• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (8 Viewers)

  • Chương 931-935

Chương 931: Xem bảng

“Cô Ninh!”, Huyền Sơ Tình chào hỏi một tiếng, không hề có ác cảm gì với Ninh Khinh Khinh, chỉ là một cô nhóc bị chiều hư thôi, bản tính có lẽ không xấu, bởi vì, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Ninh Khinh Khinh không phải là khát máu, hơi thở giết người, hay nói cách khác, trong tay Ninh Khinh Khinh e là cũng chưa từng dính máu của võ giả gì cả, ở thế giới võ đạo rất hiếm có, chỉ có thể nói, thành chủ Mai Tiên bảo vệ cô ta rất tốt.

“Hừ!”, Ninh Khinh Khinh hừ một tiếng, cô ta cũng không có ác cảm gì với Huyền Sơ Tình, nhưng ai bảo Huyền Sơ Tình và Tô Minh hợp tác với nhau, đương nhiên cô ta cũng sẽ không ưa gì.

“Đi thôi!”, Tô Minh liếc nhìn Ninh Khinh Khinh, trực tiếp không quan tâm, nói với Huyền Sơ Tình bên cạnh.

Không thèm nhìn!

Anh không thèm nhìn Ninh Khinh Khinh!

“Anh có ý gì? Sợ rồi sao? Có bản lĩnh thì đánh một trận đi!”. Ánh mắt Ninh Khinh Khinh đầy lửa giận, chẳng qua là, bởi vì trông xinh đẹp, nên dù là lửa giận hừng hực thì trông cũng có chút yêu kiều.

“Cô không phải đối thủ của tôi!”, Tô Minh mở miệng nói: “Đừng làm phiền tôi!”

Nói rồi Tô Minh kéo tay Huyền Sơ Tình, lập tức bỏ đi.

“Đứng lại!”, Ninh Khinh Khinh lại càng tức giận, quát lớn, lập tức đi theo phía sau Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

Đáng tiếc, Tô Minh vẫn không quan tâm đến cô ta.

Ninh Khinh Khinh muốn ra tay theo bản năng, nhưng nếu tấn công như vậy thì chính là đánh lén rồi, Ninh Khinh Khinh cô ta cho dù muốn dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này, cũng không đến nỗi phải đánh lén.

Sau đó.

Đột nhiên thân hình Tô Minh chợt dao động.

Quy luật không gian đã được thi triển.

Dẫn theo Huyền Sơ Tình, tốc độ trở nên nhanh hơn.

Rất nhanh sau đó.

Thân thủ như vậy, chắc chắn Ninh Khinh Khinh không thể đuổi theo kịp.

Thế nhưng…

Ninh Khinh Khinh lại có thủ đoạn khác!

Cái gì cô ta cũng không có nhiều, chỉ có chí bảo là nhiều.

Dù sao, bố cô ta cũng là thành chủ Mai Tiên, bí cảnh Mai Tiên lại có không ít đồ tốt của, thành chủ Mai Tiên cũng là gần quan được ban lộc, trang bị cho con gái cũng là chuyện bình thường.

Giống như lúc này, trên chân Ninh Khinh Khinh đã xuất hiện một đôi giày mây không gian.

Cũng không phải là phàm phẩm, mà chính là loại bán bộ tổ khí.

Quả thực là xa xỉ.

Có giày mây không gian này, cho dù quy luật không gian của Tô Minh là bát đoạn trung kỳ, tốc độ nhanh không tưởng thì cô ta vẫn đuổi theo kịp.

Tô Minh khẽ giật khoé miệng.

Không biết phải nói gì.

Mười lăm phút sau.

“Tôi đắc tội gì với cô sao? Chỉ bởi vì từ chối hợp tác với cô?”, Tô Minh dừng lại, quay người nhìn về Ninh Khinh Khinh phía sau, ánh mắt thật sự phiền chán.

“Anh thấy tôi rất phiền?”, Ninh Khinh Khinh lạnh giọng nói.

Lần này, âm thanh thật sự lạnh lùng.

Tô Minh cạn lời, mẹ kiếp, nha đầu này, trọng tâm sao lại kỳ lạ như vậy?

Chẳng lẽ, nghe không hiểu tiếng người?

“Đúng, rất phiền!”, Tô Minh gật đầu.

Ninh Khinh Khinh nghiến răng, lại càng căm tức.

Chẳng phải ý anh đang nói cô ta là cô chủ nhỏ bị chiều hư sao?

Cô ta cảm thấy, tất cả mọi người lẽ ra đều phải thích mình.

Nhất là đàn ông, nếu không thì sao chứ? Bản thân mình xinh đẹp như vậy, vóc dáng đẹp như vậy, khí chất cao ngạo như vậy, còn có thiên phú võ đạo, bố của cô ta còn là thành chủ Mai Tiên.

Những kẻ không thích mình đều là kẻ mù cả.

Tô Minh thật sự đáng ghét, vẻ mặt phiền chán của anh đã kích thích cô ta rồi!

Điều này khiến cô ta không chấp nhận được.

Dựa vào cái gì?

“Anh có tư cách gì phiền chán cô đây chứ? Ngay cả Phù Dịch cũng không phiền chán tôi mà còn theo đuổi tôi, anh lại có tài đức gì, lại có gan phiền chán cô đây? Anh mắt mù sao!”, Ninh Khinh Khinh trong cơn tức giận nên nghĩ sao nói vậy, làm sao còn kiềm chế được? Trực tiếp phẫn nộ: “Anh kiêu ngạo cái gì chứ? Đại đế chín chuyển chưa đến ba mươi tuổi là rất lợi hại, nhưng người tài thì cũng có người tài hơn, núi cao cũng có núi cao hơn, cô đây không kém hơn anh. Phù Dịch lại càng hơn anh cả trăm cấp. Nếu anh được yêu nghiệt như Phù Dịch, e là cả trời đất này cũng không chứa nổi anh rồi nhỉ?”

Tô Minh thật sự cạn lời.

Vốn dĩ, anh thật sự muốn dạy dỗ cô nhóc này một trận...

Dù sao cũng quá phiền hà.

Nhưng bây giờ, anh chẳng có tâm tình dạy dỗ nữa là.

Không thể so đo với người có vấn đề thần kinh.

Chẳng phải sao?

Tô Minh phát hiện, từ khi cô nhóc này xuất hiện cho đến hiện tại, cuộc hội thoại trở nên thật vi diệu, hoàn toàn không còn trọng điểm.

Với cả, Phù Dịch?

“Được được được, cô lợi hại, Phù Dịch lợi hại, được rồi chứ, cô đừng có đi theo tôi nữa là được”, Tô Minh nhổ một ngụm nước bọt.

“Anh có thái độ gì vậy hả?”, Ninh Khinh Khinh lại càng tức giận, thân hình khẽ chuyển động, lập tức đã ở trước mặt Tô Minh, hay tay giơ lên chặn đường của Tô Minh, nhìn Tô Minh chằm chằm, nghiêm giọng nói: “Lúc trước, anh gặp vận may cứt chó, lấy được hạng nhất, không phải là bây giờ anh còn cho rằng mình là hạng nhất chứ? Người giỏi còn có kẻ xuất sắc hơn, cho anh xem thử bảng xếp hạng nhé!”

“Bảng xếp hạng?”, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đều sững người, bây giờ có thể xem bảng xếp hạng à? Bảng xếp hạng không phải đều là ở bên ngoài sao, mấy người Huyền Tinh Bình, thành chủ Mai Tiên có thể nhìn thấy sao? Bản thân những người dự thi hiện tại cũng có thể xem sao? Nhưng nhớ đến thân phận của Ninh Khinh Khinh, là con gái của thành chủ Mai Tiên thì thấy được cũng là lẽ đương nhiên.

“Trợn to mắt lên mà xem đi!”, Ninh Khinh Khinh bỗng nảy ra một ý, cô ta lấy ra một ngọc bài giống như một cái gương, rộng chừng sáu bảy tấc, trên đó có những dòng khí kỳ lạ lượn lờ, chính là bảng xếp hạng.

“Hạng nhất, là anh Phù Dịch, đã hơn ba trăm ngàn điểm rồi, gấp mười lần điểm của anh? Ngay cả cô đây cũng còn cao điểm hơn anh! Anh còn kiêu ngạo cái gì? Anh chê phiền cái gì? Hừ! Xin lỗi cô đây ngay!”, Ninh Khinh Khinh ngẩng đầu lên, giọng nói lớn hơn hẳn, vô cùng kiêu ngạo.

“Không thể nói nổi!”, Tô Minh bất lực, âm thầm mắng một câu xúi quẩy trong lòng, đều là con gái như nhau sao Ninh Khinh Khinh lại khác xa Huyền Sơ Tình như vậy chứ?

Tô Minh không nói dông dài nữa.

Ừ…

Cô muốn đi theo thì cứ đi theo!

Không quan tâm đến cô, sớm muộn chính cô cũng chạy đi thôi!

Chẳng có vấn đề gì!

Còn về trực tiếp xử lý Ninh Khinh Khinh, anh cũng chẳng mất trí hay điên cuồng như vậy. Mặc dù Ninh Khinh Khinh rất phiền nhưng suy cho cùng cũng không làm hại gì đến anh, chỉ là cô ta quá điêu ngoa tuỳ hứng, tính khí trẻ con mà thôi, cũng không đến mức phải xử lý cô ta.

Huống chi, bố cô ta là thành chủ Mai Tiên, cũng chẳng phải nói là anh sợ thành chủ Mai Tiên, thực lực của anh hiện tại muốn trấn áp thành chủ Mai Tiên cũng không vấn đề gì.
Chương 932: Đưa tới cửa

Mà sâu trong lòng anh đã nhận một phần ân huệ của thành chủ Mai Tiên.

Thành chủ Mai Tiên và bí cảnh Mai Tiên có quan hệ chặt chẽ với nhau, là người bảo hộ của bí cảnh Mai Tiên đời này, mà bản thân ở bên trong bí cảnh Mai Tiên đã đạt được lợi ích mà không ai ngờ nổi.

Vì nể mặt Thành chủ Mai Tiên, không đề cập đến nguyên tắc, sức chịu đựng của anh đối với Ninh Khinh Khinh sẽ cao hơn một chút.

“Chúng ta đi. Xem như cô ta không tồn tại là được”, Tô Minh cầm tay Huyền Sơ Tình, nói.

Huyền Sơ Tình gật đầu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, dù sao không có bản đồ cũng không biết phương hướng nào tốt hơn, cứ xác định một hướng rồi nhắm mắt đi.

“Tô Minh, anh đừng mơ có thể cắt đuôi tôi, trừ phi anh đồng ý đấu với tôi một trận!”, Ninh Khinh Khinh hừ một tiếng: “Nếu không, tôi sẽ cứ đi theo anh”.

“Tuỳ cô”, Tô Minh nói một câu.

Sau đó.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình giống như tản bộ mà đi vào trong khu vực nguy hiểm này.

Tốc độ của họ cũng không nhanh, bởi vì không có mục tiêu, thì cần gì phải nhanh chóng?

Ngược lại, Tô Minh vừa tản bộ vừa liên tục thăm dò, sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm mà anh đã hiểu rõ.

Còn Huyền Sơ Tình lúc bắt đầu còn ngượng ngùng, đến lúc sau lại thấy có chút ngọt ngào, tay cô ta vẫn luôn được Tô Minh nắm lấy nên cũng đã quen rồi.

Ninh Khinh Khinh nói được làm được, thật sự đi theo phía sau hai người, bám đuôi theo.

Cứ đi cứ đi, Ninh Khinh Khinh càng không thoải mái.

“Tô Minh, tôi nói cho anh biết, anh không kiêng dè gì mà nắm tay cô Huyền như vậy thì ở bên ngoài, người nhà họ Huyền đều đang quan sát đấy. Hậu quả ra sao thì anh biết rồi đó, khinh nhờn cô Huyền thì kết cục sẽ rất nặng nề đấy. Tôi có nghe bố tôi nói, nhà họ Huyền muốn chọn ra một vị lang quân như ý cho cô Huyền. Còn nữa, anh trai ruột của cô Huyền là Huyền Mục, là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất của nền văn minh Trạch, nghe nói anh ta rất cưng chiều em gái, anh nói xem, nếu anh ta biết anh quang minh chính đại khinh nhờn em gái mình như vậy, liệu có đến kiếm chuyện với anh không đây?”

Ninh Khinh Khinh không nhịn được bèn đe doạ.

Dù sao, cũng là không muốn Tô Minh được sống dễ dàng thoải mái.

Hừ hừ.

Gương mặt Huyền Sơ Tình lập tức ngượng ngùng ửng đỏ, theo bản năng muốn rút tay mình về lại nhưng không lại được, bởi vì Tô Minh không hề buông tay.

Ngược lại, Tô Minh quay đầu, mắng Ninh Khinh Khinh một câu: “Liên quan gì đến cô? Tay của Sơ Tình, tôi nguyện ý nắm, đổi thành tay cô, có cầu xin tôi nắm thì tôi cũng không thèm”.

“Anh…”, Ninh Khinh Khinh tức giận đến mức run rẩy cả người, đôi mắt xinh đẹp hung tợn trừng nhìn Tô Minh: “Khốn kiếp! Tay của tôi thì sao? Tay của tôi rất đẹp đấy có được không? Anh mù rồi!”

Tô Minh lập tức cạn lời.

Không hiểu sao Huyền Sơ Tình chợt muốn cười.

Trọng điểm của nha đầu Ninh Khinh Khinh này, vĩnh viễn rất kỳ quái.

Trên thực tế, ở ngoại giới, trong đại sảnh đón khách, lúc này, rất nhiều người đều mang vẻ mặt kỳ lạ, không kìm được đều nhìn sang Huyền Tinh Bình.

Nền văn minh Trạch vẫn còn khá bảo thủ.

Nam nữ qua lại không rõ ràng.

Kiểu hành vi nắm tay quang minh chính đại như vậy, có thể nói là vô cùng to gan.

Ngay cả gương mặt nhỏ của Lạc Ngưng Nhi cũng ửng đỏ, chị và anh rể khoe ân ái cũng công khai quá đi mất.

“Còn ra thể thống gì!”, Huyền Tinh Bình cắn răng cắn lợi, lửa giận bừng bừng, thậm chí còn có cả sát ý, bà ta chỉ cảm thấy Tô Minh đang trêu gan nhà họ Huyền, đáng chết!

Tiếp đó.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình tiếp tục đi.

Mà Ninh Khinh Khinh thì vẫn còn lẩm bẩm không ngừng.

“Tô Minh, ở đây là bí cảnh Mai Tiên, là nơi vô số yêu nghiệt của nền văn minh Trạch muốn vào mà cũng không có cơ hội, anh có cơ hội đi vào đây, không tranh thủ thăm dò, đi tìm kỳ ngộ, mà cứ tản bộ vậy sao? Anh cho rằng đang hẹn hò với cô Huyền sao? Hừ, bây giờ anh cũng không phải hạng tư nữa, mà là hạng năm rồi, Tuỳ Tiềm cũng đã vượt qua điểm anh rồi! Anh Phù Dịch thì đã gần đến bốn trăm ngàn điểm rồi, anh tra thử đi, quả thật là làm chậm trễ cô Huyền, nếu cô Huyền hợp tác với người khác, đổi sang bất kỳ người nào, e là cũng mạnh hơn anh nhiều!”

Ninh Khinh Khinh là đang muốn khiêu khích Tô Minh.

Khinh Khinh này chưa từng cãi nhau thua bao giờ!

“Tự lo chuyện của cô đi”.

Đáng tiếc, lần này Ninh Khinh Khinh đã gặp phải đối thủ rồi, cho dù cô ta có khiêu khích thế nào, dù sao Tô Minh cũng chỉ thản nhiên bỏ lại một câu “Tự lo chuyện của cô”, Ninh Khinh Khinh tức đến mức thở hổn hển, nghiến chặt răng.

“Tô Minh, anh xấu thật, anh xem cô ấy tức giận rồi!”, Huyền Sơ Tình không nhịn được nói, cô ta cũng không có ác cảm gì với Ninh Khinh Khinh, dù sao cũng chỉ là đơn thuần bị chiều hư mà thôi, so với kiểu Huyền Thi yến âm thầm hãm hại sau lưng thì không biết đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần?

Mấy tiếng sau.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình vẫn thảnh thơi mà đi.

Đột nhiên.

“Tô Minh, đứng lại! Đừng tiến lên trước nữa!”, Ninh Khinh Khinh chợt quát lớn, hơn nữa, gương mặt xinh đẹp của cô ta bỗng trở nên căng thẳng.

Lúc nói chuyện, thân hình khẽ chuyển động, đuổi theo Tô Minh và Huyền Sơ Tình, chặn phía trước mặt hai người.

Hai tay cô ta nâng lên ngăn cản Tô Minh và Huyền Sơ Tình tiếp tục đi về phía trước.

Tô Minh không nói gì, sâu trong ánh mắt có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn Ninh Khinh Khinh cũng giảm bớt ba phần chán ghét.

Còn Huyền Sơ Tình lại hỏi: “Tại sao?”

“Phía trước có nguy hiểm. Mặc dù cô đây hy vọng cái tên tự đại, chẳng là cái thá gì đây chết sớm siêu sinh sớm, nhưng cô Huyền là người vô tội”, Ninh Khinh Khinh trừng mắt nhìn Tô Minh, lên tiếng.

“Phía trước có nguy hiểm?”. Ánh mắt Huyền Sơ Tình chợt loé lên, cô ta không hề cảm nhận được.

“Có, tôi chắc chắn, bản thân tôi có phương pháp riêng, cảm giác đối với nguy hiểm rất nhạy cảm”, Ninh Khinh Khinh gật đầu thật mạnh.

“Chắc không phải thành chủ Mai Tiên lại cho cô chí bảo gì rồi chứ?”, Tô Minh chế nhạo một câu, lại còn bản thân có phương pháp?

“Cái rắm, anh…”, Ninh Khinh Khinh lập tức bị đoán trúng, có chút ngượng ngùng, căm phẫn trừng mắt nhìn Tô Minh.

“Đi, tiếp tục đi lên trước”, Tô Minh lại kéo Huyền Sơ Tình, qua mặt Ninh Khinh Khinh, ừ, tiếp túc đi về theo hướng phía trước.

Phía trước có nguy hiểm?

Bốn con oán thú ẩn nấp đang mai phục trên cây.

Một con là cấp năm hậu kỳ.

Ba con là cấp năm trung kỳ.

Đây cũng được xem là nguy hiểm?

Trước khi Ninh Khinh Khinh cảm nhận được phía trước có nguy hiểm thì anh đã phát hiện từ sớm rồi.

Là tặng điểm tích luỹ tới cửa mà, không phải sao?

Có lý nào anh lại bỏ qua?

Thế nhưng, suy nghĩ ngăn mình và Huyền Sơ Tình đi về phía nguy hiểm của Ninh Khinh Khinh lại khiến Tô Minh có chút kinh ngạc, mặc dù em gái Khinh Khinh có chút độc miệng, rất phiền phức, nhưng tấm lòng quả thật lương thiện.

“Tên khốn, anh muốn dẫn cô Huyền cùng đi đến chỗ chết sao?”, Ninh Khinh Khinh tức giận đến mức suýt thổ huyết.

Tô Minh và Huyền Sơ Tình không quan tâm cô ta.

Hơn nữa, dường như là cố ý khiến người ta tức giận vậy, tốc độ của Tô Minh lại càng nhanh hơn.

Ninh Khinh Khinh do dự một lát, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục đi theo.
Chương 933: Sông Tiên hiện thế

.

Ninh Khinh Khinh do dự một lát, nhưng vẫn căn răng tiếp tục đi theo.

Không muốn tiếp tục chiến với cô ta nữa phải không?

Càng khốn nạn hơn!

"Tô Minh, anh lại dám coi thường bổn tiểu thư à?", Ninh Khinh Khinh giận dữ quát lên.

Được rồi, cô gái này lại bắt đầu có suy nghĩ kỳ quặc rồi đây.

"Không để ý đến cô ta, chúng ta tiếp tục đi", Tô Minh nó với Huyền Sơ Tình, kéo bàn tay nhỏ của cô ta, tiếp tục thong dong đi tới.

"Đồ khốn, đồ khốn siêu cấp, quá kiêu căng rồi, không coi ai ra gì, sao vẫn chưa gặp phải anh Phù Dịch chứ?!", Ninh Khinh Khinh lúc này đặc biệt muốn gặp được Phù Dịch. Để Tô Minh gặp phải Phù Dịch, cho Tô Minh biết người còn có người giỏi hơn, trời còn có trời cao hơn, tỏ vẻ cái rắm gì chứ?

Tiếp theo.

Lại gặp phải mấy con oán thú, thực lực đều không mạnh, cho em gái Sơ Tình luyện tập.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Có lẽ lải nhải nhiều quá cũng rất mệt, về sau, những lời châm chọc và khiêu khích của Ninh Khinh Khinh cũng bớt đi không ít, chỉ im lặng đi theo phía sau Tô Minh và Huyền Sơ Tình. Đúng, nhìn hai người thong dong tiêu sái, lại còn tay trong tay, đúng là ăn đủ cẩu lương rồi.

Tô Minh rất hài lòng, ừm, tay nắm tay em gái Sơ Tình, hiếm lắm mới được thả lỏng, đồng thời còn có thể không ngừng nghiên cứu thăm dò kiếm tâm, rất thỏa mãn.

Không biết đã qua bao lâu.

Đột nhiên.

Một vệt ánh sáng xông thẳng lên trời.

Ở phía xa.

Khoảng cách không gần.

Vệt ánh sáng giống như một cột khói lửa khổng lồ, bập bềnh trên bầu trời, tùy ý chiếu sáng, nhìn rất đẹp mắt.

Đồng thời, còn có các loại dao động tiên tắc rực rỡ.

Tô Minh, Huyền Sơ Tình, Ninh Khinh Khinh đều bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.

"Đi, chúng ta tới xem sao, không chừng lại có đồ tốt hiện thế", Tô Minh gõ nhịp tay nói, đột nhiên, dù khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn loáng thoáng đánh hơi được một tia khí tức khiến anh hưng phấn và khát vọng.

Huyền Sơ Tình đương nhiên đi theo Tô Minh.

Ninh Khinh Khinh không những bây giờ đang đi theo Tô Minh, mà bản thân cô ta cũng còn thích náo nhiệt, cột khói lửa siêu to đột nhiên xuất hiện cô ta thế nào cũng phải đi xem cho bằng được.

Ba người gia tăng tốc độ, hướng về phía cột khói lửa siêu to khổng lồ đó.

Bên ngoài.

Khách mời trước sau quảng trường.

“Không thể nào!", thành chủ Mai Tiên cực kỳ khiếp sợ, mắt trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Những người khác còn lại vừa mong chờ vừa tò mò nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, chờ đợi thành chủ Mai Tiên có thể giải thích gì đó.

"Sông Tiên, sông Tiên hiện thế", thành chủ Mai Tiên ngưng giọng nói: "Trong bí cảnh Mai Tiên vẫn luôn có một con sông Tiên, sông Tiên vẫn luôn ẩn mình ngủ sâu, gần như sẽ không hiện thế, lần hiện thế trước đây cũng là mấy tỷ năm trước".

"Sông Tiên?", mọi người âm thầm lẩm nhẩm.

"Sông Tiên hiện thế, bình thường chỉ có một nguyên nhân...". thành chủ Mai Tiên hít sâu một hơi, nhìn về phía Phù Thanh Dung, chắp tay nói: "Có yêu nghiệt vô song muôn đời bước vào trong bí cảnh Mai Tiên, khiến cho sông Tiên cộng hưởng, cho nên sông Tiên mới hiện thế".

"Là do Dịch Nhi?", Phù Thanh Dung hỏi.
Chương 934: Sông Tiên

"Đúng vậy, không ngoài ý muốn thì có lẽ là vì Phù Dịch”, thành chủ Mai Tiên gật đầu: “Hiện tại hầu như tất cả các thí sinh đều đã đi về hướng sông Tiên, Phù Dịch cũng không ngoại lệ. Nếu vì Phù Dịch mà sông Tiên được đánh thức, đợi đến khi cậu ta đến vùng lân cận của sông Tiên, sông Tiên sẽ tặng cho cậu ta một món quà”.

“Ồ?”, Phù Thanh Dung vui mừng khôn xiết: “Còn mong thành chủ đại nhân nói rõ hơn về món quà từ sông Tiên”.

Bà ta quá mong mỏi biết được.

Những người khác có mặt tại hiện trường như Huyền Tinh Bình đều đố kỵ.

Đáy lòng vô cùng khó chịu.

Nhưng cũng nóng lòng muốn biết.

Đúng lúc này.

“Xin thành chủ Mai Tiên nói cụ thể hơn, ha ha ha, lão phu Phù Thông Hải, xin chào thành chủ Mai Tiên”, lúc này bất ngờ có vài bóng người đột nhiên xuất hiện, bước ra từ vết nứt không gian.

Người dẫn đầu là một người trung niên với luồng khí tức lớn mạnh sâu rộng như một vực thẳm.

Người trung niên này cử chỉ phóng khoáng, phong thái bất phàm, một thân áo bào tím lộ ra vẻ hào hoa phú quý, ông ta có gương mặt chữ điền, râu được tỉa gọn, một đôi mắt trải dài tháng năm phảng phất nét tang thương, còn xen lẫn sự bá đạo.

Người đàn ông trung niên tên là Phù Thông Hải, là người đứng đầu nhà họ Phù!

Theo sau Phù Thông Hải cùng tới còn có vài vị trưởng lão của nhà họ Phù.

Phù Thông Hải là cường giả cảnh giới Tiên Hoàng, mặc dù chỉ là Tiên Hoàng tầng ba.

Nhưng cũng là Tiên Hoàng hàng thật giá thật.

Trong toàn bộ nền văn minh Trạch cũng được coi là cường giả đỉnh cấp, ngoại trừ thế lực Tiên Quốc thần bí cùng thế lực Động Thiên, cảnh giới Tiên Hoàng vô cùng đắt giá, gia chủ của thế lực cấp một cũng chỉ đến vậy, ừm, nhà họ Phù chính là thế lực cấp một.

Về phần vài vị trưởng lão kia của nhà họ Phù cũng đều là đẳng cấp Tiên Hoàng tầng tám tầng chín, còn mạnh hơn so với vị trưởng lão Phù Thanh Dung này.

“Gia chủ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão…”, Phù Thanh Dung bước tới, cung kính cùng kích động không ít.

“Không tệ”, Phù Thông Hải gật đầu, tâm trạng ông ta khá tốt, mắt dõi về phía màn hình, nhìn phương hướng về sông Tiên của Phù Dịch còn có Phù Nhẫn, nói: “Có thể khiến sông Tiên cộng hưởng xuất thế, Dịch Nhi không tệ, nhưng sông Tiên rốt cuộc có thể dành cho nó món quà như thế nào cũng rất quan trọng, theo như lão phu được biết, cách đây 700 triệu năm từng có một yêu nghiệt đao tu trẻ tuổi, trong bí cảnh Mai Tiên cũng đã khơi gợi lên sự cộng hưởng với sông Tiên, hơn nữa, sông Tiên còn ban cho một tặng phẩm tứ sắc”.

“Chúc mừng Phù gia chủ. Phù gia chủ không uổng là cường giả của cả một thế hệ, tin tức thật linh thông, ngay cả sự việc cơ mật như vậy cũng có thể nắm rõ, Ninh mỗ bội phục”, thành chủ Mai Tiên chắp tay khen ngợi:

“Quả thực, Phù Dịch có thể khơi dậy cộng hưởng với sông Tiên, có thể nói đã là một yêu nghiệt hiếm có trong hàng trăm triệu năm qua rồi, nhưng phẩm vật mà sông Tiên ban tặng cũng chia thành nhiều tầng, phân chín tầng, cũng chính là dị tưởng cửu sắc”.

“Trong lịch sử hàng tỷ năm của bí cảnh Mai Tiên, tổng cộng có sáu vị thiên tài đã khơi gợi được cộng hưởng với sông Tiên, trong đó có ba người chỉ đạt được dị tượng một màu, cũng chính là tặng phẩm nhất sắc, hai người đạt được dị tượng hai màu, cũng chính là tặng phẩm nhị sắc, người còn lại thì đạt được dị tượng bốn màu, cũng chính là tặng phẩm tứ sắc”.

...

"Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó, tại thời điểm vị đao tu giành được quà tặng tứ sắc kia chỉ mới 300.000 năm tuổi đã phi thăng lên nền văn minh cấp ba rồi. Về phần hiện tại, đã mấy trăm triệu năm trôi qua, nếu người ấy vẫn còn sống, bây giờ có lẽ đã là cường giả tại nền văn minh cấp bảy hoặc cấp tám rồi chăng?”, Phù Thông Hải nói xa xăm.

Đúng lúc này.

Bỗng nhiên.

Có người kinh ngạc thốt lên: “Có người tới được lân cận sông Tiên rồi”.

Quả nhiên.

Trên màn hình có hai người đã tiếp cận sông Tiên.

Sông Tiên đặc biệt rộng lớn.

Dòng chảy chiếu rọi màu tím nhạt, vô cùng lộng lẫy.

Có những vì sao lấp lánh treo phía trên sông Tiên.

Mặt trăng và mặt trời cùng lúc xuất hiện, một cảnh tượng kỳ diệu.

Có vô số hoang tưởng và tiên tắc dựng xây nên các cảnh huyễn ảo, không ngừng xuất hiện rồi biến mất trên sông Tiên, cứ như vậy lặp lại như mộng như ảo.

Có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường những cỏ dại và cây cối trên bờ sông kia đang trưởng thành.

Bên bờ sông Tiên chính là hai người Từ Nhứ cùng Từ Kháng.

Hai người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Từ.

Đặc biệt là Từ Nhứ.

Đáng tiếc hai người họ cũng chỉ có thể được coi là trung bình trong số những yêu nghiệt đỉnh cấp tham gia cuộc thi bí cảnh lần này.

Không hẳn nổi bật.

Chỉ nói đến điểm tích lũy, Từ Nhứ trước mắt mới có 7000 điểm.

Còn Từ Kháng là 3900.

Sở dĩ hai người họ đến được bờ sông Tiên trước tiên là do vừa hay khoảng cách khá gần.

Lúc này, khi đứng bên bờ sông Tiên, cả hai đều sững người nhìn chăm chăm vào sông Tiên, trong lòng là sự rung động không ngôn từ nào có thể hình dung.

Quả là một khung cảnh thần tiên có một không hai.

“Ơ, bên kia có một mảnh bia Hà”, Từ Kháng bỗng nhiên chỉ về một bên nói.

Hai người nhanh nhẹn bước về phía đó.

Bia Hà vô cùng đơn sơ, mang đầy dấu vết của năm tháng, bao quanh bia là ánh sáng mục nát nhưng bất diệt.

Những dòng chữ trên đó còn rất rõ nét.

“Sông Tiên? Chỉ khi yêu nghiệt vô song tuyệt thế xuất hiện tại bí cảnh Mai Tiên, khơi gợi lên sự cộng hưởng với sông Tiên mới có thể đánh thức sông Tiên đang chìm sâu trong giấc ngủ. Sông Tiên sẽ ban tặng cho vị yêu nghiệt đó một tặng phẩm tối cao. Tặng phẩm phân thành chín màu?”

Văn bia miêu tả rất rõ ràng.

“Nói như vậy, trong số những người tham gia cuộc thi bí cảnh lần này đã xuất hiện một vị yêu nghiệt vô song? Là ai?”, Từ Nhứ lẩm bẩm một câu, có chút mờ mịt, không lẽ là cậu Nhạc kia?

Hay là Phù Nhẫn?

Hoặc là Tùy Tiềm?

Rốt cuộc là ai?

Đúng lúc này.

Lại có người tới.

Là một nhóm anh chị em của nhà họ Vu.

Thực lực còn không sánh bằng Từ Nhứ và Từ Kháng.

Ngược lại Từ Nhứ và Từ Kháng đều nhận ra họ, cả hai liền bước tới chào hỏi, sau đó nhìn lại nhìn văn bia rồi ngồi xếp bằng xuống bên bờ sông Tiên bắt đầu tu luyện.

Xét cho cùng, nguồn khí tiên nguyên bên bờ sông Tiên cũng đặc biệt nồng đậm và tinh khiết.

Thời gian dần trôi.

Một giờ đồng hồ sau.

“Cô Từ, Từ Kháng huynh, đã lâu không gặp”, một bóng người bước tới, Tùy Tiềm cùng Tùy Thanh Thanh đang rảo bước đi đến từ xa, trên khuôn mặt Từ Tiềm mang theo nụ cười tỏa nắng, chắp tay lên tiếng.

Thành thật mà nói, về phương diện thực lực và thiên phú, Tùy Tiềm đều cao hơn Từ Nhứ cùng Từ Kháng ít nhất một hoặc hai bậc.

Tuy nhiên những gì hắn ta thể hiện ra ngoài lại đặc biệt hiền hòa.

Một mặt là để xây dựng hình tượng, một mặt khác, hắn biết Từ Nhứ là một trong số ít những người bạn thân nhất của Huyền Sơ Tình, đôi khi bạn thân có thể nói một hai điều tốt về bản thân càng có tác dụng hơn.
Chương 935: Thành Hủy Diệt

Thế nên, thái độ của hắn ta với Từ Nhứ tất nhiên là rất tốt.

“Tùy Tiềm, anh đã thăng cấp lên cảnh giới Tiên Tôn rồi à? Tiên Tôn tầng 2? Anh đã gặp được kỳ duyên gì vậy?”, Từ Nhứ nhìn chằm chằm vào Tùy Tiềm, có chút kinh ngạc.

Đúng vậy, khi tiến vào bí cảnh Mai Tiên, nếu không chết, nếu vận may không tồi, đều có thể đạt được một số lợi ích…

Cái này cũng quá nhanh rồi…

Mới có mấy ngày chứ?

Đã đột phá được một cảnh giới lớn?

Thật kinh khủng.

“Lẽ nào anh Tùy Tiềm là người đã cộng hưởng với sông Tiên?”, Từ Kháng lẩm bẩm một câu.

“Nói vậy là sao?”, Tùy Tiềm hỏi lại.

“Anh Tùy Tiềm, mời anh xem”, Từ Kháng chỉ vào bia Hà.

Tùy Tiềm và Tùy Thanh Thanh lại gần, cẩn thận đọc thông tin trên đó.

Đợi đến khi đọc xong.

Tùy Tiềm có chút phấn khích, có chút khó hiểu, kèm theo mong đợi và vội vàng, hắn nhìn về phía dòng sông Tiên rộng lớn và vĩ đại kia.

Nếu là mình, sông Tiên có lẽ cũng sẽ ban tặng gì đó nhỉ!

Bản thân hắn cũng đã ở bên bờ sông rồi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tùy Tiềm bắt đầu kích động đan điền của mình, điều khiển nguồn tiên nguyên trong cơ thể… dường như hắn muốn thu hút sự chú ý của sông Tiên, nhưng tiếc thay đều vô ích.

Trái tim Tùy Tiềm ngứa ngáy.

Ngoại vực.

Trước và sau quảng trường dành cho khách khứa.

Tùy Tam Gia có chút xấu hổ.

“Khụ khụ…”, sắc mặt ông ta đỏ bừng.

Phù Thông Hải nhìn về phía Tùy Tam Gia nói: “Tùy Tiềm nhà ông, không lẽ nghĩ rằng mình là người thức tỉnh sông Tiên? Nhìn cậu ta kìa, hình như đang nóng lòng chờ đợi sự ban thưởng của sông Tiên đấy”.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt già của Tùy Tam Gia lập tức đỏ bừng.

Hận không thể tìm một khe nứt nào đó mà chui xuống.

“Ha ha ha… “, tất cả mọi người có mặt đều không nhịn được mà bật cười.

Nhìn dáng vẻ của Tùy Tiềm.

Thật sự là…. Khụ khụ, có chút tự tin thái quá.

Mặc dù, Tùy Tiềm thật sự rất ưu tú.

Nhưng đứng trước mặt một tuyệt thế yêu nghiệt như Phù Dịch, cảnh giới Tiên Tôn tầng 3 như Phù Dịch cũng thật không có ý nghĩa gì.

“Phù gia chủ, mặc dù, Tùy Tiềm có chút tự cao, nhưng điều đó cũng là đương nhiên”, Tùy Tam Gia phản bác lại: “Hơn nữa, Phù Dịch vẫn còn đang trên đường, vài tiếng nữa mới đến được sông Tiên, bây giờ, tất cả mọi thứ vẫn chưa được xác định, cũng có lẽ, sông Tiên căn bản không thức tỉnh bởi Phù Dịch thì sao?”

“Vịt chết còn cứng miệng”, Phù Thanh Dung giễu cợt nói: “Nếu không phải là Dịch Nhi thì có thể là ai chứ?”

Tùy Tam Gia đoán không ra người nào khác.

Trên thực tế, ông ta biết rất rõ, 90% là Phù Dịch rồi.

Thôn phệ tiên thể!

Cộng thêm việc hiện tại Phù Dịch đột phá cảnh giới Tiên Tôn tầng 8 nữa…

Con mẹ nó, đúng là điên cuồng.

Không phải hắn ta thì là ai cơ chứ.

Nhưng bây giờ, Phù Dịch vẫn chưa đến bên bờ của sông Tiên, ừm, không có gì là 100% cả, tạm thời không thừa nhận thì đã sao?

“Có phải là Dịch Nhi hay không, đợi chút nữa Dịch Nhi tới bên bờ sông Tiên là biết ngay. Hay là, chúng ta đánh cược đi, Tùy Tam Gia”, Phù Thông Hải cười nhạt, liếc nhìn Tùy Tam Gia một cách khinh thường.

Tùy Tam Gia không nói gì.

Trầm mặc.

Đánh cược?

Không dám.

Nếu đánh cược thì gần như là thua, ông ta cũng không phải là kẻ ngốc.

“Nếu Phù Dịch đến bên bờ sông Tiên rồi mà không nhận được món quà thì tốt biết bao, Phù Thanh Dung, Phù Thông Hải và đám người kia sẽ bị vả mặt đến chết”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm, cô ta thật sự không thể chịu đựng được người nhà họ Phù, đặc biệt là bộ dạng đắc ý của hai người kia.

Đáng tiếc, Lạc Ngưng Nhi cũng biết rằng kì vọng của bản thân gần như là không thể.

Sông Tiên không tặng cho Phù Dịch thì còn tặng cho ai? Phù Dịch là người mạnh nhất trong cuộc thi bí cảnh lần này mà.

“Kì quái”, càng đi tới gần bờ sông Tiên, Tô Minh càng cảm thấy khó hiểu.

“Sao thế?”, Huyền Sơ Tình hỏi.

“Cô có nghe thấy âm thanh gì không?”, Tô Minh hỏi: “Có một loại âm hưởng tinh thần, giống như tiếng dao động nơi sâu thẳm trong tâm hồn”.

Huyền Sơ Tình lắc đầu.

Cô ta không nghe thấy.

Nhưng Tô Minh thì khác.

Hơn nữa, âm thanh này đến từ hướng mà họ đang đi phía trước.

Càng ngày càng rõ rệt.

“Trực giác nói cho tôi biết, có lẽ tôi sắp gặp một kỳ duyên”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn lên trời: “Chúng ta đi nhanh lên”.

“Hừ, động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người trong bí cảnh Mai Tiên đều nhìn thấy, anh Phù Dịch cũng không ngoại lệ, có anh Phù Dịch ở đó, cho dù có kỳ duyên gì thật thì cũng không đến lượt anh”, Ninh Khinh Khinh hừ lạnh một tiếng, cô ta theo sau Tô Minh và Huyền Sơ Tình, lời anh nói cô ta nghe thấy hết.

Tô Minh vẫn cứ mặc kệ.

Đồng thời.

Nền văn minh Xương.

Vực Hỗn Độn.

Tâm Hỗn Độn.

Học viện Hỗn Độn.

Sau núi.

“Ầm ầm ầm…”, âm thanh chấn động điên cuồng, kinh thiên động địa.

Lục Hư, Bạch Kiếm cùng 4 vị trưởng lão tối cao khác của học viện Hỗn Độn lúc này, thần sắc ngưng trọng nhưng cũng không có cách nào.

Ánh mắt họ thâm trầm, vô cùng lo lắng.

“Đây là lần thứ 6 trong một tháng qua đúng không?”, Bạch Kiếm hỏi: “Tôi có dự cảm, nếu như tiếp tục như vậy, nhiều nhất ba tháng, học viện Hỗn Độn sẽ không chịu đựng được sự chèn ép của thành Hủy Diệt!”

Nói xong, sắc mặt Bạch Kiếm cô đơn và lo lắng vô cùng.

Một khi không chống lại được thành Hủy Diệt.

Vậy thì, tiếp đó sẽ là một thảm họa kinh khủng.

Không chỉ học viện Hỗn Độn bị hủy diệt mà cả nền văn minh Xương cũng sẽ biến mất.

Sức mạnh của những kẻ đào đẩu và những kẻ bị thương nặng của thành Hủy Diệt, cùng với đám hậu duệ của chúng, tuyệt đối không phải là thứ mà võ tu của nền văn minh Xương có thể tưởng tượng được.

“Mà tại sao học viện Hỗn Độn lại không chống lại được thành Hủy Diệt?”, Lô Hư hỏi, không khỏi nhìn về một lão giả khác tên là Hạ Trình.

Hạ Trình là người phụ trách Hỗn Độn Thiên Thư trong bốn người.

Hỗn Độn Thiên Thư có thể kết nối với thành Hủy Diệt.

Đại khái có thể nhận được một số thông tin về thành Hủy Diệt.

Hỗn Độn Thiên Thư do người sáng lập của học viện Hỗn Độn để lại.

“Thành Hủy Diệt xuất hiện một yêu nghiệt có vận khí khá tốt, thông tin về hắn ta không rõ ràng, tất cả những gì tôi biết về hắn ta dường như là người duy nhất cả thành hủy diệt luyện đến Ma Thần Pháp Tương, từ đó đạt được chiến lực nghiệt thiên”.

“Ma Thần Pháp Tương?”, Lô Hư và đám người hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng run lên: “Cho nên, sự xuất hiện của người này trực tiếp kích thích vận may của thành Hủy Diệt?”

“Đúng, không những thế, vận may của thành Hủy Diệt đang điên cuồng tăng lên”, Hạ Trình cười khổ nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom