• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1491-1495

Chương 1491 Xuất Chinh Ma Biên (1)

Nói xong lại cười cười:

- Về phần có thể đoạt được một đầu long hồn hay không, thì phải nhìn vào cô!

Đổng Tô Nhi nghe lời ấy, run lên hồi lâu, mới hiểu được Phương Nguyên đã thừa nhận cô là đệ tử của hắn.

Nội tâm cô run lên, nhẹ nhàng lạy ba lạy, trên mặt mang theo nước mắt, lại cười nói:

- Đệ tử nhớ kỹ... Sư tôn!

Từ khi Phương Nguyên làm bản đồ địa hình Ma Biên, dùng tiên chủng áp chế Hắc Ám ma tức, lại lấy ba mươi sáu đạo long hồn phân phát cho người có công trong đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, trước sau đã ba tháng thời gian, rốt cục Bát Hoang thành cũng làm xong chuẩn bị, sắp chính thức xuất binh!

Thập đại thần quan Ma Biên, Trấn Ma Quan, Vọng Minh Quan, Bích Thủy quan, Vĩnh Dạ quan, Phi Nham quan, Trấn U quan, Lang Hỏa quan, Hắc Sa quan, Hổ Cứ quan, Độc Phu quan, đều đã điểm xong đại quân, chuẩn bị tốt vật tư, tuỳ thời xuất chinh. Mà bất kể là các đạo Trận sư, Đan sư, Chú Khí sư, mưu sĩ các loại bên trong thần quan, hay là bên trong Bát Hoang thành, cũng đều chuẩn bị đi theo đại quân. Trừ cái đó ra, còn có một bộ phận người tụ tập ở Ma Biên, nhưng không có chính thức nằm ở trong quân mưu, về mặt thân phận xem như tán tu Ma Biên, cũng đang vung tay vung chân.

Các cửa hàng buôn bán do các đại thế gia, đạo thống khống chế, đi lại ở giữa Ma Biên và chư vực, buôn bán các loại vật liệu trân quý, cũng nhộn nhịp hẳn lên, nhao nhao ký hiệp nghị với thập đại thần quan, lôi kéo quan hệ, muốn ở trong sự kiện này phát tài!

Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ kém một đạo tiên chiếu của Bạch Bào Chiến Tiên.

Phương Nguyên đã sớm bàn bạc xong thời gian xuất binh, từ trên thành nhìn xuống, chỉ thấy ba mươi nghìn tiên quân tinh nhuệ bên trong Trấn Ma Quan, đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Phía sau là tiên quân, lớp thứ chính là thống lĩnh, Xích Giáp, phía trước nhất là ba mươi mốt vị Huyền Giáp hiện tại của Trấn Ma Quan, còn riêng hắn dẫn theo một trăm thân vệ, mặc giáp giơ cao thương, dạng chân cưỡi yêu, hung phong lẫm liệt.

Quan Ngạo, ba vị Tuyết Nguyên lão ma, Đổng Tô Nhi, cũng đều ở trong hàng ngũ Huyền Giáp.

Trấn Ma Quan vốn có hai mươi tám vị Huyền Giáp, nhưng sau khi Phương Nguyên đi tới Trấn Ma Quan, chém giết Phong Ly Trường và một vị Huyền Giáp đã từng biểu hiện mình biến mất ở trước mặt ngoại nhân ra, nên thiếu mất hai vị, nhưng thêm Quan Ngạo, ba vị Tuyết Nguyên lão ma và Đổng Tô Nhi, thì coi như là ba mươi mốt vị Huyền Giáp.

Trong khoảng thời gian này cũng có không ít, hoặc nói là rất nhiều cao thủ tìm tới Trấn Ma Quan, muốn hiệu lực dưới trướng Phương Nguyên, nhưng bất kể tu vi bọn họ như thế nào, cũng không thể thoáng một cái liền trở thành Huyền Giáp nắm quyền cao, cho nên những người này tạm thời đều nằm ngoài biên chế, trở thành một người không thua kém ba nghìn đại quân, chuẩn bị càn quét tất cả, rồi lại về bàn công lao.

Phương Nguyên đứng trên tường thành, bên tay trái hắn là lão chấp sự Nguyên Mạc Vong Tình đảo, bên tay phải là hai vị lão Trận sư Thiên Xu môn, sau lưng là Hậu Quỷ Nhi, sau nữa là ba trăm tên Hải Thần vệ Vong Tình đảo, người mặc áo xanh, tiên khí đung đưa.

- Hôm nay là lúc chúng ta vung kiếm chỉ Ma Uyên, lập công kiến nghiệp!

Phương Nguyên ở trên tường thành, chỉ về phía Ma Uyên, trầm giọng hét lớn, thanh âm cuồn cuộn.

- Kiếm chỉ Ma Uyên, lập công kiến nghiệp!

- Chém giết yêu ma, bảo vệ nhân gian!

"..."

"..."

Trong lúc nhất thời, đám tiên quân phía dưới hét lớn theo, nhiệt huyết sục sôi, thanh âm gần như chấn động Cửu Tiêu.

- Bành bành bành bành

Đột nhiên, phương bắc xa xôi, có tiếng trống nặng nề cuồn cuộn theo thương khung.

Tiếng trống kia chính là đến từ Bát Hoang thành, dùng Quỳ Ngưu Cổ truyền lại từ thời Thái Cổ đánh lên, cho dù cách xa nhau mười vạn dặm, tiếng trống này cũng có thể truyền khắp thập đại thần quan, tiếng trống trầm hồn, giống như đập vào phía trên lòng người, khiến tâm tình người ta, không khỏi theo tiếng trống dần dần tăng tốc mà nhanh chóng nhảy lên, một loại chiến ý huyền diệu nào đó ngang nhiên, bao phủ ở phía trên Trấn Ma Quan.

Phương Nguyên dùng tay nắm lan can, cũng đang lẳng lặng nghe tiếng trống kia.

Đợi tiếng trống thứ chín vang lên xong, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nắm chặt tay phải, quát:

- Xuất chinh!

- Xoạt!

Lão chấp sự Vong Tình đảo ở sau lưng hắn giương cao đại kỳ, mở rộng trên không trung, trên đó viết một chữ "Phương" cực lớn.

- Xuất chinh!

- Ha ha, đây chính là lúc kiến công lập nghiệp...

- Lão Miết Đầu, từ trước đến nay chúng ta không hợp nhau, lần này phải nhờ vào đó lập công lao sự nghiệp, phân ra cao thấp...

"..."

"..."

Một đám Huyền Giáp dưới thành tuân lệnh, lập tức đứng lên hét lớn, dẫn theo thân binh của mình, cùng một nghìn tiên quân dưới trướng, giơ cao đại kỳ, trùng trùng điệp điệp, như là hồng triều, từ các phía nam, tây, đông Trấn Ma Quan xông ra cửa lớn, chạy về phía Ma Biên.

Không chỉ là Trấn Ma Quan, ngay cả thập đại thần quan bây giờ, đều nghênh đón tình cảnh như vậy.

Đại quân mênh mông xông ra khỏi thần quan, tất cả đi thành một đường, hung phong vô lượng, ép sát về phía Ma Uyên.

Ba trăm nghìn tiên quân thập đại thần quan, giống như một cái bàn chải sắt, bắt đầu từ phòng tuyến thần quan, một đường càn quét về phía Ma Uyên.

Dưới sự thôi động của long hồn, công huân, ban thưởng, hoặc là luồng nhiệt huyết ở chỗ sâu nhất trong tâm, trong lòng ba trăm nghìn tiên quân thập đại thần quan Ma Biên, đều dấy lên sát ý mạnh mẽ, lập chí muốn chém giết sạch sẽ ma vật bên trong nội địa Ma Biên...

Mặc dù bình thường bọn họ đều trấn thủ Ma Biên, nhưng ở trình độ nào đó mà nói, vẫn chỉ là cố thủ, lấy bảo vệ thần quan làm chủ, coi như mỗi một lần xuất binh, đều đã sớm định rõ mục tiêu, sau khi chém giết sạch sẽ, lập tức trở về, chỉ có lần này là khác biệt.

Lần này bọn họ muốn đến nội địa Ma Biên, càn quét sạch sẽ, vô luận nơi đó tồn tại bao nhiêu ma vật, cũng không để lại một tên!

Trong ba ngàn năm Kiếp Nguyên, chiến dịch này chính là hành động lớn nhất Ma Biên!

Mà bọn họ cũng sẽ bởi vì trận chiến này, mà lưu danh sử sách.
Chương 1492 Xuất Chinh Ma Biên (2)

- Giết...

Trong ba trăm nghìn tiên quân, có ít nhất bảy thành đều đang vận chuyển Đại Viên Nhược Khuyết Trận, xoay tròn như cối xay, hung diễm ngập trời, mênh mông cuồn cuộn, càn quét về phía sương mù tối om, lưu lại một luồng khói bụi cuồn cuộn, sau đó nhanh chóng tan rã.

Trên đường đi, hình bóng lay động, giống như là nhổ cỏ tìm rắn, cũng không biết gặp bao nhiêu ma vật, có nhiều có ít, có mạnh có yếu, từ trong các khe rãnh, trên đỉnh núi, sườn đồi, giữa không trung, một đợt nối một đợt nhào xuống, gào thét dữ tợn, hung tàn ngang ngược, chỉ tiếc, ở dưới cỗ khí thế này một đi không trở lại, đều là như gà gỗ chó cảnh, không chịu nổi một kích, lập tức bị thôn phệ.

Sau mỗi một đội tiên quân, đều có một vị văn thư Bát Hoang thành đi theo, không làm gì khác, chỉ đi theo những tiên quân này, ghi chép lại những ma vật mà bọn họ chém giết, quét sạch sạch sẽ ở mỗi một khối địa vực, lưu lại để sau này tính toán công huân!

Dù sao lần này công huân cũng quá quan trọng.

Lúc này phía trên Bát Hoang thành, đã nổi lên một tấm Tử Bảng trống không.

Phía trên Tử Bảng, sẽ viết lên ba mươi sáu cái tên.

Ba mươi sáu cái tên này, sẽ biểu thị cho ba mươi sáu người đạt được long hồn, một bước lên trời!

- Trong trận chiến này, Ma Biên sẽ xuất hiện ba mươi sáu vị danh tướng, ba mươi sáu người này, chẳng những có thể lấy được vô tận công huân, thậm chí thần vật như long hồn, mà còn vang danh thiên hạ, có khả năng... Thanh danh của bọn họ, sẽ còn vượt qua thập đại Thần Tướng Ma Biên...

Có người thông minh đã sớm nghĩ đến chuyện này, kích động không thôi, sung sướng hét to.

Coi như thập đại Thần Tướng Ma Biên, cũng sẽ cách ít năm liền thay phiên một người mới, trong ba ngàn năm nay, trước sau cộng lại, tối thiểu cũng có mấy trăm người, nhưng kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này, chỉ có thể ngộ không thể cầu, từ nhất kiếp đến nay, chỉ có một lần như thế.

Cho nên, lần này cũng chú định ba mươi sáu vị danh tướng, sẽ vĩnh viễn được ghi chép ở phía trên bia công đức Ma Biên!

Chuyện này khiến cho sát khí chúng tiên quân tăng lên, lập xuống quyết tâm dương danh lập uy trước đó chưa từng có...

Tất cả đều giết đỏ cả mắt!

...

...

Có một vị tiên quân, tiến vào một mảnh địa vực tụ tập Hắc Ám Ma Vật, từng bước một giảo sát.

Thẳng đến khi giết sạch tất cả Ma Linh Ma Tướng, cuối cùng vây khốn một con Vương Ma bị đánh trọng thương lại, chỉ còn kém một kích cuối cùng, lúc này bên ngoài vòng vây, lại có một người khoác bạch giáp, trong tay cầm ngân thương, ở dưới bốn năm người hộ vệ, kích động đuổi đến, một bên chạy một bên kêu to:

- Thối lui, các ngươi thối lui hết đi, để cho ta tới...

- Bạch!

Những người khác thấy hắn, đều có chút kính sợ, một tiểu tướng Huyền Giáp không đáng chú ý, đột nhiên vọt tới, một đao chặt đầu Vương Ma xuống, xách ở trong tay, cười lạnh nói:

- Ngươi tính là cái gì, dựa vào cái gì phải nhường cho ngươi?

Ngân giáp tiểu tướng giận dữ, chỉ vào cái mũi của hắn quát mắng:

- Tiểu tạp chủng ngươi, dám đoạt công lao của ta?

Huyền Giáp tiểu tướng cười lạnh một tiếng, nói:

- Chư vị, bình thường hắn ức hiếp chúng ta cũng đủ rồi, hiện tại không giống trước đây, chúng ta nên thừa cơ mà lên, nếu không thừa dịp chiến trường hỗn loạn, chúng ta thịt mấy con chó săn như hắn?

Ánh mắt những người xung quanh trở nên lạnh lẽo thấu xương, doạ cho tên bạch giáp tướng quân đái trong quần.

...

...

Có một đám người, khổ khổ cực cực chém giết một con Ma Tướng, còn chưa kịp cắt lấy đầu nó vào tay, bên cạnh đã có một cái thân ảnh lén lút nhảy ra, tiến lên cắt đầu ma vật rồi trốn, trên đường đi cười ha ha:

- Kiếm lời, kiếm lời, đầu người là của ta...

Người bên cạnh đều giận dữ:

- Tôn lão cửu, cái tên khốn nạn nhà ngươi, trở về sẽ ngủ với vợ ngươi...

Thân ảnh kia một bên chạy một bên cười to:

- Đừng nói là vợ, ngay cả muội muội cũng tặng cho các ngươi...

...

...

Có hai vị mãnh tướng, cùng vọt tới chỗ một con ma vật, một người đẩy người kia một cái, hô:

- Đây là của ta...

Người kia đẩy ngược lại, hô:

- Dựa vào cái gì nói là của ngươi?

Càng tranh càng hăng, cuối cùng vọt tới trước mặt, binh binh bang bang đánh nhau, khiến con ma vật kia nhìn ngơ ngác.

...

...

Cũng có vài chi quân mã, chạy tới trước một mảnh sơn cốc tĩnh mịch, theo ghi chép bên trên bản đồ địa hình, thì trong vùng sơn cốc này, ẩn giấu vô số ma vật, vô cùng hung hiểm, nếu ở lúc bình thường, ai cũng không muốn là người thứ nhất đi vào mạo hiểm, nhưng bây giờ lại khác biệt, mấy vị Huyền Giáp dẫn đầu liếc nhau một cái, đột nhiên tranh nhau chen lấn đi vào trong sơn cốc, chạy nhanh đến mức giày cũng bị tụt mất một cái.

...

...

Còn có một đôi huynh đệ thất lạc đại quân trên chiến trường, hai người ở trên chiến trường mịt mờ hắc vụ, không biết vòng vo bao lâu, chợt phát hiện mình đã xông vào trong hang ổ một đám ma vật, hắc vụ nồng đậm bay tới bay lui, giống như tiến vào U Minh. Xung quanh có không biết bao nhiêu Ma Linh Ma Tướng, thậm chí còn có Vương Ma, trước trước sau sau không biết bao nhiêu tầng, nhìn chằm chằm vào họ.

Bỗng nhiên người đệ đệ vui mừng kêu lên:

- Đại ca, chúng ta kiếm lời rồi, thế mà đụng phải nhiều ma vật lạc đàn như vậy...

Người làm ca ca tỉnh táo hơn một chút, hoảng sợ quát tháo:

- Đừng nói to, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy đoạt mất đầu người thì làm sao bây giờ?
Chương 1493 Quả Nhiên Vẫn Phải Rút Kiếm (1)

Mấy ngàn năm qua, Ma Biên chưa bao giờ trải qua chiến trận lớn như vậy.

Cũng chưa từng xuất hiện qua bầu không khí điên cuồng, hoặc là nói chiến ý ngất trời như vậy...

... Tất cả mọi người đều giết đến điên rồi!

Từ xưa cho tới nay, ma vật đều là ngôn từ sợ hãi, nhưng bây giờ lại thành bánh trái thơm ngon mê người...

Lúc này Phương Nguyên ở trên chiến trường cũng rất vừa lòng.

Hắn không có đi lên chiến trường tranh công, mà ngồi trên một đóa thanh vân, bay giữa không trung, bên cạnh hắn là hai vị lão Trận sư Thiên Xu môn và Hậu Quỷ Nhi ngồi xếp bằng, còn ở phía dưới là ba mươi mốt vị Huyền Giáp, Thần Tướng Trấn Ma Quan hắn suất lĩnh đại quân.

Hắn cứ như vậy nhìn mảnh chiến trường này, giống như là nhìn một bức tranh ầm ầm sóng dậy, trong tâm cũng vô cùng xúc động, nhưng vẫn nhịn xuống xúc động tự mình đi giết địch, chỉ ngẫu nhiên thấy có người gặp nạn, mới ứng cứu một chút, còn lại là quan sát.

Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu lúc này hắn tự mình ra tay, thủ hạ Huyền Giáp sẽ sinh ra oán niệm.

- Phương tiểu ca muốn ta tiến vào ba mươi sáu vị trí đứng đầu, nhưng không nói cụ thể là bao nhiêu, vậy khẳng định là đệ nhất rồi?

Quan Ngạo suất lĩnh đại quân ngàn người, đằng đằng sát khí, quét ngang chiến trường, bất kể trước mắt xuất hiện ma vật gì, đều không nói hai lời một đao chém qua, trên người hắn khoác trọng giáp, đao thế vô địch, cho dù là Vương Ma hiếm thấy xuất hiện, cũng bị hắn dùng một đao chém giết, càng quan trọng hơn là, dường như hắn vĩnh viễn không biết mỏi mệt, thể lực dư thừa dọa người...

Người kiểu này đặt ở trên chiến trường, so với bất kỳ một cái Chí Tôn Nguyên Anh nào đều đáng sợ hơn.

- Grào...

Bên cạnh hắn chính là Toan Nghê trung thành tuyệt đối, đầu nó đội một cái mũ giáp nhìn như nồi sắt, trên mũ giáp còn có một cái mũi thương giống như độc giác, người thì khoác huyền giáp màu đen, cái này là do ba vị Tuyết Nguyên lão ma vì muốn vuốt mông nó đặc biệt chế tạo riêng cho nó, bây giờ cũng đằng đằng sát khí, ra sức trước nay chưa từng có, đánh bay một con lại một con ma vật.

Dù sao nó cũng có hi vọng giành được long hồn...

Còn ba vị Tuyết Nguyên lão ma, thì đều đeo mặt nạ Ma Thần, nhưng thời gian lĩnh hội rất ít, không cách nào xông vào bên trong chiến trường chém giết giống như Quan Ngạo, nên thành thành thật thật ngốc ở trong đại quân, nhưng ba vị lão ma này cũng cực kỳ thông minh, họ không có cách nào phát huy ra tất cả thực lực Ma Thần trong mặt nạ, nhưng lại mở ra lối đi riêng, phát huy ra công dụng khác của mặt nạ Ma Thần.

Nghiêm lão ma đeo mặt nạ Độc Giác Quỷ Vương, chém giết phía trước, thế không thể cản, mặc dù bây giờ hắn vẫn chỉ là cảnh giới Kim Đan, nhưng tối thiểu cũng một mình gánh vác một phương, không thua các Huyền Giáp khác, như vậy cũng không tính làm hỏng danh vọng của Phương Nguyên, Bách Tri Tẩu đeo mặt nạ Tam Đầu Ma Thần, thì ở giữa đại quân, ba cái đầu bay lên giữa không trung, quan sát tả hữu, điều tiết khống chế đại trận biến hóa, tinh tế không bỏ sót.

Còn Phi Quỷ Nhi đeo mặt nạ Bách Mục Ma Thần thì càng đắc ý, như ẩn như hiện ở bên trong chiến trường, lúc nào cũng mang tình huống chiến trận mới nhất ở xung quanh trở về, mặc dù hắn không có nhiều ghi chép trực tiếp giết địch, nhưng lại là người lập được công huân lớn nhất trong ba người.

Lúc này Đổng Tô Nhi càng khác biệt so với những người khác, cô không hiểu cách dụng binh, nên không dẫn xuất binh lính, cô chỉ mặc một thân giáp đỏ, chém giết ở phía trước đại quân, bởi vì cô chém giết quá nhanh, nên có không biết bao nhiêu lần bị ma vật bao phủ, có điều bất kể có bao nhiêu hung hiểm, cô đều an an ổn ổn chém giết đi ra, khiến những người khác nhìn xong choáng váng.

- Người này, không sợ chết sao?

- ... Không đúng, phải nói cô ta đơn giản là không chết?

Tên tuổi "Bất Tử Thần Tướng" cũng dần dần truyền đi bên trong đại quân.

Có một chuyện người bên ngoài không biết chính là, chỗ sâu trong thức hải cô có một sợi ma niệm đang run lẩy bẩy, vô cùng lo lắng:

- Sẽ chết, sẽ chết, thời điểm bản nguyên của ta tiêu hao sạch sẽ hai người chúng ta đều sẽ chết, có thể kiềm chế lại một chút hay không...

...

...

- Đạo Tử, thế cục hôm nay rất tốt, cứ cố gắng như vậy Ma Biên sẽ bình định!

Lão chấp sự Vong Tình đảo bên cạnh Phương Nguyên cũng không có ra tay, mà canh giữ ở bên cạnh hắn, giúp hắn chú ý chiến trường, dù sao ông ta cũng là người lão luyện thành thục, quen quản lý các loại sự tình, so với người mới như Phương Nguyên thì xử lý những chuyện này càng vững hơn nhiều.

- Nếu là như vậy, tự nhiên là tốt!

Phương Nguyên nhìn xuống chiến trường, quan sát biểu hiện của tất cả các loại tướng sĩ Huyền Giáp Trấn Ma Quan vào trong mắt, dường như rất hài lòng, nhưng trên khuôn mặt hắn, vẫn có một vòng nặng nề không giải được, Kim Tướng Lôi Linh đặt ở bên cạnh, khiến cho hắn có thể tiện tay lấy ra chuôi tà kiếm này bất cứ lúc nào, Bạch Miêu cũng ngủ gật ở trên bả vai hắn, có thể giúp hắn tùy ý tiến đến bất kỳ chỗ nào trên chiến trường.

Lão chấp sự hơi ngưng mi:

- Đạo Tử đang lo lắng cái gì?

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:

- Tiêu diệt toàn bộ ma vật Ma Biên, khiến cho Ma Biên có thể nghênh đón hai mươi năm an tĩnh chân chính, nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị đón đại kiếp, tự nhiên là chuyện tốt, nhưng chưa hẳn là cục diện mà sinh linh khắp thiên hạ đều vui lòng nhìn thấy, cho nên trận này vừa bắt đầu, cũng dễ làm ra nhiễu loạn hơn so với tất cả mọi người chúng ta tưởng tượng...

Lão chấp sự hơi kinh hãi, giống như hiểu ra cái gì:

- Đạo Tử lo lắng nhiễu loạn là?
Chương 1494 Quả Nhiên Vẫn Phải Rút Kiếm (2)

Phương Nguyên nói:

- Những thế gia kia vừa mới bị thiệt lớn, trong lòng không có oán niệm sao?

Lão chấp sự giận dữ:

- Chẳng lẽ đến lúc này bọn chúng còn dám?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Có rất nhiều chuyện không để cho ngươi bắt được nhược điểm, sẽ luôn làm người ta ghét!

Lão chấp sự nhíu mày, trầm mặc không nói

Phương Nguyên lại nói:

- Có thể nói đây là trận chiến ác liệt nhất Ma Biên ba ngàn năm nay, đều có lợi đối với người khắp thiên hạ, nhưng dù sao vẫn có người không nghĩ như vậy, vị Hắc Ám Chi Chủ giấu ở trong bóng tối kia, sẽ vui lòng nhìn thấy việc này sao?

Ánh mắt Lão chấp sự ngưng lại, sắc mặt càng trầm xuống.

Phương Nguyên tiếp tục nói:

- Sự tình Yêu Vực phản loạn, Tiên Minh vẫn chưa có giải quyết?

Lão chấp sự trầm giọng nói:

- Ý của Đạo Tử là?

Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, nói:

- Ta không hy vọng có người quấy rối, cho nên ta sẽ một mực trông coi ở phía trên chiến trường này!

Tay của hắn đặt ở trên lưng con cóc, tùy thời có thể rút ra thanh tà kiếm kia.

...

...

Tất nhiên trên chiến trường đang rất tốt đẹp.

Dưới tình huống thập đại thần quan, ba trăm nghìn tiên quân làm đủ chuẩn bị, ma vật bên trong nội địa Ma Uyên, liền trở thành con mồi tán loạn, chỉ cần đại quân thận trọng từng bước, đẩy lên biên giới Ma Uyên, sẽ không khó dọn dẹp sạch sẽ những ma vật này.

Nhưng cho dù là như vậy, dưới nhiệt huyết sục sôi, vẫn có rất nhiều đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Có người trong đại quân, bất mãn lần này hành động tiêu diệt toàn bộ này, đang trì hoãn việc áp giải tài nguyên.

Có người cấu kết văn thư, đang mạo hiểm lĩnh quân công.

Có người sau khi đến địa vực hung hiểm, liền án binh bất động, tiêu hao thực lực người cạnh tranh...

Có người thấy chết không cứu, thậm chí đào hố bố trí mai phục...

- A, dù sao Đạo Tử Vong Tình đảo kia cũng chỉ tranh thanh danh, lại là địch với thế gia chúng ta, vậy chúng ta liều sống liều chết để được cái gì? Những hàn môn tán tu chiếm đại công huân, là có thể đạt được long hồn, còn chúng ta đánh bạc bằng tính mệnh, cũng chỉ vớt vát được chút thanh danh mà thôi, cho nên, sự tình liều mạng liền để bọn họ làm đi, chúng ta cứ canh giữ ở hậu phương, thì có thể như thế nào?

- Đúng đấy, cũng không phải chúng ta không phụng mệnh, mà chỉ là không tranh, ai có thể nói chúng ta cái gì?

Có chút con cháu thế gia, ở trong sự kiện ám sát trước đó, bị chém thuộc hạ, trong lòng sinh oán trách, tạo lên một mảnh lời đồn.

Những lời đồn này, tựa như tổ kiến, nhìn không đáng chú ý, nhưng lại ẩn dấu nguy cơ vỡ đê...

...

...

- Liền ở chỗ này, thiết hạ Âm Phong Thất Tuyệt đại trận...

Mà ở chỗ sâu trong Ma Uyên, nơi đại quân chưa đuổi đến, có một ít tu sĩ thần bí xuất hiện bên cạnh một hẻm núi khổng lồ, thấp giọng bố trí:

- Nơi đây chính là con đường tam quan tướng sĩ phải đi qua, chỉ cần vây bọn họ ở nơi này, sau đó lấy đại trận dẫn động Hắc Ám ma tức bên trong Ma Uyên rót đến nơi đây, như vậy mặc cho hắn là tiên quân Huyền Giáp, một người cũng đừng hòng sống sót từ nơi này rời đi!

Người bố trí, ánh mắt lạnh lùng âm trầm:

- Ngoài trận này ra, lại đi bố trí mấy cái nữa, móc hết ma tức Ma Uyên ra, bảo đảm ba trăm nghìn đại quân của hắn sẽ chôn vùi một nửa, ha ha, bọn chúng muốn lập xuống bất thế đại công, sợ là phải chết sạch trước...

...

...

Tên cầm đầu một cánh tiên quân đang mạnh mẽ tiến lên khác, cười lạnh:

- Mặc dù chúng ta và vài chi tiên quân khác đã thương lượng, cùng nhau chạy tới Tuyệt Phong khẩu, mang chỗ tụ tập nhiều ma vật nhất, thậm chí còn có bảy, tám con Vương Ma dọn dẹp sạch sẽ, nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta phải phối hợp với bọn họ để giành cái đại công này? Ha ha, truyền lệnh xuống, nói xung quanh hung hiểm, cần từng bước một tiến lên, những người kia đến thì cứ để bọn họ chờ ở Tuyệt Phong khẩu, hoặc là bọn họ một mực chờ ở nơi đó, không công lãng phí thời gian, hoặc là bọn họ mạo muội tiến vào, cùng ma vật giết tới lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ việc đi qua nhặt công lao là tốt nhất!

...

...

Càng khiến cho người ta kinh sợ là hiện tại vạn dặm vân khí phía tây Ma Biên, thấy ẩn hiện vô số yêu khí.

Yêu khí này cuồn cuộn mà đến, ẩn chứa áp lực cực lớn.

- Tôn chủ, thật muốn tiến công Ma Biên sao?

Bên trong vân khí, có một cái thanh âm hơi hoảng sợ vang lên, hỏi thăm.

Trả lời hắn, là một lão giả sát khí nặng nề:

- Không phải chúng ta nhất định phải tiến công Ma Biên, mà là không tiến công không được, tám đại yêu mạch chúng ta, đều không để ý mặt mũi Tiên Minh, nhưng e ngại đại kiếp sắp tới, nên bọn họ cũng không dám đối địch với chúng ta, nhưng nếu bọn họ thật sự tiêu diệt toàn bộ ma vật Ma Biên thì sao? Đến lúc đó, ba trăm nghìn tiên quân Ma Biên, sẽ không còn áp lực, chỉ cần một cái ý niệm của Bạch Bào Chiến Tiên, quay lại, kiếm chỉ Yêu Vực, thì ngàn vạn Tinh Linh tám đại yêu mạch chúng ta, còn có nửa điểm sinh cơ sao?
Chương 1495 Không Có Cơ Hội Rút Kiếm (1)

Xung quanh vang lên một mảnh thanh âm kinh hoảng:

- Vậy chúng ta...

- Chúng ta lên đi!

Giọng nói của lão giả kia, lộ ra vẻ không thể hoài nghi, lạnh lùng quát:

- Đại quân áp sát biên giới, bất kể như thế nào, cũng phải làm cho Bạch Bào Chiến Tiên từ bỏ đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, chỉ khi những ma vật kia tiếp tục tồn tại, Yêu Vực chúng ta mới có thể an toàn giống như trước!

...

...

Thời điểm vô số sự tình bí ẩn hoặc rõ ràng xung quanh xuất hiện, bụng Kim Tướng Cáp Mô bên người Phương Nguyên, chợt có tiếng kiếm minh vang lên.

Âm thanh kia giống như là âm thanh kiếm đói khát, muốn uống máu người.

Phương Nguyên để chén trà trong tay xuống, thấp giọng nói:

- Quả nhiên vẫn phải rút kiếm!

Phương Nguyên đã sớm biết đại kế tiêu diệt toàn bộ lần này, sẽ không quá thuận lợi, cũng đã làm xong chuẩn bị phải xuất kiếm.

Nhưng ngồi ngay ngắn ở trong quân, nghe tất cả thám tử Vong Tình đảo được rải đi ra, mang về một đạo tin tức hoặc chân thực, hoặc chỉ là manh mối, thì trong lòng Phương Nguyên vẫn có vẻ hơi nặng nề, hắn đã quyết ý muốn giết người, muốn bảo đảm cái đại kế này thuận lợi tiến hành tiếp.

Nhưng hắn cũng không biết mình có thể làm được bao nhiêu...

Bởi vì, loại sự tình này nhiều lắm.

Thứ hắn biết, cũng chỉ là một phần trong đó mà thôi, không biết có tất cả bao nhiêu?

Cho dù hắn có thể giết người, cũng chỉ giết được một bộ phận mà thôi, còn có bao nhiêu người giết không bao giờ hết?

Ma Biên quá lớn, Hắc Ám Ma Vật lại quá nhiều, cho dù là ba trăm nghìn tiên quân Ma Biên cùng nhau xuất động, muốn chém giết tất cả Hắc Ám Ma Vật, quét sạch toàn bộ Ma Biên, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, trước trước sau sau, xuất binh đóng quân, ghi chép công huân, tối thiểu cũng cần thời gian ba tháng, bởi vì công huân lần này thực sự mê người, cho nên sai lầm là chuyện rất bình thường...

Nếu như lần đại sự này thành, cũng ảnh hưởng quá lớn đối với thế cục thiên hạ, cho nên càng có thể dẫn xuất ra rất nhiều nhân vật lợi hại!

Chỉ có thể làm xong một bước, tính một bước!

Phương Nguyên đối với chuyện này nghĩ rất đơn giản, hắn không muốn có bất kỳ người nào phá hủy lần cơ hội này!

Nếu không thừa dịp cơ hội lần này, quét sạch Ma Biên, ai biết hai mươi năm sau, có còn cơ hội như thế hay không?

Trong lòng Phương Nguyên có lửa giận, cũng có sát khí!

Ai cũng không thể hủy đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này...

Chỉ có điều, tại thời điểm sát khí Phương Nguyên góp nhặt tới mức cực hạn, chuẩn bị rút kiếm, thì lại có chút tin tức mới tới.

...

...

- Thành chủ, quả nhiên không thể thiếu những yêu ma quỷ quái đó...

Cách đây không lâu, Ma Biên chính là địa phương nằm giữa toàn bộ chiến trường.

Thống soái Ma Biên Bạch Bào Chiến Tiên Nhậm Long Đảm, thành chủ Bát Hoang thành, đang ngồi ở trên một đỉnh núi, quan sát toàn bộ chiến trường, bên cạnh hắn, là đám người Cổ Thiết trưởng lão, xung quanh bọn họ dựng lên tám mặt Vạn Lý Lưu Quang Kính, mỗi một mặt Vạn Lý Lưu Quang Kính, đều có trưởng lão tu vi cao thâm tự mình nắm giữ, thông qua Lưu Quang Kính, nắm rõ thế cục cái chiến trường này trong lòng.

Trong gương, lóe lên một màn lại một màn anh dũng giết địch.

Cùng lúc đó, cũng lóe lên một chút người rõ ràng sợ chiến không tiến, mưu đoạt quân công, di vụ quân cơ...

Cổ Thiết trưởng lão đứng sau lưng Bát Hoang thành chủ, quát lạnh:

- Đại kế xuất chinh lần này quan trọng như nào, không nói từ Kiếp Nguyên đến nay, cho dù hướng về trước nữa, Hắc Ám Ma Vật trong Ma Biên cũng không có bị dọn dẹp sạch sẽ qua lần nào, hiện tại chỉ mong lần đại quân càn quét này, đổi được hai mươi năm thanh tĩnh cho Ma Biên, vậy mà những người này còn không chịu hảo hảo làm việc, làm ra những chuyện chó mèo kia..."

- Trong dự liệu!

Bạch Bào Chiến Tiên nghe Cổ Thiết trưởng lão nói xong, trả lời vô cùng đơn giản, rồi trầm giọng hét lớn:

- Phi Cầm!

- Có đệ tử!

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng, thân thể như ngọc, bên cạnh Bạch Bào Chiến Tiên quay lại, cung kính hành lễ.

- Thời điểm đặc biệt, nên làm chuyện đặc biệt!

Bạch Bào Chiến Tiên trầm giọng quát:

- Ngươi thi triển Vạn Hóa Thần Quyết, thay ta đi tuần tra Ma Biên, nếu có chuyện bẩn thỉu, từ Thần Tướng, đến thế gia, tất cả đều một kiếm chém, dùng đầu những người này nói cho bọn họ biết, chuyện tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, ai cũng không thể lãnh đạm...

Người đàn ông trẻ tuổi kia, cũng là đồ đệ đứng đầu của Bạch Bào Chiến Tiên, cung kính tuân mệnh:

- Đệ tử đã hiểu!

Nhận quân lệnh xong, người này liền nhẹ nhàng đi xuống phía dưới, hai tay đan trước người thi triển một cái pháp quyết, sau một lát thân hình của hắn, bắt đầu trở nên mơ hồ, một bóng người, phân ra hai, hai lại phân thành bốn, bốn lại phân thành tám... Đợi đến lúc từ trên núi đi xuống, đã phân hóa ra chừng mấy trăm người, mỗi người đều dẫn theo mười tiên quân, bay thẳng vào các nơi.

Không lâu sau đó, đồ đệ Dao Phi Cầm của Bạch Bào Chiến Tiên, hóa thân ngàn vạn, hiện thân ở các nơi trên chiến trường.

Trong tay cầm pháp kiếm, chém xuống vô số đầu người, thay thầy đốc chiến!

...

...

Ở một nơi khác, trên núi nhỏ phía sau chiến trường Ma Biên, bên cạnh Hạ gia tử Trung Châu, tụ tập hơn mười vị con cháu thế gia, thờ ơ lạnh nhạt quan sát chiến trường, mặc cho phía trước thỉnh thoảng truyền đến tin tức chiến sự căng thẳng, vẫn án binh bất động, bên cạnh hắn có vô số mưu sĩ, giúp hắn phân tích chiếu lệnh trong quân và tình báo, cũng nghiên cứu sơ hở và chỗ trống trong mỗi một đạo chiếu lệnh.

Cho nên tới hôm nay, hắn vẫn chưa từng xuất binh, chỉ phụng mệnh mà đi, chậm chạp di chuyển.

Nhưng nếu sau đó có người hỏi, hắn sẽ hót như khướu, tuyệt không một ai có thể tìm ra chỗ hắn trái lệnh.

Nhưng thời điểm vị đại thiếu Hạ gia này và hơn mười vị hảo hữu uống mấy trăm vò rượu, đột nhiên giữa không trung trên đỉnh núi, xuất hiện một mảnh kim vân, trên mây là một cô gái mặc áo bào đỏ và một người mặc áo lam Âm Thị, đại công tử Hạ gia thấy hai người này, lập tức bị doạ cho tỉnh rượu hơn phân nửa, vội vàng nghênh đi ra, quỳ trên mặt đất bất động.

- Lập tức thu cái bộ dạng bại hoạ này lại, xuất binh đi!

Người mặc áo bào đỏ là Hồng Tích công chúa Cửu Trọng Thiên, cô chán ghét nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Nếu không ngươi sẽ chết ở chỗ này!

Đại thiếu Hạ gia lấy làm kinh hãi, nói:

- Thế nhưng ta...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom