-
Chương 1516-1520
Chương 1516 Nhìn Xem Cái Này Yêu Vực (2)
Có người nghe được lời của Báo gia, liền nhìn thoáng qua căn nhà đá của Phương Nguyên.
Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, bọn họ đều không có nói chuyện, chỉ trầm mặc thu thập da thú, nhặt cung tên và đao thương lên, sau đó đàn ông phía trước, đám trẻ nhỏ ở giữa, phụ nữ và lão già xếp ở phía sau, yên lặng chuẩn bị đi theo.
Đám Yêu Binh kia, cũng không có nghĩ đến vào từng cái nhà đá nhìn một phen, giống như không nghĩ tới có người ẩn giấu ở trong phòng, cũng không nghĩ tới những người này dám biết chuyện không báo.
Đợi bọn họ đi rồi, chắc hẳn bên trong Yêu Vực sẽ thiếu một cái bộ lạc nho nhỏ, trong yêu quân lại nhiều thêm mấy con yêu ma khát máu.
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, liền đẩy cửa đá đi ra, nói:
- Thả bọn họ ra đi!
...
...
- Soạt...
Bỗng nhiên nghe thấy còn có người, một đám Yêu Binh kinh hãi, không biết bao nhiêu binh khí và cung tiễn, lập tức chĩa sang.
Còn đám người trong bộ lạc, thì từng người kinh ngạc, không hiểu nhìn Phương Nguyên.
Báo gia đi ở phía trước nhất, nện bước đi tới, nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai khác, thì thoáng yên tâm.
Một đôi yêu nhãn màu lam nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Ta bảo ngươi thả bọn họ ra, mang ta trở về!
Mấy tên yêu nhân trong bộ lạc, đều ngẩn ngơ, bộ dạng mười phần không hiểu.
Còn tên Báo gia kia, giống như nghe được trò cười cái gì, quay đầu nói:
- Dựa vào cái gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Bởi vì ta so với bọn họ càng hữu dụng hơn!
Hắn vừa nói chuyện, vừa từ từ đi tới gần cây hòe to như thân người ở đầu thôn, quay đầu hỏi Báo gia:
- Ngươi thấy cái cây đại thụ này có to không? Người trong bộ lạc này cộng lại, có thể bẻ gãy cây hòe này hay không?
Báo gia sửng sốt, nhìn lại một chút, rồi cười nhạo nói:
- Đừng nói bọn họ... ngay cả ta cũng không đẩy ngã nó được!
Hắn nhất thời không có hiểu lời Phương Nguyên nói, còn tưởng rằng Phương Nguyên nói là đạp đổ.
Phương Nguyên cười hỏi hắn một câu:
- Thật sao?
Báo gia tùy tiện nói:
- Báo gia ta lấy đầu làm đảm bảo!
Phương Nguyên "Ừ" một tiếng, đưa tay đẩy gốc cây hòe kia một cái.
"Răng rắc" một tiếng, cây hòe to lớn bị gãy từ chỗ tay hắn đụng vào, cả cây bay ra ngoài, rơi xuống cách đó vài chục trượng, lúc này mới chậm rãi quay cuồng, cành lá quét lên mặt đất, cuốn lên không biết bao nhiêu tro bụi cùng cỏ dại.
Trong bộ bộ lạc đều trở nên an tĩnh.
Bất kể là yêu binh hay là người trong bộ lạc kia, từng người đều nghẹn họng nhìn Phương Nguyên trân trối.
Qua nửa ngày, Báo gia mới sững sờ đi tới trước người Phương Nguyên, cũng không sợ, trực tiếp nâng cánh tay Phương Nguyên lên xem xét nửa ngày, miệng nói:
- Bà mẹ nó, cánh tay này có bao nhiêu sức lực, đẩy lên trên người, không phải là muốn mạng già sao?
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy ta hữu dụng, hay là bọn họ hữu dụng?
Báo gia lắc đầu liên tục, nói:
- Không cách nào so sánh được, không cách nào so sánh được, bọn họ ngay cả một đầu ngón tay của ngươi cũng kém hơn!
Phương Nguyên hướng dẫn từng bước, nói:
- Vậy ngươi cảm thấy thả bọn họ, mang ta đi theo có phải khá hơn một chút hay không?
Báo gia nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khua tay nói:
- Thả thả, thả hết những phế vật kia ra!
Phương Nguyên hài lòng nhẹ gật đầu.
Người trong bộ lạc đều choáng váng, nhìn đám yêu binh mặc kệ bọn họ, chỉ vây quanh Phương Nguyên đi ra bên ngoài bộ lạc, cảm giác như là ở trong mơ.
Không biết qua bao lâu, lão già kia mới phản ứng lại, dắt một đám trẻ quỳ ở trên mặt đất, học đại lễ của Nhân tộc, cái đuôi phía sau cũng dương lên giống như cột cờ.
...
...
- Sức lực lớn như thế nào mới có thể đánh gãy cái cây này đây?
Phương Nguyên đi theo đám người Báo gia rời khỏi bộ lạc, Báo gia vừa đi vừa khoa tay múa chân.
Phương Nguyên thì nhẹ nhõm, phản ứng của tên Báo gia này rất phù hợp với dự đoán của về hắn đám tiểu yêu này, cũng làm cho hắn rất hài lòng.
Đều đi ra hơn mười dặm, bỗng nhiên tên Báo gia mới phản ứng lại, nói:
- Không đúng, vì sao vừa rồi ta không mang bọn họ theo?
Phương Nguyên nói:
- Không dùng được việc gì, còn lãng phí lương thực!
Báo gia bừng tỉnh, vỗ bả vai Phương Nguyên nói:
- Đúng đúng đúng, may mắn ngươi thông minh!
- May mắn ngươi không thông minh mới đúng, nếu không cái đầu thú vị kia đã không còn trên cổ...
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ đến, cũng có chút không để ý tình cảnh hiện tại của mình.
Đã quan sát bộ lạc này, vậy đi nhìn mấy tên đại vương tụ tập chúng yêu chiếm núi cũng rất có ý tứ!
Đến tột cùng chúng sinh linh Yêu Vực, nên diệt hay nên lưu, nên thu phục hay nên áp chế, cũng phải có đáp án.
Muốn tìm ra được đáp án, thì hắn phải nhìn thêm mấy nơi!
Hô Phong sơn nằm ở bên ngoài bộ lạc nhỏ này trăm dặm, là một ngọn núi lớn hiểm trở, yêu khí cuồn cuộn, nhiều độc chướng rắn rết, nhìn như là một cái yêu quật, Báo gia mang theo Phương Nguyên, một đường chạy tới, lúc đi đến chân núi, đã gặp một đám người giống như Báo gia đứng ở bên ngoài cửa, bọn họ mang theo Yêu Binh xếp thành hai hàng dài đi trở về, người có vận may tốt, sẽ dẫn theo một nhóm lớn, người xui xẻo hai tay trống không trở về, từng tên đều lộ ra hình thù kỳ quái, đầu dơi mắt chuột cũng là dễ nghe.
Phương Nguyên dựa vào những gì mình thấy ven đường và ghi chép trong điển tịch, đã hiểu rõ không ít.
Chương 1517 Yêu Vực Sơn Trại (1)
Thực ra đại yêu trong thế gian chính là yêu thú được linh khí điểm hóa, tu luyện ra được, Yêu tộc vốn rất hiếu học, nên sau khi có chút pháp lực, đều ưa thích hóa thành hình người, đại yêu có thực lực, huyết mạch vững chắc, hậu duệ sinh ra, trời sinh đã có hình dạng con người, nhưng thực lực yếu ớt, sinh ra hậu đại có thể là yêu thú, có thể là nửa người nửa thú, hình thù kỳ quái...
Đời sau sinh ra đã có hình dạng con người hoàn chỉnh, bình thường đều là hậu nhân của đại yêu, địa vị cao quý, còn nếu đời sau sinh ra thuần yêu thú thì thường thường là tu vi cực kém, huyết mạch bản thân cũng cực kỳ không ổn định, cho nên, loại kẹp ở giữa chiếm đa số.
Phương Nguyên đã nghĩ ra một cái lí do tốt để che giấu lai lịch của mình.
Nhưng khiến hắn buồn bực là, vị Báo gia này từ đầu tới đuôi gần trăm dặm đường, lại không nhớ ra để hỏi hắn...
...
...
Xuyên qua cánh cửa sơn trại, tới sườn núi, liền thấy một cái cửa hang đen ngòm, ở đây có một lão hồ ly đeo một bộ Lưu Ly Kính cũ nát trên mũi, hai cái tai nhọn nhọn, thống kê tên họ ở ngay trước động, lúc đến lượt Báo gia, hắn nhìn Phương Nguyên đi theo phía sau Báo gia một chút, rồi lại nhìn Báo gia nói:
- Ngươi ra ngoài nửa tháng, chỉ mang về một người thôi sao?
Báo gia tính tình không tốt, mắt liếc ngang nói:
- Một người thì sao, một người này của ta so với một trăm người bọn họ đều tốt hơn!
Lão hồ ly hừ lạnh một tiếng, cúi đầu viết lệnh bài:
- Công lao lần này của ngươi giảm phân nửa!
Báo gia giận dữ sắn tay áo lên:
- Lão hồ ly, ngươi như vậy là cố ý làm khó ta!
Lão hồ ly không để ý tới hắn, ngẩng đầu đánh giá Phương Nguyên một chút, nói:
- Dáng dấp cũng tạm được, tu vi gì vậy?
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi đoán xem?
Lão hồ ly kia đánh giá Phương Nguyên nửa ngày, hít mũi một cái, nói:
- Vừa Trúc Cơ à?
Phương Nguyên nói:
- Đoán đúng!
Lão hồ ly hừ một tiếng, vẻ mặt như có chút đắc ý, nói:
- Có được hình dáng giống người như thế, hoặc là do mình tu luyện ra được, hoặc là do có người cha tốt lưu lại, nếu tự mình tu luyện ra được, vậy coi như là đại yêu một phương, tối thiểu cũng phải là cảnh giới Kim Đan, đại nhân vật như vậy, ai lại chạy đến ngọn núi nhỏ này của chúng ta kiếm cơm chứ, các ngươi nói ta đoán đúng hay không?
Một đám tiểu yêu bên cạnh đi theo lấy lòng:
- Quả nhiên lão quản gia có kiến thức, có đầu óc...
Lão hồ ly dương dương đắc ý, hỏi Phương Nguyên:
- Tên gọi?
Phương Nguyên nhìn lướt qua lệnh bài trên người tiểu yêu bên cạnh, hình như là ba chữ "Tiểu Toản Phong", nhân tiện nói:
- Tiểu Truy Phong!
Lão hồ ly nghe xong lại nói:
- Cái tên này, nhìn như có duyên với Hô Phong sơn chúng ta, không cần sửa lại!
Nói xong nhớ kỹ ba chữ Tiểu Truy Phong, rồi nhìn về phía Báo gia nói:
- Ngươi đã xem xét rõ ràng thân thế lai lịch chưa?
Báo gia ngẩn người, nghĩ thầm đã quên sạch sẽ, nhưng mạnh miệng nói:
- Đương nhiên đã điều tra xong!
Lão hồ ly cười lạnh nhìn hắn một cái, nói:
- Đừng trách ta không có dặn dò ngươi, Nhị đại vương đã nói qua, bây giờ Yêu Vực rất loạn, sợ có mật thám Nhân tộc trà trộn vào đây, cho nên mỗi khi thu một người, đều phải cẩn thận điều tra, nếu không sẽ phải chịu roi...
Khuôn mặt Báo gia đỏ bừng, giận dữ nói:
- Lão già, ngươi đang làm khó dễ ta sao!
Lão hồ ly vung tay áo, nói:
- Được được được, dù sao xảy ra chuyện cũng là ngươi chịu!
Nói xong tự mình viết xuống thẻ gỗ tiện tay ném cho Phương Nguyên, nói:
- Cầm đi, về sau ngươi phụ trách tuần tra Bắc Sơn!
Báo gia nghe xong, lại nổi giận:
- Lão hồ ly, người Báo gia ta mang về, ngươi lại để hắn tuần tra Bắc Sơn làm gì?
Lão hồ ly hừ lạnh một tiếng:
- Bởi vì Bắc Sơn thiếu người!
Báo gia cả giận nói:
- Ta thấy ngươi đang làm khó dễ ta thì có!
Lão hồ ly cười ha ha, nói:
- Đúng ...
Báo gia tức không nhịn nổi, muốn động thủ, nhưng khi thấy mấy người sau lưng lão hồ ly hành động, biết mình đánh không lại, nghĩ hảo yêu không ăn thiệt thòi trước mắt, liền nhịn xuống, âm thầm bảo đảm với Phương Nguyên:
- Huynh đệ, ngươi yên tâm, trở về ta sẽ điều ngươi đến làm thủ hạ của ta, Báo gia nói lời giữ lời, chờ ngươi hôm nào lại đánh gãy một cây đại thụ, để cho mấy tên không biết nhìn người mở mang tầm mắt!
Phương Nguyên cười đồng ý:
- Tốt, tốt!
Ngay cả Phương Nguyên cũng không nghĩ tới, mình mới đi tới cái Yêu Vực này không đến một tháng, đã có thân phận chính thức.
Thủ hạ Hô Phong đại vương Hô Phong sơn Tiểu Truy Phong, phụ trách tuần núi!
Nói đến tuần núi cũng rất đơn giản, cứ sáng sớm và ban đêm, mang theo một cái kẻng, trên lưng cắm một cây cờ, chạy vòng quanh núi một vòng, gào to vài tiếng coi như xong. Đó là quy củ từ thời thượng cổ Yêu Vực truyền xuống, thú loại đều ưa thích chiếm lĩnh địa, hóa thành yêu cũng vẫn như thế, mục đích tuần sơn, chính là để nói cho các yêu loại khác, đây là địa bàn của bản đại vương, các ngươi không nên tùy tiện xông tới.
Đương nhiên, hiện tại quy củ này không có tác dụng gì.
Làm gì có yêu quái nào dám tới gần địa bàn của Hô Phong đại vương, hiện tại chính là thời điểm cướp người, không cẩn thận sẽ bị bắt tới tuần sơn.
Chương 1518 Yêu Vực Sơn Trại (2)
Chương 1518: Yêu Vực Sơn Trại (2)
Sinh hoạt trong núi này và ở trong bộ lạc cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ mỗi sáng sớm và tối muộn đi vòng quanh Bắc Sơn một lần, lúc khác cũng không có việc gì, một ngày vẫn chỉ có một bữa cơm, một nồi đầy thịt hầm vừa để xuống, không đợi thịt chín, đã bị đám tiểu yêu oanh một cái cướp sạch, càng có vài người thèm khát, chuyên đi trộm thịt tươi để ăn.
Cướp thịt chỉ dựa vào sức lực, ai ăn nhiều, không vượt qua được người khác, chỉ có thể bị đói.
Phương Nguyên thực sự không có hứng thú đối với loại thịt kia, đương nhiên sẽ không đi đoạt, người khác cho rằng hắn mới tới không dám đoạt, nên càng mừng hơn.
Cứ như vậy trôi qua bảy tám ngày, rốt cục cũng đến thời điểm phát lương, nếu Phương Nguyên không được người khác nhắc nhở, thật sự không biết trong sơn trại bực này, cũng có phát lương, hắn theo chúng yêu chạy tới chỗ lão hồ ly, sau nửa canh giờ, thì nhận được một khối khoáng thạch to bằng móng tay, tinh tế cảm ứng, bên trong cũng có chút linh khí, nhưng thực sự không làm được cái gì.
Nhưng những tiểu yêu khác, lại vui mừng hớn hở, bộ dạng như nhặt được chí bảo, nói Hô Phong đại vương thật là hào phóng.
Phương Nguyên vuốt vuốt linh quáng, trong lòng cũng hơi có hiểu ra, trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn không có tận lực đi nghe ngóng, nhưng vẫn có thể từ trong miệng đám yêu binh yêu tướng không biết giữ mồm giữ miệng biết được thế cục bây giờ của Yêu Vực, Ma Biên điều động đại quân đến phía tây, tạo thành uy hiếp cực lớn cho Yêu Vực, bảy đại yêu mạch liên thủ phát ra hịch văn, hiệu triệu các lộ Yêu Vương tề tụ ở Tiểu Quân sơn phía tây, chuẩn bị đại chiến.
Hô Phong sơn và Xích Hà sơn, cũng là một trong những Yêu Vương chuẩn bị khởi hành, nhưng bọn họ cũng biết, chỉ cần đi, tất nhiên sẽ bị sắp xếp vào trong đại quân Yêu Vực, người dưới tay mình đủ nhiều, sẽ được phong làm Đại Yêu Tướng, thậm chí là Yêu Hầu, nếu số lượng ít, vậy cũng chỉ có thể làm một cái giáo úy nho nhỏ, cho nên hiện tại bọn họ đều muốn ăn đối phương.
Hiện tại Hô Phong sơn phát linh quáng làm quân lương, nói không chừng là chuẩn bị muốn khai chiến.
Đối với chuyện này, Phương Nguyên lại mừng rỡ quan sát.
Hắn ở trong Yêu Vực, vốn chỉ dự định quan sát Yêu Vực một chút, nhìn những yêu ma này, chờ đến khi Tiên Minh và Yêu Vực đàm phán xong, thế cục rõ ràng, hắn mới có thể quyết định cụ thể muốn làm gì, hiện tại không cần vội vàng cân nhắc những thứ này...
Lúc hắn đang nghĩ ngợi trong lòng, bỗng nhiên trước người tối lại, một cái thân ảnh khổng lồ ngăn cản đường đi.
Phương Nguyên ngẩng đầu, liền thấy một con yêu vật cao lớn vạm vỡ, toàn thân phủ đầy lông, nhìn như là gấu đen, dùng thần thức cảm ứng một chút, phát hiện hoá ra đây chính là một con gấu đen, chỉ thấy nó ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhỏ lườm Phương Nguyên, hừ lạnh nói:
- Mới tới, phải biết quy củ của người mới, mỗi tháng nộp tiền lên, không biết ngươi có giữ cái quy củ này hay không?
- Thật sự là hỗn loạn...
Phương Nguyên cảm khái một tiếng, nói:
- Nếu như ta không muốn giữ quy củ này thì sao?
Hắc Hùng Tinh cười lạnh một tiếng, xoa xoa nắm đấm, bành bành rung động, nói:
- Trừ phi ngươi đánh thắng được lão tử...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, đánh ra một quyền.
- Bành!
Con gấu đen này chưa nói xong nửa câu sau, đã bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, sau lưng đâm vào trên một cây đại thụ, đụng gãy nó, sau đó lại tiếp tục bay ra xa, đụng gãy bảy tám cái cây nhỏ nữa, cuối cùng mới dán ở trên vách núi, không nhúc nhích.
Phương Nguyên nhìn về phía những tùy tùng khác:
- Hiện tại còn cần nộp tiền không?
Lúc này đám tiểu yêu đang nghẹn họng nhìn trân trối mới phản ứng lại, liên tục gật đầu:
- Muốn muốn...
Phương Nguyên sửng sốt một chút: Hung hãn như vậy sao?
Sau đó liền thấy đám tùy tùng kia, một tên nối tiếp một tên lấy linh quáng ra, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt Phương Nguyên.
Ánh mắt Phương Nguyên trở nên ngạc nhiên:
- Nhiều như vậy sao?
- Không nhiều không nhiều...
Hắc Hùng Tinh dán ở trên vách núi rùng mình, tuột xuống, u mê chạy tới, dùng móng vuốt mũm mĩm cầm bảy tám viên linh quáng, cười chất phác:
- Ta chỉ có tưng này, nếu ngươi muốn lại đi đoạt cho ngươi...
...
...
Phương Nguyên phát hiện, hình như cuộc sống của mình không có thanh tĩnh như vậy.
Lúc đầu chỉ là một tên tuần sơn nho nhỏ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, dưới tay đã có mấy chục người, sov Yêu Tướng còn uy phong hơn, tốt xấu gì trước kia cũng có cuộc sống tuần sơn, hiện tại đã không còn, trước kia lúc người khác ăn cơm, hắn núp ở một bên yên lặng là được, hiện tại đã khác, vừa đến giờ cơm, sẽ có người dọn dẹp giúp hắn, chọn phần thịt mập nhất cho hắn.
Đến buổi tối, sẽ có rượu thịt, uống rượu, cược bài, chém gió...
... Trên phương diện này, Phương Nguyên cảm thấy bọn họ rất giống Nhân tộc!
Chuyện này kéo dài ba bốn ngày, thẳng đến khi đám yêu binh yêu tướng cược bài uống rượu, thấy một tên lính chạy tới, nói với bọn họ:
- Đại đại có lệnh, phàm là Yêu Tướng trở lên, lập tức tiến đến trước điện, thương nghị đại sự!
Phương Nguyên nghe xong, cũng không thèm để ý, nhìn Hắc Hùng Tinh một chút.
Hắc Hùng Tinh cũng sững sờ nhìn hắn.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi không phải Yêu Tướng à, nhanh đi đi!
Hắc Hùng Tinh nịnh nọt cười nói:
- Ta không phải là Yêu Tướng, rõ ràng ngươi mới đúng...
Một đám tiểu yêu bên cạnh cũng nói theo:
- Đúng đấy đúng đấy!
- Tốt!
Phương Nguyên đứng lên, ngược lại không ý thức được mình lại lên chức!
Chương 1519 Một đám yêu lỗ mãng (1)
- Đại vương, còn chẳng phải là chút chuyện nhỏ của Xích Hà Sơn thôi sao? Đâu cần phiền phức như thế! Ngài điều một nghìn tiên phong cho ta, ta lại đi đạp bằng núi của bọn họ, phá động phủ của bọn họ, rút cờ của bọn họ, nắm đầu lão Lang kia qua, để hắn ngoan ngoãn làm tam đại vương cho ngài...
- Ha ha, lão rắn mối, ngươi khoác lác gì thế? Còn nói một nghìn tiên phong, cho ta năm trăm là đủ rồi!
- Mẹ, lão Ngưu ta chỉ cần ba trăm!
- Có tin ta dẫn mười huynh đệ đi qua lại san bằng Xích Hà Sơn không?
- Ha ha, ta chỉ cần một người một đao là đủ rồi...
- Vậy ngươi đi đi...
-...
-...
Trước Hô Phong Điện của Hô Phong Sơn có xếp một cái bàn lớn, một đám yêu ma vây xung quanh cái bàn. Trên bàn bày từng một chậu thịt nấu nửa sống nửa chín và rượu mạnh. Mười mấy yêu ma ăn uống no say, lại đòi bàn về chuyện lớn, nói tới nước bọt tung bay, đằng đằng sát khí, thoạt nhìn cũng chỉ là một đám yêu tướng cảnh giới Trúc Cơ, nhưng dáng vẻ và giọng điệu lại rất lớn lối, vỗ bàn đạp ghế, tranh nhau thể hiện sự trung thành, tranh công với một vị Hô Phong Đại Vương để râu quai nón đang ngồi ở trên bàn.
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương đầy bất đắc dĩ, nhìn đám lỗ mãng này lại không biết nói gì cho phải.
Nghe bọn họ đã nói khoác đến mức có thể đơn thương độc mã dẹp yên Hỏa Vân Lĩnh, Hô Phong Đại Vương thật sự hận không thể bóp chết bọn họ. Nhưng hắn không có cách nào nói ra câu này. Bởi vì hắn biết, nếu nói vậy với bọn họ, bọn họ sẽ thật sự dám đơn thương độc mã xông qua...
Làm một yêu quái có chút đầu óc, bây giờ hắn cảm thấy đầu mình rất đau!
Không thể kéo dài vấn đề với Xích Hà Sơn được nữa. Đã càng lúc càng gần tới ngày hẹn trên chiếu thư của Thất Đại Yêu Mạch. Mình chỉ nhanh chóng chạy tới đó, mới có thể để lại ấn tượng tốt cho những đại yêu đó, kiếm lấy một địa vị tốt.
Nhưng đi qua sớm cũng vô dụng, vẫn phải thu phục Xích Hà Sơn, người hai bên cộng lại mới có đủ tự tin đòi chức quan, bằng không đi cũng uổng công.
Nói ra, hẳn lão Lang kia cũng nghĩ vậy, cho nên bây giờ hai bên đều đang án binh bất động.
Vào lúc này, hai bên liên minh đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều ai sẽ làm lão đại?
Hắn muốn để lão Lang kia qua làm tam đại vương cho mình, thật sự không được thì nhị đại vương cũng tốt. Nhưng lão Lang kia cũng muốn hai vị đại vương của Hô Phong Sơn hắn qua làm nhị đại vương, tam đại vương. Lực lượng hai bên tương đương nhau, chẳng ai chịu nhả ra!
Cũng chỉ còn lại có đánh!
Chỉ là số người bên mình bây giờ mặc dù nhiều, nhưng lại một đám hàng như thế, đánh nhau cũng không nắm chắc gì!
Nhìn Hô Phong Đại Vương trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đại vương Du Thạch bên cạnh cũng trở nên nóng bỏng, trong lòng có một âm thanh đang điên cuồng gào hét:
- Ngươi xem ngươi đi, ngươi xem ngươi đi, không quản được rồi. Ta đã nói ngươi không có bản lĩnh làm đại vương, mau nhường chức Đại Đại Vương cho ta đi!
...
...
Vào lúc hai vị đại vương mỗi người một suy nghĩ, Phương Nguyên cũng có phần không nhịn được.
Bây giờ tình hình giữa Yêu Vực cùng Tiên Minh còn chưa rõ ràng, cũng chưa tới lúc hắn ra tay. Ban đầu, mục đích của hắn chỉ là muốn xem nhân tình phong thổ của Yêu Vực. Nhưng đến lúc này, hắn lại cảm giác mình thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa...
... Đây đều là đàn quái gì vậy hả?
Trong lòng hắn tính toán, bây giờ Hô Phong Sơn và Xích Hà Sơn đều định nghe theo lời triệu kiến của Thất Đại Yêu Mạch, tới Tiểu Quân Sơn tập hợp thành đại quân, chống lại Ma Biên Tiên Quân. Đáng lẽ mình nên mau chóng thúc đẩy bọn họ, cũng tiện đi theo xem đại quân Yêu Vực vùng Tiểu Quân Sơn này rốt cuộc là một đám yêu ma thế nào, vô duyên vô cớ tốn thời gian ở đây thì thật đáng tiếc.
Vì vậy, trong lúc một đám yêu tướng tranh tới cãi lui, cuối cùng đã bắt đầu ra tay. Bình rượu chậu thịt bay loạn trên không trung. Một miếng thịt suýt nữa đập vào trên áo choàng của Phương Nguyên. Phương Nguyên không nhịn được, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.
- Tất cả câm miệng cho ta!
Xung quanh bỗng nhiên im phăng phắc. Một đám yêu tướng nhìn về phía hắn với ánh mắt dữ tợn.
Trong đó còn có mấy kẻ đang nắm hai tay của đối phương, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn qua.
- Kẻ nhìn anh tuấn này là ai?
- Đúng vậy, ta chưa từng gặp, chẳng lẽ là kẻ mới tới?
-... Phi, trên mặt không mọc một sợi lông nào, cái này cũng gọi là anh tuấn à?
- Trên mặt Hô Phong Đại Vương chúng ta cũng không có lông!
- Đại Đại Vương vốn không anh tuấn...
-...
-...
Một đám yêu tướng mơ hồ lại có xu thế bắt đầu muốn tranh cãi ầm ĩ. Nhưng cuối cùng vẫn có một kẻ thông minh. Đó là một con Hổ yêu với thân hình cao lớn uy mãnh, dáng vẻ hung ác ngang ngược đi tới trước mặt Phương Nguyên, chợt vỗ bàn một cái, quát:
- Ngươi tính là lão...
- Bốp!
Phương Nguyên đứng dậy, trở tay tát hắn một cái, đánh cho mặt hắn hướng lên trời, sau đó liếc nhìn đám yêu ở đây và thản nhiên nói:
- Tất cả ngồi đây khoác lác thì có tác dụng gì? Cố gắng nghĩ cách thu phục Xích Hà Sơn mới là chuyện đứng đắn!
Hô Phong Đại Vương ngồi ở trên bàn nghe được, ánh mắt liền sáng ngời.
Mà một đám yêu tướng lại bị dọa cho ngây người:
- Hắn lại có thể tát Hổ Sơn Quân?
Hổ Sơn Quân phải mất một lát mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hung ác quát to:
- Ngươi lại dám...
Hắn còn chưa nói hết lời, Phương Nguyên trở tay lại tát một tát.
- Bốp!
Đầu Hổ Sơn Quân lại quay hướng khác.
Chương 1520 Một đám yêu lỗ mãng (2)
Phương Nguyên tiếp tục nói:
- Ta tới sơn trại không lâu, nhưng đã nghe các ngươi nói cũng đủ rồi. Thực lực của lão Lang ở Xích Hà Sơn tương đương với chúng ta. Người bên chúng ta rất nhiều nhưng thuộc hạ của lão đều là lão yêu quen biết nhau nhiều năm, mức độ trung thành lớn hơn các ngươi. Cho nên nếu thật sự muốn liều mạng thì phần thắng không lớn, chỉ có thể dùng trí để đào hố cho lão Lang này, như vậy mới nắm chắc phần thắng!
Hô Phong Đại Vương nghe được, mắt càng lúc càng sáng.
Hổ Sơn Quân lại một lần nữa có phản ứng, gầm một tiếng và kêu lên:
- Ngươi lại có thể đánh ta tiếp?
- Bốp!
Phương Nguyên tát một cái từ dưới cằm lên, Hổ Sơn Quân lại ngơ ngác nhìn lên không trung.
Máu mũi ào ào tuôn ra, vẻ mặt bi thương căm phẫn!
Phương Nguyên liếc nhìn đám người trên bàn, nói:
- Các ngươi thấy thế nào?
Một đám yêu tướng đều sửng sốt:
- Đào hố thế nào chứ?
Trong lòng bọn họ có rất nhiều vấn đề mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được:
- Ngươi đào hố, nếu hắn không nhảy vào trong thì làm thế nào? Hơn nữa, cho dù hắn nhảy xuống, ngươi cũng phải đi vào lấp đất mới có thể khiến hắn ngạt chết. Nếu chẳng may hắn nhân lúc ngươi lấp đất lại nhảy ra ngoài, thì làm thế nào?
Còn có người suy nghĩ sâu hơn:
- Nếu chẳng may hắn biết thuật thổ độn, vậy chẳng phải không bị ngạt chết à?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của mỗi người bọn họ, Phương Nguyên thở dài.
Đây là Yêu Vực à...
Yêu Vực khác hẳn với nhân gian, nói một cách đơn giản chính là đầu óc không tốt, nhất là khi kích động dễ tức giận, lại càng không dễ sử dụng đầu óc. Dù sao bọn họ là mở tâm trí hậu thiên, nếu rơi vào trong một đám người có đầu óc sẽ càng lúc càng thông minh, nếu như xen lẫn trong một đám lỗ mãng như vậy, sẽ càng lúc càng lỗ mãng, có đầu óc cũng sẽ trở thành không đầu óc!
Cho dù là con người không có học vấn không có nghề nghiệp còn có thể ngu xuẩn vụng về, nữa là yêu?
Cho nên xuất hiện một đám lỗ mãng như thế, thật ra cũng không phải là một vấn đề khó hiểu!
Chỉ có một vài yêu đặc biệt sẽ trở nên thật sự thông minh. Một loại là sống đủ lâu, kiến thức nhiều, trải nghiệm nhiều, càng lúc càng hiểu rõ đạo lý. Hai là loại được đại đạo Nhân tộc chân chính hun đúc, thậm chí còn thông minh hơn con người. Còn lại chính là huyết mạch vô cùng cao quý, trong thế hệ phụ mẫu đã tu luyện ra giống người còn hơn cả người, cho nên bọn họ sinh ra cũng không khác với người.
Đương nhiên, mấy loại này bình thường đều sẽ không xuất hiện ở đây!
- Vị... Tiểu Truy Phong tướng quân này!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Hô Phong Đại Vương mới hỏi được tên của Phương Nguyên từ lão hồ ly bên cạnh, lại mỉm cười nói:
- Bản đại vương nghe ngươi nói rất có lý, lại không biết ngươi có kế sách thần kỳ gì, có thể giúp ta một lưới bắt hết Xích Hà Sơn?
Phương Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Dùng trận pháp!
- Ầm!
Đám yêu xung quanh nghe vậy đều xôn xao.
- Trận pháp là gì?
- Nghe nói là một loại binh khí lợi hại của Nhân tộc...
- Rất đáng sợ...
- Làm sao có thể cướp được?
- Thứ này không có cách nào cướp được đâu...
- Vậy làm sao có thể trộm được?
-...
-...
Trong sự ồn ào bên cạnh, Hổ Sơn Quân lại một lần nữa phản ứng lại, máu mũi chảy dài, giận dữ hét:
- Ngươi lại có thể đánh tiếp...
Lần này hắn còn chưa nói hết lời, đột nhiên bên cạnh có một tiếng hét lớn. Một con báo hoa vọt tới, một chân lại đạp Hổ Sơn Quân bay ra ngoài. Chỉ thấy kẻ ra tay chính là Báo gia, hắn dương dương đắc ý đứng ở trên bàn, chỉ vào Hổ Sơn Quân nói:
- Đánh ngươi thì đánh, có vấn đề gì chứ? Tiểu Truy Phong là do Báo gia ta đặc biệt mời từ trong núi sâu về, ngươi không phục à?
Yêu tướng xung quanh nhìn về phía Báo gia. Mọi khi yêu tướng này rất tầm thường, thoáng cái lại khiến bọn họ có chút kính nể và sợ hãi.
Báo gia đầy đắc ý, khoanh hai cánh tay trước ngực, nói:
- Hắn biết đẩy đổ cây, lát nữa lại bảo hắn đẩy cho các ngươi xem thử!
- Ngươi biết trận pháp?
Cũng đúng lúc này, Hô Phong Đại Vương đứng lên nhìn Phương Nguyên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Phương Nguyên gật đầu:
- Biết!
Ý thức được đây là một đám mãng yêu, hắn sẽ không cố ý che giấu thân phận nữa, tất cả đều tùy tâm mà làm, không để ý có sơ hở gì không, lúc nào đối phương có thể nhìn thấu thân phận của mình, tới lúc đó cứ diệt cả đỉnh núi này rồi rời đi là được.
Cho nên bây giờ hắn căn bản không suy nghĩ mưu lược kế sách gì, đầu cứng là xong rồi.
Nhưng hắn phát hiện hình như mình đánh giá cao về đám yêu quái này.
Không ai có vẻ nghi ngờ, dường như căn bản không nghĩ đây là một cái bẫy, bọn họ chỉ nhìn hắn với vẻ kính nể và sợ hãi lại tôn sùng.
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương cũng có chút kích động, chợt vỗ bàn một cái, kêu lên:
- Được, Tiểu Truy Phong huynh đệ, nếu ngươi thật sự có thể dùng trận pháp giúp ta bắt Xích Hà Sơn, ta lại cho ngươi làm yêu tướng đứng đầu Hô Phong Sơn... Không đúng, là tam đại vương!
Báo gia nghe được cũng vui mừng bất ngờ, vỗ vai Phương Nguyên:
- Huynh đệ, ngươi sắp phát tài rồi!
Lão hồ ly dương dương tự đắc, rất kiêu ngạo:
- Ha ha, lão phu quả nhiên có tài nhận yêu...
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương lại kích động:
- Ông trời giúp ta, phái một vị yêu tài như vậy đến trợ giúp ta hoàn thành sự nghiệp!
Phương Nguyên mỉm cười không để ý, hình như mình lại sắp lên chức.
Có người nghe được lời của Báo gia, liền nhìn thoáng qua căn nhà đá của Phương Nguyên.
Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, bọn họ đều không có nói chuyện, chỉ trầm mặc thu thập da thú, nhặt cung tên và đao thương lên, sau đó đàn ông phía trước, đám trẻ nhỏ ở giữa, phụ nữ và lão già xếp ở phía sau, yên lặng chuẩn bị đi theo.
Đám Yêu Binh kia, cũng không có nghĩ đến vào từng cái nhà đá nhìn một phen, giống như không nghĩ tới có người ẩn giấu ở trong phòng, cũng không nghĩ tới những người này dám biết chuyện không báo.
Đợi bọn họ đi rồi, chắc hẳn bên trong Yêu Vực sẽ thiếu một cái bộ lạc nho nhỏ, trong yêu quân lại nhiều thêm mấy con yêu ma khát máu.
Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, liền đẩy cửa đá đi ra, nói:
- Thả bọn họ ra đi!
...
...
- Soạt...
Bỗng nhiên nghe thấy còn có người, một đám Yêu Binh kinh hãi, không biết bao nhiêu binh khí và cung tiễn, lập tức chĩa sang.
Còn đám người trong bộ lạc, thì từng người kinh ngạc, không hiểu nhìn Phương Nguyên.
Báo gia đi ở phía trước nhất, nện bước đi tới, nhìn chung quanh một chút, thấy không có ai khác, thì thoáng yên tâm.
Một đôi yêu nhãn màu lam nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới:
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Ta bảo ngươi thả bọn họ ra, mang ta trở về!
Mấy tên yêu nhân trong bộ lạc, đều ngẩn ngơ, bộ dạng mười phần không hiểu.
Còn tên Báo gia kia, giống như nghe được trò cười cái gì, quay đầu nói:
- Dựa vào cái gì?
Phương Nguyên cười nói:
- Bởi vì ta so với bọn họ càng hữu dụng hơn!
Hắn vừa nói chuyện, vừa từ từ đi tới gần cây hòe to như thân người ở đầu thôn, quay đầu hỏi Báo gia:
- Ngươi thấy cái cây đại thụ này có to không? Người trong bộ lạc này cộng lại, có thể bẻ gãy cây hòe này hay không?
Báo gia sửng sốt, nhìn lại một chút, rồi cười nhạo nói:
- Đừng nói bọn họ... ngay cả ta cũng không đẩy ngã nó được!
Hắn nhất thời không có hiểu lời Phương Nguyên nói, còn tưởng rằng Phương Nguyên nói là đạp đổ.
Phương Nguyên cười hỏi hắn một câu:
- Thật sao?
Báo gia tùy tiện nói:
- Báo gia ta lấy đầu làm đảm bảo!
Phương Nguyên "Ừ" một tiếng, đưa tay đẩy gốc cây hòe kia một cái.
"Răng rắc" một tiếng, cây hòe to lớn bị gãy từ chỗ tay hắn đụng vào, cả cây bay ra ngoài, rơi xuống cách đó vài chục trượng, lúc này mới chậm rãi quay cuồng, cành lá quét lên mặt đất, cuốn lên không biết bao nhiêu tro bụi cùng cỏ dại.
Trong bộ bộ lạc đều trở nên an tĩnh.
Bất kể là yêu binh hay là người trong bộ lạc kia, từng người đều nghẹn họng nhìn Phương Nguyên trân trối.
Qua nửa ngày, Báo gia mới sững sờ đi tới trước người Phương Nguyên, cũng không sợ, trực tiếp nâng cánh tay Phương Nguyên lên xem xét nửa ngày, miệng nói:
- Bà mẹ nó, cánh tay này có bao nhiêu sức lực, đẩy lên trên người, không phải là muốn mạng già sao?
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy ta hữu dụng, hay là bọn họ hữu dụng?
Báo gia lắc đầu liên tục, nói:
- Không cách nào so sánh được, không cách nào so sánh được, bọn họ ngay cả một đầu ngón tay của ngươi cũng kém hơn!
Phương Nguyên hướng dẫn từng bước, nói:
- Vậy ngươi cảm thấy thả bọn họ, mang ta đi theo có phải khá hơn một chút hay không?
Báo gia nghiêm túc suy nghĩ một hồi, khua tay nói:
- Thả thả, thả hết những phế vật kia ra!
Phương Nguyên hài lòng nhẹ gật đầu.
Người trong bộ lạc đều choáng váng, nhìn đám yêu binh mặc kệ bọn họ, chỉ vây quanh Phương Nguyên đi ra bên ngoài bộ lạc, cảm giác như là ở trong mơ.
Không biết qua bao lâu, lão già kia mới phản ứng lại, dắt một đám trẻ quỳ ở trên mặt đất, học đại lễ của Nhân tộc, cái đuôi phía sau cũng dương lên giống như cột cờ.
...
...
- Sức lực lớn như thế nào mới có thể đánh gãy cái cây này đây?
Phương Nguyên đi theo đám người Báo gia rời khỏi bộ lạc, Báo gia vừa đi vừa khoa tay múa chân.
Phương Nguyên thì nhẹ nhõm, phản ứng của tên Báo gia này rất phù hợp với dự đoán của về hắn đám tiểu yêu này, cũng làm cho hắn rất hài lòng.
Đều đi ra hơn mười dặm, bỗng nhiên tên Báo gia mới phản ứng lại, nói:
- Không đúng, vì sao vừa rồi ta không mang bọn họ theo?
Phương Nguyên nói:
- Không dùng được việc gì, còn lãng phí lương thực!
Báo gia bừng tỉnh, vỗ bả vai Phương Nguyên nói:
- Đúng đúng đúng, may mắn ngươi thông minh!
- May mắn ngươi không thông minh mới đúng, nếu không cái đầu thú vị kia đã không còn trên cổ...
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ đến, cũng có chút không để ý tình cảnh hiện tại của mình.
Đã quan sát bộ lạc này, vậy đi nhìn mấy tên đại vương tụ tập chúng yêu chiếm núi cũng rất có ý tứ!
Đến tột cùng chúng sinh linh Yêu Vực, nên diệt hay nên lưu, nên thu phục hay nên áp chế, cũng phải có đáp án.
Muốn tìm ra được đáp án, thì hắn phải nhìn thêm mấy nơi!
Hô Phong sơn nằm ở bên ngoài bộ lạc nhỏ này trăm dặm, là một ngọn núi lớn hiểm trở, yêu khí cuồn cuộn, nhiều độc chướng rắn rết, nhìn như là một cái yêu quật, Báo gia mang theo Phương Nguyên, một đường chạy tới, lúc đi đến chân núi, đã gặp một đám người giống như Báo gia đứng ở bên ngoài cửa, bọn họ mang theo Yêu Binh xếp thành hai hàng dài đi trở về, người có vận may tốt, sẽ dẫn theo một nhóm lớn, người xui xẻo hai tay trống không trở về, từng tên đều lộ ra hình thù kỳ quái, đầu dơi mắt chuột cũng là dễ nghe.
Phương Nguyên dựa vào những gì mình thấy ven đường và ghi chép trong điển tịch, đã hiểu rõ không ít.
Chương 1517 Yêu Vực Sơn Trại (1)
Thực ra đại yêu trong thế gian chính là yêu thú được linh khí điểm hóa, tu luyện ra được, Yêu tộc vốn rất hiếu học, nên sau khi có chút pháp lực, đều ưa thích hóa thành hình người, đại yêu có thực lực, huyết mạch vững chắc, hậu duệ sinh ra, trời sinh đã có hình dạng con người, nhưng thực lực yếu ớt, sinh ra hậu đại có thể là yêu thú, có thể là nửa người nửa thú, hình thù kỳ quái...
Đời sau sinh ra đã có hình dạng con người hoàn chỉnh, bình thường đều là hậu nhân của đại yêu, địa vị cao quý, còn nếu đời sau sinh ra thuần yêu thú thì thường thường là tu vi cực kém, huyết mạch bản thân cũng cực kỳ không ổn định, cho nên, loại kẹp ở giữa chiếm đa số.
Phương Nguyên đã nghĩ ra một cái lí do tốt để che giấu lai lịch của mình.
Nhưng khiến hắn buồn bực là, vị Báo gia này từ đầu tới đuôi gần trăm dặm đường, lại không nhớ ra để hỏi hắn...
...
...
Xuyên qua cánh cửa sơn trại, tới sườn núi, liền thấy một cái cửa hang đen ngòm, ở đây có một lão hồ ly đeo một bộ Lưu Ly Kính cũ nát trên mũi, hai cái tai nhọn nhọn, thống kê tên họ ở ngay trước động, lúc đến lượt Báo gia, hắn nhìn Phương Nguyên đi theo phía sau Báo gia một chút, rồi lại nhìn Báo gia nói:
- Ngươi ra ngoài nửa tháng, chỉ mang về một người thôi sao?
Báo gia tính tình không tốt, mắt liếc ngang nói:
- Một người thì sao, một người này của ta so với một trăm người bọn họ đều tốt hơn!
Lão hồ ly hừ lạnh một tiếng, cúi đầu viết lệnh bài:
- Công lao lần này của ngươi giảm phân nửa!
Báo gia giận dữ sắn tay áo lên:
- Lão hồ ly, ngươi như vậy là cố ý làm khó ta!
Lão hồ ly không để ý tới hắn, ngẩng đầu đánh giá Phương Nguyên một chút, nói:
- Dáng dấp cũng tạm được, tu vi gì vậy?
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi đoán xem?
Lão hồ ly kia đánh giá Phương Nguyên nửa ngày, hít mũi một cái, nói:
- Vừa Trúc Cơ à?
Phương Nguyên nói:
- Đoán đúng!
Lão hồ ly hừ một tiếng, vẻ mặt như có chút đắc ý, nói:
- Có được hình dáng giống người như thế, hoặc là do mình tu luyện ra được, hoặc là do có người cha tốt lưu lại, nếu tự mình tu luyện ra được, vậy coi như là đại yêu một phương, tối thiểu cũng phải là cảnh giới Kim Đan, đại nhân vật như vậy, ai lại chạy đến ngọn núi nhỏ này của chúng ta kiếm cơm chứ, các ngươi nói ta đoán đúng hay không?
Một đám tiểu yêu bên cạnh đi theo lấy lòng:
- Quả nhiên lão quản gia có kiến thức, có đầu óc...
Lão hồ ly dương dương đắc ý, hỏi Phương Nguyên:
- Tên gọi?
Phương Nguyên nhìn lướt qua lệnh bài trên người tiểu yêu bên cạnh, hình như là ba chữ "Tiểu Toản Phong", nhân tiện nói:
- Tiểu Truy Phong!
Lão hồ ly nghe xong lại nói:
- Cái tên này, nhìn như có duyên với Hô Phong sơn chúng ta, không cần sửa lại!
Nói xong nhớ kỹ ba chữ Tiểu Truy Phong, rồi nhìn về phía Báo gia nói:
- Ngươi đã xem xét rõ ràng thân thế lai lịch chưa?
Báo gia ngẩn người, nghĩ thầm đã quên sạch sẽ, nhưng mạnh miệng nói:
- Đương nhiên đã điều tra xong!
Lão hồ ly cười lạnh nhìn hắn một cái, nói:
- Đừng trách ta không có dặn dò ngươi, Nhị đại vương đã nói qua, bây giờ Yêu Vực rất loạn, sợ có mật thám Nhân tộc trà trộn vào đây, cho nên mỗi khi thu một người, đều phải cẩn thận điều tra, nếu không sẽ phải chịu roi...
Khuôn mặt Báo gia đỏ bừng, giận dữ nói:
- Lão già, ngươi đang làm khó dễ ta sao!
Lão hồ ly vung tay áo, nói:
- Được được được, dù sao xảy ra chuyện cũng là ngươi chịu!
Nói xong tự mình viết xuống thẻ gỗ tiện tay ném cho Phương Nguyên, nói:
- Cầm đi, về sau ngươi phụ trách tuần tra Bắc Sơn!
Báo gia nghe xong, lại nổi giận:
- Lão hồ ly, người Báo gia ta mang về, ngươi lại để hắn tuần tra Bắc Sơn làm gì?
Lão hồ ly hừ lạnh một tiếng:
- Bởi vì Bắc Sơn thiếu người!
Báo gia cả giận nói:
- Ta thấy ngươi đang làm khó dễ ta thì có!
Lão hồ ly cười ha ha, nói:
- Đúng ...
Báo gia tức không nhịn nổi, muốn động thủ, nhưng khi thấy mấy người sau lưng lão hồ ly hành động, biết mình đánh không lại, nghĩ hảo yêu không ăn thiệt thòi trước mắt, liền nhịn xuống, âm thầm bảo đảm với Phương Nguyên:
- Huynh đệ, ngươi yên tâm, trở về ta sẽ điều ngươi đến làm thủ hạ của ta, Báo gia nói lời giữ lời, chờ ngươi hôm nào lại đánh gãy một cây đại thụ, để cho mấy tên không biết nhìn người mở mang tầm mắt!
Phương Nguyên cười đồng ý:
- Tốt, tốt!
Ngay cả Phương Nguyên cũng không nghĩ tới, mình mới đi tới cái Yêu Vực này không đến một tháng, đã có thân phận chính thức.
Thủ hạ Hô Phong đại vương Hô Phong sơn Tiểu Truy Phong, phụ trách tuần núi!
Nói đến tuần núi cũng rất đơn giản, cứ sáng sớm và ban đêm, mang theo một cái kẻng, trên lưng cắm một cây cờ, chạy vòng quanh núi một vòng, gào to vài tiếng coi như xong. Đó là quy củ từ thời thượng cổ Yêu Vực truyền xuống, thú loại đều ưa thích chiếm lĩnh địa, hóa thành yêu cũng vẫn như thế, mục đích tuần sơn, chính là để nói cho các yêu loại khác, đây là địa bàn của bản đại vương, các ngươi không nên tùy tiện xông tới.
Đương nhiên, hiện tại quy củ này không có tác dụng gì.
Làm gì có yêu quái nào dám tới gần địa bàn của Hô Phong đại vương, hiện tại chính là thời điểm cướp người, không cẩn thận sẽ bị bắt tới tuần sơn.
Chương 1518 Yêu Vực Sơn Trại (2)
Chương 1518: Yêu Vực Sơn Trại (2)
Sinh hoạt trong núi này và ở trong bộ lạc cũng không có gì khác biệt, ngoại trừ mỗi sáng sớm và tối muộn đi vòng quanh Bắc Sơn một lần, lúc khác cũng không có việc gì, một ngày vẫn chỉ có một bữa cơm, một nồi đầy thịt hầm vừa để xuống, không đợi thịt chín, đã bị đám tiểu yêu oanh một cái cướp sạch, càng có vài người thèm khát, chuyên đi trộm thịt tươi để ăn.
Cướp thịt chỉ dựa vào sức lực, ai ăn nhiều, không vượt qua được người khác, chỉ có thể bị đói.
Phương Nguyên thực sự không có hứng thú đối với loại thịt kia, đương nhiên sẽ không đi đoạt, người khác cho rằng hắn mới tới không dám đoạt, nên càng mừng hơn.
Cứ như vậy trôi qua bảy tám ngày, rốt cục cũng đến thời điểm phát lương, nếu Phương Nguyên không được người khác nhắc nhở, thật sự không biết trong sơn trại bực này, cũng có phát lương, hắn theo chúng yêu chạy tới chỗ lão hồ ly, sau nửa canh giờ, thì nhận được một khối khoáng thạch to bằng móng tay, tinh tế cảm ứng, bên trong cũng có chút linh khí, nhưng thực sự không làm được cái gì.
Nhưng những tiểu yêu khác, lại vui mừng hớn hở, bộ dạng như nhặt được chí bảo, nói Hô Phong đại vương thật là hào phóng.
Phương Nguyên vuốt vuốt linh quáng, trong lòng cũng hơi có hiểu ra, trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn không có tận lực đi nghe ngóng, nhưng vẫn có thể từ trong miệng đám yêu binh yêu tướng không biết giữ mồm giữ miệng biết được thế cục bây giờ của Yêu Vực, Ma Biên điều động đại quân đến phía tây, tạo thành uy hiếp cực lớn cho Yêu Vực, bảy đại yêu mạch liên thủ phát ra hịch văn, hiệu triệu các lộ Yêu Vương tề tụ ở Tiểu Quân sơn phía tây, chuẩn bị đại chiến.
Hô Phong sơn và Xích Hà sơn, cũng là một trong những Yêu Vương chuẩn bị khởi hành, nhưng bọn họ cũng biết, chỉ cần đi, tất nhiên sẽ bị sắp xếp vào trong đại quân Yêu Vực, người dưới tay mình đủ nhiều, sẽ được phong làm Đại Yêu Tướng, thậm chí là Yêu Hầu, nếu số lượng ít, vậy cũng chỉ có thể làm một cái giáo úy nho nhỏ, cho nên hiện tại bọn họ đều muốn ăn đối phương.
Hiện tại Hô Phong sơn phát linh quáng làm quân lương, nói không chừng là chuẩn bị muốn khai chiến.
Đối với chuyện này, Phương Nguyên lại mừng rỡ quan sát.
Hắn ở trong Yêu Vực, vốn chỉ dự định quan sát Yêu Vực một chút, nhìn những yêu ma này, chờ đến khi Tiên Minh và Yêu Vực đàm phán xong, thế cục rõ ràng, hắn mới có thể quyết định cụ thể muốn làm gì, hiện tại không cần vội vàng cân nhắc những thứ này...
Lúc hắn đang nghĩ ngợi trong lòng, bỗng nhiên trước người tối lại, một cái thân ảnh khổng lồ ngăn cản đường đi.
Phương Nguyên ngẩng đầu, liền thấy một con yêu vật cao lớn vạm vỡ, toàn thân phủ đầy lông, nhìn như là gấu đen, dùng thần thức cảm ứng một chút, phát hiện hoá ra đây chính là một con gấu đen, chỉ thấy nó ở trên cao nhìn xuống, đôi mắt nhỏ lườm Phương Nguyên, hừ lạnh nói:
- Mới tới, phải biết quy củ của người mới, mỗi tháng nộp tiền lên, không biết ngươi có giữ cái quy củ này hay không?
- Thật sự là hỗn loạn...
Phương Nguyên cảm khái một tiếng, nói:
- Nếu như ta không muốn giữ quy củ này thì sao?
Hắc Hùng Tinh cười lạnh một tiếng, xoa xoa nắm đấm, bành bành rung động, nói:
- Trừ phi ngươi đánh thắng được lão tử...
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, đánh ra một quyền.
- Bành!
Con gấu đen này chưa nói xong nửa câu sau, đã bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, sau lưng đâm vào trên một cây đại thụ, đụng gãy nó, sau đó lại tiếp tục bay ra xa, đụng gãy bảy tám cái cây nhỏ nữa, cuối cùng mới dán ở trên vách núi, không nhúc nhích.
Phương Nguyên nhìn về phía những tùy tùng khác:
- Hiện tại còn cần nộp tiền không?
Lúc này đám tiểu yêu đang nghẹn họng nhìn trân trối mới phản ứng lại, liên tục gật đầu:
- Muốn muốn...
Phương Nguyên sửng sốt một chút: Hung hãn như vậy sao?
Sau đó liền thấy đám tùy tùng kia, một tên nối tiếp một tên lấy linh quáng ra, ngoan ngoãn đưa tới trước mặt Phương Nguyên.
Ánh mắt Phương Nguyên trở nên ngạc nhiên:
- Nhiều như vậy sao?
- Không nhiều không nhiều...
Hắc Hùng Tinh dán ở trên vách núi rùng mình, tuột xuống, u mê chạy tới, dùng móng vuốt mũm mĩm cầm bảy tám viên linh quáng, cười chất phác:
- Ta chỉ có tưng này, nếu ngươi muốn lại đi đoạt cho ngươi...
...
...
Phương Nguyên phát hiện, hình như cuộc sống của mình không có thanh tĩnh như vậy.
Lúc đầu chỉ là một tên tuần sơn nho nhỏ, nhưng chẳng biết từ lúc nào, dưới tay đã có mấy chục người, sov Yêu Tướng còn uy phong hơn, tốt xấu gì trước kia cũng có cuộc sống tuần sơn, hiện tại đã không còn, trước kia lúc người khác ăn cơm, hắn núp ở một bên yên lặng là được, hiện tại đã khác, vừa đến giờ cơm, sẽ có người dọn dẹp giúp hắn, chọn phần thịt mập nhất cho hắn.
Đến buổi tối, sẽ có rượu thịt, uống rượu, cược bài, chém gió...
... Trên phương diện này, Phương Nguyên cảm thấy bọn họ rất giống Nhân tộc!
Chuyện này kéo dài ba bốn ngày, thẳng đến khi đám yêu binh yêu tướng cược bài uống rượu, thấy một tên lính chạy tới, nói với bọn họ:
- Đại đại có lệnh, phàm là Yêu Tướng trở lên, lập tức tiến đến trước điện, thương nghị đại sự!
Phương Nguyên nghe xong, cũng không thèm để ý, nhìn Hắc Hùng Tinh một chút.
Hắc Hùng Tinh cũng sững sờ nhìn hắn.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi không phải Yêu Tướng à, nhanh đi đi!
Hắc Hùng Tinh nịnh nọt cười nói:
- Ta không phải là Yêu Tướng, rõ ràng ngươi mới đúng...
Một đám tiểu yêu bên cạnh cũng nói theo:
- Đúng đấy đúng đấy!
- Tốt!
Phương Nguyên đứng lên, ngược lại không ý thức được mình lại lên chức!
Chương 1519 Một đám yêu lỗ mãng (1)
- Đại vương, còn chẳng phải là chút chuyện nhỏ của Xích Hà Sơn thôi sao? Đâu cần phiền phức như thế! Ngài điều một nghìn tiên phong cho ta, ta lại đi đạp bằng núi của bọn họ, phá động phủ của bọn họ, rút cờ của bọn họ, nắm đầu lão Lang kia qua, để hắn ngoan ngoãn làm tam đại vương cho ngài...
- Ha ha, lão rắn mối, ngươi khoác lác gì thế? Còn nói một nghìn tiên phong, cho ta năm trăm là đủ rồi!
- Mẹ, lão Ngưu ta chỉ cần ba trăm!
- Có tin ta dẫn mười huynh đệ đi qua lại san bằng Xích Hà Sơn không?
- Ha ha, ta chỉ cần một người một đao là đủ rồi...
- Vậy ngươi đi đi...
-...
-...
Trước Hô Phong Điện của Hô Phong Sơn có xếp một cái bàn lớn, một đám yêu ma vây xung quanh cái bàn. Trên bàn bày từng một chậu thịt nấu nửa sống nửa chín và rượu mạnh. Mười mấy yêu ma ăn uống no say, lại đòi bàn về chuyện lớn, nói tới nước bọt tung bay, đằng đằng sát khí, thoạt nhìn cũng chỉ là một đám yêu tướng cảnh giới Trúc Cơ, nhưng dáng vẻ và giọng điệu lại rất lớn lối, vỗ bàn đạp ghế, tranh nhau thể hiện sự trung thành, tranh công với một vị Hô Phong Đại Vương để râu quai nón đang ngồi ở trên bàn.
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương đầy bất đắc dĩ, nhìn đám lỗ mãng này lại không biết nói gì cho phải.
Nghe bọn họ đã nói khoác đến mức có thể đơn thương độc mã dẹp yên Hỏa Vân Lĩnh, Hô Phong Đại Vương thật sự hận không thể bóp chết bọn họ. Nhưng hắn không có cách nào nói ra câu này. Bởi vì hắn biết, nếu nói vậy với bọn họ, bọn họ sẽ thật sự dám đơn thương độc mã xông qua...
Làm một yêu quái có chút đầu óc, bây giờ hắn cảm thấy đầu mình rất đau!
Không thể kéo dài vấn đề với Xích Hà Sơn được nữa. Đã càng lúc càng gần tới ngày hẹn trên chiếu thư của Thất Đại Yêu Mạch. Mình chỉ nhanh chóng chạy tới đó, mới có thể để lại ấn tượng tốt cho những đại yêu đó, kiếm lấy một địa vị tốt.
Nhưng đi qua sớm cũng vô dụng, vẫn phải thu phục Xích Hà Sơn, người hai bên cộng lại mới có đủ tự tin đòi chức quan, bằng không đi cũng uổng công.
Nói ra, hẳn lão Lang kia cũng nghĩ vậy, cho nên bây giờ hai bên đều đang án binh bất động.
Vào lúc này, hai bên liên minh đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều ai sẽ làm lão đại?
Hắn muốn để lão Lang kia qua làm tam đại vương cho mình, thật sự không được thì nhị đại vương cũng tốt. Nhưng lão Lang kia cũng muốn hai vị đại vương của Hô Phong Sơn hắn qua làm nhị đại vương, tam đại vương. Lực lượng hai bên tương đương nhau, chẳng ai chịu nhả ra!
Cũng chỉ còn lại có đánh!
Chỉ là số người bên mình bây giờ mặc dù nhiều, nhưng lại một đám hàng như thế, đánh nhau cũng không nắm chắc gì!
Nhìn Hô Phong Đại Vương trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt đại vương Du Thạch bên cạnh cũng trở nên nóng bỏng, trong lòng có một âm thanh đang điên cuồng gào hét:
- Ngươi xem ngươi đi, ngươi xem ngươi đi, không quản được rồi. Ta đã nói ngươi không có bản lĩnh làm đại vương, mau nhường chức Đại Đại Vương cho ta đi!
...
...
Vào lúc hai vị đại vương mỗi người một suy nghĩ, Phương Nguyên cũng có phần không nhịn được.
Bây giờ tình hình giữa Yêu Vực cùng Tiên Minh còn chưa rõ ràng, cũng chưa tới lúc hắn ra tay. Ban đầu, mục đích của hắn chỉ là muốn xem nhân tình phong thổ của Yêu Vực. Nhưng đến lúc này, hắn lại cảm giác mình thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa...
... Đây đều là đàn quái gì vậy hả?
Trong lòng hắn tính toán, bây giờ Hô Phong Sơn và Xích Hà Sơn đều định nghe theo lời triệu kiến của Thất Đại Yêu Mạch, tới Tiểu Quân Sơn tập hợp thành đại quân, chống lại Ma Biên Tiên Quân. Đáng lẽ mình nên mau chóng thúc đẩy bọn họ, cũng tiện đi theo xem đại quân Yêu Vực vùng Tiểu Quân Sơn này rốt cuộc là một đám yêu ma thế nào, vô duyên vô cớ tốn thời gian ở đây thì thật đáng tiếc.
Vì vậy, trong lúc một đám yêu tướng tranh tới cãi lui, cuối cùng đã bắt đầu ra tay. Bình rượu chậu thịt bay loạn trên không trung. Một miếng thịt suýt nữa đập vào trên áo choàng của Phương Nguyên. Phương Nguyên không nhịn được, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn.
- Tất cả câm miệng cho ta!
Xung quanh bỗng nhiên im phăng phắc. Một đám yêu tướng nhìn về phía hắn với ánh mắt dữ tợn.
Trong đó còn có mấy kẻ đang nắm hai tay của đối phương, nhưng tất cả đều đồng loạt nhìn qua.
- Kẻ nhìn anh tuấn này là ai?
- Đúng vậy, ta chưa từng gặp, chẳng lẽ là kẻ mới tới?
-... Phi, trên mặt không mọc một sợi lông nào, cái này cũng gọi là anh tuấn à?
- Trên mặt Hô Phong Đại Vương chúng ta cũng không có lông!
- Đại Đại Vương vốn không anh tuấn...
-...
-...
Một đám yêu tướng mơ hồ lại có xu thế bắt đầu muốn tranh cãi ầm ĩ. Nhưng cuối cùng vẫn có một kẻ thông minh. Đó là một con Hổ yêu với thân hình cao lớn uy mãnh, dáng vẻ hung ác ngang ngược đi tới trước mặt Phương Nguyên, chợt vỗ bàn một cái, quát:
- Ngươi tính là lão...
- Bốp!
Phương Nguyên đứng dậy, trở tay tát hắn một cái, đánh cho mặt hắn hướng lên trời, sau đó liếc nhìn đám yêu ở đây và thản nhiên nói:
- Tất cả ngồi đây khoác lác thì có tác dụng gì? Cố gắng nghĩ cách thu phục Xích Hà Sơn mới là chuyện đứng đắn!
Hô Phong Đại Vương ngồi ở trên bàn nghe được, ánh mắt liền sáng ngời.
Mà một đám yêu tướng lại bị dọa cho ngây người:
- Hắn lại có thể tát Hổ Sơn Quân?
Hổ Sơn Quân phải mất một lát mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hung ác quát to:
- Ngươi lại dám...
Hắn còn chưa nói hết lời, Phương Nguyên trở tay lại tát một tát.
- Bốp!
Đầu Hổ Sơn Quân lại quay hướng khác.
Chương 1520 Một đám yêu lỗ mãng (2)
Phương Nguyên tiếp tục nói:
- Ta tới sơn trại không lâu, nhưng đã nghe các ngươi nói cũng đủ rồi. Thực lực của lão Lang ở Xích Hà Sơn tương đương với chúng ta. Người bên chúng ta rất nhiều nhưng thuộc hạ của lão đều là lão yêu quen biết nhau nhiều năm, mức độ trung thành lớn hơn các ngươi. Cho nên nếu thật sự muốn liều mạng thì phần thắng không lớn, chỉ có thể dùng trí để đào hố cho lão Lang này, như vậy mới nắm chắc phần thắng!
Hô Phong Đại Vương nghe được, mắt càng lúc càng sáng.
Hổ Sơn Quân lại một lần nữa có phản ứng, gầm một tiếng và kêu lên:
- Ngươi lại có thể đánh ta tiếp?
- Bốp!
Phương Nguyên tát một cái từ dưới cằm lên, Hổ Sơn Quân lại ngơ ngác nhìn lên không trung.
Máu mũi ào ào tuôn ra, vẻ mặt bi thương căm phẫn!
Phương Nguyên liếc nhìn đám người trên bàn, nói:
- Các ngươi thấy thế nào?
Một đám yêu tướng đều sửng sốt:
- Đào hố thế nào chứ?
Trong lòng bọn họ có rất nhiều vấn đề mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được:
- Ngươi đào hố, nếu hắn không nhảy vào trong thì làm thế nào? Hơn nữa, cho dù hắn nhảy xuống, ngươi cũng phải đi vào lấp đất mới có thể khiến hắn ngạt chết. Nếu chẳng may hắn nhân lúc ngươi lấp đất lại nhảy ra ngoài, thì làm thế nào?
Còn có người suy nghĩ sâu hơn:
- Nếu chẳng may hắn biết thuật thổ độn, vậy chẳng phải không bị ngạt chết à?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của mỗi người bọn họ, Phương Nguyên thở dài.
Đây là Yêu Vực à...
Yêu Vực khác hẳn với nhân gian, nói một cách đơn giản chính là đầu óc không tốt, nhất là khi kích động dễ tức giận, lại càng không dễ sử dụng đầu óc. Dù sao bọn họ là mở tâm trí hậu thiên, nếu rơi vào trong một đám người có đầu óc sẽ càng lúc càng thông minh, nếu như xen lẫn trong một đám lỗ mãng như vậy, sẽ càng lúc càng lỗ mãng, có đầu óc cũng sẽ trở thành không đầu óc!
Cho dù là con người không có học vấn không có nghề nghiệp còn có thể ngu xuẩn vụng về, nữa là yêu?
Cho nên xuất hiện một đám lỗ mãng như thế, thật ra cũng không phải là một vấn đề khó hiểu!
Chỉ có một vài yêu đặc biệt sẽ trở nên thật sự thông minh. Một loại là sống đủ lâu, kiến thức nhiều, trải nghiệm nhiều, càng lúc càng hiểu rõ đạo lý. Hai là loại được đại đạo Nhân tộc chân chính hun đúc, thậm chí còn thông minh hơn con người. Còn lại chính là huyết mạch vô cùng cao quý, trong thế hệ phụ mẫu đã tu luyện ra giống người còn hơn cả người, cho nên bọn họ sinh ra cũng không khác với người.
Đương nhiên, mấy loại này bình thường đều sẽ không xuất hiện ở đây!
- Vị... Tiểu Truy Phong tướng quân này!
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Hô Phong Đại Vương mới hỏi được tên của Phương Nguyên từ lão hồ ly bên cạnh, lại mỉm cười nói:
- Bản đại vương nghe ngươi nói rất có lý, lại không biết ngươi có kế sách thần kỳ gì, có thể giúp ta một lưới bắt hết Xích Hà Sơn?
Phương Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói:
- Dùng trận pháp!
- Ầm!
Đám yêu xung quanh nghe vậy đều xôn xao.
- Trận pháp là gì?
- Nghe nói là một loại binh khí lợi hại của Nhân tộc...
- Rất đáng sợ...
- Làm sao có thể cướp được?
- Thứ này không có cách nào cướp được đâu...
- Vậy làm sao có thể trộm được?
-...
-...
Trong sự ồn ào bên cạnh, Hổ Sơn Quân lại một lần nữa phản ứng lại, máu mũi chảy dài, giận dữ hét:
- Ngươi lại có thể đánh tiếp...
Lần này hắn còn chưa nói hết lời, đột nhiên bên cạnh có một tiếng hét lớn. Một con báo hoa vọt tới, một chân lại đạp Hổ Sơn Quân bay ra ngoài. Chỉ thấy kẻ ra tay chính là Báo gia, hắn dương dương đắc ý đứng ở trên bàn, chỉ vào Hổ Sơn Quân nói:
- Đánh ngươi thì đánh, có vấn đề gì chứ? Tiểu Truy Phong là do Báo gia ta đặc biệt mời từ trong núi sâu về, ngươi không phục à?
Yêu tướng xung quanh nhìn về phía Báo gia. Mọi khi yêu tướng này rất tầm thường, thoáng cái lại khiến bọn họ có chút kính nể và sợ hãi.
Báo gia đầy đắc ý, khoanh hai cánh tay trước ngực, nói:
- Hắn biết đẩy đổ cây, lát nữa lại bảo hắn đẩy cho các ngươi xem thử!
- Ngươi biết trận pháp?
Cũng đúng lúc này, Hô Phong Đại Vương đứng lên nhìn Phương Nguyên với vẻ mặt nghiêm trọng.
Phương Nguyên gật đầu:
- Biết!
Ý thức được đây là một đám mãng yêu, hắn sẽ không cố ý che giấu thân phận nữa, tất cả đều tùy tâm mà làm, không để ý có sơ hở gì không, lúc nào đối phương có thể nhìn thấu thân phận của mình, tới lúc đó cứ diệt cả đỉnh núi này rồi rời đi là được.
Cho nên bây giờ hắn căn bản không suy nghĩ mưu lược kế sách gì, đầu cứng là xong rồi.
Nhưng hắn phát hiện hình như mình đánh giá cao về đám yêu quái này.
Không ai có vẻ nghi ngờ, dường như căn bản không nghĩ đây là một cái bẫy, bọn họ chỉ nhìn hắn với vẻ kính nể và sợ hãi lại tôn sùng.
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương cũng có chút kích động, chợt vỗ bàn một cái, kêu lên:
- Được, Tiểu Truy Phong huynh đệ, nếu ngươi thật sự có thể dùng trận pháp giúp ta bắt Xích Hà Sơn, ta lại cho ngươi làm yêu tướng đứng đầu Hô Phong Sơn... Không đúng, là tam đại vương!
Báo gia nghe được cũng vui mừng bất ngờ, vỗ vai Phương Nguyên:
- Huynh đệ, ngươi sắp phát tài rồi!
Lão hồ ly dương dương tự đắc, rất kiêu ngạo:
- Ha ha, lão phu quả nhiên có tài nhận yêu...
Vẻ mặt Hô Phong Đại Vương lại kích động:
- Ông trời giúp ta, phái một vị yêu tài như vậy đến trợ giúp ta hoàn thành sự nghiệp!
Phương Nguyên mỉm cười không để ý, hình như mình lại sắp lên chức.
Bình luận facebook