• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 881-885

Chương 881: Sức mạnh của 'Thái U Nhiếp Hồn'

Nói một cách chính xác thì Tô Minh đang nuốt trọn hỏa chủng tiên hỏa.

Bất luận là lý do gì thì 7 hỏa chủng tiên hỏa có được trong nhẫn không gian của Ứng Huyền và Tiêu Bạch Y, giờ đây đều là của Tô Minh.

Đây là thu hoạch lớn không thể diễn tả nổi, vì vậy tất nhiên phải nuốt trọn rồi.

Hơn nữa, nhất định phải nuốt trọn trước khi đến tầng Nghịch Huyết Ma Hổ.

Mặc dù Tô Minh tự tin nhưng không tự đại.

‘Sư tử đấu với thỏ thì cũng phải dốc hết sức’.

Huống hồ, đây còn là nền văn minh cấp hai chưa được biết tới?

Kể cả vì cảnh giới tăng lên dẫn đến sức mạnh thể xác cũng đạt đến 10000 tỷ, Pháp Tắc Trường Hà cũng tăng lên cấp bậc vô cùng khủng khiếp. Kể cả hiện giờ Tô Minh tự tin có thể khiêu chiến với tu giả võ đạo ở cảnh giới Tiên Vương bậc năm.

Nhưng chưa đủ.

Vẫn chưa đủ.

Thực lực phải càng mạnh càng tốt.

Tốc độ luyện hóa của kho tàng huyết mạch trong cơ thể tăng lên nhanh chóng, đồng thời trấn áp được 7 hỏa chủng tiên hỏa.

Đúng là điên thật rồi!

Có thể làm đến mức này, kể cả là những tu giả võ đạo mạnh hơn cường giả ở cảnh giới Tiên Vương mười ngàn lần thì cũng không thể nào làm được?

Hơn nữa, cảm nhận của kho tàng huyết mạch vẫn rất nhẹ nhàng.

“Xoẹt!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh giơ tay lên, một chùm lửa xuất hiện trên ngón tay trỏ của anh, nhẹ tênh, chỉ như sợi tóc nhưng chỉ có thế mà hư không xung quanh đều bị hóa thành hư vô.

Nếu không phải là Tô Minh cố ý bảo vệ Huyết Vu Hổ thì chỉ e lúc này Huyết Vu Hổ cũng bị đốt thành hư vô.

Mà đây chỉ là một luồng Thái U Hỏa mà thôi.

“Tô Minh! Lửa này…”, Huyết Vu Hổ bị dọa chết khiếp, sắc mặt tái nhợt.

“Không có gì đâu! Trò chơi nhỏ thôi”, Tô Minh cười nói.

Sau đó anh nhắm mắt lại rồi lại tu luyện.

Ban nãy chỉ thử một chút thôi mà hiệu quả không tồi.

Uy lực còn mạnh hơn anh tưởng tượng.

Chắc hẳn uy lực của Thái U Hỏa còn mạnh hơn trước đó mấy chục lần!

Có lửa này thì giết chết Tiêu Bạch Y còn đơn giản hơn di chết một con kiến.

Thậm chí Tô Minh còn nghi ngờ, hiện giờ Thái U Hỏa đã trở thành tuyệt chiêu giết người lớn nhất của mình.

Nếu như kết hợp với ‘Thái U Nhiếp Hồn’ thì sao? Tô Minh cũng không biết sẽ kinh hãi đến mức nào?

Nhưng lửa mạnh như này, bản thân mình điều khiển cũng có chút khó khăn.

Ban nãy do mình mất kiểm soát, nếu như điều khiển được nhiều hơn thì sao?

Ngọn lửa mà mình không điều khiển được hoàn toàn thì sẽ bị phân tán. Nói một cách tương đối thì nó sẽ giảm uy lực tấn công. Như vậy đúng là lãng phí.

Nhất định phải giải quyết vấn đề này.

Giải quyết như thế nào đây?

Khống chế hỏa quyết!

Dùng kiếm thì phải có kiếm pháp!

Dùng quyền thì phải có quyền pháp!

Dùng đến lửa thì cũng phải có hỏa quyết.

Khống chế kiểu gì? Chẳng khác nào đang buồn ngủ lại có người mang gối đến cho.

Lúc Thái U Hỏa tăng cấp thành cấp bậc Bỉ Ngạn thì Tô Minh đã vui lắm rồi. Cũng chính là ‘Thái U Nhiếp Hồn’ hiện giờ.

Từ cấp bậc Bỉ Ngạn tăng lên tiên hỏa thì tất nhiên cũng không khiến Tô Minh thất vọng. Và Tô Minh đã có được ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’.

Không cần nói, ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’ này tuyệt đối là hỏa quyết đẳng cấp nhất, cũng chính là cái phù hợp với Thái U Hỏa nhất.

Chắc chắn là ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’ vô cùng phức tạp, mà không phải phức tạp kiểu bình thường. Nếu đổi lại là tu giả võ đạo khác, kể cả ở cảnh giới Tiên Nhân hay cảnh giới Tiên Vương, muốn nhập môn trong vòng tám đến mười năm thì cũng là khó hơn lên trời.

Nhưng đến tay Tô Minh thì…

Thật ngại quá! Người của hai kiếp, tất nhiên thần hồn là vô cùng mạnh.

Lĩnh ngộ ‘Thái U Khống Hỏa Quyết’ giống như đùa cho vui, chứ đừng nói đến việc có kho tàng huyết mạch giúp sức.

Thời gian dần trôi, Tô Minh cứ thế tu luyện và tu luyện.

Gả cho Chu Tồn Uyên là điều mà trước đây cô ta không dám nghĩ tới.

Mặc dù trước đó cô ta và Chu Tồn Uyên không quen nhau. Nhưng sau này rồi sẽ quen.

Bất luận về ngoại hình hay thân phận và thiên phú võ đạo thì Chu Tồn Uyên đều thuộc hàng ưu tú. Được gả cho hắn ta đúng là hạnh phúc và tự hào quá rồi.

“Cô chủ! Lát nữa tiệc cưới bắt đầu, cô đã nhớ những từ cần nói chưa? Đừng làm trò cười cho thiên hạ đó nha!”, một người giúp việc quan tâm hỏi. Cô chủ là người luyện võ nên mấy câu nói văn vẻ này khá khó. Mấy ngày nay đều chuẩn bị kỹ lưỡng nên không thể để xảy ra sơ suất.

“Yên tâm đi!”, Hổ Vân đắc ý cười, nói: “Chút chuyện nhỏ này tôi chuẩn bị từ lâu rồi”.

Mặc dù hôm nay là lễ cưới của nhà gái nhưng phía nhà họ Chu cũng cử người tới.

Mặc dù bố của Chu Tồn Uyên vẫn đang bế quan nên không đến đợc nhưng phía nhà họ Chu cử mấy trưởng lão và chú của Chu Tồn Uyên đến. Những người này đều là nhân vật lớn, vì vậy cô ta không thể để mất mặt được.

Hơn nữa Chu Tồn Uyên còn nói hắn ta có mấy người bạn cũng đến. Những người này đều có tên trong bảng xếp hạng Thăng Hồng.

Dù sao thì hôn lễ hôm nay nhất định sẽ có người phải ngưỡng mộ.

Hơn nữa, uy danh của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ được tăng lên rất nhiều.

Mấy tỷ năm nay, mấy tầng xung quanh tầng Nghịch Huyết Ma Hổ đều có nhiều xích mích với tầng Nghịch Huyết Ma Hổ.

Nhân cơ hội lần này Hổ Vân gả cho Chu Tồn Uyên nên bố cô ta đã mời tất cả những người có thể mời đến. Bất luận là bạn bè hay kẻ địch, để xem sau khi hôn lễ này kết thúc còn kẻ nào dám đối đầu với tầng Nghịch Huyết Ma Hổ nữa không?

Thật sự Hổ Vân không thể nhẫn nại chờ xem phản ứng của đám ‘chị em tốt’ mà từ nhỏ đến lớn đều nhằm vào mình.

Chắc là ghen tỵ với mình đến chết mất.

Thời gian dần trôi, rất nhanh đã đến buổi trưa, hôn lễ cũng sắp bắt đầu.
Chương 882: Một người làm quan, cả họ được nhờ

Là tộc trưởng của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ nên Hổ Chính Kiếm dẫn theo hai vị trưởng lão của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đang đón khách ở cổng của sân võ đạo.

Những khách quý có thực lực và bối cảnh vừa vừa thì do hai trưởng lão tiếp đón.

Còn những người có thực lực mạnh và bối cảnh lớn thì tất nhiên sẽ do Hổ Chính Kiếm tiếp đón.

“Xin chào tộc trưởng tộc Vân Nham! Tôi sắp xếp vị trí cho ông rồi ạ”, lại một nhân vật lớn đến.

Tộc Vân Nham cách tầng Nghịch Huyết Ma Hổ khá xa, trước nay không có giao lưu gì.

Hôn lễ lần này không mời họ đến nhưng tộc trưởng tộc Vân Nham vẫn dẫn theo vợ con ‘không mời mà đến’ khiến Hổ Chính Kiếm vô cùng bất ngờ và vui sướng.

Ông ta khom người đích thân dẫn đường cho đám tộc trưởng tộc Vân Nham vào chỗ ngồi.

“Tộc trưởng Hổ! Sau này chúng ta qua lại nhiều hơn nha!”, tộc trưởng tộc Vân Nham là một người đàn ông trung niên mập mạp, vỗ vai Hổ Chính Kiếm, nói.

“Vâng vâng! Phải vậy chứ ạ!”, Hổ Chính Kiếm vội nói, trong lòng vui mừng.

Trên thực tế, tộc Vân Nham trước đây là thế lực mà Hổ Chính Kiếm muốn bám vào cũng không có cơ hội. Hôm nay cũng có mấy người đến theo kiểu ‘không mời mà đến’ này.

Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ, kính sợ và phức tạp của những người bạn cũ hay đối thủ cũ đang ngồi ở vị trí kia, Hổ Chính Kiếm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Cả nền văn minh Trạch có tầm trăm triệu thế lực nhưng thế lực hạng hai thì có được bao nhiêu? Tính cả vào có được một ngàn không?

Hổ Vân gả cho Chu Tồn Uyên có thể nói là một bước lên tiên. Đúng vậy! Kể cả là hôn lễ sắp bắt đầu nhưng Hổ Chính Kiếm vẫn cảm thấy có chút lâng lâng, như đang nằm mơ.

Và đúng lúc này, vừa sắp xếp vị trí cho tộc trưởng tộc Vân Nham thì đột nhiên Hổ Chính Kiếm nhìn thấy tất cả khách ở đây đều đồng loạt đứng lên.

Ông ta vội quay đầu lại nhìn về phía cổng vào của sân võ đạo.

Lúc này đột nhiên thấy một hàng có bảy tám người đàn ông trung niên và còn có một ông lão chậm rãi bước vào.

Hổ Chính Kiếm không kịp chào hỏi tộc trưởng tộc Vân Nham mà dùng võ kỹ thân pháp, thoắt cái đã đến phía trước cổng ra vào của sân võ đạo cùng với hai trưởng lão cung kính, nịnh bợ lấy lòng chào hỏi đám người này: “Xin mời các vị! Tồn Uyên vẫn đang chuẩn bị ở phía sau. Có cần tôi thông báo cho Tồn Uyên một tiếng không?”

Hóa ra đám người này là người nhà họ Chu.

Người đi đầu là em trai ruột của gia chủ nhà họ Chu, tên là Chu Phú, thân hình cao lớn, mặt uy nghiêm, khí tức sắc bén, ở cảnh giới Tiên Vương tầng tám.

Đúng vậy!

Cảnh giới Tiên Vương tầng tám! Một cảnh giới vô cùng đáng sợ.

Phải biết rằng, cùng là tộc trưởng nhưng Hổ Chính Kiếm mới chỉ ở cảnh giới bán bộ Tiên Vương thôi.

Có phải cách biệt trời vực không?

Cấp bậc như Chu Phú, chỉ e cả đời Hổ Chính Kiếm cũng không gặp được mấy lần. Thậm chí, mấy trưởng lão và chấp sự của nhà họ Chu ở bên cạnh Chu Phú không có ai dưới cảnh giới Tiên Vương, hầu như đều là cảnh giới Tiên Vương tầng năm, tầng sáu.

Quá mạnh!

Có thể nói là đám người này mà có hai người tùy ý bước ra thì cũng có thể quét sạch hôn lễ này. Bởi vì hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Hơn nữa, mọi người đều biết đây chỉ là một phần nhỏ của nhà họ Chu. Gia chủ nhà họ Chu cũng chính là bố của Chu Tồn Uyên và anh của Chu Phú còn là người có thực lực mạnh hơn. Nghe nói, ông ta đã đến cảnh giới Tiên Vương tầng chín đỉnh phong rồi.

Còn có lời đồn nhà họ Chu còn có mấy lão quái vật, ai nấy cũng mạnh hơn tộc trưởng nhà họ Chu.

Chu Phú chỉ nhìn Hổ Chính Kiếm một cái rồi đáp mỗi tiếng ‘ừm’ chứ không nói gì khác.

Không thèm để ý.

Thái độ vô cùng cao ngạo!

Nhưng Hổ Chính Kiếm hay những vị khách có mặt ở đây, không có ai dám có suy nghĩ gì khác.

“Mời, mời, mời!”, Hổ Chính Kiếm lại khom người, cười với vẻ nịnh bợ, sau đó dẫn đám Chu Phú đến bàn thiết kế xa hoa khác lạ cách sân khấu hôn lễ gần nhất.

Bàn này đến giờ vẫn chưa sắp xếp cho bất cứ ai.

Bởi vì những người khác đều không xứng.

Chỉ sắp xếp riêng cho nhà họ Chu mà thôi.

Ngoài ra, ngay cả đồ ăn trên bàn cũng đặc biệt hơn, đẳng cấp hơn và bỏ ra giá rất lớn mới làm được.

Khó khăn lắm mới tiếp đón được đám Chu Phú, dẫn họ vào chỗ ngồi mà Hổ Chính Kiếm đã toát hết mồ hôi.

Không phải là mệt mà là áp lực quá lớn.

Đứng trước đám Chu Phú, áp lực đúng là vô cùng lớn.

Còn lúc này…

Bên ngoài hư không, Tô Minh và Huyết Vu Hổ cũng đã đến, đám người đang tham gia hôn lễ cũng đã phát hiện ra hai người bọn họ.

Ai ai cũng vô cùng ngạc nhiên, hai người đến từ tầng võ đạo cấp 1 thấp kém lấy tư cách gì mà xuất hiện ở đây, đặc biệt là Huyết Vu Hổ lúc này không khác gì một người bình thường, thân thể và khí tức cực kỳ yếu ớt.

Người còn lại cũng không thể bình thường hơn, chưa đến 30 tuổi, nhưng thái độ thì có vẻ hống hách.

Thấy được thực lực của đám người phía dưới, Huyết Vu Hổ có chút lo lắng kéo áo Tô Minh: “Đám người này thật sự quá mạnh, chúng ta có chút hi vọng nào không?”

Tô Minh ngược lại khá thoải mái: “Cứ yên tâm, Tô Minh tôi đã nói được là làm được, anh không cần quá lo lắng”.

“Nhưng đám người dưới kia…”

Cậu quá trẻ, tu luyện được mấy năm hay mấy chục năm? Làm sao so sánh được với người ta đã tu luyện mấy triệu, mấy chục đến mấy trăm triệu năm rồi?

Nếu không so được với những cái đó thì chỉ có chết!

Vì vậy, một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi như Tô Minh mà dám hống hách ở bên ngoài thì đúng như gặp phải quỷ!

Ngoài ra, nếu kết hợp với tuổi tác thì cảnh giới của Tô Minh cũng không thấp. Cấp bậc Đại Đế thượng vị ba chuyển, cũng coi là yêu nghiệt tuyệt thế rồi.

Còn Huyết Vu Hổ, hoàn toàn là vì võ đạo của anh ta không còn nữa, bị phế rồi.

Lúc này cảm nhận kỹ thì không khác gì một người bình thường.

Vậy mà cũng dám xuất hiện ở bên ngoài? Thoạt nhìn tinh thần cũng ổn? Đúng là khó tin! Theo như tất cả tu giả võ đạo ở thế giới võ đạo thấy, không còn võ đạo thì khéo còn đau khổ hơn cái chết chăng?

Đúng là kỳ lạ!

Nhưng, cũng không thể nói là không quen biết Huyết Vu Hổ. Dù sao thì thời gian trước Huyết Vu Hổ cũng sống trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.

Các vị khách không quen Huyết Vu Hổ nhưng con cháu trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đều quen.

Những người ban đầu đều đang làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự, bưng đồ ăn hay rót rượu thì lúc này đều kinh ngạc khi nhìn thấy Huyết Vu Hổ.

Con người ghê tởm ở nền văn minh cấp một này, chẳng phải bị phế, bị ném vào hư không và đã chết rồi sao?

Sao vẫn còn sống?

Sống được đã đành, còn quay về làm gì?

Điên rồi sao?

Đúng là không hiểu nổi!
Chương 883: Vị khách đặc biệt đến tham dự hôn lễ

Mặc dù họ đều muốn hiện giờ lên trước giết chết hoặc đánh tàn phế Huyết Vu Hổ rồi ném đi. Nhưng tại hôn lễ và trước mặt bao nhiêu vị khách như này thì không thể làm vậy được.

Nếu không, phá hôn lễ, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người nhà họ Chu thì không ai dám gánh lấy tội danh này.

Vì vậy, trong đám người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đã có người lặng lẽ đi ra phía sau báo tin cho tộc trưởng.

Đồng thời lúc này…

“Hình như hết chỗ ngồi rồi”, Huyết Vu Hổ nhỏ giọng nói. Nói thật thì anh ta khá căng thẳng. Bởi vì ở đây có quá nhiều cường giả.

Chưa nói đến việc hiện giờ anh ta không có võ đạo trên người, mà ngay cả có mà lúc này đến đây thì chỉ e sẽ gặp bất lợi.

Không kìm chế được sự căng thẳng, đặc biệt lúc này còn trở thành tiêu điểm của sự chú ý.

“Ai nói là không còn chỗ?”, Tô Minh cười nói, dùng ánh mắt ra hiệu cho Huyết Vu Hổ. Ừm! Đúng là ra hiệu, bởi vì bên dưới sân khấu còn một bàn chính vô cùng xa hoa và đặc biệt, chỗ đó vẫn còn ghế ngồi.

Chiếc bàn đó rất to, rõ ràng có thể đủ chỗ cho mười mấy người thậm chí là hơn. Nhưng hiện giờ mới chỉ có bảy tám người.

“Á?”, Huyết Vu Hổ run rẩy, hỏi lại: “Anh không đùa đấy chứ?”

Mặc dù Huyết Vu Hổ không thể nhìn ra bảy tám người ở bàn đó ở cảnh giới gì nhưng anh ta có thể chắc chắn, bất cứ kẻ nào trong số đó cũng vô cùng mạnh. Khéo một cái nhìn đã có thể quét sạch cả nền văn minh Xương rồi chăng?

“Họ ở cảnh giới gì?”, Huyết Vu Hổ thấp giọng hỏi, dường như nín thở.

“Thấp nhất là cảnh giới Tiên Vương tầng năm, cao nhất là cảnh giới Tiên Vương tầng tám”, Tô Minh nói thật.

Còn lúc này Huyết Vu Hổ run rẩy, suýt nữa sụp đổ.

Rất nhanh…

Dưới những ánh nhìn gắt gao của tất cả mọi người, Tô Minh và Huyết Vu Hổ thật sự ngồi xuống đó, ngồi cùng bàn với người nhà họ Chu.

Không khí trở nên quái dị.

Đám người nhà họ Chu không nói gì nhưng vẻ lạnh lùng trong ánh mắt thì không hề che giấu.

Kẻ nào lại dám ngồi ngang hàng với người nhà họ Chu vậy?

Tại nhà họ Chu quá khiêm tốn nên mọi người cảm thấy dễ dãi quá chăng?

Mấy trưởng lão bên cạnh Chu Phú định ra tay nhưng bị Chu Phú ngăn lại.

“Anh bạn đến từ thế lực nào thế?”, Chu Phú cười hỏi, cái cảm giác cười như không cười, sát ý trong lòng đã sục sôi nhưng không thể hiện ra ngoài mặt.

Ông ta là người vô cùng thận trọng. Một người trẻ tuổi mà dám hỗn xược như này, theo như ông ta thấy thì chắc là có thế lực chống lưng chăng? Hoặc có thể là người rất có bối cảnh.

Mặc dù theo như ông ta thấy thì khả năng này rất nhỏ nhưng ở nền văn minh Trạch không thể có một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi mà dám hống hách như này.

Ngộ nhỡ?

Vì vậy vẫn nên thận trọng thì hơn.

“Thế lực nào ư? Một mình thôi!”, Tô Minh cũng cười nói. Anh không khách khí cầm bình rượu trên bàn rồi rót cho mình và Huyết Vu Hổ một cốc.

Rót xong, Tô Minh hít một hơi thật sâu, trên mặt với thần sắc đê mê: “Rượu ngon! Lão Hổ! Uống nhiều chút!”

Nói xong, Tô Minh không khách khí mà một hơi uống cạn.

Nhưng Huyết Vu Hổ chỉ biết cười gượng. Mặc dù đã cố ép mình phải thoải mái, cố nhắc nhở mình là sợ cái gì? Nhưng vẫn không kìm chế nổi sự căng thẳng của mình. Anh ta cầm chén rượu lên mà tay không ngừng run rẩy.

“Một mình ư? Anh bạn nói đùa rồi?”, Chu Phú ẩn mình rất kỹ, một tay ông ta đặt lên bàn, gõ vài cái rồi nói: “Nếu cậu không muốn tiết lộ quá nhiều, vậy thì chúng ta nói sang hướng khác cũng được. Cậu đến từ khu vực nào trong bốn khu vực của nền văn minh Trạch?”

Nền văn minh Trạch dựa vào vị trí địa lý đông, tây, nam, bắc chia làm bốn vực: Đông vực, nam vực, bắc vực và tây vực.

Chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì ở phía sau sân khấu đã có người nhanh bước đi tới. Đó chính là người của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ.

Người dẫn đầu là Hổ Chính Kiếm với sát ý đùng đùng.

Ông ta hận nỗi không thể băm đám Tô Minh và Huyết Vu Hổ thành trăm mảnh.

“Tên nhãi này không phải đến tư nền văn minh Trạch mà là nền văn minh cấp một rác rưởi thôi. Nơi đó có tên là nền văn minh Xương”, Hổ Chính Kiếm ở đằng xa nói vọng lại.

Cái gì?

Hổ Chính Kiếm vừa nói xong thì các vị khách có mặt ở đây đều đơ người, ngay cả Chu Phú cũng thế.

Đùa à?

Đến từ nền văn minh cấp một?

Vậy mà hai người này dám ngang nhiên đến tham dự hôn lễ? Lẽ nào không biết như vậy sẽ làm hoen ố cả hôn lễ sao?

Mọi người đều biết, bất cứ ai trong nền văn minh cấp hai, kể cả là nô lệ hay người hầu thì đều coi thường những con kiến nhãi nhép như này ở nền văn minh cấp một.

Không có ai là ngoại lệ cả.

Nếu hai người này thật sự đến từ nền văn minh cấp một thì chỉ dựa vào việc họ dám ngồi ở vị trí này đã đủ đáng tội chết lắm rồi.

Đặc biệt đám người nhà họ Chu lúc này đều nín thở.

Chỉ một cái nhìn của Chu Phú mà Hổ Chính Kiếm cảm thấy như mình sắp rơi vào hố băng của thế giới chết, suýt nữa ngã quỵ. Đúng là đáng sợ.

Còn Chu Phú thì vô cùng phẫn nộ.

“Vâng, vâng, vâng!”, Hổ Chính Kiếm gật đầu, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hận Tô Minh và Huyết Vu Hổ vô cùng.

Nếu hôn lễ của con gái bị phá hỏng bởi hai kẻ này thì ông ta sẽ băm chết luôn. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh và Huyết Vu Hổ, con ngươi đỏ ửng.

Rất nhanh, ông ta đi đến phía trước bàn đó.

“Huyết Vu Hổ! Cậu khó khăn lắm mới giữ được cái mạng này, sao không ngoan ngoãn cút về nền văn minh cấp một của cậu đi, lại còn quay về đây tự tìm cái chết. Cậu muốn chết kiểu gì?”, giọng nói Hổ Chính Kiếm khàn khàn, khí tức như khóa chặt Huyết Vu Hổ.

Lúc này Huyết Vu Hổ không thể thở nổi, càng không biết nói gì. Bởi vì anh ta đã là phế nhân, đâu đỡ được khí tức chèn ép của Hổ Chính Kiếm ở cảnh giới bán bộ Tiên Vương.

Nếu như không phải Tô Minh ngồi bên cạnh gánh giúp anh ta thì lúc này khí tức của Huyết Vu Hổ đã nổ tung rồi hóa thành hư vô rồi.
Chương 884: Trả thù

“Anh Hổ là anh em của tôi, tôi và anh em mình đến đây muốn giải quyết chút chuyện nhỏ”, Tô Minh nói.

Chuyện nhỏ?

Chuyện nhỏ gì?

Tô Minh nói tiếp: “Tộc trưởng Hổ, hổ cốt và huyết mạch của người anh em tôi đều bị Hổ Vân - con gái của ông dùng biện pháp cưỡng ép lấy đi, tôi dẫn người anh em của tôi đến là để lấy lại huyết mạch và xương hổ thuộc về anh ấy, ngoài ra tôi muốn con gái ông phải tạ lỗi bằng cái chết”.

Đệch!

Tô Minh nghiêm túc nói.

Nghe thế, đừng nói là hiện trường đám cưới mà nơi đám người tộc Nghịch Huyết Ma Hổ đang đứng cũng có cảm giác lạnh lẽo như đóng băng.

Bầu không khí vô cùng nghẹt thở.

Rốt cuộc họ đã nghe thấy những gì? Mấy lời này còn thốt ra từ một người của nền văn minh cấp một, chỉ là một kẻ mới Đại Đế thượng vị ba chuyển mà cũng muốn đòi công bằng à? Muốn Hổ Vân chết?

Tạm không nói đến chuyện Hổ Vân là con gái Hổ Chính Kiếm.

Mà hôm nay Hổ Vân chính là cô dâu.

Là cô dâu của cậu chủ nhà họ Chu – Chu Tồn Uyên.

Người này muốn Hổ Vân chết? Tức là muốn giết cô dâu?

Mẹ kiếp, người này điên rồi sao? Chu Tồn Uyên không tồn tại ở đây sao? Đám người nhà họ Chu như Chu Phú vô hình ở đây à?

Một thằng ở nền văn minh cấp một mà không có đầu óc vậy sao?

“Muốn chết!”, Hổ Chính Kiếm sao có thể nhịn cho được, cho dù hôm nay là tiệc cưới không nên đổ máu thì ông ta cũng không thể nhịn được mà giơ tay lên, Hổ Chính Kiếm đánh một cú về phía Tô Minh.

Ngay sau đó, một ảo ảnh pháp tướng Ma Hổ rõ ràng, mạnh mẽ, chấn động xuất hiện.

Như ảo như thật.

Đầu hổ bao phủ trên quyền ấn, gầm gừ, há to miệng cắn xé.

Lực nắm đấm đáng sợ gói gọn vào bên trong nhưng ẩn hiện một sức mạnh cuồn cuộn, khổng lồ trong quyền ấn.

Sức mạnh rất đáng sợ.

Còn có quyền ý đạt đến thất đoạn sơ kỳ.

Thế nhưng...

“Ầm!”

Tô Minh vơ một chiếc đũa trên bàn ném thẳng về phía Hổ Chính Kiếm.

Vừa va chạm vào nhau, pháp tướng Ma Hổ trên từng quyền ấn của Hổ Chính Kiếm gào rống thảm thiết, run rẩy, dao động, cắn xé rồi biến thành hư vô.

Đây vẫn chưa là gì, chiếc đũa đó tiếp tục lao về phía trước, dễ dàng xuyên qua quyền ấn như đâm rách một trang giấy, sau đó nó chạm vào trên nắm đấm thể xác của Hổ Chính Kiếm.

Vừa chạm vào nắm đấm của Hổ Chính Kiếm, mùi máu tanh nồng bốc lên, nắm đấm thể xác của Hổ Chính Kiếm nổ tung, máu bắn ra tung tóe, quái dị không thể diễn ra bằng lời.

Vẫn chưa dừng lại, chiếc đũa tiếp tục lao về trước, cánh tay của Hổ Chính Kiếm bắt đầu nổ tung rồi nứt ra.

Hổ Chính Kiếm mất đi lý trí hét lên thảm thiết, vô cùng đau đớn, cơ thể văng ra sau.

Thê thảm đến mức không nỡ nhìn.

Từ đầu đến cuối một chiếc đũa bình thường đó thế mà lại không hề hấn gì, không có một vết sẹo nào.

Ngay cả cái bàn chính, dù trước đó bị Tô Minh đập mạnh một cái nhưng cũng không chút hư hại.

“Rầm!”, Hổ Chính Kiếm văng ra sau mấy trăm mét rồi nện mạnh xuống đất, bị thương nặng, võ thuật bị phế, đan điền tổn thương.

Còn Tô Minh thì không thèm nhìn ông ta lấy một cái.

Tô Minh rót rượu cho Huyết Vu Hổ dưới từng ánh nhìn soi mói, nóng bỏng và đầy sợ hãi của mọi người: “Anh Hổ, uống rượu này”.

Ánh mắt Chu Phú ngồi cùng bàn lóe lên.

Vừa kinh ngạc vừa cảm thấy không thể tin được.

Bản thân Tô Minh đạt đến cảnh giới Đại Đế thượng vị ba chuyển mà có thể đánh bại được cảnh giới bán bộ Tiên Vương, đây là trường hợp đầu tiên trong hơn ba trăm tỷ năm lịch sử văn minh của cả nền văn minh Trạch.

Mọi người nhìn thấy một bước nhảy vọt siêu lớn hệt như nhìn thấy quỷ.

Như thể đổi mới lại tam quan của họ.

Huống gì hình như Tô Minh không dùng hết sức nhỉ? Anh vẫn ngồi đó, hơn nữa chỉ dùng một chiếc đũa, quan trọng nhất là chiếc đũa đó không hề bị gãy, không hề hấn gì.

Đây phải nói là có sự kiểm soát về sức mạnh cực kỳ tốt như thế nào mới có thể làm được đến mức đó?

Chu Phú phải thừa nhận là một quái vật sống mấy tỷ năm như ông ta cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

“Đệch, đệch, đệch!”. Thật ra Huyết Vu Hổ ngồi cạnh Tô Minh cũng kích động đến mức sắp điên luôn, chỉ còn biết thầm thốt ra mấy lời “Đệch!”, nó biết Tô Minh là yêu quái tuyệt thế.

Nhưng lại không biết Tô Minh đã đạt đến trình độ này.

Từ sau khi tách ra ở tầng Chiến Uyên thế giới Tiểu Thiên lần trước đến nay cũng chưa bao lâu mà, chưa đến một năm nữa kìa.

Nhưng bây giờ thực lực của Tô Minh đã đạt đến ngưỡng cảnh giới bán bộ Tiên Vương rồi ư?

“Bố!”, Hổ Vân chạy từ sau nhà ra, đau khổ khóc nấc lên, trên người mặc bộ đồ cô dâu màu đỏ rất xinh đẹp, thất thố chạy đến cạnh Hổ Chính Kiếm đang bị thương nặng, run rẩy đỡ Hổ Chính Kiếm lên: “Bố, bố, đan dược”.

Cô ta lấy một viên đan dược trị thương ra rồi nhét vào miệng Hổ Chính Kiếm.

Cùng lúc đó Tô Minh và Huyết Vu Hổ đã bị luồng khí thế của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ vây chặt.

Nhưng chỉ là khí thế bao vây thôi, không ai dám ra tay đánh thật.

Suy cho cùng người mạnh nhất trong tộc Nghịch Huyết Ma Hổ là Hổ Chính Kiếm.

Các người nghĩ bán bộ Tiên Vương yếu thật sao?

Thế mà Hổ Chính Kiếm lại bị Tô Minh đánh nhừ tử như thế.

Những người khác trong Nghịch Huyết Ma Hổ còn dám ra tay đánh sao?

“Cô là Hổ Vân? Chính là người phụ nữ cướp hổ cốt và huyết mạch người anh em của tôi?”, Tô Minh đứng lên nhìn Hổ Vân, sau đó đi về phía Hổ Vân.

Bóng của một người thanh niên cũng mặc một bộ lễ phục màu đỏ xuất hiện.

Chính là chú rể Chu Tồn Uyên.

Chu Tồn Uyên đứng chắn trước mặt Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm.

“Có phải hơi quá đáng rồi không?”, Chu Tồn Uyên không để lộ nhiều cảm xúc trên mặt, trông có vẻ rất lạnh lùng, trầm tĩnh, cao ngạo, nhưng nhìn kỹ lại thì ánh mắt hắn ta cực kỳ lạnh nhạt.

Một đám cưới đang diễn ra tốt đẹp…

Đã bị phá hoại!

Tâm trạng hắn ta sao có thể tốt được.

“Anh muốn xen vào?”, Tô Minh nhướng mày: “Có thù báo thù, có oán báo oán, tôi không quen anh, tôi đến để đòi công bằng từ Nghịch Huyết Ma Hổ cho người anh em của tôi, không liên quan gì đến anh. Nếu tôi là anh thì sẽ không xen vào chuyện này”.

Chu Tồn Uyên tức cười nói: “Hổ Vân là vợ tôi, anh nói không liên quan đến Chu Tồn Uyên tôi sao?”

Anh đến quậy đám cưới, còn muốn giết cô dâu.
Chương 885: Anh nên cảm thấy may mắn đi

Còn nói không liên quan đến chú rể là tôi?

Bắt nạt người khác cũng không có cái kiểu bắt nạt như thế.

"Anh hẳn là nên cảm thấy may khi mình vẫn chưa kết hôn với cô ta, vì nếu thế, anh sẽ không phải là một thành viên của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ và còn có cơ hội thoát ra, không dính vào vũng nước đục này", Tô Minh nghiêm túc nói.

"Ha ha ha ha! Được! Được! Hay! Tôi vẫn cảm thấy mình là người khá kiêu ngạo, không ngờ tôi đã quá xem nhẹ mọi người trên thế giới này! Anh còn ngông hơn cả Chu Tồn Uyên tôi nữa! Để tôi coi điều gì đã khiến anh kiêu ngạo như thế!", ánh mắt Chu Tồn Uyên lập tức trở nên sắc bén như có hai luồng kiếm mang lóe lên trong mắt hắn ta.

Thoáng chốc, khí thế trên người Chu Tồn Uyên như một con rồng đang ngóc đầu dậy, ầm ầm cuộn trào phóng về bốn phương tám hướng. Nó rét lạnh, bá đạo, sắc bén đến tận xương, mạnh một cách không tài nào tưởng tượng nổi.

Chỉ khí thế thôi đã như xé rách linh hồn và đầu óc, nghiền nát ý chí chiến đấu của đa số mọi người có mặt ở đây.

Đây chính là Tiên Vương năm chuyển!

Trời đất ơi! Một chàng trai thuộc thế hệ trẻ, còn chưa đến 10 triệu tuổi đã là Tiên Vương năm chuyển?

Đùa gì thế?

Tức thì, những khách khứa có mặt ở đây đều đứng bật dậy theo bản năng vì quá kinh ngạc.

"Tốt", Chu Phú hài lòng gật đầu, mấy hôm trước, ông ta chỉ biết cháu mình là Tiên Vương bốn chuyển, ai ngờ giờ mới vài ngày? Tư chất võ đạo cỡ đó thì nhà họ Chu sắp vùng dậy rồi.

"Anh Tồn Uyên, em muốn anh ta sống không bằng chết!", Hổ Vân kích động, căm hận hét. Theo cô ta, dù Tô Minh có thể lập tức giết chết bố mình, nhưng chắc hẳn sẽ không phải là đối thủ của Chu Tồn Uyên!

Với cảnh giới Tiên Vương năm chuyển, nếu Chu Tồn Uyên muốn thì cũng có thể hạ gục bố mình trong nháy mắt, mà còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Lẽ nào yêu nghiệt đỉnh cấp trên bảng xếp hạng Thăng Hồng, người thừa kế của nhà họ Chu, lại không phải đối thủ của một con kiến đến từ nền văn minh cấp một?

"Nếu tôi là anh thì chắc hẳn sẽ mời bậc cha chú cùng ra tay, có vậy may ra còn có một cơ hội để sống sót. Chứ anh, quá yếu", Song, Tô Minh lại bật cười, bước tiếp về phía Hổ Vân và Hổ Chính Kiếm, chẳng thèm để ý đến Chu Tồn Uyên.

"Tuyệt Huyền Kiếm!", thấy mình đã tỏa ra khí thế mà Tô Minh chẳng những không ngó ngàng, kiêng kỵ và sợ hãi, trái lại còn kiêu ngạo hơn, trực tiếp làm lơ. Sắc mặt Chu Tồn Uyên lạnh lẽo như băng, không màng tất cả, hai mắt sắc bén như ưng ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trở tay chém ra một nhát.

Một kiếm ấy vừa được hắn ta chém ra, đất trời như biến sắc, màu vàng như cơn mưa to trút xuống từ trên bầu trời, trông giống Kim Kiếm Đông Lai.

"Cũng tạm được, nhưng vẫn chưa đủ", trong khoảnh khắc ấy, Tô Minh chỉ lẩm bẩm một câu, sau đó, đấm thẳng một quyền ra ngoài.

Kế tiếp...

"Keng!"

Kiếm mang màu vàng lập tức vỡ vụn, bị một quyền của Tô Minh trực tiếp đập gãy nát bươm!

Không những thế, một quyền kia cũng không dừng lại mà xông thẳng về phía Chu Tồn Uyên.

Chu Tồn Uyên kinh ngạc đến ngây người, vì có chết hắn ta cũng không ngờ, một kiếm dùng hết sức mạnh của mình lại bị bẻ gãy nghiền nát một cách dễ dàng như vậy. Mà đối phương chỉ là một Đại Đế thượng vị ba chuyển thôi, cứ y như ác mộng vậy.

Hắn ta nào tưởng tượng nổi sự khủng bố của 10 ngàn tỷ sức mạnh chứa trong một quyền kia?

Khi sức mạnh mạnh đến một trình độ nhất định thì hoàn toàn có thể hủy diệt mọi thứ.

Huống chi, trong một quyền kia của Tô Minh còn có cả kiếm ý thất đoạn đỉnh phong, mà còn là kiếm ý Thiên Vẫn.

"Né mau!", may mà Chu Phú hét lên đánh thức Chu Tồn Uyên.

Thoáng chốc, sắc mặt Chu Tồn Uyên lập tức trắng bệch, vô thức thi triển thân pháp, định dựa vào nó để né một quyền kia của Tô Minh.

Thế nhưng, hắn ta vừa thi triển thân pháp lại phát hiện cả người giống như bị không gian khóa lại.

Đương nhiên là bị khóa lại rồi, thần thông quy luật không gian mà Tô Minh thi triển có hơn mười loại là về giam cầm và trói buộc.

Anh cho rằng tôi đang đùa đó hả?

"Khốn kiếp!", trái tim Chu Tồn Uyên như ngừng đập, không trốn được, mà cũng không có thời gian dùng chiêu khác để ngăn cản một quyền ấy của Tô Minh.

Lẽ nào, mình sẽ chết ở đây?

May mà, chỉ trong 0.01 giây, một bóng người chợt chắn trước mặt Chu Tồn Uyên. Người đó chính là Chu Phú - một Tiên Vương tám chuyển!

Chu Phú xuất hiện, giơ tay lên, cũng đấm một quyền ra, đụng phải một quyền đã xông tới trước mặt của Tô Minh.

"Ầm!"

Quyền ấn vỡ vụn.

Tô Minh vừa mở miệng đã thể hiện sự ngông cuồng đầy khiêu khích!

Ngoài Chu Phú thì những người trong nhà họ Chu khác đều tỏa ra ánh mắt đầy sát khí như muốn hóa thành thực chất, nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Huyết Vu Hổ không kiềm nổi xoa xoa cái trán, thật là sợ tới đau răng. Anh ta biết Tô Minh rất kiêu ngạo và bá đạo, nhưng... nhưng... vẫn quá xem nhẹ nó.

Vốn tưởng rằng, Tô Minh kiêu ngạo và bá đạo chỉ trong nền văn minh Xương thôi, khụ khụ, anh ta đã sai quá sai!

Ở vực ngoại, cũng y như thế, mà còn chỉ có hơn chứ không có kém.

"Ông hai, ra tay đi, tên nhóc kia quá kỳ quặc. Chúng ta lên hết, dù tên nhóc đó có là thần tiên thì cũng không thể nào sống nổi", một trưởng lão của nhà họ Chu mở miệng nói với giọng tràn ngập sát khí.

Đã rất nhiều năm, nhà họ Chu chưa từng bị khiêu khích như vậy.

Cho rằng thế lực cấp 2 là trò đùa chắc?

"Chú hai...", Chu Tồn Uyên cũng nghiến răng, mặt mày âm u, nhìn Chu Phú với ánh mắt đầy van nài. Tô Minh không chết thì hắn ta chẳng thể nuốt trôi cục tức này!

Hơn nữa, Chu Tồn Uyên không hiểu chú hai còn đang do dự cái gì?

Đúng thế, Tô Minh rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể hạ gục hắn ta một cách dễ dàng. Nhưng có mạnh thì cũng có giới hạn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom