-
Chương 1036-1040
Chương 1036: Hôn sự của Trần Chỉ Tình
Lúc này, Tư Đồ Diên đã rơi vào khoảnh khắc sinh tử, còn hơi sức đâu lo lắng mình có làm tổn thương đến phôi kiếm hay không? Liệu nó có gây ảnh hưởng gì tới thể chất kiếm đạo của chính mình hay không? Điều đó không còn quan trọng nữa!
Hắn ta dốc hết sức lực một cách điên cuồng, mạnh mẽ để vận chuyển đan điền, vận chuyển phôi kiếm.
Giờ đây, đan điền của hắn ta và cả phôi kiếm trong đó tựa như một cỗ máy đang làm việc quá tải, vừa điên cuồng lại vừa cuồng bạo.
Dòng kiếm nguyên dày đặc, nhưng thuần chất, cuồn cuộn đi ra khỏi đan điền và phôi kiếm, rồi chảy dọc theo kiếm huyệt và kinh mạch kiếm đạo, nó ùn ùn chảy xuôi chẳng khác gì dào nước lũ đang cuộn trào, rồi dần dần, cuối cùng, tất cả đều đổ dồn vào tay phải.
Cùng lúc đó.
"Xoẹt!"
Tay phải đang cầm chặt một thanh kiếm.
Thanh kiếm rung lên.
Kiếm và Tư Đồ Diên như hai mà một, dù sao, hắn ta đã chăm sóc nó vô số năm, kiếm này giống như hồn ý của hắn ta, nó chính là chí bảo bản mệnh, cũng là tổ khí thượng phẩm.
Cấp độ và phẩm chất của nó không quá mạnh, nhưng đối với Tư Đồ Diên, nó còn tốt hơn những thanh kiếm cấp bậc tổ khí rất nhiều, bởi lẽ, nó phù hợp, thông thạo trên mọi khía cạnh với hắn ta.
Có thể thấy rõ, cổ tay và cánh tay của Tư Đồ Diên đang chấn động mãnh liệt, như cố nén gì đó.
Cả người hắn ta trông càng sắc bén hơn trăm ngàn lần!
Trong nháy mắt.
Khi cả kiếm nguyên và kiếm thế đều đã được nén đến mức tối đa.
"Cửu Thiên Bát Hoang Kiếm Nguyên Trảm!", Tư Đồ Diên nhe răng, trợn mắt quát to, nét mặt hắn ta trông rất dữ tợn, đầy sát ý, giọng nói hơi khàn, trong từ chữ một đều nghe đến tiếng gào thét, dường như lòng căm thù của hắn ta đã đến mức cùng cực.
Hắn ta xoay cổ tay.
"Xoạt!"
Thanh kiếm di chuyển.
Chỉ thấy trước mắt một vệt sáng lóe lên, chẳng khác gì một ngọn nến le lói trong đêm đen.
Thật sự rất hấp dẫn người khác.
Tiếp theo, vệt sáng kia nhanh chóng chia tách hàng tỉ lần, chiếu sáng cả khoảng tối hư vô mù mịt.
Ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm lóe rọi khắp xung quanh, khiến cho người ta cảm giác như đang buổi sáng, soi rọi khắp đất trời.
Nó gây ra hiệu quả thị giác quá đáng sợ.
Một đường kiếm quang kiếm nguyên chém ngang qua bầu trời, xuyên qua hư không và thực tại, kiếm trong tay Tư Đồ Diên lao nhanh về phía trước.
Rồi nó đâm vào đường kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh.
Vào thời khắc này.
Tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng đến nghẹt thở.
Nếu như nói, ngay lúc trước, khi Tô Minh tiện tay đánh ra hai đường kiếm nguyên đặc biệt, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Tô Minh thắng chắc rồi!
Tô Minh sắp chuyển bại thành thắng.
Tô Minh lại sáng tạo huyền thoại.
Nhưng giờ đây, khi Tư Đồ Diên bị dồn vào bước đường cùng, và buộc phải dốc hết sức lực, thi triển kiếm kỹ kiếm nguyên này, nhất là khi bọn họ cảm nhận được sự kinh khủng ẩn chứa cho kiếm kỹ kiếm nguyên này của Tư Đồ Diên, rất nhiều người đã bắt đầu do dự.
Dường như...
Tư Đồ Diên không hề kém cạnh gì!
Hình như, sắp có một trận chiến ngang tài ngang sức rồi!
Nhưng mà...
Ngay sau đó.
Như một cú tát trời giáng vào mặt bọn họ.
Khi vạn vật đã lặng im, ta có thể thấy rõ được hai đường kiếm quang kiếm nguyên lần lượt thay đổi trên không trung.
Kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh lại im lặng, lại bình tĩnh, lại lặng yên không một tiếng động, lại trầm lặng, lại bình đạm,...
Còn kiếm quang kiếm nguyên của Tư Đồ Diên thì ngược lại, nó càng điên cuồng hơn, càng dữ dội hơn, càng không nể nang gì cả, càng long trời lở đất, lại càng trông lóa mắt hơn.
Thế nhưng...
Thời khắc đan xen.
Chỉ trong giây lát!
Tư Đồ Diên dốc hết toàn bộ sức lực, dùng cả ba trăm phần trăm công lực, thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, thậm chí, bất chấp việc nó có làm tổn thương đến căn cơ võ đạo của mình hay không...
Chỉ là... chỉ là... nó đã vô ích.
Khi nó va chạm với kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh, nó lập tức bị chặt đứt một cách dứt khoát, không dây dưa dài dòng.
Cảm giác này cứ như một thanh kiếm sắc bén va chạm với một cọng lông vậy.
Không hơn không kém gì.
Bọn họ chênh lệch nhau không chỉ một cấp.
Bản thân Tư Đồ Diên đều ngơ ngác.
Đầu óc hắn ta trống rỗng.
Hắn ta quên cả việc né tránh, ham muốn sống sót vỡ tan, cả người hắn ta đứng sững tại chỗ, vẫn không hề động đậy, cứ như đã bị hóa đá.
Mãi đến khi.
Phụt!
Kiếm quang kiếm nguyên kia của Tô Minh nhanh chóng đâm vào cơ thể của Tư Đồ Diên, nhìn thoáng qua, Tư Đồ Diên chỉ hơi run rẩy, tựa như không sao cả, nhưng ngay sau đó, cơ thể Tư Đồ Diên dần tan biến, kể cả thần hồn.
Chết rồi!
Đồng thời, phôi kiếm đã có vài phần bị tàn phá của Tư Đồ Diên, còn có cả nhẫn không gian, tất cả đều thuộc về Tô Minh.
Đây chẳng phải là chiến lợi phẩm sao?
Xung quanh.
Mãi một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.
Bạch Mộc Huyên không còn ra vẻ đùa giỡn nữa, cô ta run lẩy bẩy, sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.
Vẻ mặt của Nghiêm Hà cũng đầy trầm tư, đáy lòng chấn động.
Tiêu Quân thì lại hít thở không thông, cứ lắc đầu rồi lại lắc đầu.
Thậm chí cả Tống Cẩm Phồn cũng ngơ ngác, anh Tô này của mình... mạnh đến vậy à?
Khi cô ta gặp gỡ anh ấy ở văn minh chết Hoang Diệm, cô ta chỉ biết anh ấy rất yêu nghiệt, rất mạnh, nhưng mà... lúc ấy vẫn chưa từng thấy anh ra tay.
Cô ta còn tưởng anh vô cùng nghịch thiên, nhưng có lẽ sức chiến đấu không bằng mình, sau khi vào Vô Lượng Kiếm Thành chắc chắn sẽ được sư tôn Tiêu Quân coi trọng, ai ngờ rằng...
Thực lực của anh lại hơn cô ta cả một trăm cấp chứ!
Điều này quá không thực tế.
Quá ảo ma rồi.
Ở giữa không trung, Trần Sắc sợ tới mức nuốt nước miếng, nghĩ đến mà hãi hùng!
Má ơi!
Trước kia, chẳng phải hắn ta đã từng nghĩ giết chết Tô Minh để chiếm đoạt kiếm Vô Lượng sao? Chỉ là không muốn mình vất vả cướp được kiếm Vô Lượng, sau đó lại bị Tư Đồ Diên cướp đi mà thôi, hắn ta không muốn trở thành đao kiếm cho Tư Đồ Diên lợi dụng.
Nguyên nhân hắn ta rút lui, không có chút gì là vì lo lắng, kiêng dè hay sợ hãi Tô Minh!
Nhưng thành thật mà nói...
Quá may mắn rồi.
Nếu hắn ta cứ ngu ngơ ra tay với Tô Minh, thì giờ người chết đã là bản thân rồi!
Lúc này.
Trong hư không.
Bà lão Trầm Yên nuốt nước miếng ừng ực, trông rất không bình tĩnh.
Bà ta thì thầm trao đổi với chủ nhân Nam Phượng Vân.
"Chưa đến ba mươi tuổi, đã lĩnh ngộ được hai loại kiếm nguyên ư? Hơn nữa còn là kiếm nguyên đặc biệt? Quả là rất khó tin. Quả thật có thể xứng đôi với Chỉ Tình".
Nam Phượng Vân truyền âm nói.
Trong giọng nói mang theo vài phần cảm thán.
Có cả sự rung động sâu sắc không thốt nên lời.
Trong khi bà lão Trầm Yên đang ngỡ chủ nhân định từ bỏ ý nghĩ giết chết Tô Minh, tác thành cho Tô Minh và cô chủ Chỉ Tình...
Ai ngờ rằng, Nam Phượng Vân lại thay đổi: "Đáng tiếc, nếu tin này truyền đến tai bổn tọa vào một năm trước, bổn tọa sẽ bồi dưỡng tên Tô Minh kia, tác thành cho Tô Minh với Chỉ Tình. Nhưng ngặt nỗi, số mệnh trêu người, tạo hóa trêu người. Bổn tọa đã an bài cho Chỉ Tình một mối hôn sự khác!"
"Cái gì?", bà lão Trầm Yên kinh ngạc.
Vậy thì tiếp theo sẽ yên tâm hơn nhiều, mấy năm gần đây, bà ta vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Nhược Dư, không biết chuyện chỗ chủ nhân là bao...
Bà lão Trầm Yên vẫn không kìm lòng hỏi một câu: "Cô chủ Chỉ Tình đồng ý không?"
Tình cảm của Trần Chỉ Tình với Tô Minh sâu đậm đến bao nhiêu? Bà ta hiểu rất rõ. Và người của cả văn minh đều biết điều đó.
Chương 1037: Hy sinh Trần Chỉ Tình
Cô chủ không có khả năng đồng ý!
"Không phải chuyện con bé tự quyết định được, bổn tọa đã cảnh cáo con bé rồi, nếu không chấp nhận thì tôi sẽ phái người giết chết Tô Minh! Tô Minh quan trọng tựa sinh mạng của con bé! Lấy Tô Minh làm điểm uy hiếp, Chỉ Tình chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời! Hôn lễ sẽ được cử hành vào ba năm sau! Bây giờ, Chỉ Tình đang tu luyện bên trong bí cảnh, khi ra ngoài sợ đã qua ba năm!"
Nam Phượng Vân bình thản nói.
Sắc mặt bà lão Trầm Yên u ám, lo âu không biết chắc điều gì sẽ xảy ra.
Trong đôi nắm già nua có vài phần không nỡ.
Nhưng bà ta là thuộc hạ trung thành nhất của Nam Phượng Vân.
Bà ta đã đi theo, bảo vệ Nam Phượng Vân biết bao nhiêu năm.
Nếu không vì lòng trung thành của ba ta, sao Nam Phượng Vân lại phái bà ta nằm vùng bên người Tiêu Nhược Dư chứ?
Bà lão Trầm Yên trung thành với Nam Phượng Vân từ đầu đến cuối, mọi mệnh lệnh đều tuân theo một trăm phần trăm về cả hành vi lẫn tâm lý.
Nhưng lần này là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời bà ta sinh ra một chút bất mãn đối với người chủ nhân của chính mình, Nam Phượng Vân.
Chủ nhân đối xử với cô chủ Chỉ Tình có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Là một người mẹ, hy vọng con gái của mình có được hạnh phúc, phải kết hôn với một siêu thiên tài, bà ta đồng ý, cũng ủng hộ, bởi lẽ thế giới của võ đạo cực kỳ khốc liệt.
Hơn nữa, Trần Chỉ Tình là cô chủ của văn minh Nam Khải, tương lai sẽ là người đứng đầu văn minh Nam Khải, vì vậy người đàn ông của cô ta cũng phải là một siêu thiên tài.
Thế nên, khi biết cô chủ Chỉ Tình phải lòng một tên nhãi nhép đến từ nền văn minh cấp một, bà lão Trầm Yên là đứng về phía chủ nhân Nam Phượng Vân chia rẽ đôi uyên ương này.
Tất cả chỉ vì tốt cho cô chủ.
Nhưng giờ đây...
Chủ nhân vẫn vì tốt cho cô chủ ư?
Đây không còn là thế nữa rồi!
Chủ nhân dùng thủ đoạn đê tiện chia rẽ đôi uyên ương như vậy, thậm chí còn lấy tính mạng Tô Minh uy hiếp, buộc cô chủ chịu thua, thế này có hơi bỉ ổi đấy.
Bà lão Trầm Yên không hiểu tại sao Nam Phượng Vân lại phải làm thế...
Bà ta không kìm lòng được, bèn hỏi lại: "Chủ... chủ nhân, chẳng hay người hôn sự mà người thu xếp cho cô chủ... là..."
Bà ta tự biết bản thân chỉ là người hầu, không có quyền hỏi này hỏi nọ.
Nhưng bà ta vẫn không nhịn được, bèn hỏi.
Không hỏi, tâm không yên bình được.
Nam Phượng Vân trầm mặc, hiển nhiên, cách chú đưa tin, bà lão Trầm Yên hơi run, bà ta run rẩy, dường như cảm nhận ánh mắt rét lạnh của chủ nhân đang nhìn mình chằm chằm.
Một giây dài tựa một năm.
Một lát sau, Nam Phượng Vân vẫn mở lời, nói: "Là đạo tử của Đạo Hằng tông, đến từ nền văn minh cấp bốn".
Bà lão Trầm Yên gần như chết lặng
Cả người như rơi vào hầm băng!
Hình như bà ta đã xem nhẹ sự vô tình của chủ nhân rồi.
Hình như cũng đánh giá quá cao tình mẫu tử giữa chủ nhân cà cô chủ Chỉ Tình.
Quá ác độc.
Đạo Hằng tông là gì? Bà lão Trầm Yên hiển nhiên biết nó.
Đây là đối tượng mà văn minh Nam Khải vẫn luôn nịnh bợ.
Nền văn minh Nam Khải là bá chủ trong nền văn minh cấp ba, tất nhiên là họ sẽ muốn tiến thêm bước nữa.
Bọn họ nằm mơ đều khao khát được gia nhập nền văn minh cấp bốn.
Một khi trở thành một trong số đó, bọn họ sẽ có cơ hội tiếp xúc với các loại công pháp võ đạo, võ kỹ, tài nguyên,... trong nền văn minh cấp bốn, nhờ đó giúp cho nền văn minh Nam Khải phát triển vượt bậc.
Điều này chính là mơ ước của tất cả người tu luyện võ đạo của nền văn minh Nam Khải suốt hàng tỉ năm.
Trong đó có cả bà lão Trầm Yên...
Thế nhưng...
Nếu muốn thực hiện giấc mộng này, mà lại cần phải tàn nhẫn, dùng chính hạnh phúc của cô chủ Chỉ Tình để đổi lấy, bà lão Trầm Yên cảm thấy rất... thật sự rất...
Tại sao lại nói là tàn nhẫn?
Bởi vì bà ta đã từng nghe vài lời đồn về đạo tử của Đạo Hằng tông, dù sao Đạo Hằng tông vẫn có qua lại với căn minh Nam Khải.
Tuy vị đạo tử kia có võ thuật tuyệt đỉnh, nhưng... nhưng lại vô cùng tàn bạo!
Nghe nói, tuổi tác của vị đạo tử kia không lớn là bao, chỉ mới có mấy trăm triệu năm tuổi, nhưng mấy trăm vạn năm qua, có tới hàng trăm hàng ngàn thê thiếp, gần như cứ cách một khoảng thời gian, sẽ cưới vợ nạp thiếp, nhưng mỗi một người sau khi gả qua đều chẳng sống được bao lâu...
Gả cô chủ Chỉ Tình đến đó ư?
Vậy có khác gì bảo cô chủ Chỉ Tình đi tự sát chứ?
Hơn nữa còn là chết một cách tàn nhẫn.
"Đạo Hằng tông đã đồng ý rồi, chỉ cần gả Chỉ Tình qua đó, bọn họ sẽ lập tức trợ giúp văn minh Nam Khải thăng cấp trở thành dự bị cho nền văn minh cấp bốn", dường như Nam Phượng Vân biết Trầm Yên đang nghĩ gì, bà ta âm u nói, trong giọng nói còn có chút điên rồ: "Vì nền văn minh Nam Khải, hy sinh Chỉ Tình có là gì đâu".
"Chủ... chủ nhân, Trầm Yên hiểu... hiểu rồi", bà lão Trầm Yên run rẩy nói.
"Ừ, tôi định giết chết Tô Minh để diệt trừ mối họa, một khi đã yêu nghiệt như vậy, nếu giữ lại, sau này nếu Tô Minh biết được kết cục của Chỉ Tình, thì chắc chắn sẽ báo thù, tuy rằng bổn tọa không sợ, nhưng cũng không muốn dính vào đống rắc rối đó. Bây giờ, nhân cơ hội lúc Tô Minh còn non yếu, phải diệt cỏ tận gốc. Trầm Yên, bà là thuộc hạ trung thành nhất của tôi, đừng để tôi thất vọng", Nam Phượng Vân dứt lời.
Rồi bà ta cắt đứt chú đưa tin.
Chỉ còn lại bà lão Trầm Yên đứng sững tại chỗ.
Bà ta lặng im không nói gì một lúc lâu.
Thật lâu sau đó, bà ta nhìn vào Tô Minh, trong đôi mắt già nua lóe lên vài phần phức tạp cùng do dự...
Cuối cùng.
"Chủ nhân, mấy năm qua, tuy trên tay bà già Trầm Yên này dính vô số máu tươi, thậm chí còn có cả máu của những sinh mạng vô tội, nhưng lúc này đây..."
Cuối cùng, bà lão Trầm Yên vẫn đưa ra quyết định!
Đó là không nghe theo mệnh lệnh của Nam Phượng Vân.
Nếu không, đạo tâm của bà ta, tâm cảnh của bà ta, võ đạo của bà ta sẽ tan vỡ mất.
Bà lão Trầm Yên thở dài.
Chính vào lúc này.
Bỗng nhiên.
Bà ta ngẩng đầu, trong đôi mắt già nua chứa đầy nỗi khiếp sợ.
Bởi vì, không gian trước mắt bà ta đã bị xé rách.
Tô... Tô Minh...
Anh đang bước từng bước một tới.
Hơn nữa, bà lão Trầm Yên cảm nhận được bản thân đang bị khóa lại!
Là khóa chặt không thể nhúc nhích được.
"Nói cho tôi biết, tại sao bỗng nhiên không còn sát ý đối với tôi nữa? Tôi tò mò lắm đấy", Tô Minh nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có hơi khó hiểu.
Bà lão Trầm Yên quan sát Tô Minh, sâu trong ánh mắt dâng trào nỗi kinh hoàng!
Sao Tô Minh có thể phát hiện bà ta đang nhìn trộm trong hư không chứ?
Phương pháp ẩn nấp của bà ta tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng nó cũng khó lòng lường được mà!
Thế nhưng, Tô Minh lại có thể phát hiện ra, thậm chí còn xác định chính xác vị trí bà ta đang ở!
Ngoài ra, làm thế nào mà sau khi Tô Minh dùng khí tức khóa chặt bà ta, bà ta lại có cảm giác bản thân không thể thoát ra được chứ?
Chương 1038: Thân phận thật của bà lão Trầm Yên
Hơn nữa, rõ ràng là hiện tại khí tức của Tô Minh không chút dao động, nhưng tại sao bà ta lại cảm nhận được sự nguy hiểm cực hạn.
Càng không thể tin` được đó chính là, Tô Minh làm thế nào mà xác định được bà ta có tồn tại sát khí hay không?
Điều này…
Điều này rốt cuộc là như thế nào?
Cũng chính vào giờ phút này.
Phía dưới.
Tống Cẩm Phồn vừa mừng vừa sợ, cô ta lớn tiếng nói: “Anh Tô, đó là bà lão Trầm Yên, là người bảo vệ chị Nhược Dư, bà ta…nhất định là chị Nhược Dư nhận được lời cầu cứu của em nên mới bảo bà ta đến cứu đây anh”.
Là như vậy sao?
Tô Minh đã hiểu được phần nào.
Nhưng cái này cũng không quan trọng.
Quan trọng là…bà lão kia sinh ra sát ý rồi lại biến mất.
“Bà lão, bà rất may mắn, lúc nãy, sát ý của bà đột nhiên biến mất, cho nên bà mới có thể còn sống đến bây giờ”, Tô Minh vừa nói vừa bước lại gần bà lão Trầm Yên: “Nói ra thân phận của bản thân đi. Thân phận chân thật ấy. Tôi nghĩ, hẳn là bà hiểu được ý của tôi”.
Tô Minh bước trên không trung, đạp lên không gian đi đến trước người bà lão Trầm Yên, phía dưới, hàng trăm triệu người đang quan sát.
“Thế mà lại có người trốn trong hư không nhìn trộm? Tại sao bổn tọa lại…không phát hiện ra?”, Tiêu Quân thì thầm nói, ánh mắt ông ta không khỏi trở nên u ám, điều này thật đáng sợ, Tô Minh vậy mà có thể phát hiện ra được, trong khi ông ta thì không, điều này không phải là chứng minh cho việc thực lực của ông ta không bằng Tô Minh hay sao?
Trên thực tế, sau khi Tô Minh giết chết Tư Đồ Diên, tuy rằng Tiêu Quân đã nghi ngờ thực lực của mình không bằng Tô Minh, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ như vậy thôi.
Dù sao thì ông ta còn có chuẩn bị một số thủ đoạn phía sau, ví dụ như, nơi này là Vô Lượng Kiếm Thành, ông ta có thể điều động phi cơ của Vô Lượng Kiếm Thành ở nơi này đến để tăng lực chiến đấu.
Nhưng lúc này, Tô Minh có thể thoải mái phát hiện ra trong hư không có người nhìn trộm, mà bản thân mình lại không nhìn ra, Tiêu Quân chỉ có thể nhìn thẳng vào vấn đề – sự thật là thực lực của mình không bằng Tô Minh, thậm chí còn chênh lệch không nhỏ.
Trừ khi ông ta liều mạng sử dụng phương thức cường đại trong truyền thuyết kia, không tiếc bị trọng thương thậm chí là thương tổn căn cơ võ đạo…Đương nhiên, ông ta không thể dùng, thậm chí là vĩnh viễn không bao giờ dùng.
“Xem ra, trong thời gian ngắn không thể nào lấy được kiếm Vô Lượng vào tay”, Tiêu Quân tự nhủ với lòng, mạnh mẽ kìm nén ham muốn, đương nhiên, cũng chỉ là kìm nén chứ không phải là bỏ đi suy nghĩ ấy.
Lúc này.
Tống Cẩm Phồn cũng tiến lên phía trước, đuổi theo Tô Minh, cùng đứng ở trước mặt bà lão Trầm Yên, Tống Cẩm Phồn có chút kinh ngạc: “Trầm Yên tiền bối, chị Nhược Dư đâu?”
Sau khi biết được tin tức của anh Tô, tại sao chị Nhược Dư lại còn chưa đến?
Điều này là không thể nào!
Bà lão Trầm Yên nhìn thoáng qua Tống Cẩm Phồn, nhưng bà ta không trả lời, sau đó, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Tô Minh: “Chủ nhân, cũng chính là mẹ của cô chủ, bởi vì chấp niệm của cô chủ Chỉ Tình đối với cậu quá lớn, nên đã lên kế hoạch giết chết cậu ở buổi lễ đính hôn, nhưng không ngờ sự việc lại bại lộ, cho nên chủ nhân của tôi mới sắp xếp cho tôi làm gián điệp bên cạnh Tiêu Nhược Dư. Lúc trước, sau khi nhận được tin cầu cứu của cô Cẩm Phồn, tôi đã nói dối Tiêu Nhược Dư để đến đây. Một mình tôi tới đây là muốn thần không biết quỷ không hay giết chết cậu, hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Nhưng sau đó, khi cậu lấy ra hai đoạn kiếm nguyên, tôi đã thay đổi ý định, bởi vì cậu có thể xứng đôi với cô chủ Chỉ Tình, cũng có tư cách làm người đàn ông của cô chủ”
Tô Minh nghiêm túc lắng nghe.
Thật vừa lòng.
Đối phương không nói dối.
Lấy cường độ thần hồn của anh, bà lão trước mặt có nói dối hay không, anh sẽ biết rõ.
Thái độ của đối phương vô cùng thẳng thắn và thành khẩn.
Đương nhiên, sự thẳng thắn và thành khẩn này lại tiếp tục trở thành thứ cứu mạng bà lão Trầm Yên này.
“Cái gì?”, Tiêu Cẩm Phồn vô cùng kinh hãi!
Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.
Hồn bay phách lạc.
Dì Nam vậy mà…
Điều này…
Cô ta có chút không dám tin.
Bình thường, dì Nam đều đối xử với các cô rất tốt.
Không ngờ là…
“Cậu Tô, chủ nhân đã bị lợi ích làm cho mê muội đầu óc, bà ấy còn muốn hy sinh hạnh phúc của cô chủ Chỉ Tình, thậm chí là tính mạng để có thể nịnh bợ nền văn minh cấp bốn, hơn nữa, chủ nhân còn lấy tính mạng của cậu ra đe doạ, ép cô chủ Chỉ Tình ba năm sau gả cho đạo tử của Đạo Hằng Tông. Cậu Tô, nếu như cậu muốn cứu cô chủ Chỉ Tình, trong ba năm, ít nhất là cậu phải tăng thực lực lên tới cảnh giới Thuỷ Nguyên tầng chín! Bởi vì chủ nhân Nam Phượng Vân của tôi chính là cảnh giới Thuỷ Nguyên tầng chín! Đây chỉ mới là bước đầu, nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng Tông còn có rất nhiều người có thực lực mạnh hơn cảnh giới Thuỷ Nguyên!”
Bà lão Trầm Yên đột nhiên cúi đầu.
Cúi đầu thật sâu.
Nghiêm túc nói.
Nói xong, bà lão Trầm Yên hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn về phía Tống Cẩm Phồn: “Cô Cẩm Phồn, bà lão tôi không còn mặt mũi nào mà đi gặp cô Nhược Dư, mong cô chuyển lời cho cô ấy, nói rằng bà lão ta đã lừa dối cô ấy, xin lỗi cô ấy, bà lão ta rất biết ơn cô ấy mấy năm nay đã quan tâm và kính trọng tôi!”
Nói xong.
Bà lão Trầm Yên xoay người bước đi.
Biến mất ở trước mắt Tô Minh và Tống Cẩm Phồn.
Ánh mắt Tô Minh nhìn vào nơi xa xôi.
Phát ra sát ý lạnh thấu xương, không phải nhắm vào bà lão Trầm Yên mà là nhắm vào chủ nhân của văn minh Nam Khải, mẹ của Chỉ Tình – Nam Phượng Vân!
“Tại sao có thể như vậy? Dì Nam, không…là Nam Phượng Vân, bà ta…bà ta thật vô liêm sỉ!”, Tống Cẩm Phồn vô cùng giận dữ, cô ta nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn: “Anh Tô, kia…đạo tử của Đạo Hằng Tông kia, em…em đã từng nghe qua, người này vô cùng tàn bạo, vợ lớn vợ bé thành đàn, cứ vài năm lại có một người vợ chết, hắn lấy giết người làm thú vui, ham muốn giết chóc. Anh Tô, trăm triệu, trăm triệu, trăm triệu lần không thể để chị Chỉ Tình gả cho đạo tử của Đạo Hằng Tông kia!”
Tống Cẩm Phồn khóc nức nở.
Cô ta có quan hệ rất tốt với Trần Chỉ Tình.
Cô ta và Trần Chỉ Tình là bạn cùng phòng.
Thời điểm hai người quen biết nhau, Tô Minh còn chưa xuất hiện.
Chương 1039: Bạch Mộc Huyên là con gái của ai?
Vốn dĩ, hai người là bạn thân nhất.
Sau đó lại cùng yêu một người đàn ông.
Hai người giống như chị em ruột.
Cô ta thật sự xem Trần Chỉ Tình như là chị gái của mình.
Giờ phút này, cô ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi, đồng thời còn vô cùng giận dữ, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy.
“Cẩm Phồn, yên tâm đi, tất cả đều có anh lo rồi, ba năm là đủ rồi”, Tô Minh ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang run rẩy kia vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Dần dần, Tống Cẩm Phồn mới bình tĩnh lại.
Không lâu sau.
Tô Minh mang theo Tống Cẩm Phồn đáp xuống phía dưới
“Em rể, chúc mừng”, Bạch Mộc Huyên tiến lên phía trước mỉm cười nói chúc mừng, đôi mắt đẹp long lanh, đa tình đến mức không nói nên lời.
“Cảm ơn sư tỷ”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ nói, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, dáng vẻ có chút kiêu ngạo, lại thêm chút hưng phấn cùng đắc ý.
Tô Minh cũng nhìn Bạch Mộc Huyên một cái thật sâu.
“Ha ha, em rể, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì, làm cho tôi có chút sợ hãi đấy”, Bạch Mộc Huyên cười duyên nói rồi nâng tay áo lên che đi đôi môi đỏ mọng.
Tô Minh cũng dời tầm mắt, anh đảo mắt một vòng.
Rồi dừng lại trên người Trần Sắc: “Nói đi, anh đến đây là bởi vì cô ta gọi anh đến phải không? Ăn ngay nói thật, nếu như nói dối, tôi sẽ giết anh”.
Lời này vừa nói ra.
Chết tiệt!
Yên tĩnh.
Trên đài đấu kiếm, tất cả âm thanh đều biến mất.
Chuyển biến của Tô Minh làm cho người ta hít thở không thông.
Rất mơ hồ.
Bất ngờ xảy đến.
Ngay lập tức, từng ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Bạch Mộc Huyên và Trần Sắc.
Tống Cẩm Phồn khẽ run rẩy, cô ta có chút không dám tin, chẳng…chẳng lẽ…
Sắc mặt Bạch Mộc Huyên lập tức trở nên trắng bệch, cô ta kinh hãi, từng bước lùi về sau, cả người lạnh như băng.
Vô cùng sợ hãi nhìn Tô Minh, vẻ mặt giống như là nhìn thấy quỷ.
“Đúng vậy, tôi cũng thế mà Tư Đồ Diên cũng thế, đều là do Bạch Mộc Huyên gọi tới, tôi và Tư Đồ Diên đều thích cô Tống, điều này Bạch Mộc Huyên rất rõ ràng, trên danh nghĩa là xem Huyền Diễm Thiên Lan rút kiếm, nhưng thực tế có lẽ là vì sự xuất hiện của anh, để cho chúng tôi thấy anh và cô Tống quan hệ thân mật mà sinh ra ghen ghét, thậm chí là ra tay, mượn tay của chúng tôi để đối phó với anh, thậm chí là giết anh”, Trần Sắc mở miệng nói.
Không hề có ý định giấu diếm.
Cũng không dám giấu diếm.
Hơn nữa, hắn đã vô cùng may mắn, suýt chút nữa đã chết rồi, tất cả đều bởi vì Bạch Mộc Huyên, hắn còn có chút hận cô ta, nên càng không muốn che giấu.
“Không! Không phải!”, Bạch Mộc Huyên kinh hãi, cô ta lại lùi về sau, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
“Tại sao có thể như vậy?”, đôi mắt Tống Cẩm Phồn đỏ lên, mấy năm nay, sau khi vào trong Vô Lượng Kiếm Thành, quan hệ của cô ta và Bạch Mộc Huyên vẫn luôn rất tốt, sư tỷ vẫn luôn chăm sóc cô ta, nhưng hiện tại…
Sự thật trước mắt quả thật là tàn khốc.
Đồng thời, Tống Cẩm Phồn dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nhìn chằm chằm Bạch Mộc Huyên nói: “Nhưng mà, làm sao chị biết được là Tô Minh sẽ tới?”
Bạch Mộc Huyên sẽ trả lời sao?
Sẽ không.
Cô ta chỉ lắc đầu.
Cô ta tỏ ra vô tội, ý muốn nói rằng Trần Sắc vu khống mình.
“Bởi vì cô ta hạ phù chú trên người em, cho nên cô ta có thể biết tất cả mọi thứ liên quan đến em, Cẩm Phồn, ngay tại thời điểm ngẫu nhiên gặp được em ở văn minh chết Hoang Diệm, anh đã nhìn thấu vị đại sư tỷ này của em”, Tô Minh vạch trần đáp án.
“Cậu…cậu…Tại sao cậu lại biết được?”, Bạch Mộc Huyên hoàn toàn tuyệt vọng, chuyện này…chuyện này đều bị vạch trần? Cho dù không thừa nhận cũng không được!
Tô Minh tạm thời không trả lời.
Anh đột nhiên ôm lấy bờ vai của Tống Cẩm Phồn.
Sau đó Tống Cẩm Phồn rõ ràng là cảm nhận được một dòng khí từ bả vai đang dần dần nhập vào trong cơ thể mình…
Tiếp đó…
Cánh tay của Tô Minh đột nhiên nâng lên.
Rõ ràng là có thể thấy được, ngón trỏ và ngón giữa của anh đang kẹp lấy một dòng khí màu đỏ đen xen kẽ, chỉ có một sợi nhưng phía trên lại chi chít những chú tự và ký hiệu.
“Bởi vì hơi thở trên phù chú và hơi thở của đại sư tỷ em đồng cái đồng nguyên”, Tô Hiên vừa nói vừa bóp nát phù chú kia.
Tống Cẩm Phồn im lặng.
Chứng cứ rõ rành rành.
Không còn gì để nói.
“Đại sư tỷ, vì sao lại làm như vậy? Vì sao? Em đã từng là gì có lỗi với chị sao? Vì sao chị lại muốn hại em?”, cảm xúc của Tống Cẩm Phồn có chút bất ổn, sự phản bội này làm cho cô ta vô cùng đau lòng.
“Chị…”, Bạch Mộc Huyên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, cô ta nói không nên lời, chỉ có sắc mặt trắng bệch.
“Vậy nên, để tôi tiễn cô một đoạn đường cuối cùng hay là cô tự mình kết thúc?”, Tô Minh thản nhiên nói.
Giọng nói bình thản.
Lại khiến cho người khác không thể nghi ngờ.
Rất sát phạt và quyết đoán.
Ý là muốn Bạch Mộc Huyên phải chết, không để lại con đường sống nào.
Bạch Mộc Huyên run rẩy càng thêm mãnh liệt, cô ta nhịn không được mà lui về sau vài bước, đi đến bên cạnh Tiêu Quân, cô ta run rẩy nói: “Sư…sư tôn, cứu con, sư tôn, cứu con”.
“Chị làm đại sư tỷ, vậy mà lại âm thầm hạ phù chú lên người sư muội, còn lên kế hoạch hại sư muội, tội lỗi mà chị phạm phải vô cùng rõ ràng, chị nói sư tôn phải cứu chị như thế nào đây? Bạch Mộc Huyên, chị quá ngây thơ rồi!”, Tống Cẩm Phồn quát lớn, tuy rằng cô ta đơn thuần, lương thiện nhưng tuyệt đối không phải là thánh mẫu, khi Tô Minh vạch trần mọi chuyện, sao cô ta lại không muốn giết chết Bạch Mộc Huyên, nhất là khi Bạch Mộc Huyên lại tính kế lên người anh Tô, anh Tô chính là vảy ngược của cô ta.
“Cẩm Phồn, vị kia là một sư tôn tốt, khả năng cao là sẽ cứu được cô ta, em…”, Tô Minh lắc đầu cười khổ, cô nhóc Cẩm Phồn này, cũng thật là…
“Cái gì?”, đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn toé lửa.
Theo bản năng nhìn về phía Bạch Mộc Huyên và Tiêu Quân, cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Quân, nhìn chằm chằm sư tôn của mình, sau đó, cô ta khiếp sợ phát hiện, sư tôn…vậy mà lại không phủ nhận lời nói của anh Tô, điều này đồng nghĩa với việc, lời anh Tô nói chính là sự thật.
Đầu óc Tống Cẩm Phồn ong ong…
Không dám tin.
Phẫn nộ rồi lại vô cùng đau lòng.
Tất cả đều là giả.
Đều là giả.
“Vì sao?”, Tống Cẩm Phồn hồn bay phách lạc.
“Bởi vì vị đại sư tỷ này của em là con gái của sư tôn em, có người bố nào mà lại không cứu con gái mình chứ?”, Tô Minh cười nói, tung ra một tin tức khủng bố, vô cùng khủng bố.
Cái gì?
Mọi người đều biết, Bạch Mộc Huyên chính là con gái của cốc chủ Phù Huyễn Cốc.
Sao lại thành con gái của Tiêu Quân rồi?
Điều này…điều này sao có thể?
Chương 1040: Kiếm Đạo Thần Kiều
"Người trẻ tuổi, bản tọa rất tò mò, làm thế nào mà cậu biết được?", lúc này, Tiêu Quân trái lại không hề căng thẳng. Tất cả đều bại lộ rồi, không phải sao?
Ban đầu, ông ta còn muốn chậm rãi mưu đồ.
Nhưng Tô Minh không cho phép!
"Khí tức của cô ta có cùng căn nguyên với ông", Tô Minh tùy ý nói. Với cường độ của thần hồn, anh có thể nhẹ nhàng cảm giác được, quá dễ dàng. Sau khi giải phong ấn của ký ức thần hồn về kiếp trước, thần hồn của anh đã mạnh đến không có giới hạn, mà thần hồn chí cường mang đến rất nhiều chỗ tốt, như sức quan sát, sự cảm giác đều đứng đầu.
"Là con gái của sư tôn?", ở bên cạnh, toàn thân Nghiêm Hà khiếp sợ, chấn động như bị sét đánh trúng. Cô ta cũng chỉ vừa mới biết, cô ta tự cho rằng mình hiểu rất rõ Bạch Mộc Huyên, không ngờ được...
Nếu như Bạch Mộc Huyên thật sự là con gái của Tiêu Quân, vậy thì mấy năm qua, những tin tức mà Bạch Mộc Huyên liên hệ được và biết đến chỉ sợ có rất nhiều thứ là giả tạo!
Như vậy, sư tôn sớm đã để ý đến Lục Tiên Kiếm Thể của cô ta? Không như Bạch Mộc Huyên nói, sư tôn đã từ bỏ ý định chiếm lấy Lục Tiên Kiếm Thể.
Có Bạch Mộc Huyên làm ngụy trang thật là đáng sợ.
Thậm chí, Bạch Mộc Huyên vẫn luôn tự cho mình là con gái của cốc chủ Phù Huyễn cốc, tất cả mọi người đều biết và công nhận, ngay cả Phù Huyễn cốc cũng chẳng hề phủ nhận. Vậy chẳng phải là nói, trên thực tế, Phù Huyễn cốc đã đạt được thỏa thuận gì đó với Vô Lượng Kiếm Thành và Tiêu Quân, hai bên là đồng minh?
Vô Lượng Kiếm Thành vẫn còn đồng minh có cấp bậc như Phù Huyễn cốc?
Phù Huyễn cốc rất mạnh, không hề thua kém Vô Lượng Kiếm Thành.
Sư tôn, còn cả Bạch Mộc Huyên đều giấu giếm rất sâu!
"Ngoài ra, tiền bối, ông cắn nuốt nhiều kiếm thể của người khác như vậy thật sự tốt sao? Mặc dù như vậy có thể điên cuồng tăng thực lực của ông lên nhưng lại ảnh hưởng căn cơ, được không bù mất", Tô Minh nói thêm, một lần nữa tung ra tin tức nặng ký!
Nhất thời, sắc mặt hàng tỉ kiếm tu xung quanh hoàn toàn thay đổi...
Trong số hàng tỉ kiếm tu ở đây, thật sự có một số người đã từng biết một người bạn, người thân là kiếm tu mang kiếm thể khủng bố đột nhiên biến mất vào một thời điểm nào đó, bặt vô âm tín, chẳng lẽ...
Lập tức, từng ánh mắt kinh hãi, e ngại, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Quân!
Thật sự là toàn trường rét lạnh.
"Người trẻ tuổi, cậu thật khiến bản tọa kinh ngạc, dường như cái gì cậu cũng biết. Lại nói tiếp, cũng khá đáng tiếc, nếu cậu không xuất hiện thì đại khái thêm vài năm nữa, khi kiếm thể của cô nhóc Cẩm Phồn hoàn toàn kích hoạt, tôi sẽ có thể cắn nuốt, cướp đoạt. Thập phương kiếm thể tương lai, mười loại kiếm nguyên đặc thù! Đáng tiếc! Thật sự là đáng tiếc!", Tiêu Quân nghiến răng cười một tiếng, nhìn về phía Tống Cẩm Phồn, vô cùng đáng tiếc lắc đầu.
Tống Cẩm Phồn suýt chút nữa đứng không vững.
Nhớ kỹ
Hai mắt đỏ bừng rơi lệ.
Cô ta thật sự coi Tiêu Quân là sư tôn, vô cùng kính trọng, vô cùng tôn kính!
Nhưng sự thật...
"Hơn nữa, dì Nam kia biết mọi chuyện về ông đúng không?", Tô Minh lại nói.
Tiêu Quân xác thật kinh ngạc
Không trả lời.
Nhưng Tô Minh đã biết đáp án.
"Vì sao muốn vạch trần hết thảy chứ? Khiến hiện giờ bản tọa không trở mặt cũng không được", Tiêu Quân thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: "Người trẻ tuổi, chẳng lẽ cậu cảm thấy mình có được nhị đoạn kiếm nguyên, chớp mắt giết được Tư Đồ Diên là vô địch? Là có thể địch nổi bản tọa?"
"Không thử một lần thì làm sao biết chứ?", Tô Minh cười cười.
"Thật ư?", nụ cười của Tiêu Quân lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, tràn đầy vẻ phát rồ và điên cuồng, bỗng nhiên khàn giọng quát: "Thiên Địa Bát Hoang, Cửu Hải Thập Nhật, Kiếm Đạo Vô Lượng, Trăm Triệu Hư Không, nghe ta hiệu lệnh, tụ lại cho ta!"
Nói ra từng chữ.
Gầm lên từng tiếng.
Giọng nói hùng hồn, tràn ngập chân trời, xâm nhập vào đất, thẩm thấu vào Vô Lượng Kiếm Thành, phá tan cực điểm hư không.
Tiếng nói như tiếng trời.
Sắc bén mà kiếm đạo đều toàn.
Giọng chưa dứt mà đã thấy mặt đất của toàn bộ Vô Lượng Kiếm Thành dâng lên trăm triệu đạo kiếm mang. Bầu trời sôi lên ùng ục, hào quang chói mắt, cũng có trăm triệu đạo kiếm mang mãnh liệt lao xuống phía dưới. Ngay cả hư không cũng vỡ vụn toàn bộ, bốn phương tám hướng hư không có đếm được triệu triệu đạo kiếm mang đang vọt tới. Tất cả mặt trời, mặt trăng, ngân hà, biển sao cuối vòm trời hiện ra, ngưng tụ thành vô tận kiếm mang, đều phóng xuống dưới đất.
Chỉ thoáng qua.
Đâu đâu cũng có kiếm mang!
Không có bất kỳ khoảng thời gian trống nào, chớp mắt tất cả đều tụ tập tại một điểm - Tiêu Quân.
Có thể thấy rõ, vô cùng vô tận kiếm mang hợp thành một cái Kiếm Đạo Thần Kiều.
Kiếm Đạo Thần Kiều bắc ngang qua Tiêu Quân, Tiêu Quân đứng ở giữa cầu.
Kiếm Đạo Thần Kiều kia nhộn nhạo, quỷ quyệt, như ẩn như hiện, rồi lại thật sự rõ ràng.
Mê huyễn nói không nên lời.
Kiếm đạo hưng thịnh.
Mà bản thân Tiêu Quân, trong chớp mắt Kiếm Đạo Thần Kiều phụ thêm vào người, khí tức của ông ta điên cuồng tăng lên, gấp bội, gấp bội, lại gấp bội.
Khí thế cả người sắc bén, sắc bén, lại sắc bén.
"Mượn... Mượn dùng lực lượng kiếm đạo của Kiếm Đạo Thần Kiều trong truyền thuyết?", tại hiện trường, căn cơ kiếm đạo của vô số kiếm tu bị dọa, bị xé rách, dù căn cơ của kiếm tu kiên cố đến đâu cũng bị dao động, giữ không nổi.
Kia là Kiếm Đạo Thần Kiều trong truyền thuyết!
Kia là Kiếm Đạo Thần Kiều nổ tung chín mươi chín kiếm huyệt, có thể dung hợp liền mạch tỉ tỉ chân lý kiếm đạo trong truyền thuyết!
Kia là Kiếm Đạo Thần Kiều có thể diễn hóa ra một mảnh trời kiếm đạo, có thể rơi xuống vô số văn minh kiếm đạo trong truyền thuyết!
Vậy mà cứ... cứ như vậy xuất hiện trước mắt?
Như mộng như ảo.
Lúc này, Tư Đồ Diên đã rơi vào khoảnh khắc sinh tử, còn hơi sức đâu lo lắng mình có làm tổn thương đến phôi kiếm hay không? Liệu nó có gây ảnh hưởng gì tới thể chất kiếm đạo của chính mình hay không? Điều đó không còn quan trọng nữa!
Hắn ta dốc hết sức lực một cách điên cuồng, mạnh mẽ để vận chuyển đan điền, vận chuyển phôi kiếm.
Giờ đây, đan điền của hắn ta và cả phôi kiếm trong đó tựa như một cỗ máy đang làm việc quá tải, vừa điên cuồng lại vừa cuồng bạo.
Dòng kiếm nguyên dày đặc, nhưng thuần chất, cuồn cuộn đi ra khỏi đan điền và phôi kiếm, rồi chảy dọc theo kiếm huyệt và kinh mạch kiếm đạo, nó ùn ùn chảy xuôi chẳng khác gì dào nước lũ đang cuộn trào, rồi dần dần, cuối cùng, tất cả đều đổ dồn vào tay phải.
Cùng lúc đó.
"Xoẹt!"
Tay phải đang cầm chặt một thanh kiếm.
Thanh kiếm rung lên.
Kiếm và Tư Đồ Diên như hai mà một, dù sao, hắn ta đã chăm sóc nó vô số năm, kiếm này giống như hồn ý của hắn ta, nó chính là chí bảo bản mệnh, cũng là tổ khí thượng phẩm.
Cấp độ và phẩm chất của nó không quá mạnh, nhưng đối với Tư Đồ Diên, nó còn tốt hơn những thanh kiếm cấp bậc tổ khí rất nhiều, bởi lẽ, nó phù hợp, thông thạo trên mọi khía cạnh với hắn ta.
Có thể thấy rõ, cổ tay và cánh tay của Tư Đồ Diên đang chấn động mãnh liệt, như cố nén gì đó.
Cả người hắn ta trông càng sắc bén hơn trăm ngàn lần!
Trong nháy mắt.
Khi cả kiếm nguyên và kiếm thế đều đã được nén đến mức tối đa.
"Cửu Thiên Bát Hoang Kiếm Nguyên Trảm!", Tư Đồ Diên nhe răng, trợn mắt quát to, nét mặt hắn ta trông rất dữ tợn, đầy sát ý, giọng nói hơi khàn, trong từ chữ một đều nghe đến tiếng gào thét, dường như lòng căm thù của hắn ta đã đến mức cùng cực.
Hắn ta xoay cổ tay.
"Xoạt!"
Thanh kiếm di chuyển.
Chỉ thấy trước mắt một vệt sáng lóe lên, chẳng khác gì một ngọn nến le lói trong đêm đen.
Thật sự rất hấp dẫn người khác.
Tiếp theo, vệt sáng kia nhanh chóng chia tách hàng tỉ lần, chiếu sáng cả khoảng tối hư vô mù mịt.
Ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm lóe rọi khắp xung quanh, khiến cho người ta cảm giác như đang buổi sáng, soi rọi khắp đất trời.
Nó gây ra hiệu quả thị giác quá đáng sợ.
Một đường kiếm quang kiếm nguyên chém ngang qua bầu trời, xuyên qua hư không và thực tại, kiếm trong tay Tư Đồ Diên lao nhanh về phía trước.
Rồi nó đâm vào đường kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh.
Vào thời khắc này.
Tất cả mọi người ở đây đều căng thẳng đến nghẹt thở.
Nếu như nói, ngay lúc trước, khi Tô Minh tiện tay đánh ra hai đường kiếm nguyên đặc biệt, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Tô Minh thắng chắc rồi!
Tô Minh sắp chuyển bại thành thắng.
Tô Minh lại sáng tạo huyền thoại.
Nhưng giờ đây, khi Tư Đồ Diên bị dồn vào bước đường cùng, và buộc phải dốc hết sức lực, thi triển kiếm kỹ kiếm nguyên này, nhất là khi bọn họ cảm nhận được sự kinh khủng ẩn chứa cho kiếm kỹ kiếm nguyên này của Tư Đồ Diên, rất nhiều người đã bắt đầu do dự.
Dường như...
Tư Đồ Diên không hề kém cạnh gì!
Hình như, sắp có một trận chiến ngang tài ngang sức rồi!
Nhưng mà...
Ngay sau đó.
Như một cú tát trời giáng vào mặt bọn họ.
Khi vạn vật đã lặng im, ta có thể thấy rõ được hai đường kiếm quang kiếm nguyên lần lượt thay đổi trên không trung.
Kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh lại im lặng, lại bình tĩnh, lại lặng yên không một tiếng động, lại trầm lặng, lại bình đạm,...
Còn kiếm quang kiếm nguyên của Tư Đồ Diên thì ngược lại, nó càng điên cuồng hơn, càng dữ dội hơn, càng không nể nang gì cả, càng long trời lở đất, lại càng trông lóa mắt hơn.
Thế nhưng...
Thời khắc đan xen.
Chỉ trong giây lát!
Tư Đồ Diên dốc hết toàn bộ sức lực, dùng cả ba trăm phần trăm công lực, thi triển ra chiêu thức mạnh nhất, thậm chí, bất chấp việc nó có làm tổn thương đến căn cơ võ đạo của mình hay không...
Chỉ là... chỉ là... nó đã vô ích.
Khi nó va chạm với kiếm quang kiếm nguyên của Tô Minh, nó lập tức bị chặt đứt một cách dứt khoát, không dây dưa dài dòng.
Cảm giác này cứ như một thanh kiếm sắc bén va chạm với một cọng lông vậy.
Không hơn không kém gì.
Bọn họ chênh lệch nhau không chỉ một cấp.
Bản thân Tư Đồ Diên đều ngơ ngác.
Đầu óc hắn ta trống rỗng.
Hắn ta quên cả việc né tránh, ham muốn sống sót vỡ tan, cả người hắn ta đứng sững tại chỗ, vẫn không hề động đậy, cứ như đã bị hóa đá.
Mãi đến khi.
Phụt!
Kiếm quang kiếm nguyên kia của Tô Minh nhanh chóng đâm vào cơ thể của Tư Đồ Diên, nhìn thoáng qua, Tư Đồ Diên chỉ hơi run rẩy, tựa như không sao cả, nhưng ngay sau đó, cơ thể Tư Đồ Diên dần tan biến, kể cả thần hồn.
Chết rồi!
Đồng thời, phôi kiếm đã có vài phần bị tàn phá của Tư Đồ Diên, còn có cả nhẫn không gian, tất cả đều thuộc về Tô Minh.
Đây chẳng phải là chiến lợi phẩm sao?
Xung quanh.
Mãi một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng.
Bạch Mộc Huyên không còn ra vẻ đùa giỡn nữa, cô ta run lẩy bẩy, sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.
Vẻ mặt của Nghiêm Hà cũng đầy trầm tư, đáy lòng chấn động.
Tiêu Quân thì lại hít thở không thông, cứ lắc đầu rồi lại lắc đầu.
Thậm chí cả Tống Cẩm Phồn cũng ngơ ngác, anh Tô này của mình... mạnh đến vậy à?
Khi cô ta gặp gỡ anh ấy ở văn minh chết Hoang Diệm, cô ta chỉ biết anh ấy rất yêu nghiệt, rất mạnh, nhưng mà... lúc ấy vẫn chưa từng thấy anh ra tay.
Cô ta còn tưởng anh vô cùng nghịch thiên, nhưng có lẽ sức chiến đấu không bằng mình, sau khi vào Vô Lượng Kiếm Thành chắc chắn sẽ được sư tôn Tiêu Quân coi trọng, ai ngờ rằng...
Thực lực của anh lại hơn cô ta cả một trăm cấp chứ!
Điều này quá không thực tế.
Quá ảo ma rồi.
Ở giữa không trung, Trần Sắc sợ tới mức nuốt nước miếng, nghĩ đến mà hãi hùng!
Má ơi!
Trước kia, chẳng phải hắn ta đã từng nghĩ giết chết Tô Minh để chiếm đoạt kiếm Vô Lượng sao? Chỉ là không muốn mình vất vả cướp được kiếm Vô Lượng, sau đó lại bị Tư Đồ Diên cướp đi mà thôi, hắn ta không muốn trở thành đao kiếm cho Tư Đồ Diên lợi dụng.
Nguyên nhân hắn ta rút lui, không có chút gì là vì lo lắng, kiêng dè hay sợ hãi Tô Minh!
Nhưng thành thật mà nói...
Quá may mắn rồi.
Nếu hắn ta cứ ngu ngơ ra tay với Tô Minh, thì giờ người chết đã là bản thân rồi!
Lúc này.
Trong hư không.
Bà lão Trầm Yên nuốt nước miếng ừng ực, trông rất không bình tĩnh.
Bà ta thì thầm trao đổi với chủ nhân Nam Phượng Vân.
"Chưa đến ba mươi tuổi, đã lĩnh ngộ được hai loại kiếm nguyên ư? Hơn nữa còn là kiếm nguyên đặc biệt? Quả là rất khó tin. Quả thật có thể xứng đôi với Chỉ Tình".
Nam Phượng Vân truyền âm nói.
Trong giọng nói mang theo vài phần cảm thán.
Có cả sự rung động sâu sắc không thốt nên lời.
Trong khi bà lão Trầm Yên đang ngỡ chủ nhân định từ bỏ ý nghĩ giết chết Tô Minh, tác thành cho Tô Minh và cô chủ Chỉ Tình...
Ai ngờ rằng, Nam Phượng Vân lại thay đổi: "Đáng tiếc, nếu tin này truyền đến tai bổn tọa vào một năm trước, bổn tọa sẽ bồi dưỡng tên Tô Minh kia, tác thành cho Tô Minh với Chỉ Tình. Nhưng ngặt nỗi, số mệnh trêu người, tạo hóa trêu người. Bổn tọa đã an bài cho Chỉ Tình một mối hôn sự khác!"
"Cái gì?", bà lão Trầm Yên kinh ngạc.
Vậy thì tiếp theo sẽ yên tâm hơn nhiều, mấy năm gần đây, bà ta vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Nhược Dư, không biết chuyện chỗ chủ nhân là bao...
Bà lão Trầm Yên vẫn không kìm lòng hỏi một câu: "Cô chủ Chỉ Tình đồng ý không?"
Tình cảm của Trần Chỉ Tình với Tô Minh sâu đậm đến bao nhiêu? Bà ta hiểu rất rõ. Và người của cả văn minh đều biết điều đó.
Chương 1037: Hy sinh Trần Chỉ Tình
Cô chủ không có khả năng đồng ý!
"Không phải chuyện con bé tự quyết định được, bổn tọa đã cảnh cáo con bé rồi, nếu không chấp nhận thì tôi sẽ phái người giết chết Tô Minh! Tô Minh quan trọng tựa sinh mạng của con bé! Lấy Tô Minh làm điểm uy hiếp, Chỉ Tình chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời! Hôn lễ sẽ được cử hành vào ba năm sau! Bây giờ, Chỉ Tình đang tu luyện bên trong bí cảnh, khi ra ngoài sợ đã qua ba năm!"
Nam Phượng Vân bình thản nói.
Sắc mặt bà lão Trầm Yên u ám, lo âu không biết chắc điều gì sẽ xảy ra.
Trong đôi nắm già nua có vài phần không nỡ.
Nhưng bà ta là thuộc hạ trung thành nhất của Nam Phượng Vân.
Bà ta đã đi theo, bảo vệ Nam Phượng Vân biết bao nhiêu năm.
Nếu không vì lòng trung thành của ba ta, sao Nam Phượng Vân lại phái bà ta nằm vùng bên người Tiêu Nhược Dư chứ?
Bà lão Trầm Yên trung thành với Nam Phượng Vân từ đầu đến cuối, mọi mệnh lệnh đều tuân theo một trăm phần trăm về cả hành vi lẫn tâm lý.
Nhưng lần này là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời bà ta sinh ra một chút bất mãn đối với người chủ nhân của chính mình, Nam Phượng Vân.
Chủ nhân đối xử với cô chủ Chỉ Tình có phải quá tàn nhẫn rồi không?
Là một người mẹ, hy vọng con gái của mình có được hạnh phúc, phải kết hôn với một siêu thiên tài, bà ta đồng ý, cũng ủng hộ, bởi lẽ thế giới của võ đạo cực kỳ khốc liệt.
Hơn nữa, Trần Chỉ Tình là cô chủ của văn minh Nam Khải, tương lai sẽ là người đứng đầu văn minh Nam Khải, vì vậy người đàn ông của cô ta cũng phải là một siêu thiên tài.
Thế nên, khi biết cô chủ Chỉ Tình phải lòng một tên nhãi nhép đến từ nền văn minh cấp một, bà lão Trầm Yên là đứng về phía chủ nhân Nam Phượng Vân chia rẽ đôi uyên ương này.
Tất cả chỉ vì tốt cho cô chủ.
Nhưng giờ đây...
Chủ nhân vẫn vì tốt cho cô chủ ư?
Đây không còn là thế nữa rồi!
Chủ nhân dùng thủ đoạn đê tiện chia rẽ đôi uyên ương như vậy, thậm chí còn lấy tính mạng Tô Minh uy hiếp, buộc cô chủ chịu thua, thế này có hơi bỉ ổi đấy.
Bà lão Trầm Yên không hiểu tại sao Nam Phượng Vân lại phải làm thế...
Bà ta không kìm lòng được, bèn hỏi lại: "Chủ... chủ nhân, chẳng hay người hôn sự mà người thu xếp cho cô chủ... là..."
Bà ta tự biết bản thân chỉ là người hầu, không có quyền hỏi này hỏi nọ.
Nhưng bà ta vẫn không nhịn được, bèn hỏi.
Không hỏi, tâm không yên bình được.
Nam Phượng Vân trầm mặc, hiển nhiên, cách chú đưa tin, bà lão Trầm Yên hơi run, bà ta run rẩy, dường như cảm nhận ánh mắt rét lạnh của chủ nhân đang nhìn mình chằm chằm.
Một giây dài tựa một năm.
Một lát sau, Nam Phượng Vân vẫn mở lời, nói: "Là đạo tử của Đạo Hằng tông, đến từ nền văn minh cấp bốn".
Bà lão Trầm Yên gần như chết lặng
Cả người như rơi vào hầm băng!
Hình như bà ta đã xem nhẹ sự vô tình của chủ nhân rồi.
Hình như cũng đánh giá quá cao tình mẫu tử giữa chủ nhân cà cô chủ Chỉ Tình.
Quá ác độc.
Đạo Hằng tông là gì? Bà lão Trầm Yên hiển nhiên biết nó.
Đây là đối tượng mà văn minh Nam Khải vẫn luôn nịnh bợ.
Nền văn minh Nam Khải là bá chủ trong nền văn minh cấp ba, tất nhiên là họ sẽ muốn tiến thêm bước nữa.
Bọn họ nằm mơ đều khao khát được gia nhập nền văn minh cấp bốn.
Một khi trở thành một trong số đó, bọn họ sẽ có cơ hội tiếp xúc với các loại công pháp võ đạo, võ kỹ, tài nguyên,... trong nền văn minh cấp bốn, nhờ đó giúp cho nền văn minh Nam Khải phát triển vượt bậc.
Điều này chính là mơ ước của tất cả người tu luyện võ đạo của nền văn minh Nam Khải suốt hàng tỉ năm.
Trong đó có cả bà lão Trầm Yên...
Thế nhưng...
Nếu muốn thực hiện giấc mộng này, mà lại cần phải tàn nhẫn, dùng chính hạnh phúc của cô chủ Chỉ Tình để đổi lấy, bà lão Trầm Yên cảm thấy rất... thật sự rất...
Tại sao lại nói là tàn nhẫn?
Bởi vì bà ta đã từng nghe vài lời đồn về đạo tử của Đạo Hằng tông, dù sao Đạo Hằng tông vẫn có qua lại với căn minh Nam Khải.
Tuy vị đạo tử kia có võ thuật tuyệt đỉnh, nhưng... nhưng lại vô cùng tàn bạo!
Nghe nói, tuổi tác của vị đạo tử kia không lớn là bao, chỉ mới có mấy trăm triệu năm tuổi, nhưng mấy trăm vạn năm qua, có tới hàng trăm hàng ngàn thê thiếp, gần như cứ cách một khoảng thời gian, sẽ cưới vợ nạp thiếp, nhưng mỗi một người sau khi gả qua đều chẳng sống được bao lâu...
Gả cô chủ Chỉ Tình đến đó ư?
Vậy có khác gì bảo cô chủ Chỉ Tình đi tự sát chứ?
Hơn nữa còn là chết một cách tàn nhẫn.
"Đạo Hằng tông đã đồng ý rồi, chỉ cần gả Chỉ Tình qua đó, bọn họ sẽ lập tức trợ giúp văn minh Nam Khải thăng cấp trở thành dự bị cho nền văn minh cấp bốn", dường như Nam Phượng Vân biết Trầm Yên đang nghĩ gì, bà ta âm u nói, trong giọng nói còn có chút điên rồ: "Vì nền văn minh Nam Khải, hy sinh Chỉ Tình có là gì đâu".
"Chủ... chủ nhân, Trầm Yên hiểu... hiểu rồi", bà lão Trầm Yên run rẩy nói.
"Ừ, tôi định giết chết Tô Minh để diệt trừ mối họa, một khi đã yêu nghiệt như vậy, nếu giữ lại, sau này nếu Tô Minh biết được kết cục của Chỉ Tình, thì chắc chắn sẽ báo thù, tuy rằng bổn tọa không sợ, nhưng cũng không muốn dính vào đống rắc rối đó. Bây giờ, nhân cơ hội lúc Tô Minh còn non yếu, phải diệt cỏ tận gốc. Trầm Yên, bà là thuộc hạ trung thành nhất của tôi, đừng để tôi thất vọng", Nam Phượng Vân dứt lời.
Rồi bà ta cắt đứt chú đưa tin.
Chỉ còn lại bà lão Trầm Yên đứng sững tại chỗ.
Bà ta lặng im không nói gì một lúc lâu.
Thật lâu sau đó, bà ta nhìn vào Tô Minh, trong đôi mắt già nua lóe lên vài phần phức tạp cùng do dự...
Cuối cùng.
"Chủ nhân, mấy năm qua, tuy trên tay bà già Trầm Yên này dính vô số máu tươi, thậm chí còn có cả máu của những sinh mạng vô tội, nhưng lúc này đây..."
Cuối cùng, bà lão Trầm Yên vẫn đưa ra quyết định!
Đó là không nghe theo mệnh lệnh của Nam Phượng Vân.
Nếu không, đạo tâm của bà ta, tâm cảnh của bà ta, võ đạo của bà ta sẽ tan vỡ mất.
Bà lão Trầm Yên thở dài.
Chính vào lúc này.
Bỗng nhiên.
Bà ta ngẩng đầu, trong đôi mắt già nua chứa đầy nỗi khiếp sợ.
Bởi vì, không gian trước mắt bà ta đã bị xé rách.
Tô... Tô Minh...
Anh đang bước từng bước một tới.
Hơn nữa, bà lão Trầm Yên cảm nhận được bản thân đang bị khóa lại!
Là khóa chặt không thể nhúc nhích được.
"Nói cho tôi biết, tại sao bỗng nhiên không còn sát ý đối với tôi nữa? Tôi tò mò lắm đấy", Tô Minh nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói có hơi khó hiểu.
Bà lão Trầm Yên quan sát Tô Minh, sâu trong ánh mắt dâng trào nỗi kinh hoàng!
Sao Tô Minh có thể phát hiện bà ta đang nhìn trộm trong hư không chứ?
Phương pháp ẩn nấp của bà ta tuy không dám nói là vô địch thiên hạ, nhưng nó cũng khó lòng lường được mà!
Thế nhưng, Tô Minh lại có thể phát hiện ra, thậm chí còn xác định chính xác vị trí bà ta đang ở!
Ngoài ra, làm thế nào mà sau khi Tô Minh dùng khí tức khóa chặt bà ta, bà ta lại có cảm giác bản thân không thể thoát ra được chứ?
Chương 1038: Thân phận thật của bà lão Trầm Yên
Hơn nữa, rõ ràng là hiện tại khí tức của Tô Minh không chút dao động, nhưng tại sao bà ta lại cảm nhận được sự nguy hiểm cực hạn.
Càng không thể tin` được đó chính là, Tô Minh làm thế nào mà xác định được bà ta có tồn tại sát khí hay không?
Điều này…
Điều này rốt cuộc là như thế nào?
Cũng chính vào giờ phút này.
Phía dưới.
Tống Cẩm Phồn vừa mừng vừa sợ, cô ta lớn tiếng nói: “Anh Tô, đó là bà lão Trầm Yên, là người bảo vệ chị Nhược Dư, bà ta…nhất định là chị Nhược Dư nhận được lời cầu cứu của em nên mới bảo bà ta đến cứu đây anh”.
Là như vậy sao?
Tô Minh đã hiểu được phần nào.
Nhưng cái này cũng không quan trọng.
Quan trọng là…bà lão kia sinh ra sát ý rồi lại biến mất.
“Bà lão, bà rất may mắn, lúc nãy, sát ý của bà đột nhiên biến mất, cho nên bà mới có thể còn sống đến bây giờ”, Tô Minh vừa nói vừa bước lại gần bà lão Trầm Yên: “Nói ra thân phận của bản thân đi. Thân phận chân thật ấy. Tôi nghĩ, hẳn là bà hiểu được ý của tôi”.
Tô Minh bước trên không trung, đạp lên không gian đi đến trước người bà lão Trầm Yên, phía dưới, hàng trăm triệu người đang quan sát.
“Thế mà lại có người trốn trong hư không nhìn trộm? Tại sao bổn tọa lại…không phát hiện ra?”, Tiêu Quân thì thầm nói, ánh mắt ông ta không khỏi trở nên u ám, điều này thật đáng sợ, Tô Minh vậy mà có thể phát hiện ra được, trong khi ông ta thì không, điều này không phải là chứng minh cho việc thực lực của ông ta không bằng Tô Minh hay sao?
Trên thực tế, sau khi Tô Minh giết chết Tư Đồ Diên, tuy rằng Tiêu Quân đã nghi ngờ thực lực của mình không bằng Tô Minh, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ như vậy thôi.
Dù sao thì ông ta còn có chuẩn bị một số thủ đoạn phía sau, ví dụ như, nơi này là Vô Lượng Kiếm Thành, ông ta có thể điều động phi cơ của Vô Lượng Kiếm Thành ở nơi này đến để tăng lực chiến đấu.
Nhưng lúc này, Tô Minh có thể thoải mái phát hiện ra trong hư không có người nhìn trộm, mà bản thân mình lại không nhìn ra, Tiêu Quân chỉ có thể nhìn thẳng vào vấn đề – sự thật là thực lực của mình không bằng Tô Minh, thậm chí còn chênh lệch không nhỏ.
Trừ khi ông ta liều mạng sử dụng phương thức cường đại trong truyền thuyết kia, không tiếc bị trọng thương thậm chí là thương tổn căn cơ võ đạo…Đương nhiên, ông ta không thể dùng, thậm chí là vĩnh viễn không bao giờ dùng.
“Xem ra, trong thời gian ngắn không thể nào lấy được kiếm Vô Lượng vào tay”, Tiêu Quân tự nhủ với lòng, mạnh mẽ kìm nén ham muốn, đương nhiên, cũng chỉ là kìm nén chứ không phải là bỏ đi suy nghĩ ấy.
Lúc này.
Tống Cẩm Phồn cũng tiến lên phía trước, đuổi theo Tô Minh, cùng đứng ở trước mặt bà lão Trầm Yên, Tống Cẩm Phồn có chút kinh ngạc: “Trầm Yên tiền bối, chị Nhược Dư đâu?”
Sau khi biết được tin tức của anh Tô, tại sao chị Nhược Dư lại còn chưa đến?
Điều này là không thể nào!
Bà lão Trầm Yên nhìn thoáng qua Tống Cẩm Phồn, nhưng bà ta không trả lời, sau đó, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Tô Minh: “Chủ nhân, cũng chính là mẹ của cô chủ, bởi vì chấp niệm của cô chủ Chỉ Tình đối với cậu quá lớn, nên đã lên kế hoạch giết chết cậu ở buổi lễ đính hôn, nhưng không ngờ sự việc lại bại lộ, cho nên chủ nhân của tôi mới sắp xếp cho tôi làm gián điệp bên cạnh Tiêu Nhược Dư. Lúc trước, sau khi nhận được tin cầu cứu của cô Cẩm Phồn, tôi đã nói dối Tiêu Nhược Dư để đến đây. Một mình tôi tới đây là muốn thần không biết quỷ không hay giết chết cậu, hoàn thành nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Nhưng sau đó, khi cậu lấy ra hai đoạn kiếm nguyên, tôi đã thay đổi ý định, bởi vì cậu có thể xứng đôi với cô chủ Chỉ Tình, cũng có tư cách làm người đàn ông của cô chủ”
Tô Minh nghiêm túc lắng nghe.
Thật vừa lòng.
Đối phương không nói dối.
Lấy cường độ thần hồn của anh, bà lão trước mặt có nói dối hay không, anh sẽ biết rõ.
Thái độ của đối phương vô cùng thẳng thắn và thành khẩn.
Đương nhiên, sự thẳng thắn và thành khẩn này lại tiếp tục trở thành thứ cứu mạng bà lão Trầm Yên này.
“Cái gì?”, Tiêu Cẩm Phồn vô cùng kinh hãi!
Sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.
Hồn bay phách lạc.
Dì Nam vậy mà…
Điều này…
Cô ta có chút không dám tin.
Bình thường, dì Nam đều đối xử với các cô rất tốt.
Không ngờ là…
“Cậu Tô, chủ nhân đã bị lợi ích làm cho mê muội đầu óc, bà ấy còn muốn hy sinh hạnh phúc của cô chủ Chỉ Tình, thậm chí là tính mạng để có thể nịnh bợ nền văn minh cấp bốn, hơn nữa, chủ nhân còn lấy tính mạng của cậu ra đe doạ, ép cô chủ Chỉ Tình ba năm sau gả cho đạo tử của Đạo Hằng Tông. Cậu Tô, nếu như cậu muốn cứu cô chủ Chỉ Tình, trong ba năm, ít nhất là cậu phải tăng thực lực lên tới cảnh giới Thuỷ Nguyên tầng chín! Bởi vì chủ nhân Nam Phượng Vân của tôi chính là cảnh giới Thuỷ Nguyên tầng chín! Đây chỉ mới là bước đầu, nền văn minh cấp bốn Đạo Hằng Tông còn có rất nhiều người có thực lực mạnh hơn cảnh giới Thuỷ Nguyên!”
Bà lão Trầm Yên đột nhiên cúi đầu.
Cúi đầu thật sâu.
Nghiêm túc nói.
Nói xong, bà lão Trầm Yên hít một hơi thật sâu rồi mới nhìn về phía Tống Cẩm Phồn: “Cô Cẩm Phồn, bà lão tôi không còn mặt mũi nào mà đi gặp cô Nhược Dư, mong cô chuyển lời cho cô ấy, nói rằng bà lão ta đã lừa dối cô ấy, xin lỗi cô ấy, bà lão ta rất biết ơn cô ấy mấy năm nay đã quan tâm và kính trọng tôi!”
Nói xong.
Bà lão Trầm Yên xoay người bước đi.
Biến mất ở trước mắt Tô Minh và Tống Cẩm Phồn.
Ánh mắt Tô Minh nhìn vào nơi xa xôi.
Phát ra sát ý lạnh thấu xương, không phải nhắm vào bà lão Trầm Yên mà là nhắm vào chủ nhân của văn minh Nam Khải, mẹ của Chỉ Tình – Nam Phượng Vân!
“Tại sao có thể như vậy? Dì Nam, không…là Nam Phượng Vân, bà ta…bà ta thật vô liêm sỉ!”, Tống Cẩm Phồn vô cùng giận dữ, cô ta nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn: “Anh Tô, kia…đạo tử của Đạo Hằng Tông kia, em…em đã từng nghe qua, người này vô cùng tàn bạo, vợ lớn vợ bé thành đàn, cứ vài năm lại có một người vợ chết, hắn lấy giết người làm thú vui, ham muốn giết chóc. Anh Tô, trăm triệu, trăm triệu, trăm triệu lần không thể để chị Chỉ Tình gả cho đạo tử của Đạo Hằng Tông kia!”
Tống Cẩm Phồn khóc nức nở.
Cô ta có quan hệ rất tốt với Trần Chỉ Tình.
Cô ta và Trần Chỉ Tình là bạn cùng phòng.
Thời điểm hai người quen biết nhau, Tô Minh còn chưa xuất hiện.
Chương 1039: Bạch Mộc Huyên là con gái của ai?
Vốn dĩ, hai người là bạn thân nhất.
Sau đó lại cùng yêu một người đàn ông.
Hai người giống như chị em ruột.
Cô ta thật sự xem Trần Chỉ Tình như là chị gái của mình.
Giờ phút này, cô ta vừa lo lắng, vừa sợ hãi, đồng thời còn vô cùng giận dữ, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy.
“Cẩm Phồn, yên tâm đi, tất cả đều có anh lo rồi, ba năm là đủ rồi”, Tô Minh ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang run rẩy kia vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Dần dần, Tống Cẩm Phồn mới bình tĩnh lại.
Không lâu sau.
Tô Minh mang theo Tống Cẩm Phồn đáp xuống phía dưới
“Em rể, chúc mừng”, Bạch Mộc Huyên tiến lên phía trước mỉm cười nói chúc mừng, đôi mắt đẹp long lanh, đa tình đến mức không nói nên lời.
“Cảm ơn sư tỷ”, Tống Cẩm Phồn vui vẻ nói, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Tô Minh, dáng vẻ có chút kiêu ngạo, lại thêm chút hưng phấn cùng đắc ý.
Tô Minh cũng nhìn Bạch Mộc Huyên một cái thật sâu.
“Ha ha, em rể, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì, làm cho tôi có chút sợ hãi đấy”, Bạch Mộc Huyên cười duyên nói rồi nâng tay áo lên che đi đôi môi đỏ mọng.
Tô Minh cũng dời tầm mắt, anh đảo mắt một vòng.
Rồi dừng lại trên người Trần Sắc: “Nói đi, anh đến đây là bởi vì cô ta gọi anh đến phải không? Ăn ngay nói thật, nếu như nói dối, tôi sẽ giết anh”.
Lời này vừa nói ra.
Chết tiệt!
Yên tĩnh.
Trên đài đấu kiếm, tất cả âm thanh đều biến mất.
Chuyển biến của Tô Minh làm cho người ta hít thở không thông.
Rất mơ hồ.
Bất ngờ xảy đến.
Ngay lập tức, từng ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Bạch Mộc Huyên và Trần Sắc.
Tống Cẩm Phồn khẽ run rẩy, cô ta có chút không dám tin, chẳng…chẳng lẽ…
Sắc mặt Bạch Mộc Huyên lập tức trở nên trắng bệch, cô ta kinh hãi, từng bước lùi về sau, cả người lạnh như băng.
Vô cùng sợ hãi nhìn Tô Minh, vẻ mặt giống như là nhìn thấy quỷ.
“Đúng vậy, tôi cũng thế mà Tư Đồ Diên cũng thế, đều là do Bạch Mộc Huyên gọi tới, tôi và Tư Đồ Diên đều thích cô Tống, điều này Bạch Mộc Huyên rất rõ ràng, trên danh nghĩa là xem Huyền Diễm Thiên Lan rút kiếm, nhưng thực tế có lẽ là vì sự xuất hiện của anh, để cho chúng tôi thấy anh và cô Tống quan hệ thân mật mà sinh ra ghen ghét, thậm chí là ra tay, mượn tay của chúng tôi để đối phó với anh, thậm chí là giết anh”, Trần Sắc mở miệng nói.
Không hề có ý định giấu diếm.
Cũng không dám giấu diếm.
Hơn nữa, hắn đã vô cùng may mắn, suýt chút nữa đã chết rồi, tất cả đều bởi vì Bạch Mộc Huyên, hắn còn có chút hận cô ta, nên càng không muốn che giấu.
“Không! Không phải!”, Bạch Mộc Huyên kinh hãi, cô ta lại lùi về sau, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
“Tại sao có thể như vậy?”, đôi mắt Tống Cẩm Phồn đỏ lên, mấy năm nay, sau khi vào trong Vô Lượng Kiếm Thành, quan hệ của cô ta và Bạch Mộc Huyên vẫn luôn rất tốt, sư tỷ vẫn luôn chăm sóc cô ta, nhưng hiện tại…
Sự thật trước mắt quả thật là tàn khốc.
Đồng thời, Tống Cẩm Phồn dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nhìn chằm chằm Bạch Mộc Huyên nói: “Nhưng mà, làm sao chị biết được là Tô Minh sẽ tới?”
Bạch Mộc Huyên sẽ trả lời sao?
Sẽ không.
Cô ta chỉ lắc đầu.
Cô ta tỏ ra vô tội, ý muốn nói rằng Trần Sắc vu khống mình.
“Bởi vì cô ta hạ phù chú trên người em, cho nên cô ta có thể biết tất cả mọi thứ liên quan đến em, Cẩm Phồn, ngay tại thời điểm ngẫu nhiên gặp được em ở văn minh chết Hoang Diệm, anh đã nhìn thấu vị đại sư tỷ này của em”, Tô Minh vạch trần đáp án.
“Cậu…cậu…Tại sao cậu lại biết được?”, Bạch Mộc Huyên hoàn toàn tuyệt vọng, chuyện này…chuyện này đều bị vạch trần? Cho dù không thừa nhận cũng không được!
Tô Minh tạm thời không trả lời.
Anh đột nhiên ôm lấy bờ vai của Tống Cẩm Phồn.
Sau đó Tống Cẩm Phồn rõ ràng là cảm nhận được một dòng khí từ bả vai đang dần dần nhập vào trong cơ thể mình…
Tiếp đó…
Cánh tay của Tô Minh đột nhiên nâng lên.
Rõ ràng là có thể thấy được, ngón trỏ và ngón giữa của anh đang kẹp lấy một dòng khí màu đỏ đen xen kẽ, chỉ có một sợi nhưng phía trên lại chi chít những chú tự và ký hiệu.
“Bởi vì hơi thở trên phù chú và hơi thở của đại sư tỷ em đồng cái đồng nguyên”, Tô Hiên vừa nói vừa bóp nát phù chú kia.
Tống Cẩm Phồn im lặng.
Chứng cứ rõ rành rành.
Không còn gì để nói.
“Đại sư tỷ, vì sao lại làm như vậy? Vì sao? Em đã từng là gì có lỗi với chị sao? Vì sao chị lại muốn hại em?”, cảm xúc của Tống Cẩm Phồn có chút bất ổn, sự phản bội này làm cho cô ta vô cùng đau lòng.
“Chị…”, Bạch Mộc Huyên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, cô ta nói không nên lời, chỉ có sắc mặt trắng bệch.
“Vậy nên, để tôi tiễn cô một đoạn đường cuối cùng hay là cô tự mình kết thúc?”, Tô Minh thản nhiên nói.
Giọng nói bình thản.
Lại khiến cho người khác không thể nghi ngờ.
Rất sát phạt và quyết đoán.
Ý là muốn Bạch Mộc Huyên phải chết, không để lại con đường sống nào.
Bạch Mộc Huyên run rẩy càng thêm mãnh liệt, cô ta nhịn không được mà lui về sau vài bước, đi đến bên cạnh Tiêu Quân, cô ta run rẩy nói: “Sư…sư tôn, cứu con, sư tôn, cứu con”.
“Chị làm đại sư tỷ, vậy mà lại âm thầm hạ phù chú lên người sư muội, còn lên kế hoạch hại sư muội, tội lỗi mà chị phạm phải vô cùng rõ ràng, chị nói sư tôn phải cứu chị như thế nào đây? Bạch Mộc Huyên, chị quá ngây thơ rồi!”, Tống Cẩm Phồn quát lớn, tuy rằng cô ta đơn thuần, lương thiện nhưng tuyệt đối không phải là thánh mẫu, khi Tô Minh vạch trần mọi chuyện, sao cô ta lại không muốn giết chết Bạch Mộc Huyên, nhất là khi Bạch Mộc Huyên lại tính kế lên người anh Tô, anh Tô chính là vảy ngược của cô ta.
“Cẩm Phồn, vị kia là một sư tôn tốt, khả năng cao là sẽ cứu được cô ta, em…”, Tô Minh lắc đầu cười khổ, cô nhóc Cẩm Phồn này, cũng thật là…
“Cái gì?”, đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn toé lửa.
Theo bản năng nhìn về phía Bạch Mộc Huyên và Tiêu Quân, cô ta nhìn chằm chằm Tiêu Quân, nhìn chằm chằm sư tôn của mình, sau đó, cô ta khiếp sợ phát hiện, sư tôn…vậy mà lại không phủ nhận lời nói của anh Tô, điều này đồng nghĩa với việc, lời anh Tô nói chính là sự thật.
Đầu óc Tống Cẩm Phồn ong ong…
Không dám tin.
Phẫn nộ rồi lại vô cùng đau lòng.
Tất cả đều là giả.
Đều là giả.
“Vì sao?”, Tống Cẩm Phồn hồn bay phách lạc.
“Bởi vì vị đại sư tỷ này của em là con gái của sư tôn em, có người bố nào mà lại không cứu con gái mình chứ?”, Tô Minh cười nói, tung ra một tin tức khủng bố, vô cùng khủng bố.
Cái gì?
Mọi người đều biết, Bạch Mộc Huyên chính là con gái của cốc chủ Phù Huyễn Cốc.
Sao lại thành con gái của Tiêu Quân rồi?
Điều này…điều này sao có thể?
Chương 1040: Kiếm Đạo Thần Kiều
"Người trẻ tuổi, bản tọa rất tò mò, làm thế nào mà cậu biết được?", lúc này, Tiêu Quân trái lại không hề căng thẳng. Tất cả đều bại lộ rồi, không phải sao?
Ban đầu, ông ta còn muốn chậm rãi mưu đồ.
Nhưng Tô Minh không cho phép!
"Khí tức của cô ta có cùng căn nguyên với ông", Tô Minh tùy ý nói. Với cường độ của thần hồn, anh có thể nhẹ nhàng cảm giác được, quá dễ dàng. Sau khi giải phong ấn của ký ức thần hồn về kiếp trước, thần hồn của anh đã mạnh đến không có giới hạn, mà thần hồn chí cường mang đến rất nhiều chỗ tốt, như sức quan sát, sự cảm giác đều đứng đầu.
"Là con gái của sư tôn?", ở bên cạnh, toàn thân Nghiêm Hà khiếp sợ, chấn động như bị sét đánh trúng. Cô ta cũng chỉ vừa mới biết, cô ta tự cho rằng mình hiểu rất rõ Bạch Mộc Huyên, không ngờ được...
Nếu như Bạch Mộc Huyên thật sự là con gái của Tiêu Quân, vậy thì mấy năm qua, những tin tức mà Bạch Mộc Huyên liên hệ được và biết đến chỉ sợ có rất nhiều thứ là giả tạo!
Như vậy, sư tôn sớm đã để ý đến Lục Tiên Kiếm Thể của cô ta? Không như Bạch Mộc Huyên nói, sư tôn đã từ bỏ ý định chiếm lấy Lục Tiên Kiếm Thể.
Có Bạch Mộc Huyên làm ngụy trang thật là đáng sợ.
Thậm chí, Bạch Mộc Huyên vẫn luôn tự cho mình là con gái của cốc chủ Phù Huyễn cốc, tất cả mọi người đều biết và công nhận, ngay cả Phù Huyễn cốc cũng chẳng hề phủ nhận. Vậy chẳng phải là nói, trên thực tế, Phù Huyễn cốc đã đạt được thỏa thuận gì đó với Vô Lượng Kiếm Thành và Tiêu Quân, hai bên là đồng minh?
Vô Lượng Kiếm Thành vẫn còn đồng minh có cấp bậc như Phù Huyễn cốc?
Phù Huyễn cốc rất mạnh, không hề thua kém Vô Lượng Kiếm Thành.
Sư tôn, còn cả Bạch Mộc Huyên đều giấu giếm rất sâu!
"Ngoài ra, tiền bối, ông cắn nuốt nhiều kiếm thể của người khác như vậy thật sự tốt sao? Mặc dù như vậy có thể điên cuồng tăng thực lực của ông lên nhưng lại ảnh hưởng căn cơ, được không bù mất", Tô Minh nói thêm, một lần nữa tung ra tin tức nặng ký!
Nhất thời, sắc mặt hàng tỉ kiếm tu xung quanh hoàn toàn thay đổi...
Trong số hàng tỉ kiếm tu ở đây, thật sự có một số người đã từng biết một người bạn, người thân là kiếm tu mang kiếm thể khủng bố đột nhiên biến mất vào một thời điểm nào đó, bặt vô âm tín, chẳng lẽ...
Lập tức, từng ánh mắt kinh hãi, e ngại, không dám tin nhìn chằm chằm vào Tiêu Quân!
Thật sự là toàn trường rét lạnh.
"Người trẻ tuổi, cậu thật khiến bản tọa kinh ngạc, dường như cái gì cậu cũng biết. Lại nói tiếp, cũng khá đáng tiếc, nếu cậu không xuất hiện thì đại khái thêm vài năm nữa, khi kiếm thể của cô nhóc Cẩm Phồn hoàn toàn kích hoạt, tôi sẽ có thể cắn nuốt, cướp đoạt. Thập phương kiếm thể tương lai, mười loại kiếm nguyên đặc thù! Đáng tiếc! Thật sự là đáng tiếc!", Tiêu Quân nghiến răng cười một tiếng, nhìn về phía Tống Cẩm Phồn, vô cùng đáng tiếc lắc đầu.
Tống Cẩm Phồn suýt chút nữa đứng không vững.
Nhớ kỹ
Hai mắt đỏ bừng rơi lệ.
Cô ta thật sự coi Tiêu Quân là sư tôn, vô cùng kính trọng, vô cùng tôn kính!
Nhưng sự thật...
"Hơn nữa, dì Nam kia biết mọi chuyện về ông đúng không?", Tô Minh lại nói.
Tiêu Quân xác thật kinh ngạc
Không trả lời.
Nhưng Tô Minh đã biết đáp án.
"Vì sao muốn vạch trần hết thảy chứ? Khiến hiện giờ bản tọa không trở mặt cũng không được", Tiêu Quân thở dài, hơi bất đắc dĩ nói: "Người trẻ tuổi, chẳng lẽ cậu cảm thấy mình có được nhị đoạn kiếm nguyên, chớp mắt giết được Tư Đồ Diên là vô địch? Là có thể địch nổi bản tọa?"
"Không thử một lần thì làm sao biết chứ?", Tô Minh cười cười.
"Thật ư?", nụ cười của Tiêu Quân lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, tràn đầy vẻ phát rồ và điên cuồng, bỗng nhiên khàn giọng quát: "Thiên Địa Bát Hoang, Cửu Hải Thập Nhật, Kiếm Đạo Vô Lượng, Trăm Triệu Hư Không, nghe ta hiệu lệnh, tụ lại cho ta!"
Nói ra từng chữ.
Gầm lên từng tiếng.
Giọng nói hùng hồn, tràn ngập chân trời, xâm nhập vào đất, thẩm thấu vào Vô Lượng Kiếm Thành, phá tan cực điểm hư không.
Tiếng nói như tiếng trời.
Sắc bén mà kiếm đạo đều toàn.
Giọng chưa dứt mà đã thấy mặt đất của toàn bộ Vô Lượng Kiếm Thành dâng lên trăm triệu đạo kiếm mang. Bầu trời sôi lên ùng ục, hào quang chói mắt, cũng có trăm triệu đạo kiếm mang mãnh liệt lao xuống phía dưới. Ngay cả hư không cũng vỡ vụn toàn bộ, bốn phương tám hướng hư không có đếm được triệu triệu đạo kiếm mang đang vọt tới. Tất cả mặt trời, mặt trăng, ngân hà, biển sao cuối vòm trời hiện ra, ngưng tụ thành vô tận kiếm mang, đều phóng xuống dưới đất.
Chỉ thoáng qua.
Đâu đâu cũng có kiếm mang!
Không có bất kỳ khoảng thời gian trống nào, chớp mắt tất cả đều tụ tập tại một điểm - Tiêu Quân.
Có thể thấy rõ, vô cùng vô tận kiếm mang hợp thành một cái Kiếm Đạo Thần Kiều.
Kiếm Đạo Thần Kiều bắc ngang qua Tiêu Quân, Tiêu Quân đứng ở giữa cầu.
Kiếm Đạo Thần Kiều kia nhộn nhạo, quỷ quyệt, như ẩn như hiện, rồi lại thật sự rõ ràng.
Mê huyễn nói không nên lời.
Kiếm đạo hưng thịnh.
Mà bản thân Tiêu Quân, trong chớp mắt Kiếm Đạo Thần Kiều phụ thêm vào người, khí tức của ông ta điên cuồng tăng lên, gấp bội, gấp bội, lại gấp bội.
Khí thế cả người sắc bén, sắc bén, lại sắc bén.
"Mượn... Mượn dùng lực lượng kiếm đạo của Kiếm Đạo Thần Kiều trong truyền thuyết?", tại hiện trường, căn cơ kiếm đạo của vô số kiếm tu bị dọa, bị xé rách, dù căn cơ của kiếm tu kiên cố đến đâu cũng bị dao động, giữ không nổi.
Kia là Kiếm Đạo Thần Kiều trong truyền thuyết!
Kia là Kiếm Đạo Thần Kiều nổ tung chín mươi chín kiếm huyệt, có thể dung hợp liền mạch tỉ tỉ chân lý kiếm đạo trong truyền thuyết!
Kia là Kiếm Đạo Thần Kiều có thể diễn hóa ra một mảnh trời kiếm đạo, có thể rơi xuống vô số văn minh kiếm đạo trong truyền thuyết!
Vậy mà cứ... cứ như vậy xuất hiện trước mắt?
Như mộng như ảo.
Bình luận facebook