-
Chương 1511-1515
Chương 1511 Treo Ấn Mà Đi, Nhìn Xem Yêu Vực (1)
Có tâm muốn đi Yêu Vực một lần, không nghĩ tới bị Tiên Minh cự tuyệt.
Phương Nguyên vẫn rất bình tĩnh, sau khi từ Bát Hoang thành trở về, liền để lão chấp sự tìm tới vô số điển tịch có liên quan tới Yêu Vực, nghiêm túc nhìn qua mấy lần, lão chấp sự cũng đoán được ý nghĩ của Phương Nguyên, mặc dù vẫn mang điển tịch tới theo như lời dặn, nhưng cũng âm thầm khuyên hắn mấy lần, biết Đạo Tử có tâm hiệu lực, nhưng bất kể từ góc độ Tiên Minh, góc độ Ma Biên, thậm chí là góc độ Vong Tình đảo, thì bây giờ hắn cũng không thích hợp tham dự việc này, dù sao hắn cũng là nhân vật ngồi ở vị trí cao, hết sức quan trọng, làm sao có thể đi làm việc nguy hiểm bực này?
Lời này của lão rất có đạo lý, Phương Nguyên cũng nhận lời, lúc này lão chấp sự mới yên tâm, đi làm việc khác, mặc dù bây giờ ma vật gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng việc Ma Biên cần phải làm còn rất nhiều, luyện binh, tuần tra, phối hợp trồng xuống tiên chủng vân...vân.
Lão chấp sự cho rằng Đạo Tử nhà mình vừa mới làm xong một chuyện lớn, dương danh thiên hạ, phải nghỉ ngơi mấy ngày, uống trà đọc sách gì đó, chờ đến thời điểm tứ đại bí cảnh mở ra, đi đoạt một phần tạo hóa thuộc về mình, kể từ đó, bất kể là con đường tu hành của Phương Nguyên, hay là chuyện lão tổ tông Vong Tình đảo tha thiết dặn dò, cũng đều là chuyện tốt.
Nhưng không nghĩ tới, qua không đến nửa tháng, trong một ngày lão xử lý xong công việc, đi thỉnh an Phương Nguyên theo thường lệ, thì chợt phát hiện ra không thấy Phương Nguyên, đại điện trống rỗng, chỉ có một cái quân ấn treo ở trên minh đường !
Lão chấp sự ngây dại, qua rất lâu mới hiểu được:
- Trốn sao?
- Vậy mà Đạo Tử nhà mình lại trốn?
"..."
"..."
Đến giờ lão mới hiểu được, hoá ra Phương Nguyên không có từ bỏ suy nghĩ đi Yêu Vực, hắn biết với thân phận hiện tại, bất kể là Vong Tình đảo hay là Bát Hoang thành, cũng sẽ không cho phép hắn đi Yêu Vực mạo hiểm, vậy là hắn dứt khoát không nói cho ai biết, treo ấn ở một bên, rời đi.
Dưới sự kinh hãi, lão chấp sự đành phải một bên gửi thư cho Vong Tình đảo, một bên đến Bát Hoang thành bẩm báo.
- Treo ấn đi rồi?
Cổ Thiết trưởng lão nghe được tin này, cũng rất kinh hãi:
- Đi nơi nào?
Lão chấp sự lo lắng:
- Ta lo lắng hắn đi đến Yêu Vực!
- Quả thực là liều lĩnh!
Cổ Thiết trưởng lão trở nên nghiêm túc:
- Hắn có thân phận gì, Đạo Tử Vong Tình đảo, thủ tướng thần quan, lại đang lập xuống đại công cho Ma Biên, hết sức quan trọng, càng là nửa bước Hóa Thần, thiên kiêu Nhân tộc bực này nếu rơi vào trong tay mấy lão quái Yêu Vực kia, thì làm sao có thể tuỳ tiện trở về, quá liều lĩnh, người như hắn sao có thể làm chuyện này, thật sự cho rằng Yêu Vực là nơi dễ đến như vậy sao?
- Coi như tu sĩ Hóa Thần, cũng không dám tuỳ tiện ra vào Yêu Vực!
- Nếu hắn gặp nguy hiểm trên địa bàn những lão yêu ma kia, ngay cả Thánh Nhân không kịp thời cứu!
"..."
"..."
Hai người thương lượng, trước tiên chỉ có thể tạm thời đè tin tức Phương Nguyên rời khỏi Ma Biên xuống, tránh cho càng nhiều người đoán được hướng đi của hắn, cùng lúc đó, nhanh chóng cử ra không biết bao nhiêu tai mắt, thám tử, tranh thủ thời gian tìm ra Phương Nguyên, khuyên hắn trở về, nếu không, bất kể là bản thân hắn xảy ra chuyện, hay là tạo thành ảnh hưởng đối với đại kế đàm phán của Tiên Minh, cũng là kết quả không thể tiếp nhận!
...
...
Thời điểm trên dưới Trấn Ma Quan náo loạn, Phương Nguyên đã mang theo Bạch Miêu, vượt qua Đãng U sơn cực đông của Ma Biên, một bộ áo xanh, từ từ đi lại trên đại địa hoang vu, bóng dáng bị trời chiều sau lưng kéo ra rất dài.
- Trước trước sau sau đánh ra nhiều quan hệ với Yêu Vực như vậy, dù sao cũng nên đi xem một chút nó là cái dạng gì, đúng không?
Phương Nguyên cảm thấy mình treo ấn mà đi rất đúng, nên nói với Bạch Miêu đang ngồi xổm ở trên bả vai mình.
- Meo?
Bạch Miêu híp mắt, hờ hững kêu lên một tiếng.
Ở cùng với Bạch Miêu thời gian dài, mặc dù con Bạch Miêu này không biết nói chuyện, cũng vô pháp lấy thần thức giao lưu với người... hoặc là nói lười nhác giao lưu với người... Nhưng Phương Nguyên vẫn có thể hiểu ý tứ của nó, lắc đầu, nói:
- Ta cũng không có mục đích gì cụ thể, nhưng nhất định phải tới nhìn một chút, có thể giúp đỡ Tiên Minh, liền giúp một tay, không thể giúp, cũng muốn chém mấy con yêu ma!
Hắn ngừng lại một chút, cười nói:
- Quan trọng nhất, chính là chém mấy con yêu ma!
Lúc này Bạch Miêu không trả lời, chỉ co lại thành một quả bóng tuyết, mặt biểu lộ "ngươi vui là được".
Phương Nguyên không nói thêm gì nữa, bước nhanh hơn.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, một bước nhanh này, khiến thân hình trở nên mơ hồ.
Mấy giây sau trước người hắn giống như xuất hiện một cái cửa nhìn không rõ, sau đó thân hình trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
...
...
Yêu Vực nằm ở giữa Cửu Châu và Ma Biên, chính là một mảnh hoang vực rậm rạp, trong vực nội gần như không có bình nguyên, chỉ có thâm sơn vô tận và đầm lầy.
Đông giáp Cửu Châu, lấy Ngọc Môn Thần Quan làm ranh giới, tây giáp Ma Biên, lấy Đãng Minh sơn làm ranh giới, vực này mặc dù hoang vu, nhưng địa thế lại cực lớn, gần bằng một phần ba Cửu Châu, thoạt nhìn khắp nơi đều là núi xanh nước thẳm, hoàn cảnh dường như rất tốt, nhưng trên thực tế, mảnh địa vực to lớn này, lại thiếu khuyết linh mạch, không thích hợp tu hành, trong mắt người tu hành chính là một mảnh đất hoang vu.
Chương 1512 Treo Ấn Mà Đi, Nhìn Xem Yêu Vực (2)
Mà yêu vật trên thế gian, mười phần thì có tám chín, đều tụ tập ở trong vực này.
Tương truyền sau thời Thượng Cổ, Yêu tộc và Nhân tộc vẫn luôn chém giết nhau, về sau Nhân tộc phát triển, độc chiếm bảo địa Cửu Châu, còn Yêu tộc thì bị xua đuổi tiến vào núi hoang trong Yêu Vực, thù hận giữa hai bên đã có từ xưa, chinh phạt lẫn nhau vô số năm, bây giờ dưới đại kiếp uy hiếp, nên mới không thể không từ bỏ căm hờn, bắt đầu tụ tập chung một chỗ, đối kháng đại kiếp từ trên trời rơi xuống.
Phương Nguyên cũng biết, lấy thân phận của mình tiến vào bên trong Yêu Vực, nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết, bởi vậy sau khi hắn tiến vào phạm vi Yêu Vực, liền che giấu một thân khí cơ, nhìn chỉ như là một người đàn ông bình thường mặc thanh bào, chỉ cần không đụng phải một số lão yêu quái tu hành cực kỳ tinh thâm, thì đừng nói là khám phá thân phận của hắn, sợ là ngay cả hắn là người hay yêu cũng không phân biệt được.
- Nơi này... Chính là Yêu Vực sao?
Khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên Yêu Vực, trong lòng Phương Nguyên liền có một loại cảm giác kỳ dị bay lên.
Hắn sinh ra đã chán ghét yêu ma, gặp phải loại có thể chém thì chém, chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ đặt chân lên Yêu Vực.
Nhưng nếu đã tới, vậy phải quan sát bọn yêu ma này thật tốt.
...
...
Phân biệt phương hướng một chút, Phương Nguyên biết hiện tại mình đang ở phía Tây Yêu Vực, xung quanh thánh sơn Yêu Vực Tiểu Quân sơn.
Yêu Vực thiếu khuyết linh mạch, linh khí mỏng manh, muốn tu hành chỉ có thể dựa vào một chút tài nguyên ẩn chứa linh tính.
Mà những dãy núi có thể sinh ra một chút linh quáng thần khoáng, đều được Yêu Vực gọi là thánh sơn, do đại yêu các mạch chiếm cứ.
Theo truyền thuyết những thánh sơn này, đều mọc lên dọc theo Minh Hà không biết có tồn tại chân thực hay không, trải qua nước sông gột rửa, liền nảy sinh rất nhiều thần khoáng dị kim, người trong Yêu tộc khai thác chúng ra, là có thể mượn linh tính bên trong thần khoáng tu hành.
Sau khi phân biệt phương hướng, Phương Nguyên không có lập tức làm gì, mà chắp hai tay lại, từ từ đi tới.
Hắn chuẩn bị quan sát một chút trước.
Hắn muốn nhìn, đám yêu ma xâm nhập Vân Châu, gây hại sinh linh ngàn năm trước sinh ra như thế nào.
Phương Nguyên đi giữa những dãy núi, áo xanh bay bay, chỗ có người, tốc độ sẽ chậm một chút, chỗ không người, tốc độ liền nhanh hơn, khi thì giống như là một lữ giả bình thản vô sự, khi thì giống như là một cái bóng, bay lượn ở trên vùng đất này của Yêu Vực.
Rất nhanh, ở trước mắt hắn chỉ còn bóng cây thưa thớt, nhưng lại xuất hiện một sơn cốc nho nhỏ nằm kẹp giữa dãy núi, vì cây thưa thớt nên có thể thấy được, trong đó có vài ngôi nhà tranh cũ nát, khói bếp lưa thưa, dường như là một cái thôn xóm nhỏ, bên trong cuồn cuộn yêu khí, rõ ràng là có yêu vật tụ tập nhiều năm, Phương Nguyên xác định phương hướng, dạo chơi đi tới, tâm thần cũng ở lúc này nhấc lên.
- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...
Nhưng ngoài dự liệu là, vừa mới đi tới cạnh thôn, Phương Nguyên đã nghe được một tiếng đọc sách sáng sủa.
Chuyện này khiến cho hắn hơi kinh ngạc, hơi do dự, nhưng vẫn đi vào.
Chỉ thấy cái bộ lạc nho nhỏ này, có mấy chục nóc nhà tranh, chu vi nhiều lắm cũng gần dặm, giữa thôn có một cái cối xay to lớn, bên cạnh là một cái giếng cổ, ở trên ma bàn có một lão giả còng lưng, mặc áo bào tro, cùng bảy tám đứa trẻ mặc áo vải thô, sau đầu còn cái đuôi tam mao đang đọc sách, giọng nói non nớt, từng người gật gù đắc ý.
Mà ở bên giếng nước cách đó không xa, có mấy người đàn ông mình trần đang bận rộn.
Nhìn kỹ lại, thân hình của bọn họ đều là hình dạng những người đàn ông cường tráng, nhưng lại có tai dài, có răng nhọn bất ngờ, dứt khoát mọc lên một cái đầu sói, trong tay đang cầm lưỡi dao, lột da hươu xuống, cắt thành từng khối từng khối, sau đó quăng vào cái nồi lớn đã đun nóng ở trước người, thỉnh thoảng còn nhìn sang đám trẻ đang đọc sách kia, trên mặt mang theo ý cười.
Ở một bên khác, lại có một đám phụ nữ lớn mập, đang giặt đồ ở bờ sông, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, nghe rất là vui vẻ, tiếng đọc sách, mùi thịt, thanh âm giặt quần áo, khiến cho cái thôn nhỏ này không khỏi có chút an tĩnh hiền hòa.
Phương Nguyên lẳng lặng đứng ở cửa thôn, cảm thấy không khí này và hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Đúng lúc này, một cái thanh âm chần chờ vang lên, vị lão giả đang dạy đám nhỏ đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy có người đứng ở trong thôn, trên vai có Bạch Miêu ngồi xổm, mặc một bộ quấn áo màu xanh không dính hạt bụi, thì lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm người này đến đây lúc nào, coi như mình già, thích giác không rõ, làm sao trong bộ lạc nhiều người như vậy cũng hoàn toàn không có nửa điểm phát giác?
- Rào...
Không đợi Phương Nguyên trả lời, những người khác đã phát hiện ra hắn, tất cả đều rất kinh hãi.
Tiếng đọc sách biến mất, những ánh mắt hiếu kỳ của trẻ con nhìn lại.
Những người đàn ông đang làm thịt hươu, cầm theo Bác Lộc Đao, ánh mắt hung hãn, tập trung vào Phương Nguyên.
Mấy người phụ nữ mập mạp đang giặt đồ ở bờ sông, cũng đều kinh ngạc đứng lên, sắc mặt có vẻ hơi hoảng sợ.
- Không biết vị khách nhân này từ đâu tới...
Lúc này, lão già dạy học run rẩy đứng dậy, chắp tay với Phương Nguyên:
- Là yêu... Hay là người?
Phương Nguyên lẳng lặng đánh giá người chung quanh, một lát sau mới nói:
- Là người!
Chương 1513 Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (1)
- Là người?
Một câu đơn giản như vậy được nói ra, lại khiến cho sắc mặt mọi người trong thôn nhỏ thay đổi.
Nhất là những người đàn ông cường tráng cầm Bác Lộc Đao trong tay kia, cánh tay cầm đao xuất hiện gân xanh, ánh mắt ẩn ẩn có huyết quang lưu động.
Mấy đứa trẻ cũng núp ở sau lưng lão già, đám phụ nữ giặt đồ ở bờ sông, thì nhặt lấy mấy viên đá.
Phương Nguyên đứng yên lặng, thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, nhấc lên một tia pháp lực...
- Vậy... Khách nhân là người buôn bán sao?
Nhưng đúng vào lúc này, lão già kia, bỗng nhiên tiến lên mấy bước, vái chào Phương Nguyên một cái, cười nói:
- Thời điểm ta còn trẻ tuổi, cũng từng quen biết một vị bằng hữu Nhân tộc từ Lôi Châu tới, hắn rất hào sảng, còn xin ta uống rượu, nhưng sau khi từ biệt ở Phong Lương thành, hai chúng ta cũng có hơn mấy chục năm chưa gặp mặt, ta rất nhớ hắn!
Theo lời nói này đi ra, bầu không khí trong sân cũng hơi chậm lại.
Ánh mắt mấy người đàn ông cầm đao đều có nghi hoặc, nhìn về phía lão già.
Phương Nguyên cũng có chút bất ngờ, hắn hiểu sao lão già này lại suy đoán như vậy, biết Yêu Vực hung hiểm, nhưng vẫn có một số người thường xuyên tới, đó chính là những thương nhân trong thế gian, những người này vì lợi ích, phía bắc thì đến Tuyết Nguyên, nam đến Đại Hải, tây đến Ma Biên, nơi nào có lợi, liền đi nơi đó, ngay cả vùng đất hung hiểm như Yêu Vực cũng tới, bởi vì nơi đây có rất nhiều tinh thạch thần khoáng giá trị cao, thế nhưng chuyện này cũng chỉ giới hạn ở thời kỳ hòa bình, còn trong khoảng thời gian này, đều đã rút đi.
Nếu lão già này đã đoán như vậy, Phương Nguyên nhân tiện nói:
- Không sai, trước đó ta bế quan dưỡng thương, lúc đi ra, người của thương đội đã đi hết!
- Ai, thế đạo bất ổn...
Lão già nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, hít một tiếng, nói:
- Vậy mời khách nhân vào bên trong ngồi, nghỉ chân một chút!
Nói xong lại quát mấy người đàn ông cầm đao kia:
- Còn thất thần cái gì, mau mau nấu thịt, người đến đều là khách, sao có thể lạnh nhạt?
Mấy người đàn ông cầm đao đều ngẩn người, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tiếp tục lột da nấu thịt, trong đó có một người, còn có chút tiếc nuối cười với Phương Nguyên, đám phụ nữ ở bờ sông cũng lặng lẽ vứt bỏ mấy viên đá, tiếp tục ngồi xổm xuống giặt quần áo, nói chuyện bằng thanh âm thấp rất, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn trộm Phương Nguyên một chút, sau đó thì thầm nói chuyện, cười cười.
Phương Nguyên được lão già dẫn đường, đi tới ngồi trên một tảng đá bên cạnh cối xay, lúc này đám trẻ nhỏ vừa mới trốn phía sau cối xay cũng to gan, mở to con mắt tròn chịa nhìn Phương Nguyên, bộ dạng hiếu kỳ.
- Ha ha, khách nhân ngồi tạm, lão phu dạy đám trẻ nhỏ này đọc xong đoạn sách đã!
Lão già kia dùng một cái chén sứ màu đen rót cho Phương Nguyên ly trà núi, sau đó cầm sách lên, cười ha hả nói.
- Các ngươi cũng xem Đạo Nguyên Chân Giải?
Phương Nguyên thấy chữ trên quyển sách kia, liền gật đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nếu như nói sách lưu truyền rộng rãi nhất thế gian, tự nhiên chính là Đạo Nguyên Chân Giải, không biết đã in ấn ra bao nhiêu, nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới, trong cái thôn làng vắng vẻ ở Yêu Vực này cũng có, mặc dù không phải nguyên bản, nhưng cũng rất kỳ lạ.
- Ha ha, đạo lý trong sách này thâm ảo, lão già như ta cũng không hiểu hết, huống chi những đứa nhỏ này?
Lão già cười cười, chỉ vào mấy đứa bé nói:
- Chỉ dạy mấy đứa nhỏ này nhận nhiều hơn mấy chữ mà thôi!
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Vừa rồi ngươi giảng giải nghĩa, trên đạo lý có chút khác biệt!
Lão già run run:
- Cái gì?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ý tứ câu 'thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu', vốn nên là không có mong muốn mới có thể hiểu rõ tinh tuý, thân ở trong đó, hiểu quy tắc biến hóa của nó, chứ không phải như ngươi nói lấy tâm thay mắt, hữu vô chi luận!
Lão giả nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, phân biệt kỹ nửa ngày, mới cười khổ vái chào, nói:
- Gặp người có học vấn...
Vừa nói, vừa có chút do dự nhìn thoáng qua đám trẻ con bên người, nói:
- Nếu không ngài...
Phương Nguyên nhìn những gương mặt vừa xấu vừa đơn thuần kia nhẹ gật đầu, cầm lấy quyển sách trong tay lão già, tùy tiện lật ra một tờ, từ từ nói, nếu bàn về hiểu biết đối với bộ « Đạo Nguyên Chân Giải » này, chỉ sợ trên đời cũng không có mấy người thấu triệt hơn hắn, lại thêm hắn vốn có học thức uyên bác, giảng cho những đứa nhỏ này, thực sự là dư xài, khiến mấy bọn chúng nghe đến nhập thần.
Ngay cả lão già kia, cũng căng lỗ tai lên, giống như một chữ cũng không muốn bỏ lỡ.
Thấy cảnh ấy, trong mắt mấy người đàn ông đang lột da hươu nấu thịt, cũng dần dần sinh ra sự kính trọng, động tác trên tay đều nhẹ nhàng đi rất nhiều, giống như là sợ quấy rầy đến bọn họ, mà mấy người phụ nữ béo béo, giặt xong quần áo trở về, cũng rất biết điều, dùng nước rửa sạch một khối đá xanh trơn nhẵn ở dưới cây liễu cách đó không xa, trải chén bát gốm ra, lại mang thêm mấy vò rượu.
- Hôm nay giảng cho các ngươi như vậy thôi, đạo lý trong sách, không thể một lần là thông, cần từ từ tiêu hoá mới được!
Phương Nguyên giảng đến tận lúc trăng lên ngọn liễu, mới ngừng lại được, hắn đã thấy có đứa trẻ cầu bị mùi thơm bên cạnh hấp dẫn đến thất thần.
- Tạ ơn tiên sinh!
Lão già cảm khái không thôi, vội vàng dùng chân đá mấy đứa bé, đứng thành một hàng hành lễ với Phương Nguyên.
- Đi ăn cơm đi!
Phương Nguyên sờ lên đầu một đứa bé, nhẹ gật đầu.
- Tiên sinh, xin mời ngồi!
Lão già cung kính mời Phương Nguyên đến dưới cây liễu, ngồi ở vị trí tôn quý nhất, bên cạnh đã có một người phụ nữ mặt ngựa, lặng lẽ bê một bát thịt đặt ở trước mặt Phương Nguyên, một người đàn ông vừa rồi lột hươu, ôm một vò rượu, muốn rót lại không biết nói thế nào, cuối cùng vẫn là lão già đoạt lấy, rót cho Phương Nguyên một chén lớn.
Chương 1514 Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (2)
Phương Nguyên nhìn bọn họ một chút, rồi cầm bát rượu từ từ uống.
Sau đó bốc mấy miếng thịt trong bát lên ăn, rồi lại bưng chén trà từ từ uống.
Rượu quá mạnh, thịt quá thô, phía trên còn mang theo tơ máu, chỉ có loại trà hoang dại này, là có chút hương vị.
Dưới gốc cây nho nhỏ này, cũng chỉ có mấy chục người, tụ tập lại với nhau, nhưng lại ăn hết sạch thịt như hổ đói, cũng không biết có phải vì Phương Nguyên ở đây, nên họ vô cùng an tĩnh hay không, chỉ một mực cắm đầu ăn, không có một ai nói chuyện, ngay cả lão tộc trưởng xem như hiếu khách nhất, cũng chỉ thỉnh thoảng châm trà rót rượu cho Phương Nguyên, sau đó cười ha hả nói một câu "Khách nhân cứ dùng từ từ".
Lúc ăn cơm xong, lão già nhân tiện nói:
- Trong núi hung hiểm, hôm nay khách nhân cứ ở lại nơi này đi?
Phương Nguyên nhìn lão một cái, gật đầu đồng ý.
Lão giả vội vàng sai mấy người phụ nữ đi dọn dẹp phòng ở, chọn một căn phòng lớn nhất ở giữa thôn giành cho Phương Nguyên, dường như nhìn ra Phương Nguyên thích uống dã trà, lại rót đầy một ấm lớn, đặt ở trong phòng hắn.
Phương Nguyên cũng không khách khí, gật đầu cám ơn bọn họ, đi vào.
Bóng đêm càng sâu, xung quanh càng an tĩnh, Phương Nguyên ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Bạch Miêu đang ngủ say, thở phù phù, rất có quy luật.
Phương Nguyên thì lẳng lặng chờ đợi, trong bóng đêm nửa khuôn mặt trầm mặc giống như tượng đá.
- Kẹt kẹt...
Nửa đêm, chính là thời điểm thiên địa an tĩnh nhất, gian phòng bên cạnh, lặng lẽ được mở ra, giống như là lo lắng Phương Nguyên nghe thấy, nên tiếng mở cửa ép tới cực thấp, nhưng ở trong đêm yên tĩnh như thế, vẫn hết sức rõ ràng.
Phương Nguyên bất động, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Ngay sau đó, có rất nhiều âm thanh cửa lặng lẽ mở ra, xung quanh vang lên rất nhiều thanh âm.
- Rốt cục cũng có thể ăn no nê rồi?
Có đứa bé, không đè nén được kích động trong tâm, lặng lẽ kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã bị che miệng lại.
- Khẽ một chút!
Có người dặn dò.
Sau đó có tiếng bước chân lén lén lút lút vang lên, rất là cẩn thận từng li từng tí.
Trong cái thôn làng an tĩnh nho nhỏ này, bốn phương tám hướng, bắt đầu lưu động yêu khí nồng đậm...
Phương Nguyên thở dài, một sợi thanh khí, hiện lên ở xung quanh người hắn, hóa thành một thanh kiếm quang như ẩn như hiện.
Hắn nhìn về phía cửa phòng của mình, chờ những người kia phá cửa mà vào!
...
...
Một hồi lâu sau, cửa gỗ vẫn không có động tĩnh.
Mà những thanh âm sột soạt xung quanh phòng Phương Nguyên cũng dần dần biến mất.
Xung quanh thôn xóm có yêu khí dày đặc bay lên.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút quái dị, liền nhẹ nhàng mở mắt, nhìn ra bên ngoài.
Lấy tu vi của hắn, một cái nhìn này, đã thu được toàn bộ thôn làng vào đáy mắt, không có nửa phần bỏ sót, sau đó hắn thấy, đám người kia đang vây quanh cối xay ở giữa thôn xóm, trong đó có cả lão già và đám trẻ kia, trên người họ có yêu khí hiện lên, tất cả đều vươn cổ, nhìn về phía mặt trăng, chậm rãi hít thở...
Lúc này, sắc mặt bọn họ đều có vẻ hơi dữ tợn, thậm chí tham lam.
Con mắt hiện lên huyết sắc, trên thân cũng hiện lên vô số gân xanh giống như con giun, đại đa số người đều đang nửa hóa thú, yêu khí quanh quẩn bên người, hiện ra một loại huyết sắc yêu dị, đám trẻ cũng ở trong đó, đối mặt với mặt trăng, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Một màn này khiến cho Phương Nguyên rất nhiều cảm giác và sự ngạc nhiên.
Sắc mặt của hắn xuất hiện sự thay đổi, sau một hồi lâu, mới trầm thấp thở dài.
Lặng yên thu đạo kiếm quang kia vào.
- Hoá ra mình đã nghĩ sai?
Những yêu quái này nửa đêm đi ra ngoài, không phải vì mài đao chém giết, mà chỉ đợi lúc bóng đêm bao trùm sâu nhất hít thở ánh trăng mà thôi.
Tối nay là mưởi lăm trăng tròn, thời điểm Nguyệt Hoa chi khí dày đặc nhất, trước khi hắn đến Yêu Vực, đã xem qua bên trong điển tịch có ghi chép, yêu vật có thể phun ra nuốt vào Nguyệt Hoa chi khí để tu luyện, đối với thôn xóm trong rừng sâu, không có linh thạch, cũng không có linh khí, những đại yêu kia sử dụng thần khoáng linh, là thứ mà người trong thôn xóm nhỏ này không thể hưởng thụ nổi, cho nên bọn họ rất đói khát.
Họ đợi đến lúc trăng tròn, thổ nạp thêm mấy ngụm ánh trăng, để cho mình "Ăn no" một trận.
Bọn họ cẩn thận như vậy, là sợ ảnh hưởng đến mình nghỉ ngơi sao?
Loại cảm giác này khiến cho tâm tình Phương Nguyên có chút phức tạp.
Có một chút buồn, cũng có một tia vui mừng không dễ nhận ra, cuối cùng lại là một tiếng thở dài.
Phương Nguyên ở lại trong thôn làng nho nhỏ này một đoạn thời gian, mỗi ngày đều dạy bảo đám trẻ đọc sách, học chút đạo lý, thời gian khác thì lẳng lặng quan sát bộ lạc Yêu tộc nho nhỏ này, quan sát mỗi một chi tiết nhỏ của bọn họ.
Nếu đã tới, hắn liền muốn nhìn xem cái Yêu Vực này đến tột cùng là dạng gì...
Hắn thấy yêu quái trong bộ lạc này mỗi ngày vào núi đi săn, có con mồi lòng tràn đầy vui vẻ, giết chết tại chỗ, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn ngon lành, cũng nhìn thấy thời điểm bọn họ không có con mồi, liền núp ở trong phòng an tĩnh chịu đói.
Hắn thấy mỗi sáng sớm những đứa trẻ thức dậy, sẽ được người lớn chỉ dạy, bắt đầu cõng tảng đá lớn hơn so với bọn chúng bò qua bò lại, ma luyện kỹ xảo đi săn, luyện không biết mệt, chưa từng có một người kêu một tiếng mệt mỏi, cũng nhìn thấy bọn chúng tại thời điểm chạng vạng tối, liền co lại thành một đoàn chen chúc ở bên người lão tộc trưởng, nghe hắn kể chút chuyện khi còn trẻ.
Chương 1515 Nhìn Xem Cái Này Yêu Vực (1)
Hắn thấy cứ cách mấy ngày, trong bộ lạc sẽ tuyển ra một người đàn ông thông minh, chạy nhanh nhất, lén lút mang theo da thú và linh dược ngẫu nhiên hái được, đi đến chợ gần đó đổi muối ăn và gốm sứ, cũng thấy mỗi khi đàn ông đi chợ, tất cả phụ nữ trong đều bộ lạc đều rất lo lắng chờ đợi, sau đó nhìn thấy đàn ông an toàn trở về, thì như trút được gánh nặng.
Còn chứng kiến lúc bọn họ hứng tình, sẽ bắt một người phụ nữ đi vào trong rừng cây.
Bất kể thời gian địa điểm, có người hay không có người trông thấy, thậm chí cũng không quá để ý có phải vợ mình hay không...
...
...
Những chuyện mấy ngày nay thấy, khiến trong lòng Phương Nguyên xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ kinh ngạc, nếu như bỏ qua lông và răng nanh trên mặt bọn họ, cái đuôi thường xuyên kéo trên mặt đất, thì Phương Nguyên cảm thấy mình như đang ở trong một cái thôn xóm nhỏ của Nhân tộc.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện vào rừng.
Những yêu ma này, cùng một chủng loại với yêu ma sâu trong huyết mạch, trí nhớ hắn sao?
Bỗng nhiên Phương Nguyên suy nghĩ muốn vào trong Yêu Vực quan sát.
Cơ hội tới rất mau.
Ngày hôm đó đang ăn cơm tối, hoặc nói sau bữa cơm duy nhất trong ngày, đám trẻ con vây quanh lão già, nghe lão kể lại những chuyện khi mình còn trẻ, đã từng đi tới những đâu, gặp bao nhiêu đại yêu truyền kỳ, khiến đám trẻ con nghe đến con mắt tỏa sáng, từng đứa quơ quơ móng vuốt nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu non nớt...
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên nghe thấy trong rừng dường như có tiếng xé gió mơ hồ truyền đến.
Bốn phương tám hướng đều có yêu khí, ẩn ẩn bao vây thôn loàng này.
Người trong bộ lạc vẫn hoàn toàn không biết, bẫy rập bọn họ bố trí ở ngoài thôn cũng không có bị tác động.
- Bạch!
Một thanh đại đao sáng tỏ, từ trên trời giáng xuống, rắn chắc cắm vào cái cối xay khổng lồ trong thôn, sau đó một thanh âm liền vang lên:
- Ha ha, đám lão già này, lén lén lút lút trốn lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị chúng ta tìm ra...
- Không tốt...
Đàn ông trong bộ lạc đều rất kinh hãi, cầm cung tiễn và đại đao lên chuẩn bị liều mạng.
Nhưng là "Bành" một tiếng, người đàn ông hùng tráng xông vào đầu tiên, bị một nắm đấm đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, nằm trên mặt đất, máu me đầy mặt, sau đó trong bóng tối, có một người đàn ông mặc áo da thú, trên mặt có hoa văn màu vàng, hai mắt hiện lên màu lam đi ra, theo hắn xuất hiện, bốn phương tám hướng xung quanh cũng có bóng đen từ từ hiện thân, tất cả đều cầm binh khí, trầm mặc mà tràn đầy khí tức nguy hiểm.
- Buông xuống, buông xuống!
Lão già thấy tình thế này, sắc mặt có chút tái nhợt, sau đó lão phản ứng lại rất nhanh, dùng sức phất tay, quát tháo đám người bên mình buông binh khí trong tay xuống, còn mình thì vội vàng chạy đến trước mặt người đàn ông mặt vàng kia, thở dài thật sâu, cười nói:
- Vị đại vương này bớt giận, bớt giận, hương dã tiểu yêu, không dám lỗ mãng, không biết đại vương đến từ núi nào, đến nơi này của ta có gì dạy bảo?
- Hắc hắc, vẫn có người hiểu chuyện!
Người đàn ông mặt vàng kia sờ đầu lão già, tùy tiện nói:
- Đám thỏ chỉ biết đào hang như các ngươi nghe kỹ cho Báo gia đây, hiện tại Nhân tộc lại muốn ồn ào gây chuyện, đại quân Ma Biên sắp đánh đến cửa nhà chúng ta rồi, Hô Phong đại vương Hô Phong sơn ta chuẩn bị tập hợp một nhánh đại quân đánh nhau với đại quân Ma Biên, cho nên, hiện tại tất cả các ngươi đầu binh cho Hô Phong sơn chúng ta đi!
- Hô Phong sơn...
Lão già nghe xong sắc mặt khó xử, ngập ngừng nói:
- Nhưng chúng ta... Trước kia chúng ta đều cống nộp cho Xích Hà sơn...
- Xích Hà sơn?
Người đàn ông mặt vàng cười lạnh một tiếng, vùng tay tát lão già lảo đảo, mắng:
- Còn muốn lấy Xích Hà sơn ra sao, có tin Báo gia ta coi ngươi là mật thám làm thịt hay không? Nói thực cho ngươi biết, lão lang Xích Hà sơn khí hậu đã hết, Hô Phong đại vương nhà ta hùng tài... Hùng tài... Dù sao cũng là rất mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt Xích Hà sơn, thu phục lão lang làm Tam đại vương của chúng ta...
Lão già nào dám nói nửa câu, chỉ bụm mặt, nói một tiếng không dám.
Những người khác trong bộ lạc cũng đều tuyệt vọng, ánh mắt mỗi người đều là hoảng sợ và tuyệt vọng.
...
...
Phương Nguyên ở trong phòng, đã nghe được rõ ràng.
Trong mấy ngày nay, hắn cũng đã biết rõ ràng thế cục xung quanh, biết xung quanh mảnh địa vực này, có hai con đại yêu lợi hại.
Một con là Hô Phong đại vương ở Hô Phong sơn, một con là Khiếu Nguyệt đại vương ở Xích Hà sơn, hai người tranh giành rất căng, nhưng vị đại vương Xích Hà sơn kia đã già, còn đại vương Hô Phong sơn lại đang thời kỳ trẻ tuổi, bình thường hai bên vẫn khá tốt, chỉ đánh tới đánh lui, nhưng xem ra, theo đại quân Ma Biên khẽ động, cũng khiến tình thế Yêu Vực biến hóa, hai vị này cũng bắt đầu dùng tất cả biện pháp tăng thêm thực lực.
Đối với cái bộ lạc nho nhỏ này mà nói, họ cũng phát hiện tình thế bây giờ không ổn, cho nên mỗi lần trong bộ lạc có người ra ngoài, đều cẩn thận từng li từng tí, thời điểm đi săn, cũng không dám vượt qua lôi trì một bước, chính là lo lắng bị người bên ngoài theo dõi.
Nhưng mặc cho bọn họ cẩn thận hơn nữa, ngày này vẫn tới.
Phản kháng là vô dụng, một khi phản kháng, những người này sẽ không chút do dự giết sạch toàn bộ thôn làng.
...
...
- Nhanh, đi thu dọn một chút đi, nếu có vật gì tốt, tranh thủ thời gian lấy ra cho Báo gia ta, có ta bao bọc sẽ ít chịu tội!
Tên Báo gia kia tùy tiện, ngồi ở trên cối xay, thản nhiên tự đắc.
Mấy người đàn ông trong bộ lạc, đều cúi đầu xuống đi vào trong phòng, ngoan ngoãn giống bọn họ thường xuyên ăn hươu.
Có tâm muốn đi Yêu Vực một lần, không nghĩ tới bị Tiên Minh cự tuyệt.
Phương Nguyên vẫn rất bình tĩnh, sau khi từ Bát Hoang thành trở về, liền để lão chấp sự tìm tới vô số điển tịch có liên quan tới Yêu Vực, nghiêm túc nhìn qua mấy lần, lão chấp sự cũng đoán được ý nghĩ của Phương Nguyên, mặc dù vẫn mang điển tịch tới theo như lời dặn, nhưng cũng âm thầm khuyên hắn mấy lần, biết Đạo Tử có tâm hiệu lực, nhưng bất kể từ góc độ Tiên Minh, góc độ Ma Biên, thậm chí là góc độ Vong Tình đảo, thì bây giờ hắn cũng không thích hợp tham dự việc này, dù sao hắn cũng là nhân vật ngồi ở vị trí cao, hết sức quan trọng, làm sao có thể đi làm việc nguy hiểm bực này?
Lời này của lão rất có đạo lý, Phương Nguyên cũng nhận lời, lúc này lão chấp sự mới yên tâm, đi làm việc khác, mặc dù bây giờ ma vật gần như đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng việc Ma Biên cần phải làm còn rất nhiều, luyện binh, tuần tra, phối hợp trồng xuống tiên chủng vân...vân.
Lão chấp sự cho rằng Đạo Tử nhà mình vừa mới làm xong một chuyện lớn, dương danh thiên hạ, phải nghỉ ngơi mấy ngày, uống trà đọc sách gì đó, chờ đến thời điểm tứ đại bí cảnh mở ra, đi đoạt một phần tạo hóa thuộc về mình, kể từ đó, bất kể là con đường tu hành của Phương Nguyên, hay là chuyện lão tổ tông Vong Tình đảo tha thiết dặn dò, cũng đều là chuyện tốt.
Nhưng không nghĩ tới, qua không đến nửa tháng, trong một ngày lão xử lý xong công việc, đi thỉnh an Phương Nguyên theo thường lệ, thì chợt phát hiện ra không thấy Phương Nguyên, đại điện trống rỗng, chỉ có một cái quân ấn treo ở trên minh đường !
Lão chấp sự ngây dại, qua rất lâu mới hiểu được:
- Trốn sao?
- Vậy mà Đạo Tử nhà mình lại trốn?
"..."
"..."
Đến giờ lão mới hiểu được, hoá ra Phương Nguyên không có từ bỏ suy nghĩ đi Yêu Vực, hắn biết với thân phận hiện tại, bất kể là Vong Tình đảo hay là Bát Hoang thành, cũng sẽ không cho phép hắn đi Yêu Vực mạo hiểm, vậy là hắn dứt khoát không nói cho ai biết, treo ấn ở một bên, rời đi.
Dưới sự kinh hãi, lão chấp sự đành phải một bên gửi thư cho Vong Tình đảo, một bên đến Bát Hoang thành bẩm báo.
- Treo ấn đi rồi?
Cổ Thiết trưởng lão nghe được tin này, cũng rất kinh hãi:
- Đi nơi nào?
Lão chấp sự lo lắng:
- Ta lo lắng hắn đi đến Yêu Vực!
- Quả thực là liều lĩnh!
Cổ Thiết trưởng lão trở nên nghiêm túc:
- Hắn có thân phận gì, Đạo Tử Vong Tình đảo, thủ tướng thần quan, lại đang lập xuống đại công cho Ma Biên, hết sức quan trọng, càng là nửa bước Hóa Thần, thiên kiêu Nhân tộc bực này nếu rơi vào trong tay mấy lão quái Yêu Vực kia, thì làm sao có thể tuỳ tiện trở về, quá liều lĩnh, người như hắn sao có thể làm chuyện này, thật sự cho rằng Yêu Vực là nơi dễ đến như vậy sao?
- Coi như tu sĩ Hóa Thần, cũng không dám tuỳ tiện ra vào Yêu Vực!
- Nếu hắn gặp nguy hiểm trên địa bàn những lão yêu ma kia, ngay cả Thánh Nhân không kịp thời cứu!
"..."
"..."
Hai người thương lượng, trước tiên chỉ có thể tạm thời đè tin tức Phương Nguyên rời khỏi Ma Biên xuống, tránh cho càng nhiều người đoán được hướng đi của hắn, cùng lúc đó, nhanh chóng cử ra không biết bao nhiêu tai mắt, thám tử, tranh thủ thời gian tìm ra Phương Nguyên, khuyên hắn trở về, nếu không, bất kể là bản thân hắn xảy ra chuyện, hay là tạo thành ảnh hưởng đối với đại kế đàm phán của Tiên Minh, cũng là kết quả không thể tiếp nhận!
...
...
Thời điểm trên dưới Trấn Ma Quan náo loạn, Phương Nguyên đã mang theo Bạch Miêu, vượt qua Đãng U sơn cực đông của Ma Biên, một bộ áo xanh, từ từ đi lại trên đại địa hoang vu, bóng dáng bị trời chiều sau lưng kéo ra rất dài.
- Trước trước sau sau đánh ra nhiều quan hệ với Yêu Vực như vậy, dù sao cũng nên đi xem một chút nó là cái dạng gì, đúng không?
Phương Nguyên cảm thấy mình treo ấn mà đi rất đúng, nên nói với Bạch Miêu đang ngồi xổm ở trên bả vai mình.
- Meo?
Bạch Miêu híp mắt, hờ hững kêu lên một tiếng.
Ở cùng với Bạch Miêu thời gian dài, mặc dù con Bạch Miêu này không biết nói chuyện, cũng vô pháp lấy thần thức giao lưu với người... hoặc là nói lười nhác giao lưu với người... Nhưng Phương Nguyên vẫn có thể hiểu ý tứ của nó, lắc đầu, nói:
- Ta cũng không có mục đích gì cụ thể, nhưng nhất định phải tới nhìn một chút, có thể giúp đỡ Tiên Minh, liền giúp một tay, không thể giúp, cũng muốn chém mấy con yêu ma!
Hắn ngừng lại một chút, cười nói:
- Quan trọng nhất, chính là chém mấy con yêu ma!
Lúc này Bạch Miêu không trả lời, chỉ co lại thành một quả bóng tuyết, mặt biểu lộ "ngươi vui là được".
Phương Nguyên không nói thêm gì nữa, bước nhanh hơn.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, một bước nhanh này, khiến thân hình trở nên mơ hồ.
Mấy giây sau trước người hắn giống như xuất hiện một cái cửa nhìn không rõ, sau đó thân hình trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
...
...
Yêu Vực nằm ở giữa Cửu Châu và Ma Biên, chính là một mảnh hoang vực rậm rạp, trong vực nội gần như không có bình nguyên, chỉ có thâm sơn vô tận và đầm lầy.
Đông giáp Cửu Châu, lấy Ngọc Môn Thần Quan làm ranh giới, tây giáp Ma Biên, lấy Đãng Minh sơn làm ranh giới, vực này mặc dù hoang vu, nhưng địa thế lại cực lớn, gần bằng một phần ba Cửu Châu, thoạt nhìn khắp nơi đều là núi xanh nước thẳm, hoàn cảnh dường như rất tốt, nhưng trên thực tế, mảnh địa vực to lớn này, lại thiếu khuyết linh mạch, không thích hợp tu hành, trong mắt người tu hành chính là một mảnh đất hoang vu.
Chương 1512 Treo Ấn Mà Đi, Nhìn Xem Yêu Vực (2)
Mà yêu vật trên thế gian, mười phần thì có tám chín, đều tụ tập ở trong vực này.
Tương truyền sau thời Thượng Cổ, Yêu tộc và Nhân tộc vẫn luôn chém giết nhau, về sau Nhân tộc phát triển, độc chiếm bảo địa Cửu Châu, còn Yêu tộc thì bị xua đuổi tiến vào núi hoang trong Yêu Vực, thù hận giữa hai bên đã có từ xưa, chinh phạt lẫn nhau vô số năm, bây giờ dưới đại kiếp uy hiếp, nên mới không thể không từ bỏ căm hờn, bắt đầu tụ tập chung một chỗ, đối kháng đại kiếp từ trên trời rơi xuống.
Phương Nguyên cũng biết, lấy thân phận của mình tiến vào bên trong Yêu Vực, nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái không cần thiết, bởi vậy sau khi hắn tiến vào phạm vi Yêu Vực, liền che giấu một thân khí cơ, nhìn chỉ như là một người đàn ông bình thường mặc thanh bào, chỉ cần không đụng phải một số lão yêu quái tu hành cực kỳ tinh thâm, thì đừng nói là khám phá thân phận của hắn, sợ là ngay cả hắn là người hay yêu cũng không phân biệt được.
- Nơi này... Chính là Yêu Vực sao?
Khoảnh khắc đầu tiên đặt chân lên Yêu Vực, trong lòng Phương Nguyên liền có một loại cảm giác kỳ dị bay lên.
Hắn sinh ra đã chán ghét yêu ma, gặp phải loại có thể chém thì chém, chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ đặt chân lên Yêu Vực.
Nhưng nếu đã tới, vậy phải quan sát bọn yêu ma này thật tốt.
...
...
Phân biệt phương hướng một chút, Phương Nguyên biết hiện tại mình đang ở phía Tây Yêu Vực, xung quanh thánh sơn Yêu Vực Tiểu Quân sơn.
Yêu Vực thiếu khuyết linh mạch, linh khí mỏng manh, muốn tu hành chỉ có thể dựa vào một chút tài nguyên ẩn chứa linh tính.
Mà những dãy núi có thể sinh ra một chút linh quáng thần khoáng, đều được Yêu Vực gọi là thánh sơn, do đại yêu các mạch chiếm cứ.
Theo truyền thuyết những thánh sơn này, đều mọc lên dọc theo Minh Hà không biết có tồn tại chân thực hay không, trải qua nước sông gột rửa, liền nảy sinh rất nhiều thần khoáng dị kim, người trong Yêu tộc khai thác chúng ra, là có thể mượn linh tính bên trong thần khoáng tu hành.
Sau khi phân biệt phương hướng, Phương Nguyên không có lập tức làm gì, mà chắp hai tay lại, từ từ đi tới.
Hắn chuẩn bị quan sát một chút trước.
Hắn muốn nhìn, đám yêu ma xâm nhập Vân Châu, gây hại sinh linh ngàn năm trước sinh ra như thế nào.
Phương Nguyên đi giữa những dãy núi, áo xanh bay bay, chỗ có người, tốc độ sẽ chậm một chút, chỗ không người, tốc độ liền nhanh hơn, khi thì giống như là một lữ giả bình thản vô sự, khi thì giống như là một cái bóng, bay lượn ở trên vùng đất này của Yêu Vực.
Rất nhanh, ở trước mắt hắn chỉ còn bóng cây thưa thớt, nhưng lại xuất hiện một sơn cốc nho nhỏ nằm kẹp giữa dãy núi, vì cây thưa thớt nên có thể thấy được, trong đó có vài ngôi nhà tranh cũ nát, khói bếp lưa thưa, dường như là một cái thôn xóm nhỏ, bên trong cuồn cuộn yêu khí, rõ ràng là có yêu vật tụ tập nhiều năm, Phương Nguyên xác định phương hướng, dạo chơi đi tới, tâm thần cũng ở lúc này nhấc lên.
- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn...
Nhưng ngoài dự liệu là, vừa mới đi tới cạnh thôn, Phương Nguyên đã nghe được một tiếng đọc sách sáng sủa.
Chuyện này khiến cho hắn hơi kinh ngạc, hơi do dự, nhưng vẫn đi vào.
Chỉ thấy cái bộ lạc nho nhỏ này, có mấy chục nóc nhà tranh, chu vi nhiều lắm cũng gần dặm, giữa thôn có một cái cối xay to lớn, bên cạnh là một cái giếng cổ, ở trên ma bàn có một lão giả còng lưng, mặc áo bào tro, cùng bảy tám đứa trẻ mặc áo vải thô, sau đầu còn cái đuôi tam mao đang đọc sách, giọng nói non nớt, từng người gật gù đắc ý.
Mà ở bên giếng nước cách đó không xa, có mấy người đàn ông mình trần đang bận rộn.
Nhìn kỹ lại, thân hình của bọn họ đều là hình dạng những người đàn ông cường tráng, nhưng lại có tai dài, có răng nhọn bất ngờ, dứt khoát mọc lên một cái đầu sói, trong tay đang cầm lưỡi dao, lột da hươu xuống, cắt thành từng khối từng khối, sau đó quăng vào cái nồi lớn đã đun nóng ở trước người, thỉnh thoảng còn nhìn sang đám trẻ đang đọc sách kia, trên mặt mang theo ý cười.
Ở một bên khác, lại có một đám phụ nữ lớn mập, đang giặt đồ ở bờ sông, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười, nghe rất là vui vẻ, tiếng đọc sách, mùi thịt, thanh âm giặt quần áo, khiến cho cái thôn nhỏ này không khỏi có chút an tĩnh hiền hòa.
Phương Nguyên lẳng lặng đứng ở cửa thôn, cảm thấy không khí này và hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Đúng lúc này, một cái thanh âm chần chờ vang lên, vị lão giả đang dạy đám nhỏ đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy có người đứng ở trong thôn, trên vai có Bạch Miêu ngồi xổm, mặc một bộ quấn áo màu xanh không dính hạt bụi, thì lấy làm kinh hãi, nghĩ thầm người này đến đây lúc nào, coi như mình già, thích giác không rõ, làm sao trong bộ lạc nhiều người như vậy cũng hoàn toàn không có nửa điểm phát giác?
- Rào...
Không đợi Phương Nguyên trả lời, những người khác đã phát hiện ra hắn, tất cả đều rất kinh hãi.
Tiếng đọc sách biến mất, những ánh mắt hiếu kỳ của trẻ con nhìn lại.
Những người đàn ông đang làm thịt hươu, cầm theo Bác Lộc Đao, ánh mắt hung hãn, tập trung vào Phương Nguyên.
Mấy người phụ nữ mập mạp đang giặt đồ ở bờ sông, cũng đều kinh ngạc đứng lên, sắc mặt có vẻ hơi hoảng sợ.
- Không biết vị khách nhân này từ đâu tới...
Lúc này, lão già dạy học run rẩy đứng dậy, chắp tay với Phương Nguyên:
- Là yêu... Hay là người?
Phương Nguyên lẳng lặng đánh giá người chung quanh, một lát sau mới nói:
- Là người!
Chương 1513 Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (1)
- Là người?
Một câu đơn giản như vậy được nói ra, lại khiến cho sắc mặt mọi người trong thôn nhỏ thay đổi.
Nhất là những người đàn ông cường tráng cầm Bác Lộc Đao trong tay kia, cánh tay cầm đao xuất hiện gân xanh, ánh mắt ẩn ẩn có huyết quang lưu động.
Mấy đứa trẻ cũng núp ở sau lưng lão già, đám phụ nữ giặt đồ ở bờ sông, thì nhặt lấy mấy viên đá.
Phương Nguyên đứng yên lặng, thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt, nhấc lên một tia pháp lực...
- Vậy... Khách nhân là người buôn bán sao?
Nhưng đúng vào lúc này, lão già kia, bỗng nhiên tiến lên mấy bước, vái chào Phương Nguyên một cái, cười nói:
- Thời điểm ta còn trẻ tuổi, cũng từng quen biết một vị bằng hữu Nhân tộc từ Lôi Châu tới, hắn rất hào sảng, còn xin ta uống rượu, nhưng sau khi từ biệt ở Phong Lương thành, hai chúng ta cũng có hơn mấy chục năm chưa gặp mặt, ta rất nhớ hắn!
Theo lời nói này đi ra, bầu không khí trong sân cũng hơi chậm lại.
Ánh mắt mấy người đàn ông cầm đao đều có nghi hoặc, nhìn về phía lão già.
Phương Nguyên cũng có chút bất ngờ, hắn hiểu sao lão già này lại suy đoán như vậy, biết Yêu Vực hung hiểm, nhưng vẫn có một số người thường xuyên tới, đó chính là những thương nhân trong thế gian, những người này vì lợi ích, phía bắc thì đến Tuyết Nguyên, nam đến Đại Hải, tây đến Ma Biên, nơi nào có lợi, liền đi nơi đó, ngay cả vùng đất hung hiểm như Yêu Vực cũng tới, bởi vì nơi đây có rất nhiều tinh thạch thần khoáng giá trị cao, thế nhưng chuyện này cũng chỉ giới hạn ở thời kỳ hòa bình, còn trong khoảng thời gian này, đều đã rút đi.
Nếu lão già này đã đoán như vậy, Phương Nguyên nhân tiện nói:
- Không sai, trước đó ta bế quan dưỡng thương, lúc đi ra, người của thương đội đã đi hết!
- Ai, thế đạo bất ổn...
Lão già nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, hít một tiếng, nói:
- Vậy mời khách nhân vào bên trong ngồi, nghỉ chân một chút!
Nói xong lại quát mấy người đàn ông cầm đao kia:
- Còn thất thần cái gì, mau mau nấu thịt, người đến đều là khách, sao có thể lạnh nhạt?
Mấy người đàn ông cầm đao đều ngẩn người, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tiếp tục lột da nấu thịt, trong đó có một người, còn có chút tiếc nuối cười với Phương Nguyên, đám phụ nữ ở bờ sông cũng lặng lẽ vứt bỏ mấy viên đá, tiếp tục ngồi xổm xuống giặt quần áo, nói chuyện bằng thanh âm thấp rất, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn trộm Phương Nguyên một chút, sau đó thì thầm nói chuyện, cười cười.
Phương Nguyên được lão già dẫn đường, đi tới ngồi trên một tảng đá bên cạnh cối xay, lúc này đám trẻ nhỏ vừa mới trốn phía sau cối xay cũng to gan, mở to con mắt tròn chịa nhìn Phương Nguyên, bộ dạng hiếu kỳ.
- Ha ha, khách nhân ngồi tạm, lão phu dạy đám trẻ nhỏ này đọc xong đoạn sách đã!
Lão già kia dùng một cái chén sứ màu đen rót cho Phương Nguyên ly trà núi, sau đó cầm sách lên, cười ha hả nói.
- Các ngươi cũng xem Đạo Nguyên Chân Giải?
Phương Nguyên thấy chữ trên quyển sách kia, liền gật đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nếu như nói sách lưu truyền rộng rãi nhất thế gian, tự nhiên chính là Đạo Nguyên Chân Giải, không biết đã in ấn ra bao nhiêu, nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới, trong cái thôn làng vắng vẻ ở Yêu Vực này cũng có, mặc dù không phải nguyên bản, nhưng cũng rất kỳ lạ.
- Ha ha, đạo lý trong sách này thâm ảo, lão già như ta cũng không hiểu hết, huống chi những đứa nhỏ này?
Lão già cười cười, chỉ vào mấy đứa bé nói:
- Chỉ dạy mấy đứa nhỏ này nhận nhiều hơn mấy chữ mà thôi!
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:
- Vừa rồi ngươi giảng giải nghĩa, trên đạo lý có chút khác biệt!
Lão già run run:
- Cái gì?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ý tứ câu 'thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu, thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu', vốn nên là không có mong muốn mới có thể hiểu rõ tinh tuý, thân ở trong đó, hiểu quy tắc biến hóa của nó, chứ không phải như ngươi nói lấy tâm thay mắt, hữu vô chi luận!
Lão giả nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, phân biệt kỹ nửa ngày, mới cười khổ vái chào, nói:
- Gặp người có học vấn...
Vừa nói, vừa có chút do dự nhìn thoáng qua đám trẻ con bên người, nói:
- Nếu không ngài...
Phương Nguyên nhìn những gương mặt vừa xấu vừa đơn thuần kia nhẹ gật đầu, cầm lấy quyển sách trong tay lão già, tùy tiện lật ra một tờ, từ từ nói, nếu bàn về hiểu biết đối với bộ « Đạo Nguyên Chân Giải » này, chỉ sợ trên đời cũng không có mấy người thấu triệt hơn hắn, lại thêm hắn vốn có học thức uyên bác, giảng cho những đứa nhỏ này, thực sự là dư xài, khiến mấy bọn chúng nghe đến nhập thần.
Ngay cả lão già kia, cũng căng lỗ tai lên, giống như một chữ cũng không muốn bỏ lỡ.
Thấy cảnh ấy, trong mắt mấy người đàn ông đang lột da hươu nấu thịt, cũng dần dần sinh ra sự kính trọng, động tác trên tay đều nhẹ nhàng đi rất nhiều, giống như là sợ quấy rầy đến bọn họ, mà mấy người phụ nữ béo béo, giặt xong quần áo trở về, cũng rất biết điều, dùng nước rửa sạch một khối đá xanh trơn nhẵn ở dưới cây liễu cách đó không xa, trải chén bát gốm ra, lại mang thêm mấy vò rượu.
- Hôm nay giảng cho các ngươi như vậy thôi, đạo lý trong sách, không thể một lần là thông, cần từ từ tiêu hoá mới được!
Phương Nguyên giảng đến tận lúc trăng lên ngọn liễu, mới ngừng lại được, hắn đã thấy có đứa trẻ cầu bị mùi thơm bên cạnh hấp dẫn đến thất thần.
- Tạ ơn tiên sinh!
Lão già cảm khái không thôi, vội vàng dùng chân đá mấy đứa bé, đứng thành một hàng hành lễ với Phương Nguyên.
- Đi ăn cơm đi!
Phương Nguyên sờ lên đầu một đứa bé, nhẹ gật đầu.
- Tiên sinh, xin mời ngồi!
Lão già cung kính mời Phương Nguyên đến dưới cây liễu, ngồi ở vị trí tôn quý nhất, bên cạnh đã có một người phụ nữ mặt ngựa, lặng lẽ bê một bát thịt đặt ở trước mặt Phương Nguyên, một người đàn ông vừa rồi lột hươu, ôm một vò rượu, muốn rót lại không biết nói thế nào, cuối cùng vẫn là lão già đoạt lấy, rót cho Phương Nguyên một chén lớn.
Chương 1514 Hình Như Có Chút Tiếc Nuối (2)
Phương Nguyên nhìn bọn họ một chút, rồi cầm bát rượu từ từ uống.
Sau đó bốc mấy miếng thịt trong bát lên ăn, rồi lại bưng chén trà từ từ uống.
Rượu quá mạnh, thịt quá thô, phía trên còn mang theo tơ máu, chỉ có loại trà hoang dại này, là có chút hương vị.
Dưới gốc cây nho nhỏ này, cũng chỉ có mấy chục người, tụ tập lại với nhau, nhưng lại ăn hết sạch thịt như hổ đói, cũng không biết có phải vì Phương Nguyên ở đây, nên họ vô cùng an tĩnh hay không, chỉ một mực cắm đầu ăn, không có một ai nói chuyện, ngay cả lão tộc trưởng xem như hiếu khách nhất, cũng chỉ thỉnh thoảng châm trà rót rượu cho Phương Nguyên, sau đó cười ha hả nói một câu "Khách nhân cứ dùng từ từ".
Lúc ăn cơm xong, lão già nhân tiện nói:
- Trong núi hung hiểm, hôm nay khách nhân cứ ở lại nơi này đi?
Phương Nguyên nhìn lão một cái, gật đầu đồng ý.
Lão giả vội vàng sai mấy người phụ nữ đi dọn dẹp phòng ở, chọn một căn phòng lớn nhất ở giữa thôn giành cho Phương Nguyên, dường như nhìn ra Phương Nguyên thích uống dã trà, lại rót đầy một ấm lớn, đặt ở trong phòng hắn.
Phương Nguyên cũng không khách khí, gật đầu cám ơn bọn họ, đi vào.
Bóng đêm càng sâu, xung quanh càng an tĩnh, Phương Nguyên ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Bạch Miêu đang ngủ say, thở phù phù, rất có quy luật.
Phương Nguyên thì lẳng lặng chờ đợi, trong bóng đêm nửa khuôn mặt trầm mặc giống như tượng đá.
- Kẹt kẹt...
Nửa đêm, chính là thời điểm thiên địa an tĩnh nhất, gian phòng bên cạnh, lặng lẽ được mở ra, giống như là lo lắng Phương Nguyên nghe thấy, nên tiếng mở cửa ép tới cực thấp, nhưng ở trong đêm yên tĩnh như thế, vẫn hết sức rõ ràng.
Phương Nguyên bất động, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Ngay sau đó, có rất nhiều âm thanh cửa lặng lẽ mở ra, xung quanh vang lên rất nhiều thanh âm.
- Rốt cục cũng có thể ăn no nê rồi?
Có đứa bé, không đè nén được kích động trong tâm, lặng lẽ kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh đã bị che miệng lại.
- Khẽ một chút!
Có người dặn dò.
Sau đó có tiếng bước chân lén lén lút lút vang lên, rất là cẩn thận từng li từng tí.
Trong cái thôn làng an tĩnh nho nhỏ này, bốn phương tám hướng, bắt đầu lưu động yêu khí nồng đậm...
Phương Nguyên thở dài, một sợi thanh khí, hiện lên ở xung quanh người hắn, hóa thành một thanh kiếm quang như ẩn như hiện.
Hắn nhìn về phía cửa phòng của mình, chờ những người kia phá cửa mà vào!
...
...
Một hồi lâu sau, cửa gỗ vẫn không có động tĩnh.
Mà những thanh âm sột soạt xung quanh phòng Phương Nguyên cũng dần dần biến mất.
Xung quanh thôn xóm có yêu khí dày đặc bay lên.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút quái dị, liền nhẹ nhàng mở mắt, nhìn ra bên ngoài.
Lấy tu vi của hắn, một cái nhìn này, đã thu được toàn bộ thôn làng vào đáy mắt, không có nửa phần bỏ sót, sau đó hắn thấy, đám người kia đang vây quanh cối xay ở giữa thôn xóm, trong đó có cả lão già và đám trẻ kia, trên người họ có yêu khí hiện lên, tất cả đều vươn cổ, nhìn về phía mặt trăng, chậm rãi hít thở...
Lúc này, sắc mặt bọn họ đều có vẻ hơi dữ tợn, thậm chí tham lam.
Con mắt hiện lên huyết sắc, trên thân cũng hiện lên vô số gân xanh giống như con giun, đại đa số người đều đang nửa hóa thú, yêu khí quanh quẩn bên người, hiện ra một loại huyết sắc yêu dị, đám trẻ cũng ở trong đó, đối mặt với mặt trăng, tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Một màn này khiến cho Phương Nguyên rất nhiều cảm giác và sự ngạc nhiên.
Sắc mặt của hắn xuất hiện sự thay đổi, sau một hồi lâu, mới trầm thấp thở dài.
Lặng yên thu đạo kiếm quang kia vào.
- Hoá ra mình đã nghĩ sai?
Những yêu quái này nửa đêm đi ra ngoài, không phải vì mài đao chém giết, mà chỉ đợi lúc bóng đêm bao trùm sâu nhất hít thở ánh trăng mà thôi.
Tối nay là mưởi lăm trăng tròn, thời điểm Nguyệt Hoa chi khí dày đặc nhất, trước khi hắn đến Yêu Vực, đã xem qua bên trong điển tịch có ghi chép, yêu vật có thể phun ra nuốt vào Nguyệt Hoa chi khí để tu luyện, đối với thôn xóm trong rừng sâu, không có linh thạch, cũng không có linh khí, những đại yêu kia sử dụng thần khoáng linh, là thứ mà người trong thôn xóm nhỏ này không thể hưởng thụ nổi, cho nên bọn họ rất đói khát.
Họ đợi đến lúc trăng tròn, thổ nạp thêm mấy ngụm ánh trăng, để cho mình "Ăn no" một trận.
Bọn họ cẩn thận như vậy, là sợ ảnh hưởng đến mình nghỉ ngơi sao?
Loại cảm giác này khiến cho tâm tình Phương Nguyên có chút phức tạp.
Có một chút buồn, cũng có một tia vui mừng không dễ nhận ra, cuối cùng lại là một tiếng thở dài.
Phương Nguyên ở lại trong thôn làng nho nhỏ này một đoạn thời gian, mỗi ngày đều dạy bảo đám trẻ đọc sách, học chút đạo lý, thời gian khác thì lẳng lặng quan sát bộ lạc Yêu tộc nho nhỏ này, quan sát mỗi một chi tiết nhỏ của bọn họ.
Nếu đã tới, hắn liền muốn nhìn xem cái Yêu Vực này đến tột cùng là dạng gì...
Hắn thấy yêu quái trong bộ lạc này mỗi ngày vào núi đi săn, có con mồi lòng tràn đầy vui vẻ, giết chết tại chỗ, tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ ăn ngon lành, cũng nhìn thấy thời điểm bọn họ không có con mồi, liền núp ở trong phòng an tĩnh chịu đói.
Hắn thấy mỗi sáng sớm những đứa trẻ thức dậy, sẽ được người lớn chỉ dạy, bắt đầu cõng tảng đá lớn hơn so với bọn chúng bò qua bò lại, ma luyện kỹ xảo đi săn, luyện không biết mệt, chưa từng có một người kêu một tiếng mệt mỏi, cũng nhìn thấy bọn chúng tại thời điểm chạng vạng tối, liền co lại thành một đoàn chen chúc ở bên người lão tộc trưởng, nghe hắn kể chút chuyện khi còn trẻ.
Chương 1515 Nhìn Xem Cái Này Yêu Vực (1)
Hắn thấy cứ cách mấy ngày, trong bộ lạc sẽ tuyển ra một người đàn ông thông minh, chạy nhanh nhất, lén lút mang theo da thú và linh dược ngẫu nhiên hái được, đi đến chợ gần đó đổi muối ăn và gốm sứ, cũng thấy mỗi khi đàn ông đi chợ, tất cả phụ nữ trong đều bộ lạc đều rất lo lắng chờ đợi, sau đó nhìn thấy đàn ông an toàn trở về, thì như trút được gánh nặng.
Còn chứng kiến lúc bọn họ hứng tình, sẽ bắt một người phụ nữ đi vào trong rừng cây.
Bất kể thời gian địa điểm, có người hay không có người trông thấy, thậm chí cũng không quá để ý có phải vợ mình hay không...
...
...
Những chuyện mấy ngày nay thấy, khiến trong lòng Phương Nguyên xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ kinh ngạc, nếu như bỏ qua lông và răng nanh trên mặt bọn họ, cái đuôi thường xuyên kéo trên mặt đất, thì Phương Nguyên cảm thấy mình như đang ở trong một cái thôn xóm nhỏ của Nhân tộc.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện vào rừng.
Những yêu ma này, cùng một chủng loại với yêu ma sâu trong huyết mạch, trí nhớ hắn sao?
Bỗng nhiên Phương Nguyên suy nghĩ muốn vào trong Yêu Vực quan sát.
Cơ hội tới rất mau.
Ngày hôm đó đang ăn cơm tối, hoặc nói sau bữa cơm duy nhất trong ngày, đám trẻ con vây quanh lão già, nghe lão kể lại những chuyện khi mình còn trẻ, đã từng đi tới những đâu, gặp bao nhiêu đại yêu truyền kỳ, khiến đám trẻ con nghe đến con mắt tỏa sáng, từng đứa quơ quơ móng vuốt nhỏ, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kêu non nớt...
Đúng vào lúc này, Phương Nguyên nghe thấy trong rừng dường như có tiếng xé gió mơ hồ truyền đến.
Bốn phương tám hướng đều có yêu khí, ẩn ẩn bao vây thôn loàng này.
Người trong bộ lạc vẫn hoàn toàn không biết, bẫy rập bọn họ bố trí ở ngoài thôn cũng không có bị tác động.
- Bạch!
Một thanh đại đao sáng tỏ, từ trên trời giáng xuống, rắn chắc cắm vào cái cối xay khổng lồ trong thôn, sau đó một thanh âm liền vang lên:
- Ha ha, đám lão già này, lén lén lút lút trốn lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị chúng ta tìm ra...
- Không tốt...
Đàn ông trong bộ lạc đều rất kinh hãi, cầm cung tiễn và đại đao lên chuẩn bị liều mạng.
Nhưng là "Bành" một tiếng, người đàn ông hùng tráng xông vào đầu tiên, bị một nắm đấm đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, nằm trên mặt đất, máu me đầy mặt, sau đó trong bóng tối, có một người đàn ông mặc áo da thú, trên mặt có hoa văn màu vàng, hai mắt hiện lên màu lam đi ra, theo hắn xuất hiện, bốn phương tám hướng xung quanh cũng có bóng đen từ từ hiện thân, tất cả đều cầm binh khí, trầm mặc mà tràn đầy khí tức nguy hiểm.
- Buông xuống, buông xuống!
Lão già thấy tình thế này, sắc mặt có chút tái nhợt, sau đó lão phản ứng lại rất nhanh, dùng sức phất tay, quát tháo đám người bên mình buông binh khí trong tay xuống, còn mình thì vội vàng chạy đến trước mặt người đàn ông mặt vàng kia, thở dài thật sâu, cười nói:
- Vị đại vương này bớt giận, bớt giận, hương dã tiểu yêu, không dám lỗ mãng, không biết đại vương đến từ núi nào, đến nơi này của ta có gì dạy bảo?
- Hắc hắc, vẫn có người hiểu chuyện!
Người đàn ông mặt vàng kia sờ đầu lão già, tùy tiện nói:
- Đám thỏ chỉ biết đào hang như các ngươi nghe kỹ cho Báo gia đây, hiện tại Nhân tộc lại muốn ồn ào gây chuyện, đại quân Ma Biên sắp đánh đến cửa nhà chúng ta rồi, Hô Phong đại vương Hô Phong sơn ta chuẩn bị tập hợp một nhánh đại quân đánh nhau với đại quân Ma Biên, cho nên, hiện tại tất cả các ngươi đầu binh cho Hô Phong sơn chúng ta đi!
- Hô Phong sơn...
Lão già nghe xong sắc mặt khó xử, ngập ngừng nói:
- Nhưng chúng ta... Trước kia chúng ta đều cống nộp cho Xích Hà sơn...
- Xích Hà sơn?
Người đàn ông mặt vàng cười lạnh một tiếng, vùng tay tát lão già lảo đảo, mắng:
- Còn muốn lấy Xích Hà sơn ra sao, có tin Báo gia ta coi ngươi là mật thám làm thịt hay không? Nói thực cho ngươi biết, lão lang Xích Hà sơn khí hậu đã hết, Hô Phong đại vương nhà ta hùng tài... Hùng tài... Dù sao cũng là rất mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt Xích Hà sơn, thu phục lão lang làm Tam đại vương của chúng ta...
Lão già nào dám nói nửa câu, chỉ bụm mặt, nói một tiếng không dám.
Những người khác trong bộ lạc cũng đều tuyệt vọng, ánh mắt mỗi người đều là hoảng sợ và tuyệt vọng.
...
...
Phương Nguyên ở trong phòng, đã nghe được rõ ràng.
Trong mấy ngày nay, hắn cũng đã biết rõ ràng thế cục xung quanh, biết xung quanh mảnh địa vực này, có hai con đại yêu lợi hại.
Một con là Hô Phong đại vương ở Hô Phong sơn, một con là Khiếu Nguyệt đại vương ở Xích Hà sơn, hai người tranh giành rất căng, nhưng vị đại vương Xích Hà sơn kia đã già, còn đại vương Hô Phong sơn lại đang thời kỳ trẻ tuổi, bình thường hai bên vẫn khá tốt, chỉ đánh tới đánh lui, nhưng xem ra, theo đại quân Ma Biên khẽ động, cũng khiến tình thế Yêu Vực biến hóa, hai vị này cũng bắt đầu dùng tất cả biện pháp tăng thêm thực lực.
Đối với cái bộ lạc nho nhỏ này mà nói, họ cũng phát hiện tình thế bây giờ không ổn, cho nên mỗi lần trong bộ lạc có người ra ngoài, đều cẩn thận từng li từng tí, thời điểm đi săn, cũng không dám vượt qua lôi trì một bước, chính là lo lắng bị người bên ngoài theo dõi.
Nhưng mặc cho bọn họ cẩn thận hơn nữa, ngày này vẫn tới.
Phản kháng là vô dụng, một khi phản kháng, những người này sẽ không chút do dự giết sạch toàn bộ thôn làng.
...
...
- Nhanh, đi thu dọn một chút đi, nếu có vật gì tốt, tranh thủ thời gian lấy ra cho Báo gia ta, có ta bao bọc sẽ ít chịu tội!
Tên Báo gia kia tùy tiện, ngồi ở trên cối xay, thản nhiên tự đắc.
Mấy người đàn ông trong bộ lạc, đều cúi đầu xuống đi vào trong phòng, ngoan ngoãn giống bọn họ thường xuyên ăn hươu.
Bình luận facebook