-
Chương 925-930
Chương 926: Khí Tiên Linh trong bí cảnh Mai Tiên
Vì vậy, kiếm tâm nhất định phải là Thiên Vẫn Kiếm tâm. Anh nghe Thiên Nữ nói nên biết được điều đặc biệt và tầm quan trọng của Thiên Vẫn Kiếm với mình.
“Vì vậy, chắc kiếm tâm lấy Thiên Vẫn Kiếm ý làm căn cơ, lấy sự bá đạo, đế đạo và ý chí sát phạt của mình để luyện hóa. Đồng thời mình còn có kho tàng huyết mạch, nếu như có thể đặt không gian nuôi dưỡng kiếm tâm vào trong kho tàng huyết mạch thì có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ”.
Tô Minh đã có quyết định của riêng mình. Hơn nữa, anh cảm thấy điều này có thể thực hiện được.
Vốn dĩ kiếm tâm nuôi dưỡng trong kho tàng huyết mạch là điều không thể. Bởi vì trong kho tàng huyết mạch không có sinh khí và sức sống.Về mặt ý nghĩa nào đó, kiếm tâm giống như ‘trái tim’ của kiếm đạo, là trái tim thứ hai của mình, làm sao có thể nuôi dưỡng nó trong kho tàng huyết mạch không có sự sống được? Điều này là không thực tế, vì vậy vẫn phải dựa vào đan điền và máu thịt của mình mới được.
Nhưng Tô Minh vẫn còn có cây Thế Giới.
Cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch có thể kết nối với nhau, có nguồn sống vô tận chảy vào đó, từ đó kiếm tâm có khả năng được nuôi dưỡng trong kho tàng huyết mạch sẽ cao hơn.
“Nếu mình thành công thì khéo Thiên Vẫn Kiếm tâm có thể được tăng lên nhờ kho tàng huyết mạch, đạt đến một cấp bậc không tưởng”.
Đúng thế! Kiếm tâm cũng được chia cấp bậc. Nếu không thì, tất cả những kiếm tu có kiếm tâm đều có cấp bậc như nhau sao? Chắc chắn là không thể nào.
Kiếm tâm chia làm hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, thiên phẩm và vô thượng.
Vốn dĩ, rất ít kiếm tu có được kiếm tâm, kể cả là trong nền văn minh cấp hai như nền văn minh Trạch. Trong mười ngàn kiếm tu thì may ra mới có được một hai người có kiếm tâm.
Hơn nữa, một hai người này thì chắc phải 99% là ở cấp bậc hoàng phẩm, còn là hoàng phẩm sơ kỳ, cùng lắm là trung kỳ.
“Nếu như nuôi dưỡng kiếm tâm trong kho tàng huyết mạch thành công thì chí ít cũng phải ở cấp bậc huyền phẩm. Không! Ít nhất cũng phải ở địa phẩm chăng?”, Tô Minh liếm môi, có chút mong đợi.
Kiếm tu ngưng tụ, về sau chắc mình cũng sẽ có thu hoạch lớn về kiếm đạo!
Một giây sau, Tô Minh hít một hơi thật sâu gạt bỏ đi những tạp niệm đó.
“Thiên Vẫn Kiếm ý! Ngưng!”
Bước đầu tiên phải là dồn nén, ngưng tụ, ma sát, tôi luyện Thiên Vẫn Kiếm ý.
…
Trong phòng khách ở thế giới bên ngoài…
Từng đôi mắt như đang bị thiêu đốt.
Còn Huyền Tinh Bình thì gắt gao nhìn về Phù Thanh Dung, giọng nói có chút khàn khàn, hét lớn: “Khá khen cho nhà họ Phù! Giấu mình giỏi đấy! Phù Dịch à Phù Dịch! Tốt lắm! Không ngờ lại là Thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết”.
Đúng thế!
Lúc này nhìn lên màn hình thì Phù Dịch vẫn đang trong quá trình tu luyện, còn xung quanh toàn là khí Tiên Linh. Nhìn thấy vậy thì có thể hiểu được.
Nếu đổi lại là tu giả võ đạo bình thường, đã đột phá liên tiếp bao nhiêu cảnh giới nhỏ như vậy thì còn muốn tiếp tục đột phá không? Có thể không?
Kể cả là căn cơ võ đạo có thể chịu được, vậy có cần khí Tiên Linh không? Kể cả trong bí cảnh Mai Tiên nhưng làm sao có thể hấp thụ được lượng lớn đó trong thời gian ngắn? Chắc chắn là không thể làm được.
Nhưng Phù Dịch lại làm được.
Sau khi Phù Dịch đột phá lên đến cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn thì tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc là đến cực điểm rồi chăng? Nhưng Phù Dịch lại cho tất cả mọi người một niềm vui bất ngờ.
Hắn ta là ‘Thôn phệ tiên thể’.
Sinh ra để phù hợp với khí Tiên Linh, có thể dễ dàng ngưng tụ khí Tiên Linh xung quanh phạm vi 50 km?
Bao gồm cả khí Tiên Linh ở sâu thẳm địa mạch dưới lòng đất, lúc này cũng đều đổ dồn về phía Phù Dịch, vô cùng mãn nhãn.
Từ xa nhìn lại, Phù Dịch đã được bao quanh bởi lượng lớn khí Tiên Linh.
“Chỉ có nhà họ Huyền của các người mới được xuất hiện một người như Huyền Mục sao? Lẽ nào nhà họ Phù không được có một người như Phù Dịch sao?”, Phù Thanh Dung cười lạnh một tiếng, nói. Trong ánh mắt đều là vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Tất cả mọi người trong nhà họ Phù đều biết chuyện Phù Dịch có được Thôn phệ tiên thể.
Nhưng trên thực tế, mấy năm nay mọi người đều giữ kín tin này, cả nhà họ Phù chỉ có những người có địa vị mới biết.
Hơn nữa, họ còn nghiêm lệnh cho Phù Dịch trước đó dùng Thôn phệ tiên thể để nuốt trọn tài nguyên võ đạo và cả linh khí trời đất. Một mặt, làm như vậy thì sớm muộn cũng bị người khác phát hiện ra, để lộ ra Thôn phệ tiên thể.
Mặt khác, qua thảo luận, nhà họ Phù đều khẳng định, nếu muốn khai phá triệt để uy lực mạnh nhất trong Thôn phệ tiên thể thì trong giai đoạn đầu nhất định phải chịu đựng được sự cô đơn và sự cám đỗ. Đừng vì muốn sớm được tăng vọt cảnh giới mà bỏ qua căn cơ mà nên rèn luyện để nâng cao sức mạnh bản thân và căn cơ của mình.
Vì vậy, mấy năm nay mấy lão quái vật của nhà họ Phù đều rất quan tâm đến Phù Dịch. Hơn nữa, còn tìm cho hắn ta vô số bảo vật để có thể rèn luyện sức mạnh thể xác.
Từ đó đào tạo ra một ‘quái vật’ với căn cơ dọa người như này.
Cuối cùng cũng được như ý nguyện, đã đến lúc Phù Dịch phát huy rồi.
Đây là một cơ hội hiếm có, chẳng phải là trong bí cảnh Mai Tiên sao?
Huống hồ, bí cảnh Mai Tiên giống như chuẩn bị cho Phù Dịch vậy. Sau khi căn cơ được luyện đến đỉnh phong thì cuối cùng Phù Dịch cũng có thể tận dụng Thôn phệ tiên thể hấp thụ khí Tiên Linh. Mà đặc điểm lớn nhất của bí cảnh Mai Tiên chẳng phải là chôn giấu rất nhiều tiên khí, trong đó có khí Tiên Linh gần như đã hóa lỏng rồi sao?
Đúng là đủ cho Phù Dịch nuốt trọn một lần.
Khổ luyện bao nhiêu lâu chính là đợi để nuốt trọn hết linh khí trong bí cảnh Mai Tiên này.
“Sau lần thi đấu trong bí cảnh Mai Tiên, chắc là Phù Dịch có thể đấu với Huyền Mục nhà họ Huyền rồi chăng?”, Phù Thanh Dung thầm nghĩ, có chút phấn khích.
Mấy năm nay, từ khi nhà họ Huyền xuất hiện một người là Huyền Mục, cũng chính là anh ruột của Huyền Sơ Tình. Khi có một yêu nghiệt siêu cấp như này thì lớp thanh niên nhà họ Phù rất khổ sở.
Nếu ở bên ngoài mà con cháu nhà họ Phù nhìn thấy người này thì đều cúp đuôi mà chạy, chỉ sợ xảy ra mâu thuẫn.
Bởi vì, con cháu nhà họ Phù đều biết, trong lúc các lão tiền bối không ra mặt thì Huyền Mục có thể đánh cho lớp thanh niên nhà họ Phù ê chề.
Cảm giác này đã ăn sâu vào suy nghĩ của họ rồi. Bao gồm cả cháu ruột của Phù Thanh Dung, sáu mươi ngàn năm trước bị đánh trọng thương. Mối thù hận đó vẫn chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm.
Chương 927: Phát hiện Ninh Khinh Khinh
Đúng vào lúc này.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
…
Điên rồi.
Phù Dịch thật sự điên rồi, hắn ta lại một lần nữa đột phá.
Tiên Tôn tầng bảy.
Ngoài vực, tất cả mọi người bị chấn động tới mức tê liệt.
Tiên Tôn tầng bảy, người khác đột phá một cảnh giới nhỏ phải mất đến hàng triệu năm, mà Phù Dịch, chỉ trong vòng 1 tiếng đã đột phá bảy cảnh giới nhỏ rồi.
Thật sự là quá điên cuồng, không còn gì để nói nữa.
May mắn thay, khi đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn tầng 7, hắn cuối cùng cũng dừng lại, không tiếp tục nữa.
Cảnh giới của hắn bắt đầu dần ổn định.
Đột nhiên.
Phù Dịch mở mắt.
Vừa mở mắt, tinh quang vạn trượng.
Đôi mắt hắn giống như kim đồng, hắn nhướng mắt nhìn về phía đối diện, chỉ một cái liếc mắt, không gian nhìn có vẻ bình thường cách đó hàng trăm mét đột nhiên bị xé rách.
Mà trong không gian đó, lại có một con oán thú.
Con oán thú cấp 6 sơ kỳ.
Vẫn chưa đợi mọi người ngoài vực kịp thốt lên…
“Mày bị biển lượng tiên khí thu hút đến à? Thứ không nên nhìn trộm thì đừng có nhìn”, Phù Dịch lẩm bẩm một mình, giọng nói bình tĩnh.
Giọng nói chưa dứt thì bàn tay hắn đưa lên.
“Phụt!”
Hắn bắn ra một chỉ.
Đột nhiên, không gian trước mắt giống như mặt nước đang phẳng lặng bỗng bị ném xuống một viên đá, một lớp sóng kì dị lăn tăn gợn lên.
Sau đó…
Con oán thú cấp 6 sơ kỳ kia lộ ra vẻ kinh hãi, quay đầu muốn bỏ trốn, nhìn rất có nhân tính.
Nhưng nó vẫn chưa kịp quay người lại.
Cơ thể khổng lồ, rắn chắc, đen kịt, trầm lặng, quỷ dị của nó bỗng run rẩy kịch liệt, dường như bị đông cứng.
Tiếp đó, có thể thấy rõ ràng một đường kiếm mang màu tím đỏ, giống như tia sáng tử vong, nhập vào trong cơ thể con oán thú cấp 6 sơ kỳ này.
Cuối cùng…
Hủy diệt!
Con oán thú đó trực tiếp bị vỡ tan giống như bong bóng.
Nó tan vỡ trong không khí, tan ra thành oán khí.
“Nuốt”, Phù Dịch ngước mắt lên, phun ra một chữ.
Lập tức, nguồn oán khí tiên nguyên hóa thành một luồng tự long, bay về phía Phù Dịch, dễ dàng bị hắn nuốt chửng.
Vẻ mặt của Phù Nhẫn ở bên cạnh liên tục biến sắc.
Kinh ngạc, sợ hãi, ghen tị, phức tạp, cuối cùng chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.
“Nhờ anh giúp tôi hộ pháp, vất vả rồi”, Phù Dịch đứng lên, nhìn về phía Phù Nhẫn cười nói.
“Cùng là anh em… không vất vả”, Phù Nhẫn run rẩy nói, khi nói lời này, giọng hắn ngoài sợ hãi còn có chút xiêm nịnh.
Ngoài vực.
Im lặng.
Im lặng tuyệt đối.
Đó là sự im lặng trong một thời gian dài.
Trước đó, khi Tô Minh giết chết con oán thú bán bộ cấp 6 đã đủ làm cho mọi người hít một ngụm khí lạnh rồi.
Kết quả trước mắt thì sao?
Một con oán thú cấp 6 thật sự!
Qua tay Phù Dịch, giết nó dường như càng đơn giản hơn.
Nhìn vào điểm số của Phù Dịch, trực tiếp tiến đến vị trí đứng đầu, hơn 100 nghìn điểm. Áp đảo Tô Minh đến mấy chục nghìn, đúng là tỏa sáng lấp lánh.
“Huyền Tinh Bình, cho dù là tôi và bà, e rằng cũng không dễ dàng giết chết con oán thú cấp 6, đúng không?”, sau một hồi lâu im lặng, Tùy tam gia không nhịn được lên tiếng, có chút chua xót.
Nhà họ Tùy mạnh hơn nhà họ Huyền và nhà họ Phù.
Nhưng lớp thanh niên thì…
Huyền gia có Huyền Mục, vốn dĩ được người người ngưỡng mộ, nhưng suy cho cùng, nhà họ Huyền và họ là đồng minh, vẫn có thể chấp nhận được.
Ai mà ngờ, nhà họ Phù lại xuất hiện một Phù Dịch.
Thôn phệ tiên thể.
Qúa kinh ngạc rồi.
Trên thực tế, tính tình của Tùy tam gia đã được coi là rất tốt rồi, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà ghen đỏ con mắt.
Đó chính là thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết đấy.
Huyền Tinh Bình không nói lời nào.
Sắc mặt khó coi đến mức khó tả.
“Cô Bảy, nếu như anh Huyền Mục cũng tham gia vào cuộc thi lần này, liệu có thể trấn áp hắn ta không?”, Lạc Ngưng Nhi có chút sững sờ, thất thần nói.
Trong lòng cô ta, vốn dĩ anh trai Huyền Mục là người bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ rồi.
Nhưng bây giờ xem ra…
Cô ta có chút không chắc chắn.
“Đương nhiên là Huyền Mục mạnh hơn rồi”, Huyền Tinh Bình dứt khoát nói.
Nhưng cũng chỉ có bà ta cảm thấy như vậy.
Tất cả mọi người có mặt ở đó bao gồm cả thành chủ thành Mai Tiên đều không cùng ý kiến.
Huyền Mục mạnh mẽ.
Danh tiếng rất lớn.
Nhưng dù sao cũng không thể kinh động bằng thôn phệ tiên thể được.
Ngoài ra, nếu như bọn họ không nhớ nhầm, cấp bậc hiện giờ của Huyền Mục chỉ là cảnh giới Tiên Tôn tầng 7 hoặc 8 mà thôi.
Chỉ nói về cảnh giới, Phù Dịch chỉ cần một ngày đã bắt kịp rồi.
Mà sau khi Phù Dịch có được thôn phệ tiên thể, muốn đột phá lúc nào thì đột phá lúc đó.
Trừ khi thân thể của Huyền Mục có ẩn giấu thể chất có thể so sánh với thôn phệ tiên thể, không thì e rằng không thể so sánh với Phù Dịch.
“Cuộc thi bí cảnh Mai Tiên lần này rất náo nhiệt, có quá nhiều điều bất ngờ, trước có Tô Minh, sau lại xuất hiện Phù Dịch, nhân tài lớp lớp xuất hiện”, thành chủ Mai Tiên thở dài nói.
Nhiều người có mặt cũng đều gật đầu.
Có điều, trong lòng họ vẫn có chút gì đó không ổn.
Cảm thấy lời nói của thành chủ Mai Tiên không chính xác, ít nhất, so sánh Tô Minh với Phù Dịch là thiếu tôn trọng với Phù Dịch.
Còn Tô Minh, quả thực chấn động, cực kỳ yêu nghiệt, anh làm mới tam quan của mọi người, nhưng vẫn không đủ tư cách so sánh với Phù Dịch.
Cùng lúc đó.
Trên màn hình.
Trong vùng đất bí mật.
Mọi người nhìn thấy Phù Nhẫn muốn rời đi, nhưng Phù Dịch đột ngột quay đầu lại nhìn về phía sau…
Phù Dịch cười nói: “Cô Khinh Khinh nếu đã đến rồi thì việc gì phải trốn? Chi bằng chúng ta cùng nhau đi vào vùng bí mật, thế nào?”
Cái gì????
Ninh Khinh Khinh cũng có mặt tại đây?
Lúc này, ngoại vực, rất nhiều khách mời trong sảnh đểu phát hiện, Ninh Khinh Khinh biến mất rồi.
Thì ra…
Cô ta đã đến gần nơi Phù Dịch và Phù Nhẫn đang ở.
Và cô ta còn có khả năng ẩn mình?
Nhất thời, nhiều người kinh ngạc nhìn về phía thành chủ thành Mai Tiên.
“Trong tay của Khinh Khinh có một loại pháp khí gọi là Thiên La Ẩn Bàn, là bảo vật bán bộ tổ khí”, thành chủ thành Mai Tiên vừa cất lời, sắc mặt chấn động khó tả: “Trong tình huống bình thường, dưới sự che chắn của pháp khí này, sự tồn tại của Tiên Tôn, hoặc cả Tiên Tôn tầng 9 cũng rất khó phát hiện ra Khinh Khinh, vậy mà…”
Vậy mà lại bị Phù Dịch phát hiện ra.
Chương 928: Âm mưu của Phù Dịch
Điều này một lần nữa chứng minh sự đáng sợ của Phù Dịch.
Có điều, thành chủ thành Mai Tiên không lo lắng đến an toàn của con gái.
Cho dù Phù Dịch có mạnh mẽ đến mấy.
Cũng không thể nào làm hại đến con gái ông ta được.
Trừ khi Phù Dịch bị điên!
Suy cho cùng, ông ta cũng là thành chủ ở đây, không dễ chọc như vậy, càng đừng nói đến, sau này người nhà họ Phù có muốn tiến vào khu mật cảnh Mai Tiên, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của ông ta.
“Hừ, anh làm thế nào phát hiện ra tôi?”, quả nhiên, một bóng người từ trong không trung bước ra.
Chính là Ninh Khinh Khinh.
Ninh Khinh Khinh nhẹ nhàng, thanh tao, kiêu ngạo.
Đương nhiên, mặc dù Ninh Khinh Khinh bị chiều hư rồi, nhưng cũng không mù quáng, trước đó, thực lực mà Phù Dịch thể hiện ra, còn có sự điên cuồng đột phá của hắn ta, cô ta đều có thể nhìn thấy, nói thực, trong lòng cô ta lúc này vô cùng kinh hãi, còn có chút run rẩy và sốc.
“Xin chào cô Khinh Khinh”, Phù Nhẫn nói.
Mà Phù Dịch thì chỉ cười nói: “Cô Khinh Khinh, chúng ta cùng nhau đi vào thôi”.
“Được”, Ninh Khinh Khinh gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Phù Dịch mạnh như vậy.
Đi theo Phù Dịch và Phù Nhẫn có thể đảm bảo an toàn cho cô ta.
Tiện thể cũng kiếm được ít điểm.
Tiếp sau đó.
Ba người cùng lên đường.
Trên đường, lúc mới bắt đầu, Phù Nhẫn hết lần này đến lần khác bắt chuyện với Ninh Khinh Khinh, dù là ai thì cũng yêu thích cái đẹp, Ninh Khinh Khinh rất xinh đẹp, hơn nữa thân phận của cô ta bày ra đó, ai mà không động lòng cho được.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra mặc dù biểu hiện của Phù Dịch không rõ ràng, nhưng lại khá quan tâm đến Ninh Khinh Khinh, hắn rất tự giác mà buông bỏ những suy nghĩ về Ninh Khinh Khinh.
Nếu không thì sợ rằng mình chết như thế nào cũng không biết nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hơn mười giờ qua đi.
Trong thời gian này, ba người đã trạm chán 4 lần với oán thú cấp 4.
Một lần với một đàn oán thú cấp 2.
Một mình Ninh Khinh Khinh cũng có thể giải quyết, cô ta rất hăng hái, thế nên Phù Dịch và Phù Nhẫn đều mặc kệ không nhúng tay vào.
Lần thứ hai, gặp một con oán thú cấp 4, cứ tưởng rằng Ninh Khinh Khinh không thể một mình giải quyết được nữa, cho dù Phù Dịch không ra tay thì Phù Nhẫn cũng nên ra tay giúp đỡ.
Không ngờ, một mình Ninh Khinh Khinh đã nhẹ nhàng giết chết nó.
Sự thể hiện của Ninh Khinh Khinh vượt ngoài thực lực cảnh giới của cô ta.
Lần thứ 3, là một đàn oán thú cấp 4, Phù Dịch vẫn không ra tay, Phù Nhẫn và Ninh Khinh Khinh hai người giải quyết.
Mà lần thứ tư, có một con oán thú cấp 5.
Ninh Khinh Khinh và Phù Nhẫn thử ra tay, kết quả, chỉ một đòn, Phù Nhẫn đã bị thương, Ninh Khinh Khinh suýt nữa chết trong tay nó, may mà trong lúc nguy cấp thì Phù Dịch đã ra tay.
Phù Dịch vừa ra tay thì đã giết chết nó trong giây lát.
Đúng kiểu giết trong một cái chớp mắt.
Ninh Khinh Khinh ngày càng bị thu hút bởi tài năng và sức mạnh của Phù Dịch.
Thậm chí cô ta còn hoài nghi, mình có thật sự là thiên tài không?
Trước đó, cô ta luôn cảm thấy mình là yêu nghiệt vô song.
Bây giờ…
So sánh với Phù Dịch.
Cô ta bị đả kích không hề nhẹ.
“Khinh Khinh, không sao chứ?”, Phù Dịch quan tâm, cười ấm áp hỏi.
Ninh Khinh Khinh gật đầu nói: “Không sao”.
Nụ cười của hắn càng ấm áp hơn.
Hắn không hề vội vàng.
Theo đuổi quá mạnh mẽ sẽ làm Ninh Khinh Khinh sợ hãi, ngại ngùng, phản cảm.
Cứ quan tâm nhẹ nhàng, thỉnh thoảng bộc lộ sức mạnh và tài năng của mình, hắn tin rằng, sau cuộc thi lần này, Ninh Khinh Khinh sẽ có ấn tượng rất tốt về mình.
“Chúng ta đi thôi”, Phù Dịch lại nói: “Tốc độ nhanh một chút, nói không chừng có thể gặp được bí cảnh bí mật gì đó”.
Hắn ta có chút khao khát.
Mục tiêu của hắn lần này không chỉ là điểm số, điều này đối với hắn quá đơn giản.
Bí cảnh của các tiền bối Tiên Nhân để lại trong đây mới là mục tiêu, là điều hắn khao khát.
Ba người lại tiếp tục lên đường.
Tiếp theo đó.
Lại đi thêm 12 giờ nữa.
Ba người này rất khoa trương, hầu như gặp phải oán thú đều giải quyết sạch sẽ, chủ yếu dựa vào thực lực kinh người của Phù Dịch.
12 tiếng này, có 6 lần họ gặp oán thú.
Đám oán thú này cũng không quá mạnh, con mạnh nhất cũng chỉ ở cấp 5 sơ kì.
Có Phù Dịch trấn áp, Phù Nhẫn và Ninh Khinh Khinh giải quyết đám này một cách khá dễ dàng.
“Đúng là phiền phức cho Phù Dịch quá”, ngoại vực, thành chủ Mai Tiên không nhịn được nhìn về phía Phù Thanh Dung và nở nụ cười.
“Không có gì rắc rối cả, nếu không có cô Khinh Khinh thì Phù Dịch và Phù Nhẫn cũng phải giải quyết đoán oán thú đó”, Phù Thanh Dung mỉm cười, bà ta nhận ra, Phù Dịch có ý theo đuổi Ninh Khinh Khinh, đương nhiên rất vui khi nhìn thấy cảnh này.
Ninh Khinh Khinh là con gái của thành chủ thành Mai Tiên.
Nếu Phù Dịch thật sự cưới được cô ta, đối với nhà họ Phù mà nói thì đúng là lợi ích vô tận.
Bên cạnh đó, Ninh Khinh Khinh ngoài tính tình hơi kiêu ngạo ra, những mặt khác đều khá đỉnh, có thể sánh cùng với Phù Dịch.
“Haiz!”, Tùy Tam Gia thở dài, vốn dĩ thành chủ thành Mai Tiên có ý nghiêng về nhà họ Tùy và nhà họ Huyền hơn, dù gì thì thực lực của hai nhà này cũng mạnh hơn nhà họ Phù, bây giờ xem ra…
Rất có thể hai nhà này sẽ thành thông gia.
“Cũng không biết anh rể thế nào rồi?”, lúc này Lạc Ngưng Nhi lên tiếng, có chút mong đợi.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã ở trong mật cảnh nhỏ mấy chục tiếng đồng hồ rồi.
Đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.
Cô ta có chút lo lắng.
Thậm chí số điểm của Tô Minh cũng tụt xuống hạng 4 rồi.
Bây giờ, đứng thứ nhất là Phù Dịch với 200 ngàn điểm.
Đứng thứ 2 là Phù Nhẫn với 40 ngàn điểm.
Chương 929: Thăng cấp bát đoạn
Người thứ ba là Ninh Khinh Khinh, hơn ba mươi ngàn điểm tích luỹ. Mặc dù Ninh Khinh Khinh chỉ có một mình, không có người hợp tác, không tính điểm tích luỹ thứ hạng các thứ, nhưng chỉ là không tính kết quả cuối cùng thôi. Nếu trước mắt có thành chủ Mai Tiên ở đây, bằng lòng để Ninh Khinh Khinh tạm thời có mặt trong bảng xếp hạng đơn thì cũng không phải chuyện khó. Khi điểm xếp hạng cuối cùng xuất hiện thì thành chủ Mai Tiên lại loại bỏ Ninh Khinh Khinh cũng được, cũng xem như là dỗ con gái vui vẻ.
Thứ tư là Tô Minh.
Hơn nữa, Tuỳ Tiềm xếp thứ năm, mắt thấy sắp đuổi kịp rồi.
“Không xuất hiện cũng tốt, nhỡ đâu vừa ra thì lại gặp phải Phù Dịch công tử nhà chúng ta thì sao?”, một người trẻ tuổi cùng lứa bên cạnh Phù Thanh Dung của Phù gia chế giễu nói.
Không hề che giấu.
Mà trực tiếp cười nhạo.
Tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Anh… Gặp phải thì thế nào?”, Lạc Ngưng Nhi có chút không phục, trừng mắt liếc nhìn đối phương.
“Anh nói gặp được thì thế nào?”. Đối phương càng cười nhạo hơn: “Gặp rồi, nhỡ đâu xảy ra xung đột, vậy anh rể của cô e là chết thảm rồi!”
“Ai nói anh rể tôi sẽ chết, anh rể tôi…”. Gương mặt Lạc Ngưng Nhi tức giận đỏ bừng, muốn tâng bốc Tô Minh, dù sao trước đây Tô Minh thể hiện cũng xem như là chấn động mọi người.
Thế nhưng.
Còn chưa kịp lên tiếng tâng bốc thì Huyền Tinh Bình đã quát lớn: “Đủ rồi, đừng có để mất mặt nữa”.
Huyền Tinh Bình phiền chán cau mày.
“Sao lại mất mặt? Cô Bảy, rõ ràng anh rể rất xuất sắc, rõ ràng biểu hiện lúc trước…”, Lạc Ngưng Nhi lầm bầm, không phục, lại bị Huyền Tinh Bình ngắt lời: “Biểu hiện có được như Phù Dịch không?”
Lạc Ngưng Nhi im lặng.
Không được.
Cô ta cúi đầu.
Cùng lúc đó.
Trong bí cảnh…
Đột nhiên Ninh Khinh Khinh dừng lại.
“Khinh Khinh, sao rồi?”, Phù Dịch quay đầu, nhìn Ninh Khinh Khinh.
“Nên tách ra thôi!”, Ninh Khinh Khinh do dự một lát, rồi lên tiếng: “Anh Phù Dịch, tôi cảm thấy nếu cứ đi cùng với anh và cả Phù Nhẫn, hoàn toàn mất đi thú vui của hành trình bí cảnh”.
Ninh Khinh Khinh cảm thấy có thêm thiện cảm với Phù Dịch.
Nếu không sẽ không gọi Phù Dịch là anh Phù Dịch rồi.
Nhưng, cũng chỉ một chút thôi, dù sao cũng chỉ mới tiếp xúc không lâu?
Có thiện cảm hay không, tạm thời không nói đến, nhưng bây giờ cô ta quả thực không thấy hứng thú.
Bản tính của cô ta là thích mạo hiểm.
Nếu đi cùng Phù Dịch, Phù Nhẫn thì gần như là không gặp nguy hiểm gì.
Phù Dịch quá mạnh!
Mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Mạnh đến mức thi đấu bí cảnh cũng không có chút gay cấn gì, giống như chơi trò trẻ con vậy.
Vì vậy cô ta suy nghĩ kỹ càng.
Vẫn quyết định tạm thời tách ra.
“Khinh Khinh…”, Phù Dịch khẽ nhíu mày, muốn khuyên nhủ gì đó.
Lại bị Ninh Khinh Khinh ngắt lời: “Tôi đã quyết rồi, chỉ là tạm thời tách ra, có lẽ, lúc sau tôi chơi mệt rồi gặp lại mọi người, chúng ta lại tiếp tục đi cùng nhau”.
Nói xong, thậm chí không để cho Phù Dịch có cơ hội lên tiếng, cô ta đã lập tức hoá thành cái bóng rồi biến mất.
Vô cùng vô cùng đúng lúc chính là, hướng cô ta đi vào lại chính là khu vực nguy hiểm mà Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang ở đó.
“Phù Dịch, xem ra Khinh Khinh đã có chút thiện cảm rồi, không cần phải quá gấp gáp, còn về an toàn của cô ấy, con bài trong tay chắc chắn không ít, bảo vệ mạng sống cũng không vấn đề gì!”, Phù Nhẫn an ủi nói.
“Không sai!”, Phù Dịch gật đầu: “Chúng ta tăng tốc thôi. Thuận tiện, đi tìm Huyền Sơ Tình, Huyền Thi Yến…”
Nhắc đến Huyền Sơ Tình và Huyền Thi Yến, gương mặt Phù Dịch chợt có chút tàn nhẫn.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tâm Thiên Vẫn Kiếm mạnh mẽ đang rung lên.
Mặc dù không phải một trái tim nhưng còn hơn hẳn cả trái tim.
Hao phí cả mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Tô Minh cũng ngưng tụ nuôi dưỡng thành công tâm Thiên Vẫn Kiếm.
“Xuất!”, Tô Minh hít sâu một hơi, tinh thần tập trung tới cực hạn, bắt đầu lấy kiếm tâm của Thiên Vẫn ra khỏi kho tàng huyết mạch sử dụng.
Quá trình này, nhanh, tàn nhẫn, đúng lúc, lại vô cùng chính xác, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Trong chớp mắt.
Kiếm tâm của Thiên Vẫn từ trong kho tàng huyết mạnh đã đi ra.
Không có chút khoảng trống thời gian nào, kiếm tâm của Thiên Vẫn lập tức đi vào trong tim Tô Minh.
Ngay sau đó là dung hợp.
Đúng.
Kiếm tâm của Thiên Vẫn này được hình thành từ kiếm tâm đã dung hợp với tim của bản thân Tô Minh!
“Bịch! Bịch! Bịch!”. Trong lúc dung hợp, tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ.
Như tiếng nổ vang của kiếm.
Ở phía xa, ở một góc quảng trường, sắc mặt Huyền Sở Tình đột nhiên trắng nhợt, điên cuồng dồn nén Tiên Nguyên để ngăn chặn thì lại bị âm thanh kiếm liên tục, ồ ạt đánh vào tai.
Gần như đã khiến cô ta bị thương nặng.
Tiếng tim đạp từ tiếng kiếm như vậy kéo dài khoảng chừng mười lăm phút.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tô Minh chợt mở bừng mắt.
Trong đôi mắt sâu thẳm rõ ràng có hai luồng kiếm quang chợt loé lên.
“Phẩm cấp Vô Thượng?”, Tô Minh tự hỏi bản thân.
Nói thật, Tô Minh cũng không dám đảm bảo kiếm tâm của mình ở tầng cấp nào, nhưng chắc chắn không phải hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, nhân phẩm, tầng cấp cao nhất là phẩm cấp Vô Thượng đúng chứ?
Thậm chí, còn cao hơn cả phẩm cấp Vô Thượng?
Dường như anh đã khá xem nhẹ kho tàng huyết mạch rồi.
Cũng đã đánh giá thấp kiếm ý Thiên Vẫn.
Sau đó, trong sự tự chủ, chín đại kiếm huyệt trong cơ thể Tô Minh toàn bộ đều quay về chốn cũ, tất cả kiếm ý đều ngưng tụ vào tim.
Bây giờ, mặc dù Tô Minh chỉ có một quả tim, nhưng quả tim này đồng thời cũng là kiếm tâm.
Tinh thần khẽ động thì sẽ vận hành kiếm tâm.
Trên ngón giữa chính là một luồng kiếm mang.
Theo bản năng anh chợt nâng lên.
Kiếm mang đi vào không gian.
Sau đó…
Toàn bộ không gian ở trên quảng trường, dường như đều bị cắt đứt.
Vô cùng kinh khủng.
Thậm chí, ngay cả tháp kiếm Phù Đồ đang ngủ say cũng khẽ chuyển động, như muốn thức tỉnh.
“Kiếm ý bát đoạn đỉnh phong?”, Tô Minh khá ngỡ ngàng.
Kiếm ý đã nâng cao rồi.
Hơn nữa, nâng cao đến cấp bậc rất kinh người.
Thẳng lên đến bát đoạn đỉnh phong.
Ngoài ra, vì hiện tại đã có tâm kiếm đạo nên Tô Minh cảm nhận được rất rõ ràng, lúc bản thân sử dụng kiếm ý thì có thể điều khiển theo ý của mình, rất dễ dàng, không cần dùng đến kiếm quyết gì cả, cũng không cần dùng Thần Kiếm gì để chịu tải.
Giống như kiếm ý đã biến thành hơi thở của anh vậy.
Mắt nhìn đâu thì chỉ tay ở đó là được.
Ngay cả Thiên Vẫn kiếm pháp, anh cũng không cần cố gắng vận dụng thi triển nữa, chỉ cần một suy nghĩ, một luồng kiếm mang Thiên Vẫn đã xuất hiện trên đầu ngón tay anh rồi.
Hơn nữa, tâm thức cũng giống vậy, cũng có thể khống chế độ lớn nhỏ, mạnh yếu, tốc độ, cấp độ ẩn giấu… của kiếm mang.
Thậm chí, muốn thêm pháp tắc không gian vào trong kiếm mang Thiên Vẫn, hay Âm Dương Sinh Tử Khí,… cũng có thể ở trong kiếm tâm hoàn thành.
Chỉ một câu nói, trước khi có kiếm tâm, Tô Minh cảm thấy tất thảy chiêu thức võ đạo, bản lĩnh võ đạo đều là tôi, anh, anh ta, phân chia rõ ràng, mạnh ai nấy làm, không có chính yếu và thứ yếu.
Nhưng bây giờ.
Anh đã có rồi.
Kiếm tâm như thể là não bộ của võ đạo.
Quản lý tất thảy mọi thứ.
Chương 930: Lại đụng người quen
Hơn nữa, kiếm tâm dao động rung chuyển theo vòng tuần hoàn, máu huyết đồng thời cũng chuyển động, mà nơi kết nối máu huyết lại là kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới.
Ba thể hợp làm một.
Có cảm giác như chồng chất dồn nén.
Cảm giác dày đặc, dồi dào, sâu không thấy đáy, khiến người ta mê say.
“Dường như chỉ với quả tim này ngưng tụ lại, nhưng sức chiến đấu thực tế của mình e là đã tăng lên gấp bội, chứ đừng nói là…”, Tô Minh khẽ nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn đến kiếm tháp Phù Đồ.
Vừa nhìn, theo bản năng, anh đã vận dụng kiếm tâm.
Nhắm mắt lại.
Kiếm tâm nhìn tháp!
Thoáng chốc…
Cả người Tô Minh khẽ run.
Trong cơ thể, hào quang kiếm tâm toả ra, như thể mở ra thiên nhãn.
Cùng lúc đó.
“Vù!”
Tháp kiếm Phù Đồ đã thức tỉnh.
Lập tức thức tỉnh!
Không chỉ vậy.
Ngay sau đó.
“Vù!”
Trên tháp kiếm Phù đồ, kiếm lôi ở tầng ngoài cùng như bị thần lực vô thượng thu hút, vậy mà lại thoát khỏi tháp kiếm Phù Đồ xông về phía Tô Minh.
Thoáng chốc đã bao vây Tô Minh, chui vào trong ngực Tô Minh.
Sau đó.
“Ầm!”
Hàng vạn hàng ngàn kiếm pháp, kiếm vận, kiếm ý trên tháp kiếm Phù Đồ, toàn bộ đều rời khỏi tháp kiếm Phù Đồ, cùng xông về phía Tô Minh, đi vào tim Tô Minh.
“Ầm!”
Vẫn chưa xong.
Tháp kiếm Phù Đồ vẫn tiếp tục rung chuyển, gần như đã sắp sụp đổ, hàng loạt văn tự kiếm đạo đều hoá thành kiếm văn, cũng phóng về phía Tô Minh, đi vào trong tim Tô Minh.
Mà ngay sau khi kiếm văn đã hoàn toàn ra khỏi tháp thần.
Thì tháp đó đã sụp đổ.
Sụp đổ thành tro bụi.
Vô cùng kinh khủng.
Như thể ảo giác, vỡ vụn như giấc mơ tan vỡ.
Lúc này, sắc mặt Tô Minh lại có chút tái nhợt và đỏ ửng, cứ luân chuyển đổi qua lại.
Anh cảm thấy có chút đau đớn, nhưng lại càng phấn khích hơn.
Nếu có người nhìn thấy được tim anh thì sẽ phát hiện, tim của Tô Minh đang điên cuồng căng to, như sắp vỡ ra, cũng may có kho tàng huyết mạch trấn giữ trợ giúp, có cây Thế Giới hỗ trợ.
Mới khó khăn mà kiềm chế được.
Dần dần, kiếm tâm của Tô Minh cũng an tĩnh lại, nhìn kỹ thì mỗi thời khắc đều trở nên căng đầy và dồi dào.
Hơn nữa, kiếm ý bên trong tim kiếm tâm, lại… Lại… Lại bắt đầu hoá lỏng rồi.
Vốn dĩ là ở dạng khí, nhưng lúc này đã biến thành chất lỏng màu tím.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu.
Tô Minh thở dài một hơi, khẽ miệng khẽ cười, mở mắt ra, trong đôi mắt sâu thẳm chợt loé lên ánh mắt thần bí lại vô cùng tự tin.
“Cửu đoạn!”
Kiếm ý lại tăng thành cửu đoạn!
Là kiếm ý cửu đoạn trong truyền thuyết.
Là khái niệm gì?
Tô Minh không hiểu.
Cũng không rõ…
Nhưng, trước khi tiến vào được bí cảnh Mai tiên, trong đại sảnh lớn dành cho khách thì nhìn thấy thành chủ Mai Tiên, ông ta có thực lực bán bộ Tiên Hoàng Cảnh, e là lắc này đã không còn là đối thủ của bản thân anh rồi.
Hơn nữa, muốn giết chết, có lẽ cũng chỉ cần một kiếm.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Tô Minh có chút mơ mộng, mơ mơ màng màng, có cảm giác không chân thật, không dám tin.
Kiếm ý thất đoạn đến cửu đoạn.
Đây là thần tích trong truyền thuyết mà chính bản thân Tô Minh cũng cảm thấy là chuyện hoang đường.
Trên con đường kiếm đạo, e là đã đạt đến đỉnh cao rồi.
Tô Minh đã hấp thụ kiếm tắc, kiếm vận, kiếm ý của Luân Hồi Kiếm Đế, đương nhiên, phong cách kiếm đạo, dấu hiệu, hiểu biết,… của cá nhân bản thân Luân Hồi Kiếm Đế đều là tạp chất, bị kiếm ý và cả kho tàng huyết mạch trấn áp nghiền nát thành hư vô, chỉ còn lại kiếm ý đơn thuần, cũng tiện cho Tô Minh.
Toàn bộ thế giới tu võ, e rằng chỉ có Tô Minh có thể hấp thụ đến mức đó, lại không cần phải sợ hãi ấn ký, hay dấu vết kiếm đạo của người khác.
Chỉ có thể nói, kho tàng huyết mạch và kiếm tâm Thiên Vẫn quá kinh khủng.
Mà đây cũng chưa phải thu hoạch lớn nhất.
Thu hoạch lớn nhất chính là…
Trong đầu lại có thêm một phần thông tin kiếm kỹ.
Vô cùng to lớn.
Vô cùng phức tạp.
“Kiếm pháp Luân Hồi”.
“Tô Minh, anh… Anh không sao chứ?”. Cuối cùng Huyền Sơ Tình đi qua, có chút lo lắng, có chút chờ mong, mắt nhìn Tô Minh chằm chằm.
“Không sao, thu hoạch được rất nhiều!”, Tô Minh đứng dậy, cười nói, chỉ thoáng chốc như vậy, cảm giác của anh đối với Huyền Sơ Tình khá là tốt.
Bởi vì, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, Huyền Sơ Tình chỉ có chờ mong, vui mừng.
Không hề có hút ghen tị nào.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, lúc trước, cô ta nhìn thấy tháp kiếm Phù Đồ bị mình hấp thụ, thì hẳn đã biết bản thân đã đạt được lợi ích rất lớn rồi.
Cô ta cũng không có được cái gì.
Nhưng lại như cũ không hề ghen ghét.
Rất hiếm có.
Vô cùng hiếm thấy.
“Vậy thì ổn rồi”, Huyền Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm.
“Cô bị thương mất rồi, xin lỗi!”. Ánh mắt Tô Minh khẽ động, đi lên trước, nắm lấy tay Huyền Sơ Tình.
Huyền Sơ Tình theo bản năng khẽ giãy ra, ánh mắt lại càng xấu hổ, trừng mắt nhìn Tô Minh: “Buông tay ra!”
“Tôi trị thương cho cô!”, Tô Minh lên tiếng nói.
Tiếp đó, Huyền Sơ Tình đã cảm nhận được luồng khí ấm ấp đi vào trong cơ thể mình, mau chóng chữa trị vết thương trong cơ thể mình.
Một lúc lâu sau.
“Tôi khoẻ rồi”, Huyền Sơ Tình vừa kinh ngạc lại vui mừng, tâm tình không hề bĩnh tình, muốn rút tay về.
“Vậy chúng ta ra bí cảnh đi”, Tô Minh lại không buông tay ra.
Huyền Sơ Tình muốn nhắc nhở một chút, nhưng, ngẫm nghĩ một hồi, muốn ra khỏi bí cảnh, Tô Minh phải đưa mình theo mới an toàn hơn, vẫn nên nắm tay mình, vì vậy…
Huyền Sơ Tình ở bên cạnh Tô Minh, mặt khẽ ửng hồng.
Theo bản năng lại tiến sát lại Tô Minh một chút.
Rất nhanh sau đó.
Hai người đã ra khỏi hang động.
Tô Minh quay người.
Kính cẩn cúi đầu ba cái với hang động: “Tiền bối, cám ơn! Vãn bối có thể vì người mà làm được chính là không phụ “Kiếm pháp Luân Hồi”, chắc chắn sẽ khiến nó phát huy với tác dụng của nó!”
Nói xong, Tô Minh dẫn theo Huyền Sơ Tình, bóng dáng khẽ chuyển động đã biến mất.
Vừa ra khỏi bí cảnh thì cửa hang động của bí cảnh kia đã đóng lại.
Trong bí cảnh Mai Tiên, tất cả bí cảnh nhỏ một khi bị tìm thấy rồi thì sẽ tự đóng cửa vào của mình lại.
Cùng lúc đó.
Ở nơi cách vách núi không xa, Ninh Khinh Khinh đang đi một mình đột nhiên thân hình khẽ run, theo bản năng nhìn về phía xa: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ta chợt cảnh giác.
Trực giác cảm nhận được có thú dữ gần đó.
Nhưng, ngay sau đó cô ta đã lắc đầu: “Không phải, oán khí của thú dữ đó rất nóng nảy, tàn ác, thối nát, còn tiếng động này là… Là người?”
Đúng.
Không sai, là người.
Đương nhiên cũng là người dự thi.
“Là ai đây? Đi xem thử xem!”, Ninh Khinh Khinh quyết định, trong lòng có chút tò mò, cô ta cũng không màng đến nguy hiểm, ai bảo cô ta là con gái của thành chủ Mai Tiên chứ? Cô ta rất chắc chắn, ở trong bí cảnh Mai Tiên này, không ai dám gây chuyện bất lợi cho cô ta.
Thân hình Ninh Khinh Khinh chợt loé lên, biến thành hào quang sáng rực, xông về phía vách núi bên kia.
Khoảng chừng mười giây sau.
“Là anh?”, Ninh Khinh Khinh xuất hiện trước mặt Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Giọng điệu Ninh Khinh Khinh lạnh lùng.
Có chút tức giận.
Nhìn Tô Minh chằm chằm.
Ừ…
Không thoải mái.
Cô ta thù dai mà.
Lúc trước ở Hỗn Độn, anh đã từ chối cùng đội với cô ta.
Cô ta vẫn còn nhớ.
Vì vậy, kiếm tâm nhất định phải là Thiên Vẫn Kiếm tâm. Anh nghe Thiên Nữ nói nên biết được điều đặc biệt và tầm quan trọng của Thiên Vẫn Kiếm với mình.
“Vì vậy, chắc kiếm tâm lấy Thiên Vẫn Kiếm ý làm căn cơ, lấy sự bá đạo, đế đạo và ý chí sát phạt của mình để luyện hóa. Đồng thời mình còn có kho tàng huyết mạch, nếu như có thể đặt không gian nuôi dưỡng kiếm tâm vào trong kho tàng huyết mạch thì có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ”.
Tô Minh đã có quyết định của riêng mình. Hơn nữa, anh cảm thấy điều này có thể thực hiện được.
Vốn dĩ kiếm tâm nuôi dưỡng trong kho tàng huyết mạch là điều không thể. Bởi vì trong kho tàng huyết mạch không có sinh khí và sức sống.Về mặt ý nghĩa nào đó, kiếm tâm giống như ‘trái tim’ của kiếm đạo, là trái tim thứ hai của mình, làm sao có thể nuôi dưỡng nó trong kho tàng huyết mạch không có sự sống được? Điều này là không thực tế, vì vậy vẫn phải dựa vào đan điền và máu thịt của mình mới được.
Nhưng Tô Minh vẫn còn có cây Thế Giới.
Cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch có thể kết nối với nhau, có nguồn sống vô tận chảy vào đó, từ đó kiếm tâm có khả năng được nuôi dưỡng trong kho tàng huyết mạch sẽ cao hơn.
“Nếu mình thành công thì khéo Thiên Vẫn Kiếm tâm có thể được tăng lên nhờ kho tàng huyết mạch, đạt đến một cấp bậc không tưởng”.
Đúng thế! Kiếm tâm cũng được chia cấp bậc. Nếu không thì, tất cả những kiếm tu có kiếm tâm đều có cấp bậc như nhau sao? Chắc chắn là không thể nào.
Kiếm tâm chia làm hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, thiên phẩm và vô thượng.
Vốn dĩ, rất ít kiếm tu có được kiếm tâm, kể cả là trong nền văn minh cấp hai như nền văn minh Trạch. Trong mười ngàn kiếm tu thì may ra mới có được một hai người có kiếm tâm.
Hơn nữa, một hai người này thì chắc phải 99% là ở cấp bậc hoàng phẩm, còn là hoàng phẩm sơ kỳ, cùng lắm là trung kỳ.
“Nếu như nuôi dưỡng kiếm tâm trong kho tàng huyết mạch thành công thì chí ít cũng phải ở cấp bậc huyền phẩm. Không! Ít nhất cũng phải ở địa phẩm chăng?”, Tô Minh liếm môi, có chút mong đợi.
Kiếm tu ngưng tụ, về sau chắc mình cũng sẽ có thu hoạch lớn về kiếm đạo!
Một giây sau, Tô Minh hít một hơi thật sâu gạt bỏ đi những tạp niệm đó.
“Thiên Vẫn Kiếm ý! Ngưng!”
Bước đầu tiên phải là dồn nén, ngưng tụ, ma sát, tôi luyện Thiên Vẫn Kiếm ý.
…
Trong phòng khách ở thế giới bên ngoài…
Từng đôi mắt như đang bị thiêu đốt.
Còn Huyền Tinh Bình thì gắt gao nhìn về Phù Thanh Dung, giọng nói có chút khàn khàn, hét lớn: “Khá khen cho nhà họ Phù! Giấu mình giỏi đấy! Phù Dịch à Phù Dịch! Tốt lắm! Không ngờ lại là Thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết”.
Đúng thế!
Lúc này nhìn lên màn hình thì Phù Dịch vẫn đang trong quá trình tu luyện, còn xung quanh toàn là khí Tiên Linh. Nhìn thấy vậy thì có thể hiểu được.
Nếu đổi lại là tu giả võ đạo bình thường, đã đột phá liên tiếp bao nhiêu cảnh giới nhỏ như vậy thì còn muốn tiếp tục đột phá không? Có thể không?
Kể cả là căn cơ võ đạo có thể chịu được, vậy có cần khí Tiên Linh không? Kể cả trong bí cảnh Mai Tiên nhưng làm sao có thể hấp thụ được lượng lớn đó trong thời gian ngắn? Chắc chắn là không thể làm được.
Nhưng Phù Dịch lại làm được.
Sau khi Phù Dịch đột phá lên đến cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn thì tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc là đến cực điểm rồi chăng? Nhưng Phù Dịch lại cho tất cả mọi người một niềm vui bất ngờ.
Hắn ta là ‘Thôn phệ tiên thể’.
Sinh ra để phù hợp với khí Tiên Linh, có thể dễ dàng ngưng tụ khí Tiên Linh xung quanh phạm vi 50 km?
Bao gồm cả khí Tiên Linh ở sâu thẳm địa mạch dưới lòng đất, lúc này cũng đều đổ dồn về phía Phù Dịch, vô cùng mãn nhãn.
Từ xa nhìn lại, Phù Dịch đã được bao quanh bởi lượng lớn khí Tiên Linh.
“Chỉ có nhà họ Huyền của các người mới được xuất hiện một người như Huyền Mục sao? Lẽ nào nhà họ Phù không được có một người như Phù Dịch sao?”, Phù Thanh Dung cười lạnh một tiếng, nói. Trong ánh mắt đều là vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Tất cả mọi người trong nhà họ Phù đều biết chuyện Phù Dịch có được Thôn phệ tiên thể.
Nhưng trên thực tế, mấy năm nay mọi người đều giữ kín tin này, cả nhà họ Phù chỉ có những người có địa vị mới biết.
Hơn nữa, họ còn nghiêm lệnh cho Phù Dịch trước đó dùng Thôn phệ tiên thể để nuốt trọn tài nguyên võ đạo và cả linh khí trời đất. Một mặt, làm như vậy thì sớm muộn cũng bị người khác phát hiện ra, để lộ ra Thôn phệ tiên thể.
Mặt khác, qua thảo luận, nhà họ Phù đều khẳng định, nếu muốn khai phá triệt để uy lực mạnh nhất trong Thôn phệ tiên thể thì trong giai đoạn đầu nhất định phải chịu đựng được sự cô đơn và sự cám đỗ. Đừng vì muốn sớm được tăng vọt cảnh giới mà bỏ qua căn cơ mà nên rèn luyện để nâng cao sức mạnh bản thân và căn cơ của mình.
Vì vậy, mấy năm nay mấy lão quái vật của nhà họ Phù đều rất quan tâm đến Phù Dịch. Hơn nữa, còn tìm cho hắn ta vô số bảo vật để có thể rèn luyện sức mạnh thể xác.
Từ đó đào tạo ra một ‘quái vật’ với căn cơ dọa người như này.
Cuối cùng cũng được như ý nguyện, đã đến lúc Phù Dịch phát huy rồi.
Đây là một cơ hội hiếm có, chẳng phải là trong bí cảnh Mai Tiên sao?
Huống hồ, bí cảnh Mai Tiên giống như chuẩn bị cho Phù Dịch vậy. Sau khi căn cơ được luyện đến đỉnh phong thì cuối cùng Phù Dịch cũng có thể tận dụng Thôn phệ tiên thể hấp thụ khí Tiên Linh. Mà đặc điểm lớn nhất của bí cảnh Mai Tiên chẳng phải là chôn giấu rất nhiều tiên khí, trong đó có khí Tiên Linh gần như đã hóa lỏng rồi sao?
Đúng là đủ cho Phù Dịch nuốt trọn một lần.
Khổ luyện bao nhiêu lâu chính là đợi để nuốt trọn hết linh khí trong bí cảnh Mai Tiên này.
“Sau lần thi đấu trong bí cảnh Mai Tiên, chắc là Phù Dịch có thể đấu với Huyền Mục nhà họ Huyền rồi chăng?”, Phù Thanh Dung thầm nghĩ, có chút phấn khích.
Mấy năm nay, từ khi nhà họ Huyền xuất hiện một người là Huyền Mục, cũng chính là anh ruột của Huyền Sơ Tình. Khi có một yêu nghiệt siêu cấp như này thì lớp thanh niên nhà họ Phù rất khổ sở.
Nếu ở bên ngoài mà con cháu nhà họ Phù nhìn thấy người này thì đều cúp đuôi mà chạy, chỉ sợ xảy ra mâu thuẫn.
Bởi vì, con cháu nhà họ Phù đều biết, trong lúc các lão tiền bối không ra mặt thì Huyền Mục có thể đánh cho lớp thanh niên nhà họ Phù ê chề.
Cảm giác này đã ăn sâu vào suy nghĩ của họ rồi. Bao gồm cả cháu ruột của Phù Thanh Dung, sáu mươi ngàn năm trước bị đánh trọng thương. Mối thù hận đó vẫn chôn giấu trong lòng suốt bao nhiêu năm.
Chương 927: Phát hiện Ninh Khinh Khinh
Đúng vào lúc này.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
…
Điên rồi.
Phù Dịch thật sự điên rồi, hắn ta lại một lần nữa đột phá.
Tiên Tôn tầng bảy.
Ngoài vực, tất cả mọi người bị chấn động tới mức tê liệt.
Tiên Tôn tầng bảy, người khác đột phá một cảnh giới nhỏ phải mất đến hàng triệu năm, mà Phù Dịch, chỉ trong vòng 1 tiếng đã đột phá bảy cảnh giới nhỏ rồi.
Thật sự là quá điên cuồng, không còn gì để nói nữa.
May mắn thay, khi đột phá đến cảnh giới Tiên Tôn tầng 7, hắn cuối cùng cũng dừng lại, không tiếp tục nữa.
Cảnh giới của hắn bắt đầu dần ổn định.
Đột nhiên.
Phù Dịch mở mắt.
Vừa mở mắt, tinh quang vạn trượng.
Đôi mắt hắn giống như kim đồng, hắn nhướng mắt nhìn về phía đối diện, chỉ một cái liếc mắt, không gian nhìn có vẻ bình thường cách đó hàng trăm mét đột nhiên bị xé rách.
Mà trong không gian đó, lại có một con oán thú.
Con oán thú cấp 6 sơ kỳ.
Vẫn chưa đợi mọi người ngoài vực kịp thốt lên…
“Mày bị biển lượng tiên khí thu hút đến à? Thứ không nên nhìn trộm thì đừng có nhìn”, Phù Dịch lẩm bẩm một mình, giọng nói bình tĩnh.
Giọng nói chưa dứt thì bàn tay hắn đưa lên.
“Phụt!”
Hắn bắn ra một chỉ.
Đột nhiên, không gian trước mắt giống như mặt nước đang phẳng lặng bỗng bị ném xuống một viên đá, một lớp sóng kì dị lăn tăn gợn lên.
Sau đó…
Con oán thú cấp 6 sơ kỳ kia lộ ra vẻ kinh hãi, quay đầu muốn bỏ trốn, nhìn rất có nhân tính.
Nhưng nó vẫn chưa kịp quay người lại.
Cơ thể khổng lồ, rắn chắc, đen kịt, trầm lặng, quỷ dị của nó bỗng run rẩy kịch liệt, dường như bị đông cứng.
Tiếp đó, có thể thấy rõ ràng một đường kiếm mang màu tím đỏ, giống như tia sáng tử vong, nhập vào trong cơ thể con oán thú cấp 6 sơ kỳ này.
Cuối cùng…
Hủy diệt!
Con oán thú đó trực tiếp bị vỡ tan giống như bong bóng.
Nó tan vỡ trong không khí, tan ra thành oán khí.
“Nuốt”, Phù Dịch ngước mắt lên, phun ra một chữ.
Lập tức, nguồn oán khí tiên nguyên hóa thành một luồng tự long, bay về phía Phù Dịch, dễ dàng bị hắn nuốt chửng.
Vẻ mặt của Phù Nhẫn ở bên cạnh liên tục biến sắc.
Kinh ngạc, sợ hãi, ghen tị, phức tạp, cuối cùng chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.
“Nhờ anh giúp tôi hộ pháp, vất vả rồi”, Phù Dịch đứng lên, nhìn về phía Phù Nhẫn cười nói.
“Cùng là anh em… không vất vả”, Phù Nhẫn run rẩy nói, khi nói lời này, giọng hắn ngoài sợ hãi còn có chút xiêm nịnh.
Ngoài vực.
Im lặng.
Im lặng tuyệt đối.
Đó là sự im lặng trong một thời gian dài.
Trước đó, khi Tô Minh giết chết con oán thú bán bộ cấp 6 đã đủ làm cho mọi người hít một ngụm khí lạnh rồi.
Kết quả trước mắt thì sao?
Một con oán thú cấp 6 thật sự!
Qua tay Phù Dịch, giết nó dường như càng đơn giản hơn.
Nhìn vào điểm số của Phù Dịch, trực tiếp tiến đến vị trí đứng đầu, hơn 100 nghìn điểm. Áp đảo Tô Minh đến mấy chục nghìn, đúng là tỏa sáng lấp lánh.
“Huyền Tinh Bình, cho dù là tôi và bà, e rằng cũng không dễ dàng giết chết con oán thú cấp 6, đúng không?”, sau một hồi lâu im lặng, Tùy tam gia không nhịn được lên tiếng, có chút chua xót.
Nhà họ Tùy mạnh hơn nhà họ Huyền và nhà họ Phù.
Nhưng lớp thanh niên thì…
Huyền gia có Huyền Mục, vốn dĩ được người người ngưỡng mộ, nhưng suy cho cùng, nhà họ Huyền và họ là đồng minh, vẫn có thể chấp nhận được.
Ai mà ngờ, nhà họ Phù lại xuất hiện một Phù Dịch.
Thôn phệ tiên thể.
Qúa kinh ngạc rồi.
Trên thực tế, tính tình của Tùy tam gia đã được coi là rất tốt rồi, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà ghen đỏ con mắt.
Đó chính là thôn phệ tiên thể trong truyền thuyết đấy.
Huyền Tinh Bình không nói lời nào.
Sắc mặt khó coi đến mức khó tả.
“Cô Bảy, nếu như anh Huyền Mục cũng tham gia vào cuộc thi lần này, liệu có thể trấn áp hắn ta không?”, Lạc Ngưng Nhi có chút sững sờ, thất thần nói.
Trong lòng cô ta, vốn dĩ anh trai Huyền Mục là người bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ rồi.
Nhưng bây giờ xem ra…
Cô ta có chút không chắc chắn.
“Đương nhiên là Huyền Mục mạnh hơn rồi”, Huyền Tinh Bình dứt khoát nói.
Nhưng cũng chỉ có bà ta cảm thấy như vậy.
Tất cả mọi người có mặt ở đó bao gồm cả thành chủ thành Mai Tiên đều không cùng ý kiến.
Huyền Mục mạnh mẽ.
Danh tiếng rất lớn.
Nhưng dù sao cũng không thể kinh động bằng thôn phệ tiên thể được.
Ngoài ra, nếu như bọn họ không nhớ nhầm, cấp bậc hiện giờ của Huyền Mục chỉ là cảnh giới Tiên Tôn tầng 7 hoặc 8 mà thôi.
Chỉ nói về cảnh giới, Phù Dịch chỉ cần một ngày đã bắt kịp rồi.
Mà sau khi Phù Dịch có được thôn phệ tiên thể, muốn đột phá lúc nào thì đột phá lúc đó.
Trừ khi thân thể của Huyền Mục có ẩn giấu thể chất có thể so sánh với thôn phệ tiên thể, không thì e rằng không thể so sánh với Phù Dịch.
“Cuộc thi bí cảnh Mai Tiên lần này rất náo nhiệt, có quá nhiều điều bất ngờ, trước có Tô Minh, sau lại xuất hiện Phù Dịch, nhân tài lớp lớp xuất hiện”, thành chủ Mai Tiên thở dài nói.
Nhiều người có mặt cũng đều gật đầu.
Có điều, trong lòng họ vẫn có chút gì đó không ổn.
Cảm thấy lời nói của thành chủ Mai Tiên không chính xác, ít nhất, so sánh Tô Minh với Phù Dịch là thiếu tôn trọng với Phù Dịch.
Còn Tô Minh, quả thực chấn động, cực kỳ yêu nghiệt, anh làm mới tam quan của mọi người, nhưng vẫn không đủ tư cách so sánh với Phù Dịch.
Cùng lúc đó.
Trên màn hình.
Trong vùng đất bí mật.
Mọi người nhìn thấy Phù Nhẫn muốn rời đi, nhưng Phù Dịch đột ngột quay đầu lại nhìn về phía sau…
Phù Dịch cười nói: “Cô Khinh Khinh nếu đã đến rồi thì việc gì phải trốn? Chi bằng chúng ta cùng nhau đi vào vùng bí mật, thế nào?”
Cái gì????
Ninh Khinh Khinh cũng có mặt tại đây?
Lúc này, ngoại vực, rất nhiều khách mời trong sảnh đểu phát hiện, Ninh Khinh Khinh biến mất rồi.
Thì ra…
Cô ta đã đến gần nơi Phù Dịch và Phù Nhẫn đang ở.
Và cô ta còn có khả năng ẩn mình?
Nhất thời, nhiều người kinh ngạc nhìn về phía thành chủ thành Mai Tiên.
“Trong tay của Khinh Khinh có một loại pháp khí gọi là Thiên La Ẩn Bàn, là bảo vật bán bộ tổ khí”, thành chủ thành Mai Tiên vừa cất lời, sắc mặt chấn động khó tả: “Trong tình huống bình thường, dưới sự che chắn của pháp khí này, sự tồn tại của Tiên Tôn, hoặc cả Tiên Tôn tầng 9 cũng rất khó phát hiện ra Khinh Khinh, vậy mà…”
Vậy mà lại bị Phù Dịch phát hiện ra.
Chương 928: Âm mưu của Phù Dịch
Điều này một lần nữa chứng minh sự đáng sợ của Phù Dịch.
Có điều, thành chủ thành Mai Tiên không lo lắng đến an toàn của con gái.
Cho dù Phù Dịch có mạnh mẽ đến mấy.
Cũng không thể nào làm hại đến con gái ông ta được.
Trừ khi Phù Dịch bị điên!
Suy cho cùng, ông ta cũng là thành chủ ở đây, không dễ chọc như vậy, càng đừng nói đến, sau này người nhà họ Phù có muốn tiến vào khu mật cảnh Mai Tiên, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của ông ta.
“Hừ, anh làm thế nào phát hiện ra tôi?”, quả nhiên, một bóng người từ trong không trung bước ra.
Chính là Ninh Khinh Khinh.
Ninh Khinh Khinh nhẹ nhàng, thanh tao, kiêu ngạo.
Đương nhiên, mặc dù Ninh Khinh Khinh bị chiều hư rồi, nhưng cũng không mù quáng, trước đó, thực lực mà Phù Dịch thể hiện ra, còn có sự điên cuồng đột phá của hắn ta, cô ta đều có thể nhìn thấy, nói thực, trong lòng cô ta lúc này vô cùng kinh hãi, còn có chút run rẩy và sốc.
“Xin chào cô Khinh Khinh”, Phù Nhẫn nói.
Mà Phù Dịch thì chỉ cười nói: “Cô Khinh Khinh, chúng ta cùng nhau đi vào thôi”.
“Được”, Ninh Khinh Khinh gật đầu mà không cần suy nghĩ.
Phù Dịch mạnh như vậy.
Đi theo Phù Dịch và Phù Nhẫn có thể đảm bảo an toàn cho cô ta.
Tiện thể cũng kiếm được ít điểm.
Tiếp sau đó.
Ba người cùng lên đường.
Trên đường, lúc mới bắt đầu, Phù Nhẫn hết lần này đến lần khác bắt chuyện với Ninh Khinh Khinh, dù là ai thì cũng yêu thích cái đẹp, Ninh Khinh Khinh rất xinh đẹp, hơn nữa thân phận của cô ta bày ra đó, ai mà không động lòng cho được.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra mặc dù biểu hiện của Phù Dịch không rõ ràng, nhưng lại khá quan tâm đến Ninh Khinh Khinh, hắn rất tự giác mà buông bỏ những suy nghĩ về Ninh Khinh Khinh.
Nếu không thì sợ rằng mình chết như thế nào cũng không biết nữa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hơn mười giờ qua đi.
Trong thời gian này, ba người đã trạm chán 4 lần với oán thú cấp 4.
Một lần với một đàn oán thú cấp 2.
Một mình Ninh Khinh Khinh cũng có thể giải quyết, cô ta rất hăng hái, thế nên Phù Dịch và Phù Nhẫn đều mặc kệ không nhúng tay vào.
Lần thứ hai, gặp một con oán thú cấp 4, cứ tưởng rằng Ninh Khinh Khinh không thể một mình giải quyết được nữa, cho dù Phù Dịch không ra tay thì Phù Nhẫn cũng nên ra tay giúp đỡ.
Không ngờ, một mình Ninh Khinh Khinh đã nhẹ nhàng giết chết nó.
Sự thể hiện của Ninh Khinh Khinh vượt ngoài thực lực cảnh giới của cô ta.
Lần thứ 3, là một đàn oán thú cấp 4, Phù Dịch vẫn không ra tay, Phù Nhẫn và Ninh Khinh Khinh hai người giải quyết.
Mà lần thứ tư, có một con oán thú cấp 5.
Ninh Khinh Khinh và Phù Nhẫn thử ra tay, kết quả, chỉ một đòn, Phù Nhẫn đã bị thương, Ninh Khinh Khinh suýt nữa chết trong tay nó, may mà trong lúc nguy cấp thì Phù Dịch đã ra tay.
Phù Dịch vừa ra tay thì đã giết chết nó trong giây lát.
Đúng kiểu giết trong một cái chớp mắt.
Ninh Khinh Khinh ngày càng bị thu hút bởi tài năng và sức mạnh của Phù Dịch.
Thậm chí cô ta còn hoài nghi, mình có thật sự là thiên tài không?
Trước đó, cô ta luôn cảm thấy mình là yêu nghiệt vô song.
Bây giờ…
So sánh với Phù Dịch.
Cô ta bị đả kích không hề nhẹ.
“Khinh Khinh, không sao chứ?”, Phù Dịch quan tâm, cười ấm áp hỏi.
Ninh Khinh Khinh gật đầu nói: “Không sao”.
Nụ cười của hắn càng ấm áp hơn.
Hắn không hề vội vàng.
Theo đuổi quá mạnh mẽ sẽ làm Ninh Khinh Khinh sợ hãi, ngại ngùng, phản cảm.
Cứ quan tâm nhẹ nhàng, thỉnh thoảng bộc lộ sức mạnh và tài năng của mình, hắn tin rằng, sau cuộc thi lần này, Ninh Khinh Khinh sẽ có ấn tượng rất tốt về mình.
“Chúng ta đi thôi”, Phù Dịch lại nói: “Tốc độ nhanh một chút, nói không chừng có thể gặp được bí cảnh bí mật gì đó”.
Hắn ta có chút khao khát.
Mục tiêu của hắn lần này không chỉ là điểm số, điều này đối với hắn quá đơn giản.
Bí cảnh của các tiền bối Tiên Nhân để lại trong đây mới là mục tiêu, là điều hắn khao khát.
Ba người lại tiếp tục lên đường.
Tiếp theo đó.
Lại đi thêm 12 giờ nữa.
Ba người này rất khoa trương, hầu như gặp phải oán thú đều giải quyết sạch sẽ, chủ yếu dựa vào thực lực kinh người của Phù Dịch.
12 tiếng này, có 6 lần họ gặp oán thú.
Đám oán thú này cũng không quá mạnh, con mạnh nhất cũng chỉ ở cấp 5 sơ kì.
Có Phù Dịch trấn áp, Phù Nhẫn và Ninh Khinh Khinh giải quyết đám này một cách khá dễ dàng.
“Đúng là phiền phức cho Phù Dịch quá”, ngoại vực, thành chủ Mai Tiên không nhịn được nhìn về phía Phù Thanh Dung và nở nụ cười.
“Không có gì rắc rối cả, nếu không có cô Khinh Khinh thì Phù Dịch và Phù Nhẫn cũng phải giải quyết đoán oán thú đó”, Phù Thanh Dung mỉm cười, bà ta nhận ra, Phù Dịch có ý theo đuổi Ninh Khinh Khinh, đương nhiên rất vui khi nhìn thấy cảnh này.
Ninh Khinh Khinh là con gái của thành chủ thành Mai Tiên.
Nếu Phù Dịch thật sự cưới được cô ta, đối với nhà họ Phù mà nói thì đúng là lợi ích vô tận.
Bên cạnh đó, Ninh Khinh Khinh ngoài tính tình hơi kiêu ngạo ra, những mặt khác đều khá đỉnh, có thể sánh cùng với Phù Dịch.
“Haiz!”, Tùy Tam Gia thở dài, vốn dĩ thành chủ thành Mai Tiên có ý nghiêng về nhà họ Tùy và nhà họ Huyền hơn, dù gì thì thực lực của hai nhà này cũng mạnh hơn nhà họ Phù, bây giờ xem ra…
Rất có thể hai nhà này sẽ thành thông gia.
“Cũng không biết anh rể thế nào rồi?”, lúc này Lạc Ngưng Nhi lên tiếng, có chút mong đợi.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã ở trong mật cảnh nhỏ mấy chục tiếng đồng hồ rồi.
Đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.
Cô ta có chút lo lắng.
Thậm chí số điểm của Tô Minh cũng tụt xuống hạng 4 rồi.
Bây giờ, đứng thứ nhất là Phù Dịch với 200 ngàn điểm.
Đứng thứ 2 là Phù Nhẫn với 40 ngàn điểm.
Chương 929: Thăng cấp bát đoạn
Người thứ ba là Ninh Khinh Khinh, hơn ba mươi ngàn điểm tích luỹ. Mặc dù Ninh Khinh Khinh chỉ có một mình, không có người hợp tác, không tính điểm tích luỹ thứ hạng các thứ, nhưng chỉ là không tính kết quả cuối cùng thôi. Nếu trước mắt có thành chủ Mai Tiên ở đây, bằng lòng để Ninh Khinh Khinh tạm thời có mặt trong bảng xếp hạng đơn thì cũng không phải chuyện khó. Khi điểm xếp hạng cuối cùng xuất hiện thì thành chủ Mai Tiên lại loại bỏ Ninh Khinh Khinh cũng được, cũng xem như là dỗ con gái vui vẻ.
Thứ tư là Tô Minh.
Hơn nữa, Tuỳ Tiềm xếp thứ năm, mắt thấy sắp đuổi kịp rồi.
“Không xuất hiện cũng tốt, nhỡ đâu vừa ra thì lại gặp phải Phù Dịch công tử nhà chúng ta thì sao?”, một người trẻ tuổi cùng lứa bên cạnh Phù Thanh Dung của Phù gia chế giễu nói.
Không hề che giấu.
Mà trực tiếp cười nhạo.
Tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Anh… Gặp phải thì thế nào?”, Lạc Ngưng Nhi có chút không phục, trừng mắt liếc nhìn đối phương.
“Anh nói gặp được thì thế nào?”. Đối phương càng cười nhạo hơn: “Gặp rồi, nhỡ đâu xảy ra xung đột, vậy anh rể của cô e là chết thảm rồi!”
“Ai nói anh rể tôi sẽ chết, anh rể tôi…”. Gương mặt Lạc Ngưng Nhi tức giận đỏ bừng, muốn tâng bốc Tô Minh, dù sao trước đây Tô Minh thể hiện cũng xem như là chấn động mọi người.
Thế nhưng.
Còn chưa kịp lên tiếng tâng bốc thì Huyền Tinh Bình đã quát lớn: “Đủ rồi, đừng có để mất mặt nữa”.
Huyền Tinh Bình phiền chán cau mày.
“Sao lại mất mặt? Cô Bảy, rõ ràng anh rể rất xuất sắc, rõ ràng biểu hiện lúc trước…”, Lạc Ngưng Nhi lầm bầm, không phục, lại bị Huyền Tinh Bình ngắt lời: “Biểu hiện có được như Phù Dịch không?”
Lạc Ngưng Nhi im lặng.
Không được.
Cô ta cúi đầu.
Cùng lúc đó.
Trong bí cảnh…
Đột nhiên Ninh Khinh Khinh dừng lại.
“Khinh Khinh, sao rồi?”, Phù Dịch quay đầu, nhìn Ninh Khinh Khinh.
“Nên tách ra thôi!”, Ninh Khinh Khinh do dự một lát, rồi lên tiếng: “Anh Phù Dịch, tôi cảm thấy nếu cứ đi cùng với anh và cả Phù Nhẫn, hoàn toàn mất đi thú vui của hành trình bí cảnh”.
Ninh Khinh Khinh cảm thấy có thêm thiện cảm với Phù Dịch.
Nếu không sẽ không gọi Phù Dịch là anh Phù Dịch rồi.
Nhưng, cũng chỉ một chút thôi, dù sao cũng chỉ mới tiếp xúc không lâu?
Có thiện cảm hay không, tạm thời không nói đến, nhưng bây giờ cô ta quả thực không thấy hứng thú.
Bản tính của cô ta là thích mạo hiểm.
Nếu đi cùng Phù Dịch, Phù Nhẫn thì gần như là không gặp nguy hiểm gì.
Phù Dịch quá mạnh!
Mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Mạnh đến mức thi đấu bí cảnh cũng không có chút gay cấn gì, giống như chơi trò trẻ con vậy.
Vì vậy cô ta suy nghĩ kỹ càng.
Vẫn quyết định tạm thời tách ra.
“Khinh Khinh…”, Phù Dịch khẽ nhíu mày, muốn khuyên nhủ gì đó.
Lại bị Ninh Khinh Khinh ngắt lời: “Tôi đã quyết rồi, chỉ là tạm thời tách ra, có lẽ, lúc sau tôi chơi mệt rồi gặp lại mọi người, chúng ta lại tiếp tục đi cùng nhau”.
Nói xong, thậm chí không để cho Phù Dịch có cơ hội lên tiếng, cô ta đã lập tức hoá thành cái bóng rồi biến mất.
Vô cùng vô cùng đúng lúc chính là, hướng cô ta đi vào lại chính là khu vực nguy hiểm mà Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang ở đó.
“Phù Dịch, xem ra Khinh Khinh đã có chút thiện cảm rồi, không cần phải quá gấp gáp, còn về an toàn của cô ấy, con bài trong tay chắc chắn không ít, bảo vệ mạng sống cũng không vấn đề gì!”, Phù Nhẫn an ủi nói.
“Không sai!”, Phù Dịch gật đầu: “Chúng ta tăng tốc thôi. Thuận tiện, đi tìm Huyền Sơ Tình, Huyền Thi Yến…”
Nhắc đến Huyền Sơ Tình và Huyền Thi Yến, gương mặt Phù Dịch chợt có chút tàn nhẫn.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tâm Thiên Vẫn Kiếm mạnh mẽ đang rung lên.
Mặc dù không phải một trái tim nhưng còn hơn hẳn cả trái tim.
Hao phí cả mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Tô Minh cũng ngưng tụ nuôi dưỡng thành công tâm Thiên Vẫn Kiếm.
“Xuất!”, Tô Minh hít sâu một hơi, tinh thần tập trung tới cực hạn, bắt đầu lấy kiếm tâm của Thiên Vẫn ra khỏi kho tàng huyết mạch sử dụng.
Quá trình này, nhanh, tàn nhẫn, đúng lúc, lại vô cùng chính xác, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Trong chớp mắt.
Kiếm tâm của Thiên Vẫn từ trong kho tàng huyết mạnh đã đi ra.
Không có chút khoảng trống thời gian nào, kiếm tâm của Thiên Vẫn lập tức đi vào trong tim Tô Minh.
Ngay sau đó là dung hợp.
Đúng.
Kiếm tâm của Thiên Vẫn này được hình thành từ kiếm tâm đã dung hợp với tim của bản thân Tô Minh!
“Bịch! Bịch! Bịch!”. Trong lúc dung hợp, tiếng tim đập vô cùng mạnh mẽ.
Như tiếng nổ vang của kiếm.
Ở phía xa, ở một góc quảng trường, sắc mặt Huyền Sở Tình đột nhiên trắng nhợt, điên cuồng dồn nén Tiên Nguyên để ngăn chặn thì lại bị âm thanh kiếm liên tục, ồ ạt đánh vào tai.
Gần như đã khiến cô ta bị thương nặng.
Tiếng tim đạp từ tiếng kiếm như vậy kéo dài khoảng chừng mười lăm phút.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tô Minh chợt mở bừng mắt.
Trong đôi mắt sâu thẳm rõ ràng có hai luồng kiếm quang chợt loé lên.
“Phẩm cấp Vô Thượng?”, Tô Minh tự hỏi bản thân.
Nói thật, Tô Minh cũng không dám đảm bảo kiếm tâm của mình ở tầng cấp nào, nhưng chắc chắn không phải hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, nhân phẩm, tầng cấp cao nhất là phẩm cấp Vô Thượng đúng chứ?
Thậm chí, còn cao hơn cả phẩm cấp Vô Thượng?
Dường như anh đã khá xem nhẹ kho tàng huyết mạch rồi.
Cũng đã đánh giá thấp kiếm ý Thiên Vẫn.
Sau đó, trong sự tự chủ, chín đại kiếm huyệt trong cơ thể Tô Minh toàn bộ đều quay về chốn cũ, tất cả kiếm ý đều ngưng tụ vào tim.
Bây giờ, mặc dù Tô Minh chỉ có một quả tim, nhưng quả tim này đồng thời cũng là kiếm tâm.
Tinh thần khẽ động thì sẽ vận hành kiếm tâm.
Trên ngón giữa chính là một luồng kiếm mang.
Theo bản năng anh chợt nâng lên.
Kiếm mang đi vào không gian.
Sau đó…
Toàn bộ không gian ở trên quảng trường, dường như đều bị cắt đứt.
Vô cùng kinh khủng.
Thậm chí, ngay cả tháp kiếm Phù Đồ đang ngủ say cũng khẽ chuyển động, như muốn thức tỉnh.
“Kiếm ý bát đoạn đỉnh phong?”, Tô Minh khá ngỡ ngàng.
Kiếm ý đã nâng cao rồi.
Hơn nữa, nâng cao đến cấp bậc rất kinh người.
Thẳng lên đến bát đoạn đỉnh phong.
Ngoài ra, vì hiện tại đã có tâm kiếm đạo nên Tô Minh cảm nhận được rất rõ ràng, lúc bản thân sử dụng kiếm ý thì có thể điều khiển theo ý của mình, rất dễ dàng, không cần dùng đến kiếm quyết gì cả, cũng không cần dùng Thần Kiếm gì để chịu tải.
Giống như kiếm ý đã biến thành hơi thở của anh vậy.
Mắt nhìn đâu thì chỉ tay ở đó là được.
Ngay cả Thiên Vẫn kiếm pháp, anh cũng không cần cố gắng vận dụng thi triển nữa, chỉ cần một suy nghĩ, một luồng kiếm mang Thiên Vẫn đã xuất hiện trên đầu ngón tay anh rồi.
Hơn nữa, tâm thức cũng giống vậy, cũng có thể khống chế độ lớn nhỏ, mạnh yếu, tốc độ, cấp độ ẩn giấu… của kiếm mang.
Thậm chí, muốn thêm pháp tắc không gian vào trong kiếm mang Thiên Vẫn, hay Âm Dương Sinh Tử Khí,… cũng có thể ở trong kiếm tâm hoàn thành.
Chỉ một câu nói, trước khi có kiếm tâm, Tô Minh cảm thấy tất thảy chiêu thức võ đạo, bản lĩnh võ đạo đều là tôi, anh, anh ta, phân chia rõ ràng, mạnh ai nấy làm, không có chính yếu và thứ yếu.
Nhưng bây giờ.
Anh đã có rồi.
Kiếm tâm như thể là não bộ của võ đạo.
Quản lý tất thảy mọi thứ.
Chương 930: Lại đụng người quen
Hơn nữa, kiếm tâm dao động rung chuyển theo vòng tuần hoàn, máu huyết đồng thời cũng chuyển động, mà nơi kết nối máu huyết lại là kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới.
Ba thể hợp làm một.
Có cảm giác như chồng chất dồn nén.
Cảm giác dày đặc, dồi dào, sâu không thấy đáy, khiến người ta mê say.
“Dường như chỉ với quả tim này ngưng tụ lại, nhưng sức chiến đấu thực tế của mình e là đã tăng lên gấp bội, chứ đừng nói là…”, Tô Minh khẽ nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn đến kiếm tháp Phù Đồ.
Vừa nhìn, theo bản năng, anh đã vận dụng kiếm tâm.
Nhắm mắt lại.
Kiếm tâm nhìn tháp!
Thoáng chốc…
Cả người Tô Minh khẽ run.
Trong cơ thể, hào quang kiếm tâm toả ra, như thể mở ra thiên nhãn.
Cùng lúc đó.
“Vù!”
Tháp kiếm Phù Đồ đã thức tỉnh.
Lập tức thức tỉnh!
Không chỉ vậy.
Ngay sau đó.
“Vù!”
Trên tháp kiếm Phù đồ, kiếm lôi ở tầng ngoài cùng như bị thần lực vô thượng thu hút, vậy mà lại thoát khỏi tháp kiếm Phù Đồ xông về phía Tô Minh.
Thoáng chốc đã bao vây Tô Minh, chui vào trong ngực Tô Minh.
Sau đó.
“Ầm!”
Hàng vạn hàng ngàn kiếm pháp, kiếm vận, kiếm ý trên tháp kiếm Phù Đồ, toàn bộ đều rời khỏi tháp kiếm Phù Đồ, cùng xông về phía Tô Minh, đi vào tim Tô Minh.
“Ầm!”
Vẫn chưa xong.
Tháp kiếm Phù Đồ vẫn tiếp tục rung chuyển, gần như đã sắp sụp đổ, hàng loạt văn tự kiếm đạo đều hoá thành kiếm văn, cũng phóng về phía Tô Minh, đi vào trong tim Tô Minh.
Mà ngay sau khi kiếm văn đã hoàn toàn ra khỏi tháp thần.
Thì tháp đó đã sụp đổ.
Sụp đổ thành tro bụi.
Vô cùng kinh khủng.
Như thể ảo giác, vỡ vụn như giấc mơ tan vỡ.
Lúc này, sắc mặt Tô Minh lại có chút tái nhợt và đỏ ửng, cứ luân chuyển đổi qua lại.
Anh cảm thấy có chút đau đớn, nhưng lại càng phấn khích hơn.
Nếu có người nhìn thấy được tim anh thì sẽ phát hiện, tim của Tô Minh đang điên cuồng căng to, như sắp vỡ ra, cũng may có kho tàng huyết mạch trấn giữ trợ giúp, có cây Thế Giới hỗ trợ.
Mới khó khăn mà kiềm chế được.
Dần dần, kiếm tâm của Tô Minh cũng an tĩnh lại, nhìn kỹ thì mỗi thời khắc đều trở nên căng đầy và dồi dào.
Hơn nữa, kiếm ý bên trong tim kiếm tâm, lại… Lại… Lại bắt đầu hoá lỏng rồi.
Vốn dĩ là ở dạng khí, nhưng lúc này đã biến thành chất lỏng màu tím.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không biết qua bao lâu.
Tô Minh thở dài một hơi, khẽ miệng khẽ cười, mở mắt ra, trong đôi mắt sâu thẳm chợt loé lên ánh mắt thần bí lại vô cùng tự tin.
“Cửu đoạn!”
Kiếm ý lại tăng thành cửu đoạn!
Là kiếm ý cửu đoạn trong truyền thuyết.
Là khái niệm gì?
Tô Minh không hiểu.
Cũng không rõ…
Nhưng, trước khi tiến vào được bí cảnh Mai tiên, trong đại sảnh lớn dành cho khách thì nhìn thấy thành chủ Mai Tiên, ông ta có thực lực bán bộ Tiên Hoàng Cảnh, e là lắc này đã không còn là đối thủ của bản thân anh rồi.
Hơn nữa, muốn giết chết, có lẽ cũng chỉ cần một kiếm.
Cũng chỉ vậy mà thôi.
Tô Minh có chút mơ mộng, mơ mơ màng màng, có cảm giác không chân thật, không dám tin.
Kiếm ý thất đoạn đến cửu đoạn.
Đây là thần tích trong truyền thuyết mà chính bản thân Tô Minh cũng cảm thấy là chuyện hoang đường.
Trên con đường kiếm đạo, e là đã đạt đến đỉnh cao rồi.
Tô Minh đã hấp thụ kiếm tắc, kiếm vận, kiếm ý của Luân Hồi Kiếm Đế, đương nhiên, phong cách kiếm đạo, dấu hiệu, hiểu biết,… của cá nhân bản thân Luân Hồi Kiếm Đế đều là tạp chất, bị kiếm ý và cả kho tàng huyết mạch trấn áp nghiền nát thành hư vô, chỉ còn lại kiếm ý đơn thuần, cũng tiện cho Tô Minh.
Toàn bộ thế giới tu võ, e rằng chỉ có Tô Minh có thể hấp thụ đến mức đó, lại không cần phải sợ hãi ấn ký, hay dấu vết kiếm đạo của người khác.
Chỉ có thể nói, kho tàng huyết mạch và kiếm tâm Thiên Vẫn quá kinh khủng.
Mà đây cũng chưa phải thu hoạch lớn nhất.
Thu hoạch lớn nhất chính là…
Trong đầu lại có thêm một phần thông tin kiếm kỹ.
Vô cùng to lớn.
Vô cùng phức tạp.
“Kiếm pháp Luân Hồi”.
“Tô Minh, anh… Anh không sao chứ?”. Cuối cùng Huyền Sơ Tình đi qua, có chút lo lắng, có chút chờ mong, mắt nhìn Tô Minh chằm chằm.
“Không sao, thu hoạch được rất nhiều!”, Tô Minh đứng dậy, cười nói, chỉ thoáng chốc như vậy, cảm giác của anh đối với Huyền Sơ Tình khá là tốt.
Bởi vì, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, Huyền Sơ Tình chỉ có chờ mong, vui mừng.
Không hề có hút ghen tị nào.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc, lúc trước, cô ta nhìn thấy tháp kiếm Phù Đồ bị mình hấp thụ, thì hẳn đã biết bản thân đã đạt được lợi ích rất lớn rồi.
Cô ta cũng không có được cái gì.
Nhưng lại như cũ không hề ghen ghét.
Rất hiếm có.
Vô cùng hiếm thấy.
“Vậy thì ổn rồi”, Huyền Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm.
“Cô bị thương mất rồi, xin lỗi!”. Ánh mắt Tô Minh khẽ động, đi lên trước, nắm lấy tay Huyền Sơ Tình.
Huyền Sơ Tình theo bản năng khẽ giãy ra, ánh mắt lại càng xấu hổ, trừng mắt nhìn Tô Minh: “Buông tay ra!”
“Tôi trị thương cho cô!”, Tô Minh lên tiếng nói.
Tiếp đó, Huyền Sơ Tình đã cảm nhận được luồng khí ấm ấp đi vào trong cơ thể mình, mau chóng chữa trị vết thương trong cơ thể mình.
Một lúc lâu sau.
“Tôi khoẻ rồi”, Huyền Sơ Tình vừa kinh ngạc lại vui mừng, tâm tình không hề bĩnh tình, muốn rút tay về.
“Vậy chúng ta ra bí cảnh đi”, Tô Minh lại không buông tay ra.
Huyền Sơ Tình muốn nhắc nhở một chút, nhưng, ngẫm nghĩ một hồi, muốn ra khỏi bí cảnh, Tô Minh phải đưa mình theo mới an toàn hơn, vẫn nên nắm tay mình, vì vậy…
Huyền Sơ Tình ở bên cạnh Tô Minh, mặt khẽ ửng hồng.
Theo bản năng lại tiến sát lại Tô Minh một chút.
Rất nhanh sau đó.
Hai người đã ra khỏi hang động.
Tô Minh quay người.
Kính cẩn cúi đầu ba cái với hang động: “Tiền bối, cám ơn! Vãn bối có thể vì người mà làm được chính là không phụ “Kiếm pháp Luân Hồi”, chắc chắn sẽ khiến nó phát huy với tác dụng của nó!”
Nói xong, Tô Minh dẫn theo Huyền Sơ Tình, bóng dáng khẽ chuyển động đã biến mất.
Vừa ra khỏi bí cảnh thì cửa hang động của bí cảnh kia đã đóng lại.
Trong bí cảnh Mai Tiên, tất cả bí cảnh nhỏ một khi bị tìm thấy rồi thì sẽ tự đóng cửa vào của mình lại.
Cùng lúc đó.
Ở nơi cách vách núi không xa, Ninh Khinh Khinh đang đi một mình đột nhiên thân hình khẽ run, theo bản năng nhìn về phía xa: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ta chợt cảnh giác.
Trực giác cảm nhận được có thú dữ gần đó.
Nhưng, ngay sau đó cô ta đã lắc đầu: “Không phải, oán khí của thú dữ đó rất nóng nảy, tàn ác, thối nát, còn tiếng động này là… Là người?”
Đúng.
Không sai, là người.
Đương nhiên cũng là người dự thi.
“Là ai đây? Đi xem thử xem!”, Ninh Khinh Khinh quyết định, trong lòng có chút tò mò, cô ta cũng không màng đến nguy hiểm, ai bảo cô ta là con gái của thành chủ Mai Tiên chứ? Cô ta rất chắc chắn, ở trong bí cảnh Mai Tiên này, không ai dám gây chuyện bất lợi cho cô ta.
Thân hình Ninh Khinh Khinh chợt loé lên, biến thành hào quang sáng rực, xông về phía vách núi bên kia.
Khoảng chừng mười giây sau.
“Là anh?”, Ninh Khinh Khinh xuất hiện trước mặt Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Giọng điệu Ninh Khinh Khinh lạnh lùng.
Có chút tức giận.
Nhìn Tô Minh chằm chằm.
Ừ…
Không thoải mái.
Cô ta thù dai mà.
Lúc trước ở Hỗn Độn, anh đã từ chối cùng đội với cô ta.
Cô ta vẫn còn nhớ.
Bình luận facebook