• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (6 Viewers)

  • Chương 906-910

Chương 906: Tô Minh lại gặp phiền phức

“Cậu chủ Tùy khách khí quá!”, Nhạc Diễn cũng rất giữ thể diện cho đối phương nên chắp tay, đáp lại.

“Cậu chủ Nhạc! Lần này có anh kết hợp với Sơ Tình, Sơ Tình ở trong bí cảnh cũng coi như được an toàn rồi, phiền anh quan tâm đến cô ấy hơn, cảm ơn anh nhiều”, Tùy Tiềm lại nói.

Lời này thoạt nghe thì rất lịch sự nhưng nghe kỹ thì rất có tâm cơ.

Đúng vậy! Như vậy chẳng khác nào nói thẳng với Nhạc Diễn rằng, Huyền Sơ Tình sau này nhất định là người phụ nữ của hắn, vì vậy Nhạc Diễn đừng có ý đồ gì khác.

“Anh câm mồm! Thứ nhất, anh chả là gì của tôi, ai quan tâm chăm sóc tôi thì có liên quan gì đến anh. Thứ hai, ai nói với anh lần này tôi vào bí cảnh thì cậu chủ Nhạc là người kết hợp với tôi?”, Huyền Sơ Tình bực bội, nói.

Cô ta cũng là người khá khó tính.

Người khác cảm thấy Tùy Tiềm rất ưu tú, giống như cả thế gian này chỉ có một người đàn ông duy nhất là Tùy Tiềm xứng với cô ta nhưng cô ta lại không thèm để ý đến hắn.

“Sơ Tình! Láo quá! Sao lại nói năng như vậy với Tùy Tiềm? Cậu ấy cũng muốn tốt cho chúng ta thôi”, Huyền Tinh Bình quát một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Cả phòng khách đều một phen huyên náo, ai nấy đều ngây người ra.

Lần này Huyền Sơ Tình vào bí cảnh, người kết hợp với cô ta không phải là Nhạc Diễn?

Chuyện gì thế này?

Huyền Thi Yến cười lạnh một tiếng, sướng quá, vì Huyền Sơ Tình càng hống hách hỗn láo thì lại càng có lợi.

“Ha ha! Sơ Tình! Tính khí của em vẫn như xưa, đừng bướng bỉnh nữa. Người kết hợp với em không phải là cậu chủ Nhạc, lẽ nào lại là người anh em ở bên cạnh em hay sao?”, tính cách của Tùy Tiềm thoạt nhìn rất bình tĩnh. Khi bị Huyền Sơ Tình nói trước mặt như vậy mà không tức giận, ngược lại vẫn cười nhẹ nhàng, nói.

“Đúng vậy! Đúng là tôi đây! Cậu chủ Tùy có ý kiến gì không?”, lần này, chưa đợi Huyền Sơ Tình lên tiếng thì Tô Minh đã nói.

Trên thực tế là từ lúc vào phòng khách đến giờ, phần lớn mọi người đều không chú ý đến Tô Minh, hoàn toàn phớt lờ anh. Bởi vì, ở nền văn minh Trạch thì cấp bậc Đại Đế thượng vị chỉ là thực lực của người hầu thôi.

Đặc biệt là hôm nay quy tụ ở đây đều là những yêu nghiệt trên bảng xếp hạng Đạp Thiên và người có thực lực nhất ở nền văn minh Trạch. Vì vậy, cấp bậc Đại Đế thượng vị cửu chuyển đúng là không có chút gì đáng bận tâm, kể cả chưa đến 30 tuổi.

Lúc này, Tô Minh lên tiếng khiến cả phòng khách yên tĩnh lạ thường.

What?

Mọi người ngây người ra!

Chuyện này… Chuyện này…

Một thằng nhóc ở cấp bậc Đại Đế chín chuyển mà dám đối đầu với Tùy Tiềm?

Đúng là khiếp quá cơ!

Lẽ nào, tuổi nhỏ mà gan to sao?

Đã vậy Tô Minh còn nói… Mình là người kết hợp với Huyền Sơ Tình? Nghe nhầm rồi sao?

“Sơ Tình! Em đang nói đùa phải không?”, sắc mặt Tùy Tiềm run rẩy, hỏi.

“Ai thèm nói đùa với anh? Còn nữa, đừng có gọi tôi là Sơ Tình! Sơ Tình không phải cái tên mà anh có thể tùy tiện gọi vậy đâu”, Huyền Sơ Tình thật sự rất ghét, cô ta chau mày gắt lên.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô ta kéo tay Tô Minh đi.

Cô ta dẫn Tô Minh đi ra ngoài.

Đúng là phiền chết đi được!

Đúng là khó tin!

Đúng là kiêu ngạo!

“Sơ Tình! Tính khí của cô! Khụ khụ…”, Tô Minh thấy buồn cười. Tính khí của cô gái này đúng là khó chiều.

“Không phải là tôi khó tính! Mà là vì tôi bị đè nén quá. Người khác toàn ngưỡng mộ thân phận, thiên phú võ đạo của tôi; ngưỡng mộ gia thế và cả khi tôi có người anh là yêu nghiệt tuyệt thế”.

“Nhưng tôi thấy tôi rất áp lực, bị đè nén nhiều lắm. Bởi vì với những lợi thế kia, tôi buộc phải làm thế này thế kia, tôi phải để ý đến ý kiến của người khác? Tôi phải gánh vác trách nhiệm mà vốn không thuộc về tôi? Từ đó mất cả tự do của mình?”

“Thật đấy! Tôi rất muốn mình cũng được bình thường như người khác”.

Huyền Sơ Tình nói một hơi rồi dẫn Tô Minh đến một ngóc ngách của phòng lớn rồi ngồi xuống, sau đó rót rượu uống cạn, cũng rót cho Tô Minh một chén.

“Vui vẻ lên! Vào bí cảnh sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ. Có lẽ giúp cô lấy được vị trí thứ nhất đấy”, Tô Minh cười nói rồi cũng rót cho mình một ly rượu.

Huyền Sơ Tình chỉ nghĩ rằng Tô Minh đang an ủi mình chứ không nghĩ gì nhiều.

Đám Tùy Tiềm và Nhạc Diễn bị bỏ lại ở giữa phòng khách nên lúc này rất ngượng ngùng.

Còn sắc mặt của Huyền Tinh Bình thì khó coi hơn nhiều.

Còn những người khác trong phòng khách thì bắt đầu bàn luận, nhìn về phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình ở phía góc kia với ánh mắt quái dị và bỡn cợt.

Trong không khí đầy vẻ gượng gạo này thì đột nhiên…

“Ha ha! Đến đủ rồi chứ? Bổn thành chủ hoan nghênh các vị”, một giọng nói từ vị trí ngồi chính ở giữa phòng khách vang lên. Giọng nói vô cùng quái dị đó là của một người đàn ông trung niên.

Người này mặc áo bào màu tím đỏ, cho người ta cảm giác vô cùng thần bí.

“Bán bộ Tiên Hoàng?”, ánh mắt Tô Minh run rẩy, lập tức cảm nhận được cảnh giới của đối phương.

Đúng là mạnh vô cùng!

Đây có thể gọi là cường giả mạnh nhất từ khi Tô Minh đến nền văn minh Trạch.

“Thành chủ khách khí quá!”, tất cả mọi người trong phòng khách đều chắp tay nói.

“Bổn thành chủ kính các vị!”, sau đó trên tay thành chủ Mai Tiên xuất hiện một ly rượu. Ông ta cầm lên, một hơi uống cạn, nói tiếp: “Chúc các thiên tài có thành tích tốt”.

Nói xong, ánh mắt thành chủ Mai Tiên dừng lại ở ba người Nhạc Diễn, Tùy Tiềm và Phù Dịch.

Rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh này. Tùy Tiềm và Nhạc Diễn được coi trọng, điều này là bình thường nhưng Phù Dịch…

Rõ ràng, Phù Nhẫn xếp thứ chín trên bảng xếp hạng Đạp Thiên, còn Phù Dịch chỉ xếp thứ mười. Phù Nhẫn ở cảnh giới Tiên Vương tầng chín, mặc dù vừa mới bước vào tầng chín nhưng Phù Dịch mới chỉ là cảnh giới Tiên Vương tầng tám.

Lạ thật!
Chương 907: Tôi có chút ghét cô

“Thành chủ Mai Tiên cũng nhìn ra Phù Dịch giấu mình sao?”, Tô Minh thầm nghĩ trong lòng mà không có chút kỳ lạ. Bởi, nếu thành chủ Mai Tiên không nhìn ra thì mới là kỳ lạ.

“À phải rồi! Trí nhớ của tôi chán quá! Bổn thành chủ có một cô con gái, chắc mọi người đều biết nó rất thích gây sự, tự cho là mình có thực lực và thiên phú võ đạo nên lần này cũng muốn tham gia vào cuộc thi ở bí cảnh. Không còn cách nào khác, bổn thành chủ quyết định lần này cho nó vào bí cảnh một phen”, sau đó thành chủ Mai Tiên đột nhiên lên tiếng.

Trong lúc nói thì một bóng hình xuất hiện ở bên cạnh ông ta.

Đó là một cô gái áo trắng với dáng vẻ thướt tha, có chút kiêu ngạo. Cô ta chỉ khẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

Dường như, cô ta không coi ai ra gì.

Cô ta có vẻ còn ít tuổi, ở cảnh giới Tiên Vương tầng bốn, vô cùng khủng khiếp. Phải biết rằng, Huyền Sơ Tình cũng chỉ ở cảnh giới Tiên Vương tầng năm.

Người này nhỏ hơn Huyền Sơ Tình 70000 tuổi mà chỉ kém một cảnh giới nhỏ.

Về lý mà nói thì cô gái này còn mạnh hơn thiên phú võ đạo của Huyền Sơ Tình.

Nhất thời, không khí trong phòng đều vô cùng quái dị, vô cùng chấn động.

Huyền Sơ Tình ở cảnh giới Tiên Vương tầng năm đã khiến người ta chấn động lắm rồi, không ngờ người này còn khủng khiếp hơn.

Mặc dù cô ta không có tên trong bảng xếp hạng Đạp Thiên nhưng ai cũng rõ, nhất định là thành chủ Mai Tiên dùng cách đặc biệt nào đó giấu thực lực của con gái. Đây cũng là một cách bảo vệ.

Ngoài ra, nhan sắc của cô ta cũng hơn người. Thông thường, trong các tu giả võ đạo, chỉ cần là con gái của cường giả đến từ thế lực lớn thì ai cũng rất xinh đẹp.

Lý do rất đơn giản, trong thế giới võ đạo, tiêu chuẩn chọn bạn đời của con gái gần như đều là thực lực, chứ không nghĩ đến cái khác.

Tu giả võ đạo càng có thực lực lớn thì bạn đời của họ càng đẹp.

Vì vậy gen di truyền tất nhiên cũng tốt rồi.

Như thành chủ Mai Tiên, ở cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng thì chắc cũng không cần nói, nhan sắc của vợ ông ta chắc chắn cũng thuộc hàng cực phẩm.

Vì vậy, con gái ông ta không đẹp mới là lạ.

“Đây là con gái của bổn thành chủ, tên là Ninh Khinh Khinh”, thành chủ Mai Tiên lại nói.

Lúc này, trong phòng khách đều vang lên những tiếng nịnh hót.

“Cô chủ Khinh Khinh đúng là có thiên phú võ đạo vạn cổ tuyệt thế”.

“Cô chủ Khinh Khinh đúng là xinh đẹp tuyệt trần”.

“Con gái của thành chủ đúng là kiều diễm”.



“Nhưng Khinh Khinh chỉ có một mình, mà quy tắc của bí cảnh Mai Tiên trước nay luôn là hai người một đội. Vì vậy, trong các anh tài có mặt ở đây có ai nguyện làm người kết hợp với Khinh Khinh vào bí cảnh một phen không?”, thành chủ Mai Tiên nói ra một tin quan trọng.

Đúng là tin tốt!

Ở đây, ngoài những người đã tham gia cuộc thi như Tùy Tiềm, Huyền Sơ Tình, Huyền Thi Yến, Phù Nhẫn thì vẫn còn rất nhiều người chỉ đến đây mở rộng tầm mắt, chứ không có tư cách vào bí cảnh.

Lúc này, có một số người vô cùng kích động.

Chưa nói đến việc được Ninh Khinh Khinh để mắt đến thì có thể có tên vào bí cảnh.

Mà chỉ ngay việc cùng với Ninh Khinh Khinh vào sinh ra tử ở bí cảnh mà nảy sinh tình cảm thì biết đâu lại có cơ hội ghép đôi, trở thành con rể của thành chủ Mai Tiên ý chứ. Đúng là hấp dẫn quá đi.

Nhưng sau đó Ninh Khinh Khinh lại lắc đầu nói: “Bố ơi! Để con tự chọn”.

Quả nhiên vô cùng kiêu ngạo!

Và thành chủ Mai Tiên cũng nuông chiều, không do dự mà gật đầu nói: “Tất nhiên là được rồi”.

Một giây sau, Ninh Khinh Khinh bước xuống rồi đi về phía Tô Minh đang ở góc phòng khách.

Cảnh tượng vô cùng quái dị, vô cùng chấn động.

Thành chủ Mai Tiên không kìm nổi mà lẩm bẩm: “Lại làm loạn rồi”.

Rất nhanh, Ninh Khinh Khinh đi đến trước mặt Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

“Anh thành đội với tôi”, Ninh Khinh Khinh nhìn Tô Minh nói với ngữ khí ra lệnh, lạnh lùng. Mặc dù giọng nói cô ta rất hay nhưng khiến người khác thấy khó chịu.

Phải nói rằng vô cùng kiêu ngạo và bướng bỉnh.

“Tôi có người rồi”, Tô Minh lắc đầu nói.

“Cô ta sao? Thực lực cô ta không bằng tôi, đừng thấy cô ta hơn tôi một cảnh giới nhỏ”, Ninh Khinh Khinh nhìn Huyền Sơ Tình rồi khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, nói với giọng chế giễu.

Trong ánh mắt Huyền Sơ Tình toát lên vẻ phẫn nộ nhưng không nói gì. Huyền Sơ Tình chỉ coi như đây là cô gái không hiểu chuyện chỉ thích gây sự.

“Khụ khụ…”, thành chủ Mai Tiên có chút ái ngại nhìn Huyền Tinh Bình, coi như xin lỗi nhưng vẫn không trách con gái mình. Phải nói là ông ta vô cùng cưng chiều cô con gái này của mình.

“Có thể nói xem tại sao lại chọn tôi không?”, Tô Minh hỏi lại. Anh không phản bác khi Ninh Khinh Khinh nói rằng mình mạnh hơn Huyền Sơ Tình. Bởi vì anh có thể cảm nhận được, mặc dù cô gái này thấp hơn Huyền Sơ Tình một cảnh giới nhỏ nhưng anh chắc chắn là thực lực của cô ta rất mạnh. Thậm chí, sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn Huyền Sơ Tình rất nhiều.

Tất nhiên, kể cả như vậy thì anh cũng không thể đồng ý với cô ta.

“Bởi vì ở đây chỉ có anh là yếu nhất. Nếu thành đội với anh, có được thành tích thì cũng là công của tôi, chẳng phải thế sao?”, Ninh Khinh Khinh nói.

Lời nói vô cùng quả quyết khiến mọi người ở đây đều nhịn cười.

“Tôi vẫn từ chối”, Tô Minh lắc đầu nói.

“Tại sao?”, ánh mắt đẹp của Ninh Khinh Khinh toát lên vẻ phẫn nộ.

Đúng là không biết điều!

“Thứ nhất, tôi có chút ghét cô! Thứ hai, chắc tôi không phải là người yếu nhất ở đây”, Tô Minh nói rất nghiêm túc.

Lời nói vừa dứt thì không khí ở đây như đông cứng lại.

Nhiều người nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt đờ đẫn.

Thằng nhóc này dám nói thật đấy!

Lại còn dám nói thẳng là ghét Ninh Khinh Khinh?
Chương 908: Điều kỳ diệu ở bí cảnh Mai Tiên

Lại còn cả câu nói ‘Tôi không phải là người yếu nhất ở đây’… Đúng là mặt dày.

“Anh…”, Ninh Khinh Khinh tức đến nỗi kích động, cô ta rất muốn ra tay ngay lập tức, định dạy cho Tô Minh bài học.

“Khinh Khinh đủ rồi! Con vào một mình đi, không cần đội nữa. Dù sao thì con chỉ muốn vào bí cảnh dạo chơi thôi, có thứ hạng hay không cũng không sao”, thành chủ Mai Tiên nói.

Vậy là đã rõ! Hóa ra, muốn có thứ hạng mới cần lập đội.

“Được lắm! Hừm! Tốt nhất đừng va phải tôi ở bí cảnh, nếu không thì tôi chắc chắn anh sẽ phải khóc lóc thê thảm đấy”, Ninh Khinh Khinh trừng mắt ghét bỏ Tô Minh, xoay người rời đi.

Đồng thời lúc này…

Thành chủ Mai Tiên giơ tay lên chỉ về phía phòng khách.

Ngay lúc này một màn hình đầy tiên khí xuất hiện trước mặt mọi người.

Vô cùng rõ nét, độ phân giải cũng ghê người.

“Các vị anh tài! Sau khi vào bí cảnh Mai Tiên thì ở đây cũng phát trực tiếp”, thành chủ Mai Tiên nói.

“Cũng có tích điểm xếp hạng liên tục, cập nhật xếp hạng trên màn hình nữa. Tất nhiên, vì tích điểm xếp hạng phải theo cặp nên Khinh Khinh chỉ có một mình, sẽ không có tích điểm xếp hạng”.

“Còn tích điểm kiểu gì? Rất đơn giản! Thứ nhất, xử lý cự thú. Mỗi con thú bị giết thì sẽ được tích điểm. Con thú ở cấp bậc khác nhau thì tích điểm cũng khác nhau”.

“Thứ hai là dẫn dụ được các dị tượng quy luật trời đất trong bí cảnh Mai Tiên. Đây là điều vô cùng hiếm gặp, căn bản là không thể nào. Nếu muốn làm được, hoặc là tìm được chí bảo cấp bậc trong bí cảnh Mai Tiên, hoặc là lĩnh ngộ được thần thông hủy diệt trời đất trong bí cảnh Mai Tiên. Tất nhiên, nếu gặp may mà dẫn dụ được dị tượng trong trời đất xuất hiện thì cứ mỗi lần sẽ được tích điểm”.

“Còn các anh tài chém giết lẫn nhau thì có được giành tích điểm của đối phương không? Tất nhiên là không! Mấy lần thi của rất nhiều năm trước là được phép, nhưng cũng chính vì vậy mà số người chết quá cao, gần như là 90%. Vì vậy sau này đã hủy bỏ. Bổn thành chủ vẫn hy vọng là mọi người thi đấu công bằng, hỗ trợ lẫn nhau”.

“Tất nhiên! Nếu như có thù địch gì, muốn giết chết đối phương mà không vì tích điểm thì cũng được. Trong bí cảnh không cấm mọi người tàn sát lẫn nhau. Bởi vì, trong bí cảnh Mai Tiên không có trưởng bối hay tiền bối hay thế lực nào đi theo. Ai giết ai cũng đều là công bằng”.

Quy tắc cũ mà thôi.

“Và đây là bản đồ của bí cảnh Mai Tiên, mỗi thế lực một bản”, sau đó thành chủ Mai Tiên lại nói rồi giơ tay lên. Một chùm sáng từ dưới lao lên trên rồi rơi vào tay của những người dẫn đầu như Huyền Tinh Bình.

Một thế lực chỉ có một bản.

“Thư Yến! Cầm lấy này”, Huyền Tinh Bình không do dự mà đưa bản đồ cho Huyền Thi Yến.

“Thế chị gái phải làm sao?”, Lạc Ngưng Nhi sốt sắng, nói.

Một thế lực chỉ có một tấm bản đồ, đưa cho Huyền Thi Yến thì chẳng phải chị gái sẽ không có nữa sao?

“Không sao cả! Dù sao thì nó cũng không muốn lấy thứ hạng, vậy thì cần bản đồ làm gì? Lãng phí!”, Huyền Tinh Bình không nể tình mà nói, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Nhưng…”, Lạc Ngưng Nhi buồn bực, cảm thấy không công bằng.

“Không nhưng gì cả. Cô cảm thấy chị gái mình thành đội với một thằng nhóc ở cấp bậc Đại Đế chín chuyển thì có thể lấy được thứ hạng gì sao?”, Huyền Tinh Bình ngắt lời.

Lạc Ngưng Nhi không nói gì, vô cùng buồn bực.

Còn Huyền Thi Yến thì thấy vui sướng, không kìm nổi mà ngẩng đầu lên.

“Bản đồ đó rất quan trọng sao?”, Tô Minh lại rót rượu, hỏi lại.

“Nghe nói khá quan trọng! Bởi vì trong bí cảnh chia làm nhiều khu vực. Có nơi rất nguy hiểm, cũng có nơi an toàn. Nếu không có bản đồ thì dễ rơi vào vùng cấm lắm”, Huyền Sơ Tình nhỏ giọng nói, ánh mắt ảm đạm.

“Bản đồ này không thể chia nhau sao?”, Tô Minh hỏi lại. Nếu như được thì tốt hơn. Ví dụ như Từ Nhứ cũng có, mối quan hệ của Từ Nhứ với Huyền Sơ Tình rất tốt, nên nếu mượn thì cũng không sao.

“Không được! Bản đồ này sẽ đi vào thần hồn, như một luồng ký ức. Nếu sau khi có được nó, dung hòa thông tin thì cái đó sẽ biến mất, người khác dùng cũng vô ích”.

“Hóa ra là vậy! Không sao, không có bản đồ thì tôi tin chúng ta vẫn có được thành tích tốt”, Tô Minh cười nói.

“Hy vọng là vậy”, Huyền Sơ Tình nắm chặt tay, hiện giờ cô ta mong nhất là cô ta và Tô Minh có thể sống sót đi ra được bí cảnh chứ không mong gì hơn.

“Được rồi! Cửa bí cảnh mở rồi, mời các vị”, không bao lâu, thành chủ Mai Tiên lên tiếng.

Đồng thời lúc này, bên ngoài phòng khách đã xuất hiện một cửa trận pháp vô cùng quái dị.

Hóa ra ở cửa bí cảnh Mai Tiên, cũng chính ở trong phủ Thành Chủ, trên sân võ đạo ở bên ngoài phòng khách.

Mọi người đều sáng mắt lên, ánh mắt mong đợi.

Lúc đi ra khỏi phòng khách…

“Hừm! Cầu khẩn đi! Đừng có gặp tôi ở trong bí cảnh”, Ninh Khinh Khinh trừng mắt nhìn Tô Minh rồi thốt ra một câu, sau đó là người đầu tiên đi vào cửa trận pháp ở bí cảnh.

“Đi nào! Chúng ta vào thôi”, Tô Minh cười nói.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình không do dự mà đi vào trong.

Đi vào cửa trận pháp, cảm giác như trời đất quay cuồng.

Cũng may thời gian không dài.

Chỉ sau vài hơi thở, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đều rơi xuống.

Vừa rơi xuống thì cảm giác đầu tiên là nhiệt độ khác biệt quá lớn. Ở đây rất lạnh, gió rít từng cơn, tiên khí trong không khí cũng nhiều. Nhưng hít một cái thì cảm thấy như ở vùng chết.
Chương 909: Phân vùng trong bí cảnh

Nếu không thể chống lại những tử khí này hoặc chuyển hóa chúng thì chỉ sợ không khí ở đây cũng đủ lấy mạng họ rồi. Cũng may, bất luận là Tô Minh hay Huyền Sơ Tình hay những người tham dự cuộc thi, có ai không phải là yêu nghiệt đâu. Tất nhiên họ sẽ có cách trấn áp những tử khí này.

“Hoang vắng quá!”, Huyền Sơ Tình nói. Đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm vô tận, không phải là sa mạc thì cũng là đất đóng băng, nhìn mãi không thấy điểm cuối, không có cây cối gì, cũng không có sức sống, cho người ta cảm giác ngột ngạt.

“Không có bản đồ, hiện giờ nên đi hướng nào?”, Huyền Sơ Tình nói. Đây là vấn đề lớn nhất. Bởi vì một khi đi nhầm hướng, cuối cùng sẽ đi đến đâu cũng khó nói.

“Cứ đi về trước đi!”, Tô Minh cười nói với vẻ bất cần.

Nếu đã đến thì cứ đi thôi.

Ban nãy anh đã dùng thần hồn để kiểm tra xung quanh và cả dưới lòng đất, tiếc rằng không có thu hoạch lớn.

Hiện giờ chỉ biết đến đâu hay đến đó.

“Được!”, Huyền Sơ Tình gật đầu, nói.

Hai người đi về trước.

Nhưng họ không biết là… Nơi mà họ đang đi chính là…

Thế giới bên ngoài.

Trên màn hình đang chiếu ở phủ Thành Chủ, hơn nữa còn rất rõ nét. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tất cả vị trí trong bí cảnh Mai Tiên.

Các vị trí đều khác nhau.

Còn lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây, ví dụ như Từ Phương Trung là ông lão râu trắng dẫn đầu nhà họ Từ; Phù Thanh Dung là người phụ nữ trung niên dẫn đầu nhà họ Phù, còn cả Huyền Tinh Bình và thành chủ Mai Tiên đều với sắc mặt quái dị.

Họ đều nhìn về phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang đi. Bởi vì vị trí trong bí cảnh Mai Tiên mà Tô Minh và Huyền Sơ Tình vừa hạ xuống là không ổn.

Bí cảnh Mai Tiên vô cùng lớn, có nơi nguy hiểm cũng có nơi an toàn. Nơi an toàn là tương đối lớn.

Nơi an toàn đó cũng có oán thú nhưng không nhiều, cũng không phải quá mạnh. Mặc dù điều này không là gì so với những người tham dự cuộc thi và muốn tích điểm nhưng ít nhất cũng bảo đảm được an toàn. Phải nói rằng, vừa mới hạ xuống bí cảnh Mai Tiên mà xuống được vùng an toàn thì mới là tốt nhất.

Còn vùng nguy hiểm thì nhiều cự thú, rất mạnh, vừa xuống mà gặp ngay vùng nguy hiểm thì tỷ lệ chết là rất cao.

Vậy mà Tô Minh và Huyền Sơ Tình lại đen đủi quá. Hai người này không những không rơi vào vùng an toàn mà thậm chí còn không phải là vùng nguy hiểm, là nơi chưa biết tên, vô cùng hiếm gặp ở bí cảnh Mai Tiên.

Vùng nguy hiểm mặc dù nguy hiểm nhưng dù gì trong hàng tỷ năm cũng được thăm dò rồi, dù gì cũng biết nguy hiểm ở đâu?

Nhưng vùng chưa biết kia, cảm giác mơ hồ, không biết sẽ gặp gì ở đó?

Nếu không may thì còn gặp điều khủng khiếp ở đó nữa.

Khiến người khác phải ngao ngán lắc đầu chính là, Tô Minh và Huyền Sơ Tình lại không có bản đồ.

Đúng là ‘sao quả tạ’ chiếu.

Vừa vào bí cảnh đã rơi vào cùng không biết tên, còn không có bản đồ, cẩn thận lại lạc đường ở đó thì ra kiểu gì. Vậy thì chết chắc rồi.

Ngoài ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tô Minh và Huyền Sơ Tình chỉ cần xoay người đi về hướng khác thì sẽ đi về vùng an toàn. Nhưng tại hai người không có bản đồ, cứ đi dò đường như vậy, nếu bất cẩn mà chọn hướng chết thì hướng hai người này đi sẽ là nơi sâu nhất của vùng chưa biết tên kia. Cứ đi như vậy, phải đi không biết bao nhiêu lâu mới đi ra được.

“Cô Bảy! Nếu như chị gái mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng không tránh khỏi liên lụy đâu! Tôi nhất định sẽ nói với ông nội”, Lạc Ngưng Nhi không kìm chế được, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng lo lắng, nhìn Huyền Tinh Bình, lớn tiếng nói.

Cô ta rất sợ Huyền Tinh Bình nhưng lúc này không sợ nữa.

Cô ta chưa từng tức giận đến vậy.

Không có bản đồ thì chị gái vô cùng nguy hiểm, Huyền Tinh Bình nhất định phải chịu trách nhiệm.

“Hỗn láo!”, Huyền Tinh Bình nhìn Lạc Ngưng Nhi rồi quát lớn, sau đó ra tay.

Khóe miệng Lạc Ngưng Nhi chảy máu, cô ta đã bị Huyền Tinh Bình đánh bị thương.

Nhưng Lạc Ngưng Nhi vẫn cắn răng không sợ mà nhìn Huyền Tinh Bình. Trong đôi mắt đẹp đều là lửa giận và hận thù.

“Nếu như Huyền Sơ Tình chết trong bí cảnh thì cũng là lựa chọn của cô ta, là cô ta không biết điều, không chọn cậu chủ Nhạc, đây chính là hậu quả”, Huyền Tinh Bình lạnh lùng quát: “Kể cả là ông nội có trách thì bổn tọa cũng sẽ chịu, nhưng chắc chắn không để đám ngoại tộc như các cô phạm lỗi đâu”.

Lạc Ngưng Nhi không nói gì, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng, nắm chặt tay cầu khẩn cho chị gái được sống sót.

Đúng lúc này…

“Thái Hoa Động Thiên! Danh bất hư truyền”, Tùy tam gia nói.

Hóa ra, trên màn hình hiển thị Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến vừa mới hạ xuống vùng nguy hiểm. Xung quanh mỗi lần có đến trăm con oán thú, đúng là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng Nhạc Diễn chỉ dùng ba chiêu là có thể tiêu diệt được trăm con oán thú.

Thực lực mà hắn thể hiện đúng là kinh người.

Phải biết rằng, trong trăm con oán thú này, mặc dù phần lớn đều là oán thú cấp một nhưng không thiếu gì cấp hai, cấp ba, thậm chí còn có oán thú cấp bốn nhưng vẫn bị Nhạc Diễn băm như băm mớ rau.

Oán thú trong bí cảnh Mai Tiên, là những con thú chết trong bí cảnh Mai Tiên quá nhiều nên oán khí tích tụ lại, dần dần oán khí sinh linh hình thành nên oán thú. Oán thú không có lý trí mà chỉ biết chém giết.

Oán thú vô cùng tàn nhẫn, sức chiến đấu cũng vô cùng khủng khiếp.
Chương 910: Cấp bậc oán thú

Oán thú trong bí cảnh Mai Tiên được chia làm bảy cấp. Cấp một là thường gặp nhất, ở thực lực cảnh giới Tiên Nhân tầng ba. Oán thú cấp hai ở cảnh giới Tiên Nhân tầng tám, tầng chín. Cấp ba là cảnh giới Tiên Vương tầng ba tầng bốn. Oán thú cấp bốn đã là hiếm gặp rồi, không dễ gặp phải, thực lực rất mạnh, chắc phải ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy, tầng tám.

“Cậu chủ Nhạc Diễn tích được 1481 điểm rồi”, có người nói.

Một con oán thú cấp một là được 1 điểm.

Một con oán thú cấp hai là được 10 điểm.

Một con oán thú cấp ba là được 100 điểm.

Cứ chia theo loại như vậy.

Vừa xuống mà Nhạc Diễn đã được 1481 điểm, đúng là chấn động. Phải biết rằng, trước đây có rất nhiều người tham gia sau 9 ngày thi kết thúc mà cũng không được bằng đó điểm.

Một giây sau, đột nhiên có gười kinh ngạc nói: “Mọi người nhìn kìa! Hình như Phùng Yêu và Phùng Bính đang đến gần vùng chưa biết tên của Tô Minh và Huyền Sơ Tình rồi”.

Không tồi đâu!

Trên màn hình có thể nhìn rõ, mặc dù Phùng Yêu và Phùng Bính hạ xuống vùng an toàn nhưng vùng này lại gần với vùng chưa biết tên của Tô Minh và Huyền Sơ Tình. Và trùng hợp là, hai người Phùng Yêu đi về trước cũng chính là đi về vùng chưa biết kia.

Người dẫn đầu của nhà họ Phùng là một ông lão, lúc này sắc mặt khó coi, hận nỗi không thể nhắc nhở hai người nhà mình.

Tiếc rằng ông ta ở bên ngoài nên không nhắc được.

“Rõ ràng có bản đồ, rõ ràng biết phía trước là vùng chưa biết tên mà vẫn đi vào, hai anh em nhà họ Phùng cố ý à? Tự tin lắm nhưng cũng có dã tâm”, có người nhận xét.

Đúng vậy!

Rõ ràng hai anh em nhà họ Phùng khác với Tô Minh, là họ có bản đồ.

Trong tình huống này mà còn cố đi về phía của Tô Minh thì chắc là cố ý.

“Bồng bột quá!”, ông lão nhà họ Phùng lẩm bẩm, chau mày lại. Rõ ràng ông ta đã nhắc nhở nhiều lần là phải cẩn thận rồi, kết quả là…

Đúng vậy! Mặc dù vùng chưa biết tên có thể gặp phải nguy hiểm khủng khiếp nhưng cũng có thể gặp được kỳ tích. Nếu thăm dò một hồi mà may mắn thì khéo lại được bội thu.

Nhưng phải lấy tính mạng ra đánh cược!

“Phùng Yêu xếp thứ 23 trên bảng xếp hạng Đạp Thiên, ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy sơ kỳ”.

“Phùng Bính xếp thứ 17 trên bảng xếp hạng Đạp Thiên, ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy đỉnh phong kỳ”.

Sau đó, thời gian dần trôi, khoảng một tiếng sau thì đột nhiên…

Trong ngoài phòng khách của phủ Thành Chủ có rất nhiều người với ánh mắt run rẩy và kinh ngạc nhưng cũng có chút phấn khích. Ai nấy đều nhìn nhau, dường như không dám chắc mình nhìn thấy có phải thật không?

“Hình như ban nãy có bóng dáng xoẹt qua vùng chưa biết tên”.

“Đúng thế! Anh cũng nhìn thấy sao?”

“Đúng vậy! Tốc độ vô cùng nhanh”.

“Kỳ quái thật! Lần này có kịch hay xem rồi”.



Trong bí cảnh Mai Tiên, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã đi hai tiếng mà vẫn là vùng đất hoang.

Huyền Sơ Tình có chút phiền não. Còn Tô Minh thì vừa đi vừa tu luyện, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng lúc này anh thoát khỏi tu luyện, nói với Huyền Sơ Tình ở bên cạnh: “Cẩn thận chút! Đến rồi đấy”.

“Cái gì đến rồi?”, Huyền Sơ Tình ngây người ra, hỏi lại.

“Chắc là oán thú!”, Tô Minh cười nói.

Anh không có ý định ra tay. Bởi vì con oán thú này có thực lực rất yếu. Theo như Tô Minh thấy là rất yếu nên anh không muốn ra tay. Chi bằng để Huyền Sơ Tình ra tay, như vậy có thể giúp cô ta rèn luyện.

Tô Minh vừa nói xong thì…

“Phụp!”, âm thanh chói tai vang lên như âm thanh làm rách màng nhĩ.

Kèm với âm thanh đó là bóng hình màu đen vô cùng nhanh, dường như một làn mây ập đến phía Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

Nhanh quá!

Nhanh vô cùng!

Tốc độ phản ứng của Huyền Sơ Tình nhanh lắm rồi nhưng lúc ra tay thì con oán thú đã ở trước mặt cô ta. Nó vô cùng lớn, móng vuốt màu đỏ đen, điên cuồng vồ tới.

“Xoẹt…”, Huyền Sơ Tình rút kiếm ra, kiếm chém ra không chút nương tay.

Nhưng…

“Cheng!”, kiếm quang sắc nhọn va vào móng vuốt oán thú là cũng bay ra.

Móng vuốt của oán thú dừng lại một chút nhưng không bị sao. Còn thân hình Huyền Sơ Tình khẽ lùi về sau, khí huyết sục sôi.

Thực lực của oán thú nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Lúc cô ta lại định rút kiếm thì trong lòng ớn lạnh. Bởi oán thú trước mặt biến mất rồi.

Sau đó, sau một hơi thở thì…

“Phụp!”, oán thú lại tấn công đến mà há miệng định nuốt trọn.

Miệng nó rất lớn, như hố đen gào rú, ghê tởm, sâu không nhìn thấy đáy, chỉ có răng và ánh sáng chói mắt.

Nó há miệng một cái mà như bao trùm lấy cả người Huyền Sơ Tình.

Cũng may Huyền Sơ Tình cũng không phải người yếu đuối. Cô ta khẽ di chuyển bước chân, rồi dùng đến chùm sáng màu đỏ nhạt. Đây cũng không phải là mật pháp gì nhưng cũng không phải là đơn giản.

Lập tức khí tức trên người cô ta, đặc biệt là trên cánh tay mạnh lên rất nhiều. Vừa nhìn một cái mà khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.

Ngay cả thanh kiếm trong tay Huyền Sơ Tình cũng run rẩy, dường như cũng cảm nhận được gì đó.

Cô ta đang dùng đến các quy luật.

Tô Minh có thể cảm nhận được trong này có những quy luật như kiếm ý, quy luật giông tố, hơn nữa đều ở Thất Đoạn. Có thể nói là khá mạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom