-
Chương 911-915
Chương 911: Oán thú liên tục xuất hiện
“Nghịch Cổ Kiếm Hoa!”, ánh mắt đẹp của Huyền Sơ Tình sắc bén như khóa chặt oán thú. Cô ta giơ tay lên, kiếm trong tay vung ra, mắt thường cũng không bắt được có bao nhiêu đường kiếm.
Chỉ trong vòng một hơi thở, ít nhất cũng phải có hơn trăm đường kiếm chém ra.
Từng kiếm chém lên người oán thú.
“Hú, hú, hú…”, oán thú đau đớn rống lên từng tiếng, oán khí trên người sục sôi, dần dần oán khí càng lúc càng nặng hơn.
Oán thú đã bị thương.
Một giây sau, thừa lúc oán thú bị thương, Huyền Sơ Tình định đâm tiếp, định thi triển kiếm pháp khủng khiếp hơn, thừa thắng xông lên.
Nhưng đâu ngờ…
“Vù, vù…”, oán khí màu đen nổi lên, oán thú tăng tốc nhanh như chớp, lúc thì lùi về sau lúc thì sang phải… Dường như thoắt cái nó đã di chuyển đến gần phía Tô Minh.
Không ngờ nó cũng hiểu chiến thuật! Chứ không phải kiểu vô tri, chỉ biết chém giết.
Trong khi bị Huyền Sơ Tình tấn công thì không ngờ nó biết quay đầu tấn công ngược lại Tô Minh.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Huyền Sơ Tình biến đổi, thân người mơ hồ, thân pháp thi triển đến cực độ. Cô ta lại giơ tay lên đẩy Tô Minh ra.
Cũng đúng lúc này, trong lúc Huyền Sơ Tình đẩy Tô Minh ra, oán thú cũng đợi thời khắc này nên nó quất đuôi một cái. Chiếc đuôi màu đen như từ trên trời giáng xuống, như đao của thần chết, vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhưng vô cùng nhanh…
Đuôi quất về phía Huyền Sơ Tình, rất gần, cũng rất nhanh.
Cộng với ban nãy Huyền Sơ Tình đẩy Tô Minh ra mất chút thời gian, vì vậy cô ta lùi ngay về sau định xuất chiêu ra chắn lại thì cũng không kịp.
“Phụt…”, lúc này trên vai Huyền Sơ Tình đã chảy máu, cô ta đã bị đánh trúng.
Cũng may là không phải đòn chí mạng.
Đau đớn cực độ khiến Huyền Sơ Tình cắn chặt răng, không do dự gì mà dốc hết sức xuất kiếm.
Két, két, két… Kiếm liên tục đánh lên người oán thú.
“Hú, hú…”, oán thú vốn bị thương, lần này lại bị đánh trúng. Lúc đầu là giãy dụa gầm rú, sau đó tan nát hóa thành hư vô, màu đen cũng biến mất…
Oán thú đã chết…
Từ đầu đến cuối Tô Minh không hề ra tay, kể cả khi nhìn thấy Huyền Sơ Tình bị thương.
Tu giả võ đạo… Có ai không bị thương đâu.
Tô Minh có mặt ở đây để bảo vệ cho Huyền Sơ Tình không chết thôi, còn lại thì tự cô ta phải chiến đấu. Như vậy sẽ có lợi cho cô ta.
“Một oán thú cấp bốn”, Huyền Sơ Tình thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, có chút sợ hãi.
Oán thú cấp bốn mạnh lắm rồi, lại còn ở thực lực cảnh giới Tiên Vương tầng bảy tầng tám.
Còn Huyền Sơ Tình ở cảnh giới Tiên Vương tầng năm.
Cũng may cô ta có thể chiến đấu vượt cấp…
Tất nhiên, chiến đấu vượt cấp của cô ta cũng có hạn. Chắc có thể đánh lại được oán thú ở cấp bậc như ban nãy.
“Đưa tay cho tôi!”, Tô Minh nói.
“Á?”, Huyền Sơ Tình có chút không hiểu, còn có chút xấu hổ.
“Á cái gì mà á? Tôi trị thương cho cô!”, Tô Minh nói, sau đó không nói gì thêm mà trực tiếp cầm lấy tay của Huyền Sơ Tình.
Ngay lập tức vết thương của Huyền Sơ Tình được phục hồi nhanh chóng khiến cô ta ngây người ra như gặp ma.
Chuyện này… Chuyện này…
Còn trong phủ thành chủ lúc này…
Trên màn hình hiển thị cũng phát trực tiếp quá trình chiến đấu ban nãy.
Vô cùng nguy hiểm!
Lạc Ngưng Nhi suýt nữa kinh hãi hét lên. Cô ta căng thẳng vô cùng, những người khác nhìn thấy cảnh trên màn hình thì cũng căng thẳng theo.
Cũng may, cuối cùng Huyền Sơ Tình cũng giết chết được oán thú cấp bốn. Tích điểm của cô ta cũng lập tức lên được 1000.
Nhưng sau một hồi căng thẳng là những tiếng bàn luận rôm rả:
“Vùng chưa biết tên nguy hiểm thật! Ban nãy không có gì mà đột nhiên xuất hiện một cái bóng, kết quả là một con oán thú cấp bốn. Quá khủng khiếp!”
“Con oán thú mà Huyền Sơ Tình giết cũng có lý trí đó, rất mạnh”.
“Huyền Sơ Tình bị thương rồi! Vừa xuống đã bị thương, đây không phải là điềm lành”.
“Cái tên Tô Minh ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển, quả nhiên là hạng bám váy đàn bà”.
“Nếu không phải vì cứu hắn thì chắc Huyền Sơ Tình đã không bị thương”.
…
“Hừm! Lạc Ngưng Nhi! Nhìn thấy gì chưa? Nếu Huyền Sơ Tình mà chết trong bí cảnh thì nên trách ai?”, Huyền Tinh Bình lạnh lùng hỏi.
Lạc Ngưng Nhi không lên tiếng, xem ra có chút đuối lý.
“Vô dụng thì mãi vô dụng. Kể cả là trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi nhưng ở trong bí cảnh mà ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển thì cũng chỉ là vô dụng thôi. Nếu Huyền Sơ Tình còn có chút đầu óc thì hãy vứt bỏ tên khốn đó, may ra một mình Huyền Sơ Tình còn có đường sống. Còn nếu vẫn ngu muội đi cùng hắn thì sớm muộn cũng chết thôi”, Huyền Tinh Bình nhìn lên màn hình, hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói mặc dù khó nghe nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy lời Huyền Tinh Bình nói đúng.
Thực lực của Huyền Sơ Tình vốn không phải là mạnh trong những người tham dự cuộc thi, gần như là xếp cuối. Vậy mà còn mang theo một kẻ ăn bám nữa, không biết ai cho cô ta cái dũng khí đó.
Đồng thời lúc này, đột nhiên…
“Mau nhìn kia! What? Cái bóng… Cái bóng kia là gì?”, một tiếng hô kinh hãi vang lên.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn lên màn hình, nhìn chằm chằm vào cái bóng đó.
Rất nhanh, cuối cùng cũng có manh mối.
Vẫn là ở vùng chưa biết tên, vẫn là cái bóng với tốc độ nhanh như chớp.
“Oán thú? Rất mạnh!”, Tùy tam gia ngưng giọng, nói, trên mặt với thần sắc phức tạp: “Oán thú cấp năm? Không phải, không phải cấp năm nhưng cách cấp năm không xa đâu. Cuối cấp bốn rồi, là oán thú đã bước nửa chân vào cấp năm”.
Oán thú cấp bốn cũng có những bậc khác nhau.
Oán thú cấp bốn mà trước đó Nhạc Diễn chém như chém quả, chỉ là oán thú mới bước vào cấp bốn.
Còn oán thú ban nãy chết trong tay Huyền Sơ Tình là oán thú cấp bốn trung kỳ.
Còn cái bóng xuất hiện đột ngột lúc này là oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ rồi.
“Huyền Sơ Tình gặp nguy hiểm rồi”, có người ngưng giọng nói.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
“Chết tiệt! Không phải là một con đâu, mà là hai con… Ôi không, là ba con đấy…”, rất nhanh lại có người kinh hãi hô lên.
Da đầu họ như sắp nổ tung.
Trời ơi! Ba con oán thú!
Ba con tồn tại như bóng ma, đã thế còn ở cấp bốn đỉnh phong kỳ.
Chương 912: Phùng Yêu và Phùng Bính chết thảm
Rất nhiều người đã bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay cả thành chủ Mai Tiên cũng sầm mặt lại.
Chỉ có Phù Thanh Dung là cười lạnh với vẻ mong đợi.
Oán thú cấp bốn đỉnh phong thì chắc thực lực phải đạt đến cảnh giới Tiên Vương tầng chín rồi chăng?
Nếu giết Huyền Sơ Tình thì nhẹ như trở bàn tay, càng không nói đến một lần xuất hiện tận ba con.
Huyền Sơ Tình toi đời rồi!
Bà ta cảm thấy thích thú, vui mừng khi người khác gặp nạn.
“Không xong rồi!”, sau mấy hơi thở, ngay lúc mọi người đều tiếc thương cho Huyền Sơ Tình thì ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng hô lên, toàn thân run rẩy, mất kiểm soát.
Hóa ra, Phùng Yêu và Phùng Bính đã vào vùng chưa biết tên đó rồi.
Điều tuyệt vọng nhất là hai anh em này đang lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, dường như về hướng mà ba con oán thú cấp bốn kia xuất hiện.
Đây… Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Không… Chết tiệt!”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng sắc mặt trắng bệch, không kìm nổi mà nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, dùng sức khom lưng nói: “Thành chủ! Có… Có cách nào cứu được bọn họ không?”
Thành chủ Mai Tiên lắc đầu, nói: “Trong trời đất này, sống chết có số, không ai có thể cứu được”.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng dường như già đi mấy tuổi, thất thần, khí huyết cũng không còn.
Rất nhanh, từng ánh mắt đều có thể nhìn rõ, hai anh em Phùng Yêu và Phùng Bính cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó không ổn nên hai người dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt căng thẳng.
Hai người dựa lưng vào nhau, giơ binh khí trong tay lên, ánh sáng trên người toát lên, vận chuyển tiên nguyên và cả các quy luật.
Hai người vô cùng cảnh giác, khí tức tích tụ cực điểm.
Trong lúc ra tay…
Một hơi thở… Hai hơi thở… Rồi ba hơi thở…
Cuối cùng, sau bảy tám hơi thở, trong lúc mọi người căng thẳng đến nỗi ngạt thở thì…
Đột nhiên…
“Rầm!”, một âm thanh quái dị vang lên.
Sau đó, Phùng Yêu và Phùng Bính theo bản năng ra tay.
Nhưng thoắt cái…
“A…”, Phùng Yêu hét lên một tiếng thê thảm, nửa thân người như bị xé nát, máu bắn tung tóe, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh nồng nặc.
Hóa ra, lúc Phùng Yêu và Phùng Bính ra tay đấu lại một con oán thú phát ra tiếng kêu quái dị thì hai con còn lại đồng thời đánh lén. Hơn nữa, hai con chỉ dồn vào đánh Phùng Yêu và chặn đường lui của hắn và chúng đã thành công.
Phùng Yêu chết trong chớp mắt, ngay cả thần hồn cũng đều bị ba con oán thú nuốt trọn.
Cả quá trình chỉ trong vòng một hơi thở.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Lúc này, Phùng Bính đờ người ra.
Khắp mặt đều là máu, bởi lúc Phùng Yêu chết thì máu bắn tứ tung, còn bắn lên cả người Phùng Bính.
Da đầu hắn như nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Hắn theo bản năng điên cuồng thi triển võ kỹ của mình rồi chém về xung quanh.
“A…! Thứ quái quỷ gì vậy? Mau ra đây! Ra đây! A…! ‘Hoang Huyết Chiến Pháp’, ‘Đại Ma Âm Dương Đao’…”, sắc mặt Phùng Bính dữ tợn, điên cuồng gào thét, đao trong tay múa loạn, tiên nguyên cũng vung ra một cách lãng phí, cùng với đó là đao ý bán bộ Bát Đoạn. Có thể nói là vô cùng mạnh.
Nhưng…
Lại chém không trúng mục tiêu, vậy thì có tác dụng gì.
Dường như ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ sau khi nuốt trọn và giết chết Phùng Yêu thì đều biến mất.
Không thấy tung tích đâu!
Không có động tĩnh mà cứ để mặc Phùng Bính điên cuồng.
Phùng Bính lại vung đao trong tay lên chém một lúc lâu, đến khi tiên nguyên toàn thân tiêu hao sạch sẽ.
Đến khi Phùng Bính sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng hắn cũng lý trí hơn. Lẽ nào, bọn chúng rời đi rồi? Ừm! Nhất định là như vậy rồi!
Nhưng…
Suy nghĩ này vừa lóe lên thì…
“Gầm!”, âm thanh quen thuộc khiến Phùng Bính tuyệt vọng.
“Không…”, Phùng Bính tuyệt vọng hét lên.
Sau đó…
Phụt!
Làn sương máu… Chỉ còn lại làn sương máu.
Thể xác và thần hồn của Phùng Bính đều bị xé nát và nuốt trọn.
“Sao có thể như thế? Sao có thể? Làm sao có thể?”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng ở trong phủ thành chủ ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã, vô cùng tuyệt vọng.
Niềm hy vọng của lứa tuổi thanh niên của nhà họ Phùng không còn nữa rồi.
Khó khăn lắm mới đào tạo được hai yêu nghiệt siêu cấp.
Một người đứng thứ 23, một người đứng 17 trong bảng xếp hạng Đạp Thiên.
Vậy mà lúc này đều không còn nữa.
Chỉ trong hai ba hơi thở mà mất cả hai người.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng tuyệt vọng, đau đớn còn những người khác có mặt ở đây cũng không dễ chịu hơn là bao, ai nấy cũng đều run rẩy sợ hãi.
Quá khủng khiếp!
Ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ đáng sợ quá đi!
Đúng là khiến người ta tuyệt vọng!
Sắc mặt của thành chủ Mai Tiên cũng trở nên khó coi!
Vùng chưa biết tên này đáng sợ quá đi!
Cuộc thi ở bí cảnh lần này, ngay từ khi bắt đầu đã toàn mùi máu tanh và tàn khốc.
Đồng thời lúc này, trong lúc mọi người không ngừng run rẩy và ớn lạnh bởi ba con oán thú đó thì đột nhiên trên màn hình hiển thị…
Tô Minh đột nhiên dừng lại…
“Sao vậy?”, Huyền Sơ Tình tò mò, hỏi.
“Chúng ta đi hướng này đi!”, Tô Minh cười nói. Anh giơ tay lên chỉ về phía trước bên trái, chính là hướng của ba con oán thú, khoảng cách không quá xa. Thần hồn khủng khiếp của anh đã nắm bắt được, anh có thể mơ hồ cảm nhận được là khá thú vị. Nếu đã gặp thì phải hạ gục nó chứ, cứ phải tích điểm trước đã.
“Được thôi!”, Huyền Sơ Tình không hỏi tại sao mà gật đầu rồi đổi hướng.
Ở thế giới bên ngoài…
Trong ngoài phủ thành chủ ai nấy đều như đông cứng.
What?
Không khí yên lặng như tờ, khó có thể diễn tả bằng lời.
Chỉ đến khi…
“Không! Đừng…! Chị ơi! Đừng…”, Lạc Ngưng Nhi khóc lớn, tiếng khóc tuyệt vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lạc Ngưng Nhi như sắp phát điên.
Vốn dĩ đang rất ổn, khi chị gái và Tô Minh đi về hướng đó mặc dù đi sâu hơn vào vùng chưa biết tên nhưng ít nhất cứ đi xuống thì sẽ tránh được ba con oán thú cấp bốn kia, như vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Nhưng giờ đây thì…
Đúng là gặp ác mộng, như ai hút hết hồn vậy. Chị gái bị Tô Minh hút hồn rồi sao.
Ai cũng có thể nhìn thấy rõ, chính Tô Minh bảo Huyền Sơ Tình dừng lại.
Chương 913: Tất cả đều là do Tô Minh gây họa
Sau đó liền thay đổi phương hướng.
Đây là đi về phía ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó!
Đây là đi vào cái chết!
Rất nhanh.
Khách khứa trong ngoài đại sảnh.
"Haiz, Huyền Sơ Tình... haiz, chết như vậy thật đáng tiếc".
"Đang sống sờ sờ lại chết vì một con kiến tai ương".
"Thứ chó má Tô Minh đó không phải là nằm vùng của oán thú đấy chứ?"
"Mẹ kiếp, tức chết đi được, ông đây hận nỗi không thể băm vằm cái thứ rác rưởi kiến bọ đó ra thành trăm mảnh".
Từng tiếng chửi bới phẫn nộ đến cực điểm, xúc động như là chính mình đang chịu phải cảnh đó vậy, đều muốn giết chết Tô Minh.
Phế vật đúng là phế vật.
Con mẹ nó, đúng là thứ chỉ huy mù.
"Lạc Ngưng Nhi, bây giờ cô còn gì để nói nữa không?", Huyền Tinh Bình lạnh lùng nói, sắc mắt cũng rất khó coi, mặc dù, bà ta muốn nhìn thấy Huyền Sơ Tình chịu khổ sở nhưng cũng không đến nỗi mất mạng!
Mặc dù, có chết thì cũng chẳng sao, nhưng cuối cùng sẽ có chút phiền phức. Hơn nữa, thế hệ trẻ nhà họ Huyền suy cho cùng cũng sẽ tổn thất mất một yêu nghiệt.
Bà ta có chút hối hận, hối hận sao có thể dễ dàng để Huyền Sơ Tình tùy hứng như vậy, đáng lẽ trước đó, trước khi chưa vào bí cảnh thì trực tiếp bóp chết cái tên Tô Minh gì đó đi là xong rồi.
"May mà...", thành chủ Mai Tiên lại không kiềm chế được thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tô Minh đã từ chối hợp tác với con gái Ninh Khinh Khinh của ông ta.
Bằng không thì...
Thời gian trôi qua.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
Đến gần rồi, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã đến gần ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong rồi, không còn xa nữa.
Hơn nữa... ba... ba... ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó rõ ràng đã phát hiện ra Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Bên ngoài.
Trong đại sảnh đón khách, bầu không khí đã căng thẳng đến mức độ không thể hít thở.
Lạc Ngưng Nhi thậm chí đã bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, đến cầu xin Huyền Tinh Bình: "Cô Bảy, trước đó là... là Ngưng Nhi hỗn xược, mong cô tha thứ cho Ngưng Nhi, cô hãy cứu chị đi! Cầu xin cô!"
Lạc Ngưng Nhi hoảng loạn, bất lực.
Cô ta không dám tưởng tượng cảnh tượng nhìn thấy chị gái chết thảm dưới móng vuốt của ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong sau đó, sẽ tuyệt vọng thế nào chứ?
Cô ta chỉ đành cầu xin Huyền Tinh Bình.
"Không làm gì được, như lời thành chủ nói, sau khi bí cảnh Mai Tiên khởi động, người bên ngoài không thể nhúng tay vào được", Huyền Tinh Bình lắc đầu, ánh mắt phức tạp, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ.
"Nhưng...", Lạc Ngưng Nhi vẫn muốn nói gì đó.
"Không có nhưng nhị gì hết, là con đường cô ta tự chọn lấy thì phải tự gánh lấy hậu quả, nếu như cô ta lựa chọn hợp tác với Nhạc Diễn...", Huyền Tinh Bình thản nhiên nói.
Đúng lúc này.
"Đến rồi! Ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó đến rồi, vừa nãy vẫn còn là những hình ảnh lúc ẩn lúc hiện, giờ đã ở xung quanh Tô Minh và Huyền Sơ Tình rồi!", có người kinh hô.
Oán thú đã tới gần.
"Huyền Sơ Tình hình như vẫn chưa phát hiện ra", lại có người nói.
Đúng vậy, oán thú cấp bốn đỉnh phong quá mạnh, hơn nữa, có sở trường ẩn nấp, bí cảnh lại là sân nhà của nó, tiếp cận không một tiếng động, Huyền Sơ Tình quả thực rất khó phát hiện".
"Haiz!", Tùy tam gia thở dài, do nhà họ Tùy và nhà họ Huyền cũng coi như là đồng minh, ông ta cũng đã tới nhà họ Huyền mấy lần, có ấn tượng rất tốt với Huyền Sơ Tình, một yêu nghiệt siêu cấp. Mặc dù không bằng anh trai của cô ta, nhưng cũng rất hiếm có, không ngờ...
Giây tiếp theo.
Trong màn hình đồng bộ, rõ ràng có thể thấy ba con oán thú đó càng lúc càng tới gần hơn, gần như đã đến sát bên cạnh Tô Minh và Huyền Sơ Tình rồi, dã bị vây ở vị trí tuyệt đối nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Trong bí cảnh.
"Được rồi, dừng lại thôi", Tô Minh đột nhiên nói.
"Hả? Lại dừng lại?", Huyền Sơ Tình cũng có chút không hiểu: "Tại..."
Chưa đợi cho Huyền Sơ Tình nói hết ra tại sao, đột nhiên...
