-
Chương 861-865
Chương 861: Chữa thương
Cực kỳ nghiêm túc.
Bởi vì cảm giác của anh với Mộng Li Khinh Đàn đã tốt hơn rất nhiều.
Thế nên anh sẵn lòng giúp Mộng Li Khinh Đàn chữa thương.
“Thế…”, Mộng Li Khinh Đàn sửng sốt, cực kỳ bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc nhìn Tô Minh, nhìn vào gương mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời ấy, cô ta không cách nào liên tưởng Tô Minh treo trên môi nụ cười tươi tắn đang săn sóc quan tâm và ngỏ ý chữa thương cho mình cùng với Tô Minh trước đó quật mình suýt chết là cùng một người.
Mộng Li Khinh Đàn muốn từ chối theo bản năng.
Không phải cô ta không tin tưởng Tô Minh là thần y, dù sao Tô Minh cũng đã chính miệng nói, chắc hẳn anh sẽ không gạt người.
Nhưng cô ta lại không mấy thân thiết với Tô Minh, không thể liều lĩnh nhờ Tô Minh chữa trị.
Làm thế còn ra thể thống gì?
Sẽ ngại lắm.
Cô ta còn chưa kịp từ chối thì Tô Minh đã nói: “Nhất là đầu gối của cô đấy, tôi có thể bảo đảm sẽ chữa nó lành lặn không tổn hao gì, cũng sẽ không để lại một vết sẹo nào”.
Nói đến thế rồi, Mộng Li Khinh Đàn đang định lên tiếng từ chối cũng phải nuốt lại xuống bụng.
Lại mất thêm vài phút đắn đo suy nghĩ.
Mộng Li Khinh Đàn gật đầu: “Được”.
Ở sân võ đạo.
Hàng trăm ngàn người có mặt ở đây.
Bấy giờ, đều chìm trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác.
Chỉ mấy phút trước thôi, trên đài vẫn còn là cảnh tượng Tô Minh đánh cho Mộng Li Khinh Đàn không kịp trở tay, tàn nhẫn là thế, mọi người đều nghĩ rằng Mộng Li Khinh Đàn sẽ hận Tô Minh lắm.
Thế mà bây giờ…
Mẹ nó.
Tại sao Tô Minh lại đột nhiên trở nên dịu dàng thế này?
Mộng Li Khinh Đàn cũng trở nên yếu đuối như một người con gái nhỏ bé?
Đột nhiên hai người lại đi rắc cẩu lương trong tình huống máu me này là sao vậy?
Cảnh tượng này!
Thật sự không cách nào hiểu nổi mà!
Nhưng rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, chẳng hạn như Tống Xạ Sơn, trên thực tế lúc nãy ông ta cực kỳ lo lắng, lo rằng Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn sẽ liều mạng đến chết mới ngừng, đó là điều ông ta không muốn nhìn thấy.
Mộng Li Khinh Đàn cũng được, Tô Minh cũng thế, cả hai đều rất xuất sắc, tất nhiên một người tìm ra chân lý võ đạo mới như Tô Minh lại càng xuất sắc hơn bao giờ hết.
Cả hai người đều là đệ tử của học viện Hỗn Độn.
Nếu liều mạng đánh nhau đến chết mới thôi sẽ khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Hơn nữa, ông ta cũng có ý đồ riêng nên không muốn Tô Minh thật sự liều mạng đánh với Mộng Li Khinh Đàn, sau đó đắc tội với cả viện trưởng, đó chính là sư tôn của Mộng Li Khinh Đàn.
Dù viện trưởng xuất quỷ nhập thần nhưng sức mạnh của ông ấy thì chẳng có ai dám nghi ngờ.
Rất mạnh.
E là đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân bậc chín, hay thậm chí là Tiên Vương rồi ấy chứ?
Trên đài chiến đấu.
“Cô ngồi xuống trước đã”, sau đó, Tô Minh mở miệng nói: “Tôi đỡ cô”.
Một Li Khinh Đàn đang định từ chối, muốn tự ngồi xuống nhưng Tô Minh đã tiến đến đỡ rồi.
Dưới lớp màn che mặt, gương mặt tái nhợt của cô ta đã ửng hồng.
Cũng thuận thế ngồi xuống đài chiến đấu.
Vừa ngồi xuống cô ta đã nhanh chóng rút bàn tay được Tô Minh đỡ về.
“Khinh Đàn, trong tay tôi có một vài loại đan dược trị thương hiếm có, hiệu quả chữa trị rất tốt, tôi sẽ chữa trị cho cô”, dưới đài, Ứng Huyền lên tiếng, vẫn là nụ cười như gió xuân đó, gương mặt tuấn tú đầy vẻ căng thẳng và lo lắng.
Có thể nói là hắn ta diễn vai người đàn ông ấm áp ấy rất tròn vai.
Trên thực tế, sâu trong lòng hắn ta đang nổ tung!
Ghen tị.
Tức giận.
Sát ý.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh đỡ Mộng Li Khinh Đàn!
Hắn ta chưa từng có cơ hội đỡ lấy Mộng Li Khinh Đàn như thế!
Chưa từng!
Đáng chết!
Hắn ta hận không thể bằm thây Tô Minh thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng hắn ta không thể hiện điều đó ra ngoài, nếu để lộ ra thì chẳng phải hình tượng cố gắng xây dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ ư.
Chắc chắn Khinh Đàn sẽ không thích người trong ngoài bất nhất.
“Tạm thời cứ để Tô Minh chữa trị cho tôi đã, nếu không chữa được thì tôi nhất định sẽ không từ chối đan dược của Lục minh chủ”, Mộng Li Khinh Đàn mở miệng nói.
Ứng Huyền không lên tiếng.
Chỉ bình tĩnh nhìn lên đài chiến đấu.
Ngay lúc này.
Tinh thần Tô Minh cũng chợt động…
Một lá chắn chân khí trực tiếp bao trùm lấy anh và Mộng Li Khinh Đàn!
Lá chắn chân khí đó, dù có là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, hay thậm chí là võ tu mạnh hơn cũng không thể nhìn xuyên qua được.
Bởi vì, lá chắn chân khí của anh được bảo tàng huyết mạch hỗ trợ.
Trừ khi có ai đó sở hữu huyết mạch còn mạnh hơn bảo tàng huyết mạch.
Nói cách khác, đừng hòng nhìn vào trong.
“Tại sao phải che lại?", Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút căng thẳng và điều gì đó khác lạ, cùng với sự ngượng ngùng khó nhận ra vì cô ta đang cố gắng che giấu.
Có chút hoảng hốt.
“Phải nhấc váy lên thì mới chữa trị đầu gối cho cô được, tuy chỉ lộ ra đầu gối và bắp chân nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy”, Tô Minh mở miệng trả lời.
Mộng Li Khinh Đàn cảm thấy Tô Minh rất biết quan tâm người khác.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại chợt rẽ sang một hướng khác.
Không muốn để người ngoài nhìn thấy đầu gối và bắp chân cô ta ư?
Thế anh cũng là người ngoài đấy còn gì?
Hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên thôi!
Dưới màn che mặt, gương mặt xinh xắn của Mộng Li Khinh Đàn lại đỏ lên một chút.
Ngay sau đó.
Tô Minh xé rách làn váy đang che đi đầu gối Mộng Li Khinh Đàn.
Để lộ ra phần đầu gối đầm đìa máu tươi.
Có thể thấy rõ xương nát.
Trông có vẻ rất đau đớn.
Cực kỳ tàn nhẫn.
“Cố nhịn một chút”, Tô Minh trầm giọng nói, sau đó anh giơ tay lên, nhanh chóng nắm lấy đầu gối vỡ vụn, máu tươi đầm đìa của Mộng Li Khinh Đàn.
Cô ta đau đớn đến nỗi cả người run run.
Đau đến mức dưới lớp màn che mặt ấy là gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đau đến nỗi cô ta phải hét thảm.
Thế nhưng.
Sau đó…
Mộng Li Khinh Đàn có thể cảm nhận được một luồng chân khí đang chảy dọc vào đầu gối mình.
Cảm giác đau đớn đã giảm bớt.
Giảm đi rất nhanh.
Thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được miệng vết thương ở đầu gối mình đang khép lại, đang hồi phục.
Mộng Li Khinh Đàn choáng váng!
Dưới lớp màn che mặt, đôi mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Tô Minh… Cứ như thấy ma.
Đây… Đây… Sao lại có thể xảy ra chuyện này được?
Khoảng vài phút trôi qua.
Chương 862: Nhìn thấy mặt
Tô Minh buông tay ra.
“Được rồi”.
Mộng Li Khinh Đàn nhìn xuống đầu gối mình.
Cứ như đang nằm mơ vậy.
Thật sự… Thật sự khỏi rồi.
Lành lặn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gặp ma rồi!
“Thế này…”, Mộng Li Khinh Đàn đứng dậy theo bản năng.
Đi được hai bước.
Không hề thấy khó chịu.
Bấy giờ, tay cô ta đột nhiên bị Tô Minh bắt lấy.
Xảy ra cực kỳ bất ngờ.
Mộng Li Khinh Đàn muốn đẩy ra, lại muốn hét lên hỏi Tô Minh đang làm cái quái gì?
Ngượng không sao tả được.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng…
Đã cảm nhận được một luồng chân khí từ lòng bàn tay chạy dọc vào người mình.
Sau đó.
Cô ta cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình, thứ đang bị thương rất nặng đang dần hồi phục, điên cuồng, nhanh chóng hồi phục.
Mộng Li Khinh Đàn lập tức choáng váng!
Thế này thì hơi quá.
Hơn nữa cô ta có thể cảm nhận được chân khí của Tô Minh.
Đúng vậy, chính là chân khí.
Nhưng chất lượng lại rất cao, còn cao hơn cả tiên nguyên của cô ta nữa?
Tiên nguyên của cô ta hoàn toàn không thể hồi phục vết thương được như thế này!
Mộng Li Khinh Đàn đột nhiên cảm thấy hơi trầm cảm.
Ừm, bị sốc rồi.
Thật, trước ngày hôm nay.
Dù ở liên minh Vô Song, hay nền văn minh cấp hai ở ngoại vực này, cô ta đã gặp được rất nhiều người mạnh hơn mình rất nhiều, những võ tu có thiên phú đáng sợ hơn cũng rất nhiều, nhưng cô ta chưa từng trầm cảm thấy này.
Cô ta tin chắc mình có thể theo kịp bước chân họ.
Nhưng giờ phút này, không biết tại sao cô ta lại thấy nhụt chí.
Tuy rằng trước đó cô ta đã nói rằng sau này mình sẽ tiếp tục khiêu chiến Tô Minh.
Nhưng bây giờ lại có cảm giác bất đắc dĩ lắm!
E là sau này sẽ càng khó khiêu chiến anh hơn, thậm chí là không còn tư cách đó.
Rất nhanh.
Tô Minh buông tay Mộng Li Khinh Đàn ra.
“Vết thương thế nào rồi?”, Tô Minh hỏi.
“Ừm, cảm ơn”, Mộng Li Khinh Đàn gật đầu, sau đó suy nghĩ chợt lóe, một sợi tơ tằm chợt hiện lên trong tay, cô ta dùng sợi tơ tằm ấy buộc lại chỗ làn váy bị xé rách.
Có thể nhận ra cô ta là người khá bảo thủ.
“Tấm khăn che mặt của cô dính máu hết cả, bẩn rồi”, Tô Minh nhìn chằm chằm Mộng Li Khinh Đàn với ánh mắt đầy hứng thú.
Ừm, tức là tôi có thể công khai đổi khăn che mặt cho cô.
Chính xác hơn là muốn xem thử Mộng Li Khinh Đàn trông thế nào.
Chỉ là tò mò vậy thôi, khụ khụ, đúng vậy, chỉ là tò mò thôi.
Dù sao trong học viện cũng có rất nhiều lời đồn đãi, ai cũng bảo rằng Mộng Li Khinh Đàn có thể khiến cả nàng tiên trên cung trăng phải tự ti.
Chỉ là một chút tò mò mà thôi.
Nói đi nói lại, tấm màn che mặt của Mộng Li Khinh Đàn cũng dính đầy máu tươi rồi, đúng là cần phải đổi.
Dưới lớp màn che, Mộng Li Khinh Đàn liếc nhìn Tô Minh, đáy lòng thầm mắng khốn nạn.
Sau đó.
Cô ta cũng tàn nhẫn, giơ tay lên, gỡ tấm màn che mặt đỏ tươi xuống.
Khoảnh khắc đó.
Gương mặt khuynh quốc khuynh thành đó xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Đó là gương mặt cho con người ta cảm giác thật sự rất sạch sẽ!
Vô cùng sạch sẽ.
Làn da trắng nõn.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn với ngũ quan tinh tế cho con người ta cảm giác trong sáng thoát tục.
Điều khiến con người ta phải nhớ ngay từ ánh mắt đầu tiên hẳn là đôi mắt của cô ta nhỉ? Đôi mắt sáng rỡ như đang ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, trong veo như nước, chút rực rỡ của nắng và rất nhiều kiêu ngạo, ngoài ra còn chút ý cười mờ ảo.
“Danh xứng với thực”, Tô Minh khen ngợi.
“Hừ”, Mộng Li Khinh Đàn hừ một tiếng, lấy khăn che mặt mới ra đeo lên.
Ngoài ra.
Bên ngoài.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lá chắn chân khí đang che khuất hai người trên đài chiến đấu.
Rất muốn xem thử rốt cuộc bên trong đó, Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn đang xảy ra chuyện gì?
Nhưng không thấy gì cả.
Ứng Huyền thì cực kỳ im lặng.
Nhưng trong lòng hắn ta đã dấy lên ngọn sóng, sát ý mạnh mẽ gần như đã sắp tẩu hỏa nhập ma.
Ghen tị đến điên cuồng.
Hắn ta sống chết nhìn chằm chằm lá chắn chân khí đó, hận không thể phá vỡ nó ngay lập tức, hận không thể vọt vào trong.
Hắn ta vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó Mộng Li Khinh Đàn sẽ thuộc về mình.
Vậy nên…
Bấy giờ Mộng Li Khinh Đàn đang ở cùng Tô Minh trong không gian lá chắn chân khí nhỏ hẹp kia, không ai có thể thấy được hai người đang làm gì, tất nhiên hắn ta phải nổi giận, thậm chí còn không thể kiềm chế nổi.
Bấy giờ.
Lá chắn chân khí biến mất.
Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Sau đó…
Tất nhiên là những âm thanh hít khí lạnh liên tục vang lên.
Bởi vì!
Rõ ràng vết thương của Mộng Li Khinh Đàn đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Mẹ nó.
Cái… Cái… Cái gì mà mới có mấy chục phút.
Vết thương nặng đến thế đã biến thành lành lặn không hề hấn gì rồi?
Vừa mới làm ảo thuật hả?
Trước đó, bọn họ nhìn thấy Tô Minh đánh Mộng Li Khinh Đàn bị thương nặng, cô ta trông cực kỳ thê thảm, đầu gối vỡ vụn, đó… Có phải là sự thật không?
Đó không phải là ảo giác của họ đó chứ?
Khi mọi người nhìn thấy vết thương của Mộng Li Khinh Đàn đã lành lại như chưa có gì xảy ra, thì Ứng Huyền lại chú ý đến tấm màn che mặt của cô ta, trước đó là màu đỏ chói mắt, giờ đã sạch sẽ, là tấm màn che mặt mới.
Nói cách khác, trong không gian lá chắn chân khí nhỏ nhoi đó, Mộng Li Khinh Đàn đã đổi lớp khăn che mặt mới.
Tô Minh lại có mặt ở đó.
Lại phải nói cách khác, mặt của Mộng Li Khinh Đàn đã bị Tô Minh thấy.
Chỉ trong lần đầu tiên gặp mặt đã được thấy!
Hơn nữa với tính tình của Mộng Li Khinh Đàn, Ứng Huyền biết rất rõ, rất ít người có thể nhìn thấy gương mặt của cô ta, nhất là đàn ông.
Dù là hắn ta, dù đã theo đuổi Mộng Li Khuynh Thành rất nhiều năm.
Hơn nữa còn là liên minh Vô Song.
Thì hắn ta vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy gương mặt của Mộng Li Khinh Đàn.
Hắn ta chỉ nghe được những lời đồn thổi từ mấy cô gái trong liên minh Vô Song may mắn nhìn thấy gương mặt Mộng Li Khinh Đàn rằng cô ta cực kỳ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, đúng như lời Liễu Nhiên từng nói!
Dường như ghen tị đã chiếm đóng lý trí của Ứng Huyền.
Hắn ta theo đuổi Mộng Li Khinh Đàn suốt mấy trăm ngàn năm.
Lại không bằng một kẻ hôm nay vừa mới gặp mặt ư?
Thậm chí, dù vừa mới gặp mặt nhưng đối phương suýt chút nữa đã đánh chết cả Mộng Li Khinh Đàn.
“Chẳng lẽ Khinh Đàn thích những người có thể chèn ép mình hoàn toàn cả về thực lực lẫn võ đạo ư?”, Ứng Huyền đột nhiên phản ứng lại.
Chương 863: Khiêu chiến
Nếu nói Tô Minh có gì đặc biệt.
Thì hẳn là anh dám trực tiếp đánh Mộng Li Khinh Đàn nhừ tử.
“Xem ra mấy năm nay mình cố tỏ ra nho nhã hoàn toàn sai lầm rồi!”, Ứng Huyền thì thào nói, mấy năm nay hắn ta luôn chọn cho mình hình tượng người đàn ông dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Chưa bao giờ động tay động chân với Mộng Li Khinh Đàn.
Hơn nữa hắn ta đã quan với việc lộ ra sức mạnh của bản thân, cho người khác thấy thiên phú võ đạo của mình quá nhiều.
Thế nên, dù hắn ta là Lục minh chủ thì trên thực tế cũng có che giấu ít nhiều.
“Đến lúc nên cho Khinh Đàn biết được thế nào là cao thủ thật sự!”, Ứng Huyền đã quyết định rồi.
Đúng vậy, thiên phú của Tô Minh là vô địch.
Nhưng sức mạnh và tài năng thiên bẩm hoàn toàn không nằm trên cùng một cán cân, Tô Minh chỉ mới tu luyện chưa đến ba mươi năm.
Trước đó, sức mạnh mà Tô Minh cho họ thấy.
Thật sự rất đáng sợ.
Nhưng Ứng Huyền vẫn có sự tin tưởng tuyệt đối rằng mình sẽ đánh bại Tô Minh, nghiền nát Tô Minh.
“Lục minh chủ, Liễu Nhiên, Tiêu Đình, chúng ta đi thôi”, đúng lúc này, Mộng Li Khinh Đàn xuống khỏi đài chiến đấu, đi về phía Ứng Huyền, Liễu Nhiên, Tiêu Đình, vừa đi vừa gọi.
“Chờ chút đã”, thế nhưng Ứng Huyền lại lên tiếng.
Hả?
Mộng Li Khinh Đàn hơi khó hiểu.
“Người anh em Tô Minh này, anh quả là yêu nghiệt ngàn năm có một, dù là ngoại vực hay ở nền văn minh cấp hai này đều cực kỳ hiếm thấy”, Ứng Huyền khen Tô Minh một câu, sau đó lại chuyển lời, nói: “Vì thế tôi có hơi ngứa tay, muốn so tài học hỏi người anh em một phen”.
Ứng Huyền vừa nói vừa nhìn về phía Tô Minh với khí chất hiền lành như gió xuân: “Mong người anh em Tô Minh đây có thể cho tôi thỏa ý”.
Không kiêu căng, chẳng nịnh nọt.
Cũng không hề có khí thế bức người.
Chỉ tạo cho con người ta cảm giác chân thành và cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng.
Tô Minh lại có thể cảm nhận được sát ý nặng nề cùng sự độc ác mà Ứng Huyền đang che giấu!
Dù không ai có thể cảm nhận được thì anh vẫn biết.
Bởi vì thần hồn của anh quá mạnh mẽ.
“Hồng nhan họa thủy!”, Tô Minh thầm nói thế, người này, e là kẻ theo đuổi Mộng Li Khinh Đàn, thế nên…
Tô Minh lắc lắc đầu: “Tôi không thích so tài”.
Trực tiếp từ chối.
Có hơi bất ngờ, Ứng Huyền cực kỳ kinh ngạc, bản thân hắn ta nghĩ lẽ ra Tô Minh phải là con người cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hống hách, làm sao có thể từ chối?
Thế nhưng những người khác trong học viện Hỗn Độn lại không hề bất ngờ.
Tô Minh đâu có bị ngu.
Bất kỳ người nào cũng giới hạn của bản thân mình.
Đánh Mộng Li Khinh Đàn nhừ tử như thế đã chứng minh được từ đầu đến cuối anh vẫn là kẻ yêu nghiệt nhất của học viện Hỗn Độn này, không có gì để bàn cãi, dù là ngoài ngoại vực thì anh vẫn là hạc trong bầy gà, rất khó tìm được một người có thể sánh vai.
Tô Minh từ chối Ứng Huyền cũng là chuyện hết sức bình thường, chẳng có gì mất mặt.
Cũng không thể đồng ý hết tất cả mọi người chạy đến khiêu chiến, bất chấp cảnh giới được?
Hoàn toàn không có cái lí gì để phải làm vậy.
Huống chi, rõ ràng cảnh giới và sức mạnh của Ứng Huyền vượt xa Mộng Li Khinh Đàn.
Từ chối, là sự lựa chọn thông minh.
“Làm đúng rồi”, cả Tống Xạ Sơn cũng hài lòng gật đầu.
Đó mới là một người trưởng thành và lí trí.
“Võ đạo chính là can đảm tiến lên, không có gì phải sợ hãi mà?”, Ứng Huyền mở miệng hỏi.
Tức là đang nói với Tô Minh rằng nếu anh không dám thì chính là đang chùn chân.
Chính là một người khác thường.
Là người không làm tròn lý tưởng võ đạo.
Tống Xạ Sơn khẽ nhíu mày, lập tức có ấn tượng xấu về Ứng Huyền.
Nhóm quái vật siêu cấp của Bạch Kiếm đang ẩn nấp trong hư không cũng híp mắt lại.
Cả Mộng Ly Khinh Đàn cũng nhíu mày, Ứng Huyền lại muốn ép Tô Minh phải đánh? Hình như hình tượng này không giống với một Ứng Huyền luôn hiền lành nho nhã và hiểu chuyện mà cô ta hay cả liên minh Vô Song biết cho lắm.
“Anh nói rất đúng, võ đạo chính là dũng cảm tiến lên, chẳng hề sai”, điều khiến mọi người không ngờ được là khi ai cũng có thể nhận ra ý đồ của Ứng Huyền, nhưng Tô Minh lại gật đầu đồng ý.
Đúng vậy.
Cực kỳ đồng ý với quan điểm này.
Cũng kỳ quái nhỉ?
Ngay sau đó.
Tô Minh cũng nở nụ cười, nhìn về phía Ứng Huyền, giọng nói hờ hững ấy mang theo ý lạnh thấu xương: “Vì thế, nếu thật sự là người can đảm bất chấp tất cả mọi thứ, muốn đánh, thì đánh trận sinh tử đi! Cái gọi là học hỏi đó chẳng vui vẻ gì!”
Trận chiến sinh tử?
Nói thật lòng, những lời Tô Minh nói khiến Ứng Huyền thầm mừng rỡ như điên.
Đúng vậy, hắn ta đang muốn giết chết Tô Minh, nhưng để giữ được hình tượng, hắn ta không thể giết chết anh ngay trước mặt tất cả mọi người và Mộng Li Khinh Đàn được.
Lúc nãy hắn ta vẫn còn băn khoăn không biết phải làm thế nào để giết chết Tô Minh mà không phải phá hủy hình tượng của mình.
Không ngờ…
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tự tìm đường chết!
Thế thì không thể trách được người khác rồi…
Có lẽ sức mạnh mà Tô Minh thể hiện ra khi đánh Mộng Li Khinh Đàn cực kỳ đáng sợ khủng bố.
Nhưng Ứng Huyền vẫn có thể chắc chắn.
Ít nhất, chỉ ấn tấn công của Tô Minh cùng với những đòn cận chiến khác hắn ta đều nhìn thấy, đã có được cách để giải quyết, hơn nữa còn cực kỳ nhẹ nhàng.
Chẳng hạn như chỉ đánh xa thôi, thế là được còn gì?
Cả quy luật Không Gian Thất Đoạn đỉnh phong đó nữa, ha ha, đâu phải chỉ mình Tô Minh có được!
“Nếu anh Tô Minh đã nói đến thế rồi thì Ứng Huyền này chỉ có thể đồng ý”, sau đó, Ứng Huyền mở miệng nói.
“Tô…”
Tống Xạ Sơn nhận ra điều đó, đang định mở miệng để ngăn cản, bởi bì ông ta có thể mơ hồ cảm nhận được Ứng Huyền không hề đơn giản như vẻ ngoài, e là một kẻ che giấu rất giỏi.
Những nghĩ lại, với sức mạnh hiện tại của Tô Minh, chắc hẳn ánh mắt của anh sẽ đáng sợ hơn ông ta rất nhiều, ông ta còn nhận ra được Ứng Huyền bất phàm thì chắc hẳn Tô Minh cũng vậy.
Trong tình huống này, Tô Minh lại trực tiếp đòi đánh trận sinh tử, xem ra anh cực kỳ tin tưởng và chắc chắn, thế nên ông ta nhịn xuống.
“Mời”, Tô Minh tạo tư thế mời.
Ứng Huyền đi tới từng bước.
Sau đó, xuất hiện ngay trên đài chiến đấu.
Cực kì quỷ dị.
Thậm chí, dường như cả không khí và không gian cũng không hề dao động.
Không có vẻ gì là giống thân pháp.
“Quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong?”, Tống Xạ Sơn trầm giọng nói, đã nhận ra điều gì đó, cả Vương Thừa Quy, cả Lưu Mộng Sàn và nhóm Bạch Kiếm đang ẩn giấu trong hư không để xem cuộc chiến cũng nhận ra.
Chương 864: Uy lực cận chiến
“Quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong?”, Mộng Li Khinh Đàn chau mày, bởi vì cô ta cũng lần đầu tiên biết đến. Hóa ra Ứng Huyền vẫn nắm trong tay quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong, vậy mà trước đó không hề thi triển.
Ứng Huyền ẩn mình quá kỹ.
“Tôi biết Lục minh chủ vẫn luôn khiêm tốn”, Liễu Nhiên kích động, không kìm nổi mà nắm chặt cánh tay của Tiêu Đình ở bên cạnh, sắc mặt đều là vẻ tự hào và ngưỡng mộ.
“Người anh em Tô Minh! Thân xác và sức mạnh thuần túy của anh đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nhưng nếu như anh muốn cận chiến, muốn đánh cự ly gần với Khinh Đàn thì chắc chắn tôi sẽ không cho anh như ý”, Ứng Huyền cười nói với vẻ bỡn cợt.
Hắn ta muốn nói cho Tô Minh biết, điểm mạnh và lợi thế của Tô Minh nhưng ở chỗ Ứng Huyền này thì không có tác dụng gì hết.
Có tuyệt vọng không?
Ha ha…
Ở bên dưới, hàng triệu học viên và lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn đều biến đổi sắc mặt, đều cảm thấy Tô Minh lần này gặp khó khăn rồi.
“Thâm Uyên Nhất Trảm!”, một giây sau Ứng Huyền đột nhiên ra tay mà không cho Tô Minh có cơ hội ra tay trước. Rõ ràng một giây trước khí tức vẫn còn bình tĩnh, vẫn còn cười nói mà giờ đã ra tay rồi.
Hắn ta giơ tay lên, trảm đao làm bằng sắt thông thường lúc này vung lên.
Đao vẫn là đao bình thường, ít nhất nhìn bằng mắt thường là như vậy. Nhưng lúc lóe lên đao quang thì rõ ràng mang theo sức mạnh khủng khiếp, dường như đao không phải chém một người mà định chém nát cả nền văn minh Xương.
Trong đao quang còn chứa đao ý ở Thất Đoạn hậu kỳ.
Đao quang không kiêng kị mà bá đạo chém về trước. Trên đường đi, nó còn ẩn chứa quy luật hắc ám.
Quy luật hắc ám rất hiếm gặp.
Quy luật hắc ám trong đao này của Ứng Huyền đạt đến Thất Đoạn. Mặc dù chỉ là Thất Đoạn sơ kỳ nhưng cũng vô cùng chấn động.
Huống hồ, quy luật hắc ám đã dung hòa hoàn toàn trong đao quang. Đao ý và quy luật hắc ám không những cùng tồn tại mà thực lực còn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Quy luật hắc ám mang lại sức mạnh thuần túy khủng khiếp, để đao quang chém về trước với vẻ không sợ hãi.
Có thể thấy rõ, lúc đao quang chém về trước thì tất cả những nơi nó đi qua thì không gian đều sụp đổ, thậm chí là bị đồng hóa.
Những mảnh vụn không gian bị đồng hóa thành đao vận, bị đao quang hấp thụ hoàn toàn, trở thành nhiên liệu cho đao quang lao về trước khiến đao quang càng mạnh hơn.
Trên võ trường có hàng triệu người lúc này đều cảm giác như thanh đao chém lên cổ họng mình, đâm vào tim mình và bổ vào mắt mình.
Quá nguy hiểm!
Cảm giác nguy hiểm không thể kháng cự, khiến người ta tuyệt vọng và ớn lạnh.
Cảm giác nguy hiểm cận kề ở khắp mọi nơi.
“Mạnh quá!”, Mộng Li Khinh Đàn nheo mắt lại, cô ta chắc chắn là thực lực của Lục minh chủ Ứng Huyền mạnh hơn cô ta thi triển trước đó rất nhiều. Phải nói là Ứng Huyền ẩn mình kỹ thật.
Trước đó Mộng Li Khinh Đàn luôn nghĩ rằng, nếu Ứng Huyền quyết chiến với mình thì chỉ e phải mười thậm chí hơn chục chiêu mới có thể giết được mình. Nhưng hiện giờ thì thấy…
Chỉ đao này thì đã có thể giết được mình rồi.
Mộng Li Khinh Đàn mơ hồ nhìn về phía Tô Minh, có chút lo lắng và mong đợi.
“Mình lo lắng cho hắn làm gì? Là vì ban nãy hắn trị thương cho mình sao? Ừm! Nhất định là vì vậy rồi”, Mộng Li Khinh Đàn thầm nghĩ.
Đúng lúc này…
Mắt thấy quy luật hắc ám và đao ý hòa làm một, cùng ập đến. Con ngươi Tô Minh mở to.
Lúc này chỉ cách trước mặt anh mấy chau mày. Cuối cùng Tô Minh cũng giơ tay lên.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh giơ tay lên mọi người cứ nghĩ chỉ là một quyền hoặc một kiếm. Nhưng thật ra không phải.
Nằm ngoài dự liệu của mọi người, đó là thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng rất mạnh, đặc biệt là kết hợp với sinh khí vô tận của cây Thế Giới.
Hiện giờ, uy lực của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng còn tăng lên. Lý do rất đơn giản, vì cảnh giới của Tô Minh đã tăng lên…
Tất cả võ đạo, võ kỹ, thần thông, chỉ cần cảnh giới tăng lên thì đều tăng lên. Đây là điều hiển nhiên.
Một tiếng hô ‘Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ vang lên thì đao quang trước mặt Tô Minh không ngừng run rẩy, sau đó khí tức bắt đầu hạ dần.
Sau 1/10 hơi thở, đao quang đã mờ dần mặc dù vẫn còn.
Nhưng…
“Cheng!”, Tô Minh giơ tay lên bắn ra.
Đao quang vỡ tan biến thành hư vô.
Đơn giản như vậy thôi!
Nhưng, lúc mọi người vẫn chưa kịp chấn động bởi Tô Minh dễ dàng giải quyết được đao quang khủng khiếp của Ứng Huyền thì rất nhiều người đột nhiên phát hiện ra, Ứng Huyền biến mất rồi.
Đúng vậy!
Không thấy đâu nữa!
Ít nhất là nhìn bằng mắt thường là không thấy đâu.
Hắn ta đi đâu mất rồi?
Ngay cả sắc mặt của Tống Xạ Sơn cũng biến đổi, vô cùng kinh hãi.
Bởi vì ngay cả ông ta cũng không bắt được bóng dáng và khí tức của Ứng Huyền.
Đừng nói là ông ta, ngay cả Mộng Li Khinh Đàn cũng không bắt được.
Lẽ nào Ứng Huyền đi rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Một giây sau Tô Minh hét lớn: “Bia Huyền Diệu!”
Anh là người mở ra bí mật này.
Bia Huyền Diệu ngay lập tức chắn trước mặt Tô Minh.
Bia Huyền Diệu vừa xuất hiện thì nghe thấy âm thanh giòn tan vang lên.
Sau đó có thể thấy rõ, Ứng Huyền xuất hiện và ở phía trước bia Huyền Diệu. Trảm đao trong tay vẫn không ngừng chém lên phía trên bia Huyền Diệu.
Một đường đao chém sâu xuất hiện trên bia Huyền Diệu.
Có thể thấy rõ, đao này rất nham hiểm. Dù sao thì bia Huyền Diệu hiện giờ ngoài vận khí, dường như có thể được coi là binh khí vĩnh hằng. Vậy mà đao này có thể để lại vết chém sâu ở trên, đúng là đáng sợ.
Tất nhiên cũng vô dụng.
Chỉ trong chớp mắt là nó đã khôi phục lại.
Đồng thời lúc này thân người Ứng Huyền lùi về sau, có quy luật Thất Đoạn đỉnh phong ở trên người, lùi về hơn trăm mét.
Sắc mặt Ứng Huyền vẫn vậy, còn mang theo nụ cười, dường như không để ý đến bia Huyền Diệu đang chắn trước mặt mình.
“Quy luật ngầm mà cũng đạt đến Thất Đoạn trung kỳ? Lục minh chủ ẩn mình quá kỹ, tính ra thì quy luật hắc ám, đao ý, quy luật không gian đều là ý cảnh ở Thất Đoạn trở lên rồi”, Tô Minh nói rồi nhìn về phía Ứng Huyền.
Chương 865: Trảm đao của Ứng Huyền
Đúng thế!
Ẩn mình quá kỹ! Đúng là khiến người khác kinh hãi!
Ngay cả Liễu Nhiên và Tiêu Đình cũng ngây người ra.
Đến Mộng Li Khinh Đàn cũng chỉ biết đao ý của Ứng Huyền đã đạt đến Thất Đoạn, còn cô ta không biết về những cái khác như quy luật hắc ám hay quy luật không gian.
“Người anh em cũng cừ phết! Độ nhạy bén có thể coi là người mạnh nhất trong lứa tuổi thanh niên mà bổn minh chủ từng gặp”, Ứng Huyền cũng khen ngợi.
Như đòn đánh lén ban nãy của hắn ta, nếu đổi lại là tấn công Mộng Li Khinh Đàn thì chắc chắn đánh một trăm lần sẽ có thể thành công một trăm lần.
Nhưng Tô Minh lại dễ dàng đoán trước được.
Đám học viên và lãnh đạo cấp cao có mặt ở trên sân võ đạo đều như hóa đá, không thể diễn tả bằng lời.
Họ có cảm giác như đang xem thần tiên đánh nhau.
Ngay màn giao đấu tưởng chừng như thăm dò giữa Tô Minh và Ứng Huyền cũng khiến người ta thấy chấn động đến chảy máu.
Đúng là quá khủng khiếp!
“Sau đây bổn minh chủ đánh thật đấy”, Ứng Huyền nhe răng cười, nói.
Lời nói vừa dứt thì chỉ nghe thấy âm thanh chói tai như đâm xuyên tim…
Một âm thanh như muốn xuyên qua không gian thời gian và làm đảo lộn đất trời.
Cùng với âm thanh đó vang lên, chỉ thấy trảm đao bình thường trong tay Ứng Huyền lập tức như bị lột da, sắt trên thân đao cũng rơi hết xuống.
Sau khi sắt rơi xuống thì một thanh đao màu vàng, dạng lỏng, ngoằn ngoèo xuất hiện trước mặt mọi người.
Rõ ràng thanh đao đó bất động nhưng lại phát ra đao âm.
Đao âm khiến đầu óc mọi người như nổ tung, dường như có hàng tỷ thần ma và ma lực, có cả sứ giả địa ngục đang gào hét, ngâm nga ca hát bên tai mọi người.
Càng đáng sợ hơn là cả tâm Hỗn Độn đang không ngừng run rẩy. Kể cả có bốn lão quái vật như Bạch Kiếm trấn giữ kiên cố hơn nhưng nó vẫn bị quá tải và có thể sập bất cứ lúc nào.
Ở cuối chân trời, không biết ý chí văn minh biến mất bao lâu lúc này lại xuất hiện, trận nhãn cũng không ngừng dao động.
Hiển nhiên, đao này có sức uy hiếp đến cả nền văn minh Xương.
“Tiên khí! Tiên khí hoàn chỉnh! Hơn nữa còn là tiên khí ở cấp bậc trung phẩm”, Tô Minh thầm đánh giá trong lòng, ánh mắt có chút ngưng trọng.
“Ực, ực…”, đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy đều nuốt nước bọt ừng ực, sợ đến nỗi toàn thân cứng ngắc và lạnh băng như người chết.
Tiên khí thật sự, lại còn là tiên khí ở cấp bậc trung phẩm?
Chuyện này….
Quá tàn nhẫn! Quá khủng khiếp!
“Trảm đao bình thường trong tay Lục minh chủ giờ đây lại…”, Mộng Li Khinh Đàn hít một hơi thật sâu với vẻ mất bình tĩnh nhưng sau đó lại phải thốt lên, vì Ứng Huyền ẩn mình quá kỹ.
“Chém!”, trong chớp mắt Ứng Huyền thốt ra một chữ, đao chém trong tay lập tức chém ra.
Sau đó…
Mạnh vô cùng!
Có thể trấn áp mọi thứ.
Đao quang bắt đầu lưu động trong không gian, bóng đen luân hồi bắt đầu xuất hiện.
Đao quang lưu động, vì vậy tâm Hỗn Độn ở học viện Hỗn Độn kể cả có bốn lão quái vật như Bạch Kiếm chống đỡ nhưng cũng bắt đầu rung lắc…
Trên sân võ đạo, chỉ cần là kiếm tu thì lúc này đều cảm nhận đao trong tay mình bắt đầu đứt gãy, vỡ vụn. Kể cả là những thứ ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.
Đao như này chém ra, đao quang quá lớn. Cảm giác như từ lòng đất đâm xuyên lên trời mà không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc đao quang chém ra, kể cả là Tô Minh đang bị khóa chặt hay những người khác thì chỉ có một cảm giác đó là kinh hãi đến ngạt thở. Bởi vì, cảm giác đó giống như mặt trời rơi xuống, các vì sao vỡ vụn, giống như nền văn minh bị sụp đổ. Phải nói là quá khủng khiếp!
Ngay cả đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn là phó viện trưởng mà lúc này cũng không ngừng run rẩy…
Đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt của Mộng Li Khinh Đàn cũng không ngừng run rẩy, đều là vẻ kinh hãi, chấn động.
Đao quang không chút kiêng kị mà lao trực tiếp về phía Tô Minh.
“Tuyệt vọng lắm phải không?”, Ứng Huyền nói một cái rồi cảm thấy vô vị. Dùng đến thanh đao này đúng là hơi quá đáng. Hơn nữa, dùng nó mới giết chết được Tô Minh, đúng là không hay cho lắm.
Còn những thủ đoạn của Tô Minh, ngay cả bia Huyền Diệu và thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đúng là đặc biệt và rất mạnh nhưng dưới đao này thì không có tác dụng gì.
Đúng vậy! Tất cả đều vô dụng.
Vì vậy, Tô Minh không do dự cũng giơ tay lên và một kiếm chém ra.
Nhưng anh vẫn không dùng đến Ma La Kiếm bởi thật sự không cần thiết.
Kiếm vừa chém ra, lấy kiếm ý làm nền tảng, Thái U Hỏa bao trọn bên ngoài, kiếm quang chém ra với đầy đủ uy lực.
Chớ xem thường kiếm quang này, thật ra nó mạnh vô cùng, mạnh đến nỗi không tưởng tượng nổi.
Bởi vì, kiếm ý là kiếm ý của Thiên Vẫn Kiếm.
Lửa là lửa của Thái U Hỏa ở cấp bậc Bỉ Ngạn. Hơn nữa còn thêm sinh khí có thể phát huy uy lực tối đa của Thái U Hỏa.
Điều này không quan trọng. Điều quan trọng nhất là kiếm này mặc dù chưa dùng đến kiếm thật sự nhưng vẫn có thể thi triển kiếm kỹ.
Kiếm kỹ lại là ‘Thiên Vẫn kiếm pháp’.
‘Thiên Vẫn kiếm pháp’ mới là nền tảng thật sự của kiếm quang này.
Hơn nữa còn kết hợp với tốc độ của quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong, đủ thấy kiếm quang này mạnh đến mức nào?
Bản thân Tô Minh cũng không rõ nó mạnh đến đâu. Nhưng đúng lúc này…
Lúc mà Ứng Huyền định chế giễu đòn tấn công thoạt nhìn rất nực cười của Tô Minh, định chế giếu Tô Minh sắp bị mình giết bởi trảm đao nhưng chưa kịp nói thì…
“Cheng!”
Âm thanh vang khắp đất trời…
Trời đất như sụp đổ…
Cực kỳ nghiêm túc.
Bởi vì cảm giác của anh với Mộng Li Khinh Đàn đã tốt hơn rất nhiều.
Thế nên anh sẵn lòng giúp Mộng Li Khinh Đàn chữa thương.
“Thế…”, Mộng Li Khinh Đàn sửng sốt, cực kỳ bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc nhìn Tô Minh, nhìn vào gương mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời ấy, cô ta không cách nào liên tưởng Tô Minh treo trên môi nụ cười tươi tắn đang săn sóc quan tâm và ngỏ ý chữa thương cho mình cùng với Tô Minh trước đó quật mình suýt chết là cùng một người.
Mộng Li Khinh Đàn muốn từ chối theo bản năng.
Không phải cô ta không tin tưởng Tô Minh là thần y, dù sao Tô Minh cũng đã chính miệng nói, chắc hẳn anh sẽ không gạt người.
Nhưng cô ta lại không mấy thân thiết với Tô Minh, không thể liều lĩnh nhờ Tô Minh chữa trị.
Làm thế còn ra thể thống gì?
Sẽ ngại lắm.
Cô ta còn chưa kịp từ chối thì Tô Minh đã nói: “Nhất là đầu gối của cô đấy, tôi có thể bảo đảm sẽ chữa nó lành lặn không tổn hao gì, cũng sẽ không để lại một vết sẹo nào”.
Nói đến thế rồi, Mộng Li Khinh Đàn đang định lên tiếng từ chối cũng phải nuốt lại xuống bụng.
Lại mất thêm vài phút đắn đo suy nghĩ.
Mộng Li Khinh Đàn gật đầu: “Được”.
Ở sân võ đạo.
Hàng trăm ngàn người có mặt ở đây.
Bấy giờ, đều chìm trong sự ngỡ ngàng ngơ ngác.
Chỉ mấy phút trước thôi, trên đài vẫn còn là cảnh tượng Tô Minh đánh cho Mộng Li Khinh Đàn không kịp trở tay, tàn nhẫn là thế, mọi người đều nghĩ rằng Mộng Li Khinh Đàn sẽ hận Tô Minh lắm.
Thế mà bây giờ…
Mẹ nó.
Tại sao Tô Minh lại đột nhiên trở nên dịu dàng thế này?
Mộng Li Khinh Đàn cũng trở nên yếu đuối như một người con gái nhỏ bé?
Đột nhiên hai người lại đi rắc cẩu lương trong tình huống máu me này là sao vậy?
Cảnh tượng này!
Thật sự không cách nào hiểu nổi mà!
Nhưng rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, chẳng hạn như Tống Xạ Sơn, trên thực tế lúc nãy ông ta cực kỳ lo lắng, lo rằng Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn sẽ liều mạng đến chết mới ngừng, đó là điều ông ta không muốn nhìn thấy.
Mộng Li Khinh Đàn cũng được, Tô Minh cũng thế, cả hai đều rất xuất sắc, tất nhiên một người tìm ra chân lý võ đạo mới như Tô Minh lại càng xuất sắc hơn bao giờ hết.
Cả hai người đều là đệ tử của học viện Hỗn Độn.
Nếu liều mạng đánh nhau đến chết mới thôi sẽ khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Hơn nữa, ông ta cũng có ý đồ riêng nên không muốn Tô Minh thật sự liều mạng đánh với Mộng Li Khinh Đàn, sau đó đắc tội với cả viện trưởng, đó chính là sư tôn của Mộng Li Khinh Đàn.
Dù viện trưởng xuất quỷ nhập thần nhưng sức mạnh của ông ấy thì chẳng có ai dám nghi ngờ.
Rất mạnh.
E là đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân bậc chín, hay thậm chí là Tiên Vương rồi ấy chứ?
Trên đài chiến đấu.
“Cô ngồi xuống trước đã”, sau đó, Tô Minh mở miệng nói: “Tôi đỡ cô”.
Một Li Khinh Đàn đang định từ chối, muốn tự ngồi xuống nhưng Tô Minh đã tiến đến đỡ rồi.
Dưới lớp màn che mặt, gương mặt tái nhợt của cô ta đã ửng hồng.
Cũng thuận thế ngồi xuống đài chiến đấu.
Vừa ngồi xuống cô ta đã nhanh chóng rút bàn tay được Tô Minh đỡ về.
“Khinh Đàn, trong tay tôi có một vài loại đan dược trị thương hiếm có, hiệu quả chữa trị rất tốt, tôi sẽ chữa trị cho cô”, dưới đài, Ứng Huyền lên tiếng, vẫn là nụ cười như gió xuân đó, gương mặt tuấn tú đầy vẻ căng thẳng và lo lắng.
Có thể nói là hắn ta diễn vai người đàn ông ấm áp ấy rất tròn vai.
Trên thực tế, sâu trong lòng hắn ta đang nổ tung!
Ghen tị.
Tức giận.
Sát ý.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh đỡ Mộng Li Khinh Đàn!
Hắn ta chưa từng có cơ hội đỡ lấy Mộng Li Khinh Đàn như thế!
Chưa từng!
Đáng chết!
Hắn ta hận không thể bằm thây Tô Minh thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng hắn ta không thể hiện điều đó ra ngoài, nếu để lộ ra thì chẳng phải hình tượng cố gắng xây dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ ư.
Chắc chắn Khinh Đàn sẽ không thích người trong ngoài bất nhất.
“Tạm thời cứ để Tô Minh chữa trị cho tôi đã, nếu không chữa được thì tôi nhất định sẽ không từ chối đan dược của Lục minh chủ”, Mộng Li Khinh Đàn mở miệng nói.
Ứng Huyền không lên tiếng.
Chỉ bình tĩnh nhìn lên đài chiến đấu.
Ngay lúc này.
Tinh thần Tô Minh cũng chợt động…
Một lá chắn chân khí trực tiếp bao trùm lấy anh và Mộng Li Khinh Đàn!
Lá chắn chân khí đó, dù có là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, hay thậm chí là võ tu mạnh hơn cũng không thể nhìn xuyên qua được.
Bởi vì, lá chắn chân khí của anh được bảo tàng huyết mạch hỗ trợ.
Trừ khi có ai đó sở hữu huyết mạch còn mạnh hơn bảo tàng huyết mạch.
Nói cách khác, đừng hòng nhìn vào trong.
“Tại sao phải che lại?", Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút căng thẳng và điều gì đó khác lạ, cùng với sự ngượng ngùng khó nhận ra vì cô ta đang cố gắng che giấu.
Có chút hoảng hốt.
“Phải nhấc váy lên thì mới chữa trị đầu gối cho cô được, tuy chỉ lộ ra đầu gối và bắp chân nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn để cho người ngoài nhìn thấy”, Tô Minh mở miệng trả lời.
Mộng Li Khinh Đàn cảm thấy Tô Minh rất biết quan tâm người khác.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại chợt rẽ sang một hướng khác.
Không muốn để người ngoài nhìn thấy đầu gối và bắp chân cô ta ư?
Thế anh cũng là người ngoài đấy còn gì?
Hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên thôi!
Dưới màn che mặt, gương mặt xinh xắn của Mộng Li Khinh Đàn lại đỏ lên một chút.
Ngay sau đó.
Tô Minh xé rách làn váy đang che đi đầu gối Mộng Li Khinh Đàn.
Để lộ ra phần đầu gối đầm đìa máu tươi.
Có thể thấy rõ xương nát.
Trông có vẻ rất đau đớn.
Cực kỳ tàn nhẫn.
“Cố nhịn một chút”, Tô Minh trầm giọng nói, sau đó anh giơ tay lên, nhanh chóng nắm lấy đầu gối vỡ vụn, máu tươi đầm đìa của Mộng Li Khinh Đàn.
Cô ta đau đớn đến nỗi cả người run run.
Đau đến mức dưới lớp màn che mặt ấy là gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đau đến nỗi cô ta phải hét thảm.
Thế nhưng.
Sau đó…
Mộng Li Khinh Đàn có thể cảm nhận được một luồng chân khí đang chảy dọc vào đầu gối mình.
Cảm giác đau đớn đã giảm bớt.
Giảm đi rất nhanh.
Thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được miệng vết thương ở đầu gối mình đang khép lại, đang hồi phục.
Mộng Li Khinh Đàn choáng váng!
Dưới lớp màn che mặt, đôi mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Tô Minh… Cứ như thấy ma.
Đây… Đây… Sao lại có thể xảy ra chuyện này được?
Khoảng vài phút trôi qua.
Chương 862: Nhìn thấy mặt
Tô Minh buông tay ra.
“Được rồi”.
Mộng Li Khinh Đàn nhìn xuống đầu gối mình.
Cứ như đang nằm mơ vậy.
Thật sự… Thật sự khỏi rồi.
Lành lặn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Gặp ma rồi!
“Thế này…”, Mộng Li Khinh Đàn đứng dậy theo bản năng.
Đi được hai bước.
Không hề thấy khó chịu.
Bấy giờ, tay cô ta đột nhiên bị Tô Minh bắt lấy.
Xảy ra cực kỳ bất ngờ.
Mộng Li Khinh Đàn muốn đẩy ra, lại muốn hét lên hỏi Tô Minh đang làm cái quái gì?
Ngượng không sao tả được.
Cô ta còn chưa kịp mở miệng…
Đã cảm nhận được một luồng chân khí từ lòng bàn tay chạy dọc vào người mình.
Sau đó.
Cô ta cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình, thứ đang bị thương rất nặng đang dần hồi phục, điên cuồng, nhanh chóng hồi phục.
Mộng Li Khinh Đàn lập tức choáng váng!
Thế này thì hơi quá.
Hơn nữa cô ta có thể cảm nhận được chân khí của Tô Minh.
Đúng vậy, chính là chân khí.
Nhưng chất lượng lại rất cao, còn cao hơn cả tiên nguyên của cô ta nữa?
Tiên nguyên của cô ta hoàn toàn không thể hồi phục vết thương được như thế này!
Mộng Li Khinh Đàn đột nhiên cảm thấy hơi trầm cảm.
Ừm, bị sốc rồi.
Thật, trước ngày hôm nay.
Dù ở liên minh Vô Song, hay nền văn minh cấp hai ở ngoại vực này, cô ta đã gặp được rất nhiều người mạnh hơn mình rất nhiều, những võ tu có thiên phú đáng sợ hơn cũng rất nhiều, nhưng cô ta chưa từng trầm cảm thấy này.
Cô ta tin chắc mình có thể theo kịp bước chân họ.
Nhưng giờ phút này, không biết tại sao cô ta lại thấy nhụt chí.
Tuy rằng trước đó cô ta đã nói rằng sau này mình sẽ tiếp tục khiêu chiến Tô Minh.
Nhưng bây giờ lại có cảm giác bất đắc dĩ lắm!
E là sau này sẽ càng khó khiêu chiến anh hơn, thậm chí là không còn tư cách đó.
Rất nhanh.
Tô Minh buông tay Mộng Li Khinh Đàn ra.
“Vết thương thế nào rồi?”, Tô Minh hỏi.
“Ừm, cảm ơn”, Mộng Li Khinh Đàn gật đầu, sau đó suy nghĩ chợt lóe, một sợi tơ tằm chợt hiện lên trong tay, cô ta dùng sợi tơ tằm ấy buộc lại chỗ làn váy bị xé rách.
Có thể nhận ra cô ta là người khá bảo thủ.
“Tấm khăn che mặt của cô dính máu hết cả, bẩn rồi”, Tô Minh nhìn chằm chằm Mộng Li Khinh Đàn với ánh mắt đầy hứng thú.
Ừm, tức là tôi có thể công khai đổi khăn che mặt cho cô.
Chính xác hơn là muốn xem thử Mộng Li Khinh Đàn trông thế nào.
Chỉ là tò mò vậy thôi, khụ khụ, đúng vậy, chỉ là tò mò thôi.
Dù sao trong học viện cũng có rất nhiều lời đồn đãi, ai cũng bảo rằng Mộng Li Khinh Đàn có thể khiến cả nàng tiên trên cung trăng phải tự ti.
Chỉ là một chút tò mò mà thôi.
Nói đi nói lại, tấm màn che mặt của Mộng Li Khinh Đàn cũng dính đầy máu tươi rồi, đúng là cần phải đổi.
Dưới lớp màn che, Mộng Li Khinh Đàn liếc nhìn Tô Minh, đáy lòng thầm mắng khốn nạn.
Sau đó.
Cô ta cũng tàn nhẫn, giơ tay lên, gỡ tấm màn che mặt đỏ tươi xuống.
Khoảnh khắc đó.
Gương mặt khuynh quốc khuynh thành đó xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Đó là gương mặt cho con người ta cảm giác thật sự rất sạch sẽ!
Vô cùng sạch sẽ.
Làn da trắng nõn.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn với ngũ quan tinh tế cho con người ta cảm giác trong sáng thoát tục.
Điều khiến con người ta phải nhớ ngay từ ánh mắt đầu tiên hẳn là đôi mắt của cô ta nhỉ? Đôi mắt sáng rỡ như đang ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, trong veo như nước, chút rực rỡ của nắng và rất nhiều kiêu ngạo, ngoài ra còn chút ý cười mờ ảo.
“Danh xứng với thực”, Tô Minh khen ngợi.
“Hừ”, Mộng Li Khinh Đàn hừ một tiếng, lấy khăn che mặt mới ra đeo lên.
Ngoài ra.
Bên ngoài.
Yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lá chắn chân khí đang che khuất hai người trên đài chiến đấu.
Rất muốn xem thử rốt cuộc bên trong đó, Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn đang xảy ra chuyện gì?
Nhưng không thấy gì cả.
Ứng Huyền thì cực kỳ im lặng.
Nhưng trong lòng hắn ta đã dấy lên ngọn sóng, sát ý mạnh mẽ gần như đã sắp tẩu hỏa nhập ma.
Ghen tị đến điên cuồng.
Hắn ta sống chết nhìn chằm chằm lá chắn chân khí đó, hận không thể phá vỡ nó ngay lập tức, hận không thể vọt vào trong.
Hắn ta vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó Mộng Li Khinh Đàn sẽ thuộc về mình.
Vậy nên…
Bấy giờ Mộng Li Khinh Đàn đang ở cùng Tô Minh trong không gian lá chắn chân khí nhỏ hẹp kia, không ai có thể thấy được hai người đang làm gì, tất nhiên hắn ta phải nổi giận, thậm chí còn không thể kiềm chế nổi.
Bấy giờ.
Lá chắn chân khí biến mất.
Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Sau đó…
Tất nhiên là những âm thanh hít khí lạnh liên tục vang lên.
Bởi vì!
Rõ ràng vết thương của Mộng Li Khinh Đàn đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Mẹ nó.
Cái… Cái… Cái gì mà mới có mấy chục phút.
Vết thương nặng đến thế đã biến thành lành lặn không hề hấn gì rồi?
Vừa mới làm ảo thuật hả?
Trước đó, bọn họ nhìn thấy Tô Minh đánh Mộng Li Khinh Đàn bị thương nặng, cô ta trông cực kỳ thê thảm, đầu gối vỡ vụn, đó… Có phải là sự thật không?
Đó không phải là ảo giác của họ đó chứ?
Khi mọi người nhìn thấy vết thương của Mộng Li Khinh Đàn đã lành lại như chưa có gì xảy ra, thì Ứng Huyền lại chú ý đến tấm màn che mặt của cô ta, trước đó là màu đỏ chói mắt, giờ đã sạch sẽ, là tấm màn che mặt mới.
Nói cách khác, trong không gian lá chắn chân khí nhỏ nhoi đó, Mộng Li Khinh Đàn đã đổi lớp khăn che mặt mới.
Tô Minh lại có mặt ở đó.
Lại phải nói cách khác, mặt của Mộng Li Khinh Đàn đã bị Tô Minh thấy.
Chỉ trong lần đầu tiên gặp mặt đã được thấy!
Hơn nữa với tính tình của Mộng Li Khinh Đàn, Ứng Huyền biết rất rõ, rất ít người có thể nhìn thấy gương mặt của cô ta, nhất là đàn ông.
Dù là hắn ta, dù đã theo đuổi Mộng Li Khuynh Thành rất nhiều năm.
Hơn nữa còn là liên minh Vô Song.
Thì hắn ta vẫn chưa từng tận mắt nhìn thấy gương mặt của Mộng Li Khinh Đàn.
Hắn ta chỉ nghe được những lời đồn thổi từ mấy cô gái trong liên minh Vô Song may mắn nhìn thấy gương mặt Mộng Li Khinh Đàn rằng cô ta cực kỳ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, đúng như lời Liễu Nhiên từng nói!
Dường như ghen tị đã chiếm đóng lý trí của Ứng Huyền.
Hắn ta theo đuổi Mộng Li Khinh Đàn suốt mấy trăm ngàn năm.
Lại không bằng một kẻ hôm nay vừa mới gặp mặt ư?
Thậm chí, dù vừa mới gặp mặt nhưng đối phương suýt chút nữa đã đánh chết cả Mộng Li Khinh Đàn.
“Chẳng lẽ Khinh Đàn thích những người có thể chèn ép mình hoàn toàn cả về thực lực lẫn võ đạo ư?”, Ứng Huyền đột nhiên phản ứng lại.
Chương 863: Khiêu chiến
Nếu nói Tô Minh có gì đặc biệt.
Thì hẳn là anh dám trực tiếp đánh Mộng Li Khinh Đàn nhừ tử.
“Xem ra mấy năm nay mình cố tỏ ra nho nhã hoàn toàn sai lầm rồi!”, Ứng Huyền thì thào nói, mấy năm nay hắn ta luôn chọn cho mình hình tượng người đàn ông dịu dàng ấm áp như gió xuân.
Chưa bao giờ động tay động chân với Mộng Li Khinh Đàn.
Hơn nữa hắn ta đã quan với việc lộ ra sức mạnh của bản thân, cho người khác thấy thiên phú võ đạo của mình quá nhiều.
Thế nên, dù hắn ta là Lục minh chủ thì trên thực tế cũng có che giấu ít nhiều.
“Đến lúc nên cho Khinh Đàn biết được thế nào là cao thủ thật sự!”, Ứng Huyền đã quyết định rồi.
Đúng vậy, thiên phú của Tô Minh là vô địch.
Nhưng sức mạnh và tài năng thiên bẩm hoàn toàn không nằm trên cùng một cán cân, Tô Minh chỉ mới tu luyện chưa đến ba mươi năm.
Trước đó, sức mạnh mà Tô Minh cho họ thấy.
Thật sự rất đáng sợ.
Nhưng Ứng Huyền vẫn có sự tin tưởng tuyệt đối rằng mình sẽ đánh bại Tô Minh, nghiền nát Tô Minh.
“Lục minh chủ, Liễu Nhiên, Tiêu Đình, chúng ta đi thôi”, đúng lúc này, Mộng Li Khinh Đàn xuống khỏi đài chiến đấu, đi về phía Ứng Huyền, Liễu Nhiên, Tiêu Đình, vừa đi vừa gọi.
“Chờ chút đã”, thế nhưng Ứng Huyền lại lên tiếng.
Hả?
Mộng Li Khinh Đàn hơi khó hiểu.
“Người anh em Tô Minh này, anh quả là yêu nghiệt ngàn năm có một, dù là ngoại vực hay ở nền văn minh cấp hai này đều cực kỳ hiếm thấy”, Ứng Huyền khen Tô Minh một câu, sau đó lại chuyển lời, nói: “Vì thế tôi có hơi ngứa tay, muốn so tài học hỏi người anh em một phen”.
Ứng Huyền vừa nói vừa nhìn về phía Tô Minh với khí chất hiền lành như gió xuân: “Mong người anh em Tô Minh đây có thể cho tôi thỏa ý”.
Không kiêu căng, chẳng nịnh nọt.
Cũng không hề có khí thế bức người.
Chỉ tạo cho con người ta cảm giác chân thành và cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng.
Tô Minh lại có thể cảm nhận được sát ý nặng nề cùng sự độc ác mà Ứng Huyền đang che giấu!
Dù không ai có thể cảm nhận được thì anh vẫn biết.
Bởi vì thần hồn của anh quá mạnh mẽ.
“Hồng nhan họa thủy!”, Tô Minh thầm nói thế, người này, e là kẻ theo đuổi Mộng Li Khinh Đàn, thế nên…
Tô Minh lắc lắc đầu: “Tôi không thích so tài”.
Trực tiếp từ chối.
Có hơi bất ngờ, Ứng Huyền cực kỳ kinh ngạc, bản thân hắn ta nghĩ lẽ ra Tô Minh phải là con người cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ hống hách, làm sao có thể từ chối?
Thế nhưng những người khác trong học viện Hỗn Độn lại không hề bất ngờ.
Tô Minh đâu có bị ngu.
Bất kỳ người nào cũng giới hạn của bản thân mình.
Đánh Mộng Li Khinh Đàn nhừ tử như thế đã chứng minh được từ đầu đến cuối anh vẫn là kẻ yêu nghiệt nhất của học viện Hỗn Độn này, không có gì để bàn cãi, dù là ngoài ngoại vực thì anh vẫn là hạc trong bầy gà, rất khó tìm được một người có thể sánh vai.
Tô Minh từ chối Ứng Huyền cũng là chuyện hết sức bình thường, chẳng có gì mất mặt.
Cũng không thể đồng ý hết tất cả mọi người chạy đến khiêu chiến, bất chấp cảnh giới được?
Hoàn toàn không có cái lí gì để phải làm vậy.
Huống chi, rõ ràng cảnh giới và sức mạnh của Ứng Huyền vượt xa Mộng Li Khinh Đàn.
Từ chối, là sự lựa chọn thông minh.
“Làm đúng rồi”, cả Tống Xạ Sơn cũng hài lòng gật đầu.
Đó mới là một người trưởng thành và lí trí.
“Võ đạo chính là can đảm tiến lên, không có gì phải sợ hãi mà?”, Ứng Huyền mở miệng hỏi.
Tức là đang nói với Tô Minh rằng nếu anh không dám thì chính là đang chùn chân.
Chính là một người khác thường.
Là người không làm tròn lý tưởng võ đạo.
Tống Xạ Sơn khẽ nhíu mày, lập tức có ấn tượng xấu về Ứng Huyền.
Nhóm quái vật siêu cấp của Bạch Kiếm đang ẩn nấp trong hư không cũng híp mắt lại.
Cả Mộng Ly Khinh Đàn cũng nhíu mày, Ứng Huyền lại muốn ép Tô Minh phải đánh? Hình như hình tượng này không giống với một Ứng Huyền luôn hiền lành nho nhã và hiểu chuyện mà cô ta hay cả liên minh Vô Song biết cho lắm.
“Anh nói rất đúng, võ đạo chính là dũng cảm tiến lên, chẳng hề sai”, điều khiến mọi người không ngờ được là khi ai cũng có thể nhận ra ý đồ của Ứng Huyền, nhưng Tô Minh lại gật đầu đồng ý.
Đúng vậy.
Cực kỳ đồng ý với quan điểm này.
Cũng kỳ quái nhỉ?
Ngay sau đó.
Tô Minh cũng nở nụ cười, nhìn về phía Ứng Huyền, giọng nói hờ hững ấy mang theo ý lạnh thấu xương: “Vì thế, nếu thật sự là người can đảm bất chấp tất cả mọi thứ, muốn đánh, thì đánh trận sinh tử đi! Cái gọi là học hỏi đó chẳng vui vẻ gì!”
Trận chiến sinh tử?
Nói thật lòng, những lời Tô Minh nói khiến Ứng Huyền thầm mừng rỡ như điên.
Đúng vậy, hắn ta đang muốn giết chết Tô Minh, nhưng để giữ được hình tượng, hắn ta không thể giết chết anh ngay trước mặt tất cả mọi người và Mộng Li Khinh Đàn được.
Lúc nãy hắn ta vẫn còn băn khoăn không biết phải làm thế nào để giết chết Tô Minh mà không phải phá hủy hình tượng của mình.
Không ngờ…
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tự tìm đường chết!
Thế thì không thể trách được người khác rồi…
Có lẽ sức mạnh mà Tô Minh thể hiện ra khi đánh Mộng Li Khinh Đàn cực kỳ đáng sợ khủng bố.
Nhưng Ứng Huyền vẫn có thể chắc chắn.
Ít nhất, chỉ ấn tấn công của Tô Minh cùng với những đòn cận chiến khác hắn ta đều nhìn thấy, đã có được cách để giải quyết, hơn nữa còn cực kỳ nhẹ nhàng.
Chẳng hạn như chỉ đánh xa thôi, thế là được còn gì?
Cả quy luật Không Gian Thất Đoạn đỉnh phong đó nữa, ha ha, đâu phải chỉ mình Tô Minh có được!
“Nếu anh Tô Minh đã nói đến thế rồi thì Ứng Huyền này chỉ có thể đồng ý”, sau đó, Ứng Huyền mở miệng nói.
“Tô…”
Tống Xạ Sơn nhận ra điều đó, đang định mở miệng để ngăn cản, bởi bì ông ta có thể mơ hồ cảm nhận được Ứng Huyền không hề đơn giản như vẻ ngoài, e là một kẻ che giấu rất giỏi.
Những nghĩ lại, với sức mạnh hiện tại của Tô Minh, chắc hẳn ánh mắt của anh sẽ đáng sợ hơn ông ta rất nhiều, ông ta còn nhận ra được Ứng Huyền bất phàm thì chắc hẳn Tô Minh cũng vậy.
Trong tình huống này, Tô Minh lại trực tiếp đòi đánh trận sinh tử, xem ra anh cực kỳ tin tưởng và chắc chắn, thế nên ông ta nhịn xuống.
“Mời”, Tô Minh tạo tư thế mời.
Ứng Huyền đi tới từng bước.
Sau đó, xuất hiện ngay trên đài chiến đấu.
Cực kì quỷ dị.
Thậm chí, dường như cả không khí và không gian cũng không hề dao động.
Không có vẻ gì là giống thân pháp.
“Quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong?”, Tống Xạ Sơn trầm giọng nói, đã nhận ra điều gì đó, cả Vương Thừa Quy, cả Lưu Mộng Sàn và nhóm Bạch Kiếm đang ẩn giấu trong hư không để xem cuộc chiến cũng nhận ra.
Chương 864: Uy lực cận chiến
“Quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong?”, Mộng Li Khinh Đàn chau mày, bởi vì cô ta cũng lần đầu tiên biết đến. Hóa ra Ứng Huyền vẫn nắm trong tay quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong, vậy mà trước đó không hề thi triển.
Ứng Huyền ẩn mình quá kỹ.
“Tôi biết Lục minh chủ vẫn luôn khiêm tốn”, Liễu Nhiên kích động, không kìm nổi mà nắm chặt cánh tay của Tiêu Đình ở bên cạnh, sắc mặt đều là vẻ tự hào và ngưỡng mộ.
“Người anh em Tô Minh! Thân xác và sức mạnh thuần túy của anh đúng là khiến người ta kinh ngạc. Nhưng nếu như anh muốn cận chiến, muốn đánh cự ly gần với Khinh Đàn thì chắc chắn tôi sẽ không cho anh như ý”, Ứng Huyền cười nói với vẻ bỡn cợt.
Hắn ta muốn nói cho Tô Minh biết, điểm mạnh và lợi thế của Tô Minh nhưng ở chỗ Ứng Huyền này thì không có tác dụng gì hết.
Có tuyệt vọng không?
Ha ha…
Ở bên dưới, hàng triệu học viên và lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn đều biến đổi sắc mặt, đều cảm thấy Tô Minh lần này gặp khó khăn rồi.
“Thâm Uyên Nhất Trảm!”, một giây sau Ứng Huyền đột nhiên ra tay mà không cho Tô Minh có cơ hội ra tay trước. Rõ ràng một giây trước khí tức vẫn còn bình tĩnh, vẫn còn cười nói mà giờ đã ra tay rồi.
Hắn ta giơ tay lên, trảm đao làm bằng sắt thông thường lúc này vung lên.
Đao vẫn là đao bình thường, ít nhất nhìn bằng mắt thường là như vậy. Nhưng lúc lóe lên đao quang thì rõ ràng mang theo sức mạnh khủng khiếp, dường như đao không phải chém một người mà định chém nát cả nền văn minh Xương.
Trong đao quang còn chứa đao ý ở Thất Đoạn hậu kỳ.
Đao quang không kiêng kị mà bá đạo chém về trước. Trên đường đi, nó còn ẩn chứa quy luật hắc ám.
Quy luật hắc ám rất hiếm gặp.
Quy luật hắc ám trong đao này của Ứng Huyền đạt đến Thất Đoạn. Mặc dù chỉ là Thất Đoạn sơ kỳ nhưng cũng vô cùng chấn động.
Huống hồ, quy luật hắc ám đã dung hòa hoàn toàn trong đao quang. Đao ý và quy luật hắc ám không những cùng tồn tại mà thực lực còn mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Quy luật hắc ám mang lại sức mạnh thuần túy khủng khiếp, để đao quang chém về trước với vẻ không sợ hãi.
Có thể thấy rõ, lúc đao quang chém về trước thì tất cả những nơi nó đi qua thì không gian đều sụp đổ, thậm chí là bị đồng hóa.
Những mảnh vụn không gian bị đồng hóa thành đao vận, bị đao quang hấp thụ hoàn toàn, trở thành nhiên liệu cho đao quang lao về trước khiến đao quang càng mạnh hơn.
Trên võ trường có hàng triệu người lúc này đều cảm giác như thanh đao chém lên cổ họng mình, đâm vào tim mình và bổ vào mắt mình.
Quá nguy hiểm!
Cảm giác nguy hiểm không thể kháng cự, khiến người ta tuyệt vọng và ớn lạnh.
Cảm giác nguy hiểm cận kề ở khắp mọi nơi.
“Mạnh quá!”, Mộng Li Khinh Đàn nheo mắt lại, cô ta chắc chắn là thực lực của Lục minh chủ Ứng Huyền mạnh hơn cô ta thi triển trước đó rất nhiều. Phải nói là Ứng Huyền ẩn mình kỹ thật.
Trước đó Mộng Li Khinh Đàn luôn nghĩ rằng, nếu Ứng Huyền quyết chiến với mình thì chỉ e phải mười thậm chí hơn chục chiêu mới có thể giết được mình. Nhưng hiện giờ thì thấy…
Chỉ đao này thì đã có thể giết được mình rồi.
Mộng Li Khinh Đàn mơ hồ nhìn về phía Tô Minh, có chút lo lắng và mong đợi.
“Mình lo lắng cho hắn làm gì? Là vì ban nãy hắn trị thương cho mình sao? Ừm! Nhất định là vì vậy rồi”, Mộng Li Khinh Đàn thầm nghĩ.
Đúng lúc này…
Mắt thấy quy luật hắc ám và đao ý hòa làm một, cùng ập đến. Con ngươi Tô Minh mở to.
Lúc này chỉ cách trước mặt anh mấy chau mày. Cuối cùng Tô Minh cũng giơ tay lên.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, Tô Minh giơ tay lên mọi người cứ nghĩ chỉ là một quyền hoặc một kiếm. Nhưng thật ra không phải.
Nằm ngoài dự liệu của mọi người, đó là thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng rất mạnh, đặc biệt là kết hợp với sinh khí vô tận của cây Thế Giới.
Hiện giờ, uy lực của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng còn tăng lên. Lý do rất đơn giản, vì cảnh giới của Tô Minh đã tăng lên…
Tất cả võ đạo, võ kỹ, thần thông, chỉ cần cảnh giới tăng lên thì đều tăng lên. Đây là điều hiển nhiên.
Một tiếng hô ‘Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ vang lên thì đao quang trước mặt Tô Minh không ngừng run rẩy, sau đó khí tức bắt đầu hạ dần.
Sau 1/10 hơi thở, đao quang đã mờ dần mặc dù vẫn còn.
Nhưng…
“Cheng!”, Tô Minh giơ tay lên bắn ra.
Đao quang vỡ tan biến thành hư vô.
Đơn giản như vậy thôi!
Nhưng, lúc mọi người vẫn chưa kịp chấn động bởi Tô Minh dễ dàng giải quyết được đao quang khủng khiếp của Ứng Huyền thì rất nhiều người đột nhiên phát hiện ra, Ứng Huyền biến mất rồi.
Đúng vậy!
Không thấy đâu nữa!
Ít nhất là nhìn bằng mắt thường là không thấy đâu.
Hắn ta đi đâu mất rồi?
Ngay cả sắc mặt của Tống Xạ Sơn cũng biến đổi, vô cùng kinh hãi.
Bởi vì ngay cả ông ta cũng không bắt được bóng dáng và khí tức của Ứng Huyền.
Đừng nói là ông ta, ngay cả Mộng Li Khinh Đàn cũng không bắt được.
Lẽ nào Ứng Huyền đi rồi?
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Một giây sau Tô Minh hét lớn: “Bia Huyền Diệu!”
Anh là người mở ra bí mật này.
Bia Huyền Diệu ngay lập tức chắn trước mặt Tô Minh.
Bia Huyền Diệu vừa xuất hiện thì nghe thấy âm thanh giòn tan vang lên.
Sau đó có thể thấy rõ, Ứng Huyền xuất hiện và ở phía trước bia Huyền Diệu. Trảm đao trong tay vẫn không ngừng chém lên phía trên bia Huyền Diệu.
Một đường đao chém sâu xuất hiện trên bia Huyền Diệu.
Có thể thấy rõ, đao này rất nham hiểm. Dù sao thì bia Huyền Diệu hiện giờ ngoài vận khí, dường như có thể được coi là binh khí vĩnh hằng. Vậy mà đao này có thể để lại vết chém sâu ở trên, đúng là đáng sợ.
Tất nhiên cũng vô dụng.
Chỉ trong chớp mắt là nó đã khôi phục lại.
Đồng thời lúc này thân người Ứng Huyền lùi về sau, có quy luật Thất Đoạn đỉnh phong ở trên người, lùi về hơn trăm mét.
Sắc mặt Ứng Huyền vẫn vậy, còn mang theo nụ cười, dường như không để ý đến bia Huyền Diệu đang chắn trước mặt mình.
“Quy luật ngầm mà cũng đạt đến Thất Đoạn trung kỳ? Lục minh chủ ẩn mình quá kỹ, tính ra thì quy luật hắc ám, đao ý, quy luật không gian đều là ý cảnh ở Thất Đoạn trở lên rồi”, Tô Minh nói rồi nhìn về phía Ứng Huyền.
Chương 865: Trảm đao của Ứng Huyền
Đúng thế!
Ẩn mình quá kỹ! Đúng là khiến người khác kinh hãi!
Ngay cả Liễu Nhiên và Tiêu Đình cũng ngây người ra.
Đến Mộng Li Khinh Đàn cũng chỉ biết đao ý của Ứng Huyền đã đạt đến Thất Đoạn, còn cô ta không biết về những cái khác như quy luật hắc ám hay quy luật không gian.
“Người anh em cũng cừ phết! Độ nhạy bén có thể coi là người mạnh nhất trong lứa tuổi thanh niên mà bổn minh chủ từng gặp”, Ứng Huyền cũng khen ngợi.
Như đòn đánh lén ban nãy của hắn ta, nếu đổi lại là tấn công Mộng Li Khinh Đàn thì chắc chắn đánh một trăm lần sẽ có thể thành công một trăm lần.
Nhưng Tô Minh lại dễ dàng đoán trước được.
Đám học viên và lãnh đạo cấp cao có mặt ở trên sân võ đạo đều như hóa đá, không thể diễn tả bằng lời.
Họ có cảm giác như đang xem thần tiên đánh nhau.
Ngay màn giao đấu tưởng chừng như thăm dò giữa Tô Minh và Ứng Huyền cũng khiến người ta thấy chấn động đến chảy máu.
Đúng là quá khủng khiếp!
“Sau đây bổn minh chủ đánh thật đấy”, Ứng Huyền nhe răng cười, nói.
Lời nói vừa dứt thì chỉ nghe thấy âm thanh chói tai như đâm xuyên tim…
Một âm thanh như muốn xuyên qua không gian thời gian và làm đảo lộn đất trời.
Cùng với âm thanh đó vang lên, chỉ thấy trảm đao bình thường trong tay Ứng Huyền lập tức như bị lột da, sắt trên thân đao cũng rơi hết xuống.
Sau khi sắt rơi xuống thì một thanh đao màu vàng, dạng lỏng, ngoằn ngoèo xuất hiện trước mặt mọi người.
Rõ ràng thanh đao đó bất động nhưng lại phát ra đao âm.
Đao âm khiến đầu óc mọi người như nổ tung, dường như có hàng tỷ thần ma và ma lực, có cả sứ giả địa ngục đang gào hét, ngâm nga ca hát bên tai mọi người.
Càng đáng sợ hơn là cả tâm Hỗn Độn đang không ngừng run rẩy. Kể cả có bốn lão quái vật như Bạch Kiếm trấn giữ kiên cố hơn nhưng nó vẫn bị quá tải và có thể sập bất cứ lúc nào.
Ở cuối chân trời, không biết ý chí văn minh biến mất bao lâu lúc này lại xuất hiện, trận nhãn cũng không ngừng dao động.
Hiển nhiên, đao này có sức uy hiếp đến cả nền văn minh Xương.
“Tiên khí! Tiên khí hoàn chỉnh! Hơn nữa còn là tiên khí ở cấp bậc trung phẩm”, Tô Minh thầm đánh giá trong lòng, ánh mắt có chút ngưng trọng.
“Ực, ực…”, đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy đều nuốt nước bọt ừng ực, sợ đến nỗi toàn thân cứng ngắc và lạnh băng như người chết.
Tiên khí thật sự, lại còn là tiên khí ở cấp bậc trung phẩm?
Chuyện này….
Quá tàn nhẫn! Quá khủng khiếp!
“Trảm đao bình thường trong tay Lục minh chủ giờ đây lại…”, Mộng Li Khinh Đàn hít một hơi thật sâu với vẻ mất bình tĩnh nhưng sau đó lại phải thốt lên, vì Ứng Huyền ẩn mình quá kỹ.
“Chém!”, trong chớp mắt Ứng Huyền thốt ra một chữ, đao chém trong tay lập tức chém ra.
Sau đó…
Mạnh vô cùng!
Có thể trấn áp mọi thứ.
Đao quang bắt đầu lưu động trong không gian, bóng đen luân hồi bắt đầu xuất hiện.
Đao quang lưu động, vì vậy tâm Hỗn Độn ở học viện Hỗn Độn kể cả có bốn lão quái vật như Bạch Kiếm chống đỡ nhưng cũng bắt đầu rung lắc…
Trên sân võ đạo, chỉ cần là kiếm tu thì lúc này đều cảm nhận đao trong tay mình bắt đầu đứt gãy, vỡ vụn. Kể cả là những thứ ở cấp bậc Hỗn Độn thượng phẩm.
Đao như này chém ra, đao quang quá lớn. Cảm giác như từ lòng đất đâm xuyên lên trời mà không nhìn thấy điểm cuối.
Lúc đao quang chém ra, kể cả là Tô Minh đang bị khóa chặt hay những người khác thì chỉ có một cảm giác đó là kinh hãi đến ngạt thở. Bởi vì, cảm giác đó giống như mặt trời rơi xuống, các vì sao vỡ vụn, giống như nền văn minh bị sụp đổ. Phải nói là quá khủng khiếp!
Ngay cả đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn là phó viện trưởng mà lúc này cũng không ngừng run rẩy…
Đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt của Mộng Li Khinh Đàn cũng không ngừng run rẩy, đều là vẻ kinh hãi, chấn động.
Đao quang không chút kiêng kị mà lao trực tiếp về phía Tô Minh.
“Tuyệt vọng lắm phải không?”, Ứng Huyền nói một cái rồi cảm thấy vô vị. Dùng đến thanh đao này đúng là hơi quá đáng. Hơn nữa, dùng nó mới giết chết được Tô Minh, đúng là không hay cho lắm.
Còn những thủ đoạn của Tô Minh, ngay cả bia Huyền Diệu và thuật Sinh Mạng Lưu Phóng đúng là đặc biệt và rất mạnh nhưng dưới đao này thì không có tác dụng gì.
Đúng vậy! Tất cả đều vô dụng.
Vì vậy, Tô Minh không do dự cũng giơ tay lên và một kiếm chém ra.
Nhưng anh vẫn không dùng đến Ma La Kiếm bởi thật sự không cần thiết.
Kiếm vừa chém ra, lấy kiếm ý làm nền tảng, Thái U Hỏa bao trọn bên ngoài, kiếm quang chém ra với đầy đủ uy lực.
Chớ xem thường kiếm quang này, thật ra nó mạnh vô cùng, mạnh đến nỗi không tưởng tượng nổi.
Bởi vì, kiếm ý là kiếm ý của Thiên Vẫn Kiếm.
Lửa là lửa của Thái U Hỏa ở cấp bậc Bỉ Ngạn. Hơn nữa còn thêm sinh khí có thể phát huy uy lực tối đa của Thái U Hỏa.
Điều này không quan trọng. Điều quan trọng nhất là kiếm này mặc dù chưa dùng đến kiếm thật sự nhưng vẫn có thể thi triển kiếm kỹ.
Kiếm kỹ lại là ‘Thiên Vẫn kiếm pháp’.
‘Thiên Vẫn kiếm pháp’ mới là nền tảng thật sự của kiếm quang này.
Hơn nữa còn kết hợp với tốc độ của quy luật không gian Thất Đoạn đỉnh phong, đủ thấy kiếm quang này mạnh đến mức nào?
Bản thân Tô Minh cũng không rõ nó mạnh đến đâu. Nhưng đúng lúc này…
Lúc mà Ứng Huyền định chế giễu đòn tấn công thoạt nhìn rất nực cười của Tô Minh, định chế giếu Tô Minh sắp bị mình giết bởi trảm đao nhưng chưa kịp nói thì…
“Cheng!”
Âm thanh vang khắp đất trời…
Trời đất như sụp đổ…
Bình luận facebook