-
Chương 1311-1315
Chương 1311 Long Hồn thức tỉnh (2)
Trước đây, Phương Nguyên còn tưởng rằng Bất Động Minh Vương bị trảm, bởi vậy lực lượng hắn mượn từ thiên địa này sẽ phải trả lại cho thiên địa, nhưng đến lúc này, lại bỗng nhiên phát hiện không thích hợp lắm, đó đã không chỉ là lực lượng, còn có thứ gì khác.
Mà sau khi khí cơ đó lan ra, một mảng thiên địa này đột nhiên trở nên u ám.
- Gừ.
Không biết qua bao lâu, phía cực bắc bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm vang.
Tiếng gầm đó giống như vang lên từ sâu trong lòng đất, lại giống như đến từ thế giới bên kia, giống như có tồn tại nào đó đã tỉnh lại, thần thức đang dần dần sống dậy, giống như một con mắt cực lớn đang chậm rãi mở ra, nhìn xuống thế giới này.
Cũng trong một thoáng đó, thiên địa biến ảo, linh mạch vô tận đồng thời chảy tới chỗ mắt mở đó.
- Gì thế?
Tống Long Chúc kêu to thất thanh, cả người sợ tới run rảy.
Nhưng còn không đợi hắn có phản ứng, chung quanh lại đồng thời xuất hiện mấy đạo khí cơ tương tự.
Từng đạo khí cơ chậm rãi tỉnh lại, giống như từng con mắt từ bốn phương tám hướng nhìn ra thế gian.
Đám người Lý Hồng Kiêu đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn vừa phát hiện dị biến này, đột nhiên cảm thấy Tam Thốn Linh Sơn đã bị bọn họ trấn áp, lực lượng lập tức mạnh lên mấy vạn lần, ầm một tiếng, trực tiếp chấn nát thần tháp chín tầng đó, sau đó bay đến trong không trung, quang mang mãnh liệt, giống như một thái dương màu đỏ,chiếu sáng cả Long Tích.
- Xảy ra chuyện gì?
- Những ý chí đó đang tỉnh lại, chẳng lẽ là ...
Các tu sĩ vừa trải qua vô số đại chiến, thân cùng lực kiệt đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
...
- Ha ha, ngươi minh bạch chưa?
Lữ Tâm Dao đã sắp bị Lạc Phi Linh phong ấn lúc này phá lên cười:
- Các ngươi cho rằng làm được làm được tất cả, nhưng căn bản chính là ảo tưởng, tên mập đó vốn chính là Thái Cổ Long Ấn thành tinh, nếu không giết hắn, hắn sẽ cướp đi Tam Thốn Linh Sơn, nếu giết hắn, như vậy Thái Cổ Long Tức sẽ tán ra, lay tỉnh Long Hồn đã trầm miên trong Long Tích.
- Các ngươi căn bản từ lúc ban đầu đã không có phần thắng.
Sắc mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên trắng bệch:
- Quả nhiên... Quả nhiên vẫn là...
- Là Long Hồn, Long Hồn thức tỉnh..
Tống Long Chúc lúc này, cả người run rẩy, tuyệt vọng hô to.
Hắn cơ hồ giống như đã phát điên:
- Vì sao, vì sao, đã làm đến bước này rồi, không ngờ lại...
- Vẫn thất bại sao:
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trắng bệch, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía tây bắc, linh quang lấp lánh như mặt trời đó, cảm giác được đó là khí tức của Tam Thốn Linh Sơn, cả người bỗng nhiên giống như bị rút đi thần hồn, thất tha thất thểu lui về phía sau bước, thanh âm yếu ớt tự lẩm bẩm:
- Long Hồn thức tỉnh, trận phong ấn này cuối cùng vẫn thất bại sao?
- Vì sao?
Hắn đột nhiên sinh ra áp lực vô tận, ngửa mặt nhìn trời:
- Chẳng lẽ chúng ta vẫn liều chưa đủ à?
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy....
Nhìn vầng mặt trời đỏ trong hư không, hồng quang đầy trời, lại cảm thụ được từng đạo ý chí đang chậm rãi thức tỉnh, giống như từng con mắt từ bốn phương tám hướng mở ra, tất cả tu sĩ lúc này đều triệt để hoảng hốt, liều mạng kêu to:
- Chẳng lẽ là thanh thế đấu pháp của chúng ta quá lớn, cho nên mới lay tỉnh Long Hồn à?
Không thể hình dung được biểu cảm của bọn họ lúc này, khổ sở chống đỡ cả ngày, không biết bao nhiêu người đều phải trả một cái giá đau đớn, mới đánh lui được di chủng nhiều vô kể đó, cho rằng hy vọng đã tới, kết quả lại xuất hiện một màn ngoài ý liệu này.
Điều này khiến trong lòng bọn họ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.
- Xảy ra chuyện gì?
Ban Phi Diên đang ngồi xếp bằng tại chỗ, bên cạnh còn có ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính bay múa, lúc này hai mắt hắn đã mù, hai tai đã phế, thậm chí theo thần thức sụp đổ, thần niệm đã yếu ớt đến mức khó có thể hình dung, cảm ứng đối với ngoại giới cũng không còn linh mẫn, vốn tưởng rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, một dòng thần niệm cuối cùng của hắn cũng sắp tiêu tán, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lại lập tức trở nên khẩn trương, dùng hết toàn lực há to miệng hét lớn ra chung quanh.
Mặt đám người Lý Hồng Kiêu đều lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng nhìn Ban Phi Diên vẻ mặt hoảng loạn, sắc mặt u ám, lại không biết chung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lo lắng suông, không đành lòng nói với hắn chân tướng, dù sao, hắn vì phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, đã phải trả giá quá nhiều.
- Phong ấn hoàn thành rồi, mọi người đều rất vui vẻ.
Lý Hồng Kiêu nắm tay hắn, một đạo thần thức đánh vào thức hải của hắn.
- Thì ra là như vậy...
Trên mặt Ban Phi Diên lộ ra nụ cười nghĩ lại mà sợ, chậm rãi gật đầu.
Nhưng khi Lý Hồng Kiêu quay đầu nhìn về phía không trung, mặt đã đầy nước mắt, trong không trung, Tam Thốn Linh Sơn giống như một vầng mặt trời, quang mang tỏa ra bốn phía, hắt ánh sáng đỏ sẫm như máu lên mặt họ, giống như đang trào phúng.
...
- Ha ha, cuối cùng vẫn đi tới một bước này.
Mà ở chiến trường khác, Lữ Tâm Dao rõ ràng đã sắp bị Lạc Phi Linh phong ấn, nhưng vào lúc này, lại phá lên cười, tiếng như cú đêm, mang theo âm điệu thê lương:
- Tên gia hỏa đó an bài rất xảo diệu, tất cả các ngươi đều chỉ là quân cờ mà thôi, chỉ là quân cờ để hắn đấu pháp với Dịch Lâu, mà lần giao phong này cuối cùng vẫn là hắn thắng một bậc.
Hắn cười càn rỡ, hoàn toàn như đổi thành một người khác:
- Có điều, chuyện này đã sớm ở trong dự kiến của ta, tên gia hỏa đó quá đáng sợ. Hắn không gì không biết, không gì không hiểu, ngươi có biết nha đầu này vì sao lại muốn góp sức cho hắn không?
Chương 1312 Một phương pháp cuối cùng
- Bởi vì nha đầu này ý thức được sự tồn tại của ta, nàng ta sợ ta, cho nên nàng ta mới đi tìm người đó, mà người đó, chỉ nhìn... Hắn chỉ nhìn thôi đã nhìn thấu sự tồn tại của ta, người như vậy, các ngươi làm sao mà đấu được, các ngươi sao có thể đấu lại hắn?
Trong tiếng cười của nàng ta, Lạc Phi Linh trầm mặc.
Nàng ta lúc này vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Long Tích.
Ầm!
Lúc này, theo vô số Long Hồn đó mở mắt, trong thiên địa là một mảng hồng mang, vô số linh mạch đều đã xảy ra biến hóa, lúc này linh khí bay lượn, hội tụ về một phương, giống như một người đột nhiên được đả thông kỳ kinh bát mạch, lập tức kinh lạc đều thông thuận, có vô số lực lượng, nhưng ngay sau đó chính là tiềm lực tiêu hao.
Đại địa bắt đầu nứt nẻ, núi to bắt đầu đổ sập, sông suối bắt đầu khô cạn.
Núi sông Long Tích vốn phong quang tú lệ, giống như lưu tinh, lúc này lại biến thành một mảng ma địa, cây cối cháy lên thiên hỏa, di chủng trong rừng hốt hoảng bỏ chạy, sau đó bị nham thạch nóng chảy từ dưới lòng đất trào ra bao phủ, nháy mắt liền hóa thành từng bộ xương.
Tất cả mọi người đã tuyệt vọng!
- Gừ.
Mà theo thiên địa đại biến này xuất hiện, linh mạch trải rộng trong Long Tích lúc này cũng dần dần hội tụ, lấy khu vực chỗ Tam Thốn Linh Sơn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí vô cùng to lớn, mà trong vòng xoáy linh khí đó có một cột sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, hướng thẳng tới chín tầng trời, chọc thủng mây đen trong thiên không ra một hố đen cực lớn.
Trong hố đen có sương mù màu đen dày đặc ùa vào, mang theo một cỗ khí cơ khiến người ta tuyệt vọng.
Có di chủng bị thiên địa biến đổi kinh động, giương cánh bay loạn, khi bay qua gần hố đen đó, dính phải khí tức màu đen, đột nhiên liền thay đổi, trên người bắt đầu dấy lên hỏa diễm màu đen, từ sinh linh sống sờ sờ trong chốc lát lại hóa thành vật chết, kêu gào trong không trung, ánh mắt âm u, đáy mắt dâng lên ma trơi, sau đó giương cánh vồ giết về phía sinh linh khác ở bên cạnh.
- Hắc Ám Ma Vật...
- Đó... Đó chính là thông đạo để Hắc Ám Ma Tức tiến vào à?
Không biết bao nhiêu người đều nhìn thấy sự tồn tại của thông đạo đó, tuyệt vọng hô to.
- Đại kiếp... Hàng lâm rồi?
Theo thời gian thông đạo hắc ám đó mở ra càng dài, cũng có càng lúc càng nhiều di chủng bị lây dính Hắc Ám Ma Tức này, hóa thành Hắc Ám Ma Vật dữ tợn, xung phong liều chết về bốn phương tám hướng, hung ác khó lường, mang theo một cỗ khí tức tuyệt vọng.
Nhưng nghênh đón sự tập kích của nhiều Hắc Ám Ma Vật như vậy, những tu sĩ đó thậm chí không muốn chống cự.
Bọn họ đã lâm vào trong tuyệt vọng!
...
- Quả nhiên vẫn đi tới một bước này à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh lúc này cũng trở nên trắng bệch.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thông đạo giống như quán thông hai thế giới, cùng với ma tức đáng sợ từ trong thông đạo chảy vào Long Tích, thậm chí ở đầu kia thông đạo có thứ khiến người ta cảm thấy còn khủng bố hơn, điều này cuối cùng cũng khiến trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt dường như có chút tiều tụy, nhìn một chỗ ở phía nam.
- Vì sao, vì sao...
Ở đó, Phương Nguyên cả người đều là máu đứng lên, hắn tức giận mở to hai mắt, hung hăng nhìn thiên không.
Trong hai mắt hắn cơ hồ sắp có máu trào ra.
Bình sinh hắn chưa bao giờ có lúc nào mà sắc mặt lại dữ tợn tới như vậy.
Vừa gầm rú hắn vừa liều mạng khởi động pháp lực còn sót lại trong cơ thể, nắm kiếm trong tay, thân hình đột nhiên bay lên, một đạo kiếm quang lúc này đã cực kỳ ảm đạm lại mang theo sự không cam lòng và lửa giận vô cùng vô tận của hắn, chém thẳng về phía trời cao!
Hắn chém về phía thông đạo đó, dường như muốn bằng vào sức của bản thân trảm diệt nó!
Nhưng hắn chỉ bay lên không đến trăm trượng, liền đột nhiên pháp lực không đủ, nặng nề rơi xuống.
Cú ngã này không nhẹ, dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của hắn vỡ vụn.
Hắn không cam lòng, lại muốn bò dậy.
Nhưng có không cam lòng và tức giận tới mấy cũng không thể thay đổi sự thật nhục thân hắn lúc này đã sụp đổ, pháp lực tiêu hao hết.
Điều hắn có thể làm dường như chỉ có liên tục ngã, liên tục bò dậy.
Cho tới khi có một bàn tay mềm đỡ hắn, hắn mới cuối cùng miễn cưỡng đứng vững, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Phi Linh, trên mặt nàng ta cũng đầy vẻ không đành lòng, nước mắt lo lanh đã rơi xuống khóe miệng nàng ta, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Phương Nguyên sư huynh, đừng cố nữa, ngươi trước tiên ngồi xuống đã, ngươi đã làm quá nhiều, quá đủ rồi.
- Chúng ta sắp thất bại...
Phương Nguyên nhìn nàng ta, giống như đã tuyệt vọng, nói:
- Nhưng chúng ta sao có thể thất bại?
- Chúng ta không thể thất bại, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải thắng.
Lạc Phi Linh đỡ hắn, cười cười, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng lại cười vô cùng sáng lạn, nói:
- Hắc Ám Chi Chủ đó cho rằng mình thông minh, kỳ thật hắn rất ngu, hắn cảm thấy mình bất kể là như thế nào cũng sẽ thắng, nhưng trên thực tế chúng ta mới là người thắng cuối cùng, không thể phong ấn Tam Thốn Linh Sơn cũng không sao, chúng ta còn có một phương pháp, luôn có thể thắng bọn họ....
Khi nói, nàng ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mặt trời đỏ trong không trung.
- Ngươi đi đâu?
Phương Nguyên bỗng nhiên lật tay, tóm lấy cổ tay nàng ta, quát khẽ.
- Ta không đi đâu cả...
Lạc Phi Linh quay đầu lại, nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không đi đâu hết.
Chương 1313 Số mệnh (1)
Khi nàng ta nói, thân hình của nàng ta bất động, vẫn chỉ để Phương Nguyên nắm tay nàng ta, nhưng sau lưng nàng ta lại có hồng quang lờ mờ, từng luồng quang hoa bay về phía trời cao, sau đó hiện ra một con Hồng Loan cực lớn, trên người tỏa ra lưu quang màu đỏ, giống như thiên ti vạn lũ, lực chấn nhiếp vô hình nhẹ nhàng mà ôn nhu tỏa ra bốn phương tám hướng.
- Gừ.
Vô số ý chí Long tộc đang thức tỉnh, hoặc là đã thức tỉnh ở chung quanh dường như bị đạo ý chí này chọc giận, trong hư không, lập tức có vô số khí cơ vô hình từ xa đánh tới, mỗi một đạo đều mang theo ý chí giống như đủ để hủy thiên diệt địa.
Nhưng Hồng Loan đó bay múa trong không trung, lại nhẹ nhàng vung cánh, đánh tan tất cả ý chí.
Không có gì có thể ngăn cản, nó trực tiếp bay đến phía trên mặt trời đỏ, cánh to tới che trời phủ đất, từng luồng thần quang đó lúc này đột nhiên khuếch tán đầy trời, giống như cùng hóa thành những đám mây, bọc lấy mặt trời đỏ từ Tam Thốn Linh Sơn hóa thành, sau đó đám mây di động, lao tới thông đạo ở trên chín tầng trời.
- Phương Nguyên sư huynh, rất cảm tạ ngươi, ngươi thật là rất lợi hại, hi hi.
Lạc Phi Linh quay người, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Nguyên, vẫn cười như xưa, mắt cong lại, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Lần này ngươi thật sự đã làm hơn xa tưởng tượng của ta, ta chưa từng thấy ai lợi hại hơn ngươi, cũng chưa bao giờ thấy ai có trách nhiệm hơn ngươi, điều này thật sự chứng tỏ, nhãn quang nhìn người của ta không tồi, liếc một cái liền chọn được người tốt nhất.
- Nhưng, ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng xin lỗi...
Thanh âm của nàng ta nhỏ dần, buồn bã nói:
- Ngươi đã làm rất tốt rồi, ta cũng nên đi làm chuyện của mình.
- Ngươi đi làm gì, ngươi muốn làm gì?
Phương Nguyên nắm chặt tay Lạc Phi Linh, cả người dường như trở nên có chút điên cuồng.
Thanh âm trầm thấp, giống như dã thú bị thương.
- Xin lỗi, Phương Nguyên sư huynh, ta có chuyện vẫn giấu ngươi...
Lạc Phi Linh nhìn biểu cảm của Phương Nguyên, ánh mắt trở nên tiều tụy, giống như tiểu hài tử làm sai.
- Kỳ thật lần này tiến vào, ta cũng là một kế hoạch trong đó.
Khi nói đến đây, tay nàng ta dường như chậm rãi trở nên trong suốt, nhưng thanh âm vẫn truyền tới một cách rất rõ ràng:
- Bắt đầu từ rất lâu, Thiên Nguyên chúng ta đã đang nghiên cứu làm thế nào để chống đỡ đại kiếp, thậm chí là kết thúc đại kiếp, nghĩ ra rất nhiều biện pháp, cũng làm ra vô số nghiên cứu và tham ngộ, nhưng đại bộ phận đều bị mất khi ở Côn Luân Sơn, nhưng vẫn còn lại một số, thông qua những phương pháp này, Thiên Nguyên đã làm rất nhiều chuẩn bị, cũng làm rất nhiều bố trí, mà ta... chính là một phương pháp trong đó!
- Chỉ có điều, ta là một phương pháp thất bại.
Ánh mắt nàng ta nhìn Phương Nguyên lộ ra có chút mông lung, dường như phủ lên một tầng sương, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười, thấp giọng nói:
- Bọn họ lúc ban đầu đều hy vọng ta có thể kết thúc trận đại kiếp này, nhưng bản sự của ta lại không lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài đại kiếp một chút mà thôi, hơn nữa thời gian cũng không dài, nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi năm, nói ra vẫn thực sự mất mặt.
- Trước kia ta không muốn chấp nhận số mệnh của mình, cho nên luôn muốn chạy trốn, ta cảm thấy ngươi có thể bảo vệ ta, cho nên cầu ngươi đến tìm ta, ta làm nũng, cầu tình với lão tổ tông, lão tổ tông cũng đáp ứng, nàng ta và các đại sư phụ của Dịch Lâu cùng nhau nghiên cứu rất lâu, nghĩ ra phương pháp này để thay thế ta, nhưng không ngờ, phương pháp này vẫn không thể thực hiện được, như vậy cũng chỉ có thể là ta tự mình xuất thủ!
Khi nói chuyện, sắc mặt nàng ta có chút ảm đạm, cũng có chút áy náy:
- Ta vốn đang cho rằng phương pháp đó có thể thành công, cho nên vẫn giấu ngươi, ta nghĩ quá tốt rồi, cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành chuyện này, trách nhiệm trên người ta cũng được giải thoát, ta có thể không cần sợ chuyện này, có thể cùng ngươi ra biển dạo chơi, lên núi thăm thú, có thể đi dạy giao long đó nói thổ ngữ Vân Châu, cũng có thể tiếp tục cùng nhau giúp rùa già xoay người, nhưng ta nghĩ quá đơn giản, chuyện ta nên làm vẫn phải làm...
- Phương Nguyên sư huynh...
Nàng ta nhìn Phương Nguyên, trong mắt có chút ươn ướt:
- Ta quá xấu, vẫn giấu ngươi chuyện này....
- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à?
Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, gầm lên:
- Ta từ lúc ban đầu đã biết rồi!
Lạc Phi Linh lập tức ngây ra một thoáng, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không biết làm sao.
Mà Phương Nguyên thì quát khẽ:
- Từ khi ở Vân Châu ngươi vẫn luôn bảo ta nhất định phải tới tìm ngươi, ta đã đoán được một chút, lần này tham gia Hồng Thiên Hội, đồng thời tiến vào Long Tích, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của những người đó, ta đã đoán được chân tướng là gì, sớm biết ngươi vẫn luôn sợ điều gì, bằng không ngươi cho rằng ta liều chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này là vì gì?
Ánh mắt Lạc Phi Linh lập tức trở nên có chút ai oán, muốn cười, nhưng sắc mặt lại thảm hơn cả khóc.
Trên trán đã lộ gân xanh, trong thanh âm mang theo vẻ giận dữ khó có thể hình dung:
- Nhưng ta đã liều mạng đi làm, ta con mẹ nó đã dùng hết tất cả khí lực, ta đã liều cả cái mạng này, vì sao lại vẫn phải vậy, vì sao vẫn không được?
- Vì sao, vẫn phải là ngươi đi làm chuyện này?
- Vận mệnh của thế giới này vì sao vẫn phải để một tiểu cô nương như ngươi gánh vác?
- ...
Lạc Phi Linh bỗng nhiên bật cười, trên mặt vẫn vương nước mắt, nhưng cười vô cùng vui vẻ, nàng ta dùng tay kia nắm tay Phương Nguyên, cười nói:
Chương 1314 Số mệnh (2)
- Bởi vì ta cũng là một sinh linh trong thế giới này, có lúc chỉ có ta có thể làm chuyện này, nếu ta không làm, vậy thì có thể trông cậy ai đi làm thay?
- Phương Nguyên sư huynh, ta muốn cám ơn ngươi, việc này là ngươi dạy ta!
Hai tay nàng ta nắm tay Phương Nguyên, cười khẽ, dựa mặt vào tay Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, kỳ thật ta lúc trước rất không thích số mệnh này, từ khi ta còn nhỏ lão tổ tông đã nói với ta về số mệnh của ta, bởi vậy khi đó ta rất sợ, không muốn ở Vong Tình Đảo, chỉ muốn chạy đi, cũng bởi vì vậy, khi ta gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi là một người tốt đặc biệt, ta sợ cả thế giới đều bức ta, không ai giúp đỡ ta, cho nên ta xin ngươi nhất định phải tới...
- Nhưng, ta vẫn hiểu được.
- Chuyện ta nên làm, ta rồi cũng phải đi làm...
Lạc Phi Linh nói xong, ánh mắt nhìn Phương Nguyên lộ ra vô cùng ôn nhu, không hề sợ hãi.
Phương Nguyên chỉ cắn chặt răng, khiến thanh âm của mình đừng run rẩy, nhưng vẫn rất run:
- Vì sao...
- Bởi vì ta thích thế giới này!
Lạc Phi Linh cười nói:
- Trên thế giới này có rất nhiều đồ ăn ngon, có nhiều phong cảnh khác nhau, có nhiều chuyện mới mẻ, chơi thế nào cũng không đủ, nhìn thế nào cũng không đủ, thế giới vui như vậy, sao có thể bị hủy diệt chứ?
- Hơn nữa trên thế giới này còn có lão tổ tông, có các vị cô cô, lúc ban đầu ta rất sợ, ta đi xin bọn họ, mà bọn họ cũng toàn lực giúp ta, ngươi biết không? Để định ra kế hoạch lần này, lão tổ tông và các lão đạo sĩ Dịch Lâu đã thôi diễn từ rất lâu, bọn họ hao tổn vô số tu vi, vô số tài nguyên, cuối cùng cũng chỉ định ra kế hoạch như vậy, bọn họ biết kế hoạch này có phiêu lưu, nhưng vẫn muốn chúng ta đi thử, chính là để xem có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này của ta hay không.
- Quan trọng nhất...
Lạc Phi Linh nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt lập tức trở nên có chút yếu ớt:
- Trên thế giới này có người như ngươi, Phương Nguyên sư huynh, ta chưa thấy ai tốt hơn ngươi, ở bên ngươi ta không sợ gì hết, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta biết ngươi nhất định có thể xem trọng ta, sẽ không để người ta khi dễ ta, mà sự thật cũng chứng minh, ngươi quả thực làm tốt hơn ta tưởng tượng...
- Bớt lải nhải với ta đi!
Hai mắt Phương Nguyên đỏ rực, chỉ lạnh lùng hét lớn:
- Ta không cam lòng!
- Ngươi có biết ta từ lúc ban đầu đoán được vận mệnh của ngươi, trong lòng vẫn luôn sợ hãi, ta liều mạng tu hành, chỉ là không muốn nhìn thấy việc này phát sinh, kết quả ta liều mạng, nỗ lực, ngươi lại vẫn phải đi, có công bằng với ta không?
- Ta vốn chỉ là một người chỉ muốn tu hành, là ngươi khiến ta phân tâm, là ngươi khiến ta cảm thấy muốn ổn định!
- Ta thậm chí còn nghĩ tới cưới ngươi, ta thậm chí ngay cả bà mối cũng tìm xong rồi, nhưng ngươi lại bỗng nhiên muốn đi?
- Ngươi bảo ta làm sao có thể cam tâm?
...
Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói xong, mắt đỏ rực, ra sức giậm chân, khóc nói:
- Ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, đồ cưới ta cũng đã chuẩn bị rồi, Xuân Cung Đồ để dưới hòm còn chưa kịp xem, lại không được gả đi, ta cũng không phải người quá rộng rãi, ta cũng lo mình đi rồi sẽ có rất nhiều hồ ly tinh quấn lấy ngươi, ta cũng sợ tương lai sẽ chỉ có một mình cô đơn trong bóng tối, ngoài miệng có nói những lời hay đến mấy thì ta cũng vẫn sợ hãi, nhưng bất kể có sợ hay không, chẳng lẽ ta có thể không đi làm chuyện này à?
- Ta vốn cố lấy dũng khí mà đi, ngươi lại khiến ta sợ rồi.
Phương Nguyên gầm lên:
- Ngươi sợ cũng là đáng!
Lạc Phi Linh khẩn trương:
- Ngươi không giảng đạo lý!
Phương Nguyên quát:
- Là ngươi không giảng đạo lý!
Lạc Phi Linh lập tức chống nạnh:
- Nữ nhân vốn không biết giảng đạo lý, ngươi bảo ta phải làm sao?
- ...
Khi bọn họ nói chuyện, trên chín tầng trời, linh quang sáng rực.
Hồng Loan đó giương cánh, che lại Tam Thốn Linh Sơn, lại đi lấy thông đạo trên trời, chọc giận vô số ý chí vừa thức tỉnh trong Long Tích, kéo theo cự lực vô biên, mênh mông cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tuôn ra, tất cả lực lượng ngưng tụ lại, đánh thẳng tới Hồng Loan, đó là lực lượng mà người thường không thể tưởng tượng, mỗi một đạo đều có thần uy Hóa Thần cảnh!
- Nơi này đang nói chuyện, các ngươi có thể im lặng chút không?
