-
Chương 1496-1500
Chương 1496 Không Có Cơ Hội Rút Kiếm (2)
Thôi công công ở bên cạnh Lý Hồng Kiêu, tiến lên một bước, lạnh lùng cười nói:
- Chúng ta biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, nhưng ta nói cho các ngươi biết, lần này sự tình khác trước kia, bất kể ngươi là ai, bối cảnh như thế nào, đều cầm mạng đi đánh bạc, đi chiến cho ta, nếu như gia tộc của các ngươi từng nói với các ngươi thứ gì, vậy tốt nhất các ngươi tranh thủ thời gian quên nó đi, bởi vì các ngươi phải nhớ kỹ...
- ... Không chú ý, điện hạ sẽ trừng trị các ngươi!
- ... Bởi vì gia tộc của các ngươi có bối cảnh lớn bao nhiêu, cũng không thể so với Cửu Trọng Thiên chúng ta!
...
...
Bên cạnh một cái sơn cốc to lớn ở sâu trong Ma Uyên, có một đám người thần bí đang lén lén lút lút bố trí trận pháp, một cái Âm Phong Thất Tuyệt đại trận, đã từ từ thành hình, chỉ còn chờ tam quan đại quân chạy tới nơi này, là sẽ bị lặng yên không tiếng động lừa giết...
- Lòng của các ngươi thật là hung ác...
Nhưng tại thời điểm tại bọn họ cảm giác tất cả thuận lợi, có thể đổi một chỗ khác tiếp tục bố trận, thì trên đỉnh đầu lại vang lên một thanh âm.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, mặt đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, họ thấy trên đỉnh đầu, có ba trăm tên kiếm sư ôm trường kiếm, trên người mặc bạch bào, một người cầm đầu, trên vai quấn áo lông chồn, cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ, nói:
- Muốn giết Tiên Binh vô tội, gây ra hỗn loạn sao, Yêu Vực các ngươi thật đúng là gan lớn bằng trời, chỉ tiếc, các ngươi đã sớm bị để mắt tới...
Những người kia sợ mất mật, phát ra một tiếng hô muốn chạy trốn, vậy mà họ cũng là những người mang tuyệt kỹ, tu vi không tầm thường.
Nhưng không đợi bọn họ chạy trốn, người đàn ông mặc áo lông chồn đã phất tay.
- Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Trên đỉnh đầu, ba trăm đạo phi kiếm, vẽ ra một mảnh kiếm quang lộng lẫy, nhưng lại đằng đằng sát khí.
...
...
Ở một nơi khác, có hai cánh đại quân đang vây quanh một cái địa vực gọi là Tuyệt Phong khẩu, ở trong đó có vô số Ma Linh Ma Tướng, thậm chí còn có mười mấy con Hắc Ám Vương Ma, nơi đây là một trong những khu vực nguy hiểm nhất nội địa Ma Biên, bên trong kế hoạch đã định, bọn họ sẽ có ba cánh tiên quân đồng thời giết vào Tuyệt Phong khẩu, quét sạch ma vật bên trong, nhưng bây giờ, lại có một cánh tiên quân chưa tới.
Nên hai cánh tiên quân còn lại, do dự bất định, không biết tiến thối.
Cũng vào lúc này, Huyền Giáp đứng đầu Hắc Sa quan Vệ Ngư Tử đứng dậy, lên tiếng cười lạnh nói:
- Những người kia không đến, nói cái gì mà hành quân bị ngăn trở, thực ra muốn nhìn chúng ta làm trò cười, thậm chí là chờ để chiếm lợi, nhưng trên thực tế, đây là thời điểm chúng ta đoạt được công huân, xây dựng cơ nghiệp, những người kia lấy cớ không đến, chúng ta cứ nuốt cái công huân này vào, để cho bọn họ hâm mộ đi!
Lúc đang nói chuyện, đã dẫn theo một đám thiên kiêu Đông Hải bên cạnh, xông vào khu vực kia đầu tiên.
Vô số tiên quân bên cạnh tranh nhau hò hét, bay vào theo!
...
...
Ở phương đông xa xôi, là một mảnh yêu vân đằng đằng sát khí, tiến quân thần tốc, đã ép đến gần biên giới Ma Biên, bây giờ chỉ cần bước qua dãy núi âm u dưới mây, là chính thức bước vào Ma Biên, mang cho tiên quân đang giết địch trên chiến trường uy hiếp vô cùng lớn.
Nhưng bọn họ đến nơi này, lại không thể đi qua.
Bởi vì ở trên ngọn núi hoang vu đến mức ngay cả ma vật cũng không tồn tại trước mặt bọn họ, có một người tuổi trẻ bộ dạng ăn mày, đang ngồi xổm ở trên đỉnh núi gặm đùi gà, bên người đã chất lên một ngọn núi nhỏ bằng xương gà, không biết hắn đã ngồi xổm ở đây mấy ngày, ăn bao nhiêu con gà, thẳng đến khi yêu vân tiếp cận, hắn mới ngừng lại, đứng lên nói:
- Hoá ra các ngươi thực sự có can đảm đến?
- Hừ!
Trong yêu vân, có người hừ lạnh, dường như không muốn nói cái gì, mà muốn tiếp tục đi lên.
- Chuyện lần này, ai cũng không có khả năng ảnh hưởng đến!
Khương gia khất nhi ném đùi gà đi, thuận tay lau một cái ở trên người, cười nói:
- Bao gồm cả Yêu Vực các ngươi ở bên trong!
Ầm ầm!
Thời điểm thanh âm của hắn vang lên, hư không cũng đều run rẩy, có vô số bóng người xuất hiện ở bốn phương tám hướng, mỗi người, đều mặc áo bào đen, vạt áo đung đưa, một thân khí cơ mười phần thâm trầm, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, mà ai cũng mang tuyệt kỹ, không giống tu sĩ Nguyên Anh bình thường, bao vây mảnh mây trôi kia vào giữa, ở trong hư không xa xôi, thậm chí có khí tức Hóa Thần đang lưu chuyển...
- Vậy mà Tiên Minh điều động nhiều người như vậy?
Có người trong yêu vân kinh hoảng.
Nhưng rất nhanh, liền có âm thanh quát lạnh:
- Trước mặt đại quân, dựa vào bọn họ có thể làm được gì?
Nói xong sát khí lại tăng lên, toàn bộ yêu vân mở rộng, giống như chuẩn bị nghiền ép đi qua.
- Bọn hắn không làm được cái gì, vậy lão phu thì sao?
Thế nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy trong hư không, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa kéo cũ nát được bốn con Bạch Hạc lôi kéo xuất hiện, đứng ở giữa không trung, một lão giả khoẻ mạnh mặc áo bào xám từ trong xe ngựa đi ra, người này chính là Thiên Cơ tiên sinh, lão cười ha ha, nói:
- Đại trận lão phu bày ra, cũng không thể dễ dàng bị phá như vậy, các ngươi nên suy nghĩ cần bao lâu mới có thể đi qua?
- Là ngươi...
Nhìn thấy Thiên Cơ tiên sinh, Yêu Vực vô cùng lo lắng, chậm rãi lùi về sau.
Bọn họ biết, lão giả kia vừa xuất hiện, liền đại biểu phía trước có khả năng xuất hiện hung hiểm...
Nhưng bọn họ còn có chút không cam tâm, đại quân đã áp đến biên giới, sao lại bị một cái trận thế hù dọa chứ?
- Cái da mặt này, vẫn không nên xé rách là tốt nhất...
Chương 1497 Đại Cục Đã Định (1)
Khương gia khất nhi cười tủm tỉm nhặt cái đùi gà vừa rồi ném xuống đất, còn chưa có ăn xong lên, cắn một cái ngon lành, cười tủm tỉm nói:
- Chỉ cần bước một chân qua mảnh U sơn này, coi như các ngươi thật sự làm phản, nhất định phải ép đại quân đồ diệt Yêu tộc mới hài lòng sao?
Có người trong yêu vân đang nghiêm túc kiềm chế.
Còn Khương gia khất nhi thì nói tiếp:
- Huống chi, các ngươi dốc toàn bộ lực lượng, liền không sợ có người bưng hang ổ của các ngươi đi sao?
Lúc này tồn tại trong yêu vân lại thật kinh ngạc...
...
...
Ở một bên khác, kiếm của Phương Nguyên vẫn luôn ở trạng thái chuẩn bị rút ra.
Nhưng hắn vẫn luôn không có cơ hội chính xác để rút ra.
- Đạo Tử không thể xuất kiếm, phải chăng có chút tiếc nuối?
Lão chấp sự Vong Tình đảo nhìn các loại tin tức thám tử đưa tới, nhịn không được bật cười.
Trên mặt Phương Nguyên cũng lộ ra một vòng tươi cười, nói:
- Không có tiếc nuối, hết sức hài lòng!
Tất nhiên đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, có lợi đối với thiên hạ, nhưng ý nghĩa của chuyện này thực sự quá lớn, liên lụy đến lợi ích cũng quá nặng, mà quan trọng là, ảnh hưởng đến thế cục thiên hạ, cho nên, cho dù tất cả mọi người cho rằng chuyện này là đúng, thì vẫn có một nhóm người ôm các loại ý nghĩ khác, vào lúc này sinh ra hai lòng, có ý nghĩ để chuyện này phủ một lớp bụi, cho dù hoàn thành, cũng không thể đẹp mắt như vậy, có người tiêu cực lười biếng, càng có người muốn chuyện này không cách nào thành công...
Chuyện này cũng chính là nguyên nhân trước đó Phương Nguyên lo lắng.
Không chỉ hắn, mà có rất nhiều người đều nghĩ đến vấn đề này, vì thế lo lắng không thôi.
Nhưng không ai nghĩ tới, dưới sự hộ tống của một số người lộ mặt, hoặc không lộ mặt, đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên không những không gây ra nhiễu loạn ngoài ý muốn, mà còn bình ổn không gợn sóng tiến triển, thanh thế càng mãnh liệt...
Chém giết ma vật, từng bước đẩy tới gần!
Chúng tướng sĩ tranh công đoạt tên, tung hoành ở phía trên chiến trường Ma Biên.
Vô số nhân vật anh hùng từ không có tiếng tăm gì, vùng lên rung động khắp Ma Biên, được vạn người xưng tụng...
Còn Ma Biên vẫn luôn được xưng tụng là địa vực hung hiểm nhất ngàn vạn năm nay, lại bị dọn dẹp từng tấc từng tấc.
Phương Nguyên vô cùng hi vọng thấy được cảnh này, vì thế lúc nào hắn cũng chuẩn bị rút kiếm.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, hắn không cần rút kiếm!
Cho nên hắn rất hài lòng!
...
...
Sau mười lăm ngày, Thần Tướng Bích Thủy quan và ba trăm thân binh, đã tìm đến Long Vĩ lĩnh, bố trí đại trận, ổn định trận tuyến.
Sau mười tám ngày, nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu Phi Nham quan dẫn đại quân tiên phong tìm đến biên giới Ma Uyên Hổ Nha sơn, tự tay chém giết ba đầu Vương Ma, đại biểu cho con đường Phi Nham quan đến Ma Uyên chính thức đả thông, sau đó ba ngàn tiên quân tản ra, tiếp ứng nhân mã phía sau!
Sau hai mươi ba ngày, Thần Tướng Độc Phu quan dẫn một nửa đại quân đã tìm đến Ma Uyên, bố trí đại trận.
Sau hai mươi bảy ngày, Thần Tướng Phương Nguyên Trấn Ma Quan dẫn dắt đại quân tìm đến Quỷ Nha sơn, sau đó đại quân tản ra, tiêu diệt toàn bộ ma vật còn dư lại...
Sau ba mươi ba ngày, Vọng Minh Quan đã tìm đến biên giới Ma Uyên, đại biểu nhiệm vụ chinh phạt của thập đại thần quan đều đã hoàn thành!
...
...
Ma Biên bao la, diện tích lãnh thổ trăm vạn dặm, địa phương cần chinh phạt quá nhiều, lại thêm đại quân không tiện quay đầu, cần vô số thuốc chữa thương, các loại nhân tố ảnh hưởng, càng bởi vì Hắc Ám ma tức bao phủ, có rất nhiều chỗ hung hiểm quỷ dị, bởi vậy, ở trong kế hoạch lúc đầu của Bát Hoang thành, định dùng ba tháng thời gian để hoàn thành bước này...
Nhưng khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, kế hoạch tiêu diệt toàn bộ tiến triển thuận lợi đến mức khó tưởng tượng, chỉ dùng không đến một tháng thời gian, đại quân thập đại thần quan, đã giết tới biên giới Ma Uyên, đóng quân ở chỗ đã định ra từ lúc đầu...
Mà tiên quân sớm đến chỗ đã định ra, liền tượng trưng cho cuộc chinh phạt của bọn họ đã kết thúc.
Đương nhiên, chuyện này cũng không đại biểu Ma Biên đã sạch sẽ, đại quân dự tính tạm thời trú đóng ở Ma Biên, sau đó lại điều khiển tinh binh, chải chuốt phía sau một lần nữa, để phòng có di lộ ma vật lưu lại, chuyện này cũng cần thời gian rất dài...
Nhưng bất kể như thế nào, kế hoạch tác chiến, đều đã cơ bản hoàn thành.
Đối với chúng tiên quân và tán tu phổ thông mà nói, đây gần như là một chuyện đương nhiên.
Thậm chí đối với rất nhiều người mà nói, còn cảm giác không hài lòng, vì cái nhiệm vụ quét sạch chiến trường cuối cùng kia, mà gần như muốn đánh nhau bể đầu.
Nhưng đối với người ngồi ở vị trí cao, hiểu thế cục Ma Biên một chút mà nói, lại cảm giác có chút nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ không tin, một cái kế hoạch chinh phạt khổng lồ như thế, lại thật sự thuận lợi, không có chút gợn sóng nào hoàn thành...
Chuyện này sao có thể?
Sự tình càng lớn, càng dễ sai lầm, huống chi chuyện này còn lớn đến mức trước nay chưa từng có!
Làm sao có thể đều như trong kế hoạch, bình ổn tiến hành chứ?
Nhưng nó đã hoàn thành!
Một cái đại kế gần như là thần thoại, dùng tốc độ vô cùng đáng sợ, thuận lợi đến kỳ lạ hoàn thành!
...
...
- Tiên sinh, ta lập được hai mươi bảy nghìn tám trăm linh chín công đức!
Hiện tại Ma Biên Quỷ Nha sơn, chính là chỗ đóng quân của Trấn Ma Quan, Đổng Tô Nhi thay đổi xích giáp dính đầy máu tươi, thành một bộ váy trắng, đặc biệt đến đây gặp Phương Nguyên, khóe miệng đầu lông mày, đều là vẻ vui sướng.
- Cũng không tệ lắm!
Phương Nguyên nhẹ gật đầu.
Chương 1498 Đại Cục Đã Định (2)
Hai mươi bảy nghìn tám trăm linh chín công đức, đã là một con số vô cùng đáng sợ.
Từ trước, Tiên Minh vì nhắc nhở thế nhân tiến thủ, đối kháng đại kiếp, đều lấy công đức lập danh, chỉ cần có ích với thiên hạ, sẽ ban thưởng công đức, thế nhưng cái công đức này rất khó đạt được, lúc trước Phương Nguyên mới tu vi Trúc Cơ, ở Ma Tức hồ Việt quốc đã lập xuống đại công, cứu vớt mấy trăm đệ tử ngũ đại tiên môn, cuối cùng cũng chỉ được ban cho ba nghìn công đức mà thôi, hơn nữa lúc ấy tuần tra Tiên Minh nể tình mới có được.
Đổng Tô Nhi ở trận chiến Ma Biên này, dùng không đến một tháng, đã kiếm được hơn hai mươi bảy nghìn công đức, gần gấp mười lần Phương Nguyên lúc trước, chuyện này ở lúc bình thường, gần như là kỳ tích khó có thể tưởng tượng, cũng chỉ có chiến trận lớn bực này, mới có thể xuất hiện!
Đương nhiên, hai lần mười vạn công đức của Phương Nguyên trước đó, cũng không thể tính ở trong đó.
Bởi vì Tiên Minh ban thưởng công đức, cao nhất chính là mười vạn, tình huống như vậy là vô cùng hiếm thấy.
- Chút công đức này cũng không cao lắm...
Đổng Tô Nhi được Phương Nguyên khen ngợi, đang vui vẻ, thì Quan Ngạo ở bên cạnh bỗng nói một câu.
Đổng Tô Nhi lập tức không vui, nói:
- Vậy ngươi lập được bao nhiêu công đức?
Quan Ngạo nói:
- Mười tám nghìn bốn trăm...
Đổng Tô Nhi nghe được khẽ giật mình:
- Cũng không nhiều mà...
Sau đó liền thấy Quan Ngạo chỉ chỉ Toan Nghê đội một cái mũ sắt trên đầu nói:
- Đây là nó lập được!
Đổng Tô Nhi lập tức không biết nói thế nào, lặng lẽ nhìn về phía ba vị Tuyết Nguyên lão ma bên cạnh.
Nghiêm lão ma thấp giọng, chỉ chỉ Quan Ngạo, vươn năm ngón tay, nói:
- Tối thiểu là số này...
Phương Nguyên không quản ganh đua so sánh giữa bọn họ, mà lấy một quyển sách từ lão chấp sự, đây là ghi chép sau khi Trấn Ma Quan hoàn thành nhiệm vụ chinh phạt, do lão chấp sự từ chỗ văn thư Bát Hoang thành lấy tới. Tất cả công đức của đám người Trấn Ma Quan lập được trong trận chiến này, đều đã được tính toán lại, ghi chép trên quyển sách này, chuẩn bị giao cho Bát Hoang thành thống kê.
Đương nhiên không phải ai cũng có tên trên này, mà chỉ có ba bốn mươi vị đứng đầu, bởi vì những người ở phía sau nhất định không thể lọt vào một trong ba mươi sáu vị trí Thần Tướng Ma Biên, cho nên không vội thống kê ra.
Phương Nguyên nhìn lướt qua, từ chối cho ý kiến, kết quả không khác so với hắn đoán lắm.
Số lượng công đức trên quyển sách này, đáng giá ghi chép nộp lên cho Bát Hoang thành, tổng cộng có ba mươi sáu vị, trong đó Huyền Giáp hai mươi vị, tám vị lánh đời, có hai vị chính là Xích Giáp, bao nhiêu năm không được tấn thăng, nhưng ở trong lần tiêu diệt toàn bộ này triển lộ bản lĩnh phi phàm, thăng làm Huyền Giáp là khẳng định, sáu vị khác là tán tu mới đến Trấn Ma Quan, còn không có chức vị trong người.
Trong một đám tán tu, đã có sáu vị lập xuống công lao bực này, có thể thấy trong đám tán tu này, có không ít người có chân tài thực học.
Trong mọi người xếp hạng cao nhất chính là Quan Ngạo, trong trận ác chiến này hắn kiếm được hơn năm mươi ba nghìn công đức.
Phía sau chính là Đổng Tô Nhi và những Thần Tướng vốn ở trong Trấn Ma Quan này, nhưng trước đó một mực không có danh tiếng gì, trong số bọn họ, người có công đức cao, chừng ba mươi nghìn, tiếp cận bốn mươi nghìn, còn công đức thấp thì phần lớn là một hai vạn.
Trong ba vị Tuyết Nguyên lão ma, người tiến vào tốp mười, chỉ có Phi Quỷ Nhi, hắn kiếm được mười lăm nghìn công đức.
Công đức của Toan Nghê còn ở phía trên hắn, xếp hạng cao hơn so với hắn gần hai bậc.
- Lưu lại ba nghìn tiên quân, những người còn lại có thể rút về!
Sau đó lại qua mấy ngày, các loại nhiệm vụ đều đã hoàn thành, Phương Nguyên cũng đã nhận được lệnh rút quân của Bát Hoang thành.
Bây giờ, toàn bộ Ma Biên, đã thanh tĩnh không ít, chuyện còn lại là Bát Hoang thành đưa các Đan sư đã sớm chuẩn bị tốt vào nội địa, trồng tiên chủng, đây cũng là một cái nhiệm vụ dài dằng dặc mà quan trọng, nhưng không cần đại quân tiếp tục trong này bồi tiếp, lưu lại ba nghìn tiên quân, thủ hộ một vực, để phòng ngừa là được, còn lại đại bộ phận tiên quân, cần chuẩn bị trở về quan tĩnh dưỡng.
Chư quan còn lại cũng giống như vậy.
Bởi vậy, trước sau không đến hai tháng, đại quân Ma Biên rút về, tình thế đã định.
Lần chinh phạt này, tất nhiên là có người lập xuống vô tận huân, nhưng tương ứng, quân số thương tổn, cũng không thể tránh khỏi, vẻn vẹn Trấn Ma Quan, đã chết một nghìn tám trăm người, bị thương ba nghìn bốn trăm năm mươi người, sau khi Phương Nguyên nhìn qua những con số này, liền để lão chấp sự phân phát trợ cấp, nếu Bát Hoang thành không đủ ban thưởng, sẽ do hắn lấy từ Vong Tình đảo bổ sung.
Hắn không phải một người nhân từ nương tay, hiểu rõ đây là cái giá cần thiết.
Bây giờ, là thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức trong quan ba ngày, Bát Hoang thành lại có tiên chiếu, gọi thủ tướng thập đại thần quan tiến đến.
Phương Nguyên biết lần này đi làm cái gì, bởi vậy đặc biệt đổi lại tử giáp, phủ lên bội kiếm, chải lại búi tóc, đội lên tử quan, ngay cả Tam trưởng lão Vong Tình đảo cũng đặc biệt đưa cho hắn, một bộ huyết hồng bào bình thường hắn thấy quá mức vướng víu, rất ít mặc ở trên người, khoác lên trên thân, lại thêm các loại trang sức, cẩn thận soi gương, vẻ uy phong trước nay chưa có, hiển thị rõ sự tôn quý.
- Sư tôn, muốn đi lĩnh công sao?
Đám người Đổng Tô Nhi đều đứng lại chờ Phương Nguyên, thấy bộ dạng hắn khoác tử giáp, hai mắt đều tỏa sáng.
Mặc dù đi tới thần quan lâu rồi nhưng Phương Nguyên rất ít mặc thêm tử giáp.
Cho dù ở bên trong đại kế tiêu diệt toàn bộ lần này, Phương Nguyên cũng chỉ mặc một bộ áo xanh, vô cùng đơn giản mà thôi, còn bây giờ, hắn mặc thêm tử giáp, đeo tử quan, vậy không thể nghi ngờ đại biểu cho, một khắc bọn họ vẫn luôn mong chờ trong lòng rốt cục đã đến.
Chương 1499 Mời Lên Ngồi (1)
Thủ tướng thập đại thần quan, đều đã hoàn thành chinh phạt, nên đến thời điểm tiến về Bát Hoang thành đánh giá thành tích.
Không thể nghi ngờ chuyện này cũng đại biểu cho Phương Nguyên sắp đứng ở phía trên đại thế, trở thành người gần với Bạch Bào Chiến Tiên nhất ở Ma Biên.
Thời điểm quan trọng như vậy, làm sao có thể ăn mặc qua loa chứ!
- Không phải đi lĩnh công!
Phương Nguyên đối với vấn đề này càng nghĩ đơn giản hơn, hắn cười cười, nói:
- Ta là đi nhận thua!
Thập đại Thần Tướng tới Bát Hoang thành đánh giá thành tích, rất nhanh tin tức này truyền khắp Ma Biên.
Sau đó có không biết bao nhiêu người ở các thần quan đều tụ tập tới đây, bất kể là bên trong Bát Hoang thành, hay là bên ngoài, khắp nơi đều là đầu người nhốn nháo, càng có vô số người, đại biểu cho tông môn, gia tộc, đạo thống nhà mình, chuẩn bị rượu ngon đan tốt, đợi ở bên ngoài Bát Hoang thành, chỉ chờ thập đại Thần Tướng chạy tới Bát Hoang thành, liền tự tay dâng lên cho bọn họ, biểu đạt kính ý trong tâm...
Đương nhiên, nói là thập đại Thần Tướng, nhưng kỳ thực chỉ có bảy vị Thần Tướng.
Trong chuyện ám sát lần trước, Thần Tướng Vọng Minh Quan đã bị Phương Nguyên giết chết tại chỗ, nên chức vị này vẫn luôn để trống, về sau do nhị đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên Tần Vô Nhai tạm thay xử lý công việc, sau khi đại kế tiêu diệt toàn bộ kết thúc, hắn cũng đã từ nhiệm, không tính là một vị Thần Tướng.
Còn Thần Tướng Hắc Sa quan, ở trong đại kế tiêu diệt toàn bộ này, tham công liều lĩnh, không cẩn thận làm hại mười nghìn tiên quân rơi vào ma vật vây công, hắn vì cứu vớt tiên quân rơi vào trong đám ma vật, tự mình ra tay, một mình đấu ngũ đại Vương Ma, cuối cùng thành công ngăn cản, khiến cho mười nghìn tiên quân rút ra khỏi khu vực hung hiểm, nhưng hắn cũng ở dưới sự vây công của ngũ đại Vương Ma, thân tử đạo tiêu.
Lão Thần Tướng Hổ Cứ quan, vốn dần dần già đi, thọ nguyên gần hết, ráng chống đỡ chính mình chỉ huy tác chiến, không biết âm thầm ăn vào bao nhiêu đan dược kích phát tiềm năng, rốt cục tại lúc đại quân Hổ Cứ quan hoàn thành nhiệm vụ, dầu hết đèn tắt, mỉm cười dưới cửu tuyền biên giới Ma Uyên.
Thế nhưng bất kể bọn họ còn sống hay không, trong miệng mọi người, vẫn ca tụng thập đại Thần Tướng.
- Thiên cổ đại công, lưu danh sử xanh...
- Ma Biên có hai mươi năm thanh tĩnh an bình, đều là công lão của các vị Thần Tướng...
- Thần Tướng vất vả, xin nhận một lạy của lão phu...
"..."
"..."
Tại thời điểm bảy đại Thần Tướng còn sống, chạy tới Bát Hoang thành, xung quanh đã có không biết bao nhiêu người trong giới tu hành, bay lên giữa không trung chờ đón, tiểu đồng đã sớm chuẩn bị rượu ngon tiến lên, rất nhiều người đức cao vọng trọng, có thân phận không tầm thường, tự mình tiến lên trước nâng cốc.
Lúc này rượu đương nhiên phải uống.
Mặc dù nói trong những lễ nghi này, chưa hẳn đã là tình thực, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
Trong cảnh tượng tán thưởng và náo nhiệt đó, không biết ai hô lớn một tiếng:
- Thần Tướng Trấn Ma Quan Phương Đạo Tử tới...
Trước Bát Hoang thành, bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn sang.
Sau đó liền thấy một đóa thanh vân, từ phía tây bay đến, Phương Nguyên khoác tử giáp đứng ở trên mây, eo đeo bảo kiếm, Đổng Tô Nhi đứng ở phía bên phải của hắn, Quan Ngạo và Toan Nghê đứng ở bên trái, còn lão chấp sự Vong Tình đảo thì mang theo mấy vị thân vệ, đứng ở phía sau, chỉ có đầu Giao Long mặc quần cộc kia là không ở đây, nó đã sớm bế quan trước khi trận đại chiến này diễn ra, đến bây giờ vẫn chưa đi ra.
Chúng tu trước Bát Hoang thành nhìn thấy hắn, đều nhiệt liệt hoan hô.
Đó là một loại ánh mắt rất phức tạp, mang theo tôn sùng, kính sợ và vui mừng khó nén.
Ma Biên vừa mới làm thành một chuyện lớn trước nay chưa từng có.
Trực tiếp quét sạch toàn bộ Ma Biên, không lưu lại một sinh linh Hắc Ám, đây là chuyện ba ngàn năm nay chưa bao giờ làm qua.
Mà sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, càng khiến lòng tin của tất cả mọi người tăng thêm không gì sánh được.
Thần Tướng thế hệ bọn họ, đã nhất định lưu danh sử sách!
Mà khởi nguyên của tất cả chuyện này, đều là từ Phương Nguyên đi tới Bát Hoang thành, dâng lên bản đồ địa hình và tiên chủng bắt đầu...
...
...
- Cho mời thập đại Thần Tướng nhập điện...
Xung quanh có vô số người chen chúc tới, gánh rượu cầm ấm, vẻ mặt nhiệt liệt, thế nhưng không đợi bọn họ vây đến trước người Phương Nguyên, bên trong Bát Hoang thành, đã vang lên một tiếng hô, ngay sau đó, liền nhìn thấy trận quang bên trên Bát Hoang thành, từng tầng từng tầng mở ra như nước chảy, đầu tiên là tầng đại trận thứ nhất hoàn toàn mở ra, sau đó là tầng thứ hai, tiếp theo tầng thứ ba cũng mở ra.
Một con đường thẳng tắp g từ giữa không trung, thông đến trung tâm tiên điện Bát Hoang thành.
- Trời ạ, ngay cả Bát Hoang thành cũng mở ra tầng ba đại trận, chờ đón bọn họ trực tiếp nhập điện, cái đại công này, khó lường...
Có người lợi hại nhìn thấy, thấp giọng tán thưởng.
Phương Nguyên cũng hiểu quy củ trong này, sắc mặt ngưng lại.
Đại trận bao phủ Bát Hoang thành, có vị trí phi phàm, bất kể là ai, muốn nhập Bát Hoang thành, đều phải dừng ở trước cửa thành, từ trên mây hạ xuống, đi bộ vào, chỉ có một ít người thân phận không tầm thường, mới có thể từ giữa không trung trực tiếp cưỡi mây đi vào. Lần đầu tiên hắn tới Bát Hoang thành, đại biểu cho Vong Tình đảo, bởi vậy Bát Hoang thành mới mở ra hai tầng đại trận, để hắn có thể trực tiếp tiến vào nội thành, như này là đã rất nể mặt rồi.
Về sau, hắn không có trường hợp đặc biệt này, bởi vì khi đó hắn đã trở thành một vị Thần Tướng Ma Biên.
Còn bây giờ, Bát Hoang thành lại trực tiếp mở ra ba tầng đại trận, để bọn họ có thể trực tiếp tiến vào tiên điện, đây là vinh quang nhường nào.
- Ha ha, Phương Thần Tướng, mời đi!
Người nói chuyện chính là Thần Tướng Bích Thủy quan, hắn vừa cười, vừa cùng các những vị Thần Tướng khác, tránh sang một bên.
Chương 1500 Mời Lên Ngồi (2)
Rất rõ ràng, bọn họ đều cố ý để Phương Nguyên đi đầu.
- Chư vị tiền bối không cần quá khách khí, đi vào chung đi!
Phương Nguyên cũng hoàn lễ với bọn họ, sau đó mấy vị Thần Tướng cùng nhau bay thẳng vào trong Bát Hoang thành.
Phương Nguyên cảm thấy có chút may mắn, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mấy vị Thần Tướng bị người vây quanh bên ngoài Bát Hoang thành, được vô số người tán thưởng, mời rượu, mặc dù biết đây là quy củ của Ma Biên từ trước, nhưng ngẫm lại cái tràng diện kia vẫn còn có chút xấu hổ...
Hắn vừa mới tới, Bát Hoang thành liền mở ra, ngược lại giúp hắn tránh thoát một kiếp, trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều!
...
...
Lúc đi tới đại điện trong Bát Hoang thành, Phương Nguyên nhìn thấy nơi đây đã tụ tập vô số người, có các bộ đứng đầu Bát Hoang thành, có các phương tuần tra Tiên Minh, có văn thư tính toán quân công, Đan sư, Trận sư chuẩn bị đến tiếp tục đại kế, còn có rất nhiều hảo hữu của mình, như Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu, Vệ Ngư Tử, Khương gia khất nhi, trong nháy mắt hắn đi vào đại điện, vô số ánh mắt đều nhìn lại.
Những ánh mắt kia, không khác mấy so với người bên ngoài, bên trong nhiệt liệt ẩn chứa kính sợ.
Ai cũng biết sau cái công lao này, sợ là Phương Nguyên sẽ một bước trùng thiên, đại thế gia thân.
Bởi vậy, mặc dù thân phận Phương Nguyên không thay đổi, nhưng không ai biết lúc này nên lấy thái độ gì đi đối đãi hắn, dù sao quan hệ giữa bọn họ và Phương Nguyên cũng rất ít, lại bị các phương diện nhân tố ảnh hưởng, rất khó bảo trì một loại thái độ bình tĩnh đến đối mặt với hắn.
Kỳ thật lúc này Phương Nguyên, cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện ra như vậy.
Hắn là một người ưa thích trốn đến nơi thanh tĩnh đọc sách, không ưa thích xuất hiện ở bên trong bầu không khí chúng tinh phủng nguyệt như vậy.
- Ha ha, Phương đạo huynh, không biết bên trong Trấn Ma Quan ngươi, có bao nhiêu người lập được trên ba vạn công đức vậy?
Cũng may, lúc này Khương gia khất nhi từ trong đám người cười tủm tỉm đi tới hỏi, phá vỡ yên tĩnh trong sân.
- Hai người!
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chắp tay với mọi người ở xung quanh, sau đó thành thành thật thật trả lời.
Khương gia khất nhi nghe vậy, vẻ mặt liền có chút đắc ý, nói:
- Lần này, mười vị chân truyền Quan Tĩnh đường ta, cũng ẩn danh tiến vào Ma Biên, đến góp sức cho các quan, trảm yêu phục ma, lập xuống đại công, người lập được trên ba vạn công đức, có chừng bốn người, mà chuyện này vẫn là bởi vì Quan Tĩnh đường ta có chuyện quan trọng khác, rất nhiều nhân thủ canh giữ ở biên giới Ma Biên, chưa từng tiến vào chiến trường, ngươi thấy thế nào?
Phương Nguyên nghe xong, cười chân thành chắp tay, nói:
- Nhận thua!
Khương gia khất nhi cười lớn đi ra, trong tay có thêm một cái bao vải dầu đựng gà béo, cười nói:
- Đêm nay ăn gà, uống rượu!
Bên cạnh hắn có không ít người trẻ tuổi, đều phá lên cười theo.
- Bốn người thì như thế nào?
Lúc này người nói chuyện là Lý Hồng Kiêu, sắc mặt cô lạnh nhạt, nói với Thôi công công ở bên cạnh:
- Nói cho hắn biết chúng ta có bao nhiêu người!
Thôi công công lập tức tiến lên một bước, mặt đầy tươi cười, nói với Phương Nguyên nói:
- Bẩm Đạo Tử, Hồng Tích công chúa Cửu Trọng Thiên ta tuyên bố tiên chiếu, tụ tập bốn vạn tán tu, theo người chinh phạt ma vật, tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, dưới tình huống công chúa điện hạ chấp chưởng đại cục, chúng tướng sĩ anh dũng giết địch, quét sạch mảng lớn ma vật, cuối cùng thống kê, chư tướng lập được trên ba vạn công đức, có chừng bảy người...
Lý Hồng Kiêu tiếp lời:
- Bảy người này đều có xuất thân từ hàn môn, không có người Hoàng tộc, không làm hỏng quy tắc của ngươi!
Nói xong hơi vui vẻ, ở trong mắt cô, ngoại trừ Hoàng tộc, tất cả đều là hàn môn.
Phương Nguyên nhìn qua gương mặt có chút kiêu căng của cô, cũng rất thành khẩn chắp tay, nói:
- Nhận thua!
Ánh mắt Lý Hồng Kiêu sáng lên, vẫn duy trì khí độ ung dung của mình, nhưng sắc mặt đã hưng phấn đến mức hơi ửng đỏ lên.
- Này cũng có chút khó làm...
Lý Bạch Hồ chậm rãi thở dài:
- Cái quy củ kia của ngươi thực sự quá phiền, đệ tử Tẩy Kiếm Trì chúng ta có tính là hàn môn không cũng không sao, ta ở Ma Biên, cũng chỉ là một vị Huyền Giáp Vĩnh Dạ quan mà thôi, cứ dựa vào công đức của Vĩnh Dạ quan mà tính, trong chiến dịch này, bốn mươi hai vị Huyền Giáp Vĩnh Dạ quan, trừ ta ra, tổng cộng có năm người lập được ba vạn công đức trở lên, ngươi tính như thế nào?
Lúc này Phương Nguyên lộ ra vẻ rất là khách khí, lại chắp tay thi lễ với hắn:
- Nhận thua!
Tiếp theo chính là Vệ Ngư Tử, hắn trầm giọng nói:
- Đông Hải ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo có ba nghìn đệ tử gia nhập Ma Biên, chiến tử một ngàn người, người bị thương không tính, coi như thực lực chúng ta nhỏ yếu, thì trong lần chinh phạt này, cũng có hai người lập được ba vạn công đức!
Phương Nguyên thở ra một hơi, chắp tay thi lễ với Vệ Ngư Tử:
- Thua tâm phục khẩu phục!
Lời nói này, hắn nói rất thành tâm thành ý.
Bình thường hắn đã tập thành thói quen chuyện gì cũng tự mình tới làm, lần này, ý thức được đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên xảy ra chút nhiễu loạn, chuyện thứ nhất hắn nghĩ tới, cũng chỉ là tùy thời rút kiếm, nhưng không nghĩ tới, lần này hắn không có đạt được cơ hội rút kiếm, những người bạn này đã giúp đỡ hắn ép tất cả tai hoạ ngầm xuống, đối với Phương Nguyên mà nói, cũng là một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có.
Vì bản thân không cần rút kiếm, cho nên hiện tại Phương Nguyên cam tâm tình nguyện nhận thua.
Mọi người trong điện nhìn bọn họ nói chuyện, đều đã hiểu ra, tất cả mỉm cười đứng ở bên cạnh quan sát.
Thôi công công ở bên cạnh Lý Hồng Kiêu, tiến lên một bước, lạnh lùng cười nói:
- Chúng ta biết suy nghĩ trong lòng các ngươi, nhưng ta nói cho các ngươi biết, lần này sự tình khác trước kia, bất kể ngươi là ai, bối cảnh như thế nào, đều cầm mạng đi đánh bạc, đi chiến cho ta, nếu như gia tộc của các ngươi từng nói với các ngươi thứ gì, vậy tốt nhất các ngươi tranh thủ thời gian quên nó đi, bởi vì các ngươi phải nhớ kỹ...
- ... Không chú ý, điện hạ sẽ trừng trị các ngươi!
- ... Bởi vì gia tộc của các ngươi có bối cảnh lớn bao nhiêu, cũng không thể so với Cửu Trọng Thiên chúng ta!
...
...
Bên cạnh một cái sơn cốc to lớn ở sâu trong Ma Uyên, có một đám người thần bí đang lén lén lút lút bố trí trận pháp, một cái Âm Phong Thất Tuyệt đại trận, đã từ từ thành hình, chỉ còn chờ tam quan đại quân chạy tới nơi này, là sẽ bị lặng yên không tiếng động lừa giết...
- Lòng của các ngươi thật là hung ác...
Nhưng tại thời điểm tại bọn họ cảm giác tất cả thuận lợi, có thể đổi một chỗ khác tiếp tục bố trận, thì trên đỉnh đầu lại vang lên một thanh âm.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, mặt đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, họ thấy trên đỉnh đầu, có ba trăm tên kiếm sư ôm trường kiếm, trên người mặc bạch bào, một người cầm đầu, trên vai quấn áo lông chồn, cười tủm tỉm nhìn về phía bọn họ, nói:
- Muốn giết Tiên Binh vô tội, gây ra hỗn loạn sao, Yêu Vực các ngươi thật đúng là gan lớn bằng trời, chỉ tiếc, các ngươi đã sớm bị để mắt tới...
Những người kia sợ mất mật, phát ra một tiếng hô muốn chạy trốn, vậy mà họ cũng là những người mang tuyệt kỹ, tu vi không tầm thường.
Nhưng không đợi bọn họ chạy trốn, người đàn ông mặc áo lông chồn đã phất tay.
- Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Trên đỉnh đầu, ba trăm đạo phi kiếm, vẽ ra một mảnh kiếm quang lộng lẫy, nhưng lại đằng đằng sát khí.
...
...
Ở một nơi khác, có hai cánh đại quân đang vây quanh một cái địa vực gọi là Tuyệt Phong khẩu, ở trong đó có vô số Ma Linh Ma Tướng, thậm chí còn có mười mấy con Hắc Ám Vương Ma, nơi đây là một trong những khu vực nguy hiểm nhất nội địa Ma Biên, bên trong kế hoạch đã định, bọn họ sẽ có ba cánh tiên quân đồng thời giết vào Tuyệt Phong khẩu, quét sạch ma vật bên trong, nhưng bây giờ, lại có một cánh tiên quân chưa tới.
Nên hai cánh tiên quân còn lại, do dự bất định, không biết tiến thối.
Cũng vào lúc này, Huyền Giáp đứng đầu Hắc Sa quan Vệ Ngư Tử đứng dậy, lên tiếng cười lạnh nói:
- Những người kia không đến, nói cái gì mà hành quân bị ngăn trở, thực ra muốn nhìn chúng ta làm trò cười, thậm chí là chờ để chiếm lợi, nhưng trên thực tế, đây là thời điểm chúng ta đoạt được công huân, xây dựng cơ nghiệp, những người kia lấy cớ không đến, chúng ta cứ nuốt cái công huân này vào, để cho bọn họ hâm mộ đi!
Lúc đang nói chuyện, đã dẫn theo một đám thiên kiêu Đông Hải bên cạnh, xông vào khu vực kia đầu tiên.
Vô số tiên quân bên cạnh tranh nhau hò hét, bay vào theo!
...
...
Ở phương đông xa xôi, là một mảnh yêu vân đằng đằng sát khí, tiến quân thần tốc, đã ép đến gần biên giới Ma Biên, bây giờ chỉ cần bước qua dãy núi âm u dưới mây, là chính thức bước vào Ma Biên, mang cho tiên quân đang giết địch trên chiến trường uy hiếp vô cùng lớn.
Nhưng bọn họ đến nơi này, lại không thể đi qua.
Bởi vì ở trên ngọn núi hoang vu đến mức ngay cả ma vật cũng không tồn tại trước mặt bọn họ, có một người tuổi trẻ bộ dạng ăn mày, đang ngồi xổm ở trên đỉnh núi gặm đùi gà, bên người đã chất lên một ngọn núi nhỏ bằng xương gà, không biết hắn đã ngồi xổm ở đây mấy ngày, ăn bao nhiêu con gà, thẳng đến khi yêu vân tiếp cận, hắn mới ngừng lại, đứng lên nói:
- Hoá ra các ngươi thực sự có can đảm đến?
- Hừ!
Trong yêu vân, có người hừ lạnh, dường như không muốn nói cái gì, mà muốn tiếp tục đi lên.
- Chuyện lần này, ai cũng không có khả năng ảnh hưởng đến!
Khương gia khất nhi ném đùi gà đi, thuận tay lau một cái ở trên người, cười nói:
- Bao gồm cả Yêu Vực các ngươi ở bên trong!
Ầm ầm!
Thời điểm thanh âm của hắn vang lên, hư không cũng đều run rẩy, có vô số bóng người xuất hiện ở bốn phương tám hướng, mỗi người, đều mặc áo bào đen, vạt áo đung đưa, một thân khí cơ mười phần thâm trầm, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, mà ai cũng mang tuyệt kỹ, không giống tu sĩ Nguyên Anh bình thường, bao vây mảnh mây trôi kia vào giữa, ở trong hư không xa xôi, thậm chí có khí tức Hóa Thần đang lưu chuyển...
- Vậy mà Tiên Minh điều động nhiều người như vậy?
Có người trong yêu vân kinh hoảng.
Nhưng rất nhanh, liền có âm thanh quát lạnh:
- Trước mặt đại quân, dựa vào bọn họ có thể làm được gì?
Nói xong sát khí lại tăng lên, toàn bộ yêu vân mở rộng, giống như chuẩn bị nghiền ép đi qua.
- Bọn hắn không làm được cái gì, vậy lão phu thì sao?
Thế nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy trong hư không, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa kéo cũ nát được bốn con Bạch Hạc lôi kéo xuất hiện, đứng ở giữa không trung, một lão giả khoẻ mạnh mặc áo bào xám từ trong xe ngựa đi ra, người này chính là Thiên Cơ tiên sinh, lão cười ha ha, nói:
- Đại trận lão phu bày ra, cũng không thể dễ dàng bị phá như vậy, các ngươi nên suy nghĩ cần bao lâu mới có thể đi qua?
- Là ngươi...
Nhìn thấy Thiên Cơ tiên sinh, Yêu Vực vô cùng lo lắng, chậm rãi lùi về sau.
Bọn họ biết, lão giả kia vừa xuất hiện, liền đại biểu phía trước có khả năng xuất hiện hung hiểm...
Nhưng bọn họ còn có chút không cam tâm, đại quân đã áp đến biên giới, sao lại bị một cái trận thế hù dọa chứ?
- Cái da mặt này, vẫn không nên xé rách là tốt nhất...
Chương 1497 Đại Cục Đã Định (1)
Khương gia khất nhi cười tủm tỉm nhặt cái đùi gà vừa rồi ném xuống đất, còn chưa có ăn xong lên, cắn một cái ngon lành, cười tủm tỉm nói:
- Chỉ cần bước một chân qua mảnh U sơn này, coi như các ngươi thật sự làm phản, nhất định phải ép đại quân đồ diệt Yêu tộc mới hài lòng sao?
Có người trong yêu vân đang nghiêm túc kiềm chế.
Còn Khương gia khất nhi thì nói tiếp:
- Huống chi, các ngươi dốc toàn bộ lực lượng, liền không sợ có người bưng hang ổ của các ngươi đi sao?
Lúc này tồn tại trong yêu vân lại thật kinh ngạc...
...
...
Ở một bên khác, kiếm của Phương Nguyên vẫn luôn ở trạng thái chuẩn bị rút ra.
Nhưng hắn vẫn luôn không có cơ hội chính xác để rút ra.
- Đạo Tử không thể xuất kiếm, phải chăng có chút tiếc nuối?
Lão chấp sự Vong Tình đảo nhìn các loại tin tức thám tử đưa tới, nhịn không được bật cười.
Trên mặt Phương Nguyên cũng lộ ra một vòng tươi cười, nói:
- Không có tiếc nuối, hết sức hài lòng!
Tất nhiên đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, có lợi đối với thiên hạ, nhưng ý nghĩa của chuyện này thực sự quá lớn, liên lụy đến lợi ích cũng quá nặng, mà quan trọng là, ảnh hưởng đến thế cục thiên hạ, cho nên, cho dù tất cả mọi người cho rằng chuyện này là đúng, thì vẫn có một nhóm người ôm các loại ý nghĩ khác, vào lúc này sinh ra hai lòng, có ý nghĩ để chuyện này phủ một lớp bụi, cho dù hoàn thành, cũng không thể đẹp mắt như vậy, có người tiêu cực lười biếng, càng có người muốn chuyện này không cách nào thành công...
Chuyện này cũng chính là nguyên nhân trước đó Phương Nguyên lo lắng.
Không chỉ hắn, mà có rất nhiều người đều nghĩ đến vấn đề này, vì thế lo lắng không thôi.
Nhưng không ai nghĩ tới, dưới sự hộ tống của một số người lộ mặt, hoặc không lộ mặt, đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên không những không gây ra nhiễu loạn ngoài ý muốn, mà còn bình ổn không gợn sóng tiến triển, thanh thế càng mãnh liệt...
Chém giết ma vật, từng bước đẩy tới gần!
Chúng tướng sĩ tranh công đoạt tên, tung hoành ở phía trên chiến trường Ma Biên.
Vô số nhân vật anh hùng từ không có tiếng tăm gì, vùng lên rung động khắp Ma Biên, được vạn người xưng tụng...
Còn Ma Biên vẫn luôn được xưng tụng là địa vực hung hiểm nhất ngàn vạn năm nay, lại bị dọn dẹp từng tấc từng tấc.
Phương Nguyên vô cùng hi vọng thấy được cảnh này, vì thế lúc nào hắn cũng chuẩn bị rút kiếm.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, hắn không cần rút kiếm!
Cho nên hắn rất hài lòng!
...
...
Sau mười lăm ngày, Thần Tướng Bích Thủy quan và ba trăm thân binh, đã tìm đến Long Vĩ lĩnh, bố trí đại trận, ổn định trận tuyến.
Sau mười tám ngày, nữ Thần Tướng Mạc Phi Lưu Phi Nham quan dẫn đại quân tiên phong tìm đến biên giới Ma Uyên Hổ Nha sơn, tự tay chém giết ba đầu Vương Ma, đại biểu cho con đường Phi Nham quan đến Ma Uyên chính thức đả thông, sau đó ba ngàn tiên quân tản ra, tiếp ứng nhân mã phía sau!
Sau hai mươi ba ngày, Thần Tướng Độc Phu quan dẫn một nửa đại quân đã tìm đến Ma Uyên, bố trí đại trận.
Sau hai mươi bảy ngày, Thần Tướng Phương Nguyên Trấn Ma Quan dẫn dắt đại quân tìm đến Quỷ Nha sơn, sau đó đại quân tản ra, tiêu diệt toàn bộ ma vật còn dư lại...
Sau ba mươi ba ngày, Vọng Minh Quan đã tìm đến biên giới Ma Uyên, đại biểu nhiệm vụ chinh phạt của thập đại thần quan đều đã hoàn thành!
...
...
Ma Biên bao la, diện tích lãnh thổ trăm vạn dặm, địa phương cần chinh phạt quá nhiều, lại thêm đại quân không tiện quay đầu, cần vô số thuốc chữa thương, các loại nhân tố ảnh hưởng, càng bởi vì Hắc Ám ma tức bao phủ, có rất nhiều chỗ hung hiểm quỷ dị, bởi vậy, ở trong kế hoạch lúc đầu của Bát Hoang thành, định dùng ba tháng thời gian để hoàn thành bước này...
Nhưng khiến cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, kế hoạch tiêu diệt toàn bộ tiến triển thuận lợi đến mức khó tưởng tượng, chỉ dùng không đến một tháng thời gian, đại quân thập đại thần quan, đã giết tới biên giới Ma Uyên, đóng quân ở chỗ đã định ra từ lúc đầu...
Mà tiên quân sớm đến chỗ đã định ra, liền tượng trưng cho cuộc chinh phạt của bọn họ đã kết thúc.
Đương nhiên, chuyện này cũng không đại biểu Ma Biên đã sạch sẽ, đại quân dự tính tạm thời trú đóng ở Ma Biên, sau đó lại điều khiển tinh binh, chải chuốt phía sau một lần nữa, để phòng có di lộ ma vật lưu lại, chuyện này cũng cần thời gian rất dài...
Nhưng bất kể như thế nào, kế hoạch tác chiến, đều đã cơ bản hoàn thành.
Đối với chúng tiên quân và tán tu phổ thông mà nói, đây gần như là một chuyện đương nhiên.
Thậm chí đối với rất nhiều người mà nói, còn cảm giác không hài lòng, vì cái nhiệm vụ quét sạch chiến trường cuối cùng kia, mà gần như muốn đánh nhau bể đầu.
Nhưng đối với người ngồi ở vị trí cao, hiểu thế cục Ma Biên một chút mà nói, lại cảm giác có chút nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ không tin, một cái kế hoạch chinh phạt khổng lồ như thế, lại thật sự thuận lợi, không có chút gợn sóng nào hoàn thành...
Chuyện này sao có thể?
Sự tình càng lớn, càng dễ sai lầm, huống chi chuyện này còn lớn đến mức trước nay chưa từng có!
Làm sao có thể đều như trong kế hoạch, bình ổn tiến hành chứ?
Nhưng nó đã hoàn thành!
Một cái đại kế gần như là thần thoại, dùng tốc độ vô cùng đáng sợ, thuận lợi đến kỳ lạ hoàn thành!
...
...
- Tiên sinh, ta lập được hai mươi bảy nghìn tám trăm linh chín công đức!
Hiện tại Ma Biên Quỷ Nha sơn, chính là chỗ đóng quân của Trấn Ma Quan, Đổng Tô Nhi thay đổi xích giáp dính đầy máu tươi, thành một bộ váy trắng, đặc biệt đến đây gặp Phương Nguyên, khóe miệng đầu lông mày, đều là vẻ vui sướng.
- Cũng không tệ lắm!
Phương Nguyên nhẹ gật đầu.
Chương 1498 Đại Cục Đã Định (2)
Hai mươi bảy nghìn tám trăm linh chín công đức, đã là một con số vô cùng đáng sợ.
Từ trước, Tiên Minh vì nhắc nhở thế nhân tiến thủ, đối kháng đại kiếp, đều lấy công đức lập danh, chỉ cần có ích với thiên hạ, sẽ ban thưởng công đức, thế nhưng cái công đức này rất khó đạt được, lúc trước Phương Nguyên mới tu vi Trúc Cơ, ở Ma Tức hồ Việt quốc đã lập xuống đại công, cứu vớt mấy trăm đệ tử ngũ đại tiên môn, cuối cùng cũng chỉ được ban cho ba nghìn công đức mà thôi, hơn nữa lúc ấy tuần tra Tiên Minh nể tình mới có được.
Đổng Tô Nhi ở trận chiến Ma Biên này, dùng không đến một tháng, đã kiếm được hơn hai mươi bảy nghìn công đức, gần gấp mười lần Phương Nguyên lúc trước, chuyện này ở lúc bình thường, gần như là kỳ tích khó có thể tưởng tượng, cũng chỉ có chiến trận lớn bực này, mới có thể xuất hiện!
Đương nhiên, hai lần mười vạn công đức của Phương Nguyên trước đó, cũng không thể tính ở trong đó.
Bởi vì Tiên Minh ban thưởng công đức, cao nhất chính là mười vạn, tình huống như vậy là vô cùng hiếm thấy.
- Chút công đức này cũng không cao lắm...
Đổng Tô Nhi được Phương Nguyên khen ngợi, đang vui vẻ, thì Quan Ngạo ở bên cạnh bỗng nói một câu.
Đổng Tô Nhi lập tức không vui, nói:
- Vậy ngươi lập được bao nhiêu công đức?
Quan Ngạo nói:
- Mười tám nghìn bốn trăm...
Đổng Tô Nhi nghe được khẽ giật mình:
- Cũng không nhiều mà...
Sau đó liền thấy Quan Ngạo chỉ chỉ Toan Nghê đội một cái mũ sắt trên đầu nói:
- Đây là nó lập được!
Đổng Tô Nhi lập tức không biết nói thế nào, lặng lẽ nhìn về phía ba vị Tuyết Nguyên lão ma bên cạnh.
Nghiêm lão ma thấp giọng, chỉ chỉ Quan Ngạo, vươn năm ngón tay, nói:
- Tối thiểu là số này...
Phương Nguyên không quản ganh đua so sánh giữa bọn họ, mà lấy một quyển sách từ lão chấp sự, đây là ghi chép sau khi Trấn Ma Quan hoàn thành nhiệm vụ chinh phạt, do lão chấp sự từ chỗ văn thư Bát Hoang thành lấy tới. Tất cả công đức của đám người Trấn Ma Quan lập được trong trận chiến này, đều đã được tính toán lại, ghi chép trên quyển sách này, chuẩn bị giao cho Bát Hoang thành thống kê.
Đương nhiên không phải ai cũng có tên trên này, mà chỉ có ba bốn mươi vị đứng đầu, bởi vì những người ở phía sau nhất định không thể lọt vào một trong ba mươi sáu vị trí Thần Tướng Ma Biên, cho nên không vội thống kê ra.
Phương Nguyên nhìn lướt qua, từ chối cho ý kiến, kết quả không khác so với hắn đoán lắm.
Số lượng công đức trên quyển sách này, đáng giá ghi chép nộp lên cho Bát Hoang thành, tổng cộng có ba mươi sáu vị, trong đó Huyền Giáp hai mươi vị, tám vị lánh đời, có hai vị chính là Xích Giáp, bao nhiêu năm không được tấn thăng, nhưng ở trong lần tiêu diệt toàn bộ này triển lộ bản lĩnh phi phàm, thăng làm Huyền Giáp là khẳng định, sáu vị khác là tán tu mới đến Trấn Ma Quan, còn không có chức vị trong người.
Trong một đám tán tu, đã có sáu vị lập xuống công lao bực này, có thể thấy trong đám tán tu này, có không ít người có chân tài thực học.
Trong mọi người xếp hạng cao nhất chính là Quan Ngạo, trong trận ác chiến này hắn kiếm được hơn năm mươi ba nghìn công đức.
Phía sau chính là Đổng Tô Nhi và những Thần Tướng vốn ở trong Trấn Ma Quan này, nhưng trước đó một mực không có danh tiếng gì, trong số bọn họ, người có công đức cao, chừng ba mươi nghìn, tiếp cận bốn mươi nghìn, còn công đức thấp thì phần lớn là một hai vạn.
Trong ba vị Tuyết Nguyên lão ma, người tiến vào tốp mười, chỉ có Phi Quỷ Nhi, hắn kiếm được mười lăm nghìn công đức.
Công đức của Toan Nghê còn ở phía trên hắn, xếp hạng cao hơn so với hắn gần hai bậc.
- Lưu lại ba nghìn tiên quân, những người còn lại có thể rút về!
Sau đó lại qua mấy ngày, các loại nhiệm vụ đều đã hoàn thành, Phương Nguyên cũng đã nhận được lệnh rút quân của Bát Hoang thành.
Bây giờ, toàn bộ Ma Biên, đã thanh tĩnh không ít, chuyện còn lại là Bát Hoang thành đưa các Đan sư đã sớm chuẩn bị tốt vào nội địa, trồng tiên chủng, đây cũng là một cái nhiệm vụ dài dằng dặc mà quan trọng, nhưng không cần đại quân tiếp tục trong này bồi tiếp, lưu lại ba nghìn tiên quân, thủ hộ một vực, để phòng ngừa là được, còn lại đại bộ phận tiên quân, cần chuẩn bị trở về quan tĩnh dưỡng.
Chư quan còn lại cũng giống như vậy.
Bởi vậy, trước sau không đến hai tháng, đại quân Ma Biên rút về, tình thế đã định.
Lần chinh phạt này, tất nhiên là có người lập xuống vô tận huân, nhưng tương ứng, quân số thương tổn, cũng không thể tránh khỏi, vẻn vẹn Trấn Ma Quan, đã chết một nghìn tám trăm người, bị thương ba nghìn bốn trăm năm mươi người, sau khi Phương Nguyên nhìn qua những con số này, liền để lão chấp sự phân phát trợ cấp, nếu Bát Hoang thành không đủ ban thưởng, sẽ do hắn lấy từ Vong Tình đảo bổ sung.
Hắn không phải một người nhân từ nương tay, hiểu rõ đây là cái giá cần thiết.
Bây giờ, là thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức trong quan ba ngày, Bát Hoang thành lại có tiên chiếu, gọi thủ tướng thập đại thần quan tiến đến.
Phương Nguyên biết lần này đi làm cái gì, bởi vậy đặc biệt đổi lại tử giáp, phủ lên bội kiếm, chải lại búi tóc, đội lên tử quan, ngay cả Tam trưởng lão Vong Tình đảo cũng đặc biệt đưa cho hắn, một bộ huyết hồng bào bình thường hắn thấy quá mức vướng víu, rất ít mặc ở trên người, khoác lên trên thân, lại thêm các loại trang sức, cẩn thận soi gương, vẻ uy phong trước nay chưa có, hiển thị rõ sự tôn quý.
- Sư tôn, muốn đi lĩnh công sao?
Đám người Đổng Tô Nhi đều đứng lại chờ Phương Nguyên, thấy bộ dạng hắn khoác tử giáp, hai mắt đều tỏa sáng.
Mặc dù đi tới thần quan lâu rồi nhưng Phương Nguyên rất ít mặc thêm tử giáp.
Cho dù ở bên trong đại kế tiêu diệt toàn bộ lần này, Phương Nguyên cũng chỉ mặc một bộ áo xanh, vô cùng đơn giản mà thôi, còn bây giờ, hắn mặc thêm tử giáp, đeo tử quan, vậy không thể nghi ngờ đại biểu cho, một khắc bọn họ vẫn luôn mong chờ trong lòng rốt cục đã đến.
Chương 1499 Mời Lên Ngồi (1)
Thủ tướng thập đại thần quan, đều đã hoàn thành chinh phạt, nên đến thời điểm tiến về Bát Hoang thành đánh giá thành tích.
Không thể nghi ngờ chuyện này cũng đại biểu cho Phương Nguyên sắp đứng ở phía trên đại thế, trở thành người gần với Bạch Bào Chiến Tiên nhất ở Ma Biên.
Thời điểm quan trọng như vậy, làm sao có thể ăn mặc qua loa chứ!
- Không phải đi lĩnh công!
Phương Nguyên đối với vấn đề này càng nghĩ đơn giản hơn, hắn cười cười, nói:
- Ta là đi nhận thua!
Thập đại Thần Tướng tới Bát Hoang thành đánh giá thành tích, rất nhanh tin tức này truyền khắp Ma Biên.
Sau đó có không biết bao nhiêu người ở các thần quan đều tụ tập tới đây, bất kể là bên trong Bát Hoang thành, hay là bên ngoài, khắp nơi đều là đầu người nhốn nháo, càng có vô số người, đại biểu cho tông môn, gia tộc, đạo thống nhà mình, chuẩn bị rượu ngon đan tốt, đợi ở bên ngoài Bát Hoang thành, chỉ chờ thập đại Thần Tướng chạy tới Bát Hoang thành, liền tự tay dâng lên cho bọn họ, biểu đạt kính ý trong tâm...
Đương nhiên, nói là thập đại Thần Tướng, nhưng kỳ thực chỉ có bảy vị Thần Tướng.
Trong chuyện ám sát lần trước, Thần Tướng Vọng Minh Quan đã bị Phương Nguyên giết chết tại chỗ, nên chức vị này vẫn luôn để trống, về sau do nhị đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên Tần Vô Nhai tạm thay xử lý công việc, sau khi đại kế tiêu diệt toàn bộ kết thúc, hắn cũng đã từ nhiệm, không tính là một vị Thần Tướng.
Còn Thần Tướng Hắc Sa quan, ở trong đại kế tiêu diệt toàn bộ này, tham công liều lĩnh, không cẩn thận làm hại mười nghìn tiên quân rơi vào ma vật vây công, hắn vì cứu vớt tiên quân rơi vào trong đám ma vật, tự mình ra tay, một mình đấu ngũ đại Vương Ma, cuối cùng thành công ngăn cản, khiến cho mười nghìn tiên quân rút ra khỏi khu vực hung hiểm, nhưng hắn cũng ở dưới sự vây công của ngũ đại Vương Ma, thân tử đạo tiêu.
Lão Thần Tướng Hổ Cứ quan, vốn dần dần già đi, thọ nguyên gần hết, ráng chống đỡ chính mình chỉ huy tác chiến, không biết âm thầm ăn vào bao nhiêu đan dược kích phát tiềm năng, rốt cục tại lúc đại quân Hổ Cứ quan hoàn thành nhiệm vụ, dầu hết đèn tắt, mỉm cười dưới cửu tuyền biên giới Ma Uyên.
Thế nhưng bất kể bọn họ còn sống hay không, trong miệng mọi người, vẫn ca tụng thập đại Thần Tướng.
- Thiên cổ đại công, lưu danh sử xanh...
- Ma Biên có hai mươi năm thanh tĩnh an bình, đều là công lão của các vị Thần Tướng...
- Thần Tướng vất vả, xin nhận một lạy của lão phu...
"..."
"..."
Tại thời điểm bảy đại Thần Tướng còn sống, chạy tới Bát Hoang thành, xung quanh đã có không biết bao nhiêu người trong giới tu hành, bay lên giữa không trung chờ đón, tiểu đồng đã sớm chuẩn bị rượu ngon tiến lên, rất nhiều người đức cao vọng trọng, có thân phận không tầm thường, tự mình tiến lên trước nâng cốc.
Lúc này rượu đương nhiên phải uống.
Mặc dù nói trong những lễ nghi này, chưa hẳn đã là tình thực, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
Trong cảnh tượng tán thưởng và náo nhiệt đó, không biết ai hô lớn một tiếng:
- Thần Tướng Trấn Ma Quan Phương Đạo Tử tới...
Trước Bát Hoang thành, bỗng nhiên hoàn toàn yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn sang.
Sau đó liền thấy một đóa thanh vân, từ phía tây bay đến, Phương Nguyên khoác tử giáp đứng ở trên mây, eo đeo bảo kiếm, Đổng Tô Nhi đứng ở phía bên phải của hắn, Quan Ngạo và Toan Nghê đứng ở bên trái, còn lão chấp sự Vong Tình đảo thì mang theo mấy vị thân vệ, đứng ở phía sau, chỉ có đầu Giao Long mặc quần cộc kia là không ở đây, nó đã sớm bế quan trước khi trận đại chiến này diễn ra, đến bây giờ vẫn chưa đi ra.
Chúng tu trước Bát Hoang thành nhìn thấy hắn, đều nhiệt liệt hoan hô.
Đó là một loại ánh mắt rất phức tạp, mang theo tôn sùng, kính sợ và vui mừng khó nén.
Ma Biên vừa mới làm thành một chuyện lớn trước nay chưa từng có.
Trực tiếp quét sạch toàn bộ Ma Biên, không lưu lại một sinh linh Hắc Ám, đây là chuyện ba ngàn năm nay chưa bao giờ làm qua.
Mà sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, càng khiến lòng tin của tất cả mọi người tăng thêm không gì sánh được.
Thần Tướng thế hệ bọn họ, đã nhất định lưu danh sử sách!
Mà khởi nguyên của tất cả chuyện này, đều là từ Phương Nguyên đi tới Bát Hoang thành, dâng lên bản đồ địa hình và tiên chủng bắt đầu...
...
...
- Cho mời thập đại Thần Tướng nhập điện...
Xung quanh có vô số người chen chúc tới, gánh rượu cầm ấm, vẻ mặt nhiệt liệt, thế nhưng không đợi bọn họ vây đến trước người Phương Nguyên, bên trong Bát Hoang thành, đã vang lên một tiếng hô, ngay sau đó, liền nhìn thấy trận quang bên trên Bát Hoang thành, từng tầng từng tầng mở ra như nước chảy, đầu tiên là tầng đại trận thứ nhất hoàn toàn mở ra, sau đó là tầng thứ hai, tiếp theo tầng thứ ba cũng mở ra.
Một con đường thẳng tắp g từ giữa không trung, thông đến trung tâm tiên điện Bát Hoang thành.
- Trời ạ, ngay cả Bát Hoang thành cũng mở ra tầng ba đại trận, chờ đón bọn họ trực tiếp nhập điện, cái đại công này, khó lường...
Có người lợi hại nhìn thấy, thấp giọng tán thưởng.
Phương Nguyên cũng hiểu quy củ trong này, sắc mặt ngưng lại.
Đại trận bao phủ Bát Hoang thành, có vị trí phi phàm, bất kể là ai, muốn nhập Bát Hoang thành, đều phải dừng ở trước cửa thành, từ trên mây hạ xuống, đi bộ vào, chỉ có một ít người thân phận không tầm thường, mới có thể từ giữa không trung trực tiếp cưỡi mây đi vào. Lần đầu tiên hắn tới Bát Hoang thành, đại biểu cho Vong Tình đảo, bởi vậy Bát Hoang thành mới mở ra hai tầng đại trận, để hắn có thể trực tiếp tiến vào nội thành, như này là đã rất nể mặt rồi.
Về sau, hắn không có trường hợp đặc biệt này, bởi vì khi đó hắn đã trở thành một vị Thần Tướng Ma Biên.
Còn bây giờ, Bát Hoang thành lại trực tiếp mở ra ba tầng đại trận, để bọn họ có thể trực tiếp tiến vào tiên điện, đây là vinh quang nhường nào.
- Ha ha, Phương Thần Tướng, mời đi!
Người nói chuyện chính là Thần Tướng Bích Thủy quan, hắn vừa cười, vừa cùng các những vị Thần Tướng khác, tránh sang một bên.
Chương 1500 Mời Lên Ngồi (2)
Rất rõ ràng, bọn họ đều cố ý để Phương Nguyên đi đầu.
- Chư vị tiền bối không cần quá khách khí, đi vào chung đi!
Phương Nguyên cũng hoàn lễ với bọn họ, sau đó mấy vị Thần Tướng cùng nhau bay thẳng vào trong Bát Hoang thành.
Phương Nguyên cảm thấy có chút may mắn, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy mấy vị Thần Tướng bị người vây quanh bên ngoài Bát Hoang thành, được vô số người tán thưởng, mời rượu, mặc dù biết đây là quy củ của Ma Biên từ trước, nhưng ngẫm lại cái tràng diện kia vẫn còn có chút xấu hổ...
Hắn vừa mới tới, Bát Hoang thành liền mở ra, ngược lại giúp hắn tránh thoát một kiếp, trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều!
...
...
Lúc đi tới đại điện trong Bát Hoang thành, Phương Nguyên nhìn thấy nơi đây đã tụ tập vô số người, có các bộ đứng đầu Bát Hoang thành, có các phương tuần tra Tiên Minh, có văn thư tính toán quân công, Đan sư, Trận sư chuẩn bị đến tiếp tục đại kế, còn có rất nhiều hảo hữu của mình, như Lý Bạch Hồ, Lý Hồng Kiêu, Vệ Ngư Tử, Khương gia khất nhi, trong nháy mắt hắn đi vào đại điện, vô số ánh mắt đều nhìn lại.
Những ánh mắt kia, không khác mấy so với người bên ngoài, bên trong nhiệt liệt ẩn chứa kính sợ.
Ai cũng biết sau cái công lao này, sợ là Phương Nguyên sẽ một bước trùng thiên, đại thế gia thân.
Bởi vậy, mặc dù thân phận Phương Nguyên không thay đổi, nhưng không ai biết lúc này nên lấy thái độ gì đi đối đãi hắn, dù sao quan hệ giữa bọn họ và Phương Nguyên cũng rất ít, lại bị các phương diện nhân tố ảnh hưởng, rất khó bảo trì một loại thái độ bình tĩnh đến đối mặt với hắn.
Kỳ thật lúc này Phương Nguyên, cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện ra như vậy.
Hắn là một người ưa thích trốn đến nơi thanh tĩnh đọc sách, không ưa thích xuất hiện ở bên trong bầu không khí chúng tinh phủng nguyệt như vậy.
- Ha ha, Phương đạo huynh, không biết bên trong Trấn Ma Quan ngươi, có bao nhiêu người lập được trên ba vạn công đức vậy?
Cũng may, lúc này Khương gia khất nhi từ trong đám người cười tủm tỉm đi tới hỏi, phá vỡ yên tĩnh trong sân.
- Hai người!
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, chắp tay với mọi người ở xung quanh, sau đó thành thành thật thật trả lời.
Khương gia khất nhi nghe vậy, vẻ mặt liền có chút đắc ý, nói:
- Lần này, mười vị chân truyền Quan Tĩnh đường ta, cũng ẩn danh tiến vào Ma Biên, đến góp sức cho các quan, trảm yêu phục ma, lập xuống đại công, người lập được trên ba vạn công đức, có chừng bốn người, mà chuyện này vẫn là bởi vì Quan Tĩnh đường ta có chuyện quan trọng khác, rất nhiều nhân thủ canh giữ ở biên giới Ma Biên, chưa từng tiến vào chiến trường, ngươi thấy thế nào?
Phương Nguyên nghe xong, cười chân thành chắp tay, nói:
- Nhận thua!
Khương gia khất nhi cười lớn đi ra, trong tay có thêm một cái bao vải dầu đựng gà béo, cười nói:
- Đêm nay ăn gà, uống rượu!
Bên cạnh hắn có không ít người trẻ tuổi, đều phá lên cười theo.
- Bốn người thì như thế nào?
Lúc này người nói chuyện là Lý Hồng Kiêu, sắc mặt cô lạnh nhạt, nói với Thôi công công ở bên cạnh:
- Nói cho hắn biết chúng ta có bao nhiêu người!
Thôi công công lập tức tiến lên một bước, mặt đầy tươi cười, nói với Phương Nguyên nói:
- Bẩm Đạo Tử, Hồng Tích công chúa Cửu Trọng Thiên ta tuyên bố tiên chiếu, tụ tập bốn vạn tán tu, theo người chinh phạt ma vật, tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, dưới tình huống công chúa điện hạ chấp chưởng đại cục, chúng tướng sĩ anh dũng giết địch, quét sạch mảng lớn ma vật, cuối cùng thống kê, chư tướng lập được trên ba vạn công đức, có chừng bảy người...
Lý Hồng Kiêu tiếp lời:
- Bảy người này đều có xuất thân từ hàn môn, không có người Hoàng tộc, không làm hỏng quy tắc của ngươi!
Nói xong hơi vui vẻ, ở trong mắt cô, ngoại trừ Hoàng tộc, tất cả đều là hàn môn.
Phương Nguyên nhìn qua gương mặt có chút kiêu căng của cô, cũng rất thành khẩn chắp tay, nói:
- Nhận thua!
Ánh mắt Lý Hồng Kiêu sáng lên, vẫn duy trì khí độ ung dung của mình, nhưng sắc mặt đã hưng phấn đến mức hơi ửng đỏ lên.
- Này cũng có chút khó làm...
Lý Bạch Hồ chậm rãi thở dài:
- Cái quy củ kia của ngươi thực sự quá phiền, đệ tử Tẩy Kiếm Trì chúng ta có tính là hàn môn không cũng không sao, ta ở Ma Biên, cũng chỉ là một vị Huyền Giáp Vĩnh Dạ quan mà thôi, cứ dựa vào công đức của Vĩnh Dạ quan mà tính, trong chiến dịch này, bốn mươi hai vị Huyền Giáp Vĩnh Dạ quan, trừ ta ra, tổng cộng có năm người lập được ba vạn công đức trở lên, ngươi tính như thế nào?
Lúc này Phương Nguyên lộ ra vẻ rất là khách khí, lại chắp tay thi lễ với hắn:
- Nhận thua!
Tiếp theo chính là Vệ Ngư Tử, hắn trầm giọng nói:
- Đông Hải ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo có ba nghìn đệ tử gia nhập Ma Biên, chiến tử một ngàn người, người bị thương không tính, coi như thực lực chúng ta nhỏ yếu, thì trong lần chinh phạt này, cũng có hai người lập được ba vạn công đức!
Phương Nguyên thở ra một hơi, chắp tay thi lễ với Vệ Ngư Tử:
- Thua tâm phục khẩu phục!
Lời nói này, hắn nói rất thành tâm thành ý.
Bình thường hắn đã tập thành thói quen chuyện gì cũng tự mình tới làm, lần này, ý thức được đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên xảy ra chút nhiễu loạn, chuyện thứ nhất hắn nghĩ tới, cũng chỉ là tùy thời rút kiếm, nhưng không nghĩ tới, lần này hắn không có đạt được cơ hội rút kiếm, những người bạn này đã giúp đỡ hắn ép tất cả tai hoạ ngầm xuống, đối với Phương Nguyên mà nói, cũng là một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có.
Vì bản thân không cần rút kiếm, cho nên hiện tại Phương Nguyên cam tâm tình nguyện nhận thua.
Mọi người trong điện nhìn bọn họ nói chuyện, đều đã hiểu ra, tất cả mỉm cười đứng ở bên cạnh quan sát.
Bình luận facebook