• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (23 Viewers)

  • Chương 1026-1030

Chương 1026: Sát tâm

“Là anh!”, Huyền Diễm Thiên Lan vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ánh mắt tràn ngập hận ý và sát ý, nhìn chằm chằm Tô Minh, cả giọng nói cũng tràn đầy tà khí.

Nhưng ngay sau đó, Huyền Diễm Thiên Lan nghĩ đến điều gì đó, vô thức nhìn vào tay của Tô Minh, bàn tay đó đang cầm lấy thanh kiếm... đôi mắt đẹp của cô ta run rẩy như sắp nổ tung.

“Suỵt, đợi một chút...”, cùng lúc đó, vẻ mặt của Tô Minh đột nhiên trở nên kỳ lạ, tạm thời thu lại sát tâm và sát ý với Huyền Diễm Thiên Lan. Lúc này, anh có chuyện quan trọng hơn.

Kiếm tâm của anh bây giờ đang run rẩy điên cuồng, đến cả kiếm hồn Xương kiếm được tu luyện từ Ma La Kiếm cũng vang lên âm thanh ngạc nhiên.

Đồng thời, kiếm nguyên trong cơ thể cũng rung động mạnh mẽ, mà tất cả những thứ này dường như đều xuất phát từ thanh kiếm mà anh vô tình, không cẩn thận, tùy tiện đặt tay lên.

Thế nên, Tô Minh ra dấu im lặng với Huyền Diễm Thiên Lan, sau đó, khẽ quay đầu, nhìn về phía thanh kiếm bên cạnh.

Anh nắm lấy chuôi kiếm của thanh kiếm này theo bản năng.

Sau đó...

“Xoẹt!”, khi Tô Minh vừa nắm lấy chuôi kiếm, thanh kiếm giống như bừng tỉnh sau giấc ngủ say, đột nhiên sáng bừng lên, kiếm vận thành một đường, kiếm hà bao phủ, kiếm lôi cuồn cuộn.

Hiệu ứng hình ảnh cực kỳ cường điệu.

Cường điệu đến mức, cả thế giới, vạn vật dường như trở thành một thanh kiếm.

Như thể kéo tất cả mọi người vào thế giới kiếm đạo.

Toàn bộ Vô Lượng kiếm thành đều đang gào thét.

Tất cả đều đang gào thét.

Tất cả đều chấn động do rung động của thanh kiếm này, tất cả đều cộng hưởng.

“Không ổn!”, khuôn mặt xinh đẹp của Huyền Diễm Thiên Lan tràn đầy vẻ kinh hãi và không cam lòng. Bởi vì cô ta ở quá gần thanh kiếm đó, bây giờ, cô ta chỉ cảm giác thanh kiếm đó bạo phát ra kiếm đạo trảm ý không thể tưởng tượng nổi, mà cô ta, là người đứng đầu mũi sào.

Huyền Diễm Thiên Lan cố gắng vận hành Hồng Mông Thể.

“Bùm...”

E là Hồng Mông Thể vốn mới đang ở giai đoạn thứ nhất đã phải chịu kích thích sinh tử, đột nhiên lại bạo phát lớn mạnh vào lúc này, đạt đến giai đoạn thứ hai.

Có thể gọi là biến chất, đến cả huyết mạch của cô ta cũng bị Hồng Mông hóa rồi.

Thế nhưng…

Vẫn chưa đủ, cô ta vẫn bị trọng thương như cũ.

Hồng Mông Thể gần như bị tan vỡ bởi tác động của kiếm mang từ thanh kiếm đó.

Còn có cả thân thể Vạn Hoa Tiên kia nữa, không dễ gì mới phá được Thân thể Vạn Hoa Tiên ngưng tụ kia thành trăm mảnh, gần như toàn bộ Vạn Hoa tiên nguyên đều bị dùng làm lá chắn phòng ngự vì muốn chắn lại kiếm mang này, theo đó cũng bị nghiền nát.

Giữa lúc sinh tử, Huyền Diễm Thiên Lan thi triển rất nhiều chiêu thức, át chủ bài, cô ta còn dùng cả Hồng Mông Hỏa đã tiến hóa cấp Bất Diệt Hỏa đỉnh phong...

Tuy vậy, Huyền Diễm Thiên Lan vẫn bị trọng thương!

Trọng thương đến mức sắp chết!

Lại một lần nữa bị tổn thương đến căn cơ.

Đạo tâm của Huyền Diễm Thiên Lan, giờ phút này, dường như cũng tan ra, cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm, có trời mới biết cô ta ôm lấy bao nhiêu tự tin và kỳ vọng? Ai mà ngờ, những thứ đó lại chẳng là cái thá gì...

Vận Mệnh kiếm thể mà cô ta vô cùng tự tin, đó là Vận Mệnh kiếm thể đó, vậy mà cũng không thể nào lại gần thanh kiếm kia. Thế mà Tô Minh tùy tiện là có thể tiếp xúc với thanh kiếm đó, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng cầm thanh kiếm đó, rồi đánh thức nó!

Dựa vào cái gì chứ?

Huyền Diễm Thiên Lan cô ta kém hơn Tô Minh sao?

Hơn nữa, điều khiến Huyền Diễm Thiên Lan muốn ói máu, tức giận suýt nữa tẩu hỏa nhập ma chính là, Tô Minh không những làm loạn lễ chọn kiếm của cô ta, mà còn khiến cô ta bị thương vì thanh kiếm đó, để những kinh nghiệm, thu hoạch của cô ta một lần nữa hóa thành hư không.

Huyền Diễm Thiên Lan lại một lần nữa muốn khóc.

Dựa vào cái gì chứ?

Chẳng lẽ đối phương là sát tâm của cô ta hay sao?

Như vậy cũng bắt nạt người khác quá đáng quá đó.

Điều càng kỳ quái hơn chính là, nơi này là Vô Lượng kiếm thành ở nền văn minh cấp ba cách xa nền văn minh cấp hai kia!

Trong khoảng không vô tận, giữa nền văn minh này với nền văn minh khác có khoảng cách rất lớn. Hơn nữa khoảng cách cũng rất xa, 99,99999% nền văn minh, đến cả ba mươi tỷ, năm mươi tỷ nền văn minh cũng có thể không tiếp xúc và giao thoa với nhau, bởi vì, khoảng không quá lớn, cũng như quá vô tận.

Mà cô ta và Tô Minh, chẳng lẽ là nghiệt duyên sao?

Mới có mấy ngày chứ?

Khoảng không mênh mông, vô số nền văn minh, sao có thể gặp nhau lần thứ hai trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Huyền Diễm Thiên Lan căm uất đến mức chỉ hận không thể tập trung học tổ chú tâm kinh, chỉ lo chửi rủa Tô Minh.

Đừng bắt nạt người khác như vậy chứ.

Cũng may, cho dù Huyền Diễm Thiên Lan có tức giận, không cam lòng đến mức nhập ma. Nhưng đến cùng cô ta cũng là truyền nhân thứ nhất của Hồng Mông Thể cấm kỵ, đến cuối cùng cũng là người mang vận mệnh trời sinh, bây giờ, trong đầu vẫn còn sót một tia lý trí.

Chính là dựa vào tia lý trí này...

Trốn!

Chạy trốn mà không quan tâm tất cả mọi thứ.

Nhân lúc Tô Minh không thể để tâm đến cô ta, cô ta muốn trốn.

Chỉ cần chạy trốn thôi, tương lai, mới có cơ hội giết chết Tô Minh, đúng không?

Tất nhiên, sâu thẳm trái tim cô ta cũng đã nổi lên tâm trạng thê lương và bất lực.

Mặc dù vừa rồi cô ta không giao thủ với Tô Minh.

Nhưng chỉ dựa vào việc Tô Minh tùy tiện nắm lấy, thức tỉnh thanh kiếm kia, cũng đủ chứng minh cho dù gần đây cô ta có chu thiên kỳ ngộ, tiến bộ rất nhiều thì e rằng bản thân hiện tại còn kém xa so với Tô Minh.

Không chấp nhận không được.

Huyền Diễm Thiên Lan đang tiến bộ với tốc độ điên cuồng, mà tên Tô Minh đáng chết vạn lần này cũng đang điên cuồng, có khi còn tiến bộ điên cuồng hơn.

Huyền Diễm Thiên Lan muốn một ngày nào đó có thể giết chết Tô Minh, muốn báo thù, còn muốn tiếp tục cố gắng.

Nhưng bây giờ, không đủ!

“Lần sau gặp lại, tôi, Huyền Diễm Thiên Lan thề! Chắc chắn sẽ không chạy trốn như thế này, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ như sắp chết thế này, chắc chắn sẽ không chật vật như thế này! Tôi thề!”, Huyền Diễm Thiên Lan thề.

Cô ta chạy trốn rồi.

Tô Minh không quan tâm, cũng không có thời gian quan tâm.

Bởi vì, khi anh cầm lấy, đánh thức thanh kiếm kia, cũng bắt đầu tiếp nhận kế thừa thanh kiếm đó.

Thanh kiếm, tên là “Vô Lượng”.

Hợp với Vô Lượng kiếm thành.

Quả nhiên là có Vô Lượng kiếm, mới có Vô Lượng kiếm thành.

Thanh kiếm này, có cấp bậc rất cao.

Cao đến mức dọa người…
Chương 1027: Ghen tỵ

Hiện giờ, trong nền văn minh cấp hai, tổ khí cơ bản đã đến cực hạn, hơn nữa, dù là thế lực đứng đầu của nền văn minh cấp hai cao cấp nhất, như Tiên quốc của nền văn minh Trạch, dù cũng có thể có vài tổ khí, hơn nữa, đều là những tổ khí sơ kỳ, trung kỳ.

Còn tổ khí hậu kỳ và đỉnh phong đã biến mất ở trong nền văn minh cấp hai.

Còn trong nền văn minh cấp ba, chí bảo của tổ khí hậu kỳ và đỉnh phong kỳ vẫn còn, nhưng cũng rất hiếm thấy.

Mà kiếm Vô Lượng, chính là tổ khí siêu việt.

Tổ khí là “chí bảo thủy nguyên” trong truyền thuyết.

Chí bảo cấp bậc thủy nguyên, nếu như có thể phát huy toàn bộ năng lực, thì có thể giết chết tiên tổ đỉnh phong trong chớp mắt, cũng có thể chôn vùi một nền văn minh cấp ba trong nháy mắt, chỉ cần tưởng tượng là thấy kinh khủng.

Thanh kiếm Vô Lượng này, không chỉ là chí bảo thủy nguyên, hơn nữa còn là chí bảo thủy nguyên đỉnh phong.

Thanh kiếm có cấp bậc như vậy thì đừng nói là nền văn minh cấp ba, cho dù có trong nền văn minh cấp bốn hay không cũng không thể xác định.

Thanh kiếm này không chỉ kinh người ở cấp bậc, mà nó đã ngủ say vài tỷ năm, mặc dù thân kiếm chưa nhập linh, nhưng ngày đêm hấp thụ linh khí đất trời, nhật nguyệt tinh hoa, vạn vật đạo vận, ức vạn kiếm quang...

Tất cả những thứ đó đều có trong kiếm thể.

Dần dần hình thành kiếm phôi.

Đúng vậy.

Kiếm phôi trong truyền thuyết.

Kiếm phôi cũng là một thứ hiếm có, đối với kiếm tu, kiếm phôi chắc chắn là chí bảo vô thượng.

Cho dù là Tô Minh, nhìn thấy kiếm phôi cũng thấy thèm.

Nhưng đáng tiếc, anh vẫn chưa có cơ hội có được nó.

Không ngờ...

Tìm mỏi mắt cũng không thấy, không tốn sức lại tìm ra.

Hơn nữa, nếu người khác sở hữu kiếm phôi, có lẽ phải dùng cả một đời là vài tỷ năm để dung hòa, luyện hóa.

Nhưng đối với Tô Minh, có được kiếm phôi, anh cũng không cần dung hòa, luyện hóa, dùng kho tàng huyết mạch trấn áp, sau đó, dùng kiếm tâm phôn thệ là được.

Có thể là vậy.

Thật ra kiếm tâm chính là thành phẩm trưởng thành của kiếm phôi.

Thế nhưng, kiếm tâm là ngưng tụ hậu thiên.

Nếu là kiếm phôi, thì phần lớn đều là vật tiên thiên.

Nói tóm lại, về cơ bản, kiếm phôi cao cấp hơn kiếm tâm, thế nhưng, kiếm phôi là ấu thể, còn kiếm tâm là phiên bản trưởng thành hơn.

Tô Minh thôi động kiếm tâm của mình nuốt lấy kiếm phôi!

Kiếm tâm sẽ có một sự thay đổi hoàn toàn về thể chất. Từ hậu thiên biến thành tiên thiên.

Một khi thành công, thì sẽ có rất nhiều lợi ích, trực tiếp nhất chính là cấp độ của kiếm nguyên trong kiếm tâm sẽ tăng thêm vài cấp nữa.

Cách đó không xa.

Khuôn mặt của Tiêu Quân ảm đạm bất định, mặc dù ông ta đã cố gắng khống chế, nhưng trong lòng lại xuất hiện sự ghen tị, chấn động, không cam chịu.

Ông ta cũng hiểu rất rõ về kiếm Vô Lượng, thậm chí còn là thành chủ.

Chính vì hiểu rõ, nên biết kiếm Vô Lượng trái đạo trời như thế nào.

Ông ta nằm mơ cũng muốn có được nó.

Trước đây ông ta đã từng thử qua rất nhiều cách, nhưng cũng không thành công.

Cuối cùng cũng chỉ có tuyệt vọng.

Nên ông ta từ bỏ.

Ông ta cho rằng, trên thế gian không một ai có thể có được sự đồng ý của kiếm Vô Lượng, càng đừng nói đến nắm lấy hay đánh thức kiếm Vô Lượng, cho dù là lại gần kiếm Vô Lượng trong vòng một bước cũng không ai có thể làm được.

Thực tế đúng là vậy, trong hơn một tỷ năm qua, vô số yêu nghiệt kiếm đạo đã từng thử chọn kiếm, nhưng kết quả ai cũng thấy được, cho dù là Huyền Diễm Thiên Lan trước đó, mình mang Vận Mệnh kiếm thể cũng chỉ có thể đến bước thứ hai rồi dừng lại.

Đúng như chúng ta tưởng tượng.

Nhưng không ngờ.

Hiện giờ...

Tiêu Quân chỉ hận không thể ra tay ngay lúc này!

Đi cướp lấy thanh kiếm.

Thế nhưng.

Ông ta không làm được.

Lúc này, kiếm Vô Lượng lại được đánh thức, vô số kiếm mang và kiếm vận hình thành một cái bọc truyền thừa, bao lấy Tô Minh.

Ai cũng không thể làm phiền Tô Minh, nếu không thì kiếm Vô Lượng sẽ tấn công.

Nghĩ đến đòn tấn công của kiếm Vô Lượng, Tiêu Quân dù tuyệt vọng, ghen tị đến mức điên cuồng cũng không dám!

Sẽ chết người đó!

“Không vội, không vội, không vội, đợi thằng nhãi đó tiếp nhận hoàn toàn kế thừa, thì nghĩ cách lấy kiếm Vô Lượng”, Tiêu Quân tự an ủi trong lòng: “Thằng nhãi này chỉ khoảng 30 tuổi, dù hắn có thể đánh thức kiếm Vô Lượng, vô địch trong thiên phú kiếm đạo, cũng không là sâu bọ gì trong cảnh giới Tiên Tôn, đợi đến khi kết thúc kế thừa, không có kiếm mang của kiếm Vô Lượng bao bọc bảo vệ, hắn sẽ là con kiến chờ giết thịt”.

Chỉ có nghĩ vậy, Tiêu Quân mới có thể bình tâm được một chút.

Ông ta không khỏi nhìn về phía Tống Cẩm Phồn: “Cẩm Phồn, hắn là...”

“Sư phụ, anh ấy là người đàn ông của con! Anh ấy là Tô Minh! Anh ấy có lợi hại không? Đến việc nhấc kiếm còn làm được!”, Tống Cẩm Phồn cực kỳ kích động, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, không khống chế được nên run nhẹ, khuôn mặt lộ vẻ kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo.

Vốn dĩ, cô ta còn lo Tô Minh sẽ không được sư phụ đồng ý.

Nhưng không ngờ...

Người đàn ông của cô ta, rất mạnh mẽ.

Quả thực là bất khả chiến bại.

Trên trái đất, thì vô cùng ưu tú, đến Vô Lượng kiếm thành cũng như thế.

“Rất ưu tú!”, Tiêu Quân khen ngợi.

“Rất ưu tú, ưu tú đến mức khiến người khác ghen ghét, thế nhưng, cây cao đón gió, quá ưu tú cũng là một sai lầm. Đặc biệt là loại người ưu tú còn chưa trưởng thành hoàn toàn đã lộ ra ngoài như vậy...”, Bạch Mộc Huyên lẩm bẩm, không khỏi liếc sang Trần Sắc, Tư Đồ Diên bên cạnh.

Dù Trần Sắc và Tư Đồ Diên che giấu kỹ đến đâu.

Bạch Mộc Huyên cũng cảm nhận được sự ghen tị, kiêng kị và tham lam của hai người.

Họ ghen tị vì câu nói của Tống Cẩm Phồn: “Anh ấy là người đàn ông của con!”

Kiêng kị vì thiên phú trời ban của Tô Minh.

Tham lam vì Tô Minh có được thanh kiếm kia.

“Ánh mắt của tiểu sư muội rất tốt, đáng tiếc!”, Nghiêm Hà cũng lẩm bẩm, cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh đang nhận truyền thừa bị che lấp bởi kiếm mang của kiếm Vô Lượng.

Yêu nghiệt kiếm đạo, cô ta đã từng gặp rất nhiều.
Chương 1028: Truyền tin cầu cứu

Bản thân cô ta là loại đỉnh cấp kia.

Nhưng vẫn không thể không thừa nhận yêu nghiệt có thể giành được sự công nhận bởi thanh kiếm mới là cấp cao nhất!

Cô ta cảm thấy có chút tiếc nuối cho tài năng

Tiếc thay mới chỉ là cảnh giới Tiên Vương tầng chín đỉnh phong.

Còn chưa tới ba mươi tuổi.

Còn chưa kịp trưởng thành.

Đáng tiếc.

Không có ai sẽ nguyện ý nhìn Tô Minh lớn lên.

Cho dù là bản thân Nghiêm Hà.

Lúc này.

Tống Cẩm Phồn dường như cũng cảm nhận được điều gì đó liền liếc nhìn Trần Sắc cùng Tư Đồ Diên một cái.

So với sự đĩnh đạc và đối nhân xử thế khôn ngoan của Tiêu Quân, Trần Sắc và Tư Đồ Diên còn quá trẻ tuổi do đó khả năng kìm nén cảm xúc vẫn chưa được trọn vẹn.

Tống Cẩm Phồn đã cảm nhận được

“Muốn cướp kiếm sao?”, gương mặt của cô khẽ tái, sau đó lại thoáng cảm nhận cảnh giới của hai người, một người là Tiên Tổ tầng một, người còn lại Tiên Tổ tầng hai đỉnh phong.

Cô không hề quen biết hai người này, mặc dù họ đều coi trọng cô, nhưng trên thực tế bản thân cô cũng không hay biết.

Năm đó Trần Sắc nhìn trúng cô, bắt chuyện một hồi cô chẳng mảy may để ý đến hắn ta, sau này cũng không tiếp xúc nữa, về phần Tư Đồ Diên hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt.

Không nhịn được.

Tống Cẩm Phồn bước đến bên cạnh Tiêu Quân, đè thấp giọng nói: “Sư tôn, anh Tô còn quá trẻ, cảnh giới võ đạo chỉ là Tiên Vương tầng chín, tuy rằng anh ấy có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực vượt xa cảnh giới biểu hiện bên ngoài nhưng nếu phải đối mặt với Tiên Tổ, sợ rằng…”

Vừa nói, Tống Cẩm Phồn vừa chỉ vào hai người Trần Sắc cùng Tư Đồ Diên: “Nếu có người có ý xấu với anh ấy, muốn đoạt kiếm, sư tôn, người có thể… có thể giúp đỡ anh Tô không?”

“Cẩm Phồn, yên tâm đi, người đàn ông mà con yêu thích cũng được tính là một nửa thành viên của Vô Lượng kiếm thành”, Tiêu Quân gật đầu.

“Cảm ơn sư tôn”, Tống Cẩm Phồn thở phào nhẹ nhõm.

Cô nào đâu biết Tiêu Quân lòng lang dạ thú, nhưng che giấu vô cùng sâu.

Đúng lúc này.

“Cô Tống, chào cô, lần đầu gặp mặt”, Tư Đồ Diên vậy mà bước đến bên cạnh Tống Cẩm Phồn, nở một nụ cười tao nhã ôn hòa.

“Chào anh”, Tống Cẩm Phồn lùi lại nửa bước.

Khí chất con người của Tư Đồ Diên rất tốt, khiến ta như được tắm trong gió xuân, nhưng Tống Cẩm Phồn chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn ta có nét thâm trầm không nói lên lời!

“Nói ra thì, chúng ta xém chút đã kết thành một đôi đó”, Tư Đồ Diên lại nói: “Với thiên phú của cô, nếu chúng ta kết thành đạo lữ, thì sợ rằng bây giờ cô cũng đã có thể tiến vào học viện Kỷ Nguyên, chúng ta cùng nhau vui vẻ tu luyện trong viện”.

Vẻ mặt của Tống Cẩm Phồn hơi thay đổi.

Kết thành đạo lữ?

Đối phương chính là đối tượng mà năm đó sư tôn nói muốn sắp đặt một mối hôn nhân cho bản thân sao?

Tống Cẩm Phồn nhìn hướng sư tôn của mình với ánh mắt dò hỏi.

Tiêu Quân khẽ gật đầu.

Nhận được đáp án xác nhận Tống Cẩm Phồn liền sởn cả da đầu.

Trái tim vừa được buông lỏng vì sư tôn đã đồng ý sẽ cứu nguy cho anh Tô lại chìm xuống.

Tống Cẩm Phồn có thể cảm nhận được Tư Đồ Diên rõ ràng đã nhen nhóm sát ý với Tô Minh, đồng thời còn động lòng tham với thanh kiếm kia cùng bản thân.

Vậy thì…

Tống Cẩm Phồn không phải kẻ ngốc, ngược lại còn rất thông minh.

Cô gần như chắc chắn rằng Tư Đồ Diên nhất định sẽ ra tay với Tô Minh.

Mà trong lời nói vừa rồi của đối phương đã tiết lộ một tin tức quan trọng - hắn là học viên của học viện Kỷ Nguyên.

Lai lịch, lớn!

Tống Cẩm Phồn lo lắng về bối cảnh sau lưng người này, cho dù sư tôn Tiêu Quân cũng không nắm chắc nữa.

Học viện Kỷ Nguyên còn đáng sợ hơn gấp vạn lần so với Vô Lượng kiếm thành.

Sư tôn không nhất định có thực lực xử lý được học viên của học viện Kỷ Nguyên, cho dù có thực lực, sợ rằng cũng không dám thực sự ra tay ngăn cản Từ Đồ Diên lại.

Phải làm thế nào đây?

“Cố Tống sao thế?”, Tư Đồ Diên mỉm cười thấy sắc mặt của Tống Cẩm Phồn một hồi xanh lại trắng, mang theo chút bỡn cợt hỏi.

“Tiểu sư muội e rằng do biết được anh Tư Đồ là học viên của học viện Kỷ Nguyên nên hối hận năm đó còn non trẻ và thiếu hiểu biết, trực tiếp từ chối cuộc hôn nhân đáng lẽ được người người ca tụng kia chăng?”, Bạch Mộc Huyên trêu đùa.

Tống Cẩm Phồn không hé lời.

Thay vào đó, tinh thần âm thầm chuyển động, xé rách chú đưa tin!

Liên lạc với chị Nhược Dư.

Tiêu Nhược Dư.

Chị Nhược Dư và bản thân giống nhau, cũng đều vì sở hữu tài năng võ đạo đặc biệt mà được dì Nam gửi đến các thế lực khác để tu luyện và trải nghiệm.

Hơn nữa, chị Nhược Dư ở tại Thiên Nhẫn Tông cách Vô Lượng kiếm thành không quá xa.

Nếu dồn toàn lực lên đường thì có thể đến đây sau một hai tiếng nữa.

Có thể đuổi kịp tới.

Bên cạnh đó, vì Thiên Nhẫn Tông càng tàn khốc và nguy hiểm hơn so với Vô Lượng kiếm thành, cũng là môn phái đáng sợ theo đuổi giết chóc với những quy tắc tàn bạo và tỷ lệ tử vong cao nhất tại nền văn minh cấp ba, vì sự an toàn, theo bên cạnh chị Nhược Dư chỉ có một bà lão bảo vệ với thực lực siêu mạnh.

Mặc dù bà lão bảo vệ kia cũng làm việc dưới quyền dì Nam nhưng năm đó vì một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà rơi vào kiếp sinh tử, là chị Nhược Dư đã cứu bà lão ấy một mạng!

Do đó vẫn luôn một lòng trung thành đến nay.

Nếu chị Nhược Dư cầu xin bà lão bảo vệ đó, khả năng cao có thể đến đây cứu giúp anh Tô, đồng thời cũng sẽ không thông báo tin tức lại cho dì Nam.

“Chị Nhược Dư, chị phải đến nhanh lên!”, Tống Cẩm Phồn báo xong tin rồi hồi hộp chờ đợi.

Cùng lúc đó.

Tại Thiên Nhẫn Tông nơi xa.

Trong một lầu gác độc lập cao vút trên đỉnh núi hình lưỡi đao chọc trời.
Chương 1029: Âm mưu của Trầm Yên

Tiêu Nhược Dư vốn đang chìm trong trạng thái tu luyện bỗng nhiên mở mắt.

Đôi mắt đẹp lấp lánh rực sáng.

Đọc nhanh tin nhắn.

Sau đó…

Giật mình kinh ngạc!

Vui mừng khôn xiết!

Cuối cùng là gấp gáp…

Cảm xúc của cô dao động rất lớn.

“Cô chủ, đạo tâm phải vững”, cùng lúc đó, bóng dáng một bà lão xuất hiện, diện mạo vô cùng già nua, mái đầu bạc trắng, nhưng lưng không còng, dáng người không cao, đôi mắt gần như trắng dã, thoạt nhìn có chút dọa người.

Bà lão này tên gọi là bà lão Trầm Yên

Từng là người bảo vệ bên cạnh dì Nam.

Sau này vì phạm phải sai lầm, một sai lầm nhỏ bị dì Nam ném vào Sinh Tử Huyền Cảnh để trải nghiệm kiếp sinh tử.

Vừa hay lúc đó Tiêu Nhược Dư chủ động xin vào Sinh Tử Huyền Cảnh, bởi cô có linh cảm trong đó có cơ duyên của mình.

Trong Sinh Tử Huyền Cảnh, Tiêu Nhược Dư đã giành được kỳ ngộ cho bản thân, cũng được tính thành nửa chủ nhân của Sinh Tử Huyền Cảnh, bởi vì không nhẫn tâm nhìn bà lão Trầm Yên sống không bằng chết, liền ra tay giúp đỡ coi như cứu vớt bà ta đáng ra phải chết đó.

Sau đó, bà lão Trầm Yên liền trung thành đi theo bên cạnh Tiêu Nhược Dư, trở thành một người bảo vệ.

Những năm này bà ta cũng đã cứu mạng cô ta rất nhiều lần.

Đối với bà lão Trầm Yên, cô ta vẫn luôn tôn kính và tôn trọng bà.

Cũng vô cùng cảm kích.

“Vâng”, Tiêu Nhược Dư gật đầu, thực ra đạo tâm của cô ta rất vững vàng, không vững làm sao có thể có chỗ đứng trong một môn phái tàn khốc như Thiên Nhẫn Tông, hơn nữa, chỉ mất vài năm để trở thành Thánh nữ đứng đầu của Thiên Nhẫn Tông đây?

Đạo tâm của cô ta đâu chỉ dừng ở mức vững?

Vô cùng vững chắc mới đúng.

Nhưng…

Khi có được tin của Tô Minh.

Sao còn có thể vững được nữa.

Giờ phút này.

Tiêu Nhược Dư đứng lên.

“Tôi phải đến Vô Lượng kiếm thành”, hít sâu một hơi, cô ta nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Ngày kiểm tra Thánh Nữ của Thiên Nhẫn Tông sắp đến rồi, bây giờ đi Vô Lượng kiếm thành có chút không thích hợp lắm?”, bà lão Trầm Yên lên tiếng, Thánh nữ của Thiên Nhẫn Tông không chỉ có một mình Tiêu Nhược Dư mà có 2 người, Tiêu Nhược Dư chỉ là một trong số đó.

Thánh nữ cũng cần phải kiểm tra.

Thế nên mới nói, Thiên Nhẫn Tông rất tàn khốc.

Quy tắc hàng trăm triệu năm nay đều như vậy, thánh nữ được chọn phải vượt qua rất nhiều vòng đánh giá, 2 người sẽ có một người chết.

Đối thủ của Tiêu Nhược Dư không hề đơn giản.

Vào thời khắc quan trọng này, Tiêu Nhược Dư muốn rời khỏi Thiên Nhẫn Tông đi đến Vô Lượng kiếm thành, đây là một rủi ro rất lớn.

Thậm chí có thể nói Tiêu Nhược Dư đang làm càn.

Không cần đến mạng sống của mình nữa.

“Có thích hợp hay không thì tôi cũng phải đi”, Tiêu Nhược Dư khẽ nói.

Chắc chắn phải đi.

“Vì người đàn ông kia?”, bà lão Trầm Yên trầm mặc một hồi, sau đó đã đoán ra, sợ rằng chỉ có người đàn ông đó mới có thể khiến Tiêu Nhược Dư kích động và liều lĩnh như vậy.

Về người đàn ông tên Tô Minh đó…

Bà lão Trầm Yên cũng biết.

Là thị vệ bên cạnh dì Nam trước đây, sao có thể không biết chứ?

Tiêu Nhược Dư không phủ nhận, cũng không thể phủ nhận.

“Anh ấy đang gặp nguy hiểm”, Tiêu Nhược Dư khẽ nói: “Yên Lão, đi cùng với tôi, cứu anh ấy”.

Bà lão Trầm Yên trầm lặng, không từ chối cũng không có đồng ý.

“Cầu xin bà đấy, Yên lão, nếu như Tô Minh chết thì tôi cũng không sống nữa, anh ấy là cuộc sống của tôi”, Tiêu Nhược Dư cắn môi nói.

“Cậu ta có gì tốt mà làm cho mấy người các cô mê mẩn như vậy?”, bà lão Trầm Yên có chút bất lực: “Cô chủ Chỉ Tình đến bây giờ vẫn còn đang tranh cãi với chủ nhân về chuyện của Tô Minh”.

“Yên lão, cầu xin bà…”, Tiêu Nhược Dư tiếp tục cầu xin.

“Thôi được, tôi sẽ đi”, bà lão Trầm Yên nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cô đi thì không thích hợp lắm, thực lực của cô hiện tại có đi cũng chẳng giúp được gì”.

“Nhưng mà, tôi không yên tâm, với cả, tôi rất nhớ anh ấy”, Tiêu Nhược Dư vẫn muốn tự mình đi.

“Cô chủ, cô đừng quên, bây giờ ai đang là đối thủ của mình. Người đó ngày đêm quan sát cô, nếu cô rời khỏi Thiên Nhẫn Tông, cô ta chắc chắn sẽ phát hiện ra, nhất định sẽ đi điều tra. Nếu cô ta biết sự tồn tại của Tô Minh, vậy thì… cô nghĩ cô ta có dùng mọi cách để giết Tô Minh không?”, bà lão Trầm Yên hỏi.

Sắc mặt Tiêu Nhược Dư đại biến.

Đúng vậy.

Người đó trong miệng bà lão Trầm Yên chính là Hà Thanh Y, một vị Thánh nữ khác của Thiên Nhẫn Tông.

Là đối thủ không đội trời chung của cô ta.

Tiêu Nhược Dư biết, những lời bà lão Trầm Yên nói là sự thật, nhất định không thể để Hà Thanh Y biết được sự tồn tại của Tô Minh.

“Vậy, vậy… Yên lão, bà đi một mình vậy, nhất định phải cứu được Tô Minh đấy nhé. Nhất định!”, Tiêu Nhược Dư hít sâu, nói với giọng cầu xin.

“Cô chủ yên tâm”, bà lão Trầm Yên gật đầu, sau đó biến mất khỏi lầu các.

Vào giây phút rời khỏi lầu các đó, sắc mặt bà ta lạnh đi vài phần.

Năm đó, lỗi lầm mà bà ta mắc phải là do chủ nhân bảo bà ta làm vậy.

Tiêu Nhược Dư cứu được bà ta trong lúc bà ta sắp chết cũng là sắp xếp của chủ nhân.

Tất cả đều là sự trùng hợp do sắp đặt.

Ơn cứu mạng của Tiêu Nhược Dư đối với bà ta, từ đầu đến cuối đều là một lời nói dối. Tất cả đều vì một mục đích, đó là lấy được sự tin tưởng của Tiêu Nhược Dư, có thể ở bên cạnh cô ta.

“Tô Minh cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao? Đã đến lúc diệt cỏ tận gốc rồi”, bà lão Trầm Yên lẩm bẩm một mình, chủ nhân đúng là thần cơ diệu toán.

Tại sao lại phải giết chết Tô Minh? Bởi vì, đại tiểu thư Trần Chỉ Tình có tình cảm quá sâu đậm với anh.

Lúc mới bắt đầu, khi chủ nhân tha mạng cho Tô Minh, anh mới chỉ là một con kiến, không giết thì thôi, không có gì quan trọng cả.

Nhưng rồi dần dà, chủ nhân phát hiện ra tình cảm của đại tiểu thư dành cho Tô Minh quá sâu đậm.

Cực kì sâu đậm.

Điều đó ảnh hưởng đến con đường võ đạo của cô ta.

Mà kì vọng của chủ nhân dành cho đại tiểu thư Trần Chỉ Tình rất cao… muốn cô ta kế thừa vị trí chủ nhân của cả nền văn minh.

Thế nên mới sinh ra sát tâm.

Tô Minh phải chết.

Nhưng mà, không để đại tiểu thư biết Tô Minh chết trong tay chủ nhân hoặc do chủ nhân sắp xếp, thế nên, không thể chủ động phái người đi ám sát.

Cái chết của Tô Minh phải thật hoàn mỹ, chỉ cần có một chút sơ sót, cho dù chủ nhân có âm thầm phái người đi giết Tô Minh, che giấu thế nào thì cũng sẽ bị đại tiểu thư Chỉ Tình phát hiện ra.

Vậy nên, việc giết Tô Minh này phải bình tĩnh, chờ đợi cơ hội hoàn hảo mới được.

Bà lão Trầm Yên chính là quân cờ mà chủ nhân đã chuẩn bị trước.
Chương 1030: Âm mưu của bà lão Trầm Yên

"Mình là đi cứu người, còn là Tiêu Nhược Dư cầu mình đi, mà tin tức cô ta nhận được lại là do Tống Cẩm Phồn tự mình truyền tới. Những điều đó đều là thật, không phải cố ý sắp xếp".

"Kể cả chuyện Tống Cẩm Phồn gặp được Tô Minh, cũng là do duyên phận, không phải tại ai hết. Cả Tiêu Nhược Dư lẫn Tống Cẩm Phồn đều có thể chứng minh điều này".

"Sự thật chình ình ra đó, mai sau cô Chỉ Tình có điều tra thế nào, cũng không thay đổi được sự thật ấy".

"Song, nếu trong quá trình cứu người, Tô Minh lại chết trong tay người khác thì bà lão tôi cũng đã làm hết sức, là do thằng nhóc kia tới số thôi, không phải sao?"

"Mà quá trình cứu người, lại có cô Cẩm Phồn tận mắt nhìn thấy, rồi chứng minh. Tất cả đều chứng tỏ đó là số phận của Tô Minh kia, chứ không liên quan gì đến chủ nhân hết. Cô Chỉ Tình cũng không thể trách được gì".

...

Bà lão Trầm Yên đã lên kế hoạch hết, mặt ngoài thì cứu người, bên trong lại dùng chút mánh khóe giết chết Tô Minh cũng không khó.

Mánh lới để giết chết Tô Minh một cách bí mật đã được chuẩn bị từ rất lâu trước kia, còn là chủ nhân tự tay giao cho bà ta. Mọi việc đều đã sãn sàng, chỉ thiếu gió đông. Cuối cùng, nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho mình cũng sắp hoàn thành, nên bà ta có chút phấn khích.

Thực tế, tuy lúc này Tô Minh vẫn đắm chìm trong truyền thừa của Vô Lượng kiếm, hưởng thụ sự lột xác do kiếm phôi dung hợp với kiếm tâm. Nhưng, giác quan thứ sáu, cảm giác hay thần hồn của anh đều có thể cảm nhận được hết mọi thứ xung quanh, kể cả cảm xúc, lời nói của đám người Tiêu Quân, Tư Đồ Diên.

"Nhóc con kia sốt ruột sẽ bị loạn, đúng là vẫn còn trẻ con quá", Tô Minh có hơi cảm động trước lời cầu xin, sự lo lắng và kích động của Tống Cẩm Phồn với mình, nhưng cũng hơi bất lực, cô nhóc kia quá ngây thơ, sư tôn ấy của cô cũng chẳng phải hạng tốt lành gì!

Bỏ qua lòng dạ hiểm độc đã được Tiêu Quân giấu kín, nhưng cái sự ham muốn ao ước nhàn nhạt kia dù người khác không cảm giác được, song Tô Minh lại thấy rất rõ.

Ngoài ra, anh còn có thể cảm giác được con đường võ đạo của Tiêu Quân rất hỗn loạn! Nói đúng hơn là kiếm thể của ông ta rất rối. Sự rối loạn ấy đến từ việc ham quá nhiều. Điều này khiến Tô Minh nhớ tới bộ công pháp tên là "Hấp Tinh Đại Pháp" trong một cuốn truyện trên Trái Đất.

Tô Minh có thể xác định, mấy năm nay, Tiêu Quân chắc chắn đã lén lút cướp lấy, cắn nuốt, luyện hóa rất nhiều kiếm thể đặc biệt để tạo nên kiếm thể mạnh mẽ của mình. Sự mạnh mẽ ấy chỉ thể hiện ở bề ngoài, mà không phải bên trong.

Tuy cái cách cướp lấy, cắn nuốt, luyện hóa kiếm thể của người khác để dùng cho mình có thể khiến võ đạo và kiếm đạo tăng vọt, nhưng lại không vững chắc, vừa loạn, vừa rối, nơi nơi đều là điểm yếu.

Thậm chí, Tô Minh còn không cần dùng kiếm tâm hay kho tàng huyết mạch để quan sát, chỉ dùng thần hồn khủng bố đã có thể chỉ ra mấy cái điểm yếu trên kiếm thể của Tiêu Quân.

Tiêu Quân đã sắp tẩu hỏa nhập ma.

"May mà đã gặp lại Cẩm Phồn, không thì cứ thế, lâu dần e rằng cô ấy cũng sẽ bị sư tôn của mình cướp lấy kiếm thể", Tô Minh có chút nghĩ mà sợ, thế giới võ đạo quá nguy hiểm và tàn khốc, Cẩm Phồn lại rất ngây thơ.

Sau đó, Tô Minh lại nghĩ đến một vấn đề đó là mẹ của Chỉ Tình!

Theo lời Cẩm Phồn thì bà ta chính là một cao thủ đỉnh cấp, là người đứng đầu một nền văn minh cấp ba mạnh nhất trong liên minh văn minh. Thậm chí, mẹ của Chỉ Tình, cũng là dì Nam trong miệng Cẩm Phồn còn từng ngồi lên vị trí minh chủ liên minh văn minh.

So với Tiêu Quân thì dì Nam kia chắc chắn phải mạnh và thần bí hơn không biết bao nhiêu lần. Một khi như thế, bà ta chắc hẳn nên biết rõ về Tiêu Quân.

Hơn nữa, nếu Tiêu Quân quen dì Nam, dì Nam lại đưa Cẩm Phồn đến Vô Lượng kiếm thành tu luyện kiếm đạo. Vậy thì, bà ta chắc chắn đã gặp Tiêu Quân, mà chỉ cần gặp thì sao lại không thể cảm giác được việc Tiêu Quân chìm đắm trong việc cướp đoạt kiếm thể của người khác cơ chứ? Đã thế còn đưa Cẩm Phồn tới, là định để cô ấy đi tìm chết sao?

"Dì Nam à, ha ha... mong là những điều tôi đoán đều là giả, không thì dù bà là mẹ của Chỉ Tình, tôi cũng sẽ khiến bà chết không chỗ chôn".

Người cũng có vảy ngược, nếu dì Nam kia chèn ép, gai mắt, chơi vài trò mèo tách mình và Chỉ Tình ra cũng không sao, đó là chuyện bình thường. Bà ta là mẹ của Chỉ Tình, mình bị người ta ghét, không muốn con gái qua lại với mình thì cũng tạm chấp nhận được. Dù sau này, thực lực của mình có tăng lên thì cũng sẽ không giết bà ta. Nhưng nếu từ đầu đến cuối, dì Nam kia đều muốn hãm hại và giết mình, vậy thì...

Tô Minh suy nghĩ rất nhiều.

Thời gian trôi qua từng phút một.

Nếu có ai có thể nhìn xuyên qua da thịt và khung xương của Tô Minh để nhìn vào trong cơ thể anh, thì có thể thấy lúc này, kiếm tâm càng lóng lánh ánh tím, biến hóa đa dạng kỳ ảo, lặng lẽ xoay tròn. Vả lại, có vẻ kiếm tâm đã càng trở nên khăng khít hơn với kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới.

Trước đó, suy cho cùng chỉ là hai ông lớn cây Thế Giới và kho tàng huyết mạch chăm sóc cho đàn em kiếm tâm, dẫn đàn em chơi và chia cho chút lợi ích... Dù sao cũng thuộc quản lý của Tô Minh. Mà giờ, kiếm tâm đã có chút tư cách xếp ngang hàng với hai ông lớn.

Đột nhiên, cơ thể Tô Minh run lên, kiếm nguyên như hóa thành chất lỏng chui ra khỏi lỗ chân lông của anh!

Nó cực kỳ đậm đặc, mỗi một giọt kiếm nguyên đều có thể chèn ép và chém đứt một nền văn minh, mạnh đến đáng sợ, y như nằm mơ.

May mà sau đó, Tô Minh đã vận chuyển kiếm tâm khống chế được nó.

"Kiếm nguyên mới lên nhị đoạn nên có chút không khống chế được", Tô Minh vui vẻ lẩm bẩm.

Đúng vậy! Kiếm nguyên đã đột phá nhất đoạn tiến vào nhị đoạn sơ kỳ.

Mà hai cảnh giới ấy có gì khác nhau?

Kiếm nguyên nhất đoạn có thể xem một một cây cung thì nhị đoạn chính là một cây súng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom