• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 1486-1490

Chương 1486 Đại Thế Đã Định (1)

Nhất thời Lý Hồng Kiêu có chút tức giận, nói:

- Ngươi...

- Ai nha, đừng nóng đừng nóng...

Lý Bạch Hồ vội vàng đứng dậy hoà giải, nói:

- Phương Nguyên đạo hữu, chuyện này là ngươi không đúng, ngươi và thái tử Cửu Trọng Thiên huyên náo như thế, Cửu Trọng Thiên cũng không có bao che khuyết điểm, thật sự là cho ngươi đủ mặt mũi, có lẽ Hồng Kiêu sư muội cũng nói giúp ngươi không ít, ngươi cứ giữ Thất Bảo Lôi Thụ của người ta thì còn có ý tứ gì chứ, nghiên cứu một năm nửa năm rồi trả lại cho cô ấy đi!

Phương Nguyên nói:

- Không dám, không cần lâu như vậy!

Lý Hồng Kiêu hung hăng trừng Lý Bạch Hồ một cái.

- Nói cho cùng, lần này không phải tới cãi nhau và cũng không chỉ đơn thuần là ôn chuyện!

Tên ăn mày Khương gia cười nói:

- Phương đạo hữu, hôm nay chúng ta tới tìm ngươi, thật ra là muốn đánh cược với ngươi!

Phương Nguyên ngẩng đầu, nói:

- Đánh cược gì?

Lý Bạch Hồ nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:

- Mặc dù hiện tại chúng ta ở Ma Biên, chưa xông sáo đến thập đại Thần Tướng, nhưng bên người cũng tụ tập không ít người, chúng ta muốn cược với ngươi trong kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên lần này, người ở bên cạnh ai lập được nhiều công huân nhất!

Phương Nguyên nghe xong lời này, trầm mặc hồi lâu, sau đó đứng lên đến, chắp tay thi lễ, nói:

- Đa tạ!

Một tiếng tạ ơn này của hắn, cũng khiến những người khác ngượng ngùng đứng lên.

Một lát sau, Lý Bạch Hồ mới xấu hổ cười nói:

- Lòng dạ biết rõ là được, nói toạc ra liền không thú vị!

Nói là cược, nhưng tự nhiên Phương Nguyên nghe ra được, mấy người kia muốn tới bảo vệ hắn.

Sau khi hắn tới Ma Biên, hiến trận đồ, định đại kế, gặp ám sát, các sự tình liên tiếp, khiến cho thanh danh hắn ở Ma Biên ngày càng nâng lên, không ai có thể so sánh. Không đến một năm thời gian, thanh danh của hắn đã mạnh hơn không biết bao nhiêu người tích lũy từng giờ từng phút ở Ma Biên, thậm chí còn dẫn động đại thế, được vô số người tôn sùng. Đây vốn là kế hoạch của hắn, cũng coi là thuận lợi đi xuống, chỉ có điều thanh danh của hắn mặc dù vang dội, nhưng vẫn kém một bước cuối cùng, đó là đẩy lên trên cao!

Giống như đánh cờ, thế cục đã thành, nhưng vẫn thiếu một kích cuối cùng.

Một kích này, chính là kế hoạch tiêu diệt toàn bộ Ma Biên.

Chỉ khi đại kế hắn dâng lên, từng chút một vững vàng đi xuống, tiêu diệt toàn bộ ma vật xung quanh Ma Uyên, sau đó gieo tiên chủng xuống, nhờ vào đó áp chế Ma Biên Hắc Ám ma tức, khiến cho Ma Biên có hai mươi năm ổn định, thì đại thế này của hắn, mới tính là xong.

Bây giờ đám người Lý Bạch Hồ, nói muốn đánh cược với hắn, thật ra là đang cho hắn một cái hứa hẹn.

Bọn họ là chân truyền thánh địa, là thiên kiêu một phương, mỗi người đều có lực lượng và sức ảnh hưởng thuộc về mình.

Nói là tranh đấu, đánh cược cũng hắn, nhưng thật ra là bọn họ cho thấy bọn họ sẽ dốc toàn lực ứng phó, cam đoan để đại kế thuận lợi triển khai!

Mà có cam đoan của bọn họ, bất kể như thế nào, cuối cùng kế hoạch này, sẽ đảm bảo hơn rất nhiều...

Thấy rõ dụng ý của bọn họ, làm sao trong lòng Phương Nguyên không cảm động chứ?

Trên mặt vẫn không quen biểu hiện quá mức, nên hắn chỉ giơ chén trà lên, kính từng người bọn họ.

- Chúng ta cũng chỉ nghĩ kế dành chỗ tốt cho mình, ngươi đừng khách khí như vậy...

Lý Bạch Hồ cười nói:

- Bắt đầu từ lúc quen biết ngươi ở Lục Đạo đại khảo, đến khi ngươi về Vân Châu, nhập Tuyết Nguyên, đến Nam Hải, thậm chí khoảng thời gian xem như vào trong Ma Biên này, chúng ta dù chưa gặp mặt, nhưng ta cũng nghe rất nhiều chuyện xưa của ngươi, chưa từng thấy ngươi thua bao giờ, hiện tại đã có người nói ngươi vô địch, ta không phục lắm, muốn đợi đến lần này, cho ngươi hảo hảo nhận thua một lần...

Tên ăn mày Khương gia ở bên cạnh nghe vậy ánh mắt sáng lên:

- Đánh mặt người vô địch sao? Ta rất thích!

Lý Hồng Kiêu hừ hừ một tiếng, dường như có chút bất mãn, muốn nói câu không đồng ý, nhưng lại nói không ra.

Ngay cả Vệ Ngư Tử cũng nói:

- Chúng tu Đông Hải đều đã chuẩn bị thỏa đáng, lần này ta cũng muốn thắng ngươi!

Phương Nguyên nghe những lời này, cười đứng lên, nói:

- Coi như là như thế, ta cũng sẽ không nương tay đối với các ngươi, trận cá cược này cứ quyết định như vậy đi, kế sách tiêu diệt toàn bộ Ma Biên, ước chừng còn hơn một tháng nữa để chuẩn bị kỹ càng, trong hai tháng, chắc chắn phát binh, đến lúc đó, vô số công huân, đều đặt ở chỗ đó, nhìn xem người bên cạnh chúng ta, có thể có bao nhiêu tiến vào ba mươi sáu người đứng đầu!

- Tốt!

Đám người cùng nhau đồng ý, lấy trà thay rượu, một lời đã định.

Bên trong Ma Uyên luôn luôn tràn ngập Hắc Ám ma tức, bắt đầu truyền ra tiếng cười.

Bọn họ không tiếp tục thương lượng chuyện lớn gì, chỉ một chiếc đan trà, ba năm hảo hữu, nói chút chuyện quá khứ, trò chuyện chút tin đồn thú vị ở Ma Biên, ngẫu nhiên xen lẫn một chút luận đạo, bầu không khí lộ ra mười phần nhẹ nhõm, cũng mười phần tùy hứng, nhìn lên, chỗ này không giống như Ma Biên hung hiểm trùng điệp, mà giống như là mấy người bạn tốt đã lâu không gặp, quanh năm hưởng phúc ở trên Thanh Sơn Cửu Châu nói chuyện phiếm vậy...

...

...

Tại thời điểm tiếng cười này vang lên, bên ngoài phía đông nam bốn trăm dặm, dưới tầng mây, Đổng Tô Nhi đang một mình cầm đoản thương, chạy giữa đám Hắc Ám Ma Vật, bây giờ toàn thân cô đầy vết thương, còn có mấy chỗ là vết thương trí mạng, nhưng hết lần này tới lần khác không chết, chỉ có vẻ hơi chật vật, quần áo sộc xệch, rách tung toé, giày bị mất một cái, song thương trong tay, cũng chỉ còn lại một cây...

Hắc Ám Ma Vật xung quanh, vẫn là tầng tầng lớp lớp, mạnh mẽ vô biên.
Chương 1487 Đại Thế Đã Định (2)

Cô ở trong đám Hắc Ám Ma Vật này tựa như một con cừu nhỏ tả xung hữu đột trong bầy sói.

Chỉ có điều Đổng Tô Nhi đã không còn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác như trước đó, cô là người rất thông minh, cho dù là nơi hung hiểm, nhưng trải qua mạo hiểm, màmột mực không chết, thì cũng dần dần khôi phục lý trí, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Nhất là sau khi bị một thanh hủ đao xuyên ngực, trải qua cấp độ tuyệt vọng kia, trong thức hải lưu lại một cái tay áo và ánh lửa, càng làm cho nội tâm cô sinh ra một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, cô thậm chí không biết cái ấn tượng kia là thật hay giả, nhưng cô một nửa sinh ra vô tận phẫn hận đối với Phương Nguyên, một nửa khác lại sinh ra một loại cảm kích từ đáy lòng...

- Ta có thể một mực không chết, là bởi vì trong thân thể ta có một ta khác...

Cô di chuyển trong đám ma vật, thức hải cũng nhanh chóng vận chuyển:

- Là ta kia đã cứu ta sao?

- Trước đó ta căn bản không cảm giác thấy một ta khác tồn tại, thẳng đến khi đã trải qua nhiều chuyện hung hiểm như thế...

- Ta kia là bị tuyệt địa ép ra...

Trong tâm đã mơ hồ bắt được một loại chân tướng nào đó, trái tim cô cũng nhảy lên bành bành:

- Nhưng ta cũng cảm giác được một "ta" khác không cam lòng, một nửa đó thậm chí tình nguyện để cho ta chết ở chỗ này, còn mình thì bỏ chạy, tìm một cái cơ hội khác, thế nhưng vừa rồi... Vừa rồi không phải là ảo ảnh, là tiên sinh, tiên sinh đã dùng một chưởng, đánh một ta khác trở về, khiến cho cô ta chỉ có thể không ngừng giúp ta...

- Tiên sinh muốn mượn lực lượng của một ta khác, chém giết sạch sẽ ma vật xung quanh sao?

"..."

"..."

Thân hình Đổng Tô Nhi bay vọt, tránh thoát một bộ khô lâu trảm kích, sau đó trả lại một chưởng, thế mà sinh ra vô tận pháp lực, đánh cho khô lâu kia tan thành từng mảnh, ngay cả chính cô cũng lấy làm kinh hãi, lúc này mới ý thức được, lực lượng của mình đã đại tăng, bộ khô lâu kia có cấp bậc Ma Tướng, chỉ có Kim Đan mới có thể chém giết, vậy mà bị một chưởng của mình đập nát sao?

- Không đúng...

Trong nội tâm cô nhảy một cái, đột nhiên hiểu ra:

- Không phải tiên sinh muốn mượn lực lượng của cô ta, mà là cho ta mượn lực lượng!

- Ép một ta khác đi ra, không phải bản ý của tiên sinh...

- Tiên sinh muốn ta triệt để chế ngự một ta khác, biến thành lực lượng của ta...

"..."

"..."

Đột nhiên trong thức hải Đổng Tô Nhi, có một đạo lực lượng xẹt qua, giống như trực tiếp chiếu sáng đại địa đen kịt, cô có chút kích động khó mà tự kiềm chế, đột nhiên tâm ý thay đổi, cô vốn đang không ngừng chạy trốn, bỗng quay người nhảy lên, đứng trên một ngọn núi nhỏ, tay phải nắm chặt đoản thương, sau đó tay trái lấy một viên thần đan nhét vào miệng.

- Ta không thể trốn nữa, ta muốn phản sát trở về!

Thần đan vào bụng, liền hóa thành dòng lũ cuồn cuộn.

Đối với người trời sinh thân cận linh khí như cô, ngay từ đầu kinh mạch đã khác với người khác.

Trước kia cô, ngủ cũng cảm thấy mình có thể tu hành, mặc dù bây giờ không có thần kỳ như thế, nhưng nếu ăn đan dược vào, dược tính cũng sẽ nhanh chóng luyện hóa ra, đồng thời lấy một loại tốc độ thường nhân khó có thể tưởng tượng, truyền vào trong kinh mạch, hóa thành pháp lực...

Đổng Tô Nhi mang theo lực lượng thần dị bực này, cắn chặt răng, giết thẳng vào trong đám ma vật.

Lúc trước cô phải chạy trốn, tránh né hết thảy hung hiểm.

Bây giờ đã chủ động đón nhận hung hiểm, không có chút nào sợ hãi.

- Rống...

Tại thời điểm cô tấn công mạnh mẽ, đã bị vô số ma vật vây khốn, trong thức hải, liền vang lên một tiếng gào thét như có như không, giống như là nghe nhầm, sau đó, khi ngực bụng cô bị hai cái răng nanh của một con Hủ Tượng đâm xuyên, cô lại cảm thấy tuyệt vọng lần nữa, một cái hư ảnh từ lòng bàn chân cô thoát ra, không tiếc thiêu đốt ma nguyên còn thừa không nhiều, thuận theo linh mạch dưới mặt đất, một hơi chạy ra gần trăm dặm.

Đúng vào lúc này, Phương Nguyên ngồi nói chuyện với đám bằng hữu cũ trong đám mây, lại lơ đãng quơ quơ ống tay áo.

Bốn đạo lôi quang gần như không thể nhìn thấy, phân biệt bay về bốn phương tám hướng.

Ma niệm kia bỏ chạy về hướng đông, nhưng mới chạy được vài trăm dặm, đã thấy trên mặt đất phía trước, thình lình sinh ra một cây liễu có lôi điện quấn quanh, vừa lúc chắn ở phía trước đường của nó, thần uy hiển hách, mang theo ý cảnh hủy diệt.

Ma niệm hoảng hốt, chuyển hướng về phương bắc, vừa mới chạy ra hơn trăm dặm, đã nhìn thấy trên mặt đất phương bắc, có một đầu Thanh Lý từ dưới mặt đất nhảy ra, coi một phương đại địa này giống như là mặt nước, tạo nên tầng tầng gợn sóng, ngưng tụ vô tận lôi quang.

Ma niệm cắn răng, chỉ có thể quay đầu chạy về phương nam.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, đã thấy phương nam có áng lửa ngập trời, một con Chu Tước giương cánh bay tới, làm bộ muốn lao vào.

Rốt cục ma niệm cũng có chút hoảng sợ, ôm một tia hi vọng cuối cùng, trốn về hướng tây.

Nhưng còn chưa kịp sinh ra vẻ may mắn, phía trước đã xuất hiện một con cóc màu vàng to lớn, ngồi xổm ở phía trên một ngọn núi nhỏ, nhìn rất trung thực, hai con mắt phình lên, giống như là không có linh tính gì, cứ như vậy thành thành thật thật ngồi xổm ở nơi đó.

Ma niệm vừa sợ lại vừa giận dữ, quả thực tuyệt vọng, đang muốn cong người trở về, rồi nghĩ biện pháp, thì con cóc kia mở rộng miệng ra, một ngụm nuốt nó vào, sau đó giả bộ như không có việc gì, vẫn thành thành thật thật ngồi xổm ở nơi đó...

- Hả?

Phương Nguyên ở trên tầng mây, nói chuyện cùng bạn bè, nghĩ thầm làm sao ma niệm kia còn không chưa trở về?

Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đáy lòng kinh hãi, vội vàng thôi động tất cả thần niệm, bay thẳng về hướng tây.
Chương 1488 Thất Bảo Lôi Thụ

Dưới thần niệm của hắn, rốt cục con cóc kia cũng bất đắc dĩ há miệng, phun ma niệm ra.

Ma niệm này thật sự đã bị dọa sợ, không nói hai lời, "Sưu" một cái liền chạy trốn về thể nội Đổng Tô Nhi.

Cho đến lúc này, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt về phía tây, sau đó dùng một đạo thần niệm quét về phía dưới.

Đổng Tô Nhi đã chết đi, suýt nữa bị một đám ma vật chia ra ăn, bỗng nhiên mở mắt, một thân lực lượng, lại phóng đại lần nữa, hung ác hét lớn, vung vẩy đoản thương, quét bay đám ma vật xung quanh đang tụ họp tới ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lộ ra vẻ cương quyết, vừa có chút vui mừng, mạnh mẽ quát một tiếng, chém giết con ma vật vừa đâm chết chính mình!

Cô đã tìm được con đường của mình!

Chính là không ngừng chém giết, không ngừng trùng kích càng nhiều càng tốt!

Không cần phải lo lắng thể lực, bởi vì tiên sinh đã sớm cho cô đủ thần đan!

Cô chỉ cần ép sợi ma niệm kia thức tỉnh.

Mỗi một lần nó thức tỉnh, cô sẽ mạnh hơn một phần...

...

...

Phương Nguyên đứng trên tầng mây, đã nhận ra khí cơ Đổng Tô Nhi phía dưới xảy ra biến hóa, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Đại thế đã định, vấn đề nhỏ cũng đã cho ra một cái kết quả không tệ!

Hắn ưa thích loại cảm giác viên mãn này!

Qua vài tuần trà, đám người Lý Bạch Hồ, Khương gia khất nhi, Lý Hồng Kiêu, Vệ Ngư Tử cũng chắp tay cáo từ, hiện tại bọn họ ở Ma Biên đều là thân mang trọng trách, trách nhiệm cực lớn, có thể dùng nửa ngày thời gian tranh thủ thăm bạn, đã là rất khó.

- Ngươi tu luyện lôi pháp, ngay từ đầu ta đã biết Thất Bảo Lôi Thụ rơi vào trong tay ngươi, sẽ không dễ dàng đòi lại!

Vẻ mặt đám người đều rất nhẹ nhàng, chỉ có Lý Hồng Kiêu là lạnh lùng, cũng không biết tại sao, rõ ràng vừa rồi nói chuyện rất vui vẻ, nhưng đến lúc chia tay với Phương Nguyên, cô lại sụ mặt xuống, nói:

- Cho nên ta cho ngươi thời gian một tháng, ngươi từ từ lĩnh hội đi, một tháng sau ta sẽ đi qua lấy, nếu ngươi không trả, vậy coi như là địch nhân của Cửu Trọng Thiên ta...

Nghe thấy lời này của cô, đám người xung quanh, cũng có chút cười khổ lách người đi qua.

Ngay cả Phương Nguyên, cũng có chút bất đắc dĩ, rõ ràng cái này là đồng ý đưa Thất Bảo Lôi Thụ cho hắn, tại sao lại nói khó nghe như vậy?

Thế nhưng mượn được là tốt!

- Có điều, thời điểm ngươi nghiên cứu phải chú ý!

Bỗng nhiên Lý Hồng Kiêu lại nói:

- Thất Bảo Lôi Thụ chính là thần vật, mà lại là thần vật hoàn chỉnh thế gian hiếm có, lôi lực bên trong rất đáng sợ, hơi không cẩn thận sẽ khiên bản thân bị thương... ngươi bị thương không quan trọng, nhưng nếu Lôi Thụ Cửu Trọng Thiên ta bị tổn hại, vậy ngươi làm sao đền?

Khương gia khất nhi và Lý Bạch Hồ liếc mắt ra hiệu, bĩu môi.

Lý Hồng Kiêu ra vẻ lạnh lùng, giả bộ như không để ý, lấy một quyển đạo thư từ trong tay áo ra, nói:

- Đây là nghiên cứu và lý giải của lịch đại tiên hiền Cửu Trọng Thiên ta đối với Thất Bảo Lôi Thụ, ngươi cầm đi, có những tham khảo này, mới có thể đề phòng ngươi không làm tổn hại Thất Bảo Lôi Thụ, còn nữa, lôi lực Thất Bảo Lôi Thụ vốn cực mạnh, ngươi tuyệt đối không nên nghĩ đến chuyện luyện hóa nó, nếu như ngươi luyện hóa lực lượng vượt qua ba thành, bản công chúa sẽ nhìn ra được, đến lúc đó xem ngươi bồi thường ta thế nào...

Phương Nguyên như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu:

- Cho nên đây là đang nói cho ta biết luyện hóa lực lượng trong vòng ba thành liền không sao ư?

- Yên tâm đi, ta chỉ lĩnh hội, sẽ không ngấp nghé lực lượng bên trong...

Hắn không khách khí nhận lấy đạo thư, sau đó cười khẳng định với Lý Hồng Kiêu.

Rõ ràng Lý Hồng Kiêu không tin, hừ một tiếng, cùng với mấy người khác đạp lên tường vân rời đi.

- Đây là ý tứ của Tiên Hoàng Cửu Trọng Thiên, hay là ý nghĩ của chính cô đó?

Phương Nguyên nhìn đạo thư trong tay, cũng không nhịn được thở dài một tiếng:

- Đừng nói mình co thể luyện hóa ba phần sức mạnh trong Thất Bảo Lôi Thụ, cho dù chỉ luyện hóa một thành, cũng sẽ thiếu nhân tình Cửu Trọng Thiên, kỳ thật chuyện này đối với Cửu Trọng Thiên là rất có lợi...

Thế nhưng hắn thật sự không có ý định luyện hóa lực lượng ở trong đó.

...

...

Dưới tầng mây, Đổng Tô Nhi lăn lộn ở trong đám ma vật, liều mạng chém giết.

Mà trên tầng mây, chỉ còn lại một mình Phương Nguyên, hắn dứt khoát lấy Thất Bảo Lôi Thụ ra ngoài, đặt trong tay, cứ như thế ở phía trên thanh vân, bên cạnh Ma Uyên, nấu một bình đan trà, chầm chậm thưởng thức, từ từ tìm hiểu cây Thất Bảo Lôi Thụ này.

Bàn về khả năng nắm giữ lực lượng Lôi Đạo, hắn cũng là một người trong nghề.

Từ khi mượn lực lượng Lôi Đạo Trúc Cơ xong, hắn đã tu hành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, từ đó về sau, một mực điều khiển lực lượng Lôi Đạo, mãi cho đến hôm nay, đánh với Lý Thái Nhất một trận, hắn mới không thể không thừa nhận, lực lượng Lôi Đạo của Lý Thái Nhất ở trên hắn, nguyên nhân trong đó rất đơn giản, vì lực lượng Lôi Đạo của Lý Thái Nhất, đến từ cây Thất Bảo Lôi Thụ này...

... Lúc trước lực lượng Lôi Đạo của hắn, cũng đến từ một nhánh của cây Thất Bảo Lôi Thụ này!

Bây giờ hắn lấy được bản thể thần vật, tự nhiên cũng sinh ra một tia thân thiết.

- Lực lượng Lôi Đạo, thuộc phạm trù Thiên Đạo, không ở trong Ngũ Hành, cũng không phải hàng ngũ Tiên Nguyên, chính vì nguyên nhân này, mà người rất ít người trong thế gian có thể tu luyện lực lượng Lôi Đạo đến đỉnh cao, Cửu Trọng Thiên là một cái số ít đó, bọn họ mượn Thất Bảo Lôi Thụ, lĩnh hội lực lượng bản nguyên Lôi Đạo, bản thân đã vượt qua các phương pháp tu hành Lôi Đạo thế gian khác, ngay cả ta, cũng kém họ rất xa...
Chương 1489 Cảnh Giới Mới (1)

- Mà cẩn thận xem xét cây Thất Bảo Lôi Thụ này, sẽ có thể thấy được sự bất phàm, nó vốn là Mộc nguyên tố, hết lần này tới lần khác lại ngưng tụ bản nguyên Lôi Đạo, bên trên ứng thiên tượng, theo lôi mà trưởng thành, Mộc Lôi ứng sinh, ôn dưỡng thật lâu, ngược lại sinh ra loại lôi mộc siêu thoát phàm thế này, thực sự là hiếm thấy!

"..."

"..."

Lúc Phương Nguyên ở Vong Tình đảo, mượn từ Thái Thượng Huyền Cung, Thiên Diễn chi thuật, vô số tinh khí bên trong Vạn Long Hồn Châu, tìm hiểu chín thành Thiên Công, việc này nói thì đơn giản, nhưng thực ra là thiên đại tạo hóa Phương Nguyên chưa từng gặp qua.

Mặc dù Thiên Công không cách nào làm cho hắn một bước lên trời, trở thành tu hành giả đứng đầu thiên hạ, nhưng đối với hắn lĩnh hội vạn vật, thôi diễn con đường tu hành, lại là không thể thay thế.

Lúc trước hắn bị Cửu Long Ly Hỏa Tráo vây khốn, có thể luyện hóa Ly Hỏa, cũng là dựa vào năng lực của Thiên Công.

Mà cái kia, chỉ là một bộ phận tiềm năng của Thiên Công mà thôi!

- Cảnh giới bây giờ của ta, chỉ vừa mới đột phá cực hạn của Nguyên Anh, nắm giữ Ly Hỏa, khiến ta có thể tạo thành uy hiếp đối với tu sĩ Hóa Thần cảnh, nhưng không đại biểu ta chân chính bước vào Hóa Thần cảnh, trừ phi ta có thể đạt được Tiên Nguyên...

Hắn vuốt vuốt Thất Bảo Lôi Thụ trong tay, sau đó cẩn thận suy đoán:

- Nhưng Tiên Nguyên khó có được, sau hạo kiếp ở Côn Lôn sơn, Tiên Nguyên trong thế gian, mười không còn một, mặc dù Tiên Minh từng ở Hồng Thiên Hội nói qua, trong thời gian hai mươi năm này, mở ra tứ đại bí cảnh, để người có công đi vào luyện hóa Tiên Nguyên, nhưng không biết chuyện này là sự tình lúc nào, chẳng lẽ ta chỉ có thể chờ đợi sao?

- Tu hành, vốn không nên như vậy...

Chân mày Phương Nguyên cau lại, uống cạn một ly trà, ngửa mặt lên trời hít một hơi.

- Tu hành chính là lĩnh ngộ với thiên địa, biến hoá đơn giản, lấy lòng người ngộ Thiên Tâm!

- Lòng người có khuyết, cho nên lòng người vô hạn, làm sao có thể bị Tiên Nguyên trói buộc?

"..."

"..."

Phương Nguyên trầm ngâm thật lâu, bàn tay chậm rãi sờ lên phía trên Thất Bảo Lôi Thụ.

Cây Lôi Thụ kia, dài ước chừng bảy thước, cành canh lá tím, nhìn như lá thông, phía trên thân nó, mọc ra rất nhiều màu hoa văn đỏ sậm, Phương Nguyên dùng pháp lực nhẹ nhàng chạm vào cây Lôi Thụ này, liền thấy một đốm lửa từ rễ cây, dọc theo hoa văn đi lên trên, liên tục không ngừng, cuối cùng ở phía trên mặt lá như lá thông, ngưng tụ ra lôi quang chói mắt, hợp lại thành một đoàn.

Cũng ở trong chớp mắt này, thương khung trên đỉnh đầu nhận được cảm ứng, bắt đầu có mây đen ngưng tụ.

Sau nửa ngày, vô số lôi điện thô như long xà hạ xuống, từng tia từng tia như bức rèm che, bao phủ tứ phương.

Phía dưới Đổng Tô Nhi vẫn đang chém giết với ma vật, hiện tại cô đã không ngần ngại chém giết Ma Tướng, thậm chí Vương Ma cũng dám khiêu chiến, chỉ là thua nhiều thắng ít, dưới tình huống tầng tầng ma vật lao đến, dường như lực lượng vẫn có vẻ hơi đơn bạc, mà đạo lực lượng trong cơ thể cô, dường như cũng đạt tới cực hạn, bắt đầu tiến triển chậm lại, đúng vào lúc này, trên trời nổi lên cuồng phong, lôi điện tung hoành.

- Oanh!

Một con Khô Lâu Vương Ma vừa mới nhào tới trước người cô, muốn một ngụm nuốt cô vào, liền bị một đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống đánh trúng, gầm lên một tiếng trầm thấp, Hắc Ám ma tức quấn quanh trên thân Khô Lâu Vương Ma bắt đầu tán đi, khung xương rơi ra đầy đất.

Đổng Tô Nhi thở hổn hển, nhìn thoáng qua trời cao, cắn môi một cái.

- Tiên sinh vẫn cảm thấy ta quá vô dụng, không thể không ra tay giúp ta xử lý cái hung hiểm này...

- ... Nhưng tại sao ta lại vô dụng như thế?

Cô xốc lên tinh thần, bay thẳng tới chỗ một đầu Vương Ma khác, quyết tâm muốn chém giết nó.

Tất nhiên cô không biết, lúc này Phương Nguyên đang ngưng thần quan sát cây Thất Bảo Lôi Thụ kia, làm gì còn nhớ tới chuyện khác.

Phương Nguyên quan sát lực lượng Lôi Đạo phía trên Thất Bảo Lôi Thụ, dần dần nhập thần.

- Theo lời đồn, Kiến Mộc chính là Thần Mộc có thể sinh trưởng vô tận, bên dưới nối tiếp U Minh, bên trên chạm tới thương khung, thời điểm cây Thần Mộc sinh trưởng vô tận này dài lên đến trên trời, lập tức khiến thượng thiên tức giận, hạ xuống thần lôi, đánh tan Kiến Mộc, nhưng Kiến Mộc đại biểu Sinh Mệnh chi nguyên, vĩnh viễn không chết, cho dù bị đánh tan, cũng sẽ sinh trưởng một lần nữa, chỗ bị thần lôi đánh trúng, mặc dù tách khỏi bản thể Kiến Mộc, nhưng vẫn sinh trưởng lần nữa, ngược lại dung hợp Thần Lôi chi lực, trở thành Thất Bảo Lôi Thụ ẩn chứa lực lượng thần lôi!

- Nếu truyền thuyết này là thật, như vậy lực lượng Lôi Đạo ẩn chứa phía trên Thất Bảo Lôi Thụ, chính là thứ gần Thiên Lôi chi lực nhất, thế nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, tối thiểu nhất chỉ có thể nói rõ, lực lượng trên Thất Bảo Lôi Thụ, đã rất gần Tiên Nguyên!

- Thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất, mượn Thất Bảo Lôi Thụ, luyện thành thần lôi...

- Nhưng nếu như chỉ có dựa vào tài nguyên mới có thể bước vào một cảnh giới mới, thì ta lĩnh hội Thiên Công để làm gì?

- Nhất là, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ta vốn đã bao dung vạn vật...

"..."

"..."

Vừa nghĩ, sắc mặt Phương Nguyên liền trở nên nghiêm túc.

Hắn phân ra thần niệm, đi cảm thụ lực lượng lôi điện phía trên Thất Bảo Lôi Thụ, cảm thụ biến hóa trong đó, lĩnh ngộ pháp tắc trong đó.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không có nghĩ tới chuyện trực tiếp luyện hóa lực lượng phía trên Thất Bảo Lôi Thụ.

Hắn biết nếu như mình thôi diễn không sai, hắn đã tìm được bước kế tiếp của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Chương 1490 Cảnh Giới Mới (2)

Từ lúc mới bắt đầu ngưng luyện pháp lực, đến luyện hóa vạn vật, đến biến hóa vô tận, cuối cùng lại đến không thay đổi...

Bây giờ, nên bắt đầu tiến vào một cảnh giới mới.

...

...

Đổng Tô Nhi đã ròng rã chém giết ở trong đám ma vật mười ngày.

Cô từ chỗ bị nhốt vào trong đám ma vật, chạy trốn tứ phía, lại đến vượt khó tiến lên, chưa từng biết trong cơ thể mình có cái gì, lại đến bắt đầu cố ý mượn nhờ loại lực lượng kia, thậm chí đi áp chế, khống chế loại lực lượng kia, loại biến hóa này, thực sự không phải một lời có khả năng nói hết, nói cách khác, nếu là người bên ngoài đi đường này, có lẽ cũng phải tốn trên dưới trăm năm sức lực, nhưng cô lại dùng thời gian mười ngày ngắn ngủi làm được.

Coi như trước kia cô là quái thai có tiến cảnh khủng bố, khiến cho không ai có thể tưởng tượng, cũng không nghĩ tới mình lại nhanh như vậy...

Bỗng nhiên trong lòng cô cũng nghĩ đến một vấn đề: Nếu như bản thân cô dựa vào con đường kia, không ngừng tu hành, càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức cái ma niệm này chủ động xuất hiện, cô sẽ có kết cục gì?

Sau khi nghĩ xong, lại cảm thấy mười phần may mắn.

- May mà gặp người này...

- Quả thực hắn đã coi mình làm đệ tử, lần ma luyện này, nhìn như hung hiểm, nhưng kì thực đều nắm trong khống chế của hắn!

"..."

"..."

Mười ngày sau, Đổng Tô Nhi ngừng lại.

Không phải vì cô kiệt lực, cũng không phải vì đã ăn sạch thần đan, mà là vì ma vật bị giết sạch...

Trong phạm vi ba trăm dặm, đã không còn một con ma vật nào còn sống!

Đổng Tô Nhi đứng ở trên một ngọn núi thấp, quan sát đám thi cốt bừa bộn xung quanh, thở hổn hển.

Trong mắt của cô, có vô tận mỏi mệt, cùng sự vui vẻ khó mà hình dung.

Sau nửa ngày, cô mới tung người nhảy lên, bay lên trời.

Cô nhìn Phương Nguyên xếp bằng ở trên mây, không biết đã bao lâu không nhúc nhích, cắn môi một cái, quỳ xuống.

Cô không dám quấy rầy Phương Nguyên giống như đang tĩnh tu, chỉ lẳng lặng quỳ như thế.

Trên người cô, có một đạo ma tức quấn quanh, khiến khí cơ của cô, thâm trầm không gì sánh được...

- Rắc rắc...

Dường như Phương Nguyên cảm nhận được đạo ma tức kia nên đã tỉnh lại, bàn tay trái mở ra, khói xanh quanh người bắt đầu nhanh chóng di chuyển về lòng bàn tay của hắn, lúc nào trong sương mù cũng sáng lên lôi quang chói mắt cùng âm thanh của sấm sét, cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay của hắn không thấy gì nữa.

Đổng Tô Nhi phát hiện, dường như lôi quang trong sương mù kia, giống hệt với lôi quang trên cây nhỏ bên cạnh tiên sinh.

Lúc đầu bởi vì vừa mới khống chế lực lượng ma niệm, mà cô lòng tin tăng gấp bội, thậm chí có loại tâm tư vô địch khắp thiên hạ, ai cũng dám đánh một trận, lúc này cảm nhận được lôi điện chi lực trên người Phương Nguyên, trong lòng lại không nhịn được giật mình, nếu nói trước đó trong nội tâm cô đối với Phương Nguyên phần lớn là cảm kích, thì sau khi nhìn thấy cái này, lại đột nhiên tăng thêm vô tận kính sợ và sợ hãi...

... Cô nghĩ nghĩ lại, cảm giác lực lượng trên người Phương Nguyên, dường như rất khắc chế cô.

Không chỉ cô, mà ngay cả khí tức quấn quanh thân thể cô, cũng lộ ra vẻ rất biết điều.

...

...

- Khống chế được rồi?

Phương Nguyên mở mắt đánh giá Đổng Tô Nhi, mở miệng hỏi.

Đổng Tô Nhi ngẩng đầu lên, cả mặt toàn vết máu, nhưng lúm đồng tiền lại tươi như hoa, dùng sức gật đầu:

- Vâng!

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, lại cẩn thận đánh giá một phen, nói:

- Hiện tại cô cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nhưng cái này lại không phải cảnh giới của cô, mà là cảnh giới của đạo ma niệm trong cơ thể cô, chính nó đã từng bám lên thân thể cô, khiến cho thiên phú của cô khác hẳn với thường nhân, mà ngươi tu hành cũng tẩm bổ nó. Thế gian này còn có rất nhiều người giống như cô, bọn họ đều có dị bẩm, chỉ là tu hành cũng không nhanh bằng cô, thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, ma niệm trên người bọn họ là hoàn chỉnh, còn cô thì không trọn vẹn!

Đổng Tô Nhi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mê mang.

Hiện tại cô đã nắm trong tay đạo lực lượng kia, nhưng cũng không biết đó là cái gì.

Phương Nguyên nói tiếp:

- Chính vì đạo lực lượng này không trọn vẹn, cho nên nó mới không cách nào hoàn toàn hoà hợp với cô, thậm chí suýt nữa hại chết cô khi cô mười chín tuổi, thế nhưng, cũng chính bởi vì nó không trọn vẹn, nên cô mới càng có cơ hội áp chế, thậm chí khống chế nó hơn so với người khác, vì vậy cô mới có thể sáng tạo ra một cái truyền kỳ mười ngày Kết Đan hóa Anh trong giới tu hành!

- Đáng tiếc là, cực hạn của cô cũng không nhiều, con đường tu hành, đã đi đến điểm cuối!

Đổng Tô Nhi không hiểu những chuyện này, vẫn còn đắm chìm trong niềm vui tu vi tăng vọt, chỉ cười nói:

- Đệ tử hài lòng!

Phương Nguyên thấy bộ dạng này của cô, cũng chỉ đành lắc đầu cười nói:

- Người ngốc có phúc của người ngốc!

Dứt lời, tay áo chậm rãi mở ra, khí cơ khuấy động, xua tan vân khí xung quanh, thấp giọng nói:

- Vậy thì đi thôi, lần này đến Ma Biên, có thể giúp cô tăng tu vi lên, cũng coi như một khối tiểu tâm bệnh của ta, bây giờ, đại kế tiêu diệt toàn bộ Ma Biên sắp bắt đầu, trận đại thế này sẽ xuất hiện vô số thiên kiêu kỳ tài, nhân vật anh hùng, mà từ hôm nay trở đi, cô cũng sẽ ở Ma Biên đại biểu cho ta, ta chỉ hy vọng cô có thể dùng tâm, làm việc cho tốt, đừng làm hỏng uy danh của ta...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom