• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (5 Viewers)

  • Chương 921-925

Chương 921: Oán thú cấp sáu bán bộ

Thanh âm nặng nề.

Tà ác.

Thanh âm khàn khàn.

Nóng nảy.

Một thân ảnh đã xuất hiện. Khổng lồ, khổng lồ đến mức che lấp được cả mặt trời. Hơn nữa còn vô cùng chân thật, không còn ở trạng thái khí lưu mà đã trở nên kiên cố vững chắc. Nhe nanh múa vuốt, tản phát ra khí tức ăn mòn ngợp trời.

Trong thời gian một lượt hô hấp đã phảng phất, bầu trời cũng đang rên rỉ than khóc. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu điên cuồng giảm xuống. Ánh sáng cũng bắt đầu rút lui, dường như màn đêm sắp kéo tới.

"Không trốn nữa à?", Tô Minh nói thầm một tiếng, con oán thú cấp sáu bán bộ này trước đây một đường bám theo Nhạc Diễn mà tới, vừa nãy khi anh và Nhạc Diễn chiến đấu, con oán thú cấp sáu bán bộ này cũng có mặt xem kịch.

Nhưng lúc này...

Kỳ lạ.

Tô Minh nào biết, con oán thú cấp sáu bán bộ này vốn dĩ quả thực cũng định ẩn náu, không muốn ra tay lúc này, muốn đợi cho Nhạc Diễn trưởng thành thêm chút nữa, thực lực mạnh hơn chút nữa thì đương nhiên sẽ ngon miệng hơn.

Nhưng nào ngờ sau khi gặp phải Tô Minh, Nhạc Diễn lại sắp bị Tô Minh đánh cho biến thành hư không rồi.

Nó sốt ruột!

Ngộ nhỡ Nhạc Diễn hóa thành huyết vụ dưới sự tấn công của Tô Minh thì chẳng phải không ăn được nữa sao? Chỉ đành đứng ra mà thôi.

Đương nhiên, bản thân Tô Minh đối với nó cũng là một niềm vui bất ngờ, Tô Minh có thực lực mạnh hơn, mùi vị có lẽ cũng ngon lành hơn.

Sau khi nó xuất hiện thì đã nhắm vào Nhạc Diễn, sau đó đối mặt với Tô Minh.

Nó muốn giải quyết Tô Minh trước, nhưng đồng thời Nhạc Diễn cũng đừng hòng thừa cơ bỏ chạy. Đều là bữa ăn ngon của nó.

"Oán thú cấp... cấp sáu bán bộ?", Huyền Sơ Tình gần như ngừng thở, mặt cắt không còn giọt máu, cực kỳ hoảng sợ.

Trong bí cảnh Mai Tiên, oán thú cấp sáu bán bộ có thể nói là chỉ đếm trên đầu ngón tay?

Có đôi khi, lúc diễn ra một trận đấu bí cảnh cũng không có khả năng xuất hiện một con oán thú cấp sáu bán bộ ấy chứ?

Nhưng hiện tại... một con oán thú cấp sáu bán bộ người thật việc thật rành rành trước mặt!

Bên ngoài.

"Oán thú cấp sáu bán bộ? Hơn nữa, gần như còn chỉ thiếu chút xíu nữa thôi là lên cấp bảy rồi!", thành chủ Mai Tiên toàn thân chấn động, mở to hai mắt: "E là phải có thực lực cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn thậm chí đến tầng năm".

"Sao lại như vậy được?", Lạc Ngưng Nhi lo lắng, vỗn dĩ Tô Minh đánh Nhạc Diễn đã khiến cô ta kích động đến phát điên rồi, nào ngờ...

Vui quá hóa buồn ư?

Huyền Tinh Bình không hé răng nửa lời, nhưng trên thực tế trong lòng cực kỳ vui sướng!

Hành động Tô Minh treo Nhạc Diễn lên đánh đã khiến mặt bà ta sưng vù lên rồi. Đương nhiên bà ta sẽ không thừa nhận mắt nhìn của mình có vấn đề.

Lúc này, nếu như Tô Minh chết mới là chuyện tốt nhất. Chết rồi thì mọi chuyện sẽ qua thôi.

Khách khứa trong ngoài đại sảnh dĩ nhiên là kích động, hưng phấn lẫn khẩn trương, bắt đầu nháo nhào bàn tán:

"Tô Minh đó có thể đánh bại được Nhạc Diễn, nói không chừng cũng có thực lực cảnh giới Tiên Tôn, đối mặt với con oán thú cấp sáu bán bộ này liệu cũng có thể tạo ra được kỳ tích không?"

"Sao có thể chứ? Oán thú cấp sáu bán bộ phải có thực lực cỡ Tiên Tôn bốn năm tầng, mà đây vẫn chỉ là điều cơ bản, không cẩn thận còn có thần thông, bí pháp gì đó không tưởng tượng được nữa cũng không chừng, Tô Minh không thể có một tia cơ hội sống".

"Đánh bại Nhạc Diễn cũng chỉ có thể nói đánh bại được cảnh giới bán bộ Tiên Tôn, khoảng cách với Tiên Tôn bốn năm tầng quả thực là cách biệt".

"Khó rồi, từ thực lực do Tô Minh thể hiện ra vừa nãy có thể thấy, thực lực của anh ta gần như đều dựa vào lực lượng và cường độ của thân thể, nhưng đối với oán thú mà nói, thứ nó không thiếu nhất chính là cường độ thân thể, thân thể của oán thú lưu động vô hình, giống như bông vải dạng lỏng, không sợ nhất là đối thủ có thân thể cường đại. Còn nữa, oán thú có thuộc tính ăn mòn, cường độ thân thể của Tô Minh có mạnh nữa thì cũng không thể chống đỡ được tính ăn mòn nhỉ? Ngoài ra, về mặt lực lượng, đây cũng nổi tiếng là sở trường của oán thú, bất kể nhìn từ góc độ nào oán thú cũng đều đối đầu được với Tô Minh".

Trong bí cảnh.

Máu tươi từ khóe miệng Nhạc Diễn càng lúc càng nhiều!

Nhưng Nhạc Diễn rất hưng phấn.

Cho dù hắn đã bị oán thú nhắm trúng... cho dù, bản thân hắn đại khái cũng không thoát nổi. Nhưng nếu như có thể nhìn thấy Tô Minh chết trong tay oán thú trước thì đó cũng là một chuyện hết sức sảng khoái.

Nhạc Diễn hắn tình nguyện thà chết trong tay oán thú chứ không muốn chết trong tay một con kiến nhỏ bé thấp hèn đến cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải mà hắn đã coi thường trước đó.

"Ha ha ha ha ha... Tô Minh, tuyệt vọng rồi ư?! Tao thừa nhận tao không phải là đối thủ của mày, nhưng mày có thể giết chết tao không?! Oán thú cấp sáu bán bộ, có gan thì mày hãy sống được đi đã!", Nhạc Diễn nghiến răng hung dữ cười lớn lên, để mặc cho máu tươi đầm đìa trên miệng, ánh mắt toát lên vẻ cực kỳ kích động.

Tô Minh nhìn Nhạc Diễn đang hưng phấn, ánh mắt toát lên sự kỳ dị không nói ra được bằng lời.

Một con oán thú cấp sáu bán bộ rất mạnh sao? Rõ ràng là yếu đến đáng thương.

Tiếp theo, anh thu lại ánh mắt rồi quay sang nhìn về phía con oán thú cấp sáu bán bộ, quan sát từ trên xuống dưới, thực ra cũng có chút mong đợi. Trước đó, ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đã cống nạp cho anh ba viên không gian tinh kết, con oán thú cấp sáu bán bộ này có thể đem lại chút niềm vui bất ngờ gì đây?

"Grao, grao, grao, grao....", có vẻ ánh mắt không hề e sợ, ngược lại còn có chút cười nhạo đó của Tô Minh đã đả kích nó, con oán thú cấp sáu bán bộ bắt đầu gào rống lên, càng lúc càng cáu kỉnh, mùi máu tươi và mùi vị chết chóc trên toàn thân nó như sắp hóa thành thực chất, há to cái miệng tựa như hắc động hư không ra, gió lạnh tùy tiện, quy luật chết chóc chảy xuôi, từng chiếc răng màu trắng bạc sáng choang tản phát ra sát ý khiến người ta rét lạnh.

Tiếp theo.

Ầm! Ầm! Ầm!

Nó hành động rồi.

Nhấc chân lên xông về phía Tô Minh, do thể tích quá đỗi khổng lồ, dù toàn thân khí lưu là chủ đạo nhưng vẫn có thể trọng to lớn, nó giẵm xuống mặt đất, mặt đất chấn động rung chuyển, cơ hồ mặt đất như biến thành mặt nước bị nổ tung, hình thành nên dao động sóng kéo dài, cây cối bên vách núi đều bắt đầu bị nghiền thành bột phấn.

Hơn nữa, tốc độ của nó rất nhanh, nhanh đến mức dọa người, mặc dù chạy từng bước một, nhưng lại linh hoạt kỳ quái như thuấn di, cơ hồ chưa kịp có bất cứ phản ứng suy nghĩ nào đã thấy nó đến trước người Tô Minh rồi.

Vỏn vẹn tốc độ này thôi đã khiến những võ giả bên ngoài đang nhìn chằm chằm không dời mắt vào màn hình biến sắc.

Thế nhưng...
Chương 922: Mắt nhìn người

Điều khiến mọi người bất ngờ đó là... khi con oán thú cấp sáu bán bộ này đã đến trước mặt Tô Minh, há to cái miệng định cắn Tô Minh thì Tô Minh di chuyển.

Vốn cho rằng chỉ là sự giãy dụa tuyệt vọng, không thể thoát được, nhưng thực thế lại là... Tô Minh nhanh hơn!

Chưa nói đến thân ảnh, ngay đến khí tức còn nhanh hơn cả thuấn di, cho dù cái miệng của con oán thú khổng lồ đó ở trên đỉnh đầu Tô Minh rồi, nhưng Tô Minh vẫn có thể lập tức né tránh nhờ tốc độ cực hạn này.

Nhanh đến mức thần hồn chấn động.

Nhạc Diễn bên cạnh trực tiếp kinh hãi đến mức há to miệng ra.

Sao có thể vậy chứ?

Đây là tốc độ gì vậy?

Quy tắc không gian... Bát Đoạn trung kỳ?

Bên ngoài.

"Việc này là không thể!", thành chủ Mai Tiên hoàn toàn thất thố rồi, trợn trừng hai mắt lên nói: "Chưa đến 30 tuổi đã nắm vững quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ? Chuyện đùa gì thế này?"

Quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ cho dù là ông ta cũng chưa thể nắm giữ được.

Những người có mặt ở đó, dù là Huyền Tinh Bình hay Phù Thanh Dung, hay là thành chủ Mai Tiên đều không một ai nắm giữ quy luật không gian đến Bát Đoạn trung kỳ.

Nắm chắc quy luật cấp bậc Bát Đoạn ở nền văn minh Trạch cũng không phải là quá hiếm thấy, một vài yêu nghiệt đỉnh cấp trên Đạp Thiên bảng cũng có thể làm được. Nhưng nếu là quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ thì lại là một khái niệm khác!

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ, mức độ thuần thục và khéo léo khi vận dụng quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ này của Tô Minh quả thực là hoàn mỹ.

Đây không phải là tán hươu tán vượn đó chứ?

Đừng nói với ông ta, Tô Minh đã tự mình khai phá ra được vài quy luật thần thông không gian đấy nhé.

Tô Minh còn chưa đến 30 tuổi!

"Mắt mù, so với Huyền Sơ Tình, Huyền Tinh Bình bà đúng là có mắt như mù", Phù Thanh Dung không kiềm chế được mà lên tiếng, mặc dù thèm muốn đố kỵ không chịu được, nhưng cũng có một cảm giác sảng khoái khác, Tô Minh càng chấn động, càng cho thấy Huyền Tinh Bình mắt mù, không phải sao?

Huyền Tinh Bình trực tiếp nghẹn họng, có chút nghẹt thở rồi. Muốn lên tiếng phản đòn Phù Thanh Dung, nhưng lại không biết nói sao. Mặt đâu chỉ sưng lên?

Màn thể hiện quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong này của Tô Minh đã hoàn toàn áp đảo Nhạc Diễn rồi chứ?

Một yêu nghiệt tuyệt đại không biết hơn Nhạc Diễn bao nhiêu lần như vậy, bản thân bà ta đã không phát hiện ra, lại còn chèn ép, ngăn cản, châm chọc...

Huyền Tinh Bình đã hối hận rồi.

Nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nhận thua, không kiềm chế được nói: "Cho dù là quy luật không gian Bát Đoạn trung kỳ cũng không có nghĩa có thể hoàn toàn nắm chắc, cũng không có nghĩa có thể khai phá được quy luật thần thông, cũng không có nghĩa rằng có thể đấu lại được oán thú cấp sáu bán bộ".

Tuy rằng nói như vậy...

Nhưng Tô Minh dường như có thể nghe thấy.

Huyền Tinh Bình vừa dứt lời, Tô Minh liền tựa như một đạo quỷ ảnh, xuất hiện phía sau con oán thú cấp sáu bán bộ.

Tô Minh tùy ý quát lên: "Không gian Ngưng Đọng, Không Gian Áp Súc, không gian Giam Cầm, không gian Nén, không gian Phong Tỏa!"

Ước chừng năm loại quy luật thần thông! Bất thình thình xảy ra.

Tô Minh phảng phất trở thành một vị thần giữa mảng không gian này.

Miệng như ngâm thơ, không gian đến tán thưởng.

Hiệu quả thị giác tương đối chấn động.

Hơn nữa, năm loại thần thông này đều là một dạng thần thông trói buộc, nhất thời, con oán thú cấp sáu bán bộ đó mặc dù vẫn đang giãy dụa lại không giãy dụa được nữa, nó như bị một lực lượng vô thượng trói buộc, lại như bị trọng lực vô tận túm lấy.

Tóm lại muốn xoay người cũng không thể làm được. Trong lòng chợt cảm thấy hoảng sợ, muốn bỏ chạy nhưng cũng không thực hiện được.

Khi năm thần thông không gian này của Tô Minh chồng chất lên nhau, nó trực tiếp biến thành một mục tiêu sống.

"Trời ơi!", Nhạc Diễn há hốc miệng, sợ đến mức não như nổ tung.

Hắn đã nhìn thấy gì?

Tô Minh lại thi triển ra năm quy luật thần thông không gian liền một lúc ư?

Đó là thần thông quy luật không gian đó!

Đó là thần thông quy luật cần bản thân phải tự từng chút từng chút từng chút khai phá!

Nhạc Diễn tự nhận bản thân đã là yêu nghiệt siêu cấp rồi, còn đến từ Thái Hoa Động Thiên nhưng những quy luật mà hắn nắm giữ, những quy luật mà hắn tốn mất hàng trăm ngàn năm mới có thể nắm vững được chỉ có hai loại mà thôi. Hơn nữa còn là những thần thông quy luật thường thấy, quy luật phổ thông đã được khai phá ra.

Những quy luật cấp bậc cỡ như quy luật không gian tối cao thế này, hắn muốn khai phá ra thần thông có thế nào cũng phải mất đến hàng chục triệu năm ấy chứ?

Tô Minh còn chưa tới 30 tuổi!

Năm loại? Là năm loại hàng thật việc thật!

Dường... dường như năm loại quy luật này còn chưa khai phá đến cực hạn.

Bảo hắn chấp nhận thế nào đây?

Khiến hắn kinh hãi, cũng đố kỵ chết đi được.

Bên ngoài.

Toàn thân Huyền Tinh Bình run lên, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, là tức giận công tâm.

Tô Minh thi triển ra năm loại thần thông quy luật không gian này đã không phải là vả vào mặt mà là trực tiếp đạp bà ta xuống chân rồi chà đạp lên mặt bà ta rồi.

"Ha ha, Huyền Tinh Bình, bà đúng là thú vị đấy", Phù Thanh Dung mỉm cười, sảng khoái! Sảng khoái vô cùng!

Đối đầu với Huyền Tinh Bình nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên sảng khoái như thế!

"Tinh Bình à! Cô nhóc Sơ Tình quả thật có mắt nhìn người!", Tùy tam gia không nhịn được cảm thán. Thiên phú, thực lực mà Tô Minh thể hiện ra đã vượt quá giới hạn tưởng tượng rồi. Tùy tam gia cảm thấy, Tô Minh ước chừng cũng không thua kém anh trai của Huyền Sơ Tình, thậm chí còn yêu nghiệt hơn.

"...", Huyền Tinh Bình chỉ còn lại sự trầm mặc, siết thật chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào màn hình, tựa hồ vẫn còn mong đợi Tô Minh có thể bị lật thuyền, mong đợi con oán thú cấp sáu bán bộ đó có thể chuyển bại thành thắng.

Có thể không?

Không thể.

Lúc này.

Sau khi trói buộc con oán thú cấp sáu bán bộ đó thì khóe miệng Tô Minh cong lên thành một mạt cười đầy sát ý, lại... lại... lại tiếp tục ngâm thơ khẽ quát: "Không gian Giảo Sát, không gian Xé Rách, không gian Bão Táp, không gian Loạn Lưu, không gian Chia Cắt!"

Lại thêm năm loại thần thông quy luật không gian nữa!

Điên rồi.

Thật sự muốn phát điên rồi.

Toàn thân Nhạc Diễn run rẩy, cố gắng thế nào cũng không thể kiểm soát, sợ đến mức ngã xụp xuống đất, nhìn trông cực kỳ buồn cười.

Huyền Thi Yến cũng không khá hơn là bao, bắt đầu co rúm, sợ đến mắt trợn trắng lên.
Chương 923: Nhạc Diễn bị oán thú thôn phệ

Về phần bên ngoài.

Huyền Tinh Bình đã đứng không vững, sắc mặt trắng bệch như mặt người chết. Nghẹn thở rồi, tâm tính võ đạo cũng sắp sụp đổ.

Vừa nãy Tô Minh thi triển ra năm loại thần thông quy luật võ đạo đã là thần thoại trong thần thoại, thần tích trong thần tích, đã đủ để khắc sâu ghi nhớ trong lòng, chấn động tam sinh ngũ thế rồi.

Ai có thể ngờ được...

Còn nữa?

Lại năm loại nữa?

Còn để cho người khác sống không?

Lập tức đến Phù Thanh Dung cũng không còn động lực mỉa mai đả kích Huyền Tinh Bình nữa, cũng đang chìm vào trong sự chấn động không nói nên lời, mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Trên màn hình, con oán thú cấp sáu bán bộ đó hóa thành bụi phấn trong tầm mắt của mọi người.

Năm thần thông quy luật không gian trước đó của Tô Minh là trói buộc, giam cầm. Năm thần thông quy luật không gian sau là chôn vùi, nghiền nát.

Nhẹ nhàng.

Cực kỳ nhẹ nhàng.

Một con oán thú cấp sáu bán bộ tương đương với cảnh giới Tiên Tôn bốn năm tầng, có khác gì con kiến khi rơi vào tay Tô Minh không?

Thành chủ Mai Tiên chua xót không chịu được.

Sớm biết như vậy, nếu như ban đầu có thể móc nối cho con gái Ninh Khinh Khinh với Tô Minh thành tổ đội thì thật tốt biết bao? Thậm chí, nếu như Khinh Khinh và Tô Minh có thể đến bước ở bên nhau thì còn tốt hơn nữa?

"Anh rể, vô địch!", Lạc Ngưng Nhi lớn tiếng gào rú lên, gương mặt nhỏ kích động tràn đầy huyết khí, ánh mắt xinh đẹp lập lòe như có những vì sao nhỏ, từ trước tới nay chưa từng kích động như vậy.

Trên bảng xếp hạng điểm tích lũy, điểm số của Tô Minh đã chiếm vị trí thứ nhất, hơn nữa còn hoàn toàn vượt xa vị trí thứ hai, phải biết rằng vỏn vẹn một con oán thú cấp sáu bán bộ đã tích được hơn mười ngàn điểm rồi.

Trong bí cảnh.

"Tô Minh, anh...", không biết im lặng bao lâu, Huyền Sơ Tình mới đi về phía Tô Minh, thân hình mềm mại khẽ run rẩy: "Những gì anh nói trên tàu chiến con thoi là thật ư?"

Tu luyện trên tàu chiến đấu con thoi ba ngày mà có tiến bộ lớn vậy sao?

Muốn giúp cô ta lấy vị trí đứng đầu?

Đợi đã.

Cô ta vẫn luôn cho rằng Tô Minh chỉ nói đùa.

"Đương nhiên", Tô Minh gật đầu.

Từ phía xa, Huyền Thi Yến sau khi trải qua nỗi sợ hãi, khiếp sợ, chấn động to lớn thì chuyển sang ghen tị, ghen tị đến phát điên lên được!

Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà Huyền Sơ Tình lại may mắn như vậy, tùy tiện đưa một tên ở đâu về lại biến thái đến cực độ như ma thần chuyển thế như vậy?

Huyền Thi Yến cực kỳ không cam lòng.

Đúng lúc này.

"A, có kịch hay xem rồi", Huyền Sơ Tình đi tới bên cạnh Tô Minh, Tô Minh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía Huyền Thi Yến và cả Nhạc Diễn, nở nụ cười nghiền ngẫm.

Huyền Sơ Tình không hiểu rõ lắm, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra.

Bởi vì, có một con oán thú xuất hiện! Cấp năm đỉnh phong, không bằng con cấp sáu bán bộ vừa nãy nhưng cũng không kém.

Huyền Sơ Tình bất giác có chút sợ hãi, dựa vào Tô Minh.

Không khí lập tức ngưng đọng lại.

Con oán thú cấp năm đỉnh phong đó ban đầu liếc nhìn Tô Minh một cái, là sát ý, là sự tham lam, nó muốn thôn phệ Tô Minh.

Nhưng nó đã kiềm chế.

Bởi vì, nó cũng có trực giác, trực giác mách bảo nó, con người này tựa hồ có chút nguy hiểm.

Nó di chuyển con mồi, ánh mắt dừng lại trên người Nhạc Diễn.

"Đáng chết!", Nhạc Diễn kinh hãi.

Thực lực của bản thân Nhạc Diễn ước chừng cũng tương đương với oán thú cấp năm đỉnh phong, cảnh giới Tiên Tôn tầng ba, đây là lực chiến đấu cực hạn rồi.

Nhưng bây giờ, thứ nhất là hắn đã trọng thương, không còn lực chiến đấu đỉnh phong nữa. Thứ hai, kim tháp ỷ lại đó đã bị Tô Minh đập nát.

Toàn bộ sức chiến đấu của hắn bây giờ tuyệt đối không thể là đối thủ của con oán thú cấp năm đỉnh phong này, hơn nữa, còn kém không ít.

Nên làm thế nào đây

Nhạc Diễn đến hít thở cũng ngừng lại, vô cùng căng thẳng.

Bất giác lùi về sau, nhưng hắn vừa lùi lại...

"Ầm ầm ầm...", con oán thú cấp năm đỉnh phong đó hành động rồi.

Vừa di chuyển đã nhanh như tia chớp.

Nặng nề dồn ép hướng tới.

Vừa hành động đã tràn ngập sát ý oán độc, oán khí ngợp trời, điên cuồng ăn mòn.

"Cút!", toàn thân Nhạc Diễn rét lạnh, hắn đã bị nhắm trúng rồi, chỉ đành chiến thôi. Hắn giơ tay lên, một tay ầm ầm đánh ra một quyền, quy luật hủy diệt và quy luật nước đều được vận chuyển đến cực hạn, tay còn lại thì dùng kiếm tấn công, kiếm quang lúc ẩn lúc hiện liên miên lao ra ngoài.

Đồng thời, thân hình Nhạc Diễn lóe lên, vòng vèo muốn dựa vào sự linh động để bao vây xung quanh đối phương.

Đáng tiếc.

Vô dụng.

"Rống..."

Con oán thú há to cái miệng ra, tựa như cái miệng thôn phệ.

Trảo ấn dao động.

Khí tức ăn mòn đánh tới, còn cả chiếc đuôi từ trên trời giáng xuống.

Con yêu thú cấp năm đỉnh phong này thể hiện ra thực lực cực mạnh, hơn nữa, kinh nghiệm chiến đấu cũng không tệ, áp sát thân hình, đánh cận chiến với Nhạc Diễn. Dựa vào cường độ thân thể đáng sợ và cả lực lượng cơ bắp, nhẹ nhàng có thể trấn áp Nhạc Diễn, Nhạc Diễn khổ sở chống đỡ, đỡ được một chiêu liền muốn thổ huyết, cũng may thân pháp linh hoạt, miễn cưỡng tránh được một phần.

Nhưng cũng chỉ là né tránh, không có khả năng thật sự chạy thoát, bởi vì tốc độ của con yêu thú cấp năm đỉnh phong này cũng không chậm.

"Mẹ kiếp!", vẻ mặt Nhạc Diễn dữ tợn, há miệng ra thở, máu tươi điên cuồng từ trong miệng ào ra. Khí tức đã bắt đầu hỗn loạn, sắp không chống cự được nữa. Càng lúc càng mất sức.

"Tinh huyết, thiêu đốt cho tao!", Nhạc Diễn gào rống lên.

Đang bán mạng.

Đáng tiếc, vô dụng.

Thiêu đốt tinh huyết cũng chỉ được một hai phút đồng hồ, không giải quyết được vấn đề.

Ngược lại, dưới tình hình thiêu đốt tinh huyết, thực lực của Nhạc Diễn lại giảm xuống thêm một tầng nữa. Hoàn toàn không thể chống cự.

"Không!", kèm theo tiếng gào thét không cam tâm lẫn rên rỉ của Nhạc Diễn, cả người hắn bị con oán thú cấp năm trực tiếp chộp lấy, sau đó, trước ngực bị cào cho rách toác, lục phủ ngũ tạng toàn bộ vỡ vụn.

Thần hồn mưu toan trốn thoát, nhưng đã bị con oán thú cấp năm đó há miệng thôn phệ.

Nhạc Diễn chết đến mức không thể chết thêm được nữa.

Từ đầu đến cuối, Tô Minh đứng xem kịch rất vui vẻ.

Huyền Sơ Tình cũng không có dao động thần sắc gì, cứu người ư?

Ha ha...

Chưa kể đến cô nhóc không có thực lực này, cho dù có thì cũng không cứu. Nhạc Diễn là ai chứ, trước đó có ý định gì, cô ta rất rõ.

Ngay sau đó.

Sau khi thôn phệ Nhạc Diễn xong, con oán thú cấp năm đó quay đầu nhìn chằm chằm vào Huyền Thi Yến.

Khoảnh khắc đó Huyền Thi Yến tựa như bị đóng băng lại.

Hoảng sợ khóc lóc: "Cứu tôi, Sơ Tình, cứu... cứu tôi... tôi, tôi sai rồi, cứu tôi! Cứu tôi với! Tôi không muốn chết!"

"Ở nhà họ Huyền, khi tham gia vào kỳ thi Thần Mộc Trang, là cô đã đụng tay đụng chân trên Thần Mộc Trang đúng không? Nếu không phải ông nội xuất hiện kịp thời, khi đó tôi đã chết rồi".

"Còn cả con búp bê chú hồn được phát hiện sau núi nhà họ Huyền cũng là thủ đoạn của cô nhỉ? Mời thần hồn sư về để nguyền rủa tôi, ha ha... nếu không phải Ngưng Nhi may mắn phát hiện ra, tôi bây giờ có lẽ đã là cái xác không hồn rồi cũng nên?”, Huyền Sơ Tình thản nhiên nói.

Huyền Thi Yến âm mưu hãm hại cô ta ở nhà họ Huyền không chỉ một lần. Cô ta không đích thân ra tay giết chết Huyền Thi Yến chỉ là do thực lực của đối phương không yếu, tạm thời thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, đang chờ đợi một cơ hội.

Cho nên...
Chương 924: Dị tượng trời đất xuất hiện

Cứu cô?

Ha ha…

“Cô… A…! Huyền Sơ Tình! Cô sẽ không được chết yên ổn đâu. Cùng là người nhà họ Huyền mà thấy chết không cứu. Đúng! Những lời cô nói đều là sự thật. Đúng là tôi muốn cô chết đấy. Ha ha! Kể cả có xuống địa ngục thì tôi cũng phải nguyền rủa cô”, Huyền Thi Yến rống lên, điên cuồng và dữ tợn.

Sau đó… Là cái chết tức tưởi.

Đối mặt với oán thú cấp năm đỉnh phong thì Huyền Thi Yến chỉ là một con kiến, bị giết và bị nuốt trọn.

“Xem xong kịch hay rồi, đến lúc thu hoạch rồi”, đồng thời lúc này Tô Minh cười rồi nhìn chằm chằm vào con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy đã nuốt trọn hai người.

Dù sao thì giết chết nó cũng được 10000 điểm mà, không thể bỏ qua được.

Sau đó, anh tung ra vài thần thông không gian là đã giải quyết được con oán thú đó.

Xong xuôi mọi việc, tâm trạng cũng tốt hơn.

“Nên vào đi vào khu di tích rồi”, Tô Minh chỉ về lối vào tầng mây ở giữa vách núi.

Con oán thú cấp năm đỉnh phong ban nãy, cộng với oán thú bán bộ cấp sáu mà vẫn chưa có tinh kết.

Vốn điều này cũng nằm trong dự liệu nhưng Tô Minh vẫn có chút thất vọng.

Hy vọng bí cảnh này sẽ không làm người ta thất vọng.

“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Huyền Sơ Tình, thoắt cái đã đi đến cửa bí cảnh rồi biến mất luôn.

Ở thế giới bên ngoài cũng không nhìn thấy Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình lúc này đã đi đến một không gian khác, giống kiểu hang động nhiều hơn.

Ở cửa hang động là một thanh kiếm gãy. Rõ ràng thanh kiếm này có tuổi đời hàng tỷ năm rồi nhưng kiếm ý vẫn còn rõ mồn một.

Kiếm được cắm trên cửa động, trên thân kiếm còn có hoa văn và cả chữ viết rồng bay phượng múa.

Trên kiếm có viết: “Bổn tọa 4 tuổi luyện kiếm, 13 tuổi lĩnh ngộ kiếm đạo, nhập kiếm ý. 210 tuổi chứng đạo thành tiên”.

“110000 tuổi ở vị trí Tiên Tôn”.

“900000 tuổi vị trí Tiên Hoàng”.

“8700000 tuổi ở vị trí Tiên Đế”.

“Cả đời của bổn tọa chỉ tổng kết trong một chữ: Kiếm”.

“Ngay từ đầu bổn tọa tu luyện phong kiếm đạo, sau đó là kiếm đạo Tu Sát rồi kiếm đạo Âm Dương, cuối cùng tự tạo ra kiếm đạo Luân Hồi”.

“Điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời bổn tọa là mặc dù tạo ra ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ nhưng khổ nỗi vẫn chưa nắm được hết sức mạnh, vẫn chưa thể thật sự thi triển một lần ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’, tiếc nuối, tiếc nuối vô cùng”.

“Hậu bối nào nếu có một ngày lạc vào nơi đây và cả những người có thành tựu kiếm đạo vào đây và lĩnh ngộ được kiếm ý và lĩnh ngộ kiếm đạo cả đời của bổn tọa và lĩnh ngộ được cả ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ thì nhất định sẽ có thu hoạch lớn”.

“Nhớ kỹ: Nếu không có sức mạnh vô tận thì đừng thi triển ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’. Bổn tọa đến cuối cùng mới lĩnh ngộ được: Luân hồi luân hồi, sinh rồi chết, chết rồi lại tái sinh, cứ lặp lại như vậy, luân hồi vô tận. Bản chất của luân hồi nằm ở sự sống, nằm ở sức mạnh”.



Tô Minh xem hết kiếm văn này, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ… Wao! Trúng xổ số rồi!

Đúng là giải đặc biệt luôn!

Tiên Đế một thời?

Tiên Đế trong truyền thuyết?

Lại còn là kiếm đạo Tiên Đế?

Đúng là vô địch!

Kiếm đạo Tiên Đế đời đầu tiên, vất vả tạo ra kiếm pháp ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’, Tô Minh không cần nghĩ cũng biết cái này mạnh đến nhường nào.

Điều quan trọng là, đây có phải là thứ tạo ra để dành cho mình không?

‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ cần đến sức mạnh vô tận?

Vừa hay, mình có cây Thế Giới, chẳng phải là có sức mạnh vô tận rồi sao?

Luân hồi luân hồi, đúng là sinh rồi chết, chết rồi sinh, cứ thế lặp lại. Luân hồi nói cho cùng chính là quá trình một sinh mạng từ lúc sinh đến khi chết đi rồi lại tái sinh. Đúng là bản chất của nó chính là sinh mạng và sức mạnh.

“Đi nào! Vào đó xem sao!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong ngôi mộ hang động đó. Huyền Sơ Tình đi theo bên cạnh Tô Minh, chỉ có điều cô ta có chút xấu hổ và do dự. Bởi vì đến giờ Tô Minh vẫn nắm lấy tay cô ta, hình như là quên buông ra.



Trong phòng khách ở thế giới bên ngoài lúc này…

Từ lúc Tô Minh và Huyền Sơ Tình đi vào bí cảnh thì trên màn hình cũng không nhìn thấy gì nữa.

Ánh mắt mọi người của bắt đầu nhìn về phía những người khác trên màn hình…

Vốn chỉ định xem cho có, nhưng không ngờ…

Có niềm vui bất ngờ…

“Phù Thanh Dung! Phù Dịch của nhà họ Phù giấu mình kỹ thật”, Tùy tam gia nói.

Lúc này, không chỉ Tùy tam gia có suy nghĩ đó mà tất cả mọi người đều nhìn về phía Phù Thanh Dung.

Ánh mắt họ sáng lên, có chút chấn động và kiêng kị.

Hóa ra trên màn hình hiển thị ban nãy Phù Dịch và Phù Nhẫn gặp phải một con oán thú cấp năm đỉnh phong.

Thông thường mà nói, hai người gặp phải oán thú như này thì chết chắc.

Kể cả sống sót thì cũng chật vật, hơn nữa phải bỏ ra cái giá rất đắt.

Nhưng trên thực tế lại rất nhẹ nhàng là hạ gục được nó…

Sở dĩ nhẹ nhàng là vì Phù Dịch bộc phát ra thực lực khiến người ta kinh hãi.

Cái gì mà cảnh giới Tiên Vương tầng tám? Đều là giả!

Căn bản là đang giấu mình.

Thực lực mà Phù Dịch thể hiện ra, chỉ e là còn mạnh hơn Nhạc Diễn rất nhiều.

Chỉ dùng hai chiêu mà đã làm trọng thương con oán thú đó.

“Vậy thì cũng không so được với Tô Minh”, Phù Thanh Dung tùy ý nói ra một câu, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Đúng lúc này…

“Mọi người nhìn kìa!”, có người kinh hãi hô lên: “What? Đó là gì vậy?”

Hóa ra, con oán thú cấp năm sau khi bị Phù Dịch và Phù Nhẫn giết chết ban nãy nhả ra thứ gì đó…

“Chùm ánh sáng đó hình như là… Một bộ thần thông”, mắt thành chủ Mai Tiên sáng lên, hô lên.

Một giây sau, mọi người có thể nhìn rõ, chùm sáng đó lập tức chui vào thần hồn của Phù Dịch.

Sau đó, Phù Dịch ngồi khoanh chân trên đất và bắt đầu tu luyện.

Đồng thời lúc này, dị tượng trời đất bắt đầu xuất hiện.

Đúng vậy! Chính là dị tượng trời đất.

Trong bí cảnh, tử khí gợn sóng, thần lôi giáng xuống, có cả thiên âm đang ngâm nga.

Có chim muông ca hát.

Có sông ngân hà xuất hiện.

Có mặt trời chiếu sáng.

Càng khủng khiếp hơn là tiên nguyên hóa lỏng đang điên cuồng đổ dồn về phía Phù Dịch.
Chương 925: Kiếm đạo chi tâm

Rất nhanh, cảnh giới của Phù Dịch đã vụt lên cảnh giới Tiên Tôn.

Cảnh giới Tiên Tôn tầng một.

Cảnh giới Tiên Tôn tầng hai.

Cảnh giới Tiên Tôn tầng ba…

Đến tận tầng ba mới dừng lại.

Không chỉ vậy, xung quanh Phù Dịch còn có rất nhiều mật văn đang xoay vòng. Những mật văn đó đều có sức sống mãnh liệt, bao hàm tiên tắc và đạo vận vô tận, cho người ta cảm giác ngạt thở.

Những ký tự đó dường như thi triển ra thần thông khủng khiếp nào đó trong lúc xoay vòng.

Từng chiêu thức đều khiến người ta trầm mê và kinh hãi.

Chỉ nhìn vài cái là đã biết thần thông đó khủng khiếp và mạnh đến mức nào.

Tiếc rằng người bên cạnh chỉ hiểu được chút ít và không tu luyện được.

Chỉ e, chỉ có Phù Dịch mới tu luyện được mà thôi.

Ở trong phòng khách ở thế giới bên ngoài đều là không khí yên tĩnh. Mọi người đều kinh hãi, đờ đẫn và ngưỡng mộ vô cùng.

Trong lúc yên tĩnh, đột nhiên có người hét lên: “Mọi… Mọi người nhìn kìa…. Tích… Tích điểm của Phù Dịch”.

Lúc này có người đã để ý được, tích điểm của Phù Dịch đã lên đến hơn 780000 điểm.

Một con số khủng khiếp!

Trước đó, tích điểm của Tô Minh cũng chỉ có hơn mấy chục ngàn điểm thôi.

“Làm sao có thể?”, thành chủ Mai Tiên hít một hơi lạnh, da đầu tê dại, không kìm nổi nói: “Trước đây cũng từng có mấy lần người tham gia cuộc thi trong bí cảnh Mai Tiên khi có được thần thông thì tích điểm tăng vọt. Thông thường là từ 80000 đến 100000. Phù Dịch lần này…”.

“Chứng tỏ, Phù Dịch lần này có được thần thông rất mạnh”, Tùy tam gia ngưng giọng nói, sâu thẳm ánh mắt là sự ngưng trọng.

“Một khi Phù Dịch tu luyện thành công thần thông này thì chỉ e vung tay một cái là có thể trấn áp được Tô Minh và Tùy Tiềm rồi”, Huyền Tinh Bình lấy lại tinh thần, nói.

Hiện giờ bà ta không nghĩ gì khác mà chỉ muốn Tô Minh chết.

Chỉ thế mà thôi. Hiện giờ hy vọng thật sự đến rồi.

