-
Chương 1461-1465
Chương 1461 Đế Vương Chi Tướng (2)
- Vì sao nhất định phải ép ta?
Lúc đầu thái tử Cửu Trọng Thiên tức giận ác chiến trên Bát Hoang thành, cũng ở trong trận đại chiến này dần dần phát tiết đi ra, lửa giận tiêu tan không ít, nhưng đánh mãi Phương Nguyên không xuống, khiến trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, nhất là khi nhìn thấy xung quanh Bát Hoang thành tụ tập càng ngày càng nhiều người, trong lòng càng không thoải mái, sau khi dùng một thương ép lui Phương Nguyên, liền hung hăng truyền ra một đạo thần niệm.
- Ta đã nói rồi, chuyện này chỉ cần bắt đầu từ ngươi...
Phương Nguyên vẫn tỉnh táo như trước đây, thấy thái tử Cửu Trọng Thiên có chút thư giãn, thì hắn lại ép đi lên.
- Cái tên hàn môn nhà người, dám ép ta như vậy...
Phía dưới có không biết bao nhiêu người, đang cảm động tột đỉnh vì thái tử Cửu Trọng Thiên gánh vác chuyện ám sát, nhưng thái tử Cửu Trọng Thiên lại không muốn gánh chuyện này, nhất là khi nghĩ đến hậu quả của nó, thì trong lòng càng phát run...
Hay là mình chỉ cần ngậm miệng, dựa vào danh vọng Cửu Trọng Thiên, cũng có thể đè việc này xuống.
Hay là mình trực tiếp quay về Hoàng Châu, cho dù Vong Tình đảo cũng không cách nào bắt được mình.
Thế nhưng mấu chốt là, nếu mình thật làm như vậy, hậu quả sẽ như thế nào?
Chuyện này vừa ra, thể diện Cửu Trọng Thiên sẽ mất hết, về tới Hoàng Châu, mình nên đối mặt với người đàn ông đáng sợ kia như thế nào?
Mình nên ứng phó những công kích và ngôn ngữ từ trong triều đình như thế nào?
Sự tình khiến cho mình sợ hãi một nghìn lăm trăm năm, rốt cục cũng sắp xảy ra sao?
... Hắn rất sợ hãi, rất hận!
Hắn hận người đàn ông kia, nếu một ngàn năm trăm năm trước, đã lập hắn làm thái tử, thì vì sao không sớm ban Tiên Nguyên cho hắn, bằng không mà nói, hắn đã sớm thành tựu Hóa Thần chi thân, làm sao bây giờ bị người trước mắt ép đến mức độ này?
Rõ ràng Cửu Trọng Thiên vẫn còn Tiên Nguyên, đây là sự tình hắn có thể xác định.
Nhưng người đàn ông kia, lại không chịu ban cho hắn, ông ta có ý gì, là muốn giữ lại cho ai sao?
Nếu không phải hắn không lấy được Tiên Nguyên, tại sao hắn lại chạy tới đoạt long hồn?
...
...
- Ngươi muốn ta chết, vậy ta sẽ khiến cho ngươi chết trước!
Sợ hãi trong tâm, khiến cho thái tử Lý Thái Nhất như biến thành người khác, giọng nói của hắn âm lãnh sâm nhiên, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên, tại thời điểm thanh âm vang lên, bỗng dưng hét to một tiếng, Thần Lôi ngưng tụ quanh người, lúc này hư ảnh cây Thất Bảo Lôi Thụ kia, trở nên vô cùng rõ ràng, bên trong lôi ý màu tím, đã ẩn ẩn bốc lên kim ý.
Theo kim ý bốc lên, ở trên đỉnh đầu hắn, giống như xuất hiện một cái thân ảnh mảnh mơ mơ hồ hồ, những thân ảnh kia, có cầm kiếm, có cầm thương, thân mặc cổ bào, đầu đội vương miện, nguy nga thẳng tắp, giống như là tụ tập thiên địa khí vận vào một thân...
- Đế Vương chi tướng...
Mấy vị lão quái vật bên trong Bát Hoang thành nhìn thấy cảnh này, đều giật mình quát khẽ:
- Hắn chưa trở thành Tiên Hoàng, thế mà đã có thể gọi ra Đế Vương chi tướng, có thể thấy... Có thể thấy hắn đã lĩnh hội chín tầng Thiên Công đến cảnh giới nào...
- Không nghĩ tới hắn còn lưu lại một chiêu như thế, khó trách hắn chậm chạp không dám bại lộ tu vi...
- Không tốt, chúng ta cần xuất thủ, chớ để hắn làm Đạo Tử Vong Tình đảo bị thương...
"..."
"..."
Bên trong tiếng quát kinh sợ của chúng lão, chợt nghe thấy một người nói:
- Chờ một chút, các ngươi lại nhìn đi...
Chúng lão ngẩng đầu nhìn lại, thấy sau khi trên đỉnh đầu thái tử Cửu Trọng Thiên, hiện ra hình tượng đế vương, tử lôi chập chờn bên người, thần uy lập tức tăng vọt, giống như hóa thành Tiên Nguyên chân chính, có uy thế Hóa Thần, như Đế Vương bên trong Cửu Thiên, không thể xâm phạm, mang theo thương khung giận dữ, bay thẳng về phía Phương Nguyên giống như trường hà rơi xuống, uy thế căn bản không có cách nào ngăn cản.
Thế nhưng mấu chốt nhất là, Phương Nguyên đón mảnh tử lôi này, lại không lộ ra vẻ khẩn trương gì quá.
Hắn lạnh lẽo nhìn tử lôi, thân hình thoắt một cái, nhẹ nhàng lui lại, cùng lúc đó bàn tay trái mở ra, lập tức có một trăm linh tám cái thẻ trúc màu xanh bay múa ở giữa không trung, vạch ra vô số quỹ tích, bay thẳng về phía Bát Hoang thành, đảo mắt liền không thấy.
Mà trong hai tay của hắn, lại xuất hiện một nhánh cây tinh tế, có lôi điện quấn quanh, vô cùng thần dị.
- Ngươi phạm hoàng uy ta, khinh thường ta, thì phải trả giá đắt...
Thái tử Cửu Trọng Thiên chân chính vận dụng toàn lực, cũng tức giận tới cùng cực, mang theo Thần Lôi, chém thẳng xuống Phương Nguyên.
Khiến bầu trời Bát Hoang thành, tạo thành một mảnh lôi vân, từng tấc từng tấc nghiền ép đi qua, thần uy của nó cực mạnh, khiến cho trận quang của những đại trận ngưng tụ không tan phía dưới thành, bị dao động lúc ẩn lúc hiện giống như gợn nước.
- Quả nhiên thực lực của ta, vẫn kém hắn một chút...
Phương Nguyên đón uy thế vô địch của hắn, liền đưa ra phán đoán.
Cùng lúc đó, tay phải hắn cũng nắm thật chặt cái nhánh cây kia, thân hình đứng trong hư không, gió ở bốn phương tám hướng thổi đến, khiến trường bào của hắn bay múa phần phật, sắc mặt có chút nghiêm túc, có chút may mắn:
- May mắn còn lưu lại một chiêu...
Hư ảnh Đế Vương như ẩn như hiện giữa không trung, mặc dù không rõ ràng, nhưng khí cơ này lại hết sức rõ ràng, dù chỉ có một sợi, nhưng cũng khiến cho người ta có một loại áp bách khó mà hình dung, mà theo hư ảnh Đế Vương xuất hiện, khả năng khống chế lực lượng Thần Lôi của Lý Thái Nhất, cũng lập tức mạnh hơn vô số lần, ở dưới sự điều khiển của hắn, tử lôi cuồn cuộn nhanh chóng đón đầu đánh về phía Phương Nguyên.
Kỳ thế khó ngự, thần uy khó lường!
So với Ly Hỏa màu trắng cùng hắn đấu đến ngang tài ngang sức vừa rồi, thì lực lượng Thần Lôi này tối thiểu cũng cao cấp hơn mấy lần.
Tất cả mọi người đều ý thức được, Lý Thái Nhất muốn chiếm thượng phong.
Chương 1462 Đuổi Tận Giết Tuyệt (1)
Hắn mượn Thất Bảo Lôi Thụ khống chế lực lượng Thần Lôi, nay đã đột phá Nguyên Anh cảnh, nhưng là nằm giữa Hóa Thần và Nguyên Anh, còn bây giờ, hắn đã có thể triệu hồi ra Đế Vương chi tướng, liền khiến cho lực lượng của hắn tăng mạnh, sợ là so với Hóa Thần chân chính cũng không kém bao nhiêu, dưới tình huống bực này làm sao đấu đây?
Nhưng mà ở trong giây phút này, tay áo Phương Nguyên đột nhiên lắc một cái, thu hồi tất cả Ly Hỏa màu trắng lại, nửa bầu trời lập tức trở nên sáng sủa, trống rỗng, giống như hắn muốn trực tiếp tự mình đón nhận vậy!
- Không tốt...
Nhãn lực những người đang quan chiến bên ngoài Bát Hoang thành kém hơn không ít so với những lão quái vật trong thành.
Những lão quái vật kia, vừa thấy trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất xuất hiện Đế Vương chi tướng, đã muốn ra tay ngăn cản, nhưng nhìn khi thấy bên người Phương Nguyên có thẻ trúc màu xanh bay ra, thì lại quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, thế nhưng đám người dưới Bát Hoang thành, từ đầu vẫn tưởng rằng Phương Nguyên không kém, nhưng khi nhìn thấy hắn thu hồi Thần Diễm màu trắng, thì mới kinh hãi, vội vàng xông lên Bát Hoang thành!
Trong đó có lão chấp sự Vong Tình đảo, có Quan Ngạo, có ba vị lão quái Tuyết Nguyên, người Trấn Ma Quan.
Có Cổ Thiết trưởng lão, mấy vị trưởng lão Tiên Minh, cùng nữ tướng Mạc Phi Lưu.
Cũng có thanh thiếu niên ôm theo trường kiếm chạy tới quan chiến, đứa bé ăn xin núp ở góc tường, miệng gặm đùi gà chảy đầy mỡ, cùng một vị đứng trên ngọn núi hoang bên ngoài Bát Hoang thành, đối mặt với một mảnh hoang vu chi địa, trong tay cầm cần câu.
Bọn họ đều bị một màn này kinh động, nên liều lĩnh chạy tới.
- Ngăn bọn họ lại...
Bỗng nhiên có người quát lớn, vô số đạo thân ảnh giấu ở trong bóng tối đồng thời bay ra.
Người ra tay đều là những người có thân phận thần bí, hiển nhiên bọn họ đã sớm có mưu đồ, mới xuất hiện ra tay, nên so với những người này càng nhanh hơn, trong mắt lóe ra một chút thần sắc mừng rỡ, đều không muốn sống ngăn ở trước những người muốn ra tay cứu giúp, có người còn quát to một tiếng:
- Hai vị Đạo Tử thánh địa chiến một trận, người không liên quan không nên nhúng tay...
Còn lại phần lớn người không nói một câu, giống như chó điếc cắn người.
- Các ngươi...
Bị nhiều người ngăn lại như vậy, những người muốn ra tay cứu giúp đều khẩn trương, trợn mắt nhìn lại.
Nhưng đám người biết rõ ngoài thành nhiều người ửng hộ Phương Nguyên như vậy, vẫn không tiếc thân phận lộ ra ngoài, cũng muốn ra tay ngăn bọn họ lại.
Thì ai cũng không ngốc!
Hiển nhiên thế cục đã thay đổi, thái tử Cửu Trọng Thiên muốn giết Đạo Tử Vong Tình đảo, làm sao bọn họ lại cho phép người khác nhúng tay vào, dù sao chuyện ám sát này cũng đã làm to ra, nhìn thế cục bực này, nếu Phương Nguyên muốn một mực làm to chuyện, không biết sẽ kết thúc làm sao, những người tham dự qua ám sát như bọn họ, ai cũng không nắm chắc có thể bảo vệ được mình trong cái loạn cục này.
Nếu thái tử Cửu Trọng Thiên không nhận, những con tôm con tép như bọn họ trốn đi đâu được?
Nhưng nếu thái tử Cửu Trọng Thiên giết Đạo Tử Vong Tình đảo, thế cục kia lại khác rồi...
Coi như sau đó chuyện có lớn hơn nữa, cũng là một mình Cửu Trọng Thiên gánh chịu, bất kể là bọn họ, hay là gia tộc phía sau bọn họ đều được bảo tồn, bọn họ không những có thể rũ bỏ hết, mà còn có thể thừa cơ giành lấy không ít chỗ tốt...
Cho nên, nếu thái tử Cửu Trọng Thiên có cơ hội giết Phương Nguyên, vậy nhất định phải cho hắn cơ hội này!
...
...
- Ầm ầm...
Thần Lôi vô tận đánh về phía Phương Nguyên, lúc này gương mặt thái tử Lý Thái Nhất giống như điên.
Nhìn gương mặt Phương Nguyên càng lúc càng tới gần kia, tâm tư Lý Thái Nhất vô cùng nổi giận.
Thậm chí cũng rất hối hận.
Hắn biết, một khi Đế Vương chi tướng lộ ra ngoài, giết người trước mắt là dễ như trở bàn tay!
Nhưng hắn triển lộ Đế Vương chi tướng ẩn giấu vô số năm ra, cũng đại biểu con át chủ bài cuối cùng của hắn cũng lộ ra ngoài, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ không tha cho hắn, Cửu Trọng Thiên lấy quốc lập đạo, cho nên chỉ có một người có Đế Vương chi tướng!
Hắn đã trượt về hướng vực sâu vô tận.
Nếu như đã lộ ra ngoài, giấu hay không giấu đều không có ý nghĩa, hắn chỉ có thể giết tên kia trước rồi lại nói.
Coi như ngày sau hắn hạ tràng có thảm hơn, cũng phải khiến cho cái tên hàn môn này chôn trước hắn, dù sao tất cả mọi chuyện của hắn cũng đều do cái tên hàn môn này, và người có danh xưng thiên hạ đệ nhất mưu sĩ làm hại, là bọn họ dồn hắn đến tình trạng không cách nào lui này!
... Không đúng!
Nghĩ đến cái tên trưởng lão Tiên Minh kia, bỗng nhiên trong lòng Lý Thái Nhất run lên!
Chẳng lẽ, hắn cũng đã sớm đoán ra chuyện này?
Cửu Long Ly Hỏa Tráo không có luyện chết Phương Nguyên, hắn cũng không buồn, chỉ là bởi vì hắn biết Phương Nguyên sẽ chết ở trong tay mình...
... Bao gồm cả chuyện bây giờ mình dưới cơn thịnh nộ lấy ra át chủ bài, cũng bị người này đoán được?
Ý niệm này gần như khiến tâm thần Lý Thái Nhất loạn lên.
Nhưng rất nhanh, hắn lại cắn chặt hàm răng lần nữa, bất kể như thế nào, hắn cũng muốn giết người trước mắt này trước.
Giết hắn, chiếm long hồn của hắn, tu thành Hóa Thần chân chính.
Chuyện về sau, để sau hãy nói!
Lúc nghĩ tới đây, tâm Lý Thái Nhất đã như chết, chỉ có thể cứng vận chuyển một thân pháp lực đến mức tận cùng, hung hăng đánh về phía Phương Nguyên, dưới cái nhìn của người khác hắn đều là tức giận ngập trời, chỉ có hắn mới biết, trong lòng mình còn có chút uất ức!
Dựa vào cái gì...
... Hắn đường đường là thái tử Cửu Trọng Thiên, lại bị người trêu đùa đến trình độ này?
...
Chương 1463 Đuổi Tận Giết Tuyệt (2)
Nhưng cũng ở trong giây phút Phương Nguyên chắc chắn phải chết, đột nhiên tình thế thay đổi.
Thời điểm Thần Lôi đáp xuống trước người Phương Nguyên, phía dưới Bát Hoang thành chợt nổi lên dị biến, một trăm linh tám cái thẻ trúc đan dệt bay múa, giống như là xe chỉ luồn kim, thế mà ở trong Bát Hoang thành, dẫn động vô số trận quang đáng sợ ngưng thực giống như sợi tơ, sau đó đan dệt thành lưới, nghênh đón về phía giữa không trung, ở thời điểm trước khi Thần Lôi rơi xuống, ngăn cản trước người Phương Nguyên...
Bát Hoang thành, vốn là một trong bảy đại thánh địa, cho dù mỗi ba ngàn năm phải trùng tu một lần, thì đại trận bố trí ở nơi này, cũng đều là thế gian vô lượng, phần lớn là do cao nhân Dịch Lâu tự tay bố trí, năng lực phòng ngự có thể xưng là vô song, vừa rồi nhị đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên Tần Vô Nhai trấn thủ Bát Hoang thành, đã từng nghĩ tới có nên vận dụng đại trận, trấn áp hai vị Đạo Tử thánh địa tiến hành đại chiến trên thành hay không.
Nhưng ngại thân phận hai người này, nên hắn mới không làm như thế.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bản thân mình không vận dụng, thế mà đại trận bên trong Bát Hoang thành, bị người chủ động dẫn ra.
Một trăm linh tám cái thẻ trúc kia vẽ ra vô số quỹ tích huyền diệu, thế mà khiến cho đại trận Bát Hoang thành cho mượn một phần lực lượng, trực tiếp dẫn nó tới giữa không trung, vô cùng thuận buồm xuôi gió, nghênh đón Thần Lôi trong không trung!
Dưới Bát Hoang thành, có không biết bao nhiêu biết trận thế, con mắt đều trợn tròn.
Lấy một trăm linh tám cái thẻ trúc làm vật dẫn, dẫn động trận thế Bát Hoang thành nghênh địch, chuyện này cần suy tính đáng sợ cỡ nào, mới có thể trong nháy mắt tìm tới quỹ tích vận chuyển của đại trận Bát Hoang thành, sau đó dẫn chúng nó ra, chỉ có hai cách giải thích, hoặc là năng lực thôi diễn của Phương Nguyên quá kinh khủng, hoặc là hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi đến lúc này mới thi triển ra mà thôi, bất kể là cách nào, hắn cũng thật đáng sợ.
Đương nhiên bọn họ không biết sự thật.
Vì sự thật là Phương Nguyên biết cả hai...
...
...
Hiện tại bên ngoài Bát Hoang thành ba ngàn dặm, đang có bốn con phi hạc, kéo theo một cỗ xe ngựa phong cách cổ xưa lăng không bay đến, trong xe ngựa có một lão giả già rồi nhưng vẫn tráng kiện, trên người mặc một bộ quái bào cũ nát, không biết lão cảm nhận được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, ngón tay nhẹ nhàng bấm một lát, sau đó cười ha ha, khen:
- Tuyệt!
...
...
- Rắc rắc
Tai tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, Thần Lôi và một bộ phận đại trận Bát Hoang thành đụng vào nhau.
Một mảnh lôi vân màu tím, nổ tung trên Bát Hoang thành, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, nhìn giống như trên không Bát Hoang thành bỗng nhiên nở rộ một đóa pháo hoa to lớn, có vô số lôi ý, thuận theo trận quang truyền ra tứ phương, biến mất không thấy gì nữa.
Vào lúc này toàn bộ Bát Hoang thành, không nhúc nhích tí nào.
Ngay cả tu sĩ Đại Thừa tới, cũng chưa chắc có thể một chưởng hủy đi đại trận Bát Hoang thành, càng không nói tới nửa bước Hóa Thần?
Lý Thái Nhất tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra biến hoá này, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo, lùi về phía sau mấy bước, tâm thần bất ổn, trạng thái lúc này của hắn, tựa như là một người tích tụ sức lực đi đánh, kết quả lại là một quyền đánh vào trên cây cột, trong lòng vừa sợ vừa giận, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời rút lui, sau đó nghĩ một chút biện pháp, lại ngưng tụ sức mạnh đánh tới...
Nhưng Phương Nguyên không có cho hắn cơ hội này, sau khi dẫn động đại trận Bát Hoang thành tiếp một kích kia, hắn cũng đã phi thân lên, bay thẳng đến trước người Lý Thái Nhất, trong tay cầm một đoạn cành khô nho nhỏ, giống như cầm kiếm, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất.
Lý Thái Nhất vừa bị đại trận Bát Hoang thành cản lại một kích, giờ đang vận chuyển lại pháp lực, tự nhiên có sơ hở, trong lúc nhất thời không cách nào ngưng tụ ra nhiều pháp lực, thân hình càng có chút lảo đảo, không cách nào kịp làm ra phản ứng, nhưng hắn cũng rất quyết đoán, nhanh chóng ngưng tụ Thần Lôi chi lực còn sót lại kéo tới trước người, hình thành một mảnh lôi vân, còn bản thân thì rút lui ra ngoài.
Chỉ cần có thể ngăn cản Phương Nguyên nửa hơi thời gian, hắn sẽ chuyển bại thành thắng!
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thứ Phương Nguyên nắm trong tay mặc dù không phải kiếm, chỉ là một nhánh cây, nhưng lúc này nhánh cây kia so với kiếm càng tốt hơn, thẳng tắp chém tới, thế mà trong nháy mắt liền đâm xuyên qua đám lôi vân còn sót lại, chém tới trước người hắn.
- Xùy...
Phía trên nhánh cây có kiếm ý tung hoành, trong nháy mắt chém ra trên trán Lý Thái Nhất, một vết vết thương đáng sợ.
May mà không phải là kiếm thật, nếu không lúc này đầu đã nát.
Vết thương của Lý Thái Nhất không sâu, nhưng hắn lại kinh hoảng, nghẹn ngào kêu to, pháp lực vừa mới ngưng tụ được lại tan ra, lúc này nhánh cây trong tay Phương Nguyên đã sụp đổ, có điều hắn đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn mạnh mẽ kéo Thất Bảo Lôi Thụ trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất xuống, sau đó đánh một chưởng lên lồng ngực Lý Thái Nhất...
- Phốc...
Không biết Lý Thái Nhất gãy mất bao nhiêu cái xương, máu tươi phun ra, thân hình bay xuống.
Cùng lúc đó trong tay Phương Nguyên đã cầm một thanh Tà Kiếm, đạp trên hư không chạy tới, hung hăng chém xuống một kiếm.
Đuổi tận giết tuyệt!
- Ngươi...
Lý Thái Nhất khàn giọng hét to, vô cùng tức giận.
Chúng tu dưới Bát Hoang thành cũng rất sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ai ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chương 1464 Giết Thuận Tay Mà Thôi (1)
Chẳng ai ngờ rằng, tình thế lại nghịch chuyển nhanh như vậy, Phương Nguyên dẫn động đại trận Bát Hoang thành tiếp nhận một kích của Lý Thái Nhất, ngay sau đó xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, một tay kéo Thất Bảo Lôi Thụ phía sau Lý Thái Nhất xuống không nói, lúc này lại thêm một chưởng, trực tiếp đánh đối phương trọng thương, quá đáng hơn chính là, đến trình độ này còn không chịu bỏ qua, vẫn muốn hung hăng đi lên, bồi thêm một kiếm...
... Đây chính là thái tử Cửu Trọng Thiên đấy, ngươi coi là đống cát hay sao?
Càng quan trọng hơn chính là, bây giờ bọn họ muốn cứu, cũng không cứu được.
Vừa rồi bọn họ chỉ cố ngăn đám người muốn cứu Phương Nguyên lại, làm sao nghĩ đến, trong chớp mắt người cần được cứu, lại trở thành thái tử Cửu Trọng Thiên, coi như lúc này bọn họ có thể thoát khỏi những người quấn lấy mình, cũng đã không kịp vọt tới trước mặt.
- Không tốt, không kiểm soát được...
Cùng lúc đó, mấy lão quái vật bên trong Bát Hoang thành cũng kinh hãi.
Vừa rồi Phương Nguyên rơi vào tình thế nguy hiểm, bọn họ đã muốn cứu giúp, nhưng phát hiện Phương Nguyên giống như có chút môn đạo, liền muốn nhìn nhiều thêm một chút, nên không ra tay, hai người này tái đấu một hồi, không ngờ tình thế lại biến hóa nhanh như vậy, trong giây lát tính mạng thái tử Cửu Trọng Thiên như ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ giật mình, đều vội vã ra tay, bốn năm đạo lực lượng kinh người bay thẳng đến chỗ Phương Nguyên...
- Đến lúc này rồi, còn muốn ngăn ta?
Tâm thần Phương Nguyên căng lên, vẻ mặt tức giận, lắc tay áo một cái.
Trước khi trận ác đấu giữa hắn và Lý Thái Nhất bắt đầu, hắn đã nhận ra bên trong Bát Hoang thành có mấy đạo khí tức không tầm thường, mà chuyện này cũng phù hợp với suy đoán của hắn về Bát Hoang thành, là một trong các thánh địa của thế gian, lại trấn thủ một nơi hung ác như Ma Biên, không có mấy tên Hóa Thần tọa trấn thì làm sao được, nhưng khả năng bọn họ đều giống những lão tu khác, chỉ say mê tu hành, không hỏi thế sự mà thôi.
Hiển nhiên trận chiến giữa hắn và Lý Thái Nhất, đã vượt ra khỏi thế sự bình thường, bọn họ phải quan tâm.
Nhưng nếu ngay từ đầu bọn họ đã không có ra tay ngăn cản, bây giờ muốn ngăn cản, thì làm sao hắn có thể cho bọn họ cơ hội?
Tay áo phất một cái, một trăm linh tám thẻ Tam Sinh Trúc bay múa, trận quang trên dưới Bát Hoang thành lập tức tăng vọt, giống như gợn sóng, ít nhất có ba thành đại thế chi lực bị hắn dẫn ra, vây quanh người hắn, xoay tròn không ngớt!
- Rầm rầm rầm
Vậy mà mấy đạo khí tức mạnh bạo, đều bị đại trận ngăn ở bên ngoài, căn bản không vào được.
- Không tốt, đứa bé này thế mà dẫn động năng lực đại trận ngăn cản chúng ta...
- Quá hung ác quá điên cuồng, ngay cả chúng ta cũng không nể mặt sao?
"..."
"..."
Vài tiếng kinh sợ vang lên, quả nhiên mấy lão quái vật Hóa Thần này, thật sự không làm gì được, tất nhiên lực lượng của bọn họ cao hơn Phương Nguyên rất nhiều, thế nhưng Phương Nguyên lại mượn lực lượng đại trận Bát Hoang thành ngăn cản bọn họ, nên bọn họ cũng vô pháp phá huỷ đại trận bực này...
Chuyện này cũng khiến cho mấy lão gia hỏa bình chân như vại kia, lập tức hoảng hồn.
Lúc này họ mới ý thức được, ban đầu cứ tưởng thế cục một mực nằm trong tay của họ, nhưng thực ra nó không nằm ở trong tay bọn họ.
- ... Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn thái tử Cửu Trọng Thiên vẫn lạc ở chỗ này sao?
"..."
"..."
- Vèo...
Tại thời điểm mấy lão quái vật trọn tròn mắt, Phương Nguyên đã hung hăng chạy tới trước người Lý Thái Nhất, Tà Kiếm trong tay chém ra vô số ánh sáng, ngàn vạn yêu linh cắt hư không thành một mảnh lưới rách, bao phủ đến trước mặt Lý Thái Nhất.
- Ngươi dám...
Lý Thái Nhất liều mạng gào thét, đúng lúc này áo bào màu vàng mặc trên người, đột nhiên bành trướng, toả ra kim quang chói mắt, hiện lên ở trong hư không giống như một mảnh kim vân, có thể cảm giác được một mảnh thần thánh chi ý ở bên trong, một kiếm kia của Phương Nguyên vốn đã ẩn chứa kiếm ý vô cùng cuồng bạo, nhưng dưới luồng kim vân tăng vọt này, thế mà tan ra như băng tuyết, trong lúc nhất thời không thể chém lên trên người đối phương.
Còn Lý Thái Nhất thì ở trong nháy mắt đó thoát đi ra ngoài, hóa thành một đạo tử quang biến mất.
- Xuy xuy xuy
Kiếm ý của Phương Nguyên xoắn một cái, mảnh kim vân kia bị xoắn đến vỡ nát, tan biến sạch sẽ, ánh mắt quét qua, đã thấy Lý Thái Nhất trốn ra ngoài mấy trăm trượng, sát ý trong lòng cũng bừng bừng tăng lên, nhanh chân đuổi theo, chém ra một kiếm...
- Xùy...
Lý Thái Nhất cảm thấy kiếm ý tập kích, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ép ra tất cả tiềm lực, Đế Vương chi tướng lại ẩn ẩn xuất hiện trên đỉnh đầu, cũng trong nháy mắt này, quanh người hắn bắt đầu hiện lên một loại lực lượng không cách nào hình dung, bao lấy toàn thân, ngay cả một thân pháp lực cũng lấy tốc độ không hợp với lẽ thường, ngưng tụ thật nhanh.
- Đây chính là năng lực Cửu Ngũ Thiên Công tu luyện ra được sao?
Phương Nguyên lạnh lùng gầm nhẹ, bất ngờ vung kiếm quét ngang, phía trên Tà Kiếm loé lên ánh sáng đen, đó là một loại lực lượng vô cùng cuồng bạo, không phải chém về phía Lý Thái Nhất, mà là chém về phía Đế Vương chi tướng trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất, thừa dịp cái Đế Vương chi tướng kia đang gấp rút thành hình, trực tiếp quấy rối, hai ba lần như thế, đã khiến hư ảnh Đế Vương bị quấy đến tan rã, nhanh chóng rút lui.
Lý Thái Nhất "Phốc" một tiếng, phun ra máu tươi.
Hư ảnh Đế Vương trên đỉnh đầu, nhìn như không có quan hệ đến pháp lực của hắn, nhưng một khi bị xoắn nát, lại lập tức ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, cả người hắn trở nên suy yếu, so với vừa rồi Phương Nguyên đánh một chưởng lên ngực hắn còn muốn nặng hơn, trong ánh mắt hắn còn sót lại chút tức giận, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên chém ra một kiếm, hướng thẳng về phía cổ của mình...
... Thì chút tức giận kia, liền biến thành tuyệt vọng và hoảng sợ!
Chương 1465 Giết Thuận Tay Mà Thôi (2)
... Hắn thực có can đảm giết ta!
Tất cả mọi người trên dưới Bát Hoang thành, giống như là hóa thành tượng đá.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Phương Nguyên chém xuống một kiếm, có người lộ vẻ hoảng sợ, có người khó có thể tin, có người thì vô cùng vui mừng.
Bọn họ chỉ có thể nhìn, muốn cứu cũng cứu không được.
Coi như những lão quái vật Hóa Thần, bị Phương Nguyên dẫn động đại trận Bát Hoang thành ngăn trở, cũng thúc thủ vô sách.
Thế nhưng đúng vào lúc này, quanh người Phương Nguyên, chợt có một mảnh sóng cuộn.
Đó là trận quang đại trận Bát Hoang thành, lực lượng những trận quang kia, so với hắn dùng một trăm linh tám thẻ trúc dẫn động càng mạnh hơn, nếu mang đại trận Bát Hoang thành hình dung thành một tòa biển cả, thì hắn chỉ lấy được một góc của biển cả, còn đối phương thì nâng lên một nửa biển cả, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên giống như là một cái chiếu, uy thế khó mà hình dung...
- Hả?
Đón uy thế bực này, sắc mặt Phương Nguyên lập tức thay đổi, thu kiếm trở lại, một trăm linh tám thẻ trúc cũng bay về bên cạnh hắn.
Hắn nhìn về phía trận thế kia, sẵn sàng đón địch.
Hắn không biết người ra tay là ai, nhưng chắc chắn khả năng điều khiển trận thế của đối phương ở trên hắn!
Nhưng một mảnh trận thế bị nhấc lên, cũng không có tiếp tục ép tới chỗ hắn, mà cuốn Lý Thái Nhất bị trọng thương lên, rồi vội vàng lui về phía sau, không biết giấu đi đâu, sau đó toàn bộ trận thế bên trên Bát Hoang thành, cũng dần dần lắng xuống.
Một cái xe ngựa phong cách cổ xưa được bốn con Bạch Hạc lôi kéo, chậm rãi xuất hiện ở một chỗ khác Bát Hoang thành.
- Ha ha, Phương tiểu hữu, tình thế nguy cấp, lão phu cũng chỉ có thể ra tay cứu người trước, ngươi đừng trách ta nha...
Màn xe ngựa phong cách cổ xưa được vén lên, một vị lão giả mặc quái bào cũ nát, tràn đầy sinh khí từ bên trong bước ra, trên mặt mang theo nụ cười có chút áy náy, chậm rãi vái chào Phương Nguyên, sau đó thuận tay chụp xuống phía dưới, giống như từ trong biển vớt ra thứ gì đó, bên trong trận thế mờ mịt không thấy rõ phía dưới, mò lên một người sắc mặt tái nhợt, thân hình dần muốn gục xuống.
Người này chính là Lý Thái Nhất gặp đường sống trong chỗ chết.
Từ trước đến nay hắn đều mặc áo bào màu vàng gặp người, bây giờ kim bào trên người bị Phương Nguyên chém nát, chỉ còn lại áo lót màu trắng.
- Không biết xưng hô với tiền bối ra sao?
Vẻ mặt Phương Nguyên trở nên nghiêm túc, chắp tay thi lễ với lão giả kia, rồi trầm giọng hỏi.
Vừa rồi lão giả kia hiện thân đã thi lễ với hắn, bây giờ hắn trả lễ cũng không tính là quá phận, mà lão giả này nhìn qua chỉ có tu vi Nguyên Anh, thế nhưng trình độ Trận Đạo lại khiến cho Phương Nguyên có chút giật mình...
Hắn mượn Tam Sinh Trúc Trù và sự lĩnh ngộ với Thái Cổ Trận Đạo, mới nghĩ ra cái kế hoạch, trước dẫn động lực lượng đại trận Bát Hoang thành hộ thể, sau đó mượn một nhánh Thất Bảo Lôi Thụ năm đó lấy được ở Ô Trì quốc, phá vỡ Thần Lôi trước người Lý Thái Nhất, về sau còn mượn lực lượng đại trận Bát Hoang thành phòng ngừa mấy lão quái vật trong thành can thiệp, chuyện này cũng đã đạt đến cực hạn của hắn!
Thế nhưng lão giả kia, lại có thể ở trong chốc lát dẫn động lực lượng mạnh hơn hắn...
Trong lúc nhất thời Phương Nguyên cũng không suy đoán ra thân phận của đối phương.
Rõ ràng thành tựu của hắn trên Trận Đạo đã rất mạnh mẽ...
- Ha ha, không dám, lão phu chỉ là một lão già cao tuổi, bình sinh muốn dòm ngó thiên cơ mà không được...
Lão giả kia cười ha ha, xua tay áo.
Câu nói kia của lão giống như không nói đến tên của mình, thế nhưng nghe câu nói này, trong lòng Phương Nguyên lại giật mình.
Hắn đã đoán ra được thân phận của lão Trận sư thần bí này.
Một trong ba đại cửu văn Trận sư đương đại, Thiên Cơ tiên sinh xuất thân từ Dịch Lâu...
Đã sớm có lời đồn, sau khi Phương Nguyên dâng lên trận thế Đại Viên Nhược Khuyết, sẽ có một vị lão Trận sư Dịch Lâu tới gặp hắn, chỉ là Phương Nguyên không biết, vậy mà lão thật sự tới, hơn nữa còn ở lúc này đuổi đến Ma Biên...
Càng không nghĩ tới chính là, lão sẽ ra tay cứu Lý Thái Nhất.
Dường như nhìn ra Phương Nguyên không vui, vị lão tiên sinh Dịch Lâu này cười khổ nói:
- Phương tiểu hữu, lần này không phải lão phu vì tiểu nhi Lý gia tới, mà là chuyên môn tớ gặp ngươi, nhưng đúng lúc gặp việc này, thì không thể không ra tay, bất kể sự tình có lớn như nào, dù sao nơi này cũng là Ma Biên, muốn giết muốn phạt, vẫn phải do Bạch Bào Chiến Tiên phán quyết, ngươi cảm thấy thế nào?
Nhìn qua ánh mắt lão Trận sư kia, trong lòng Phương Nguyên như lĩnh ngộ cái gì.
- Lão tiên sinh nói có lý!
Hắn bình tĩnh tâm tình, thi lễ nói:
- Thực ra vãn bối cũng nghĩ như vậy, nhưng chư vị đồng liêu bên trong Bát Hoang thành không chịu bắt tên đầu sỏ lại, vãn bối sợ hắn chạy trốn, nên lúc này mới tự mình ra tay bắt hắn, sau đó chờ Bạch Bào Chiến Tiên phán quyết...
Vị lão Trận sư kia nghe vậy, hơi run run, cười khổ nói:
- Nhìn dáng dấp vừa rồi của ngươi hình như cũng không giống lắm...
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Giết thuận tay mà thôi!
- Ai, tiểu Lý nhi, thời điểm ngươi mười tuổi, lão phu đã gặp qua ngươi, về sau thường nghe nói ngươi triển lộ thiên tư, quật khởi trong đám người cùng thế hệ, thẳng đến một ngàn năm trăm năm trước ngươi trở thành thái tử, sau đó đổi tên thành Lý Thái Nhất, đóng cửa khổ tu, ít để lộ tài hoa, lão phu vẫn cho rằng ngươi là nhân kiệt đương thời, kỳ tài bất thế, chưa chắc đã không có tư cách tranh cao thấp cùng vị Đông Hoàng sơn kia, bây giờ đại kiếp sắp tới, ngươi vốn nên kế thừa ý chí của Tiên Hoàng, đảm đương trách nhiệm, nhưng ai có thể nghĩ đến, ngươi lại cố chấp Đại Đạo đến mức độ này?
- Vì sao nhất định phải ép ta?
Lúc đầu thái tử Cửu Trọng Thiên tức giận ác chiến trên Bát Hoang thành, cũng ở trong trận đại chiến này dần dần phát tiết đi ra, lửa giận tiêu tan không ít, nhưng đánh mãi Phương Nguyên không xuống, khiến trong lòng hắn vô cùng nôn nóng, nhất là khi nhìn thấy xung quanh Bát Hoang thành tụ tập càng ngày càng nhiều người, trong lòng càng không thoải mái, sau khi dùng một thương ép lui Phương Nguyên, liền hung hăng truyền ra một đạo thần niệm.
- Ta đã nói rồi, chuyện này chỉ cần bắt đầu từ ngươi...
Phương Nguyên vẫn tỉnh táo như trước đây, thấy thái tử Cửu Trọng Thiên có chút thư giãn, thì hắn lại ép đi lên.
- Cái tên hàn môn nhà người, dám ép ta như vậy...
Phía dưới có không biết bao nhiêu người, đang cảm động tột đỉnh vì thái tử Cửu Trọng Thiên gánh vác chuyện ám sát, nhưng thái tử Cửu Trọng Thiên lại không muốn gánh chuyện này, nhất là khi nghĩ đến hậu quả của nó, thì trong lòng càng phát run...
Hay là mình chỉ cần ngậm miệng, dựa vào danh vọng Cửu Trọng Thiên, cũng có thể đè việc này xuống.
Hay là mình trực tiếp quay về Hoàng Châu, cho dù Vong Tình đảo cũng không cách nào bắt được mình.
Thế nhưng mấu chốt là, nếu mình thật làm như vậy, hậu quả sẽ như thế nào?
Chuyện này vừa ra, thể diện Cửu Trọng Thiên sẽ mất hết, về tới Hoàng Châu, mình nên đối mặt với người đàn ông đáng sợ kia như thế nào?
Mình nên ứng phó những công kích và ngôn ngữ từ trong triều đình như thế nào?
Sự tình khiến cho mình sợ hãi một nghìn lăm trăm năm, rốt cục cũng sắp xảy ra sao?
... Hắn rất sợ hãi, rất hận!
Hắn hận người đàn ông kia, nếu một ngàn năm trăm năm trước, đã lập hắn làm thái tử, thì vì sao không sớm ban Tiên Nguyên cho hắn, bằng không mà nói, hắn đã sớm thành tựu Hóa Thần chi thân, làm sao bây giờ bị người trước mắt ép đến mức độ này?
Rõ ràng Cửu Trọng Thiên vẫn còn Tiên Nguyên, đây là sự tình hắn có thể xác định.
Nhưng người đàn ông kia, lại không chịu ban cho hắn, ông ta có ý gì, là muốn giữ lại cho ai sao?
Nếu không phải hắn không lấy được Tiên Nguyên, tại sao hắn lại chạy tới đoạt long hồn?
...
...
- Ngươi muốn ta chết, vậy ta sẽ khiến cho ngươi chết trước!
Sợ hãi trong tâm, khiến cho thái tử Lý Thái Nhất như biến thành người khác, giọng nói của hắn âm lãnh sâm nhiên, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Phương Nguyên, tại thời điểm thanh âm vang lên, bỗng dưng hét to một tiếng, Thần Lôi ngưng tụ quanh người, lúc này hư ảnh cây Thất Bảo Lôi Thụ kia, trở nên vô cùng rõ ràng, bên trong lôi ý màu tím, đã ẩn ẩn bốc lên kim ý.
Theo kim ý bốc lên, ở trên đỉnh đầu hắn, giống như xuất hiện một cái thân ảnh mảnh mơ mơ hồ hồ, những thân ảnh kia, có cầm kiếm, có cầm thương, thân mặc cổ bào, đầu đội vương miện, nguy nga thẳng tắp, giống như là tụ tập thiên địa khí vận vào một thân...
- Đế Vương chi tướng...
Mấy vị lão quái vật bên trong Bát Hoang thành nhìn thấy cảnh này, đều giật mình quát khẽ:
- Hắn chưa trở thành Tiên Hoàng, thế mà đã có thể gọi ra Đế Vương chi tướng, có thể thấy... Có thể thấy hắn đã lĩnh hội chín tầng Thiên Công đến cảnh giới nào...
- Không nghĩ tới hắn còn lưu lại một chiêu như thế, khó trách hắn chậm chạp không dám bại lộ tu vi...
- Không tốt, chúng ta cần xuất thủ, chớ để hắn làm Đạo Tử Vong Tình đảo bị thương...
"..."
"..."
Bên trong tiếng quát kinh sợ của chúng lão, chợt nghe thấy một người nói:
- Chờ một chút, các ngươi lại nhìn đi...
Chúng lão ngẩng đầu nhìn lại, thấy sau khi trên đỉnh đầu thái tử Cửu Trọng Thiên, hiện ra hình tượng đế vương, tử lôi chập chờn bên người, thần uy lập tức tăng vọt, giống như hóa thành Tiên Nguyên chân chính, có uy thế Hóa Thần, như Đế Vương bên trong Cửu Thiên, không thể xâm phạm, mang theo thương khung giận dữ, bay thẳng về phía Phương Nguyên giống như trường hà rơi xuống, uy thế căn bản không có cách nào ngăn cản.
Thế nhưng mấu chốt nhất là, Phương Nguyên đón mảnh tử lôi này, lại không lộ ra vẻ khẩn trương gì quá.
Hắn lạnh lẽo nhìn tử lôi, thân hình thoắt một cái, nhẹ nhàng lui lại, cùng lúc đó bàn tay trái mở ra, lập tức có một trăm linh tám cái thẻ trúc màu xanh bay múa ở giữa không trung, vạch ra vô số quỹ tích, bay thẳng về phía Bát Hoang thành, đảo mắt liền không thấy.
Mà trong hai tay của hắn, lại xuất hiện một nhánh cây tinh tế, có lôi điện quấn quanh, vô cùng thần dị.
- Ngươi phạm hoàng uy ta, khinh thường ta, thì phải trả giá đắt...
Thái tử Cửu Trọng Thiên chân chính vận dụng toàn lực, cũng tức giận tới cùng cực, mang theo Thần Lôi, chém thẳng xuống Phương Nguyên.
Khiến bầu trời Bát Hoang thành, tạo thành một mảnh lôi vân, từng tấc từng tấc nghiền ép đi qua, thần uy của nó cực mạnh, khiến cho trận quang của những đại trận ngưng tụ không tan phía dưới thành, bị dao động lúc ẩn lúc hiện giống như gợn nước.
- Quả nhiên thực lực của ta, vẫn kém hắn một chút...
Phương Nguyên đón uy thế vô địch của hắn, liền đưa ra phán đoán.
Cùng lúc đó, tay phải hắn cũng nắm thật chặt cái nhánh cây kia, thân hình đứng trong hư không, gió ở bốn phương tám hướng thổi đến, khiến trường bào của hắn bay múa phần phật, sắc mặt có chút nghiêm túc, có chút may mắn:
- May mắn còn lưu lại một chiêu...
Hư ảnh Đế Vương như ẩn như hiện giữa không trung, mặc dù không rõ ràng, nhưng khí cơ này lại hết sức rõ ràng, dù chỉ có một sợi, nhưng cũng khiến cho người ta có một loại áp bách khó mà hình dung, mà theo hư ảnh Đế Vương xuất hiện, khả năng khống chế lực lượng Thần Lôi của Lý Thái Nhất, cũng lập tức mạnh hơn vô số lần, ở dưới sự điều khiển của hắn, tử lôi cuồn cuộn nhanh chóng đón đầu đánh về phía Phương Nguyên.
Kỳ thế khó ngự, thần uy khó lường!
So với Ly Hỏa màu trắng cùng hắn đấu đến ngang tài ngang sức vừa rồi, thì lực lượng Thần Lôi này tối thiểu cũng cao cấp hơn mấy lần.
Tất cả mọi người đều ý thức được, Lý Thái Nhất muốn chiếm thượng phong.
Chương 1462 Đuổi Tận Giết Tuyệt (1)
Hắn mượn Thất Bảo Lôi Thụ khống chế lực lượng Thần Lôi, nay đã đột phá Nguyên Anh cảnh, nhưng là nằm giữa Hóa Thần và Nguyên Anh, còn bây giờ, hắn đã có thể triệu hồi ra Đế Vương chi tướng, liền khiến cho lực lượng của hắn tăng mạnh, sợ là so với Hóa Thần chân chính cũng không kém bao nhiêu, dưới tình huống bực này làm sao đấu đây?
Nhưng mà ở trong giây phút này, tay áo Phương Nguyên đột nhiên lắc một cái, thu hồi tất cả Ly Hỏa màu trắng lại, nửa bầu trời lập tức trở nên sáng sủa, trống rỗng, giống như hắn muốn trực tiếp tự mình đón nhận vậy!
- Không tốt...
Nhãn lực những người đang quan chiến bên ngoài Bát Hoang thành kém hơn không ít so với những lão quái vật trong thành.
Những lão quái vật kia, vừa thấy trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất xuất hiện Đế Vương chi tướng, đã muốn ra tay ngăn cản, nhưng nhìn khi thấy bên người Phương Nguyên có thẻ trúc màu xanh bay ra, thì lại quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, thế nhưng đám người dưới Bát Hoang thành, từ đầu vẫn tưởng rằng Phương Nguyên không kém, nhưng khi nhìn thấy hắn thu hồi Thần Diễm màu trắng, thì mới kinh hãi, vội vàng xông lên Bát Hoang thành!
Trong đó có lão chấp sự Vong Tình đảo, có Quan Ngạo, có ba vị lão quái Tuyết Nguyên, người Trấn Ma Quan.
Có Cổ Thiết trưởng lão, mấy vị trưởng lão Tiên Minh, cùng nữ tướng Mạc Phi Lưu.
Cũng có thanh thiếu niên ôm theo trường kiếm chạy tới quan chiến, đứa bé ăn xin núp ở góc tường, miệng gặm đùi gà chảy đầy mỡ, cùng một vị đứng trên ngọn núi hoang bên ngoài Bát Hoang thành, đối mặt với một mảnh hoang vu chi địa, trong tay cầm cần câu.
Bọn họ đều bị một màn này kinh động, nên liều lĩnh chạy tới.
- Ngăn bọn họ lại...
Bỗng nhiên có người quát lớn, vô số đạo thân ảnh giấu ở trong bóng tối đồng thời bay ra.
Người ra tay đều là những người có thân phận thần bí, hiển nhiên bọn họ đã sớm có mưu đồ, mới xuất hiện ra tay, nên so với những người này càng nhanh hơn, trong mắt lóe ra một chút thần sắc mừng rỡ, đều không muốn sống ngăn ở trước những người muốn ra tay cứu giúp, có người còn quát to một tiếng:
- Hai vị Đạo Tử thánh địa chiến một trận, người không liên quan không nên nhúng tay...
Còn lại phần lớn người không nói một câu, giống như chó điếc cắn người.
- Các ngươi...
Bị nhiều người ngăn lại như vậy, những người muốn ra tay cứu giúp đều khẩn trương, trợn mắt nhìn lại.
Nhưng đám người biết rõ ngoài thành nhiều người ửng hộ Phương Nguyên như vậy, vẫn không tiếc thân phận lộ ra ngoài, cũng muốn ra tay ngăn bọn họ lại.
Thì ai cũng không ngốc!
Hiển nhiên thế cục đã thay đổi, thái tử Cửu Trọng Thiên muốn giết Đạo Tử Vong Tình đảo, làm sao bọn họ lại cho phép người khác nhúng tay vào, dù sao chuyện ám sát này cũng đã làm to ra, nhìn thế cục bực này, nếu Phương Nguyên muốn một mực làm to chuyện, không biết sẽ kết thúc làm sao, những người tham dự qua ám sát như bọn họ, ai cũng không nắm chắc có thể bảo vệ được mình trong cái loạn cục này.
Nếu thái tử Cửu Trọng Thiên không nhận, những con tôm con tép như bọn họ trốn đi đâu được?
Nhưng nếu thái tử Cửu Trọng Thiên giết Đạo Tử Vong Tình đảo, thế cục kia lại khác rồi...
Coi như sau đó chuyện có lớn hơn nữa, cũng là một mình Cửu Trọng Thiên gánh chịu, bất kể là bọn họ, hay là gia tộc phía sau bọn họ đều được bảo tồn, bọn họ không những có thể rũ bỏ hết, mà còn có thể thừa cơ giành lấy không ít chỗ tốt...
Cho nên, nếu thái tử Cửu Trọng Thiên có cơ hội giết Phương Nguyên, vậy nhất định phải cho hắn cơ hội này!
...
...
- Ầm ầm...
Thần Lôi vô tận đánh về phía Phương Nguyên, lúc này gương mặt thái tử Lý Thái Nhất giống như điên.
Nhìn gương mặt Phương Nguyên càng lúc càng tới gần kia, tâm tư Lý Thái Nhất vô cùng nổi giận.
Thậm chí cũng rất hối hận.
Hắn biết, một khi Đế Vương chi tướng lộ ra ngoài, giết người trước mắt là dễ như trở bàn tay!
Nhưng hắn triển lộ Đế Vương chi tướng ẩn giấu vô số năm ra, cũng đại biểu con át chủ bài cuối cùng của hắn cũng lộ ra ngoài, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ không tha cho hắn, Cửu Trọng Thiên lấy quốc lập đạo, cho nên chỉ có một người có Đế Vương chi tướng!
Hắn đã trượt về hướng vực sâu vô tận.
Nếu như đã lộ ra ngoài, giấu hay không giấu đều không có ý nghĩa, hắn chỉ có thể giết tên kia trước rồi lại nói.
Coi như ngày sau hắn hạ tràng có thảm hơn, cũng phải khiến cho cái tên hàn môn này chôn trước hắn, dù sao tất cả mọi chuyện của hắn cũng đều do cái tên hàn môn này, và người có danh xưng thiên hạ đệ nhất mưu sĩ làm hại, là bọn họ dồn hắn đến tình trạng không cách nào lui này!
... Không đúng!
Nghĩ đến cái tên trưởng lão Tiên Minh kia, bỗng nhiên trong lòng Lý Thái Nhất run lên!
Chẳng lẽ, hắn cũng đã sớm đoán ra chuyện này?
Cửu Long Ly Hỏa Tráo không có luyện chết Phương Nguyên, hắn cũng không buồn, chỉ là bởi vì hắn biết Phương Nguyên sẽ chết ở trong tay mình...
... Bao gồm cả chuyện bây giờ mình dưới cơn thịnh nộ lấy ra át chủ bài, cũng bị người này đoán được?
Ý niệm này gần như khiến tâm thần Lý Thái Nhất loạn lên.
Nhưng rất nhanh, hắn lại cắn chặt hàm răng lần nữa, bất kể như thế nào, hắn cũng muốn giết người trước mắt này trước.
Giết hắn, chiếm long hồn của hắn, tu thành Hóa Thần chân chính.
Chuyện về sau, để sau hãy nói!
Lúc nghĩ tới đây, tâm Lý Thái Nhất đã như chết, chỉ có thể cứng vận chuyển một thân pháp lực đến mức tận cùng, hung hăng đánh về phía Phương Nguyên, dưới cái nhìn của người khác hắn đều là tức giận ngập trời, chỉ có hắn mới biết, trong lòng mình còn có chút uất ức!
Dựa vào cái gì...
... Hắn đường đường là thái tử Cửu Trọng Thiên, lại bị người trêu đùa đến trình độ này?
...
Chương 1463 Đuổi Tận Giết Tuyệt (2)
Nhưng cũng ở trong giây phút Phương Nguyên chắc chắn phải chết, đột nhiên tình thế thay đổi.
Thời điểm Thần Lôi đáp xuống trước người Phương Nguyên, phía dưới Bát Hoang thành chợt nổi lên dị biến, một trăm linh tám cái thẻ trúc đan dệt bay múa, giống như là xe chỉ luồn kim, thế mà ở trong Bát Hoang thành, dẫn động vô số trận quang đáng sợ ngưng thực giống như sợi tơ, sau đó đan dệt thành lưới, nghênh đón về phía giữa không trung, ở thời điểm trước khi Thần Lôi rơi xuống, ngăn cản trước người Phương Nguyên...
Bát Hoang thành, vốn là một trong bảy đại thánh địa, cho dù mỗi ba ngàn năm phải trùng tu một lần, thì đại trận bố trí ở nơi này, cũng đều là thế gian vô lượng, phần lớn là do cao nhân Dịch Lâu tự tay bố trí, năng lực phòng ngự có thể xưng là vô song, vừa rồi nhị đệ tử Bạch Bào Chiến Tiên Tần Vô Nhai trấn thủ Bát Hoang thành, đã từng nghĩ tới có nên vận dụng đại trận, trấn áp hai vị Đạo Tử thánh địa tiến hành đại chiến trên thành hay không.
Nhưng ngại thân phận hai người này, nên hắn mới không làm như thế.
Nhưng hắn không nghĩ tới, bản thân mình không vận dụng, thế mà đại trận bên trong Bát Hoang thành, bị người chủ động dẫn ra.
Một trăm linh tám cái thẻ trúc kia vẽ ra vô số quỹ tích huyền diệu, thế mà khiến cho đại trận Bát Hoang thành cho mượn một phần lực lượng, trực tiếp dẫn nó tới giữa không trung, vô cùng thuận buồm xuôi gió, nghênh đón Thần Lôi trong không trung!
Dưới Bát Hoang thành, có không biết bao nhiêu biết trận thế, con mắt đều trợn tròn.
Lấy một trăm linh tám cái thẻ trúc làm vật dẫn, dẫn động trận thế Bát Hoang thành nghênh địch, chuyện này cần suy tính đáng sợ cỡ nào, mới có thể trong nháy mắt tìm tới quỹ tích vận chuyển của đại trận Bát Hoang thành, sau đó dẫn chúng nó ra, chỉ có hai cách giải thích, hoặc là năng lực thôi diễn của Phương Nguyên quá kinh khủng, hoặc là hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi đến lúc này mới thi triển ra mà thôi, bất kể là cách nào, hắn cũng thật đáng sợ.
Đương nhiên bọn họ không biết sự thật.
Vì sự thật là Phương Nguyên biết cả hai...
...
...
Hiện tại bên ngoài Bát Hoang thành ba ngàn dặm, đang có bốn con phi hạc, kéo theo một cỗ xe ngựa phong cách cổ xưa lăng không bay đến, trong xe ngựa có một lão giả già rồi nhưng vẫn tráng kiện, trên người mặc một bộ quái bào cũ nát, không biết lão cảm nhận được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, ngón tay nhẹ nhàng bấm một lát, sau đó cười ha ha, khen:
- Tuyệt!
...
...
- Rắc rắc
Tai tiếng oanh minh liên tiếp vang lên, Thần Lôi và một bộ phận đại trận Bát Hoang thành đụng vào nhau.
Một mảnh lôi vân màu tím, nổ tung trên Bát Hoang thành, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, nhìn giống như trên không Bát Hoang thành bỗng nhiên nở rộ một đóa pháo hoa to lớn, có vô số lôi ý, thuận theo trận quang truyền ra tứ phương, biến mất không thấy gì nữa.
Vào lúc này toàn bộ Bát Hoang thành, không nhúc nhích tí nào.
Ngay cả tu sĩ Đại Thừa tới, cũng chưa chắc có thể một chưởng hủy đi đại trận Bát Hoang thành, càng không nói tới nửa bước Hóa Thần?
Lý Thái Nhất tuyệt đối không ngờ sẽ xảy ra biến hoá này, sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo, lùi về phía sau mấy bước, tâm thần bất ổn, trạng thái lúc này của hắn, tựa như là một người tích tụ sức lực đi đánh, kết quả lại là một quyền đánh vào trên cây cột, trong lòng vừa sợ vừa giận, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời rút lui, sau đó nghĩ một chút biện pháp, lại ngưng tụ sức mạnh đánh tới...
Nhưng Phương Nguyên không có cho hắn cơ hội này, sau khi dẫn động đại trận Bát Hoang thành tiếp một kích kia, hắn cũng đã phi thân lên, bay thẳng đến trước người Lý Thái Nhất, trong tay cầm một đoạn cành khô nho nhỏ, giống như cầm kiếm, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất.
Lý Thái Nhất vừa bị đại trận Bát Hoang thành cản lại một kích, giờ đang vận chuyển lại pháp lực, tự nhiên có sơ hở, trong lúc nhất thời không cách nào ngưng tụ ra nhiều pháp lực, thân hình càng có chút lảo đảo, không cách nào kịp làm ra phản ứng, nhưng hắn cũng rất quyết đoán, nhanh chóng ngưng tụ Thần Lôi chi lực còn sót lại kéo tới trước người, hình thành một mảnh lôi vân, còn bản thân thì rút lui ra ngoài.
Chỉ cần có thể ngăn cản Phương Nguyên nửa hơi thời gian, hắn sẽ chuyển bại thành thắng!
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, thứ Phương Nguyên nắm trong tay mặc dù không phải kiếm, chỉ là một nhánh cây, nhưng lúc này nhánh cây kia so với kiếm càng tốt hơn, thẳng tắp chém tới, thế mà trong nháy mắt liền đâm xuyên qua đám lôi vân còn sót lại, chém tới trước người hắn.
- Xùy...
Phía trên nhánh cây có kiếm ý tung hoành, trong nháy mắt chém ra trên trán Lý Thái Nhất, một vết vết thương đáng sợ.
May mà không phải là kiếm thật, nếu không lúc này đầu đã nát.
Vết thương của Lý Thái Nhất không sâu, nhưng hắn lại kinh hoảng, nghẹn ngào kêu to, pháp lực vừa mới ngưng tụ được lại tan ra, lúc này nhánh cây trong tay Phương Nguyên đã sụp đổ, có điều hắn đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn mạnh mẽ kéo Thất Bảo Lôi Thụ trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất xuống, sau đó đánh một chưởng lên lồng ngực Lý Thái Nhất...
- Phốc...
Không biết Lý Thái Nhất gãy mất bao nhiêu cái xương, máu tươi phun ra, thân hình bay xuống.
Cùng lúc đó trong tay Phương Nguyên đã cầm một thanh Tà Kiếm, đạp trên hư không chạy tới, hung hăng chém xuống một kiếm.
Đuổi tận giết tuyệt!
- Ngươi...
Lý Thái Nhất khàn giọng hét to, vô cùng tức giận.
Chúng tu dưới Bát Hoang thành cũng rất sợ hãi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, ai ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chương 1464 Giết Thuận Tay Mà Thôi (1)
Chẳng ai ngờ rằng, tình thế lại nghịch chuyển nhanh như vậy, Phương Nguyên dẫn động đại trận Bát Hoang thành tiếp nhận một kích của Lý Thái Nhất, ngay sau đó xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, một tay kéo Thất Bảo Lôi Thụ phía sau Lý Thái Nhất xuống không nói, lúc này lại thêm một chưởng, trực tiếp đánh đối phương trọng thương, quá đáng hơn chính là, đến trình độ này còn không chịu bỏ qua, vẫn muốn hung hăng đi lên, bồi thêm một kiếm...
... Đây chính là thái tử Cửu Trọng Thiên đấy, ngươi coi là đống cát hay sao?
Càng quan trọng hơn chính là, bây giờ bọn họ muốn cứu, cũng không cứu được.
Vừa rồi bọn họ chỉ cố ngăn đám người muốn cứu Phương Nguyên lại, làm sao nghĩ đến, trong chớp mắt người cần được cứu, lại trở thành thái tử Cửu Trọng Thiên, coi như lúc này bọn họ có thể thoát khỏi những người quấn lấy mình, cũng đã không kịp vọt tới trước mặt.
- Không tốt, không kiểm soát được...
Cùng lúc đó, mấy lão quái vật bên trong Bát Hoang thành cũng kinh hãi.
Vừa rồi Phương Nguyên rơi vào tình thế nguy hiểm, bọn họ đã muốn cứu giúp, nhưng phát hiện Phương Nguyên giống như có chút môn đạo, liền muốn nhìn nhiều thêm một chút, nên không ra tay, hai người này tái đấu một hồi, không ngờ tình thế lại biến hóa nhanh như vậy, trong giây lát tính mạng thái tử Cửu Trọng Thiên như ngàn cân treo sợi tóc, bọn họ giật mình, đều vội vã ra tay, bốn năm đạo lực lượng kinh người bay thẳng đến chỗ Phương Nguyên...
- Đến lúc này rồi, còn muốn ngăn ta?
Tâm thần Phương Nguyên căng lên, vẻ mặt tức giận, lắc tay áo một cái.
Trước khi trận ác đấu giữa hắn và Lý Thái Nhất bắt đầu, hắn đã nhận ra bên trong Bát Hoang thành có mấy đạo khí tức không tầm thường, mà chuyện này cũng phù hợp với suy đoán của hắn về Bát Hoang thành, là một trong các thánh địa của thế gian, lại trấn thủ một nơi hung ác như Ma Biên, không có mấy tên Hóa Thần tọa trấn thì làm sao được, nhưng khả năng bọn họ đều giống những lão tu khác, chỉ say mê tu hành, không hỏi thế sự mà thôi.
Hiển nhiên trận chiến giữa hắn và Lý Thái Nhất, đã vượt ra khỏi thế sự bình thường, bọn họ phải quan tâm.
Nhưng nếu ngay từ đầu bọn họ đã không có ra tay ngăn cản, bây giờ muốn ngăn cản, thì làm sao hắn có thể cho bọn họ cơ hội?
Tay áo phất một cái, một trăm linh tám thẻ Tam Sinh Trúc bay múa, trận quang trên dưới Bát Hoang thành lập tức tăng vọt, giống như gợn sóng, ít nhất có ba thành đại thế chi lực bị hắn dẫn ra, vây quanh người hắn, xoay tròn không ngớt!
- Rầm rầm rầm
Vậy mà mấy đạo khí tức mạnh bạo, đều bị đại trận ngăn ở bên ngoài, căn bản không vào được.
- Không tốt, đứa bé này thế mà dẫn động năng lực đại trận ngăn cản chúng ta...
- Quá hung ác quá điên cuồng, ngay cả chúng ta cũng không nể mặt sao?
"..."
"..."
Vài tiếng kinh sợ vang lên, quả nhiên mấy lão quái vật Hóa Thần này, thật sự không làm gì được, tất nhiên lực lượng của bọn họ cao hơn Phương Nguyên rất nhiều, thế nhưng Phương Nguyên lại mượn lực lượng đại trận Bát Hoang thành ngăn cản bọn họ, nên bọn họ cũng vô pháp phá huỷ đại trận bực này...
Chuyện này cũng khiến cho mấy lão gia hỏa bình chân như vại kia, lập tức hoảng hồn.
Lúc này họ mới ý thức được, ban đầu cứ tưởng thế cục một mực nằm trong tay của họ, nhưng thực ra nó không nằm ở trong tay bọn họ.
- ... Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn thái tử Cửu Trọng Thiên vẫn lạc ở chỗ này sao?
"..."
"..."
- Vèo...
Tại thời điểm mấy lão quái vật trọn tròn mắt, Phương Nguyên đã hung hăng chạy tới trước người Lý Thái Nhất, Tà Kiếm trong tay chém ra vô số ánh sáng, ngàn vạn yêu linh cắt hư không thành một mảnh lưới rách, bao phủ đến trước mặt Lý Thái Nhất.
- Ngươi dám...
Lý Thái Nhất liều mạng gào thét, đúng lúc này áo bào màu vàng mặc trên người, đột nhiên bành trướng, toả ra kim quang chói mắt, hiện lên ở trong hư không giống như một mảnh kim vân, có thể cảm giác được một mảnh thần thánh chi ý ở bên trong, một kiếm kia của Phương Nguyên vốn đã ẩn chứa kiếm ý vô cùng cuồng bạo, nhưng dưới luồng kim vân tăng vọt này, thế mà tan ra như băng tuyết, trong lúc nhất thời không thể chém lên trên người đối phương.
Còn Lý Thái Nhất thì ở trong nháy mắt đó thoát đi ra ngoài, hóa thành một đạo tử quang biến mất.
- Xuy xuy xuy
Kiếm ý của Phương Nguyên xoắn một cái, mảnh kim vân kia bị xoắn đến vỡ nát, tan biến sạch sẽ, ánh mắt quét qua, đã thấy Lý Thái Nhất trốn ra ngoài mấy trăm trượng, sát ý trong lòng cũng bừng bừng tăng lên, nhanh chân đuổi theo, chém ra một kiếm...
- Xùy...
Lý Thái Nhất cảm thấy kiếm ý tập kích, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ép ra tất cả tiềm lực, Đế Vương chi tướng lại ẩn ẩn xuất hiện trên đỉnh đầu, cũng trong nháy mắt này, quanh người hắn bắt đầu hiện lên một loại lực lượng không cách nào hình dung, bao lấy toàn thân, ngay cả một thân pháp lực cũng lấy tốc độ không hợp với lẽ thường, ngưng tụ thật nhanh.
- Đây chính là năng lực Cửu Ngũ Thiên Công tu luyện ra được sao?
Phương Nguyên lạnh lùng gầm nhẹ, bất ngờ vung kiếm quét ngang, phía trên Tà Kiếm loé lên ánh sáng đen, đó là một loại lực lượng vô cùng cuồng bạo, không phải chém về phía Lý Thái Nhất, mà là chém về phía Đế Vương chi tướng trên đỉnh đầu Lý Thái Nhất, thừa dịp cái Đế Vương chi tướng kia đang gấp rút thành hình, trực tiếp quấy rối, hai ba lần như thế, đã khiến hư ảnh Đế Vương bị quấy đến tan rã, nhanh chóng rút lui.
Lý Thái Nhất "Phốc" một tiếng, phun ra máu tươi.
Hư ảnh Đế Vương trên đỉnh đầu, nhìn như không có quan hệ đến pháp lực của hắn, nhưng một khi bị xoắn nát, lại lập tức ảnh hưởng đến tâm thần của hắn, cả người hắn trở nên suy yếu, so với vừa rồi Phương Nguyên đánh một chưởng lên ngực hắn còn muốn nặng hơn, trong ánh mắt hắn còn sót lại chút tức giận, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên chém ra một kiếm, hướng thẳng về phía cổ của mình...
... Thì chút tức giận kia, liền biến thành tuyệt vọng và hoảng sợ!
Chương 1465 Giết Thuận Tay Mà Thôi (2)
... Hắn thực có can đảm giết ta!
Tất cả mọi người trên dưới Bát Hoang thành, giống như là hóa thành tượng đá.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Phương Nguyên chém xuống một kiếm, có người lộ vẻ hoảng sợ, có người khó có thể tin, có người thì vô cùng vui mừng.
Bọn họ chỉ có thể nhìn, muốn cứu cũng cứu không được.
Coi như những lão quái vật Hóa Thần, bị Phương Nguyên dẫn động đại trận Bát Hoang thành ngăn trở, cũng thúc thủ vô sách.
Thế nhưng đúng vào lúc này, quanh người Phương Nguyên, chợt có một mảnh sóng cuộn.
Đó là trận quang đại trận Bát Hoang thành, lực lượng những trận quang kia, so với hắn dùng một trăm linh tám thẻ trúc dẫn động càng mạnh hơn, nếu mang đại trận Bát Hoang thành hình dung thành một tòa biển cả, thì hắn chỉ lấy được một góc của biển cả, còn đối phương thì nâng lên một nửa biển cả, cuốn thẳng về phía Phương Nguyên giống như là một cái chiếu, uy thế khó mà hình dung...
- Hả?
Đón uy thế bực này, sắc mặt Phương Nguyên lập tức thay đổi, thu kiếm trở lại, một trăm linh tám thẻ trúc cũng bay về bên cạnh hắn.
Hắn nhìn về phía trận thế kia, sẵn sàng đón địch.
Hắn không biết người ra tay là ai, nhưng chắc chắn khả năng điều khiển trận thế của đối phương ở trên hắn!
Nhưng một mảnh trận thế bị nhấc lên, cũng không có tiếp tục ép tới chỗ hắn, mà cuốn Lý Thái Nhất bị trọng thương lên, rồi vội vàng lui về phía sau, không biết giấu đi đâu, sau đó toàn bộ trận thế bên trên Bát Hoang thành, cũng dần dần lắng xuống.
Một cái xe ngựa phong cách cổ xưa được bốn con Bạch Hạc lôi kéo, chậm rãi xuất hiện ở một chỗ khác Bát Hoang thành.
- Ha ha, Phương tiểu hữu, tình thế nguy cấp, lão phu cũng chỉ có thể ra tay cứu người trước, ngươi đừng trách ta nha...
Màn xe ngựa phong cách cổ xưa được vén lên, một vị lão giả mặc quái bào cũ nát, tràn đầy sinh khí từ bên trong bước ra, trên mặt mang theo nụ cười có chút áy náy, chậm rãi vái chào Phương Nguyên, sau đó thuận tay chụp xuống phía dưới, giống như từ trong biển vớt ra thứ gì đó, bên trong trận thế mờ mịt không thấy rõ phía dưới, mò lên một người sắc mặt tái nhợt, thân hình dần muốn gục xuống.
Người này chính là Lý Thái Nhất gặp đường sống trong chỗ chết.
Từ trước đến nay hắn đều mặc áo bào màu vàng gặp người, bây giờ kim bào trên người bị Phương Nguyên chém nát, chỉ còn lại áo lót màu trắng.
- Không biết xưng hô với tiền bối ra sao?
Vẻ mặt Phương Nguyên trở nên nghiêm túc, chắp tay thi lễ với lão giả kia, rồi trầm giọng hỏi.
Vừa rồi lão giả kia hiện thân đã thi lễ với hắn, bây giờ hắn trả lễ cũng không tính là quá phận, mà lão giả này nhìn qua chỉ có tu vi Nguyên Anh, thế nhưng trình độ Trận Đạo lại khiến cho Phương Nguyên có chút giật mình...
Hắn mượn Tam Sinh Trúc Trù và sự lĩnh ngộ với Thái Cổ Trận Đạo, mới nghĩ ra cái kế hoạch, trước dẫn động lực lượng đại trận Bát Hoang thành hộ thể, sau đó mượn một nhánh Thất Bảo Lôi Thụ năm đó lấy được ở Ô Trì quốc, phá vỡ Thần Lôi trước người Lý Thái Nhất, về sau còn mượn lực lượng đại trận Bát Hoang thành phòng ngừa mấy lão quái vật trong thành can thiệp, chuyện này cũng đã đạt đến cực hạn của hắn!
Thế nhưng lão giả kia, lại có thể ở trong chốc lát dẫn động lực lượng mạnh hơn hắn...
Trong lúc nhất thời Phương Nguyên cũng không suy đoán ra thân phận của đối phương.
Rõ ràng thành tựu của hắn trên Trận Đạo đã rất mạnh mẽ...
- Ha ha, không dám, lão phu chỉ là một lão già cao tuổi, bình sinh muốn dòm ngó thiên cơ mà không được...
Lão giả kia cười ha ha, xua tay áo.
Câu nói kia của lão giống như không nói đến tên của mình, thế nhưng nghe câu nói này, trong lòng Phương Nguyên lại giật mình.
Hắn đã đoán ra được thân phận của lão Trận sư thần bí này.
Một trong ba đại cửu văn Trận sư đương đại, Thiên Cơ tiên sinh xuất thân từ Dịch Lâu...
Đã sớm có lời đồn, sau khi Phương Nguyên dâng lên trận thế Đại Viên Nhược Khuyết, sẽ có một vị lão Trận sư Dịch Lâu tới gặp hắn, chỉ là Phương Nguyên không biết, vậy mà lão thật sự tới, hơn nữa còn ở lúc này đuổi đến Ma Biên...
Càng không nghĩ tới chính là, lão sẽ ra tay cứu Lý Thái Nhất.
Dường như nhìn ra Phương Nguyên không vui, vị lão tiên sinh Dịch Lâu này cười khổ nói:
- Phương tiểu hữu, lần này không phải lão phu vì tiểu nhi Lý gia tới, mà là chuyên môn tớ gặp ngươi, nhưng đúng lúc gặp việc này, thì không thể không ra tay, bất kể sự tình có lớn như nào, dù sao nơi này cũng là Ma Biên, muốn giết muốn phạt, vẫn phải do Bạch Bào Chiến Tiên phán quyết, ngươi cảm thấy thế nào?
Nhìn qua ánh mắt lão Trận sư kia, trong lòng Phương Nguyên như lĩnh ngộ cái gì.
- Lão tiên sinh nói có lý!
Hắn bình tĩnh tâm tình, thi lễ nói:
- Thực ra vãn bối cũng nghĩ như vậy, nhưng chư vị đồng liêu bên trong Bát Hoang thành không chịu bắt tên đầu sỏ lại, vãn bối sợ hắn chạy trốn, nên lúc này mới tự mình ra tay bắt hắn, sau đó chờ Bạch Bào Chiến Tiên phán quyết...
Vị lão Trận sư kia nghe vậy, hơi run run, cười khổ nói:
- Nhìn dáng dấp vừa rồi của ngươi hình như cũng không giống lắm...
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Giết thuận tay mà thôi!
- Ai, tiểu Lý nhi, thời điểm ngươi mười tuổi, lão phu đã gặp qua ngươi, về sau thường nghe nói ngươi triển lộ thiên tư, quật khởi trong đám người cùng thế hệ, thẳng đến một ngàn năm trăm năm trước ngươi trở thành thái tử, sau đó đổi tên thành Lý Thái Nhất, đóng cửa khổ tu, ít để lộ tài hoa, lão phu vẫn cho rằng ngươi là nhân kiệt đương thời, kỳ tài bất thế, chưa chắc đã không có tư cách tranh cao thấp cùng vị Đông Hoàng sơn kia, bây giờ đại kiếp sắp tới, ngươi vốn nên kế thừa ý chí của Tiên Hoàng, đảm đương trách nhiệm, nhưng ai có thể nghĩ đến, ngươi lại cố chấp Đại Đạo đến mức độ này?
Bình luận facebook