"Xuy!"
Âm thanh sắc bén chói tai bạo ngược vang lên, đâm vào thần hồn, đâm vào tâm thần, giống như một loại võ kỹ sóng âm.
Khoảnh khắc đó, Huyền Sơ Tình thậm chí còn có hơi thất thần, sự tấn công của võ kỹ sóng âm khiến cô ta choáng váng, lắc lư suýt ngã.
Đồng thời, Huyền Sơ Tình cảm nhận được ba con oán thú đang bổ nhào về phía mình. Lực bổ nhào đó, lực khóa chặt đó, sát khí, oán khí đó quá nồng đậm!
Quá mạnh rồi.
Cảm giác đó giống như cô ta bị ném ra giữa biển lớn, ném vào nơi mắt biển, gió lốc sóng thần và cả núi lửa dưới lòng đại dương đều cùng lúc phun trào, mãnh liệt lao về phía cô ta.
Cô ta có cảm giác tuyệt vọng, bất lực và dị thường nhỏ bé.
Bất giác, Huyền Sơ Tình muốn né tránh, rút lui, muốn ra tay chống đỡ.
Nhưng không kịp, thật sự không kịp.
Ba con oán thú đó đến quá gần, hơn nữa còn đột nhiên phát động tấn công, từ lúc cô ta phát hiện ra sự tồn tại của ba con oán thú đã không kịp rồi.
Suy nghĩ trong đầu chỉ còn lại một - cái chết đến rồi.
Bên ngoài.
Từng ánh mắt dán chặt lên màn hình có thể dễ dàng nhìn thấy, ba con oán thú đó răng nanh dày đặc, há to cái miệng ra, nhìn như miệng một hang động tối om muốn nuốt lấy Huyền Sơ Tình vào trong. Không chỉ có vậy, trảo ấn mà ba con oán thú đó huyễn hóa ra cực kỳ sắc bén, xé rách không gian, đâm toạc mà tới, phong kín tất cả mọi đường thoát thân của Huyền Sơ Tình.
Ba con oán thú vậy mà lại có cảm giác như phối hợp ăn ý với nhau một cách phi thường.
Quá dọa người rồi, không phải nói oán thú nóng nảy, ngu ngốc, chỉ biết giết chóc thôi hay sao?
Hiện tại, là chuyện gì thế này?
Bên ngoài, vẫn có một điểm khiến người ta buồn bực, ba con oán thú này lại cùng lúc tấn công Huyền Sơ Tình, tựa hồ như không nhìn thấy Tô Minh.
Dựa vào cái gì???
Đều là vì thứ thấp kém tên Tô Minh đó mới dẫn đến Huyền Sơ Tình gặp phải nguy hiểm ắt chết không nghi ngờ, kết quả bây giờ Huyền Sơ Tình lại sắp chết trước. Mặc dù, Huyền Sơ Tình chết sau thì tên khốn đó cũng không chạy được, nhưng vẫn không thoải mái.
Tên khốn đó là đầu sỏ gây họa, nên bị cắn chết trước mới đã.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Lạc Ngưng Nhi đã tuyệt vọng đến mức cả người cứng đờ, trở nên xụi lơ....
Nhưng cũng đúng lúc này.
Đột nhiên...
Chương 914: Đây mới là đàn ông!
Một cảnh tượng mà không ai có thể ngờ tới.
Xuất hiện trên màn hình.
“Vù!”
Tô Minh thoắt cái vươn tay, kéo thân hình sớm đã cứng nhắc đang đón chờ cái chết của Huyền Sơ Tình vào lòng.
Hơn nữa, dùng chính tấm lưng của mình để che chắn.
Anh dùng lưng như một tấm bia, chống lại đòn công kích khủng bố của ba con oán thú cấp bốn.
Về phần Huyền Sơ Tình, cô ta đang được che chở trong vòng tay của Tô Minh.
Mà động tác này vừa hoàn thành.
Đòn tấn công của ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong cũng đã ập tới!
“Răng rắc rắc…”
Đòn cắn xé sắc nhọn rơi xuống tấm lưng dày rộng của Tô Minh.
Dấu móng vuốt chọc ngang rét lạnh, toàn bộ đều rơi xuống tấm lưng anh.
Âm thanh thanh thúy.
Nhưng… nhưng… nhưng…
Tô Minh trong tưởng tượng ắt phải nháy mắt hóa thành hư vô.
Trong nháy mắt bị vồ nát thành một màn sương máu.
Là cảnh tượng chết cũng không thể chết thêm một lần nào nữa.
Không… không xuất hiện?
Đúng.
Chính là không xuất hiện.
Ngoại giới, đại sảnh tiếp khách trước sau đều trực tiếp hóa đá.
Tất cả các con mắt đều đông cứng lại.
Trời ạ!
Đây là xảy ra chuyện gì?
Trước không nói đến tốc độ cơ thể và tốc độ phản ứng trong chớp mắt của Tô Minh, anh vậy mà có thể tức thời ôm lấy Huyền Sơ Tình, vì cô ngăn cản mọi đòn tấn công!
Chính là cảnh tượng sau khi Tô Minh phải hứng chịu sự tấn công của ba con oán thú, cũng… cũng… cũng quá là quỷ dị rồi!
Ba con oán thú đó là cấp bốn đỉnh phong!
Ngay cả hai người Phùng Bính cũng bị giết ngay lập tức.
Thậm chí cả thi thể cũng không sót lại.
Tô Minh lại…
Nguyên vẹn vô khuyết?
Không chỉ không chịu bất kỳ tổn hại nào.
Có thể thấy rõ, hàm răng của ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kia hoàn toàn gãy lìa, bao gồm cả trảo ấn sắc bén do tiên nguyên cùng oán khí ngưng tụ lại, cũng hoàn toàn tan vỡ.
“Cái này…”, Phù Thanh Dung vốn tưởng rằng có thể được xem một màn kịch đặc sắc nhất, đáng mong đợi nhất, kết quả sắc mặt không khống chế được mà run rẩy: “Tên nhóc chưa tới 30 tuổi này thực sự là nhân loại sao? Cường độ thân thể này căn bản không… không thể nào!”
Ngay cả gương mặt của thành chủ Mai Tiên cũng thay đổi liên tục.
“Hừ, cũng chỉ là cường độ thân thể tốt hơn bình thường mà thôi”, Huyền Tinh Bình hừ lạnh một tiếng, mặc dù Tô Minh đã cứu mạng Huyền Sơ Tình, nhưng bà ta vẫn như cũ không thoải mái, trong lòng vẫn bất mãn vì Tô Minh không hẳn là một con kiến hôi yếu kém.
Tô Minh chỉ cần thi triển ra thực lực, liền giống như làm nổi bật thêm việc Huyền Tinh Bình bà không có mắt nhìn người.
Tuy nhiên.
Như thể Tô Minh có thể nghe thấy những gì Huyền Tinh Bình nói vậy.
Bà ta vừa dứt lời.
“Oanh!”
Lại thấy trên màn hình, song song với việc ôm lấy Huyền Sơ Tình, Tô Minh cũng phi thân về phía trước, giương lên nắm đấm, vung tới một quyền.
Một quyền đó…
Tưởng chừng như bình thường, nhưng nắm đấm vừa tung ra, ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kia vậy mà quên luôn cả việc tháo chạy, thậm chí là đối kháng, chỉ chôn chân ở đó rùng mình, tuyệt vọng kêu gào, sau đó cứ như vậy vỡ nát dưới quyền ấn kia.
Một quyền này đập chết ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong.
Điều này…
Giống như giữa ban ngày thấy quỷ vậy!
Đây không đơn giản dừng ở sức mạnh thể chất khủng bố nữa mà sức mạnh của nắm đấm cũng tương đối đáng sợ.
“Quyền này…”, thành chủ Mai Tiên thậm chí đứng phắt dậy, ánh mắt mang theo tia ngưng trọng, hết sức kinh hãi nói: “Đẳng cấp sức mạnh của một quyền này có… có chút…”
Có chút nên nói thế nào đây?
Ông ta cảm thấy dường như nó còn vượt xa so với đẳng cấp của cảnh giới Tiên Vương.
Nhưng ông ta không nói ra, bởi ông ta cảm thấy, lời này nói ra có lẽ có phần nhảm nhí.
Chắc hẳn là không thể nào mới đúng.
Một tên nhóc Đại Đế thượng vị bậc chín cho dù yêu nghiệt đến đâu, cổ quái đến mức nào cũng không thể một quyền vượt ra khỏi cảnh giới Tiên Vương, đạt tới cảnh giới Tiên Tôn được!
“Anh rể, lợi hại! Quá lợi hại rồi!”, Lạc Ngưng Nhi sớm đã kích động tới nhảy dựng lên.
Không nhịn được mà gọi thẳng hai tiếng anh rể.
Nước mắt mờ mịt trong đôi mắt đẹp cũng trở nên long lanh sáng ngời.
"Quả thực có chút thực lực, có lẽ ngay cả Nhạc Diễn đến từ Thái Hoa Động Thiên cũng không phải là đối thủ của tên nhóc này, chỉ dựa vào sức mạnh, còn có cường độ thân thể này, sợ rằng có thể so tài với những tu giả võ đạo ở Tiên Vương bậc chín, thậm chí là bán bộ Tiên Tôn. Huyền Tinh Bình, tầm nhìn của bà không dùng được nữa rồi, còn không bằng con cháu của mình là Huyền Sơ Tình”, Phù Thanh Dung nhìn hướng Huyền Tinh Bình nói, mặc dù có chút khó chịu khi Huyền Sơ Tình không chết, nhưng có thể đả kích Huyền Tinh Bình cũng không tồi!
“Ba con ma thú cấp bốn đỉnh phong mà thôi”, Huyền Tinh Bình hờ hững đáp, tâm trạng bà ta đã bình phục lại, đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng.
“Vậy sao?”, Phù Thanh Dung khịt mũi.
Cùng lúc đó.
“Trời ơi! Nhanh nhìn xem, cậu Nhạc cũng đụng phải oán thú rồi, chỉ có một con, nhưng… nhưng… nhưng lại là oán thú cấp năm!”, có người hét lớn một câu.
Thoáng chốc ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Nhạc Diễn trên màn hình.
Vừa nhìn.
Lại là một cảnh tượng khiến hai mắt người ta phải sáng ngời.
Đúng.
Oán thú cấp năm.
Là oán thú cấp năm vô cùng hiếm gặp.
Thực lực của oán thú cấp năm, về cơ bản cách biệt với cảnh giới Tiên Tôn cũng không còn xa nữa nhưng trong các cuộc thi bí cảnh trước đây, đã từng có tu giả võ đạo với cảnh giới bán bộ Tiên Tôn chết dưới móng vuốt của yêu thú cấp năm.
Trên màn hình, Huyền Thi Yến đã sợ tới mức cả người cứng đờ run lẩy bẩy, cô ta chết lặng đứng tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Điều này cũng là bình thường.
Huyền Tinh Bình suy cho cùng cũng chỉ là một Tiên Vương bậc năm, đối diện với oán thú cấp năm, đến tư cách là một con kiến qua đường cũng chẳng có.
May mắn thay, Nhạc Diễn đứng trước người Huyền Thi Yến.
Vẻ mặt hắn ta vẫn ung dung nhàn nhã không đổi.
Chỉ là, sâu trong đôi mắt đang nhen nhóm chút nặng nề.
Chớp mắt.
“Thái Hoa Thanh Ấp Kiếm!”, bàn tay của Nhạc Diễn như làm ảo thuật, nháy mắt liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam.
Kiếm quang trong veo vô cùng.
Giống như một làn nước trong xanh.
Kiếm quang lúc ẩn lúc hiện, mang đến cho người ta một loại vần sóng ánh nước khó nói thành lời.
Kiếm quang bắn về phía trước.
Còn phảng phất lộ ra một loại ác liệt tứ phương một cách kỳ quái..
“Quy luật nước bát đoạn hạ phẩm!”
“Kiếm ý bát đoạn bán bộ!”
...
Thành chủ Mai Tiên tán thưởng cảm thán.
Lời này vừa vang lên.
“Gừ gừ gừ gừ…”, con oán thú cấp năm kia dường như cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, liền làm ra một động tác khiến người ta phải kinh ngạc, nó vậy mà xoay người bỏ trốn.
Đúng.
Chạy rồi.
Tại khoảnh khắc cảm nhận được sự nguy hiểm chí mạng và khủng bố từ một kiếm này của Nhạc Diễn phát ra, con oán thú cấp năm này dứt khoát bỏ chạy.
Kỳ lạ đến cực điểm.
Hung tàn? Ngu ngốc? Điên cuồng?
Nào có đâu?
Đây còn là oán thú sao?
“Ầm!”
Cùng với sự trốn chạy của oán thú cấp năm, một kiếm kia của Nhạc Diễn liền đổ ập xuống mặt đất.
Tiếng động không lớn.
Nhưng lại xé toạc một khe sâu.
Một khe hẹp trải dài hàng chục km với chiều rộng vài trăm mét.
Một khe nứt sâu không thấy đáy.
Trên khe nứt còn bao trùm nồng đậm ý cảnh của gió, còn có kiếm ý, hồi lâu không thể tiêu tan.
Thực sự kinh khủng không thôi.
“Cậu Nhạc, anh…”, Huyền Thi Yến kích động không nói nên lời, cô ta đã sùng bái Nhạc Diễn tới mức không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Đây mới là yêu nghiệt!
Đây mới là đàn ông!
Chương 915: Anh có thể buông tôi ra được không
Sùng bái đến nỗi cô ta có chút tự ti.
Ở thế giới bên ngoài, phía trước phía sau phòng khách chỉ còn lại những tiếng thở lạnh ngắt.
“Phù Thanh Dung! Bà thấy mắt nhìn của bổn tọa kém lắm sao? Thái Hoa Động Thiên đâu phải thứ mà bà có thể tưởng tượng nổi? Làm sao một thằng nhóc với lai lịch không rõ ràng và thực lực cũng tạm ổn có thể so sánh được với cậu chủ Nhạc Diễn chứ?”, Huyền Tinh Bình hừ lạnh một tiếng, nói.
Giọng nói vô cùng có lực.
Phù Thanh Dung muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác kiểu gì.
Ngay cả oán thú cấp năm khi đối mặt với Nhạc Diễn mà cũng có ý định tháo chạy, chỉ có thể nói là Nhạc Diễn quá mạnh.
Chỉ sợ là sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn cảnh giới bán bộ Tiên Tôn nhiều.
“Anh rể cũng không tồi đâu! Có lẽ, oán thú cấp năm gặp phải anh rể cũng phải quỳ và chạy ý chứ”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm một câu, giọng nói không hề che giấu.
Hiện giờ cô ta đã là fan cứng của Tô Minh rồi.
Với những cung bậc cảm xúc thay đổi, giờ đây trong lòng cô ta đều là vẻ sùng bái.
Dễ dàng giết chết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ, vậy mà còn không giỏi sao?
“Không hiểu gì thì câm mồm đi!”, Huyền Tinh Bình quét nhìn Lạc Ngưng Nhi một cái nói: “Cấp bậc của oán thú phân chia rất nghiêm ngặt. Oán thú cấp bốn và cấp năm không thể so với nhau được”.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều gật đầu đồng ý.
Đúng vậy!
Oán thú cấp bốn và cấp năm không thể so với nhau!
Còn Tô Minh lúc này lại không biết những lời bàn luận ở bên ngoài.
Anh có chút vui mừng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Thậm chí còn quên cả việc buông Huyền Sơ Tình đang ôm trong lòng.
Tại sao tâm trạng Tô Minh lại tốt thế?
Bởi vì sau khi giết chết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong thì trong chớp mắt anh lại có được đồ tốt.
Ùm! Anh đã thu nó vào trong kho tàng huyết mạch.
Đó là ba viên tinh kết.
Ba viên tinh kết của quy luật không gian.
Đây là lần đầu tiên anh gặp tinh kết.
Gọi là tinh kết chính là thứ được ngưng kết lại sau khi một phần sinh linh chết đi để lại. Tiền đề là sinh linh đó khi còn sống phải có cấp bậc rất cao. Nếu không thì không thể để lại tinh kết.
Ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong vẫn chưa đủ tư cách này.
Nhưng chúng khá may mắn. Chắc là trước đó có được lượng lớn tiên nguyên trong đạo không gian của một vị nào đó được chôn trong bí cảnh Mai Tiên.
Trong tiên vận hàm chứa quy luật không gian của vị đó.
Chúng còn hấp thụ được phần nhỏ quy luật không gian. Nhưng kể cả là phần nhỏ thì ba con oán thú cũng thu hoạch được khá nhiều, có được tốc độ và ẩn mình quái dị.
Tinh kết mà Tô Minh có được, nói một cách chính xác là tinh kết trong đạo không gian được để lại khi ba con oán thú không luyện hóa được.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Sau khi có được ba viên tinh kết này, Tô Minh đã dùng kho tàng huyết mạch để luyện hóa và tiêu diệt hoàn toàn ý chí đạo không gian và những hướng lệch lạc của quy luật không gian trong đó.
Từ đó anh có được sức mạnh của quy luật không gian thuần túy nhất.
Lúc này anh đâu còn do dự nữa mà trực tiếp nuốt trọn.
Cảm giác này thật thích!
Tô Minh có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc mình nuốt trọn sức mạnh của quy luật không gian này thì lĩnh ngộ và nắm bắt đối với quy luật không gian cũng được tăng lên.
Rất nhanh đã lên đến Bát Đoạn trung kỳ.
Lĩnh ngộ và nắm bắt về quy luật không gian của anh đã từ Bát Đoạn sơ kỳ lên trung kỳ.
Cũng coi như tăng thêm được một cảnh giới nhỏ.
Điều này cũng có nghĩa là sức chiến đấu cũng được tăng lên khá nhiều.
“Tô… Tô Minh! Anh có thể buông tôi ra không?”, Huyền Sơ Tình nhỏ giọng đáp.
Bị Tô Minh ôm chặt vào lòng, mặc dù rất ấm áp khiến cô ta cảm nhận được cảm giác an toàn, thậm chí là không muốn buông ra.
Nhưng cô ta vẫn thấy xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, đến hơi thở cũng khó khăn hơn.
“Á?”, Tô Minh vội buông Huyền Sơ Tình ra, nói: “Xin lỗi nha! Ban nãy tôi quên mất”.
“Quên á?”, Huyền Sơ Tình lườm Tô Minh một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là lợi dụng mà còn nói thế.
Nhưng nể tình anh cứu tôi một mạng nên tôi không chấp với anh.
Sau đó Huyền Sơ Tình đột nhiên nghĩ tới thực lực của Tô Minh, không kìm nổi mà hỏi: “Thực lực của anh…”.
Giết được ba oán thú cấp bốn trong giây lát?
Đùa à?
Điều này khác hoàn toàn với những gì cô ta biết về thực lực của Tô Minh.
“Trên đường từ tầng Nghịch Huyết Ma Hổ đến bí cảnh, chẳng phải có ba ngày sao? Tu luyện cũng có chút thu hoạch”, Tô Minh giải thích.
“Nói dối!”, Huyền Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, nói.
“Cứ coi là nói dối đi! Dù sao thì thực lực của tôi rất mạnh, biết đâu lại giúp cô lấy được vị trí thứ nhất”, Tô Minh cười nói.
“Khì khì! Thứ nhất? Anh trai tôi đến đây thì may ra còn được. Nếu anh mà dẫn dắt tôi lấy được vị trí thứ nhất thì tôi… Tôi…”.
“Tôi làm sao?”
“Cho anh ôm cái nữa! Hừm!”, Huyền Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại đỏ lên.
“Ôm thì có gì thú vị, đâu được …”, Tô Minh cười kiểu dâm dê.
“Câm miệng! Không được cái gì…? Anh còn định làm gì nữa?”, sắc mặt Huyền Sơ Tình càng đỏ hơn, lườm Tô Minh gắt lên: “Đồ háo sắc”.
“Không phải chứ? Tôi chưa nói gì mà đã bảo tôi háo sắc rồi?”, Tô Minh cạn lời.
“Có phải hay không thì trong lòng anh rõ nhất”, Huyền Sơ Tình thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn nhiều. Có thể sống sót sau trận chiến kia, cô ta không kìm nổi mà muốn đấu khẩu với Tô Minh.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi”, Tô Minh nói.
Sau đó hai người đi về phía trước.
“Anh có chắc chắn là đi hướng này không?”, Huyền Sơ Tình hỏi mà có chút sợ hãi. Cũng chính hướng này mà suýt chết khi gặp ba con oán thú.
“Ừm!”, Tô Minh gật đầu nói.
Anh không có ý gì đặc biệt mà cứ đi thôi.
“Nghịch Cổ Kiếm Hoa!”, ánh mắt đẹp của Huyền Sơ Tình sắc bén như khóa chặt oán thú. Cô ta giơ tay lên, kiếm trong tay vung ra, mắt thường cũng không bắt được có bao nhiêu đường kiếm.
Chỉ trong vòng một hơi thở, ít nhất cũng phải có hơn trăm đường kiếm chém ra.
Từng kiếm chém lên người oán thú.
“Hú, hú, hú…”, oán thú đau đớn rống lên từng tiếng, oán khí trên người sục sôi, dần dần oán khí càng lúc càng nặng hơn.
Oán thú đã bị thương.
Một giây sau, thừa lúc oán thú bị thương, Huyền Sơ Tình định đâm tiếp, định thi triển kiếm pháp khủng khiếp hơn, thừa thắng xông lên.
Nhưng đâu ngờ…
“Vù, vù…”, oán khí màu đen nổi lên, oán thú tăng tốc nhanh như chớp, lúc thì lùi về sau lúc thì sang phải… Dường như thoắt cái nó đã di chuyển đến gần phía Tô Minh.
Không ngờ nó cũng hiểu chiến thuật! Chứ không phải kiểu vô tri, chỉ biết chém giết.
Trong khi bị Huyền Sơ Tình tấn công thì không ngờ nó biết quay đầu tấn công ngược lại Tô Minh.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Huyền Sơ Tình biến đổi, thân người mơ hồ, thân pháp thi triển đến cực độ. Cô ta lại giơ tay lên đẩy Tô Minh ra.
Cũng đúng lúc này, trong lúc Huyền Sơ Tình đẩy Tô Minh ra, oán thú cũng đợi thời khắc này nên nó quất đuôi một cái. Chiếc đuôi màu đen như từ trên trời giáng xuống, như đao của thần chết, vô cùng sắc bén, lạnh lùng nhưng vô cùng nhanh…
Đuôi quất về phía Huyền Sơ Tình, rất gần, cũng rất nhanh.
Cộng với ban nãy Huyền Sơ Tình đẩy Tô Minh ra mất chút thời gian, vì vậy cô ta lùi ngay về sau định xuất chiêu ra chắn lại thì cũng không kịp.
“Phụt…”, lúc này trên vai Huyền Sơ Tình đã chảy máu, cô ta đã bị đánh trúng.
Cũng may là không phải đòn chí mạng.
Đau đớn cực độ khiến Huyền Sơ Tình cắn chặt răng, không do dự gì mà dốc hết sức xuất kiếm.
Két, két, két… Kiếm liên tục đánh lên người oán thú.
“Hú, hú…”, oán thú vốn bị thương, lần này lại bị đánh trúng. Lúc đầu là giãy dụa gầm rú, sau đó tan nát hóa thành hư vô, màu đen cũng biến mất…
Oán thú đã chết…
Từ đầu đến cuối Tô Minh không hề ra tay, kể cả khi nhìn thấy Huyền Sơ Tình bị thương.
Tu giả võ đạo… Có ai không bị thương đâu.
Tô Minh có mặt ở đây để bảo vệ cho Huyền Sơ Tình không chết thôi, còn lại thì tự cô ta phải chiến đấu. Như vậy sẽ có lợi cho cô ta.
“Một oán thú cấp bốn”, Huyền Sơ Tình thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, có chút sợ hãi.
Oán thú cấp bốn mạnh lắm rồi, lại còn ở thực lực cảnh giới Tiên Vương tầng bảy tầng tám.
Còn Huyền Sơ Tình ở cảnh giới Tiên Vương tầng năm.
Cũng may cô ta có thể chiến đấu vượt cấp…
Tất nhiên, chiến đấu vượt cấp của cô ta cũng có hạn. Chắc có thể đánh lại được oán thú ở cấp bậc như ban nãy.
“Đưa tay cho tôi!”, Tô Minh nói.
“Á?”, Huyền Sơ Tình có chút không hiểu, còn có chút xấu hổ.
“Á cái gì mà á? Tôi trị thương cho cô!”, Tô Minh nói, sau đó không nói gì thêm mà trực tiếp cầm lấy tay của Huyền Sơ Tình.
Ngay lập tức vết thương của Huyền Sơ Tình được phục hồi nhanh chóng khiến cô ta ngây người ra như gặp ma.
Chuyện này… Chuyện này…
Còn trong phủ thành chủ lúc này…
Trên màn hình hiển thị cũng phát trực tiếp quá trình chiến đấu ban nãy.
Vô cùng nguy hiểm!
Lạc Ngưng Nhi suýt nữa kinh hãi hét lên. Cô ta căng thẳng vô cùng, những người khác nhìn thấy cảnh trên màn hình thì cũng căng thẳng theo.
Cũng may, cuối cùng Huyền Sơ Tình cũng giết chết được oán thú cấp bốn. Tích điểm của cô ta cũng lập tức lên được 1000.
Nhưng sau một hồi căng thẳng là những tiếng bàn luận rôm rả:
“Vùng chưa biết tên nguy hiểm thật! Ban nãy không có gì mà đột nhiên xuất hiện một cái bóng, kết quả là một con oán thú cấp bốn. Quá khủng khiếp!”
“Con oán thú mà Huyền Sơ Tình giết cũng có lý trí đó, rất mạnh”.
“Huyền Sơ Tình bị thương rồi! Vừa xuống đã bị thương, đây không phải là điềm lành”.
“Cái tên Tô Minh ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển, quả nhiên là hạng bám váy đàn bà”.
“Nếu không phải vì cứu hắn thì chắc Huyền Sơ Tình đã không bị thương”.
…
“Hừm! Lạc Ngưng Nhi! Nhìn thấy gì chưa? Nếu Huyền Sơ Tình mà chết trong bí cảnh thì nên trách ai?”, Huyền Tinh Bình lạnh lùng hỏi.
Lạc Ngưng Nhi không lên tiếng, xem ra có chút đuối lý.
“Vô dụng thì mãi vô dụng. Kể cả là trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi nhưng ở trong bí cảnh mà ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển thì cũng chỉ là vô dụng thôi. Nếu Huyền Sơ Tình còn có chút đầu óc thì hãy vứt bỏ tên khốn đó, may ra một mình Huyền Sơ Tình còn có đường sống. Còn nếu vẫn ngu muội đi cùng hắn thì sớm muộn cũng chết thôi”, Huyền Tinh Bình nhìn lên màn hình, hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói mặc dù khó nghe nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy lời Huyền Tinh Bình nói đúng.
Thực lực của Huyền Sơ Tình vốn không phải là mạnh trong những người tham dự cuộc thi, gần như là xếp cuối. Vậy mà còn mang theo một kẻ ăn bám nữa, không biết ai cho cô ta cái dũng khí đó.
Đồng thời lúc này, đột nhiên…
“Mau nhìn kia! What? Cái bóng… Cái bóng kia là gì?”, một tiếng hô kinh hãi vang lên.
Ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn lên màn hình, nhìn chằm chằm vào cái bóng đó.
Rất nhanh, cuối cùng cũng có manh mối.
Vẫn là ở vùng chưa biết tên, vẫn là cái bóng với tốc độ nhanh như chớp.
“Oán thú? Rất mạnh!”, Tùy tam gia ngưng giọng, nói, trên mặt với thần sắc phức tạp: “Oán thú cấp năm? Không phải, không phải cấp năm nhưng cách cấp năm không xa đâu. Cuối cấp bốn rồi, là oán thú đã bước nửa chân vào cấp năm”.
Oán thú cấp bốn cũng có những bậc khác nhau.
Oán thú cấp bốn mà trước đó Nhạc Diễn chém như chém quả, chỉ là oán thú mới bước vào cấp bốn.
Còn oán thú ban nãy chết trong tay Huyền Sơ Tình là oán thú cấp bốn trung kỳ.
Còn cái bóng xuất hiện đột ngột lúc này là oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ rồi.
“Huyền Sơ Tình gặp nguy hiểm rồi”, có người ngưng giọng nói.
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
“Chết tiệt! Không phải là một con đâu, mà là hai con… Ôi không, là ba con đấy…”, rất nhanh lại có người kinh hãi hô lên.
Da đầu họ như sắp nổ tung.
Trời ơi! Ba con oán thú!
Ba con tồn tại như bóng ma, đã thế còn ở cấp bốn đỉnh phong kỳ.
Chương 912: Phùng Yêu và Phùng Bính chết thảm
Rất nhiều người đã bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực.
Ngay cả thành chủ Mai Tiên cũng sầm mặt lại.
Chỉ có Phù Thanh Dung là cười lạnh với vẻ mong đợi.
Oán thú cấp bốn đỉnh phong thì chắc thực lực phải đạt đến cảnh giới Tiên Vương tầng chín rồi chăng?
Nếu giết Huyền Sơ Tình thì nhẹ như trở bàn tay, càng không nói đến một lần xuất hiện tận ba con.
Huyền Sơ Tình toi đời rồi!
Bà ta cảm thấy thích thú, vui mừng khi người khác gặp nạn.
“Không xong rồi!”, sau mấy hơi thở, ngay lúc mọi người đều tiếc thương cho Huyền Sơ Tình thì ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng hô lên, toàn thân run rẩy, mất kiểm soát.
Hóa ra, Phùng Yêu và Phùng Bính đã vào vùng chưa biết tên đó rồi.
Điều tuyệt vọng nhất là hai anh em này đang lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất, dường như về hướng mà ba con oán thú cấp bốn kia xuất hiện.
Đây… Đây chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
“Không… Chết tiệt!”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng sắc mặt trắng bệch, không kìm nổi mà nhìn về phía thành chủ Mai Tiên, dùng sức khom lưng nói: “Thành chủ! Có… Có cách nào cứu được bọn họ không?”
Thành chủ Mai Tiên lắc đầu, nói: “Trong trời đất này, sống chết có số, không ai có thể cứu được”.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng dường như già đi mấy tuổi, thất thần, khí huyết cũng không còn.
Rất nhanh, từng ánh mắt đều có thể nhìn rõ, hai anh em Phùng Yêu và Phùng Bính cuối cùng cũng phát hiện ra gì đó không ổn nên hai người dừng lại, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt căng thẳng.
Hai người dựa lưng vào nhau, giơ binh khí trong tay lên, ánh sáng trên người toát lên, vận chuyển tiên nguyên và cả các quy luật.
Hai người vô cùng cảnh giác, khí tức tích tụ cực điểm.
Trong lúc ra tay…
Một hơi thở… Hai hơi thở… Rồi ba hơi thở…
Cuối cùng, sau bảy tám hơi thở, trong lúc mọi người căng thẳng đến nỗi ngạt thở thì…
Đột nhiên…
“Rầm!”, một âm thanh quái dị vang lên.
Sau đó, Phùng Yêu và Phùng Bính theo bản năng ra tay.
Nhưng thoắt cái…
“A…”, Phùng Yêu hét lên một tiếng thê thảm, nửa thân người như bị xé nát, máu bắn tung tóe, vô cùng thê thảm, mùi máu tanh nồng nặc.
Hóa ra, lúc Phùng Yêu và Phùng Bính ra tay đấu lại một con oán thú phát ra tiếng kêu quái dị thì hai con còn lại đồng thời đánh lén. Hơn nữa, hai con chỉ dồn vào đánh Phùng Yêu và chặn đường lui của hắn và chúng đã thành công.
Phùng Yêu chết trong chớp mắt, ngay cả thần hồn cũng đều bị ba con oán thú nuốt trọn.
Cả quá trình chỉ trong vòng một hơi thở.
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Lúc này, Phùng Bính đờ người ra.
Khắp mặt đều là máu, bởi lúc Phùng Yêu chết thì máu bắn tứ tung, còn bắn lên cả người Phùng Bính.
Da đầu hắn như nổ tung, đầu óc trống rỗng.
Hắn theo bản năng điên cuồng thi triển võ kỹ của mình rồi chém về xung quanh.
“A…! Thứ quái quỷ gì vậy? Mau ra đây! Ra đây! A…! ‘Hoang Huyết Chiến Pháp’, ‘Đại Ma Âm Dương Đao’…”, sắc mặt Phùng Bính dữ tợn, điên cuồng gào thét, đao trong tay múa loạn, tiên nguyên cũng vung ra một cách lãng phí, cùng với đó là đao ý bán bộ Bát Đoạn. Có thể nói là vô cùng mạnh.
Nhưng…
Lại chém không trúng mục tiêu, vậy thì có tác dụng gì.
Dường như ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ sau khi nuốt trọn và giết chết Phùng Yêu thì đều biến mất.
Không thấy tung tích đâu!
Không có động tĩnh mà cứ để mặc Phùng Bính điên cuồng.
Phùng Bính lại vung đao trong tay lên chém một lúc lâu, đến khi tiên nguyên toàn thân tiêu hao sạch sẽ.
Đến khi Phùng Bính sắp cạn kiệt sức lực, cuối cùng hắn cũng lý trí hơn. Lẽ nào, bọn chúng rời đi rồi? Ừm! Nhất định là như vậy rồi!
Nhưng…
Suy nghĩ này vừa lóe lên thì…
“Gầm!”, âm thanh quen thuộc khiến Phùng Bính tuyệt vọng.
“Không…”, Phùng Bính tuyệt vọng hét lên.
Sau đó…
Phụt!
Làn sương máu… Chỉ còn lại làn sương máu.
Thể xác và thần hồn của Phùng Bính đều bị xé nát và nuốt trọn.
“Sao có thể như thế? Sao có thể? Làm sao có thể?”, ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng ở trong phủ thành chủ ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã, vô cùng tuyệt vọng.
Niềm hy vọng của lứa tuổi thanh niên của nhà họ Phùng không còn nữa rồi.
Khó khăn lắm mới đào tạo được hai yêu nghiệt siêu cấp.
Một người đứng thứ 23, một người đứng 17 trong bảng xếp hạng Đạp Thiên.
Vậy mà lúc này đều không còn nữa.
Chỉ trong hai ba hơi thở mà mất cả hai người.
Ông lão dẫn đầu nhà họ Phùng tuyệt vọng, đau đớn còn những người khác có mặt ở đây cũng không dễ chịu hơn là bao, ai nấy cũng đều run rẩy sợ hãi.
Quá khủng khiếp!
Ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ đáng sợ quá đi!
Đúng là khiến người ta tuyệt vọng!
Sắc mặt của thành chủ Mai Tiên cũng trở nên khó coi!
Vùng chưa biết tên này đáng sợ quá đi!
Cuộc thi ở bí cảnh lần này, ngay từ khi bắt đầu đã toàn mùi máu tanh và tàn khốc.
Đồng thời lúc này, trong lúc mọi người không ngừng run rẩy và ớn lạnh bởi ba con oán thú đó thì đột nhiên trên màn hình hiển thị…
Tô Minh đột nhiên dừng lại…
“Sao vậy?”, Huyền Sơ Tình tò mò, hỏi.
“Chúng ta đi hướng này đi!”, Tô Minh cười nói. Anh giơ tay lên chỉ về phía trước bên trái, chính là hướng của ba con oán thú, khoảng cách không quá xa. Thần hồn khủng khiếp của anh đã nắm bắt được, anh có thể mơ hồ cảm nhận được là khá thú vị. Nếu đã gặp thì phải hạ gục nó chứ, cứ phải tích điểm trước đã.
“Được thôi!”, Huyền Sơ Tình không hỏi tại sao mà gật đầu rồi đổi hướng.
Ở thế giới bên ngoài…
Trong ngoài phủ thành chủ ai nấy đều như đông cứng.
What?
Không khí yên lặng như tờ, khó có thể diễn tả bằng lời.
Chỉ đến khi…
“Không! Đừng…! Chị ơi! Đừng…”, Lạc Ngưng Nhi khóc lớn, tiếng khóc tuyệt vọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lạc Ngưng Nhi như sắp phát điên.
Vốn dĩ đang rất ổn, khi chị gái và Tô Minh đi về hướng đó mặc dù đi sâu hơn vào vùng chưa biết tên nhưng ít nhất cứ đi xuống thì sẽ tránh được ba con oán thú cấp bốn kia, như vậy cũng là may mắn lắm rồi.
Nhưng giờ đây thì…
Đúng là gặp ác mộng, như ai hút hết hồn vậy. Chị gái bị Tô Minh hút hồn rồi sao.
Ai cũng có thể nhìn thấy rõ, chính Tô Minh bảo Huyền Sơ Tình dừng lại.
Chương 913: Tất cả đều là do Tô Minh gây họa
Sau đó liền thay đổi phương hướng.
Đây là đi về phía ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó!
Đây là đi vào cái chết!
Rất nhanh.
Khách khứa trong ngoài đại sảnh.
"Haiz, Huyền Sơ Tình... haiz, chết như vậy thật đáng tiếc".
"Đang sống sờ sờ lại chết vì một con kiến tai ương".
"Thứ chó má Tô Minh đó không phải là nằm vùng của oán thú đấy chứ?"
"Mẹ kiếp, tức chết đi được, ông đây hận nỗi không thể băm vằm cái thứ rác rưởi kiến bọ đó ra thành trăm mảnh".
Từng tiếng chửi bới phẫn nộ đến cực điểm, xúc động như là chính mình đang chịu phải cảnh đó vậy, đều muốn giết chết Tô Minh.
Phế vật đúng là phế vật.
Con mẹ nó, đúng là thứ chỉ huy mù.
"Lạc Ngưng Nhi, bây giờ cô còn gì để nói nữa không?", Huyền Tinh Bình lạnh lùng nói, sắc mắt cũng rất khó coi, mặc dù, bà ta muốn nhìn thấy Huyền Sơ Tình chịu khổ sở nhưng cũng không đến nỗi mất mạng!
Mặc dù, có chết thì cũng chẳng sao, nhưng cuối cùng sẽ có chút phiền phức. Hơn nữa, thế hệ trẻ nhà họ Huyền suy cho cùng cũng sẽ tổn thất mất một yêu nghiệt.
Bà ta có chút hối hận, hối hận sao có thể dễ dàng để Huyền Sơ Tình tùy hứng như vậy, đáng lẽ trước đó, trước khi chưa vào bí cảnh thì trực tiếp bóp chết cái tên Tô Minh gì đó đi là xong rồi.
"May mà...", thành chủ Mai Tiên lại không kiềm chế được thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tô Minh đã từ chối hợp tác với con gái Ninh Khinh Khinh của ông ta.
Bằng không thì...
Thời gian trôi qua.
Sau nửa tiếng đồng hồ.
Đến gần rồi, Tô Minh và Huyền Sơ Tình đã đến gần ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong rồi, không còn xa nữa.
Hơn nữa... ba... ba... ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó rõ ràng đã phát hiện ra Tô Minh và Huyền Sơ Tình.
Bên ngoài.
Trong đại sảnh đón khách, bầu không khí đã căng thẳng đến mức độ không thể hít thở.
Lạc Ngưng Nhi thậm chí đã bật khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, đến cầu xin Huyền Tinh Bình: "Cô Bảy, trước đó là... là Ngưng Nhi hỗn xược, mong cô tha thứ cho Ngưng Nhi, cô hãy cứu chị đi! Cầu xin cô!"
Lạc Ngưng Nhi hoảng loạn, bất lực.
Cô ta không dám tưởng tượng cảnh tượng nhìn thấy chị gái chết thảm dưới móng vuốt của ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong sau đó, sẽ tuyệt vọng thế nào chứ?
Cô ta chỉ đành cầu xin Huyền Tinh Bình.
"Không làm gì được, như lời thành chủ nói, sau khi bí cảnh Mai Tiên khởi động, người bên ngoài không thể nhúng tay vào được", Huyền Tinh Bình lắc đầu, ánh mắt phức tạp, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ.
"Nhưng...", Lạc Ngưng Nhi vẫn muốn nói gì đó.
"Không có nhưng nhị gì hết, là con đường cô ta tự chọn lấy thì phải tự gánh lấy hậu quả, nếu như cô ta lựa chọn hợp tác với Nhạc Diễn...", Huyền Tinh Bình thản nhiên nói.
Đúng lúc này.
"Đến rồi! Ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong đó đến rồi, vừa nãy vẫn còn là những hình ảnh lúc ẩn lúc hiện, giờ đã ở xung quanh Tô Minh và Huyền Sơ Tình rồi!", có người kinh hô.
Oán thú đã tới gần.
"Huyền Sơ Tình hình như vẫn chưa phát hiện ra", lại có người nói.
Đúng vậy, oán thú cấp bốn đỉnh phong quá mạnh, hơn nữa, có sở trường ẩn nấp, bí cảnh lại là sân nhà của nó, tiếp cận không một tiếng động, Huyền Sơ Tình quả thực rất khó phát hiện".
"Haiz!", Tùy tam gia thở dài, do nhà họ Tùy và nhà họ Huyền cũng coi như là đồng minh, ông ta cũng đã tới nhà họ Huyền mấy lần, có ấn tượng rất tốt với Huyền Sơ Tình, một yêu nghiệt siêu cấp. Mặc dù không bằng anh trai của cô ta, nhưng cũng rất hiếm có, không ngờ...
Giây tiếp theo.
Trong màn hình đồng bộ, rõ ràng có thể thấy ba con oán thú đó càng lúc càng tới gần hơn, gần như đã đến sát bên cạnh Tô Minh và Huyền Sơ Tình rồi, dã bị vây ở vị trí tuyệt đối nguy hiểm đến tính mạng rồi.
Trong bí cảnh.
"Được rồi, dừng lại thôi", Tô Minh đột nhiên nói.
"Hả? Lại dừng lại?", Huyền Sơ Tình cũng có chút không hiểu: "Tại..."
Chưa đợi cho Huyền Sơ Tình nói hết ra tại sao, đột nhiên...
"Xuy!"
Âm thanh sắc bén chói tai bạo ngược vang lên, đâm vào thần hồn, đâm vào tâm thần, giống như một loại võ kỹ sóng âm.
Khoảnh khắc đó, Huyền Sơ Tình thậm chí còn có hơi thất thần, sự tấn công của võ kỹ sóng âm khiến cô ta choáng váng, lắc lư suýt ngã.
Đồng thời, Huyền Sơ Tình cảm nhận được ba con oán thú đang bổ nhào về phía mình. Lực bổ nhào đó, lực khóa chặt đó, sát khí, oán khí đó quá nồng đậm!
Quá mạnh rồi.
Cảm giác đó giống như cô ta bị ném ra giữa biển lớn, ném vào nơi mắt biển, gió lốc sóng thần và cả núi lửa dưới lòng đại dương đều cùng lúc phun trào, mãnh liệt lao về phía cô ta.
Cô ta có cảm giác tuyệt vọng, bất lực và dị thường nhỏ bé.
Bất giác, Huyền Sơ Tình muốn né tránh, rút lui, muốn ra tay chống đỡ.
Nhưng không kịp, thật sự không kịp.
Ba con oán thú đó đến quá gần, hơn nữa còn đột nhiên phát động tấn công, từ lúc cô ta phát hiện ra sự tồn tại của ba con oán thú đã không kịp rồi.
Suy nghĩ trong đầu chỉ còn lại một - cái chết đến rồi.
Bên ngoài.
Từng ánh mắt dán chặt lên màn hình có thể dễ dàng nhìn thấy, ba con oán thú đó răng nanh dày đặc, há to cái miệng ra, nhìn như miệng một hang động tối om muốn nuốt lấy Huyền Sơ Tình vào trong. Không chỉ có vậy, trảo ấn mà ba con oán thú đó huyễn hóa ra cực kỳ sắc bén, xé rách không gian, đâm toạc mà tới, phong kín tất cả mọi đường thoát thân của Huyền Sơ Tình.
Ba con oán thú vậy mà lại có cảm giác như phối hợp ăn ý với nhau một cách phi thường.
Quá dọa người rồi, không phải nói oán thú nóng nảy, ngu ngốc, chỉ biết giết chóc thôi hay sao?
Hiện tại, là chuyện gì thế này?
Bên ngoài, vẫn có một điểm khiến người ta buồn bực, ba con oán thú này lại cùng lúc tấn công Huyền Sơ Tình, tựa hồ như không nhìn thấy Tô Minh.
Dựa vào cái gì???
Đều là vì thứ thấp kém tên Tô Minh đó mới dẫn đến Huyền Sơ Tình gặp phải nguy hiểm ắt chết không nghi ngờ, kết quả bây giờ Huyền Sơ Tình lại sắp chết trước. Mặc dù, Huyền Sơ Tình chết sau thì tên khốn đó cũng không chạy được, nhưng vẫn không thoải mái.
Tên khốn đó là đầu sỏ gây họa, nên bị cắn chết trước mới đã.
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Lạc Ngưng Nhi đã tuyệt vọng đến mức cả người cứng đờ, trở nên xụi lơ....
Nhưng cũng đúng lúc này.
Đột nhiên...
Chương 914: Đây mới là đàn ông!
Một cảnh tượng mà không ai có thể ngờ tới.
Xuất hiện trên màn hình.
“Vù!”
Tô Minh thoắt cái vươn tay, kéo thân hình sớm đã cứng nhắc đang đón chờ cái chết của Huyền Sơ Tình vào lòng.
Hơn nữa, dùng chính tấm lưng của mình để che chắn.
Anh dùng lưng như một tấm bia, chống lại đòn công kích khủng bố của ba con oán thú cấp bốn.
Về phần Huyền Sơ Tình, cô ta đang được che chở trong vòng tay của Tô Minh.
Mà động tác này vừa hoàn thành.
Đòn tấn công của ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong cũng đã ập tới!
“Răng rắc rắc…”
Đòn cắn xé sắc nhọn rơi xuống tấm lưng dày rộng của Tô Minh.
Dấu móng vuốt chọc ngang rét lạnh, toàn bộ đều rơi xuống tấm lưng anh.
Âm thanh thanh thúy.
Nhưng… nhưng… nhưng…
Tô Minh trong tưởng tượng ắt phải nháy mắt hóa thành hư vô.
Trong nháy mắt bị vồ nát thành một màn sương máu.
Là cảnh tượng chết cũng không thể chết thêm một lần nào nữa.
Không… không xuất hiện?
Đúng.
Chính là không xuất hiện.
Ngoại giới, đại sảnh tiếp khách trước sau đều trực tiếp hóa đá.
Tất cả các con mắt đều đông cứng lại.
Trời ạ!
Đây là xảy ra chuyện gì?
Trước không nói đến tốc độ cơ thể và tốc độ phản ứng trong chớp mắt của Tô Minh, anh vậy mà có thể tức thời ôm lấy Huyền Sơ Tình, vì cô ngăn cản mọi đòn tấn công!
Chính là cảnh tượng sau khi Tô Minh phải hứng chịu sự tấn công của ba con oán thú, cũng… cũng… cũng quá là quỷ dị rồi!
Ba con oán thú đó là cấp bốn đỉnh phong!
Ngay cả hai người Phùng Bính cũng bị giết ngay lập tức.
Thậm chí cả thi thể cũng không sót lại.
Tô Minh lại…
Nguyên vẹn vô khuyết?
Không chỉ không chịu bất kỳ tổn hại nào.
Có thể thấy rõ, hàm răng của ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kia hoàn toàn gãy lìa, bao gồm cả trảo ấn sắc bén do tiên nguyên cùng oán khí ngưng tụ lại, cũng hoàn toàn tan vỡ.
“Cái này…”, Phù Thanh Dung vốn tưởng rằng có thể được xem một màn kịch đặc sắc nhất, đáng mong đợi nhất, kết quả sắc mặt không khống chế được mà run rẩy: “Tên nhóc chưa tới 30 tuổi này thực sự là nhân loại sao? Cường độ thân thể này căn bản không… không thể nào!”
Ngay cả gương mặt của thành chủ Mai Tiên cũng thay đổi liên tục.
“Hừ, cũng chỉ là cường độ thân thể tốt hơn bình thường mà thôi”, Huyền Tinh Bình hừ lạnh một tiếng, mặc dù Tô Minh đã cứu mạng Huyền Sơ Tình, nhưng bà ta vẫn như cũ không thoải mái, trong lòng vẫn bất mãn vì Tô Minh không hẳn là một con kiến hôi yếu kém.
Tô Minh chỉ cần thi triển ra thực lực, liền giống như làm nổi bật thêm việc Huyền Tinh Bình bà không có mắt nhìn người.
Tuy nhiên.
Như thể Tô Minh có thể nghe thấy những gì Huyền Tinh Bình nói vậy.
Bà ta vừa dứt lời.
“Oanh!”
Lại thấy trên màn hình, song song với việc ôm lấy Huyền Sơ Tình, Tô Minh cũng phi thân về phía trước, giương lên nắm đấm, vung tới một quyền.
Một quyền đó…
Tưởng chừng như bình thường, nhưng nắm đấm vừa tung ra, ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong kia vậy mà quên luôn cả việc tháo chạy, thậm chí là đối kháng, chỉ chôn chân ở đó rùng mình, tuyệt vọng kêu gào, sau đó cứ như vậy vỡ nát dưới quyền ấn kia.
Một quyền này đập chết ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong.
Điều này…
Giống như giữa ban ngày thấy quỷ vậy!
Đây không đơn giản dừng ở sức mạnh thể chất khủng bố nữa mà sức mạnh của nắm đấm cũng tương đối đáng sợ.
“Quyền này…”, thành chủ Mai Tiên thậm chí đứng phắt dậy, ánh mắt mang theo tia ngưng trọng, hết sức kinh hãi nói: “Đẳng cấp sức mạnh của một quyền này có… có chút…”
Có chút nên nói thế nào đây?
Ông ta cảm thấy dường như nó còn vượt xa so với đẳng cấp của cảnh giới Tiên Vương.
Nhưng ông ta không nói ra, bởi ông ta cảm thấy, lời này nói ra có lẽ có phần nhảm nhí.
Chắc hẳn là không thể nào mới đúng.
Một tên nhóc Đại Đế thượng vị bậc chín cho dù yêu nghiệt đến đâu, cổ quái đến mức nào cũng không thể một quyền vượt ra khỏi cảnh giới Tiên Vương, đạt tới cảnh giới Tiên Tôn được!
“Anh rể, lợi hại! Quá lợi hại rồi!”, Lạc Ngưng Nhi sớm đã kích động tới nhảy dựng lên.
Không nhịn được mà gọi thẳng hai tiếng anh rể.
Nước mắt mờ mịt trong đôi mắt đẹp cũng trở nên long lanh sáng ngời.
"Quả thực có chút thực lực, có lẽ ngay cả Nhạc Diễn đến từ Thái Hoa Động Thiên cũng không phải là đối thủ của tên nhóc này, chỉ dựa vào sức mạnh, còn có cường độ thân thể này, sợ rằng có thể so tài với những tu giả võ đạo ở Tiên Vương bậc chín, thậm chí là bán bộ Tiên Tôn. Huyền Tinh Bình, tầm nhìn của bà không dùng được nữa rồi, còn không bằng con cháu của mình là Huyền Sơ Tình”, Phù Thanh Dung nhìn hướng Huyền Tinh Bình nói, mặc dù có chút khó chịu khi Huyền Sơ Tình không chết, nhưng có thể đả kích Huyền Tinh Bình cũng không tồi!
“Ba con ma thú cấp bốn đỉnh phong mà thôi”, Huyền Tinh Bình hờ hững đáp, tâm trạng bà ta đã bình phục lại, đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng.
“Vậy sao?”, Phù Thanh Dung khịt mũi.
Cùng lúc đó.
“Trời ơi! Nhanh nhìn xem, cậu Nhạc cũng đụng phải oán thú rồi, chỉ có một con, nhưng… nhưng… nhưng lại là oán thú cấp năm!”, có người hét lớn một câu.
Thoáng chốc ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Nhạc Diễn trên màn hình.
Vừa nhìn.
Lại là một cảnh tượng khiến hai mắt người ta phải sáng ngời.
Đúng.
Oán thú cấp năm.
Là oán thú cấp năm vô cùng hiếm gặp.
Thực lực của oán thú cấp năm, về cơ bản cách biệt với cảnh giới Tiên Tôn cũng không còn xa nữa nhưng trong các cuộc thi bí cảnh trước đây, đã từng có tu giả võ đạo với cảnh giới bán bộ Tiên Tôn chết dưới móng vuốt của yêu thú cấp năm.
Trên màn hình, Huyền Thi Yến đã sợ tới mức cả người cứng đờ run lẩy bẩy, cô ta chết lặng đứng tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu.
Điều này cũng là bình thường.
Huyền Tinh Bình suy cho cùng cũng chỉ là một Tiên Vương bậc năm, đối diện với oán thú cấp năm, đến tư cách là một con kiến qua đường cũng chẳng có.
May mắn thay, Nhạc Diễn đứng trước người Huyền Thi Yến.
Vẻ mặt hắn ta vẫn ung dung nhàn nhã không đổi.
Chỉ là, sâu trong đôi mắt đang nhen nhóm chút nặng nề.
Chớp mắt.
“Thái Hoa Thanh Ấp Kiếm!”, bàn tay của Nhạc Diễn như làm ảo thuật, nháy mắt liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu lam.
Kiếm quang trong veo vô cùng.
Giống như một làn nước trong xanh.
Kiếm quang lúc ẩn lúc hiện, mang đến cho người ta một loại vần sóng ánh nước khó nói thành lời.
Kiếm quang bắn về phía trước.
Còn phảng phất lộ ra một loại ác liệt tứ phương một cách kỳ quái..
“Quy luật nước bát đoạn hạ phẩm!”
“Kiếm ý bát đoạn bán bộ!”
...
Thành chủ Mai Tiên tán thưởng cảm thán.
Lời này vừa vang lên.
“Gừ gừ gừ gừ…”, con oán thú cấp năm kia dường như cảm nhận được mùi vị nguy hiểm, liền làm ra một động tác khiến người ta phải kinh ngạc, nó vậy mà xoay người bỏ trốn.
Đúng.
Chạy rồi.
Tại khoảnh khắc cảm nhận được sự nguy hiểm chí mạng và khủng bố từ một kiếm này của Nhạc Diễn phát ra, con oán thú cấp năm này dứt khoát bỏ chạy.
Kỳ lạ đến cực điểm.
Hung tàn? Ngu ngốc? Điên cuồng?
Nào có đâu?
Đây còn là oán thú sao?
“Ầm!”
Cùng với sự trốn chạy của oán thú cấp năm, một kiếm kia của Nhạc Diễn liền đổ ập xuống mặt đất.
Tiếng động không lớn.
Nhưng lại xé toạc một khe sâu.
Một khe hẹp trải dài hàng chục km với chiều rộng vài trăm mét.
Một khe nứt sâu không thấy đáy.
Trên khe nứt còn bao trùm nồng đậm ý cảnh của gió, còn có kiếm ý, hồi lâu không thể tiêu tan.
Thực sự kinh khủng không thôi.
“Cậu Nhạc, anh…”, Huyền Thi Yến kích động không nói nên lời, cô ta đã sùng bái Nhạc Diễn tới mức không ngôn ngữ nào có thể hình dung.
Đây mới là yêu nghiệt!
Đây mới là đàn ông!
Chương 915: Anh có thể buông tôi ra được không
Sùng bái đến nỗi cô ta có chút tự ti.
Ở thế giới bên ngoài, phía trước phía sau phòng khách chỉ còn lại những tiếng thở lạnh ngắt.
“Phù Thanh Dung! Bà thấy mắt nhìn của bổn tọa kém lắm sao? Thái Hoa Động Thiên đâu phải thứ mà bà có thể tưởng tượng nổi? Làm sao một thằng nhóc với lai lịch không rõ ràng và thực lực cũng tạm ổn có thể so sánh được với cậu chủ Nhạc Diễn chứ?”, Huyền Tinh Bình hừ lạnh một tiếng, nói.
Giọng nói vô cùng có lực.
Phù Thanh Dung muốn phản bác nhưng không biết nên phản bác kiểu gì.
Ngay cả oán thú cấp năm khi đối mặt với Nhạc Diễn mà cũng có ý định tháo chạy, chỉ có thể nói là Nhạc Diễn quá mạnh.
Chỉ sợ là sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn cảnh giới bán bộ Tiên Tôn nhiều.
“Anh rể cũng không tồi đâu! Có lẽ, oán thú cấp năm gặp phải anh rể cũng phải quỳ và chạy ý chứ”, Lạc Ngưng Nhi lẩm bẩm một câu, giọng nói không hề che giấu.
Hiện giờ cô ta đã là fan cứng của Tô Minh rồi.
Với những cung bậc cảm xúc thay đổi, giờ đây trong lòng cô ta đều là vẻ sùng bái.
Dễ dàng giết chết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong kỳ, vậy mà còn không giỏi sao?
“Không hiểu gì thì câm mồm đi!”, Huyền Tinh Bình quét nhìn Lạc Ngưng Nhi một cái nói: “Cấp bậc của oán thú phân chia rất nghiêm ngặt. Oán thú cấp bốn và cấp năm không thể so với nhau được”.
Rất nhiều người có mặt ở đây đều gật đầu đồng ý.
Đúng vậy!
Oán thú cấp bốn và cấp năm không thể so với nhau!
Còn Tô Minh lúc này lại không biết những lời bàn luận ở bên ngoài.
Anh có chút vui mừng, tâm trạng cũng tốt hơn.
Thậm chí còn quên cả việc buông Huyền Sơ Tình đang ôm trong lòng.
Tại sao tâm trạng Tô Minh lại tốt thế?
Bởi vì sau khi giết chết ba oán thú cấp bốn đỉnh phong thì trong chớp mắt anh lại có được đồ tốt.
Ùm! Anh đã thu nó vào trong kho tàng huyết mạch.
Đó là ba viên tinh kết.
Ba viên tinh kết của quy luật không gian.
Đây là lần đầu tiên anh gặp tinh kết.
Gọi là tinh kết chính là thứ được ngưng kết lại sau khi một phần sinh linh chết đi để lại. Tiền đề là sinh linh đó khi còn sống phải có cấp bậc rất cao. Nếu không thì không thể để lại tinh kết.
Ba con oán thú cấp bốn đỉnh phong vẫn chưa đủ tư cách này.
Nhưng chúng khá may mắn. Chắc là trước đó có được lượng lớn tiên nguyên trong đạo không gian của một vị nào đó được chôn trong bí cảnh Mai Tiên.
Trong tiên vận hàm chứa quy luật không gian của vị đó.
Chúng còn hấp thụ được phần nhỏ quy luật không gian. Nhưng kể cả là phần nhỏ thì ba con oán thú cũng thu hoạch được khá nhiều, có được tốc độ và ẩn mình quái dị.
Tinh kết mà Tô Minh có được, nói một cách chính xác là tinh kết trong đạo không gian được để lại khi ba con oán thú không luyện hóa được.
Đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Sau khi có được ba viên tinh kết này, Tô Minh đã dùng kho tàng huyết mạch để luyện hóa và tiêu diệt hoàn toàn ý chí đạo không gian và những hướng lệch lạc của quy luật không gian trong đó.
Từ đó anh có được sức mạnh của quy luật không gian thuần túy nhất.
Lúc này anh đâu còn do dự nữa mà trực tiếp nuốt trọn.
Cảm giác này thật thích!
Tô Minh có thể cảm nhận được rõ ràng, lúc mình nuốt trọn sức mạnh của quy luật không gian này thì lĩnh ngộ và nắm bắt đối với quy luật không gian cũng được tăng lên.
Rất nhanh đã lên đến Bát Đoạn trung kỳ.
Lĩnh ngộ và nắm bắt về quy luật không gian của anh đã từ Bát Đoạn sơ kỳ lên trung kỳ.
Cũng coi như tăng thêm được một cảnh giới nhỏ.
Điều này cũng có nghĩa là sức chiến đấu cũng được tăng lên khá nhiều.
“Tô… Tô Minh! Anh có thể buông tôi ra không?”, Huyền Sơ Tình nhỏ giọng đáp.
Bị Tô Minh ôm chặt vào lòng, mặc dù rất ấm áp khiến cô ta cảm nhận được cảm giác an toàn, thậm chí là không muốn buông ra.
Nhưng cô ta vẫn thấy xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ ửng, đến hơi thở cũng khó khăn hơn.
“Á?”, Tô Minh vội buông Huyền Sơ Tình ra, nói: “Xin lỗi nha! Ban nãy tôi quên mất”.
“Quên á?”, Huyền Sơ Tình lườm Tô Minh một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng là lợi dụng mà còn nói thế.
Nhưng nể tình anh cứu tôi một mạng nên tôi không chấp với anh.
Sau đó Huyền Sơ Tình đột nhiên nghĩ tới thực lực của Tô Minh, không kìm nổi mà hỏi: “Thực lực của anh…”.
Giết được ba oán thú cấp bốn trong giây lát?
Đùa à?
Điều này khác hoàn toàn với những gì cô ta biết về thực lực của Tô Minh.
“Trên đường từ tầng Nghịch Huyết Ma Hổ đến bí cảnh, chẳng phải có ba ngày sao? Tu luyện cũng có chút thu hoạch”, Tô Minh giải thích.
“Nói dối!”, Huyền Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, nói.
“Cứ coi là nói dối đi! Dù sao thì thực lực của tôi rất mạnh, biết đâu lại giúp cô lấy được vị trí thứ nhất”, Tô Minh cười nói.
“Khì khì! Thứ nhất? Anh trai tôi đến đây thì may ra còn được. Nếu anh mà dẫn dắt tôi lấy được vị trí thứ nhất thì tôi… Tôi…”.
“Tôi làm sao?”
“Cho anh ôm cái nữa! Hừm!”, Huyền Sơ Tình hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lại đỏ lên.
“Ôm thì có gì thú vị, đâu được …”, Tô Minh cười kiểu dâm dê.
“Câm miệng! Không được cái gì…? Anh còn định làm gì nữa?”, sắc mặt Huyền Sơ Tình càng đỏ hơn, lườm Tô Minh gắt lên: “Đồ háo sắc”.
“Không phải chứ? Tôi chưa nói gì mà đã bảo tôi háo sắc rồi?”, Tô Minh cạn lời.
“Có phải hay không thì trong lòng anh rõ nhất”, Huyền Sơ Tình thấy tâm trạng mình cũng tốt hơn nhiều. Có thể sống sót sau trận chiến kia, cô ta không kìm nổi mà muốn đấu khẩu với Tô Minh.
“Được rồi! Chúng ta tiếp tục lên đường thôi”, Tô Minh nói.
Sau đó hai người đi về phía trước.
“Anh có chắc chắn là đi hướng này không?”, Huyền Sơ Tình hỏi mà có chút sợ hãi. Cũng chính hướng này mà suýt chết khi gặp ba con oán thú.
“Ừm!”, Tô Minh gật đầu nói.
Anh không có ý gì đặc biệt mà cứ đi thôi.
Bình luận facebook