• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 936-940

Chương 936: Đại trận linh mạch

“Không biết khi nào Tô Minh mới từ ngoại vực trở về?”, Bạch Kiếm thở dài, nói: “Nếu không về thì học viện Hỗn Độn và cả nền văn minh Xương sẽ nguy mất”.

“Nhưng quay về cũng khó!”, Lô Hư lắc đầu, nói.

“Một mình cậu chủ Tô thì khó. Nhưng nếu có thể liên thủ với cậu chủ kia thì sao?”, Hạ Trình do dự một lát rồi nói.

‘Cậu chủ’ mà Hạ Trình nói, chính là người có tên là Trì Tiêu lai lịch không rõ ràng trong học viện Hỗn Độn.

Nửa tháng trước, một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn đến hư không để thăm dò thì bắt gặp Trì Tiêu lúc đó bị thương nặng, tưởng chừng sắp chết.

Vị trưởng lão đó do dự một lát rồi cuối cùng vẫn giúp đỡ và cứu người, sau đó đưa Trì Tiêu về.

Vốn là không có ai để ý đến, dù sao thì trong tỷ năm nay, học viện Hỗn Độn gặp phải rất nhiều người bị thương rồi cũng cứu và đưa về học viện.

Nhưng lần này lại khác.

Mấy ngày sau, Trì Tiêu hồi phục.

Điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi hồi phục, cảnh giới võ đạo của Trì Tiêu đã tăng lên cảnh giới Tiên Vương.

Chính là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết.

Hơn nữa, theo như Trì Tiêu nói thì đây chưa phải là cực hạn mà chỉ là đang trong quá trình hồi phục của hắn thôi.

Điều này lại càng khiến mọi người kinh ngạc.

Cũng may, Trì Tiêu có ân biết báo chứ không phải kiểu vong ân bội nghĩa, không phải vì nền văn minh Xương và học viện Hỗn Độn yếu hơn mà bắt nạt.

Thời gian này Trì Tiêu như một học viên bình thường của học viện Hỗn Độn, chỉ ở trong học viện, rất hòa đồng, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn cho những học viên của học viện.

Học viện Hỗn Độn càng lúc càng có thiện cảm với hắn.

Chỉ tiếc rằng Trì Tiêu giống như rồng trên trời, sớm muộn cũng phải bay đi.

“Tô Minh liên thủ với Trì Tiêu?”, Bạch Kiếm lắc đầu nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, sở dĩ Trì Tiêu tạm thời chưa rời khỏi học viện Hỗn Độn, chỉ sợ lý do lớn nhất chính là vì Tô Ly, em gái của Tô Minh…”.

Đám người Lô Hư đều trầm ngâm.

Vì Tô Minh đặc biệt dặn dò nhờ cậy chăm sóc Tô Ly và Phong Vũ Vân.

Vì vậy, sau khi Tô Ly và Phong Vũ Vân đến học viện thì đám người Bạch Kiếm cũng không dám lơ là.

Vì vậy, tất nhiên bốn người này cũng biết Trì Tiêu động lòng với Tô Ly.

Nhưng họ cũng không ngăn cản. Bởi vì, Trì Tiêu chỉ muốn theo đuổi Tô Ly chứ không có gì vô lễ mà thể hiện rất lịch sự và nho nhã.

Vì vậy cũng không thể ngăn cản Trì Tiêu tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Huống hồ, theo như bốn trưởng lão này thấy, nếu Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thành công, hai người này khá đẹp đôi. Trì Tiêu vô cùng ưu tú, hòa nhã nhưng có điều đáng tiếc là dường như Tô Ly không có tình cảm gì đặc biệt với hắn.

Bạch Kiếm lại nói: “Ba ông già này đều không phải là kiếm tu thuần túy, vì vậy không nhạy cảm bằng tôi. Vì vậy, chỉ e các ông không nhìn thấu được Trì Tiêu đâu. Nhưng tôi có thể cảm nhận được Trì Tiêu thoạt nhìn thì hòa nhã, ấm áp nhưng vẫn có chút kiêu ngạo, giấu mình khá kỹ. Nếu như tôi đoán không nhầm thì hắn chưa từng coi trọng học viện Hỗn Độn và nền văn minh Xương của chúng ta”.

“Vậy thì cũng bình thường! Chắc hắn đến từ nền văn minh cấp hai, thậm chí là cấp ba. Vì vậy, coi thường nền văn minh cấp một cũng là bình thường”, Lô Hư cảm thán nói.

“Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thì không có gì, chỉ sợ để Tô Ly ghét thôi”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói: “Vậy đợi Tô Minh quay về xem sao. Với tính cách của cậu ta thì chắc chắn sẽ không đội trời chung với Trì Tiêu đâu”.

Sắc mặt của đám Lô Hư đều biến đổi.

Vốn muốn có cơ hội để Tô Minh và Trì Tiêu liên thủ để giải quyết vấn đề của thành Hủy Diệt, vậy mà giờ…

“Không đến nỗi đó chứ?”, Hạ Trình hỏi lại.

“Sao lại không? Tôi đã sai người đi điều tra về Tô Ly rồi. Sau khi điều tra được thì tôi chỉ có một ý nghĩ… Thà dây vào Tô Minh chứ không muốn dây vào Tô Ly. Bởi vì Tô Ly chính là điểm yếu của Tô Minh”, giọng nói Bạch Kiếm lớn hơn nhiều.

“Vậy thì…”, mắt Lô Hư sáng lên, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Vậy tìm cớ cho Tô Ly vào đại trận linh mạch số 4 tu luyện đi”.

Học viện Hỗn Độn tổng cộng có 10 đại trận linh mạch. Trong đại trận sẽ có linh khí, đều được rút từ địa mạch trong lòng đất. Linh khí tiếp tục được hóa lỏng, nếu tu luyện được đã là thành công một nửa.

10 đại trận linh mạch này nhiều năm nay đều có người tu luyện trong đó. Hoặc là những yêu nghiệt siêu cấp đứng top cao trong bảng xếp hạng yêu nghiệt, hoặc là lãnh đạo cấp cao trong học viện Hỗn Độn.

Tô Ly, mặc dù thực lực rất nghịch thiên, cộng với trẻ tuổi cũng coi như yêu nghiệt siêu cấp nhưng hiện giờ chắc chắn vẫn chưa có tư cách tu luyện trong đại trận linh mạch. Tất nhiên, có bốn trưởng lão kia giúp sức thì vẫn có thể.

Một khi vào trong đại trận linh mạch tu luyện thì người bên cạnh không thể vào được. Như vậy có thể tránh được sự theo đuổi của Trì Tiêu, cũng khiến Tô Ly bớt phân tâm hơn, cũng không đến nỗi ghét bỏ Trì Tiêu, và Tô Minh sau khi quay về sẽ không đối đầu với Trì Tiêu.

Đây cũng là đề phòng hiểm họa thôi.

Một tiếng sau, Tô Ly đã vào trong đại trận linh mạch tu luyện.

Thông tin này truyền khắp học viện khiến mọi người đều ngưỡng mộ và ghen tỵ không ngừng.

Dựa vào gì chứ?

Nhưng chỉ đố kỵ thôi chứ không dám thể hiện ra… Bởi vì mọi người đều biết Tô Ly chính là em gái của Tô Minh.

Trên một lầu độc lập có một người trẻ tuổi mặc bộ đồ màu tím đang ngồi uống trà. Đó chính là Trì Tiêu.

Hắn ngồi uống với tâm thái nhàn hạ, trên mặt là nụ cười nhạt. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên.

Một người là Vương Thừa Quy, một người là Lưu Mộc Sàn. Hai phó viện trưởng của học viện Hỗn Độn cung kính đứng ở bên cạnh người trẻ tuổi này.

Cảnh tượng này nếu để người khác nhìn thấy thì đúng là chấn động.

“Đại trận linh mạch? Đột nhiên tìm cớ để Tô Ly vào đại trận linh mạch, chỉ sợ là ngăn cản tôi theo đuổi Tô Ly chăng?”, người trẻ tuổi này cười nhạt, lập tức hiểu được dụng ý của mấy người kia.

Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn chỉ trầm ngâm, có chút căng thẳng.

“Nói gì đi chứ!”, người trẻ tuổi đặt chén trà xuống, nói.

“Chắc… Chắc là vậy ạ! Theo như tôi biết, mối quan hệ của Tô Minh và đám Bạch Kiếm rất tốt, hơn nữa còn có liên hệ đặc biệt”, Vương Thừa Quy bắt đầu toát mồ hôi, cắn răng nói: “Tô Ly đúng là không biết điều, cậu chủ ưu tú như vậy, chẳng khác gì tiên nhân trên trời, vậy mà cô ta lại…”.
Chương 937: Món quà lớn từ sông Tiên

“Gần như tất cả mọi người trong học viện đều chỉ trích Tô Ly không có mắt, chắc chắn theo đuổi mà còn không để mắt đến, đúng là đầu óc có vấn đề”, Lưu Mộc Sàn có chút bất lực, câu nói này là thật lòng chứ không phải nịnh bợ.

Mặc dù Trì Tiêu không để lộ thân phận nhưng gần như có thể chắc chắn, ít nhất hắn cũng đến từ nền văn minh cấp hai thậm chí là cấp ba.

Mới hơn 3 triệu tuổi mà đã ở cảnh giới Tiên Vương tầng sáu.

Cảnh giới này hoàn toàn có thể coi là thần tiên rồi.

Người như này đi theo đuổi Tô Ly mà Tô Ly không đồng ý? Đúng… Đúng là không thể diễn tả nổi.

“Ha ha!”, Trì Tiêu cười nói: “Chẳng phải như vậy mới thú vị sao?”

Cả học viện Hỗn Độn chỉ có một mình Tô Ly lọt vào mắt xanh của hắn.

Trì Tiêu có lợi thế ngoại hình, khí chất hơn người, thiên phú võ đạo cũng ưu tú, tiếc rằng Tô Ly lại không đồng ý.

Hắn theo đuổi nửa tháng mà không được đền đáp, thậm chí còn bị ghét bỏ…

“Từ lúc đến đây tôi thấy mọi người nhắc đến Tô Minh rất nhiều! Hắn lợi hại lắm sao?”, Trì Tiêu hỏi.

“Đúng thế ạ!”, Vương Thừa Quy trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: “Tất nhiên là không thể so với cậu chủ”.

“Được rồi! Các người đi ra đi!”, Trì Tiêu khoát tay, nói.

“Cậu chủ! Hai người chúng tôi không cần làm gì sao ạ? Có cần thăm dò xem Tô Ly vào đại trận linh mạch là để tránh cậu chủ không?”, Lưu Mộc Sàn nhỏ giọng hỏi.

“Không cần đâu! Chưa đầy mấy ngày là bốn ông lão kia sẽ đến tận nơi tìm tôi thôi”, Trì Tiêu đứng lên cười với vẻ bỡn cợt. Hắn giơ tay lên chỉ xuống đất, nói: “Bên dưới này có thứ hay đấy”.

Sắp bị lật tung cả học viện và cả nền văn minh rồi chăng?

Muốn trấn áp lại, chỉ e phải cầu cứu mình thôi? Đến lúc đó mình muốn có Tô Ly, bốn lão già kia có dám nói không đồng ý không?

Trong lòng Trì Tiêu dấy lên sát ý.

‘Bốn lão già chết tiệt! Nếu không phải là cậu chủ đây thực lực vẫn chưa hồi phục như thời đỉnh cao của trước đây, kể cả bốn người ở cảnh giới Tiên Vương thì tôi vẫn có thể dễ dàng di chết. Cảnh giới Tiên Tôn đấy hiểu không? Cảnh giới thật sự của tôi là cảnh giới Tiên Tôn đấy”.

“Thời gian gần đây may nhờ có hai lão phế vật Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy thu thập được một số bảo vật trị thương nên cách ngày hồi phục của mình không còn xa nữa”, Trì Tiêu đi vào mật thất của mình, lẩm bẩm. Lúc này trong mật thất đều nồng nặc mùi thuốc.



Trong bí cảnh Mai Tiên của nền văn minh Trạch…

Không khí ở thế giới bên ngoài càng lúc càng kích động.

Phù Thông Hải và Phù Thanh Dung đều có chút run rẩy.

Bởi vì trên màn hình là Phù Dịch và Phù Nhẫn đã đến bên bờ sông Tiên.

Cảnh tượng kích động lòng người sắp diễn ra rồi.

Món quà từ sông Tiên trong truyền thuyết sắp đến rồi.

“Gia chủ Phù! Xin chúc mừng trước!”, thành chủ Mai Tiên chắp tay, nói.

“Ông khách khí quá…”, Phù Thông Hải tươi cười, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Đồng thời lúc này, bên bờ sông Tiên là những người tham gia cuộc thi. Ai nấy đều nhìn về phía Phù Dịch và Phù Nhẫn, sau đó…

Sau đó…

Họ đều ngây người ra.

“What! Cảnh giới Tiên Tôn tầng tám?”

“Phù… Phù Dịch… Ở cảnh giới Tiên Tôn tầng tám rồi?”

“Đùa à?”

“Chẳng phải hắn ta đang ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám sao?”



Tùy Tiềm hít một hơi thật sâu, nhìn Phù Dịch với vẻ đờ đẫn.

Trong đầu lập tức như có tiếng nổ lớn. Hắn lập tức hiểu được, chẳng trách mà sông Tiên không có phản ứng gì với mình.

Thì ra là đang đợi Phù Dịch.

Chẳng trách mà sông Tiên lại xuất hiện, cũng là vì Phù Dịch.

Tùy Tiềm thấy chấn động, sau đó là đố kỵ, tiếp nữa là xót xa, cuối cùng là chấp nhận.

Nếu như một người mạnh hơn hắn không nhiều lắm mà có thể khiến sông Tiền xuất hiện thì chắc chắn hắn không cam tâm.

Nhưng một người trước kia ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám mà giờ là cảnh giới Tiên Tôn tầng tám thì hắn không có dũng khí không cam tâm đó.

“Cậu chủ Phù Dịch! Anh giấu mình kỹ quá đấy! Chúc mừng anh!”, Tùy Tiềm hít một hơi thật sâu, nói, trong lời nói có chút lấy lòng. Không còn cách nào khác, Phù Dịch sắp bay lên trời rồi, lúc này mà không lấy lòng thì sau này không biết có cơ hội không.

Phù Dịch gật đầu nói: “Cậu chủ Tùy giấu mình cũng tốt, đã ở cảnh giới Tiên Tôn tầng hai rồi. Chúc mừng”.

Nói xong, Phù Dịch và Phù Nhẫn đều đi về phía bờ rồi đi về phía bia Hà.

Khi nhìn thấy chữ trên đó, Phù Nhẫn vui mừng nói: “Phù Dịch! Sông Tiên dành cho anh đấy”.

Phù Dịch đỏ mặt lên, nói không kích động thì không phải. Bởi vì chắc chắn uy lực của nó là vô cùng lớn.

Nhưng rốt cuộc làm thế nào mới lấy được món quà sông Tiên kia? Đây mới là vấn đề.

Phù Dịch ngẩng đầu lên nhìn về phía sông Tiên.

“Tránh ra một chút đi!”, Phù Nhẫn bắt đầu bắt mọi người tránh ra, nếu không, đợi lát nữa những người đứng gần cũng nhận được chút lợi ích từ món quà sông Tiên. Như vậy chẳng phải là thiệt thòi sao? Bởi vốn dĩ tất cả đều thuộc về Phù Dịch.

“Vâng vâng vâng”, mặc dù mọi người có chút tiếc nuối và không vui nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lùi về sau.

“Tại hạ là Phù Dịch, có may mắn thức tỉnh sông Tiên? Không biết Tiên Hà tiền bối có gì căn dặn không ạ, tại hạ nhất định sẽ hoàn thành”, Phù Dịch đứng thẳng người nhìn sông Hà vô tận, chắp tay cung kính lớn tiếng nói.

Giọng nói quyết đoán, tràn đầy tự tin và ý chí.

Những người xung quanh nhìn thấy vậy mà đều với vẻ ngưỡng mộ.

Nhưng… Phù Dịch nói xong mà không có động tĩnh gì.

Đúng thế! Không một chút động tĩnh.

“Lẽ nào phải dùng bằng máu?”, Phù Dịch lẩm bẩm, trong lòng khẽ động. Trên ngón tay đã rách một lỗ lớn. Hắn ta giơ tay lên rồi bắn một giọt máu về phía sông Tiên.
Chương 938: Phán định

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là…

Giọt máu đó lại bị ngăn chặn một cách lạ thường.

Nó không thể nhỏ xuống trong sông Tiên như thể bị một luồng khí vô hình ngăn lại, cuối cùng nghiêng về một bên nhỏ vào cạnh hồ.

Rất kỳ lạ!

Chuyện này…

Từng ánh mắt xung quanh đều hơi thay đổi.

Chuyện gì thế này?

Sao trông có vẻ Phù Dịch cũng không thể kết nối được với sông Tiên vậy?

Lẽ nào cái gì mà cộng hưởng sông Tiên hay quà tặng sông Tiên gì đó đều là giả sao?

Đầy đầu đều là dấu chấm hỏi khó hiểu.

Sắc mặt Phù Dịch cũng hơi thay đổi.

Ở bên ngoài.

Rất nhiều người trong tình trạng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không hiểu chuyện gì.

Nụ cười vui mừng của đám người Phù Thông Hải và Phù Thanh Dung lập tức biến mất.

Ngay lúc này.

“À phải rồi, sao lại quên thôn phệ tiên thể nhỉ?”, Phù Dịch bỗng nghĩ đến gì đó, vẻ mặt trở nên tự tin như trước.

Sau đó.

Hắn ta hét lên một tiếng: “Thôn phệ tiên thể”.

Âm chữ vang vọng.

Hắn ta nghĩ chắc chắn là mình vẫn chưa kích hoạt thôn phệ tiên thể nên sông Tiên không có cộng hưởng với mình, không có đưa lại lợi ích.

Bây giờ hắn ta thi triển thôn phệ tiên thể đồng nghĩa với việc thể hiện rõ thân phận.

Nhất định có thể…

Thôn phệ tiên thể xoay chuyển…

Những thí sinh tham gia xung quanh không khỏi hít khí lạnh, đầu như muốn nứt toạc ra, chấn động đến mức cả người run rẩy.

Đệch!

Đây là thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết à?

Phù Dịch thế mà lại mang thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết trên người?

Chuyện này cũng quá kinh hoàng.

“Người… người này giỏi vẫn có người giỏi hơn”, Từ Nhứ đứng trong đám người lẩm bẩm, tâm trạng cũng không thể bình tĩnh.

Tất cả mọi người đều nghĩ sau khi Phù Dịch kích hoạt thôn phệ tiên thể thì sông Tiên chắc sẽ ban tặng quà.

Thế nhưng…

Bất ngờ lại xuất hiện lần nữa.

Không có!

Không có chút động tĩnh nào!

Mặc cho Phù Dịch thúc giục thôn phệ tiên thể thế nào, sông Tiên cũng không hề có động tĩnh gì.

“Chết tiệt, rốt cuộc là sao đây? Lẽ nào những gì trên văn bia đều là giả sao?”, Phù Dịch hơi tức giận mắng một tiếng, thậm chí còn thúc giục thôn phệ tiên thể trực tiếp nuốt luôn sông Tiên trong cơn nóng giận.

Không ban tặng cho ông thì ông nuốt hết cả.

Tiếc là…

Hắn ta đã nghĩ nhiều rồi.

Mặc dù thôn phệ tiên thể vô cùng đáng sợ nhưng cũng không phải là bất khả chiến bại, nếu cái gì cũng có thể cắn nuốt thì Phù Dịch đã nuốt trọn đến nền văn minh cấp chín rồi, chứ không cần phải lăn lộn ở nền văn minh cấp hai như nền văn minh Trạch này.

Huống gì thôn phệ tiên thể của Phù Dịch vừa được kích hoạt, vẫn còn rất yếu.

Thế nên không hề có động tĩnh gì.

Thôn phệ không động đậy.

Sắc mặt Phù Dịch trở nên u ám, quá xấu hổ.

“Cậu Phù Dịch, có lẽ những gì trên văn bia nói chỉ là lý thuyết, không phải là thật”, Tùy Tiềm nói, ờ thì coi như an ủi nịnh bợ Phù Dịch một chút.

“Cũng phải!”, Phù Nhẫn cũng gật đầu: “Sông Tiên cái quỷ gì chứ, đều là giả tạo”.

Phù Dịch gật đầu nói: “Cũng có thể là thế”.

Ở bên ngoài.

“Chuyện gì thế?”, Phù Thông Hải sốt ruột nói: “Thành chủ Mai Tiên, là do sông Tiên có vấn đề phải không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía thành chủ Mai Tiên.

“Không hẳn!”, thành chủ Mai Tiên nhíu mày. Nếu sông Tiên có vấn đề thì chắc chắn sẽ bị cộng hưởng đánh thức, chắc chắn sẽ ban tặng cho người đánh thức nó một phần.

Hiện giờ.

Không thể hiểu được.

Cũng ngay lúc này.

“Wow, rộng quá, đẹp ghê, một con sông chấn động lòng người”, trong bí cảnh, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ vang lên.

Là Ninh Khinh Khinh.

Ninh Khinh Khinh đến rồi, dĩ nhiên Tô Minh và Huyền Sơ Tình cũng đã đến.

“Khinh Khinh?”, Phù Dịch nhìn Ninh Khinh Khinh.

“Anh Phù Dịch, Phù Nhẫn, bọn tôi biết là hai người cũng sẽ đến mà”, Ninh Khinh Khinh rất vui vẻ, không khỏi trợn mắt nhìn Tô Minh: “Anh Phù Dịch ở đây rồi, xem anh kiêu ngạo, đắc ý thế nào nữa?”

“Cảnh giới Tiên Tôn tầng tám?”, hơi thở Huyền Sơ Tình khẽ run rẩy, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“He he… cô Huyền, có ngạc nhiên không? Có vài thiên tài nhưng cũng không giống người nào đó, có chút thực lực, có chút thiên phú là cảm thấy mình giỏi”, Ninh Khinh Khinh vui vẻ cười, đắc ý nhìn Tô Minh, không thèm che giấu sự giễu cợt nói.

Tâm trạng cực kỳ tốt.

Thế nhưng Tô Minh không thèm liếc nhìn Ninh Khinh Khinh một cái, càng không nhìn đến Phù Dịch.

Mà nhìn thẳng về phía bờ sông.

Chẳng mấy chốc.

Anh đã đến gần chỗ bờ sông.

“Này tên kia, anh muốn làm gì? Sao nào? Ngay cả anh cũng muốn thử ban tặng sông Tiên à? Lẽ nào anh muốn nói sông Tiên xuất hiện là vì anh? Là do anh đánh thức sông Tiên?”. Tâm trạng Phù Nhẫn không tốt, vì Phù Dịch không được sông Tiên ban tặng gì, bây giờ Tô Minh dám đến gần bờ sông Tiên, tất nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua.

“Ha ha ha…”, các thí sinh tham gia khác ở đó cũng bật cười, cảm thấy rất thú vị.

Mặc dù Phù Dịch không có quà tặng sông Tiên nhưng mọi người đều nghĩ là do sông Tiên có vấn đề.

Một là không có quà tặng, hai là chỉ có thể tặng cho Phù Dịch.

Những người khác còn muốn tự rước nhục vào thân sao?

Nhất là kia lại là một tên rác rưởi còn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân nữa.

Lòng can đảm đáng khen ngợi.

Huyền Sơ Tình và Ninh Khinh Khinh đi về phía bờ hồ.

Họ đọc văn bia.

Đọc xong hai người biết rõ những thứ như gì đánh thức sông Tiên, cộng hưởng sông Tiên, sông Tiên ban tặng,…

Ninh Khinh Khinh vừa định nói gì đó.

Đúng lúc này.

Tô Minh đi đến phía sau bờ sông.

Chợt…

Một vầng hào quang lóe lên.

Mặt trời, mặt trăng, ánh sao trôi nổi trên sông Tiên đều phát sáng.

Tiên vận cuồn cuộn.

Có tiên âm đồng thời phát ra âm thanh.

Dòng chảy sông Tiên cực kỳ chấn động và lộng lẫy.

Ngay lúc này, một cây cầu Tiên do hào quang tiên vận tạo thành từ dưới chân Tô Minh cứ thế xuất hiện.

Trong từng ánh mắt ngây ngốc của mọi người.

Tô Minh bước ra đi lên cây cầu Tiên.

“Không thể nào!”, sắc mặt Phù Dịch trở nên dữ tợn, hơi thở bị sự đố kỵ làm cho hỗn loạn, hắn ta không thể tin được, có chết cũng không tin, cả người hắn ta run rẩy, thi triển thân pháp muốn đuổi theo Tô Minh, cũng muốn cưỡng ép bước lên cầu Tiên.

Nhưng vừa bước đến bên bờ sông, chưa kịp bước lên cầu.

“Ầm…”

Phù Dịch chỉ cảm giác có một sức mạnh vô hình ngăn hắn ta lại.

Cả người hắn ta bật ngược về đằng sau.

Khóe miệng chảy máu.

Bị thương nhẹ.

Sông Tiên không cho phép hắn ta bước lên cầu.

Cây cầu này được chuẩn bị cho Tô Minh.

“Sông Tiên muốn ban tặng cho tên khốn kiếp Tô Minh kia chứ không phải anh Phù Dịch? Thế chẳng phải… sông Tiên phán định Tô Minh có thực lực mạnh hơn Phù Dịch à? Đùa kiểu gì thế?”, Ninh Khinh Khinh hơi khó hiểu, đầu óc như thể quay cuồng, hơi hỗn loạn.
Chương 939: Sự chúc phúc của sông Tiên

Bên ngoài, khách khứa trong ngoài đại sảnh đều quay mặt nhìn nhau.

"Tuyệt đối không có khả năng!", Phù Thông Hải không giữ nổi bình tĩnh, con ngươi có chút đỏ lên, tức tối quát.

Cơn giận dữ và sự khó tin khiến ông ta như nổi điên, khí thế đáng sợ của Tiên Hoàng tràn ra làm những tu giả võ đạo có thực lực yếu cảm thấy khó thở.

Phù Thông Hải quay phắt sang thành chủ Mai Tiên, quát: "Ông Mai, chuyện này rốt cuộc là sao?"

"Cái này...", thành chủ Mai Tiên cũng ngây ngẩn cả người.

"Ông Mai, tên kia còn chẳng phải là cảnh giới Tiên Nhân nữa!", Phù Thông Hải lớn tiếng nói, hơi mong mỏi hỏi: "Ông Mai, ông nói thật đi, cầu Tiên xuất hiện thì chắc chắn là do sông Tiên tặng ư?"

Đúng thế! Tuy cầu Tiên đã xuất hiện và dường như chỉ có mình Tô Minh đi lên được, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc là do sông Tiên ban tặng!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, sốt ruột chờ câu trả lời của ông ta.

Thành chủ Mai Tiên cười khổ.

Cái này... Nói thật vậy.

Ông ta gật đầu đáp: "Đúng vậy, chỉ có người được ban tặng mới có thể bước lên cầu Tiên".

"Không thể nào!", dù thành chủ Mai Tiên đã nói thế, nhưng Phù Thông Hải vẫn không muốn tin, hai mắt đỏ ngầu hét.

Cùng lúc đó, trên màn ảnh, Tô Minh đã bước lên cầu Tiên, đi tới giữa sông Tiên.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

"Ong!"

Sông Tiên bỗng nhiên chấn động, vô số quầng sáng bắt đầu dập dợn phóng lên y như một lớp lụa mỏng, mơn trớn, bao phủ cả người Tô Minh.

Mỗi một quầng sáng rớt xuống người anh thì khí tức của Tô Minh lại cô đọng, tinh khiết hơn đôi chút.

"Tinh lọc?", Tô Minh nhắm mắt lại, chỉ cảm thất cực kỳ thoải mái như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Vô số quầng sáng kia rất kỳ lạ, khi nó rơi lên người anh thì những lỗ chân lông trên người anh sẽ mở ra... Y như tẩy tủy vậy.

Mặc dù có kho tàng huyết mạch, cơ thể, thần hồn, chân khí của anh đã cực kỳ tinh khiết gần như không chút tạp chất. Có điều, chẳng ai lại ghét việc chúng sẽ càng tinh khiết hơn đúng không nào?

Quầng sáng của sông Tiên kia khiến nền móng của anh càng thêm vững chắc. Đây là một sự gặt hái trong vô hình.

Đặc biệt là Tô Minh còn có thể cảm giác được quầng sáng ấy đang mơn trớn cơ thể mình, khiến giác quan thứ sáu của anh càng thêm nhạy bén, kiếm tâm càng trở nên kiên định, sự liên kết với kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới cũng bền chắc hơn. Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.

Quầng sáng sông Tiên này đúng là không đơn giản. Hơn nữa, Tô Minh còn có một cảm giác, hình như khả năng tự lành của cơ thể mình cũng mạnh hơn. Vốn đã như Bug, giờ có quầng sáng chắt lọc, càng trở nên đáng sợ hơn.

Anh rất hài lòng với điều này.

Cả quá trình diễn ra khoảng 100 giây.

Sau khi quầng sáng sông Tiên biến mất, Tô Minh mới biết đây là sự chúc phúc trong truyền thuyết của nó!

Song, đây chỉ là sự bắt đầu.

Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị đến khó tin chợt xuất hiện, rõ ràng có thể thấy được bỗng có một đám sương mù hiện lên trước mặt và quanh người Tô Minh.

Nó rất thần bí, dù là mắt thường hay thần hồn cũng không thể nhìn xuyên thấu nó, giống như là bị một quy tắc nào đó vượt trên cả nền văn minh Trạch bao phủ.

"9, 9, 81 cái? Sao có thể là 81 cái điểm sáng?", thành chủ Mai Tiên ở bên ngoài trợn to đôi mắt, gương mặt run rẩy, cả người trông như phát điên, điên cuồng lắc đầu.

"Thưa thành chủ, có thể... có thể giải thích một chút không? 81 cái điểm sáng thì sao?", Lạc Ngưng Nhi dè dặt hỏi.

Những người khác cũng hết sức tò mò nhìn ông ta.

"Sự chúc phúc của sông Tiên sẽ xuất hiện cảnh tượng lạ, chia làm 1 màu đến 9 màu. Chúc phúc 1 màu chỉ có 1 điểm sáng; 2 màu sẽ có 2, 2, 4 điểm sáng; 3 màu sẽ có 3, 3, 9 điểm sáng để phân chia!", thành chủ Mai Tiên không biết mất bao nhiêu sức lực mới nói xong câu đó. Sau khi nói xong, cả người ông ta như muốn xụi lơ vì quá kích động, kích động đến nỗi trán mướt mồ hồi.

Tất cả khách khứa trong đại sảnh đều im lặng như chết.

"Nói... Nói... Nói cách khác, tên này chẳng những được sông Tiên chúc phúc? Còn là chúc phúc 9 màu?", mấy giây sau, có người run rẩy hỏi.

Thành chủ Mai Tiên còn chưa gật đầu.

Bỗng thấy trong màn hình, trên sông Tiên chợt có cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.

Đất trời như biến sắc, tất cả những con thú mang điềm lành đều xuất hiện, mây tía kéo dài ngàn mét, mười Mặt Trời rít gào, thác nước chảy ngược, Hoàng Tuyền Địa Ngục phản chiếu, dòng sông năm tháng khẽ ngân, cây quế thái cổ đong đưa, đất trời như nổi trống, thiên địa chi kiếm ngân vang, đồng bằng, sông ngòi trôi qua trước mặt.

Từng cảnh tượng kỳ diệu, chấn động tận sâu linh hồn vắt ngang đất trời, bao phủ sông Tiên hiện lên trước mắt.

Dưới khung cảnh diệu kỳ ấy, 81 điểm sáng kia chậm rãi chui vào trong cơ thể Tô Minh.

Bên ngoài, bầu không khí yên tĩnh như chết... Hàng tỷ con người có mặt ở đây đều hóa đá.

Thật là dị tượng 9 màu do sông Tiên ban tặng!

"...", Huyền Tinh Bình hận không thể đâm mình một kiếm, bà ta thế mà khinh bỉ, chế giễu Tô Minh, đúng là điên rồi mà.

Lúc này, đám người nhà họ Phù đều nổ tung, ghen tỵ, không cam, ngơ ngác.

Dù sao, trông bọn họ cứ như nhập ma, đôi mắt đỏ chót nhìn chằm chằm vào màn hình.

Tô Minh nhắm mắt lại, nhận lấy ban tặng, trong lòng chấn động mừng rỡ như điên.

"Tiên tắc!"

Tất cả đều là tiên tắc.

Trong 81 điểm sáng đều là tiên tắc, còn, còn không phải là tiên tắc bình thường, mà là 81 loại tiên tắc mạnh nhất. Trong số đó, tiên tắc liên quan đến quy luật không gian đã chiếm 1/6.

Thực tế, tiên tắc chính là một bản cường hóa của pháp tắc và sức mạnh của 1 tiên tắc bằng khoảng 100 pháp tắc.
Chương 940: Cây Thế Giới lớn lên

Nếu anh hấp thu hết tiên tắc trong 81 điểm sáng kia thì chắc chắn đạo không gian của anh sẽ lại tăng lên thêm một cảnh giới. Mà Phắp Tắc Trường Hà cũng có thể xảy ra biến đổi về chất, có khi nó còn lột xác thành Tiên Tắc Trường Hà, sức mạnh nhảy lên cả mấy bậc cũng nên.

Kiếm bộn, thật sự là kiếm bộn rồi!

So với tưởng tượng của anh thì còn gặt hái được nhiều hơn!

Song, song... song đó còn chưa phải là hết.

Ngay sau đó, anh chợt cảm thấy được cây Thế Giới chấn động!

Hình như là đang phấn khích.

Chuyện gì thế này?

Tô Minh còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ thì... bỗng mở choàng mắt ra. Anh có thể cảm nhận được sông Tiên bắt đầu bốc hơi như sôi lên. Đủ loại màu sắc bốc lên từ sâu trong dòng sông Tiên, rồi xông thẳng về phía Tô Minh. Cây Thế Giới vui vẻ hấp thu chúng.

"Cây Thế Giới đang lớn lên?", Tô Minh hết sức mừng rỡ.

Anh có thể cảm giác được sau khi cây Thế Giới hấp thu những dòng khí đủ loại màu sắc ấy, bèn dùng một tốc độ khó tin lớn lên.

Vậy cũng được?

Nhưng đó lại là sự thật.

"Những dòng khí đủ loại màu sắc kia, là... là... là căn nguyên của sông Tiên?", Tô Minh chợt hiểu.

Chỉ có căn nguyên mới có thể khiến cây Thế Giới lớn lên!

Vả lại, còn phải là căn nguyên cấp cao.

Ví dụ như căn nguyên nền văn minh Xương, dù Tô Minh có cung cấp cho nó thì nó cũng lười hấp thu. Cây Thế Giới quá mạnh, nên rất kén ăn.

Thực tế, dù là căn nguyên nền văn minh Trạch thì nó cũng chưa chắc muốn hấp thu.

Nhưng căn nguyên của sông Tiên này... Cây Thế Giới không những bằng lòng hấp thu, mà còn bày ra hiệu quả vô cùng tốt, tốt đến khó tin.

Một lúc lâu sau, sự ban tặng của sông Tiên mới kết thúc.

"Đã thật!", Tô Minh hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, cây Thế Giới trong cơ thể đã trưởng thành từ một cây non đến giai đoạn thứ hai. Tuy cách sự hoàn toàn trưởng thành rất xa, nhưng đây cũng đã là một bước tiến lớn rồi.

"Lần này, mình có thể điều động sinh mệnh lực gấp mấy chục lần so với trước", Tô Minh hơi cảm nhận một chút, rồi cực kỳ vui sướng nghĩ.

Tuy cây non Thế Giới có thể không ngừng cung cấp sinh mệnh lực cho anh, nhưng tốc độ vẫn khá chậm. Muốn lập tức chuyển một lượng sinh mệnh lực khổng lồ là không có khả năng.

Cũng vì thế nên khi Tô Minh thi triển "Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng", vì không thể điều động một lượng lớn sinh mệnh lực trong thời gian ngắn, nên sức mạnh của chiêu ấy vẫn khá có hạn. Vì vậy, gần đây anh rất ít dùng nó.

Nhưng giờ... hì hì...

E rằng sức mạnh của "Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng" đã tăng lên không biết bao nhiêu lần và trở thành một con át chủ bài của mình.

"Sông Tiên ban tặng thật tốt!", Tô Minh hít sâu một hơi, khẽ cúi đầu lẩm bẩm: "Sông Tiên tiền bối, cảm ơn nhé!"

Anh rất biết ơn sông Tiên, dù không biết nó có trí khôn hay không. Nếu có, mai sau, sông Tiên tiền bối có cần mình thì chắc chắn anh sẽ không chối từ. Ơn tình này của sông Tiên quá lớn lao.

Sau đó, Tô Minh nhấc chân, đi về phía bờ sông Tiên. Mà sông Tiên cũng bắt đầu biến mất.

"Không ngờ người sông Tiên muốn tặng lại là anh ta!"

Vô số thí sinh dự thi bên bờ sông Tiên đều nhìn chằm chằm Tô Minh bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp, không cách nào diễn tả.

Phù Dịch siết chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm vào trong da thịt, sự ghen tỵ, nhục nhã, tham lam, ao ước của hắn ta như hóa thành thực chất.

Phù Dịch nhìn chằm chằm vào Tô Minh, lồng ngực phập phòng lên xuống, thở hổn hển.

"Tại sao sông Tiên lại tặng cho tên khốn Tô Minh mà không phải mình chứ? Nếu theo như lời bia Hà thì chẳng phải là tên khốn ấy có tư chất và thực lực mạnh hơn mình sao?", Ninh Khinh Khinh chợt ngơ ngác nhận ra, nhưng lại có chút không tin! Không thể nào!

"Phù Dịch, giờ chúng ta phải làm sao đây?", Phù Nhẫn đứng cạnh Phù Dịch, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nhỏ giọng hỏi.

"Giết!", ánh mắt Phù Dịch trở nên lạnh lẽo như băng: "Sông Tiên mắt mù mới tặng những thứ nên thuộc về tôi cho con kiến không biết chui ra từ đâu kia. Một khi đã vậy, thế thì tiễn anh ta về trời đi!"

Sát khí trên người hắn ta càng trở nên nồng nặc.

Phù Dịch không tin một con kiến với cảnh giới Đại Đế chín chuyển có thể là đối thủ của mình!

Chắc là sông Tiên nhìn trúng tư chất của Tô Minh rồi?

Có lẽ tư chất của Tô Minh hơn mình, dù gì thì anh ta cũng chưa tới 30 tuổi đã là Đại Đế chín chuyển, vả lại còn có khả năng chiến đấu vượt cấp. Quả thật là kinh người.

Nhưng sức chiến đấu, ha ha... Hắn ta có thể giết chết Tô Minh một cách hết sức dễ dàng.

Hơn nữa, chỉ cần giết Tô Minh ngay bây giờ thì chẳng phải 81 điểm sáng do sông Tiên ban tặng lúc nãy sẽ rơi vào tay hắn ta sao?

Phù Dịch không tin Tô Minh có thể luyện hóa, hấp thu 81 điểm sáng ấy chỉ trong thời gian ngắn vậy.

Có điều, Phù Dịch vẫn rất cẩn thận, tuy sát khí muốn chọc trời, nhưng đã nhanh chóng bị hắn ta kiềm lại.

Thực ra, rất nhiều người có mặt ở đây cũng có suy nghĩ như Phù Dịch, ví dụ như Tùy Tiềm!

Vô số ánh mắt lập lờ vẻ tham lam, nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Tô Minh đang bước lên bờ.

"Tô Minh, chúc mừng anh", Huyền Sơ Tình kích động bước đến cạnh Tô Minh, thật lòng mừng cho anh.

"Cám ơn", Tô Minh ngẩng đầu, khẽ xoa đầu Huyền Sơ Tình, thật lòng cảm ơn.

Nếu không phải Huyền Sơ Tình mời anh đến đây tham gia thi đấu thì sao anh có thể kiếm được một món hời lớn như tháp kiếm Phù Đồ hay sự ban tặng của sông Tiên chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom