• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (8 Viewers)

  • Chương 916-920

Chương 916: Oán thú cấp năm

Nhưng chuyện mà anh không biết được đó là hướng đó cũng rất ổn, nếu cứ tiếp tục đi như thế thì lâu nhất cũng mất nửa ngày là anh đã có thể ra khỏi khu vực chưa biết rõ này, tốt hơn nhiều so với hướng đầu tiên.

Thời gian cứ thế trôi qua.

Nói ra cũng kỳ lạ.

Tiếp đó, trong gần nửa này, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đều không gặp phải oán thú.

Mãi đến khi gần nửa ngày trôi qua, hai người họ rời khỏi khu vực chưa biết rõ, vào trong khu vực nguy hiểm.

Đấy là một khu rừng rậm.

Khu rừng vắng vẻ với những cây cao đến chọc trời.

Che phủ tất cả.

Với rất nhiều màu sắc.

Có màu đỏ, màu tím, màu đen, màu xanh, trông cứ như một khu rừng bảy màu.

Hai người đi vào trong rừng, cảm giác đầu tiên là không khí trở nên ẩm ướt hơn nhiều, tử khí trong linh khí cũng nhạt nhòa hơn.

Nhưng cũng khiến người ta ngửi được mùi thối rữa.

Ngoài ra, bên trong rừng rậm yên ắng đến đáng sợ, khiến người ra có cảm giác không an toàn.

Huyền Sơ Tình không kiềm được, áp sát vào người Tô Minh hơn.

Ở bên ngoài.

Trong và ngoài sảnh lớn đãi khách đã trở nên xôn xao.

Và còn có cả sự hoan hỉ mong chờ.

Vì sau khi hai người Tô Minh và Huyền Sơ Tình rời khỏi khu vực kia, nơi nguy hiểm mà họ “vừa hay” tiến vào lại đúng là chỗ mà Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn đang ở.

Hơn nữa…

Lúc này, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang ở phía tây của khu vực chưa rõ, phương hướng di chuyển về phía đông.

Còn Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn thì vừa hay đi ngược lại.

Nói cách khác, tiếp theo đây, nếu như bọn họ đều không thay đổi phương hướng thì cuối cùng, rất có khả năng hai nhóm Tô Minh, Huyền Sơ Tình và Huyền Thi Yến, Nhạc Diễn sẽ gặp nhau.

Có kịch hay xem rồi đây.

“Phù Thanh Dung, tiếp theo đây, nếu như họ gặp nhau thì bà sẽ hiểu rõ mọi chuyện!”, Huyền Tinh Bình hừ một tiếng rồi khịt mũi với vẻ khinh miệt.

“Có gặp được không là một chuyện!”, Phù Thanh Dung hơi khó chịu.

Bà ta cũng biết, một khi Tô Minh và Nhạc Diễn gặp nhau, nếu xảy ra xung đột thật thì Tô Minh không thể nào là đối thủ của Nhạc Diễn.

Trước đây, cũng vì muốn kích động Huyền Tinh Bình nên bà ta mới nói như thế.

Ai mà ngờ…

Họ đã sắp gặp nhau thật.

Nếu như vậy, một khi Tô Minh bị Nhạc Diễn đánh nhừ tử thì bà ta cũng không tránh được việc bị Huyền Tinh Bình cười chê.

Nghĩ thôi đã thấy bực!

“Hi vọng cậu Nhạc đừng vì bị chị từ chối bắt cặp mà làm khó chị và anh rể trong bí cảnh”, Lạc Ngưng Nhi bắt đầu cầu nguyện.

Cô ta cảm thấy không an tâm cho lắm.

Cô ta cảm thấy nhân phẩm của Nhạc Diễn cũng tạm.

Nhưng lại không thể đảm bảo điều đó với Huyền Thi Yến – đồng đội bên cạnh Nhạc Diễn.

Thời gian lại tiếp tục trôi đi.

Dường như họ cảm nhận được sự kỳ vọng của mọi người, cả Tô Minh, Huyền Sơ Tình, Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn đều không thay đổi phương hướng

Nếu tất cả cứ tiến tới, họ sẽ đụng nhau.

Chỉ còn cách có mấy trăm mét nữa thôi.

Đột nhiên, Tô Minh và Huyền Sơ Tình dừng lại.

Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến cũng ngừng bước chân.

“Chuyện gì thế?”. Trong số những khách mời ở trong và ngoài sảnh lớn, có người lên tiếng hỏi.

“Đấy… Đấy là oán thú cấp năm sao? To thật đấy. Hình như còn mạnh hơn cả con oán thú cấp năm mà Nhạc Diễn đã gặp trước đây”.

Lúc này, có một con oán thú cấp năm đang chặn trước mặt Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến.

Nó vô cùng to lớn.

Cứ như một biển mây mù dày đặc màu xanh đen.

Xáo động, nhấp nhô…

Mặt như ma quỷ đang thay đổi liên tục.

Có hơn một ngàn cái răng màu trắng bạc xuất hiện giữa khuôn miệng.

Chiếc nào cũng sáng chói mắt.

Chiếc nào cũng sắc bén.

Ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.

Rất mạnh mẽ!

Con oán thú cấp năm này cực kỳ mạnh!

“Oán thú cấp năm hậu kỳ, chắc sức chiến đấu có thể đạt đến cảnh giới Tiên Tôn tầng một hậu kỳ hoặc thậm chí là tầng hai luôn rồi!”. Thành chủ Mai Tiên hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào màn hình tường thuật trực tiếp, sau đó thì ghì giọng nói.

Thành chủ Mai Tiên không bao giờ nói lung tung.

Ông ta vừa mới thốt ra lời này thì mắt ai nấy cũng sáng lên.

Ai cũng thấy máu nóng trong người trỗi dậy.

Cùng lúc đó.

Oán thú cấp năm hậu kỳ đã hành động.

Nó vừa cử động thì cả khu vực cũng rung chuyển theo.

Hơn nữa, oán khí và Tiên Nguyên cũng bắt đầu tràn ra, chui vào trong cơ thể to lớn của nó.

Nó đã mạnh hơn!

Bỗng chốc mặt đất như sụt lún.

Chỉ trong chớp mắt, khí tức của nó đã ăn mòn tất cả cây cối trong khu vực mười ngàn mét chung quanh.

“Gào…”

Nó vừa mở miệng ra là oán hỏa màu đỏ lẫn đen liền bay ra.

Oán hỏa cứ như mặt trời rơi xuống đất.

Tàn phá…

Thiêu đốt…

Nhấn chìm hết tất cả không gian, tiến thẳng đến trước mặt Nhạc Diễn.

Thi triển ra thực lực cực kỳ đáng sợ.

Dù cách nhau bởi màn hình nhưng nhiều người vẫn có thể cảm nhận được thực lực của con oán thú cấp năm hậu kỳ này.

Bất giác họ toát mồ hôi, lo lắng thay cho Nhạc Diễn.

Nhưng…

Nhạc Diễn lại đột nhiên búng người lên, quay người.

Hắn sải bước trên không.

Một tay cầm kiếm, cộng thêm quy luật gió.

Kiếm quang giống như sóng, trải dài không ngớt.

Tay còn lại thì cầm tháp.

Tháp này màu vàng kim.

Ánh sáng kéo dài đến cả ngàn tỷ trượng.

Tháp vàng không ngừng vòng vèo trong ánh kiếm huyền ảo.

“Keng, keng, keng!”

“Ầm!”

Đằng sau âm thanh chói tai đó.

Hắn đã nhẹ nhàng đỡ được đòn tấn công bằng quả cầu lửa của oán thú cấp năm hậu kỳ.

Không chỉ có như vậy, dưới tác động của quy luật gió, tốc độ của Nhạc Diễn nhanh đến đáng sợ, thân pháp cực đỉnh, lượn lờ qua lại, khó có thể nhìn thấy cả bóng dáng.

Hắn di chuyển chung quanh con oán thú kia và liên tục ra tay.

“Bụp!”

“Ầm!”

“Rắc!”

Con oán thú cấp năm hậu kỳ đó cũng phản ứng rất nhanh, không ngừng tung đòn tấn công.

Chiêu nào cũng rất chấn động.

Chiêu nào cũng có thể hủy diệt cả trời đất.

Chiêu nào cũng có sức ăn mòn và đầu độc không thể nào tưởng tượng được.

Chiến trường đang được mở rộng với tốc độ điên cuồng hơn.

Trên mặt đất, từng vết nứt sâu hoắm, thấy mà giật mình.

Huyền Thi Yến liên tục lùi về sau từ sớm, cô ta cứ lui rồi lại lui, một tay bụm miệng, không cho phép mình hét lên vì giật mình và kinh hãi tột độ.

Sau mấy mấy trăm giây.

“Nói cho cùng, oán thú cũng chỉ là oán thú, không có đầu óc, chỉ biết cậy mạnh, chắc giờ đã không còn bao nhiêu sức lực nữa rồi chứ gì?”, Nhạc Diễn cao ngạo, đột nhiên bay lên không, cười khinh bỉ, hắn đã thu thanh kiếm trong tay về, sau đó tung ra một chưởng đã ấp ủ từ trước.

Chưởng ấn đột ngột được đánh xuống, phóng to giống như núi thần giáng xuống.

Vô số tia lửa điện bắn ra từ trong chưởng ấn.

Quy luật sấm sét.

Bán bộ bát đoạn quy luật sấm sét.

Còn chứa cả ý cảnh kiếm đạo.

Vây chặt lấy oán thú hậu kỳ cấp năm.

Thông thường mà nói, oán thú cấp năm hậu kỳ đó có thể chống đỡ, có thể né tránh, nhưng đáng tiếc, bây giờ nó đã quá mệt, nó đã bị Nhạc Diễn làm tiêu tốn quá nhiều sức lực.

“Gào, gào, gào…”. Oán thú cấp năm hậu kỳ nổi giận, cuối cùng thì cũng để lộ ra mặt đáng sợ của nó, không ngờ nó lại bất chấp tất cả, không chỉ không né tránh, bỏ chạy mà ngược lại còn phóng lên trời cao, hướng mặt về phía những tia lửa điện trong chưởng ấn của Nhạc Diễn.
Chương 917: Cửa vào di tích

Trong phút chốc.

“Ầm!”

Lực va chạm khủng khiếp.

Xé tan cả bầu trời.

Gần như chiếu sáng cả mấy trăm ngàn mét xung quanh

Có thể thấy rõ cú chưởng của Nhạc Diễn… lại vỡ vụn,

Song oán thú cấp năm hậu kỳ cũng bị thương nặng, máu chảy ròng ròng, hơi thở hỗn loạn.

“Thực lực cũng khá lắm, tiếc là người mày đụng phải là tao!”, Nhạc Diễn hơi ngạc nhiên, hắn nghĩ chưởng ấn đã có thể giết đối phương ngay lập tức, không ngờ…

Tất nhiên cũng chẳng sao.

Suy nghĩ hơi thay đổi, thanh kiếm với tia sáng lại xuất hiện trong tay.

Cổ tay hắn hơi động đậy.

Nhưng lại chấn động mấy ngàn lần trong một hơi thở.

Dưới sự dao động dứt khoát, phức tạp kia, kiếm quang lóe lên.

Sau đó.

Phụt…

Oán thú cấp năm hậu kỳ bị đâm xuyên qua thân.

Thậm chí nó không kịp gầm gừ hay gào lên một tiếng thảm thiết.

Tiêu tan hết rồi…

Mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Ở bên ngoài.

Khách mời trước sau đại sảnh.

Không khí cực kỳ tĩnh lặng.

Không một tiếng động.

Cho đến khi…

“Phù Thanh Dung, sao không nói gì đi? Tôi rất sợ tí nữa cậu Nhạc sẽ gặp tên Tô Minh đó đấy!”, giọng Huyền Tinh Bình lớn hơn, thậm chí còn sắp bật cười thành tiếng.

Có thể không cười được sao?

Nhạc Diễn quá mạnh.

Nhạc Diễn mạnh như thế, nếu chung đội với Huyền Thi Yến không chừng nhóm này có thể vượt qua top ba, giành được vị trí thứ nhất.

“…”, sắc mặt Phù Thanh Dung rất khó coi, muốn cãi lại nhưng không biết nói gì.

Không ngờ Nhạc Diễn lại tiêu diệt được oán thú cấp năm hậu kỳ, thực lực Nhạc Diễn quả thật quá mạnh.

Chỉ mong Phù Dịch cũng có thể làm nhà họ Phù nở mày nở mặt.

Đúng thế là Phù Dịch.

Phù Dịch thâm tàng bất lộ.

Đây là bất ngờ mà nhà họ Phù muốn dành cho mọi người vào lần này.

“Nếu chị cô nghe theo sự sắp xếp của gia tộc và tôi thì lần này hoàn toàn có cơ hội giành vị trí đứng đầu, kết quả thì sao?”, Huyền Tinh Bình lại không khỏi liếc mắt nhìn Lạc Ngưng Nhi, hừ một tiếng.

Lạc Ngưng Nhi lại phải ôm sự nghẹn khuất và lo lắng không thể nói thành lời trong lòng.

Nhạc Diễn quá mạnh.

Huyền Thi Yến thật sự đã chiếm hời rồi.

Chiếm hời cũng thôi đi, lại gặp phải người mà cô ta không muốn gặp nhất lúc này.

Nếu đụng phải, tạm không nói anh rể và chị có nguy hiểm không nhưng cả hai sẽ không tránh khỏi sự chế giễu cũng như nhìn thấy vẻ mặt hả hê đắc ý của Huyền Thi Yến.

“Ôi”, ngay lúc mọi người còn đang kích động, kinh ngạc, hít khí lạnh vì thực lực đáng sợ của Nhạc Diễn thì ánh mắt thành chủ Mai Tiên bỗng lóe lên, ông ta cảm thấy hơi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Huyền Sơ Tình trên màn hình.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của thành chủ Mai Tiên.

Chỉ thấy trên màn hình Tô Minh và Huyền Sơ Tình dừng lại ngay bên cạnh một vách núi trong rừng rậm.

Dưới vách núi đó là một hồ nước.

Xung quanh vách núi đều là cây cối.

Vách núi không sâu nhưng lại rất rộng.

Mây che phủ trên vách núi.

Đây là một phong cảnh tuyệt đẹp.

“Thành chủ, sao thế?”, có người hỏi.

“Huyền Sơ Tình và Tô Minh may mắn thật! Họ phát hiện ra lối vào của di tích”, thành chủ Mai Tiên trầm giọng nói: “Mọi người nhìn kỹ đi, có phải có ánh sáng kỳ lạ chập chờn trong mây mù che phủ và không khí phía trước vách núi không?”

Phải nhỉ!

Có thật này!

Nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy vài tia ánh sáng nhỏ chập chờn.

“Đó chính là lối vào của di tích trong bí cảnh Mai Tiên, có rất nhiều Tiên được chôn cất trong bí cảnh, trong đó có vài vị thực lực khá mạnh đã để lại di sản và mộ táng của mình trước khi chết nên thống nhất gọi là di tích. Hàng tỷ năm trước đã có rất nhiều di tích rồi, nhưng sau đó trải qua sự tìm kiếm và thăm dò của các thế hệ thiên tài trong bí cảnh thì đã trở nên rất hiếm có. Không ngờ Tô Minh và Huyền Sơ Tình thế… thế mà lại có may mắn như vậy”, thành chủ Mai Tiên nói.

Không để mọi người có cơ hội lên tiếng, ông ta tiếp tục dán chặt mắt vào Tô Minh và Huyền Sơ Tình trên màn hình: “Trong hai người này, chắc chắn có một người có ánh mắt rất tốt, nếu không lối vào di tích này được kẹp ở trong tầng không hư ảo, bị mây che phủ, còn có vách núi kia nữa, rất khó phát hiện. Hơn nữa lối vào cổ quái này cũng có thể nói chắc là di tích này không đơn giản, có lẽ sẽ có thu hoạch rất lớn”.

“Chết tiệt, may mắn từ đâu ra thế không biết?”, không ít người có mâu thuẫn với nhà họ Huyền cũng không nhịn được thấp giọng mắng chẳng hạn như Phù Thanh Dung.

Nhưng ngay sau đó.

Đột nhiên có người lên tiếng không đúng lúc: “Nhưng… nhưng mọi người nhìn xem Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến đã sắp đến rồi, rất gần đó”.

Ừ nhỉ!

Sắp đến gần rồi!

Sau khi giết chết oán thú cấp năm hậu kỳ, Nhạc Diễn không hề dừng lại.

Cũng không thay đổi hướng phía trước.

Dẫn theo Huyền Thi Yến tăng tốc tiến về phía trước.

Bây giờ chỉ còn cách Tô Minh và Huyền Sơ Tình ba bốn mươi ngàn mét.

Nhìn có vẻ sắp chạm mặt nhau rồi.

Đây…

Tô Minh và Huyền Sơ Tình dường như… dường như sắp gặp chuyện xui xẻo rồi.

Khó khăn lắm mới may mắn tìm được di tích.

Lại không nghĩ…

Vui quá hóa buồn nhỉ?

Đây là muốn may sẵn váy cưới cho người khác đấy.

Nghĩ đến thực lực của Nhạc Diễn, mọi người đều cảm thấy thương xót cho Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

“Mau vào đi! Còn đợi gì nữa?”, Lạc Ngưng Nhi sắp sốt ruột chết mất, cô ta ước gì bây giờ có thể đẩy Tô Minh và Huyền Sơ Tình tiến vào cửa của bí cảnh.

Như thế hai người sẽ biến mất, lúc Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến đi ngang qua cũng có thể phát hiện ra lối vào bí cảnh.

Không phải sao?

Nhưng Tô Minh và Huyền Sơ Tình đứng bên vách núi cứ như đang ngắm phong cảnh ấy.

Cô ta cũng lo lắng đến độ rối bời.

Lúc này…

Trong bí cảnh.

Bên vách núi.

“Chúng ta vào thôi”, đôi mắt xinh đẹp của Huyền Sơ Tình sáng lên, cực kỳ phấn khích, cô ta có hơi không thể chờ được rồi.

“Không vội!”, Tô Minh lại lắc đầu: “Đợi một chút”.

“Tại sao phải đợi?”, Huyền Sơ Tình khó hiểu nói.

Tô Minh chỉ cười không đáp lời.

Lẽ nào anh phải nói ra là thần hồn của anh đã cảm nhận được Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn đang đến gần sao?

Cái này không quan trọng.

Quan trọng là sợ rằng Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến vẫn chưa phát hiện có một con oán thú bán bộ cấp sáu đang theo phía sau hai người họ.

Hơ hơ…

Có điều oán thú bán bộ cấp sáu đó rất thận trọng, theo ở phía sau Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến, chỉ theo đuôi thôi chứ không ra tay.

Dường như muốn tìm cơ hội thích hợp.

Oán thú bán bộ cấp sáu là mục tiêu có giá trị tích điểm cực kỳ cực kỳ nhiều.

Không thể bỏ qua!

Điểm tích lũy dâng đến tận cửa là món lợi béo bở.
Chương 918: Đồ của tôi

Từng giây từng phút trôi qua.

Sau mười lăm phút.

Nhạc Diễn đang di chuyển bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía vách núi Tô Minh và Huyền Sơ Tình đang đứng, sắc mặt hơi kỳ lạ nói: “Thi Yến, hình như chúng ta gặp bạn cũ rồi”.

“Bạn cũ?”, Huyền Thi Yến khó hiểu, tất nhiên cô ta không có khả năng cảm nhận như Nhạc Diễn nên vẫn chưa cảm nhận được gì.

“Đi thôi, qua đó xem thử, vách núi kỳ lạ đó có gì đặc biệt sao?”, Nhạc Diễn lẩm bẩm một câu rồi đi thẳng về phía vách núi.

Ở bên ngoài.

“Không!”, Lạc Ngưng Nhi gần như sắp ngất đi, sợ cái gì thì cái đó đến.

“Hơ hơ…”, ngược lại Huyền Tinh Bình cười khẩy, cảm thấy rất sung sướng, bà ta nghĩ nếu Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến có được di tích đó thì không còn gì bằng. Có lẽ bà ta không muốn nhìn thấy Tô Minh và Huyền Sơ Tình may sẵn áo cưới cho người khác, nhưng làm cho Huyền Thi Yến và Nhạc Diễn thì lại khác.

Đặc biệt bà ta còn muốn nhìn thấy cảnh Nhạc Diễn dạy dỗ Tô Minh.

Không lâu sau.

“Đó chẳng phải là Huyền Sơ Tình và tên kia sao?”, đi theo Nhạc Diễn đến gần, Huyền Thi Yến hơi ngạc nhiên, mắt trợn to, trùng hợp thế cơ? Sau đó thì lại cảm thấy vui mừng tột độ.

Đến lúc giễu võ dương oai rồi.

Đến lúc bắt nạt người khác rồi.

Cũng đến lúc trút giận rồi.

Thậm chí đáy mắt Huyền Thi Yến còn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nơi này là bí cảnh Mai Tiên, không ai có thể can thiệp vào, thế có phải họ có thể giết luôn Huyền Sơ Tình không?

“Không ổn!”, Huyền Sơ Tình cũng nhìn thấy Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến đang đến gần, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.

Sao lại trùng hợp đến thế?

Còn là sự trùng hợp xui xẻo nữa chứ.

Thực lực của cô ta hẳn là có thể mạnh hơn Huyền Thi Yến một bậc nhưng cũng không nhiều, nếu phải giao đấu với nhau thật thì dù có thể chiếm lợi thế nhưng vẫn sẽ bị Huyền Thi Yến quấn chặt lấy, thắng thua quyết định ở trong tay Tô Minh và Nhạc Diễn.

Mặc dù trước đó Tô Minh đã thể hiện thực lực có thể giết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong trong tích tắc.

Nhưng nếu nói thực lực của Tô Minh có thể so bì với Nhạc Diễn, chắc chắn Huyền Sơ Tình cũng không tin.

Dù sao thì Nhạc Diễn cũng đến từ Thái Hoa Động Thiên, tên tuổi quá lớn, huống gì cảnh giới bán bộ Tiên Tôn cũng khá kinh người.

“Mong là họ đừng phát hiện ra lối vào di tích, như thế xác suất xảy ra xung đột sẽ giảm xuống”, Huyền Sơ Tình thầm nghĩ.

“Cô Sơ Tình, cậu Tô, đã lâu không gặp”, Nhạc Diễn vẫn nở nụ cười ấm áp, rạng ngời, vô cùng tự tin, chắp tay với Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

Nói rồi ánh mắt xuyên qua Tô Minh và Huyền Sơ Tình nhìn về phía vách núi.

Sau đó.

Mắt hắn sáng lên.

“Ôi, lối vào di tích giấu trong tầng mây ở vách núi?”, thị lực của Nhạc Diễn rất tốt, ít nhất tốt hơn Huyền Sơ Tình nghĩ, vừa thoáng qua đã nhìn ra.

“Chết tiệt!”, gương mặt xinh đẹp của Huyền Sơ Tình trở nên u ám, trong lòng chùng xuống. Chết tiệt, nhìn ra rồi?

Rắc rối rồi!

Sức hấp dẫn của di tích trong bí cảnh Mai Tiên này rất lớn.

Cô ta dám chắc Nhạc Diễn đã có ý nghĩ tham lam cũng hợp tình hợp lý.

“Anh Nhạc, thật… thật sự là lối vào di tích?”, Huyền Thi Yến run rẩy, ánh mắt hơi nóng bỏng

“Đúng thế, không chỉ là lối vào di tích mà di tích này chắc vẫn không tệ”, Nhạc Diễn cười nói: “Cậu Tô và cô Sơ Tình may mắn thật”.

Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến không kiềm được tiếp tục đi về phía bên vách núi đến gần chỗ Tô Minh và Huyền Sơ Tình.

“Chúng tôi tìm được di tích trước”, Huyền Sơ Tình nói.

Giọng cô ta hơi lạnh lùng.

Bên trong còn có vài phần địch ý.

Tay không khỏi siết chặt thanh kiếm.

“Ha ha, ai biết hai người có nhìn thấy hay không? Không chừng cô và tên này chỉ đến vách núi ngắm cảnh, dù sao lối vào di tích này rất bí ẩn. Tôi nghĩ cô không có năng lực để nhìn ra đâu, còn hắn…”, Huyền Thi Yến tỏ vẻ đầy chế giễu chỉ vào Tô Minh, một tên rác rưởi chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân.

“Cô…”, Huyền Sơ Tình tức giận, thở hổn hển dường như sắp ra tay đánh đến nơi.

Nhưng Nhạc Diễn lại cười nói: “Cậu Tô, cô Sơ Tình, tôi nghĩ có lẽ hai người đã phát hiện ra di tích này nhưng lại chậm chạp không muốn vào, chắc là lo lắng có nguy hiểm bên trong nhỉ? Hai người làm thế rất đúng, theo nhìn nhận của tôi thì di tích này không đơn giản, hay là chúng ta cùng vào trong đó, nhặt được bảo bối gì cứ chia đôi, thế nào?”

Sắc mặt Huyền Sơ Tình tốt hơn một chút, mặc dù là bí cảnh do Tô Minh phát hiện ra, giờ có vẻ phải chia sẻ với Nhạc Diễn và Huyền Thi Yến thì hơi khó chịu.

Nhưng chí ít Nhạc Diễn không cường thế đến mức kia, còn đồng ý vào bí cảnh cùng nhau đã xem như là may mắn trong cái rủi rồi.

Chỉ có thể an ủi bản thân như thế.

Tất nhiên quyết định cụ thể thế nào còn phải xem ý của Tô Minh.

“Thi Yến nghe theo anh Nhạc!”, Huyền Thi Yến nhỏ giọng nói, cô ta chỉ ước gì Nhạc Diễn giết Tô Minh ngay lập tức, sau đó dạy cho Huyền Sơ Tình một bài học. Nhưng cô ta sẽ không yêu cầu Nhạc Diễn làm thế, cô ta tự mình biết năng lực của mình, đứng đúng vào vị trí của mình.

Ở bên ngoài.

Lạc Ngưng Nhi cũng thở phào, xem ra Nhạc Diễn không ỷ vào mình mạnh mà ức hiếp người khác, trong cái rủi có cái may.

Huyền Tinh Bình lại không nhịn được nói: “Cũng là cậu Nhạc tốt bụng, không muốn bắt nạt người khác, nếu không…”

Thế nhưng.

Đúng lúc này.

Tô Minh lại nói: “Anh Nhạc nghĩ nhiều quá rồi, bí cảnh này có nguy hiểm hay không hình như không liên quan đến anh Nhạc, con người tôi có một ưu điểm là tôi không thích chia sẻ đồ gì thuộc về mình với người khác”.
Chương 919: Chỉ ấn

Ngay khi lời này vang lên.

Vẻ mặt của Nhạc Diễn liền thay đổi, hết sức kinh hãi.

Cho thể diện lại không muốn?

Hắn không trực tiếp giết chết Tô Minh cùng Huyền Sơ Tình, chiếm giữ bí cảnh làm của riêng đã là sự chiếu cố để duy trì hình tượng rồi.

Chẳng ngờ…

“Hỗn xược! Nói chuyện với cậu Nhạc kiểu gì đó? Đúng là thứ không biết sống chết!”, Huyền Thi Yến tức giận chửi bới, nhưng đáy lòng lại đang vui vẻ, tự đâm đầu vào chỗ chết cũng không thể trách ai, cho dù tính khí của cậu Nhạc tốt đến đâu, lúc này cũng chắc chắn không thể bỏ qua cho anh.

Người tự tìm đường chết, ông trời vẫn đang nhìn xem đó.

Huyền Sơ Tình không nói gì, cô dựa gần vào Tô Minh hơn, bám sát vào người anh, đôi mắt đẹp khóa chặt Huyền Thi Yến, dùng hành động thiết thực để ủng hộ anh.

Mặc dù có chút lo lắng khi Tô Minh khiêu khích Nhạc Diễn có thể dẫn tới một loạt những hậu quả mâu thuẫn, nhưng cô cũng không hề có ý trách móc anh, vỗn dĩ bí cảnh này là do Tô Minh khám phá ra.

Tô Minh không muốn cùng chia sẻ với hai người Nhạc Diễn cùng Huyền Thi Yến cũng là điều bình thường!

Về phần hậu quả?

Để sau rồi nói…

Ngoại giới…

Lúc này đã là một mảng giễu cợt.

“Không biết sống chết!”, Huyền Tinh Bình thốt ra bốn chữ này.

Về phần Lạc Ngưng Nhi sớm đã một thân lạnh băng, căng thẳng đến khó khăn thở dốc.

Thành chủ Mai Tiên cũng không nhịn được mà bình luận một câu: “Quá trẻ tuổi, quá xúc động”.

Thực lực của Nhạc Diễn rất mạnh, những người như bọn họ đều có thể nhìn ra được.

Tô Minh thực sự là đang muốn tìm chết!

Cùng lúc đó.

“Cậu Tô đang nghiêm túc sao?”, Nhạc Diễn thu lại nét cười, nhìn Tô Minh chăm chú, không có gì bất thường, giọng nói của hắn vẫn nhàn nhạt, vô cùng bình lặng.

“Theo anh thì sao?”, Tô Minh hỏi ngược lại một câu: “Muốn ra tay thì nhanh làm đi, đừng nói nhảm nữa”.

“Sơ Tình, tôi vốn muốn nể mặt cô, không muốn lấy mạnh hiếp yếu, nhưng tiếc thay, tính một đằng lại ra một nẻo, bạn đồng hành của cô thực sự không biết trời cao đất dày, vậy thì để tôi giáo huấn anh ta một bài học đi”, Nhạc Diễn liếc Huyền Sơ Tình một cái, sau đó…

Bất ngờ ra tay.

Nếu đã quyết định hành động thì phải sấm rền gió cuốn!

Nhanh.

Hung ác.

Chuẩn.

Đưa tay tên chính là một chỉ.

“Vèo!”

Ngón tay xoay chuyển lật trời, ánh sáng xanh châm chích lạnh buốt.

Một tầng sóng vần, giống như sóng nước bập bềnh dày đặc trong không gian, rung chấn vỡ tan tiên tắc xung quanh, tạo ra hiệu ứng hư không tuyệt đối, trong trường hợp chỉ ấn không gặp bất kỳ lực ma sát hay lực cản nào, tức thời đã lao vụt tới trước người Tô Minh.

Chỉ ấn tinh thuần, sinh động như thật, trong sắc lam lộ ra ánh bạc, ánh sáng trải dài, mang theo sự vững vàng, ngưng kết hương vị hủy diệt khủng bố.

Chỉ ấn này đương nhiên không phải là chiêu sở trường hoặc lá bài tẩy của Nhạc Diễn, dù sao thì ngay cả kiếm, còn có tháp vàng cũng chưa được hắn lấy ra sử dụng.

Nhưng chỉ ấn này cũng không yếu, sức mạnh thuần túy đã đạt tới tám long lực.

Hơn nữa, nó còn chứa đựng quy luật hủy diệt của thất đoạn đỉnh phong.

Theo Nhạc Diễn, chỉ một chỉ này dùng để chém giết Huyền Thi Yến, Huyền Sơ Tình cũng không có vấn đề gì, huống chi đối phó với một con kiến hôi còn chưa tới cảnh giới Tiên Nhân như Tô Minh.

“Chết đi”, tâm trạng Huyền Thi Yến vô cùng tốt, đôi mắt cô ta lập lòe tia sáng kích động, nhìn hướng Huyền Sơ Tình, đợi sau khi Tô Minh chết, Huyền Sơ Tình sẽ thương tâm đến mức nào!

Tuy nhiên.

Cũng chính vào lúc này.

“Chỉ có chút thực lực này?”, Tô Minh thoáng nhíu mày.

Có chút tẻ nhạt.

Lời còn chưa dứt.

Anh giơ tay lên, một cái búng tay.

"Đinh!"

Trong tiếng vang thanh thúy, chỉ ấn đã tới trước mặt Tô Minh mà Nhạc Diễn đánh ra kia đã vỡ nát thành bột phấn, hóa thành hư vô.

Làm sao có thể?

Nhạc Diễn có chút kinh ngạc.

Hắn quả thực không vận dụng toàn bộ sức lực, nhưng cũng chưa tới mức ngay cả một con kiến cấp bậc Đại Đế cũng không thể nghiền nát!

Chuyện gì đã xảy ra?

“Đi!”, tiếp đó, Tô Minh dẫn đầu ra tay, có đi có lại, cũng tung ra một chỉ ấn đè ép về phía Nhạc Diễn.

Xem ra chính là một chỉ ấn.

Hơn nữa, từ hình dáng cùng khí tức dường như không thể sánh bằng chỉ ấn trước đó của Nhạc Diễn.

Tuy nhiên.

Chỉ ấn vừa xuất hiện liền khóa chặt Nhạc Diễn, khiến sắc mặt của hắn ta điên cuồng thay đổi!

Trái tim hắn như chững lại.

Máu nóng chảy xuôi trong cơ thể như đông cứng.

Nguy hiểm cực độ, ập đến như một cơn ác mộng buổi triều cường cuộn trào mãnh liệt.

Nhạc Diễn còn đâu dáng vẻ công tử hào hoa nho nhã, an tĩnh tự tin mỉm cười ngày nào?

Khuôn mặt hắn cũng có chút vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt thì trừng to.

Cổ họng bất giác run lên: “Anh…”

Muốn nói gì đó lại không có thời gian lên tiếng, chỉ ấn đến rồi!

Phải chống lại.

“‘Kiếm Lôi Thiên Lạc’!”, Nhạc Diễn nghiến răng nghiến lợi, khí tức toàn thân điên cuồng đội lên, giống như xả lũ cuốn mùa mưa, khí thế vang dội.

Tia sét màu tím chớp động giữa đất trời.

Từ không khí, từ vết nứt trong hư vô, từ các vết nứt trên mặt đất.

Vô số quy luật lôi điện giống như miễn phí, toàn bộ đều quy tụ lại trên thanh trường kiếm màu lam trong tay Nhạc Diễn.

Trường kiếm màu lam, ánh sáng đan xen, sóng nước dập dờn, lôi điện vờn quanh, càng mang sắc thái hủy diệt.

Trường kiếm rung lên, vừa động liền xé toạc đất trời tạo nên một vết rạn trên hư không.

Sức mạnh công phá khiến người ta phải nghẹt thở nồng đặc đến cực điểm, tràn ngập không gian, chỉ một hơi thở thôi đã có cảm giác huyết mạch nổ tung, huyết dịch như thiêu như đốt.

Huyền Sơ Tình cũng tốt, Huyền Thi Yến cũng vậy, lúc này khóe miệng đều tràn ra tia máu, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, khí tức rối loạn, không khống chế được mà lùi bước, liên tục thối lui!

Hai người phụ nữ đều vô cùng kinh hãi, khiếp sợ trước sức mạnh của Nhạc Diễn!

Khoảnh khắc tiếp theo.

Khi khí tức của thanh trường kiếm màu lam tích trữ lên đến cực điểm, giống như một thanh kiếm đón ngày trọng đại, Nhạc Diễn mãnh liệt chấn động cổ tay, kiếm quyết phức tạp lúc ẩn lúc hiện phóng vụt tới…

“Xùy!”

Kiếm di chuyển.

Vừa động chính là trời đất sông núi rền vang, sinh linh vạn vật cùng cộng hưởng, phút chốc xuất ra chín đạo kiếm quang liên tiếp.

Kiếm quang đó hóa thành ánh nước màu lam bạc, va chạm trực diện với chỉ ấn kia của Tô Minh.

“Sẽ không thể…”, đáy lòng Nhạc Diễn trong tiềm thức muốn nói một câu ‘sẽ không lật thuyền trong mương đó chứ?’

Tuy nhiên, lời nói còn chưa thốt thành tiếng.

“Rắc rắc rắc…”

Kiếm ý than khóc.

Sự thối lui của quy luật nước giai đoạn tám.

Ý cảnh hủy diệt giai đoạn bảy đỉnh phong run rẩy.

Âm thách vỡ nát, nứt lìa của kiếm quang.

Liên tiếp vang lên.

Rõ ràng có thể thấy được.

Khi kiếm quang đụng phải chỉ ấn của Tô Minh, giống như kiêng dè gặp phải khối sắt.

Không cùng một đẳng cấp.

Kiên trì không nổi một giây.

“Cái này…”, sắc mặt Nhạc Diễn vặn vẹo tới cực điểm, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu co rút, đôi mắt vốn đã trừng lớn lại thêm phần kịch liệt run rẩy, phảng phất như sắp nứt toác ra vậy.

Một kiếm này của hắn đã sử dụng toàn bộ sức mạnh!
Chương 920: Tháp vàng

Nhưng trước mắt ...

Ngay cả Huyền Sơ Tình cùng Huyền Thi Yến cũng ngây ngốc bất động.

Một kiếm vừa rồi của Nhạc Diễn mạnh mẽ tới đâu hai người họ đều có thể rõ ràng cảm nhận được, hai người họ thậm chí còn tưởng rằng một chiêu vừa rồi của Nhạc Diễn đại khái có thể uy hiếp tới cường giả ở cảnh giới Tiên Tôn chân chính!

Nhưng trước mắt ...

Gặp quỷ rồi!

Đặc biệt là Huyền Thi Yến, vốn đang trốn trong vết nứt hư không giữa trời lúc này cũng xém chút thì rơi xuống.

Ngoại giới.

Cũng không khác bên kia là bao…

Một mảnh trầm mặc.

Một mảnh hóa đá.

Sắc mặt của Huyền Tinh Bình là đặc sắc nhất, gương mặt bà ta co giật không ngừng biến đối, có chút choáng váng, khuôn mặt không giải thích được mà đau rát.

Nhưng vẫn không nhịn được mà cứng miệng, nghiêm giọng rống lên: “Cậu Nhạc không thể nào thua con kiến đến cảnh giới Tiên Nhân cũng chưa đạt tới đó!”

Giọng nói hổn hển phẫn nộ của Huyền Tinh Bình tràn ngập căm tức.

Vừa dứt lời.

Trong bí cảnh.

Chỉ ấn kia của Tô Minh vẫn tiếp tục phóng về phía trước.

Vẫn như cũ không mặn không nhạt, dường như vẫn bình thường.

Nhưng chỉ ấn đã ở trước mặt Nhạc Diễn.

“Tháp, lên!”, Nhạc Diễn bất giác lùi về phía sau, trong tiềm thức muốn dùng chuyển động của cơ thể để thoát khỏi sự vây khóa từ chỉ ấn này, tuy nhiên lại không làm được, hắn đã vững vàng bị khóa chặt lấy.

Chỉ có thể gian nan chống lại.

Vì vậy chỉ có thể sử dụng tháp vàng đó.

Cũng chính là điểm dựa lớn nhất của hắn.

Thúc giục tháp vàng.

Lập tức ánh sáng vàng tràn ngập.

Đảo nghịch đất trời.

Tháp vàng được mở rộng đến cực hạn, giống như một ngọn núi thiêng, trong nháy mắt chắn ngang trước người Nhạc Diễn.

Vừa chặn đứng.

“Đinh!”

Như tiếng chuông trời đất.

Âm thanh rung chấn bốn phương.

Vang dội cả bí cảnh.

Cùng với thanh âm đó, tháp vàng rung lên, trong giây lát liền xuất hiện một vết nứt sâu không thấy đáy trên thân tháp.

Thân tháp vốn tròn trịa hoàn hảo nay lại lõm xuống, ánh sáng vàng cũng phiêu tán.

Rõ ràng, tháp vàng đã phải chịu tổn hại.

Tinh thần Nhạc Diễn chấn động, tâm cảnh võ đạo cũng lung lay.

Đáng chết!

Tháp… tháp này của bản thân thế nhưng là bán bộ tổ khí!

Còn là bán bộ tổ khí lấy thuộc tính phòng thủ làm chủ.

Khả năng phòng thủ của nó mạnh đến mức nào?

Cứng rắn chống đỡ một đòn tấn công từ Tiên Tôn tầng hai thậm chí tầng ba về căn bản đều sẽ không xảy ra bất kỳ biến động nào.

Nhưng trước mắt…

Một con kiến hôi như người thanh niên khó tin này đến cảnh giới Tiên Nhân cũng chưa đột phá tới, vậy mà chỉ với một chỉ ấn liền… xém chút đâm xuyên qua tháp vàng?

Lúc này hắn là người hiểu rõ nhất thương tổn mà tháp vàng phải hứng chịu rốt cuộc nghiêm trọng đến đâu.

Hơn nữa, một chỉ ấn này của Tô Minh dưới tình huống nghiền nát một chiêu kiếm dồn toàn lực của bản thân trước đó nên bị tiêu hao một chút uy lực vẫn có thể gần như đánh thủng tháp vàng!

Đáng sợ!

Kinh hoàng!

Sự lạnh lẽo dần bóp nghẹt trái tim Nhạc Diễn!

Trong đầu hắn ta lúc này xuất hiện một ý nghĩ- liệu bản thân có thể chết dưới tay Tô Minh hay không.

Thêm vào đó là sự mất cân bằng tâm lý cực lớn.

Hoặc nên nói là đố kỵ.

Hắn bất giác nhe răng trợn mắt, khuôn mặt toát lên vẻ oán độc ác liệt, sau đó nổi điên gầm lên một tiếng: “Tháp vàng, trấn áp hắn cho ta!”

“Xùy…”

Kim tháp đã bị thương nặng dưới sự điều khiển của Nhạc Diễn một lần nữa hóa thành một ánh sáng lấp lánh màu vàng, lao vụt về phía Tô Minh.

Tốc độ vẫn rất nhanh.

Hơn nữa vì khoảng cách cũng rất gần.

Do đó gần như là dịch chuyển tức thời.

Dưới sắc vàng mù mịt, Tô Minh như được chiếu sáng thành một người vàng.

Nhưng Tô Minh đứng ở nơi đó, ngay cả một bước chân cùng lười nhúc nhích.

Nhạc Diễn cuối cùng cũng dâng lên một chút hưng phấn.

Cho dù là vì lý do gì, Tô Minh lúc này không xuất chiêu, cũng không né tránh, thậm chí không vận dụng bảo bối của bản thân…

Quá muộn.

Tô Minh chắc chắn không kịp phản công lại.

Quả nhiên.

Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh nhìn đầy kích động của Nhạc Diễn.

“Ầm!”

Tô Minh vậy mà vung mạnh một quyền.

Ừm, một quyền bằng xác thịt.

Rõ ràng không thêm vào bất kỳ quyền pháp nào.

Trên tay anh cũng không cầm nắm bất kỳ pháp khí pháp bảo… gì đó.

Chỉ tung ra một cú đấm trần trụi.

Vung về phía tháp vàng.

Thật là nực cười.

Cho dù cơ thể có cường tráng đến đâu!

Còn có thể mạnh hơn tháp vàng là bán bộ tổ khí thuộc tính phòng ngự sao?

Chỉ nói đến thân thể, ngay cả những tu giả võ đạo đã bước vào cảnh giới Tiên Tôn tầng tám, thậm chí là Tiên Hoàng cũng không dám dùng dùng nắm đấm xương thịt để đối đầu trực diện với tháp vàng!

Đúng là tức cười.

Nhạc Diễn, kẻ một giây trước đó còn hoảng loạn, tinh thần trong nháy mắt an tĩnh lại.

Ừm, sẽ không lật thuyền trong mương.

Con kiến nhỏ đến cảnh giới Tiên Nhân cũng chẳng phải kia là một tên ngu ngốc, không phải sao?

Khi Nhạc Diễn còn đang phấn kích, đắc ý, một lần nữa tìm lại được sự tự tin cùng hy vọng…

“Bùm!”

Vang dội cả vào linh hồn.

Chấn động bao la.

Một quyền của Tô Minh mạnh mẽ va chạm lên tháp vàng.

Ánh sáng vàng bao quanh tháp vàng kia chớp mắt ảm đạm, rồi lụi tắt.

Có thể thấy rõ, vị trí thân tháp bị nắm đấm của Tô Minh oanh tạc vậy mà trực tiếp bị đánh trũng xuống thành một vết lõm.

Quyền ấn đó vô cùng rõ nét.

Hơn nữa xung quanh quyền ấn, toàn bộ đều là những vết nứt chằng chịt.

Tiếp đó…

“Rắc…”

Vỡ rồi.

Tháp vàng vỡ rồi.

Nhạc Diễn đã chết lặng.

Hắn đứng đó, khóe miệng trào ra máu tươi, cả người run rẩy, bởi tháp vàng trực tiếp vỡ tan thành hư vô khiến người điều khiển như hắn cũng bị phản phệ, thương tích còn không nhẹ, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể cũng đang bị đảo lộn, gần như chấn động thành những mảnh vỡ, gân cốt toàn thân cũng đứt gãy không ít.

Ngoại giới.

Giống như vùng đất chết.

Ngay cả hô hấp cùng nhịp tim cũng không còn tồn tại.

Khuôn mặt của Huyền Tinh Bình chỉ còn lại sắc trắng tái nhợt.

Vẻ tái nhợt dưới cú sốc cực lớn không thể diễn tả thành lời.

Một quyền đập tan bán bộ tổ khí.

Đang đùa gì vậy? Gặp quỷ rồi chăng?

Cảnh giới Tiên Tôn bình thường cũng không thể làm được!

Nhưng cảnh tượng trước mắt…

“Anh rể mạnh… mạnh mẽ như vậy sao?”, trong đầu Lạc Ngưng Nhi chỉ kịp xẹt qua một ý nghĩ này, thất hồn lạc phách, sự kinh ngạc mừng vui khiến cô ta có một mộng ảo, là cảm giác không chân thực.

Tâm trạng của Tô Minh trên thực tế lúc này cũng không tệ.

Anh đối với sức mạnh thuần túy cùng cơ thể của bản thân ở thời điểm hiện tại quả thực vô cùng hài lòng.

Cơ thể mạnh mẽ đã tới mức không thể tưởng tượng được thực sự rất sảng khoái.

Quyền ấn vừa rồi của anh không hề sử dụng thêm bất kỳ thứ gì ngoài thúc giúc sức mạnh của quy luật không gian.

Uy lực này…

Thật là điên rồ.

Đặc biệt là khi quyền ấn tiếp xúc với tháp vàng, ngay cả chút ít cảm giác đau đớn thoáng qua cũng không có, nói cách khác, cho dù là độ cứng của bán bộ tổ khí thuộc tính phòng ngự cũng không thể so sánh với độ cứng cáp của cơ thể anh.

Đây là loại trải nghiệm thần kỳ cỡ nào?

“Bùm…”, Huyền Thi Yến vô lực khống chế, gần như mất đi lý trí mà ngã thẳng xuống từ vết nứt hư không, rơi xuống mép vực thẳm, cô ta mềm nhũn nằm bò trên đất, không ngừng run rẩy.

Cũng đúng lúc này.

“Gừ gừ gừ…”, một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên vực thẳm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom