• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1501-1505

Chương 1501 Ba Mươi Sáu Tướng Công Đức Phổ (1)

Đường đường là Thần Tướng Trấn Ma Quan, Đạo Tử Vong Tình đảo lập được đại công lao, vậy mà sau khi đi tới Bát Hoang thành, chưa nhận được một chút khen ngợi, đã phải nhận thua với mấy vị hảo hữu, chuyện như vậy thực sự khiến người ta thích nghe ngóng, truyền ra ngoài, nhất định sẽ là một đoạn giai thoại.

- Trận cá cược này của các ngươi thật thú vị, nhưng vẫn nên để phía sau nói đi!

Đúng vào lúc này, chỗ sâu trong tiên điện, truyền ra một tiếng cười khẽ.

Sau đó chỉ thấy thành chủ Bát Hoang thành Bạch Bào Chiến Tiên và Thiên Cơ tiên sinh cùng nhau dần đầu mấy vị trưởng lão đi ra, nhìn về phía mọi người trong điện, cười một tiếng, sau đó chỉ một cái bồ đoàn cao nhất bên tay trái, nói:

- Mời lên ngồi đi!

Phương Nguyên nhìn rất nhiều lão tu xung quanh, nao nao.

Lúc này Bạch Bào Chiến Tiên nói:

- Lên đây đi, đây là ngươi nên được!

Thập đại Thần Tướng đều đến Bát Hoang thành để đánh giá thành tích.

Nhưng trên thực tế, Phương Nguyên không cần đánh giá thành tích, cũng đã có thể xác định hắn là người có công lớn nhất trong thiên cổ đại công.

Mặc dù nói, trong trận chiến tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, hắn không có ra tay.

Tự nhiên xung quanh lại là một phen chúc mừng, phần lớn đều là từ tâm mà ra.

Bất kể Phương Nguyên có thích hay không, tầm quan trọng của lần đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên này không cần nói cũng biết, mà bọn họ cũng theo lần tiêu diệt toàn bộ này, lập xuống đại công ngất trời, nhất định được lưu danh sử sách, nên phần cảm kích đối với Phương Nguyên này tự nhiên là từ đáy lòng, đối mặt với sự tôn sùng của bọn họ, Phương Nguyên không quen, cũng chỉ có thể đáp tạ từng người, sau đó ngồi xuống bên trái.

Lúc này, sắp xếp bên trong tiên điện Bát Hoang thành chính là, thành chủ Bát Hoang thành ngồi vị trí chủ vị, hắn đường đường là Bạch Bào Chiến Tiên, thành chủ Bát Hoang thành, thống soái Ma Biên, nên không ai có thể dao động vị trí này của hắn. Đại đệ tử Dao Phi Cầm đứng ở phía sau bên tay trái hắn, nhị đệ tử Tần Vô Nhai đứng ở bên phải, còn đám người Cổ Thiết trưởng lão, phân biệt đứng ở hai bên.

Những người khác như là Thiên Cơ tiên sinh, mấy vị trưởng lão Tiên Minh, ngồi ở vị trí khách, không vào sắp xếp.

Còn Phương Nguyên, thì ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái thành chủ Bát Hoang thành, đây là vị trí trang trọng nhất trong đại điện, các thủ tướng thập đại thần quan, bất kể có bối phận như thế nào, tu vi ra làm sao, vào lúc này đều không có chút oán giận Phương Nguyên ngồi ở vị trí đó!

Chuyện này ứng với lời đồn trước đó, Phương Nguyên thật sự trở thành người có địa vị cao nhất Bát Hoang thành trừ Bạch Bào Chiến Tiên ra.

- Chư vị Thần Tướng càn quét Ma Uyên, công lao ngập trời, thực sự là vất vả, ban rượu!

Bạch Bào Chiến Tiên ngồi trên ghế chủ vị, cười lớn một tiếng, hai bên liền có người hầu bê rượu ngon lên, một người một cốc.

Mấy người Phương Nguyên uống vào, xung quanh lại là một mảnh thanh âm tán thưởng.

Đến lúc này, Cổ Thiết trưởng lão ngồi bên cạnh Bạch Bào Chiến Tiên, mới bước về phía trước một bước, nói:

- Đánh giá thành tích bắt đầu!

Cái gọi là đánh giá thành tích, chính là do thủ tướng thần quan ra mặt, ở trước mặt Bạch Bào Chiến Tiên báo cáo, lần này thần quan của mình, dẫn xuất bao nhiêu quân, trước khi xuất binh, định ra bao nhiêu mục tiêu, những mục tiêu này hoàn thành được bao nhiêu, hao phí bao nhiêu thời gian hoàn thành, tiêu hao tài nguyên như nào, thương vong ra sao vân vân. Sau khi chủ tướng đánh giá thành tích, sẽ có trưởng lão Bát Hoang thành kiểm tra xác minh thực hư, cuối cùng lại ghi vào sổ sách Bát Hoang thành.

Đây cũng là quy củ của Bát Hoang thành, thông qua những cái này thì có thể nói nhiệm vụ hoàn thành đến mức nào.

Nếu Phương Nguyên ngồi ở vị trí đầu tiên tay trái, tự nhiên là người thứ nhất đánh giá thành tích, mặc dù hắn đến Ma Biên không lâu, nhưng may hắn là một người mỗi khi đến một chỗ, đều sẽ nhanh chóng học tập quy củ, cộng thêm có lão chấp sự hỗ trợ xử lý, nên đã sớm chuẩn bị xong, lúc này nói năng đều đâu vào đấy.

Sau khi hắn nói xong, các vị Thần Tướng khác cũng phân biệt đánh giá thành tích, vị trí Thần Tướng bị trống, sẽ do Huyền Giáp thứ nhất thay thế.

Tốn gần một ngày thời gian, thập đại thần quan đánh giá thành tích cũng kết thúc, toàn bộ quá trình hơi có vẻ ngột ngạt, nhưng các phương nhân mã trong đại điện, đều không sốt ruột, bởi vì bọn họ đều hiểu, sau cuộc đánh giá thành tích này, mới là tiết mục thú vị nhất.

- Trước khi đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên bắt đầu, lão phu đã từng thảo luận với Phương Nguyên tiểu hữu, muốn ở trong lần đại chiến này, sắp xếp công đức, làm một cái Ma Biên Công Đức Phổ, cũng từ trong đó chọn ra những người có chiến công tiêu biểu nhất, ban thưởng thêm, để bày tỏ lòng dũng cảm...

Bình thường Bạch Bào Chiến Tiên rất ít nói chuyện, phần lớn đều là do Cổ Thiết trưởng lão thay thế, nhưng khi nói đến vấn đề này, lại tự mình mở miệng, trầm ngâm nói:

- Hành động này rất hợp ý lão phu nên ta đã sớm quyết định, trong lần đại chiến Ma Biên này, Bát Hoang thành điều ra hơn ngàn văn thư, ghi chép công lao của mọi người, bây giờ đại chiến đã xong, hơn ngàn văn thư ghi chép các loại công lao, đã thống kê xong từ lâu, ta muốn, hiện tại mang cái Công Đức Phổ này chiêu cáo thiên hạ, để những người này đạt được khen ngợi và tạo hóa bọn họ nên được...

- Ha ha, lão phu đã chờ từ lâu!

- Ba mươi sáu Huyền Giáp, ba mươi sáu đạo long hồn, thật muốn nhìn xem ai sẽ đạt được cái thiên đại tạo hóa này!

Chúng tu trong đại điện nghe được lời ấy, đều vô cùng kích động.

Cũng có một số người, sắc mặt vẫn phiền muộn trước sau như một, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Ngay từ đầu đã không đồng ý phân chia long hồn như này, cho tới bây giờ vẫn không đồng ý.

Nhưng bây giờ thì có biện pháp gì?
Chương 1502 Ba Mươi Sáu Tướng Công Đức Phổ (2)

- Phương tiểu hữu, nán lại tiên yến một lúc, cùng kiểm tra phổ này, ba ngày sau công bố!

Cổ Thiết trưởng lão đề nghị Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng biết đây là ý muốn để hắn xem trước, nên gật đầu đồng ý.

Thế là cuộc họp đánh giá thành tích kết thúc, Bát Hoang thành liền mở tiên yến, khao công thần.

Đây là lệ cũ đã tồn tại, mặc dù chúng tu trong sân đều là người trong giới tu hành, ít ăn khói lửa, nhưng những thời điểm như này, uống vài chén rượu cũng không tệ.

Nhất là Phương Nguyên, vừa vào trong sân, liền bị vô số người đến mời, mặc dù lúc đầu Phương Nguyên không muốn uống nhiều, nhưng không nghĩ tới đám người Lý Bạch Hồ vây quanh, muốn hắn có chơi có chịu, phạt một chén rượu, đương nhiên rượu này trốn cũng không thoát, nên Phương Nguyên dứt khoát uống, không có nửa điểm mập mờ.

Nếu đã mở lỗ hổng này, những người khác mời, cũng không thể không uống, thế là chỉ có thể uống từng người từng người.

Cũng ở trong lần tửu yến này, Phương Nguyên mang Thất Bảo Lôi Thụ, trả lại cho tiểu công chúa Cửu Trọng Thiên Lý Hồng Kiêu, cô cẩn thận đánh giá một phen, thấy lực lượng bên trong Thất Bảo Lôi Thụ, thế mà không có thiếu khuyết nửa phần, ánh mắt lại cực kỳ kinh ngạc nhìn Phương Nguyên.

- Nếu đã đồng ý với cô, tự nhiên không thể nuốt lời!

Phương Nguyên cười giải thích.

Nhưng không nghĩ tới Lý Hồng Kiêu nghe xong chẳng những không có lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại có chút bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái.

Đối với chuyện này thì Phương Nguyên cũng chỉ có thể lắc đầu.

Cổ Thiết trưởng lão đã ở ngoài điện chờ đợi, muốn đón Phương Nguyên đi qua, thế là Phương Nguyên lại uống ba chén, cám ơn chư tướng, cáo từ rời đi.

- Đúng là một con mọt sách, cơ hội tốt như vậy đưa đến tay ngươi, thế mà không chịu nhận?

Lý Hồng Kiêu buồn buồn thu Thất Bảo Lôi Thụ lại, có chút tiếc rèn sắt không thành thép lẩm bẩm.

Thôi công công ở bên cạnh cười:

- Có lẽ Phương công tử hiểu nhân quả sau khi dùng Thất Bảo Lôi Thụ, nên cố ý tránh đi!

- Vậy thì càng là thằng ngốc!

Lý Hồng Kiêu bất mãn nói:

- Chẳng lẽ hắn không biết tình cảnh bây giờ của mình sao?

- Rõ ràng chỉ vừa mới đột phá Nguyên Anh, nhưng thanh danh và địa vị còn muốn lớn hơn so với Hóa Thần, hiện tại hắn nên ngại một thân bản lĩnh của mình còn quá thấp, không biết bao giờ tứ đại bí cảnh Tiên Minh mới mở ra, hắn nên không tiếc tất cả tăng bản lãnh của mình lên, nhưng hôm nay tu vi hắn quá cao, thế gian không có quá nhiều thứ có thể giúp hắn, Thất Bảo Lôi Thụ chính là một trong số đó, vậy mà hắn cứ chọn vào lúc này tránh hiềm nghi, quả nhiên là cảm thấy mình lập được đại công, đắc chí vừa lòng, coi thường người trong thiên hạ sao?

Thôi công công bất đắc dĩ, cười không nói.

...

...

- Phương Thần Tướng, đây là Công Đức Phổ căn cứ theo công huân của chư Thần Tướng mà làm ra...

Ở trong một cái tiên điện khác, Bạch Bào Chiến Tiên, chư vị trưởng lão Tiên Minh và mấy vị trưởng lão Bát Hoang thành, đang lấy Công Đức Phổ ra ngoài, để Phương Nguyên quan sát.

Theo lý thuyết thì cái này không phải trách nhiệm của Phương Nguyên, nhưng dù sao cái Công Đức Phổ này, cũng liên quan đến vấn đề cấp long hồn, liên hệ trọng đại, cho nên bọn họ muốn để Phương Nguyên xem qua trước, nhỡ có vấn đề sớm thảo luận đi ra.

Phương Nguyên chỉ nhìn một lần, đã nói:

- Không có vấn đề, truyền ra ngoài là được!

Chư vị trưởng lão trong sân nghe vậy đều cười khổ, cái Công Đức Phổ này đương nhiên là không có vấn đề, Bát Hoang thành tính toán công huân, trong thiên hạ ai cũng không sánh bằng, nhưng càng là như vậy, mới càng có vấn đề, ngươi thế mà không nhìn ra sao?

Phương Nguyên nhìn ra ý tứ của bọn họ, liền cười nói:

- Ta biết rõ!

Những người khác đều không hiểu, vào lúc này Bạch Bào Chiến Tiên lại nói:

- Vậy cứ theo góc nhìn của Phương Thần Tướng đi!

...

...

- Rốt cục Công Đức Phổ cũng sắp truyền ra rồi sao?

- Trời ạ, đến tột cùng ai có thể đạt được long hồn, một bước lên trời, hôm nay sẽ thấy...

Toàn bộ Ma Biên, đều sôi trào lên, bên ngoài Bát Hoang thành, không ngừng có thế lực khắp nơi chạy tới, có các Thần Tướng các quan ải, nhân thủ các thế lực ở Ma Biên, cùng các trưởng lão quyền cao chức trọng mới chạy tới các phương đạo thống trước đây không lâu, trùng trùng điệp điệp, người đông nghìn nghịt.

Mục đích của họ đều giống nhau, đều muốn nhìn thấy một phần Ma Biên Công Đức Phổ.

Chọn ba mươi sáu người, nhận long hồn của hắn!

Đây là một câu nói nhấc lên vô số sóng gió ở mấy tháng trước đó.

Trong mấy tháng thời gian này, không biết phát sinh ra bao nhiêu chuyện, cũng không biết có bao nhiêu người đang mong đợi, lo âu, chỉ sợ câu nói này nói tới nói lui, cuối cùng sẽ trở thành không, nhưng bây giờ, vẫn nghênh đón giờ khắc, câu nói kia trở thành sự thật...

Những người lập xuống công lao hãn mã trong trận đại chiến này, lúc nào cũng khẩn trương tính toán, nghe ngóng số lượng công huân người khác đoạt được ở khắp nơi, hi vọng mình có thể tiến vào trong danh sách ba mươi sáu cái tên, mỗi khi nghe được một cái tên thấp hơn so với chính mình, sẽ nhảy cẫng hoan hô, như xử lý được một tên cường địch, mà mỗi khi thăm dò được một người cao hơn chính mình, thì đấm ngực dậm chân, giống như là bị cướp vợ...

- Các ngươi nói một chút, lần này xếp hạng, ai sẽ là đệ nhất?

- Ha ha, ai quan tâm thứ nhất, chúng ta chỉ quan tâm ai là người thứ ba mươi bảy...

Không sai, không sai, không biết lần này người thứ ba mươi bảy sẽ khóc thành cái bộ dạng gì!

"..."

"..."

Vô số người tụ tập từ sáng sớm, thậm chí sớm hơn một ngày, liền đến đây chờ, nghị luận ầm ĩ, cuối cùng đã tới giờ Thìn, chỉ thấy bóng dáng đám người Cổ Thiết trưởng lão xuất hiện bên trên Bát Hoang thành, khiến thanh âm phía dưới thành liền đột nhiên biến mất, chỉ có vô số ánh mắt mong chờ.
Chương 1503 Danh Tướng Xuất Hiện Lớp Lớp (1)

- Khục, lần đại kế Ma Biên này, chư vị chiến đấu quên mình, công huân...

Cổ Thiết trưởng lão thấy dưới thành đông nghịt người, vốn định nói vài câu, nhưng mới mới mở miệng, liền cảm thấy một mảnh ánh mắt giống như muốn giết người, biết chúng tu đều đã đợi không kịp, đành phải cười khổ một tiếng, lắc lắc tay áo, nói:

- Thôi, biết các ngươi nóng lòng, vậy lão phu sẽ không dài dòng nữa, một trăm người có công đứac đứng đầu lần đại chiến này đều ở trên bảng!

- Soạt...

Một tấm Tử Bảng to lớn, được lão phất tay ném ra, từ giữa không trung, trực tiếp trải xuống dưới.

Phía trên danh sách kia, có từng cái tên kim quang chói mắt, giống như được ánh sáng thần thánh bao phủ.

Trong lúc nhất thời dưới thành lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng cây kim rơi cũng nghe được.

Sau đó lại dần dần vang lên âm thanh hơi thở nặng nề.

- Trời ạ, vậy mà xếp hạng thứ nhất không phải là Cự Linh Thần Quan Ngạo Trấn Ma Quan...

- Hứa Vô Độ Lang Hỏa quan, là Tiểu Võ Thần trong truyền thuyết kia sao?

Những tiếng nghị luận nhỏ bé, dần dần vang lên, từng mảnh từng mảnh, nhanh chóng lan tràn.

- Dựa vào cái gì ...

Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên dưới thành vang lên một tiếng kêu rên kinh thiên động địa:

- Ông trời ơi, Tôn lão cửu ta đắc tội ông chỗ nào, có thiên lý hay không, dựa vào cái gì sắp xếp ta thứ ba bảy, dựa vào cái gì cái thằng phía trước chỉ nhiều hơn so với ta một điểm công đức chứ...

- Xếp hạng thứ nhất Công Đức Phổ, Hứa Vô Độ Lang Hỏa quan, năm mươi ba nghìn tám trăm linh ba công đức!

- Xếp hạng thứ hai Công Đức Phổ, Đằng Minh Hắc Sa quan, năm mươi hai nghìn một trăm hai mươi công đức!

- Xếp hạng thứ ba Công Đức Phổ, Quan Ngạo Trấn Ma Quan, năm mươi một nghìn chín trăm linh sáu công đức...

"..."

"..."

Nhìn qua Công Đức Bảng rủ xuống trên không Bát Hoang thành, trên dưới toàn thành, nhất thời nổi lên ồn ào, quần tình vạn biến.

Có người phát hiện mình có tên trên bảng danh sách, đấm ngực dậm chân, vui đến phát khóc, kích động đến mức toàn thân đều đang run rẩy, có một số người thẳng thắn cương nghị, lúc này lại mừng rỡ gào khóc, có người phát hiện mình không có tên trên bảng danh sách, cảm thấy thất lạc, tinh thần chán nản, vừa đố kị vừa ao ước nhìn người bên trên bảng xếp hạng, trong lòng giống bị móc rỗng, đứng ở dưới thành đến ngốc ra.

Nhưng phần lớn người đều có tâm lý nắm chắc, biết mình không trèo lên được bảng danh sách, vào lúc này lại cảm thấy hứng thú nhìn những cái tên leo lên bảng danh sách, nhất là những con hắc mã xuất hiện ở trên bảng danh sách này, vừa nhìn từng cái, vừa bàn luận.

Có người nhận biết, liền ở bên cạnh thở dài:

- Người khác không nói đến, vị Hứa Vô Độ Lang Hỏa quan này, thế nhưng là một người hiếm thấy, bình thường hắn ở Lang Hỏa quan rất khiêm tốn, xếp hạng trong ba mươi sáu vị huyền giáp Lang Hỏa quan, thậm chí không nằm ở tốp mười, có một lần, hắn chọc giận một vị chấp sự Lục gia Trung Châu, bị người ta mắng chửi ở trước mặt, cũng chỉ biết tha thiết bồi lễ, gần như muốn quỳ xuống, một chút cốt khí cũng không có, nhưng ai có thể nghĩ tới, hắn thế mà giấu tài, một tiếng hót làm người kinh ngạc, trong trận chiến này tung hoành vô địch, đoạt được vị trí đứng đầu?

- Ha ha, Hắc Sa quan Đằng Minh là một vị mãnh tướng, từ trước đến nay thanh danh đều hiển hách, cùng Cự Linh Thần Quan Ngạo, và hai vị mãnh tướng xếp hạng thứ mười ba, thứ hai mươi mốt xưng là Ma Biên tứ đại mãnh tướng, nhưng trước đó, danh hào của hắn không bằng Cự Linh Thần Quan Ngạo, không nghĩ tới lần này điểm công đức của hắn lại cao hơn một bậc so với Cự Linh Thần Quan Ngạo, xếp thứ hai trên Công Đức Phổ!

- Ha ha, mọi người đều biết sự dũng cảm của Cự Thần Linh Quan Ngạo, thế nhưng nhược điểm của hắn cũng quá rõ ràng, chiến lực vô song, dũng mãnh vô địch, có điều không hiểu bài binh bố trận, ngươi nhìn công đức của hắn thấy ít, nhưng ngẫm lại, công đức của những người khác, tốt xấu gì cũng có bộ hạ giúp đỡ kiếm được, còn những công đức của hắn, gần như đều dựa vào đại đao trong tay mình mạnh mẽ chém giết đi ra đó ...

"..."

"..."

Từng tiếng tán thưởng, từng tiếng cảm khái, vang lên bất tận.

Trong lòng tất cả mọi người đều sinh ra một loại cảm giác cực kỳ phức tạp.

Những người trên bảng danh sách này, có lẽ trước đó, là một người có địa vị không cao, không đáng chú ý, xuất thân hàn môn hèn mọn, thế nhưng theo bảng danh sách này đi ra, bọn họ sẽ nhất định một bước lên trời, địa vị vượt qua phần lớn Đạo Chủ thế gia trong thế gian này...

Cá chép hóa rồng, cũng chỉ đến thế mà thôi!

Trước kia có không biết bao nhiêu người quát tháo bọn họ, người nào cũng cao cao tại thượng, bây giờ phải ngược nhìn bọn họ rồi.

- Móa nó, lão tử không phục, dựa vào cái gì...

- Dựa vào cái gì hết lần này tới lần khác bắt ta xếp thứ ba mươi bảy, dựa vào cái gì tên phía trước chỉ nhiều hơn so với ta một điểm công đức...

- Vì đạo long hồn này, tổ tông mười tám đời của lão tử cũng để cho người ta mắng lần, tại sao lại kém từng ấy...

"..."

"..."

Bên trong khung cảnh nghị luận tán thưởng, lại có một người đàn ông mặc hắc bào ngồi trên mặt đất khóc lóc nỉ non, xung quanh có vô số người đều đến nhìn hắn cười, người này không có tên trong ba mươi sáu vị trí đầu, nhưng xếp hạng lại được người ta chú ý hơn người thứ nhất, vì ba mươi sáu người đầu có long hồn, còn hắn xếp thứ ba mươi bảy, chênh lệch nhiều chút thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại chỉ kém người phía trước một điểm công đức, ai nói rõ chuyện này đi?

- Tôn lão cửu, lúc trước ngươi cướp của ta một cái đầu lâu Ma Tướng, còn nói sẽ để cho ta ngủ với vợ ngươi đấy...

- Còn có cái bạch cốt ma vật của ta nữa, ngươi đã cầm muội muội đổi cho ta rồi đó...

"..."

"..."

Xung quanh có không biết bao nhiêu tiếng nhạo báng, như dao đâm vào trong lòng.

- Sư tôn, ta... ta khiến cho ngươi thất vọng rồi...
Chương 1504 Danh Tướng Xuất Hiện Lớp Lớp (2)

Cũng vào lúc này, Phương Nguyên đứng yên lặng trong một góc Bát Hoang thành, lẳng lặng nhìn tấm Tử Bảng kia.

Ở bên cạnh hắn là Quan Ngạo, Đổng Tô Nhi và đám người lão chấp sự Vong Tình đảo.

Sau khi bảng danh sách này đi ra, Quan Ngạo cũng có chút không hài lòng, nhưng Quan Ngạo suy nghĩ một chút, cảm thấy hai người xếp hạng trên mình, chưa chắc là đối thủ của mình, thì cũng không để ý tới nữa, chỉ có Đổng Tô Nhi, phát hiện mình xếp tại vị trí năm mươi hai, thấp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, thì tâm tình vô cùng buồn bã, nặng nề nói với Phương Nguyên.

- Như vậy đã rất tốt, tu vi ngươi mới thăng cấp, còn thiếu ma luyện, có thể vào trong bảng này, đã không tính làm hỏng uy danh của ta!

Phương Nguyên trấn an cô một câu, sau đó ngưng thần nhìn lại bảng danh sách.

Ba ngày trước hắn đã nhìn qua bảng danh sách này, nhưng hôm nay nhìn lại vẫn cảm thấy hơi xúc động.

Bất kể Quan Ngạo không đoạt được vị trí đứng đầu bảng, hay là Đổng Tô Nhi chưa từng nhập bảng, đối với hắn mà nói, đều là chuyện có chút ngoài ý muốn.

Nhưng loại ngoài ý muốn này vẫn tốt.

Bởi vì có loại ngoài ý muốn này, mới nói rõ Ma Biên quả thực là ngọa hổ tàng long, cao thủ so với tưởng tượng của hắn càng nhiều hơn.

Những người này có chút là bởi vì các loại nguyên nhân ẩn núp, cũng có một chút là bởi vì gặp chèn ép, từ đầu đến cuối không có cơ hội đứng ở trước sân khấu, cho tới hôm nay bọn họ đều bị long hồn của mình dẫn đi ra, sau đó đường đường chính chính đứng ở trước mắt mọi người.

Đây là một loại chuyện tốt!

- Nếu Đạo Tử sớm đưa chư vị Thần Tướng Vong Tình đảo ta bồi dưỡng ra, điều khiển đến trong quan sử dụng, thanh danh sẽ nhiều hơn nữa!

Lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh Phương Nguyên hít sâu một hơi, lão cũng đang nhìn danh sách kia, cảm giác có chút bất mãn, dù sao Trấn Ma Quan cũng chỉ có Quan Ngạo và một vị Thần Tướng họ Chung bình thường không có danh tiếng gì, người này đạt được ba mươi tư nghìn tám trăm công đức, xếp hạng thứ ba mươi tư, cộng thêm Quan Ngạo, Trấn Ma Quan cũng chỉ có hai người tiến vào ba mươi sáu vị trí đầu, trên phương diện mặt mũi cũng không quá đẹp đẽ.

Thế nhưng chuyện này là do sau khi Phương Nguyên đi tới Ma Biên, rất ít điều động lực lượng Vong Tình đảo, nếu hắn nghe lão chấp sự, hạ một đạo chiếu lệnh xuống mà nói, ít nhất Trấn Ma Quan sẽ có thêm ba mươi vị Huyền Giáp thực lực không tầm thường, lúc đó lực lượng sẽ rất khả quan.

Về phần hiện tại, bất kể nhìn thế nào, cũng thấy người dưới tay Phương Nguyên có thể dùng được, đều rất ít.

- Chuyện này cũng chưa chắc!

Phương Nguyên nghe lời này, khẽ lắc đầu, không tính tranh cao thấp trên loại sự tình này.

- Hứa Phi Độ thất vọng trăm năm, không có tiếng tăm gì, nay được Đạo Tử ban thưởng tạo hóa, vang danh thiên hạ, thật là tái tạo chi ân, hôm nay xin Phương Đạo Tử nhận một lạy của ta, ngày khác núi đao biển lửa, xin Đạo Tử nói một câu, Hứa Phi Độ tuyệt không hai lời, nguyện báo ân tình này!

Cũng đúng vào lúc này, dưới Bát Hoang thành, có một người vượt qua đám đông, người kia là một người đàn ông bộ dạng trẻ tuổi, nhìn bề ngoài xấu xí, trên người khoác huyền giáp, khí cơ mười phần trầm ổn, hắn ở trên mặt đất, nhìn về phía Phương Nguyên, mặc dù người xung quanh rất đông, nhưng vẫn thấy được phù văn Vong Tình đảo, thanh âm sáng sủa, vẻ mặt ngưng trọng lạy Phương Nguyên một cái.

- Phương Đạo Tử, xin nhận của Đằng Minh ta một lạy, ân tái tạo, vĩnh viễn không dám quên!

- Phương Đạo Tử ban thưởng tạo hóa, đời này tuyệt không dám phụ...

- Tôn lão cửu ta đứng đầu lục đạo, cũng lạy ngươi một cái, có thể cho thêm một đầu long hồn không?

"..."

"..."

Theo Hứa Phi Độ cong người xuống, trong đám người có không biết bao nhiêu người kích động, quỳ bái theo.

Người xung quanh đều vội vàng tránh ra, hơn ba mươi người, thần sắc ngưng trọng, tuyệt không dối trá.

- Các vị đạo hữu đều đứng lên đi, đây là công lao sự nghiệp các ngươi xây dựng được, không phải công của Phương mỗ!

Phương Nguyên ở trên tường thành, cũng đứng lên, chắp tay thi lễ với bọn họ.

Lão chấp sự Vong Tình đảo thấy một màn này, bỗng nhiên hiểu ra thứ gì.

Mà chúng tu xung quanh nghe được lời này, cũng đều ẩn ẩn cảm khái, mặc dù vị Đạo Tử Vong Tình đảo này nói như vậy, nhưng sự tình lại không như vậy, nghe thì giống như là những người này dựa vào bản thân đạt được thanh danh, tạo hóa này, nhưng trên thực tế nếu không có Phương Nguyên trước đó dốc hết sức định càn khôn, làm sao có khả năng để những người không có bối cảnh không có địa vị như bọn họ có cơ hội lập ra công lao sự nghiệp, đoạt được long hồn?

Người thông minh, trong lòng đều hiểu.

Mà cái này cũng là nguyên nhân bọn họ thành tâm thành ý nói lời cảm tạ với Phương Nguyên.

Nhớ lại Phương Nguyên vì để cho chuyện này thuận lợi, thậm chí còn suýt chút bị người ta ám sát, nhận cái cúi đầu này càng không thẹn.

Mà chuyện lão chấp sự Vong Tình đảo hiểu rõ, chính là những thứ này.

Những người này thật sự mang ơn Đạo Tử nhà mình, từ đó về sau, Đạo Tử nhà mình sợ là không thiếu người dùng.

...

...

- Chậm đã, lão phu có một lời muốn hỏi Phương Nguyên Đạo Tử...

Đúng vào lúc này, có một thanh âm trong đám người phía dưới Bát Hoang thành vang lên, sau đó liền thấy, một người đàng ông trung niên mặc quần áo nghiên cứu, thân thể như ngọc lập vượt qua đám người, đằng vân bay lên, cùng Phương Nguyên nhìn thẳng, đầu tiên hắn vái chào, sau đó nói:

- Đạo Tử dốc hết sức thôi động đại sự, có công với thiên hạ, lại mang ba mươi sáu đạo long hồn ra ban thưởng, ủng hộ tướng sĩ, công đức càng là vô tận, nhưng đối với quy củ phân phát long hồn lần này, trong lòng lão phu có chút không rõ, xin Đạo Tử chỉ giáo!

Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi nói đi!
Chương 1505 Muốn Phân Như Thế Nào, Liền Phân Như Thế (1)

Người đàn ông trung niên này nhìn quanh hai bên, thấy trên thành dưới thành, có vô số ánh mắt đều đang nhìn đi lên, thì cười cười, cất cao giọng nói:

- Đạo Tử đã từng lớn tiếng nói những long hồn, chỉ cho hàn môn tán tu, vậy tại hạ không hiểu, hàn môn tán tu, thế gia Đạo Tử, đến tột cùng phân chia thế nào? Ví dụ như trong ba mươi sáu vị tướng sĩ này, có Mạnh Kinh Thiền xếp hạng thứ bảy, chính là đệ tử chi thứ của Mạnh gia Trung Châu, hắn có được tính là hàn môn không? Ví dụ như Nam Cung Tử Liễu xếp hạng thứ mười bảy, hắn vốn là đệ tử đại gia tộc Nam Cung gia, nhưng về sau Nam Cung gia xuống dốc, hắn lẻ loi một mình đến Ma Biên, một đường tu hành đến nay, người như vậy, nên tính là thân phận gì?

- Ngoài ra, còn có xếp hạng thứ hai mươi ba, hai mươi chín, ba mươi mốt...

Người đàn ông trung niên này cao giọng nói, sau đó lại cười nhẹ một tiếng:

- Đạo Tử đã từng nói long hồn chỉ ban cho hàn môn, vậy những người này có nên đạt được long hồn hay không? Nếu không cho, vậy công huân những người này ở chỗ nào? Nếu cho, vậy lời nói lúc trước của Đạo Tử, chẳng lẽ...

Hắn nói đến chỗ này, liền ngừng lại, cười cười không nói.

Nhưng trên dưới Bát Hoang thành, đã lập tức xôn xao một mảnh, bầu không khí trở nên ngưng trọng không gì sánh được.

Cổ Thiết trưởng lão công bố Bảng Công Đức trên cửa thành, hít một tiếng, nghĩ thầm:

- Quả nhiên vẫn đến!

Quả nhiên vẫn có người hỏi vấn đề này.

Thật ra lúc trước Bát Hoang thành mới lập ra bảng danh sách này, đã cho Phương Nguyên xem qua và cũng cân nhắc đến vấn đề này.

Dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu, Phương Nguyên đã ở trước mặt mọi người nói qua, lần này hắn ban thưởng ba mươi sáu đạo long hồn, chỉ dành cho hàn môn, không cho thế gia, thế nhưng trong thế gia và hàn môn đều có cấp bậc, rất khó để đánh giá chính xác?

Càng quan trọng hơn là, ở trong đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này, có rất nhiều con cháu thế gia bởi vì biết mình không lấy được long hồn, cho nên lòng sinh bất mãn, tiêu cực lười biếng, thậm chí thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cũng có rất nhiều con cháu thế gia, bất kể có long hồn hay không, vẫn cố gắng như bình thường, chém giết vô số ma vật, dựa vào quân công thực sự, tiến nhập ba mươi sáu vị trí đầu trên Công Đức Phổ.

Chẳng lẽ phải loại người như vậy ra ngoài sao?

Chỉ sợ tất cả mọi người sẽ thấy bất bình cho những người này...

Đây vốn là một vấn đề rất khó tính rõ!

Càng quan trọng hơn chính là, nếu Phương Nguyên không để ý tới chuyện này, dựa theo công huân của ba mươi sáu vị trí đầu, ban thưởng long hồn, chỉ sợ sẽ có rất nhiều hàn môn tán tu bất mãn đối với hắn, bọn họ sẽ cho rằng Phương Nguyên nói nhưng không làm, rõ ràng nói muốn ban ba mươi sáu đạo long hồn cho hàn môn tán tu, cuối cùng vẫn phân cho vô số con cháu thế gia, làm sao có thể nói rõ việc này đây?

...

...

Phía dưới Bát Hoang thành, lập tức trở nên ngột ngạt.

Không biết có bao nhiêu ánh mắt, đang nhìn người đàn ông trung niên ở giữa không trung và nhìn Phương Nguyên.

Nhìn chuyện này giống như là một cái vấn đề đơn giản, thậm chí chỉ là trêu chọc, nhưng nếu không nói rõ ràng, đại thế mà Phương Nguyên thật vất vả mới tích lũy được trong khoảng thời gian này, sẽ có khả năng bị hủy đi hơn phân nửa, rơi vào một cái hoàn cảnh trái phải đều không lấy lòng được!

Người đàn ông trung niên kia hai tay ôm ngực, bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, trên mặt còn mang theo dáng vẻ tươi cười.

Rõ ràng hắn rất tự ngạo khi hỏi vấn đề này.

Mà trong ánh mắt một đám hàn môn, thì đã có lo lắng, có chờ mong, hết sức phức tạp.

Lúc này những con cháu thế gia xếp hạng trong ba mươi sáu vị trí đầu, lại lộ ra ánh mắt có chút lo lắng!

Phương Nguyên vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, giống như không quá ngạc nhiên khi có người hỏi vấn đề này.

Sau một lát trầm ngâm, hắn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên kia, nói:

- Lần này ngươi lập được bao nhiêu công huân?

Người đàn ông trung niên kia run run, nói:

- Lần này ta không xuất chinh, cho nên...

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, nói:

- Vậy việc ta phân phối long hồn ra sao, thì liên quan gì tới ngươi?

Người đàn ông trung niên biến sắc, hơi do dự, âm thanh lạnh lùng nói:

- Vấn đề này, người trong thiên hạ đều quan tâm!

- Chuyện này cũng không liên quan người trong thiên hạ!

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, thản nhiên nói:

- Ta biết ngươi đại biểu một bộ phận người nói ra câu nói này, nếu không bằng chút tu vi ấy của ngươi, không có can đảm đi lên, các ngươi cảm thấy mình đã chọn ra một vấn đề tốt, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các ngươi một câu, lần này các ngươi chọn sai vấn đề rồi, ta chia long hồn cho ai, làm sao chia, đều không liên quan đến chuyện của các ngươi!

Phương Nguyên ngừng lại một chút, rồi lại chậm rãi nói ra:

- Long hồn là của ta, ta muốn cho người nào thì cho người đó...

Ánh mắt hắn quét qua trên dưới Bát Hoang thành, nói tiếp:

- Ta muốn chia làm sao, liền chia như thế!

...

...

- Ầm ầm...

Chúng tu bên dưới Bát Hoang thành nghe Phương Nguyên nói như vậy, bỗng nhiên xôn xao.

Chẳng ai ngờ rằng, Phương Nguyên lại chọn vào lúc này, nói ra một câu không phù hợp thân phận của hắn như vậy.

Dù sao hắn cũng là Đạo Tử Vong Tình đảo, đường đường là Thần Tướng Trấn Ma Quan, sao nói chuyện lại có thể... bốc đồng như thế?

Người đàn ông trung niên kia nghe được lời này, cảm nhận được Phương Nguyên đang liếc tới chỗ hắn thì trong lòng cũng hoảng hốt, không nói được những lời đã chuẩn bị trước đó, lúc này chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, bên trên cũng không phải, bên dưới cũng không phải, nhưng những người xúi hắn lên, biết Phương Nguyên không có khả năng chia long hồn cho bọn họ, hết lần này tới lần khác không cam lòng, lại không kiềm chế được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom