• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1476-1480

Chương 1476 Phế Bỏ Quái Thai (1)

Có thể nói hiện tại ở trong Trấn Ma Quan, nhất là trong số những người đi theo Phương Nguyên, Đổng Tô Nhi là một người tầm thường nhất, tu vi của cô quá thấp, chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí ngay cả Hậu Quỷ Nhi cũng mạnh hơn cô, mặc dù Hậu Quỷ Nhi cũng là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng người ta cả ngày cưỡi một đầu Quy Giáp Hung Đồn, sức chiến đấu rất mạnh, tọa kỵ của hắn có thể tính là hung thú đứng thứ nhất Trấn Ma Quan.

Mà Đổng Tô Nhi tu vi không cao, cũng không có sở trường đan khí phù bảo, nói là không có chút nào sở trường cũng không đủ, gia tộc sau lưng cô, vẫn có mấy phần địa vị ở Bá Hạ châu, thế nhưng phóng mắt ở Ma Biên, lại không tính là gì, mà lần này đi theo Phương Nguyên tới, cô cũng một thân một mình, sau khi đến Ma Biên, liền bị lão chấp sự sắp xếp trong một gian động phủ nho nhỏ, làm cái gì cũng phải tự thân vận động.

Cũng bởi vì tu vi cô quá thấp, cho nên mấy chuyện Phương Nguyên làm trước đó, đều không có dẫn cô theo, chuyện này đối với cô mà nói, giống như là bị lãng quên vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không dám tới quấy rầy Phương Nguyên khi hắn chưa làm cong việc, bởi vậy chỉ có thể co rúm ở trong cái động phủ nho nhỏ kia, nhìn Trấn Ma Quan một ngày so một ngày khí thế ngất trời, còn mình thì chỉ có thể lẳng lặng đứng ở nơi hẻo lánh quan sát.

Thế nhưng không ai rõ ràng hơn so với Phương Nguyên, Đổng Tô Nhi nhìn không đáng chú ý như vậy, thời điểm ở Thiên Lai thành Bá Hạ châu, lại là một tiểu nha đầu phách lối, hung ác, điên cuồng cỡ nào...

Xuất thân Đổng gia Tây Huyền thành, trời sinh quái thai, là một dạng quái thai mà trưởng bối bọn họ muốn dạy cũng không thể dạy, cô trời sinh đã thân cận cùng linh khí, từ khi sinh ra tu vi đã một ngày hơn một ngày, ép cũng không ép được.

Lúc mười mấy tuổi, phần lớn mọi người đều bởi vì căn cốt chưa định, còn chưa bắt đầu tu luyện, cô đã phải dùng tất cả các phương pháp tới áp chế mình, khiến cho mình không bước vào cảnh giới Kim Đan quá sớm.

Nếu như không phải lúc đầu Phương Nguyên dùng một chỉ phá đạo tâm của cô ở Thiên Lai thành, áp chế tu vi của cô mười năm, hiện tại ai cũng không biết cô sẽ trở thành tiểu quái vật dạng gì, có lẽ, đã sớm bởi vì áp chế không nổi pháp lực bạo thể mà chết, cũng có lẽ đã sớm trở thành quái thai thành danh một phương giống như Quan Ngạo.

Lúc trước Đổng Tô Nhi, mới triển lộ tài hoa ở Bá Hạ châu, cũng không phải là không có cao nhân chú ý đến sự tồn tại của cô, mà là những cao nhân kia cũng không biết nên dạy bảo cô như thế nào, bởi vậy chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi quan sát cô một phen đã, đương nhiên, chẳng ai ngờ rằng, một lần quan sát này, lại thấy cô bị Phương Nguyên phế bỏ, từ đó trở đi, cũng không cần quan sát nữa.

Thế là, tiểu thiên kiêu Đổng gia phong quang vô hạn, thất vọng mười năm từ đó, biến thành bộ dạng như vậy.

Quái thai bực này là khó dạy bảo nhất.

Thế nhưng, nếu có thể dạy bảo, Phương Nguyên cũng có chút hiếu kỳ tiềm lực của cô.

- Thể chất của ngươi rất đặc thù, tiến cảnh tu vi thực sự quá nhanh, khác với người thường, bởi vậy phương pháp tu hành thích hợp với thường nhân, lại vô dụng đối với ngươi, nếu cứ để cho ngươi tu luyện sẽ chỉ làm ngươi chết sớm, đây cũng là nguyên nhân không ai có thể dạy bảo ngươi!

Phương Nguyên ở trên mây, quan sát Đổng Tô Nhi thật lâu, mới bỗng nhiên mở miệng.

Đổng Tô Nhi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên một chút, nhưng rất nhanh ánh mắt lại phai nhạt xuống:

- Đúng vậy, mặc dù lúc nhỏ tu vi ta tiến triển nhanh, nhưng cũng có hung hiểm, trưởng bối trong tộc đã từng tìm cao nhân xem số mệnh cho ta, nói ta chỉ sống được đến năm mười chín tuổi, cho nên khi đó ta mới sợ hãi như vậy, về sau... Về sau tiên sinh điểm ta một cái, ta cũng không biết vì cái gì, đột nhiên tu vi không có biện pháp tiến lên, thậm chí pháp lực còn suy yếu đi, tộc nhân đều nói ngươi hạ cấm chế với ta...