“Đúng là có khả năng này”, thành chủ Mai Tiên gật đầu mạnh, nói: “Trước đó, thực lực mà Tô Minh thi triển chắc là cảnh giới Tiên Tôn tầng năm tầng sáu chăng? Hiện giờ Phù Dịch đã ở cảnh giới Tiên Tôn tầng ba, theo như thiên phú của hắn ta thì sức chiến đấu thực tế tuyệt đối không thể ở dưới cảnh giới Tiên Tôn tầng sáu được. Hiện giờ chỉ e đã ngang bằng với Tô Minh rồi. Nếu như tu luyện thêm thần thông mạnh khủng khiếp này thì trấn áp Tô Minh và Tùy Tiềm sẽ không thành vấn đề”.

Lời của thành chủ Mai Tiên nhận được tán thưởng của tất cả mọi người.

Thực tế đúng là như vậy.

Trong bí cảnh Mai Tiên, quả nhiên là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Còn Phù Thanh Dung đã kích động đến nỗi không biết nên làm thế nào cho phải.

Sau đó, bà ta xé nát chú đưa tin, truyền âm cho tộc trưởng và các vị trưởng lão để họ mau chóng đến đây.

Họ phải chứng kiến quá trình Phù Dịch và Phù Nhẫn đạt được vị trí thứ nhất.

Đây là vinh quang mà từ trước đến nay nhà họ Phù chưa từng có.

Ngoài ra, Phù Dịch có được thần thông này, điều này có thể chắc chắn rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy, khó tránh khỏi có kẻ dấy lên tâm ý xấu. Đến lúc thật sự có người định làm thế thì Phù Thanh Dung cũng không dám chắc mình có thể bảo vệ đám Phù Dịch và Phù Nhẫn không. An toàn là số một, vì vậy để gia chủ và các trưởng lão của nhà họ Phù đến đây thì tốt hơn.

Phải nói rằng, Phù Thanh Dung là người suy nghĩ khá thấu đáo.

Đúng lúc này…

“Wao! Nhìn kìa! Phù Dịch lại đột phá rồi”, lại có người kinh hãi, chấn động hô lên.

Quả nhiên, trên màn hình hiển thị khí tức của Phù Dịch lại một lần nữa làm khuấy động không gian xung quanh.

Hắn ta lại một lần nữa đột phá và bùng phát đến cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn.

“Đúng là kinh khủng!”, thành chủ Mai Tiên ngưng giọng nói, ánh mắt chăm chú nhìn Phù Dịch ở trong màn hình.



“Trời ơi! Lầu Kiếm này mạnh quá đi!”, Huyền Sơ Tình và Tô Minh đi đến tận cuối đường trong hang động. Phải nói rằng lầu này còn lớn hơn tưởng tượng của họ quá nhiều.

Một lầu Kiếm to cao chọc trời, dựng đứng trên quảng tường lớn ở trong núi, cao không nhìn thấy đỉnh.

Xung quanh lầu Kiếm được bao phủ bởi khí tức sục sôi, lôi thần vạn thế, lục đạo ma quang…

Dường như lầu Kiếm cũng có sức sống, bất cứ lúc nào cũng như con người đang hít thở.

Lúc này, rõ ràng Huyền Sơ Tình và Tô Minh cách lầu Kiếm này khoảng cách rất xa, chừng mấy ngàn mét.

Họ đứng ở một góc của quảng trường lớn nhưng Huyền Sơ Tình vẫn không kìm nổi dựng tiên nguyên lên để chắn lại khí tức khủng khiếp của lầu Kiếm này. Nếu không thì cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí là mất mạng.

Lầu Kiếm này quá mạnh!

Hơn nữa Tô Minh chắc chắn, lầu này đang trong trạng thái ngủ say.

Chỉ có trong trạng thái như này thì mới có khí tức khủng khiếp đến vậy.

“Tô Minh! Tôi… Tôi… Hay anh cứ ở lại đây tu luyện, tôi… Tôi lùi ra sau chút, tôi sắp không chịu nổi rồi”, Huyền Sơ Tình run rẩy, nói.

“Được!”, Tô Minh gật đầu, nói.

Sau khi Huyền Sơ Tình lùi ra sau thì Tô Minh khoanh chân ngồi trên đất.

Anh ngước mắt lên quan sát lầu Kiếm này.

Sau đó anh lắc đầu, bởi vì nhìn bằng mắt thường là không đủ.

“Người trần mắt thịt nhìn vẫn không đủ”, Tô Minh ngưng giọng nói.

“Lầu Kiếm mà muốn quan sát, muốn nhìn thấu thì phải dụng tâm. Hơn nữa phải là kiếm đạo chi tâm”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, thầm nói.

Trong đầu anh lần đầu tiên có suy nghĩ ngưng tụ kiếm đạo chi tâm.

“Thiên Vẫn Kiếm ý là căn cơ của mình. Mình nên ngưng tụ kiếm đạo chi tâm của nó”, Tô Minh thầm nghĩ rồi đưa ra quyết định.

“Kiếm tâm thì nên ngưng tụ kiểu gì?”, Tô Minh tự hỏi mình.

Kiếm đạo vô cùng cứng rắn cứ lao về trước không chút sợ hãi.

Chủ sát phạt, chủ bá đạo, chủ đế đạo.

Trên thực tế, Tô Minh cũng rất hiểu về kiếm đạo. Lý do rất đơn giản. Từ trước đến nay anh luôn coi kiếm là chủ đạo tu luyện. Ngoài ra, trên con đường tu luyện thì anh tiếp xúc nhiều nhất chính là kiếm tu.

Với tính cách của Tô Minh, anh luôn nghĩ rằng, mình khá gần với kiếm tu. Tính cách cũng vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ và bá đạo.

Vì vậy, Tô Minh phù hợp với điều kiện của kiếm tâm.

Vậy thì khó khăn ở chỗ, làm thế nào mới ngưng tụ được kiếm tâm của Thiên Vẫn Kiếm.

Kiếm tâm ngưng tụ được nhưng cả đời này dường như sẽ không thể thay đổi được nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom