-
Chương 876-880
Chương 876: Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được
Đã mất đi con trai rồi, nào còn muốn mất nốt cả con gái nữa?
Sắc mặt của cô gái áo đỏ lập tức tái xanh tái nhợt, không khác gì với sắc mặt người chết. Thân hình thoáng cái đã lùi về phía sau. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Minh nói: "Cậu...".
Đã xác định 100% rồi, chính Tô Minh đã giết chết anh trai của mình, Tiêu Bạch Y!
Hiện tại cô ta cũng đã gặp phải anh.
Cô gái áo đỏ hồn bay phách lạc, huyết lệ cuồn cuộn, tâm tình võ đạo hoàn toàn sụp đổ.
"Cho nên, có rất nhiều khi là duyên phận", Tô Minh sâu xa nói, sau đó lập tức nâng tay lên, một đạo Thái U Hỏa hóa thành hình ảnh tử thần trực tiếp xuyên thủng qua ngực nơi vị trí trái tim của cô gái áo đỏ, bao gồm cả thần hồn.
Giết chết! Không chút do dự giết chết!
Ai dám động vào em gái tôi, tôi giết kẻ đó! Không cần phải thương lượng thừa thãi.
"Sớm đã cảnh cáo cô rồi mà còn không tin", Phong Vũ Vân đứng bên cạnh cười khẩy một tiếng, rất sảng khoái. Phong Vũ Vân cũng không phải là loại người tàn nhẫn gì, cũng không thích giết chóc, nhưng vẫn vỗ tay tỏ vẻ hài lòng với cái chết của cô gái áo đỏ, bởi vì cô gái áo đỏ quá đỗi độc ác, quả thực là lấy mạng người ra làm trò vui đùa.
Trước đó, khi Tô Minh còn chưa tới, sự tàn nhẫn không chút kiêng dè của cô gái áo đỏ quả thực khiến cả người lẫn thần đều phải căm phẫn.
Hơn nữa, Phong Vũ Vân rất chắc chắn, nếu như Tô Minh không tới thì cuối cùng kết quả của bản thân nhất định là chết, chết thảm. Về phần Tô Ly, đại khái là dung nhan hoàn toàn bị hủy thậm chí tứ chi đứt gãy, đan điền vỡ nát, để lại cho Tô Ly hơi thở cuối cùng khiến Tô Ly sống không bằng chết.
"Hai người các cô tới học viện Hỗn Độn đi, với thực lực và thiên phú của các cô tới học viện Hỗn Độn cũng có thể vào trong nội viện rồi", Tô Minh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói.
Phải lấy hồn thảo cho Hỗn Độn Long Quy, dùng hồn thảo để duy trì thần hồn của lão Ngưu và chị Cửu Diễm không bị diệt.
Sau vài lần biến mất Tô Minh đã đến bên bờ vách núi Vấn Thiên của thế giới Đại Thiên.
Trên đường đi, trong suốt mấy tiếng này Tô Minh cũng không hề lãng phí thời gian chút nào. Nhân mấy tiếng di chuyển anh lấy ra chiếc nhẫn Không Gian của Tiêu Bạch Y và Ứng Huyền.
Thu hoạch khổng lồ!
Đầu tiên, trong nhẫn Không Gian của Ứng Huyền và Tiêu Bạch Y tổng cộng có tới 30 vạn viên tiên tinh hạ phẩm, tiên tinh chính là tài nguyên võ đạo dùng để tu luyện hấp thu sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Nhân.
Về bản chất mà nói thì tiên tinh và linh thạch không có khác biệt gì. Nhất định phải nói có gì khác biệt thì chính là năng lượng linh khí trong tiên tinh tinh thuần hơn, nhiều hơn, mà còn hàm chứa thêm chút tiên vận.
Vậy 30 vạn viên tiên tinh rốt cuộc là bao nhiêu? Tô Minh không rõ, nhưng thiết nghĩ cũng không nhỏ, dù sao Ứng Huyền cũng được mà Tiêu Bạch Y cũng vậy, đều là cấp bậc minh chủ của liên minh Vô Song, địa vị không hề thấp.
Ngoài tiên tinh ra còn có cả tiên khí. Trong nhẫn Không Gian của hai người tổng cộng có ba món tiên khí. Một món tiên khí trung phẩm là một cây côn, hai món còn lại là kiếm, nhưng đều là tiên khí hạ phẩm.
Nói ra thì Tô Minh nhắm trúng thanh kiếm tiên khí thượng phẩm màu trắng bạc của Tiêu Bạch Y hơn, đương nhiên bây giờ cũng ở trong tay Tô Minh, đáng tiếc ấn ký của Tiêu Bạch Y quá nặng, anh không muốn dùng lắm, dùng cũng không phát huy ra được đủ uy lực.
Những tiên khí này, Tô Minh ban đầu khá cân nhắc, cuối cùng thì vẫn quyết định dùng làm thức ăn cho bia Huyền Diệu, để bia Huyền Diệu tiếp tục trưởng thành. Đáng tiếc, bia Huyền Diệu hiện tại không thể thôn phệ nữa, đã đến cực hạn rồi, bắt buộc phải chuyển hóa thành binh khí Vĩnh Hằng mới có thể tiếp tục trưởng thành.
Mà một bộ binh khí Vĩnh Hằng ẩn chứa khí vận của cả nền văn minh Xương tiến thêm một bậc nữa thì sẽ trở thành tiên khí, nhưng không phải là tiên khí bình thường, dựa theo đánh giá suy đoán của Tô Minh, đại khái một khi trở thành tiên khí thì sẽ có thể trở thành tiên khí đỉnh phong thượng phẩm đỉnh cấp nhất, thực sự rất đáng mong đợi.
Ngoại trừ tiên khí ra, thứ khiến Tô Minh thích thú nhất trong nhẫn Không Gian của hai người là hỏa chủng!
Đúng! Không sai! Chính là hỏa chủng.
Hơn nữa còn không chỉ có một khối. Cấp bậc đều là tiên hỏa. Tiên hỏa tự nhiên còn trên cả Bỉ Ngạn hỏa.
Hỏa chủng tiên hỏa tự nhiên là vật chí bảo trong chí bảo, chỉ là tại sao Tiêu Bạch Y và Ứng Huyền đều không thôn phệ? Là tạm thời không có thực lực thôn phệ? Hay là những hỏa chủng tiên hỏa này cũng không phải thuộc về hai người mà thuộc về người khác, hai người chỉ là tạm thời giữ bên mình thôi?
Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là những hỏa chủng cấp bậc tiên hỏa này tổng cộng có bảy khối, đều đã thuộc về Tô Minh rồi.
Tìm thời gian dùng Thái U Hỏa hoàn toàn thôn phệ, không chừng Thái U Hỏa có thể một bước lên trời.
Cuối cùng anh còn tìm được mấy bộ võ kỹ trong nhẫn Không Gian, hơn nữa không phải là võ kỹ bình thường mà đều thuộc cấp độ tiên cực mạnh. Mặc dù đối với Lâm Nhất mà nói thì không có tác dụng gì, nhưng đối với những người thân bạn bè của anh thì tuyệt đối là vật chí bảo.
"Cậu Tô, cậu đến rồi à", sau khi Tô Minh đến vách núi Vấn Thiên thì đã nghe thấy giọng nói của Hỗn Độn Long Quy, Hỗn Độn Long Quy lại không ngạc nhiên, bởi vì bà ta nhìn người rất chuẩn, bà ta sớm đã biết tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tô Minh. Hỗn Độn Long Quy thở phào nhẹ nhõm, Tô Minh đã đến, điều này cho thấy chắc anh cũng đã lấy được hồn thảo rồi, còn một sợi thần hồn của Âm Dương Tù Thiên Ngưu mà Cửu Diễm sở hữu trên thực tế gần đây đã sắp tan biến, cũng may Tô Minh đến kịp thời.
"Tiền bối, đây là hồn thảo", Tô Minh xuống tới đáy vực, Hỗn Độn Long Quy vẫn như thường ngày, như một tảng đá lớn nằm ở đó, Tô Minh đi tới phía trước đưa hồn thảo ra.
"Cậu Tô, cậu vất vả rồi", Hỗn Độn Long Quy cảm ơn nói, nhưng trong giọng nói lại có vẻ mệt mỏi.
"Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?", anh có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của Hỗn Độn Long Quy rất không ổn. Anh rất kính trọng Hỗn Độn Long Quy, thứ nhất bà là ân nhân cứu mạng của Mộ Cẩn, còn là sư phụ của Mộ Cẩn, hơn nữa khi anh ở thế giới Đại Thiên, Hỗn Độn Long Quy còn bảo vệ anh ít lần ư? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được.
Trong lúc hỏi, Tô Minh lấy ra một bộ võ kỹ.
Chương 877: Huyết Vu Hổ xảy ra chuyện
"Cậu Tô, được rồi, cậu cũng không cần phải tốn thời gian ở chỗ bà già này nữa, cậu bây giờ nên tranh thủ thời gian tu luyện, tịnh tiến, tương lai của cậu là vô cùng vô tận, phải nỗ lực lên", Hỗn Độn Long Quy vậy mà lại muốn đuổi khách rồi.
Chuyện gì thế này? Tô Minh cảm thấy kỳ lạ không nói nên được thành lời, nhưng cũng không nghĩ nhiều định rời đi, đúng như Hỗn Độn Long Quy nói, anh phải nỗ lực lên! Không thể để lãng phí thời gian được.
Có điều, vừa quay người đi, Tô Minh chợt nhớ ra gì đó, không kiềm chế được lại dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Hỗn Độn Long Quy: "Tiền bối, lão Hổ đâu rồi?"
Lão Hổ đương nhiên chính là Huyết Vu Hổ.
"Nó ra ngoài rèn luyện rồi", Hỗn Độn Long Quy trả lời.
"Không phải, tiền bối, người có chuyện gì giấu tôi, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến lão Hổ", Tô Minh sâu thẳm nhìn về phía Hỗn Độn Long Quy, ngưng giọng nói.
Có lẽ Hỗn Độn Long Quy đã cố gắng che giấu rồi, hơn nữa, còn che giấu rất tốt. Nhưng thần hồn của Tô Minh quá mạnh! Cho dù chỉ có một chút dấu vết để lại anh cũng có thể cảm nhận được.
Vừa nãy khi anh nhắc đến Huyết Vu Hổ, Hỗn Độn Long Quy rõ ràng có chút dao động.
"Việc này", Hỗn Độn Long Quy thở dài.
"Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão Hổ sao rồi? Mong người hãy nói cho tôi biết", giọng nói của Tô Minh rất nghiêm túc, dị thường kiên định. Ngày đó, khi anh vẫn còn ở trong hư không chưa quay về, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết, đến Võ tông cũng không muốn giúp đỡ, thậm chí còn muốn khoanh tay đứng xem kịch, nhưng Hỗn Độn Long Quy còn cả lão Hổ, lão Ngưu, chị Cửu Diễm đều không màng tất cả, cam tâm tình nguyện chiến đấu vì nhà họ Tô và Chiến Uyên, cho dù biết sẽ phải chết cũng không lùi bước.
Anh đã xác định được một chuyện, lão Ngưu, lão Hổ, chị Cửu Diễm là người thân của anh.
"Tiền bối, người nói đi!", Tô Minh khom lưng.
"Haiz", Hỗn Độn Long Quy yếu ớt lắc đầu: "Huyết Vu Hổ quả thực đã xảy ra chút chuyện, không muốn nói với cậu cũng là vì tính cách của cậu quá kích động".
"Cái gì?", Tô Minh ngạc nhiên, chẳng trách lại cảm thấy Hỗn Độn Long Quy không có tinh thần, như có tâm sự gì đó, dù đã bồi dưỡng cơ thể cho bà ta rồi nhưng vẫn như vậy! Hóa ra là do lão Hổ xảy ra chuyện!
Hít sâu một hơi, thần sắc Tô Minh ngưng trọng, nghiêm túc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Khi cậu rời khỏi thế giới Đại Thiên, tới vực Hỗn Độn không lâu sau, huyết mạch của Huyết Vu Hổ đã hoàn toàn kích hoạt", Hỗn Độn Long Quy không giấu được nữa đành chậm rãi kể lại: "Sau khi huyết mạch kích hoạt, có một cường giả một gia tộc của nền văn minh ngoại vực đã tới đây, bọn họ nói, Huyết Vu Hổ là tộc nhân của chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ bọn họ, hơn nữa huyết mạch còn khá nồng hậu, muốn đưa Huyết Vu Hổ trở về chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này".
Huyết Vu Hổ rất vui mừng, đương nhiên muốn đi, nó muốn được tìm hiểu mở mang võ đạo cao cấp hơn, cũng rất mong chờ môi trường võ đạo trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ mà mấy tộc nhân Nghịch Huyết Ma Hổ đó nói.
"Cuối cùng, Huyết Vu Hổ đã rời đi cùng với mấy người đó", trong giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có một tia ảo não, tựa như đang hối hận vì đã không ngăn cản.
"Vốn dĩ mặc dù ta không yên tâm, nhưng cũng suy nghĩ tích cực", Hỗn Độn Long Quy tiếp tục nói: "Nhưng không ngờ mấy tháng sau, vào một ngày Huyết Vu Hổ lại quay trở lại".
Nói đến đây, giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có chút run rẩy.
Là phẫn nộ.
Là đau lòng.
Tô Minh im lặng, nghiêm túc lắng nghe.
"Khi Huyết Vu Hổ trở về thì chỉ còn một hơi thở, hoàn toàn khác hẳn, căn cơ võ đạo đã hoàn toàn biến mất".
"Ta hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì nó không chịu nói gì cả".
"Ta tốn rất nhiều sức lực mới trị thương đơn giản cho nó, giữ được tính mạng, nhưng võ đạo thì đã bị phế rồi".
"Hiện tại, nó tự nhốt mình trong sơn động, mỗi ngày đều uống rượu, uống đến say khướt!"
...
Sơn động tối đen.
Có chút hỗn loạn.
Tô Minh có thể rõ ràng nhìn thấy những vết tích trên hai bên vách động, hơn nữa trên vết tích còn có máu tươi.
Tô Minh nhìn về phía cuối sơn động, ở trong cùng trên một tảng đá, Huyết Vu Hổ một thân rách nát, ngồi phịch trên tảng đá lớn, trên tay vẫn còn đang cầm một vò rượu lớn.
"Lão Hổ", Tô Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh Huyết Vu Hổ.
Huyết Vu Hổ tựa như có vẻ đã say, toàn thân toát ra khí tức trầm luân, tuyệt vọng, thậm chí có chút tử khí.
Sau khi Tô Minh ngồi xuống liền có thể cảm nhận được khí tức trên người Huyết Vu Hổ rất yếu.
Đặc biệt yếu.
Quả thực không khác với người thường là bao.
Một thân võ đạo gần như đã không còn, thậm chí, chỉ còn có một chút tử khí nữa.
"Lão Hổ, đừng uống nữa", Tô Minh đặt tay lên bả vai Huyết Vu Hổ, ngưng giọng nói.
"Mặc kệ ta!", Huyết Vu Hổ nửa tỉnh nửa say, tựa hồ như không nhận ra Tô Minh là ai liền quát lên một tiếng, muốn hất tay Tô Minh ra nhưng không hất ra được.
Tô Minh đưa chân nguyên hỗn độn vào trong người Huyết Vu Hổ. Dũng mãnh thẩm thấu vào. Dùng chân khí để điều trị nội thương trong cơ thể cho nó, thuận tiện giải rượu luôn.
Sau hơn mười lượt hô hấp.
"Tô Minh, anh làm gì vậy? Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi đã là một người tàn phế rồi!", Huyết Vu Hổ tỉnh rượu rồi, nhìn thấy Tô Minh thì có chút kích động, nhưng ánh mắt lại trở nên ảm đạm, cười khổ nói.
"Lão Hổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tô Minh hỏi.
Huyết Vu Hổ không trả lời mà chỉ nâng vò rượu lên muốn tiếp tục uống
"Ba!"
Tô Minh trực tiếp đập vò rượu xuống mặt đất, nói: "Đừng uống nữa, anh nói hết ra đi, sau khi giải quyết xong nếu anh muốn uống tôi uống với anh tới khi say mèm mới thôi, bây giờ uống cái quái gì chứ? Chỉ cần chưa chết thì tất cả vẫn còn hy vọng, đều có thể giải quyết! Sao lại sợ đến mức độ này? Anh là hổ đó!"
Huyết Vu Hổ lắc đầu, lắc đầu rồi lại lắc đầu, nói: "Không giải quyết được, không có hy vọng".
"Anh cứ nói trước đã, nếu như anh coi tôi là anh em thì cứ nói hết ra đi", Tô Minh gằn từng chữ, quát lên: "Nếu như anh không coi tôi là anh em thì bây giờ tôi sẽ đi ngay, bảo đảm sẽ không làm phiền anh nữa, tùy anh muốn uống tới chết, tùy anh chết như một tên phế vật trong sơn động này!"
Toàn thân Huyết Vu Hổ run lên.
Tiếp theo.
"Lão hổ này không cam tâm! Lão Hổ tôi và Hổ Vân là thật lòng yêu thương nhau! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỉ vì một câu nói của người đó, nói đã nhìn trúng Hổ Vân, muốn nhận Hổ Vân làm nha hoàn, sau đó".
"Sau đó lão Hổ không thể nói được một chữ? Dựa vào cái gì?"
"Tôi không phục! Tôi đi tìm tộc trưởng cầu xin!"
"Đáp án nhận được là người đó nhắm trúng Hổ Vân là có thể giúp cả tộc Nghịch Huyết Ma Hổ quật khởi lại từ đầu! Còn tôi, cho dù độ dày huyết mạch của tôi rất mạnh, cho dù hổ cốt của tôi chính là cửu sắc ma cốt cũng vô dụng! So với người đó, tôi quá yếu, bối cảnh quá kém!"
Tô Minh im lặng lắng nghe.
"Nếu như chỉ vì vậy thì lão Hổ tôi chấp nhận, không so được với thực lực của người ta, không so được thiên phú bối cảnh với người ta, Hổ Vân đi theo người đó tôi cũng chấp nhận. Nhưng điều tôi không cam tâm không dám tin cũng không thể chấp nhận nổi đó là..."
Nói đến đây, giọng nói của Huyết Vu Hổ đã có vẻ thút thít.
Chương 878: Tới tìm tộc Nghịch Huyết Ma Hổ
"Điều tôi không thể chấp nhận đó là, tôi đi tìm Hổ Vân, trong lòng nghĩ rằng chỉ là tới nói lời từ biệt, khuyên Hổ Vân quên tôi đi, muốn cô ta an lòng đi theo người đó, quên tôi đi", Huyết Vu Hổ ngưng giọng nói: "Dù sao cũng đã yêu nhau một thời gian! Tôi vẫn muốn cô ấy được vui vẻ!"
Giọng nói của Huyết Vu Hổ có chút khàn khàn:
"Nhưng có thế nào tôi cũng không thể ngờ được, tôi đã nghĩ nhiều rồi... khi tôi nhìn thấy Hổ Vân, trạng thái của cô ta tốt hơn, vui vẻ hơn bất cứ lúc nào, cô ta căn bản không hề đau khổ, không cam lòng, phản kháng như trong tưởng tượng của tôi. Ngược lại, dường như cô ta rất hưởng thụ và vui mừng vì có thể gả cho người đó".
"Tôi hỏi Hổ Vân: Em không yêu anh sao?"
"Cô ta trả lời: Trước nay chưa từng yêu, trước đó, lá mặt lá trái với anh chẳng qua chỉ là bố tôi nói huyết mạch và hổ cốt của anh rất mạnh, tương lai rất có tiềm lực, bảo tôi giữ chặt anh".
Tô Minh yên lặng lắng nghe, trong lòng có thể tưởng tượng được lửa giận của Huyết Vu Hổ khi đó!!!
Nó đã bị gài bẫy, bị lừa gạt!
"Khi đó tôi đúng là điên rồi, tức giận đến mức mất đi lý trí nên đã ra tay, sau đó... tôi... tôi... tôi phát hiện tôi vừa ra tay thì huyết mạch lập tức thoát lực mà ra, đến hổ cốt cũng bị vỡ vụn", giọng nói của Huyết Vu Hổ có chút lạnh lẽo: "Tôi không biết là chuyện gì? Tôi hoang mang, còn Hổ Vân thì châm trọc tôi: "
"Một tên tiểu tạp chủng thấp kém đến từ nền văn minh cấp một như anh thật sự tưởng rằng mình có huyết mạch và hổ cốt ghê gớm lắm sao, thật sự tưởng có thể được tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cao quý chúng tôi chấp nhận ư? Nghĩ cái gì vậy? Đúng là suy nghĩ hão huyền!"
"Mặc dù, bố tôi muốn tôi lôi kéo anh, coi trọng tương lai của anh, nên bổn tiểu thư đây cũng chỉ đành lôi kéo anh, miễn cưỡng yêu đương ngọt ngào đáng ghê tởm với anh, nhưng tôi cũng đồng thời dùng Huyết Mạch Chuyển Sinh pháp âm thầm đoạt lấy huyết mạch của anh làm chuẩn bị. Bây giờ anh cũng đã nhìn thấy rồi, hiệu quả không tệ. Huyết mạch này của anh từ nay về sau đã là của tôi".
"Chỉ là đáng tiếc hổ cốt, nếu như đợi được thêm vài ngày nữa thì e là hổ cốt cũng thuộc về bổn tiểu thư đây. Anh đến sớm rồi".
Hai hàng lông mày của Tô Minh nhíu chặt lại.
Tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này, quá thể đáng rồi. Nhất là Hổ Vân, quả đúng là thứ rắn rết. Cô có thể không yêu, nhưng cũng đừng làm tổn thương người khác!
"Huyết mạch bị cướp đoạt, hổ cốt vỡ nát, tôi biến thành kẻ tàn phế. Vốn dĩ, tôi đã chết rồi, nhưng Hổ Vân nói nếu như ra tay giết tôi thì sẽ làm bẩn tay, hơn nữa sắp tới ngày đại lễ của cô ta, không muốn dính máu, cho nên đã cho thuộc hạ ném tôi vào hư không ngoại vực. Cũng may vận khí của tôi vẫn tốt, trong hư không đã gặp được một lão giả, lão giả sau khi biết những chuyện tôi gặp phải thì thấy tôi đáng thương, lại giúp tôi quay trở lại thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương", Huyết Vu Hổ yếu ớt nói: "Tôi nói xong rồi, Tô Minh, đưa rượu cho tôi".
Tô Minh đưa rượu cho Huyết Vu Hổ.
Huyết Vu Hổ nốc rượu ồng ộc.
Tô Minh cũng lấy rượu ra từ trong nhẫn Không Gian của mình, bắt đầu uống.
"Không muốn báo thù sao?", Tô Minh chạm vò rượu với Huyết Vu Hổ rồi hỏi.
"Muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng có thể sao? Có thể sao?", thanh âm của Huyết Vu Hổ lớn hơn một chút, cực kỳ tuyệt vọng.
"Tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó ước chừng chỉ Đại Đế thượng vị thôi đã có không dưới vạn người! Còn có cả cảnh giới Tiên Nhân, cảnh giới Tiên Nhân thổi một cái thôi cũng có thể giết chết mấy trăm người như tôi lúc ở đỉnh phong ấy!"
"Nghịch Huyết Ma Hổ chiếm cứ một tầng ngoại vực, nằm trong nền văn minh cấp hai, là thế lực thuộc nền văn minh cấp hai, quá mạnh quá mạnh rồi!"
"Báo thù? Cho tôi thêm 10 đời nữa cũng không thể! Càng chưa nói đến... nghe nói nhân vật lớn mà cô ta sắp lấy đó, tôi chưa từng gặp qua, nghe nói là một người tuổi còn trẻ, nhưng... nhưng... nhưng đã là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết, dường như còn đã từng được xếp hạng trên bảng xếp hạng Thăng Hồng của nền văn minh 'Trạch' đó.
"Chỉ cần có lòng thì vạn sự đều có thể làm được", Tô Minh đứng lên nói: "Đi thôi!"
"Đi đâu?", Huyết Vu Hổ sững sờ. Nói thực cho đến bây giờ, những chuyện này từ khi nó quay về vẫn chưa từng nói ra, đến sư tôn Hỗn Độn Long Quy cũng không rõ, hôm nay là lần đầu nói ra, sau khi nói hết ra thì dễ chịu hơn nhiều, cũng tỉnh táo hơn nhiều.
"Tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ! Quay trở lại đó!", Tô Minh nhe răng ra cười, nghiêm túc nói.
"Hả?", Huyết Vu Hổ ngẩn ra, có chết cũng không ngờ được đến câu trả lời này của Tô Minh, tiếp theo, sâu trong ánh mắt Huyết Vu Hổ lóe lên vẻ cảm kích, cảm ơn và cả ấm áp, nhưng nó lại lắc đầu thật lực: "Nghĩ cái gì chứ? Muốn chết sao?! Người anh em, thiên phú của anh vô địch, sau này sẽ có cơ hội báo thù cho tôi, nhưng không phải là bây giờ! Nền văn minh cấp hai cách quá xa chúng ta, cảnh giới Tiên Nhân trong truyền thuyết đó, anh không biết mạnh cỡ nào đâu, càng chưa nói đến cảnh giới... Tiên Vương!"
"Không thử thì làm sao biết được?", Tô Minh mỉm cười rồi lại uống một ngụm rượu.
"Sẽ chết người đó", Huyết Vu Hổ lắc đầu.
"Khi đó, sau khi xác định tin tức tôi chết, trong lúc sống chết của nhà họ Tô và Chiến Uyên, đối mặt với học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần, điện Hoàng Tuyền các thứ, anh và lão Ngưu còn cả chị Cửu Diễm chẳng phải cũng biết tới thế giới Tiểu Thiên đồng sinh cộng tử với nhà họ Tô và Chiến Uyên cũng là một con đường chết sao? Các anh chẳng phải cũng vẫn đi đó ư?", Tô Minh hỏi ngược lại.
"Nhưng...", Huyết Vu Hổ vẫn lắc đầu.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, đi! Tôi mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó! Anh đi với tôi, anh không đi tôi cũng sẽ nghĩ cách đi!", Tô Minh nghiêm giọng nói.
Không hề bông đùa.
Con mẹ nó! Anh em của ông đây phải chịu uất ức lớn như vậy. Tính thế nào đây?
Lần này ông không quậy tung cái tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó của các người thì ông đây sẽ mang họ Nghịch Huyết Ma Hổ.
Nền văn minh cấp hai thì là vô địch rồi sao? Ông đây cứ không tin đấy.
"Anh Tô, anh thật sự muốn đi sao?", Huyết Vu Hổ hít sâu một hơi rồi hỏi.
"Thật", Tô Minh gật đầu.
Huyết Vu Hổ im lặng.
Rất lâu.
"Tôi dẫn anh đi!", Huyết Vu Hổ lên tiếng. Trong lòng thề, nếu không chết, cả đời này cái mạng này của nó sẽ là của Tô Minh. Có người anh em như thế này còn mong cầu gì nữa?
"Đi ra ngoài thì hãy xin lỗi Long Quy tiền bối một tiếng, thời gian này anh cứ sa sút như vậy khiến Long Quy tiền bối luôn lo lắng cho anh, trạng thái không được tốt lắm", Tô Minh lại nói.
Rất nhanh, Tô Minh và Huyết Vu Hổ đã ra khỏi sơn động.
"Sư tôn, xin lỗi người, là đồ nhi bất tài, là đồ nhi khiến người thất vọng", Huyết Vu Hổ quỳ xuống trước mặt Hỗn Độn Long Quy.
"Ra ngoài là tốt, ra ngoài là tốt", Hỗn Độn Long Quy cực kỳ an ủi, cảm kích nhìn Tô Minh.
"Tiền bối, tôi và Huyết Vu Hổ cùng đi một chuyến, tôi đảm bảo với người, khi trở về nhất định sẽ lấy lại một thân huyết mạch và hổ cốt cho Huyết Vu Hổ, thực lực võ đạo cũng sẽ lấy lại, còn mạnh hơn trở về", Tô Minh dõng dạc nghiêm túc nói từng chữ.
Không hề bông đùa!
Tô Minh tôi thích chém gió - nhưng bắt buộc...
Nhưng chuyện đã chém ra thì bắt buộc đều phải thành hiện thực.
"A?", Hỗn Độn Long Quy có chút hoang mang, không hiểu Tô Minh có ý gì.
"Tiền bối, tôi và lão Hổ sẽ tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ một chuyến. Xin người yên tâm, tôi nắm chắc trong tay", Tô minh nói xong thì dắt theo Huyết Vu Hổ biến mất, lao thẳng lên trời rời khỏi vách núi Vấn Thiên, tiến vào hư không.
Chương 879: Nền văn minh Trạch- nền văn minh cấp hai!
Ngoại vực.
Văn minh ‘Trạch’.
Một vực võ đạo càng thêm bao la.
Tại đây từng tầng võ treo lơ lửng trong hư không giống như những ngôi sao nhỏ khảm nạm trong nền văn minh ‘Trạch’.
Lúc này.
Nghịch Huyết Ma Hổ ngụ tại tầng võ Nghịch Huyết.
Một mảng đèn đuốc sáng rực.
Một miền ánh sáng đỏ.
Vô cùng náo nhiệt.
Tầng võ Nghịch Huyết không được tính là rộng lớn, thậm chí có thể nói còn có chút nhỏ.
Trong đó, chỉ có người của gia tộc Nghịch Huyết Ma Hổ sinh sống.
Toàn bộ tộc Nghịch Huyết Ma Hổ tổng cộng cũng chỉ có 10 triệu người.
Tầng võ Nghịch Huyết không có lầu gác, nhà cao, cũng chẳng tồn tại cái gọi là thành trì.
Là một hình thức sinh tồn giống như bộ lạc.
Bộ lạc nhỏ bao quanh bộ lạc lớn, và bộ lạc lớn bao quanh bộ lạc Hổ Hoàng.
Thông thường, họ săn bắt một vài loài thú hư không nhỏ trong hư không để làm thức ăn, cũng có thể để buôn bán, nói ra thì hoạt động kinh doanh tài nguyên võ đạo tại nền văn minh ‘Trạch’ rất phát đạt, cho dù là tầng võ Nghịch Huyết tương đối lạc hậu cũng thường xuyên có tàu con thoi tác chiến của những thương đoàn, thương hội lớn ghé thăm, thu mua một chút da thịt, thú hạch gì đó của thú hư không.
Tuy nhiên, tầng võ Nghịch Huyết tuy nhỏ nhưng linh khí lại vô cùng dồi dào.
Linh khí gần như hóa lỏng.
Điều này chủ yếu là do một số mạch khoáng Tiên Tinh nằm dưới lòng đất của tầng võ Nghịch Huyết.
Trong vài trăm triệu năm gần đây, việc mà tộc Nghịch Huyết Ma Hổ muốn làm nhất là tìm một núi dựa, bởi họ không có đủ thực lực để bảo vệ mạch khoáng Tiên Tinh dưới lòng đất của tầng võ này.
May mắn thay, cuối cùng cũng đã tìm được.
Hổ Vân là con gái độc nhất của tộc trưởng Hổ Chính Kiếm tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.
Dung mạo xinh đẹp, tính cách hoạt bát đơn thuần, ừm, ít nhất thì bề ngoài là vậy.
Thiên phú võ đạo cũng không tồi, Hổ Vân năm nay mới hơn ba triệu tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân tầng ba.
Ngày mai chính là ngày cưới trọng đại.
Hôn lễ được chia làm hai đợt.
Đợt đầu là ngày mai sẽ tổ chức tại tầng võ Nghịch Huyết này.
Được coi như bên nhà gái.
Và đêm nay, là đêm trước ngày cưới long trọng ngày mai, theo truyền thống, tộc Nghịch Huyết Ma Hổ sẽ hoan lạc thâu đêm.
Trên sân võ đạo khổng lồ, có rất nhiều thành viên của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đang ca hát, khiêu vũ, vật lộn và chiến đấu, vô cùng sôi động.
Thịt của thú hư không được chế biến theo đủ các loại hình thức hấp, xào, hầm, quay được bưng lên từng chậu.
Rượu tiên, quả tiên được bày la liệt trên những chiếc bàn dài.
Đương nhiên, tiêu điểm chính vẫn là cô dâu Hổ Vân.
Khác với truyền thống đám cưới của những chủng tộc khác.
Tại Nghịch Huyết Hổ nơi đây cho dù hôn lễ sẽ diễn ra vào ngày mai nhưng tối nay, cô dâu tương lai là Hổ Vân vẫn có thể tham gia tiệc mừng thâu đêm.
Tuy nhiên, Hổ Vân rõ ràng đã trang điểm tinh xảo, dưới ánh lửa chao động vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Cô ta không phải dạng lung linh xinh xắn, ngược lại có dáng người rất đẹp, thân hình dong dỏng cao, nước da không trắng nõn nà mà là màu lúa mạch khoẻ khoắn, đường nét khuôn mặt thanh lệ, toát lên sự quyến rũ khó nói thành lời.
Bên cạnh cô ta là một vài người đồng tộc trẻ tuổi cùng vài người hầu gái...
Trán Hổ Vân lấm tấm mồ hôi, vừa rồi cô ta thuận theo lửa trại nhảy một điệu, hiện tại cả người có chút nóng nực.
Cô ta đến bên một chiếc bàn bày đầy quả tiên, rượu tiên còn có thịt thú ngồi xuống.
Gác một chân lên ghế đẩu, một tay thì bưng vò rượu, tay còn lại thì cầm quả tiên ăn từng ngụm lớn.
Thực sự không quá để tâm tới hình tượng.
“Cô chủ, hi hi, trước khi cậu chủ (chồng tương lai của Hổ Vân) xuất hiện, tôi còn tưởng rằng sau này cô sẽ kết hôn với con hổ Huyết Vu Hổ ngu ngốc kia, nhưng lo lắng một trận uổng công, chẳng ngờ…”, một cô hầu gái bên cạnh Hổ Vân với vẻ ngoài không tệ, dáng người cô ta không cao, làn da hơi tái, có chút mập mạp cũng cầm lên một quả tiên, vừa ăn vừa ngượng ngùng cùng kỳ vọng dõi mắt về phía một ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ Thiên Tùng nằm xa ngoài quảng trường đang hoan lạc kia.
Nơi đó, chính là gian phòng của cậu chủ, tối nay cậu ta cũng tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.
Chỉ là loại người cao quý như cậu chủ chắc chắn không quen với cảnh tượng chè chén say sưa của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ, bởi vậy cũng không thấy tham gia cùng.
Không ai trách cứ cậu chủ không hòa đồng, cũng không dám trách móc, ngược lại còn kính phục cậu ta vì còn đang khắc khổ tu luyện võ đạo.
Rõ ràng cậu chủ mới hơn chín triệu năm tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên Vương tầng hai, trong toàn bộ nền văn minh Trạch, là yêu nghiệt của thế hệ thanh niên đỉnh cấp nhất.
Vậy mà còn chịu khó như vậy, nắm bắt từng giây từng phút để tu luyện, thực sự khiến người khác phải nể phục.
Bản thân đã tài năng hơn người khác vô số lần, còn nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần!
“Cô nhỏ này, hầu gái cũng được gả theo về nhà chồng, có phải hiện tại cô đang rất vui mừng hay không?”, Hổ Vân khịt mũi, nhìn thấu mọi chuyện.
Khuôn mặt của cô hầu gái kia lập tức đỏ bừng.
“Cô tưởng rằng tôi là đứa ngốc sao? Cái thứ rác rưởi thấp hèn từ nền văn minh cấp một như Huyết Vu Hổ cũng xứng mơ tưởng tới tôi???”, Hổ Vân hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng nhắc tới Huyết Vu Hổ nữa, nghĩ tới thứ ti tiện ghê tởm đó liền buồn nôn”.
“Ha ha ha, cô chủ, cô cũng có cảm giác đó sao! Chúng tôi cũng cảm thấy như vậy”, những người trẻ tuổi khác của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ ngồi cùng bàn, cả nam và nữ đều nặng nề gật đầu tán đồng:
“Lúc đó khi tứ trưởng lão, còn có ngũ trưởng lão dẫn hắn ta về, trong lòng tôi đã cảm thấy không thoải mái rồi, đúng, huyết mạch đang chảy xuôi trong người Huyết Vu Hổ là huyết mạch của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ chúng ta, hơn nữa, nồng độ trong máu cũng không thấp, nhưng đôi khi, không thể chỉ nhìn vào huyết mạch, đúng chứ? Thành tựu võ đạo trong tương lai liên quan đến rất nhiều thứ!”
“Chúng ta là nền văn minh cấp hai, làm sao có thể để loại sâu bọ của nền văn minh cấp một trộn lẫn vào? Mấu chốt là tên Huyết Vu Hổ đó còn có một điểm là không tự mình biết mình, đúng là tức cười, hắn còn thực sự nghĩ rằng bản thân còn đang cùng cô chủ yêu thương nhau, yêu tới sống đi chết lại, ha ha ha…”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy….”, càng ngày càng nhiều người hùa theo.
…
Chương 880: Nguyên cớ của hôn lễ
Hổ Vân cùng người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ không hề hay biết, Tô Minh cùng Huyết Vu Hổ lúc này đang trên đường đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ!
Khoảng cách không còn xa nữa.
Chậm nhất là sáng mai liền có thể đến nơi.
Tầng Nghịch Huyết Ma Hổ.
Trong gian phòng được xây dựng từ gỗ Thiên Tùng ở phía xa sân võ đạo đang chìm đắm trong cuồng hoan kia.
Một người thanh niên vừa kết thúc tu luyện.
Hắn ta đứng trên sân thượng của căn phòng, phóng mắt nhìn về sân võ đạo phía xa, nơi đó đông đúc náo nhiệt, tràn ngập không khí vui mừng, hương thơm của rượu thịt… phiêu đãng theo gió bay tới, người thanh niên yên lặng nhìn chằm chằm tất cả, nét sương khói thoáng xẹt qua liền vụt tắt trên khuôn mặt bình tĩnh.
“Bố đã từng nói, muốn giành được thì trước phải đánh đổi”.
Nếu không phải vì muốn thâu tóm chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này vào trong tay, hắn hà tất phải lấy Hổ Vân làm vợ đây?
Quả thực, nhan sắc Hổ Vân đích xác không tệ, nhưng không hẳn là hình mẫu mà hắn yêu thích.
Kiểu mẫu mà hắn thích là người con gái an tĩnh thuộc dạng tiểu thư khuê các, không phải kiểu hoạt bát, tôn sùng võ lực, cắn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu to như Hổ Vân.
Huống hồ, xét về địa vị, còn có tài năng võ đạo,... Hổ Vân còn xa mới xứng với hắn.
Thân là sự tồn tại trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, nếu hắn ta nguyện ý, chỉ cần phất tay, sợ rằng sẽ có vô số người đẹp xuất chúng của tầng ‘Trạch’ hơn Hổ Vân mong muốn được gả cho hắn.
Tuy hiên, hắn vẫn kiên quyết không do dự kết hôn với Hổ Vân.
Vì một điểm đặc biệt của chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này.
Mặc dù tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đã có chút sa sút, nhưng sợ rằng đến bản thân người thuộc chủng tộc này cũng không biết rõ tổ tiên của mình đã từng xuất hiện một nhân vật đặc biệt đáng sợ khủng bố.
Cũng chính vì sự tồn tại của người này nên chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ dù không được tính là đặc biệt mạnh mẽ nhưng số lượng tiên khí nồng đậm cùng mạch khoáng Tiên Tinh… bao hàm trong tầng võ không hẳn là lớn này mà họ đang chiếm giữ cũng không hề kém, ngược lại còn rất tốt, đó đều không phải là món quà mà vị cường giả khủng bố từng tung hoành tầng ‘Trạch’ hàng triệu năm trước của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ lưu lại cho con cháu của mình hay sao?
Vị tổ tiên đó của tộc Huyết Mạch Ma Hổ tên gọi là ‘Hổ Lập Thương’, trong thời đại hàng trăm triệu năm trước đã từng được đề tên trên bảng xếp hạng Đạp Thiên của nền văn minh Trạch.
Phải biết rằng giá trị của bảng Đạp Thiên còn cao hơn gấp chục lần so với những người trẻ hiện nay đang có tên trên bảng Thăng Hồng.
Bởi bảng Thăng Hồng đại khái đã ghi nhận khoảng một nghìn người thuộc thế hệ trẻ, hơn nữa chỉ những tu giả võ đạo dưới mười triệu tuổi mới được xét chọn.
Mà trên bảng xếp hạng Đạp Thiên chỉ có một trăm người, hơn nữa mọi tu giả võ đạo dưới một trăm triệu tuổi đều có thể trở thành ứng viên. Phạm vi lựa chọn lớn gấp mười lần, nhưng số lượng người được ghi nhận lại ít hơn mười lần, hàm lượng giá trị có thể tưởng tượng được.
Trong số một nghìn người thuộc mỗi đợt của bảng Thăng Hồng cuối cùng chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay vài người có thể tiến vào bảng Đạp Thiên.
Về cơ bản, những cường giả được ghi danh lên bảng Đạp Thiên đều được coi là một trong những bá chủ dự bị và đầu sỏ của nền văn minh Trạch sau này.
Ngay cả những thế lực cổ xưa và ngang tàng đứng trên đỉnh cao nhất nền văn minh Trạch khi đối diện với sự tồn tại trên bảng Đạp Thiên cũng đều đặt việc lôi kéo lên làm đầu.
Khoảng cách giữa hắn với bảng Đạp Thiên đã quá xa vời, hơn nữa nếu không ngoài ý muốn, cả đời này có lẽ cũng không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng Hổ Lập Thương năm đó lại là thành viên trên bảng Đạp Thiên.
Mặc dù sau này không biết vì nguyên nhân gì Hổ Lập Thương lại chết đi!
E rằng bản thân tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cũng không biết, trước khi Hổ Lập Thương chết đã để lại di tích cùng vật thừa kế, dù sao cũng đã lưu lại một bảo tàng nghĩa địa.
Người thanh niên này là Chu Tồn Uyên.
Đến từ một thế lực cấp hai của nền văn minh Trạch.
Mà bố của Chu Tồn Uyên năm đó là bạn bè khá tốt với Hổ Lập Thương, hơn nữa cũng nắm rõ nơi Hổ Lập Thương táng thân.
Nói cách khác, ngay cả tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cũng không hay biết di tích mà Hổ Lập Thương để lại, nhưng bố của Chu Tồn Uyên lại biết rõ.
Ông ta đương nhiên đã động lòng tham.
Cũng đã từng cố gắng mở di tích.
Đáng tiếc lại không làm được, bởi thủ đoạn mà Hổ Lập Thương lưu lại, cần có tinh huyết của dòng chính thuộc tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cùng với một bộ bí pháp chỉ có dòng chính tộc này mới có thể tu luyện được, ngoài ra còn có chí bảo trấn tộc của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ… mới có thể mở ra.
Nói cách khác, bảo tàng này lưu lại để dành riêng cho tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.
Những người khác muốn có ý nghĩ chiếm đoạt là rất khó.
Nếu chiếm được tài nguyên này thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên rõ rệt.
Mặc dù Chu Tồn Uyên biết dù cho bản thân có thể tham gia cuộc thi lớn nhưng xác suất cao sẽ có kết quả rất kém, nói không chừng còn có thể xếp ở cuối bảng hoặc bị đào thải ngay từ vòng đầu tiên.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là chỉ cần được xông pha trên đài chiến đấu của cuộc thi lớn, thể hiện được điểm sáng cũng như tiềm năng của bản thân thì dù có thua cuộc, cũng có một khả năng nhất định được Tiên Vệ Đội của Lâm Huyền tiên quốc coi trọng.
Nếu thực sự được nhìn trúng.
Đó chính là một bước lên trời.
Toàn bộ thanh niên tại nền văn minh Trạch có ai không mơ mộng được gia nhập Tiên Vệ Đội của vài tiên quốc đây?
Một khi tiến vào, từ đó trở đi sẽ được hậu thuẫn bởi tiên quốc, cũng chính là được thế lực trên đỉnh kim tự tháp của nền văn Trạch chống lưng.
Hơn nữa phúc lợi của Tiên Vệ Đội tốt đến đáng sợ, tài nguyên võ đạo sau này cũng không thiếu.
Chưa kể, nếu may mắn hơn một chút có thể biểu hiện không tồi tại Tiên Vệ Đội, lập công lớn từ đó được đề bạt, cho dù chỉ là thăng lên thành một tiểu đội trưởng của Tiên Vệ Đội, vậy thì, có khả năng rất lớn sẽ được điều chuyển tới bên cạnh hoàng tử, công chúa của tiên quốc làm cận vệ, chính là làm rạng rõ tổ tông, tương lai đừng nói đến bản thân, ngay cả gia tộc sau lưng… cũng bay thẳng lên trời.
…
“Mình có tư cách gì để chán chường đây?”, Tô Minh và Huyết Vu Hổ vẫn đang trong hư không, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía tầng Nghịch Huyết Ma Hổ, Huyết Vu Hổ đều nhìn thấy việc Tô Minh vẫn không ngừng tu luyện dọc đường đi, anh ta cảm nhận được sự chấn động không nói nên lời cùng khích lệ.
Người anh em này của bản thân không những tài năng vô song mà còn nỗ lực đến loại trình độ này.
Huyết Vu Hổ anh còn có tư cách gì để sa sút tinh thần?
Cho dù huyết mạch và xương hổ đều đã bị phế bỏ.
Nhưng cũng không có nghĩa không còn chút hy vọng nào!
Làm sao có thể chịu thua khi còn chưa từng nỗ lực qua?
Huyết Vu Hổ siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lạ thường.
Tô Minh giờ phút này quả thực đang trầm mình trong tu luyện.
Đã mất đi con trai rồi, nào còn muốn mất nốt cả con gái nữa?
Sắc mặt của cô gái áo đỏ lập tức tái xanh tái nhợt, không khác gì với sắc mặt người chết. Thân hình thoáng cái đã lùi về phía sau. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Minh nói: "Cậu...".
Đã xác định 100% rồi, chính Tô Minh đã giết chết anh trai của mình, Tiêu Bạch Y!
Hiện tại cô ta cũng đã gặp phải anh.
Cô gái áo đỏ hồn bay phách lạc, huyết lệ cuồn cuộn, tâm tình võ đạo hoàn toàn sụp đổ.
"Cho nên, có rất nhiều khi là duyên phận", Tô Minh sâu xa nói, sau đó lập tức nâng tay lên, một đạo Thái U Hỏa hóa thành hình ảnh tử thần trực tiếp xuyên thủng qua ngực nơi vị trí trái tim của cô gái áo đỏ, bao gồm cả thần hồn.
Giết chết! Không chút do dự giết chết!
Ai dám động vào em gái tôi, tôi giết kẻ đó! Không cần phải thương lượng thừa thãi.
"Sớm đã cảnh cáo cô rồi mà còn không tin", Phong Vũ Vân đứng bên cạnh cười khẩy một tiếng, rất sảng khoái. Phong Vũ Vân cũng không phải là loại người tàn nhẫn gì, cũng không thích giết chóc, nhưng vẫn vỗ tay tỏ vẻ hài lòng với cái chết của cô gái áo đỏ, bởi vì cô gái áo đỏ quá đỗi độc ác, quả thực là lấy mạng người ra làm trò vui đùa.
Trước đó, khi Tô Minh còn chưa tới, sự tàn nhẫn không chút kiêng dè của cô gái áo đỏ quả thực khiến cả người lẫn thần đều phải căm phẫn.
Hơn nữa, Phong Vũ Vân rất chắc chắn, nếu như Tô Minh không tới thì cuối cùng kết quả của bản thân nhất định là chết, chết thảm. Về phần Tô Ly, đại khái là dung nhan hoàn toàn bị hủy thậm chí tứ chi đứt gãy, đan điền vỡ nát, để lại cho Tô Ly hơi thở cuối cùng khiến Tô Ly sống không bằng chết.
"Hai người các cô tới học viện Hỗn Độn đi, với thực lực và thiên phú của các cô tới học viện Hỗn Độn cũng có thể vào trong nội viện rồi", Tô Minh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói.
Phải lấy hồn thảo cho Hỗn Độn Long Quy, dùng hồn thảo để duy trì thần hồn của lão Ngưu và chị Cửu Diễm không bị diệt.
Sau vài lần biến mất Tô Minh đã đến bên bờ vách núi Vấn Thiên của thế giới Đại Thiên.
Trên đường đi, trong suốt mấy tiếng này Tô Minh cũng không hề lãng phí thời gian chút nào. Nhân mấy tiếng di chuyển anh lấy ra chiếc nhẫn Không Gian của Tiêu Bạch Y và Ứng Huyền.
Thu hoạch khổng lồ!
Đầu tiên, trong nhẫn Không Gian của Ứng Huyền và Tiêu Bạch Y tổng cộng có tới 30 vạn viên tiên tinh hạ phẩm, tiên tinh chính là tài nguyên võ đạo dùng để tu luyện hấp thu sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Nhân.
Về bản chất mà nói thì tiên tinh và linh thạch không có khác biệt gì. Nhất định phải nói có gì khác biệt thì chính là năng lượng linh khí trong tiên tinh tinh thuần hơn, nhiều hơn, mà còn hàm chứa thêm chút tiên vận.
Vậy 30 vạn viên tiên tinh rốt cuộc là bao nhiêu? Tô Minh không rõ, nhưng thiết nghĩ cũng không nhỏ, dù sao Ứng Huyền cũng được mà Tiêu Bạch Y cũng vậy, đều là cấp bậc minh chủ của liên minh Vô Song, địa vị không hề thấp.
Ngoài tiên tinh ra còn có cả tiên khí. Trong nhẫn Không Gian của hai người tổng cộng có ba món tiên khí. Một món tiên khí trung phẩm là một cây côn, hai món còn lại là kiếm, nhưng đều là tiên khí hạ phẩm.
Nói ra thì Tô Minh nhắm trúng thanh kiếm tiên khí thượng phẩm màu trắng bạc của Tiêu Bạch Y hơn, đương nhiên bây giờ cũng ở trong tay Tô Minh, đáng tiếc ấn ký của Tiêu Bạch Y quá nặng, anh không muốn dùng lắm, dùng cũng không phát huy ra được đủ uy lực.
Những tiên khí này, Tô Minh ban đầu khá cân nhắc, cuối cùng thì vẫn quyết định dùng làm thức ăn cho bia Huyền Diệu, để bia Huyền Diệu tiếp tục trưởng thành. Đáng tiếc, bia Huyền Diệu hiện tại không thể thôn phệ nữa, đã đến cực hạn rồi, bắt buộc phải chuyển hóa thành binh khí Vĩnh Hằng mới có thể tiếp tục trưởng thành.
Mà một bộ binh khí Vĩnh Hằng ẩn chứa khí vận của cả nền văn minh Xương tiến thêm một bậc nữa thì sẽ trở thành tiên khí, nhưng không phải là tiên khí bình thường, dựa theo đánh giá suy đoán của Tô Minh, đại khái một khi trở thành tiên khí thì sẽ có thể trở thành tiên khí đỉnh phong thượng phẩm đỉnh cấp nhất, thực sự rất đáng mong đợi.
Ngoại trừ tiên khí ra, thứ khiến Tô Minh thích thú nhất trong nhẫn Không Gian của hai người là hỏa chủng!
Đúng! Không sai! Chính là hỏa chủng.
Hơn nữa còn không chỉ có một khối. Cấp bậc đều là tiên hỏa. Tiên hỏa tự nhiên còn trên cả Bỉ Ngạn hỏa.
Hỏa chủng tiên hỏa tự nhiên là vật chí bảo trong chí bảo, chỉ là tại sao Tiêu Bạch Y và Ứng Huyền đều không thôn phệ? Là tạm thời không có thực lực thôn phệ? Hay là những hỏa chủng tiên hỏa này cũng không phải thuộc về hai người mà thuộc về người khác, hai người chỉ là tạm thời giữ bên mình thôi?
Đương nhiên, những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là những hỏa chủng cấp bậc tiên hỏa này tổng cộng có bảy khối, đều đã thuộc về Tô Minh rồi.
Tìm thời gian dùng Thái U Hỏa hoàn toàn thôn phệ, không chừng Thái U Hỏa có thể một bước lên trời.
Cuối cùng anh còn tìm được mấy bộ võ kỹ trong nhẫn Không Gian, hơn nữa không phải là võ kỹ bình thường mà đều thuộc cấp độ tiên cực mạnh. Mặc dù đối với Lâm Nhất mà nói thì không có tác dụng gì, nhưng đối với những người thân bạn bè của anh thì tuyệt đối là vật chí bảo.
"Cậu Tô, cậu đến rồi à", sau khi Tô Minh đến vách núi Vấn Thiên thì đã nghe thấy giọng nói của Hỗn Độn Long Quy, Hỗn Độn Long Quy lại không ngạc nhiên, bởi vì bà ta nhìn người rất chuẩn, bà ta sớm đã biết tính cách trọng tình trọng nghĩa của Tô Minh. Hỗn Độn Long Quy thở phào nhẹ nhõm, Tô Minh đã đến, điều này cho thấy chắc anh cũng đã lấy được hồn thảo rồi, còn một sợi thần hồn của Âm Dương Tù Thiên Ngưu mà Cửu Diễm sở hữu trên thực tế gần đây đã sắp tan biến, cũng may Tô Minh đến kịp thời.
"Tiền bối, đây là hồn thảo", Tô Minh xuống tới đáy vực, Hỗn Độn Long Quy vẫn như thường ngày, như một tảng đá lớn nằm ở đó, Tô Minh đi tới phía trước đưa hồn thảo ra.
"Cậu Tô, cậu vất vả rồi", Hỗn Độn Long Quy cảm ơn nói, nhưng trong giọng nói lại có vẻ mệt mỏi.
"Tiền bối, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?", anh có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của Hỗn Độn Long Quy rất không ổn. Anh rất kính trọng Hỗn Độn Long Quy, thứ nhất bà là ân nhân cứu mạng của Mộ Cẩn, còn là sư phụ của Mộ Cẩn, hơn nữa khi anh ở thế giới Đại Thiên, Hỗn Độn Long Quy còn bảo vệ anh ít lần ư? Làm người không thể vong ân phụ nghĩa được.
Trong lúc hỏi, Tô Minh lấy ra một bộ võ kỹ.
Chương 877: Huyết Vu Hổ xảy ra chuyện
"Cậu Tô, được rồi, cậu cũng không cần phải tốn thời gian ở chỗ bà già này nữa, cậu bây giờ nên tranh thủ thời gian tu luyện, tịnh tiến, tương lai của cậu là vô cùng vô tận, phải nỗ lực lên", Hỗn Độn Long Quy vậy mà lại muốn đuổi khách rồi.
Chuyện gì thế này? Tô Minh cảm thấy kỳ lạ không nói nên được thành lời, nhưng cũng không nghĩ nhiều định rời đi, đúng như Hỗn Độn Long Quy nói, anh phải nỗ lực lên! Không thể để lãng phí thời gian được.
Có điều, vừa quay người đi, Tô Minh chợt nhớ ra gì đó, không kiềm chế được lại dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Hỗn Độn Long Quy: "Tiền bối, lão Hổ đâu rồi?"
Lão Hổ đương nhiên chính là Huyết Vu Hổ.
"Nó ra ngoài rèn luyện rồi", Hỗn Độn Long Quy trả lời.
"Không phải, tiền bối, người có chuyện gì giấu tôi, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến lão Hổ", Tô Minh sâu thẳm nhìn về phía Hỗn Độn Long Quy, ngưng giọng nói.
Có lẽ Hỗn Độn Long Quy đã cố gắng che giấu rồi, hơn nữa, còn che giấu rất tốt. Nhưng thần hồn của Tô Minh quá mạnh! Cho dù chỉ có một chút dấu vết để lại anh cũng có thể cảm nhận được.
Vừa nãy khi anh nhắc đến Huyết Vu Hổ, Hỗn Độn Long Quy rõ ràng có chút dao động.
"Việc này", Hỗn Độn Long Quy thở dài.
"Tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão Hổ sao rồi? Mong người hãy nói cho tôi biết", giọng nói của Tô Minh rất nghiêm túc, dị thường kiên định. Ngày đó, khi anh vẫn còn ở trong hư không chưa quay về, tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết, đến Võ tông cũng không muốn giúp đỡ, thậm chí còn muốn khoanh tay đứng xem kịch, nhưng Hỗn Độn Long Quy còn cả lão Hổ, lão Ngưu, chị Cửu Diễm đều không màng tất cả, cam tâm tình nguyện chiến đấu vì nhà họ Tô và Chiến Uyên, cho dù biết sẽ phải chết cũng không lùi bước.
Anh đã xác định được một chuyện, lão Ngưu, lão Hổ, chị Cửu Diễm là người thân của anh.
"Tiền bối, người nói đi!", Tô Minh khom lưng.
"Haiz", Hỗn Độn Long Quy yếu ớt lắc đầu: "Huyết Vu Hổ quả thực đã xảy ra chút chuyện, không muốn nói với cậu cũng là vì tính cách của cậu quá kích động".
"Cái gì?", Tô Minh ngạc nhiên, chẳng trách lại cảm thấy Hỗn Độn Long Quy không có tinh thần, như có tâm sự gì đó, dù đã bồi dưỡng cơ thể cho bà ta rồi nhưng vẫn như vậy! Hóa ra là do lão Hổ xảy ra chuyện!
Hít sâu một hơi, thần sắc Tô Minh ngưng trọng, nghiêm túc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Khi cậu rời khỏi thế giới Đại Thiên, tới vực Hỗn Độn không lâu sau, huyết mạch của Huyết Vu Hổ đã hoàn toàn kích hoạt", Hỗn Độn Long Quy không giấu được nữa đành chậm rãi kể lại: "Sau khi huyết mạch kích hoạt, có một cường giả một gia tộc của nền văn minh ngoại vực đã tới đây, bọn họ nói, Huyết Vu Hổ là tộc nhân của chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ bọn họ, hơn nữa huyết mạch còn khá nồng hậu, muốn đưa Huyết Vu Hổ trở về chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này".
Huyết Vu Hổ rất vui mừng, đương nhiên muốn đi, nó muốn được tìm hiểu mở mang võ đạo cao cấp hơn, cũng rất mong chờ môi trường võ đạo trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ mà mấy tộc nhân Nghịch Huyết Ma Hổ đó nói.
"Cuối cùng, Huyết Vu Hổ đã rời đi cùng với mấy người đó", trong giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có một tia ảo não, tựa như đang hối hận vì đã không ngăn cản.
"Vốn dĩ mặc dù ta không yên tâm, nhưng cũng suy nghĩ tích cực", Hỗn Độn Long Quy tiếp tục nói: "Nhưng không ngờ mấy tháng sau, vào một ngày Huyết Vu Hổ lại quay trở lại".
Nói đến đây, giọng nói của Hỗn Độn Long Quy có chút run rẩy.
Là phẫn nộ.
Là đau lòng.
Tô Minh im lặng, nghiêm túc lắng nghe.
"Khi Huyết Vu Hổ trở về thì chỉ còn một hơi thở, hoàn toàn khác hẳn, căn cơ võ đạo đã hoàn toàn biến mất".
"Ta hỏi nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì nó không chịu nói gì cả".
"Ta tốn rất nhiều sức lực mới trị thương đơn giản cho nó, giữ được tính mạng, nhưng võ đạo thì đã bị phế rồi".
"Hiện tại, nó tự nhốt mình trong sơn động, mỗi ngày đều uống rượu, uống đến say khướt!"
...
Sơn động tối đen.
Có chút hỗn loạn.
Tô Minh có thể rõ ràng nhìn thấy những vết tích trên hai bên vách động, hơn nữa trên vết tích còn có máu tươi.
Tô Minh nhìn về phía cuối sơn động, ở trong cùng trên một tảng đá, Huyết Vu Hổ một thân rách nát, ngồi phịch trên tảng đá lớn, trên tay vẫn còn đang cầm một vò rượu lớn.
"Lão Hổ", Tô Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh Huyết Vu Hổ.
Huyết Vu Hổ tựa như có vẻ đã say, toàn thân toát ra khí tức trầm luân, tuyệt vọng, thậm chí có chút tử khí.
Sau khi Tô Minh ngồi xuống liền có thể cảm nhận được khí tức trên người Huyết Vu Hổ rất yếu.
Đặc biệt yếu.
Quả thực không khác với người thường là bao.
Một thân võ đạo gần như đã không còn, thậm chí, chỉ còn có một chút tử khí nữa.
"Lão Hổ, đừng uống nữa", Tô Minh đặt tay lên bả vai Huyết Vu Hổ, ngưng giọng nói.
"Mặc kệ ta!", Huyết Vu Hổ nửa tỉnh nửa say, tựa hồ như không nhận ra Tô Minh là ai liền quát lên một tiếng, muốn hất tay Tô Minh ra nhưng không hất ra được.
Tô Minh đưa chân nguyên hỗn độn vào trong người Huyết Vu Hổ. Dũng mãnh thẩm thấu vào. Dùng chân khí để điều trị nội thương trong cơ thể cho nó, thuận tiện giải rượu luôn.
Sau hơn mười lượt hô hấp.
"Tô Minh, anh làm gì vậy? Đừng lãng phí sức lực nữa, tôi đã là một người tàn phế rồi!", Huyết Vu Hổ tỉnh rượu rồi, nhìn thấy Tô Minh thì có chút kích động, nhưng ánh mắt lại trở nên ảm đạm, cười khổ nói.
"Lão Hổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Tô Minh hỏi.
Huyết Vu Hổ không trả lời mà chỉ nâng vò rượu lên muốn tiếp tục uống
"Ba!"
Tô Minh trực tiếp đập vò rượu xuống mặt đất, nói: "Đừng uống nữa, anh nói hết ra đi, sau khi giải quyết xong nếu anh muốn uống tôi uống với anh tới khi say mèm mới thôi, bây giờ uống cái quái gì chứ? Chỉ cần chưa chết thì tất cả vẫn còn hy vọng, đều có thể giải quyết! Sao lại sợ đến mức độ này? Anh là hổ đó!"
Huyết Vu Hổ lắc đầu, lắc đầu rồi lại lắc đầu, nói: "Không giải quyết được, không có hy vọng".
"Anh cứ nói trước đã, nếu như anh coi tôi là anh em thì cứ nói hết ra đi", Tô Minh gằn từng chữ, quát lên: "Nếu như anh không coi tôi là anh em thì bây giờ tôi sẽ đi ngay, bảo đảm sẽ không làm phiền anh nữa, tùy anh muốn uống tới chết, tùy anh chết như một tên phế vật trong sơn động này!"
Toàn thân Huyết Vu Hổ run lên.
Tiếp theo.
"Lão hổ này không cam tâm! Lão Hổ tôi và Hổ Vân là thật lòng yêu thương nhau! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chỉ vì một câu nói của người đó, nói đã nhìn trúng Hổ Vân, muốn nhận Hổ Vân làm nha hoàn, sau đó".
"Sau đó lão Hổ không thể nói được một chữ? Dựa vào cái gì?"
"Tôi không phục! Tôi đi tìm tộc trưởng cầu xin!"
"Đáp án nhận được là người đó nhắm trúng Hổ Vân là có thể giúp cả tộc Nghịch Huyết Ma Hổ quật khởi lại từ đầu! Còn tôi, cho dù độ dày huyết mạch của tôi rất mạnh, cho dù hổ cốt của tôi chính là cửu sắc ma cốt cũng vô dụng! So với người đó, tôi quá yếu, bối cảnh quá kém!"
Tô Minh im lặng lắng nghe.
"Nếu như chỉ vì vậy thì lão Hổ tôi chấp nhận, không so được với thực lực của người ta, không so được thiên phú bối cảnh với người ta, Hổ Vân đi theo người đó tôi cũng chấp nhận. Nhưng điều tôi không cam tâm không dám tin cũng không thể chấp nhận nổi đó là..."
Nói đến đây, giọng nói của Huyết Vu Hổ đã có vẻ thút thít.
Chương 878: Tới tìm tộc Nghịch Huyết Ma Hổ
"Điều tôi không thể chấp nhận đó là, tôi đi tìm Hổ Vân, trong lòng nghĩ rằng chỉ là tới nói lời từ biệt, khuyên Hổ Vân quên tôi đi, muốn cô ta an lòng đi theo người đó, quên tôi đi", Huyết Vu Hổ ngưng giọng nói: "Dù sao cũng đã yêu nhau một thời gian! Tôi vẫn muốn cô ấy được vui vẻ!"
Giọng nói của Huyết Vu Hổ có chút khàn khàn:
"Nhưng có thế nào tôi cũng không thể ngờ được, tôi đã nghĩ nhiều rồi... khi tôi nhìn thấy Hổ Vân, trạng thái của cô ta tốt hơn, vui vẻ hơn bất cứ lúc nào, cô ta căn bản không hề đau khổ, không cam lòng, phản kháng như trong tưởng tượng của tôi. Ngược lại, dường như cô ta rất hưởng thụ và vui mừng vì có thể gả cho người đó".
"Tôi hỏi Hổ Vân: Em không yêu anh sao?"
"Cô ta trả lời: Trước nay chưa từng yêu, trước đó, lá mặt lá trái với anh chẳng qua chỉ là bố tôi nói huyết mạch và hổ cốt của anh rất mạnh, tương lai rất có tiềm lực, bảo tôi giữ chặt anh".
Tô Minh yên lặng lắng nghe, trong lòng có thể tưởng tượng được lửa giận của Huyết Vu Hổ khi đó!!!
Nó đã bị gài bẫy, bị lừa gạt!
"Khi đó tôi đúng là điên rồi, tức giận đến mức mất đi lý trí nên đã ra tay, sau đó... tôi... tôi... tôi phát hiện tôi vừa ra tay thì huyết mạch lập tức thoát lực mà ra, đến hổ cốt cũng bị vỡ vụn", giọng nói của Huyết Vu Hổ có chút lạnh lẽo: "Tôi không biết là chuyện gì? Tôi hoang mang, còn Hổ Vân thì châm trọc tôi: "
"Một tên tiểu tạp chủng thấp kém đến từ nền văn minh cấp một như anh thật sự tưởng rằng mình có huyết mạch và hổ cốt ghê gớm lắm sao, thật sự tưởng có thể được tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cao quý chúng tôi chấp nhận ư? Nghĩ cái gì vậy? Đúng là suy nghĩ hão huyền!"
"Mặc dù, bố tôi muốn tôi lôi kéo anh, coi trọng tương lai của anh, nên bổn tiểu thư đây cũng chỉ đành lôi kéo anh, miễn cưỡng yêu đương ngọt ngào đáng ghê tởm với anh, nhưng tôi cũng đồng thời dùng Huyết Mạch Chuyển Sinh pháp âm thầm đoạt lấy huyết mạch của anh làm chuẩn bị. Bây giờ anh cũng đã nhìn thấy rồi, hiệu quả không tệ. Huyết mạch này của anh từ nay về sau đã là của tôi".
"Chỉ là đáng tiếc hổ cốt, nếu như đợi được thêm vài ngày nữa thì e là hổ cốt cũng thuộc về bổn tiểu thư đây. Anh đến sớm rồi".
Hai hàng lông mày của Tô Minh nhíu chặt lại.
Tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này, quá thể đáng rồi. Nhất là Hổ Vân, quả đúng là thứ rắn rết. Cô có thể không yêu, nhưng cũng đừng làm tổn thương người khác!
"Huyết mạch bị cướp đoạt, hổ cốt vỡ nát, tôi biến thành kẻ tàn phế. Vốn dĩ, tôi đã chết rồi, nhưng Hổ Vân nói nếu như ra tay giết tôi thì sẽ làm bẩn tay, hơn nữa sắp tới ngày đại lễ của cô ta, không muốn dính máu, cho nên đã cho thuộc hạ ném tôi vào hư không ngoại vực. Cũng may vận khí của tôi vẫn tốt, trong hư không đã gặp được một lão giả, lão giả sau khi biết những chuyện tôi gặp phải thì thấy tôi đáng thương, lại giúp tôi quay trở lại thế giới Đại Thiên của nền văn minh Xương", Huyết Vu Hổ yếu ớt nói: "Tôi nói xong rồi, Tô Minh, đưa rượu cho tôi".
Tô Minh đưa rượu cho Huyết Vu Hổ.
Huyết Vu Hổ nốc rượu ồng ộc.
Tô Minh cũng lấy rượu ra từ trong nhẫn Không Gian của mình, bắt đầu uống.
"Không muốn báo thù sao?", Tô Minh chạm vò rượu với Huyết Vu Hổ rồi hỏi.
"Muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng có thể sao? Có thể sao?", thanh âm của Huyết Vu Hổ lớn hơn một chút, cực kỳ tuyệt vọng.
"Tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó ước chừng chỉ Đại Đế thượng vị thôi đã có không dưới vạn người! Còn có cả cảnh giới Tiên Nhân, cảnh giới Tiên Nhân thổi một cái thôi cũng có thể giết chết mấy trăm người như tôi lúc ở đỉnh phong ấy!"
"Nghịch Huyết Ma Hổ chiếm cứ một tầng ngoại vực, nằm trong nền văn minh cấp hai, là thế lực thuộc nền văn minh cấp hai, quá mạnh quá mạnh rồi!"
"Báo thù? Cho tôi thêm 10 đời nữa cũng không thể! Càng chưa nói đến... nghe nói nhân vật lớn mà cô ta sắp lấy đó, tôi chưa từng gặp qua, nghe nói là một người tuổi còn trẻ, nhưng... nhưng... nhưng đã là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết, dường như còn đã từng được xếp hạng trên bảng xếp hạng Thăng Hồng của nền văn minh 'Trạch' đó.
"Chỉ cần có lòng thì vạn sự đều có thể làm được", Tô Minh đứng lên nói: "Đi thôi!"
"Đi đâu?", Huyết Vu Hổ sững sờ. Nói thực cho đến bây giờ, những chuyện này từ khi nó quay về vẫn chưa từng nói ra, đến sư tôn Hỗn Độn Long Quy cũng không rõ, hôm nay là lần đầu nói ra, sau khi nói hết ra thì dễ chịu hơn nhiều, cũng tỉnh táo hơn nhiều.
"Tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ! Quay trở lại đó!", Tô Minh nhe răng ra cười, nghiêm túc nói.
"Hả?", Huyết Vu Hổ ngẩn ra, có chết cũng không ngờ được đến câu trả lời này của Tô Minh, tiếp theo, sâu trong ánh mắt Huyết Vu Hổ lóe lên vẻ cảm kích, cảm ơn và cả ấm áp, nhưng nó lại lắc đầu thật lực: "Nghĩ cái gì chứ? Muốn chết sao?! Người anh em, thiên phú của anh vô địch, sau này sẽ có cơ hội báo thù cho tôi, nhưng không phải là bây giờ! Nền văn minh cấp hai cách quá xa chúng ta, cảnh giới Tiên Nhân trong truyền thuyết đó, anh không biết mạnh cỡ nào đâu, càng chưa nói đến cảnh giới... Tiên Vương!"
"Không thử thì làm sao biết được?", Tô Minh mỉm cười rồi lại uống một ngụm rượu.
"Sẽ chết người đó", Huyết Vu Hổ lắc đầu.
"Khi đó, sau khi xác định tin tức tôi chết, trong lúc sống chết của nhà họ Tô và Chiến Uyên, đối mặt với học viện Tiên Lạc, liên minh Hoang Thần, điện Hoàng Tuyền các thứ, anh và lão Ngưu còn cả chị Cửu Diễm chẳng phải cũng biết tới thế giới Tiểu Thiên đồng sinh cộng tử với nhà họ Tô và Chiến Uyên cũng là một con đường chết sao? Các anh chẳng phải cũng vẫn đi đó ư?", Tô Minh hỏi ngược lại.
"Nhưng...", Huyết Vu Hổ vẫn lắc đầu.
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, đi! Tôi mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đó! Anh đi với tôi, anh không đi tôi cũng sẽ nghĩ cách đi!", Tô Minh nghiêm giọng nói.
Không hề bông đùa.
Con mẹ nó! Anh em của ông đây phải chịu uất ức lớn như vậy. Tính thế nào đây?
Lần này ông không quậy tung cái tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đó của các người thì ông đây sẽ mang họ Nghịch Huyết Ma Hổ.
Nền văn minh cấp hai thì là vô địch rồi sao? Ông đây cứ không tin đấy.
"Anh Tô, anh thật sự muốn đi sao?", Huyết Vu Hổ hít sâu một hơi rồi hỏi.
"Thật", Tô Minh gật đầu.
Huyết Vu Hổ im lặng.
Rất lâu.
"Tôi dẫn anh đi!", Huyết Vu Hổ lên tiếng. Trong lòng thề, nếu không chết, cả đời này cái mạng này của nó sẽ là của Tô Minh. Có người anh em như thế này còn mong cầu gì nữa?
"Đi ra ngoài thì hãy xin lỗi Long Quy tiền bối một tiếng, thời gian này anh cứ sa sút như vậy khiến Long Quy tiền bối luôn lo lắng cho anh, trạng thái không được tốt lắm", Tô Minh lại nói.
Rất nhanh, Tô Minh và Huyết Vu Hổ đã ra khỏi sơn động.
"Sư tôn, xin lỗi người, là đồ nhi bất tài, là đồ nhi khiến người thất vọng", Huyết Vu Hổ quỳ xuống trước mặt Hỗn Độn Long Quy.
"Ra ngoài là tốt, ra ngoài là tốt", Hỗn Độn Long Quy cực kỳ an ủi, cảm kích nhìn Tô Minh.
"Tiền bối, tôi và Huyết Vu Hổ cùng đi một chuyến, tôi đảm bảo với người, khi trở về nhất định sẽ lấy lại một thân huyết mạch và hổ cốt cho Huyết Vu Hổ, thực lực võ đạo cũng sẽ lấy lại, còn mạnh hơn trở về", Tô Minh dõng dạc nghiêm túc nói từng chữ.
Không hề bông đùa!
Tô Minh tôi thích chém gió - nhưng bắt buộc...
Nhưng chuyện đã chém ra thì bắt buộc đều phải thành hiện thực.
"A?", Hỗn Độn Long Quy có chút hoang mang, không hiểu Tô Minh có ý gì.
"Tiền bối, tôi và lão Hổ sẽ tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ một chuyến. Xin người yên tâm, tôi nắm chắc trong tay", Tô minh nói xong thì dắt theo Huyết Vu Hổ biến mất, lao thẳng lên trời rời khỏi vách núi Vấn Thiên, tiến vào hư không.
Chương 879: Nền văn minh Trạch- nền văn minh cấp hai!
Ngoại vực.
Văn minh ‘Trạch’.
Một vực võ đạo càng thêm bao la.
Tại đây từng tầng võ treo lơ lửng trong hư không giống như những ngôi sao nhỏ khảm nạm trong nền văn minh ‘Trạch’.
Lúc này.
Nghịch Huyết Ma Hổ ngụ tại tầng võ Nghịch Huyết.
Một mảng đèn đuốc sáng rực.
Một miền ánh sáng đỏ.
Vô cùng náo nhiệt.
Tầng võ Nghịch Huyết không được tính là rộng lớn, thậm chí có thể nói còn có chút nhỏ.
Trong đó, chỉ có người của gia tộc Nghịch Huyết Ma Hổ sinh sống.
Toàn bộ tộc Nghịch Huyết Ma Hổ tổng cộng cũng chỉ có 10 triệu người.
Tầng võ Nghịch Huyết không có lầu gác, nhà cao, cũng chẳng tồn tại cái gọi là thành trì.
Là một hình thức sinh tồn giống như bộ lạc.
Bộ lạc nhỏ bao quanh bộ lạc lớn, và bộ lạc lớn bao quanh bộ lạc Hổ Hoàng.
Thông thường, họ săn bắt một vài loài thú hư không nhỏ trong hư không để làm thức ăn, cũng có thể để buôn bán, nói ra thì hoạt động kinh doanh tài nguyên võ đạo tại nền văn minh ‘Trạch’ rất phát đạt, cho dù là tầng võ Nghịch Huyết tương đối lạc hậu cũng thường xuyên có tàu con thoi tác chiến của những thương đoàn, thương hội lớn ghé thăm, thu mua một chút da thịt, thú hạch gì đó của thú hư không.
Tuy nhiên, tầng võ Nghịch Huyết tuy nhỏ nhưng linh khí lại vô cùng dồi dào.
Linh khí gần như hóa lỏng.
Điều này chủ yếu là do một số mạch khoáng Tiên Tinh nằm dưới lòng đất của tầng võ Nghịch Huyết.
Trong vài trăm triệu năm gần đây, việc mà tộc Nghịch Huyết Ma Hổ muốn làm nhất là tìm một núi dựa, bởi họ không có đủ thực lực để bảo vệ mạch khoáng Tiên Tinh dưới lòng đất của tầng võ này.
May mắn thay, cuối cùng cũng đã tìm được.
Hổ Vân là con gái độc nhất của tộc trưởng Hổ Chính Kiếm tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.
Dung mạo xinh đẹp, tính cách hoạt bát đơn thuần, ừm, ít nhất thì bề ngoài là vậy.
Thiên phú võ đạo cũng không tồi, Hổ Vân năm nay mới hơn ba triệu tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân tầng ba.
Ngày mai chính là ngày cưới trọng đại.
Hôn lễ được chia làm hai đợt.
Đợt đầu là ngày mai sẽ tổ chức tại tầng võ Nghịch Huyết này.
Được coi như bên nhà gái.
Và đêm nay, là đêm trước ngày cưới long trọng ngày mai, theo truyền thống, tộc Nghịch Huyết Ma Hổ sẽ hoan lạc thâu đêm.
Trên sân võ đạo khổng lồ, có rất nhiều thành viên của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đang ca hát, khiêu vũ, vật lộn và chiến đấu, vô cùng sôi động.
Thịt của thú hư không được chế biến theo đủ các loại hình thức hấp, xào, hầm, quay được bưng lên từng chậu.
Rượu tiên, quả tiên được bày la liệt trên những chiếc bàn dài.
Đương nhiên, tiêu điểm chính vẫn là cô dâu Hổ Vân.
Khác với truyền thống đám cưới của những chủng tộc khác.
Tại Nghịch Huyết Hổ nơi đây cho dù hôn lễ sẽ diễn ra vào ngày mai nhưng tối nay, cô dâu tương lai là Hổ Vân vẫn có thể tham gia tiệc mừng thâu đêm.
Tuy nhiên, Hổ Vân rõ ràng đã trang điểm tinh xảo, dưới ánh lửa chao động vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Cô ta không phải dạng lung linh xinh xắn, ngược lại có dáng người rất đẹp, thân hình dong dỏng cao, nước da không trắng nõn nà mà là màu lúa mạch khoẻ khoắn, đường nét khuôn mặt thanh lệ, toát lên sự quyến rũ khó nói thành lời.
Bên cạnh cô ta là một vài người đồng tộc trẻ tuổi cùng vài người hầu gái...
Trán Hổ Vân lấm tấm mồ hôi, vừa rồi cô ta thuận theo lửa trại nhảy một điệu, hiện tại cả người có chút nóng nực.
Cô ta đến bên một chiếc bàn bày đầy quả tiên, rượu tiên còn có thịt thú ngồi xuống.
Gác một chân lên ghế đẩu, một tay thì bưng vò rượu, tay còn lại thì cầm quả tiên ăn từng ngụm lớn.
Thực sự không quá để tâm tới hình tượng.
“Cô chủ, hi hi, trước khi cậu chủ (chồng tương lai của Hổ Vân) xuất hiện, tôi còn tưởng rằng sau này cô sẽ kết hôn với con hổ Huyết Vu Hổ ngu ngốc kia, nhưng lo lắng một trận uổng công, chẳng ngờ…”, một cô hầu gái bên cạnh Hổ Vân với vẻ ngoài không tệ, dáng người cô ta không cao, làn da hơi tái, có chút mập mạp cũng cầm lên một quả tiên, vừa ăn vừa ngượng ngùng cùng kỳ vọng dõi mắt về phía một ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ Thiên Tùng nằm xa ngoài quảng trường đang hoan lạc kia.
Nơi đó, chính là gian phòng của cậu chủ, tối nay cậu ta cũng tới tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.
Chỉ là loại người cao quý như cậu chủ chắc chắn không quen với cảnh tượng chè chén say sưa của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ, bởi vậy cũng không thấy tham gia cùng.
Không ai trách cứ cậu chủ không hòa đồng, cũng không dám trách móc, ngược lại còn kính phục cậu ta vì còn đang khắc khổ tu luyện võ đạo.
Rõ ràng cậu chủ mới hơn chín triệu năm tuổi đã đạt tới cảnh giới Tiên Vương tầng hai, trong toàn bộ nền văn minh Trạch, là yêu nghiệt của thế hệ thanh niên đỉnh cấp nhất.
Vậy mà còn chịu khó như vậy, nắm bắt từng giây từng phút để tu luyện, thực sự khiến người khác phải nể phục.
Bản thân đã tài năng hơn người khác vô số lần, còn nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần!
“Cô nhỏ này, hầu gái cũng được gả theo về nhà chồng, có phải hiện tại cô đang rất vui mừng hay không?”, Hổ Vân khịt mũi, nhìn thấu mọi chuyện.
Khuôn mặt của cô hầu gái kia lập tức đỏ bừng.
“Cô tưởng rằng tôi là đứa ngốc sao? Cái thứ rác rưởi thấp hèn từ nền văn minh cấp một như Huyết Vu Hổ cũng xứng mơ tưởng tới tôi???”, Hổ Vân hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, đừng nhắc tới Huyết Vu Hổ nữa, nghĩ tới thứ ti tiện ghê tởm đó liền buồn nôn”.
“Ha ha ha, cô chủ, cô cũng có cảm giác đó sao! Chúng tôi cũng cảm thấy như vậy”, những người trẻ tuổi khác của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ ngồi cùng bàn, cả nam và nữ đều nặng nề gật đầu tán đồng:
“Lúc đó khi tứ trưởng lão, còn có ngũ trưởng lão dẫn hắn ta về, trong lòng tôi đã cảm thấy không thoải mái rồi, đúng, huyết mạch đang chảy xuôi trong người Huyết Vu Hổ là huyết mạch của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ chúng ta, hơn nữa, nồng độ trong máu cũng không thấp, nhưng đôi khi, không thể chỉ nhìn vào huyết mạch, đúng chứ? Thành tựu võ đạo trong tương lai liên quan đến rất nhiều thứ!”
“Chúng ta là nền văn minh cấp hai, làm sao có thể để loại sâu bọ của nền văn minh cấp một trộn lẫn vào? Mấu chốt là tên Huyết Vu Hổ đó còn có một điểm là không tự mình biết mình, đúng là tức cười, hắn còn thực sự nghĩ rằng bản thân còn đang cùng cô chủ yêu thương nhau, yêu tới sống đi chết lại, ha ha ha…”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy….”, càng ngày càng nhiều người hùa theo.
…
Chương 880: Nguyên cớ của hôn lễ
Hổ Vân cùng người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ không hề hay biết, Tô Minh cùng Huyết Vu Hổ lúc này đang trên đường đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ!
Khoảng cách không còn xa nữa.
Chậm nhất là sáng mai liền có thể đến nơi.
Tầng Nghịch Huyết Ma Hổ.
Trong gian phòng được xây dựng từ gỗ Thiên Tùng ở phía xa sân võ đạo đang chìm đắm trong cuồng hoan kia.
Một người thanh niên vừa kết thúc tu luyện.
Hắn ta đứng trên sân thượng của căn phòng, phóng mắt nhìn về sân võ đạo phía xa, nơi đó đông đúc náo nhiệt, tràn ngập không khí vui mừng, hương thơm của rượu thịt… phiêu đãng theo gió bay tới, người thanh niên yên lặng nhìn chằm chằm tất cả, nét sương khói thoáng xẹt qua liền vụt tắt trên khuôn mặt bình tĩnh.
“Bố đã từng nói, muốn giành được thì trước phải đánh đổi”.
Nếu không phải vì muốn thâu tóm chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này vào trong tay, hắn hà tất phải lấy Hổ Vân làm vợ đây?
Quả thực, nhan sắc Hổ Vân đích xác không tệ, nhưng không hẳn là hình mẫu mà hắn yêu thích.
Kiểu mẫu mà hắn thích là người con gái an tĩnh thuộc dạng tiểu thư khuê các, không phải kiểu hoạt bát, tôn sùng võ lực, cắn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu to như Hổ Vân.
Huống hồ, xét về địa vị, còn có tài năng võ đạo,... Hổ Vân còn xa mới xứng với hắn.
Thân là sự tồn tại trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, nếu hắn ta nguyện ý, chỉ cần phất tay, sợ rằng sẽ có vô số người đẹp xuất chúng của tầng ‘Trạch’ hơn Hổ Vân mong muốn được gả cho hắn.
Tuy hiên, hắn vẫn kiên quyết không do dự kết hôn với Hổ Vân.
Vì một điểm đặc biệt của chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ này.
Mặc dù tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đã có chút sa sút, nhưng sợ rằng đến bản thân người thuộc chủng tộc này cũng không biết rõ tổ tiên của mình đã từng xuất hiện một nhân vật đặc biệt đáng sợ khủng bố.
Cũng chính vì sự tồn tại của người này nên chủng tộc Nghịch Huyết Ma Hổ dù không được tính là đặc biệt mạnh mẽ nhưng số lượng tiên khí nồng đậm cùng mạch khoáng Tiên Tinh… bao hàm trong tầng võ không hẳn là lớn này mà họ đang chiếm giữ cũng không hề kém, ngược lại còn rất tốt, đó đều không phải là món quà mà vị cường giả khủng bố từng tung hoành tầng ‘Trạch’ hàng triệu năm trước của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ lưu lại cho con cháu của mình hay sao?
Vị tổ tiên đó của tộc Huyết Mạch Ma Hổ tên gọi là ‘Hổ Lập Thương’, trong thời đại hàng trăm triệu năm trước đã từng được đề tên trên bảng xếp hạng Đạp Thiên của nền văn minh Trạch.
Phải biết rằng giá trị của bảng Đạp Thiên còn cao hơn gấp chục lần so với những người trẻ hiện nay đang có tên trên bảng Thăng Hồng.
Bởi bảng Thăng Hồng đại khái đã ghi nhận khoảng một nghìn người thuộc thế hệ trẻ, hơn nữa chỉ những tu giả võ đạo dưới mười triệu tuổi mới được xét chọn.
Mà trên bảng xếp hạng Đạp Thiên chỉ có một trăm người, hơn nữa mọi tu giả võ đạo dưới một trăm triệu tuổi đều có thể trở thành ứng viên. Phạm vi lựa chọn lớn gấp mười lần, nhưng số lượng người được ghi nhận lại ít hơn mười lần, hàm lượng giá trị có thể tưởng tượng được.
Trong số một nghìn người thuộc mỗi đợt của bảng Thăng Hồng cuối cùng chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay vài người có thể tiến vào bảng Đạp Thiên.
Về cơ bản, những cường giả được ghi danh lên bảng Đạp Thiên đều được coi là một trong những bá chủ dự bị và đầu sỏ của nền văn minh Trạch sau này.
Ngay cả những thế lực cổ xưa và ngang tàng đứng trên đỉnh cao nhất nền văn minh Trạch khi đối diện với sự tồn tại trên bảng Đạp Thiên cũng đều đặt việc lôi kéo lên làm đầu.
Khoảng cách giữa hắn với bảng Đạp Thiên đã quá xa vời, hơn nữa nếu không ngoài ý muốn, cả đời này có lẽ cũng không còn cơ hội nào nữa.
Nhưng Hổ Lập Thương năm đó lại là thành viên trên bảng Đạp Thiên.
Mặc dù sau này không biết vì nguyên nhân gì Hổ Lập Thương lại chết đi!
E rằng bản thân tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cũng không biết, trước khi Hổ Lập Thương chết đã để lại di tích cùng vật thừa kế, dù sao cũng đã lưu lại một bảo tàng nghĩa địa.
Người thanh niên này là Chu Tồn Uyên.
Đến từ một thế lực cấp hai của nền văn minh Trạch.
Mà bố của Chu Tồn Uyên năm đó là bạn bè khá tốt với Hổ Lập Thương, hơn nữa cũng nắm rõ nơi Hổ Lập Thương táng thân.
Nói cách khác, ngay cả tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cũng không hay biết di tích mà Hổ Lập Thương để lại, nhưng bố của Chu Tồn Uyên lại biết rõ.
Ông ta đương nhiên đã động lòng tham.
Cũng đã từng cố gắng mở di tích.
Đáng tiếc lại không làm được, bởi thủ đoạn mà Hổ Lập Thương lưu lại, cần có tinh huyết của dòng chính thuộc tộc Nghịch Huyết Ma Hổ cùng với một bộ bí pháp chỉ có dòng chính tộc này mới có thể tu luyện được, ngoài ra còn có chí bảo trấn tộc của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ… mới có thể mở ra.
Nói cách khác, bảo tàng này lưu lại để dành riêng cho tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.
Những người khác muốn có ý nghĩ chiếm đoạt là rất khó.
Nếu chiếm được tài nguyên này thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên rõ rệt.
Mặc dù Chu Tồn Uyên biết dù cho bản thân có thể tham gia cuộc thi lớn nhưng xác suất cao sẽ có kết quả rất kém, nói không chừng còn có thể xếp ở cuối bảng hoặc bị đào thải ngay từ vòng đầu tiên.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là chỉ cần được xông pha trên đài chiến đấu của cuộc thi lớn, thể hiện được điểm sáng cũng như tiềm năng của bản thân thì dù có thua cuộc, cũng có một khả năng nhất định được Tiên Vệ Đội của Lâm Huyền tiên quốc coi trọng.
Nếu thực sự được nhìn trúng.
Đó chính là một bước lên trời.
Toàn bộ thanh niên tại nền văn minh Trạch có ai không mơ mộng được gia nhập Tiên Vệ Đội của vài tiên quốc đây?
Một khi tiến vào, từ đó trở đi sẽ được hậu thuẫn bởi tiên quốc, cũng chính là được thế lực trên đỉnh kim tự tháp của nền văn Trạch chống lưng.
Hơn nữa phúc lợi của Tiên Vệ Đội tốt đến đáng sợ, tài nguyên võ đạo sau này cũng không thiếu.
Chưa kể, nếu may mắn hơn một chút có thể biểu hiện không tồi tại Tiên Vệ Đội, lập công lớn từ đó được đề bạt, cho dù chỉ là thăng lên thành một tiểu đội trưởng của Tiên Vệ Đội, vậy thì, có khả năng rất lớn sẽ được điều chuyển tới bên cạnh hoàng tử, công chúa của tiên quốc làm cận vệ, chính là làm rạng rõ tổ tông, tương lai đừng nói đến bản thân, ngay cả gia tộc sau lưng… cũng bay thẳng lên trời.
…
“Mình có tư cách gì để chán chường đây?”, Tô Minh và Huyết Vu Hổ vẫn đang trong hư không, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía tầng Nghịch Huyết Ma Hổ, Huyết Vu Hổ đều nhìn thấy việc Tô Minh vẫn không ngừng tu luyện dọc đường đi, anh ta cảm nhận được sự chấn động không nói nên lời cùng khích lệ.
Người anh em này của bản thân không những tài năng vô song mà còn nỗ lực đến loại trình độ này.
Huyết Vu Hổ anh còn có tư cách gì để sa sút tinh thần?
Cho dù huyết mạch và xương hổ đều đã bị phế bỏ.
Nhưng cũng không có nghĩa không còn chút hy vọng nào!
Làm sao có thể chịu thua khi còn chưa từng nỗ lực qua?
Huyết Vu Hổ siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào lạ thường.
Tô Minh giờ phút này quả thực đang trầm mình trong tu luyện.
Bình luận facebook