Nghe những tiếng gầm giống như sấm rền ở chung quanh, Lạc Phi Linh bỗng nhiên tức giận, giậm giậm chân, cả thiên địa này đều rung chuyển mãnh liệt, mà trong hư không, trên chín tầng trời, Hồng Loan ngửa cổ gáy dài, hai cánh vũ động!
Sóng to ngập trời cuốn ra bốn phía, uy hiếp những ý chí Long tộc đó.
Mà hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng đều trầm mặc, chỉ nhìn nhau.
Phương Nguyên nói:
- Kiểu gì cũng có biện pháp khác.
- Ta cũng muốn có biện pháp khác.
Lạc Phi Linh lúc này thấp giọng nói:
- Nhưng hiện giờ chỉ có thể để ta gánh trước.
Nàng ta lúc này, thân thể đã trở nên trong suốt, nhìn thì chỉ là một dòng quang hoa, nàng ta giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt mình, đột nhiên mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng cúi người, hôn một cái lên mặt Phương Nguyên, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lần này ta sẽ không nhắm mắt, dù sao cũng là lần cuối cùng, muốn ngắm xem ngươi là bộ dạng gì.
Phương Nguyên chỉ nhìn nàng ta, giống như con thú nổi giận, muốn ôm lấy nàng ta.
Nhưng Lạc Phi Linh cũng nhìn hắn, bỗng nhiên sắc mặt hơi ngây ra, chỉ vào phía sau Phương Nguyên:
- Đó là gì?
Phương Nguyên giật mình, quay đầu đi, lại phát hiện phía sau không có gì cả.
Chương 1315 Xin một nụ cười (1)
Quay đầu lại thì Lạc Phi Linh đã lặng lẽ lướt đi xa, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt, thân hình dập dềnh, bay thẳng lên trời, dung hợp với con Hồng Loan đang đánh nhau với ý chí Long tộc trong không trung, cũng vào lúc này, lực lượng của Hồng Loan tăng vọt, trấn áp vô số ý chí Long tộc, lập tức hồng quang đầy trời, thần thánh không tỳ vết, sáng rọi tứ phương.
Mà thanh âm đầy khí phách của Lạc Phi Linh lại vang vọng trong Long Tích:
- Phương Nguyên sư huynh, tương lai bất kể ngươi tìm tiểu công chúa hay là hồ ly tinh, là tiểu thư khuê các hay là tiểu gia bích ngọc, xinh đẹp cũng được, ôn nhu cũng được, ta vẫn không sợ.
- Chính cung ở đây, còn lại toàn là vợ kế!
Hồng Loan múa lượn, chấn động chín tầng trời.
Con Hồng Loan đó bản thân đã có lực lượng vượt qua sức tưởng tượng của người thường, quan trọng hơn là, nó không ngờ có thể khắc chế Long Hồn, dưới một phen đại chiến lâm li đầm đìa, vô số ý chí Long Hồn vừa thức tỉnh đều bị một thân lực lượng của nó đánh tan, sau đó bay lượn kéo theo Tam Thốn Linh Sơn đó, trực tiếp chấn động cả Long Tích.
Tất cả Long Hồn thức tỉnh ở chung quanh đều bị lực lượng của nó dẫn dắt, lặng lẽ rít gào, bị lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Trên chín tầng trời, thông đạo không biết đi thông tới thế giới nào bị đánh nát, Hắc Ám Ma Tức không còn sót lại chút gì, một số di chủng đã dính Hắc Ám Ma Tức hóa thành sinh linh hắc ám lúc này bị lực lượng thiên địa vô hình giảo sát!
Đại địa nặng trĩu, khói bụi mờ mịt, thế giới này giống như đã bị trấn áp, rất nhanh quay về bình tĩnh.
Mặt trời treo trên cao, quang mang vạn trượng.
Mà sau quang mang này dường như có thêm một tia ý chí, lẳng lặng nhìn một phương thế giới này.
Hỗn loạn, đại khủng bố giống như diệt thế lúc trước dường như hoàn toàn không tồn tại, thế gian chỉ có một mảng an bình, gió nhẹ phe phẩy, nước chảy róc rách, nham thạch nóng chảy trên mặt dần dần nguội đi, chỉ có đại địa nứt nẻ, cây cối cháy khô, đá to vỡ nát, cùng với di chủng cụp đuôi, hốt hoảng trốn trong động không dám hiện thân là có thể chứng minh đại khủng bố vừa rồi không phải chỉ là ảo tượng.
Phương Nguyên đứng trên một khối đá vỡ cực lớn, mê mang mang nhìn xung quanh.
Hắn không cảm giác được trên thế giới này còn có sự tồn tại của Lạc Phi Linh, lại lờ mờ cảm thấy nàng ta dường như đang nhìn mình.
- Xảy ra chuyện gì?
- Là ai trấn áp tất cả bạo loạn này?
...
Chung quanh Tam Thốn Linh Sơn được phong ấn lúc trước, các tu sĩ đều kinh ngạc, mê mang nhìn tứ phương.
Bọn họ hiển nhiên không biết nội tình, lúc này căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ từ hoàn cảnh chung quanh biết rằng, đại kiếp dường như đã bị ngăn cản, chung quanh quay về bình tĩnh, chỉ có một số thế gia tử thân phận đặc thù, hoặc là tin tức linh thông lúc này sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía chín tầng trời, trầm mặc không nói gì, biểu cảm trên mặt vô cùng ảm đạm.
- Quả nhiên vẫn là...
Thế gia tử Viên Tiêu vốn đã trọng thương, về sau lại gia nhập ác chiến, thương thế đã không thể ngăn chặn, lúc này hắn chỉ có thể dựa vào một gốc cây, miễn cưỡng đứng được, nhìn một mảng yên tĩnh chung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát dị thường.
- Chúng ta... Hiện tại nên làm gì?
Có người qua rất lâu, mới có phản ứng, run giọng hỏi.
Các tu sĩ đều trầm mặc, nhìn chung quanh, đều là người thương thế rất nặng, vô cùng thê thảm, nên làm gì á, đương nhiên chính là chữa thương, chỉ là trải qua một ngày đêm ác chiến, đan dược đã hao hết, thương thế lại thảm, có thể chữa thương thế nào?
Có điều, khi bọn họ đang nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng, chung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Không ngờ có một dòng suối xanh, từ vị trí bọn họ trào ra.
Nước suối đó vô cùng mát lạnh, mang theo một chút hàn khí, rất nhanh liền hình thành một con suối lạnh trong suốt thấy đáy ở giữa đá vụn.
Linh khí vô cùng dư thừa từ trong suối lạnh tỏa ra, khí suối thần dị, chỉ là ở bên cạnh ngửi thấy khí tức của nước suối này, các tu sĩ đều cảm thấy tinh thần chấn động, trong nhục thân, kinh mạch nặng trịu giống như được thả lỏng hơn rất nhiều.
- Đây là.
Người hữu tâm hơi kinh ngạc, vốc một ngụm nước suối, sau đó biến sắc:
- Vạn Niên Linh Tuyền?
Các tu sĩ đều ngây dại.
Vạn Niên Linh Tuyền chính là nước tốt nhất thế gian, có thể trực tiếp dùng làm bảo dược, chính là một tài nguyên nhất đẳng trong thế gian, các tu sĩ đều là người thân phận không tầm thường, nhưng người từng thấy linh tuyền cũng không nhiều, người được uống nước linh tuyền lại càng ít, chỉ có thể từ trong chất nước và linh ý phân biệt ra mà thôi, bỗng nhiên nhìn thấy có một linh tuyền như vậy xuất hiện, tất nhiên ai nấy đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Với linh ý dư thừa trong Long Tích, có thể dưỡng ra Vạn Niên Linh Tuyền cũng không phải lạ, mà vừa rồi đại địa vỡ nứt, mạch suối đổi dòng, bỗng nhiên từ dưới lòng đất trào ra cũng không kỳ quái, nhưng lại trào ra ở ngay bên cạnh bọn họ, lại thật sự là kinh hỉ.
Mà không chỉ là như vậy, chung quanh vang lên tiếng thú gầm, sau đó liền có thể nhìn thấy một con hươu trắng từ trong núi nhảy ra, miệng không ngờ ngậm một cây linh chi màu tím to bằng cánh tay, chậm rãi đặt ở trước mặt Viên Tiêu, sau đó lui về phía sau.
Rồi sau đó, chính là vượn tiên nâng quả, cự mãng cuốn cây ăn quả!
Những dị chủng này không ngừng ùa tới, đưa vô số linh vật chỉ tồn tại trong tưởng tượng đến bên cạnh bọn họ.
Trước đây, Phương Nguyên còn tưởng rằng Bất Động Minh Vương bị trảm, bởi vậy lực lượng hắn mượn từ thiên địa này sẽ phải trả lại cho thiên địa, nhưng đến lúc này, lại bỗng nhiên phát hiện không thích hợp lắm, đó đã không chỉ là lực lượng, còn có thứ gì khác.
Mà sau khi khí cơ đó lan ra, một mảng thiên địa này đột nhiên trở nên u ám.
- Gừ.
Không biết qua bao lâu, phía cực bắc bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm vang.
Tiếng gầm đó giống như vang lên từ sâu trong lòng đất, lại giống như đến từ thế giới bên kia, giống như có tồn tại nào đó đã tỉnh lại, thần thức đang dần dần sống dậy, giống như một con mắt cực lớn đang chậm rãi mở ra, nhìn xuống thế giới này.
Cũng trong một thoáng đó, thiên địa biến ảo, linh mạch vô tận đồng thời chảy tới chỗ mắt mở đó.
- Gì thế?
Tống Long Chúc kêu to thất thanh, cả người sợ tới run rảy.
Nhưng còn không đợi hắn có phản ứng, chung quanh lại đồng thời xuất hiện mấy đạo khí cơ tương tự.
Từng đạo khí cơ chậm rãi tỉnh lại, giống như từng con mắt từ bốn phương tám hướng nhìn ra thế gian.
Đám người Lý Hồng Kiêu đang phong ấn Tam Thốn Linh Sơn vừa phát hiện dị biến này, đột nhiên cảm thấy Tam Thốn Linh Sơn đã bị bọn họ trấn áp, lực lượng lập tức mạnh lên mấy vạn lần, ầm một tiếng, trực tiếp chấn nát thần tháp chín tầng đó, sau đó bay đến trong không trung, quang mang mãnh liệt, giống như một thái dương màu đỏ,chiếu sáng cả Long Tích.
- Xảy ra chuyện gì?
- Những ý chí đó đang tỉnh lại, chẳng lẽ là ...
Các tu sĩ vừa trải qua vô số đại chiến, thân cùng lực kiệt đều kinh ngạc ngẩng đầu lên.
...
- Ha ha, ngươi minh bạch chưa?
Lữ Tâm Dao đã sắp bị Lạc Phi Linh phong ấn lúc này phá lên cười:
- Các ngươi cho rằng làm được làm được tất cả, nhưng căn bản chính là ảo tưởng, tên mập đó vốn chính là Thái Cổ Long Ấn thành tinh, nếu không giết hắn, hắn sẽ cướp đi Tam Thốn Linh Sơn, nếu giết hắn, như vậy Thái Cổ Long Tức sẽ tán ra, lay tỉnh Long Hồn đã trầm miên trong Long Tích.
- Các ngươi căn bản từ lúc ban đầu đã không có phần thắng.
Sắc mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên trắng bệch:
- Quả nhiên... Quả nhiên vẫn là...
- Là Long Hồn, Long Hồn thức tỉnh..
Tống Long Chúc lúc này, cả người run rẩy, tuyệt vọng hô to.
Hắn cơ hồ giống như đã phát điên:
- Vì sao, vì sao, đã làm đến bước này rồi, không ngờ lại...
- Vẫn thất bại sao:
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trắng bệch, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía tây bắc, linh quang lấp lánh như mặt trời đó, cảm giác được đó là khí tức của Tam Thốn Linh Sơn, cả người bỗng nhiên giống như bị rút đi thần hồn, thất tha thất thểu lui về phía sau bước, thanh âm yếu ớt tự lẩm bẩm:
- Long Hồn thức tỉnh, trận phong ấn này cuối cùng vẫn thất bại sao?
- Vì sao?
Hắn đột nhiên sinh ra áp lực vô tận, ngửa mặt nhìn trời:
- Chẳng lẽ chúng ta vẫn liều chưa đủ à?
- Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy....
Nhìn vầng mặt trời đỏ trong hư không, hồng quang đầy trời, lại cảm thụ được từng đạo ý chí đang chậm rãi thức tỉnh, giống như từng con mắt từ bốn phương tám hướng mở ra, tất cả tu sĩ lúc này đều triệt để hoảng hốt, liều mạng kêu to:
- Chẳng lẽ là thanh thế đấu pháp của chúng ta quá lớn, cho nên mới lay tỉnh Long Hồn à?
Không thể hình dung được biểu cảm của bọn họ lúc này, khổ sở chống đỡ cả ngày, không biết bao nhiêu người đều phải trả một cái giá đau đớn, mới đánh lui được di chủng nhiều vô kể đó, cho rằng hy vọng đã tới, kết quả lại xuất hiện một màn ngoài ý liệu này.
Điều này khiến trong lòng bọn họ vô cùng đau khổ và tuyệt vọng.
- Xảy ra chuyện gì?
Ban Phi Diên đang ngồi xếp bằng tại chỗ, bên cạnh còn có ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính bay múa, lúc này hai mắt hắn đã mù, hai tai đã phế, thậm chí theo thần thức sụp đổ, thần niệm đã yếu ớt đến mức khó có thể hình dung, cảm ứng đối với ngoại giới cũng không còn linh mẫn, vốn tưởng rằng nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, một dòng thần niệm cuối cùng của hắn cũng sắp tiêu tán, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, lại lập tức trở nên khẩn trương, dùng hết toàn lực há to miệng hét lớn ra chung quanh.
Mặt đám người Lý Hồng Kiêu đều lộ vẻ tuyệt vọng, nhưng nhìn Ban Phi Diên vẻ mặt hoảng loạn, sắc mặt u ám, lại không biết chung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lo lắng suông, không đành lòng nói với hắn chân tướng, dù sao, hắn vì phong ấn Tam Thốn Linh Sơn, đã phải trả giá quá nhiều.
- Phong ấn hoàn thành rồi, mọi người đều rất vui vẻ.
Lý Hồng Kiêu nắm tay hắn, một đạo thần thức đánh vào thức hải của hắn.
- Thì ra là như vậy...
Trên mặt Ban Phi Diên lộ ra nụ cười nghĩ lại mà sợ, chậm rãi gật đầu.
Nhưng khi Lý Hồng Kiêu quay đầu nhìn về phía không trung, mặt đã đầy nước mắt, trong không trung, Tam Thốn Linh Sơn giống như một vầng mặt trời, quang mang tỏa ra bốn phía, hắt ánh sáng đỏ sẫm như máu lên mặt họ, giống như đang trào phúng.
...
- Ha ha, cuối cùng vẫn đi tới một bước này.
Mà ở chiến trường khác, Lữ Tâm Dao rõ ràng đã sắp bị Lạc Phi Linh phong ấn, nhưng vào lúc này, lại phá lên cười, tiếng như cú đêm, mang theo âm điệu thê lương:
- Tên gia hỏa đó an bài rất xảo diệu, tất cả các ngươi đều chỉ là quân cờ mà thôi, chỉ là quân cờ để hắn đấu pháp với Dịch Lâu, mà lần giao phong này cuối cùng vẫn là hắn thắng một bậc.
Hắn cười càn rỡ, hoàn toàn như đổi thành một người khác:
- Có điều, chuyện này đã sớm ở trong dự kiến của ta, tên gia hỏa đó quá đáng sợ. Hắn không gì không biết, không gì không hiểu, ngươi có biết nha đầu này vì sao lại muốn góp sức cho hắn không?
Chương 1312 Một phương pháp cuối cùng
- Bởi vì nha đầu này ý thức được sự tồn tại của ta, nàng ta sợ ta, cho nên nàng ta mới đi tìm người đó, mà người đó, chỉ nhìn... Hắn chỉ nhìn thôi đã nhìn thấu sự tồn tại của ta, người như vậy, các ngươi làm sao mà đấu được, các ngươi sao có thể đấu lại hắn?
Trong tiếng cười của nàng ta, Lạc Phi Linh trầm mặc.
Nàng ta lúc này vô cùng bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Long Tích.
Ầm!
Lúc này, theo vô số Long Hồn đó mở mắt, trong thiên địa là một mảng hồng mang, vô số linh mạch đều đã xảy ra biến hóa, lúc này linh khí bay lượn, hội tụ về một phương, giống như một người đột nhiên được đả thông kỳ kinh bát mạch, lập tức kinh lạc đều thông thuận, có vô số lực lượng, nhưng ngay sau đó chính là tiềm lực tiêu hao.
Đại địa bắt đầu nứt nẻ, núi to bắt đầu đổ sập, sông suối bắt đầu khô cạn.
Núi sông Long Tích vốn phong quang tú lệ, giống như lưu tinh, lúc này lại biến thành một mảng ma địa, cây cối cháy lên thiên hỏa, di chủng trong rừng hốt hoảng bỏ chạy, sau đó bị nham thạch nóng chảy từ dưới lòng đất trào ra bao phủ, nháy mắt liền hóa thành từng bộ xương.
Tất cả mọi người đã tuyệt vọng!
- Gừ.
Mà theo thiên địa đại biến này xuất hiện, linh mạch trải rộng trong Long Tích lúc này cũng dần dần hội tụ, lấy khu vực chỗ Tam Thốn Linh Sơn làm trung tâm, hình thành một vòng xoáy linh khí vô cùng to lớn, mà trong vòng xoáy linh khí đó có một cột sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, hướng thẳng tới chín tầng trời, chọc thủng mây đen trong thiên không ra một hố đen cực lớn.
Trong hố đen có sương mù màu đen dày đặc ùa vào, mang theo một cỗ khí cơ khiến người ta tuyệt vọng.
Có di chủng bị thiên địa biến đổi kinh động, giương cánh bay loạn, khi bay qua gần hố đen đó, dính phải khí tức màu đen, đột nhiên liền thay đổi, trên người bắt đầu dấy lên hỏa diễm màu đen, từ sinh linh sống sờ sờ trong chốc lát lại hóa thành vật chết, kêu gào trong không trung, ánh mắt âm u, đáy mắt dâng lên ma trơi, sau đó giương cánh vồ giết về phía sinh linh khác ở bên cạnh.
- Hắc Ám Ma Vật...
- Đó... Đó chính là thông đạo để Hắc Ám Ma Tức tiến vào à?
Không biết bao nhiêu người đều nhìn thấy sự tồn tại của thông đạo đó, tuyệt vọng hô to.
- Đại kiếp... Hàng lâm rồi?
Theo thời gian thông đạo hắc ám đó mở ra càng dài, cũng có càng lúc càng nhiều di chủng bị lây dính Hắc Ám Ma Tức này, hóa thành Hắc Ám Ma Vật dữ tợn, xung phong liều chết về bốn phương tám hướng, hung ác khó lường, mang theo một cỗ khí tức tuyệt vọng.
Nhưng nghênh đón sự tập kích của nhiều Hắc Ám Ma Vật như vậy, những tu sĩ đó thậm chí không muốn chống cự.
Bọn họ đã lâm vào trong tuyệt vọng!
...
- Quả nhiên vẫn đi tới một bước này à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Phi Linh lúc này cũng trở nên trắng bệch.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn thông đạo giống như quán thông hai thế giới, cùng với ma tức đáng sợ từ trong thông đạo chảy vào Long Tích, thậm chí ở đầu kia thông đạo có thứ khiến người ta cảm thấy còn khủng bố hơn, điều này cuối cùng cũng khiến trên mặt nàng ta lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt dường như có chút tiều tụy, nhìn một chỗ ở phía nam.
- Vì sao, vì sao...
Ở đó, Phương Nguyên cả người đều là máu đứng lên, hắn tức giận mở to hai mắt, hung hăng nhìn thiên không.
Trong hai mắt hắn cơ hồ sắp có máu trào ra.
Bình sinh hắn chưa bao giờ có lúc nào mà sắc mặt lại dữ tợn tới như vậy.
Vừa gầm rú hắn vừa liều mạng khởi động pháp lực còn sót lại trong cơ thể, nắm kiếm trong tay, thân hình đột nhiên bay lên, một đạo kiếm quang lúc này đã cực kỳ ảm đạm lại mang theo sự không cam lòng và lửa giận vô cùng vô tận của hắn, chém thẳng về phía trời cao!
Hắn chém về phía thông đạo đó, dường như muốn bằng vào sức của bản thân trảm diệt nó!
Nhưng hắn chỉ bay lên không đến trăm trượng, liền đột nhiên pháp lực không đủ, nặng nề rơi xuống.
Cú ngã này không nhẹ, dường như có thể nghe thấy tiếng xương cốt của hắn vỡ vụn.
Hắn không cam lòng, lại muốn bò dậy.
Nhưng có không cam lòng và tức giận tới mấy cũng không thể thay đổi sự thật nhục thân hắn lúc này đã sụp đổ, pháp lực tiêu hao hết.
Điều hắn có thể làm dường như chỉ có liên tục ngã, liên tục bò dậy.
Cho tới khi có một bàn tay mềm đỡ hắn, hắn mới cuối cùng miễn cưỡng đứng vững, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lạc Phi Linh, trên mặt nàng ta cũng đầy vẻ không đành lòng, nước mắt lo lanh đã rơi xuống khóe miệng nàng ta, nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Phương Nguyên sư huynh, đừng cố nữa, ngươi trước tiên ngồi xuống đã, ngươi đã làm quá nhiều, quá đủ rồi.
- Chúng ta sắp thất bại...
Phương Nguyên nhìn nàng ta, giống như đã tuyệt vọng, nói:
- Nhưng chúng ta sao có thể thất bại?
- Chúng ta không thể thất bại, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải thắng.
Lạc Phi Linh đỡ hắn, cười cười, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nhưng lại cười vô cùng sáng lạn, nói:
- Hắc Ám Chi Chủ đó cho rằng mình thông minh, kỳ thật hắn rất ngu, hắn cảm thấy mình bất kể là như thế nào cũng sẽ thắng, nhưng trên thực tế chúng ta mới là người thắng cuối cùng, không thể phong ấn Tam Thốn Linh Sơn cũng không sao, chúng ta còn có một phương pháp, luôn có thể thắng bọn họ....
Khi nói, nàng ta chậm rãi quay đầu, nhìn về phía mặt trời đỏ trong không trung.
- Ngươi đi đâu?
Phương Nguyên bỗng nhiên lật tay, tóm lấy cổ tay nàng ta, quát khẽ.
- Ta không đi đâu cả...
Lạc Phi Linh quay đầu lại, nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Không đi đâu hết.
Chương 1313 Số mệnh (1)
Khi nàng ta nói, thân hình của nàng ta bất động, vẫn chỉ để Phương Nguyên nắm tay nàng ta, nhưng sau lưng nàng ta lại có hồng quang lờ mờ, từng luồng quang hoa bay về phía trời cao, sau đó hiện ra một con Hồng Loan cực lớn, trên người tỏa ra lưu quang màu đỏ, giống như thiên ti vạn lũ, lực chấn nhiếp vô hình nhẹ nhàng mà ôn nhu tỏa ra bốn phương tám hướng.
- Gừ.
Vô số ý chí Long tộc đang thức tỉnh, hoặc là đã thức tỉnh ở chung quanh dường như bị đạo ý chí này chọc giận, trong hư không, lập tức có vô số khí cơ vô hình từ xa đánh tới, mỗi một đạo đều mang theo ý chí giống như đủ để hủy thiên diệt địa.
Nhưng Hồng Loan đó bay múa trong không trung, lại nhẹ nhàng vung cánh, đánh tan tất cả ý chí.
Không có gì có thể ngăn cản, nó trực tiếp bay đến phía trên mặt trời đỏ, cánh to tới che trời phủ đất, từng luồng thần quang đó lúc này đột nhiên khuếch tán đầy trời, giống như cùng hóa thành những đám mây, bọc lấy mặt trời đỏ từ Tam Thốn Linh Sơn hóa thành, sau đó đám mây di động, lao tới thông đạo ở trên chín tầng trời.
- Phương Nguyên sư huynh, rất cảm tạ ngươi, ngươi thật là rất lợi hại, hi hi.
Lạc Phi Linh quay người, ánh mắt ôn nhu nhìn Phương Nguyên, vẫn cười như xưa, mắt cong lại, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Lần này ngươi thật sự đã làm hơn xa tưởng tượng của ta, ta chưa từng thấy ai lợi hại hơn ngươi, cũng chưa bao giờ thấy ai có trách nhiệm hơn ngươi, điều này thật sự chứng tỏ, nhãn quang nhìn người của ta không tồi, liếc một cái liền chọn được người tốt nhất.
- Nhưng, ta vẫn phải nói với ngươi một tiếng xin lỗi...
Thanh âm của nàng ta nhỏ dần, buồn bã nói:
- Ngươi đã làm rất tốt rồi, ta cũng nên đi làm chuyện của mình.
- Ngươi đi làm gì, ngươi muốn làm gì?
Phương Nguyên nắm chặt tay Lạc Phi Linh, cả người dường như trở nên có chút điên cuồng.
Thanh âm trầm thấp, giống như dã thú bị thương.
- Xin lỗi, Phương Nguyên sư huynh, ta có chuyện vẫn giấu ngươi...
Lạc Phi Linh nhìn biểu cảm của Phương Nguyên, ánh mắt trở nên tiều tụy, giống như tiểu hài tử làm sai.
- Kỳ thật lần này tiến vào, ta cũng là một kế hoạch trong đó.
Khi nói đến đây, tay nàng ta dường như chậm rãi trở nên trong suốt, nhưng thanh âm vẫn truyền tới một cách rất rõ ràng:
- Bắt đầu từ rất lâu, Thiên Nguyên chúng ta đã đang nghiên cứu làm thế nào để chống đỡ đại kiếp, thậm chí là kết thúc đại kiếp, nghĩ ra rất nhiều biện pháp, cũng làm ra vô số nghiên cứu và tham ngộ, nhưng đại bộ phận đều bị mất khi ở Côn Luân Sơn, nhưng vẫn còn lại một số, thông qua những phương pháp này, Thiên Nguyên đã làm rất nhiều chuẩn bị, cũng làm rất nhiều bố trí, mà ta... chính là một phương pháp trong đó!
- Chỉ có điều, ta là một phương pháp thất bại.
Ánh mắt nàng ta nhìn Phương Nguyên lộ ra có chút mông lung, dường như phủ lên một tầng sương, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười, thấp giọng nói:
- Bọn họ lúc ban đầu đều hy vọng ta có thể kết thúc trận đại kiếp này, nhưng bản sự của ta lại không lớn như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài đại kiếp một chút mà thôi, hơn nữa thời gian cũng không dài, nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi năm, nói ra vẫn thực sự mất mặt.
- Trước kia ta không muốn chấp nhận số mệnh của mình, cho nên luôn muốn chạy trốn, ta cảm thấy ngươi có thể bảo vệ ta, cho nên cầu ngươi đến tìm ta, ta làm nũng, cầu tình với lão tổ tông, lão tổ tông cũng đáp ứng, nàng ta và các đại sư phụ của Dịch Lâu cùng nhau nghiên cứu rất lâu, nghĩ ra phương pháp này để thay thế ta, nhưng không ngờ, phương pháp này vẫn không thể thực hiện được, như vậy cũng chỉ có thể là ta tự mình xuất thủ!
Khi nói chuyện, sắc mặt nàng ta có chút ảm đạm, cũng có chút áy náy:
- Ta vốn đang cho rằng phương pháp đó có thể thành công, cho nên vẫn giấu ngươi, ta nghĩ quá tốt rồi, cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành chuyện này, trách nhiệm trên người ta cũng được giải thoát, ta có thể không cần sợ chuyện này, có thể cùng ngươi ra biển dạo chơi, lên núi thăm thú, có thể đi dạy giao long đó nói thổ ngữ Vân Châu, cũng có thể tiếp tục cùng nhau giúp rùa già xoay người, nhưng ta nghĩ quá đơn giản, chuyện ta nên làm vẫn phải làm...
- Phương Nguyên sư huynh...
Nàng ta nhìn Phương Nguyên, trong mắt có chút ươn ướt:
- Ta quá xấu, vẫn giấu ngươi chuyện này....
- Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à?
Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn, gầm lên:
- Ta từ lúc ban đầu đã biết rồi!
Lạc Phi Linh lập tức ngây ra một thoáng, ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không biết làm sao.
Mà Phương Nguyên thì quát khẽ:
- Từ khi ở Vân Châu ngươi vẫn luôn bảo ta nhất định phải tới tìm ngươi, ta đã đoán được một chút, lần này tham gia Hồng Thiên Hội, đồng thời tiến vào Long Tích, nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của những người đó, ta đã đoán được chân tướng là gì, sớm biết ngươi vẫn luôn sợ điều gì, bằng không ngươi cho rằng ta liều chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này là vì gì?
Ánh mắt Lạc Phi Linh lập tức trở nên có chút ai oán, muốn cười, nhưng sắc mặt lại thảm hơn cả khóc.
Trên trán đã lộ gân xanh, trong thanh âm mang theo vẻ giận dữ khó có thể hình dung:
- Nhưng ta đã liều mạng đi làm, ta con mẹ nó đã dùng hết tất cả khí lực, ta đã liều cả cái mạng này, vì sao lại vẫn phải vậy, vì sao vẫn không được?
- Vì sao, vẫn phải là ngươi đi làm chuyện này?
- Vận mệnh của thế giới này vì sao vẫn phải để một tiểu cô nương như ngươi gánh vác?
- ...
Lạc Phi Linh bỗng nhiên bật cười, trên mặt vẫn vương nước mắt, nhưng cười vô cùng vui vẻ, nàng ta dùng tay kia nắm tay Phương Nguyên, cười nói:
Chương 1314 Số mệnh (2)
- Bởi vì ta cũng là một sinh linh trong thế giới này, có lúc chỉ có ta có thể làm chuyện này, nếu ta không làm, vậy thì có thể trông cậy ai đi làm thay?
- Phương Nguyên sư huynh, ta muốn cám ơn ngươi, việc này là ngươi dạy ta!
Hai tay nàng ta nắm tay Phương Nguyên, cười khẽ, dựa mặt vào tay Phương Nguyên:
- Phương Nguyên sư huynh, kỳ thật ta lúc trước rất không thích số mệnh này, từ khi ta còn nhỏ lão tổ tông đã nói với ta về số mệnh của ta, bởi vậy khi đó ta rất sợ, không muốn ở Vong Tình Đảo, chỉ muốn chạy đi, cũng bởi vì vậy, khi ta gặp ngươi, liền cảm thấy ngươi là một người tốt đặc biệt, ta sợ cả thế giới đều bức ta, không ai giúp đỡ ta, cho nên ta xin ngươi nhất định phải tới...
- Nhưng, ta vẫn hiểu được.
- Chuyện ta nên làm, ta rồi cũng phải đi làm...
Lạc Phi Linh nói xong, ánh mắt nhìn Phương Nguyên lộ ra vô cùng ôn nhu, không hề sợ hãi.
Phương Nguyên chỉ cắn chặt răng, khiến thanh âm của mình đừng run rẩy, nhưng vẫn rất run:
- Vì sao...
- Bởi vì ta thích thế giới này!
Lạc Phi Linh cười nói:
- Trên thế giới này có rất nhiều đồ ăn ngon, có nhiều phong cảnh khác nhau, có nhiều chuyện mới mẻ, chơi thế nào cũng không đủ, nhìn thế nào cũng không đủ, thế giới vui như vậy, sao có thể bị hủy diệt chứ?
- Hơn nữa trên thế giới này còn có lão tổ tông, có các vị cô cô, lúc ban đầu ta rất sợ, ta đi xin bọn họ, mà bọn họ cũng toàn lực giúp ta, ngươi biết không? Để định ra kế hoạch lần này, lão tổ tông và các lão đạo sĩ Dịch Lâu đã thôi diễn từ rất lâu, bọn họ hao tổn vô số tu vi, vô số tài nguyên, cuối cùng cũng chỉ định ra kế hoạch như vậy, bọn họ biết kế hoạch này có phiêu lưu, nhưng vẫn muốn chúng ta đi thử, chính là để xem có thể bảo vệ cái mạng nhỏ này của ta hay không.
- Quan trọng nhất...
Lạc Phi Linh nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt lập tức trở nên có chút yếu ớt:
- Trên thế giới này có người như ngươi, Phương Nguyên sư huynh, ta chưa thấy ai tốt hơn ngươi, ở bên ngươi ta không sợ gì hết, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta biết ngươi nhất định có thể xem trọng ta, sẽ không để người ta khi dễ ta, mà sự thật cũng chứng minh, ngươi quả thực làm tốt hơn ta tưởng tượng...
- Bớt lải nhải với ta đi!
Hai mắt Phương Nguyên đỏ rực, chỉ lạnh lùng hét lớn:
- Ta không cam lòng!
- Ngươi có biết ta từ lúc ban đầu đoán được vận mệnh của ngươi, trong lòng vẫn luôn sợ hãi, ta liều mạng tu hành, chỉ là không muốn nhìn thấy việc này phát sinh, kết quả ta liều mạng, nỗ lực, ngươi lại vẫn phải đi, có công bằng với ta không?
- Ta vốn chỉ là một người chỉ muốn tu hành, là ngươi khiến ta phân tâm, là ngươi khiến ta cảm thấy muốn ổn định!
- Ta thậm chí còn nghĩ tới cưới ngươi, ta thậm chí ngay cả bà mối cũng tìm xong rồi, nhưng ngươi lại bỗng nhiên muốn đi?
- Ngươi bảo ta làm sao có thể cam tâm?
...
Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói xong, mắt đỏ rực, ra sức giậm chân, khóc nói:
- Ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ, đồ cưới ta cũng đã chuẩn bị rồi, Xuân Cung Đồ để dưới hòm còn chưa kịp xem, lại không được gả đi, ta cũng không phải người quá rộng rãi, ta cũng lo mình đi rồi sẽ có rất nhiều hồ ly tinh quấn lấy ngươi, ta cũng sợ tương lai sẽ chỉ có một mình cô đơn trong bóng tối, ngoài miệng có nói những lời hay đến mấy thì ta cũng vẫn sợ hãi, nhưng bất kể có sợ hay không, chẳng lẽ ta có thể không đi làm chuyện này à?
- Ta vốn cố lấy dũng khí mà đi, ngươi lại khiến ta sợ rồi.
Phương Nguyên gầm lên:
- Ngươi sợ cũng là đáng!
Lạc Phi Linh khẩn trương:
- Ngươi không giảng đạo lý!
Phương Nguyên quát:
- Là ngươi không giảng đạo lý!
Lạc Phi Linh lập tức chống nạnh:
- Nữ nhân vốn không biết giảng đạo lý, ngươi bảo ta phải làm sao?
- ...
Khi bọn họ nói chuyện, trên chín tầng trời, linh quang sáng rực.
Hồng Loan đó giương cánh, che lại Tam Thốn Linh Sơn, lại đi lấy thông đạo trên trời, chọc giận vô số ý chí vừa thức tỉnh trong Long Tích, kéo theo cự lực vô biên, mênh mông cuồn cuộn từ bốn phương tám hướng tuôn ra, tất cả lực lượng ngưng tụ lại, đánh thẳng tới Hồng Loan, đó là lực lượng mà người thường không thể tưởng tượng, mỗi một đạo đều có thần uy Hóa Thần cảnh!
- Nơi này đang nói chuyện, các ngươi có thể im lặng chút không?
Nghe những tiếng gầm giống như sấm rền ở chung quanh, Lạc Phi Linh bỗng nhiên tức giận, giậm giậm chân, cả thiên địa này đều rung chuyển mãnh liệt, mà trong hư không, trên chín tầng trời, Hồng Loan ngửa cổ gáy dài, hai cánh vũ động!
Sóng to ngập trời cuốn ra bốn phía, uy hiếp những ý chí Long tộc đó.
Mà hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh cũng đều trầm mặc, chỉ nhìn nhau.
Phương Nguyên nói:
- Kiểu gì cũng có biện pháp khác.
- Ta cũng muốn có biện pháp khác.
Lạc Phi Linh lúc này thấp giọng nói:
- Nhưng hiện giờ chỉ có thể để ta gánh trước.
Nàng ta lúc này, thân thể đã trở nên trong suốt, nhìn thì chỉ là một dòng quang hoa, nàng ta giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt mình, đột nhiên mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng cúi người, hôn một cái lên mặt Phương Nguyên, sau đó nhỏ giọng nói:
- Lần này ta sẽ không nhắm mắt, dù sao cũng là lần cuối cùng, muốn ngắm xem ngươi là bộ dạng gì.
Phương Nguyên chỉ nhìn nàng ta, giống như con thú nổi giận, muốn ôm lấy nàng ta.
Nhưng Lạc Phi Linh cũng nhìn hắn, bỗng nhiên sắc mặt hơi ngây ra, chỉ vào phía sau Phương Nguyên:
- Đó là gì?
Phương Nguyên giật mình, quay đầu đi, lại phát hiện phía sau không có gì cả.
Chương 1315 Xin một nụ cười (1)
Quay đầu lại thì Lạc Phi Linh đã lặng lẽ lướt đi xa, trên mặt mang theo nụ cười giảo hoạt, thân hình dập dềnh, bay thẳng lên trời, dung hợp với con Hồng Loan đang đánh nhau với ý chí Long tộc trong không trung, cũng vào lúc này, lực lượng của Hồng Loan tăng vọt, trấn áp vô số ý chí Long tộc, lập tức hồng quang đầy trời, thần thánh không tỳ vết, sáng rọi tứ phương.
Mà thanh âm đầy khí phách của Lạc Phi Linh lại vang vọng trong Long Tích:
- Phương Nguyên sư huynh, tương lai bất kể ngươi tìm tiểu công chúa hay là hồ ly tinh, là tiểu thư khuê các hay là tiểu gia bích ngọc, xinh đẹp cũng được, ôn nhu cũng được, ta vẫn không sợ.
- Chính cung ở đây, còn lại toàn là vợ kế!
Hồng Loan múa lượn, chấn động chín tầng trời.
Con Hồng Loan đó bản thân đã có lực lượng vượt qua sức tưởng tượng của người thường, quan trọng hơn là, nó không ngờ có thể khắc chế Long Hồn, dưới một phen đại chiến lâm li đầm đìa, vô số ý chí Long Hồn vừa thức tỉnh đều bị một thân lực lượng của nó đánh tan, sau đó bay lượn kéo theo Tam Thốn Linh Sơn đó, trực tiếp chấn động cả Long Tích.
Tất cả Long Hồn thức tỉnh ở chung quanh đều bị lực lượng của nó dẫn dắt, lặng lẽ rít gào, bị lực lượng vô cùng mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng kéo tới.
Trên chín tầng trời, thông đạo không biết đi thông tới thế giới nào bị đánh nát, Hắc Ám Ma Tức không còn sót lại chút gì, một số di chủng đã dính Hắc Ám Ma Tức hóa thành sinh linh hắc ám lúc này bị lực lượng thiên địa vô hình giảo sát!
Đại địa nặng trĩu, khói bụi mờ mịt, thế giới này giống như đã bị trấn áp, rất nhanh quay về bình tĩnh.
Mặt trời treo trên cao, quang mang vạn trượng.
Mà sau quang mang này dường như có thêm một tia ý chí, lẳng lặng nhìn một phương thế giới này.
Hỗn loạn, đại khủng bố giống như diệt thế lúc trước dường như hoàn toàn không tồn tại, thế gian chỉ có một mảng an bình, gió nhẹ phe phẩy, nước chảy róc rách, nham thạch nóng chảy trên mặt dần dần nguội đi, chỉ có đại địa nứt nẻ, cây cối cháy khô, đá to vỡ nát, cùng với di chủng cụp đuôi, hốt hoảng trốn trong động không dám hiện thân là có thể chứng minh đại khủng bố vừa rồi không phải chỉ là ảo tượng.
Phương Nguyên đứng trên một khối đá vỡ cực lớn, mê mang mang nhìn xung quanh.
Hắn không cảm giác được trên thế giới này còn có sự tồn tại của Lạc Phi Linh, lại lờ mờ cảm thấy nàng ta dường như đang nhìn mình.
- Xảy ra chuyện gì?
- Là ai trấn áp tất cả bạo loạn này?
...
Chung quanh Tam Thốn Linh Sơn được phong ấn lúc trước, các tu sĩ đều kinh ngạc, mê mang nhìn tứ phương.
Bọn họ hiển nhiên không biết nội tình, lúc này căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ từ hoàn cảnh chung quanh biết rằng, đại kiếp dường như đã bị ngăn cản, chung quanh quay về bình tĩnh, chỉ có một số thế gia tử thân phận đặc thù, hoặc là tin tức linh thông lúc này sắc mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía chín tầng trời, trầm mặc không nói gì, biểu cảm trên mặt vô cùng ảm đạm.
- Quả nhiên vẫn là...
Thế gia tử Viên Tiêu vốn đã trọng thương, về sau lại gia nhập ác chiến, thương thế đã không thể ngăn chặn, lúc này hắn chỉ có thể dựa vào một gốc cây, miễn cưỡng đứng được, nhìn một mảng yên tĩnh chung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ mất mát dị thường.
- Chúng ta... Hiện tại nên làm gì?
Có người qua rất lâu, mới có phản ứng, run giọng hỏi.
Các tu sĩ đều trầm mặc, nhìn chung quanh, đều là người thương thế rất nặng, vô cùng thê thảm, nên làm gì á, đương nhiên chính là chữa thương, chỉ là trải qua một ngày đêm ác chiến, đan dược đã hao hết, thương thế lại thảm, có thể chữa thương thế nào?
Có điều, khi bọn họ đang nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng, chung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng nước chảy róc rách.
Không ngờ có một dòng suối xanh, từ vị trí bọn họ trào ra.
Nước suối đó vô cùng mát lạnh, mang theo một chút hàn khí, rất nhanh liền hình thành một con suối lạnh trong suốt thấy đáy ở giữa đá vụn.
Linh khí vô cùng dư thừa từ trong suối lạnh tỏa ra, khí suối thần dị, chỉ là ở bên cạnh ngửi thấy khí tức của nước suối này, các tu sĩ đều cảm thấy tinh thần chấn động, trong nhục thân, kinh mạch nặng trịu giống như được thả lỏng hơn rất nhiều.
- Đây là.
Người hữu tâm hơi kinh ngạc, vốc một ngụm nước suối, sau đó biến sắc:
- Vạn Niên Linh Tuyền?
Các tu sĩ đều ngây dại.
Vạn Niên Linh Tuyền chính là nước tốt nhất thế gian, có thể trực tiếp dùng làm bảo dược, chính là một tài nguyên nhất đẳng trong thế gian, các tu sĩ đều là người thân phận không tầm thường, nhưng người từng thấy linh tuyền cũng không nhiều, người được uống nước linh tuyền lại càng ít, chỉ có thể từ trong chất nước và linh ý phân biệt ra mà thôi, bỗng nhiên nhìn thấy có một linh tuyền như vậy xuất hiện, tất nhiên ai nấy đều vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Với linh ý dư thừa trong Long Tích, có thể dưỡng ra Vạn Niên Linh Tuyền cũng không phải lạ, mà vừa rồi đại địa vỡ nứt, mạch suối đổi dòng, bỗng nhiên từ dưới lòng đất trào ra cũng không kỳ quái, nhưng lại trào ra ở ngay bên cạnh bọn họ, lại thật sự là kinh hỉ.
Mà không chỉ là như vậy, chung quanh vang lên tiếng thú gầm, sau đó liền có thể nhìn thấy một con hươu trắng từ trong núi nhảy ra, miệng không ngờ ngậm một cây linh chi màu tím to bằng cánh tay, chậm rãi đặt ở trước mặt Viên Tiêu, sau đó lui về phía sau.
Rồi sau đó, chính là vượn tiên nâng quả, cự mãng cuốn cây ăn quả!
Những dị chủng này không ngừng ùa tới, đưa vô số linh vật chỉ tồn tại trong tưởng tượng đến bên cạnh bọn họ.
Bình luận facebook