-
Chương 866-870
Chương 866: Tam minh chủ
Vừa mới phút trước còn bị trảm đao cấp bậc tiên khí trung phẩm khống chế, bao phủ không gian, thoáng cái đã bị phá vỡ tan tành.
Đao mang của trảm đảo lập tức mất đi toàn bộ hào quang...
Vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi lại vỡ thành bột phấn.
Sắc mặt thờ ơ hững hờ, trong lòng đã có dự tính, châm biếm nghiền ngẫm của Ứng Huyền trực tiếp biến thành vẻ đờ đẫn.
Sau một phần một trăm hơi thở, quang mang trảm đao đó bị phong mang kiếm hỏa của Tô Minh diệt gọn trong giây lát, phong mang kiếm hỏa đến rồi!
Phả vào mặt mà đến.
Khóa chặt Ứng Huyền.
Ứng Huyền suýt chút nữa là cả người nổ tung. Cảm giác nguy cơ và mùi vị cái chết căn bản không thể hình dung đó rất nồng đậm.
Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, dục vọng muốn sống thôi thúc, hắn ta giơ tay lên, dùng trảm đao tiên khí trung phẩm trong tay để chống đỡ.
"Keng!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trảm đao, đứt gãy!
Bằng mắt thường có thể thấy, gãy ngay ở đoạn giữa...
Thanh trảm đao có tơ đỏ kim quang nhu động lan tràn, hàm chứa vô số quy luật cổ xưa, âm vận văn minh lại... lại... lại cứ như vậy mà gãy rồi!
Bị kiếm quang kiếm phong chặt đứt!
Trời ơi.
Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn lảo đảo, suýt chút nữa là té ngã trên đất, đến bốn lão quái vật siêu cấp như Bạch Kiếm cũng suýt chút nữa là chấn động ngã xuống từ hư không.
Dưới khăn che mặt của Mộng Li Khinh Đàn, đôi mắt đó mở to hết cỡ! Đầu óc giống như bị sét đánh!
Rốt cuộc đã nhìn thấy gì vậy?
Tiên khí trung phẩm bị phong mang kiếm hỏa chặt đứt rồi ư?
Đó là tiên khí trung phẩm mà!
Tiên khí là như thế nào? Một trong những điều kiện bắt buộc của tiên khí chính là hấp thu, ẩn chứa, chịu tải lực căn nguyên của cả một nền văn minh!
Đơn giản mà nói, chặt đứt tiên khí không quá khác biệt với chặt đứt một nền văn minh, đương nhiên chỉ là nền văn minh chết đã cạn kiệt... nhưng như vậy cũng quá đỗi nghịch thiên rồi!
Cho dù là nền văn minh chết đã cạn kiệt, cho dù chỉ là một nền văn minh chết khô kiệt cấp một, muốn chặt đứt thì độ khó cũng thuộc vào cấp độ đến nằm mơ cũng không dám mơ tưởng?
Nhưng Tô Minh đã làm được! Cứ nhẹ nhàng như vậy đã làm được rồi.
Cũng may, sau khi chặt đứt trảm đao tiên khí trung phẩm xong thì phong mang kiếm hỏa đó cũng vỡ tan, cho nên có lẽ đã thoát được một kiếp.
Toàn thân Ứng Huyền toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác như mất đi linh hồn.
Hồn bay phách lạc.
Sợ đến mức xụi lơ.
Vừa nãy hắn ta suýt chút nữa... suýt chút nữa là đã chết rồi!
Tô Minh rất hài lòng.
Bây giờ, thực lực của anh đã đạt tới trình độ này rồi sao? Nhất là Thiên Vẫn kiếm pháp quả thực đã nghịch thiên đến cực điểm rồi.
Anh không khỏi có chút mong chờ hai chiêu còn lại trong Tam Thức Khai Thiên, mà hai chiêu còn lại này ước chừng chỉ có kiếm hồn kiếm Xương mới có thể thực hiện được.
Càng triển khai anh lại càng muốn sớm đến thành Hủy Diệt dưới lòng đất.
Tiện đà... Tô Minh ngước mắt lên, nhìn về phía Ứng Huyền.
Nên giết chết người này thôi.
Ứng Huyền bỗng nhiên run rẩy, hắn ta cảm nhận được ánh mắt sát khí của Tô Minh, ngay sau đó, không biết nên hình dung thế nào, dù sao đó cũng là sự tuyệt vọng.
Hắn ta quả thực vẫn còn rất nhiều con bài chưa lật, rất nhiều tuyệt chiêu, rất nhiều bảo bối. Bây giờ cũng có thể dùng, nhưng hắn ta biết dùng cũng vô ích.
Bởi vì Tô Minh đến tiên khí trung phẩm cũng có thể chặt đứt!
Dưới dạng thực lực thế này, Ứng Huyền bây giờ dùng còn bài chưa lật nào, chí bảo nào cũng chỉ là giãy dụa vô ích mà thôi.
Lẽ nào, bản thân thật sự sẽ phải chết ở đây sao?
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Cũng đúng lúc này, không hiểu sao... một đạo thân ảnh xuất hiện, là một người đàn ông mặc đồ trắng. Vừa nhìn thoáng qua thì thấy giống như một người đàn ông mặc áo trắng bình thường.
Người đàn ông mặc áo trắng đẩy cánh cửa hư không ra giống như đẩy một cánh cửa bình thường vậy. Vừa cất bước bước một bước từ phía cánh cửa hư không đó đã tới đài chiến đấu trên sân võ đạo của học viện Hỗn Độn.
Người đàn ông mặc đồ trắng này chỉ khoảng 7 triệu tuổi, ở ngoài vực vẫn được coi là thế hệ trẻ tuổi.
Dung mạo người này xấu xí, có cảm giác thật sự rất bình thường. Nếu nhất định phải nói có gì đó đặc biệt thì chỉ có đôi mắt, nơi sâu nhất trong ánh mắt không nhìn thấy được đó mà thôi.
"Tam... Tam... Tam minh chủ?", Ứng Huyền sợ ngây người, cũng cực kỳ vui mừng.
Tam minh chủ đã đến rồi sao?
Không thể tin nổi.
Đến thật quá đúng lúc.
Lẽ nào, Tam minh chủ vẫn luôn quan tâm đến sống chết của hắn ta cho nên vẫn luôn quan sát hắn ta sao?
Ứng Huyền không hiểu tại sao Tam minh chủ lại đến đúng lúc như vậy, nhưng hắn ta biết rõ mình được cứu rồi.
"Các cô liên lạc với Tam minh chủ à?", Mộng Li Khinh Đàn quay sang hỏi Liễu Nhiên và Tiêu Đình bên cạnh.
Liễu Nhiên và Tiêu Đình đều lắc đầu.
Sao có thể chứ? Bọn họ nào có tư cách để liên hệ với Tam minh chủ? Thật sự cho rằng Tam minh chủ dễ dàng liên lạc vậy sao?
Trên thực tế, cho dù là Mộng Li Khinh Đàn muốn liên lạc với Tam minh chủ cũng rất khó. Cấp bậc giữa mỗi minh chủ của liên minh Vô Song có khoảng cách rất lớn.
Giống như thực lực vậy, Mộng Li Khinh Đàn bây giờ rất chắc chắn, một mình Ứng Huyền có thể dễ dàng giết chết 30 đến 50 người như cô ta, sở dĩ Ứng Huyền bị Tô Minh trấn áp đánh bại không phải là do Ứng Huyền không mạnh, mà là căn bản Tô Minh không phải là người. Trước đó, lúc cô ta giao thủ với Tô Minh, Tô Minh e là còn chưa dùng đến một phần một trăm thực lực, căn bản chỉ đang đùa cợt cô ta mà thôi.
Mộng Li Khinh Đàn cũng nghĩ không ra, không hiểu được, tại sao Tam minh chủ lại đến trùng hợp như vậy?
Chỉ là vì cứu người thôi sao? Nhưng không hề nghe nói Tam minh chủ và Lục minh chủ Ứng Huyền có quan hệ gì với nhau mà?
Quá kỳ quái.
"Cảnh giới bán bộ Tiên Vương", trong hư không, Lô Hư ngưng giọng nói, ánh mắt rất chăm chú.
"Hơn nữa, thực lực thật sự e là có thể phân cao thấp với cảnh giới Tiên Vương một chuyển", Bạch Kiếm nói.
Sau đó, bốn lão quái vật siêu cấp đều trầm mặc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Nếu như Tam minh chủ này thật sự muốn gây chuyện thì bốn người cảnh giới Tiên Vương duy nhất trong nền văn minh Xương e là sẽ phải lần nữa ra tay sau rất nhiều tỷ năm.
"Anh tới để cứu người à?", Tô Minh nhìn về phía người đàn ông mặc đồ trắng, lên tiếng hỏi.
Giọng nói thản nhiên.
"Không", thế nhưng, điều khiến người ta vô cùng vô cùng bất ngờ đó là, người đàn ông áo trắng lại lắc đầu, mỉm cười nói tiếp: "Hắn ta và cậu chiến đấu sống chết quang minh chính đại, kỹ năng không bằng người ta, đáng chết trên tay cậu, không có vấn đề. Mặc dù liên minh Vô Song cũng không được coi là thế lực lớn lao gì, nhưng cũng sẽ không bỉ ổi phá vỡ quy tắc, cưỡng ép cứu người".
Lời này vừa nói ra.
Trong hư không, bốn người Bạch Kiếm thở phào một hơi, có thêm chút thiện cảm với người đàn ông mặc áo trắng này.
Ứng Huyền thì lập tức mặt cắt không còn giọt máu, phản ứng theo bản năng muốn cầu xin.
Chương 867: Cậu có thể đồng ý với một yêu cầu quá đáng của Tiêu mỗ không?
Nhưng, người đàn ông mặc áo trắng quay đầu lại liếc nhìn Ứng Huyền một cái. Chỉ một cái thôi, Ứng Huyền đến cầu xin, đến cầu cứu ai oán cũng không dám nữa!
Cho dù, hắn ta sắp phải đối mặt với cái chết! Nhưng một cái liếc nhìn của người đàn ông áo trắng có thể khiến hắn ta kính nể, sợ hãi đến mức độ này.
Không thể tin nổi.
Trong sân.
Hàng trăm triệu học viên và cao tầng của học viện Hỗn Độn vào giờ phút này cũng đều nhìn về phía người đàn ông áo trắng bằng ánh mắt nể phục và kính sợ.
Chỉ dựa vào điểm người đàn ông áo trắng này không phải tới để cứu người thôi đã khiến người ta rất có thiện cảm rồi. Dù sao, quả thực là trận chiến sinh tử thì thật sự không nên để người khác can dự vào.
"Bổn tọa là Tam minh chủ của liên minh Vô Song, đến để mời cậu Tô trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song", người đàn ông áo trắng lên tiếng, giọng nói chân thành, thanh âm trung thực: "Cậu có thực lực đánh bại Ứng Huyền, đủ để đảm nhiệm vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song".
Vừa dứt lời.
Mọi âm thanh biến mất.
Trời ơi!!!!
Mời Tô Minh làm Lục minh chủ của liên minh Vô Song ư?
Không nghe nhầm đó chứ?
Mọi người đều biết, mặc dù liên minh Vô Song sinh ra tại học viện Hỗn Độn, nhưng sau này liên minh Vô Song dần dần phát triển ra bên ngoài vực, những thành viên được chiêu mộ cũng càng ngày càng hướng đến cường giả, thiên tài mạnh mẽ ngoài vực hơn.
Cho nên, ngoại trừ vào thời của chín vị minh chủ mấy đời đầu khi bắt đầu liên minh Vô Song thì học viện Hỗn Độn còn có học viên có thể chiếm mấy vị trí, đến sau này, nhất là 100 triệu năm gần đây, gần như không có học viên nào của học viện Hỗn Độn có thể ngồi vào vị trí minh chủ của liên minh Vô Song.
Mộng Li Khinh Đàn coi như là học viên duy nhất trong 100 triệu năm trở lại đây của học viện Hỗn Độn lấy được thể diện và vinh quang từ liên minh Vô Song. Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là vị trí Cửu minh chủ mà thôi! Không thể so sánh được với Lục minh chủ.
Hơn nữa, suy nghĩ thử xem Tô Minh mới bao nhiêu tuổi?
Việc này quả thực quá... quá khoa trương rồi.
Một vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song e là còn mạnh hơn rất nhiều so với vị trí viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Từng ánh mắt kính sợ, kích động, hưng phấn, chờ mong nhìn về phía Tô Minh.
Đến sắc mặt của Tống Xạ Sơn cũng có chút đỏ ửng lên.
Đây là vinh quang vô cùng to lớn!
Lời mời Tô Minh gia nhập liên minh Vô Song này hoàn toàn không giống với Mộng Li Khinh Đàn trước đó, lời mời đó của Mộng Li Khinh Đàn chỉ là bảo Tô Minh gia nhập liên minh Vô Song, trở thành thành viên chính thức, mặc dù cũng vô cùng vô cùng nghịch thiên và chấn động, nhưng đối với vị trí Lục minh chủ thì rõ ràng không thể so sánh.
Thế nhưng...
Ngay sau đó.
Dưới sự mong chờ của mọi người, Tô Minh lại không chút do dự lắc đầu, nói: "Cảm ơn lời mời của Tam minh chủ, chỉ là tôi quen với tự do rồi, tạm thời không muốn gia nhập vào bất cứ thế lực nào".
Đúng, trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song có rất nhiều ưu đãi, nhưng cũng có trách nhiệm, hơn nữa, cũng có ràng buộc.
Huống chi, một khi rời khỏi học viện Hỗn Độn, anh đã quyết định là sẽ đi tìm ông già, việc này đã đồng ý với ông già rồi, nếu như không có gì bức thiết thì chắc chắn sẽ không thay đổi kế hoạch.
Cùng với sự từ chối của Tô Minh.
Không cần nghĩ cũng biết hiện trường có bầu không khí thế nào!!
Đến Tiêu Bạch Y ánh mắt cũng chững lại, có vẻ kinh ngạc.
Ước chừng sau khoảng mười lượt hô hấp, Liễu Nhiên có chút nức nở vì bị dọa cho hết hồn, quay sang hỏi Mộng Li Khinh Đàn: "Cửu minh chủ, tôi... không phải tôi đang nằm mơ đó chứ, anh ta từ chối rồi, từ chối vị trí Lục minh chủ!"
Thật đúng là điên mà!
Trên thế gian này vẫn có người có thể từ chối vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song ư?
Cô ta thật sự không thể hiểu nổi, thế giới quan có chút sụp đổ rồi.
Mộng Li Khinh Đàn không lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp trở nên phức tạp dưới mạng che mặt, lẽ nào cô ta không kinh ngạc đến cực điểm sao?
"Không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao?", Tiêu Bạch Y hỏi, ngữ khí và cảm xúc của anh ta không có thay đổi gì, cũng không vì Tô Minh từ chối lời mời mà tức giận, về điểm này vẫn khiến người ta phải kính nể.
Bên dưới, Tống Xạ Sơn đã muốn lên tiếng nói gì đó rồi, muốn khuyên nhủ Tô Minh nhưng Quân Tốc Tốc lại lên tiếng trước: "Sư tôn, người đừng khuyên gì cả, anh Tô vừa nhìn đã thấy là người một khi quyết định chuyện gì thì người khác không thể thay đổi được, anh Tô yêu nghiệt quả thực không phải là người, anh ấy không muốn gia nhập nhất định có lý do của mình".
Tống Xạ Sơn chỉ cười khổ gật đầu.
Một người bình thường như ông ta có thể thật sự không thể thấu hiểu được suy nghĩ của yêu nghiệt tuyệt đại có thiên phú võ đạo biến thái đến mức khiến người khác phải tự ti như Tô Minh!
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, cảm ơn Tam minh chủ đã cất nhắc, nhưng mong anh thứ lỗi cho", Tô Minh chắp tay nói, thái độ cũng rất chân thành. Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng.
"Đành thôi vậy!", Tiêu Bạch Y thở dài, sau đó thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, trầm mặc một lát rồi lại nói: "Nếu đã như vậy, liệu cậu Tô có thể đồng ý với một yêu cầu quá đáng của Tiêu mỗ không?"
"Anh Tiêu cứ nói", đương nhiên Tô Minh không liều lĩnh đồng ý mà hỏi trước xem là chuyện gì.
"Tạm thời không giết Ứng Huyền", Tiêu Bạch Y ngưng giọng nói: "Chỉ là tạm thời thôi, Ứng Huyền giờ anh có thể phế bỏ, hoặc là trấn áp, giam giữ cũng được, đại khái đợi chừng tầm một tháng rồi hãy tiễn hắn ta lên đường, thế nào?"
Tô Minh nhíu mày, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra.
Anh không thể bỏ qua cho Ứng Huyền.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Giết người phải giết tận gốc.
Anh nổi sát ý với tôi trước, muốn giết chết tôi. Tôi không thể tha cho anh.
Huống hồ, thiên phú của Ứng Huyền cũng không yếu, bối cảnh chắc chắn cũng không đơn giản, nếu như bỏ qua, thả hổ về rừng tương lai sẽ là tai họa ngầm.
Chỉ là, nếu như tạm thời không giết thì cũng không phải không thể thương lượng.
Dù sao cũng không ảnh hưởng tới kết quả, chủ yếu là Tiêu Bạch Y cũng coi như khá thành khẩn, cảm giác con người cũng được, nể mặt anh ta cũng không phải không thể.
Chưa đợi cho Tô Minh gật đầu.
Tiêu Bạch Y lại rút ra một thanh kiếm, một thanh kiếm màu đen tinh khiết.
Chương 868: Nhìn tôi giống tên ngốc lắm sao?
Một thanh nội kiếm nhưng là một thanh kiếm có ánh sáng phong mang lộ ra khiến da đầu người ta tê rần.
"Kiếm này tên là Tử Ảnh, là một thanh tiên khí hạ phẩm, xin tặng cho cậu Tô, coi như là bù đắp cho yêu cầu quá đáng này của Tiêu mỗ", Tiêu Bạch Y cười khổ nói:
"Lại nói tiếp, sở dĩ khẩn cầu cậu Tô tạm thời một tháng sau mới giết Ứng huyền cũng là việc bất đắc dĩ. Do Ứng Huyền hiện tại đang là Lục minh chủ của liên minh Vô Song, có khí vận của liên minh Vô Song trên người".
"Nếu như không có người khác kế thừa vị trí Lục minh chủ ngay sau khi Ứng Huyền chết thì sẽ khiến vị trí Lục minh chủ bỏ trống, vậy thì chỗ trống này sẽ chính là lỗ thủng số mệnh, sẽ khiến số mệnh của liên minh Vô Song trôi đi mất".
"Nếu như cậu Tô đồng ý trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song, đương nhiên có thể lập tức giết chết Ứng Huyền, nhưng cậu Tô lại từ chối rồi".
"Cho nên, liên minh Vô Song chúng tôi chỉ đành đi tìm người khác phù hợp với vị trí Lục minh chủ, mà người được chọn này cũng không dễ tìm, phải tổng hợp tất cả các phương diện như thiên phú, thực lực, bối cảnh, nhân phẩm, ít nhất cũng cần mất một tháng thời gian".
Tiêu Bạch Y nói rất rõ ràng. Hơn nữa, cũng rất hợp lý.
Dựa theo lời giải thích của hắn ta, biển người có mặt ở đó đều không nhịn được mà gật đầu.
Không có khuyết điểm.
Đến Tô Minh cũng phải gật đầu, nếu như vậy thì đồng ý cũng không sao.
Tô Minh gật đầu nói: "Tôi nể mặt anh Tiêu".
Tiêu Bạch Y mỉm cười gật đầu, đặt Tử Ảnh vào trong tay Tô Minh.
Mà ngay sau đó, Tô Minh giương mắt lên. Chỉ kiếm dao động.
Phốc!
Chỉ kiếm này rất nội liễm, nhưng cực mạnh. Lập tức chui vào trong đan điền của Ứng Huyền.
Toái.
"A a...", Ứng Huyền kêu thảm một tiếng rồi khí tức trực tiếp uể oải.
Một thân tiên nguyên điên cuồng biến mất, rất nhanh đã trở thành một phế nhân.
"Một tháng tới, hắn ta sẽ bị trấn áp tại học viện Hỗn Độn, sau một tháng, tôi sẽ tiễn hắn ta lên đường", Tô Minh nói.
"Cảm ơn cậu", Tiêu Bạch Y chắp tay, mỉm cười với Tô Minh: "Nếu đã như vậy, cậu Tô, có duyên sẽ gặp lại".
Tiêu Bạch Y nói rồi quay người định rời đi hướng về phía cánh cửa hư không.
Thế nhưng...
Điều mà ai cũng không ngờ được là!!
Trong nháy mắt.
Thân hình Tô Minh chợt lóe lên, đi trước Tiêu Bạch Y một bước, đến cánh cửa hư không trước.
Hơn nữa.
Một đạo chỉ kiếm nâng lên.
Rắc.
Anh chém đứt cánh cửa hư không!
Việc này... việc này... việc này xảy ra bất thình lình, ai cũng không ngờ được, rốt... rốt cuộc là tại sao?
Tô Minh điên rồi ư?
Như vậy là muốn làm gì?
Sân võ đạo vỗn dĩ đã đủ tĩnh mịch lập tức lại càng yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức như có cảm giác bị năm tháng phong hóa vậy.
Mộng Li Khinh Đàn chết sững, đầu óc một mảng trống không.
Thậm chí đến cả bốn lão quái vật cấp bậc Tiên Vương, Bạch Kiếm, trên không cũng hoàn toàn không hiểu tại sao Tô Minh lại...
"Cậu Tô đột nhiên chém đứt cánh cửa hư không, có thể cho tôi một lý do không?", Tiêu Bạch Y không hề tức giận, chỉ là sắc mặt lập tức bình tĩnh, nụ cười trên mặt đã không còn nữa, anh ta nhìn sâu về phía Tô Minh.
Khí tức trên người Tiêu Bạch Y rốt cuộc cũng từ nội liễm tuyệt đối trở thành hơi khẽ phóng xuất ra một tia.
Chỉ một tia khí tức được khẽ phóng thích ra đó cũng khiến cả học viện Hỗn Độn lập tức lắc lư lung lay! Cả nền văn minh Xương cũng như có mùi vị sắp bị hủy diệt đến nơi, vô số quy luật và đạo vận võ đạo đều bắt đầu rút lui vào trong hư không.
Hàng triệu học viên lẫn cao tầng của học viện Hỗn Độn có mặt tại đó liền nằm rạp xuống, run rẩy, ngất xỉu.
Chí cường!
Sự mạnh mẽ này, mạnh đến mức Tống Xạ Sơn cảm giác nếu Tiêu Bạch Y muốn thì chớp mắt cũng có thể khiến ông ta trọng thương.
Căn bản chính là cách biệt giữa người và thần.
"Lý do?", trong sự tĩnh mịch tuyệt đối, Tô Minh lại cười nhạo, nói: "Nhìn tôi trông giống tên ngốc lắm sao?"
Chương 869: Kiêu ngạo
“Cậu chủ Tô có thể nói rõ hơn được không?”, ánh mắt thâm sâu kia của Tiêu Bạch Y lóe lên.
“Anh muốn cứu hắn thì trực tiếp cứu người là được rồi, hà cớ phải diễn nhiều như vậy chứ? Là vì muốn giữ hình ảnh hay sao? Anh và vị Lục minh chủ này đều là cha truyền con nối, vì để giữ hình ảnh, phải cố làm ra vẻ, không thấy mệt sao?”, trên mặt Tô Minh lộ ra một tia chán ghét: “Sau khi xuyên thủng đan điền của Ứng Huyền, sau đó, anh đã bắt đầu phương pháp đánh tráo thần hồn để thay thế thần hồn của Ứng Huyền bằng một thần hồn do mình mang theo, quả thực là một phương pháp đáng sợ và cao minh, cũng thực sự rất hiếm thấy. Không thể tưởng tượng được! Càng khó hơn là phương pháp hoán đổi thần hồn của anh rất nhanh, rất thuần thục, dường như không ai có thể phát hiện ra, nhưng, đều có thể nhìn thấu”.
Không sai!
Vốn dĩ ấn tượng về Tiêu Bạch Y rất tốt.
Nào biết rằng…
Haha…
Đánh tráo thần hồn?
Nếu không phải anh là Tô Minh, sở hữu thần hồn cực mạnh
Thì thật đúng là không thể phát hiện ra được.
Nhưng mà, anh chính là Tô Minh - người có thần hồn chí cường, dường như đã trải qua hai kiếp người.
Những hành động mờ ám của Tiêu Bạch Y, anh có thể thấy rõ.
Tiêu Bạch Y chính là đến để cứu người. Ừm, chỉ có điều, không phải là muốn cứu Ứng Huyền nguyên vẹn, mà chỉ muốn cứu mỗi thần hồn của Ứng Huyền thôi.
Còn về nguyên nhân là gì? Tô Minh không muốn biết.
Lúc này.
Tô Minh nói xong…
Trên sân võ đạo, không gian im ắng bỗng vang lên nhiều tiếng da đầu bị nứt toạc.
Da đầu của rất nhiều người đều tê dại đến sắp rơi ra rồi.
Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này sao có thể chứ?
Những gì Tô Minh nói là thật sao?
Trên thực tế, ngay cả bốn lão quái vật siêu cấp như Bạch Kiếm trong hư không, đều trong trạng thái ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, có chút mơ hồ. Bởi vì, kể cả bọn họ đều không phát hiện ra hành động mờ ám kia của Tiêu Bạch Y.
“Kiến hôi à, có đôi khi, người quá thông minh, thì sẽ chết sớm đó!”, Tiêu Bạch Y thở dài, rất bất lực:
“Cậu nói, vốn dĩ cậu nể mặt tôi, tôi nể mặt cậu, mọi thứ đều không cần vạch trần thì cậu vẫn là cái tên yêu nghiệt tuyệt thế có thể đánh bại Lục minh chủ Ứng Huyền của liên minh Vô Song trong nháy mắt kia, còn là thiên tài tuyệt thế do Tam minh chủ của liên minh Vô Song - Tiêu Bạch Y này muốn đích thân mời, đồng thời có được tình hữu nghị với Tiêu Bạch Y này và liên minh Vô Song”.
“Mà cái giá mà cậu phải trả, ừm, là chẳng cần trả gì cả. Chỉ cần mắt nhắm mắt mở thả thần hồn của Ứng Huyền đi là được rồi!”
“Chỉ vậy thôi!”
“Hoàn toàn không ảnh hưởng đến uy danh của cậu, trong mắt người khác, cậu vẫn là người đã giết Ứng Huyền”.
“Hà tất phải vạch trần toàn bộ chứ? Hà tất phải khiến cho mọi người khó xử như vậy chứ?”
Trong giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Bạch Y đầy sự bất lực, còn có một tia sát ý khiến lòng người lạnh lẽo.
Không để cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tiêu Bạch Y tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng giễu cợt: “Chỉ là vì muốn phô trương một chút hiểu biết về thần hồn của mình thôi sao? Khoe khoang ánh mắt không giống với số đông của mình? Thế là cậu muốn chọn cái chết sao? Cậu đang ép tôi giết mình à! Muốn giữ cho cậu một con đường sống cũng không được! Còn sống không tốt sao?”
Đúng!
Tìm đường chết!
Tiêu Bạch Y đã gỡ bỏ toàn bộ lớp mặt nạ.
Trên mặt, tràn đầy sự tàn nhẫn và khát máu.
Trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia u tối rét lạnh.
Tiêu Bạch Y lộ ra nanh đầy sát ý.
“Hay nói cách khác, khí thế của cậu đến từ bốn vị đang ẩn núp trong hư không?”, sau đó, vẫn không cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tiêu Bạch Y giơ tay chỉ lên không trung.
Lời còn chưa dứt.
Bỗng!
Hắn ta tùy ý giơ tay lên, chỉ lên trời.
Đồng thời mở miệng quát: “Cờ Trường sinh! Đi! Cấm Không Tuyệt địa!”
Bí quyết chú ngôn quỷ dị trầm bổng.
Cả quá trình, chưa đến thời gian một phần mười giây.
Quá nhanh!
Quá đột ngột!
Trên không, ngay cả bốn người Bạch Kiếm đang ẩn nấp trong hư không đều không phản ứng lại, hay nói đúng hơn là đều chưa nghĩ tới.
Trong chớp mắt…
“Vù!”
Chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.
Cơn gió này tựa như gió âm trầm của Hoàng Tuyền Địa Ngục.
Lại giống như gió tinh tú của sao băng lướt xuống.
Lại tựa như cơn gió mới của một nền văn minh mới được tạo ra từ lúc khai thiên lập địa.
Nói tóm lại là một cơn gió, đang thổi lên, sau đó... sau đó, trên không, toàn bộ bầu trời, đều đã bị che khuất.
Bị một lá cờ phướn khổng lồ che khuất.
Lá cờ này rõ ràng là trong suốt.
Từ trong tấm cờ phướn, có thể nhìn thấy bốn vị lão quái vật siêu cấp Bạch Kiếm đã bước ra từ trong hư không, muốn bước vào sân võ đạo.
Bốn người Bạch Kiếm từ bên ngoài cờ phướn cũng có thể nhìn thấy Tô Minh, Tiêu Bạch Y,… ở trong lá cờ phướn.
Song, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy.
Nhưng tất cả đều bị ngăn cách.
Một loại ngăn cách thành hai không gian, hai thế giới!
Phía dưới, trên sân võ đạo, hàng triệu người cùng ngẩng đầu lên, nhìn lên trên...
Nhìn thấy bốn người Bạch Kiếm sốt sắng ra tay, nện đánh lên lá cờ phướn kia một cách điên cuồng.
Đủ loại đại chiêu của cấp bậc Tiên Vương đều được dùng hết, mọi người muốn đánh vỡ lá cờ phiến kia.
Đáng tiếc, vô dụng!
Lá cờ phướn che khuất cả bầu trời kia chỉ hơi rung chuyển một chút, không hề có dấu hiệu rách miếng nào.
“Trên tiên khí chính là tổ khí, cờ Trường Sinh này chính là tổ khí, nhưng đáng tiếc, nó đã không còn trọn vẹn, chỉ có thể che khuất bầu trời, ngăn cách mọi thứ thôi”, Tiêu Bạch Y nhìn về phía bốn người Bạch Kiếm ở bên ngoài lá cờ phiến kia cười nhếch mép, sau đó nói với Tô Minh.
Tiêu Bạch Y không hề nôn nóng, bởi vì hắn đã ngăn chặn bốn người Bạch Kiếm rồi nên hắn ta muốn giết Tô Minh thì thật sự là quá dễ dàng.
Tiêu Bạch Y là đang tiếc cho cờ Trường Sinh thật, nếu cờ Trường Sinh còn nguyên vẹn, không chút tổn hại thì chắc hắn ta cũng có cơ hội tranh chức Đại minh chủ liên minh Vô Song rồi.
Lúc này.
Ở bên dưới, phía trên sân võ đạo, Tống Xạ Sơn, Quân Tốc Tốc và những người quan tâm đến Tô Minh đều đang tuyệt vọng!
Cực kỳ tuyệt vọng!
Sao đột nhiên lại biến thành thế này?
“Tam minh chủ, có thể...”, đôi môi đỏ mọng của Mộng Li Khinh Đàn khẽ rung, dưới lớp khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp có chút do dự, rồi cô ta hít sâu một hơi, mở miệng, muốn cầu xin cho Tô Minh.
“Câm miệng!”, song, còn chưa đợi cô ta nói hết, Tiêu Bạch Y đã liếc nhìn Mộng Li Khinh Đàn bên dưới một cái: “Từ lúc nào mà Cửu minh chủ nhỏ bé lại có tư cách cầu xin cho người khác trước mặt Tam minh chủ rồi?”
Lời của Tiêu Bạch Y vừa dứt.
Mộng Li Khinh Đàn liền run lẩy bẩy, dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng đã đỏ bừng lên.
Cô ta bị thương rồi!
Cho dù chỉ là tiếng quát của Tiêu Bạch Y thôi thì vẫn có thể khiến cô ta bị thương!
Võ kỹ sóng âm!
Tiêu Bạch Y quá mạnh!
Mạnh đến nỗi ngay cả Mộng Li Khinh Đàn ở trước mặt hắn ta cũng chỉ là con kiến.
Những người khác, chẳng hạn những người ở tầng lớp quản lý hơn như Tống Xạ Sơn của học viện Hỗn Độn kia thì càng không cần phải nói. Lúc này, dưới khí thế trấn áp của Tiêu Bạch Y, đến việc mở miệng ra nói chuyện thôi cũng là một loại yêu cầu xa vời đối với họ rồi.
Chương 870: Tiên phách
“Kiến hôi, hiện giờ cảm thấy thế nào, có phải là rất tuyệt vọng không? Bốn lão già kia, không vào được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu chết”, Tiêu Bạch Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Minh, giơ ngón tay chỉ về phía bốn người Bạch Kiếm đang bị cờ phướn chặn lại ở trên không: “Người, quý ở chỗ tự mình biết mình! Cậu quả thực là một yêu nghiệt nghịch thiên hiếm có! Nếu nói về thiên phú, cho dù là tôi, hay Đại minh chủ, đều phải thừa nhận một điều rằng, không bằng cậu! Nhưng nói về thực lực, cậu bây giờ được mấy phần? Trong lòng không tự cân nhắc sao?”
Tiêu Bạch Y giễu cợt.
Thật sự là, cũng chỉ có nơi võ đạo hoang sơ nền văn minh cấp một như này mới có thể làm ra trò cười như vậy, mới có thể xuất hiện ra loại giun dế ngu dốt như Tô Minh.
Hắn ta không biết nên hình dung sự ngu dốt đáng kinh tởm của Tô Minh như thế nào, còn muốn chém giết Tiêu Bạch Y hắn ta? Ha ha ha ha ha...
Loài giun dế ngu dốt như Tô Minh, sớm biết thì vừa đến đã trấn áp, bóp chết ngay rồi, còn giữ lại đến bây giờ để bản thân ghê tởm sao?
Song...
Đối mặt với sự sỉ nhục không chút kiêng nể của Tiêu Bạch Y, Tô Minh lúc này lại rất bình thản, không hề có chút căng thẳng, cũng không hề có vẻ sợ hãi.
“Tại sao không nói gì?”, âm lượng của Tiêu Bạch Y lớn hơn ba phần, không hiểu sao hắn ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ, hối hận và thậm chí cầu xin tha thứ của Tô Minh.
“Anh có biết vì sao tôi muốn chém nát cánh cửa hư không kia của anh không?”, Tô Minh nhướn mày, thậm chí, anh còn nở nụ cười mà nói: “Bởi vì, anh vừa cùng tôi lá mặt lá trái, làm ra vẻ, lại còn vừa lén lần mò đánh tráo thần hồn của Ứng Huyền, tôi liền quyết định giết anh nên để ngăn anh chạy trốn, tôi đã chém nát cánh cửa hư không trước”.
Lời của Tô Minh rất nghiêm túc.
Giọng nói không nhanh không chậm.
Giống như đang trần thuật lại sự thật gì đó.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Chết tiệt!
Không cần nói tất cả mọi người ở trên sân võ đạo bên dưới đều bị dọa sợ đến hồn vía kinh hồn táng đảm.
Ngay cả Tiêu Bạch Y cũng sửng sốt, sau đó Tiêu Bạch Y ngẩng đầu lên, cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha... điều nực cười nhất mà đời này Tiêu Bạch Y tôi từng nghe chính là cái này. Chàng trai trẻ, cậu tưởng rằng đánh bại Ứng Huyền thì ngon lắm sao? Cậu hoàn toàn chẳng biết gì về thực lực của bổn tọa!”
Tiêu Bạch Y vừa dứt lời.
Tô Minh đã ra tay.
Thân hình vừa chuyển động, quy luật không gian tăng thêm ở trước thân, kéo giãn ra mấy chục mét.
Tiếp đó: “Anh đối với thực lực của tôi thì cũng chẳng biết gì! Quy luật Trường Hà, hiện!”
Tô Minh thốt ra từng chữ.
Khí tràng mở rộng.
Quy luật Trường Hà?
Tiêu Bạch Y có chút kinh ngạc, bởi vì hắn ta tưởng rằng thủ đoạn mà Tô Minh đánh bại Ứng Huyền trước đó đã là toàn bộ con át chủ bài và đại chiêu mà anh có rồi…
Nào có ngờ…
Dường như, vẫn còn có cái khác?
Trên thực tế, chẳng phải những người khác đang có mặt ở đây cũng nghĩ thế sao? Như Mộng Li Khinh Đàn, dưới lớp khăn che mặt, sắc mặt của cô ta đúng là khiến người ta phải trầm trồ vì phong phú.
Mà ngay sau đó.
Lúc quy luật Trường Hà ngưng tụ từ tám ngàn loại quy luật hoàn toàn xuất hiện, Tiêu Bạch Y đã không còn kinh ngạc nữa, mà là căng thẳng!
Phải!
Căng như dây đàn!
Cho dù hắn ta là cảnh giới Tiên Nhân tầng thứ chín thì cũng không thể coi quy luật Trường Hà ngưng tụ từ tám ngàn loại quy luật là không tồn tại.
Tám ngàn loại?
Tiêu Bạch Y gần như muốn chửi thề.
Cho dù là ở liên minh Vô Song, cho dù là đặt ở trong nền văn minh cấp hai ở ngoại vực, chắc cũng không có ai có thể trực tiếp ngưng tụ ra quy luật Trường Hà từ tám ngàn loại quy luật!
Cái này phải mất thời gian mười tỷ năm? Hay đến năm mươi tỷ năm chăng?
Nhưng nó lại hiện sờ sờ ngay trước mắt.
“Trấn!”, mặc kệ Tiêu Bạch Y sửng sốt đến mức nào, Tô Minh không chút do dự thúc đẩy quy luật Trường Hà kia, vô cùng dứt khoát, cực kỳ bá đạo, anh không hề định thu liễm, dùng hết toàn bộ sức mạnh thúc giục quy luật Trường Hà, trấn áp Tiêu Bạch Y.
Lập tức, không gian đã trở thành khái niệm dĩ vãng, năm tháng như đều đang ngược dòng trôi, ở nơi sâu thẳm của hư không vô tận như đang thức tỉnh cảm giác cổ xưa. Nơi cuối trời, ý chí văn minh của nền văn minh Xương cũng đã xuất hiện, chỉ là ý chí văn minh lúc này tựa hồ cũng có chút hoảng hốt và sững sờ.
Nhấp nhô giữa quy luật Trường Hà!
Dường như có thể nghe thấy tiếng trời xanh đang ngâm xướng, có thể nghe thấy tiếng chủ nhân của lục đạo địa phủ đang kêu gọi.
Quy luật Trường Hà khẽ động, trong đó ẩn chứa sức mạnh trấn áp, đã không chỉ là vấn đề sức mạnh nữa mà đã thành một loại biến đổi về chất ngưng tụ đủ loại tổ hợp quy luật, giống như Khóa Thần Hồn, lại giống như có thể ăn mòn thân xác, còn có cảm giác của loại ảo cảnh, thậm chí còn mang theo luân hồi.
Dù sao thì nó rất phức tạp.
Nhưng bên trong lại không loạn.
Tám ngàn loại quy luật, tạo thành một ngân hà quy luật không thể giải thích được, dưới tiếng gầm thét tựa như thác đổ, là sự khủng bố vĩ đại!
Tiêu Bạch Y hừ một tiếng, vô cùng khó chịu.
Vốn tưởng rằng Tô Minh chỉ là một con kiến tiện tay liền có thể bóp chết.
Không ngờ rằng...
Nhưng thế này không ảnh hưởng đến kết cục.
“Cho dù cậu thật sự khiến bổn tọa chấn động, nhưng, đây cũng chỉ có thể khiến cái chết của cậu đến nhanh hơn thôi!”, đáy lòng Tiêu Bạch Y âm u, sát khí cuộn trào, hắn ta không thể tha thứ cho việc một con kiến trong mắt mình lại có thể biến thành một con voi khổng lồ. Nếu một con kiến thực sự có thể biến thành một con voi khổng lồ, vậy thì cứ chém con voi khổng lồ này thành từng mảnh nhỏ như con kiến là được rồi.
Tiêu Bạch Y chân đạp hư vô, giơ một tay lên.
“Tiên phách! Trấn!”
Trong lòng bàn tay, một dòng nước lũ đen kịt, mãnh liệt tuôn chảy!
Ý chí võ đạo vốn chính là một thứ huyền ảo mơ hồ, 99% cường giả cảnh giới Tiên Nhân, chắc cũng đều không hiểu ý chí võ đạo của bản thân rốt cuộc là gì? Vẫn chưa xác định được nữa! Thế lại càng không nói đến việc đem ý chí võ đạo dung hợp vào Tiên Nguyên!
Tốt, lui một vạn bước để nói, coi như là bước này cũng đã hoàn thành...
Nhưng vẫn chưa đủ, để ngưng tụ tiên hồn, vẫn cần bước thứ ba, cũng là bước mấu chốt nhất: Hấp thu lôi sát!
Lôi sát không phải là thứ dễ hấp thu như vậy. Có thể nói là việc này khó như lên trời. Cho dù là Tiên Nguyên cao cấp hay dù là Tiên Nguyên cao cấp chứa ý chí võ đạo của riêng mình, nếu muốn hấp thu lôi sát thành công thì luôn phải trải qua vô số lần thử nghiệm, thậm chí, còn phải cần cao thủ cấp bậc mấy lão quái vật hộ pháp cho nữa.
Hơn nữa, lôi sát cũng rất hiếm gặp, trong một số nền văn minh cấp hai mà đẳng cấp thấp hơn thì cũng không thể tìm thấy lôi sát.
Tổng kết một câu, trong một tỷ tiên phách đạt cảnh giới Tiên Nhân mới tồn tại một lôi sát.
Tiêu Bạch Y lại làm được việc này?
Mộng Li Khinh Đàn thực sự bị dọa sợ rồi.
Cũng bị dọa sợ, còn có bốn lão già Bạch Kiếm, bởi vì, bọn họ đều đã đạt cảnh giới Tiên Vương, nhưng cho tới nay, cũng vẫn chưa ngưng tụ được ra tiên phách! Hơn nữa, bọn họ đều đã sống một, hai tỷ năm rồi!
Vừa mới phút trước còn bị trảm đao cấp bậc tiên khí trung phẩm khống chế, bao phủ không gian, thoáng cái đã bị phá vỡ tan tành.
Đao mang của trảm đảo lập tức mất đi toàn bộ hào quang...
Vỡ thành từng mảnh nhỏ rồi lại vỡ thành bột phấn.
Sắc mặt thờ ơ hững hờ, trong lòng đã có dự tính, châm biếm nghiền ngẫm của Ứng Huyền trực tiếp biến thành vẻ đờ đẫn.
Sau một phần một trăm hơi thở, quang mang trảm đao đó bị phong mang kiếm hỏa của Tô Minh diệt gọn trong giây lát, phong mang kiếm hỏa đến rồi!
Phả vào mặt mà đến.
Khóa chặt Ứng Huyền.
Ứng Huyền suýt chút nữa là cả người nổ tung. Cảm giác nguy cơ và mùi vị cái chết căn bản không thể hình dung đó rất nồng đậm.
Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, dục vọng muốn sống thôi thúc, hắn ta giơ tay lên, dùng trảm đao tiên khí trung phẩm trong tay để chống đỡ.
"Keng!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trảm đao, đứt gãy!
Bằng mắt thường có thể thấy, gãy ngay ở đoạn giữa...
Thanh trảm đao có tơ đỏ kim quang nhu động lan tràn, hàm chứa vô số quy luật cổ xưa, âm vận văn minh lại... lại... lại cứ như vậy mà gãy rồi!
Bị kiếm quang kiếm phong chặt đứt!
Trời ơi.
Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn lảo đảo, suýt chút nữa là té ngã trên đất, đến bốn lão quái vật siêu cấp như Bạch Kiếm cũng suýt chút nữa là chấn động ngã xuống từ hư không.
Dưới khăn che mặt của Mộng Li Khinh Đàn, đôi mắt đó mở to hết cỡ! Đầu óc giống như bị sét đánh!
Rốt cuộc đã nhìn thấy gì vậy?
Tiên khí trung phẩm bị phong mang kiếm hỏa chặt đứt rồi ư?
Đó là tiên khí trung phẩm mà!
Tiên khí là như thế nào? Một trong những điều kiện bắt buộc của tiên khí chính là hấp thu, ẩn chứa, chịu tải lực căn nguyên của cả một nền văn minh!
Đơn giản mà nói, chặt đứt tiên khí không quá khác biệt với chặt đứt một nền văn minh, đương nhiên chỉ là nền văn minh chết đã cạn kiệt... nhưng như vậy cũng quá đỗi nghịch thiên rồi!
Cho dù là nền văn minh chết đã cạn kiệt, cho dù chỉ là một nền văn minh chết khô kiệt cấp một, muốn chặt đứt thì độ khó cũng thuộc vào cấp độ đến nằm mơ cũng không dám mơ tưởng?
Nhưng Tô Minh đã làm được! Cứ nhẹ nhàng như vậy đã làm được rồi.
Cũng may, sau khi chặt đứt trảm đao tiên khí trung phẩm xong thì phong mang kiếm hỏa đó cũng vỡ tan, cho nên có lẽ đã thoát được một kiếp.
Toàn thân Ứng Huyền toát mồ hôi lạnh.
Cảm giác như mất đi linh hồn.
Hồn bay phách lạc.
Sợ đến mức xụi lơ.
Vừa nãy hắn ta suýt chút nữa... suýt chút nữa là đã chết rồi!
Tô Minh rất hài lòng.
Bây giờ, thực lực của anh đã đạt tới trình độ này rồi sao? Nhất là Thiên Vẫn kiếm pháp quả thực đã nghịch thiên đến cực điểm rồi.
Anh không khỏi có chút mong chờ hai chiêu còn lại trong Tam Thức Khai Thiên, mà hai chiêu còn lại này ước chừng chỉ có kiếm hồn kiếm Xương mới có thể thực hiện được.
Càng triển khai anh lại càng muốn sớm đến thành Hủy Diệt dưới lòng đất.
Tiện đà... Tô Minh ngước mắt lên, nhìn về phía Ứng Huyền.
Nên giết chết người này thôi.
Ứng Huyền bỗng nhiên run rẩy, hắn ta cảm nhận được ánh mắt sát khí của Tô Minh, ngay sau đó, không biết nên hình dung thế nào, dù sao đó cũng là sự tuyệt vọng.
Hắn ta quả thực vẫn còn rất nhiều con bài chưa lật, rất nhiều tuyệt chiêu, rất nhiều bảo bối. Bây giờ cũng có thể dùng, nhưng hắn ta biết dùng cũng vô ích.
Bởi vì Tô Minh đến tiên khí trung phẩm cũng có thể chặt đứt!
Dưới dạng thực lực thế này, Ứng Huyền bây giờ dùng còn bài chưa lật nào, chí bảo nào cũng chỉ là giãy dụa vô ích mà thôi.
Lẽ nào, bản thân thật sự sẽ phải chết ở đây sao?
Không cam lòng.
Thật sự không cam lòng.
Cũng đúng lúc này, không hiểu sao... một đạo thân ảnh xuất hiện, là một người đàn ông mặc đồ trắng. Vừa nhìn thoáng qua thì thấy giống như một người đàn ông mặc áo trắng bình thường.
Người đàn ông mặc áo trắng đẩy cánh cửa hư không ra giống như đẩy một cánh cửa bình thường vậy. Vừa cất bước bước một bước từ phía cánh cửa hư không đó đã tới đài chiến đấu trên sân võ đạo của học viện Hỗn Độn.
Người đàn ông mặc đồ trắng này chỉ khoảng 7 triệu tuổi, ở ngoài vực vẫn được coi là thế hệ trẻ tuổi.
Dung mạo người này xấu xí, có cảm giác thật sự rất bình thường. Nếu nhất định phải nói có gì đó đặc biệt thì chỉ có đôi mắt, nơi sâu nhất trong ánh mắt không nhìn thấy được đó mà thôi.
"Tam... Tam... Tam minh chủ?", Ứng Huyền sợ ngây người, cũng cực kỳ vui mừng.
Tam minh chủ đã đến rồi sao?
Không thể tin nổi.
Đến thật quá đúng lúc.
Lẽ nào, Tam minh chủ vẫn luôn quan tâm đến sống chết của hắn ta cho nên vẫn luôn quan sát hắn ta sao?
Ứng Huyền không hiểu tại sao Tam minh chủ lại đến đúng lúc như vậy, nhưng hắn ta biết rõ mình được cứu rồi.
"Các cô liên lạc với Tam minh chủ à?", Mộng Li Khinh Đàn quay sang hỏi Liễu Nhiên và Tiêu Đình bên cạnh.
Liễu Nhiên và Tiêu Đình đều lắc đầu.
Sao có thể chứ? Bọn họ nào có tư cách để liên hệ với Tam minh chủ? Thật sự cho rằng Tam minh chủ dễ dàng liên lạc vậy sao?
Trên thực tế, cho dù là Mộng Li Khinh Đàn muốn liên lạc với Tam minh chủ cũng rất khó. Cấp bậc giữa mỗi minh chủ của liên minh Vô Song có khoảng cách rất lớn.
Giống như thực lực vậy, Mộng Li Khinh Đàn bây giờ rất chắc chắn, một mình Ứng Huyền có thể dễ dàng giết chết 30 đến 50 người như cô ta, sở dĩ Ứng Huyền bị Tô Minh trấn áp đánh bại không phải là do Ứng Huyền không mạnh, mà là căn bản Tô Minh không phải là người. Trước đó, lúc cô ta giao thủ với Tô Minh, Tô Minh e là còn chưa dùng đến một phần một trăm thực lực, căn bản chỉ đang đùa cợt cô ta mà thôi.
Mộng Li Khinh Đàn cũng nghĩ không ra, không hiểu được, tại sao Tam minh chủ lại đến trùng hợp như vậy?
Chỉ là vì cứu người thôi sao? Nhưng không hề nghe nói Tam minh chủ và Lục minh chủ Ứng Huyền có quan hệ gì với nhau mà?
Quá kỳ quái.
"Cảnh giới bán bộ Tiên Vương", trong hư không, Lô Hư ngưng giọng nói, ánh mắt rất chăm chú.
"Hơn nữa, thực lực thật sự e là có thể phân cao thấp với cảnh giới Tiên Vương một chuyển", Bạch Kiếm nói.
Sau đó, bốn lão quái vật siêu cấp đều trầm mặc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Nếu như Tam minh chủ này thật sự muốn gây chuyện thì bốn người cảnh giới Tiên Vương duy nhất trong nền văn minh Xương e là sẽ phải lần nữa ra tay sau rất nhiều tỷ năm.
"Anh tới để cứu người à?", Tô Minh nhìn về phía người đàn ông mặc đồ trắng, lên tiếng hỏi.
Giọng nói thản nhiên.
"Không", thế nhưng, điều khiến người ta vô cùng vô cùng bất ngờ đó là, người đàn ông áo trắng lại lắc đầu, mỉm cười nói tiếp: "Hắn ta và cậu chiến đấu sống chết quang minh chính đại, kỹ năng không bằng người ta, đáng chết trên tay cậu, không có vấn đề. Mặc dù liên minh Vô Song cũng không được coi là thế lực lớn lao gì, nhưng cũng sẽ không bỉ ổi phá vỡ quy tắc, cưỡng ép cứu người".
Lời này vừa nói ra.
Trong hư không, bốn người Bạch Kiếm thở phào một hơi, có thêm chút thiện cảm với người đàn ông mặc áo trắng này.
Ứng Huyền thì lập tức mặt cắt không còn giọt máu, phản ứng theo bản năng muốn cầu xin.
Chương 867: Cậu có thể đồng ý với một yêu cầu quá đáng của Tiêu mỗ không?
Nhưng, người đàn ông mặc áo trắng quay đầu lại liếc nhìn Ứng Huyền một cái. Chỉ một cái thôi, Ứng Huyền đến cầu xin, đến cầu cứu ai oán cũng không dám nữa!
Cho dù, hắn ta sắp phải đối mặt với cái chết! Nhưng một cái liếc nhìn của người đàn ông áo trắng có thể khiến hắn ta kính nể, sợ hãi đến mức độ này.
Không thể tin nổi.
Trong sân.
Hàng trăm triệu học viên và cao tầng của học viện Hỗn Độn vào giờ phút này cũng đều nhìn về phía người đàn ông áo trắng bằng ánh mắt nể phục và kính sợ.
Chỉ dựa vào điểm người đàn ông áo trắng này không phải tới để cứu người thôi đã khiến người ta rất có thiện cảm rồi. Dù sao, quả thực là trận chiến sinh tử thì thật sự không nên để người khác can dự vào.
"Bổn tọa là Tam minh chủ của liên minh Vô Song, đến để mời cậu Tô trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song", người đàn ông áo trắng lên tiếng, giọng nói chân thành, thanh âm trung thực: "Cậu có thực lực đánh bại Ứng Huyền, đủ để đảm nhiệm vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song".
Vừa dứt lời.
Mọi âm thanh biến mất.
Trời ơi!!!!
Mời Tô Minh làm Lục minh chủ của liên minh Vô Song ư?
Không nghe nhầm đó chứ?
Mọi người đều biết, mặc dù liên minh Vô Song sinh ra tại học viện Hỗn Độn, nhưng sau này liên minh Vô Song dần dần phát triển ra bên ngoài vực, những thành viên được chiêu mộ cũng càng ngày càng hướng đến cường giả, thiên tài mạnh mẽ ngoài vực hơn.
Cho nên, ngoại trừ vào thời của chín vị minh chủ mấy đời đầu khi bắt đầu liên minh Vô Song thì học viện Hỗn Độn còn có học viên có thể chiếm mấy vị trí, đến sau này, nhất là 100 triệu năm gần đây, gần như không có học viên nào của học viện Hỗn Độn có thể ngồi vào vị trí minh chủ của liên minh Vô Song.
Mộng Li Khinh Đàn coi như là học viên duy nhất trong 100 triệu năm trở lại đây của học viện Hỗn Độn lấy được thể diện và vinh quang từ liên minh Vô Song. Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là vị trí Cửu minh chủ mà thôi! Không thể so sánh được với Lục minh chủ.
Hơn nữa, suy nghĩ thử xem Tô Minh mới bao nhiêu tuổi?
Việc này quả thực quá... quá khoa trương rồi.
Một vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song e là còn mạnh hơn rất nhiều so với vị trí viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Từng ánh mắt kính sợ, kích động, hưng phấn, chờ mong nhìn về phía Tô Minh.
Đến sắc mặt của Tống Xạ Sơn cũng có chút đỏ ửng lên.
Đây là vinh quang vô cùng to lớn!
Lời mời Tô Minh gia nhập liên minh Vô Song này hoàn toàn không giống với Mộng Li Khinh Đàn trước đó, lời mời đó của Mộng Li Khinh Đàn chỉ là bảo Tô Minh gia nhập liên minh Vô Song, trở thành thành viên chính thức, mặc dù cũng vô cùng vô cùng nghịch thiên và chấn động, nhưng đối với vị trí Lục minh chủ thì rõ ràng không thể so sánh.
Thế nhưng...
Ngay sau đó.
Dưới sự mong chờ của mọi người, Tô Minh lại không chút do dự lắc đầu, nói: "Cảm ơn lời mời của Tam minh chủ, chỉ là tôi quen với tự do rồi, tạm thời không muốn gia nhập vào bất cứ thế lực nào".
Đúng, trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song có rất nhiều ưu đãi, nhưng cũng có trách nhiệm, hơn nữa, cũng có ràng buộc.
Huống chi, một khi rời khỏi học viện Hỗn Độn, anh đã quyết định là sẽ đi tìm ông già, việc này đã đồng ý với ông già rồi, nếu như không có gì bức thiết thì chắc chắn sẽ không thay đổi kế hoạch.
Cùng với sự từ chối của Tô Minh.
Không cần nghĩ cũng biết hiện trường có bầu không khí thế nào!!
Đến Tiêu Bạch Y ánh mắt cũng chững lại, có vẻ kinh ngạc.
Ước chừng sau khoảng mười lượt hô hấp, Liễu Nhiên có chút nức nở vì bị dọa cho hết hồn, quay sang hỏi Mộng Li Khinh Đàn: "Cửu minh chủ, tôi... không phải tôi đang nằm mơ đó chứ, anh ta từ chối rồi, từ chối vị trí Lục minh chủ!"
Thật đúng là điên mà!
Trên thế gian này vẫn có người có thể từ chối vị trí Lục minh chủ của liên minh Vô Song ư?
Cô ta thật sự không thể hiểu nổi, thế giới quan có chút sụp đổ rồi.
Mộng Li Khinh Đàn không lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp trở nên phức tạp dưới mạng che mặt, lẽ nào cô ta không kinh ngạc đến cực điểm sao?
"Không cần suy nghĩ thêm chút nữa sao?", Tiêu Bạch Y hỏi, ngữ khí và cảm xúc của anh ta không có thay đổi gì, cũng không vì Tô Minh từ chối lời mời mà tức giận, về điểm này vẫn khiến người ta phải kính nể.
Bên dưới, Tống Xạ Sơn đã muốn lên tiếng nói gì đó rồi, muốn khuyên nhủ Tô Minh nhưng Quân Tốc Tốc lại lên tiếng trước: "Sư tôn, người đừng khuyên gì cả, anh Tô vừa nhìn đã thấy là người một khi quyết định chuyện gì thì người khác không thể thay đổi được, anh Tô yêu nghiệt quả thực không phải là người, anh ấy không muốn gia nhập nhất định có lý do của mình".
Tống Xạ Sơn chỉ cười khổ gật đầu.
Một người bình thường như ông ta có thể thật sự không thể thấu hiểu được suy nghĩ của yêu nghiệt tuyệt đại có thiên phú võ đạo biến thái đến mức khiến người khác phải tự ti như Tô Minh!
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, cảm ơn Tam minh chủ đã cất nhắc, nhưng mong anh thứ lỗi cho", Tô Minh chắp tay nói, thái độ cũng rất chân thành. Người kính ta một tấc, ta kính người một trượng.
"Đành thôi vậy!", Tiêu Bạch Y thở dài, sau đó thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, trầm mặc một lát rồi lại nói: "Nếu đã như vậy, liệu cậu Tô có thể đồng ý với một yêu cầu quá đáng của Tiêu mỗ không?"
"Anh Tiêu cứ nói", đương nhiên Tô Minh không liều lĩnh đồng ý mà hỏi trước xem là chuyện gì.
"Tạm thời không giết Ứng Huyền", Tiêu Bạch Y ngưng giọng nói: "Chỉ là tạm thời thôi, Ứng Huyền giờ anh có thể phế bỏ, hoặc là trấn áp, giam giữ cũng được, đại khái đợi chừng tầm một tháng rồi hãy tiễn hắn ta lên đường, thế nào?"
Tô Minh nhíu mày, nhưng sau đó lại nhanh chóng giãn ra.
Anh không thể bỏ qua cho Ứng Huyền.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Giết người phải giết tận gốc.
Anh nổi sát ý với tôi trước, muốn giết chết tôi. Tôi không thể tha cho anh.
Huống hồ, thiên phú của Ứng Huyền cũng không yếu, bối cảnh chắc chắn cũng không đơn giản, nếu như bỏ qua, thả hổ về rừng tương lai sẽ là tai họa ngầm.
Chỉ là, nếu như tạm thời không giết thì cũng không phải không thể thương lượng.
Dù sao cũng không ảnh hưởng tới kết quả, chủ yếu là Tiêu Bạch Y cũng coi như khá thành khẩn, cảm giác con người cũng được, nể mặt anh ta cũng không phải không thể.
Chưa đợi cho Tô Minh gật đầu.
Tiêu Bạch Y lại rút ra một thanh kiếm, một thanh kiếm màu đen tinh khiết.
Chương 868: Nhìn tôi giống tên ngốc lắm sao?
Một thanh nội kiếm nhưng là một thanh kiếm có ánh sáng phong mang lộ ra khiến da đầu người ta tê rần.
"Kiếm này tên là Tử Ảnh, là một thanh tiên khí hạ phẩm, xin tặng cho cậu Tô, coi như là bù đắp cho yêu cầu quá đáng này của Tiêu mỗ", Tiêu Bạch Y cười khổ nói:
"Lại nói tiếp, sở dĩ khẩn cầu cậu Tô tạm thời một tháng sau mới giết Ứng huyền cũng là việc bất đắc dĩ. Do Ứng Huyền hiện tại đang là Lục minh chủ của liên minh Vô Song, có khí vận của liên minh Vô Song trên người".
"Nếu như không có người khác kế thừa vị trí Lục minh chủ ngay sau khi Ứng Huyền chết thì sẽ khiến vị trí Lục minh chủ bỏ trống, vậy thì chỗ trống này sẽ chính là lỗ thủng số mệnh, sẽ khiến số mệnh của liên minh Vô Song trôi đi mất".
"Nếu như cậu Tô đồng ý trở thành Lục minh chủ của liên minh Vô Song, đương nhiên có thể lập tức giết chết Ứng Huyền, nhưng cậu Tô lại từ chối rồi".
"Cho nên, liên minh Vô Song chúng tôi chỉ đành đi tìm người khác phù hợp với vị trí Lục minh chủ, mà người được chọn này cũng không dễ tìm, phải tổng hợp tất cả các phương diện như thiên phú, thực lực, bối cảnh, nhân phẩm, ít nhất cũng cần mất một tháng thời gian".
Tiêu Bạch Y nói rất rõ ràng. Hơn nữa, cũng rất hợp lý.
Dựa theo lời giải thích của hắn ta, biển người có mặt ở đó đều không nhịn được mà gật đầu.
Không có khuyết điểm.
Đến Tô Minh cũng phải gật đầu, nếu như vậy thì đồng ý cũng không sao.
Tô Minh gật đầu nói: "Tôi nể mặt anh Tiêu".
Tiêu Bạch Y mỉm cười gật đầu, đặt Tử Ảnh vào trong tay Tô Minh.
Mà ngay sau đó, Tô Minh giương mắt lên. Chỉ kiếm dao động.
Phốc!
Chỉ kiếm này rất nội liễm, nhưng cực mạnh. Lập tức chui vào trong đan điền của Ứng Huyền.
Toái.
"A a...", Ứng Huyền kêu thảm một tiếng rồi khí tức trực tiếp uể oải.
Một thân tiên nguyên điên cuồng biến mất, rất nhanh đã trở thành một phế nhân.
"Một tháng tới, hắn ta sẽ bị trấn áp tại học viện Hỗn Độn, sau một tháng, tôi sẽ tiễn hắn ta lên đường", Tô Minh nói.
"Cảm ơn cậu", Tiêu Bạch Y chắp tay, mỉm cười với Tô Minh: "Nếu đã như vậy, cậu Tô, có duyên sẽ gặp lại".
Tiêu Bạch Y nói rồi quay người định rời đi hướng về phía cánh cửa hư không.
Thế nhưng...
Điều mà ai cũng không ngờ được là!!
Trong nháy mắt.
Thân hình Tô Minh chợt lóe lên, đi trước Tiêu Bạch Y một bước, đến cánh cửa hư không trước.
Hơn nữa.
Một đạo chỉ kiếm nâng lên.
Rắc.
Anh chém đứt cánh cửa hư không!
Việc này... việc này... việc này xảy ra bất thình lình, ai cũng không ngờ được, rốt... rốt cuộc là tại sao?
Tô Minh điên rồi ư?
Như vậy là muốn làm gì?
Sân võ đạo vỗn dĩ đã đủ tĩnh mịch lập tức lại càng yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức như có cảm giác bị năm tháng phong hóa vậy.
Mộng Li Khinh Đàn chết sững, đầu óc một mảng trống không.
Thậm chí đến cả bốn lão quái vật cấp bậc Tiên Vương, Bạch Kiếm, trên không cũng hoàn toàn không hiểu tại sao Tô Minh lại...
"Cậu Tô đột nhiên chém đứt cánh cửa hư không, có thể cho tôi một lý do không?", Tiêu Bạch Y không hề tức giận, chỉ là sắc mặt lập tức bình tĩnh, nụ cười trên mặt đã không còn nữa, anh ta nhìn sâu về phía Tô Minh.
Khí tức trên người Tiêu Bạch Y rốt cuộc cũng từ nội liễm tuyệt đối trở thành hơi khẽ phóng xuất ra một tia.
Chỉ một tia khí tức được khẽ phóng thích ra đó cũng khiến cả học viện Hỗn Độn lập tức lắc lư lung lay! Cả nền văn minh Xương cũng như có mùi vị sắp bị hủy diệt đến nơi, vô số quy luật và đạo vận võ đạo đều bắt đầu rút lui vào trong hư không.
Hàng triệu học viên lẫn cao tầng của học viện Hỗn Độn có mặt tại đó liền nằm rạp xuống, run rẩy, ngất xỉu.
Chí cường!
Sự mạnh mẽ này, mạnh đến mức Tống Xạ Sơn cảm giác nếu Tiêu Bạch Y muốn thì chớp mắt cũng có thể khiến ông ta trọng thương.
Căn bản chính là cách biệt giữa người và thần.
"Lý do?", trong sự tĩnh mịch tuyệt đối, Tô Minh lại cười nhạo, nói: "Nhìn tôi trông giống tên ngốc lắm sao?"
Chương 869: Kiêu ngạo
“Cậu chủ Tô có thể nói rõ hơn được không?”, ánh mắt thâm sâu kia của Tiêu Bạch Y lóe lên.
“Anh muốn cứu hắn thì trực tiếp cứu người là được rồi, hà cớ phải diễn nhiều như vậy chứ? Là vì muốn giữ hình ảnh hay sao? Anh và vị Lục minh chủ này đều là cha truyền con nối, vì để giữ hình ảnh, phải cố làm ra vẻ, không thấy mệt sao?”, trên mặt Tô Minh lộ ra một tia chán ghét: “Sau khi xuyên thủng đan điền của Ứng Huyền, sau đó, anh đã bắt đầu phương pháp đánh tráo thần hồn để thay thế thần hồn của Ứng Huyền bằng một thần hồn do mình mang theo, quả thực là một phương pháp đáng sợ và cao minh, cũng thực sự rất hiếm thấy. Không thể tưởng tượng được! Càng khó hơn là phương pháp hoán đổi thần hồn của anh rất nhanh, rất thuần thục, dường như không ai có thể phát hiện ra, nhưng, đều có thể nhìn thấu”.
Không sai!
Vốn dĩ ấn tượng về Tiêu Bạch Y rất tốt.
Nào biết rằng…
Haha…
Đánh tráo thần hồn?
Nếu không phải anh là Tô Minh, sở hữu thần hồn cực mạnh
Thì thật đúng là không thể phát hiện ra được.
Nhưng mà, anh chính là Tô Minh - người có thần hồn chí cường, dường như đã trải qua hai kiếp người.
Những hành động mờ ám của Tiêu Bạch Y, anh có thể thấy rõ.
Tiêu Bạch Y chính là đến để cứu người. Ừm, chỉ có điều, không phải là muốn cứu Ứng Huyền nguyên vẹn, mà chỉ muốn cứu mỗi thần hồn của Ứng Huyền thôi.
Còn về nguyên nhân là gì? Tô Minh không muốn biết.
Lúc này.
Tô Minh nói xong…
Trên sân võ đạo, không gian im ắng bỗng vang lên nhiều tiếng da đầu bị nứt toạc.
Da đầu của rất nhiều người đều tê dại đến sắp rơi ra rồi.
Chuyện này… Chuyện này… Chuyện này sao có thể chứ?
Những gì Tô Minh nói là thật sao?
Trên thực tế, ngay cả bốn lão quái vật siêu cấp như Bạch Kiếm trong hư không, đều trong trạng thái ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, có chút mơ hồ. Bởi vì, kể cả bọn họ đều không phát hiện ra hành động mờ ám kia của Tiêu Bạch Y.
“Kiến hôi à, có đôi khi, người quá thông minh, thì sẽ chết sớm đó!”, Tiêu Bạch Y thở dài, rất bất lực:
“Cậu nói, vốn dĩ cậu nể mặt tôi, tôi nể mặt cậu, mọi thứ đều không cần vạch trần thì cậu vẫn là cái tên yêu nghiệt tuyệt thế có thể đánh bại Lục minh chủ Ứng Huyền của liên minh Vô Song trong nháy mắt kia, còn là thiên tài tuyệt thế do Tam minh chủ của liên minh Vô Song - Tiêu Bạch Y này muốn đích thân mời, đồng thời có được tình hữu nghị với Tiêu Bạch Y này và liên minh Vô Song”.
“Mà cái giá mà cậu phải trả, ừm, là chẳng cần trả gì cả. Chỉ cần mắt nhắm mắt mở thả thần hồn của Ứng Huyền đi là được rồi!”
“Chỉ vậy thôi!”
“Hoàn toàn không ảnh hưởng đến uy danh của cậu, trong mắt người khác, cậu vẫn là người đã giết Ứng Huyền”.
“Hà tất phải vạch trần toàn bộ chứ? Hà tất phải khiến cho mọi người khó xử như vậy chứ?”
Trong giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Bạch Y đầy sự bất lực, còn có một tia sát ý khiến lòng người lạnh lẽo.
Không để cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tiêu Bạch Y tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng giễu cợt: “Chỉ là vì muốn phô trương một chút hiểu biết về thần hồn của mình thôi sao? Khoe khoang ánh mắt không giống với số đông của mình? Thế là cậu muốn chọn cái chết sao? Cậu đang ép tôi giết mình à! Muốn giữ cho cậu một con đường sống cũng không được! Còn sống không tốt sao?”
Đúng!
Tìm đường chết!
Tiêu Bạch Y đã gỡ bỏ toàn bộ lớp mặt nạ.
Trên mặt, tràn đầy sự tàn nhẫn và khát máu.
Trong con ngươi sâu thẳm hiện lên một tia u tối rét lạnh.
Tiêu Bạch Y lộ ra nanh đầy sát ý.
“Hay nói cách khác, khí thế của cậu đến từ bốn vị đang ẩn núp trong hư không?”, sau đó, vẫn không cho Tô Minh có cơ hội lên tiếng, Tiêu Bạch Y giơ tay chỉ lên không trung.
Lời còn chưa dứt.
Bỗng!
Hắn ta tùy ý giơ tay lên, chỉ lên trời.
Đồng thời mở miệng quát: “Cờ Trường sinh! Đi! Cấm Không Tuyệt địa!”
Bí quyết chú ngôn quỷ dị trầm bổng.
Cả quá trình, chưa đến thời gian một phần mười giây.
Quá nhanh!
Quá đột ngột!
Trên không, ngay cả bốn người Bạch Kiếm đang ẩn nấp trong hư không đều không phản ứng lại, hay nói đúng hơn là đều chưa nghĩ tới.
Trong chớp mắt…
“Vù!”
Chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua.
Cơn gió này tựa như gió âm trầm của Hoàng Tuyền Địa Ngục.
Lại giống như gió tinh tú của sao băng lướt xuống.
Lại tựa như cơn gió mới của một nền văn minh mới được tạo ra từ lúc khai thiên lập địa.
Nói tóm lại là một cơn gió, đang thổi lên, sau đó... sau đó, trên không, toàn bộ bầu trời, đều đã bị che khuất.
Bị một lá cờ phướn khổng lồ che khuất.
Lá cờ này rõ ràng là trong suốt.
Từ trong tấm cờ phướn, có thể nhìn thấy bốn vị lão quái vật siêu cấp Bạch Kiếm đã bước ra từ trong hư không, muốn bước vào sân võ đạo.
Bốn người Bạch Kiếm từ bên ngoài cờ phướn cũng có thể nhìn thấy Tô Minh, Tiêu Bạch Y,… ở trong lá cờ phướn.
Song, họ cũng chỉ có thể nhìn thấy.
Nhưng tất cả đều bị ngăn cách.
Một loại ngăn cách thành hai không gian, hai thế giới!
Phía dưới, trên sân võ đạo, hàng triệu người cùng ngẩng đầu lên, nhìn lên trên...
Nhìn thấy bốn người Bạch Kiếm sốt sắng ra tay, nện đánh lên lá cờ phướn kia một cách điên cuồng.
Đủ loại đại chiêu của cấp bậc Tiên Vương đều được dùng hết, mọi người muốn đánh vỡ lá cờ phiến kia.
Đáng tiếc, vô dụng!
Lá cờ phướn che khuất cả bầu trời kia chỉ hơi rung chuyển một chút, không hề có dấu hiệu rách miếng nào.
“Trên tiên khí chính là tổ khí, cờ Trường Sinh này chính là tổ khí, nhưng đáng tiếc, nó đã không còn trọn vẹn, chỉ có thể che khuất bầu trời, ngăn cách mọi thứ thôi”, Tiêu Bạch Y nhìn về phía bốn người Bạch Kiếm ở bên ngoài lá cờ phiến kia cười nhếch mép, sau đó nói với Tô Minh.
Tiêu Bạch Y không hề nôn nóng, bởi vì hắn đã ngăn chặn bốn người Bạch Kiếm rồi nên hắn ta muốn giết Tô Minh thì thật sự là quá dễ dàng.
Tiêu Bạch Y là đang tiếc cho cờ Trường Sinh thật, nếu cờ Trường Sinh còn nguyên vẹn, không chút tổn hại thì chắc hắn ta cũng có cơ hội tranh chức Đại minh chủ liên minh Vô Song rồi.
Lúc này.
Ở bên dưới, phía trên sân võ đạo, Tống Xạ Sơn, Quân Tốc Tốc và những người quan tâm đến Tô Minh đều đang tuyệt vọng!
Cực kỳ tuyệt vọng!
Sao đột nhiên lại biến thành thế này?
“Tam minh chủ, có thể...”, đôi môi đỏ mọng của Mộng Li Khinh Đàn khẽ rung, dưới lớp khăn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp có chút do dự, rồi cô ta hít sâu một hơi, mở miệng, muốn cầu xin cho Tô Minh.
“Câm miệng!”, song, còn chưa đợi cô ta nói hết, Tiêu Bạch Y đã liếc nhìn Mộng Li Khinh Đàn bên dưới một cái: “Từ lúc nào mà Cửu minh chủ nhỏ bé lại có tư cách cầu xin cho người khác trước mặt Tam minh chủ rồi?”
Lời của Tiêu Bạch Y vừa dứt.
Mộng Li Khinh Đàn liền run lẩy bẩy, dưới lớp khăn che mặt, khóe miệng đã đỏ bừng lên.
Cô ta bị thương rồi!
Cho dù chỉ là tiếng quát của Tiêu Bạch Y thôi thì vẫn có thể khiến cô ta bị thương!
Võ kỹ sóng âm!
Tiêu Bạch Y quá mạnh!
Mạnh đến nỗi ngay cả Mộng Li Khinh Đàn ở trước mặt hắn ta cũng chỉ là con kiến.
Những người khác, chẳng hạn những người ở tầng lớp quản lý hơn như Tống Xạ Sơn của học viện Hỗn Độn kia thì càng không cần phải nói. Lúc này, dưới khí thế trấn áp của Tiêu Bạch Y, đến việc mở miệng ra nói chuyện thôi cũng là một loại yêu cầu xa vời đối với họ rồi.
Chương 870: Tiên phách
“Kiến hôi, hiện giờ cảm thấy thế nào, có phải là rất tuyệt vọng không? Bốn lão già kia, không vào được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cậu chết”, Tiêu Bạch Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô Minh, giơ ngón tay chỉ về phía bốn người Bạch Kiếm đang bị cờ phướn chặn lại ở trên không: “Người, quý ở chỗ tự mình biết mình! Cậu quả thực là một yêu nghiệt nghịch thiên hiếm có! Nếu nói về thiên phú, cho dù là tôi, hay Đại minh chủ, đều phải thừa nhận một điều rằng, không bằng cậu! Nhưng nói về thực lực, cậu bây giờ được mấy phần? Trong lòng không tự cân nhắc sao?”
Tiêu Bạch Y giễu cợt.
Thật sự là, cũng chỉ có nơi võ đạo hoang sơ nền văn minh cấp một như này mới có thể làm ra trò cười như vậy, mới có thể xuất hiện ra loại giun dế ngu dốt như Tô Minh.
Hắn ta không biết nên hình dung sự ngu dốt đáng kinh tởm của Tô Minh như thế nào, còn muốn chém giết Tiêu Bạch Y hắn ta? Ha ha ha ha ha...
Loài giun dế ngu dốt như Tô Minh, sớm biết thì vừa đến đã trấn áp, bóp chết ngay rồi, còn giữ lại đến bây giờ để bản thân ghê tởm sao?
Song...
Đối mặt với sự sỉ nhục không chút kiêng nể của Tiêu Bạch Y, Tô Minh lúc này lại rất bình thản, không hề có chút căng thẳng, cũng không hề có vẻ sợ hãi.
“Tại sao không nói gì?”, âm lượng của Tiêu Bạch Y lớn hơn ba phần, không hiểu sao hắn ta lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ, hối hận và thậm chí cầu xin tha thứ của Tô Minh.
“Anh có biết vì sao tôi muốn chém nát cánh cửa hư không kia của anh không?”, Tô Minh nhướn mày, thậm chí, anh còn nở nụ cười mà nói: “Bởi vì, anh vừa cùng tôi lá mặt lá trái, làm ra vẻ, lại còn vừa lén lần mò đánh tráo thần hồn của Ứng Huyền, tôi liền quyết định giết anh nên để ngăn anh chạy trốn, tôi đã chém nát cánh cửa hư không trước”.
Lời của Tô Minh rất nghiêm túc.
Giọng nói không nhanh không chậm.
Giống như đang trần thuật lại sự thật gì đó.
Nhưng lời này vừa thốt ra.
Chết tiệt!
Không cần nói tất cả mọi người ở trên sân võ đạo bên dưới đều bị dọa sợ đến hồn vía kinh hồn táng đảm.
Ngay cả Tiêu Bạch Y cũng sửng sốt, sau đó Tiêu Bạch Y ngẩng đầu lên, cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha... điều nực cười nhất mà đời này Tiêu Bạch Y tôi từng nghe chính là cái này. Chàng trai trẻ, cậu tưởng rằng đánh bại Ứng Huyền thì ngon lắm sao? Cậu hoàn toàn chẳng biết gì về thực lực của bổn tọa!”
Tiêu Bạch Y vừa dứt lời.
Tô Minh đã ra tay.
Thân hình vừa chuyển động, quy luật không gian tăng thêm ở trước thân, kéo giãn ra mấy chục mét.
Tiếp đó: “Anh đối với thực lực của tôi thì cũng chẳng biết gì! Quy luật Trường Hà, hiện!”
Tô Minh thốt ra từng chữ.
Khí tràng mở rộng.
Quy luật Trường Hà?
Tiêu Bạch Y có chút kinh ngạc, bởi vì hắn ta tưởng rằng thủ đoạn mà Tô Minh đánh bại Ứng Huyền trước đó đã là toàn bộ con át chủ bài và đại chiêu mà anh có rồi…
Nào có ngờ…
Dường như, vẫn còn có cái khác?
Trên thực tế, chẳng phải những người khác đang có mặt ở đây cũng nghĩ thế sao? Như Mộng Li Khinh Đàn, dưới lớp khăn che mặt, sắc mặt của cô ta đúng là khiến người ta phải trầm trồ vì phong phú.
Mà ngay sau đó.
Lúc quy luật Trường Hà ngưng tụ từ tám ngàn loại quy luật hoàn toàn xuất hiện, Tiêu Bạch Y đã không còn kinh ngạc nữa, mà là căng thẳng!
Phải!
Căng như dây đàn!
Cho dù hắn ta là cảnh giới Tiên Nhân tầng thứ chín thì cũng không thể coi quy luật Trường Hà ngưng tụ từ tám ngàn loại quy luật là không tồn tại.
Tám ngàn loại?
Tiêu Bạch Y gần như muốn chửi thề.
Cho dù là ở liên minh Vô Song, cho dù là đặt ở trong nền văn minh cấp hai ở ngoại vực, chắc cũng không có ai có thể trực tiếp ngưng tụ ra quy luật Trường Hà từ tám ngàn loại quy luật!
Cái này phải mất thời gian mười tỷ năm? Hay đến năm mươi tỷ năm chăng?
Nhưng nó lại hiện sờ sờ ngay trước mắt.
“Trấn!”, mặc kệ Tiêu Bạch Y sửng sốt đến mức nào, Tô Minh không chút do dự thúc đẩy quy luật Trường Hà kia, vô cùng dứt khoát, cực kỳ bá đạo, anh không hề định thu liễm, dùng hết toàn bộ sức mạnh thúc giục quy luật Trường Hà, trấn áp Tiêu Bạch Y.
Lập tức, không gian đã trở thành khái niệm dĩ vãng, năm tháng như đều đang ngược dòng trôi, ở nơi sâu thẳm của hư không vô tận như đang thức tỉnh cảm giác cổ xưa. Nơi cuối trời, ý chí văn minh của nền văn minh Xương cũng đã xuất hiện, chỉ là ý chí văn minh lúc này tựa hồ cũng có chút hoảng hốt và sững sờ.
Nhấp nhô giữa quy luật Trường Hà!
Dường như có thể nghe thấy tiếng trời xanh đang ngâm xướng, có thể nghe thấy tiếng chủ nhân của lục đạo địa phủ đang kêu gọi.
Quy luật Trường Hà khẽ động, trong đó ẩn chứa sức mạnh trấn áp, đã không chỉ là vấn đề sức mạnh nữa mà đã thành một loại biến đổi về chất ngưng tụ đủ loại tổ hợp quy luật, giống như Khóa Thần Hồn, lại giống như có thể ăn mòn thân xác, còn có cảm giác của loại ảo cảnh, thậm chí còn mang theo luân hồi.
Dù sao thì nó rất phức tạp.
Nhưng bên trong lại không loạn.
Tám ngàn loại quy luật, tạo thành một ngân hà quy luật không thể giải thích được, dưới tiếng gầm thét tựa như thác đổ, là sự khủng bố vĩ đại!
Tiêu Bạch Y hừ một tiếng, vô cùng khó chịu.
Vốn tưởng rằng Tô Minh chỉ là một con kiến tiện tay liền có thể bóp chết.
Không ngờ rằng...
Nhưng thế này không ảnh hưởng đến kết cục.
“Cho dù cậu thật sự khiến bổn tọa chấn động, nhưng, đây cũng chỉ có thể khiến cái chết của cậu đến nhanh hơn thôi!”, đáy lòng Tiêu Bạch Y âm u, sát khí cuộn trào, hắn ta không thể tha thứ cho việc một con kiến trong mắt mình lại có thể biến thành một con voi khổng lồ. Nếu một con kiến thực sự có thể biến thành một con voi khổng lồ, vậy thì cứ chém con voi khổng lồ này thành từng mảnh nhỏ như con kiến là được rồi.
Tiêu Bạch Y chân đạp hư vô, giơ một tay lên.
“Tiên phách! Trấn!”
Trong lòng bàn tay, một dòng nước lũ đen kịt, mãnh liệt tuôn chảy!
Ý chí võ đạo vốn chính là một thứ huyền ảo mơ hồ, 99% cường giả cảnh giới Tiên Nhân, chắc cũng đều không hiểu ý chí võ đạo của bản thân rốt cuộc là gì? Vẫn chưa xác định được nữa! Thế lại càng không nói đến việc đem ý chí võ đạo dung hợp vào Tiên Nguyên!
Tốt, lui một vạn bước để nói, coi như là bước này cũng đã hoàn thành...
Nhưng vẫn chưa đủ, để ngưng tụ tiên hồn, vẫn cần bước thứ ba, cũng là bước mấu chốt nhất: Hấp thu lôi sát!
Lôi sát không phải là thứ dễ hấp thu như vậy. Có thể nói là việc này khó như lên trời. Cho dù là Tiên Nguyên cao cấp hay dù là Tiên Nguyên cao cấp chứa ý chí võ đạo của riêng mình, nếu muốn hấp thu lôi sát thành công thì luôn phải trải qua vô số lần thử nghiệm, thậm chí, còn phải cần cao thủ cấp bậc mấy lão quái vật hộ pháp cho nữa.
Hơn nữa, lôi sát cũng rất hiếm gặp, trong một số nền văn minh cấp hai mà đẳng cấp thấp hơn thì cũng không thể tìm thấy lôi sát.
Tổng kết một câu, trong một tỷ tiên phách đạt cảnh giới Tiên Nhân mới tồn tại một lôi sát.
Tiêu Bạch Y lại làm được việc này?
Mộng Li Khinh Đàn thực sự bị dọa sợ rồi.
Cũng bị dọa sợ, còn có bốn lão già Bạch Kiếm, bởi vì, bọn họ đều đã đạt cảnh giới Tiên Vương, nhưng cho tới nay, cũng vẫn chưa ngưng tụ được ra tiên phách! Hơn nữa, bọn họ đều đã sống một, hai tỷ năm rồi!
Bình luận facebook