Phương Nguyên nghe lời này, cười nói:

- Vậy các ngươi tìm ra cái cấm chế này rồi?

Đổng Tô Nhi ảm đạm lắc đầu:

- Không có, tộc nhân tìm rất nhiều cao nhân tới, nhưng đều không tìm ra cấm chế kia là vật gì, chỉ nói là ta đã bị phế bỏ, từ đó về sau, tộc nhân cũng dần dần không quan tâm ta nữa, mặc ta tự sinh tự diệt, nhưng điều bất ngờ chính là, tu vi của ta không cách nào tiến thêm, nhưng số mệnh lại sửa lại, ta bình an sống qua mười chín tuổi, đến bây giờ cũng vẫn vô sự!

- Bọn họ không thấy tìm cấm chế ta hạ là bởi vì ta vốn không có hạ cấm chế đối với ngươi!

Phương Nguyên nói:

- Khi đó, ta chỉ đánh một đạo thần ý vào thức hải của ngươi mà thôi, bây giờ nói đến, chắc đó là lần thứ nhất ngươi thua ở dưới tay người khác, cho nên ấn tượng đối với ta sẽ rất sâu, lại thêm thần ý ta đánh vào trong thức hải của ngươi, nên ngươi vĩnh viễn không cách nào quên được ta!

Đổng Tô Nhi hơi kinh ngạc, lại có chút nghĩ mà sợ ngẩng đầu lên gật đầu.

Qua thật lâu, cô mới nói:

- Trước kia, ta chỉ cần đi ngủ, là sẽ cảm giác linh khí trong thiên địa đều vọt về phía ta, ta cái gì cũng không cần làm, là tu vi có thể tăng cao, ép cũng không ép được, thế nhưng từ khi bị ngươi nhấn một ngón tay, mỗi lần nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến dáng vẻ ngươi điểm tới ta, bản thân từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, linh khí sẽ tán đi, cứ như thế trải qua, kéo dài một hai năm thời gian, ta dần dần cảm giác mình không còn thân cận với linh khí nữa, ta... ta thành người bình thường...

- Đi ngủ là có thể tăng cao tu vi sao?

Phương Nguyên thở dài:

- Quái thai quả nhiên chính là quái thai, khó trách người khác không trị được ngươi, cũng không dạy được ngươi!
Chương 1477 Phế Bỏ Quái Thai (2)

Đổng Tô Nhi lập tức có chút khẩn trương, nhìn Phương Nguyên nói:

- Vậy tiên sinh ngươi...

- Ta có thể!

Phương Nguyên bình tĩnh nói:

- Quái thai lớn nhất Ma Biên hiện nay chính là Quan Ngạo, hắn cũng ta dạy dỗ!

Trong mắt Đổng Tô Nhi hiện ra một vòng sợ hãi lẫn vui mừng, nhẹ giọng kêu lên:

- Vậy ngươi... Tiên sinh ngươi...

Phương Nguyên nhìn ánh mắt của cô, chân thành nói:

- Ngươi khẳng định muốn tìm về loại cảm giác cao cao tại thượng kia?

Đổng Tô Nhi sắp khóc rồi:

- Ta đã bị người ta xem thường thật lâu rồi, tiên sinh...

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:

- Sau khi ngươi tìm về, dự định làm cái gì?

Đổng Tô Nhi thấy ánh mắt của Phương Nguyên rất chân thành, thì cũng không dám tùy tiện trả lời, một lát sau mới nói:

- Tiên sinh, người ta sợ nhất chính là ngươi, ta gặp ác mộng nhiều năm, cũng là bởi vì ngươi, ngay từ đầu ta rất hận ngươi, thế nhưng từ sau khi ngươi để cho ta bình an vượt qua sinh nhật mười chín tuổi, thì ta chỉ có sợ, không có hận, thậm chí... Thậm chí còn có một loại cảm giác, muốn trở thành người như ngươi, nhất là lần này đi theo ngươi tới Ma Biên, thấy được chuyện ngươi làm, ngươi giết người, ta liền...

Cô không do dự nữa, mà ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Phương Nguyên.

Mặc dù giọng nói còn có chút run rẩy, nhưng lại lộ ra vẻ rất kiên định:

- Ta đã quyết định, muốn trở thành người như ngươi!

Phương Nguyên rất nghiêm túc nghe cô nói.

Sau khi nghe cô nói xong, lại nghiêm túc suy tư một phen.

Rồi hắn mới nhìn về phía Đổng Tô Nhi, cẩn thận nói:

- Vậy ta có thể dạy ngươi!

Đổng Tô Nhi cắn môi, trong hốc mắt vừa có chút ướt át, vừa có chút lo lắng:

- Tiên sinh... Dự định dạy ta như thế nào?

Phương Nguyên thở một hơi, nói:

- Lúc đầu dùng một chỉ phong ấn ngươi ở Thiên Lai thành, ta đã nghĩ, nếu như mười năm sau ngươi đến tìm ta, không phải muốn liều mạng cùng ta, mà là thành tâm thỉnh giáo, ta sẽ dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà mình tu luyện, lần nữa thôi diễn ra một đạo công pháp truyền thụ cho ngươi, như vậy có thể kết hợp thiên phú của ngươi, khiến cho ngươi trở thành một người tu hành chân chính!

Ánh mắt Đổng Tô Nhi đã có chút kích động.

Nghĩ tới đó, Phương Nguyên cũng giống như cô, đều là cảnh giới Trúc Cơ, thế mà đã có thể nghĩ đến chuyện mười năm sau, còn có nắm chắc giúp mình thôi diễn công pháp một lần nữa, thì càng cảm giác Phương Nguyên sâu xa khó hiểu, trong ánh mắt đều là kính sợ.

Phương Nguyên đón ánh mắt của cô, nói:

- Thế nhưng, hiện tại ta đã bỏ đi ý nghĩ này!

Đổng Tô Nhi lập tức căng thẳng:

- Vì sao?

Phương Nguyên cũng không nhịn được hít một tiếng, nói:

- Khi đó, ta cũng không nghĩ tới về sau bản thân sẽ có kỳ ngộ, sau một phen kinh lịch ở Vong Tình đảo, ta tìm hiểu một chút đạo lý phía trên Vong Tình Thiên Công, chuyện này cũng khiến cho lý giải của ta đối với tu hành cũng có thay đổi cực lớn, phương pháp nghĩ ra trước đó, mặc dù hữu hiệu, nhưng dù sao vẫn rất chậm, cho nên ta đã giúp ngươi suy tính phương pháp tu hành một lần nữa, chắc là sẽ giúp ích rất lớn đối với ngươi, hi vọng có thể giúp ngươi phát huy ra thiên phú của mình, không phụ thượng thiên ban thưởng!

Ánh mắt Đổng Tô Nhi tràn ngập sự vui mừng, cắn môi, dùng sức nhẹ gật đầu.

Phương Nguyên không nói nhiều nữa, chỉ cười cười, bàn tay nhẹ nhàng lật một cái, trong lòng bàn tay đã nhiều thêm một cái hộp màu đen, Phương Nguyên ở ngay trước mặt Đổng Tô Nhi, mở hộp ra, bên trong bày chỉnh tề mấy chục viên đan dược trắng như ngọc, mùi thuốc xông vào mũi, bí người phế phủ, theo đan dược lộ ra ngoài, trong hư không thậm chí còn có tinh khí hóa thành mây trôi, thật lâu không tiêu tan.

Ánh mắt Đổng Tô Nhi hơi kinh ngạc:

- Tiên sinh, đây là...

Phương Nguyên nói:

- Cái này chính là đan dược ta tự tay luyện chế, phẩm giai đều ở phía trên thần đan!

- Thần đan?

Tròng mắt Đổng Tô Nhi gần như rơi ra.

Phương Nguyên nói:

- Chưa thấy qua sao?

Đổng Tô Nhi lắc đầu, nói:

- Trước kia ta không dám ăn đan dược, nghe cũng không dám nghe, về sau ăn cũng vô ích, đan dược đối với ta chỉ là lãng phí, đương nhiên trong nhà cũng không cho ta, đừng nói thần dược cao giai như vậy, coi như bảo đan cũng chưa từng thấy qua một hạt!

Phương Nguyên lắc đầu, cũng không nói nhiều, đưa những viên đan dược này cô, nói:

- Đều cho ngươi!

Đổng Tô Nhi hơi nghi hoặc một chút hỏi:

- Sau đó thì sao?

Phương Nguyên đưa tay mở vân khí ra, đã thấy phía dưới là đại địa, khói đen lượn lờ, hiện tại đã đến nơi gần Ma Biên nhất.

Ở nơi này, không nói đến Hắc Ám ma tức vô cùng nồng đậm, mà còn có thể nhìn thấy rất nhiều bóng dáng Hắc Ám Ma Vật mạnh mẽ không gì sánh được, đang chậm rãi đi tới đi lui ở nơi xa, đó là một loại sinh linh trời sinh mạnh mẽ, đối với Đổng Tô Nhi hiện tại mà nói, chỉ nhìn lên một cái, đã cảm thấy thần hồn run sợ, thân thể vô ý thức phát run, khuôn mặt nhỏ vốn đã tái nhợt, càng trở nên không có chút huyết sắc.

- Bây giờ, ngươi đi chém giết toàn bộ những Hắc Ám Ma Vật này đi!

Phương Nguyên vô cùng nghiêm túc nói:

- Hoặc là bị những ma vật này thôn phệ hết...

- Tiên sinh...

Đổng Tô Nhi nghe được câu nói kia lập tức bị choáng váng:

- Ta... Ta làm sao có thể giết được bọn chúng...

Phương Nguyên vừa giống như an ủi vừa như xem thường nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ, ta sẽ không ra tay cứu ngươi!

Ánh mắt Đổng Tô Nhi thay đổi.

Cô vừa nhìn đã thấy phía dưới có rất nhiều Hắc Ám Ma Vật kinh khủng, mà tu vi của cô nhiều lắm cũng mới chỉ Trúc Cơ, hơn nữa còn là Trúc Cơ kém nhất, nhiều nhất cũng chỉ có thể chém giết mấy con Hắc Ám Ma Linh là giỏi rồi, thế nhưng phía dưới, Ma Linh vô số, còn có Ma Tướng kinh khủng hơn, thật sự là vượt qua thực lực của cô quá xa, nếu xuống dưới không khác gì so với việc muốn chết...

Trong lúc nhất thời, cô còn tưởng rằng Phương Nguyên đang nói đùa, nhưng lúc này thái độ Phương Nguyên lại cực kỳ nghiêm túc...

- Tiên sinh... Có thể nói cho ta biết vì cái gì hay không?

Đổng Tô Nhi cưỡng ép đè sợ hãi trong lòng xuống, run giọng hỏi.

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Nếu như ngươi biết vì cái gì, sẽ càng sợ hãi!

Đổng Tô Nhi cắn cắn môi vài lần, nhưng thấy Phương Nguyên không dự định làm thêm cái gì, cũng không muốn giải thích quá nhiều, thì cuối cùng vẫn cắn răng một cái, đột nhiên xoay người từ phía trên vân khí nhảy xuống dưới, ở trong quá trình hạ xuống, hai mắt một mực nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên ngồi phía trên vân khí ngay ngắn bất động, mặt không biểu tình.

Cảnh tượng này khắc thật sâu vào trong thức hải Đổng Tô Nhi, khiến cho nội tâm của cô nhất thời trống rỗng.

Hình bóng kia đặt ở trong lòng cô tựa như núi vậy.
Chương 1478 Bức Ra Cái Ma Đầu (1)

- Ầm!

Đổng Tô Nhi rơi xuống đỉnh một ngọn núi đen sì, chấn cho mặt đất xuất hiện một cái hố, sau đó cô ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Phương Nguyên đứng trên vân khí, cao cao tại thượng, gần như không nhìn rõ, còn xung quanh là Hắc Ám ma tức nồng đậm, trái phải nhìn lại, có không ít sinh linh Hắc Ám nhìn thấy cô tồn tại, thấp giọng gào thét xông tới chỗ cô.

- Lúc tiên sinh Trúc Cơ, đã có thể khám phá ra ám tật ẩn sau thiên phú của ta, suy tính đến chuyện mười năm sau, nhân vật bực này, nhất định là người trong chốn thần tiên, cho nên hiện tại hắn làm như thế, chắc chắn là có thâm ý của mình, mà... không phải để cho ta đi chịu chết!

Đổng Tô Nhi nghĩ đến chuyện này, lập tức cưỡng ép cho mình trấn định lại.

Những sinh linh Hắc Ám xung quanh đã tới rất gần, trong đó có một đầu Hủ Cốt Ma Lang cách cô gần nhất, nó gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên nhào lên, Đổng Tô Nhi cũng vội vàng lấy ra một đôi đoản thương, đan chéo trước người, phân tán một lượng lớn lực đạo của Ma Lang, sau đó xoay người một cái, từ trên sườn núi lăn xuống dưới...

- Phốc...

Đúng lúc cô vừa mới lật người, mặt đất chỗ cô đứng, đã bị một ma vật khác xé rách.

Đổng Tô Nhi mạnh mẽ đè lại trái tim đang trực nhảy, cắn răng tấn công xung quanh.

Đối với cô mà nói, đã rất nhiều năm không có đánh nhay với ai giống như bây giờ, coi như là hai cây đoản thương lúc trước cô dùng để vây công Phương Nguyên trong bí cảnh Thiên Lai thành, cũng đợi đến lúc nửa đêm không người lúc, mới lặng lẽ lấy ra lau một phen, bây giờ cầm nó trong tay một lần nữa, lại có một loại cảm giác xa lạ, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái đã từng cầm trong tay.

Nhưng cô tin tưởng Phương Nguyên, cho nên cắn chặt hàm răng, tấn công ma vật xung quanh.

Nếu tiên sinh đã muốn mình giết sạch ma vật xung quanh, vậy nhất định có đạo lý...

Nhưng suy nghĩ là suy nghĩ, hiện thực là hiện thực, bây giờ xung quanh cô chỉ là một chút Ma Linh cấp thấp, Ma Tướng cao cấp hơn căn bản không bị khí cơ trên người cô hấp dẫn, nhưng coi như là như vậy, thì dưới sự vây công của bốn năm đầu Ma Linh, Đổng Tô Nhi cũng cảm giác vướng trái vướng phải, qua vài hiệp, không những không làm Ma Linh bị thương, ma trên người còn có thêm vài vết thương...

Ban đầu, cô còn có một chút cốt khí chết cũng không trốn, nhưng rất nhanh cô đã ý thức được chuyện này không thực hiện được.

Bởi vì nếu như cô không trốn mà nói, thật sự sẽ chết!

Cho nên khi cô lại bị Ma Linh cào ra một vết thương sâu tới tận xương trên đùi, thì cô cũng rốt cục không nhịn được nữa, xoay người nhảy ra ba bốn trượng, sau đó co giò chạy về một cái phương hướng không có Ma Linh, Ma Linh sau lưng vội vã chạy tới!

Năm đó tu vi Đổng Tô Nhi tiến cảnh rất nhanh, nhưng phẩm giai quá kém, căn cơ cũng quá kém, cho nên thần thông pháp thuật tu luyện của cô đều rất bình thường, chỉ am hiểu võ pháp chế địch, một thân võ pháp tu luyện đúng là không tệ, lúc này quyết định chạy trốn, tốc độ lại cực nhanh, thân hình di chuyển lên xuống, bay vun vút ở giữa núi non, miễn cưỡng kéo ra một chút khoảng cách, sau đó bay thẳng lên không trung.

Rõ ràng những Ma Linh cấp thấp này, không có khả năng bay lên không trung, nên chạy trốn vào không trung, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Chỉ là ý nghĩ này của cô còn chưa hiện lên, theo cô thân hình bay vào không trung, đã khiến một con ma vật mạnh mẽ khác chú ý, đột nhiên trong hắc vụ cuồn cuộn có một cái đuôi sắt vụt ra, mạnh mẽ đánh bay cô từ giữa không trung ra ngoài, thân hình cô như một cái túi vải rách, ngã xuống dưới sườn núi, không biết gãy mất bao nhiêu cái xương, miệng phun máu tươi.

- Grào...

Không biết xung quanh cô có bao nhiêu ma vật, quay cuồng lăn đến, tranh nhau cướp đoạt.

Đổng Tô Nhi gần như đã tuyệt vọng, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng đứng lên, thừa nhận đau đớn sau lưng bị một con ma vật không biết tên xé rách, cùng chỗ xương gãy không ngừng ma sát, ở dưới sự vây công của mấy con ma vật chạy ra ngoài, thuận theo một cái sườn núi dốc đứng lăn xuống, tại thời điểm lăn vào trong bóng tối xung quanh, cô liều mạng tế ra một đạo phù chú.

Cái phù chú kia không phải Phương Nguyên cho cô, mà cô lấy từ trong gia tộc ra, có công năng ẩn nấp thân hình, một khi tế lên, xung quanh phù văn sẽ sáng lên, một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt bao vây quanh người cô, ở trong mắt Đổng Tô Nhi, xung quanh chính là một mảnh ánh sáng màu trắng sữa, còn từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy một vùng tăm tối, chúng ma vật đã mất đi dấu vết của Đổng Tô Nhi, tức giận gào thét mãi không thôi.

- Đánh không lại, thực sự là đánh không lại...

Đổng Tô Nhi run lẩy bẩy, cảm nhận được có ma vật đang tìm kiếm sát thân thể của mình, trong tâm gần như là tuyệt vọng, cô xác định hiện tại bản thân không phải là đối thủ của những ma vật xung quanh, trong tâm chỉ muốn Phương Nguyên mau tới cứu mình.

Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy đoàn vân khí bọc lấy Phương Nguyên ở giữa không trung, đã bay thẳng về phương bắc.

Vậy mà thực sực ném cô vào nơi này...

Phù quang xung quanh đang chậm rãi tắt đi, lúc phù quang biến mất, bản thân cô cũng không thể trốn nữa.

Nội tâm Đổng Tô Nhi dần dần trở nên tuyệt vọng.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn có một đường hi vọng, hi vọng Phương Nguyên ở thời điểm cô chân chính tuyệt vọng sẽ xuất hiện, ra tay cứu cô, có lẽ hắn sẽ bởi vì biểu hiện của cô, mà đối với cô có chút thất vọng, thế nhưng... dù sao cô vẫn còn sống...
Chương 1479 Bức Ra Cái Ma Đầu (2)

Có điều đến khi phù quang cháy hết, Đổng Tô Nhi cũng không thấy Phương Nguyên xuất hiện.

Ngược lại ma vật xung quanh, lại phát hiện hành tung của cô, gầm thét vọt lên một lần nữa.

Bóng ma lập lờ như muốn phân thây cô.

Đổng Tô Nhi tuyệt vọng, chỉ có thể cắn răng cầm hai cây ngân thương lên, đánh giết thẳng hướng ma vật.

- Rắc...

Đoản thương trong tay trái, bị một con ma vật ngậm chặt, cắn một cái thành hai đoạn.

Ngân thương trong tay phải, cũng không biết bị ma vật gì dùng đuôi sắt quất trúng, trực tiếp tuột tay bay ra ngoài.

Đổng Tô Nhi muốn chạy trốn, lại bị một con ma vật sau lưng lao tới, đánh lên bờ vai, thân hình nghiêng lệch, té ngã.

Lúc cô muốn bò lên, đã có một con ma vật khác cắn vào đùi phải của mình, mạnh mẽ xé đi một miệng.

Đổng Tô Nhi tuyệt vọng, thân thể bay lên, đờ đẫn nhìn về phía bầu trời.

Cả bầu trời đều là màu đen, không thấy một tia sáng.

- Phốc...

Lồng ngực của cô, bị một cái móng vuốt xé nát.

Sau đó, trong mắt xuất hiện một cái miệng to như chậu máu, cắn thẳng xuống đầu cô.

Cái miệng rộng đầy răng nanh kia, cũng nuốt nuốt luôn một khoảng trời cuối cùng của lại, chỉ còn một mảnh hư vô.

- Hoá ra hắn thật sự không cứu ta...

Đổng Tô Nhi gần như tuyệt vọng, hai mắt ngơ ngác chờ chết.

Mà tại thời khắc này, trong lòng cô cũng sinh ra một sự hoài nghi vô tận đối với Phương Nguyên, thậm chí là thống hận, chẳng lẽ hắn căn bản không muốn dạy dỗ cô, chẳng lẽ hắn chỉ muốn đưa cô đến chỗ có vô số ma vật này tìm cái chết?

Chẳng lẽ cô thật sự vô dụng như vậy?

Đổng Tô Nhi bị một mảnh tuyệt vọng giống như thủy triều bao phủ, nhưng lại bất lực!

...

...

- Đáng giận...

Không biết từ chỗ nào sinh ra một giọng nói, Đổng Tô Nhi nghe rất rõ ràng, sau đó cô cảm thấy rất kỳ quái, đột nhiên trong hư vô sinh ra một chút lực lượng, hoặc là nói, lực lượng này không phải từ trong hư vô sinh ra, mà là do đồ vật nào đó tồn tại trong thân thể, ở trong chốc lát này giúp cô đoạt từ bốn phía tơi, cái này khiến cô lại sinh ra một chút khí lực, thân hình quay cuồng, từ trong đám ma vật chui ra.

Sau đó cô kéo lấy thân thể rách rưới, tứ chi chạm đất, nhanh chóng chạy trốn.

Xung quanh có vô số Hắc Ám Ma Vật lao qua, đuổi theo không bỏ...

Đổng Tô Nhi lại sợ, trong miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu thê lương mà tức giận, giống như quỷ khóc.

- Quả nhiên loại lực lượng này thật sự tồn tại!

Phương Nguyên đứng ở chỗ xa xa trong không trung, quan sát nhất cử nhất động của Đổng Tô Nhi, mặt không biểu tình, thẳng đến khi Đổng Tô Nhi hẳn phải chết, đột nhiên từ trong hư vô sinh ra một loại lực lượng, chạy trốn khỏi đám ma vật, ánh mắt hắn mới khẽ biến, âm thầm gật đầu.

- Quái thai quái thai, quả nhiên là có nguyên nhân mới tồn tại...

Phương Nguyên cảm ứng được một loại khí tức Ma Thần nào đó từ trên người Đổng Tô Nhi, khiến cho hắn khẳng định một loại phỏng đoán nào đó trong tâm.

- Ha ha, Phương tiểu hữu, thật có nhã hứng...

Bỗng nhiên nơi xa có một tiếng cười vang lên, chỉ thấy bên trong ma tức cuồn cuộn, có bốn con Bạch Hạc kéo theo một chiếc xe ngựa đi tới, xung quanh xe ngựa là mấy vị trưởng lão trong Bát Hoang thành, xe ngựa chậm rãi tới gần, nhưng các trưởng lão thì lại đứng ở nơi xa, chỉ thấy màn che được vén lên, Thiên Cơ tiên sinh mặc áo bào tro đi xuống, đạp trên hư không, đi tới trước người Phương Nguyên, chắp tay thi lễ.

- Thiên Cơ tiên sinh mới là thật có nhã hứng, không biết tới Ma Uyên này để làm cái gì?

Phương Nguyên đứng dậy, thi lễ với Thiên Cơ tiên sinh, hỏi.

Hắn không cảm thấy bất ngờ đối với việc vị lão Trận sư này xuất hiện, trên thực tế, lúc bọn họ vừa hiện thân, hắn đã nhận ra.

- Lão phu đến để điều tra trận thế nội địa Ma Biên một chút, thấy Phương tiểu hữu đang dạy đồ đệ, liền không kìm nén được, đến chào hỏi!

Thiên Cơ tiên sinh xem thường giải thích, nhưng lão hiểu sự tình, biết trước đây không lâu Phương Nguyên mới gặp phải ám sát ở gần Ma Uyên, bởi vậy vừa đến liền nói rõ trước, tránh cho Phương Nguyên hiểu lầm, sau đó mới ngồi xuống chỗ Phương Nguyên, quan sát Đổng Tô Nhi phương hướng bỏ chạy mấy lần, sau đó thấp giọng thở dài, nói:

- Phương tiểu hữu không sợ phương pháp dạy như vậy quá ác sao?

- Người phi thường, thì nên đi đường phi thường, thiên phú của cô gái này đã bị áp chế rất nhiều năm, cần phải một lần ép đi ra!

Vẻ mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.

Thiên Cơ tiên sinh nhìn về phương xa, chỉ thấy lúc này Đổng Tô Nhi đang mạnh mẽ chém giết sinh linh Hắc Ám và chạy trốn, lực lượng của cô còn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng đã nhiều hơn một phần quỷ dị và linh động so với lúc trước, mặc dù nhục thân đã bị tàn phá, nhưng cô một bên chạy trốn, một bên nuốt vào thần đan Phương Nguyên cho cô, thế là khí thế khô kiệt lại lập tăng vọt đứng lên...

... Nhưng hình như trong khí thế kia có thêm chút hung hiểm chi ý không rõ.

Thiên Cơ tiên sinh thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên:

- Phương tiểu hữu không sợ ép ra một cái ma đầu sao?

Phương Nguyên nghe được ý tứ trong lời nói của Thiên Cơ tiên sinh, ý thức được có lẽ lão không chỉ "Ma đầu" bình thường.

- Ma đầu hữu dụng, không tính là ma đầu!

Phương Nguyên nhìn xuống phía dưới một chút, nở nụ cười nói:

- Lại nói có ta ở đây, cô ấy mãi mãi cũng không trở thành ma đầu chân chính!

- Ha ha, ngươi tuổi còn nhỏ, đã có thể nhìn thấy lực lượng Thần Ma bực này, còn thử ép nó đi ra, táo bạo phi thường, thần thức đáng sợ, quả thực là khó có được, lão phu đã coi thường ngươi, xem ra ngươi lĩnh ngộ Vong Tình Thiên Công, còn cao hơn so với ta đoán!

Thiên Cơ tiên sinh cất bước, đi lên trên đoá thanh vân của Phương Nguyên, không khách khí, cười ha hả ngồi xuống. Lão chỉ là Nguyên Anh, nhưng người già thành tinh, lịch duyệt phi phàm, sau khi đánh giá Phương Nguyên vài lần, đã nói ra tất cả. Thế mà một câu nói trúng, ngay cả Phương Nguyên cũng không nhịn được coi trọng vị lão tiên sinh này, dùng lễ của vãn bối chào lão một cái.
Chương 1480 Tiên Đạo Ma Đạo (1)

Sau đó mới nói:

- Tiên sinh quá khen rồi! Vãn bối chỉ từng đạt được lão tổ Vong Tình đảo ban ân, tiến nhập vào Thái Thượng Huyền Cung, nếu không phải vậy, bằng vào tuổi của ta và sự khó hiểu của Thiên Công, làm sao ta có khả năng lĩnh ngộ được, coi như cái Thần Ma chi lực này, vãn bối cũng bởi vì bị Cửu U cung ám sát, giao thủ với chín vị Minh Vương mới lĩnh ngộ ra, nên chỉ tính đây là cơ duyên, không tính bản lĩnh!

Thiên Cơ tiên sinh ngồi xuống, lấy ra một cái đan lô nho nhỏ từ trong tay áo, một cái tử ấm, hai cái chén trà, thả một viên đan dược vào trong ấm, đặt ở trên đan lô bắt đầu nấu, không bao lâu đã có hương trà thanh nhã bay ra, mùi hương thơm ngát, thấu lòng người.

Lão ở một bên thuần thục nấu trà, một bên cười nói với Phương Nguyên:

- Tu vi lão phu không bằng ngươi, nhưng sống lâu như vậy, cũng coi như có chút kiến thức, ngươi không lừa được ta, cho dù tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, cũng chưa chắc giúp ngươi lĩnh ngộ được nhiều Thiên Công như vậy, thế gian ngũ đại Động Thiên, Thái Thượng Huyền Cung Vong Tình đảo có thể giúp ngươi có nhiều cơ hội lĩnh hội, nhưng muốn lĩnh ngộ vẫn phải nhìn ngộ tính của bản thân!

Phương Nguyên ngửi ngửi hương trà, nổi lên hảo cảm với vị lão tiên sinh này, nếu lão đã biết thứ gì đó rồi, thì hắn cũng không cần giấu diếm lão quá nhiều, hắn không tiếp tục phủ nhận nữa, mà ngưng thần hỏi:

- Nghe lão tiền bối nói, chắc là rất hiểu biết đối với loại lực lượng thần bí này!

Thiên Cơ tiên sinh rót một chén trà cho Phương Nguyên, rồi tự rót cho mình một chén, đặt ở trong tay, nói:

- Sống lâu, tự nhiên thấy nhiều sự tình hơn một chút, cũng biết trên đời này nào có đồ vật gì thật sự thần bí đâu...

Phương Nguyên nhấp một ngụm, sau đó uống cạn, nói:

- Vậy xin tiền bối chỉ dạy, rốt cục lực lượng này là cái gì?

Thiên Cơ tiên sinh nhìn bộ dạng Phương Nguyên uống trà, lại hết sức hài lòng, chính mình cũng tự uống một hớp, rồi nói:

- Nghe nói Phương tiểu hữu đã từng tế bái thần sơn, tự nhiên cũng nên biết, mỗi một lần đại kiếp đến, thủ vệ nhân gian, không chỉ có riêng Tiên Đạo, mà còn có rất nhiều ma đầu, chỉ có điều những ma đầu này, đã gần như vẫn lạc hết ở lần kiếp nạn đầu tiên, ngay cả truyền thừa cũng không để lại bao nhiêu, bây giờ truyền nhân của bọn họ gần như đã tuyệt tích, theo truyền thuyết, ngay cả Táng Tiên Bia thánh địa cũng bị hủy...

Phương Nguyên yên lặng nghe, bỗng nhiên nói:

- Ý Tiền bối nói là, những Thần Ma chi lực này, có quan hệ với Ma Tông năm đó?

Thiên Cơ tiên sinh từ chối cho ý kiến, chỉ nói:

- Bây giờ Ma Tông thế nhỏ, ròng rã ba ngàn năm, không thấy có người đi ra làm loạn, thế nhân biết rất ít về bọn họ, nhưng lão phu lại biết, năm đó Ma Tông, mặc dù xưng là ma, nhưng cũng là một đại truyền thừa, chỉ là bọn họ có khác biệt lớn với Tiên Đạo, bất kể là phương pháp tu luyện, hay là con đường cầu đạo, đều chênh lệch rất xa, thậm chí hoàn toàn khác biệt, lúc này mới như nước với lửa cùng Tiên Đạo, pháp môn của bọn họ đều là bí tuyệt, không nhiều người biết, nhưng có thể điều khiển Thần Ma chi lực là thật!

Chân mày Phương Nguyên cau lại:

- Thế gian có không ít quái thai thiên bẩm, có thần thông, những quái thai thiên bẩm này, có người là Độ Kiếp Chi Tiên đã từng chết đi, đang tìm một thế hệ truyền nhân, cũng có một số người sống như thế, có lẽ bọn họ có quan hệ với việc số mệnh Ma Tông sụp đổ?

- Ha ha, quả nhiên Phương tiểu hữu thông minh, chỉ là đại đạo huyền diệu, ai có thể nói đúng chứ?

Thiên Cơ tiên sinh rót thêm trà cho Phương Nguyên, nói:

- Tiên Đạo chúng ta, coi trọng chính là tiến hành theo chất lượng, lấy từng bước làm cơ sở, nhưng xưa nay thế gian không thiếu vài quái thai kỳ tài, lai lịch của bọn họ cực kỳ thần bí, giống như vị Cự Linh Thần ở bên cạnh ngươi kia, từ Tiên Đạo đến xem, hắn vô luận như thế nào cũng không phải người có thể đi được xa, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại trời sinh thần lực, tiềm lực vô tận, một thân bản lĩnh mạnh như nào?

Nói đến chỗ này, lão bưng chén trà trong tay, thở dài:

- Mà đây vẫn chỉ là hắn mượn con đường Tiên Đạo để trưởng thành, nếu như hắn tìm được con đường càng thích hợp hơn với mình thì sao? Phương tiểu hữu, ngươi đoán được cực hạn của hắn là bao nhiêu không?

Phương Nguyên nghe đến đó, nhớ tới các chỗ khác biệt trên người Quan Ngạo, thì trầm mặc không nói.

Thiên Cơ tiên sinh nói đến chỗ này, hơi dừng lại, chỉ xuống phía dưới nói:

- Còn có vị nữ đồ của Phương tiểu hữu nữa, từ góc độ của lão phu đến xem, cô ấy không thích hợp tu hành, thế nhưng Phương tiểu hữu ép ra tiềm lực của cô ấy, như vậy tốc độ trưởng thành của cô bé này, sẽ vượt xa lão phu dự đoán, ngay cả ta cũng không dám đoán, lần ma luyện này kết thúc, cô bé sẽ đạt tới cảnh giới gì...

Phương Nguyên nghe được nơi này, làm sao còn không hiểu?

Cảm thán, cười khổ nói:

- Tiền bối chính là người bên trong Dịch Lâu, trụ cột của Tiên Đạo, mà Tiên Đạo và Ma Đạo luôn là thủy hỏa bất dung từ Thái Cổ đến nay, không biết tranh giành bao nhiêu năm, không dễ dàng tồn tại qua kiếp nguyên đầu tiên, mai danh ẩn tích, vĩnh trừ đại họa, bây giờ vãn bối lại tại tiếp xúc với những lực lượng này, vì sao tiền bối không những không nghiêm nghị, cứng rắn để giáo huấn, ngược lại còn không keo kiệt nói những bí mật này cho ta biết?

Thiên Cơ tiên sinh nghe lời ấy, cũng cười nhìn Phương Nguyên một chút, hỏi ngược lại:

- Lão phu cũng rất tò mò, nghe nói trước đây Phương tiểu hữu cũng là người ghét ác như cừu, thủ vệ trừ ác, từ trước tới giờ không nhân nhượng, vì sao bây giờ lại dần dần thay đổi rồi?

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới chân thành nói:

- Vãn bối không biết mình làm đúng hay sai, chỉ muốn bảo vệ cái chữ 'Nhân' này!

Thiên Cơ tiên sinh nao nao, nói:

- Ngươi ở Quỷ Nha sơn chém giết hơn trăm Nguyên Anh, gài bẫy ba nghìn tiên quân, không thể tính là nhân!

- Chữ Nhân vãn bối hiểu khác cái này!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom