-
Chương 1456-1460
Chương 1456 Cái Nồi Này Ngươi Đến Cõng (1)
- Sao có thể trực tiếp xuất kiếm như vậy?
Thấy Phương Nguyên chém ra một kiếm, đám người Tần Vô Nhai, Cổ Thiết trưởng lão, Mạc Phi Lưu đều rất kinh hãi, bọn họ muốn xông đến ngăn cản, nhưng đám người lão chấp sự Vong Tình đảo, Giao Long ở bên cạnh cũng đã sớm chuẩn bị, trực tiếp xông tới, âm thanh ồn ào vây lại thành một đoàn, có lẽ đám người Tần Vô Nhai có thể xông ra ngoài, nhưng làm sao có thể trực tiếp xuất thủ với đám người Vong Tình đảo?
Trong lúc trì hoãn, Phương Nguyên đã sớm bay lên Bát Hoang thành, kiếm ý tung hoành, cùng thần ấn Lý Thái Nhất tế lên đấu thành một đoàn.
Ở trong Bát Hoang thành có không ít cao nhân, vẫn có hi vọng ngăn cản Phương Nguyên và Lý Thái Nhất, thế nhưng bọn họ cảm thấy thế cục không rõ, nên không có lập tức ra tay; có người không muốn xen vào tranh đấu giữa Vong Tình đảo và Cửu Trọng Thiên, nên thờ ơ lạnh nhạt; càng có ít người vừa mới vọt tới trước mặt, đã bị uy thế của Phương Nguyên và Lý Thái Nhất làm giật nảy mình, lại vội vàng lui trở về.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người, trơ mắt nhìn Đạo Tử hai đại thánh địa giao thủ, mà không ai ngăn cản.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Lý Thái Nhất tế lên thần ấn, chống đỡ kiếm quang của Phương Nguyên, trên mặt đã là một mảnh nổi giận.
Lấy thân phận của hắn, ở thời điểm Phương Nguyên xuất kiếm, mở miệng giải thích một câu như vậy, đã là xưa nay chưa từng thấy.
Nếu như là trước kia, làm gì có ai dám để hắn chịu oan ức?
Coi như có người hiểu lầm, hắn cũng không cần giải thích.
Nhưng lúc này hắn bị người mưu hại, trong lòng uất ức, lại bởi vì Phương Nguyên là Đạo Tử Vong Tình đảo, nếu như người khác đều cho rằng hắn ám sát Phương Nguyên, thanh danh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, hắn không muốn gây sự cùng Phương Nguyên, nên lúc này mới phá lệ một cái lần...
Mà lần phá lệ này, cũng khiến cho mặt hắn đỏ bừng, cảm giác như bị khinh miệt rất lớn.
Có điều hắn càng không nghĩ tới chính là, bản thân đã giải thích với Phương Nguyên, vậy mà đối phương lại nói một câu không quan trọng?
- Ta đã sớm biết không phải ngươi...
Phương Nguyên xuất kiếm, thân hình dao động giữa không trung, kiếm quang lập loè, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất, lạnh giọng mở miệng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói:
- Trước khi ta đến Ma Biên, đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một màn như thế, mà ta cũng đang chờ bọn họ không chờ đợi được, ra tay với ta, khiến hắn nổi lên mặt nước, mà ngươi đến Ma Biên lại nằm ngoài ý liệu của ta, cho nên coi như ngươi tham dự ám sát, ta cũng biết trừ ngươi ra, nhất định còn có một người khác bày ra thế cục này...
Lý Thái Nhất nghe được lời ấy, trong lòng liền hiểu ra, lập tức thấp giọng nói:
- Người kia chính là trưởng lão Động Minh đường dưới trướng Tiên Minh, tên gọi Chung Lão Sinh, là hắn chủ động tìm tới cửa, muốn đoạt long hồn của ngươi, bày ra bố cục giết ngươi, ta muốn long hồn, nhưng không muốn làm chuyện ám sát này, cũng không tham dự, tứ bộ chi chủ dưới trướg ta, chạy tới Ma Uyên Thâm Xử, chỉ vì đoạt long hồn, mà không phải tham dự ám sát...
- Trưởng lão Động Minh đường Chung Lão Sinh?
Sắc mặt Phương Nguyên ngưng lại, nhớ kỹ cái tên này.
Lúc trước hắn đã điều tra qua, Tiên Minh trên có Thất Thánh, dưới có tứ đường.
Tứ đường phân biệt là Động Minh đường, Thông Tức đường, Quan Tĩnh đường, Văn Phong đường.
Bốn đường này nhân tài đông đúc, cao thủ nhiều như mây, tất cả chỉ để ý một chuyện, đó là khống chế thế cục thiên hạ, mà cái Động Minh đường này, chuyên phụ trách quan sát đạo thống các phương, hiểu rõ, thậm chí khống chế thế cục các phương, nghe nói phía dưới đường này, còn có ám bộ, lúc trước hắn ở Âm Sơn tông chém giết Chu Linh Đồng, hẳn là nhân tài do đường này bồi dưỡng, không nghĩ tới hôm nay lại gặp người Động Minh đường.
Liên hệ các sự việc trong này, hắn cũng gần như đoán được.
Nhóm người lúc trước dốc hết sức đẩy long tích lên, làm hại Lạc Phi Linh rời khỏi nhân gian, chắc cũng là Động Minh đường.
Bởi vì đúng là bọn họ, thì so sánh với việc trấn áp long tích dưới ba tấc Linh Sơn mà nói, càng hy vọng Lạc Phi Linh đi ra một bước kia, chỉ có như thế, mới có thể thuận lợi mang long hồn ra khỏi long tích, lúc trước cũng chính vì hiểu rõ điểm này, nên hắn mới nhất định đoạt long hồn vào trong tay, hắn đã sớm nghĩ tới, nếu bọn họ nhất định phải đạt được long hồn, vậy thì họ sẽ nổi lên mặt nước, ra tay với hắn.
- Nếu đã biết được, vậy còn không rút lui!
Tâm thần Lý Thái Nhất đã khoan khoái hơn không ít, vẻ lo lắng biến mất sạch sành sanh.
Trước đây hắn bị người mưu hại, rơi vào trong hũ, vô cùng uất ức, bởi vì hắn biết, thủ hạ của mình bị người ta bắt tại trận, vậy thì bất kể hắn nói như thế nào, cũng không thể thoát khỏi việc này, đây cũng là chỗ độc ác của tên trưởng lão Động Minh đường kia, nếu ám sát thành công, long hồn tới tay, tất cả sẽ dễ nói, ám sát không thành, người kia sẽ biến hắn thành con dê thế tội, còn bản thân thì tiêu dao tự tại.
Coi như hắn muốn giải thích, làm sao Phương Nguyên lại tin tưởng?
Nhưng hắn không nghĩ tới, Phương Nguyên lại không cho là thật, chuyện này tuỳ tiện nói liền thấu.
- Ai nói ta muốn rút lui?
Lý Thái Nhất không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe xong lời ấy, lại ra tay càng thêm mạnh.
Kiếm ý tụ khiếu, khuyếch đại một phương, cuốn thẳng về phía hắn, giống như không chém giết được hắn thì không bỏ qua.
- Ta đã giải thích cho ngươi...
Lý Thái Nhất không hiểu, giận dữ, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng đón ánh mắt của hắn, Phương Nguyên lại chém ra ba kiếm để trả lời!
Chương 1457 Cái Nồi Này Ngươi Đến Cõng (2)
- Coi như chủ mưu là hắn, vậy ngươi phái người đi đoạt long hồn, không phải là thật sao?
- Coi như ngươi không có trực tiếp tham gia ám sát, nhưng nếu không có ngươi tương trợ, những người này có can đảm đến ám sát ta không?
Phương Nguyên nói hai câu, liền chém ra hai kiếm, kiếm quang ngưng tụ tới mức tận cùng, so với bất luận cái thần thông gì đều đáng sợ hơn, chằng chịt như muốn trảm phá hư không, tất nhiên thần ấn Lý Thái Nhất tế lên có thần uy vô tận, nhưng dù sao cũng không đủ linh động, ở dưới hai đạo kiếm quang này, đã biến hóa đến cùng cực, ngay vào lúc này, kiếm thứ ba của Phương Nguyên từ trên trời rơi xuống, chém thẳng đến mi tâm của hắn.
- Quan trọng nhất chính là, coi như chuyện này thật sự không có quan hệ gì đến ngươi, ngươi cũng phải cõng cho ta...
Theo một câu nói kia vang lên, đạo kiếm quang cực nhanh cực đáng sợ thứ ba, đã đột phá kim quang thần ấn trong tay Lý Thái Nhất, chém tới trước mặt Lý Thái Nhất, coi như Lý Thái Nhất đón đạo kiếm quang này, cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi, đột nhiên thần ấn trước người phóng ra kim mang, chiếu sáng một mảnh hư không, sau đó thân hình hắn mở ra, trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài trăm trượng.
Hắn cúi đầu quan sát, nơi cổ áo bên trái, thế mà bị chém ra một lỗ hổng.
Ánh mắt của hắn cũng lập tức ngưng tụ ra vô tận lửa giận, thấp giọng quát:
- Vì cái gì?
- Bởi vì, từ lúc vừa tới Ma Biên, ngươi chính là bàn đạp tốt nhất ta chọn!
Áo bào của Phương Nguyên đung đưa, trở tay cầm kiếm, từ từ đi về phía trước, tại thời khắc này, gương mặt lộ ra vẻ hết sức chăm chú, bình tĩnh nói với Lý Thái Nhất:
- Ta muốn bảo đảm Đạo của mình được truyền bá ở Ma Biên, thì cần phải có ảnh hưởng rất lớn mới có thể khiến cho tất cả mọi người coi trọng, hiện tại ta đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn kém một chút, lại không có ai thích hợp hơn so với ngươi...
Tay áo hắn hạ xuống, mặc gió đung đưa, giống như chân tiên, nói với Lý Thái Nhất:
- Cho nên, ngươi liền nhận đi!
- Ngươi...
Cho dù Lý Thái Nhất luyện được công phu nín nhịn tốt nhất thế gian, nho nhã đến mức xưa nay không biết nổi giận, không thất thố, lúc này nghe Phương Nguyên nói, cũng không nhịn được thay đổi, một loại hoang đường chi ý không cách nào hình dung được từ trong tâm thần hắn bay lên.
- Lấy ta làm bàn đạp sao?
- Mượn thân phận cùng địa vị của ta truyền bá Đạo của ngươi tại Ma Biên?
Hắn nghe rõ ràng từng câu từng chữ Phương Nguyên nói, cũng hiểu ý tứ Phương Nguyên muốn biểu đạt, nhưng hắn vẫn có chút hồ đồ, hắn cảm thấy chuyện này là không thể tin được, càng không rõ, mình đường đường là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, là một trong những người mạnh nhất thế gian tương lai, là tồn tại tương lai, sẽ khiêu chiến quái vật Đông Hoàng Sơn, nhưng bây giờ...
... Những người này làm sao vậy?
Có người mưu hại hắn, muốn hắn chịu oan ức.
Có người muốn lấy hắn làm bàn đạp, dùng hắn đến tế Đạo của bản thân?
- Dựa vào cái gì?
Sau khi mơ hồ, thì chính là lửa giận vô tận.
Những lửa giận kia, giống như được tích tụ từ một nghìn lăm trăm năm qua, lúc đầu hắn đã sớm tạo thành thói quen giấu chúng nó cực chặt chẽ, nhưng tại giờ khắc này, bọn chúng lại cùng nhau đứng lên, mà trải qua một nghìn lăm trăm năm kiềm chế, chúng càng cuồn cuộn không thôi.
Hừng hực từ trong tim nổi lên, khiến cho sắc mặt hắn bị bóp méo, con mắt đỏ như máu.
- Các ngươi... Dựa vào cái gì mà dám xem nhẹ ta như thế?
Trong thanh âm này, ẩn chứa một loại phẫn nộ cùng uất ức không nói ra được.
Cũng trong chớp mắt này khí tức trên người thái tử Lý Thái Nhất, giống như đột phá một loại phong ấn nào đó, đột nhiên tăng vọt lên, trùng trùng điệp điệp, trong khoảnh khắc đã xông phá cực hạn Chí Tôn Nguyên Anh có khả năng đạt tới, phá vỡ vào một loại cảnh giới mới, cùng lúc đó, vô số thiểm điện màu tím ngưng tụ trong hư không sau đầu hắn, hiển hóa ra một tầng lôi bộc...
- Không tốt, hoá ra thái tử điện hạ hắn...
Không biết bao nhiêu người thấy cảnh này, cảm nhận được khí tức trên người Lý Thái Nhất bị doạ cho sắc mặt đại biến, cùng sợ hãi kêu lên, thậm chí rút lui theo bản năng, ánh mắt giống như là gặp quỷ:
- ... Hoá ra hắn đã sớm là Hóa Thần!
- Một nghìn lăm trăm năm đi qua, tất cả mọi người cho là hắn còn chưa thành tựu Hóa Thần, hoá ra hắn...
-... Hắn chỉ một mực ẩn giấu tu vi!
"..."
"..."
- Ngươi cứ nhất định bắt ta phải cõng việc này, vậy ta thật sự giết ngươi thì có làm sao?
Khuôn mặt Lý Thái Nhất vặn vẹo, lôi điện sau lưng hóa thành một mảnh lôi bộc, ầm ầm đánh thẳng xuống chỗ Phương Nguyên, bên trong lôi bộc, có thể thấy được một cái hư ảnh, chính là hình dạng một gốc cây nhỏ, có người trong chúng tu nhận ra, đó chính là Thất Bảo Lôi Thụ mà Cửu Trọng Thiên cất giấu, chỉ không biết từ lúc nào, mà vị thái tử điện hạ này, đã luyện thần thụ vào trong cơ thể mình.
Hắn mượn Thất Bảo Lôi Thụ, đột phá Nguyên Anh cực hạn, đặt chân vào cảnh giới Hóa Thần.
Theo truyền thuyết thì các loại thần vật như Thất Bảo Lôi Thụ, chính là từ phía trên Kiến Mộc mọc ra, tương tự Tiên Nguyên.
- Như này đã không giữ được bình tĩnh rồi ư?
Phương Nguyên đón nhận mảnh lôi bộc này, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Trách không được một nghìn lăm trăm năm qua ngươi cũng chỉ là thái tử!
Thời điểm nói ra lời này, đột nhiên bên cạnh hắn cũng có ánh lửa loá mắt, một ngọn lửa lớn màu trắng bao phủ hư không, trùng trùng điệp điệp như hỏa vân, mà ở trong hỏa vân, càng có thể nhìn thấy chín đạo long ảnh bay múa, mang theo liệt diễm ngập trời, đánh thẳng tới chỗ thái tử Cửu Trọng Thiên đang như điên dại, từ trên thanh thế, không những không thua với hắn, thậm chí còn có phần hơn...
- Cái này...
Chúng tu dưới thành, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm thần cũng lạnh đi một nửa:
- ... Lại là một vị Hóa Thần sao?
Chương 1458 Hai Đại Kỳ Tài (1)
Chương 1458: Hai Đại Kỳ Tài (1)
Hiện tại Hóa Thần đã là cao nhân thế gian hiếm có.
Muốn thành tựu Hóa Thần, không chỉ khắc khổ tu luyện là có khả năng đạt được, mà phải có thiên tư và tài nguyên hiếm thấy.
Nói một cách khác, cho dù trải qua trận đại kiếp ngàn năm trước, thế gian này vẫn có không ít cao thủ Nguyên Anh, một ngàn năm qua, càng trưởng thành lên một nhóm lại một nhóm, phân bố ở các nơi, vụn vặt lẻ tẻ, giống như cực kỳ hiếm thấy, nhưng phóng tầm mắt khắp thiên hạ mà nói, cho dù là Nguyên Anh, thì cũng đã là một gốc rạ tiếp một gốc rạ trưởng thành lên, xâm nhập vào cao tầng thế gian này.
Thế nhưng đến Nguyên Anh cũng là kết thúc.
Không luyện hóa Tiên Nguyên, liền không có khả năng tu luyện ra lực lượng pháp tắc, đột phá cảnh giới Nguyên Anh, bước vào Hóa Thần.
Một ngàn năm trước Tiên Nguyên còn rất nhiều, nhưng theo trận kiếp số ngàn năm trước ở Côn Lôn sơn, Tiên Nguyên trong thế gian đã bị hủy bảy tám phần, cho nên trong một ngàn năm nay, cho dù có thiên tư cao hơn, địa vị cao hơn, cũng không chiếm được Tiên Nguyên...
Không chiếm được Tiên Nguyên, liền không đột phá được Nguyên Anh...
Đây là một cái quy luật vững chắc, không ai có thể thay đổi.
Hoặc có thể nói đây là một cái thiết luật trong giới tu hành!
Thế nhưng luôn có một số người, có khả năng đột phá thiết luật như thế...
Từ một ngàn năm trăm năm trước, sau khi thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất, lấy được Tử Đan chi thân được phong làm thái tử, liền rất ít lộ diện ở trước mặt người đời, không biết có bao nhiêu người đang suy đoán tu vi của hắn, cho là hắn ít nhất cũng đạt đến Chí Tôn Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng mãi tới hôm nay hắn để lộ tu vi trước mặt người khác, chúng tu mới ý thức được, hoá ra hắn không chỉ đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong...
Hắn mượn dị bảo Thất Bảo Lôi Thụ, mạnh mẽ đột phá Nguyên Anh cảnh.
Đương nhiên, hôm nay hắn còn không tính là Hóa Thần chân chính, mặc dù nguồn gốc Thất Bảo Lôi Thụ từ Kiến Mộc, nhưng cũng không tính là Tiên Nguyên chân chính, cho nên hắn vẫn cách Hóa Thần chân chính một chút, nhưng như này đã mười phần kinh khủng rồi.
Mà càng khiến cho người ta không tưởng tượng nổi là, Phương Nguyên cũng đạt tới cảnh giới này.
Vậy mà hai Đạo Tử thánh địa, lại đồng thời triển lộ ra lực lượng siêu việt Nguyên Anh ở trước mặt người khác.
...
...
Trong chớp mắt này chúng tu xung quanh nhìn đến hoa cả mắt, chỉ thấy lôi điện màu tím và ngọn lửa màu trắng hoà vào nhau ở bên trên Bát Hoang thành, giống như hai mảnh hải dương, khi thì bay tới, khi thì tách ra, hai bóng người ở trong cuồng triều vô tận, vạt áo bay phần phật, bắn ra thần huy vô biên, trong mắt cao thủ Nguyên Anh một thân khí cơ này nhìn giống như Thần Đế...
- Không hổ là Đạo Tử thánh địa... không hổ là con cưng của trời...
Sắc mặt đám người Mạc Thanh Lưu, Tần Vô Nhai và người trong ngoài Bát Hoang thành, nhìn thấy uy thế cỡ này đều không nhịn được thay đổi, bọn họ định tiến lên khuyên bảo, nhưng thấy thực lực hai người mạnh như thế, cũng không muốn tiến lên để mất thể diện, bây giờ muốn tách hai người bọn họ ra, chỉ có thể mượn đại trận Bát Hoang thành, cưỡng ép áp chế, nhưng dù sao hai vị kia cũng là Đạo Tử thánh địa, nên bọn họ không dám làm như thế.
Thế là bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng vào mấy lão quái vật, bình thường không hỏi thế sự ở trong thành kia.
Có điều bọn họ không nghĩ tới chính là, lúc này trong thành cũng có vài lão quái vật đang quan sát trận đại chiến này, nhưng không có ý ra tay, ngược lại cảm khái:
- Ngàn năm trước, Tiên Nguyên không ít, thành tựu Hóa Thần cũng không có gì là hiếm lạ, thế nhưng trận hạo kiếp ở Côn Lôn sơn một ngàn năm trước đã huỷ đi quá nhiều Tiên Nguyên, khiến cho ngàn năm nay người đột phá Nguyên Anh cảnh ít càng thêm ít, hầu như là không, hai vị Đạo Tử thánh địa này, thế mà một người mượn Thất Bảo Lôi Thụ, một người mượn Ly Hỏa đột phá cảnh giới Nguyên Anh, thành tựu nửa bước Hóa Thần, thiên tư này quả thật là đáng sợ, nếu ngàn năm trước bọn họ có kỳ ngộ này, chỉ sợ chúng ta cũng không bằng bọn họ...
- Ha ha, nếu đã nói thái tử Cửu Trọng Thiên là con cưng của trời, thì chuyện này cũng không có gì...
Một lão quái vật trong nhóm thở dài:
- Dù sao trải qua trận đại kiếp ngàn năm trước, Tiên Nguyên đã tổn hao quá nhiều, bảy đại thánh địa ngoài miệng đều nói mình một chút Tiên Nguyên cũng không có, nhưng nếu nói bên trong chính xác một chút cũng không có thì ta không tin, chỉ là không chịu tuỳ tiện lấy ra thôi, chắc là Tiên Hoàng đối với vị thái tử này cũng không tệ, nhưng hắn lại hơi xui xẻo, sau khi đại kiếp Côn Lôn sơn qua đi, mới thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nên Tiên Hoàng không thể trực tiếp ban Tiên Nguyên thưởng cho hắn, thế nhưng truyền Thất Bảo Lôi Thụ cho hắn, cũng coi như một loại bồi thường...
- Còn vị Đạo Tử Vong Tình đảo kia lại không giống, hắn là một đường bò lên, có lẽ Vong Tình đảo cũng giữ lại một chút Tiên Nguyên, nhưng không cho hắn, vậy mà hắn lại có thể dựa vào chính mình đi đến một bước này, thật khiến lão phu cảm thấy có chút xấu hổ...
- Vậy lần long tranh hổ đấu hôm nay...
- ... Gấp cái gì, cứ xem náo nhiệt rồi lại nói!
"..."
"..."
- Hoá ra không chỉ có ta đạt tới cảnh giới này...
Lúc này Phương Nguyên đang giao thủ với thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, cũng lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.
Ở trong trận sát cục này, hắn nhân họa đắc phúc, ngược lại luyện hóa được Ly Hỏa, thành tựu nửa bước Hóa Thần, ở trình độ nào đó, hắn đã khó gặp được đối thủ, tại thời điểm giao thủ cùng người khác, chỉ cần đối phương không phải là lão quái vật đã thành tựu Hóa Thần một ngàn năm trước, thì Phương Nguyên gần như có thể ấn đầu bất cứ ai xuống đánh, thế nhưng hắn không nghĩ đến, vị thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên này, cũng có chút bản lĩnh.
Chương 1459 Hai Đại Kỳ Tài (2)
Mặc dù hắn không có thành tựu Hóa Thần chân chính, nhưng cũng dựa vào Thất Bảo Lôi Thụ, đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Hắn cũng giống như Phương Nguyên, đều đứng giữa Nguyên Anh và Hóa Thần.
Nếu không gặp hắn, Phương Nguyên cũng không biết hoá ra Thần Lôi có thể mạnh đến cảnh giới này, dù sao Phương Nguyên cũng tu luyện lôi pháp, thậm chí đã tiếp xúc qua Thất Bảo Lôi Thụ, nhưng thẳng đến khi giao thủ cùng vị thái tử điện hạ này, mới ý thức được uy lực của Thần Lôi, hoàn toàn không phải là thứ mà trước đó hắn tưởng tượng đến, bên trong Thần Lôi của đối phương, đã ẩn chứa một ít khí tức pháp tắc, vượt xa lôi pháp của hắn.
Ầm ầm!
Thần Diễm màu trắng và Thần Lôi màu tím, ngươi tới ta đi, cường công nửa ngày, đấu đến khó phân thắng bại.
Nếu như thật sự bàn luận, thì uy lực Ly Hỏa mạnh hơn một chút, nhưng Phương Nguyên vừa mới luyện hóa Ly Hỏa không lâu, nên trên phương diện nắm giữ, còn thiếu chút hỏa hầu, còn vị thái tử điện hạ này đã điều khiển Thần Lôi thuần thục từ lâu, thu phát vô cùng tinh tế, trong lúc giao thủ, ngay cả Phương Nguyên cũng có chút cảm khái về sự tinh diệu của hắn đối với lôi pháp, hắn mang mỗi một phần biến hóa của nó ghi tạc vào trong lòng.
Đối với Phương Nguyên mà nói, hắn đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết đối với lôi pháp, lại thêm việc lĩnh hội chín thành Thiên Công ở Vong Tình đảo, thì bất kể là kiến thức, hay lý giải về đại đạo, đều vượt xa người cùng thế hệ, bây giờ thấy một lá đã biết thu, giao thủ với Lý Thái Nhất, khiến hắn có kích động cực lớn đối với lôi pháp, từng tầng từng tầng kiến giải xuất hiện ở trong lòng, đơn giản là hữu ích hơn so với ba trăm năm khổ tu.
Còn Lý Thái Nhất thì không nghĩ tới những thứ này, hắn chỉ nghĩ bản thân đã thi triển ra lôi pháp, thế mà không làm gì được Phương Nguyên, cảm thấy càng bị đè nén thêm, giống như sắp điên vậy, Thần Lôi dày đặc không trung, đánh thẳng về phía Phương Nguyên, uy thế vô cùng, dưới lực lượng vô biên của Lý Thái Nhất, mây đen vô tận và Hắc Ám ma tức trên Bát Hoang thành đều bị sua tan, không trung lộ ra trời xanh không mây.
- Thần thông đã khó phân thắng bại, vậy thử võ pháp một chút đi!
Phương Nguyên đấu đến chừng mực, trong lòng quét ngang, rút Tà Kiếm ra, kiếm ý tràn ngập, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất.
- Chỉ là môn phái bần hàn, ngươi lấy đâu ra đảm lượng xem nhẹ ta?
Hai mắt Lý Thái Nhất cũng đỏ như máu, tay phải chụp một cái vào trong hư không, lấy ra một cây Long Văn Trường Thương nắm ở trong tay, chân đạp hư không, ngang ngược bá đạo, đâm về phía Phương Nguyên, vậy mà võ pháp cũng là tuyệt đỉnh thế gian, trên người hắn có tầng tầng ánh kim hiển hiện, gia trì trên Long Văn Thương, càng khiến cho uy lực tăng vọt, làm cho hư không xuất hiện vô số lỗ đen, dày đặc như tung đậu đen.
- Chiến cương... thế mà võ pháp của vị thái tử điện hạ này cũng mạnh như thế!
Không biết có bao nhiêu người bên dưới Bát Hoang thành nhìn thấy cảnh này, kinh hãi đến mức tròng mắt suýt rớt xuống đất.
Thần thông kinh người, có thể điều khiển Thần Lôi không nói, ai có thể nghĩ tới vị thái tử điện hạ nhìn ôn tồn lễ độ, khí độ ung dung này, cũng tu luyện thành chiến cương lỗ mãng cuồng bạo như thế, chuyện này thật sự khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt, cảm thấy quá mức coi thường hắn...
- Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên thái tử, vậy mà cũng dám xem thường hàn môn sao?
Phương Nguyên sầm mặt lại, cũng đánh ra vô số kiếm quang, nghênh đón Lý Thái Nhất.
Lý Thái Nhất vốn tức giận ở trong lòng, làm sao nghe lọt mấy lời này, càng thay đổi thành một người khác, vung vẩy thần thương, điên cuồng tấn công tới.
Trong chớp mắt này sát cơ tràn ngập không trung, càng mạnh hơn vô số lần.
- Có nên lấy ra Tâm Ý Kiếm hay không?
Phương Nguyên ở trong ác đấu, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo.
Bản thân tự tìm thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên chiến một trận, thì nhất định phải thắng, nếu không không có ý nghĩa.
Hắn âm thầm tính toán một phen, không xác định Tâm Ý Kiếm của mình có thể một kiếm trảm phá chiến cương của đối phương.
Mà ở trong ác đấu bực này, nếu không một kiếm trảm phá được chiến cương của dối phương, vậy nhất định sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội phản công, cho nên lúc này, hắn chỉ có thể tạm thời thu lại ý nghĩ ngưng tụ Tâm Ý Kiếm chém tới, dựa vào một thân khí phách, triển khai Kiếm Đạo nghênh đón.
Mà tại thời điểm hắn thi triển ra võ pháp, thanh khí quanh quẩn xung quanh, cũng đồng thời hóa thành từng tia từng sợi cương khí nặng nề giống như núi cao, bảo hộ quanh người hắn, những cương khí này, chẳng những có thể chống cự Thần Lôi lúc nào cũng hạ xuống trên không trung, mà càng khiến cho hắn trong lúc phất tay nhấc chân, có được lực lượng lớn vô cùng, đây là thần thông hắn luyện được sau khi mượn Ly Hỏa Thần Diễm trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo tái tạo thân thể.
Tái tạo thân thể đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, phất tay nhấc chân đều có lực lượng lớn vô cùng, đạt đến cảnh giới mạnh nhất sẽ không thua gì thần thông.
Nhưng khi cảnh tượng này lọt vào trong mắt chúng tu xong, vẻ kinh ngạc lại từ đáy mắt họ lóe ra...
- Thế mà cũng là chiến cương...
Có người kinh sợ hô lên:
- Từ lúc nào mà chiến cương lại không đáng giá như vậy?
Chỉ cao thủ Võ Đạo có thân thể mạnh mẽ nhất mới có thể đạt được chiến cương, mà thứ Ma Biên không thiếu nhất chính là cao thủ Võ Đạo, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được chiến cương, chỉ sợ toàn bộ Ma Biên cũng không quá một bàn tay, bởi vì thứ này vốn không cách nào tu luyện.
Chỉ có một ít quái thai thiên phú dị bẩm, mới có thể ngưng tụ ra.
Mà hai người thái tử điện hạ và Phương Nguyên, đều không giống nhân vật cấp độ quái thai.
Trong bầu không khí kinh ngạc không nói lên lời này, chỉ có Quan Ngạo là nhìn chằm chằm vào hai người trên không trung.
Sau đó nhếch miệng, nói:
- Bọn hắn cũng không bằng ta!
Chương 1460 Đế Vương Chi Tướng (1)
Thương đến kiếm qua, lửa cháy lôi diệt.
Phương Nguyên và thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất lăn lăn lộn lộn, đánh nhau hơn nửa canh giờ.
Thanh thế cuồn cuộn, như tai hoạ giáng thế, nhưng vẫn không phân ra thắng bại, có điều trận chiến này lại khiến cho tất cả người quan chiến, nhìn như si như say, quên mất lo lắng, chỉ đứng một bên lĩnh ngộ sự kỳ diệu trong đó, khen Đạo Tử nhà khác!
- Hai người từ lực lượng Tiên Đạo đấu đến võ pháp, lại từ võ pháp đấu đến thần thông, lăn lăn lộn lộn mấy trăm hiệp, không nói đến hỏa pháp lôi lực mà bọn hắn nắm giữ, chỉ luận sự ảo diệu của thần thông, tinh diệu của chiêu thức, đã không phải là chúng ta có thể theo kịp...
- Ai, khó trách Đạo Tử thánh địa vừa đến Ma Biên, đã muốn cướp đi một vị trí Thần Tướng, trước kia chúng ta chỉ cảm thấy chuyện này là bởi vì nội tình thánh địa thâm hậu, để bọn họ làm thần quan chi chủ, mới dễ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện lấy nội tình nhà mình ra, xây dựng thần quan, bây giờ mới biết được, bản lãnh của bọn họ cũng là thực sự...
Trên dưới cổng thành, đã có không biết bao nhiêu người đang nghị luận sôi nổi.
Có người cảm khái, liền có người đáp lại:
- Ngươi thật sự cho rằng Đạo Tử thánh địa đều ăn chay sao, đó đều là những người tinh nhuệ trong trong tinh nhuệ đi ra, ví dụ như vị Tiên Hoàng nổi danh phong lưu Cửu Trọng Thiên kia, hiện tại hoàng tử công chúa ngoài sáng của hắn, đã có hơn trăm người, còn không tính những người giấu ở trong cung không có danh phận, những người lưu lạc thế gian căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỗ kia cộng lại đã có bao nhiêu?
- Một ngàn năm trăm năm trước, vị thái tử điện hạ này đã phá kén đi ra, được phong làm thái tử, không biết trong một nghìn lăm trăm năm này có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội muốn cướp vị trí của hắn, kết quả đều bị hắn trấn áp xuống, làm thái tử một nghìn lăm trăm năm vững như bàn thạch, vậy mà ngươi còn coi hắn là người ăn chay hay sao? Nếu không có mấy phần bản lĩnh, làm sao có thể vững vàng ngồi lên vị trí thái tử một nghìn lăm trăm năm không lay?
- Vậy ngươi nói ai sẽ thắng trận chiến này?
Một câu nói này ngược lại là hỏi chúng tu, lúc này khí thế giữa Phương Nguyên và thái tử Cửu Trọng Thiên đều rất hùng hổ, song phương cứng đối cứng, ai cũng không lộ ra xu thế suy tàn, lại thêm tu vi của bọn họ vốn không như hai người này, ai có thể khẳng định người nào càng mạnh hơn một chút?
Có người nghe lời này, cười lạnh nói:
- Thái tử Cửu Trọng Thiên đã thua!
Người chung quanh lập tức cho rằng hắn có ánh mắt độc đáo, nổi lòng tôn kính, vội vàng thỉnh giáo hắn.
Người này lại cười nói:
- Thái tử Cửu Trọng Thiên đã tu hành bao nhiêu năm, Đạo Tử Vong Tình đảo mới tu hành bao nhiêu năm, bây giờ hai người bất kể là võ pháp hay là thần thông, đều đấu ngang tay, chẳng lẽ xu thế thắng bại còn chưa rõ ràng sao?
Người xung quanh lập tức không để ý đến hắn, thế nhưng tinh tế suy ngẫm, cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Ngoại trừ những người lấy xem náo nhiệt làm chủ, thì lúc này những tu sĩ hàn môn bên dưới Bát Hoang thành, đến ủng hộ Phương Nguyên, đều cho rằng Phương Nguyên chưa thua thái tử Cửu Trọng Thiên, nhưng đánh lâu cũng không xong, trong lòng lập tức có chút sốt ruột, trong số bọn họ có người chỉ là đơn thuần sốt ruột, nhưng cũng có người suy nghĩ sang một hướng khác, nên trong lòng càng thêm lo lắng...
- Đạo Tử Vong Tình đảo bị người ám sát, đây là chuyện lớn, đương nhiên là phải điều tra rõ ràng, nhưng đạo lý là đạo lý, còn trong giới tu hành nắm tay người nào lớn người đó định đoạt, nếu Phương Nguyên Đạo Tử có thể ở trước mặt mọi người đánh bại thái tử Cửu Trọng Thiên, bắt đầu đảng tội ác kia đền tội, thì những tiểu yêu tiểu quỷ còn lại, cũng vô lực chạy trốn, không ở Ma Biên nhấc lên một trận rung chuyển lớn thì không thể, nhưng nếu thái tử Cửu Trọng Thiên trấn áp Phương Nguyên Đạo Tử, chuyện này sẽ có rất nhiều đường lui, tra tới tra lui, nói không chừng sẽ còn tra được một cái không giải quyết được gì...
Chuyện xấu trong nhân gian, bất cứ chỗ nào có con người đều sẽ tồn tại.
Mà những người ngồi ở vị trí cao này, am hiểu nhất chính là thỏa hiệp, một chữ kéo dài, liền có khả năng giải quyết tất cả.
Nhớ tai họa trên Tuyết Nguyên năm đó, nghiêm trọng như thế nào, không phải cuối cùng cũng không giải quyết được gì sao?
Hiện tại cũng chưa chắc chuyện này sẽ không kết thúc giống như chuyện trên Tuyết Nguyên...
...
...
- Cám ơn trời đất, may mà có thái tử Cửu Trọng Thiên dốc hết sức gánh vác việc này, nếu không đại họa giáng xuống rồi...
Người tụ tập bên ngoài Bát Hoang thành càng ngày càng nhiều, không biết có bao nhiêu người thế gia hiểu được tình thế bây giờ, một bên chảy mồ hôi lạnh, một bên may mắn không thôi, mồ hôi lạnh tự nhiên là bởi vì Phương Nguyên ở dưới tình huống hẳn phải chết kia lại sống tiếp được, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, nếu như thật sự tra xét qua coi như gia tộc vô sự, thì những người như mình cũng sẽ bị đưa ra làm dê thế tội.
Mà may mắn là, thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên lại có khí phách như thế, trực tiếp nhận việc này, có đại nhân vật như hắn ngăn trở ở phía trước, những người như họ sẽ yên tâm hơn nhiều, nói không chừng chuyện đại họa như vậy, thật sự có thể bỏ qua...
... Sự tình Tuyết Nguyên lần trước, đẩy bọn hắn sung quân Ma Biên là xong.
... Lần này bọn họ vốn ở Ma Biên, chẳng lẽ ngươi còn có thể đẩy bọn họ trở về?
- Ha ha, hắn vừa mới tới Ma Biên bao lâu, chưa gặp mặt với hắn, không nghĩ tới hắn đã náo động ra chuyện lớn bực này...
Trong hư không xung quanh có không ít người Phương Nguyên quen biết, trong đó có một người hai tay ôm kiếm, cười tủm tỉm trốn ở bên cạnh quan chiến, nhưng khi thấy được một thân tu vi Kiếm Đạo của Phương Nguyên, thì trong lòng không khỏi có chút thất lạc, thở dài một tiếng...
...
- Sao có thể trực tiếp xuất kiếm như vậy?
Thấy Phương Nguyên chém ra một kiếm, đám người Tần Vô Nhai, Cổ Thiết trưởng lão, Mạc Phi Lưu đều rất kinh hãi, bọn họ muốn xông đến ngăn cản, nhưng đám người lão chấp sự Vong Tình đảo, Giao Long ở bên cạnh cũng đã sớm chuẩn bị, trực tiếp xông tới, âm thanh ồn ào vây lại thành một đoàn, có lẽ đám người Tần Vô Nhai có thể xông ra ngoài, nhưng làm sao có thể trực tiếp xuất thủ với đám người Vong Tình đảo?
Trong lúc trì hoãn, Phương Nguyên đã sớm bay lên Bát Hoang thành, kiếm ý tung hoành, cùng thần ấn Lý Thái Nhất tế lên đấu thành một đoàn.
Ở trong Bát Hoang thành có không ít cao nhân, vẫn có hi vọng ngăn cản Phương Nguyên và Lý Thái Nhất, thế nhưng bọn họ cảm thấy thế cục không rõ, nên không có lập tức ra tay; có người không muốn xen vào tranh đấu giữa Vong Tình đảo và Cửu Trọng Thiên, nên thờ ơ lạnh nhạt; càng có ít người vừa mới vọt tới trước mặt, đã bị uy thế của Phương Nguyên và Lý Thái Nhất làm giật nảy mình, lại vội vàng lui trở về.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người, trơ mắt nhìn Đạo Tử hai đại thánh địa giao thủ, mà không ai ngăn cản.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Lý Thái Nhất tế lên thần ấn, chống đỡ kiếm quang của Phương Nguyên, trên mặt đã là một mảnh nổi giận.
Lấy thân phận của hắn, ở thời điểm Phương Nguyên xuất kiếm, mở miệng giải thích một câu như vậy, đã là xưa nay chưa từng thấy.
Nếu như là trước kia, làm gì có ai dám để hắn chịu oan ức?
Coi như có người hiểu lầm, hắn cũng không cần giải thích.
Nhưng lúc này hắn bị người mưu hại, trong lòng uất ức, lại bởi vì Phương Nguyên là Đạo Tử Vong Tình đảo, nếu như người khác đều cho rằng hắn ám sát Phương Nguyên, thanh danh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, hắn không muốn gây sự cùng Phương Nguyên, nên lúc này mới phá lệ một cái lần...
Mà lần phá lệ này, cũng khiến cho mặt hắn đỏ bừng, cảm giác như bị khinh miệt rất lớn.
Có điều hắn càng không nghĩ tới chính là, bản thân đã giải thích với Phương Nguyên, vậy mà đối phương lại nói một câu không quan trọng?
- Ta đã sớm biết không phải ngươi...
Phương Nguyên xuất kiếm, thân hình dao động giữa không trung, kiếm quang lập loè, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất, lạnh giọng mở miệng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói:
- Trước khi ta đến Ma Biên, đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một màn như thế, mà ta cũng đang chờ bọn họ không chờ đợi được, ra tay với ta, khiến hắn nổi lên mặt nước, mà ngươi đến Ma Biên lại nằm ngoài ý liệu của ta, cho nên coi như ngươi tham dự ám sát, ta cũng biết trừ ngươi ra, nhất định còn có một người khác bày ra thế cục này...
Lý Thái Nhất nghe được lời ấy, trong lòng liền hiểu ra, lập tức thấp giọng nói:
- Người kia chính là trưởng lão Động Minh đường dưới trướng Tiên Minh, tên gọi Chung Lão Sinh, là hắn chủ động tìm tới cửa, muốn đoạt long hồn của ngươi, bày ra bố cục giết ngươi, ta muốn long hồn, nhưng không muốn làm chuyện ám sát này, cũng không tham dự, tứ bộ chi chủ dưới trướg ta, chạy tới Ma Uyên Thâm Xử, chỉ vì đoạt long hồn, mà không phải tham dự ám sát...
- Trưởng lão Động Minh đường Chung Lão Sinh?
Sắc mặt Phương Nguyên ngưng lại, nhớ kỹ cái tên này.
Lúc trước hắn đã điều tra qua, Tiên Minh trên có Thất Thánh, dưới có tứ đường.
Tứ đường phân biệt là Động Minh đường, Thông Tức đường, Quan Tĩnh đường, Văn Phong đường.
Bốn đường này nhân tài đông đúc, cao thủ nhiều như mây, tất cả chỉ để ý một chuyện, đó là khống chế thế cục thiên hạ, mà cái Động Minh đường này, chuyên phụ trách quan sát đạo thống các phương, hiểu rõ, thậm chí khống chế thế cục các phương, nghe nói phía dưới đường này, còn có ám bộ, lúc trước hắn ở Âm Sơn tông chém giết Chu Linh Đồng, hẳn là nhân tài do đường này bồi dưỡng, không nghĩ tới hôm nay lại gặp người Động Minh đường.
Liên hệ các sự việc trong này, hắn cũng gần như đoán được.
Nhóm người lúc trước dốc hết sức đẩy long tích lên, làm hại Lạc Phi Linh rời khỏi nhân gian, chắc cũng là Động Minh đường.
Bởi vì đúng là bọn họ, thì so sánh với việc trấn áp long tích dưới ba tấc Linh Sơn mà nói, càng hy vọng Lạc Phi Linh đi ra một bước kia, chỉ có như thế, mới có thể thuận lợi mang long hồn ra khỏi long tích, lúc trước cũng chính vì hiểu rõ điểm này, nên hắn mới nhất định đoạt long hồn vào trong tay, hắn đã sớm nghĩ tới, nếu bọn họ nhất định phải đạt được long hồn, vậy thì họ sẽ nổi lên mặt nước, ra tay với hắn.
- Nếu đã biết được, vậy còn không rút lui!
Tâm thần Lý Thái Nhất đã khoan khoái hơn không ít, vẻ lo lắng biến mất sạch sành sanh.
Trước đây hắn bị người mưu hại, rơi vào trong hũ, vô cùng uất ức, bởi vì hắn biết, thủ hạ của mình bị người ta bắt tại trận, vậy thì bất kể hắn nói như thế nào, cũng không thể thoát khỏi việc này, đây cũng là chỗ độc ác của tên trưởng lão Động Minh đường kia, nếu ám sát thành công, long hồn tới tay, tất cả sẽ dễ nói, ám sát không thành, người kia sẽ biến hắn thành con dê thế tội, còn bản thân thì tiêu dao tự tại.
Coi như hắn muốn giải thích, làm sao Phương Nguyên lại tin tưởng?
Nhưng hắn không nghĩ tới, Phương Nguyên lại không cho là thật, chuyện này tuỳ tiện nói liền thấu.
- Ai nói ta muốn rút lui?
Lý Thái Nhất không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe xong lời ấy, lại ra tay càng thêm mạnh.
Kiếm ý tụ khiếu, khuyếch đại một phương, cuốn thẳng về phía hắn, giống như không chém giết được hắn thì không bỏ qua.
- Ta đã giải thích cho ngươi...
Lý Thái Nhất không hiểu, giận dữ, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên.
Nhưng đón ánh mắt của hắn, Phương Nguyên lại chém ra ba kiếm để trả lời!
Chương 1457 Cái Nồi Này Ngươi Đến Cõng (2)
- Coi như chủ mưu là hắn, vậy ngươi phái người đi đoạt long hồn, không phải là thật sao?
- Coi như ngươi không có trực tiếp tham gia ám sát, nhưng nếu không có ngươi tương trợ, những người này có can đảm đến ám sát ta không?
Phương Nguyên nói hai câu, liền chém ra hai kiếm, kiếm quang ngưng tụ tới mức tận cùng, so với bất luận cái thần thông gì đều đáng sợ hơn, chằng chịt như muốn trảm phá hư không, tất nhiên thần ấn Lý Thái Nhất tế lên có thần uy vô tận, nhưng dù sao cũng không đủ linh động, ở dưới hai đạo kiếm quang này, đã biến hóa đến cùng cực, ngay vào lúc này, kiếm thứ ba của Phương Nguyên từ trên trời rơi xuống, chém thẳng đến mi tâm của hắn.
- Quan trọng nhất chính là, coi như chuyện này thật sự không có quan hệ gì đến ngươi, ngươi cũng phải cõng cho ta...
Theo một câu nói kia vang lên, đạo kiếm quang cực nhanh cực đáng sợ thứ ba, đã đột phá kim quang thần ấn trong tay Lý Thái Nhất, chém tới trước mặt Lý Thái Nhất, coi như Lý Thái Nhất đón đạo kiếm quang này, cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi, đột nhiên thần ấn trước người phóng ra kim mang, chiếu sáng một mảnh hư không, sau đó thân hình hắn mở ra, trong nháy mắt xuất hiện ở bên ngoài trăm trượng.
Hắn cúi đầu quan sát, nơi cổ áo bên trái, thế mà bị chém ra một lỗ hổng.
Ánh mắt của hắn cũng lập tức ngưng tụ ra vô tận lửa giận, thấp giọng quát:
- Vì cái gì?
- Bởi vì, từ lúc vừa tới Ma Biên, ngươi chính là bàn đạp tốt nhất ta chọn!
Áo bào của Phương Nguyên đung đưa, trở tay cầm kiếm, từ từ đi về phía trước, tại thời khắc này, gương mặt lộ ra vẻ hết sức chăm chú, bình tĩnh nói với Lý Thái Nhất:
- Ta muốn bảo đảm Đạo của mình được truyền bá ở Ma Biên, thì cần phải có ảnh hưởng rất lớn mới có thể khiến cho tất cả mọi người coi trọng, hiện tại ta đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn kém một chút, lại không có ai thích hợp hơn so với ngươi...
Tay áo hắn hạ xuống, mặc gió đung đưa, giống như chân tiên, nói với Lý Thái Nhất:
- Cho nên, ngươi liền nhận đi!
- Ngươi...
Cho dù Lý Thái Nhất luyện được công phu nín nhịn tốt nhất thế gian, nho nhã đến mức xưa nay không biết nổi giận, không thất thố, lúc này nghe Phương Nguyên nói, cũng không nhịn được thay đổi, một loại hoang đường chi ý không cách nào hình dung được từ trong tâm thần hắn bay lên.
- Lấy ta làm bàn đạp sao?
- Mượn thân phận cùng địa vị của ta truyền bá Đạo của ngươi tại Ma Biên?
Hắn nghe rõ ràng từng câu từng chữ Phương Nguyên nói, cũng hiểu ý tứ Phương Nguyên muốn biểu đạt, nhưng hắn vẫn có chút hồ đồ, hắn cảm thấy chuyện này là không thể tin được, càng không rõ, mình đường đường là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, là một trong những người mạnh nhất thế gian tương lai, là tồn tại tương lai, sẽ khiêu chiến quái vật Đông Hoàng Sơn, nhưng bây giờ...
... Những người này làm sao vậy?
Có người mưu hại hắn, muốn hắn chịu oan ức.
Có người muốn lấy hắn làm bàn đạp, dùng hắn đến tế Đạo của bản thân?
- Dựa vào cái gì?
Sau khi mơ hồ, thì chính là lửa giận vô tận.
Những lửa giận kia, giống như được tích tụ từ một nghìn lăm trăm năm qua, lúc đầu hắn đã sớm tạo thành thói quen giấu chúng nó cực chặt chẽ, nhưng tại giờ khắc này, bọn chúng lại cùng nhau đứng lên, mà trải qua một nghìn lăm trăm năm kiềm chế, chúng càng cuồn cuộn không thôi.
Hừng hực từ trong tim nổi lên, khiến cho sắc mặt hắn bị bóp méo, con mắt đỏ như máu.
- Các ngươi... Dựa vào cái gì mà dám xem nhẹ ta như thế?
Trong thanh âm này, ẩn chứa một loại phẫn nộ cùng uất ức không nói ra được.
Cũng trong chớp mắt này khí tức trên người thái tử Lý Thái Nhất, giống như đột phá một loại phong ấn nào đó, đột nhiên tăng vọt lên, trùng trùng điệp điệp, trong khoảnh khắc đã xông phá cực hạn Chí Tôn Nguyên Anh có khả năng đạt tới, phá vỡ vào một loại cảnh giới mới, cùng lúc đó, vô số thiểm điện màu tím ngưng tụ trong hư không sau đầu hắn, hiển hóa ra một tầng lôi bộc...
- Không tốt, hoá ra thái tử điện hạ hắn...
Không biết bao nhiêu người thấy cảnh này, cảm nhận được khí tức trên người Lý Thái Nhất bị doạ cho sắc mặt đại biến, cùng sợ hãi kêu lên, thậm chí rút lui theo bản năng, ánh mắt giống như là gặp quỷ:
- ... Hoá ra hắn đã sớm là Hóa Thần!
- Một nghìn lăm trăm năm đi qua, tất cả mọi người cho là hắn còn chưa thành tựu Hóa Thần, hoá ra hắn...
-... Hắn chỉ một mực ẩn giấu tu vi!
"..."
"..."
- Ngươi cứ nhất định bắt ta phải cõng việc này, vậy ta thật sự giết ngươi thì có làm sao?
Khuôn mặt Lý Thái Nhất vặn vẹo, lôi điện sau lưng hóa thành một mảnh lôi bộc, ầm ầm đánh thẳng xuống chỗ Phương Nguyên, bên trong lôi bộc, có thể thấy được một cái hư ảnh, chính là hình dạng một gốc cây nhỏ, có người trong chúng tu nhận ra, đó chính là Thất Bảo Lôi Thụ mà Cửu Trọng Thiên cất giấu, chỉ không biết từ lúc nào, mà vị thái tử điện hạ này, đã luyện thần thụ vào trong cơ thể mình.
Hắn mượn Thất Bảo Lôi Thụ, đột phá Nguyên Anh cực hạn, đặt chân vào cảnh giới Hóa Thần.
Theo truyền thuyết thì các loại thần vật như Thất Bảo Lôi Thụ, chính là từ phía trên Kiến Mộc mọc ra, tương tự Tiên Nguyên.
- Như này đã không giữ được bình tĩnh rồi ư?
Phương Nguyên đón nhận mảnh lôi bộc này, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Trách không được một nghìn lăm trăm năm qua ngươi cũng chỉ là thái tử!
Thời điểm nói ra lời này, đột nhiên bên cạnh hắn cũng có ánh lửa loá mắt, một ngọn lửa lớn màu trắng bao phủ hư không, trùng trùng điệp điệp như hỏa vân, mà ở trong hỏa vân, càng có thể nhìn thấy chín đạo long ảnh bay múa, mang theo liệt diễm ngập trời, đánh thẳng tới chỗ thái tử Cửu Trọng Thiên đang như điên dại, từ trên thanh thế, không những không thua với hắn, thậm chí còn có phần hơn...
- Cái này...
Chúng tu dưới thành, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm thần cũng lạnh đi một nửa:
- ... Lại là một vị Hóa Thần sao?
Chương 1458 Hai Đại Kỳ Tài (1)
Chương 1458: Hai Đại Kỳ Tài (1)
Hiện tại Hóa Thần đã là cao nhân thế gian hiếm có.
Muốn thành tựu Hóa Thần, không chỉ khắc khổ tu luyện là có khả năng đạt được, mà phải có thiên tư và tài nguyên hiếm thấy.
Nói một cách khác, cho dù trải qua trận đại kiếp ngàn năm trước, thế gian này vẫn có không ít cao thủ Nguyên Anh, một ngàn năm qua, càng trưởng thành lên một nhóm lại một nhóm, phân bố ở các nơi, vụn vặt lẻ tẻ, giống như cực kỳ hiếm thấy, nhưng phóng tầm mắt khắp thiên hạ mà nói, cho dù là Nguyên Anh, thì cũng đã là một gốc rạ tiếp một gốc rạ trưởng thành lên, xâm nhập vào cao tầng thế gian này.
Thế nhưng đến Nguyên Anh cũng là kết thúc.
Không luyện hóa Tiên Nguyên, liền không có khả năng tu luyện ra lực lượng pháp tắc, đột phá cảnh giới Nguyên Anh, bước vào Hóa Thần.
Một ngàn năm trước Tiên Nguyên còn rất nhiều, nhưng theo trận kiếp số ngàn năm trước ở Côn Lôn sơn, Tiên Nguyên trong thế gian đã bị hủy bảy tám phần, cho nên trong một ngàn năm nay, cho dù có thiên tư cao hơn, địa vị cao hơn, cũng không chiếm được Tiên Nguyên...
Không chiếm được Tiên Nguyên, liền không đột phá được Nguyên Anh...
Đây là một cái quy luật vững chắc, không ai có thể thay đổi.
Hoặc có thể nói đây là một cái thiết luật trong giới tu hành!
Thế nhưng luôn có một số người, có khả năng đột phá thiết luật như thế...
Từ một ngàn năm trăm năm trước, sau khi thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất, lấy được Tử Đan chi thân được phong làm thái tử, liền rất ít lộ diện ở trước mặt người đời, không biết có bao nhiêu người đang suy đoán tu vi của hắn, cho là hắn ít nhất cũng đạt đến Chí Tôn Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng mãi tới hôm nay hắn để lộ tu vi trước mặt người khác, chúng tu mới ý thức được, hoá ra hắn không chỉ đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong...
Hắn mượn dị bảo Thất Bảo Lôi Thụ, mạnh mẽ đột phá Nguyên Anh cảnh.
Đương nhiên, hôm nay hắn còn không tính là Hóa Thần chân chính, mặc dù nguồn gốc Thất Bảo Lôi Thụ từ Kiến Mộc, nhưng cũng không tính là Tiên Nguyên chân chính, cho nên hắn vẫn cách Hóa Thần chân chính một chút, nhưng như này đã mười phần kinh khủng rồi.
Mà càng khiến cho người ta không tưởng tượng nổi là, Phương Nguyên cũng đạt tới cảnh giới này.
Vậy mà hai Đạo Tử thánh địa, lại đồng thời triển lộ ra lực lượng siêu việt Nguyên Anh ở trước mặt người khác.
...
...
Trong chớp mắt này chúng tu xung quanh nhìn đến hoa cả mắt, chỉ thấy lôi điện màu tím và ngọn lửa màu trắng hoà vào nhau ở bên trên Bát Hoang thành, giống như hai mảnh hải dương, khi thì bay tới, khi thì tách ra, hai bóng người ở trong cuồng triều vô tận, vạt áo bay phần phật, bắn ra thần huy vô biên, trong mắt cao thủ Nguyên Anh một thân khí cơ này nhìn giống như Thần Đế...
- Không hổ là Đạo Tử thánh địa... không hổ là con cưng của trời...
Sắc mặt đám người Mạc Thanh Lưu, Tần Vô Nhai và người trong ngoài Bát Hoang thành, nhìn thấy uy thế cỡ này đều không nhịn được thay đổi, bọn họ định tiến lên khuyên bảo, nhưng thấy thực lực hai người mạnh như thế, cũng không muốn tiến lên để mất thể diện, bây giờ muốn tách hai người bọn họ ra, chỉ có thể mượn đại trận Bát Hoang thành, cưỡng ép áp chế, nhưng dù sao hai vị kia cũng là Đạo Tử thánh địa, nên bọn họ không dám làm như thế.
Thế là bọn họ chỉ có thể gửi hi vọng vào mấy lão quái vật, bình thường không hỏi thế sự ở trong thành kia.
Có điều bọn họ không nghĩ tới chính là, lúc này trong thành cũng có vài lão quái vật đang quan sát trận đại chiến này, nhưng không có ý ra tay, ngược lại cảm khái:
- Ngàn năm trước, Tiên Nguyên không ít, thành tựu Hóa Thần cũng không có gì là hiếm lạ, thế nhưng trận hạo kiếp ở Côn Lôn sơn một ngàn năm trước đã huỷ đi quá nhiều Tiên Nguyên, khiến cho ngàn năm nay người đột phá Nguyên Anh cảnh ít càng thêm ít, hầu như là không, hai vị Đạo Tử thánh địa này, thế mà một người mượn Thất Bảo Lôi Thụ, một người mượn Ly Hỏa đột phá cảnh giới Nguyên Anh, thành tựu nửa bước Hóa Thần, thiên tư này quả thật là đáng sợ, nếu ngàn năm trước bọn họ có kỳ ngộ này, chỉ sợ chúng ta cũng không bằng bọn họ...
- Ha ha, nếu đã nói thái tử Cửu Trọng Thiên là con cưng của trời, thì chuyện này cũng không có gì...
Một lão quái vật trong nhóm thở dài:
- Dù sao trải qua trận đại kiếp ngàn năm trước, Tiên Nguyên đã tổn hao quá nhiều, bảy đại thánh địa ngoài miệng đều nói mình một chút Tiên Nguyên cũng không có, nhưng nếu nói bên trong chính xác một chút cũng không có thì ta không tin, chỉ là không chịu tuỳ tiện lấy ra thôi, chắc là Tiên Hoàng đối với vị thái tử này cũng không tệ, nhưng hắn lại hơi xui xẻo, sau khi đại kiếp Côn Lôn sơn qua đi, mới thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh, nên Tiên Hoàng không thể trực tiếp ban Tiên Nguyên thưởng cho hắn, thế nhưng truyền Thất Bảo Lôi Thụ cho hắn, cũng coi như một loại bồi thường...
- Còn vị Đạo Tử Vong Tình đảo kia lại không giống, hắn là một đường bò lên, có lẽ Vong Tình đảo cũng giữ lại một chút Tiên Nguyên, nhưng không cho hắn, vậy mà hắn lại có thể dựa vào chính mình đi đến một bước này, thật khiến lão phu cảm thấy có chút xấu hổ...
- Vậy lần long tranh hổ đấu hôm nay...
- ... Gấp cái gì, cứ xem náo nhiệt rồi lại nói!
"..."
"..."
- Hoá ra không chỉ có ta đạt tới cảnh giới này...
Lúc này Phương Nguyên đang giao thủ với thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên, cũng lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.
Ở trong trận sát cục này, hắn nhân họa đắc phúc, ngược lại luyện hóa được Ly Hỏa, thành tựu nửa bước Hóa Thần, ở trình độ nào đó, hắn đã khó gặp được đối thủ, tại thời điểm giao thủ cùng người khác, chỉ cần đối phương không phải là lão quái vật đã thành tựu Hóa Thần một ngàn năm trước, thì Phương Nguyên gần như có thể ấn đầu bất cứ ai xuống đánh, thế nhưng hắn không nghĩ đến, vị thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên này, cũng có chút bản lĩnh.
Chương 1459 Hai Đại Kỳ Tài (2)
Mặc dù hắn không có thành tựu Hóa Thần chân chính, nhưng cũng dựa vào Thất Bảo Lôi Thụ, đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Hắn cũng giống như Phương Nguyên, đều đứng giữa Nguyên Anh và Hóa Thần.
Nếu không gặp hắn, Phương Nguyên cũng không biết hoá ra Thần Lôi có thể mạnh đến cảnh giới này, dù sao Phương Nguyên cũng tu luyện lôi pháp, thậm chí đã tiếp xúc qua Thất Bảo Lôi Thụ, nhưng thẳng đến khi giao thủ cùng vị thái tử điện hạ này, mới ý thức được uy lực của Thần Lôi, hoàn toàn không phải là thứ mà trước đó hắn tưởng tượng đến, bên trong Thần Lôi của đối phương, đã ẩn chứa một ít khí tức pháp tắc, vượt xa lôi pháp của hắn.
Ầm ầm!
Thần Diễm màu trắng và Thần Lôi màu tím, ngươi tới ta đi, cường công nửa ngày, đấu đến khó phân thắng bại.
Nếu như thật sự bàn luận, thì uy lực Ly Hỏa mạnh hơn một chút, nhưng Phương Nguyên vừa mới luyện hóa Ly Hỏa không lâu, nên trên phương diện nắm giữ, còn thiếu chút hỏa hầu, còn vị thái tử điện hạ này đã điều khiển Thần Lôi thuần thục từ lâu, thu phát vô cùng tinh tế, trong lúc giao thủ, ngay cả Phương Nguyên cũng có chút cảm khái về sự tinh diệu của hắn đối với lôi pháp, hắn mang mỗi một phần biến hóa của nó ghi tạc vào trong lòng.
Đối với Phương Nguyên mà nói, hắn đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết đối với lôi pháp, lại thêm việc lĩnh hội chín thành Thiên Công ở Vong Tình đảo, thì bất kể là kiến thức, hay lý giải về đại đạo, đều vượt xa người cùng thế hệ, bây giờ thấy một lá đã biết thu, giao thủ với Lý Thái Nhất, khiến hắn có kích động cực lớn đối với lôi pháp, từng tầng từng tầng kiến giải xuất hiện ở trong lòng, đơn giản là hữu ích hơn so với ba trăm năm khổ tu.
Còn Lý Thái Nhất thì không nghĩ tới những thứ này, hắn chỉ nghĩ bản thân đã thi triển ra lôi pháp, thế mà không làm gì được Phương Nguyên, cảm thấy càng bị đè nén thêm, giống như sắp điên vậy, Thần Lôi dày đặc không trung, đánh thẳng về phía Phương Nguyên, uy thế vô cùng, dưới lực lượng vô biên của Lý Thái Nhất, mây đen vô tận và Hắc Ám ma tức trên Bát Hoang thành đều bị sua tan, không trung lộ ra trời xanh không mây.
- Thần thông đã khó phân thắng bại, vậy thử võ pháp một chút đi!
Phương Nguyên đấu đến chừng mực, trong lòng quét ngang, rút Tà Kiếm ra, kiếm ý tràn ngập, chém thẳng về phía Lý Thái Nhất.
- Chỉ là môn phái bần hàn, ngươi lấy đâu ra đảm lượng xem nhẹ ta?
Hai mắt Lý Thái Nhất cũng đỏ như máu, tay phải chụp một cái vào trong hư không, lấy ra một cây Long Văn Trường Thương nắm ở trong tay, chân đạp hư không, ngang ngược bá đạo, đâm về phía Phương Nguyên, vậy mà võ pháp cũng là tuyệt đỉnh thế gian, trên người hắn có tầng tầng ánh kim hiển hiện, gia trì trên Long Văn Thương, càng khiến cho uy lực tăng vọt, làm cho hư không xuất hiện vô số lỗ đen, dày đặc như tung đậu đen.
- Chiến cương... thế mà võ pháp của vị thái tử điện hạ này cũng mạnh như thế!
Không biết có bao nhiêu người bên dưới Bát Hoang thành nhìn thấy cảnh này, kinh hãi đến mức tròng mắt suýt rớt xuống đất.
Thần thông kinh người, có thể điều khiển Thần Lôi không nói, ai có thể nghĩ tới vị thái tử điện hạ nhìn ôn tồn lễ độ, khí độ ung dung này, cũng tu luyện thành chiến cương lỗ mãng cuồng bạo như thế, chuyện này thật sự khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt, cảm thấy quá mức coi thường hắn...
- Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một tên thái tử, vậy mà cũng dám xem thường hàn môn sao?
Phương Nguyên sầm mặt lại, cũng đánh ra vô số kiếm quang, nghênh đón Lý Thái Nhất.
Lý Thái Nhất vốn tức giận ở trong lòng, làm sao nghe lọt mấy lời này, càng thay đổi thành một người khác, vung vẩy thần thương, điên cuồng tấn công tới.
Trong chớp mắt này sát cơ tràn ngập không trung, càng mạnh hơn vô số lần.
- Có nên lấy ra Tâm Ý Kiếm hay không?
Phương Nguyên ở trong ác đấu, nhưng vẫn duy trì tỉnh táo.
Bản thân tự tìm thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên chiến một trận, thì nhất định phải thắng, nếu không không có ý nghĩa.
Hắn âm thầm tính toán một phen, không xác định Tâm Ý Kiếm của mình có thể một kiếm trảm phá chiến cương của đối phương.
Mà ở trong ác đấu bực này, nếu không một kiếm trảm phá được chiến cương của dối phương, vậy nhất định sẽ bị đối phương nắm lấy cơ hội phản công, cho nên lúc này, hắn chỉ có thể tạm thời thu lại ý nghĩ ngưng tụ Tâm Ý Kiếm chém tới, dựa vào một thân khí phách, triển khai Kiếm Đạo nghênh đón.
Mà tại thời điểm hắn thi triển ra võ pháp, thanh khí quanh quẩn xung quanh, cũng đồng thời hóa thành từng tia từng sợi cương khí nặng nề giống như núi cao, bảo hộ quanh người hắn, những cương khí này, chẳng những có thể chống cự Thần Lôi lúc nào cũng hạ xuống trên không trung, mà càng khiến cho hắn trong lúc phất tay nhấc chân, có được lực lượng lớn vô cùng, đây là thần thông hắn luyện được sau khi mượn Ly Hỏa Thần Diễm trong Cửu Long Ly Hỏa Tráo tái tạo thân thể.
Tái tạo thân thể đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, phất tay nhấc chân đều có lực lượng lớn vô cùng, đạt đến cảnh giới mạnh nhất sẽ không thua gì thần thông.
Nhưng khi cảnh tượng này lọt vào trong mắt chúng tu xong, vẻ kinh ngạc lại từ đáy mắt họ lóe ra...
- Thế mà cũng là chiến cương...
Có người kinh sợ hô lên:
- Từ lúc nào mà chiến cương lại không đáng giá như vậy?
Chỉ cao thủ Võ Đạo có thân thể mạnh mẽ nhất mới có thể đạt được chiến cương, mà thứ Ma Biên không thiếu nhất chính là cao thủ Võ Đạo, nhưng không phải ai cũng có thể đạt được chiến cương, chỉ sợ toàn bộ Ma Biên cũng không quá một bàn tay, bởi vì thứ này vốn không cách nào tu luyện.
Chỉ có một ít quái thai thiên phú dị bẩm, mới có thể ngưng tụ ra.
Mà hai người thái tử điện hạ và Phương Nguyên, đều không giống nhân vật cấp độ quái thai.
Trong bầu không khí kinh ngạc không nói lên lời này, chỉ có Quan Ngạo là nhìn chằm chằm vào hai người trên không trung.
Sau đó nhếch miệng, nói:
- Bọn hắn cũng không bằng ta!
Chương 1460 Đế Vương Chi Tướng (1)
Thương đến kiếm qua, lửa cháy lôi diệt.
Phương Nguyên và thái tử Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất lăn lăn lộn lộn, đánh nhau hơn nửa canh giờ.
Thanh thế cuồn cuộn, như tai hoạ giáng thế, nhưng vẫn không phân ra thắng bại, có điều trận chiến này lại khiến cho tất cả người quan chiến, nhìn như si như say, quên mất lo lắng, chỉ đứng một bên lĩnh ngộ sự kỳ diệu trong đó, khen Đạo Tử nhà khác!
- Hai người từ lực lượng Tiên Đạo đấu đến võ pháp, lại từ võ pháp đấu đến thần thông, lăn lăn lộn lộn mấy trăm hiệp, không nói đến hỏa pháp lôi lực mà bọn hắn nắm giữ, chỉ luận sự ảo diệu của thần thông, tinh diệu của chiêu thức, đã không phải là chúng ta có thể theo kịp...
- Ai, khó trách Đạo Tử thánh địa vừa đến Ma Biên, đã muốn cướp đi một vị trí Thần Tướng, trước kia chúng ta chỉ cảm thấy chuyện này là bởi vì nội tình thánh địa thâm hậu, để bọn họ làm thần quan chi chủ, mới dễ khiến bọn họ cam tâm tình nguyện lấy nội tình nhà mình ra, xây dựng thần quan, bây giờ mới biết được, bản lãnh của bọn họ cũng là thực sự...
Trên dưới cổng thành, đã có không biết bao nhiêu người đang nghị luận sôi nổi.
Có người cảm khái, liền có người đáp lại:
- Ngươi thật sự cho rằng Đạo Tử thánh địa đều ăn chay sao, đó đều là những người tinh nhuệ trong trong tinh nhuệ đi ra, ví dụ như vị Tiên Hoàng nổi danh phong lưu Cửu Trọng Thiên kia, hiện tại hoàng tử công chúa ngoài sáng của hắn, đã có hơn trăm người, còn không tính những người giấu ở trong cung không có danh phận, những người lưu lạc thế gian căn bản không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỗ kia cộng lại đã có bao nhiêu?
- Một ngàn năm trăm năm trước, vị thái tử điện hạ này đã phá kén đi ra, được phong làm thái tử, không biết trong một nghìn lăm trăm năm này có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội muốn cướp vị trí của hắn, kết quả đều bị hắn trấn áp xuống, làm thái tử một nghìn lăm trăm năm vững như bàn thạch, vậy mà ngươi còn coi hắn là người ăn chay hay sao? Nếu không có mấy phần bản lĩnh, làm sao có thể vững vàng ngồi lên vị trí thái tử một nghìn lăm trăm năm không lay?
- Vậy ngươi nói ai sẽ thắng trận chiến này?
Một câu nói này ngược lại là hỏi chúng tu, lúc này khí thế giữa Phương Nguyên và thái tử Cửu Trọng Thiên đều rất hùng hổ, song phương cứng đối cứng, ai cũng không lộ ra xu thế suy tàn, lại thêm tu vi của bọn họ vốn không như hai người này, ai có thể khẳng định người nào càng mạnh hơn một chút?
Có người nghe lời này, cười lạnh nói:
- Thái tử Cửu Trọng Thiên đã thua!
Người chung quanh lập tức cho rằng hắn có ánh mắt độc đáo, nổi lòng tôn kính, vội vàng thỉnh giáo hắn.
Người này lại cười nói:
- Thái tử Cửu Trọng Thiên đã tu hành bao nhiêu năm, Đạo Tử Vong Tình đảo mới tu hành bao nhiêu năm, bây giờ hai người bất kể là võ pháp hay là thần thông, đều đấu ngang tay, chẳng lẽ xu thế thắng bại còn chưa rõ ràng sao?
Người xung quanh lập tức không để ý đến hắn, thế nhưng tinh tế suy ngẫm, cũng cảm thấy có chút đạo lý.
Ngoại trừ những người lấy xem náo nhiệt làm chủ, thì lúc này những tu sĩ hàn môn bên dưới Bát Hoang thành, đến ủng hộ Phương Nguyên, đều cho rằng Phương Nguyên chưa thua thái tử Cửu Trọng Thiên, nhưng đánh lâu cũng không xong, trong lòng lập tức có chút sốt ruột, trong số bọn họ có người chỉ là đơn thuần sốt ruột, nhưng cũng có người suy nghĩ sang một hướng khác, nên trong lòng càng thêm lo lắng...
- Đạo Tử Vong Tình đảo bị người ám sát, đây là chuyện lớn, đương nhiên là phải điều tra rõ ràng, nhưng đạo lý là đạo lý, còn trong giới tu hành nắm tay người nào lớn người đó định đoạt, nếu Phương Nguyên Đạo Tử có thể ở trước mặt mọi người đánh bại thái tử Cửu Trọng Thiên, bắt đầu đảng tội ác kia đền tội, thì những tiểu yêu tiểu quỷ còn lại, cũng vô lực chạy trốn, không ở Ma Biên nhấc lên một trận rung chuyển lớn thì không thể, nhưng nếu thái tử Cửu Trọng Thiên trấn áp Phương Nguyên Đạo Tử, chuyện này sẽ có rất nhiều đường lui, tra tới tra lui, nói không chừng sẽ còn tra được một cái không giải quyết được gì...
Chuyện xấu trong nhân gian, bất cứ chỗ nào có con người đều sẽ tồn tại.
Mà những người ngồi ở vị trí cao này, am hiểu nhất chính là thỏa hiệp, một chữ kéo dài, liền có khả năng giải quyết tất cả.
Nhớ tai họa trên Tuyết Nguyên năm đó, nghiêm trọng như thế nào, không phải cuối cùng cũng không giải quyết được gì sao?
Hiện tại cũng chưa chắc chuyện này sẽ không kết thúc giống như chuyện trên Tuyết Nguyên...
...
...
- Cám ơn trời đất, may mà có thái tử Cửu Trọng Thiên dốc hết sức gánh vác việc này, nếu không đại họa giáng xuống rồi...
Người tụ tập bên ngoài Bát Hoang thành càng ngày càng nhiều, không biết có bao nhiêu người thế gia hiểu được tình thế bây giờ, một bên chảy mồ hôi lạnh, một bên may mắn không thôi, mồ hôi lạnh tự nhiên là bởi vì Phương Nguyên ở dưới tình huống hẳn phải chết kia lại sống tiếp được, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, nếu như thật sự tra xét qua coi như gia tộc vô sự, thì những người như mình cũng sẽ bị đưa ra làm dê thế tội.
Mà may mắn là, thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên lại có khí phách như thế, trực tiếp nhận việc này, có đại nhân vật như hắn ngăn trở ở phía trước, những người như họ sẽ yên tâm hơn nhiều, nói không chừng chuyện đại họa như vậy, thật sự có thể bỏ qua...
... Sự tình Tuyết Nguyên lần trước, đẩy bọn hắn sung quân Ma Biên là xong.
... Lần này bọn họ vốn ở Ma Biên, chẳng lẽ ngươi còn có thể đẩy bọn họ trở về?
- Ha ha, hắn vừa mới tới Ma Biên bao lâu, chưa gặp mặt với hắn, không nghĩ tới hắn đã náo động ra chuyện lớn bực này...
Trong hư không xung quanh có không ít người Phương Nguyên quen biết, trong đó có một người hai tay ôm kiếm, cười tủm tỉm trốn ở bên cạnh quan chiến, nhưng khi thấy được một thân tu vi Kiếm Đạo của Phương Nguyên, thì trong lòng không khỏi có chút thất lạc, thở dài một tiếng...
...
Bình luận facebook