-
Chương 1346-1350
Chương 1346 Nguyên Anh ngộ pháp, nhục thân đắc đạo (2)
Nhất là hắn khổ sở trải qua nguy hiểm, cuối cùng có được một phen thành tựu nào đó, lại thường xuyên bỗng nhiên phát hiện, có một số người vẫn luôn đi trước mình, trong lòng không thể kìm nén được mà sinh ra một loại cảm xúc hâm mộ, điều kiện tu hành của người ta đúng là tốt quá.
Chỉ là khi sinh ra loại cảm xúc này, hắn thật sự không ngờ, mình cũng có một ngày được như vậy!
Nhiều thần đan, thiên công quý giá như vậy cứ nhẹ nhàng để trước mặt mình?
Loại tâm tình này thật sự rất khó hình dung.
Có điều, Phương Nguyên không vội vàng ăn thần đan, cũng không vội vàng xem thiên công.
Hắn biết, những thần đan này đều dùng để tẩm bổ Nguyên Anh, cần dùng vào thời điểm mấu chốt, mà một bộ thiên công này tất nhiên là bảo điển đỉnh cao nhất thế gian, nhưng lĩnh ngộ rất khó, cũng không phải mình chỉ dùng một ngày hai ngày là có thể hiểu thấu đáo.
Trên thực tế, một trăm năm, hai trăm năm trôi qua, thiên công cũng không phải là ai cũng có thể học được, cho dù là người cực kỳ có thiên phú.
Đối với nghiên cứu thiên công, đó là chuyện vô cùng lâu dài, tựa như Vong Tình Đảo trừ lão tổ tông ra, đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương tu vi cao nhất, nàng ta sớm đã là cảnh giới Hóa Thần, tham ngộ đối với thiên công sợ là cũng chỉ được mấy thành.
Mà Thái Thượng Huyền Cung này sở dĩ huyền diệu, được gọi là bảo địa tu hành, chính là là vì nó có thể giúp mình lĩnh ngộ thiên công.
Bởi vậy, trong ba ngày này trừ chải chuốt lại tu vi và lĩnh ngộ bình sinh, quan trọng nhất đối với Phương Nguyên chính là bình phục tâm tình.
Hắn phải đảm bảo mình dùng tâm thái bình tĩnh nhất tiến vào Thái Thượng Huyền Cung.
Chỉ có như vậy, mới có thể không cô phụ tạo hóa lần này!
Thời gian ba ngày, rất nhanh liền trôi qua.
Sáng sớm ngày này, Phương Nguyên đổi áo xanh, tự mình buộc tóc, sau đó ra khỏi tiên điện thường ngày mình ở lại, ngoài điện, Cửu cô đã chờ ở đây, nhìn thấy hắn đi ra, cùng nhau đằng vân bay lên, tới thẳng hậu sơn của Vong Tình Đảo.
Tuy Vong Tình Đảo có tên đảo, nhưng trên thực tế địa vực rất rộng, có thể so với một châu của Cửu Châu, nhìn một cái, vô biên vô ngần, khắp nơi tiên sơn san sát, núi xanh mườn mượt, mà sau tiên điện lão tổ tông của Vong Tình Đảo thường ở lại là một cấm địa phạm vi ba ngàn dặm người lạ chớ lại gần, có đại trận thủ hộ, từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy sương tím mờ mịt.
Mà trong cấm địa này chính là thánh địa tu hành trong truyền thuyết của Vong Tình Đảo, Thái Thượng Huyền Cung.
Lúc này, Vong Tình Đảo đã trực tiếp phong đảo, các trưởng lão, thống lĩnh, cao thủ đều thủ vệ trước cấm địa, dưới sự vây quanh của mọi người, có thể nhìn thấy ngoài cấm địa đã thi triển đại pháp lực, xây dựng hai liên trì (hồ sen), trong hồ nước xanh dập dềnh, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, có bảo liên, có thần chi, gió mát thổi tới, thấm vào phế phủ.
Bên trong mỗi một đóa hoa, phẩm cấp đều trên thần dược.
Mà nhiều dị thảo thần dược như vậy, tụ tập trong một liên trì, lại khiến cho nước suối vạn năm linh khí dư thừa trong hồ có được đạo gia trì cường đại hơn, cộng với bên trong nước suối cũng không biết thả vào bao nhiêu linh tủy, địa tương, tiên dịch, càng khiến cho nước hồ này nồng đậm như giọt, cơ hồ mỗi một giọt lấy đều đủ để khiến người chết sống lại.
Liên trì bực này không ngờ có thể đồng thời xây dựng ra hai cái, có thể thấy được nội tình của Vong Tình Đảo mạnh cỡ nào.
Khi Phương Nguyên theo Cửu cô tới trước liên trì này, chân trời phía tây cũng đang có một vị nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vẻ mặt lãnh diễm, khí chất cao quý từ một phương hướng khác đằng vân mà đến, vừa tới nơi liền lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói gì, cùng nàng ta tiến về phía trước, hành lễ với lão tổ tông ngồi ở giữ hai liên trì.
- Trong mấy ngày nay chắc hẳn các ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Sắc mặt của lão tổ tông lộ ra vô cùng ngưng trọng, gật đầu với hai người bọn họ, trầm giọng nói:
- Những gì nên dặn dò ta đều đã nói với các ngươi, lúc này cũng không cần nhiều lời, Thái Thượng Huyền Cung mở ra, đối với Vong Tình Đảo ta mà nói chính là đại sự, đối với các ngươi mà nói thì là tạo hóa hiếm có, hy vọng hai người các ngươi có thể quý trọng cơ hội này, chớ có cô phụ nổi khổ tâm của lão thân!
Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi nghe vậy, cũng không dám nhiều lời, theo tiếng vâng dạ!
- Thời gian đã tới, các ngươi cũng không cần đa lễ, tiến vào trong liên trì đi!
Lão tổ tông nặng nề gật đầu, quải trượng đầu rồng nhẹ nhàng điểm một cái.
Trên hai liên trì có cấm chế vô hình chậm rãi mở ra, linh khí vốn nồng đậm đến mức khiến người ta ngây ngất lại cường thịnh hơn mấy chục lần, quả thực giống như tiên phong, mọi người phụ trách trấn thủ ở chung quanh, đều lộ ra một loại hâm mộ không thể hình dung, thậm chí là đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương, nhị trưởng lão Bích Hỏa Tiên Tử, tam trưởng lão Kim Qua Nữ Tiên cũng đều cảm khái.
Thánh địa tạo hóa, đâu phải ai cũng có thể có được?
Cho dù là thân phận như bọn họ, đối với thánh địa tạo hóa này cũng chỉ là được nghe nói tới mà thôi!
Mà Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi lại không dám chậm trễ, sau khi hành lễ với lão tổ tông, liền chậm rãi đi vào trong liên trì, được nước hồ dần dần bao phủ toàn thân, có một loại cảm giác khó có thể hình dung tràn ngập thần hồn, dường như mỗi một lỗ chân lông trên người đều giãn ra, có bảo dịch tinh thuần gột rửa nhục thân, cơ hồ muốn tạo thành ngọc cơ thần cốt!
Chương 1347 Thái Thượng vong tình (1)
Tu vi của bọn họ cũng không thấp, nhục thân lại mạnh mẽ, cơ hồ đạt tới cảnh giới hoàn mỹ vô lậu, nhưng vào trong liên trì này, vẫn cảm nhận được một loại không thể hình dung không thể hình dung, giống như phàm nhân lần đầu tiên tiếp xúc với bảo dịch tiên gia, bởi vậy có thể nhìn ra được sự quý của nước hồ này, ngâm nhục thân trong liên trì, để mặc nước hồ tẩy tủy đãng cốt, lợi ích quả thật là lớn tới khó có thể hình dung.
Mà đến lúc này, Phương Nguyên cuối cùng cũng yên tâm.
Nhục thân không thể tiến vào thánh địa Thái Thượng Huyền Cung của Vong Tình Đảo, chỉ có thể rời khiếu mà ra, Nguyên Anh tiến vào, bởi vậy bảo hộ nhục thân như thế nào chính là một chuyện vô cùng quan trọng, hắn tự thấy căn cơ vững chắc, cho dù Nguyên Anh rời xác mấy tháng, nhục thân cũng không héo rũ, có điều xem ra lão tổ tông còn nghĩ chu đáo hơn, không chỉ bảo hộ nhục thân của hắn, còn ban cho hắn tạo hóa cực lớn!
Nguyên Anh ngộ nhục thân đắc đạo, còn tạo hóa gì mạnh hơn cái này?
- Tới lúc rồi, các ngươi chuẩn bị đi!
Mắt thấy Phương Nguyên và Ngô Phi đều đã tiến vào liên trì, khoanh chân ngồi xuống, lão tổ tông liền gật đầu, quải trượng đầu rồng chỉ về phía cấm địa ba trăm dặm phía sau, liền thấy tử khí giống như một mảng sương mù dày đặc, lúc nào cũng bao phủ nơi không rõ đó đột nhiên ầm ầm tách ra hai bên, để lộ một một con đường giống như có thể đi thẳng tới đại đạo!
