-
Chương 886-890
Chương 886: Nếu có thêm ông già là tôi thì sao
Bảy tám người nhà họ Chu có mặt ở đây đều mạnh hơn Chu Tồn Uyên, đặc biệt là chú hai, một Tiên Vương tám chuyển, cũng không phải trò đùa.
Chu Tồn Uyên không tin một mình Tô Minh có thể chiến thắng được chú hai và bảy tám người nhà họ Chu!
Đương nhiên, tuy trong lòng Chu Tồn Uyên không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là hắn ta ghen tỵ đến phát điên!
Tô Minh xuất hiện khiến hắn ta cảm thấy mình như một đống rác rưởi.
Nếu Tô Minh không chết thì lòng theo đuổi võ đạo của hắn ta sẽ sụp đổ.
Trong lòng Chu Tồn Uyên cực kỳ muốn Tô Minh chết, dù có phải hy sinh một số người trong bảy tám người kia thì cũng đáng.
Ánh mắt Chu Phú lóe lên, không nói gì vì đang do dự. Ông ta biết nếu mọi người lên hết, có lẽ sẽ giết được Tô Minh, nhưng lỡ không giết được thì sao?
Nếu không thành công thì đã không phải là mạng sống của những người có mặt ở đây, mà là của cả nhà họ Chu.
Sau đó, khi ánh mắt Chu Phú đã dần trở nên quyết tâm, định mở miệng nói gì thì... Bỗng nhiên, không khí chợt dập dờn, có hai thanh niên xuất hiên. Một người tóc bạc, gương mặt cực kỳ điển trai, dáng người cao to, vũ khí trong tay lại cực kỳ bắt mắt. Đó là một cây kéo màu tím... Người còn lại trông hơi xấu, mặc võ phục màu xám. Nếu nói có gì lạ thì chính là tay phải của gã trông vạm vỡ hơn tay trái rất nhiều.
Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là hai người này đều chưa tới 10 triệu tuổi. Tên đầu bạc chỉ khoảng 8 triệu, còn tên xấu xí chỉ mới 9 triệu, cũng được coi như thuộc thế hệ trẻ.
Tên đầu bạc là Tiên Vương sáu chuyển, cao hơn Chu Tồn Uyên một cảnh giới. Còn tên xấu xí lại khá khủng bố, là một Tiên Vương bảy chuyển, dù là so với Chu Phú thì cũng chỉ yếu hơn một cảnh giới mà thôi.
Hai người này bỗng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt Chu Tồn Uyên lóe lên, vì hắn ta biết hai người kia, người đầu bạc tên là Dư Tự, gã xấu xí tên là La Truất.
Dư Tự cũng nằm trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, mà thứ hạng còn cao hơn Chu Tồn Uyên rất nhiều.
Còn La Truất, lại nằm trong bảng xếp hạng Đạp Thiên, tuy chỉ xếp cuối, hằng năm đều quanh quẩn ở vị trí thứ 95, nhưng cũng là nằm trong bảng Đạp Thiên. Chưa đến 10 triệu tuổi đã bước vào bảng xếp hạng Đạp Thiên thì khá là khủng bố. Đó là điều mà Chu Tồn Uyên có mơ cũng không được, vả lại, sự chênh lệch của hai bên còn chẳng phải là nhỏ.
Sao hai người này lại bỗng dưng xuất hiện?
"Anh là Tô Minh đúng không?", trong sự yên tĩnh đầy nghiêm túc, khó hiểu, Dư Tự và La Truất nhìn về phía Tô Minh, rồi Dư Tự bỗng mở miệng hỏi.
"Đúng thế", Tô Minh gật đầu.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Dư Tự - Nhị minh chủ của liên minh Vô Song".
"Tôi là La Truất - Đại minh chủ của liên minh Vô Song", La Truất cười nói.
Liên minh Vô Song?
Thực tế, rất nhiều người có mặt ở đây đều không hiểu lắm về lời giới thiệu của hai người, vì liên minh Vô Song cũng không mấy nổi tiếng ở nền văn minh Trạch. Vả lại, nó là thế lực chủ yếu lấy nhiệm vụ qua lại trong hư không để tìm kiếm nền văn minh chết, nên không muốn nhiều người biết đến.
Ánh mắt Tô Minh chợt lóe.
"Anh Tô này, xin hỏi, Tam minh chủ và Lục minh chủ của liên minh Vô Song đều chết trong tay anh hả?", Dư Tự hỏi.
Câu ấy vừa được nói ra, Chu Tồn Uyên và đám người nhà họ Chu còn đang lo lắng hai người kia quen biết hay là bạn của Tô Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà không những thế, sau đó còn mừng như điên!
Buồn ngủ cái đã có người đưa gối đầu tới rồi!
Sắc mặt Huyết Vu Hổ thì lại trắng bệch, tiêu rồi! Sao ngay lúc quan trọng, kẻ thù lại tìm tới cửa cơ chứ? Xui thật sự!
"Hay, hay, hay, đáng đời!", Hổ Vân kích động muốn chết, không kiềm nổi siết chặt nắm tay, căm hận, hả hê nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt cô ta như đang nói, anh có giỏi thì ngông tiếp đi!
"Đúng vậy, họ đều chết trong tay tôi", khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại chẳng hề phủ nhận mà lại dứt khoát gật đầu, thậm chí còn cười.
Sắc mặt của Dư Tự và La Truất đều thay đổi hẳn.
Thái độ của Tô Minh khiến sát khí của hai người bùng nổ.
Không thèm phủ nhận hay nói xạo luôn? Cứ vậy nhận? Không sợ?
"Nếu như tôi không nhìn nhầm thì lúc này, tình hình của anh Tô cũng không hay cho lắm nhỉ?", Dư Tự hỏi, ý bảo giờ Tô Minh đã bị người nhà họ Chu bao vây. Tuy hắn ta đã cố gắng nhịn, nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn nhẫn trên mặt. Còn La Truất thì y như kẹp dao giấu kiếm, khí tức cả người khóa chặt Tô Minh, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống.
Dư Tự tiếp tục hỏi: "Nếu trong tình huống như này, có tôi và Đại minh chủ nhúng tay vào thì sao? Anh cảm thấy nó sẽ trở nên như thế nào?"
Hai người này định nhúng tay vào ư? Chu Tồn Uyên mừng rỡ.
Chu Phú cũng hết sức vui vẻ, nếu có hai người đó thì phần thắng sẽ lớn hơn.
Đặc biệt là La Truất, một Tiên Vương bảy chuyển cực kỳ khủng bố. Cảnh giới kiểu đó đã gần với mình, Chu Phú còn nghi nếu nói về sức chiến đấu, có khi La Truất cũng chẳng kém cạnh gì mình. Vì ông ta mơ hồ ngửi được sự nguy hiểm trên người gã. Chu Phú đoán, có lẽ La Truất kia còn có thể chiến đấu vượt cấp.
"Hai người cũng muốn nhúng tay? Có lẽ tình hình sẽ trở thành có thêm hai cái xác chết nữa chết thôi", Tô Minh đáp một cách đầy tự tin.
Má nó!
Dù là Chu Phú, Dư Tự hay những khách khứa có mặt ở đây đều không khỏi giật giật khóe miệng.
Huyết Vu Hổ run lẩy bẩy, ông anh của tôi ơi, anh... Phát điên đấy à!
"Thế ư? Nếu thêm ông già tôi đây thì sao", đúng lúc này, ai cũng không ngờ là không khí lại dập dờn, một ông lão lưng còng, đầu trọc, làn da ngăm đen, lòng trắng mắt gần như bao phủ cả con ngươi, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh mặc trường bào màu đen bỗng xuất hiện. Ông ta cầm một cây gậy ba toong, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy rét run vì có một con Giao Long thu nhỏ nằm vắt ngang bên trên. Con Giao Long kia có đôi mắt màu đỏ, trông rất thông minh, đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Chương 887: Huyết Ma Giao phản tổ
Ông lão kia chính là Tiên Vương tám chuyển, mà còn là Tiên Vương tám chuyển đỉnh phong, chỉ cách chín chuyển một xíu.
Chu Phú có thể xác định, ông lão bất ngờ xuất hiện kia đã bước nửa bước vào chín chuyển.
"Tôi tên là Tiêu Lục", giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt già nua căm hận nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ông ta lại nói: "Bạch Y và Linh Nhi là cháu trai và cháu gái của tôi, hai người đó chết trong tay cậu đúng không?"
Tiêu Lục vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhìn về phía Tô Minh rồi hít sâu một hơi.
Đù! Ngon!
Mối thù này chắc không đội trời chung con mẹ nó rồi nhỉ?
"Nếu Bạch Y và Linh Nhi trong miệng tiền bối là Tiêu Bạch Y và một cô gái áo đỏ đầy tàn nhẫn, xảo quyệt thì tôi nghĩ chắc đúng rồi đó", Tô Minh nhìn Tiêu Lục cười, gật đầu đáp.
Đúng vậy, là Tô Minh tôi giết đấy.
Tiêu Lục im lặng, nhưng một giây sau, ông ta bỗng giơ cây gậy ba toong lên chỉ thẳng lên trời, hét: "Lung Thiên Chú!"
Thoáng chốc, một luồng ánh sáng kỳ dị chợt vờn quanh cây gậy ba toong, rồi thông qua miệng con Giao Long kia phun ra, phóng thẳng lên cao. Sau đó, xòe ra tạo thành một cái lồng.
Kế tiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều... đều... đều cảm giác được tầng Nghịch Huyết Ma Hổ bị bao phủ và ngăn cách với hư không bên ngoài. Hư không loạn lưu không cách nào vào được. Đương nhiên, cũng chẳng cách nào đi ra ngoài.
"Lung... Lung Thiên Chú trong truyền thuyết?", Chu Phú không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn về phía Tiêu Lục, quả nhiên, một Tiêu Lục trông già nua đã trở nên càng giả cả đến nỗi như giây tiếp theo sẽ hóa thành một đống xương khô.
Lung Thiên Chú cũng không phải bí kỹ của riêng ai, có rất nhiều cao thủ trên đời này đều biết dùng, tác dụng của nó là bao phủ. Sau khi bị bao phủ thì gần như có thể tạo được một lồng giam không cách nào trốn thoát. Tóm lại là mảnh không gian ấy sẽ bị chụp lại.
Đừng nói là Chu Phú, dù cho ông ta có mạnh hơn gấp trăm lần cũng khó mà phá hủy Lung Thiên Chú rồi chạy trốn.
Đương nhiên, nó hiệu quả như vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn, khi dùng nó cần phải tốn mấy trăm triệu năm tuổi thọ.
Nói chung, dù là Tiên Vương tám hay chín chuyển thì khi thi triển Lung Thiên Chú sẽ bị rút mất 99,9% tuổi thọ của mình.
Thậm chí, Chu Phú có thể khẳng định, Tiêu Lục đã không sống được bao lâu nữa!
"Bí kỹ tốt đấy chứ", Tô Minh liếc nhìn không trung, khen. Anh cũng cảm giác được bị khóa lại, dù là pháp tắc thất đoạn đỉnh phong thì cũng không thể phá hủy Lung Thiên Chú kia rồi bỏ chạy. Đương nhiên, từ đầu tới cuối, Tô Minh cũng không định chạy.
Trái lại, anh còn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Trận chiến trước mắt rất thú vị, không phải sao?
Máu trong người anh bắt đầu sôi lên sùng sục.
"Có vẻ cậu rất thích không chết không ngừng nhỉ? Vậy bắt đầu cuộc chơi thôi", Tiêu Lục giơ gậy ba toong lên, chỉ thẳng vào Tô Minh nói.
Lúc này, sát khí trên người ông ta hoàn toàn bùng nổ và như hóa thành thực chất.
Quả thực như là máu tràn ngập trong lỗ chân lông, lỗ mũi... cực kỳ gay mũi.
"Huyết Ma Giao, xé nát cậu ta!"
Tiêu Lục khẽ quát.
Vèo...
Con Giao Long nhỏ trên gậy ba toong lập tức phóng ra, hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo tận xương. Vả lại, trên đường đi, nó còn phóng to lên. Nhoáng cái đã to hơn gấp chục, gấp trăm ngàn lần.
Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng rồng che trời lấp đất chợt xuất hiện trước mặt mọi người. Nó thật sự rất to, gần như nhét kín cả sân võ đạo.
Lớp vảy màu vàng sáng lấp lánh.
Khí tức tàn ác đầy máu tanh như thổi mọi người về thuở thái cổ.
Bắt mắt nhất là móng vuốt và cái đuôi, chúng như tiên binh, tiên khí phóng to vô số lần... lóe lên vẻ sắc lạnh. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà đôi mắt như bị mù.
"Gào...", con Giao Long kia gầm lên, một nửa đất trời bắt đầu sụp đổ, vô số vực sâu ầm ầm xuất hiện, những ngọn núi lửa chết đều tỉnh lại, dung nham nóng bỏng, ngọn lửa, tro bụi phóng thẳng lên cao như tận thế.
Khí tức phát ra từ trên người nó quét ngang mọi thứ, trông cực kỳ chấn động. Dưới khí tức ấy, hầu như những khách khứa có mặt ở đây, ai có cảnh giới thấp hơn Tiên Vương đều bị thương nặng.
Huyết Vu Hổ vì có Tô Minh bảo vệ, chứ không đã hóa thành một đống cát bụi rồi.
"Huyết Ma Giao cấp phản tổ!", ánh mắt La Truất đầy nghiêm túc, lẩm bẩm.
Huyết Ma Giao cũng không đáng sợ, trong một số vực sâu xa xưa ở nền văn minh Trạch đều có nó.
Huyết Ma Giao trưởng thành thì sức chiến đấu cũng chỉ khoảng Tiên Vương năm chuyển thôi.
Thế nhưng, con Huyết Ma Giao trước mặt lại là dị chủng, có cấp bậc phản tổ hiếm có trong loài này.
Phản tổ nghĩa là sức mạnh, lực phòng ngự, chỉ số thông minh, tốc độ... của Huyết Ma Giao sẽ tăng lên mấy lần, cực kỳ mạnh.
Thậm chí, La Truất còn nghi dù là mình cũng chưa chắc đánh thắng được con Huyết Ma Giao kia.
Càng đáng sợ hơn là, e rằng con Huyết Ma Giao kia đã đi theo Tiêu Lục rất nhiều năm, gần như là hoàn toàn ăn ý với ông ta. Vì Tiêu Lục cực kỳ căm hận Tô Minh, nên nó cũng vậy.
Giờ phút này, nó rõ ràng là đang nổi điên!
"Hai cậu này, lát nữa, khi Tô Minh đánh nhau với Huyết Ma Giao, nếu cậu ta bị Huyết Ma Giao giết thì coi như hên. Nếu không thì chúng ta cùng ra tay, tiễn cậu ta về chầu, thế nào?" Chu Phú mở miệng nói với giọng cực kỳ tàn nhẫn.
Chương 888: Tô Minh điên cuồng
Chẳng hề để ý chuyện ỷ đông hiếp yếu, càng chẳng quan tâm việc ỷ lớn hiếp nhỏ.
Chỉ cần thắng và giết chết đối phương thì dùng cách gì cũng được, thắng làm vua, thua làm giặc.
"Đương nhiên", Dư Tự, La Truất không chút do dự gật đầu, híp mắt, sự tàn nhẫn và sát khí cũng chẳng thua kém gì Chu Phú.
Tiêu Lục thì càng không cần phải nói rồi.
Đúng lúc này.
"Vèo!"
Con Huyết Ma Giao kia vươn móng vuốt, cào một phát về phía Tô Minh. Móng vuốt che phủ bầu trời, to lớn như một ngọn núi, trông cực kỳ chấn động!
Tốc độ của nó lại càng đáng sợ, nghiền nát hư không và hàng tỷ pháp tắc, làm lơ mọi lực cản và không khí, còn nhanh còn cả dịch chuyển tức thì, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Minh.
Nhìn từ xa thì lúc này, trông Tô Minh như một con kiến bị bàn chân của rồng đạp xuống.
Mà điều khiến người ta rét lạnh lại là sức mạnh phát ra từ trên móng vuốt của con Huyết Ma Giao kia. Dù ngoài Tô Minh ra, thì chẳng ai có mặt ở đây bị nó nhằm vào, nhưng vẫn cảm thấy sức mạnh khủng bố dập dờn trên móng vuốt kia! Mạnh một cách biến thái!
"Cút!", mắt thấy, móng vuốt kia sắp cào vào người mình thì Tô Minh giẫm mạnh chân xuống đất, ngẩng phắt đầu lên, mặt mày lạnh lùng, ý chí chiến đấu sục sôi, siết chặt nắm tay, đấm thẳng ra.
Hơn 10 ngàn tỷ sức mạnh công với kiếm ý đỉnh cấp không chút kiêng nể hay sợ hãi ầm ầm đấm ra.
Ầm...
Thoáng chốc, như có hơn mười viên đạn hạt nhân nổ tung khuếch tán ra xunh quanh. Âm thanh đó vang vọng chấn động vượt ngoài phạm vi chịu đựng của màng tai.
Mà đi cùng với sóng âm đó, rõ ràng có thể thấy được cả người Tô Minh giống như cây đinh bị một cây búa đóng thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu!
Cái hố đó cực kỳ sâu, sâu không thấy đáy!
Bên cạnh cái hố đó là vố số cái khe trải rộng ra xung quanh.
Có điều, bản thân Huyết Ma Giao cũng bay ngược ra ngoài gần mấy chục mét. Tuy chỉ có mấy chục mét, nhưng cũng rất đáng sợ. Suy cho cùng, với sức lực, khổ người, lực phòng ngự kia mà có thể đánh bay nó thì quả thực không phải là người.
"Dùng nắm tay có thể đánh bay Huyết Ma Giao cả mấy chục mét thì đúng là biến thái khiến lòng người rét run. Đáng tiếc, đã chết", Chu Phú lẩm bẩm. Ông ta thừa nhận, dù là mình khi quyền đối quyền với nó thì cũng không làm được như Tô Minh.
Nhưng, mạnh như thế thì sao?
Bị đấm thẳng xuống đất không biết bao nhiêu mét thì khỏi nhìn cũng biết Tô Minh đã hóa thành một đống thịt nát. Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Song, một giây sau...
"Vèo!"
Cùng với một âm thanh xé gió là một bóng người màu máu phóng thẳng lên từ trong cái hố.
Người đó chính là Tô Minh! Một Tô Minh trông không ra hình người. Xương cốt cả người vỡ vụn, đâm ra tận thịt, y như một đống thịt bầy nhầy. Nhưng, anh vẫn còn sống, mà còn dồi dào sức sống.
Hơn nữa, sau khi anh phóng lên cao, dưới những đôi mắt khó tin và kinh ngạc của mọi người, cái cơ thể... cơ thể rách nát của Tô Minh lập tức hồi phục.
Gần như khi Tô Minh vọt lên tới không trung, đứng ngang hàng với Huyết Ma Giao thì cơ thể anh đã lành lặn như chẳng hề bị thương!
Nhìn mà muốn lọt tròng!
Song, nó còn không phải chỉ lành lặn ở bề ngoài, tiếng tim đập thình thịch, huyết khí cuộn cuộn như sóng thần đều nói cho mọi người một điều, anh khôi phục không chỉ ở mặt ngoài, mà còn ở cả bên trong.
Vả lại, đấy cũng chưa phải là điều chấn động nhất, khiến người ta bất ngờ hơn là Tô Minh bay lên ngang tầm với Huyết Ma Giao xong, lại hóa thành một vệt sáng, xông thẳng tới chỗ của nó.
Cận chiến!
Không ngờ, anh lại... lại tính đánh gần người với Huyết Ma Giao!
Có rất ít tu giả võ đạo khi chiến đấu với yêu thú sẽ chọn cách đánh gần, vì chỉ cần không phải đồ ngu thì đều biết yêu thú có sở trường về phòng ngự, sức mạnh và cơ thể khổng lồ. Những điều ấy mang đến rất nhiều ưu thế cho chúng.
Mà Huyết Ma Giao lại là yêu thú nổi tiếng trong việc đánh gần người.
Còn Huyết Ma Giao cấp phản tổ, cả cơ thể đều phủ kín vảy có lực phòng ngự chẳng kém cạnh gì tiên khí, sức mạnh lại khủng bố đến khó tin...
Cách làm ấy của Tô Minh đồng nghĩa với một câu: đâm đầu vào chỗ chết.
Nhoáng cái, Tô Minh đã xông tới trước mặt Huyết Ma Giao với một khoảng cách rất gần.
"Vèo!", đôi mắt của Huyết Ma Giao nhìn chằm chằm Tô Minh, giơ vuốt cào tới.
Móng vuốt ấy rất lớn, khi cào thì giống như một bức tường đập tới.
Tô Minh lại không né, đấm tiếp ra một quyền.
Ầm...
Quyền ấn vung lên, cả người Tô Minh bay ngược ra sau mấy ngàn mét, nếu không có Lung Thiên Chú thì chắc anh đã bay xa hơn rồi. Vả lại, trong quá trình ấy, anh còn tông bể tiên tắc, đập nát hư vô... Quá trình ấy như một trận động đất thảm thiết.
Bên cạnh đó, cơ thể Tô Minh cũng trở nên rất thê thảm, xương cốt đứt gãy, đầm đìa máu tươi, trông mà kinh.
Sau khi bay ra khoảng mấy ngàn mét, anh lại biến thành một người máu rách nát.
"Chắc phải có 15 ngàn tỷ sức mạnh ấy chứ? Đã thật!", Tô Minh cũng không sợ, mà còn vui vẻ, nhe răng cười. Máu trong người cuộn trào, chân khí điên cuồng vận chuyển, dồi dào sức sống.
Vết thương khôi phục với một tốc độ vô cùng khủng bố.
Cơ thể anh nhoáng lên, lại xông về phía Huyết Ma Giao với tốc độ còn nhanh hơn ban nãy!
Phát huy tinh thần đi chịu chết tới cùng cực.
Lần này, Tô Minh còn chưa đến gần.
"Vụt!"
Huyết Ma Giao giận điên người, sát khí như hóa lỏng, không thèm dùng móng vuốt nữa, vung cái đuôi khủng bố đập thẳng xuống.
Cái đuôi ấy như một tia sét màu vàng, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, kết hợp sức mạnh và tốc độ đập thẳng về phía Tô Minh.
"Ầm, ầm, ầm...", lần này, Tô Minh đấm ra ba quyền liên tiếp.
Quyền chồng quyền, nhưng vẫn bị thương nặng, bay ngược ra sau.
Cơ thể như chia nắm xẻ bảy, song vẫn lập tức lành lặn như cũ.
Đánh không chết.
Sau đó, khoảng mấy chục giây sau, Tô Minh lần lượt bị Huyết Ma Giao đập, cào, giẫm gần chết, đầm đìa máu tươi, rồi vẫn điên cuồng xông tới liều mạng so nắm tay.
Chương 889: Chơi đùa
Sau vài chục nhịp thở, nhịp tim của những người tại hiện trường vốn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Minh cùng Huyết Ma Giao như chững lại, suy nghĩ cùng võ đạo quan cũng như bị đánh tan.
Hóa thạch trong hóa thạch.
“Thật là sảng khoái!”, Tô Minh chìm đắm trong đó, anh có thể cảm nhận được loại cận chiến giống như tự tìm đường chết của Huyết Ma Giao này có lợi đối với mình.
Đây gọi là tôi luyện.
Là rèn giũa.
Anh rất thích cảm giác này.
Vô cùng hưởng thụ.
Nhưng lúc này mấy người Chu Phúc, Tiêu Lục, Dư Tự, La Truất lại không hẹn mà gặp, họ không thể nhẫn nhịn nữa.
Đảo mắt nhìn lẫn nhau.
Từ trong mắt của đối phương đều nhìn ra được sự kinh ngạc không dám tin.
Bọn họ phải hành động.
Phải diệt trừ Tô Minh.
Mặc dù Huyết Ma Giao chỉ có thể treo Tô Minh lên đánh nhưng lại không giết chết được anh, vậy đã đến lúc họ phải ra tay.
Hơn nữa, bọn họ nắm chắc 100% có thể giết chết Tô Minh, bởi vì, ngoại trừ không giết được Tô Minh, nhưng rõ ràng thực lực của Huyết Ma Giao cao hơn anh không chỉ một ít, bọn họ có nhiều người như vậy, nếu thực sự tùy ý tập kích bất ngờ đại khái cũng có thể đè nát Tô Minh giống như nghiền một con kiến vậy.
Thực sự rất đơn giản.
Hầu như không có bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào, cùng một lúc.
Tay Tiêu Lục lặng lẽ cầm một con dao nặng trĩu, khí thế ngất trời lao đến muốn khóa chặt Tô Minh.
Dư Tự trong nháy mắt dung hòa vào không khí, như thể biến mất.
La Truất thì siết chặt nắm đấm, một tầng ánh sáng như hóa thạch xẹt qua cánh tay cường tráng của hắn ta.
Ánh mắt Chu Phúc rét lạnh, bóng dáng cũng đồng thời biến mất.
Còn bảy tám trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu.
Vân vân…
Tất cả đều lao về phía Tô Minh.
"Tiểu tạp chủng, ngày chết của anh đến rồi!”, Hổ Vân chứng kiến cảnh này chỉ tàn nhẫn xen lẫn mong đợi nở một nụ cười lạnh.
Sau một phần mười nhịp thở.
Tô Minh lại một lần nữa ‘không biết sống chết’ đến phía trước Huyết Ma Giao…
Huyết Ma Giao vô cùng linh trí muốn vung vẩy cái đuôi khổng lồ tàn độc kia của mình, nó đã nhiều lần liên tiếp không thể thực sự giết chết Tô Minh, trong cơn thịnh nộ, chiêu chiêu nối tiếp vụt mạnh xuống, sức mạnh khi ra đòn cũng gia tăng theo từng đợt tấn công.
"Xùy…”
Chiếc đuôi khổng lồ dao động như mang theo cả đất trời ập xuống người Tô Minh.
Dưới những con ngươi dõi theo từng chuyển động của chiếc đuôi mà Huyết Ma Giao vung tới, đều cho rằng Tô Minh sẽ một lần nữa dùng nắm đấm phản kháng lại.
Thế nhưng…
Lần này!!!
Không phải.
Trong chớp mắt.
“Vốn dĩ ta còn tiếp chơi đùa tiếp với ngươi, đáng tiếc lại có người quấy rầy, chỉ có thể tiễn ngươi lên đường thôi”, giọng nói nhàn nhạt của Tô Minh văng vẳng trong không gian.
Trầm bổng phiêu đãng vào tai của từng người.
Cùng lúc đó.
“Thái U Hỏa”, Tô Minh thốt ra ba chữ.
Một ngón tay tùy ý trượt xuống.
Một ngọn lửa vờn quanh ngón tay giữa của anh.
Ngọn lửa đó xem ra cũng bình thường không có gì nổi bật.
Nhưng vừa rời khỏi ngón giữa của Tô Minh nó liền lập tức va chạm với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao.
Sau… sau… sau đó…
Một màn chấn động hàng trăm triệu người, một cảnh tượng mà họ dù trải qua ba đời năm kiếp cũng không thể nào quên đi, một cảnh tượng như muốn xé rách hai tròng mắt của người nhìn, xuất hiện, đó… ngọn lửa Thái U Hỏa đó sau khi tiếp xúc với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao, đuôi của nó liền giống như một trang giấy dính phải xăng dầu gặp phải tia lửa.
Bùng cháy.
Điên cuồng đốt cháy.
Bốc cháy cực nhanh cùng xu thế hung hãn mười phần.
Gần như trong chớp mắt, ngọn lửa đó từ phần đuôi lan rộng rồi nuốt chửng lấy toàn bộ thân hình của Huyết Ma Giao.
Chỉ thấy giữa không trung, có một quả cầu lửa cuồn cuộn, đường kính trải dài xuất hiện trước mắt.
Không có cơ hội nào để nghe thấy tiếng hét thảm thương của Huyết Ma Giao.
Giây tiếp theo.
Huyết Ma Giao biến thành hư vô.
Ngay cả cặn xương cốt cũng không chừa lại.
Và quả cầu lửa đang bốc cháy ngùn ngụt kia cũng tiêu tan.
Toàn bộ quá trình không đến một phần mười nhịp thở.
Quả thực diễn ra nhanh chóng tới mức hoang đường.
Chẳng hề có điềm báo khiến người ta có cảm giác như đang nằm mộng vậy.
Huyết Ma Giao… cứ…cứ như vậy chết rồi!
“Ngọn lửa đạt tới cấp bậc tiên hỏa thượng phẩm đỉnh phong đúng là không khiến người ta phải thất vọng”, Tô Minh vô cùng hài lòng.
Đồng thời.
Anh đột ngột quay đầu nhìn lại, cười gằn nói: “Các vị, đều lên đi, đồng loạt mà lên”.
Trước mắt dù là ẩn hiện trong hư không hay dựa gần trước mắt, cho dù là lặng im hay sát khí ngút trời…
Tô Minh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
La Truất, Dư Tự, Chu Phú, Tiêu Lục đều tới rồi!
Đến hay lắm!
Chu Phú, Dư Tự, La Truất, Tiêu Lục và những người khác lúc này đều rơi vào trầm lắng, im lặng lạ thường, tinh thần mỗi người đang kịch liệt run rẩy, bởi vì họ làm thế nào cũng không ngờ tới, vừa rồi … vừa rồi, khi Tô Minh cùng Huyết Ma Giao giao tranh, anh vẫn luôn là người rơi vào thế bị động, bị Huyết Ma Giao chơi đùa…?
Nói đến giết Huyết Ma Giao trong chớp mắt liền giết chết nó?
Giống như một giấc mộng.
“Nếu đã đầy đủ như vậy, cũng nên tiễn các vị lên đường thôi”, ý cười của Tô Minh càng thêm nồng đậm.
Lời còn chưa dứt.
Chiếc vòng trên cổ tay phải gợn lên từng làn sóng khí tức.
Hóa thành Ma La.
Ma La Kiếm nằm vững vàng trên tay phải Tô Minh.
Mà tại các đầu ngón tay trên tay trái, Thái U Hỏa đang lượn lờ biến động.
Tay phải Ma La, tay trái Thái U!
Sục sôi tinh thần chiến đấu!
Sát ý ngút trời.
Bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Cho dù là Tiêu Lục hay là Chu Phú, Dư Tự giờ phút này khi bị Tô Minh đảo mắt nhìn qua một cái cũng đã cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Dù là Ma La Kiếm trên tay phải Tô Minh, hay Thái U Hỏa bên tay trái đều mang tới cho họ loại cảm giác nguy hiểm cực độ.
Đặc biệt là Chu Phú, sắc mặt ông ta đã đen kịt khó coi tới mức có thể nhỏ ra mực, trong lòng là nỗi kinh sợ ngập tràn cùng hoang mang, những dự đoán trước đó về sức mạnh của Tô Minh hoàn toàn sai lầm!
Ước tính trước đây của ông ta về thực lực của Tô Minh hoàn toàn là dựa trên hiệu quả chiến đấu được thể hiện qua trận đấu giữa anh cùng Chu Tồn Uyên, chẳng ngờ…
Không phải.
Căn bản không đúng.
Lúc trước khi Tô Minh nghiền nát Chu Tồn Uyên, hoàn toàn không hề biểu hiện ra chút thực lực nào!
Anh ẩn giấu quá sâu.
Chu Phú thực sự rất hối hận.
Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng không có tác dụng nữa, với tính cách của Tô Minh, ông ta có thể phán đoán được, không chết không ngừng là thực sự không chết không thôi.
Chương 890: Xử lý từng người một
Giọng nói ngưng trọng khác thường.
Đám người Dư Tự, La Truất, Tiêu Lục cũng đều không phải kẻ ngốc.
Gật đầu thật mạnh.
"Ra tay!", ngay sau đó, Chu Phú đột nhiên quát lên rồi đồng thời giơ tay chém xuống một kiếm.
Kiếm là tiên khí thượng phẩm, kiếm pháp chính là kiếm pháp gia truyền đỉnh cấp nhất, cũng dễ dùng để ra tay nhất của nhà họ Chu - Vãng Sinh kiếm pháp, một bộ kiếm pháp đủ đạt tới cấp độ Tiên Vương.
Kiếm pháp được Chu Phú thuần thục nắm vững, cảnh giới gần tiếp cận viên mãn. Đây là còn chưa kể đến trong quá trình dao động kiếm quang còn hàm chứa ước chừng hơn ba loại ý cảnh, bao gồm bán bộ Bát Đoạn kiếm ý, Thất Đoạn đỉnh phong sát ý, cảnh giới Hắc Ám Thất Đoạn đỉnh phong.
Ba đại ý cảnh lần lượt thay đổi, dung hợp với nhau, gần như hoàn mỹ trở thành chất xúc tác của dao động kiếm quang, khiến cho kiếm quang vốn đã vô cùng sắc bén phảng phất như trở thành tia la-de cắt đứt được cả kim loại, mắt thường không thấy, thần hồn không bắt được, giữa ba động chập chờn chỉ có duy nhất mùi vị của kiếm sát nồng đậm!
Kiếm quang khóa chặt Tô Minh, chỉ cảm thấy nhãn cầu lóe lên, sau đó... kiếm quang đã đến trước mặt Tô Minh.
Cùng lúc với Chu Phú ra tay.
"Ầm!", cánh tay của La Truất run rẩy dữ đội, sấm sét khủng bố tựa như từng con mãng long màu tím đen lượn lờ quanh cánh tay gã, từng thớ cơ bắp uẩn phát ra lực lượng như bom nổ, nắm đấm đánh ra, che lấp cả mặt trời khổng lồ.
Quy luật lực lại... lại đạt đến Bát Đoạn không thể tin nổi!
Đúng.
Bát Đoạn chân chính.
Vỏn vẻn chỉ có quy luật lực nhưng đã đủ rồi.
Đánh ra một chưởng, ngay đến Lung Thiên Chú trên không cũng phải khẽ run rẩy, có cảm giác như sắp vỡ tan. Vô số sinh linh trên bầu trời ở phía cuối chân trời cũng đều rên rỉ.
Hư không bên ngoài Lung Thiên Chú bắt đầu lõm xuống, vỡ vụn, sụp đổ, nghiền thành bột phấn.
Nắm đấm đó trấn áp xông về phía Tô Minh...
Đầu quyền của La Truất cùng với kiếm quang của Chu Phú gần như đều phát huy sự tấn công đáng sợ đến cực điểm, hơn nữa còn một trái một phải khóa chặt Tô Minh.
Cũng không bài xích, ngược lại có hương vị quần anh hội tụ.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiêu Lục và Dư Tự gần như ra tay cùng lúc, dốc hết toàn lực, nhất là Tiêu Lục đâu chỉ là dốc hết sức lực chứ, lão điên này!
Một lão điên đã không còn sống được bao nhiêu nữa, căn bản không hề nghĩ tới mạng sống, chỉ muốn báo thù. Ông ta trong thời gian ngắn ngủi lại lần nữa đốt cháy thọ nguyên và tinh huyết, trực tiếp nâng cảnh giới lên tới cấp độ bán bộ Tiên Tôn.
Đúng vậy, sau cảnh giới Tiên Vương chính là Tiên Tôn.
Mà trong cả nền văn minh Trạch có được bao nhiêu Tiên Tôn đây?
Bán bộ Tiên Tôn đã tuyệt đối là bá chủ tột cùng, có thể trấn áp một phương rồi.
Tô Minh lúc này giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, lắc lư sắp chìm.
"Quyền ý không tệ, đáng tiếc, lực quyền không đủ", đúng lúc này, Tô Minh cũng hành động. Anh cười lớn, bá đạo tùy ý, tự tin tùy ý, ngước mắt lên nhìn, chính là chiến!
"Xuy!"
Một điểm Thái U Hỏa xuất hiện nghênh đón quyền ấn của La Truất, đồng thời, Ma La kiếm xuất động, Thiên Vẫn kiếm quang từ trên trời giáng xuống, đối mặt với một kiếm của Chu Phú.
Miệng liên tiếp quát nhẹ như đang ngâm thơ: "Không gian Trói Buộc, không gian Rơi, không gian Dịch Chuyển, không gian Áp Bách, không gian Bão Táp, không gian Chấn Động, không gian Nén, không gian Chồng Chất, không gian Sụp Đổ..."
Quả thực điên rồi!
Liền một mạch liên tiếp hơn mười loại thần thông quy luật không gian tựa như miễn phí ném ra.
Quả thực kinh hãi đến nổ mắt.
Dù sao, quy luật thần thông bắt đầu khai phá rất khó, cho dù là một vài yêu nghiệt đỉnh cấp nhất, để khai phá được một loại thần thông quy luật, cũng phải tốn đến hàng chục triệu năm! Huống hồ là hơn mười loại?
Hơn nữa, cho dù có nắm chắc mười mấy loại thần thông quy luật, nhưng có thể cùng lúc động dụng hết ra được sao?
Không cần nghỉ ngơi?
Không bị tiêu hao?
Chuyện đùa gì chứ?
Càng chưa nói đến, Tô Minh lúc này còn đang chiến đấu với Chu Phú và La Truất. Vào lúc này mà vẫn có thể phân tâm thi triển ra được quy luật thần thông ư?
Không cần nói cũng biết khách khứa tới tham dự hôn lễ ở đó, cho dù là đám người La Truất, Chu Phú chấn động tâm thần cỡ nào, như nhìn thấy quỷ.
Không chỉ như vậy, anh còn đặc biệt sử dụng rất tốt.
Ném ra hơn mười loại thần thông quy luật không gian, lập tức trói chặt mấy người Dư Tự, Tiêu Lục và cả trưởng lão, chấp sự nhà họ Chu gần đó, đang ở thế tích lực chờ phát động đại chiêu.
Ít nhất, trong mấy lượt hô hấp, Tiêu Lục đừng nghĩ tới thoát thân, trong hơn mười lượt hô hấp, Dư Tự đừng nghĩ đến việc giãy dụa, về phần những trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu kia thì có thể nói là không có khả năng giãy dụa thoát ra.
Muốn bao vây tấn công sao?
Tô Minh đã cho cơ hội này chưa?
Chớp mắt.
"Hô...", dưới âm thanh chói tai, tựa như gió lốc tâm linh đập vào mắt, quyền ấn của La Truất đã bị thôn phệ, bị Thái U Hỏa trực tiếp thôn phệ biến thành hư vô.
Bát Đoạn quyền ý cũng chỉ uổng phí!
Trước mặt Thái U Hỏa thượng phẩm đỉnh phong... vẫn không thể ngăn cản nổi.
Về phần một kiếm đó của Chu Phú càng thê thảm hơn, đối mặt với Ma La Kiếm và Thiên Vẫn kiếm pháp căn bản không cùng một đẳng cấp.
"Cái gì?", Chu Phú và La Truất kinh ngạc.
Chưa đợi cho cảm xúc chấn động lắng xuống...
"Đáng chết!", đã thấy Tô Minh nhe răng trợn mắt ra cười, ánh mắt chuyển động nhìn về phía Chu Phú.
Về phần La Truất, anh tạm thời trực tiếp gác sang một bên.
Xử lý từng người một.
"Không hay!", Chu Phú điên cuồng biến sắc, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm tính mạng cực hạn, hoàn toàn xuất chiêu theo bản năng.
"Tứ Phương Lôi Động! Thiên Kiếm Chu Sát!"
"Lạc Thu Chi Hà, Trảm Đoạn Tiên Lộ!"
"Kiếm Động Cửu Châu, Nhất Kiếm Đoạn Tiên Hồn!"
Chu Phú kể ra cũng là một người ngoan cường, đứng giữa ranh giới sinh tử mà vẫn cực kỳ quả cảm, phun ra một ngụm máu tươi lên thân tiên khí thượng phẩm trong tay, vốn đã là tiên khí thượng phẩm lúc này lại đốt cháy lên, hương vị sắc bén táo bạo càng lúc càng nồng đậm, một mạt kiếm quang chợt lóe lên liền bắn ta, như sắp cắt đứt đất trời cùng tâm thần võ đạo.
Chu Phú không chút do dự thúc giục đan điền đến cực hạn, không hề giữ lại bất cứ chút tiên nguyên nào mà ông ta có, không kiêng dè gì vận chuyển, liên tục chém ra ba kiếm.
Bảy tám người nhà họ Chu có mặt ở đây đều mạnh hơn Chu Tồn Uyên, đặc biệt là chú hai, một Tiên Vương tám chuyển, cũng không phải trò đùa.
Chu Tồn Uyên không tin một mình Tô Minh có thể chiến thắng được chú hai và bảy tám người nhà họ Chu!
Đương nhiên, tuy trong lòng Chu Tồn Uyên không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là hắn ta ghen tỵ đến phát điên!
Tô Minh xuất hiện khiến hắn ta cảm thấy mình như một đống rác rưởi.
Nếu Tô Minh không chết thì lòng theo đuổi võ đạo của hắn ta sẽ sụp đổ.
Trong lòng Chu Tồn Uyên cực kỳ muốn Tô Minh chết, dù có phải hy sinh một số người trong bảy tám người kia thì cũng đáng.
Ánh mắt Chu Phú lóe lên, không nói gì vì đang do dự. Ông ta biết nếu mọi người lên hết, có lẽ sẽ giết được Tô Minh, nhưng lỡ không giết được thì sao?
Nếu không thành công thì đã không phải là mạng sống của những người có mặt ở đây, mà là của cả nhà họ Chu.
Sau đó, khi ánh mắt Chu Phú đã dần trở nên quyết tâm, định mở miệng nói gì thì... Bỗng nhiên, không khí chợt dập dờn, có hai thanh niên xuất hiên. Một người tóc bạc, gương mặt cực kỳ điển trai, dáng người cao to, vũ khí trong tay lại cực kỳ bắt mắt. Đó là một cây kéo màu tím... Người còn lại trông hơi xấu, mặc võ phục màu xám. Nếu nói có gì lạ thì chính là tay phải của gã trông vạm vỡ hơn tay trái rất nhiều.
Đương nhiên, những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là hai người này đều chưa tới 10 triệu tuổi. Tên đầu bạc chỉ khoảng 8 triệu, còn tên xấu xí chỉ mới 9 triệu, cũng được coi như thuộc thế hệ trẻ.
Tên đầu bạc là Tiên Vương sáu chuyển, cao hơn Chu Tồn Uyên một cảnh giới. Còn tên xấu xí lại khá khủng bố, là một Tiên Vương bảy chuyển, dù là so với Chu Phú thì cũng chỉ yếu hơn một cảnh giới mà thôi.
Hai người này bỗng xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh mắt Chu Tồn Uyên lóe lên, vì hắn ta biết hai người kia, người đầu bạc tên là Dư Tự, gã xấu xí tên là La Truất.
Dư Tự cũng nằm trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, mà thứ hạng còn cao hơn Chu Tồn Uyên rất nhiều.
Còn La Truất, lại nằm trong bảng xếp hạng Đạp Thiên, tuy chỉ xếp cuối, hằng năm đều quanh quẩn ở vị trí thứ 95, nhưng cũng là nằm trong bảng Đạp Thiên. Chưa đến 10 triệu tuổi đã bước vào bảng xếp hạng Đạp Thiên thì khá là khủng bố. Đó là điều mà Chu Tồn Uyên có mơ cũng không được, vả lại, sự chênh lệch của hai bên còn chẳng phải là nhỏ.
Sao hai người này lại bỗng dưng xuất hiện?
"Anh là Tô Minh đúng không?", trong sự yên tĩnh đầy nghiêm túc, khó hiểu, Dư Tự và La Truất nhìn về phía Tô Minh, rồi Dư Tự bỗng mở miệng hỏi.
"Đúng thế", Tô Minh gật đầu.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Dư Tự - Nhị minh chủ của liên minh Vô Song".
"Tôi là La Truất - Đại minh chủ của liên minh Vô Song", La Truất cười nói.
Liên minh Vô Song?
Thực tế, rất nhiều người có mặt ở đây đều không hiểu lắm về lời giới thiệu của hai người, vì liên minh Vô Song cũng không mấy nổi tiếng ở nền văn minh Trạch. Vả lại, nó là thế lực chủ yếu lấy nhiệm vụ qua lại trong hư không để tìm kiếm nền văn minh chết, nên không muốn nhiều người biết đến.
Ánh mắt Tô Minh chợt lóe.
"Anh Tô này, xin hỏi, Tam minh chủ và Lục minh chủ của liên minh Vô Song đều chết trong tay anh hả?", Dư Tự hỏi.
Câu ấy vừa được nói ra, Chu Tồn Uyên và đám người nhà họ Chu còn đang lo lắng hai người kia quen biết hay là bạn của Tô Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà không những thế, sau đó còn mừng như điên!
Buồn ngủ cái đã có người đưa gối đầu tới rồi!
Sắc mặt Huyết Vu Hổ thì lại trắng bệch, tiêu rồi! Sao ngay lúc quan trọng, kẻ thù lại tìm tới cửa cơ chứ? Xui thật sự!
"Hay, hay, hay, đáng đời!", Hổ Vân kích động muốn chết, không kiềm nổi siết chặt nắm tay, căm hận, hả hê nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt cô ta như đang nói, anh có giỏi thì ngông tiếp đi!
"Đúng vậy, họ đều chết trong tay tôi", khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại chẳng hề phủ nhận mà lại dứt khoát gật đầu, thậm chí còn cười.
Sắc mặt của Dư Tự và La Truất đều thay đổi hẳn.
Thái độ của Tô Minh khiến sát khí của hai người bùng nổ.
Không thèm phủ nhận hay nói xạo luôn? Cứ vậy nhận? Không sợ?
"Nếu như tôi không nhìn nhầm thì lúc này, tình hình của anh Tô cũng không hay cho lắm nhỉ?", Dư Tự hỏi, ý bảo giờ Tô Minh đã bị người nhà họ Chu bao vây. Tuy hắn ta đã cố gắng nhịn, nhưng vẫn không giấu nổi sự tàn nhẫn trên mặt. Còn La Truất thì y như kẹp dao giấu kiếm, khí tức cả người khóa chặt Tô Minh, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu giảm xuống.
Dư Tự tiếp tục hỏi: "Nếu trong tình huống như này, có tôi và Đại minh chủ nhúng tay vào thì sao? Anh cảm thấy nó sẽ trở nên như thế nào?"
Hai người này định nhúng tay vào ư? Chu Tồn Uyên mừng rỡ.
Chu Phú cũng hết sức vui vẻ, nếu có hai người đó thì phần thắng sẽ lớn hơn.
Đặc biệt là La Truất, một Tiên Vương bảy chuyển cực kỳ khủng bố. Cảnh giới kiểu đó đã gần với mình, Chu Phú còn nghi nếu nói về sức chiến đấu, có khi La Truất cũng chẳng kém cạnh gì mình. Vì ông ta mơ hồ ngửi được sự nguy hiểm trên người gã. Chu Phú đoán, có lẽ La Truất kia còn có thể chiến đấu vượt cấp.
"Hai người cũng muốn nhúng tay? Có lẽ tình hình sẽ trở thành có thêm hai cái xác chết nữa chết thôi", Tô Minh đáp một cách đầy tự tin.
Má nó!
Dù là Chu Phú, Dư Tự hay những khách khứa có mặt ở đây đều không khỏi giật giật khóe miệng.
Huyết Vu Hổ run lẩy bẩy, ông anh của tôi ơi, anh... Phát điên đấy à!
"Thế ư? Nếu thêm ông già tôi đây thì sao", đúng lúc này, ai cũng không ngờ là không khí lại dập dờn, một ông lão lưng còng, đầu trọc, làn da ngăm đen, lòng trắng mắt gần như bao phủ cả con ngươi, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh mặc trường bào màu đen bỗng xuất hiện. Ông ta cầm một cây gậy ba toong, nhưng nó lại khiến người ta cảm thấy rét run vì có một con Giao Long thu nhỏ nằm vắt ngang bên trên. Con Giao Long kia có đôi mắt màu đỏ, trông rất thông minh, đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Chương 887: Huyết Ma Giao phản tổ
Ông lão kia chính là Tiên Vương tám chuyển, mà còn là Tiên Vương tám chuyển đỉnh phong, chỉ cách chín chuyển một xíu.
Chu Phú có thể xác định, ông lão bất ngờ xuất hiện kia đã bước nửa bước vào chín chuyển.
"Tôi tên là Tiêu Lục", giọng ông ta khàn khàn, đôi mắt già nua căm hận nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ông ta lại nói: "Bạch Y và Linh Nhi là cháu trai và cháu gái của tôi, hai người đó chết trong tay cậu đúng không?"
Tiêu Lục vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên cứng đờ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi nhìn về phía Tô Minh rồi hít sâu một hơi.
Đù! Ngon!
Mối thù này chắc không đội trời chung con mẹ nó rồi nhỉ?
"Nếu Bạch Y và Linh Nhi trong miệng tiền bối là Tiêu Bạch Y và một cô gái áo đỏ đầy tàn nhẫn, xảo quyệt thì tôi nghĩ chắc đúng rồi đó", Tô Minh nhìn Tiêu Lục cười, gật đầu đáp.
Đúng vậy, là Tô Minh tôi giết đấy.
Tiêu Lục im lặng, nhưng một giây sau, ông ta bỗng giơ cây gậy ba toong lên chỉ thẳng lên trời, hét: "Lung Thiên Chú!"
Thoáng chốc, một luồng ánh sáng kỳ dị chợt vờn quanh cây gậy ba toong, rồi thông qua miệng con Giao Long kia phun ra, phóng thẳng lên cao. Sau đó, xòe ra tạo thành một cái lồng.
Kế tiếp, tất cả mọi người có mặt ở đây đều... đều... đều cảm giác được tầng Nghịch Huyết Ma Hổ bị bao phủ và ngăn cách với hư không bên ngoài. Hư không loạn lưu không cách nào vào được. Đương nhiên, cũng chẳng cách nào đi ra ngoài.
"Lung... Lung Thiên Chú trong truyền thuyết?", Chu Phú không nhịn được sởn tóc gáy, nhìn về phía Tiêu Lục, quả nhiên, một Tiêu Lục trông già nua đã trở nên càng giả cả đến nỗi như giây tiếp theo sẽ hóa thành một đống xương khô.
Lung Thiên Chú cũng không phải bí kỹ của riêng ai, có rất nhiều cao thủ trên đời này đều biết dùng, tác dụng của nó là bao phủ. Sau khi bị bao phủ thì gần như có thể tạo được một lồng giam không cách nào trốn thoát. Tóm lại là mảnh không gian ấy sẽ bị chụp lại.
Đừng nói là Chu Phú, dù cho ông ta có mạnh hơn gấp trăm lần cũng khó mà phá hủy Lung Thiên Chú rồi chạy trốn.
Đương nhiên, nó hiệu quả như vậy thì cái giá phải trả cũng rất lớn, khi dùng nó cần phải tốn mấy trăm triệu năm tuổi thọ.
Nói chung, dù là Tiên Vương tám hay chín chuyển thì khi thi triển Lung Thiên Chú sẽ bị rút mất 99,9% tuổi thọ của mình.
Thậm chí, Chu Phú có thể khẳng định, Tiêu Lục đã không sống được bao lâu nữa!
"Bí kỹ tốt đấy chứ", Tô Minh liếc nhìn không trung, khen. Anh cũng cảm giác được bị khóa lại, dù là pháp tắc thất đoạn đỉnh phong thì cũng không thể phá hủy Lung Thiên Chú kia rồi bỏ chạy. Đương nhiên, từ đầu tới cuối, Tô Minh cũng không định chạy.
Trái lại, anh còn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Trận chiến trước mắt rất thú vị, không phải sao?
Máu trong người anh bắt đầu sôi lên sùng sục.
"Có vẻ cậu rất thích không chết không ngừng nhỉ? Vậy bắt đầu cuộc chơi thôi", Tiêu Lục giơ gậy ba toong lên, chỉ thẳng vào Tô Minh nói.
Lúc này, sát khí trên người ông ta hoàn toàn bùng nổ và như hóa thành thực chất.
Quả thực như là máu tràn ngập trong lỗ chân lông, lỗ mũi... cực kỳ gay mũi.
"Huyết Ma Giao, xé nát cậu ta!"
Tiêu Lục khẽ quát.
Vèo...
Con Giao Long nhỏ trên gậy ba toong lập tức phóng ra, hóa thành một vệt sáng lạnh lẽo tận xương. Vả lại, trên đường đi, nó còn phóng to lên. Nhoáng cái đã to hơn gấp chục, gấp trăm ngàn lần.
Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng rồng che trời lấp đất chợt xuất hiện trước mặt mọi người. Nó thật sự rất to, gần như nhét kín cả sân võ đạo.
Lớp vảy màu vàng sáng lấp lánh.
Khí tức tàn ác đầy máu tanh như thổi mọi người về thuở thái cổ.
Bắt mắt nhất là móng vuốt và cái đuôi, chúng như tiên binh, tiên khí phóng to vô số lần... lóe lên vẻ sắc lạnh. Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà đôi mắt như bị mù.
"Gào...", con Giao Long kia gầm lên, một nửa đất trời bắt đầu sụp đổ, vô số vực sâu ầm ầm xuất hiện, những ngọn núi lửa chết đều tỉnh lại, dung nham nóng bỏng, ngọn lửa, tro bụi phóng thẳng lên cao như tận thế.
Khí tức phát ra từ trên người nó quét ngang mọi thứ, trông cực kỳ chấn động. Dưới khí tức ấy, hầu như những khách khứa có mặt ở đây, ai có cảnh giới thấp hơn Tiên Vương đều bị thương nặng.
Huyết Vu Hổ vì có Tô Minh bảo vệ, chứ không đã hóa thành một đống cát bụi rồi.
"Huyết Ma Giao cấp phản tổ!", ánh mắt La Truất đầy nghiêm túc, lẩm bẩm.
Huyết Ma Giao cũng không đáng sợ, trong một số vực sâu xa xưa ở nền văn minh Trạch đều có nó.
Huyết Ma Giao trưởng thành thì sức chiến đấu cũng chỉ khoảng Tiên Vương năm chuyển thôi.
Thế nhưng, con Huyết Ma Giao trước mặt lại là dị chủng, có cấp bậc phản tổ hiếm có trong loài này.
Phản tổ nghĩa là sức mạnh, lực phòng ngự, chỉ số thông minh, tốc độ... của Huyết Ma Giao sẽ tăng lên mấy lần, cực kỳ mạnh.
Thậm chí, La Truất còn nghi dù là mình cũng chưa chắc đánh thắng được con Huyết Ma Giao kia.
Càng đáng sợ hơn là, e rằng con Huyết Ma Giao kia đã đi theo Tiêu Lục rất nhiều năm, gần như là hoàn toàn ăn ý với ông ta. Vì Tiêu Lục cực kỳ căm hận Tô Minh, nên nó cũng vậy.
Giờ phút này, nó rõ ràng là đang nổi điên!
"Hai cậu này, lát nữa, khi Tô Minh đánh nhau với Huyết Ma Giao, nếu cậu ta bị Huyết Ma Giao giết thì coi như hên. Nếu không thì chúng ta cùng ra tay, tiễn cậu ta về chầu, thế nào?" Chu Phú mở miệng nói với giọng cực kỳ tàn nhẫn.
Chương 888: Tô Minh điên cuồng
Chẳng hề để ý chuyện ỷ đông hiếp yếu, càng chẳng quan tâm việc ỷ lớn hiếp nhỏ.
Chỉ cần thắng và giết chết đối phương thì dùng cách gì cũng được, thắng làm vua, thua làm giặc.
"Đương nhiên", Dư Tự, La Truất không chút do dự gật đầu, híp mắt, sự tàn nhẫn và sát khí cũng chẳng thua kém gì Chu Phú.
Tiêu Lục thì càng không cần phải nói rồi.
Đúng lúc này.
"Vèo!"
Con Huyết Ma Giao kia vươn móng vuốt, cào một phát về phía Tô Minh. Móng vuốt che phủ bầu trời, to lớn như một ngọn núi, trông cực kỳ chấn động!
Tốc độ của nó lại càng đáng sợ, nghiền nát hư không và hàng tỷ pháp tắc, làm lơ mọi lực cản và không khí, còn nhanh còn cả dịch chuyển tức thì, lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Minh.
Nhìn từ xa thì lúc này, trông Tô Minh như một con kiến bị bàn chân của rồng đạp xuống.
Mà điều khiến người ta rét lạnh lại là sức mạnh phát ra từ trên móng vuốt của con Huyết Ma Giao kia. Dù ngoài Tô Minh ra, thì chẳng ai có mặt ở đây bị nó nhằm vào, nhưng vẫn cảm thấy sức mạnh khủng bố dập dờn trên móng vuốt kia! Mạnh một cách biến thái!
"Cút!", mắt thấy, móng vuốt kia sắp cào vào người mình thì Tô Minh giẫm mạnh chân xuống đất, ngẩng phắt đầu lên, mặt mày lạnh lùng, ý chí chiến đấu sục sôi, siết chặt nắm tay, đấm thẳng ra.
Hơn 10 ngàn tỷ sức mạnh công với kiếm ý đỉnh cấp không chút kiêng nể hay sợ hãi ầm ầm đấm ra.
Ầm...
Thoáng chốc, như có hơn mười viên đạn hạt nhân nổ tung khuếch tán ra xunh quanh. Âm thanh đó vang vọng chấn động vượt ngoài phạm vi chịu đựng của màng tai.
Mà đi cùng với sóng âm đó, rõ ràng có thể thấy được cả người Tô Minh giống như cây đinh bị một cây búa đóng thẳng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu!
Cái hố đó cực kỳ sâu, sâu không thấy đáy!
Bên cạnh cái hố đó là vố số cái khe trải rộng ra xung quanh.
Có điều, bản thân Huyết Ma Giao cũng bay ngược ra ngoài gần mấy chục mét. Tuy chỉ có mấy chục mét, nhưng cũng rất đáng sợ. Suy cho cùng, với sức lực, khổ người, lực phòng ngự kia mà có thể đánh bay nó thì quả thực không phải là người.
"Dùng nắm tay có thể đánh bay Huyết Ma Giao cả mấy chục mét thì đúng là biến thái khiến lòng người rét run. Đáng tiếc, đã chết", Chu Phú lẩm bẩm. Ông ta thừa nhận, dù là mình khi quyền đối quyền với nó thì cũng không làm được như Tô Minh.
Nhưng, mạnh như thế thì sao?
Bị đấm thẳng xuống đất không biết bao nhiêu mét thì khỏi nhìn cũng biết Tô Minh đã hóa thành một đống thịt nát. Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Song, một giây sau...
"Vèo!"
Cùng với một âm thanh xé gió là một bóng người màu máu phóng thẳng lên từ trong cái hố.
Người đó chính là Tô Minh! Một Tô Minh trông không ra hình người. Xương cốt cả người vỡ vụn, đâm ra tận thịt, y như một đống thịt bầy nhầy. Nhưng, anh vẫn còn sống, mà còn dồi dào sức sống.
Hơn nữa, sau khi anh phóng lên cao, dưới những đôi mắt khó tin và kinh ngạc của mọi người, cái cơ thể... cơ thể rách nát của Tô Minh lập tức hồi phục.
Gần như khi Tô Minh vọt lên tới không trung, đứng ngang hàng với Huyết Ma Giao thì cơ thể anh đã lành lặn như chẳng hề bị thương!
Nhìn mà muốn lọt tròng!
Song, nó còn không phải chỉ lành lặn ở bề ngoài, tiếng tim đập thình thịch, huyết khí cuộn cuộn như sóng thần đều nói cho mọi người một điều, anh khôi phục không chỉ ở mặt ngoài, mà còn ở cả bên trong.
Vả lại, đấy cũng chưa phải là điều chấn động nhất, khiến người ta bất ngờ hơn là Tô Minh bay lên ngang tầm với Huyết Ma Giao xong, lại hóa thành một vệt sáng, xông thẳng tới chỗ của nó.
Cận chiến!
Không ngờ, anh lại... lại tính đánh gần người với Huyết Ma Giao!
Có rất ít tu giả võ đạo khi chiến đấu với yêu thú sẽ chọn cách đánh gần, vì chỉ cần không phải đồ ngu thì đều biết yêu thú có sở trường về phòng ngự, sức mạnh và cơ thể khổng lồ. Những điều ấy mang đến rất nhiều ưu thế cho chúng.
Mà Huyết Ma Giao lại là yêu thú nổi tiếng trong việc đánh gần người.
Còn Huyết Ma Giao cấp phản tổ, cả cơ thể đều phủ kín vảy có lực phòng ngự chẳng kém cạnh gì tiên khí, sức mạnh lại khủng bố đến khó tin...
Cách làm ấy của Tô Minh đồng nghĩa với một câu: đâm đầu vào chỗ chết.
Nhoáng cái, Tô Minh đã xông tới trước mặt Huyết Ma Giao với một khoảng cách rất gần.
"Vèo!", đôi mắt của Huyết Ma Giao nhìn chằm chằm Tô Minh, giơ vuốt cào tới.
Móng vuốt ấy rất lớn, khi cào thì giống như một bức tường đập tới.
Tô Minh lại không né, đấm tiếp ra một quyền.
Ầm...
Quyền ấn vung lên, cả người Tô Minh bay ngược ra sau mấy ngàn mét, nếu không có Lung Thiên Chú thì chắc anh đã bay xa hơn rồi. Vả lại, trong quá trình ấy, anh còn tông bể tiên tắc, đập nát hư vô... Quá trình ấy như một trận động đất thảm thiết.
Bên cạnh đó, cơ thể Tô Minh cũng trở nên rất thê thảm, xương cốt đứt gãy, đầm đìa máu tươi, trông mà kinh.
Sau khi bay ra khoảng mấy ngàn mét, anh lại biến thành một người máu rách nát.
"Chắc phải có 15 ngàn tỷ sức mạnh ấy chứ? Đã thật!", Tô Minh cũng không sợ, mà còn vui vẻ, nhe răng cười. Máu trong người cuộn trào, chân khí điên cuồng vận chuyển, dồi dào sức sống.
Vết thương khôi phục với một tốc độ vô cùng khủng bố.
Cơ thể anh nhoáng lên, lại xông về phía Huyết Ma Giao với tốc độ còn nhanh hơn ban nãy!
Phát huy tinh thần đi chịu chết tới cùng cực.
Lần này, Tô Minh còn chưa đến gần.
"Vụt!"
Huyết Ma Giao giận điên người, sát khí như hóa lỏng, không thèm dùng móng vuốt nữa, vung cái đuôi khủng bố đập thẳng xuống.
Cái đuôi ấy như một tia sét màu vàng, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, kết hợp sức mạnh và tốc độ đập thẳng về phía Tô Minh.
"Ầm, ầm, ầm...", lần này, Tô Minh đấm ra ba quyền liên tiếp.
Quyền chồng quyền, nhưng vẫn bị thương nặng, bay ngược ra sau.
Cơ thể như chia nắm xẻ bảy, song vẫn lập tức lành lặn như cũ.
Đánh không chết.
Sau đó, khoảng mấy chục giây sau, Tô Minh lần lượt bị Huyết Ma Giao đập, cào, giẫm gần chết, đầm đìa máu tươi, rồi vẫn điên cuồng xông tới liều mạng so nắm tay.
Chương 889: Chơi đùa
Sau vài chục nhịp thở, nhịp tim của những người tại hiện trường vốn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Minh cùng Huyết Ma Giao như chững lại, suy nghĩ cùng võ đạo quan cũng như bị đánh tan.
Hóa thạch trong hóa thạch.
“Thật là sảng khoái!”, Tô Minh chìm đắm trong đó, anh có thể cảm nhận được loại cận chiến giống như tự tìm đường chết của Huyết Ma Giao này có lợi đối với mình.
Đây gọi là tôi luyện.
Là rèn giũa.
Anh rất thích cảm giác này.
Vô cùng hưởng thụ.
Nhưng lúc này mấy người Chu Phúc, Tiêu Lục, Dư Tự, La Truất lại không hẹn mà gặp, họ không thể nhẫn nhịn nữa.
Đảo mắt nhìn lẫn nhau.
Từ trong mắt của đối phương đều nhìn ra được sự kinh ngạc không dám tin.
Bọn họ phải hành động.
Phải diệt trừ Tô Minh.
Mặc dù Huyết Ma Giao chỉ có thể treo Tô Minh lên đánh nhưng lại không giết chết được anh, vậy đã đến lúc họ phải ra tay.
Hơn nữa, bọn họ nắm chắc 100% có thể giết chết Tô Minh, bởi vì, ngoại trừ không giết được Tô Minh, nhưng rõ ràng thực lực của Huyết Ma Giao cao hơn anh không chỉ một ít, bọn họ có nhiều người như vậy, nếu thực sự tùy ý tập kích bất ngờ đại khái cũng có thể đè nát Tô Minh giống như nghiền một con kiến vậy.
Thực sự rất đơn giản.
Hầu như không có bất kỳ giao tiếp bằng lời nói nào, cùng một lúc.
Tay Tiêu Lục lặng lẽ cầm một con dao nặng trĩu, khí thế ngất trời lao đến muốn khóa chặt Tô Minh.
Dư Tự trong nháy mắt dung hòa vào không khí, như thể biến mất.
La Truất thì siết chặt nắm đấm, một tầng ánh sáng như hóa thạch xẹt qua cánh tay cường tráng của hắn ta.
Ánh mắt Chu Phúc rét lạnh, bóng dáng cũng đồng thời biến mất.
Còn bảy tám trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu.
Vân vân…
Tất cả đều lao về phía Tô Minh.
"Tiểu tạp chủng, ngày chết của anh đến rồi!”, Hổ Vân chứng kiến cảnh này chỉ tàn nhẫn xen lẫn mong đợi nở một nụ cười lạnh.
Sau một phần mười nhịp thở.
Tô Minh lại một lần nữa ‘không biết sống chết’ đến phía trước Huyết Ma Giao…
Huyết Ma Giao vô cùng linh trí muốn vung vẩy cái đuôi khổng lồ tàn độc kia của mình, nó đã nhiều lần liên tiếp không thể thực sự giết chết Tô Minh, trong cơn thịnh nộ, chiêu chiêu nối tiếp vụt mạnh xuống, sức mạnh khi ra đòn cũng gia tăng theo từng đợt tấn công.
"Xùy…”
Chiếc đuôi khổng lồ dao động như mang theo cả đất trời ập xuống người Tô Minh.
Dưới những con ngươi dõi theo từng chuyển động của chiếc đuôi mà Huyết Ma Giao vung tới, đều cho rằng Tô Minh sẽ một lần nữa dùng nắm đấm phản kháng lại.
Thế nhưng…
Lần này!!!
Không phải.
Trong chớp mắt.
“Vốn dĩ ta còn tiếp chơi đùa tiếp với ngươi, đáng tiếc lại có người quấy rầy, chỉ có thể tiễn ngươi lên đường thôi”, giọng nói nhàn nhạt của Tô Minh văng vẳng trong không gian.
Trầm bổng phiêu đãng vào tai của từng người.
Cùng lúc đó.
“Thái U Hỏa”, Tô Minh thốt ra ba chữ.
Một ngón tay tùy ý trượt xuống.
Một ngọn lửa vờn quanh ngón tay giữa của anh.
Ngọn lửa đó xem ra cũng bình thường không có gì nổi bật.
Nhưng vừa rời khỏi ngón giữa của Tô Minh nó liền lập tức va chạm với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao.
Sau… sau… sau đó…
Một màn chấn động hàng trăm triệu người, một cảnh tượng mà họ dù trải qua ba đời năm kiếp cũng không thể nào quên đi, một cảnh tượng như muốn xé rách hai tròng mắt của người nhìn, xuất hiện, đó… ngọn lửa Thái U Hỏa đó sau khi tiếp xúc với chiếc đuôi của Huyết Ma Giao, đuôi của nó liền giống như một trang giấy dính phải xăng dầu gặp phải tia lửa.
Bùng cháy.
Điên cuồng đốt cháy.
Bốc cháy cực nhanh cùng xu thế hung hãn mười phần.
Gần như trong chớp mắt, ngọn lửa đó từ phần đuôi lan rộng rồi nuốt chửng lấy toàn bộ thân hình của Huyết Ma Giao.
Chỉ thấy giữa không trung, có một quả cầu lửa cuồn cuộn, đường kính trải dài xuất hiện trước mắt.
Không có cơ hội nào để nghe thấy tiếng hét thảm thương của Huyết Ma Giao.
Giây tiếp theo.
Huyết Ma Giao biến thành hư vô.
Ngay cả cặn xương cốt cũng không chừa lại.
Và quả cầu lửa đang bốc cháy ngùn ngụt kia cũng tiêu tan.
Toàn bộ quá trình không đến một phần mười nhịp thở.
Quả thực diễn ra nhanh chóng tới mức hoang đường.
Chẳng hề có điềm báo khiến người ta có cảm giác như đang nằm mộng vậy.
Huyết Ma Giao… cứ…cứ như vậy chết rồi!
“Ngọn lửa đạt tới cấp bậc tiên hỏa thượng phẩm đỉnh phong đúng là không khiến người ta phải thất vọng”, Tô Minh vô cùng hài lòng.
Đồng thời.
Anh đột ngột quay đầu nhìn lại, cười gằn nói: “Các vị, đều lên đi, đồng loạt mà lên”.
Trước mắt dù là ẩn hiện trong hư không hay dựa gần trước mắt, cho dù là lặng im hay sát khí ngút trời…
Tô Minh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
La Truất, Dư Tự, Chu Phú, Tiêu Lục đều tới rồi!
Đến hay lắm!
Chu Phú, Dư Tự, La Truất, Tiêu Lục và những người khác lúc này đều rơi vào trầm lắng, im lặng lạ thường, tinh thần mỗi người đang kịch liệt run rẩy, bởi vì họ làm thế nào cũng không ngờ tới, vừa rồi … vừa rồi, khi Tô Minh cùng Huyết Ma Giao giao tranh, anh vẫn luôn là người rơi vào thế bị động, bị Huyết Ma Giao chơi đùa…?
Nói đến giết Huyết Ma Giao trong chớp mắt liền giết chết nó?
Giống như một giấc mộng.
“Nếu đã đầy đủ như vậy, cũng nên tiễn các vị lên đường thôi”, ý cười của Tô Minh càng thêm nồng đậm.
Lời còn chưa dứt.
Chiếc vòng trên cổ tay phải gợn lên từng làn sóng khí tức.
Hóa thành Ma La.
Ma La Kiếm nằm vững vàng trên tay phải Tô Minh.
Mà tại các đầu ngón tay trên tay trái, Thái U Hỏa đang lượn lờ biến động.
Tay phải Ma La, tay trái Thái U!
Sục sôi tinh thần chiến đấu!
Sát ý ngút trời.
Bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.
Cho dù là Tiêu Lục hay là Chu Phú, Dư Tự giờ phút này khi bị Tô Minh đảo mắt nhìn qua một cái cũng đã cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Dù là Ma La Kiếm trên tay phải Tô Minh, hay Thái U Hỏa bên tay trái đều mang tới cho họ loại cảm giác nguy hiểm cực độ.
Đặc biệt là Chu Phú, sắc mặt ông ta đã đen kịt khó coi tới mức có thể nhỏ ra mực, trong lòng là nỗi kinh sợ ngập tràn cùng hoang mang, những dự đoán trước đó về sức mạnh của Tô Minh hoàn toàn sai lầm!
Ước tính trước đây của ông ta về thực lực của Tô Minh hoàn toàn là dựa trên hiệu quả chiến đấu được thể hiện qua trận đấu giữa anh cùng Chu Tồn Uyên, chẳng ngờ…
Không phải.
Căn bản không đúng.
Lúc trước khi Tô Minh nghiền nát Chu Tồn Uyên, hoàn toàn không hề biểu hiện ra chút thực lực nào!
Anh ẩn giấu quá sâu.
Chu Phú thực sự rất hối hận.
Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng không có tác dụng nữa, với tính cách của Tô Minh, ông ta có thể phán đoán được, không chết không ngừng là thực sự không chết không thôi.
Chương 890: Xử lý từng người một
Giọng nói ngưng trọng khác thường.
Đám người Dư Tự, La Truất, Tiêu Lục cũng đều không phải kẻ ngốc.
Gật đầu thật mạnh.
"Ra tay!", ngay sau đó, Chu Phú đột nhiên quát lên rồi đồng thời giơ tay chém xuống một kiếm.
Kiếm là tiên khí thượng phẩm, kiếm pháp chính là kiếm pháp gia truyền đỉnh cấp nhất, cũng dễ dùng để ra tay nhất của nhà họ Chu - Vãng Sinh kiếm pháp, một bộ kiếm pháp đủ đạt tới cấp độ Tiên Vương.
Kiếm pháp được Chu Phú thuần thục nắm vững, cảnh giới gần tiếp cận viên mãn. Đây là còn chưa kể đến trong quá trình dao động kiếm quang còn hàm chứa ước chừng hơn ba loại ý cảnh, bao gồm bán bộ Bát Đoạn kiếm ý, Thất Đoạn đỉnh phong sát ý, cảnh giới Hắc Ám Thất Đoạn đỉnh phong.
Ba đại ý cảnh lần lượt thay đổi, dung hợp với nhau, gần như hoàn mỹ trở thành chất xúc tác của dao động kiếm quang, khiến cho kiếm quang vốn đã vô cùng sắc bén phảng phất như trở thành tia la-de cắt đứt được cả kim loại, mắt thường không thấy, thần hồn không bắt được, giữa ba động chập chờn chỉ có duy nhất mùi vị của kiếm sát nồng đậm!
Kiếm quang khóa chặt Tô Minh, chỉ cảm thấy nhãn cầu lóe lên, sau đó... kiếm quang đã đến trước mặt Tô Minh.
Cùng lúc với Chu Phú ra tay.
"Ầm!", cánh tay của La Truất run rẩy dữ đội, sấm sét khủng bố tựa như từng con mãng long màu tím đen lượn lờ quanh cánh tay gã, từng thớ cơ bắp uẩn phát ra lực lượng như bom nổ, nắm đấm đánh ra, che lấp cả mặt trời khổng lồ.
Quy luật lực lại... lại đạt đến Bát Đoạn không thể tin nổi!
Đúng.
Bát Đoạn chân chính.
Vỏn vẻn chỉ có quy luật lực nhưng đã đủ rồi.
Đánh ra một chưởng, ngay đến Lung Thiên Chú trên không cũng phải khẽ run rẩy, có cảm giác như sắp vỡ tan. Vô số sinh linh trên bầu trời ở phía cuối chân trời cũng đều rên rỉ.
Hư không bên ngoài Lung Thiên Chú bắt đầu lõm xuống, vỡ vụn, sụp đổ, nghiền thành bột phấn.
Nắm đấm đó trấn áp xông về phía Tô Minh...
Đầu quyền của La Truất cùng với kiếm quang của Chu Phú gần như đều phát huy sự tấn công đáng sợ đến cực điểm, hơn nữa còn một trái một phải khóa chặt Tô Minh.
Cũng không bài xích, ngược lại có hương vị quần anh hội tụ.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiêu Lục và Dư Tự gần như ra tay cùng lúc, dốc hết toàn lực, nhất là Tiêu Lục đâu chỉ là dốc hết sức lực chứ, lão điên này!
Một lão điên đã không còn sống được bao nhiêu nữa, căn bản không hề nghĩ tới mạng sống, chỉ muốn báo thù. Ông ta trong thời gian ngắn ngủi lại lần nữa đốt cháy thọ nguyên và tinh huyết, trực tiếp nâng cảnh giới lên tới cấp độ bán bộ Tiên Tôn.
Đúng vậy, sau cảnh giới Tiên Vương chính là Tiên Tôn.
Mà trong cả nền văn minh Trạch có được bao nhiêu Tiên Tôn đây?
Bán bộ Tiên Tôn đã tuyệt đối là bá chủ tột cùng, có thể trấn áp một phương rồi.
Tô Minh lúc này giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, lắc lư sắp chìm.
"Quyền ý không tệ, đáng tiếc, lực quyền không đủ", đúng lúc này, Tô Minh cũng hành động. Anh cười lớn, bá đạo tùy ý, tự tin tùy ý, ngước mắt lên nhìn, chính là chiến!
"Xuy!"
Một điểm Thái U Hỏa xuất hiện nghênh đón quyền ấn của La Truất, đồng thời, Ma La kiếm xuất động, Thiên Vẫn kiếm quang từ trên trời giáng xuống, đối mặt với một kiếm của Chu Phú.
Miệng liên tiếp quát nhẹ như đang ngâm thơ: "Không gian Trói Buộc, không gian Rơi, không gian Dịch Chuyển, không gian Áp Bách, không gian Bão Táp, không gian Chấn Động, không gian Nén, không gian Chồng Chất, không gian Sụp Đổ..."
Quả thực điên rồi!
Liền một mạch liên tiếp hơn mười loại thần thông quy luật không gian tựa như miễn phí ném ra.
Quả thực kinh hãi đến nổ mắt.
Dù sao, quy luật thần thông bắt đầu khai phá rất khó, cho dù là một vài yêu nghiệt đỉnh cấp nhất, để khai phá được một loại thần thông quy luật, cũng phải tốn đến hàng chục triệu năm! Huống hồ là hơn mười loại?
Hơn nữa, cho dù có nắm chắc mười mấy loại thần thông quy luật, nhưng có thể cùng lúc động dụng hết ra được sao?
Không cần nghỉ ngơi?
Không bị tiêu hao?
Chuyện đùa gì chứ?
Càng chưa nói đến, Tô Minh lúc này còn đang chiến đấu với Chu Phú và La Truất. Vào lúc này mà vẫn có thể phân tâm thi triển ra được quy luật thần thông ư?
Không cần nói cũng biết khách khứa tới tham dự hôn lễ ở đó, cho dù là đám người La Truất, Chu Phú chấn động tâm thần cỡ nào, như nhìn thấy quỷ.
Không chỉ như vậy, anh còn đặc biệt sử dụng rất tốt.
Ném ra hơn mười loại thần thông quy luật không gian, lập tức trói chặt mấy người Dư Tự, Tiêu Lục và cả trưởng lão, chấp sự nhà họ Chu gần đó, đang ở thế tích lực chờ phát động đại chiêu.
Ít nhất, trong mấy lượt hô hấp, Tiêu Lục đừng nghĩ tới thoát thân, trong hơn mười lượt hô hấp, Dư Tự đừng nghĩ đến việc giãy dụa, về phần những trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu kia thì có thể nói là không có khả năng giãy dụa thoát ra.
Muốn bao vây tấn công sao?
Tô Minh đã cho cơ hội này chưa?
Chớp mắt.
"Hô...", dưới âm thanh chói tai, tựa như gió lốc tâm linh đập vào mắt, quyền ấn của La Truất đã bị thôn phệ, bị Thái U Hỏa trực tiếp thôn phệ biến thành hư vô.
Bát Đoạn quyền ý cũng chỉ uổng phí!
Trước mặt Thái U Hỏa thượng phẩm đỉnh phong... vẫn không thể ngăn cản nổi.
Về phần một kiếm đó của Chu Phú càng thê thảm hơn, đối mặt với Ma La Kiếm và Thiên Vẫn kiếm pháp căn bản không cùng một đẳng cấp.
"Cái gì?", Chu Phú và La Truất kinh ngạc.
Chưa đợi cho cảm xúc chấn động lắng xuống...
"Đáng chết!", đã thấy Tô Minh nhe răng trợn mắt ra cười, ánh mắt chuyển động nhìn về phía Chu Phú.
Về phần La Truất, anh tạm thời trực tiếp gác sang một bên.
Xử lý từng người một.
"Không hay!", Chu Phú điên cuồng biến sắc, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm tính mạng cực hạn, hoàn toàn xuất chiêu theo bản năng.
"Tứ Phương Lôi Động! Thiên Kiếm Chu Sát!"
"Lạc Thu Chi Hà, Trảm Đoạn Tiên Lộ!"
"Kiếm Động Cửu Châu, Nhất Kiếm Đoạn Tiên Hồn!"
Chu Phú kể ra cũng là một người ngoan cường, đứng giữa ranh giới sinh tử mà vẫn cực kỳ quả cảm, phun ra một ngụm máu tươi lên thân tiên khí thượng phẩm trong tay, vốn đã là tiên khí thượng phẩm lúc này lại đốt cháy lên, hương vị sắc bén táo bạo càng lúc càng nồng đậm, một mạt kiếm quang chợt lóe lên liền bắn ta, như sắp cắt đứt đất trời cùng tâm thần võ đạo.
Chu Phú không chút do dự thúc giục đan điền đến cực hạn, không hề giữ lại bất cứ chút tiên nguyên nào mà ông ta có, không kiêng dè gì vận chuyển, liên tục chém ra ba kiếm.
Bình luận facebook