pháp Tướng gom lại. Lúc này, lại phun ra, kết hợp với pháp tắc Hủy Diệt, quả thật rất là kinh người.

Những tu giả võ đạo có mặt ở đây như Từ Nhứ, Ninh Khinh Khinh đầu óc đều trống rỗng, sợ hãi.

Thôn Phệ Pháp Tướng cắn nuốt, rồi phun ra. Một khi phun ra thì y như muốn hủy diệt đất trời, khí tức đen thui dập dờn, nghiền nát, ăn mòn mọi thứ. Bất kể là tiên tắc, đạo vận, khí Tiên Linh, mảnh nhỏ không gian, suy nghĩ hay hư không vô tận đều hóa thành tro bụi dưới chiêu Thôn Phệ Phun Tức.

Trong nháy mắt ấy, như có hàng tỷ thần chết xuất hiện bay về phía Tô Minh.

Phút chốc, chiêu Thôn Phệ Phun Tức đã xông đến trước mặt Tô Minh, chuẩn bị hủy diệt anh.

Huyền Sơ Tình sợ đến mặt mày trắng bệch.

Hầu như tất cả mọi người đều có thể xác định Tô Minh tiêu rồi!

Song, điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại chẳng hề lùi lại, chỉ thở dài nói: "Tôi nói còn có bản lĩnh mà, sao cứ không chịu tin thế nhỉ?"

Câu nói ấy hãy còn vang vọng thì Tô Minh bỗng nói ra bốn chữ: "Sinh Mệnh Lưu Phóng".

Tức thì, mọi âm thanh như biến mất, chỉ có sinh mệnh lực đời đời bền vững.

Một dòng sông sinh mệnh mờ mịt vô ngần chợt xuất hiện trước mặt Tô Minh, trông như ảo giác, rồi bao phủ chiêu Thôn Phệ Phun Tức. Sau đó... Mắt thường có thể thấy được, chiêu kia của Phù Dịch bắt đầu hoảng sợ giãy giụa, nhưng lại chẳng làm nên tích sự gì. Trái lại, nó còn nhanh chóng phai màu, như già đi.

Một giây sau, Thôn Phệ Phun Tức kia đã không còn năng lượng dao động nữa, y như đã chết.

Cuối cùng, khô kiệt, không chút sức sống, dần dần vỡ vụn, bay đi theo gió. Mà Tô Minh, vẫn lành lặn, thong dong đứng im tại chỗ.

"Thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng sử dụng tốt ghê", Tô Minh nghĩ bụng, khá là hài lòng. Vì có món quà của sông Tiên đã khiến cây Thế Giới lớn lên một đoạn, làm cho mình có thể sử dụng sinh mệnh lực tăng lên gấp mười lần. Khi dùng thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng thì hiệu quả đúng là rõ rệt.

Sức mạnh của chiêu ấy đâu chỉ mạnh hơn trước gấp trăm lần! Quả thực khiến người ta nghiện luôn.

Hơn nữa, Tô Minh có thể cảm nhận được món quà tinh lọc đầu tiên mà sông Tiên ban tặng đã rèn luyện cơ thể, khiến mình có thể dễ dàng kết nối, dung hợp với cây Thế Giới. Vì vậy, sự phối hợp giữa anh và nó mới trơn tru, nhẹ nhàng như vậy. Khi thi triển thuật Sinh Mệnh Lưu Phóng cũng chẳng cấn hay tốn sức chút nào, trái lại, còn có cảm giác sung sướng khó tả.

"Không! Không! Không! Không thể nào!", Phù Dịch rốt cuộc sợ, đúng thế, là sợ, sợ đến run lẩy bẩy.

Nói thật, Thôn Phệ Phun Tức chính là đòn sát thủ của Thôn Phệ Tiên Thể. Phù Dịch đã gom góp rất lâu mới góp nhặt được một chiêu ấy. Vậy mà lại bị Tô Minh phá hủy một cách dễ dàng?

Tô Minh thật sự còn có bản lĩnh khác? Sinh Mệnh Lưu Phóng?

Sao một con kiến chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân, lại có nhiều bản lĩnh như thế?

Phù Dịch vừa kinh ngạc, sợ hãi, ghen tỵ, không cam, hối hận... trong đôi mắt hung ác nham hiểm lập lòe vẻ chùn bước.

Bên ngoài.

Có ai lại không như Phù Dịch đâu?

Nhìn sắc mặt đám người Phù Thông Hải, Phù Thanh Dung mà xem, đều đã đen kịt như cục than, cảm xúc phập phồng lên xuống đến nỗi thở hổn hển.

Đúng lúc này.

"Sinh Mệnh Lưu Phóng", Tô Minh lại nhàn nhạt nói ra bốn chữ.

Bỗng, con sông sinh mệnh phảng phất bị rút ra từ trong những năm tháng dài đằng đẵng, rồi bao phủ nơi đây. Nó vô cùng vô tận, không chỗ nào là không có, giống như một cái lồng sinh mệnh, chụp về phía Phù Dịch.

"Thôn Phệ Bảo Hộ!", Phù Dịch hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau để né, lại không né được, vì Sinh Mệnh Lưu Phóng chỗ nào cũng có. Trừ khi hắn ta không còn sức sống. Không né được, vậy chỉ đành cố gắng chống lại, Thôn Phệ Pháp Tướng vận chuyển tới mức tối đa, hóa thành một lớp áo giáp, bao phủ cả người Phù Dịch.

Trông Phù Dịch như khoác lên mình một cái áo giáp màu đen, bên trên lấp lánh ánh sáng, pháp tắc, sấm sét Thôn Phệ giăng kín.

Nhưng mà... Phù Dịch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Sinh Mệnh Lưu Phóng đã xông tới.

Cơ thể Phù Dịch run lên, sắc mặt trở nên hết sức dữ tợn, sợ hãi đến cùng cực. Bởi vì, hắn ta cảm giác được Thôn Phệ Tiên Thể lại... lại... lại có chút chùn bước.

"Khốn kiếp!", Phù Dịch nghiến răng chửi tục, mạnh mẽ vận chuyển Thôn Phệ Tiên Thể, không cho nó lùi bước.

Cùng lúc đó, lớp áo giáp do Thôn Phệ Pháp Tướng hình thành trên người Phù Dịch bắt đầu dập dờn, giãy giụa, cố hết sức chống lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom