• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 1316-1320

Chương 1316 Xin một nụ cười (2)

Mà chung quanh bọn họ cũng có rất nhiều thực vật bỗng nhiên sinh trưởng, lẳng lặng nở hoa, nhanh chóng kết quả, quả thực linh khí dưa thừa chạm tay là hái được cơ hồ trực tiếp đưa đến trước mặt bọn họ.

Viên Tiêu ăn một quả, cảm thấy kinh mạch thông suốt, nhục thân cũng có khí lực, thương thế đang nhanh chóng phục hồi, Công Dương Lý ăn một đoạn ngó sen xanh, ngay cả tay cụt cũng mọc lại.

Hứa Ngọc Nhân uống một ngụm nước linh tuyền, vết rạn trên người nhanh chóng khép lại, Vi Long Tuyệt vươn tay ra hái một linh hoa, chỉ ngửi một cái, liền cảm thấy một thân pháp lực dũng động, không chỉ pháp lực đã khô kiệt bắt đầu trào ra như nước suối, thậm chí còn lờ mờ đột phá cực hạn lúc trước, đạt tới một trình độ cao hơn.

Ngay cả Ban Phi Diên ngồi xếp bằng dưới đất, lặng lẽ không một tiếng động cũng được một dây leo màu vàng quấn lấy, dây leo đó lại từ từ sinh trưởng, bên trong có đầy chồi, giống như kim châm, lặng lẽ đâm vào giữa trán hắn.

Một lúc sau, Ban Phi Diên bỗng nhiên thở dốc, hoảng sợ mở mắt...

- Ài, cuối cùng vẫn bị bọn họ làm được.

Lúc này ở ngoại giới, trên Nam Hải, một mảng sóng xanh vô ngần.

Mà trên sóng xanh mờ mịt có một tảng đá ngầm chừng bảy thước vuông lộ ra mặt đất, trên đá ngầm đó có một con mèo mập mạp trắng muốt đang ngồi, nó phe phẩy cái đuôi dài, dường như có chút nhập thần nhìn thiên không phía nam, trong thiên không đó đang có một tia hồng quang từ từ biến mất, giống như một vết mực đỏ, chậm rãi thu liễm lại.

Chung quanh sóng xanh rì rào, một ý chí già nua ngân nga, dường như đang khuyên giải gì đó:

- Ngươi vốn không vào được Long Tích, nếu không ngươi mà vào, tàn linh của những lão Long đang ngủ say đó sẽ trực tiếp thức tỉnh, bọn họ còn có thể làm gì nữa? Hiện giờ kết quả này, tuy không phải quá tốt, nhưng cũng tính là không tồi, ít nhất Tiên Minh cũng cược thắng, dùng cái chết của một nha đầu, đổi lấy hai mươi năm...

- Meo meo.

Con mèo trắng đó bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, dường như có chút phẫn nộ.

Ý chí già nua đó thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

- Không sai, nàng ta hiện tại quả thật chưa chết, nhưng một tiểu oa nhi, một mình trấn thủ biên giới hai mươi năm, lại không thể trở về, vậy thì có khác gì chết? Có lẽ đối với tiểu oa nhi đó mà nói, thực sự chết đi lại là một chuyện tốt... Nếu không để hắn biết chân tướng, lại không thể làm gì, chẳng phải còn thống khổ hơn à?

Bạch Miêu nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.

Biểu cảm bỗng nhiên trở nên có chút trào phúng, cái đuôi dài nhanh chóng viết lên hư không.

Đuôi đó rất linh động, quỹ tích vẽ ra vô cùng huyền ảo, giống như đang ghi chép gì đó.

Ý chí già nua có chút kinh ngạc:

- Nếu không thể đón nàng ta về, ngươi giữ lại tọa độ hư vô của nàng ta thì có ích lợi gì?

Bạch Miêu lạnh lùng cười, nhẹ nhàng kêu một tiếng, giống như đang hỏi:

- Vậy những gì họ làm thì hữu dụng à?

Ý chí già nua đó thấp giọng nói:

- Việc họ làm có hữu dụng hay không, vậy phải xem xem bọn họ lợi dụng những Long Hồn này như thế nào.

...

- Lão Phương, đây là gì thế?

Trong Long Tích, Phương Nguyên đứng yên trên tảng đá lâu, sắc mặt vô cùng mê mang.

Mà bên cạnh hắn, Tống Long Chúc vốn đã gần như bị phế, thê thảm khôn kể, đứng dậy cũng khó, nhưng bên cạnh hắn không ngờ lại chậm rãi mọc ra một gốc đào tiên, bên trên quả đào đã nặng trĩu tới ép cong cả cành, cơ hồ rủ tới trên mặt hắn, Tống Long Chúc vươn tay ra hái một quả đào, chỉ cắn một miếng, cả người đều ngây đơ, sắc mặt vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nhìn thân thể của mình.

Sau khi ăn mấy miếng, hắn thậm chí đã có thể trực tiếp đứng lên.

- Mẹ ơi, còn có tạo hóa như này à?

Tống Long Chúc khó có thể tin nổi, cho rằng đang ở trong mơ.

Chỉ là nghe hắn hỏi xong, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, từ trên tảng đá nhảy xuống, hiện giờ nhục thân của hắn cũng rất yếu ớt, vừa nhảy xuống, lại cơ hồ ngã sấp, nhưng hắn vẫn cắn răng, trầm mặc không nói, chậm rãi đứng lên, từng bước tiến về phía trước.

Hắn vừa đi một bước, bên cạnh có nước suối dũng động, một linh tuyền từ lòng đất trào ra.

Phương Nguyên mặc kệ, tiếp tục tiến về phía trước.

Bên cạnh lại có một gốc lê tiên mọc ra, rung rung hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Nhưng Phương Nguyên chỉ cắn răng, sắc mặt vô cùng âm trầm, chẳng buồn để ý tới những cái này, tiếp tục tiến về phía trước, thế là bên cạnh hắn liền có vô số thiên tài địa bảo xuất hiện, đi mỗi một bước liền có linh tuyền trào ra, linh khí tử khí quấn lên người hắn, kỳ hoa dị thảo, thần dược bảo quả, theo nơi hắn đi qua mà không ngừng sinh trưởng, náo nhiệt phi phàm.

Tống Long Chúc nhìn tới ngây người, do dự một lúc, muốn tới hái một quả.

Nhưng khi hắn đi hái, giống như có một ánh mắt không vui nhìn hắn, dọa cho tay hắn không dám vươn ra.

Sau khi Phương Nguyên đi qua, khắp nơi đều là tài nguyên hiếm thấy trong thiên địa, giống như có ý chí nào đó đang lấy lòng hắn, đưa tất cả thứ tốt trong Long Tích tới trước người hắn, chỉ hy vọng bồi tội với hắn, chọc cho hắn cười.

Phương Nguyên biết điều này đại biểu cho cái gì, nhưng lại không thèm để ý, chỉ tiến về phía trước.

Cũng không biết đi được bao lâu, chung quanh đã không chỉ là kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, linh tuyền trào ra, đột nhiên trong thiên không, có một hạt châu màu đỏ bay thẳng tới, lẳng lặng bồng bềnh trước mặt Phương Nguyên.

Đó là một hạt châu to bằng nắm đấm, hình dạng bán trong suốt, có thể nhìn thấy trong hạt châu đó không ngờ có từng đợt khí tức, mỗi một đạo khí tức đều là một tồn tại hình rồng, có vảy có móng, râu tóc tinh tế, vô cùng linh động, bơi qua bơi lại trong hạt châu này, vô cùng thần dị.
Chương 1317 Vạn Long Hồn Châu (1)

Phương Nguyên bước về phía trước, hạt châu này đi theo đằng sau, Phương Nguyên dừng lại, hạt châu này cũng dừng lại.

Hắn đổi hướng, hạt châu cũng đổi hướng theo, hắn đứng lại bất động, hạt châu này liền không ngừng chuyển động trước mặt hắn.

Phương Nguyên nhìn hạt châu này rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, vươn tay ra.

Hạt châu đó lập tức rơi vào trong lòng bàn tay hắn, hồng quang lấp lánh, có một liên hệ vô hình nào đó đang dung hợp với thần hồn của hắn.

Bên tai dường như lờ mờ vang lên một tiếng cười giống như chuông bạc.

- Thành công rồi à?

Hiện giờ ở ngoại giới, trong hải vực trên Nam Hải Long Cung, đã tụ tập vô số tọa liễn của các đại nhân vật.

Trưởng lão Tiên Minh, Cửu Trùng Thiên Thần Hoàng, lão tu Dịch Lâu, Nam Hải Lão Tổ, cùng với gia chủ các thế gia thân phận phi phàm, mỗi một người đều là nhân vật giơ tay nhấc chân một cái thôi cũng kinh thiên động địa, nhưng lúc này, sắc mặt đều ngưng trọng nhìn một tia hồng quang trên Nam Hải tắt dần, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp không nói nên lời, cũng có người cảm thấy có chút thoải mái, lại có người cảm thấy thương xót, thậm chí là bi ai, mất mát.

- Lão tiền bối, lần này không phải nói có khả năng sẽ thành công à?

Trong một mảng trầm mặc, có người trầm giọng lên tiếng, chính là Thái Hư tiên sinh của Tiên Minh, hắn nhìn về phía lão tu Dịch Lâu tóc trắng xoá, trên mặt mang theo vẻ xúc động, thấp giọng nói:

- Lên kế hoạch tốt như vậy, lựa chọn nhiều lương tài như vậy đi vào, vì sao...

Lão tu Dịch Lâu kia nhìn hắn một cái, ánh mắt lúc này cũng có chút phức tạp.

Một lúc sau, hắn mới nhìn về phía bắc, thản nhiên nói:

- Bên trong Tiên Minh không sạch sẽ.

Thái Hư tiên sinh lập tức trầm xuống, đáy mắt có hỏa diễm bốc lên, nhưng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Không chỉ là hắn, rất nhiều người chung quanh cũng đều trầm mặc, kỳ thật bọn họ đã sớm thông qua bí pháp nào đó, biết có người khác sẽ đi theo tiến vào Long Tích, không nói suy đoán gì khác, chỉ một sự kiện này, chẳng lẽ còn không thể phán đoán ra bên trong Tiên Minh có người tiết lộ hành động lần này, mới dẫn tới xuất hiện nhiều biến cố như vậy à?

Chỉ là, người đó rốt cuộc là ai?

Chuyện này rất nghiêm trọng, cũng rất phức tạp, khiến cho tất cả mọi người không dám suy đoán tùy tiện.

Trong đầu bọn họ chỉ hiện lên mấy đại nhân vật của Tiên Minh xưa nay làm việc rất điên cuồng, vẻ mặt càng ngưng trọng.

- Nhưng bất luận là như thế nào, thế gian vẫn có hai mươi năm an bình!

Lão giả Dịch Lâu trầm mặc hồi lâu, mới thở khẽ một tiếng, nói:

- Chỉ là gánh nặng này chung quy vẫn để tiểu nữ oa đó gánh!

Các tu sĩ chung quanh, không biết nên trả lời như thế nào, trong trầm mặc lộ ra áp lực.

Thái Hư tiên sinh thấp giọng nói:

- Gánh nặng như vậy, không nên để một thanh niên như nàng ta gánh, quá sớm...

- Lão phu cũng nghĩ như ngươi!

Lão giả Dịch Lâu kia thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu oa nhi như vậy vẫn rất non nớt, bất kể tu vi của bọn họ như thế nào, dù sao thời gian tới trên đời này vẫn quá ngắn, bọn họ chưa lãnh hội được nhiều sự tuyệt vời của thế giới này, nhận thức đối với thế giới này cũng không đủ, tỉnh cảm cũng không quá nhiều, lão phu trước đây không ủng hộ kế hoạch đó, chính bởi vì lão phu lo lắng tiểu nữ oa như vậy vẫn chưa hiểu phân lượng của trách nhiệm, có điều hiện giờ xem ra, cũng là lão phu nhìn nhầm, chúng ta coi thường tiểu nữ oa này, nàng ta vẫn xông lên gánh vác!

- Ngươi đương nhiên coi thường Linh nhi nhà ta, tất cả các ngươi đều coi thường nàng ta!

Bên cạnh bỗng nhiên có một thanh âm nặng nề vang lên, trong thanh âm đó mang theo vẻ lửa giận vô cùng, cùng với một tia kiêu ngạo, là Nam Hải Lão Tổ, trong tay bà ta nắm chặt quải trượng đầu rồng, điềm nhiên nói:

- Ta từ khi Lạc nha đầu còn rất nhỏ đã nói với nàng ta tất cả chân tướng, ta không muốn giấu nàng ta, nha đầu này lúc ban đầu cũng sợ hãi, cũng muốn trốn, còn tìm một hài tử ngốc tới cứu, nhưng khi trách nhiệm thật sự đến, nàng ta vẫn chủ động nghênh đón, còn có đảm đương hơn nhiều lão gia hỏa!

Khi nói, quải trượng trong tay bà ta đã bị nàng ta xiết cho rung rung:

- Ngươi nói sợ nàng ta quá trẻ tuổi, cho nên không gánh vác được trách nhiệm nặng nề này? Ha ha, chẳng lẽ không phải chính vì nàng ta trẻ tuổi, mới có thể không chùn bước trước đạo nghĩa lao lên gánh vác sao? Trước kia còn có người trách lão thân vì sao nhất định phải thử một loại phương pháp khác, cho rằng ta tiếc mạng của nàng ta, cho rằng Linh nhi không dám gánh trách nhiệm này. Nếu không phải nàng ta vẫn muốn gánh trách nhiệm, vì sao vẫn chờ trong Long Tích, bằng vào bản lĩnh của nàng ta, muốn đào tẩu thì ai có thể ngăn cản nàng ta?

Nam Hải Lão Tổ nói rất cứng, rất phẫn nộ, quả thực chính là đang công khai mắng chửi người khác.

Nhưng lúc này, lại không ai dám phản bác, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe.

Chỉ có đám người gia chủ của các thế gia, vẻ bi thống trên mặt lúc này lại không thua gì lão tổ tông của Nam Hải, bọn họ tất nhiên đều minh bạch kết quả hiện giờ có nghĩa là gì, lúc trước nhiều Đạo Tử, thiên kiêu như vậy tiến vào Long Tích, chính là để có thể dùng một phương pháp khác để kéo dài trận đại kiếp này, không cần Nam Hải tiểu Thánh Nữ đi ra một bước đó, nhưng Nam Hải tiểu Thánh Nữ chung quy vẫn bước ra, vậy cũng đại biểu cho...

- Cho dù thành công thì sao?
Chương 1318 Vạn Long Hồn Châu (2)

Có một vị gia chủ của thế gia nhỏ bỗng nhiên không nhịn được quát khẽ:

- Tổn thất quá nặng! Tổn thất quá nặng, rõ ràng có thể không cần tổn thất nhiều người như vậy, rõ ràng chỉ cần trực tiếp vận dụng kế hoạch đó là có thể giải quyết vấn đề này, nhưng lại cứ muốn để nhiều thiên kiêu Đạo Tử như vậy đi vào liều mạng, hiện giờ bọn họ liều mạng, lại vẫn dùng kế hoạch trước đó, vậy tổn thất của những người này chẳng lẽ không phải...

- . .. Chẳng lẽ không phải chịu chết một cách vô ích à?

- ...

- Gia chủ Liễu gia, câm mồm!

- Liễu đạo huynh, ăn nói cho cẩn thận!

Những lời gia chủ của thế gia nhỏ đó nói ra, không nghi ngờ gì nữa đại biểu cho rất nhiều tiếng lòng, lúc này đều có chút biến hóa cảm xúc.

Nhưng rất nhanh, liền có rất nhiều người bên cạnh thấp giọng hét lớn, âm thầm nhắc nhở.

Bởi vì lúc này, Nam Hải Lão Tổ đã dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hắn, không hề che giấu sát ý ở đáy mắt, điềm nhiên nói:

- Những thiên kiêu này không nên đi vào liều mạng, không nên đi chịu chết, vậy Linh nhi nhà ta nên để bị ngươi đem ra làm vật hy sinh à?

- Ngươi không muốn nàng ta hy sinh, nhưng nàng ta không phải vẫn đi vào kết quả đó ư?

Gia chủ Liễu gia bị uy thế này chấn nhiếp, sắc mặt hòa hoãn lại, không dám nói nữa, chỉ là trong lòng rất nhiều người đều vang lên những lời này.

Uy hiếp xong gia chủ Liễu gia, nộ khí của Nam Hải Lão Tổ vẫn chưa tiêu, bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía lão tu Dịch Lâu, điềm nhiên nói:

- Lão quái, chỉ sợ các ngươi cũng nghĩ như vậy, nếu phương pháp của những tiểu bối thiên kiêu đó thành công, tất nhiên có thể kéo dài đại kiếp, nhưng những Long Hồn đang ngủ say đó lại không đến được trong tay các ngươi, mà Linh nhi nhà ta đi ra một bước đó, những Long Hồn ấy liền thành vật trong lòng bàn tay các ngươi, cho nên, kỳ thật trong lòng các ngươi cũng muốn để Linh nhi nhà ta đi ra một bước này?

- Long Hồn?

Đột nhiên nghe thấy những lời này, trong sân trừ mấy người thân phận tôn quý ra, người khác đều ngẩn người.

Thông qua một câu này bọn họ đột nhiên đoán được rất nhiều...

... Thì ra là thế!

Lần này vào Long Tích, trừ phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, kéo dài đại kiếp, còn có một mục đích như vậy!

Những Long Hồn đó chính là tồn tại đáng sợ nhất trong Long Tích, đều là di lưu của Đại Thánh Long tộc thời kì thái cổ, mỗi một đạo tàn hồn đều ẩn chứa đại thần thông, đại bản lĩnh, không thua gì Hóa Thần, mà nếu có thể thông qua nhiệm vụ lần này, mang ra những Long Hồn đó, thế chẳng phải là có thể lập tức tạo ra một đống đại tu sĩ có thể so với cảnh giới Hóa Thần à?

Chẳng trách, bọn họ không ngờ không lo lắng tới sự hy sinh của những tiểu bối thiên kiêu đó.

... Thì ra, cho dù là ở trên lập trường làm ăn, bọn họ cũng có thể kiếm được hồi vốn!

- Chỉ là... Long Hồn đó thực sự có thể mang sao?

- Số lượng Long Hồn sẽ có bao nhiêu?

- Có khả năng phân phối tới trên đầu những thế gia nhỏ như mình không?

...

Trong nhất thời, càng lúc càng nhiều thế gia, đạo thống nghĩ thông việc này, ánh mắt nhìn nhau đều trở nên có chút ngưng trọng, âm thầm trao đổi, thương lượng, mắt đỏ lên, dù sao Long Hồn cũng rất hiếm có, ảnh hưởng cũng quá nặng.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, cách bọn họ mười dặm, trong hư không bỗng nhiên nổi lên từng gợn sóng, mà ở trung tâm gợn sóng, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, dần dần hình thành một thông đạo, mà trong thông đạo đó có từng đạo linh khí vô cùng dồi dào tỏa ra, linh khí phiêu tán, hình thành sóng to trên mặt biển.

- Long Tích Thông Đạo mở rồi?

Tất cả mọi người đều chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Ngay cả đại nhân vật như Nam Hải Lão Tổ lúc này cũng động dung, ánh mắt có chút lo lắng.

Thông đạo đó dường như đi thông tới một ngọn núi tàn phá, dài chừng hơn dặm, trong sự chờ đợi của các tu sĩ, dần dần, trong thông đạo lộ ra mấy đạo thân ảnh, chậm rãi đi ra phía ngoài, dần dần lộ ra tướng mạo.

Đi ở phía trước, chính là Phương Nguyên, lúc này hắn trầm mặc mà bi tịch, trong tay đỡ một hạt châu hồng quang ẩn hiện, mà sau lưng hắn thì là đám người Tống Long Chúc, Hứa Ngọc Nhân, ngoài ra chính là đám người thế gia Đạo Tử may mắn sống sót, Ban Phi Diên, Viên Tiêu cũng ở trong đó, mà ở sau cùng là Hậu Quỷ Nhi cưỡi trên lưng một con hung đồn, nhìn chung quanh.

- Chỉ có... Chỉ có từng này người thôi à?

Có người nhìn bọn họ đi ra, đột nhiên kêu lên thất thanh, thanh âm bi thương.

Trong đám người xuất hiện một mảng rối loạn, không biết có bao nhiêu trong lòng như thắt lại.

Khi tiến vào Long Tích, chính là ước chừng ba mươi sáu thiên kiêu Đạo Tử tu vi cao thâm, tiền đồ vô lượng.

... Mà hiện giờ trong những người đi ra, tính hết lại có tới mười người không?

Có người bi thương nổi lên, nhất là người lúc trước có Đạo Tử nhà mình vào, hiện giờ lại không thấy ra.

Trong nhất thời bi thống khó có thể kìm nén.

Cũng có người nhìn thấy thân ảnh của thiên kiêu nhà mình xuất hiện trong thông đạo, lập tức vui mừng vô cùng.

Có đạo cô ở bên cạnh lão tổ tông Nam Hải Vong Tình Đảo, nhìn thấy trước nhất chỉ có một mình Phương Nguyên đi ra, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, tuy bọn họ sớm đã biết kết quả này, nhưng vẫn ra sức nhìn vào trong, muốn nhìn thấy một đạo thân ảnh...

Mà trong những cảm xúc phức tạp này, cũng có người chỉ nhìn chằm chằm hạt châu trong tay Phương Nguyên.

Trên mặt bọn họ là vẻ kinh hỉ, do dự, như núi gào biển động.

- Khí tức của hạt châu đó...

- Trong đó chính là phong ấn Long Hồn à?
Chương 1319 Đạo Tử Vong Tình Đảo (1)

- Mỗi một đạo Long Hồn đều có thể sánh bằng cường giả Hóa Thần, không ngờ lại nhiều như vậy?

Ngoài kinh hỉ ra, cũng có người phát hiện ra gì đó, bỗng nhiên biến sắc:

- Không đúng, hạt châu phong ấn Long Hồn này sao lại ở trong tay lục đạo khôi thủ, hơn nữa sao cảm thấy hạt châu và thần hồn của hắn lại có liên hệ thân thiết như vậy?

Thời gian trôi qua hơn ba tháng, nhiệt độ của Hồng Thiên Hội dần dần giảm xuống.

Mà nhiệm vụ bí mật ba mươi vị thiên kiêu Đạo Tử cùng vào Long Tích cũng từ được giữ bí mật lúc ban đầu dần dần truyền khắp thiên hạ.

Bởi vậy, thế nhân cũng đều biết những người này tử thương thảm trọng, liều chết hoàn thành một nhiệm vụ bí mật nào đó, tranh thủ thêm hai mươi năm dưới đại kiếp, có người tất nhiên biểu đạt kính nể, lưu truyền truyền thuyết chém yêu phục ma của những thiên kiêu Đạo Tử này trong Long Tích, cũng có người mang thái độ hoài nghi, không biết việc này có đơn giản như ngoài mặt hay không.

Cũng có rất nhiều dứt khoát cảm thấy việc này chỉ là bậy bạ, bịa ra gạt người...

... Đại kiếp vốn là sẽ không đến, nói gì tới hai mươi năm với không hai mươi năm?

Có điều đối với người tham dự Hồng Thiên Hội mà nói, lại là một cảnh tượng khác.

Có một số người hữu tâm đã tính qua, lần này kế hoạch của Tiên Minh và Dịch Lâu đã thành công, thậm chí có thể nói là giành được toàn thắng, không chỉ khiến âm mưu của Hắc Ám Chi Chủ thất bại, trảm sát bốn vị sứ giả dưới trướng hắn, cộng với Huyết Sứ Giả từng vẫn lạc ở Trung Châu đại đạo lục khảo, đã khiến cho Thập Đại Sứ Giả nổi tiếng thiên hạ dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ tổn thất một nửa!

Coi như cũng là một lần đánh trả đối với vị Hắc Ám Chi Chủ lai lịch thần bí, thần thông quảng đại đó!

Mà ngoài ra, cũng khiến một số nhân vật thần bí trong nội bộ Tiên Minh lộ ra dấu vết, không còn náu mình sâu được nữa, có khả năng lôi họ ra.

Đương nhiên quan trọng hơn là những Long Hồn đó!

Càng biết về sự thần bí và đáng sợ của Long Tích, càng hiểu tầm quan trọng của những Long Hồn này.

Bởi vậy, sau khi chuyến đi tới Long Tích kết thúc, người có Đạo Tử nhà mình vẫn lạc trong Long Tích, tất nhiên có hài cốt thì mang về an táng, bẩm báo gia chủ, mà không có hài cốt thì cũng lập mộ chôn quần áo và di vật, còn phái người chuyên môn đến ghi chép lại sở tác sở vi của những thiên kiêu Đạo Tử này trong Long Tích, thông bẩm thiên hạ, cũng thúc giục Tiên Minh mau chóng tính toán công huân của tính toán.

Mà trừ những cái này ra, được nhiều người chú ý nhất đương nhiên chính là vấn đề hướng đi và phân phối những Long Hồn đó, nghe nói để có được Long Hồn, thậm chí chỉ là đề thăng một tia khả năng có được Long Hồn, giữa các thế lực và đạo thống, hợp tung liên hoành, kết minh lập phái, quả thực cho dù dùng hết tất cả chủ ý, cũng nghĩ hết tất cả biện pháp, đều phải ở trong phân phối Long Hồn được chia một chén canh.

Có điều khiến người ta bất ngờ là, Long Hồn đã xác định được tới tay, cũng đã mang ra khỏi Long Tích, nhưng Tiên Minh lại một mực im lặng đối với vấn đề phân phối Long Hồn, các thế gia, đạo thống không nhịn được mà cảm thấy sốt ruột, đã có người đang vội vàng giục giã.

Mà đối với sự giục giã của các thế gia, Tiên Minh thủy chung không trả lời, cho tới khi ngay cả Tần gia, Vương gia, Mạnh gia có nội tình hùng hậu nhất Trung Châu cũng bắt đầu có người thúc giục, mới bất ngờ từ trong Tiên Minh có được một tin tức, sau đó mấy đại thế gia này đều lập tức trầm mặc, lộ ra vẻ vô cùng đau đầu, mà tin tức này lại không biết truyền ra lúc nào, kinh động cả thiên hạ.

Những Long Hồn đó, Tiên Minh không ngờ không làm chủ được?

...

- Long Hồn bị vị tán tu Vân Châu từng ở Trung Châu đại đạo lục khảo đoạt chức lục đạo khôi thủ mang ra, phong ấn đó có liên hệ với thần hồn của hắn, bởi vậy, hiện giờ chỉ có hắn có thể mở phong ấn, cũng chỉ có hắn mới có thể chia Long Hồn cho người khác, trừ hắn ra, cho dù người tu vi mạnh tới mấy cũng không dám tùy tiện động tới phong ấn đó, nếu không chỉ hơi có sai lầm, Long Hồn sẽ trực tiếp bị hủy.

- Vậy... Tiên Minh bảo hắn mở phong ấn đi!

- Hắn hiện tại không muốn mở phong ấn!

- Tiên Minh ra lệnh mà hắn cũng không nghe à? Hắn chỉ là một tán tu, có thể có bản sự bao lớn?

- Bất luận bản sự của hắn bao lớn, hiện tại tốt nhất là đừng ai đi trêu chọc hắn!

- Vì sao?

- Thứ nhất, bởi vì hắn lần này ở trong Long Tích lập được công lao quá lớn, có người nói hắn dựa vào sức của bản thân, chém Tứ Đại Sứ Giả dưới trướng Hắc Ám Chi Chủ, cũng có người nói hắn dưới tình huống bị Hắc Ám Sứ Giả thiết lập cạm bẫy, nguyên khí đại thương, vẫn một mình ngăn cơn sóng dữ, mới có cục diện về sau, thanh danh và thực lực đã có thể so với Trung Châu Tứ Tiểu Thánh, Thậm chí có người nói, người như vậy, bất kể là bản lĩnh hay là thanh danh bản thân, đều đã không thua gì Đạo Chủ của các thế gia, ngươi cảm thấy người khác có thể tùy ý vê nặn không?

- Cho dù là như vậy, cũng không đến nỗi...

- Vậy phải nói tới nguyên nhân thứ hai...

- Gì?

- . . Hắn hiện tại là cô gia được thánh địa Nam Hải Vong Tình Đảo công nhận!

- ...

- ...

Mà lúc vô số đạo thống môn phái trên thế gian vì việc Long Hồn này mà vò đầu bứt tai, khó có thể ngăn chặn, Phương Nguyên lại hoàn toàn không nghĩ tới việc này, sau khi về tới Vong Tình Đảo, hắn nghỉ ngơi không đến một ngày thời gian, thậm chí ngay cả tiên yến lúc đó cũng đều không tham gia, lặng lẽ rời khỏi Vong Tình Đảo, đơn độc một mình đi tới hải vực phía nam, ngồi trên đá ngầm ba ngày.
Chương 1320 Đạo Tử Vong Tình Đảo (2)

Bên trong Tiên Minh, rất nhiều người đang chờ hắn nghị sự, cũng mời rất nhiều lần, nhưng hắn lại mặc kệ, sau khi ngồi ba ngày, lại xem xét trên một mảng hải vực này, đuổi sóng biển, ngắm tịch dương, giúp lão ô quy bố trí đại trận vẫn chưa hoàn thành, khi rảnh rỗi thì tìm giao long vẫn đang bị treo đó tâm sự, trò chuyện, giống như hoàn toàn không biết có nhiều người như vậy đang chờ mình.

Mà nay, hạt châu phong ấn hơn trăm đạo Long Hồn đó vẫn đi theo bên cạnh hắn.

Hạt châu này hình như có linh tính, hắn đi đến đâu, hạt châu này sẽ đi tới đó, hắn có thể thu hồi, nhưng lại một mực không thu hồi, chỉ để mặc hạt châu này đi theo mình, vào thời điểm mấu chốt nào đó, thậm chí còn có thể dùng để làm búa gõ đá.

Từng có một vị đại thần thông, ý đồ thi triển pháp lực, lấy hạt châu này đi, Phương Nguyên cũng không để ý đến.

Nhưng vị đại thần thông này vẫn thất bại, một là hạt châu này có linh tính, hai là lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo nổi giận một lần, cũng vào lúc đó, nàng ta đã lên tiếng, thế là Vong Tình Đảo trên dưới giống nhau dùng cách gọi cô gia, chỉ thay đổi cách xưng hô như vậy, khiến cho thân phận của Phương Nguyên lớn tới vô cùng, mỗi người đều biết, đây không chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Đạo thống cổ xưa, nhất là thánh địa, xưng hô luôn có chú ý.

Nhất là dưới tình huống Nam Hải Vong Tình Đảo hiện giờ đã không còn Thánh Nữ, một tiếng xưng hô này vốn đại biểu cho một loại thân phận.

Đó chính là Đạo Tử!

Huống hồ, trải qua chuyện Long Tích, thế gian cũng đã lờ mờ lan truyền thực lực của Phương Nguyên.

Rất nhiều người đều cảm thấy, Phương Nguyên lúc này đã có tư cách trở thành Đạo Tử của một phương đại thánh địa!

...

- Thiên địa như lưới, đại đạo như dệt...

Sâu trong hải vực phía nam, trong tay Phương Nguyên đang cầm Tam Sinh Trúc Giản, chậm rãi đọc hàm nghĩa bên trên.

Trong khoảng thời gian này, hắn đang liều mạng nghiên cứu tiên văn rùa già ban cho, sau khi lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó, liền nghiên cứu trận lý trong Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc, mỗi lần có sở ngộ, liền bố trí mười tòa đại trận cho rùa già, mà nếu có thiếu tài liệu gì, hoặc là tự mình nghĩ biện pháp luyện chế ra, hoặc là trực tiếp nói với phó dịch của Vong Tình Đảo, bảo bọn họ đưa tới cho mình.

Hắn hiện tại rất có quyền lên tiếng, Vong Tình Đảo chưa bao giờ cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của hắn.

Cũng trong âm thời cản vô số khách không mời mà đến cho hắn.

Sự nhàn hạ hiếm có này cũng khiến Phương Nguyên trên phương diện nghiên cứu trận đạo thái cổ và lĩnh ngộ tiên văn có tiến bộ vượt bậc, đương nhiên, trên một trình độ khác mà nói, có lẽ hắn cũng không chỉ là bởi vì hiện giờ có thời gian để nghiên cứu, mà là hắn đang cố ý thông qua phương pháp này, khiến thần niệm của mình một khoảnh khắc cũng không ngừng, đều bị tiên văn huyền ảo cao thâm xâm chiếm, không thể nghĩ tới chuyện khác.

Cuộc sống như vậy kéo dài rất lâu, hơn nữa Phương Nguyên còn định cứ tiếp tục mãi.

...

- Cô gia, tài liệu bày trận ngài cần đã đưa tới rồi.

Không biết một ngày nào, có một đội Hoàng Cân Lực Sĩ áp tải ba chiếc pháp chu cực lớn tới. Bên trong đều là tài nguyên để bố trí đại trận như Ngọc Cấm, Long Thạch hiếm có khó tìm, giá trị vô lượng, Phương Nguyên cũng không nhiều lời, chỉ tùy tiện gật đầu, bảo họ để xuống, dù sao từ khi hắn tới Nam Hải, tài nguyên như vậy cũng không biết đã nhận bao nhiêu.

Đương nhiên, lần này cũng không khác gì.

Trước kia Hoàng Cân Lực Sĩ đưa tài liệu bày trận tới đều sẽ lặng lẽ rời khỏi, nhưng lần này, lại có một vị đạo cô trẻ tuổi đi theo, nàng ta không rời đi, mà là ngồi trên pháp chu, nhìn Phương Nguyên cẩn thận tỉ mỉ bố trí đại trận, lẳng lặng xuất thần.

Vị đạo cô đó dường như cũng rất kiên nhẫn, nàng ta đợi hơn nửa canh giờ, đợi tới khi Phương Nguyên đã bố trí thỏa đáng một phương trận giác, mới nhẹ nhàng lên tiếng:

- Ngũ đại trưởng lão của Tiên Minh, một vị Thánh Nhân, còn có các vị đại nhân vật của thế gia, cổ tộc Trung Châu, Tẩy Kiếm Trì, Cửu Trùng Thiên, Lang Gia Các, cùng với thần tướng đến từ Ma Biên, Lôi Châu Lôi lão gia tử, Quái Sư của Dịch Lâu... Rất nhiều người đều đang ở Vong Tình Đảo đợi ngươi, bọn họ đã đợi rất lâu rồi, cho dù là lão tổ tông cũng không tiện tiếp tục ngăn cản bọn họ!

Không biết Phương Nguyên có nghe thấy lời nàng ta nói hay không, chỉ bắt đầu bố trí trận cước thứ hai.

Vị đạo cô trẻ tuổi trầm mặc một hồi, nói:

- Ngươi biết Long Hồn liên quan quá lớn, Linh nhi để nó cho ngươi, bảo ngươi phân phối, chính là vì nàng ta tin ngươi, chuyện này, ngươi vẫn phải cân nhắc một chút, Long Hồn đó quá cường đại, Tiên Minh muốn dùng nó để bồi dưỡng cao thủ chống đỡ đại kiếp, thế gia Trung Châu muốn bồi dưỡng Đạo Tử mới, Lôi lão gia tử muốn dùng nó để đả tạo tiên binh tuyệt thế.

Nói tới đây, thở dài một tiếng:

- Nên phân phối thế nào, cũng phải có chương trình mới được!

Phương Nguyên lấy ra Tam Sinh Trúc Giản, nhanh chóng tính toán, thần thức cực kỳ tinh chuẩn, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Đạo cô trẻ tuổi đành phải lại trầm mặc một thoáng, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng ta bỗng nhiên nhìn Phương Nguyên, dường như có chút tức giận, trầm giọng nói:

- Lúc trước Linh nha đầu ở Vân Châu coi trọng ngươi, nghĩ rằng ngươi có thể giúp nàng ta, có thể cứu nàng ta, lúc ấy ta cảm thấy đó chỉ là một chuyện cười, chỉ là để nàng ta vui vẻ chút thôi, ta cũng lo ngươi không biết trời cao đất rộng, cho nên thiết lập khảo nghiệm cho ngươi, thậm chí để lại cho ngươi một tia thần niệm, ám chỉ ngươi việc này, chính là để muốn ngươi biết khó mà lui!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom