-
Chương 851-855
Chương 851: Tô Minh lãi lớn
Chuyện này…
Không khí yên tĩnh còn hơn rơi xuống địa ngục hoàng tuyền.
Không khí dường như đông cứng lại, còn không nghe thấy tiếng thở…
Đến khi…
Rầm! Rầm! Có học viên đã sợ đến nỗi ngất trên đất.
Đến khi ông Lâm đang ngái ngủ mà cũng đứng bật dậy, trợn trừng mắt nhìn vào màn hình lầu Pháp Tắc, lắc đầu nói: “Không thể nào! Màn hình hỏng rồi?”
“Không hỏng đâu! Đúng là cậu ta hấp thụ được 3000 quy luật trong tầng thứ 7 rồi, không để lại một quy luật nào”, những bóng hình già nua xuất hiện xung quanh lầu Pháp Tắc.
Những bóng hình này có thực lực không kém, gần như đều ở cấp bậc Đại Đế thượng vị năm chuyển. Chỉ có điều, không có tiến bộ không gian, chỉ đến cuối đường võ đạo thôi.
Họ chính là thành viên của đội Pháp Tắc, gần như họ không mấy khi xuất hiện mà toàn ẩn mình, có thể coi là khá thần bí. Vậy mà giờ đây lại xuất hiện hết.
Ai nấy đều toàn thân run rẩy, mặt cứng đờ lại. Trong đó có đội trưởng dẫn đầu đội Pháp Tắc run rẩy nhìn ông Lâm mà không biết nói gì.
Ông Lâm cũng trầm ngâm.
“Không thể! Không thể nào!”, Hà Kim Thú như sụp đổ, hắn không tin, có chết cũng không tin. Hắn điên cuồng lắc đầu, sắc mặt vốn trắng bệch giờ không còn giọt máu, trông chả khác gì người chết.
Còn Tô Minh ở trong lầu Pháp Tắc thì cũng đờ đẫn.
3000 quy luật trong lúc anh bước vào, quả nhiên có những quy luật trùng lặp trong Pháp Tắc Trường Hà của anh nhưng vẫn bị động ‘cống hiến’ cho Pháp Tắc Trường Hà mà không để lại chút nào…
Có cảm giác như hái hoa bê cả chậu.
Nhưng Tô Minh lại thấy thu hoạch không quá lớn. Bởi trong 3000 quy luật thì đã có 2791 quy luật trong Pháp Tắc Trường Hà rồi.
Nói cách khác, anh chỉ thu hoạch được 209 quy luật. Chỉ có thể nói là cũng tạm ổn.
Còn Pháp Tắc Trường Hà chắc là tăng thêm được 1/10 uy lực, cũng coi như có lãi.
“Hy vọng bốn tầng số 7 phía sau không làm mình thất vọng”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi đi về tầng số 7 thứ hai.
Đồng thời lúc này ở bên ngoài…
“Hắn vào tầng số 7 thứ hai rồi”, đội trưởng đội Pháp Tắc hô lên: “Không phải là hắn định…”.
Vẫn chưa nói xong thì…
What?
Con số 2000 ở khu vực tầng số 7 thứ hai trên màn hình lầu Pháp Tắc bắt đầu nhảy số.
2000- 1399- 836- 271- 0.
Càng khó tin hơn, chưa đến nửa hơi thở mà….
Chuyện này…
Có thành viên của đội Pháp Tắc đang ẩn mình trong hư không xung quanh lầu Pháp Tắc mà lúc này cũng rơi bộp xuống.
Khí tức của ông Lâm có chút loạn, không biết nên làm thế nào.
Còn đám học viên ở phía trước lầu Pháp Tắc thì còn hơn hóa đá.
Thậm chí, đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy và những lão quái vật gần như mấy chục triệu năm không xuất hiện thì giờ đây đều xuất hiện trong hư không xung quanh lầu Pháp Tắc.
Toàn học viện Hỗn Độn rơi vào kinh động.
“Thu hoạch chưa lớn lắm”, Tô Minh vẫn không hài lòng.
Trong 2000 quy luật này thì anh đã có đến 1540, nói cách khác anh chỉ thu hoạch được 460 quy luật.
Tất nhiên cũng tốt hơn tầng số 7 thứ nhất rất nhiều.
Chắc là uy lực của Pháp Tắc Trường Hà được tăng lên ¼ nữa rồi.
Cũng coi như tăng thành công từ 7000 Pháp Tắc Trường Hà lên 8000.
“Kịch hay còn ở phía sau!”, Tô Minh tiếp tục đi đến tầng số 7 thứ ba.
Vừa bước vào tầng số 7 thứ ba thì trên màn hình lầu Pháp Tắc lại nhảy số.
1000- 728- 273- 0.
Càng nhanh hơn, còn chưa đến 1/3 hơi thở, tất cả đều được giải quyết.
Wao!
Hà Kim Thú không đứng vững, chân mềm nhũn, đường đường là cấp bậc Đại Đế thượng vị bảy chuyển mà nửa đứng nửa quỳ, thở hổn hển, con ngươi đỏ ửng như sắp nhập ma.
Còn thành viên của đội Pháp Tắc cũng có mấy người rơi xuống.
“Chuyện này… Chuyện này…”, đám lão quái vật như hóa thạch nhiều năm của học viện Hỗn Độn đều nhìn nhau mà không nói nên lời.
Trong tình huống này thì ai còn nói gì được.
“Hì hì… Thu hoạch cũng được”, lúc này Tô Minh mới hài lòng. Bởi vì, trong 1000 quy luật này, có đến 490 quy luật bản thân Tô Minh không có.
Tầm một nửa quy luật trong tầng số 7 thứ ba là có tác dụng với mình.
Tốt lắm!
Pháp Tắc Trường Hà đạt đến 8500, uy lực lại tăng lên không nhỏ.
Tô Minh không đợi được nữa, lại tiếp tục biến hình.
Thoắt cái anh đã vào tầng số 7 thứ tư.
Vừa vào thì vẫn giống như trước đó.
Lần này chỉ nhảy 3 số: 500- 321- 0.
Nhanh đến nỗi mắt thường cũng khó nhìn ra nhảy số trên màn hình lầu Pháp Tắc.
Đúng là như gặp phải quỷ!
“Đây còn là người không?”, ông Lâm như sắp khóc.
Quy luật ở tầng số 7 thứ tư toàn là quy luật kiểu chết chóc hay hắc ám. Vô cùng đáng sợ.
Hàng tỷ năm nay ở học viện Hỗn Độn có mấy người có thể hấp thụ quy luật ở tầng số 7 thứ tư?
Chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kể cả là Mộng Li Khinh Đàn cũng không làm được.
Vậy mà Tô Minh không những hấp thụ được quy luật ở tầng số 7 thứ tư mà còn quét sạch.
Đây đâu còn là người?
Kể cả là chân thần thì cũng không đến nỗi đó chứ?
Đây vẫn chưa phải cực điểm.
“Bữa ăn ngon’ sắp đến rồi”, Tô Minh ở trong lầu Pháp Tắc cười nhe răng với vẻ mong đợi. Thân hình thoắt một cái đã vào tầng số 7 cuối cùng.
Tầng số 7 thứ năm.
Trong đó có 300 quy luật nhưng đều là quy luật ngoại vực.
Quy luật ngoại vực còn mạnh hơn.
Hơn nữa, gần như không trùng lặp với 700 quy luật trong Pháp Tắc Trường Hà của mình. Dù sao thì cơ sở của quy luật ngoại vực cũng khá lớn.
Quả nhiên 300 quy luật ngoại vực bị hấp thụ trong chớp mắt.
Màn hình bên ngoài là 300- 0.
Chỉ nhảy đúng 2 số.
“297 quy luật ngoại vực có tác dụng”, Tô Minh cười lớn, sướng quá đi!
Có nghĩa là chỉ trùng 3 quy luật thôi. Mà uy lực của 297 quy luật ngoại vực còn có tác dụng hơn 2970 quy luật trong nền văn minh Xương chăng?
Chương 852: Lý do đến học viện Hỗn Độn
Uy lực của Pháp Tắc Trường Hà lại tăng lên rồi.
Lúc này Pháp Tắc Trường Hà gần đạt đến tập hợp của 9000 quy luật.
“Hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà có thể giết được cảnh giới Tiên Nhân chưa?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ. Ít nhất, nếu là bán bộ Tiên Nhân như Nhiếp Thanh Cầm thì anh có thể chắc chắn là hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà của mình xuất hiện thì có thể trấn áp được một chục Nhiếp Thanh Cầm.
“Nên đi ra rồi!”, Tô Minh hài lòng đi ra ngoài lầu Pháp Tắc.
Vừa đi ra và đưa mắt nhìn thì…
Trong đám học viên bên ngoài có đến hơn nửa ngã quỵ trên đất, còn một nửa thì như hóa đá. Hôm nay chỉ e sẽ là ký ức đáng nhớ nhất trong đời họ, có chết cũng không thể quên. Thậm chí, nhiều người còn thấy tâm ý võ đạo lung lay. Bởi vì Tô Minh đã thay đổi hoàn toàn tam quan và quy luật võ đạo của họ.
Tô Minh đi về phía Quân Tốc Tốc.
Đợi lúc anh đi đến bên cạnh, Quân Tốc Tốc đột nhiên bật khóc, nói: “Anh Tô Minh! Anh… Anh không phải là người. Anh như này thì làm sao sau này người ta vào lầu Pháp Tắc được? So thành tích với anh đúng là xấu hổ”.
“Sau này có lầu Pháp Tắc nữa hay không thì cũng khó nói”, lúc này đội trưởng đội Pháp Tắc cuối cùng cũng phản ứng lại, đi đến bên cạnh Tô Minh, nói.
Hiện giờ 6800 quy luật của lầu Pháp Tắc đều trống không, không còn cái nào.
Đúng thế! Đội Pháp Tắc có thể bổ sung lại, nhưng mỗi lần chỉ được vài quy luật, nhiều nhất là hơn chục quy luật. Cứ cách mấy chục ngàn hoặc mấy trăm ngàn năm gặp một yêu nghiệt tuyệt thế như Hà Kim Thú là đội Pháp Tắc lại phải bổ sung lại mấy chục quy luật, họ có thể cắn răng chịu được.
Nhưng một lần phải bổ sung 6800 quy luật thì…
Đội Pháp Tắc lấy đầu bổ sung vào à?
Đội trưởng đội Pháp Tắc cũng sắp khóc đến nơi.
Đội Pháp Tắc của họ bắt đầu từ hôm nay chắc phải cày ngày càng đêm, mất tầm mấy chục triệu năm thì may ra mới bổ sung lại được lầu Pháp Tắc chăng?
Thật sự tưởng rằng quy luật dễ nắm bắt thế sao?
Đặc biệt là 300 quy luật ngoại vực.
“Khụ khụ! Một chút bất cẩn thôi”, Tô Minh ngại ngùng, nói.
Nói thật, anh định để lại những quy luật trùng lặp và vô dụng, nhưng không làm được.
Bởi những quy luật trùng lặp và vô dụng đó, khi gặp Pháp Tắc Trường Hà cứ như chuột gặp mèo, bị huyết mạch khống chế thì phải làm sao?
“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi xin lỗi, là tôi ngu dốt!”, lúc này ông Lâm đi lên, cung kính khom người, nói.
Ông ta thật sự khâm phục.
Trước đó ông ta còn nhắc Tô Minh phải lượng sức mình.
Nhưng hiện giờ thì…
“Ông Lâm quá lời rồi!”, Tô Minh cười nói. Anh biết, trước đó ông Lâm nhắc nhở mình cũng là ý tốt, nên anh cũng không trách cứ gì.
Lúc này Tô Minh lập tức nhìn về phía Hà Kim Thú.
“Cảm ơn lời chúc của anh”, Tô Minh nói. Trước khi vào lầu Pháp Tắc, Hà Kim Thú chúc Tô Minh với giọng bỡn cợt là chúc anh có thể phá được kỷ lục 69 quy luật.
Lời nói vừa dứt thì Hà Kim Thú như muốn suy sụp, như sắp bùng nổ.
Cũng may là Lưu Mộc Sàn đưa Hà Kim Thú đi.
Nếu không, Lưu Mộc Sàn chỉ e bắt đầu từ hôm nay trong lòng đồ đệ của mình sẽ có một bóng đen ngự trị.
Sau đó Tô Minh nhìn lên hư không rồi thoắt cái đi đến đó.
“Tống tiền bối!”, Tô Minh chào hỏi Tống Xạ Sơn, sau đó lại khom người với bốn lão quái vật ở xung quanh Tống Xạ Sơn: “Tô Minh kính chào các vị tiền bối”.
Ai nên lịch sự thì Tô Minh vẫn phải lịch sự.
“Cậu đúng là…”, Tống Xạ Sơn vừa tò mò vừa tự hào.
Tô Minh đúng là… Đã không ra tay thì thôi, mà ra tay thì kinh thiên động địa.
Một người có thể khiến lầu Pháp Tắc đứng sừng sững ở học viện Hỗn Độn mấy tỷ năm mà thành ra thế này…
Còn bốn lão quái vật nhìn Tô Minh với vẻ hứng thú.
“Chàng trai! Nói chuyện chút đi!”, một ông lão mắt chột mặc áo vải nói.
“Được ạ!”, Tô Minh vui mừng nói.
Anh cũng muốn nói chuyện.
Một giây sau, không gian đột nhiên xoay chuyển.
Tô Minh phát hiện mình đã đến núi sau trường.
Sau núi là một không gian khác biệt.
Ở đây cũng có núi, có sông.
Một không gian nhỏ.
Một không gian vô cùng yên tĩnh, vô cùng thú vị.
Ở bên cạnh hồ trong không gian nhỏ này có bốn túp lều tranh.
Bốn túp lều nối liền nhau vây quanh một bàn trà bằng gỗ.
“Cậu nhóc! Ngồi đi!”, bốn ông lão ngồi xuống rồi nói với Tô Minh.
Sau đó, ông lão áo vải giơ tay lên thì thấy trên bàn xuất hiện năm cái bát.
Ông ta vung tay cái nữa thì cách đó khá xa, một bình rượu hồ lô hóa thành luồng ánh sáng bắn lại phía tay ông ta.
Ông lão mở bình rượu ra, mùi rượu thơm lập tức tản ra.
“Rượu ngon!”, Tô Minh tán thưởng.
Ông lão đó rót rượu cho Tô Minh và ba lão quái vật còn lại.
“Uống nào!”, ông lão uống cạn rồi nói: “Cậu nhóc! Tôi là Lô Hư”.
Sau đó ông ta lần lượt giới thiệu ba lão quái vật còn lại: “Đây là Đồ Thương, Bạch Kiếm, Mục Huyền”.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cũng đáp lời.
“Tô Minh! Với thực lực và thiên phú võ đạo của cậu thì không cần vào học viện Hỗn Độn làm gì, đến nền văn minh cấp hai là được rồi. Cậu đến học viện Hỗn Độn là có nguyên do đúng không?”, Lô Hư rót rượu cho mình, nói.
Chương 853: Thành trì bí ẩn dưới học viện Hỗn Độn
“Chắc tiền bối biết lý do chứ?”, mắt Tô Minh sáng lên, nói.
“Kiếp trước lúc cậu khai sáng ra nền văn minh Xương, bốn chúng tôi cũng đứng ở đằng xa nhìn hết cả quá trình, thu hoạch không nhỏ, đặc biệt là Bạch Kiếm. Ông ta là kiếm tu. Kiếp trước cậu là vô địch về kiếm đạo”, Lô Hư cười nói: “Vì vậy, cậu là ân nhân của bốn chúng tôi. Nhưng kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Kiếp này cậu là hậu bối, chúng tôi gọi là cậu nhóc cũng không sao chứ?”
“Không ạ!”, Tô Minh vui mừng đáp.
Quả nhiên, học viện Hỗn Độn có thứ mà mình muốn.
“Thiên nữ tiền bối chỉ dẫn cậu đến học viện Hỗn Độn là để giải phóng ký ức tiền kiếp trong thần hồn của cậu chăng?”, Lô Hư lại nói.
Lô Hư trong lúc nhắc đến thiên nữ Tạo Hóa thì trong mắt hiện ra vẻ kính sợ khó diễn tả.
Tô Minh gật đầu.
“Ký ức tiền kiếp của cậu hóa giải kiểu gì thì chắc chỉ cậu biết được thôi. Dù sao thì bản thân Thiên nữ tiền bối cũng không rõ, nếu không thì cô ta đã giúp cậu rồi. Vì vậy, chúng tôi càng không biết”, Lô Hư nói.
Tô Minh có chút thất vọng.
“Nhưng bốn chúng tôi biết được kiếm hồn của kiếm Xương tiền kiếp của cậu ở đâu?”, Lô Hư lại nói.
Gì cơ?
Tâm trạng của Tô Minh lập tức như từ địa ngục lên tới thiên đàng!
Anh lại vui mừng tột độ.
“Mong tiền bối nói giúp, tôi sẽ cảm kích không ngừng”, Tô Minh chắp tay, nghiêm túc nói.
“Tô Minh! Cậu có biết bên dưới ngọn núi lớn mà học viện Hỗn Độn tọa lạc là gì không?”, Lô Hư hỏi.
Tô Minh lắc đầu.
“Là một thành trì”, Lô Hư nói với giọng ngưng trọng.
Tô Minh nghiêm túc lắng nghe mà không chen vào.
“Kiếp trước, sau khi cậu khai thiên lập địa không bao lâu thì cậu đã chọn luân hồi trùng sinh. Còn bốn chúng tôi dưới sự dẫn dắt của chủ nhân đã lập nên học viện Hỗn Độn. Sau này chủ nhân của chúng tôi cũng rời khỏi học viện Hỗn Độn đến nền văn minh cao hơn. Ban đầu học viện Hỗn Độn này dựng nên vốn không phải để đào tạo học viên mà để trấn áp tộc ở thành trì bên dưới”.
Lô Hư chậm rãi nói: “Cậu nhóc! Cậu có biết mở ra một nền văn minh thì điều khó nhất là gì không? Không phải là lập nên các quy tắc hay trật tự, cũng không phải là thiên đạo, đại đạo, cũng không phải là bồi dưỡng sinh linh mà là lúc cậu sắp khai thiên lập địa thành công có bao nhiêu kẻ muốn cướp đoạt thành quả của cậu”.
“Kiếp trước, lúc cậu sắp thành công thì mấy người hầu của thiên nữ Tạo Hóa lại có ý đồ nhưng bị thiên nữ Tạo Hóa ngăn cản”.
“Mặc dù sau đó nền văn minh Xương mới ra đời vẫn còn non kém, mấy người hầu của thiên nữ Tạo Hóa lại một lần nữa có ý đồ đó”.
“Nhưng lúc đó đã không còn là lúc nguy hiểm nhất, bởi cậu có thể ra tay đối phó. Vì vậy, kiếp trước cậu có thể dễ dàng đánh bại được bốn người hầu của Thiên nữ tiền bối”.
…
Tô Minh có chút hiểu ra.
Lúc mình khai thiên lập địa ở kiếp trước, lúc nền văn minh Xương sắp ra đời thì có kẻ có ý đồ xấu?
“Nhưng lúc quan trọng nền văn minh Xương sắp ra đời thì có rất nhiều người ra tay. Tất nhiên, kiếp trước cậu có thực lực vô cùng khủng khiếp, một đường kiếm đạo vô tình là có thể giết hết”.
“Nhưng bởi vì lúc quan trọng nhất cậu dùng hết sức lực bảo vệ nền văn minh Xương được thuận lợi nên chỉ dùng một phần sức lực đối phó với đám người đó, vì vậy lúc đối phó vẫn có kẻ chạy thoát được”.
Tô Minh gật đầu.
“Những kẻ đó vốn không có vấn đề gì. Dù sao cậu chỉ dùng chút sức lực đối phó với họ đã có thể giết chết hoặc khiến họ bị thương nặng, huống hồ nền văn minh Xương đã được khai sáng. Họ sợ đến nỗi không có tâm can báo thù, chỉ muốn chạy trốn thật xa”.
“Nhưng nền văn minh Xương ra đời chưa lâu thì cậu lại chọn luân hồi trùng sinh, thiên nữ Tạo Hóa cũng thế”.
“Lần này thì những kẻ đó lại quay lại. Để báo thù cậu, chúng định hủy diệt nền văn minh Xương”.
“Còn cậu, kiếp trước đang trong quá trình luân hồi, cũng có sắp xếp về sau. Người mà cậu sắp xếp chính là chủ nhân của chúng tôi, cũng chính là người sáng lập ra học viện Hỗn Độn. Ông ta ra tay trấn áp những kẻ đó”.
“Nhưng lúc đó thực lực của chủ nhân chúng tôi cùng lắm cũng trấn áp được chúng thôi chứ không đủ sức lực để giết hết bọn chúng. Lúc bị bức ép quá, cũng chỉ có thể dùng đại thần thông để dùng ngọn núi lớn trấn áp đám người đó và bảo vệ nền văn minh Xương. Ngọn núi này từ đó có tên là núi Trấn Thủ”.
“Sau đó, trước khi chủ nhân của chúng tôi rời khỏi học viện Hỗn Độn cũng bảo chúng tôi làm những chuyện để bảo vệ núi Trấn Thủ”.
“Đồng thời còn bồi dưỡng một số sinh linh trong nền văn minh Xương, hơn nữa học viện Hỗn Độn càng lúc càng mạnh, có thể trấn áp được đám ở bên dưới thành trì kìa”.
“Thời gian dần trôi, đám người ở bên dưới núi Trấn Thủ cũng lập nên không gian riêng ở bên dưới, xây dựng thành trì, phát triển theo từng thời đại”.
“Một tỷ năm sau đến thời đại bây giờ, bên dưới núi Trấn Thủ đã có một thành trì với một chục triệu người, vô cùng khủng khiếp”.
“Thành trì bên dưới bốn chúng tôi gọi là thành Hủy Diệt. Bởi vì đám người đó luôn muốn hủy diệt nền văn minh Xương”.
…
Tô Minh đã hiểu ra nhưng chuyện này có liên quan gì đến kiếm hồn?
Quả nhiên Lô Hư suy nghĩ một lát rồi nói: “Kiếp trước cậu coi kiếm Xương là sinh mạng của mình. Sau khi luân hồi trùng sinh còn mang theo cả nó và đã thành công. Nhưng….”.
Chương 854: Tôi muốn xuống dưới cứu kiếm hồn
“Nhưng cậu lại luân hồi trùng sinh đến nơi của một trong những kẻ chạy trốn đó. Đó là một bà lão. Kiếp trước cậu từng phá nát căn cơ võ đạo của bà ta, còn khiến bà ta mãi mãi mất đi cánh tay phải. Bà lão đó cũng là kiếm tu”.
Trùng hợp vậy sao?
“Ban đầu, chỉ e là kiếm hồn của kiếm Xương vẫn chưa đánh thức ký ức tiền kiếp, vì vậy nó chỉ có thể an tâm trở thành kiếm hồn trong kiếm của bà ta”.
“Nhưng sau này khi kiếm hồn của kiếm Xương được ký ức tiền kiếp thức tỉnh nên nó muốn trốn khỏi thành Hủy Diệt. Tất nhiên là không thành công”.
“Không những không thành công, bởi vì kiếm hồn đánh thức ký ức tiền kiếp, trong lúc chạy trốn thi triển ra chiêu thức đều là thi triển lúc cậu dùng kiếm Xương ở kiếp trước”.
“Vì vậy những kẻ chạy trốn kia và cả hậu thế của chúng đều biết nguồn gốc kiếm hồn của kiếm Xương”.
…
Tô Minh chau mày lại.
“Sau khi biết lai lịch, đám người đó và cả hậu thế của họ, một mặt thì khao khát giết chết kiếm hồn của kiếm Xương nhưng càng muốn có được kiếm quyết mà cậu thi triển ở kiếp trước”.
“Tất nhiên kiếm hồn của kiếm Xương không muốn”.
“Cuối cùng, vì tránh giao ra kiếm quyết nên đám chạy trốn và hậu thế của họ đã dùng đến lò luyện hồn Lục Đạo.
“Lò luyện hồn Lục Đạo là khắc tinh khủng khiếp của hồn thể, có thể dễ dàng trấn áp kiếm hồn kiếm Xương. Hiện giờ mỗi ngày kiếm hồn đều ở trong lò luyện hồn Lục Đạo, bị Lục Đạo trong lò luyện đập nát”.
“Từ đó bị bức ép”.
“Nhưng kiếm hồn đến bây giờ vẫn chưa bị khuất phục. Đến giờ, điều dễ nhìn thấy trong thành Hủy Diệt chính là lò luyện hồn Lục Đạo bị treo lơ lửng ở đó”.
Trong lúc nói, Lô Hư nói với giọng vô cùng kính phục đối với kiếm hồn kiếm Xương.
“Tôi muốn xuống dưới”, Tô Minh ngưng giọng nói.
Anh không đợi được nữa, sát ý đã sục sôi.
“Không được!”, Lô Hư lắc đầu nói: “Cậu nhóc! Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng hiện giờ mà xuống thì không cứu được kiếm hồn kiếm Xương mà còn tự tìm cái chết”.
“Cậu nhóc! Kẻ thù kiếp trước của cậu ở trong thành Hủy Diệt cũng chính là những kẻ từng chạy trốn khi giao đấu với cậu chỉ còn lại mấy người. Thời gian dần trôi, bởi vì kiếp trước bị cậu đánh trọng thương dẫn đến thọ nguyên không đủ, phần lớn không sống nổi bao lâu nhưng vẫn cố sống. Hiện giờ cậu mãi mãi không phải là đối thủ của chúng. Huống hồ, hậu thế của những kẻ đó cũng không phải là người mà cậu có thể so sánh được”, Bạch Kiếm nói, giọng nói lạnh lùng nhưng trong giọng nói là vẻ quan tâm và nhắc nhở.
“Những kẻ trong thành Hủy Diệt mạnh đến nỗi nào?”, Tô Minh hỏi. Mặc dù đã không đợi được nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
“Không chỉ có một người ở cấp bậc Tiên Vương đâu”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói.
Cấp bậc Tiên Vương?
Sau cấp bậc Tiên Nhân là cấp bậc Tiên Vương.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó coi.
Nếu là cấp bậc Tiên Vương thì rõ ràng hiện giờ anh không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn.
Nhưng lẽ nào cứ để mặc kiếm hồn sống không bằng chết ở dưới đó.
Tô Minh trầm ngâm.
“Cậu nhóc! Đừng gây áp lực cho mình. Cậu rất ưu tú, theo như tôi thấy thì hiện giờ cậu còn giỏi hơn cả kiếp trước của mình”, Lô Hư nói tiếp: “Hơn nữa, hiện giờ kể cả cậu muốn xuống dưới cũng không thể. Bốn chúng tôi thật sự có cách đưa cậu xuống dưới nhưng cần có thời gian nhất định. Đợi đến lúc núi Trấn Thủ yếu nhất thì mới có cách đưa cậu xuống. Cứ 999 năm vào ngày trăng rằm sẽ là lúc núi Trấn Thủ yếu nhất. Hiện giờ cách lúc đó vẫn còn hơn 743 năm. Ít nhất cậu cũng phải đợi sau 743 năm mới có thể xuống”.
Tô Minh gật đầu.
Anh nắm chặt nắm đấm nhưng lại bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nếu bồng bột cũng không giải quyết được vấn đề.
“Cảm ơn bốn vị tiền bối”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi chắp tay nói.
“Cậu nhóc! Trong 700 năm nay thực lực của cậu chắc vẫn có thể tăng thêm một chút, nếu không thì không đủ đến thành Hủy Diệt đâu. Nếu cậu muốn thì tôi bằng lòng chỉ dẫn cho cậu, không khiến cậu thất vọng đâu”, Bạch Kiếm đột nhiên nói.
“Tất nhiên là tôi muốn rồi ạ”, Tô Minh không nhìn thấy rõ cảnh giới của bốn người này nhưng trực giác nói cho anh biết, chắc họ đều ở cảnh giới Tiên Vương.
Trong đó, Bạch Kiếm là cường giả vô cùng giỏi về kiếm đạo.
Bởi vì, kể cả mình có kiếm ý Thất Đoạn đỉnh phong nhưng lúc này ở trước mặt Bạch Kiếm vẫn có cảm giác kiêng kị và nguy hiểm.
Hiển nhiên, Bạch Kiếm về kiếm đạo có thực lực hơn hẳn mình.
Đúng lúc này…
“Này cậu nhóc! Cậu gặp phiền phức rồi! Xem ra cậu thật sự đắc tội với Mộng Li Khinh Đàn rồi đấy. Chẳng phải nói là trong vòng ba tháng sẽ chiến đấu với cậu sao? Không ngờ mới mấy ngày mà cô ta đã quay về rồi”, Lô Hư đột nhiên đứng dậy, cười nói. Trong lời nói có chút kiêng kị.
“Mộng Li Khinh Đàn không đơn giản! Tô Minh! Nếu cậu muốn thắng thì khó lắm đó. Nhưng cậu giao đấu với cô ta một lần cũng tốt, thu hoạch không ít đâu”.
“Đến nhanh vậy sao?”, Tô Minh cười nói: “Bốn vị tiền bối! Tôi xin ra ngoài ứng chiến”.
Đúng lúc này…
Cả học viện Hỗn Độn một phen chấn động.
What!
Mộng Li Khinh Đàn quay về rồi!
Cách một trăm ngàn năm mà quay về rồi…
Nhất thời, gần như tất cả học viên và những lãnh đạo như Tống Xạ Sơn đều nhìn về hướng đó.
Khinh Đàn các là nơi ở của Mộng Li Khinh Đàn. Mặc dù thời gian dài không có ai ở nhưng vẫn để không, chính là đợi một ngày nào đó Mộng Li Khinh Đàn quay về.
Lúc này, Mộng Li Khinh Đàn đã xuất hiện ở trước Khinh Đàn các. Bên cạnh cô ta có hai người con gái vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người.
Hai cô gái này đứng hai bên Mộng Li Khinh Đàn. Nói là tỳ nữ thì không đúng, nếu không phải là tỳ nữ thì chắc chắn là coi Mộng Li Khinh Đàn là chủ.
Hóa ra, hai cô gái này là thành viên của Vô Song Minh nhưng không phải là học viên của học viện Hỗn Độn.
Bởi vì mặc dù Vô Song Minh được thành lập ở học viện Hỗn Độn nhưng sau này trọng điểm phát triển ở nền văn minh cấp hai, ở bên ngoài cũng thu nhận một số yêu nghiệt siêu cấp.
Chương 855: Giao đấu
Hai cô gái này, một người tên là Liễu Nhiên, một người tên là Tiêu Đình. Cả hai đều là yêu nghiệt bên trong nền văn minh cấp hai.
Hai cô gái cũng tuổi cũng tương đương với Mộng Li Khinh Đàn.
Nhưng đã là cấp bậc bán bộ Tiên Nhân.
Có chút dọa người.
Không, là vô cùng vô cùng dọa người, phải biết rằng ngay cả ba phó viện trưởng Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn của học viện Hỗn Độn này cũng không đến tầng bán bộ Tiên Nhân.
Ngoại trừ hai thuộc hạ nổi bật này.
Ở bên cạnh Mộng Li Khinh Đàn còn có một người đàn ông dung mạo anh tuấn, sắc mặt tinh xảo giống như pho tượng, khí chất càng ngạo nghễ lại thêm xuất trần thoát tục, trên mặt có nụ cười ấm áp ôn hòa, nhưng mùi vị này cho người ta loại cảm giác xa cách.
Tóc của người đàn ông là màu thuần tím, trên tay phải còn đeo một chiếc bao tay cũng màu tím thuần.
Tay trái thì cầm một trảm đao, trảm đao thoạt nhìn rất bình thường, ngay cả một chút khí tức mũi nhọn cũng không có, giống như một đao thép thông thường.
“Cửu minh chủ, ngài… ngài quả thật là đến đây khiêu chiến một tu giả võ đạo?”, Liễu Nhiên mở miệng, có chút không hiểu, cô ta lần đầu đến quê hương của Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn. Đến lúc này cô ta tùy tiện cảm nhận một vài học sinh bên trong học viện này thì bối rối, đây cũng quá yếu rồi?
Yếu như vậy.
Nơi này còn nghe nói có một học sinh nhỏ tuổi chưa đến ba mươi tuổi đã đùa cợt trêu chọc Cửu minh chủ, còn đồng ý muốn đánh một trận với Cửu minh chủ?
Cái này...
Đây không phải là náo loạn sao?
Đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Quan trọng là Cửu minh chủ còn nghiêm túc như vậy?
Thật sự trở lại?
Cửu minh chủ rất bận rộn.
Nhưng đã trở lại.
Chỉ để đi chiến một trận với tiểu tử chưa đến ba mươi tuổi trong một học viện của một nền văn minh cấp một?
Là Cửu minh chủ điên rồi?
Hay là bọn họ điên rồi.
Cạn lời.
Cửu minh chủ mạnh như nào, Liễu Nhiên bọn họ rõ ràng nhất!
“Các cô này, Khinh Đàn là nhớ nhà, về thăm nhà một chút, thuận tiện chỉ điểm học đệ không biết trời cao đất dày kia mà thôi”, một bên, người đàn ông tóc tím vô cùng anh tuấn lên tiếng cười nói, nụ cười này Liễu Nhiên cũng phải nhìn đến ngây ra, thật sự rất anh tuấn, rất ấm áp.
Đáy lòng Liễu Nhiên thật không hiểu nổi, vì sao Cửu minh chủ luôn không bằng với theo đuổi của lòng Lục minh chủ!
Hóa ra người đàn ông tóc tím là Lục minh chủ của Vô Song Minh.
Tên là Ứng Huyền.
Cho dù là ở trong Vô Song Minh, Lục minh chủ Ứng Huyền cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Chiến tích của Ứng Huyền cho dù tường thuật một ngày cũng không kể hết.
Thật sự là hoàn mỹ, thật sự là vô địch.
Bất kỳ yêu nghiệt thiên tài nào ở trước mặt Ứng Huyền đều là mảnh vụn!
Ở trong Vô Song Minh nhiều thiếu nữ như Liễu Nhiên v.v… cũng thầm mến Ứng Huyền, nhưng Ứng Huyền chỉ nhất lòng với Mộng Li Khinh Đàn.
Cực kỳ si tâm.
Nhiều năm như vậy một mực theo đuổi Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn.
Hơn nữa Ứng Huyền theo đuổi không phải mặt dày quấn mãi không buông như Mộc Xuân Phong, mà là phong độ nhẹ nhàng khiến cho người ta cũng không ghét.
Không biết bao nhiêu cô gái trong Vô Song Minh hâm mộ đến chết Mộng Li Khinh Đàn.
Đương nhiên Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn cũng cực kỳ ưu tú, mặc dù cô ta hầu như đều đeo khăn che mặt, nhưng vẫn luôn có lời dồn dung nhan tuyệt mỹ của Mộng Li Khinh Đàn còn đẹp hơn thần nữ Nguyệt cung.
Cho nên ở bên trong Vô Song Minh, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Lục minh chủ và Cửu minh chủ là trời sinh một đôi, là kim đồng ngọc nữ.
Đáng tiếc, Mộng Li Khinh Đàn gần như cũng không muốn yêu đương.
Lục minh chủ theo đuổi nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả.
Nhưng bên trong Vô Song Minh, tất cả mọi người đều tin chắc rằng, trừ phi Mộng Li Khinh Đàn cả đời không tìm người tình, nếu không thì nhất định chính là Ứng Huyền.
Ngay chính lúc này.
Mộng Li Khinh Đàn che khăn sau khi liếc nhìn Khinh Đàn các của mình, cuối cùng dừng lại, không lựa chọn tiến vào Khinh Đàn các.
Mà là quay đầu.
Hướng về phía không khí nói: “Tô Minh, Mộng Li Khinh Đàn tôi tới rồi, như ngươi mong muốn, trong ba tháng đã tới rồi, không, là trong vòng mười ngày đã tới rồi, anh không đợi kịp cùng đánh một trận với tôi, Mộng Li Khinh Đàn tôi cũng vậy!”
Âm thanh của Mông Li Khinh Đàn rất lạnh.
Trong giọng lạnh đè nén tức giận.
Cô ta luyến tiếc thiện ý.
Kết quả bị Tô Minh oán hận một trận.
Không thể nhẫn nhịn.
“Khinh Đàn sư tỷ, tôi chờ cô ở võ đạo”, giọng nói của Mộng Li Khinh Đàn vừa dứt, một giọng nói nhàn nhạt, ung dung, tùy ý, tự tin vang lên, truyền khắp cả một học viện.
Đài võ đạo chính là đài khiêu chiến bên trong học viện Hỗn Độn.
Lúc này.
Tô Minh đứng trên đài võ đạo, lẳng lặng nhìn những học sinh của học viện Hỗn Độn từ bốn phương tám hướng tụ tập đến xung quanh sân võ đạo, sắc mặt an tĩnh, mặt lộ chút khẽ cười.
Rất nhanh.
Trên sân võ đạo, biển người tấp nập.
Chỉ cần là lúc này, người của học viện cho dù là đệ tử của viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện, chân viện hay là trưởng lão cao cấp, phó viện trưởng, tất cả đều đến.
Một người chưa đến ba mươi tuổi, ngươi mang kiếm ý đỉnh phong thất đoạn, một kiếm chém đứt núi Võ Đạo, trong mấy phút nuốt chửng toàn bộ đệ nhất yêu nghiệt có từ trước đến nay của 6800 quy luật trong lầu pháp tắc.
Một người là đệ nhất chân bảng cường thế chiếm đoạt một thời gian dài, Cửu minh chủ trẻ tuổi nhất Vô Song Minh tử trước đến nay, Mộng Li Khinh Đàn danh tiếng tồn tại như thần minh trong học viện Hỗn Độn.
Hai người đánh một trận.
Có thể tưởng tượng được náo nhiệt như thế nào.
Nhất là sau khi Tô Minh đã hấp thụ được 6800 quy luật, để cho các học sinh và tầng lớp cao cấp của học viện Hỗn Độn vốn cảm thấy Tô Minh sợ là một chiêu không thể đi trong tay Mộng Li Khinh Đàn có một chút mong đợi.
Có lẽ, ngộ nhỡ Tô Minh có thể sáng tạo ra kỳ tích không?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin Tô Minh có thể hấp tụ toàn bộ quy luật trong lầu chứ?
Chuyện này…
Không khí yên tĩnh còn hơn rơi xuống địa ngục hoàng tuyền.
Không khí dường như đông cứng lại, còn không nghe thấy tiếng thở…
Đến khi…
Rầm! Rầm! Có học viên đã sợ đến nỗi ngất trên đất.
Đến khi ông Lâm đang ngái ngủ mà cũng đứng bật dậy, trợn trừng mắt nhìn vào màn hình lầu Pháp Tắc, lắc đầu nói: “Không thể nào! Màn hình hỏng rồi?”
“Không hỏng đâu! Đúng là cậu ta hấp thụ được 3000 quy luật trong tầng thứ 7 rồi, không để lại một quy luật nào”, những bóng hình già nua xuất hiện xung quanh lầu Pháp Tắc.
Những bóng hình này có thực lực không kém, gần như đều ở cấp bậc Đại Đế thượng vị năm chuyển. Chỉ có điều, không có tiến bộ không gian, chỉ đến cuối đường võ đạo thôi.
Họ chính là thành viên của đội Pháp Tắc, gần như họ không mấy khi xuất hiện mà toàn ẩn mình, có thể coi là khá thần bí. Vậy mà giờ đây lại xuất hiện hết.
Ai nấy đều toàn thân run rẩy, mặt cứng đờ lại. Trong đó có đội trưởng dẫn đầu đội Pháp Tắc run rẩy nhìn ông Lâm mà không biết nói gì.
Ông Lâm cũng trầm ngâm.
“Không thể! Không thể nào!”, Hà Kim Thú như sụp đổ, hắn không tin, có chết cũng không tin. Hắn điên cuồng lắc đầu, sắc mặt vốn trắng bệch giờ không còn giọt máu, trông chả khác gì người chết.
Còn Tô Minh ở trong lầu Pháp Tắc thì cũng đờ đẫn.
3000 quy luật trong lúc anh bước vào, quả nhiên có những quy luật trùng lặp trong Pháp Tắc Trường Hà của anh nhưng vẫn bị động ‘cống hiến’ cho Pháp Tắc Trường Hà mà không để lại chút nào…
Có cảm giác như hái hoa bê cả chậu.
Nhưng Tô Minh lại thấy thu hoạch không quá lớn. Bởi trong 3000 quy luật thì đã có 2791 quy luật trong Pháp Tắc Trường Hà rồi.
Nói cách khác, anh chỉ thu hoạch được 209 quy luật. Chỉ có thể nói là cũng tạm ổn.
Còn Pháp Tắc Trường Hà chắc là tăng thêm được 1/10 uy lực, cũng coi như có lãi.
“Hy vọng bốn tầng số 7 phía sau không làm mình thất vọng”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi đi về tầng số 7 thứ hai.
Đồng thời lúc này ở bên ngoài…
“Hắn vào tầng số 7 thứ hai rồi”, đội trưởng đội Pháp Tắc hô lên: “Không phải là hắn định…”.
Vẫn chưa nói xong thì…
What?
Con số 2000 ở khu vực tầng số 7 thứ hai trên màn hình lầu Pháp Tắc bắt đầu nhảy số.
2000- 1399- 836- 271- 0.
Càng khó tin hơn, chưa đến nửa hơi thở mà….
Chuyện này…
Có thành viên của đội Pháp Tắc đang ẩn mình trong hư không xung quanh lầu Pháp Tắc mà lúc này cũng rơi bộp xuống.
Khí tức của ông Lâm có chút loạn, không biết nên làm thế nào.
Còn đám học viên ở phía trước lầu Pháp Tắc thì còn hơn hóa đá.
Thậm chí, đám Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy và những lão quái vật gần như mấy chục triệu năm không xuất hiện thì giờ đây đều xuất hiện trong hư không xung quanh lầu Pháp Tắc.
Toàn học viện Hỗn Độn rơi vào kinh động.
“Thu hoạch chưa lớn lắm”, Tô Minh vẫn không hài lòng.
Trong 2000 quy luật này thì anh đã có đến 1540, nói cách khác anh chỉ thu hoạch được 460 quy luật.
Tất nhiên cũng tốt hơn tầng số 7 thứ nhất rất nhiều.
Chắc là uy lực của Pháp Tắc Trường Hà được tăng lên ¼ nữa rồi.
Cũng coi như tăng thành công từ 7000 Pháp Tắc Trường Hà lên 8000.
“Kịch hay còn ở phía sau!”, Tô Minh tiếp tục đi đến tầng số 7 thứ ba.
Vừa bước vào tầng số 7 thứ ba thì trên màn hình lầu Pháp Tắc lại nhảy số.
1000- 728- 273- 0.
Càng nhanh hơn, còn chưa đến 1/3 hơi thở, tất cả đều được giải quyết.
Wao!
Hà Kim Thú không đứng vững, chân mềm nhũn, đường đường là cấp bậc Đại Đế thượng vị bảy chuyển mà nửa đứng nửa quỳ, thở hổn hển, con ngươi đỏ ửng như sắp nhập ma.
Còn thành viên của đội Pháp Tắc cũng có mấy người rơi xuống.
“Chuyện này… Chuyện này…”, đám lão quái vật như hóa thạch nhiều năm của học viện Hỗn Độn đều nhìn nhau mà không nói nên lời.
Trong tình huống này thì ai còn nói gì được.
“Hì hì… Thu hoạch cũng được”, lúc này Tô Minh mới hài lòng. Bởi vì, trong 1000 quy luật này, có đến 490 quy luật bản thân Tô Minh không có.
Tầm một nửa quy luật trong tầng số 7 thứ ba là có tác dụng với mình.
Tốt lắm!
Pháp Tắc Trường Hà đạt đến 8500, uy lực lại tăng lên không nhỏ.
Tô Minh không đợi được nữa, lại tiếp tục biến hình.
Thoắt cái anh đã vào tầng số 7 thứ tư.
Vừa vào thì vẫn giống như trước đó.
Lần này chỉ nhảy 3 số: 500- 321- 0.
Nhanh đến nỗi mắt thường cũng khó nhìn ra nhảy số trên màn hình lầu Pháp Tắc.
Đúng là như gặp phải quỷ!
“Đây còn là người không?”, ông Lâm như sắp khóc.
Quy luật ở tầng số 7 thứ tư toàn là quy luật kiểu chết chóc hay hắc ám. Vô cùng đáng sợ.
Hàng tỷ năm nay ở học viện Hỗn Độn có mấy người có thể hấp thụ quy luật ở tầng số 7 thứ tư?
Chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kể cả là Mộng Li Khinh Đàn cũng không làm được.
Vậy mà Tô Minh không những hấp thụ được quy luật ở tầng số 7 thứ tư mà còn quét sạch.
Đây đâu còn là người?
Kể cả là chân thần thì cũng không đến nỗi đó chứ?
Đây vẫn chưa phải cực điểm.
“Bữa ăn ngon’ sắp đến rồi”, Tô Minh ở trong lầu Pháp Tắc cười nhe răng với vẻ mong đợi. Thân hình thoắt một cái đã vào tầng số 7 cuối cùng.
Tầng số 7 thứ năm.
Trong đó có 300 quy luật nhưng đều là quy luật ngoại vực.
Quy luật ngoại vực còn mạnh hơn.
Hơn nữa, gần như không trùng lặp với 700 quy luật trong Pháp Tắc Trường Hà của mình. Dù sao thì cơ sở của quy luật ngoại vực cũng khá lớn.
Quả nhiên 300 quy luật ngoại vực bị hấp thụ trong chớp mắt.
Màn hình bên ngoài là 300- 0.
Chỉ nhảy đúng 2 số.
“297 quy luật ngoại vực có tác dụng”, Tô Minh cười lớn, sướng quá đi!
Có nghĩa là chỉ trùng 3 quy luật thôi. Mà uy lực của 297 quy luật ngoại vực còn có tác dụng hơn 2970 quy luật trong nền văn minh Xương chăng?
Chương 852: Lý do đến học viện Hỗn Độn
Uy lực của Pháp Tắc Trường Hà lại tăng lên rồi.
Lúc này Pháp Tắc Trường Hà gần đạt đến tập hợp của 9000 quy luật.
“Hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà có thể giết được cảnh giới Tiên Nhân chưa?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ. Ít nhất, nếu là bán bộ Tiên Nhân như Nhiếp Thanh Cầm thì anh có thể chắc chắn là hiện giờ Pháp Tắc Trường Hà của mình xuất hiện thì có thể trấn áp được một chục Nhiếp Thanh Cầm.
“Nên đi ra rồi!”, Tô Minh hài lòng đi ra ngoài lầu Pháp Tắc.
Vừa đi ra và đưa mắt nhìn thì…
Trong đám học viên bên ngoài có đến hơn nửa ngã quỵ trên đất, còn một nửa thì như hóa đá. Hôm nay chỉ e sẽ là ký ức đáng nhớ nhất trong đời họ, có chết cũng không thể quên. Thậm chí, nhiều người còn thấy tâm ý võ đạo lung lay. Bởi vì Tô Minh đã thay đổi hoàn toàn tam quan và quy luật võ đạo của họ.
Tô Minh đi về phía Quân Tốc Tốc.
Đợi lúc anh đi đến bên cạnh, Quân Tốc Tốc đột nhiên bật khóc, nói: “Anh Tô Minh! Anh… Anh không phải là người. Anh như này thì làm sao sau này người ta vào lầu Pháp Tắc được? So thành tích với anh đúng là xấu hổ”.
“Sau này có lầu Pháp Tắc nữa hay không thì cũng khó nói”, lúc này đội trưởng đội Pháp Tắc cuối cùng cũng phản ứng lại, đi đến bên cạnh Tô Minh, nói.
Hiện giờ 6800 quy luật của lầu Pháp Tắc đều trống không, không còn cái nào.
Đúng thế! Đội Pháp Tắc có thể bổ sung lại, nhưng mỗi lần chỉ được vài quy luật, nhiều nhất là hơn chục quy luật. Cứ cách mấy chục ngàn hoặc mấy trăm ngàn năm gặp một yêu nghiệt tuyệt thế như Hà Kim Thú là đội Pháp Tắc lại phải bổ sung lại mấy chục quy luật, họ có thể cắn răng chịu được.
Nhưng một lần phải bổ sung 6800 quy luật thì…
Đội Pháp Tắc lấy đầu bổ sung vào à?
Đội trưởng đội Pháp Tắc cũng sắp khóc đến nơi.
Đội Pháp Tắc của họ bắt đầu từ hôm nay chắc phải cày ngày càng đêm, mất tầm mấy chục triệu năm thì may ra mới bổ sung lại được lầu Pháp Tắc chăng?
Thật sự tưởng rằng quy luật dễ nắm bắt thế sao?
Đặc biệt là 300 quy luật ngoại vực.
“Khụ khụ! Một chút bất cẩn thôi”, Tô Minh ngại ngùng, nói.
Nói thật, anh định để lại những quy luật trùng lặp và vô dụng, nhưng không làm được.
Bởi những quy luật trùng lặp và vô dụng đó, khi gặp Pháp Tắc Trường Hà cứ như chuột gặp mèo, bị huyết mạch khống chế thì phải làm sao?
“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi xin lỗi, là tôi ngu dốt!”, lúc này ông Lâm đi lên, cung kính khom người, nói.
Ông ta thật sự khâm phục.
Trước đó ông ta còn nhắc Tô Minh phải lượng sức mình.
Nhưng hiện giờ thì…
“Ông Lâm quá lời rồi!”, Tô Minh cười nói. Anh biết, trước đó ông Lâm nhắc nhở mình cũng là ý tốt, nên anh cũng không trách cứ gì.
Lúc này Tô Minh lập tức nhìn về phía Hà Kim Thú.
“Cảm ơn lời chúc của anh”, Tô Minh nói. Trước khi vào lầu Pháp Tắc, Hà Kim Thú chúc Tô Minh với giọng bỡn cợt là chúc anh có thể phá được kỷ lục 69 quy luật.
Lời nói vừa dứt thì Hà Kim Thú như muốn suy sụp, như sắp bùng nổ.
Cũng may là Lưu Mộc Sàn đưa Hà Kim Thú đi.
Nếu không, Lưu Mộc Sàn chỉ e bắt đầu từ hôm nay trong lòng đồ đệ của mình sẽ có một bóng đen ngự trị.
Sau đó Tô Minh nhìn lên hư không rồi thoắt cái đi đến đó.
“Tống tiền bối!”, Tô Minh chào hỏi Tống Xạ Sơn, sau đó lại khom người với bốn lão quái vật ở xung quanh Tống Xạ Sơn: “Tô Minh kính chào các vị tiền bối”.
Ai nên lịch sự thì Tô Minh vẫn phải lịch sự.
“Cậu đúng là…”, Tống Xạ Sơn vừa tò mò vừa tự hào.
Tô Minh đúng là… Đã không ra tay thì thôi, mà ra tay thì kinh thiên động địa.
Một người có thể khiến lầu Pháp Tắc đứng sừng sững ở học viện Hỗn Độn mấy tỷ năm mà thành ra thế này…
Còn bốn lão quái vật nhìn Tô Minh với vẻ hứng thú.
“Chàng trai! Nói chuyện chút đi!”, một ông lão mắt chột mặc áo vải nói.
“Được ạ!”, Tô Minh vui mừng nói.
Anh cũng muốn nói chuyện.
Một giây sau, không gian đột nhiên xoay chuyển.
Tô Minh phát hiện mình đã đến núi sau trường.
Sau núi là một không gian khác biệt.
Ở đây cũng có núi, có sông.
Một không gian nhỏ.
Một không gian vô cùng yên tĩnh, vô cùng thú vị.
Ở bên cạnh hồ trong không gian nhỏ này có bốn túp lều tranh.
Bốn túp lều nối liền nhau vây quanh một bàn trà bằng gỗ.
“Cậu nhóc! Ngồi đi!”, bốn ông lão ngồi xuống rồi nói với Tô Minh.
Sau đó, ông lão áo vải giơ tay lên thì thấy trên bàn xuất hiện năm cái bát.
Ông ta vung tay cái nữa thì cách đó khá xa, một bình rượu hồ lô hóa thành luồng ánh sáng bắn lại phía tay ông ta.
Ông lão mở bình rượu ra, mùi rượu thơm lập tức tản ra.
“Rượu ngon!”, Tô Minh tán thưởng.
Ông lão đó rót rượu cho Tô Minh và ba lão quái vật còn lại.
“Uống nào!”, ông lão uống cạn rồi nói: “Cậu nhóc! Tôi là Lô Hư”.
Sau đó ông ta lần lượt giới thiệu ba lão quái vật còn lại: “Đây là Đồ Thương, Bạch Kiếm, Mục Huyền”.
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cũng đáp lời.
“Tô Minh! Với thực lực và thiên phú võ đạo của cậu thì không cần vào học viện Hỗn Độn làm gì, đến nền văn minh cấp hai là được rồi. Cậu đến học viện Hỗn Độn là có nguyên do đúng không?”, Lô Hư rót rượu cho mình, nói.
Chương 853: Thành trì bí ẩn dưới học viện Hỗn Độn
“Chắc tiền bối biết lý do chứ?”, mắt Tô Minh sáng lên, nói.
“Kiếp trước lúc cậu khai sáng ra nền văn minh Xương, bốn chúng tôi cũng đứng ở đằng xa nhìn hết cả quá trình, thu hoạch không nhỏ, đặc biệt là Bạch Kiếm. Ông ta là kiếm tu. Kiếp trước cậu là vô địch về kiếm đạo”, Lô Hư cười nói: “Vì vậy, cậu là ân nhân của bốn chúng tôi. Nhưng kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Kiếp này cậu là hậu bối, chúng tôi gọi là cậu nhóc cũng không sao chứ?”
“Không ạ!”, Tô Minh vui mừng đáp.
Quả nhiên, học viện Hỗn Độn có thứ mà mình muốn.
“Thiên nữ tiền bối chỉ dẫn cậu đến học viện Hỗn Độn là để giải phóng ký ức tiền kiếp trong thần hồn của cậu chăng?”, Lô Hư lại nói.
Lô Hư trong lúc nhắc đến thiên nữ Tạo Hóa thì trong mắt hiện ra vẻ kính sợ khó diễn tả.
Tô Minh gật đầu.
“Ký ức tiền kiếp của cậu hóa giải kiểu gì thì chắc chỉ cậu biết được thôi. Dù sao thì bản thân Thiên nữ tiền bối cũng không rõ, nếu không thì cô ta đã giúp cậu rồi. Vì vậy, chúng tôi càng không biết”, Lô Hư nói.
Tô Minh có chút thất vọng.
“Nhưng bốn chúng tôi biết được kiếm hồn của kiếm Xương tiền kiếp của cậu ở đâu?”, Lô Hư lại nói.
Gì cơ?
Tâm trạng của Tô Minh lập tức như từ địa ngục lên tới thiên đàng!
Anh lại vui mừng tột độ.
“Mong tiền bối nói giúp, tôi sẽ cảm kích không ngừng”, Tô Minh chắp tay, nghiêm túc nói.
“Tô Minh! Cậu có biết bên dưới ngọn núi lớn mà học viện Hỗn Độn tọa lạc là gì không?”, Lô Hư hỏi.
Tô Minh lắc đầu.
“Là một thành trì”, Lô Hư nói với giọng ngưng trọng.
Tô Minh nghiêm túc lắng nghe mà không chen vào.
“Kiếp trước, sau khi cậu khai thiên lập địa không bao lâu thì cậu đã chọn luân hồi trùng sinh. Còn bốn chúng tôi dưới sự dẫn dắt của chủ nhân đã lập nên học viện Hỗn Độn. Sau này chủ nhân của chúng tôi cũng rời khỏi học viện Hỗn Độn đến nền văn minh cao hơn. Ban đầu học viện Hỗn Độn này dựng nên vốn không phải để đào tạo học viên mà để trấn áp tộc ở thành trì bên dưới”.
Lô Hư chậm rãi nói: “Cậu nhóc! Cậu có biết mở ra một nền văn minh thì điều khó nhất là gì không? Không phải là lập nên các quy tắc hay trật tự, cũng không phải là thiên đạo, đại đạo, cũng không phải là bồi dưỡng sinh linh mà là lúc cậu sắp khai thiên lập địa thành công có bao nhiêu kẻ muốn cướp đoạt thành quả của cậu”.
“Kiếp trước, lúc cậu sắp thành công thì mấy người hầu của thiên nữ Tạo Hóa lại có ý đồ nhưng bị thiên nữ Tạo Hóa ngăn cản”.
“Mặc dù sau đó nền văn minh Xương mới ra đời vẫn còn non kém, mấy người hầu của thiên nữ Tạo Hóa lại một lần nữa có ý đồ đó”.
“Nhưng lúc đó đã không còn là lúc nguy hiểm nhất, bởi cậu có thể ra tay đối phó. Vì vậy, kiếp trước cậu có thể dễ dàng đánh bại được bốn người hầu của Thiên nữ tiền bối”.
…
Tô Minh có chút hiểu ra.
Lúc mình khai thiên lập địa ở kiếp trước, lúc nền văn minh Xương sắp ra đời thì có kẻ có ý đồ xấu?
“Nhưng lúc quan trọng nền văn minh Xương sắp ra đời thì có rất nhiều người ra tay. Tất nhiên, kiếp trước cậu có thực lực vô cùng khủng khiếp, một đường kiếm đạo vô tình là có thể giết hết”.
“Nhưng bởi vì lúc quan trọng nhất cậu dùng hết sức lực bảo vệ nền văn minh Xương được thuận lợi nên chỉ dùng một phần sức lực đối phó với đám người đó, vì vậy lúc đối phó vẫn có kẻ chạy thoát được”.
Tô Minh gật đầu.
“Những kẻ đó vốn không có vấn đề gì. Dù sao cậu chỉ dùng chút sức lực đối phó với họ đã có thể giết chết hoặc khiến họ bị thương nặng, huống hồ nền văn minh Xương đã được khai sáng. Họ sợ đến nỗi không có tâm can báo thù, chỉ muốn chạy trốn thật xa”.
“Nhưng nền văn minh Xương ra đời chưa lâu thì cậu lại chọn luân hồi trùng sinh, thiên nữ Tạo Hóa cũng thế”.
“Lần này thì những kẻ đó lại quay lại. Để báo thù cậu, chúng định hủy diệt nền văn minh Xương”.
“Còn cậu, kiếp trước đang trong quá trình luân hồi, cũng có sắp xếp về sau. Người mà cậu sắp xếp chính là chủ nhân của chúng tôi, cũng chính là người sáng lập ra học viện Hỗn Độn. Ông ta ra tay trấn áp những kẻ đó”.
“Nhưng lúc đó thực lực của chủ nhân chúng tôi cùng lắm cũng trấn áp được chúng thôi chứ không đủ sức lực để giết hết bọn chúng. Lúc bị bức ép quá, cũng chỉ có thể dùng đại thần thông để dùng ngọn núi lớn trấn áp đám người đó và bảo vệ nền văn minh Xương. Ngọn núi này từ đó có tên là núi Trấn Thủ”.
“Sau đó, trước khi chủ nhân của chúng tôi rời khỏi học viện Hỗn Độn cũng bảo chúng tôi làm những chuyện để bảo vệ núi Trấn Thủ”.
“Đồng thời còn bồi dưỡng một số sinh linh trong nền văn minh Xương, hơn nữa học viện Hỗn Độn càng lúc càng mạnh, có thể trấn áp được đám ở bên dưới thành trì kìa”.
“Thời gian dần trôi, đám người ở bên dưới núi Trấn Thủ cũng lập nên không gian riêng ở bên dưới, xây dựng thành trì, phát triển theo từng thời đại”.
“Một tỷ năm sau đến thời đại bây giờ, bên dưới núi Trấn Thủ đã có một thành trì với một chục triệu người, vô cùng khủng khiếp”.
“Thành trì bên dưới bốn chúng tôi gọi là thành Hủy Diệt. Bởi vì đám người đó luôn muốn hủy diệt nền văn minh Xương”.
…
Tô Minh đã hiểu ra nhưng chuyện này có liên quan gì đến kiếm hồn?
Quả nhiên Lô Hư suy nghĩ một lát rồi nói: “Kiếp trước cậu coi kiếm Xương là sinh mạng của mình. Sau khi luân hồi trùng sinh còn mang theo cả nó và đã thành công. Nhưng….”.
Chương 854: Tôi muốn xuống dưới cứu kiếm hồn
“Nhưng cậu lại luân hồi trùng sinh đến nơi của một trong những kẻ chạy trốn đó. Đó là một bà lão. Kiếp trước cậu từng phá nát căn cơ võ đạo của bà ta, còn khiến bà ta mãi mãi mất đi cánh tay phải. Bà lão đó cũng là kiếm tu”.
Trùng hợp vậy sao?
“Ban đầu, chỉ e là kiếm hồn của kiếm Xương vẫn chưa đánh thức ký ức tiền kiếp, vì vậy nó chỉ có thể an tâm trở thành kiếm hồn trong kiếm của bà ta”.
“Nhưng sau này khi kiếm hồn của kiếm Xương được ký ức tiền kiếp thức tỉnh nên nó muốn trốn khỏi thành Hủy Diệt. Tất nhiên là không thành công”.
“Không những không thành công, bởi vì kiếm hồn đánh thức ký ức tiền kiếp, trong lúc chạy trốn thi triển ra chiêu thức đều là thi triển lúc cậu dùng kiếm Xương ở kiếp trước”.
“Vì vậy những kẻ chạy trốn kia và cả hậu thế của chúng đều biết nguồn gốc kiếm hồn của kiếm Xương”.
…
Tô Minh chau mày lại.
“Sau khi biết lai lịch, đám người đó và cả hậu thế của họ, một mặt thì khao khát giết chết kiếm hồn của kiếm Xương nhưng càng muốn có được kiếm quyết mà cậu thi triển ở kiếp trước”.
“Tất nhiên kiếm hồn của kiếm Xương không muốn”.
“Cuối cùng, vì tránh giao ra kiếm quyết nên đám chạy trốn và hậu thế của họ đã dùng đến lò luyện hồn Lục Đạo.
“Lò luyện hồn Lục Đạo là khắc tinh khủng khiếp của hồn thể, có thể dễ dàng trấn áp kiếm hồn kiếm Xương. Hiện giờ mỗi ngày kiếm hồn đều ở trong lò luyện hồn Lục Đạo, bị Lục Đạo trong lò luyện đập nát”.
“Từ đó bị bức ép”.
“Nhưng kiếm hồn đến bây giờ vẫn chưa bị khuất phục. Đến giờ, điều dễ nhìn thấy trong thành Hủy Diệt chính là lò luyện hồn Lục Đạo bị treo lơ lửng ở đó”.
Trong lúc nói, Lô Hư nói với giọng vô cùng kính phục đối với kiếm hồn kiếm Xương.
“Tôi muốn xuống dưới”, Tô Minh ngưng giọng nói.
Anh không đợi được nữa, sát ý đã sục sôi.
“Không được!”, Lô Hư lắc đầu nói: “Cậu nhóc! Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu nhưng hiện giờ mà xuống thì không cứu được kiếm hồn kiếm Xương mà còn tự tìm cái chết”.
“Cậu nhóc! Kẻ thù kiếp trước của cậu ở trong thành Hủy Diệt cũng chính là những kẻ từng chạy trốn khi giao đấu với cậu chỉ còn lại mấy người. Thời gian dần trôi, bởi vì kiếp trước bị cậu đánh trọng thương dẫn đến thọ nguyên không đủ, phần lớn không sống nổi bao lâu nhưng vẫn cố sống. Hiện giờ cậu mãi mãi không phải là đối thủ của chúng. Huống hồ, hậu thế của những kẻ đó cũng không phải là người mà cậu có thể so sánh được”, Bạch Kiếm nói, giọng nói lạnh lùng nhưng trong giọng nói là vẻ quan tâm và nhắc nhở.
“Những kẻ trong thành Hủy Diệt mạnh đến nỗi nào?”, Tô Minh hỏi. Mặc dù đã không đợi được nhưng anh vẫn rất bình tĩnh.
“Không chỉ có một người ở cấp bậc Tiên Vương đâu”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói.
Cấp bậc Tiên Vương?
Sau cấp bậc Tiên Nhân là cấp bậc Tiên Vương.
Sắc mặt Tô Minh có chút khó coi.
Nếu là cấp bậc Tiên Vương thì rõ ràng hiện giờ anh không phải là đối thủ, cách biệt quá lớn.
Nhưng lẽ nào cứ để mặc kiếm hồn sống không bằng chết ở dưới đó.
Tô Minh trầm ngâm.
“Cậu nhóc! Đừng gây áp lực cho mình. Cậu rất ưu tú, theo như tôi thấy thì hiện giờ cậu còn giỏi hơn cả kiếp trước của mình”, Lô Hư nói tiếp: “Hơn nữa, hiện giờ kể cả cậu muốn xuống dưới cũng không thể. Bốn chúng tôi thật sự có cách đưa cậu xuống dưới nhưng cần có thời gian nhất định. Đợi đến lúc núi Trấn Thủ yếu nhất thì mới có cách đưa cậu xuống. Cứ 999 năm vào ngày trăng rằm sẽ là lúc núi Trấn Thủ yếu nhất. Hiện giờ cách lúc đó vẫn còn hơn 743 năm. Ít nhất cậu cũng phải đợi sau 743 năm mới có thể xuống”.
Tô Minh gật đầu.
Anh nắm chặt nắm đấm nhưng lại bình tĩnh lại.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Nếu bồng bột cũng không giải quyết được vấn đề.
“Cảm ơn bốn vị tiền bối”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi chắp tay nói.
“Cậu nhóc! Trong 700 năm nay thực lực của cậu chắc vẫn có thể tăng thêm một chút, nếu không thì không đủ đến thành Hủy Diệt đâu. Nếu cậu muốn thì tôi bằng lòng chỉ dẫn cho cậu, không khiến cậu thất vọng đâu”, Bạch Kiếm đột nhiên nói.
“Tất nhiên là tôi muốn rồi ạ”, Tô Minh không nhìn thấy rõ cảnh giới của bốn người này nhưng trực giác nói cho anh biết, chắc họ đều ở cảnh giới Tiên Vương.
Trong đó, Bạch Kiếm là cường giả vô cùng giỏi về kiếm đạo.
Bởi vì, kể cả mình có kiếm ý Thất Đoạn đỉnh phong nhưng lúc này ở trước mặt Bạch Kiếm vẫn có cảm giác kiêng kị và nguy hiểm.
Hiển nhiên, Bạch Kiếm về kiếm đạo có thực lực hơn hẳn mình.
Đúng lúc này…
“Này cậu nhóc! Cậu gặp phiền phức rồi! Xem ra cậu thật sự đắc tội với Mộng Li Khinh Đàn rồi đấy. Chẳng phải nói là trong vòng ba tháng sẽ chiến đấu với cậu sao? Không ngờ mới mấy ngày mà cô ta đã quay về rồi”, Lô Hư đột nhiên đứng dậy, cười nói. Trong lời nói có chút kiêng kị.
“Mộng Li Khinh Đàn không đơn giản! Tô Minh! Nếu cậu muốn thắng thì khó lắm đó. Nhưng cậu giao đấu với cô ta một lần cũng tốt, thu hoạch không ít đâu”.
“Đến nhanh vậy sao?”, Tô Minh cười nói: “Bốn vị tiền bối! Tôi xin ra ngoài ứng chiến”.
Đúng lúc này…
Cả học viện Hỗn Độn một phen chấn động.
What!
Mộng Li Khinh Đàn quay về rồi!
Cách một trăm ngàn năm mà quay về rồi…
Nhất thời, gần như tất cả học viên và những lãnh đạo như Tống Xạ Sơn đều nhìn về hướng đó.
Khinh Đàn các là nơi ở của Mộng Li Khinh Đàn. Mặc dù thời gian dài không có ai ở nhưng vẫn để không, chính là đợi một ngày nào đó Mộng Li Khinh Đàn quay về.
Lúc này, Mộng Li Khinh Đàn đã xuất hiện ở trước Khinh Đàn các. Bên cạnh cô ta có hai người con gái vô cùng xinh đẹp, khí chất hơn người.
Hai cô gái này đứng hai bên Mộng Li Khinh Đàn. Nói là tỳ nữ thì không đúng, nếu không phải là tỳ nữ thì chắc chắn là coi Mộng Li Khinh Đàn là chủ.
Hóa ra, hai cô gái này là thành viên của Vô Song Minh nhưng không phải là học viên của học viện Hỗn Độn.
Bởi vì mặc dù Vô Song Minh được thành lập ở học viện Hỗn Độn nhưng sau này trọng điểm phát triển ở nền văn minh cấp hai, ở bên ngoài cũng thu nhận một số yêu nghiệt siêu cấp.
Chương 855: Giao đấu
Hai cô gái này, một người tên là Liễu Nhiên, một người tên là Tiêu Đình. Cả hai đều là yêu nghiệt bên trong nền văn minh cấp hai.
Hai cô gái cũng tuổi cũng tương đương với Mộng Li Khinh Đàn.
Nhưng đã là cấp bậc bán bộ Tiên Nhân.
Có chút dọa người.
Không, là vô cùng vô cùng dọa người, phải biết rằng ngay cả ba phó viện trưởng Tống Xạ Sơn, Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn của học viện Hỗn Độn này cũng không đến tầng bán bộ Tiên Nhân.
Ngoại trừ hai thuộc hạ nổi bật này.
Ở bên cạnh Mộng Li Khinh Đàn còn có một người đàn ông dung mạo anh tuấn, sắc mặt tinh xảo giống như pho tượng, khí chất càng ngạo nghễ lại thêm xuất trần thoát tục, trên mặt có nụ cười ấm áp ôn hòa, nhưng mùi vị này cho người ta loại cảm giác xa cách.
Tóc của người đàn ông là màu thuần tím, trên tay phải còn đeo một chiếc bao tay cũng màu tím thuần.
Tay trái thì cầm một trảm đao, trảm đao thoạt nhìn rất bình thường, ngay cả một chút khí tức mũi nhọn cũng không có, giống như một đao thép thông thường.
“Cửu minh chủ, ngài… ngài quả thật là đến đây khiêu chiến một tu giả võ đạo?”, Liễu Nhiên mở miệng, có chút không hiểu, cô ta lần đầu đến quê hương của Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn. Đến lúc này cô ta tùy tiện cảm nhận một vài học sinh bên trong học viện này thì bối rối, đây cũng quá yếu rồi?
Yếu như vậy.
Nơi này còn nghe nói có một học sinh nhỏ tuổi chưa đến ba mươi tuổi đã đùa cợt trêu chọc Cửu minh chủ, còn đồng ý muốn đánh một trận với Cửu minh chủ?
Cái này...
Đây không phải là náo loạn sao?
Đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Quan trọng là Cửu minh chủ còn nghiêm túc như vậy?
Thật sự trở lại?
Cửu minh chủ rất bận rộn.
Nhưng đã trở lại.
Chỉ để đi chiến một trận với tiểu tử chưa đến ba mươi tuổi trong một học viện của một nền văn minh cấp một?
Là Cửu minh chủ điên rồi?
Hay là bọn họ điên rồi.
Cạn lời.
Cửu minh chủ mạnh như nào, Liễu Nhiên bọn họ rõ ràng nhất!
“Các cô này, Khinh Đàn là nhớ nhà, về thăm nhà một chút, thuận tiện chỉ điểm học đệ không biết trời cao đất dày kia mà thôi”, một bên, người đàn ông tóc tím vô cùng anh tuấn lên tiếng cười nói, nụ cười này Liễu Nhiên cũng phải nhìn đến ngây ra, thật sự rất anh tuấn, rất ấm áp.
Đáy lòng Liễu Nhiên thật không hiểu nổi, vì sao Cửu minh chủ luôn không bằng với theo đuổi của lòng Lục minh chủ!
Hóa ra người đàn ông tóc tím là Lục minh chủ của Vô Song Minh.
Tên là Ứng Huyền.
Cho dù là ở trong Vô Song Minh, Lục minh chủ Ứng Huyền cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Chiến tích của Ứng Huyền cho dù tường thuật một ngày cũng không kể hết.
Thật sự là hoàn mỹ, thật sự là vô địch.
Bất kỳ yêu nghiệt thiên tài nào ở trước mặt Ứng Huyền đều là mảnh vụn!
Ở trong Vô Song Minh nhiều thiếu nữ như Liễu Nhiên v.v… cũng thầm mến Ứng Huyền, nhưng Ứng Huyền chỉ nhất lòng với Mộng Li Khinh Đàn.
Cực kỳ si tâm.
Nhiều năm như vậy một mực theo đuổi Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn.
Hơn nữa Ứng Huyền theo đuổi không phải mặt dày quấn mãi không buông như Mộc Xuân Phong, mà là phong độ nhẹ nhàng khiến cho người ta cũng không ghét.
Không biết bao nhiêu cô gái trong Vô Song Minh hâm mộ đến chết Mộng Li Khinh Đàn.
Đương nhiên Cửu minh chủ Mộng Li Khinh Đàn cũng cực kỳ ưu tú, mặc dù cô ta hầu như đều đeo khăn che mặt, nhưng vẫn luôn có lời dồn dung nhan tuyệt mỹ của Mộng Li Khinh Đàn còn đẹp hơn thần nữ Nguyệt cung.
Cho nên ở bên trong Vô Song Minh, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Lục minh chủ và Cửu minh chủ là trời sinh một đôi, là kim đồng ngọc nữ.
Đáng tiếc, Mộng Li Khinh Đàn gần như cũng không muốn yêu đương.
Lục minh chủ theo đuổi nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả.
Nhưng bên trong Vô Song Minh, tất cả mọi người đều tin chắc rằng, trừ phi Mộng Li Khinh Đàn cả đời không tìm người tình, nếu không thì nhất định chính là Ứng Huyền.
Ngay chính lúc này.
Mộng Li Khinh Đàn che khăn sau khi liếc nhìn Khinh Đàn các của mình, cuối cùng dừng lại, không lựa chọn tiến vào Khinh Đàn các.
Mà là quay đầu.
Hướng về phía không khí nói: “Tô Minh, Mộng Li Khinh Đàn tôi tới rồi, như ngươi mong muốn, trong ba tháng đã tới rồi, không, là trong vòng mười ngày đã tới rồi, anh không đợi kịp cùng đánh một trận với tôi, Mộng Li Khinh Đàn tôi cũng vậy!”
Âm thanh của Mông Li Khinh Đàn rất lạnh.
Trong giọng lạnh đè nén tức giận.
Cô ta luyến tiếc thiện ý.
Kết quả bị Tô Minh oán hận một trận.
Không thể nhẫn nhịn.
“Khinh Đàn sư tỷ, tôi chờ cô ở võ đạo”, giọng nói của Mộng Li Khinh Đàn vừa dứt, một giọng nói nhàn nhạt, ung dung, tùy ý, tự tin vang lên, truyền khắp cả một học viện.
Đài võ đạo chính là đài khiêu chiến bên trong học viện Hỗn Độn.
Lúc này.
Tô Minh đứng trên đài võ đạo, lẳng lặng nhìn những học sinh của học viện Hỗn Độn từ bốn phương tám hướng tụ tập đến xung quanh sân võ đạo, sắc mặt an tĩnh, mặt lộ chút khẽ cười.
Rất nhanh.
Trên sân võ đạo, biển người tấp nập.
Chỉ cần là lúc này, người của học viện cho dù là đệ tử của viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện, chân viện hay là trưởng lão cao cấp, phó viện trưởng, tất cả đều đến.
Một người chưa đến ba mươi tuổi, ngươi mang kiếm ý đỉnh phong thất đoạn, một kiếm chém đứt núi Võ Đạo, trong mấy phút nuốt chửng toàn bộ đệ nhất yêu nghiệt có từ trước đến nay của 6800 quy luật trong lầu pháp tắc.
Một người là đệ nhất chân bảng cường thế chiếm đoạt một thời gian dài, Cửu minh chủ trẻ tuổi nhất Vô Song Minh tử trước đến nay, Mộng Li Khinh Đàn danh tiếng tồn tại như thần minh trong học viện Hỗn Độn.
Hai người đánh một trận.
Có thể tưởng tượng được náo nhiệt như thế nào.
Nhất là sau khi Tô Minh đã hấp thụ được 6800 quy luật, để cho các học sinh và tầng lớp cao cấp của học viện Hỗn Độn vốn cảm thấy Tô Minh sợ là một chiêu không thể đi trong tay Mộng Li Khinh Đàn có một chút mong đợi.
Có lẽ, ngộ nhỡ Tô Minh có thể sáng tạo ra kỳ tích không?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin Tô Minh có thể hấp tụ toàn bộ quy luật trong lầu chứ?
Bình luận facebook