Trong một thoáng đó, người tu vi thấp ở gần cấm địa thậm chí cảm thấy có chút chóng mặt.
Giống như chung quanh hoàn toàn thay đổi, trở nên chậm hơn rất nhiều.
- Thái Thượng Huyền Cung này chính là mấy vạn năm trước từ trên trời giáng xuống, được tổ sư của Vong Tình Đảo ta có được, vô cùng huyền diệu, trong đó có biến ảo vũ trụ, thời không luân phiên, Nguyên Anh vào nơi đây, có thể nhờ lực lượng âm mà ngộ đạo, lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý bình thường không thể lĩnh ngộ, cũng có rất nhiều diệu dụng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ là lão thân nhắc nhở các ngươi một câu, diệu dụng nơi này rất nhiều, nhưng Nguyên Anh ở trong đó lại cảm thấy vô cùng thống khổ, nếu không phải đích thân tới thì thực sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Lão tổ tông nói xong, dường như cũng có chút cảm khái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Năm đó lão thân ở bên trong một tháng, tham ngộ sự huyền diệu của thiên công, mới có tu vi hiện giờ, hy vọng hai người các ngươi lần này đi vào cũng có thể làm được!
Phương Nguyên và Ngô Phi lúc này đều đã rời xác mà ra, Nguyên Anh màu tím to bằng nắm đấm hóa thành kích cỡ người thường trong không trung, không khác gì chân nhân, đồng thời gật đầu với lão tổ tông, tỏ ý đã hiểu.
Lão tổ tông không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Sau đó hai người tâm thần khẽ động, hóa thành hai đạo tử quang, bay vào trong cấm địa.
Tử quang vừa hiện, trong giây lát đã biến mất.
Sương tím đã tách ra hai bên rất nhanh lại bao phủ cả cấm địa.
Chung quanh liên trì, một đám trưởng lão của Vong Tình Đảo nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều có chút cảm khái.
Nếu không luận tu vi, chỉ nói lĩnh ngộ đối với thiên công, hiện giờ hai người đi vào một người là tiểu bối vừa đột phá Nguyên Anh, một người là tỷ muội ít tuổi nhất trong bọn họ, lĩnh ngộ đối với thiên công tất nhiên không bằng bọn họ, nhưng bọn họ đều biết, trải qua một phen tạo hóa này, có lẽ lúc hai người này đi ra, lĩnh ngộ đối với thiên công sẽ vượt xa bọn họ.
Nguyên Anh của Phương Nguyên phát động, tốc độ tất nhiên là cực nhanh, vừa tiến vào cấm địa, liền lập tức cảm thấy một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu ở ngoại giới, Nguyên Anh rời xác, thiên địa cảm nhận được tất nhiên sẽ khác với lúc ở trong nhục thân, nhưng dù sao thời không vẫn tồn tại, nhưng vào cấm địa này, không ngờ cảm thấy thời không giống như là hỗn loạn, thần thức phải chịu ảnh hưởng mãnh liệt.
Nhưng hắn dù sao cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, rất nhanh liền thích ứng được, tiếp tục bay về phía trước.
Lại thấy cảnh vật chung quanh là một mảng mênh mông, hoàn toàn khác với sinh cơ bừng bừng ngoài cấm địa, không ngờ không có một ngọn cỏ nào, chỉ có thể cảm thấy một mảng hư vô mờ mịt này, dường như thiên địa vạn vật đều không tồn tại, chỉ tồn tại một mình mình.
Mà lúc hắn tiếp tục bay về phía trước, trong loáng thoáng nhìn thấy một cung điện cổ xưa.
Cung điện đó cứ vậy đứng trong hư không, giống như trung tâm của thiên địa.
Chỗ cửa chính cung điện, treo một tấm biển, bên trên viết bốn chữ to.
- Thái Thượng Vong Tình!
Nhìn bốn chữ đó, Phương Nguyên trầm ngâm một lúc.
Bốn chữ này chính là lời thường thấy trong đạo điển, nhưng lý giải của mỗi người lại khác nhau, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy, bốn chữ này treo trước điện này, chắc hẳn nhất định có thâm ý, nhất là sau khi tiến vào cấm địa, thậm chí tiếp cận cung điện này, đủ loại biến hóa cảm nhận được lại khiến cho hắn lúc này sinh ra một loại cảm giác khó tả đối với bốn chữ này, thực sự là vô cùng huyền diệu.
Giống như chỉ nhìn thấy bốn chữ này liền khiến trong lòng hắn sinh ra rất nhiều cảm ngộ.
- A, đã có được cơ hội vào điện, còn thẫn thờ gì nữa?
Cách Phương Nguyên cách đó không xa, Ngô Phi cũng lẳng lặng quan sát tòa tiên điện này, nhưng nàng ta chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.
Ánh mắt đạm mạc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Nói thật, ta không có thành kiến gì với ngươi, ta cũng rất thích Linh nhi, nhưng lão tổ tông rất thương Linh nhi, bà ta lớn tuổi, càng già càng không giữ được đạo tâm, bị hồng trần vấn vít trong lòng.
Chương 1348 Thái Thượng vong tình (2)
- Bà ta vì chuyển dời sự yêu thương đối với Linh nhi lên người ngươi nên bất chấp tất cả, thậm chí không tiếc để một ngoại nhân như ngươi tới Nam Hải Vong Tình Đảo làm Thánh Tử, nhưng ngươi căn bản không phải người của Vong Tình Đảo, cũng sẽ không trở thành người của Vong Tình Đảo, Thánh Tử này, ngươi làm sao có thể làm được?
Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng thở dài, nói:
- Đối với quyết định của lão tổ tông, chúng ta sẽ không có gì để nói, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ tự hiểu lấy mình, lần này chúng ta cùng nhau tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, ta muốn phân cao thấp với ngươi.
- Nếu ta thắng, hy vọng tự ngươi có thể minh bạch một số chuyện!
Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, từ trong trầm ngâm tỉnh lại, nhìn nàng ta.
Ngô Phi sầm mặt, không nhiều lời, trực tiếp tiến vào trong Thái Thượng Huyền Cung.
Phương Nguyên chỉ cười cười, cũng không nói gì, đi theo!
Vừa bước vào Thái Thượng Huyền Cung, Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy có một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ cuốn tới, dù hắn đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không ngờ chỉ là khoảng cách trong ngoài một bước, khí tức lại mạnh mẽ hơn nhiều như vậy, ý hư vô không thể hình dung trực tiếp bao bọc Nguyên Anh của hắn, giống như cuồng phong quét lá rụng, hắn không ngờ đứng không vững, suýt nữa thì ngã ra ngoài.
Ngô Phi cũng nghênh đón cỗ cuồng phong này, nhưng tu vi của nàng ta dù sao cũng cao hơn Phương Nguyên không ít, đã là Nguyên Anh cao cấp, nghênh đón cuồng phong này, chỉ hơi biến sắc, liền đẩy ra thần thức, cường hành giữ chặt Nguyên Anh, tiếp tục bay vào trong cung điện, sau đó ngồi xuống trên bồ đoàn ở trong điện, sau khi ổn định thần thức, lúc này mới quét thần thức, nhìn về phía Phương Nguyên.
Lại thấy Phương Nguyên cơ hồ có chút đứng không vững trong cuồng phong, tuy hắn là cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng khí tức này mạnh mẽ, trong nhất thời không thể đứng vững, có điều Phương Nguyên cũng chỉ xoay người, lại bỗng nhiên giống như không bàn mà hợp với trận lý nào đó, nhẹ nhàng lượn mấy vòng trong cuồng phong, liền mượn lực đạo của cuồng phong đi tới trong điện, lặng lẽ ngồi xuống trên một bồ đoàn khác.
Sự huyền diệu của Thân pháp cũng hiếm có, Ngô Phi nhìn thấy chỉ coi là kỹ xảo, lạnh lùng cười một tiếng, chuyên chú ở tâm.
Ngồi trên bồ đoàn này, Nguyên Anh cảm thấy cực kỳ quái dị, bình thường cảm ứng của thần hồn đối với ngoại giới đều đến từ nhục thân, nhưng hiện giờ bọn họ thoát ly nhục thân để tu hành, cảm ứng của Nguyên Anh sẽ mạnh hơn vô số lần, tất cả giống như ảo tượng, lại giống như chân thật, đều cuồn cuộn mà đến, khiến cho các loại cảm giác vô cùng rõ ràng, lại phức tạp lung tung liên tiếp kéo tới.
Quả thật như lão tổ tông đã nói, nếu không phải tự mình trải qua loại cảm giác này, thật sự rất khó có thể hình dung!
Có đôi khi, giống như dao cắt kim đâm, lại giống như lửa đốt băng đóng, nói tóm lại, phàm là thống khổ nhục thân có thể cảm thấy, lúc này đều có, thống khổ nhục thân không thể cảm thấy cũng theo đó mà đến, trừ những đau đớn này ra, cũng có một loại khủng hoảng không thể nói rõ, lúc nào cũng quấn lấy Nguyên Anh của mình, khiến cho Nguyên Anh cơ hồ cũng bị xé rách, cơ hồ cũng bị hóa thành tro bụi.
Mà cực hạn của thống khổ, cực hạn của khủng hoảng này lại sinh ra một loại cảm giác khác.
Giống như thời gian bị kéo dài vô hạn, thậm chí là biến mất, cả người đều hư thoát, thần thức lại tỉnh táo.
- Tất cả đều là ma chướng!
Trước khi Ngô Phi tiến vào đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này cũng không trì hoãn, cường hành kiên định đạo tâm, chống đỡ các loại đau đớn, duy trì sự yên tĩnh trong lòng, sau đó nhẹ nhàng bấm pháp quyết, một bộ thiên thư không chữ được nàng ta mang vào theo lúc này lặng lẽ mở ra trước người nàng ta, bên trong có bảo quang tỏa ra, từng tia từng dòng bay vào trong Nguyên Anh.
- Lão tổ tông vốn rất thương ta, ba trăm năm trước ta thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh không lâu, bà ta đã truyền thụ Vong Tình Thiên Công cho ta, một trăm năm qua ta tham ngộ tỉ mỉ, không dám có nửa phần lười biếng, tới hiện giờ cũng chỉ lý giải được một hai phần mười!
- Mà nay chính là thời cơ tốt nhất để ta tham ngộ thiên công!
Trong lòng chậm rãi nghĩ, đạo tâm Ngô Phi càng vững vàng:
- Cái gọi là thiên công, chính là bên trong chứa diệu pháp đại đạo, huyền ảo thâm thuý, không bàn mà hợp với thiên địa chí lý, không phải thần thông cụ thể, lại cao hơn thần thông, có thể nghịch chuyển tạo hóa, đại tỷ Bạch Thạch lúc trước chỉ lĩnh ngộ ba thành thiên công, đã giúp nàng ta đột phá đạo tiên nguyên chi cấm thứ nhất, thành tựu Hóa Thần, mà hiện giờ, ta đã có cơ hội tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, bất kể là như thế nào, cũng phải mượn cơ hội này, đề thăng sự lý giải đối với Vong Tình Thiên Công lên trên năm thành.
- Chỉ có như vậy, chờ mở ra tứ đại bí cảnh của Tiên Minh mở ra, ta mới có thể đi vào tìm tiên nguyên, vượt qua tiên nguyên chi cấm, dùng mười phần nắm chắc, thành tựu Hóa Thần, nếu không, bằng vào ta hiện tại, tiến vào bí cảnh, khả năng thành công cũng không lớn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng ta dần dần trở nên kiên định.
Trước khi triệt để nhập định, nàng ta nhìn Phương Nguyên, chỉ thấy hắn vẫn đang quan sát xung quanh, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
- Đây là diệu dụng của Thái Thượng Huyền Cung?
Sau khi Phương Nguyên ngồi xuống, tất nhiên cũng cảm ứng được một loại thống khổ và khủng hoảng khó có thể hình dung, hắn biết loại cảm giác này là không thể thoát khỏi, dứt khoát lĩnh ngộ một phen, giống như thờ ơ lạnh nhạt, cũng có tư vị mười phần.
Chương 1349 Thiên Diễn Thuật ngộ thiên công (1)
Có điều dù sao đạo tâm của hắn rất kiên định, hơn xa người thường, loại thống khổ và khủng hoảng này cũng không đến nỗi ảnh hưởng tới hắn quá sâu, rất nhanh liền thích ứng, quan sát chung quanh.
Đây là một đại điện trống rỗng, phong cách cổ xưa, vô cùng hoang vắng, thậm chí là tàn phá.
Hắn và Ngô Phi, lúc này đều ngồi xếp bằng trong đại điện, trước người chính là một thần đài, có thể thấy được, thần đài này chắc có thần tượng, nhưng hiện giờ, lại trống rỗng, giống như bị người ta nhổ đi, chung quanh cũng mơ hồ có thể thấy được một số vết tích trận đạo, chỉ là đã không còn sót lại chút gì, chỉ có khí tức của bản thân đại điện này vấn vít vạn năm, thủy chung ảnh hưởng tới thiên địa.
- Tiên điện này là người ta tạo thành?
- Khí cơ sao lại hoang vắng như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên sinh ra rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng nhất thời không có được giải đáp.
Chỉ có lúc nhìn thấy dấu vết của tàn trận chung quanh, lờ mờ sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, xác định một sự kiện.
Tàn trận nơi này đều là dựa theo trận lý thái cổ mà lập, chỉ là vô cùng cao minh.
- Là đại năng thái cổ tạo ra hay là từ trên trời hạ xuống?
Trong lòng có nghi hoặc nghi hoặc, Phương Nguyên cũng lờ mờ có một suy đoán:
- Lão tổ tông nói tiên điện này chính là từ trên trời hạ xuống, nhưng từ tàn trận nơi này lại có thể nhìn ra được, cùng thuộc một mạch với trận đạo thái cổ, chẳng lẽ, tiên điện này là đến từ Tiên giới trong truyền thuyết?
Trong một số điển tịch cổ xưa của Thiên Nguyên có viết về Tiên giới.
Chỉ là sự tồn tại của Tiên giới đã quá xa xôi, thậm chí còn xa hơn cả lúc đại kiếp xuất hiện, xa tới giống như chỉ là giả.
Hiện giờ nghĩ chắc sự tồn tại của Tiên giới giống như là do bị đại kiếp hành hạ mà khiến cho trong lòng tu sĩ thế gian sinh ra một loại hướng tới, nơi đó không có đại kiếp, chỉ có tài nguyên và tiên khí vô tận, có thể khiến người ta vô lo vô nghĩ, trường sinh bất tử, lĩnh ngộ đại đạo...
Lý giải đối với Tiên giới, Phương Nguyên lúc trước cũng có khuynh hướng này.
Nhưng hiện giờ, lại dường như chứng minh Tiên giới từng thực sự tồn tại.
...
- Thôi, mấy vấn đề này, chung quy vẫn không phải hiện tại có thể nghĩ tới.
Trong lòng suy ngẫm một lúc, Phương Nguyên vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hiện giờ, tất nhiên phải lấy tu hành làm trọng, chỉ là con đường tu hành này...
Thần thức Phương Nguyên rung động, liền cảm nhận được sự tồn tại của bộ vô tự thiên thư trên người, trong đây chính là thiên công mà mỗi người trong giới tu hành đều cầu còn không được, cũng là pháp điển tu hành chí cao vô thượng của giới tu hành, trong đây có con đường tu hành mà hắn tha thiết ước mơ, có thể giúp hắn vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, đạt tới Hóa Thần, thậm chí là cảnh giới cao hơn Hóa Thần, thành tựu vô thượng chi thân.
Tất cả chỉ phải xem mình có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu đối với thiên công này!
Cường hành bảo trì tâm bình khí tĩnh, Phương Nguyên tế ra bộ thiên tư đó.
Thần thức đánh vào trong đó, liền cảm ứng được từng đạo đại đạo chi lý tinh thâm huyền ảo và đủ loại pháp môn tinh diệu đều ùa vào trong thức hải của hắn, với tu vi của Phương Nguyên hiện giờ, cũng cảm thấy đạo lý và pháp môn trong đó không bàn mà hợp với thiên địa chí lý, đại đạo chi diệu, thậm chí lĩnh ngộ từng chút từng chút, sẽ có một loại thần hồn muốn vỡ nát, khó có thể nắm giữ.
- Ai cũng nói lĩnh ngộ thiên công rất khó?
Phương Nguyên trong lòng thầm nghĩ, sau đó vận chuyển Thiên Diễn Thuật!
Thiên Diễn Thuật vốn là một đạo kỳ pháp Phương Nguyên ngẫu nhiên có được trong Đạo Nguyên Chân Giải, cực kỳ thần dị, có thể khiến hắn trong thời gian ngắn có năng lực thôi diễn vô cùng cường đại, có điều đối với Phương Nguyên mà nói, đã rất lâu rồi không vận dụng thuật này.
Năng lực của thuật này là ở chỗ hắn có thể từ trong pháp môn, đạo lý, học vấn mình lý giải thôi diễn ra vô số biến hóa, sau đó lựa chọn phương hướng chính xác, bởi vậy, năng lực của thuật này có thể đề thăng năng lực lý giải của hắn, chứ không phải từ không mà có, cho nên, lúc trước hắn ở Tuyết Nguyên ngộ đạo mười năm, thủy chung không dùng pháp này, bởi vì hắn lúc đó vốn chính là tự dưng ngộ ra Tâm Kiếm Ý, chứ không phải từ trong kiếm kinh vốn có mà đạt được, Thiên Diễn Thuật lúc này cũng không mang tới tác dụng lớn.
Nhưng hiện giờ thì khác, cái hắn phải đối mặt chính là năng lực lĩnh ngộ thiên công.
Nội dung trong thiên công, mỗi người đều có thể nhìn thấy, nhưng là vì nội dung của thiên công quá thâm ảo, bởi vậy cho dù được người ta nhìn thấy, cũng thường thường không thể lĩnh ngộ, hay là nói lĩnh ngộ không quá sâu, cần từng chút từng chút, tốn rất nhiều thời gian để tham ngộ.
Thiên Diễn Thuật lại vừa hay có thể mang đến tác dụng vào lúc này.
Thậm chí không có lúc nào thích hợp vận dụng Thiên Diễn Thuật hơn hiện tại.
Thần thức mở ra, trong vô tự thiên thư liền có từng chữ viết ùa vào trong thần hồn của mình, chỉ là nội dung trong thiên công này đều tối nghĩa thâm thuý, khiến người ta khó có thể lý giải hàm nghĩa trong đó, có đôi khi, cho dù là đọc hiểu nội dung trong đó, nhưng không rõ rốt cuộc là thế nào, có đôi khi cho rằng mình đã minh bạch, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn là cách biệt rất xa.
- Đây chính là sự huyền diệu của thiên công à?
Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi sinh ra cảm khái.
Chẳng trách thiên công lại được goi là pháp môn cao nhất trong giới tu hành, sự huyền diệu trong đó có thể đã tới gần dạo.
Đại đạo chí giản lại chí phồn (đơn giản nhất lại phức tạp nhất), khi nghiên cứu sẽ trở nên vô cùng vô tận.
Chương 1350 Thiên Diễn Thuật ngộ thiên công (2)
Trong bộ đạo điển, mỗi một chữ dường như đều có thể suy rộng ra đạo lý vô cùng, như vậy lĩnh ngộ đạo lý trong đạo điển này bản thân sẽ trở thành một chuyện rất khó, mà nguyên nhân thiên công thì chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, chứ không thể truyền thụ cũng là ở đây, lý giải của mỗi người đều khác nhau, đạo lý mình lĩnh ngộ được trong thiên công, chưa chắc đã áp dụng được cho người khác.
Thậm chí có thể nói, mình trong thiên công lĩnh ngộ được đạo lý chính xác, nhưng người khác lại cho rằng là sai.
Ý thức được năng lực của thiên công, Phương Nguyên chậm rãi thở hắt ra, tiếp tục bình phục tâm tình, tận hết khả năng ghi nhớ hàm nghĩa của văn tự trong thiên công, cố gắng lý giải, nhưng nếu không thể lý giải, cũng không cưỡng cầu, chỉ đọc qua mà thôi.
Đợi cho đọc xong mấy trăm câu, tâm tư Phương Nguyên khẽ động, chậm rãi vận chuyển Thiên Diễn Thuật!
Lập tức, một loại cảm giác chưa từng có tràn ngập trong óc hắn.
Sự lưu chuyển của thần hồn lúc này dường như đề thăng mấy trăm lần, khả năng lý giải đối với sự vật cũng cường đại hơn mấy trăm lần, loại cảm giác này giống như đối mặt với sổ sách chất kín cả gian phòng, lại chỉ có một tiên sinh trướng phòng, dùng một tay gẩy bàn tính, tính toán sổ sách, tốc độ tất nhiên có hạn, thậm chí có khả năng vĩnh viễn không thể tính hết.
Nhưng sau khi vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lại lập tức trở thành mấy chục tiên sinh trướng phòng đồng thời dùng mười bàn tay, một trăm bàn tay để gảy bàn tính, những khoản mục phức tạp rườm rà lập tức được dùng một loại tốc độ cực nhanh để tính toán!
Đại đạo chi lý lắng đọng lại trong lòng Phương Nguyên.
Đủ loại pháp môn tu hành, thủ đoạn tinh tế phức tạp khó hiểu đều xuất hiện trong thức hải của hắn một cách rõ ràng.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy trạng thái này rất mới lạ.
Bởi vì hắn chưa từng cảm nhận được Thiên Diễn Thuật lại có thể thuận buồm xuôi gió như vậy.
Mà cũng không ngờ, Thiên Diễn Thuật có thể vận chuyển tới loại tốc độ này, còn đang không ngừng nhanh hơn!
Dưới trạng thái này lĩnh ngộ của hắn đối với thiên công quả thực là nhanh chóng vô cùng.
Ầm!
Cùng lúc đó, theo Nguyên Anh của Phương Nguyên vận chuyển Thiên Diễn Thuật để lĩnh ngộ đạo lý bên trong thiên công tại Thái Thượng Huyền Cung.
Ngoại giới, nhục thân trong liên trì của hắn cũng đột nhiên sinh ra cảm giác nào đó, da trở nên đỏ đậm, thậm chí héo rũ, theo lực lượng Nguyên Anh tiêu hao trên diện rộng, nhục thân của hắn cũng sinh ra biến hóa, bắt đầu nhanh chóng hấp thu linh lực trong ngay cả.
Linh lực ùa vào nhục thân, nước của liên trì dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà giảm xuống.
- Sao lại như vậy?
Đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương ở bên cạnh Liên trì phát hiện biến hóa này, sắc mặt lập tức cả kinh:
- Phương công tử chỉ vừa kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, tu vi so với thập muội thì yếu đi không ít, sao nhục thân của hắn hấp thu linh dịch lại nhanh như vậy?
Không chỉ là nàng ta, người khác cũng đều phát hiện biến hóa này, lộ ra thần sắc khó có thể hình dung.
Hai liên trì này được xây dựng ra, tất nhiên là để tẩm bổ nhục thân cho Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi, bởi vì giữa nhục thân và Nguyên Anh có liên hệ vĩnh viễn không thể chặt đứt nào đó, bất luận cách nhau bao xa, nhục thân của mình chưa diệt, vậy lúc nào cũng có thể tẩm bổ cho Nguyên Anh, đây cũng là để đề phòng bọn họ ở trong Thái Thượng Huyền Cung, Nguyên Anh tiêu hao quá nhiều, bị thương tới thân hồn.
Nhưng mấu chốt là, sự tiêu hóa của nhục thân đối với linh khí cũng có hạn.
Linh khí trong liên trì này đã nồng đậm đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng, cho dù là nước hồ hiếm có tới mấy, Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi cũng không thể tiêu hao nhiều linh khí như vậy, bởi vì bọn họ căn bản không làm được, nhục thân mạnh tới mấy thì cũng có hạn!
Thế là, một màn trước mắt này càng khiến người ta kinh ngạc!
Thập trưởng lão Ngô Phi còn bình thường, nhưng Phương Nguyên tiêu hao linh khí như vậy lại quá cổ quái.
Trong nhất thời còn tưởng rằng xảy ra vấn đề gì!
Chỉ có lão tổ tông lúc này vẫn duy trì bình tĩnh, nàng ta nhìn chằm chằm biến hóa của nhục thân Phương Nguyên trong liên trì, sau đó nhìn về phía Thái Thượng Huyền Cung, dường như đoán được gì đó, thản nhiên nói:
- Không cần hoang mang, đây chỉ là Phương tiểu tử tu luyện bí pháp nào đó mà thôi, huống hồ đây cũng không phải chuyện xấu, nhục thân của hắn tiêu hao linh khí càng nhiều, lợi ích mang đến cũng càng nhiều, hắn vốn là đi theo lộ số pháp võ song tu, nhục thân mạnh hơn cùng lứa, nói không chừng thực sự có thể nhục thân thành thánh...
Bạch Thạch Nương Nương nhìn lão tổ tông, không nhịn được nói:
- Nhưng cho dù là vậy, tiêu hao của hắn đối với nước liên trì cũng quá nhanh, chúng ta đã bỏ đại lượng bảo dược thần dược vào trong liên trì, nhưng cũng chưa chắc có thể so được với tốc độ tiêu hao của hắn.
Lão tổ tông hơi trầm ngâm, nói:
- Không sao, mang Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của ta tới!
- Không thể!
Bạch Thạch Nương Nương hô lên thất thanh:
- Lão tổ tông, đây là đan dược để ngài dùng kéo dài thọ nguyên!
Sắc mặt Lão tổ tông lập tức xuống, quát lên:
- Chẳng lẽ không có mấy viên thuốc mốc này thì lão thân sẽ lập tức chết ngay à?
- Lấy ra đây!
Bạch Thạch Nương Nương cắn môi, trong lòng không muốn, nhưng thấy lão tổ tông tâm ý đã quyết,vẫn tự mình bay tới động thiên của lão tổ tông, lấy ra một hộp Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn do Đại Đan Sư cửu văn của Ngọc Đỉnh Sơn cố ý luyện chế cho lão tổ tông lúc đại thọ của bà ta ba ngàn năm trước, sau đó cắn môi, đưa tới trước mặt lão tổ tông, các tu sĩ chung quanh nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đều trở nên cổ quái.
Nhất là hắn khổ sở trải qua nguy hiểm, cuối cùng có được một phen thành tựu nào đó, lại thường xuyên bỗng nhiên phát hiện, có một số người vẫn luôn đi trước mình, trong lòng không thể kìm nén được mà sinh ra một loại cảm xúc hâm mộ, điều kiện tu hành của người ta đúng là tốt quá.
Chỉ là khi sinh ra loại cảm xúc này, hắn thật sự không ngờ, mình cũng có một ngày được như vậy!
Nhiều thần đan, thiên công quý giá như vậy cứ nhẹ nhàng để trước mặt mình?
Loại tâm tình này thật sự rất khó hình dung.
Có điều, Phương Nguyên không vội vàng ăn thần đan, cũng không vội vàng xem thiên công.
Hắn biết, những thần đan này đều dùng để tẩm bổ Nguyên Anh, cần dùng vào thời điểm mấu chốt, mà một bộ thiên công này tất nhiên là bảo điển đỉnh cao nhất thế gian, nhưng lĩnh ngộ rất khó, cũng không phải mình chỉ dùng một ngày hai ngày là có thể hiểu thấu đáo.
Trên thực tế, một trăm năm, hai trăm năm trôi qua, thiên công cũng không phải là ai cũng có thể học được, cho dù là người cực kỳ có thiên phú.
Đối với nghiên cứu thiên công, đó là chuyện vô cùng lâu dài, tựa như Vong Tình Đảo trừ lão tổ tông ra, đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương tu vi cao nhất, nàng ta sớm đã là cảnh giới Hóa Thần, tham ngộ đối với thiên công sợ là cũng chỉ được mấy thành.
Mà Thái Thượng Huyền Cung này sở dĩ huyền diệu, được gọi là bảo địa tu hành, chính là là vì nó có thể giúp mình lĩnh ngộ thiên công.
Bởi vậy, trong ba ngày này trừ chải chuốt lại tu vi và lĩnh ngộ bình sinh, quan trọng nhất đối với Phương Nguyên chính là bình phục tâm tình.
Hắn phải đảm bảo mình dùng tâm thái bình tĩnh nhất tiến vào Thái Thượng Huyền Cung.
Chỉ có như vậy, mới có thể không cô phụ tạo hóa lần này!
Thời gian ba ngày, rất nhanh liền trôi qua.
Sáng sớm ngày này, Phương Nguyên đổi áo xanh, tự mình buộc tóc, sau đó ra khỏi tiên điện thường ngày mình ở lại, ngoài điện, Cửu cô đã chờ ở đây, nhìn thấy hắn đi ra, cùng nhau đằng vân bay lên, tới thẳng hậu sơn của Vong Tình Đảo.
Tuy Vong Tình Đảo có tên đảo, nhưng trên thực tế địa vực rất rộng, có thể so với một châu của Cửu Châu, nhìn một cái, vô biên vô ngần, khắp nơi tiên sơn san sát, núi xanh mườn mượt, mà sau tiên điện lão tổ tông của Vong Tình Đảo thường ở lại là một cấm địa phạm vi ba ngàn dặm người lạ chớ lại gần, có đại trận thủ hộ, từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy sương tím mờ mịt.
Mà trong cấm địa này chính là thánh địa tu hành trong truyền thuyết của Vong Tình Đảo, Thái Thượng Huyền Cung.
Lúc này, Vong Tình Đảo đã trực tiếp phong đảo, các trưởng lão, thống lĩnh, cao thủ đều thủ vệ trước cấm địa, dưới sự vây quanh của mọi người, có thể nhìn thấy ngoài cấm địa đã thi triển đại pháp lực, xây dựng hai liên trì (hồ sen), trong hồ nước xanh dập dềnh, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, có bảo liên, có thần chi, gió mát thổi tới, thấm vào phế phủ.
Bên trong mỗi một đóa hoa, phẩm cấp đều trên thần dược.
Mà nhiều dị thảo thần dược như vậy, tụ tập trong một liên trì, lại khiến cho nước suối vạn năm linh khí dư thừa trong hồ có được đạo gia trì cường đại hơn, cộng với bên trong nước suối cũng không biết thả vào bao nhiêu linh tủy, địa tương, tiên dịch, càng khiến cho nước hồ này nồng đậm như giọt, cơ hồ mỗi một giọt lấy đều đủ để khiến người chết sống lại.
Liên trì bực này không ngờ có thể đồng thời xây dựng ra hai cái, có thể thấy được nội tình của Vong Tình Đảo mạnh cỡ nào.
Khi Phương Nguyên theo Cửu cô tới trước liên trì này, chân trời phía tây cũng đang có một vị nữ tử ăn mặc đẹp đẽ quý giá, vẻ mặt lãnh diễm, khí chất cao quý từ một phương hướng khác đằng vân mà đến, vừa tới nơi liền lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói gì, cùng nàng ta tiến về phía trước, hành lễ với lão tổ tông ngồi ở giữ hai liên trì.
- Trong mấy ngày nay chắc hẳn các ngươi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Sắc mặt của lão tổ tông lộ ra vô cùng ngưng trọng, gật đầu với hai người bọn họ, trầm giọng nói:
- Những gì nên dặn dò ta đều đã nói với các ngươi, lúc này cũng không cần nhiều lời, Thái Thượng Huyền Cung mở ra, đối với Vong Tình Đảo ta mà nói chính là đại sự, đối với các ngươi mà nói thì là tạo hóa hiếm có, hy vọng hai người các ngươi có thể quý trọng cơ hội này, chớ có cô phụ nổi khổ tâm của lão thân!
Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi nghe vậy, cũng không dám nhiều lời, theo tiếng vâng dạ!
- Thời gian đã tới, các ngươi cũng không cần đa lễ, tiến vào trong liên trì đi!
Lão tổ tông nặng nề gật đầu, quải trượng đầu rồng nhẹ nhàng điểm một cái.
Trên hai liên trì có cấm chế vô hình chậm rãi mở ra, linh khí vốn nồng đậm đến mức khiến người ta ngây ngất lại cường thịnh hơn mấy chục lần, quả thực giống như tiên phong, mọi người phụ trách trấn thủ ở chung quanh, đều lộ ra một loại hâm mộ không thể hình dung, thậm chí là đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương, nhị trưởng lão Bích Hỏa Tiên Tử, tam trưởng lão Kim Qua Nữ Tiên cũng đều cảm khái.
Thánh địa tạo hóa, đâu phải ai cũng có thể có được?
Cho dù là thân phận như bọn họ, đối với thánh địa tạo hóa này cũng chỉ là được nghe nói tới mà thôi!
Mà Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi lại không dám chậm trễ, sau khi hành lễ với lão tổ tông, liền chậm rãi đi vào trong liên trì, được nước hồ dần dần bao phủ toàn thân, có một loại cảm giác khó có thể hình dung tràn ngập thần hồn, dường như mỗi một lỗ chân lông trên người đều giãn ra, có bảo dịch tinh thuần gột rửa nhục thân, cơ hồ muốn tạo thành ngọc cơ thần cốt!
Chương 1347 Thái Thượng vong tình (1)
Tu vi của bọn họ cũng không thấp, nhục thân lại mạnh mẽ, cơ hồ đạt tới cảnh giới hoàn mỹ vô lậu, nhưng vào trong liên trì này, vẫn cảm nhận được một loại không thể hình dung không thể hình dung, giống như phàm nhân lần đầu tiên tiếp xúc với bảo dịch tiên gia, bởi vậy có thể nhìn ra được sự quý của nước hồ này, ngâm nhục thân trong liên trì, để mặc nước hồ tẩy tủy đãng cốt, lợi ích quả thật là lớn tới khó có thể hình dung.
Mà đến lúc này, Phương Nguyên cuối cùng cũng yên tâm.
Nhục thân không thể tiến vào thánh địa Thái Thượng Huyền Cung của Vong Tình Đảo, chỉ có thể rời khiếu mà ra, Nguyên Anh tiến vào, bởi vậy bảo hộ nhục thân như thế nào chính là một chuyện vô cùng quan trọng, hắn tự thấy căn cơ vững chắc, cho dù Nguyên Anh rời xác mấy tháng, nhục thân cũng không héo rũ, có điều xem ra lão tổ tông còn nghĩ chu đáo hơn, không chỉ bảo hộ nhục thân của hắn, còn ban cho hắn tạo hóa cực lớn!
Nguyên Anh ngộ nhục thân đắc đạo, còn tạo hóa gì mạnh hơn cái này?
- Tới lúc rồi, các ngươi chuẩn bị đi!
Mắt thấy Phương Nguyên và Ngô Phi đều đã tiến vào liên trì, khoanh chân ngồi xuống, lão tổ tông liền gật đầu, quải trượng đầu rồng chỉ về phía cấm địa ba trăm dặm phía sau, liền thấy tử khí giống như một mảng sương mù dày đặc, lúc nào cũng bao phủ nơi không rõ đó đột nhiên ầm ầm tách ra hai bên, để lộ một một con đường giống như có thể đi thẳng tới đại đạo!
Trong một thoáng đó, người tu vi thấp ở gần cấm địa thậm chí cảm thấy có chút chóng mặt.
Giống như chung quanh hoàn toàn thay đổi, trở nên chậm hơn rất nhiều.
- Thái Thượng Huyền Cung này chính là mấy vạn năm trước từ trên trời giáng xuống, được tổ sư của Vong Tình Đảo ta có được, vô cùng huyền diệu, trong đó có biến ảo vũ trụ, thời không luân phiên, Nguyên Anh vào nơi đây, có thể nhờ lực lượng âm mà ngộ đạo, lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý bình thường không thể lĩnh ngộ, cũng có rất nhiều diệu dụng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ là lão thân nhắc nhở các ngươi một câu, diệu dụng nơi này rất nhiều, nhưng Nguyên Anh ở trong đó lại cảm thấy vô cùng thống khổ, nếu không phải đích thân tới thì thực sự khó có thể diễn tả bằng lời.
Lão tổ tông nói xong, dường như cũng có chút cảm khái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Năm đó lão thân ở bên trong một tháng, tham ngộ sự huyền diệu của thiên công, mới có tu vi hiện giờ, hy vọng hai người các ngươi lần này đi vào cũng có thể làm được!
Phương Nguyên và Ngô Phi lúc này đều đã rời xác mà ra, Nguyên Anh màu tím to bằng nắm đấm hóa thành kích cỡ người thường trong không trung, không khác gì chân nhân, đồng thời gật đầu với lão tổ tông, tỏ ý đã hiểu.
Lão tổ tông không nhiều lời, chỉ gật đầu.
Sau đó hai người tâm thần khẽ động, hóa thành hai đạo tử quang, bay vào trong cấm địa.
Tử quang vừa hiện, trong giây lát đã biến mất.
Sương tím đã tách ra hai bên rất nhanh lại bao phủ cả cấm địa.
Chung quanh liên trì, một đám trưởng lão của Vong Tình Đảo nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đều có chút cảm khái.
Nếu không luận tu vi, chỉ nói lĩnh ngộ đối với thiên công, hiện giờ hai người đi vào một người là tiểu bối vừa đột phá Nguyên Anh, một người là tỷ muội ít tuổi nhất trong bọn họ, lĩnh ngộ đối với thiên công tất nhiên không bằng bọn họ, nhưng bọn họ đều biết, trải qua một phen tạo hóa này, có lẽ lúc hai người này đi ra, lĩnh ngộ đối với thiên công sẽ vượt xa bọn họ.
Nguyên Anh của Phương Nguyên phát động, tốc độ tất nhiên là cực nhanh, vừa tiến vào cấm địa, liền lập tức cảm thấy một loại cảm giác không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, nếu ở ngoại giới, Nguyên Anh rời xác, thiên địa cảm nhận được tất nhiên sẽ khác với lúc ở trong nhục thân, nhưng dù sao thời không vẫn tồn tại, nhưng vào cấm địa này, không ngờ cảm thấy thời không giống như là hỗn loạn, thần thức phải chịu ảnh hưởng mãnh liệt.
Nhưng hắn dù sao cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, rất nhanh liền thích ứng được, tiếp tục bay về phía trước.
Lại thấy cảnh vật chung quanh là một mảng mênh mông, hoàn toàn khác với sinh cơ bừng bừng ngoài cấm địa, không ngờ không có một ngọn cỏ nào, chỉ có thể cảm thấy một mảng hư vô mờ mịt này, dường như thiên địa vạn vật đều không tồn tại, chỉ tồn tại một mình mình.
Mà lúc hắn tiếp tục bay về phía trước, trong loáng thoáng nhìn thấy một cung điện cổ xưa.
Cung điện đó cứ vậy đứng trong hư không, giống như trung tâm của thiên địa.
Chỗ cửa chính cung điện, treo một tấm biển, bên trên viết bốn chữ to.
- Thái Thượng Vong Tình!
Nhìn bốn chữ đó, Phương Nguyên trầm ngâm một lúc.
Bốn chữ này chính là lời thường thấy trong đạo điển, nhưng lý giải của mỗi người lại khác nhau, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy, bốn chữ này treo trước điện này, chắc hẳn nhất định có thâm ý, nhất là sau khi tiến vào cấm địa, thậm chí tiếp cận cung điện này, đủ loại biến hóa cảm nhận được lại khiến cho hắn lúc này sinh ra một loại cảm giác khó tả đối với bốn chữ này, thực sự là vô cùng huyền diệu.
Giống như chỉ nhìn thấy bốn chữ này liền khiến trong lòng hắn sinh ra rất nhiều cảm ngộ.
- A, đã có được cơ hội vào điện, còn thẫn thờ gì nữa?
Cách Phương Nguyên cách đó không xa, Ngô Phi cũng lẳng lặng quan sát tòa tiên điện này, nhưng nàng ta chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.
Ánh mắt đạm mạc nhìn Phương Nguyên, nói:
- Nói thật, ta không có thành kiến gì với ngươi, ta cũng rất thích Linh nhi, nhưng lão tổ tông rất thương Linh nhi, bà ta lớn tuổi, càng già càng không giữ được đạo tâm, bị hồng trần vấn vít trong lòng.
Chương 1348 Thái Thượng vong tình (2)
- Bà ta vì chuyển dời sự yêu thương đối với Linh nhi lên người ngươi nên bất chấp tất cả, thậm chí không tiếc để một ngoại nhân như ngươi tới Nam Hải Vong Tình Đảo làm Thánh Tử, nhưng ngươi căn bản không phải người của Vong Tình Đảo, cũng sẽ không trở thành người của Vong Tình Đảo, Thánh Tử này, ngươi làm sao có thể làm được?
Dứt lời, nàng ta nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng thở dài, nói:
- Đối với quyết định của lão tổ tông, chúng ta sẽ không có gì để nói, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ tự hiểu lấy mình, lần này chúng ta cùng nhau tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, ta muốn phân cao thấp với ngươi.
- Nếu ta thắng, hy vọng tự ngươi có thể minh bạch một số chuyện!
Phương Nguyên nghe nàng ta nói vậy, từ trong trầm ngâm tỉnh lại, nhìn nàng ta.
Ngô Phi sầm mặt, không nhiều lời, trực tiếp tiến vào trong Thái Thượng Huyền Cung.
Phương Nguyên chỉ cười cười, cũng không nói gì, đi theo!
Vừa bước vào Thái Thượng Huyền Cung, Phương Nguyên bỗng nhiên cảm thấy có một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ cuốn tới, dù hắn đã chuẩn bị đầy đủ, cũng không ngờ chỉ là khoảng cách trong ngoài một bước, khí tức lại mạnh mẽ hơn nhiều như vậy, ý hư vô không thể hình dung trực tiếp bao bọc Nguyên Anh của hắn, giống như cuồng phong quét lá rụng, hắn không ngờ đứng không vững, suýt nữa thì ngã ra ngoài.
Ngô Phi cũng nghênh đón cỗ cuồng phong này, nhưng tu vi của nàng ta dù sao cũng cao hơn Phương Nguyên không ít, đã là Nguyên Anh cao cấp, nghênh đón cuồng phong này, chỉ hơi biến sắc, liền đẩy ra thần thức, cường hành giữ chặt Nguyên Anh, tiếp tục bay vào trong cung điện, sau đó ngồi xuống trên bồ đoàn ở trong điện, sau khi ổn định thần thức, lúc này mới quét thần thức, nhìn về phía Phương Nguyên.
Lại thấy Phương Nguyên cơ hồ có chút đứng không vững trong cuồng phong, tuy hắn là cảnh giới Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng khí tức này mạnh mẽ, trong nhất thời không thể đứng vững, có điều Phương Nguyên cũng chỉ xoay người, lại bỗng nhiên giống như không bàn mà hợp với trận lý nào đó, nhẹ nhàng lượn mấy vòng trong cuồng phong, liền mượn lực đạo của cuồng phong đi tới trong điện, lặng lẽ ngồi xuống trên một bồ đoàn khác.
Sự huyền diệu của Thân pháp cũng hiếm có, Ngô Phi nhìn thấy chỉ coi là kỹ xảo, lạnh lùng cười một tiếng, chuyên chú ở tâm.
Ngồi trên bồ đoàn này, Nguyên Anh cảm thấy cực kỳ quái dị, bình thường cảm ứng của thần hồn đối với ngoại giới đều đến từ nhục thân, nhưng hiện giờ bọn họ thoát ly nhục thân để tu hành, cảm ứng của Nguyên Anh sẽ mạnh hơn vô số lần, tất cả giống như ảo tượng, lại giống như chân thật, đều cuồn cuộn mà đến, khiến cho các loại cảm giác vô cùng rõ ràng, lại phức tạp lung tung liên tiếp kéo tới.
Quả thật như lão tổ tông đã nói, nếu không phải tự mình trải qua loại cảm giác này, thật sự rất khó có thể hình dung!
Có đôi khi, giống như dao cắt kim đâm, lại giống như lửa đốt băng đóng, nói tóm lại, phàm là thống khổ nhục thân có thể cảm thấy, lúc này đều có, thống khổ nhục thân không thể cảm thấy cũng theo đó mà đến, trừ những đau đớn này ra, cũng có một loại khủng hoảng không thể nói rõ, lúc nào cũng quấn lấy Nguyên Anh của mình, khiến cho Nguyên Anh cơ hồ cũng bị xé rách, cơ hồ cũng bị hóa thành tro bụi.
Mà cực hạn của thống khổ, cực hạn của khủng hoảng này lại sinh ra một loại cảm giác khác.
Giống như thời gian bị kéo dài vô hạn, thậm chí là biến mất, cả người đều hư thoát, thần thức lại tỉnh táo.
- Tất cả đều là ma chướng!
Trước khi Ngô Phi tiến vào đã sớm chuẩn bị tốt, lúc này cũng không trì hoãn, cường hành kiên định đạo tâm, chống đỡ các loại đau đớn, duy trì sự yên tĩnh trong lòng, sau đó nhẹ nhàng bấm pháp quyết, một bộ thiên thư không chữ được nàng ta mang vào theo lúc này lặng lẽ mở ra trước người nàng ta, bên trong có bảo quang tỏa ra, từng tia từng dòng bay vào trong Nguyên Anh.
- Lão tổ tông vốn rất thương ta, ba trăm năm trước ta thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh không lâu, bà ta đã truyền thụ Vong Tình Thiên Công cho ta, một trăm năm qua ta tham ngộ tỉ mỉ, không dám có nửa phần lười biếng, tới hiện giờ cũng chỉ lý giải được một hai phần mười!
- Mà nay chính là thời cơ tốt nhất để ta tham ngộ thiên công!
Trong lòng chậm rãi nghĩ, đạo tâm Ngô Phi càng vững vàng:
- Cái gọi là thiên công, chính là bên trong chứa diệu pháp đại đạo, huyền ảo thâm thuý, không bàn mà hợp với thiên địa chí lý, không phải thần thông cụ thể, lại cao hơn thần thông, có thể nghịch chuyển tạo hóa, đại tỷ Bạch Thạch lúc trước chỉ lĩnh ngộ ba thành thiên công, đã giúp nàng ta đột phá đạo tiên nguyên chi cấm thứ nhất, thành tựu Hóa Thần, mà hiện giờ, ta đã có cơ hội tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, bất kể là như thế nào, cũng phải mượn cơ hội này, đề thăng sự lý giải đối với Vong Tình Thiên Công lên trên năm thành.
- Chỉ có như vậy, chờ mở ra tứ đại bí cảnh của Tiên Minh mở ra, ta mới có thể đi vào tìm tiên nguyên, vượt qua tiên nguyên chi cấm, dùng mười phần nắm chắc, thành tựu Hóa Thần, nếu không, bằng vào ta hiện tại, tiến vào bí cảnh, khả năng thành công cũng không lớn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng ta dần dần trở nên kiên định.
Trước khi triệt để nhập định, nàng ta nhìn Phương Nguyên, chỉ thấy hắn vẫn đang quan sát xung quanh, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
- Đây là diệu dụng của Thái Thượng Huyền Cung?
Sau khi Phương Nguyên ngồi xuống, tất nhiên cũng cảm ứng được một loại thống khổ và khủng hoảng khó có thể hình dung, hắn biết loại cảm giác này là không thể thoát khỏi, dứt khoát lĩnh ngộ một phen, giống như thờ ơ lạnh nhạt, cũng có tư vị mười phần.
Chương 1349 Thiên Diễn Thuật ngộ thiên công (1)
Có điều dù sao đạo tâm của hắn rất kiên định, hơn xa người thường, loại thống khổ và khủng hoảng này cũng không đến nỗi ảnh hưởng tới hắn quá sâu, rất nhanh liền thích ứng, quan sát chung quanh.
Đây là một đại điện trống rỗng, phong cách cổ xưa, vô cùng hoang vắng, thậm chí là tàn phá.
Hắn và Ngô Phi, lúc này đều ngồi xếp bằng trong đại điện, trước người chính là một thần đài, có thể thấy được, thần đài này chắc có thần tượng, nhưng hiện giờ, lại trống rỗng, giống như bị người ta nhổ đi, chung quanh cũng mơ hồ có thể thấy được một số vết tích trận đạo, chỉ là đã không còn sót lại chút gì, chỉ có khí tức của bản thân đại điện này vấn vít vạn năm, thủy chung ảnh hưởng tới thiên địa.
- Tiên điện này là người ta tạo thành?
- Khí cơ sao lại hoang vắng như vậy?
Trong lòng Phương Nguyên sinh ra rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng nhất thời không có được giải đáp.
Chỉ có lúc nhìn thấy dấu vết của tàn trận chung quanh, lờ mờ sinh ra một loại cảm giác quen thuộc, xác định một sự kiện.
Tàn trận nơi này đều là dựa theo trận lý thái cổ mà lập, chỉ là vô cùng cao minh.
- Là đại năng thái cổ tạo ra hay là từ trên trời hạ xuống?
Trong lòng có nghi hoặc nghi hoặc, Phương Nguyên cũng lờ mờ có một suy đoán:
- Lão tổ tông nói tiên điện này chính là từ trên trời hạ xuống, nhưng từ tàn trận nơi này lại có thể nhìn ra được, cùng thuộc một mạch với trận đạo thái cổ, chẳng lẽ, tiên điện này là đến từ Tiên giới trong truyền thuyết?
Trong một số điển tịch cổ xưa của Thiên Nguyên có viết về Tiên giới.
Chỉ là sự tồn tại của Tiên giới đã quá xa xôi, thậm chí còn xa hơn cả lúc đại kiếp xuất hiện, xa tới giống như chỉ là giả.
Hiện giờ nghĩ chắc sự tồn tại của Tiên giới giống như là do bị đại kiếp hành hạ mà khiến cho trong lòng tu sĩ thế gian sinh ra một loại hướng tới, nơi đó không có đại kiếp, chỉ có tài nguyên và tiên khí vô tận, có thể khiến người ta vô lo vô nghĩ, trường sinh bất tử, lĩnh ngộ đại đạo...
Lý giải đối với Tiên giới, Phương Nguyên lúc trước cũng có khuynh hướng này.
Nhưng hiện giờ, lại dường như chứng minh Tiên giới từng thực sự tồn tại.
...
- Thôi, mấy vấn đề này, chung quy vẫn không phải hiện tại có thể nghĩ tới.
Trong lòng suy ngẫm một lúc, Phương Nguyên vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Hiện giờ, tất nhiên phải lấy tu hành làm trọng, chỉ là con đường tu hành này...
Thần thức Phương Nguyên rung động, liền cảm nhận được sự tồn tại của bộ vô tự thiên thư trên người, trong đây chính là thiên công mà mỗi người trong giới tu hành đều cầu còn không được, cũng là pháp điển tu hành chí cao vô thượng của giới tu hành, trong đây có con đường tu hành mà hắn tha thiết ước mơ, có thể giúp hắn vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, đạt tới Hóa Thần, thậm chí là cảnh giới cao hơn Hóa Thần, thành tựu vô thượng chi thân.
Tất cả chỉ phải xem mình có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu đối với thiên công này!
Cường hành bảo trì tâm bình khí tĩnh, Phương Nguyên tế ra bộ thiên tư đó.
Thần thức đánh vào trong đó, liền cảm ứng được từng đạo đại đạo chi lý tinh thâm huyền ảo và đủ loại pháp môn tinh diệu đều ùa vào trong thức hải của hắn, với tu vi của Phương Nguyên hiện giờ, cũng cảm thấy đạo lý và pháp môn trong đó không bàn mà hợp với thiên địa chí lý, đại đạo chi diệu, thậm chí lĩnh ngộ từng chút từng chút, sẽ có một loại thần hồn muốn vỡ nát, khó có thể nắm giữ.
- Ai cũng nói lĩnh ngộ thiên công rất khó?
Phương Nguyên trong lòng thầm nghĩ, sau đó vận chuyển Thiên Diễn Thuật!
Thiên Diễn Thuật vốn là một đạo kỳ pháp Phương Nguyên ngẫu nhiên có được trong Đạo Nguyên Chân Giải, cực kỳ thần dị, có thể khiến hắn trong thời gian ngắn có năng lực thôi diễn vô cùng cường đại, có điều đối với Phương Nguyên mà nói, đã rất lâu rồi không vận dụng thuật này.
Năng lực của thuật này là ở chỗ hắn có thể từ trong pháp môn, đạo lý, học vấn mình lý giải thôi diễn ra vô số biến hóa, sau đó lựa chọn phương hướng chính xác, bởi vậy, năng lực của thuật này có thể đề thăng năng lực lý giải của hắn, chứ không phải từ không mà có, cho nên, lúc trước hắn ở Tuyết Nguyên ngộ đạo mười năm, thủy chung không dùng pháp này, bởi vì hắn lúc đó vốn chính là tự dưng ngộ ra Tâm Kiếm Ý, chứ không phải từ trong kiếm kinh vốn có mà đạt được, Thiên Diễn Thuật lúc này cũng không mang tới tác dụng lớn.
Nhưng hiện giờ thì khác, cái hắn phải đối mặt chính là năng lực lĩnh ngộ thiên công.
Nội dung trong thiên công, mỗi người đều có thể nhìn thấy, nhưng là vì nội dung của thiên công quá thâm ảo, bởi vậy cho dù được người ta nhìn thấy, cũng thường thường không thể lĩnh ngộ, hay là nói lĩnh ngộ không quá sâu, cần từng chút từng chút, tốn rất nhiều thời gian để tham ngộ.
Thiên Diễn Thuật lại vừa hay có thể mang đến tác dụng vào lúc này.
Thậm chí không có lúc nào thích hợp vận dụng Thiên Diễn Thuật hơn hiện tại.
Thần thức mở ra, trong vô tự thiên thư liền có từng chữ viết ùa vào trong thần hồn của mình, chỉ là nội dung trong thiên công này đều tối nghĩa thâm thuý, khiến người ta khó có thể lý giải hàm nghĩa trong đó, có đôi khi, cho dù là đọc hiểu nội dung trong đó, nhưng không rõ rốt cuộc là thế nào, có đôi khi cho rằng mình đã minh bạch, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn là cách biệt rất xa.
- Đây chính là sự huyền diệu của thiên công à?
Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi sinh ra cảm khái.
Chẳng trách thiên công lại được goi là pháp môn cao nhất trong giới tu hành, sự huyền diệu trong đó có thể đã tới gần dạo.
Đại đạo chí giản lại chí phồn (đơn giản nhất lại phức tạp nhất), khi nghiên cứu sẽ trở nên vô cùng vô tận.
Chương 1350 Thiên Diễn Thuật ngộ thiên công (2)
Trong bộ đạo điển, mỗi một chữ dường như đều có thể suy rộng ra đạo lý vô cùng, như vậy lĩnh ngộ đạo lý trong đạo điển này bản thân sẽ trở thành một chuyện rất khó, mà nguyên nhân thiên công thì chỉ có thể tự mình lĩnh ngộ, chứ không thể truyền thụ cũng là ở đây, lý giải của mỗi người đều khác nhau, đạo lý mình lĩnh ngộ được trong thiên công, chưa chắc đã áp dụng được cho người khác.
Thậm chí có thể nói, mình trong thiên công lĩnh ngộ được đạo lý chính xác, nhưng người khác lại cho rằng là sai.
Ý thức được năng lực của thiên công, Phương Nguyên chậm rãi thở hắt ra, tiếp tục bình phục tâm tình, tận hết khả năng ghi nhớ hàm nghĩa của văn tự trong thiên công, cố gắng lý giải, nhưng nếu không thể lý giải, cũng không cưỡng cầu, chỉ đọc qua mà thôi.
Đợi cho đọc xong mấy trăm câu, tâm tư Phương Nguyên khẽ động, chậm rãi vận chuyển Thiên Diễn Thuật!
Lập tức, một loại cảm giác chưa từng có tràn ngập trong óc hắn.
Sự lưu chuyển của thần hồn lúc này dường như đề thăng mấy trăm lần, khả năng lý giải đối với sự vật cũng cường đại hơn mấy trăm lần, loại cảm giác này giống như đối mặt với sổ sách chất kín cả gian phòng, lại chỉ có một tiên sinh trướng phòng, dùng một tay gẩy bàn tính, tính toán sổ sách, tốc độ tất nhiên có hạn, thậm chí có khả năng vĩnh viễn không thể tính hết.
Nhưng sau khi vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lại lập tức trở thành mấy chục tiên sinh trướng phòng đồng thời dùng mười bàn tay, một trăm bàn tay để gảy bàn tính, những khoản mục phức tạp rườm rà lập tức được dùng một loại tốc độ cực nhanh để tính toán!
Đại đạo chi lý lắng đọng lại trong lòng Phương Nguyên.
Đủ loại pháp môn tu hành, thủ đoạn tinh tế phức tạp khó hiểu đều xuất hiện trong thức hải của hắn một cách rõ ràng.
Ngay cả Phương Nguyên cũng cảm thấy trạng thái này rất mới lạ.
Bởi vì hắn chưa từng cảm nhận được Thiên Diễn Thuật lại có thể thuận buồm xuôi gió như vậy.
Mà cũng không ngờ, Thiên Diễn Thuật có thể vận chuyển tới loại tốc độ này, còn đang không ngừng nhanh hơn!
Dưới trạng thái này lĩnh ngộ của hắn đối với thiên công quả thực là nhanh chóng vô cùng.
Ầm!
Cùng lúc đó, theo Nguyên Anh của Phương Nguyên vận chuyển Thiên Diễn Thuật để lĩnh ngộ đạo lý bên trong thiên công tại Thái Thượng Huyền Cung.
Ngoại giới, nhục thân trong liên trì của hắn cũng đột nhiên sinh ra cảm giác nào đó, da trở nên đỏ đậm, thậm chí héo rũ, theo lực lượng Nguyên Anh tiêu hao trên diện rộng, nhục thân của hắn cũng sinh ra biến hóa, bắt đầu nhanh chóng hấp thu linh lực trong ngay cả.
Linh lực ùa vào nhục thân, nước của liên trì dùng một loại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà giảm xuống.
- Sao lại như vậy?
Đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương ở bên cạnh Liên trì phát hiện biến hóa này, sắc mặt lập tức cả kinh:
- Phương công tử chỉ vừa kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, tu vi so với thập muội thì yếu đi không ít, sao nhục thân của hắn hấp thu linh dịch lại nhanh như vậy?
Không chỉ là nàng ta, người khác cũng đều phát hiện biến hóa này, lộ ra thần sắc khó có thể hình dung.
Hai liên trì này được xây dựng ra, tất nhiên là để tẩm bổ nhục thân cho Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi, bởi vì giữa nhục thân và Nguyên Anh có liên hệ vĩnh viễn không thể chặt đứt nào đó, bất luận cách nhau bao xa, nhục thân của mình chưa diệt, vậy lúc nào cũng có thể tẩm bổ cho Nguyên Anh, đây cũng là để đề phòng bọn họ ở trong Thái Thượng Huyền Cung, Nguyên Anh tiêu hao quá nhiều, bị thương tới thân hồn.
Nhưng mấu chốt là, sự tiêu hóa của nhục thân đối với linh khí cũng có hạn.
Linh khí trong liên trì này đã nồng đậm đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng, cho dù là nước hồ hiếm có tới mấy, Phương Nguyên và thập trưởng lão Ngô Phi cũng không thể tiêu hao nhiều linh khí như vậy, bởi vì bọn họ căn bản không làm được, nhục thân mạnh tới mấy thì cũng có hạn!
Thế là, một màn trước mắt này càng khiến người ta kinh ngạc!
Thập trưởng lão Ngô Phi còn bình thường, nhưng Phương Nguyên tiêu hao linh khí như vậy lại quá cổ quái.
Trong nhất thời còn tưởng rằng xảy ra vấn đề gì!
Chỉ có lão tổ tông lúc này vẫn duy trì bình tĩnh, nàng ta nhìn chằm chằm biến hóa của nhục thân Phương Nguyên trong liên trì, sau đó nhìn về phía Thái Thượng Huyền Cung, dường như đoán được gì đó, thản nhiên nói:
- Không cần hoang mang, đây chỉ là Phương tiểu tử tu luyện bí pháp nào đó mà thôi, huống hồ đây cũng không phải chuyện xấu, nhục thân của hắn tiêu hao linh khí càng nhiều, lợi ích mang đến cũng càng nhiều, hắn vốn là đi theo lộ số pháp võ song tu, nhục thân mạnh hơn cùng lứa, nói không chừng thực sự có thể nhục thân thành thánh...
Bạch Thạch Nương Nương nhìn lão tổ tông, không nhịn được nói:
- Nhưng cho dù là vậy, tiêu hao của hắn đối với nước liên trì cũng quá nhanh, chúng ta đã bỏ đại lượng bảo dược thần dược vào trong liên trì, nhưng cũng chưa chắc có thể so được với tốc độ tiêu hao của hắn.
Lão tổ tông hơi trầm ngâm, nói:
- Không sao, mang Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của ta tới!
- Không thể!
Bạch Thạch Nương Nương hô lên thất thanh:
- Lão tổ tông, đây là đan dược để ngài dùng kéo dài thọ nguyên!
Sắc mặt Lão tổ tông lập tức xuống, quát lên:
- Chẳng lẽ không có mấy viên thuốc mốc này thì lão thân sẽ lập tức chết ngay à?
- Lấy ra đây!
Bạch Thạch Nương Nương cắn môi, trong lòng không muốn, nhưng thấy lão tổ tông tâm ý đã quyết,vẫn tự mình bay tới động thiên của lão tổ tông, lấy ra một hộp Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn do Đại Đan Sư cửu văn của Ngọc Đỉnh Sơn cố ý luyện chế cho lão tổ tông lúc đại thọ của bà ta ba ngàn năm trước, sau đó cắn môi, đưa tới trước mặt lão tổ tông, các tu sĩ chung quanh nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đều trở nên cổ quái.
Bình luận facebook