• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1466-1470

Chương 1466 Bắt Giam (1)

Vị lão giả gọi là "Thiên Cơ tiên sinh" kia thấp giọng thở dài, vỗ vỗ bả vai Lý Thái Nhất, nói:

- Trước đây nghe nói ngươi và Đạo Tử Vong Tình đảo đồng thời xuất thế, lão phu đã hơi thất vọng đối với ngươi, lại nghe được hai người các ngươi tranh chấp ở Ma Biên, thì càng thất vọng về ngươi mấy phần, còn bây giờ, ngay cả chuyện ám sát tày đình này cũng dám dính vào, thì lão phu đã hết sức bất mãn đối với ngươi...

Lý Thái Nhất nghe vị Thiên Cơ tiên sinh này nói, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, buồn bã, giống như ngay cả lời cũng nói không ra.

Kỳ thật tu vi của hắn còn cao hơn so với vị lão Trận sư này, thế nhưng sau khi bị Phương Nguyên đoạt đi Thất Bảo Lôi Thụ, một kiếm chém nát Đế Vương chi tướng trên đỉnh đầu hắn, thì hắn hoàn toàn giống như người mất hồn, lúc này ngay cả đứng cũng không đứng vững, chỉ ngu si giật mình.

- Thiên Cơ tiên sinh...

Đúng vào lúc này, dưới Bát Hoang thành, bất kể là Cổ Thiết trưởng lão, hay là Tần Vô Nhai, Mạc Phi Lưu, chấp sự, Thần Tướng, thậm chí chỉ là những người có thân phận nhất định nhận biết vị lão giả này, đều tiến lên hành lễ.

Không biết có bao nhiêu thân ảnh cùng nhau xuất hiện, đen nghịt trong không trung, khom mình hành lễ.

- Ha ha, Thiên Cơ lão hữu, quả thật ngươi đã đến Bát Hoang thành...

Tiếng nói còn chưa rơi xuống, đã thấy mấy vị lão tu mặc một thân thương bào, khí tức thâm trầm, đáng sợ ở chỗ sâu trong Bát Hoang thành, đạp trên hư không bay tới, chúng tu nhìn thấy, trong lòng đều nhảy lên một cái, mấy lão tu này chính là mấy vị lão quái vật cảnh giới Hóa Thần, bình thường ẩn nấp bên trong Bát Hoang thành không ra, nếu không bị người phá hủy động phủ, thì cho dù trời sập xuống cũng lười hiện thân.

Vậy mà lúc này bọn họ cũng chủ động hiện thân tới đón.

Không có cách nào, lai lịch vị lão Trận sư này quá lớn, mặc dù hắn chỉ là Nguyên Anh, nhưng thân phận tôn quý, có thể so với Hóa Thần.

Trong giới tu hành, đều nói thực lực vi tôn, nhưng một ở một số thời điểm, cũng nói là "Bản lĩnh" vi tôn.

Tu vi vị Thiên Cơ tiên sinh này chỉ là Nguyên Anh cao giai, thậm chí còn là Thần Anh, nếu thật sự muốn động thủ, chỉ sợ Quan Ngạo dùng một tay cũng đánh được hai người như hắn, nhưng bàn về thân phận, cho dù là rất nhiều lão quái Hóa Thần, thấy hắn cũng phải cung kính hành lễ, hơn nữa còn là thành tâm thành ý.

Không bởi vì cái gì khác, mà vì lão giả này chính là một trong tam đại cửu văn Trận sư của thế gian.

Sợ là đồ tử đồ tôn Trận Đạo của hắn đã trải rộng giới tu hành, chỉ riêng cái Ma Biên này đã có không biết bao nhiêu người.

Càng quan trọng hơn là, mặc dù bàn về tu vi, vị lão tiên sinh này không cao, bên trong cảnh giới Nguyên Anh đều không có chỗ đứng, nhưng nếu hắn ở nơi nào đó bày ra trận pháp, để cho người ta đến tấn công, thì ngay cả lão quái vật Hóa Thần cũng phải suy nghĩ thật kỹ...

- Ha ha, không dám, không dám, không cần phiền phức như vậy!

Thiên Cơ tiên sinh cười cười, bảo mọi người miễn lễ, sau đó nhìn về phía đám người Cổ Thiết trưởng lão, nói:

- Ta biết hiện tại lão Bạch Bào không ở trong thành, vậy người hắn lưu lại trấn thủ là ai?

Nhị đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên ở trong đám người vội vàng đứng dậy, nói:

- Trước khi sư tôn đi, phân phó vãn bối xử lý công việc!

Thiên Cơ tiên sinh lắc đầu thở dài, nói:

- Nếu là ngươi xử lý công việc, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi có từng giải quyết không!

Sắc mặt Tần Vô Nhai lập tức trở nên khó xử, ánh mắt nhịn không được nhìn sang Phương Nguyên, có vẻ rất phẫn hận.

Không chỉ là hắn, những người khác cũng không khỏi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên ở dưới ánh mắt của mọi người, đánh bại Lý Thái Nhất, có thể nói là thanh danh vang dội, trong lòng chúng tu cũng không khỏi có nhiều hơn mấy phần kính sợ, nhưng loại kính sợ này, so với Thiên Cơ tiên sinh vẫn kém mấy phần, chúng tu thấy Thiên Cơ tiên sinh vừa hiện thân, đã cứu Lý Thái Nhất và những lời nói với Lý Thái Nhất trước đó, mặc dù nghe có chút rèn sắt không thành thép, nhưng rõ ràng chính là quen biết cũ.

Mọi người đều cho rằng Thiên Cơ tiên sinh muốn che chở Lý Thái Nhất, nên đáy lòng không khỏi có chút do dự.

Lúc này không ai muốn đắc tội Phương Nguyên, nhưng không thể không để ý lão tiên sinh này...

- Ngươi đừng nhìn hắn, lão phu nói chính là ngươi đấy!

Không nghĩ tới, Thiên Cơ tiên sinh thấy ánh mắt Tần Vô Nhai, lại có chút bất mãn, nói:

- Trước khi xảy ra chuyện, thì không nên để cho nó xảy ra, sau khi xảy ra chuyện thì phải xử lý cho tốt. Đường đường là Ma Biên, mà lại xuất hiện sự tình ám sát Thần Tướng, thì đây là tội của ngươi, sau khi xảy ra chuyện như thế, ngươi lại suy nghĩ quá nhiều, do dự bất định, khiến chuyện nhiễu loạn tới mức độ này, càng là quá mức giới hạn...

Cả người Tần Vô Nhai ngơ ngác, nghĩ thầm ta cái gì cũng không có làm, tại sao lại phạm vào nhiều điều như vậy...

- Dẫn Tiểu Lý nhi đi đi!

Thiên Cơ tiên sinh thở dài một tiếng, phất phất tay áo, nói:

- Không cần để ý thái độ Cửu Trọng Thiên, nếu hắn ở Ma Biên thì chính là một vị Thần Tướng, vi phạm sai lầm, sẽ phải tạm thời bắt giam, mặt khác, chờ lão Bạch Bào trở về, sẽ tự có cách giải quyết!

- Rì rào...

Mọi người chung quanh nghe thấy lời ấy, sắc mặt đều thay đổi.

Ban đầu còn tưởng rằng vị Thiên Cơ tiên sinh này, muốn giúp đỡ Lý Thái Nhất, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại.
Chương 1467 Bắt Giam (2)

Đây chính là thái tử Cửu Trọng Thiên, bởi vì tham dự chuyện ám sát, mà bị Ma Biên nhốt vào đại ngục, bất kể sau này tra ra kết quả gì, sự tình cũng sẽ nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, mà Ma Biên và Cửu Trọng Thiên, cũng sẽ trở thành không còn đường lui, dưới tình huống người trong thiên hạ đều đang quan sát, chuyện này sẽ trở nên to lớn không sánh được gì, lớn đến mức không người nào có thể một tay che khuất.

Càng thêm tuyệt vọng chính là những thế gia, đạo thống trong lòng có quỷ kia.

Trong tâm bọn họ đều là một mảnh tuyệt vọng.

Vốn cho rằng sự tình lần này, có Cửu Trọng Thiên chắn ở phía trước, bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng không nghĩ đến, bây giờ thái tử Cửu Trọng Thiên cũng bị Phương Nguyên đánh gần chết, sau đó bắt giam ở trước mặt mọi người, vậy thì bọn hắn làm sao có thể tự vệ?

Không biết có bao nhiêu người, sắc mặt đều xám lại.

- Chậm đã...

Đúng vào lúc này, một cái thanh âm lạnh lùng vang lên.

Những người tuyệt vọng này, âm thầm vui mừng, cho rằng có chuyển biến.

Sau đó liền thấy người nói chuyện chính là đồ đệ thứ ba của Bạch Bào Chiến Tiên Mạc Phi Lưu, ánh mắt cô chậm rãi quét qua một đám người, những người này chính là đám người trước đó ngăn cản các cô ra tay cứu Phương Nguyên, cô trầm giọng nói:

-B giam thái tử Cửu Trọng Thiên, thì cũng phải bắt giữ những người này lại, khó mà nói trên thân những người này không có vấn đề, sự tình rơi xuống đầu còn muốn mượn tay thái tử Cửu Trọng Thiên trảm thảo trừ căn, các ngươi không khỏi có chút mơ mộng hão huyền rồi, muốn tra, trước hết tra từ bọn họ!

Sau khi những lời nói này được nói ra, đám người trước đó còn cảm thấy may mắn, lập tức tuyệt vọng.

- Bắt lại!

Lần này, Tần Vô Nhai không nói gì nữa, cũng không cho phép hắn nói cái gì.

Mấy vị sư thúc Hóa Thần trong Bát Hoang thành đã hiện thân, vậy ai cũng không dám ở dưới mí mắt bọn họ giở trò quỷ.

- Phương tiểu hữu, như vậy ngươi đã thoả mãn chưa?

Đến lúc này Thiên Cơ tiên sinh, mới quay người nhìn về phía Phương Nguyên.

Hắn không gọi Phương Nguyên là Đạo Tử, cũng không gọi là Thần Tướng, mà dùng tiểu hữu để xưng hô.

Ở trong giới tu hành, hai chữ tiểu hữu mười phần tôn quý, cách gọi này dùng với người nhỏ, thường đại biểu cho người nói có tuổi tác lớn hơn so với đối phương không ít, nhưng lại gọi là hữu, thì đại biểu tuổi tác không tính là gì, ở trình độ nào đó hai người xem như ngang hàng.

Phương Nguyên thản nhiên thi lễ với Thiên Cơ tiên sinh, nói:

- Thoả mãn!

Thiên Cơ tiên sinh cười nói:

- Nếu đã thoả mãn, thì tranh thủ thời gian dẫn người trở về đi...

Lão nói xong cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua tứ phương, nói:

- Ở trước Bát Hoang thành bày ra trận thế lớn như vậy, quả thật có chút hơi quá, may mà vẫn có chút quy củ, ngươi dẫn những người này đi đi, ngươi cứ yên tâm, lão Bạch Bào đã sớm biết chuyện lão phu tới, có lẽ hắn cũng đang cố gắng làm xong chuyện lần này cần làm, trong hai ngày tới sẽ chạy về...

Phương Nguyên nghe những lời này, biết Thiên Cơ tiên sinh đang ngầm cho mình một cái cam đoan.

Thì trong lòng yên tâm, nói:

- Tuân mệnh!

Dứt lời lập tức đứng lên, đạp trên hư không, từng bước đi xuống Bát Hoang thành.

Dưới thành là dòng người cuồn cuộn, vô số ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên.

Có người vẻ mặt kích động, tất nhiên đó là những người tôn trọng Phương Nguyên, cố ý chạy đến đây lên tiếng ủng hộ hắn, Phương Nguyên ở trên Bát Hoang thành, mạnh mẽ ép người, đánh bại thái tử Cửu Trọng Thiên, nhốt vào trong ngục, cái kết quả này thật sự nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cũng khiến cho bọn họ thấy được Phương Nguyên thế mà còn mạnh mẽ đến trình độ này, mà hắn mạnh mẽ, liền đại biểu những người ủng hộ hắn thắng lợi!

... Thế mà thắng?

Những người như chúng ta, thế mà cũng có thể vật tay thắng người Cửu Trọng Thiên?

Một loại tâm tình rất khó hình dung xuất hiện.

Trước đó, coi như Phương Nguyên cũng là Đạo Tử Vong Tình đảo, so với thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất nhìn như không có gì khác biệt, nhưng chúng tu vẫn cảm thấy Phương Nguyên so với Lý Thái Nhất kém một chút, dù sao hắn cũng xuất thân từ hàn môn, dù sao hắn cũng là Đạo Tử nửa đường xuất hiện, mà hình như trở thành Đạo Tử, còn liên quan đến một cô gái nào đó, cho nên cùng là Đạo Tử thánh địa, nhưng vẫn thấp hơn một đầu so với người khác!

Có điều theo hắn mạnh mẽ bắt Lý Thái Nhất lại, thì loại tâm tính này đã không còn.

Ngược lại so với bọn họ, là một mảnh người tuyệt vọng.

Bọn họ nhìn Phương Nguyên, trong ánh mắt không dám có sự tức giận, mà chỉ có tuyệt vọng...

... Rõ ràng sự tình đã rất chắc chắn, tại sao lại thành dạng này?

Phương Nguyên ở dưới các loại ánh mắt, cám ơn chúng tu dưới thành, rồi dẫn đại quân Trấn Ma Quan phía dưới lên đường, đi về phương hướng Trấn Ma Quan, lúc này tâm tình của hắn đã bình tĩnh lại, biết sự tình đã thành công.

Sau khi cách xa Bát Hoang thành, lão chấp sự mới đi tới bên cạnh Phương Nguyên, thấp giọng nói:

- Đạo Tử...

Phương Nguyên biết lão muốn nói gì, nhân tiện nói:

- Những cái đinh ẩn nấp ở trong quan của chúng ta, có thể rút ra giết chết!

Lão chấp sự nhẹ gật đầu, cười khổ nói:

- Đoán chừng lần này toàn bộ Ma Biên đều ngập tràn đầu người!
Chương 1468 Đầu Người Cuồn Cuộn Và Người Có Thể Dùng (1)

- Người nào có tên thì đi ra!

Bên trong Bát Hoang thành, đám người Phương Nguyên đều đứng ở trên tường thành, sau lưng là tiên kỳ bay phần phật, một mảnh xác sơ tiêu điều!

Mà ở dưới tường thành, là chư vị Huyền Giáp trong Trấn Ma Quan, cùng tiên quân, phụ tá, các loại chấp sự, yên lặng chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên Trấn Ma Quan tụ tập người đủ như vậy, mọi người vẫn không biết tập hợp bọn họ lại với nhau là muốn làm gì, thế nhưng tâm tình lại rất tốt, sau khi nhìn thấy trận chiến giữa Phương Nguyên và Lý Thái Nhất ở trên Bát Hoang thành, thì đám giáp sĩ bên trong Trấn Ma Quan vốn vô cùng sùng kính đối với Phương Nguyên, càng thêm mở mày mở mặt, ánh mắt nhìn Phương Nguyên, giống như là nhìn một vị thần vậy.

Nhưng bây giờ ánh mắt và sắc mặt của Phương Nguyên và lão chấp sự lại có vẻ hơi ngưng trọng, lão chấp sự cầm một quyển trục trong tay, bước lên trước, ánh mắt quét qua những tiên quân phía dưới, sau đó bắt đầu đọc từng cái tên...

- Huyền Giáp Thần Tướng Phong Ly Trường...

- Đan khố chấp sự Mai Nguyệt Chân...

- Xích Giáp Thần Tướng Tiền Thông...

- Tiên quân thống lĩnh Nhạc Hoa...

"..."

"..."

Từng cái từng cái tên bị đọc ra, người được nhắc đến tự đi ra khỏi hàng, sắc mặt có chút mê mang nhìn đám người Phương Nguyên trên tường thành, không biết đang làm cái gì.

Nếu là muốn phong thưởng, thì gần đây bọn họ cũng không có lập được đại công gì, nếu muốn sắp xếp nhiệm vụ gì mà nói, thì cách chọn người có chức vụ và tu vi đều có chênh lệch cực lớn, không đúng tiêu chuẩn.

Nhưng bất kể là như thế nào, nếu tên đã bị gọi ra, thì cũng chỉ có thể đứng dậy, chờ người phía trên lên tiếng.

Lão chấp sự mặt không thay đổi đọc từng cái tên, trước trước sau sau, đọc gần trăm người, rốt cục chúng tiên quân phía dưới cũng bắt đầu ngửi được một loại khí cơ không tốt nào đó, nhất là một số người biết suy ngẫm, càng cảm nhận được một loại kinh sợ nào đó...

- Đạo Tử, tất cả đều ở đây...

Lão chấp sự đọc tên xong, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói.

Phương Nguyên lạnh nhạt nhìn sang, dường như cũng không nghĩ tới thế mà lại có nhiều người như vậy, sắc mặt có vẻ hơi âm trầm.

Hắn vốn muốn nói thứ gì, nhưng cuối cùng lại lười nói, chỉ vung tay áo:

- Chém hết!

- Xôn xao...

Một câu khơi dậy ngàn cơn sóng, tất cả mọi người đều bị choáng váng, khó có thể tin nhìn hắn, phía dưới nổi lên một mảnh nghị luận.

Vẻ mặt lão chấp sự không thay đổi nhìn qua những người này, lạnh lùng nói:

- Các ngươi âm thầm cấu kết với những người bên ngoài, bán hành tung của Thần Tướng, còn cần ta nói lại từng chuyện từng chuyện cho các ngươi nghe sao?

Vừa nói chuyện, vừa chỉ một người bưng chồng văn thư sau lưng, nói:

- Nếu các ngươi không phục, có thể cho các ngươi tự nhìn xem!

Hơn trăm người lập tức hoảng hồn.

Trong lòng có một cỗ tử ý bay lên, bao phủ trái tim.

- Chạy mau!

Có người nhìn thế cục xung quanh, thấy không ổn, liền nhảy ra ngoài, thi triển thần thông, cướp đường bỏ chạy.

Nhưng nếu như đã chuẩn bị nhổ những cái đinh này ra, thì làm sao lão chấp sự lại không làm tốt chuẩn bị, trong hư không xung quanh, đột nhiên xuất hiện vô số thân ảnh Thần Vệ khí cơ thâm trầm, từng người mặc giáp cầm mâu, đằng đằng sát khí, những người này chính là ba trăm Hải Thần vệ từ Vong Tình đảo theo tới, thấy những người chạy trốn bán sống bán chết kia, ba trăm người trầm mặc im lặng, cùng nhau ép lên, đao kiếm buông xuống.

- Phốc phốc phốc.

Máu tươi bắn tung toé, những người muốn chạy trốn, bị chém thành mấy khúc.

- Tôn thượng tha mạng... Tha mạng...

Những người còn lại nhìn thấy tràng cảnh này, lập tức bị doạ cho run lẩy bẩy, tất cả đều quỳ xuống cầu xin tha thứ.

- Hiện tại đã không còn cách nào tha mạng cho các ngươi...

Phương Nguyên bình tĩnh nhìn lướt qua hơn trăm người, nói:

- Từ lúc bắt đầu ta đã biết sự hiện hữu của các ngươi, chỉ là trước kia vì đại cục, phải dùng đến các ngươi, cho nên mới một mực giữ các ngươi lại, bây giờ đại cục đã xong, còn cần các ngươi làm gì?

Câu nói kia như dấu chấm hết cho số mạng của những người này.

Phương Nguyên nhìn từng gương mặt hoảng sợ mà tuyệt vọng, trong lòng cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Những người này đều là thám tử của các thế lực an bài vào Trấn Ma Quan, quan sát hắn.

Lúc trước đám người kia có thể nhân lúc hắn ở chỗ sâu trong Ma Uyên bố trí ám sát, chắn chắn không thoát khỏi quan hệ với bọn họ.

Nhớ lại, lúc trước hắn ở trên đường tiến tới Ma Biên, việc điều động nhân mã bên cạnh, sự thần dị của Bạch Miêu, thậm chí bình thường Vạn Long Hồn Châu để ở chỗ nào, đều bị những người ám sát biết rõ rõ ràng ràng, là có thể biết bọn họ tiết lộ bao nhiêu.

Mặc dù những chuyện bọn họ làm đều bị lão chấp sự để ý, càng có một ít là do hắn cố ý để lộ, nhưng gian tế chính là gian tế, bất kể bọn họ có thân phận như thế nào, tu vi như thế nào, vì lý gì, thì cũng phạm vào tội chết, bây giờ đại sự đã xong, tự nhiên không thể tiếp tục giữ bọn họ lại, mượn chuyện lần này nhổ hết đi, cũng xem như là bớt một việc...

Thế nhưng nếu nói trong lòng không có chút tiếc hận, thì là giả.

Nhất là khi nhìn Phong Ly Trường sắc mặt trắng bệch đứng ở trước những người này, Phương Nguyên càng có chút không nỡ.

Thực ra người này rất tài giỏi, bất kể là thực lực hay là thái độ làm việc, đều là nhân tuyển tốt nhất, hắn cũng là người thứ nhất được Phương Nguyên coi là tướng tài sau khi tới Trấn Ma Quan, người này đã sớm bị Cửu Trọng Thiên thu phục, tại thời điểm hắn xâm nhập Ma Biên điều tra, người này chính là người mang nhiều tin tức liên quan tới hắn nhất rải ra ngoài, cho dù không nỡ hơn nữa cũng phải giết...
Chương 1469 Đầu Người Cuồn Cuộn Và Người Có Thể Dùng (2)

- Giết bọn họ...

Sau khi nghe Phương Nguyên nói xong, qua hồi lâu, đột nhiên có người vung tay quát to.

Lần này người hô lên câu nói này, chính là tiên quân Trấn Ma Quan.

Theo một tiếng hét lớn này, trong nháy mắt trên dưới Trấn Ma Quan trở nên đằng đằng sát khí.

Bất kể là thời nào phản đồ luôn khiến cho người ta phẫn hận, nhất là khi những người này bán đứng Phương Nguyên, người mà bây giờ tướng sĩ Ma Biên tôn sùng nhất, trải qua trận chiến ở Bát Hoang thành, ngạo ý tướng sĩ Trấn Ma Quan càng phóng đại, thì làm sao có thể chấp nhận được những cái đinh này, nên lập tức xuất hiện vô số tiếng kêu đánh giết, đối với phản ứng này, Phương Nguyên cũng chỉ khoát tay áo, sau đó quay người lại.

Phía sau, vang lên vô số tiếng rú thảm và âm thanh chém đầu người xuống.

- Quả nhiên phải giết đến đầu người ngổn ngang...

Phương Nguyên âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Hiện tại đã trôi qua ba ngày kể từ khi hắn đánh bại thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất trên Bát Hoang thành, trước đó một ngày, rốt cục Bạch Bào Chiến Tiên cũng đã chạy về Bát Hoang thành, sau khi biết được sự tình hành thích lần này, thì lập tức nổi trận lôi đình, chẳng những không có nhìn trên mặt mũi Cửu Trọng Thiên thả thái tử điện hạ ra giống như một số người tưởng tượng, mà ngược lại còn sai người điều tra rõ...

Có lời đồn nói, xảy ra chuyện này là bởi vì có người dám tính kế hắn vào trong trận sát cục kia.

Mượn tin tức Hắc Ám Chi Chủ xuất hiện, dẫn hắn ra khỏi Bát Hoang thành, sau đó mới thuận lợi bày sát cục như vậy...

Có thái độ của Bạch Bào Chiến Tiên, lần điều tra này cực kỳ thuận lợi.

Không biết có bao nhiêu người bị Thần Vệ Bát Hoang thành bắt đi, cũng không biết có bao nhiêu người bị giết chết tại chỗ, lại càng không biết có bao nhiêu người, trực tiếp bị bắt, nhốt vào Ma Ngục, chỉ chờ đến lúc tiến vào nội địa Ma Biên tiêu diệt toàn bộ ma vật, làm đội tiên phong cảm tử...

Lần này Bạch Bào Chiến Tiên điều tra, so rất nhiều người tưởng tượng trước đó còn muốn gắt hơn.

Dưới tốc độ sấm rền gió cuốn, chỉ tốn mấy ngày thời gian, Ma Biên đã thay máu, bên trong Ma Ngục đã không thể nhốt thêm người.

Tự nhiên trong lúc đó cũng có rất nhiều trưởng lão có ý kiến khác biệt nhảy ra, nói cái gì mà "Lấy đại cục làm trọng, là lúc dùng người" Nhưng trước đây Bạch Bào Chiến Tiên không quản thế sự, chỉ để cho người bên cạnh đi xử lý, lại triển lộ thái độ cứng rắn của hắn, quát một tiếng "Cút" rung động cửu tiêu, làm cho đám thế gia vẫn ôm huyễn tưởng này, rốt cục lâm vào tuyệt vọng.

Lần này thật sự khác biệt với lần trước.

Trước kia chỉ cần bỏ ra một chút tài nguyên, là có thể đổi được một cơ hội lập công chuộc tội, nhưng lần này thật sự phải chết người!

Trong lúc nhất thời, Ma Biên có vô số đầu người rơi xuống đất.

Cao vị xuống ngựa, tiểu quỷ gặp nạn.

Ma Biên xuất hiện một loại biến hóa rõ ràng.

Một mặt lộ ra huyết khí trùng thiên, một mặt lại lộ ra sự thanh tĩnh trước nay chưa có...

Nghe nói, có người âm thầm thống kê qua, sự tình đã dính líu mấy ngàn người, đơn giản là không thể tưởng tượng.

- Ba ngàn người này đều có địa vị cao ở Ma Biên, tay cầm thực quyền, Ma Biên có thể vận chuyển như thường, đều là công lao của những người này, một câu của Bạch Bào Chiến Tiên, đã muốn giết tất cả bọn họ, như vậy là dự định để Ma Biên rơi vào trong tê liệt sao?

- Đúng đấy, hiện tại đã sắp tới lúc xuất binh vào Ma Uyên, tiêu diệt toàn bộ ma vật trong đó, chính là lúc dùng người, bỗng nhiên chặt một tay như thế, không biết giết chết bao nhiêu người có địa vị quan trọng, cũng không biết làm giá lạnh tâm bao nhiêu thế gia và đạo thống, nội bộ lục đục, chỉ sợ toàn bộ Ma Biên cũng có thể bị phân liệt, đến thời điểm tiêu diệt Ma Uyên, làm gì còn người có thể dùng?

Không biết có bao nhiêu người bị một màn này kinh động, liên tục nghị luận.

Sau khi làm chuyện này xong, Bạch Bào Chiến Tiên lại hạ một đạo tiên chiếu, triệu tập tu sĩ các nơi tới Ma Biên hiệu lực, trước kia tiên chiếu không có tác dụng quá lớn, dù sao tình huống Ma Biên ai cũng biết, đó là phải tùy thời chuẩn bị liều mạng cùng Hắc Ám Ma Vật, nguyện ý tới tự nhiên sẽ đến, không nguyện ý tới đây liều sống liều chết, thì có nói toạc trời bọn họ cũng sẽ không tới.

Nhưng khiến cho người ta không nghĩ tới chính là, lần này hiệu quả lại cực kỳ tốt.

- Tam Hùng Tát Man Đạo - U Châu, vì Ma Biên hiệu lực!

- Quần Đạo Tam Linh Sơn - Hải Châu, đặc biệt tới Ma Biên kiến công lập nghiệp!

- Ha ha, Mạnh Tiêu Dao ta tự tại cả đời, cũng đến Ma Biên, nhìn xem có thể lăn lộn làm một cái Thần Tướng hay không...

Trừ những người đó ra, cũng xuất hiện rất nhiều tán tu và đệ tử tiểu thế gia chuyên chạy đến Ma Biên gia nhập.

Theo bình thường mà nói, đại thế gia có chỗ khó của đại thế gia, tán tu cũng có bệnh của tán tu, nhưng cái rõ ràng nhất trong đó chính là, tất cả tán tu đều không nguyện ý chủ động đến Ma Biên hiệu lực, tình nguyện trốn ở trong núi sâu nào đó, thiếu khuyết tài nguyên thì đi ra làm một cái, cũng không muốn đến Ma Biên liều mạng, nhất là dưới tình huống đại kiếp càng ngày càng tới gần, thì càng không nguyện ý tới.

Nhưng lần này, những người tu vi hoặc cao hoặc thấp, dã tâm hoặc lớn hoặc nhỏ, lại đều từ trong động phủ của bọn họ đi ra.

Trong mấy ngày tin tức truyền ra, đã có mấy ngàn người tràn vào Ma Biên.

Mà những người này, còn đang liên tục tăng lên không ngừng...

Thế là, những người trước đó nghị luận rối rít kia đều ngậm miệng, mờ mịt nhìn xem thế cục.

Đâu có chuyện không có người để sử dụng chứ?
Chương 1470 Cũng Chính Là Cái Hóa Thần (1)

Theo vô số tán tu và tiểu môn phái tràn vào, nội tình Ma Biên một ngày lại hơn một ngày.

Thập đại thần quan, cũng theo kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên tiếp cận, mà trở nên sôi sục.

Ngược lại với những thứ này chính là Lý Thái Nhất vẫn đang bị nhốt ở bên trong Ma Ngục Bát Hoang thành, vì trận ám sát này mà có vô số người chết, nhưng trong đó không có hắn, hắn chỉ bị một mực giam trong Ma Ngục, thậm chí không bị thẩm vấn qua...

... Sau khi bị áp giải đi vào, hắn được cho vào một căn ngục đơn độc, thậm chí nơi này còn chuẩn bị thuốc trị thương cho hắn.

Dù sao, thân phận của hắn cũng có chút khác biệt.

Thế nhưng nhìn bộ dạng hắn, so với người nhận qua vô số cực hình càng thêm đau khổ hơn.

Trong mấy ngày thời gian ngắn ngủi, tóc hắn đã trắng xoá, khí cơ héo úa, nhìn giống như già đi hai mươi tuổi, nếu trước kia so sánh giữa hắn và cha hắn, hắn càng giống phụ thân hơn, thì hiện tại hắn và cha hắn đứng chung một chỗ, chỉ sợ sẽ bị người hiểu nhầm thành gia gia của mình, hiển nhiên hắn giống như một con rắn bị rút đi gân cốt...

Hiện tại đã trôi qua chừng bảy ngày thời gian.

Bên ngoài là một hồi chém giết gió tanh mưa máu, đầu người như núi, còn Lý Thái Nhất giống như bị người quên mất.

Cho dù là trong Ma Ngục, cũng không có người dám quấy rầy đến Lý Thái Nhất, gian lao tù này của hắn, cách xa những người khác, nên xung quanh lộ ra mười phần an tĩnh, nếu không phải có tiếng xích sắt va đập nhẹ nhàng, nơi này đơn giản là một phần mộ tĩnh mịch...

- Hoàng huynh, ngươi vẫn khỏe chứ?

Bỗng nhiên bên ngoài lao có một giọng nói vang lên, rất nhẹ, nhưng ở trong lao tù này, lại dị thường rõ ràng.

Lý Thái Nhất gục đầu xuống giống như là ngủ thiếp đi, đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn về phía bên ngoài lao, chỉ thấy đó là một cô gái mặc hồng y, bộ dạng trên dưới hai mươi tuổi, trong tay cô cầm một cái bao quần áo thật dài, dùng một tầng vải vàng bọc lấy.

Ánh mắt cô nhìn về Lý Thái Nhất có vẻ hơi phức tạp, qua rất lâu mới thở dài thật nhẹ.

Lý Thái Nhất quay đầu nhìn về phía cô, đột nhiên sắc mặt càng thêm tái nhợt.

- Hoàng huynh, phụ hoàng để muội tới đón huynh về!

Cô gái áo đỏ đứng ở phía ngoài lao ngục, bình tĩnh nhìn Lý Thái Nhất trong lao ngục.

Lý Thái Nhất dùng thời gian rất dài để hoạt động cả tâm tình, các loại vẻ mặt nổi giận, thất lạc, ngạo mạn không ngừng biến hóa trên mặt của hắn, cuối cùng hắn dùng thời gian rất lâu, mới khiến cho mình giữ vững loại bộ dạng ôn hòa mà bình tĩnh, nhìn có chút giống hắn trước kia, sau đó mới nhìn cô gái áo đỏ phía ngoài, thản nhiên nói:

- Tại sao muội lại tới, những người khác đâu?

Cô gái áo đỏ thấp giọng nói:

- Những người khác chờ huynh ở Hoàng Châu!

Bỗng nhiên sắc mặt Lý Thái Nhất có chút lạnh lùng chế giễu:

- Chờ xem trò cười của ta sao?

Cô gái áo đỏ không có trực tiếp trả lời, mà một lát sau mới nói:

- Hoàng huynh, huynh không nên xuất thế cùng một chỗ với hắn!

Trên khuôn mặt Lý Thái Nhất đã có chút tức giận, hắn giảm thấp thanh âm nói:

- Muội cũng dám châm chọc ta sao?

Cô gái áo đỏ lắc đầu, nói:

- Hoàng huynh, không phải muội đang châm chọc, muội thật sự cảm thấy huynh không nên hết lần này tới lần khác xuất thế cùng một chỗ với hắn, mặc dù chúng ta đều biết hắn không phải Đạo Tử được thánh địa chân chính bồi dưỡng ra được, nhưng hắn có thực lực, huống hồ hắn xuất thân hàn môn, vốn rất dễ dàng thu được thế nhân tán thành, huynh thắng hắn, chính là lấy mạnh hiếp yếu, thua là bị...

Câu nói kế tiếp cô không nói tiếp nữa, nhưng Lý Thái Nhất tự nhiên hiểu.

Thua sẽ như thế nào, còn có ai hiểu hơn so với chính hắn chứ?

- Thua... Muội cũng dám nói ta thua?

Vẻ tức giận trên mặt càng tăng lên, giọng nói cũng không thể cố gắng điều chỉnh ra bình thản, điềm nhiên được nữa:

- Muội cho rằng ta thua hắn sao? Ta thua là vì người sinh ra chúng ta, là ông ta đẩy ta lên con đường này...

- Một nghìn lăm trăm năm trước ta đã sớm chứng minh chính mình, đã chứng minh ta có tư cách trở thành truyền nhân Cửu Trọng Thiên, theo tổ huấn, ta nên được Cửu Trọng Thiên bồi dưỡng, thế nhưng một nghìn lăm trăm năm qua đi, muội xem ông ta đối xử với ta như thế nào?

- Sau khi tu luyện thành Tử Đan, tài nguyên tu hành của ta liền giống như các ngươi, chưa bao giờ nhiều hơn nửa phần, các ngươi có thể ra ngoài vớt vát chút gì đó, còn ta chỉ có thể trốn ở trong cung, dựa vào phần thưởng mỗi tháng, tinh tế tính toán từng chút để tu luyện...

- Ông ấy thân là cha của ta, cũng là sư tôn của ta, thế nhưng đã bao giờ ông ấy dạy qua ta chưa?

- Ví dụ như các ngươi chẳng hạn, lúc ông ta vui vẻ, sẽ cố gắng chỉ điểm cho các ngươi một chút về chuyện tu hành!

- Nhưng ta thì chưa từng có!

- Ta chỉ có thể tự mình tham khảo cổ điển, tự mình thôi diễn thần thông, ngay cả một ngàn năm trước, lúc ta lĩnh hội Cửu Ngũ Thiên Công, ông ấy cũng chưa từng chỉ điểm cho ta bất luận cái gì, ta dựa vào sự lĩnh ngộ của mình, từng bước một, lĩnh hội Cửu Ngũ Thiên Công đến ba thành!

- Ba thành đấy...

Sắc mặt Lý Thái Nhất vừa bi thương, vừa tức giận:

- Dưới tình huống ông ấy hoàn toàn không có dạy ta, ta đã tìm hiểu ba thành Cửu Ngũ Thiên Công, cũng đã có đầy đủ nội tình đi luyện hóa Tiên Nguyên, thế nhưng tại thời điểm này, Côn Lôn chi kiếp xuất hiện, hơn phân nửa Tiên Nguyên trong thế gian bị hủy... Nhưng ta biết, trong tay hắn vẫn còn Tiên Nguyên, ta cho rằng ông ấy sẽ ban cho ta, thế nhưng ông ấy không có!

- Ông ấy chỉ trơ mắt nhìn ta, vô duyên vô cớ làm hao mòn một ngàn năm thời gian!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom