-
Chương 1446-1450
Chương 1446 Đầu Người Cuồn Cuộn Rơi (1)
Một đám đầu người bay lên giữa không trung, bao gồm ba vị lão tu thần bí ở bên trong trông rất đẹp mắt.
Tự nhiên ba vị lão tu Cửu Trọng Thiên, Cát lão tiên nhân, đều không phải là nhân vật bình thường.
Bọn hắn đều là quái vật cấp bậc lão tổ tọa trấn ở Cửu Trọng Thiên, tiếng tăm lừng lẫy, trấn thủ một phương.
Mỗi người không chỉ có tu vi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, mà bọn họ còn có tuyệt kỹ, có người am hiểu luyện chế ôn chủng, có người am hiểu chế bệnh dịch, có người am hiểu luyện chế kịch độc, cũng có người am hiểu điều khiển tà linh, có thể nói, bốn người bọn họ chính là những tồn tại có hung danh hiển hách, uy hiếp tứ phương trong giới tu hành, không người nào nguyện ý đối địch với bọn họ, tất cả đều tình nguyện nhượng bộ lui binh.
Nhất là tà binh do bốn người bọn họ chế tạo, các tiên môn đều coi đó như là ác mộng.
Thậm chí thanh danh của bọn họ, còn vượt qua Đế Tử, công chúa và một số Tiên Tướng nắm giữ đại thần thông trên Cửu Trọng Thiên, là bởi vì bọn họ khó chơi, thủ đoạn quá mức quỷ dị, thế nhưng bây giờ, bọn họ nhỏ yếu giống như là con kiến...
- Hưu...
Một đạo kiếm quang bay qua, đầu người lả tả bay lên.
Ba người bọn họ cũng ở trong đó, so với đầu những người khác không có gì khác nhau, Nguyên Anh cũng bị kiếm khí xoắn nát.
- Trốn...
Mà một màn này khiến chúng tu xung quanh kinh hãi đến mức hồn bay phách tán, một tia chiến ý sau cùng cũng tan biến mất.
Thế là trong hư không xung quanh hoàn toàn đại loạn, chúng tu không có nửa phần chiến ý, chỉ muốn chạy trối chết, rời xa chiến trường.
Dưới sự uy hiếp của lão chấp sự Vong Tình đảo, các đại Thần Tướng, Quan Ngạo, Toan Nghê và đầu Giao Long không ai bì nổi kia, những thích khách này đã sớm loạn tùng phèo, có trốn cũng không thoát, càng không biết tạo thành trận thế, chỉ có thể đau khổ chia thành mấy đoàn, bên trong cổ họng toàn vị đắng chát, trước sự tàn sát chỉ biết chống đỡ như máy móc, hiện tại ngay cả khí lực chèo chống cũng mất.
Đột nhiên lúc này thân hình Phương Nguyên bay lượn giống như một sợi dây.
Một đạo kiếm quang ở bên cạnh hắnlinh động như rắn, nhanh chóng du tẩu ở trong hư không, lúc ẩn lúc hiện.
Kiếm quang lướt qua, bất kể là trưởng lão thế gia, tiên sư tông môn, thích khách quỷ dị, bách chiến Thần Tướng, đều giống như tờ giấy, còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã bay lên, mênh mông cuồn cuộn, liên miên rơi xuống...
...
...
Giết giết giết, giết loạn như ma.
Đầu người lăn đầy đất, máu tươi ào ào!
...
...
Kiếm khí tung hoành, ánh lửa ngút trời!
- Đi mau, nhất định có thể mở ra một lỗ hổng...
Trong đám người, có một vị lão giả mặc hắc bào, tu vi rõ ràng cao hơn những người khác một đoạn, dũng mãnh thiện chiến, từ trong đám người va chạm đi ra, sau đó thân hình ẩn núp, muốn thừa dịp đám người hỗn loạn, đi đến biên giới tường lửa, nghĩ biện pháp chạy trốn.
- Meo!
Chỉ là lão vừa mới vọt tới gần tường lửa, đã nghe được một tiếng meo.
Dưới sự kinh ngạc, lão quay đầu lại nhìn thấy Bạch Miêu vừa rồi bị lão một mực truy sát.
Lúc này nó đang đứng ở trên mặt một khối đá xanh, ánh mắt hung ác nhìn lão, dường như trong mắt có ý mỉa mai.
- Ngay cả con súc sinh như mày cũng xem thường tao sao?
Lão giả mặc hắc bào giận dữ, giơ cao thần thương, xuất ra tầng tầng băng sương, cuốn về phía Bạch Miêu.
Bạch Miêu nhảy sang một bên, khó khăn lắm tránh thoát thần thương, lão giả mặc hắc bào tiếp tục tiềm ẩn, muốn chạy trốn, nhưng Bạch Miêu vẫn theo sau, một bên đuổi theo lão, một bên kêu to, giống như đang kêu gọi Phương Nguyên, tranh thủ thời gian đến báo thù cho nó.
- Vậy mà thù dai như thế?
Trong lòng lão giả mặc hắc bào vừa vội vừa giận.
Nhưng con Bạch Miêu này mười phần gian xảo, đánh nó nó liền chạy, không đánh nó liền theo, không có cách nào bắt nó.
- Hừm?
Tiếng kêu của Bạch Miêu rất dễ nhận biết, Phương Nguyên ở trong mảnh hỗn loạn này, vẫn nghe được.
Ánh mắt dò xét xuống phía dưới, liền thấy Bạch Miêu một mặt cừu hận, nhấc móng vuốt chỉ thẳng vào lão giả mặc hắc bào kia, trong lòng hắn lập tức hiểu ra, đưa tay chém một kiếm, giết chết ba bốn vị Nguyên Anh bên người, sau đó tay áo bồng bềnh, đạp lên Chu Tước Lôi Linh bay vút xuống.
- Thằng nhãi con, sao ngươi có thể hung ác điên cuồng như vậy, lão phu liều mạng với ngươi...
Lão giả mặc hắc bào kia thấy trốn không thoát, vừa sợ vừa giận, đẩy thần thương ra, hung hăng đánh tới chỗ Phương Nguyên.
- Soạt...
Một thương này ngưng tụ vô số băng hàn chi khí, chỗ thương thế lướt qua, tạo thanh một cái tường băng to lớn dài đến mấy trăm trượng, không biết có bao nhiêu Tiên Binh không chạy trốn được ngã tán loạn, bị một thương này của lão nhốt ở bên trong, khuôn mặt dữ tợn hoảng sợ, cực kỳ rõ ràng.
- Thế mà còn có cao thủ bực này?
Thần sắc Phương Nguyên lạnh lùng, thân hình linh động đi tới.
Chu Tước dưới chân bay ra, trong nháy mắt biến cái tường băng vô biên kia thành hơi nước, tiêu tán vô hình.
Còn Phương Nguyên thì hơi di động thân thể, thuận thế đến bên cạnh Bạch Miêu, bế nó lên đặt ở trên vai mình, sau đó trở lại, đúng lúc gặp lão giả mặc hắc bào kia ngưng tụ một thân pháp lực đâm ra một thương, lực lượng kinh khủng, như muốn xé rách hư không thành một cái khe nứt, thế nhưng Phương Nguyên chỉ hơi nghiêng đầu, thương này đã đâm vào khoảng không, sau đó nâng tay trái lên, chộp về phía trước.
Lão giả mặc hắc bào đâm một thương không trúng, đang kinh hoảng, thấy một trảo này, trong nháy mắt nội tâm liền đưa ra mấy trăm cái phương pháp tránh né, mỗi một cái đều rất tinh xảo, thế nhưng lão chưa kịp xuất ra bất kỳ một cái phương pháp gì đã bị Phương Nguyên tóm cổ.
Nguyên nhân rất đơn giản, một trảo kia quá nhanh.
Phương Nguyên nắm cổ lão, kéo đến trước người mình.
Chương 1447 Đầu Người Cuồn Cuộn Rơi (2)
- Meo...
Bạch Miêu ở trên vai, thấy cảnh này, trong mắt liền lộ ra một tia trả được thù, nó thuận theo cánh tay Phương Nguyên vọt tới, nâng cao móng vuốt lên, tát một cái lên mặt lão giả mặc hắc bào kia, cào ra ba bốn vết thương.
Một trảo này, cũng kéo khăn che mặt trên mặt lão giả này xuống, lộ ra một khuôn mặt kinh khủng.
Trước đây không lâu Phương Nguyên đã thấy gương mặt này ở Bát Hoang thành.
Một trong thập đại Thần Tướng Ma Biên, thủ tướng Vọng Minh Quan Ngô Hoang.
- Ngươi cũng làm loại chuyện này?
Phương Nguyên nhìn gương mặt hoảng sợ của lão, lắc đầu.
Đường đường là một trong những Thần Tướng Ma Biên, thế mà lại xuất hiện ở bên trong cuộc ám sát của một vị Thần Tướng khác, đương nhiên đây sẽ là một chuyện khiến vô số người kinh ngạc, thế nhưng lúc này, Phương Nguyên lại không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng không sinh ra bao nhiêu gợn sóng, hoá tay thành chưởng, chém đầu tên Thần Tướng này xuống, khiến nó bay ở giữa không trung vài vòng, thời điểm rơi xuống mặt vẫn đầy mờ mịt.
- Lần này do ta tính sai, khiến Miêu huynh chịu khổ rồi!
Lúc này Phương Nguyên mới mang theo một chút áy náy, nói với Bạch Miêu một câu.
- Meo...
Bạch Miêu căn bản không để ý tới, mà chỉ sang một phương hướng khác, muốn Phương Nguyên đi báo thù cho mình.
- Ừm?
Phương Nguyên dựa theo cái đuôi Bạch Miêu nhìn sang, trông thấy trong đám người hỗn loạn, có một cô gái yêu diễm, cô gái này thấy hỏa vân xung quanh bốc hơi, Phương Nguyên dẫn người đại khai sát giới, thì trong lòng biết rõ ám sát vô vọng, liền vội vàng tế ra một cái ấm trà phong cách cổ xưa, sau đó phi thân nhảy vào trong, cái ấm trà kia lập tức bay ở giữa không trung, đánh thẳng tới chỗ hỏa vân ở phía tây...
Muốn mượn cái ấm kia, đánh vỡ thần diễm xung quanh, chạy trốn.
- Không chạy được...
Phương Nguyên bảo đảm với Bạch Miêu một tiếng, thân hình biến hoá, trong chốc lát liền đi ngang qua hơn mười dặm, thế mà chạy tới phía trước cái ấm trà, sau đó xoay người lại, đánh một quyền về phía ấm trà tròn trịa, xung quanh có vô tận tử ý.
- Oanh!
Một quyền này của hắn mang theo thần diễm, lực lượng vô cùng lớn, dường như ngay cả thiên địa cũng bị đánh ra một cái lỗ thủng.
Nhưng khi đánh vào cái ấm này, thế mà chỉ đẩy cái ấm này lui về phía sau hơn mười dặm, không biết đụng chết bao nhiêu người không kịp trốn, nhưng bản thân ấm trà lại không hư hại mảy may, ngược lại mượn lực lượng một quyền này của hắn, bay ra ngoài, hướng về một phương hướng khác chạy trốn.
- Meo...
Bạch Miêu giận dữ, giống như đang trách Phương Nguyên vô dụng.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, nhíu lông mày, sau đó thuận thế rút tà kiếm ra.
Ngưng tụ tâm ý, chém một kiếm về phương xa.
- Bạch!
Trang Thiên Hồ ở bên trên, phun ra tầng tầng sương mù tím, trong đó thậm chí ẩn chứa chút lực lượng pháp tắc, chống cự một kiếm này, thế nhưng đạo kiếm quang này, ẩn chứa sự sắc bén khó mà hình dung, có loại tâm ý không chỗ không chém, một kiếm chém đến, ngay cả sương mù tím bao bọc cái ấm cũng vỡ vụn, cuối cùng ấm rung động, cái nắp phía trên bị lột mất một nửa, bản thân ấm nhanh chóng thu nhỏ.
Pháp tắc trong ấm đã sụp đổ, cô gái yêu diễm từ bên trong ngã ra ngoài, sắc mặt sợ hãi, nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn thấy cô gái này cũng hơi run run, giống như có chút nhìn quen mắt.
Cô gái kia phản ứng cực nhanh, nhìn sắc mặt mà nói chuyện, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:
- Năm đó ở Kim gia bí cảnh Thiên Lai thành...
Cô còn chưa nói hết, Bạch Miêu liền vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, thúc giục hắn.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, trực tiếp chém xuống một kiếm, chặt đứt những lời còn lại của cô.
Nguyên Anh bị con cóc đi theo bên người Phương Nguyên một ngụm nuốt mất, cô gái này kinh ngạc:
- Ngay cả lời cũng chưa nói xong mà?
- Hoá ra những người như ngươi cũng trà trộn tiến đến...
Hiện tại Phương Nguyên đã nhớ ra thân phận cô gái này, có chút hiểu ra.
Nhưng lúc này đã không kịp nghĩ quá nhiều, tiếp theo cầm kiếm đánh tới địa phương khác.
Bạch Miêu thấy hai kẻ thù bị chém, liền vừa lòng thỏa ý, từ trên bờ vai Phương Nguyên nhảy xuống, tìm nơi an toàn quan chiến.
Lúc này, chín con hỏa long Phương Nguyên thi triển ra, đang từ từ co vào, tự nhiên cũng khiến vô số người bị đẩy đến trước mặt mình, vì vậy hắn không cần phải đuổi theo, chỉ cần nhấc kiếm lên tùy tiện chém giết là được...
Bất kể là Ma Thần Cửu U cung, hay Nguyên Anh từ đâu đến, cũng đều bị hắn chém giết.
Trăm vị Nguyên Anh, nói đến rất nhiều, nhưng ở dưới sự tàn sát này, kỳ thật chết rất nhanh.
Chỉ trong khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, xung quanh đã biến thành huyết quang cuồn cuộn, từ giữa không trung đổ xuống, giống như mưa máu.
Trên mặt đất càng là tàn thi chất thành đống, giống như đồi núi.
- Tha mạng... Tha mạng...
- Chúng ta... xin hàng...
Nghênh đón mảnh giết chóc vô tận này là Hỏa Long mênh mông cuồn cuộn, phong toả hết thảy đường đi, nhưng Tiên Binh còn lại cuối cùng đã triệt để mất đi chiến ý, vừa rồi Phương Nguyên đánh giết cường giả, nên bọn họ chết chậm hơn một chút, bây giờ họ như rắn mất đầu, mất hồn mất vía, ba nghìn tiên quân, không có nửa điểm chiến ý, nhao nhao quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Đạo Tử...
Lão chấp sự máu me khắp người, cùng chư vị thần tướng hiệu trung với Vong Tình đảo, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Chương 1448 Không Có Đường Lui (1)
Nếu là Nguyên Anh, dĩ nhiên là trực tiếp giết!
Nhưng những tiên quân này, là bị người ra sai khiến tiến đến, số lượng lại nhiều, nên bọn họ cũng nhìn về phía Phương Nguyên, xin chủ ý.
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng liếc qua, thản nhiên nói:
- Giết chết toàn bộ, một tên cũng không để lại!
Bởi vì một câu nói của Phương Nguyên, mà Quỷ Nha Sơn liền trở thành Tu La sát tràng!
Ba nghìn tiên quân, là một con số khổng lồ, lại bị sai khiến đến gần Ma Uyên ám sát Phương Nguyên, thì càng được lựa chọn tỉ mỉ, những người tới đều là tinh binh có tu vi trên Trúc Cơ, tinh binh bực này chính là một con số cực lớn ở Ma Biên, tinh binh trong Trấn Ma Quan cũng chỉ có hơn vạn người mà thôi, đã là ba thành tinh binh thần quan...
Nhưng bây giờ Phương Nguyên lại muốn giết hết ba nghìn tinh binh này!
Ngay cả mấy người lão chấp sự Vong Tình đảo cũng run lên, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, muốn nói lại thôi.
Bọn họ muốn khuyên Phương Nguyên, nhưng biết vừa rồi Phương Nguyên đã trải qua một phen sinh tử, không biết có nên khuyên hắn vào lúc này hay không.
- Bọn họ nhất định phải chết!
Phương Nguyên biết lão chấp sự Vong Tình đảo cùng với mấy vị Thần Tướng khác do dự, liền nhàn nhạt làm ra quyết định.
Đúng vậy, ba nghìn tiên quân này nhất định phải chết!
- Báo...
Khói đen cuồn cuộn bao phủ Ma Biên, có một Thám Kỵ cưỡi ngựa vội vàng chạy về phía Bát Hoang thành, trên ngựa chính là một giáo úy trẻ tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, trong tay cầm một cây đại kỳ màu trắng, đạp trên hư không, chạy tới trước Bát Hoang thành, sau đó lấy hết một thân khí lực, cao giọng hô lên:
- Thần Tướng Phương Nguyên Trấn Ma Quan ở trên đường điều tra, bị người ám sát...
- Oanh!
Cái tin này, mang theo một loại lực lượng có tính chất bạo tạc nào đó, trong nháy mắt kinh động toàn bộ Bát Hoang thành.
Đường đường là Thần Tướng Ma Biên, tại sao lại bị người ám sát?
Ai có lá gan lớn như vậy, dám ám sát Thần Tướng Ma Biên?
Không biết bao nhiêu đại nhân vật bị tin tức này kinh động chạy ra, Thần Tướng, trưởng lão, quân sư, các bộ chi chủ, ngay cả vô số thái thượng trưởng lão ẩn cư rất lâu trong Bát Hoang thành, cũng bởi vì tin tức này mà bị kinh động, vội vã chạy tới trước thành...
- Nhanh chóng tế Vạn Lý Lưu Quang Kính, tìm vị trí của Phương Thần Tướng!
Nữ Thần Tướng Phi Nham quan Mạc Thanh Lưu ngạc nhiên hét lớn, rất nhanh nhận được câu trả lời, đám người Cổ Thiết trưởng lão bên trên Bát Hoang thành, lấy Vạn Lý Lưu Quang Kính có thần uy mạnh nhất ra ngoài, bát đại trưởng lão hợp lực thôi động, trên mặt kính liền bay ra một vệt thần quang, xẹt qua chân trời, chiếu về chỗ sâu trong khói đen vô tận, sau đó phản chiếu một hình ảnh lên hư không Bát Hoang thành...
Tiếp theo bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng mà mình không thể nào quên!
Phương Nguyên đứng ở trong hư không, tóc tai rối bời, áo xanh phần phật, Bạch Miêu ngồi xổm ở trên bả vai hắn, Quan Ngạo thì mang theo Toan Nghê, đứng ở bên trái, lão chấp sự Vong Tình đảo một mặt nặng nề, đứng ở phía bên phải, tất cả đều lạnh lùng nhìn về phía trước.
Mà ở trước người bọn họ, chính là một đám người đen kịt!
Khoảng chừng hai, ba ngàn người, quỳ trên mặt đất, đang không ngừng dập đầu, cầu xin Phương Nguyên tha thứ.
Dường như Phương Nguyên đã nhận ra Vạn Lý Lưu Quang Kính đang chiếu vào mình nên ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Quang Kính một chút, rất nhiều người trong Bát Hoang thành cảm giác cái nhìn này đang nhìn mình, trong lòng liền không cầm được nhảy lên một cái!
- Cấu kết Cửu U cung, lén dùng Cửu Long Ly Hỏa Tráo, mưu sát Thần Tướng Ma Biên, tội các ngươi đáng chết vạn lần, một người cũng không thể lưu!
Giọng nói Phương Nguyên vang vọng giữa không trung, sau đó vung tay lên.
- Rầm rầm...
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu hắn có một mảnh vân khí màu xanh tụ tập, vân khí lộ ra vẻ nặng nề, dường như bên trong ẩn chứa lôi đình cuồn cuộn, chậm rãi tản ra trên đỉnh đầu Phương Nguyên, bao phủ một vùng mấy trăm dặm, khiến cho xung quanh Ma Uyên vốn ảm đạm, càng giống như tiến vào đêm tối vô tận, chúng tiên quân hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía mây đen.
Sau đó, Phương Nguyên lạnh lùng nhìn bọn họ, bỗng nhiên giơ bàn tay trái lên, nhẹ nhàng nắm chặt.
Ầm ầm!
Trong mảnh mây đen kia, lập tức có vô số tia chớp màu đen đánh xuống.
Tia chớp màu đen kia không có đánh vào những tiên quân này, mà đánh về phía mặt đất xung quanh bọn họ, theo những tia chớp này chui vào lòng đất, mặt đất bao la bắt đầu xuất hiện vô số biến hóa, bùn đất như đao, cuồn cuộn lên xuống.
Chúng tiên quân quá sợ hãi, không biết có bao nhiêu người bị trực tiếp vùi lấp trong mảnh bùn đất này.
Có vài người ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, đã bị vô số bùn đất bao phủ, có người bị thạch đao thạch kiếm cất giấu trong bùn quấn lấy, kêu thảm phun ra máu tươi, cũng có người vội vã nhảy lên không trung, không dám đến gần mặt đất, nhưng lại bị mảnh mây đen trên không trung che lấp, áp lực vô hình giáng xuống, mạnh mẽ đè ép bọn họ, sau đó bị bùn đất giống như sóng biển nuốt hết...
Pháp này là một trong những pháp thuật Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Phương Nguyên.
Hắn tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, luyện thành Hỏa Tướng Chu Tước, Thủy Tướng Thanh Lý, Mộc Tướng Bất Tử Liễu, Kim Tướng Cáp Mô tứ đạo lôi linh, mà đạo Lôi Linh thứ năm, hắn lợi dụng bản thân làm vật dẫn, luyện thành một đạo Huyền Hoàng khí, đạo Huyền Hoàng khí này, vượt qua Thổ Tướng Lôi Linh lúc đầu, lấy thiên địa thay thế, bởi vậy đạo Huyền Hoàng khí này, lên trời là lôi, xuống đất thì khống chế đất đá biến hóa, đắc tâm ứng tâm.
Loại thần thông này vốn thích hợp với quần chiến, nhưng Phương Nguyên một mực không có cơ hội thi triển.
Hắn không nghĩ rằng, lần thứ nhất thi triển, là dưới loại tình huống này.
- Tha mạng ...
- Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc...
- Chúng ta tình nguyện hàng, không dám phản kháng, xin cho chúng ta về Bát Hoang thành nhận phán xét...
Từng tiếng kêu rên quanh quẩn ở trên bầu trời ba nghìn tiên quân, vô tận buồn bã, vô tận tuyệt vọng.
Đại địa cuồn cuộn, còn cự thú bên trong, không ngừng thôn phệ những tiên quân kia, bao phủ từng mảnh từng mảnh.
Chương 1449 Không Có Đường Lui (2)
Xông lên trời liền bị mây đen trấn áp xuống, trốn sang bốn phía, thì bị chín đầu Hỏa Long vây quanh, không cách nào chạy thoát.
Cảnh tượng này, giống như một đội thiết kỵ không ngừng nghiền ép vào giữa, giết tất cả những người còn sống...
Máu tươi cuồn cuộn, thịt nhão như bùn...
- Trời ạ, ít nhất chỗ kia cũng có hai ba ngàn người, vậy mà đều bị hắn giết...
- Đây... Đây là Tu La tràng sao?
- Đến tột cùng là sát cục bực nào, mới có thể dẫn ra tràng diện như này...
Chúng tu thấy hình ảnh kia cảm giác đầu tiên chính là hoảng sợ, bất kể là ai, tâm địa có cứng rắn như nào, thấy ba nghìn tiên quân bị chôn sống, cũng sẽ cảm giác sợ hãi, mà ý nghĩa loại sợ hãi này mang đến chính là sự nghiêm trọng đối với trận ám sát kia, mắt thấy ba nghìn tiên quân bị giảo sát, vẻ sợ hãi sâu bao nhiêu, thì có thể hiểu ra tính nghiêm trọng của trận ám sát này sâu bấy nhiêu.
Cái này cũng là nguyên nhân Phương Nguyên cố ý giết người trước Vạn Lý Lưu Quang Kính.
- Xong...
Không biết có bao nhiêu người âm thầm núp ở trong Bát Hoang thành xem tin tức, vốn cho rằng lần này tình thế bắt buộc, lại thấy được hình ảnh như vậy, liền kinh hãi đến hồn bay phách lạc, ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Phương Nguyên đang bừng bừng sát khí chắp hai tay sau lưng trong hình, đột nhiên trong lòng tuôn ra vô tận đắng chát, cảm giác chột dạ, trên da giống như có lợi đao lướt qua...
- Làm sao có thể, tại sao hắn không chết...
Không biết có bao nhiêu người có liên quan với trận sát cục này, sau khi nhìn thấy hình ảnh, hận không thể lập tức đâm đầu chết.
- Nhiều người muốn giết hắn như vậy, làm sao hắn có thể không chết?
- Hắn không chết, vậy chúng ta sẽ phải chết...
- ... Hơn nữa sẽ chết rất nhiều rất nhiều người!
"..."
"..."
- Là ngươi, ngươi đã lưu lại sinh cơ trong trận ám sát này?
Bên trong một tòa tiên điện Bát Hoang thành, có một người đàn ông mặc hoàng bào, hoặc có thể nói người này là thái tử điện hạ của Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất, lúc này một thân nho nhã của hắn đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt, hung hăng nhìn về phía người đàn ông trung niên đang cười lạnh kia, quát:
- Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã không muốn chân chính giết hắn, mà là muốn đẩy lửa giận của hắn lên trên người ta?
- Không có, tuyệt đối không có...
Người đàn ông trung niên giơ cao hai tay, lớn tiếng cam đoan nói:
- Lần này ta đã thật sự vận dụng tất cả bản lĩnh, ta so với ai khác đều muốn hắn chết hơn, chỉ khi hắn chết, ta mới có thể lấy được long hồn, mới có thể làm chuyện ta muốn làm a...
Lý Thái Nhất nhìn chòng chọc vào hắn, trong mắt hiển hiện sát cơ:
- Nếu như ngươi không lưu thủ, vì sao hắn lại sống sót?
- Ta cũng không biết...
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Ngay cả Cửu Long Ly Hỏa Tráo cũng đã vận dụng, mà hắn vẫn sống sót được, vậy chỉ có thể nói bản lãnh của hắn, thực sự cao hơn so với chúng ta tưởng tượng, ai, ta nghe người Vong Tình đảo nói hắn đã từng tiến vào Thái Thượng Đạo cung, chắc là hiểu được ba thành Thiên Công, vì thế ta đánh giá hắn cao hơn một bậc, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ hắn không chỉ ngộ ra ba thành Thiên Công, có thể trốn thoát Cửu Long Ly Hỏa Tráo, tối thiểu cũng phải có năm thành Thiên Công trở lên, điện hạ, chuyện này ta không có cách nào rồi...
Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên.
Hai mắt Lý Thái Nhất đỏ ửng, điềm nhiên nói:
- Họa cũng đã gây ra, ngươi nói đi là đi sao?
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ cười nói:
- Đây là họa do điện hạ gây ra, có quan hệ gì với ta chứ?
Lý Thái Nhất nghe được lời này, lập tức giận dữ, nghiêm nghị quát:
- Nếu như hắn chết, ngươi sẽ được chia long hồn với ta, hận ý của những thế gia kia để cho Cửu Trọng Thiên ta gánh chịu, nếu như hắn không chết, vậy tội danh này sẽ để cho ta cõng, đấu đến ngươi chết ta sống với hắn...
Càng nói lửa giận càng lớn, tay áo hung hăng phất qua:
- Chẳng lẽ tất cả chuyện này, đều ở trong tính toán của ngươi...
Lý Thái Nhất nghe xong lời ấy, đã tức giận khó nén, mạnh mẽ phất tay áo về phía trước.
- Răng rắc...
Ngực người đàn ông trung niên, bị đánh vỡ nát, nhưng không có máu tươi tràn ra.
Trên mặt người kia vẫn cười tủm tỉm, thở dài:
- Điện hạ bớt giận, vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút...
Thời điểm những lời này rơi xuống, thân ảnh của hắn, đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hóa thành một sợi linh quang biến mất.
Đây vốn là một cái phân thân.
Trước đây Lý Thái Nhất không thèm để ý chuyện hắn dùng phân thân đến đây, bây giờ mới biết được, hoá ra cái này cũng nằm trong tính toán của hắn.
Vẻ mặt Lý Thái Nhất tái nhợt, chậm rãi đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài cửa điện, Âm Thị ở cửa điện thấy hắn, đều lập tức quỳ xuống, không dám thở ra một ngụm, còn Lý Thái Nhất thì ai cũng không để ý tới, chỉ lạnh lùng nhìn lên trời cao.
Lúc này, hình ảnh Vạn Lý Lưu Quang Kính phản chiếu vẫn còn ở đó.
Ba nghìn tiên quân đã bị tàn sát không còn một ai, chỉ lưu lại một vùng huyết hải, không có nửa điểm sinh cơ.
- Về thành!
Lúc này Phương Nguyên đã biến thành một thân cuồn cuộn sát ý, giống như hung thần giáng lâm, lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh hắn đã sắp xếp người mang tất cả chứng cứ phạm tội trong sân, như Cửu Long Ly Hỏa Tráo, mặt nạ Minh Vương Cửu U cung, đầu của các Nguyên Anh cao thủ, chất đầy cả một cái pháp chu, sau đó đứng sau Phương Nguyên, nghiêm túc chạy về Bát Hoang thành.
Bọn họ khẽ động, giữa thiên địa giống như có một tầng bóng ma.
Mưa gió nổi lên!
Lý Thái Nhất nhìn hình ảnh kia, giống như đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người Phương Nguyên.
Sắc mặt hắn tái mét, biết lần này mình đã không có đường lui!
Chương 1450 Dưới Bát Hoang Thành, Trước Mặt Mọi Người (1)
Đường đường là Thần Tướng Trấn Ma Quan Ma Biên, Đạo Tử Vong Tình đảo, thế mà bị ám sát?
Trong thời gian ngắn chuyện này đã truyền khắp Ma Biên với một tốc độ không thể nào hình dung!
Chuyện này khiến người nghe vô cùng kinh hãi!
Không biết có bao nhiêu người vỗ bàn đứng dậy, hô to hoang đường!
Càng có vô số người truy vấn, suy đoán, thảo luận, đến tột cùng là ai to gan, quyền thế lớn đến trình độ này, vậy mà lại có thể ở chỗ quan trọng bảo vệ nhân gian như Ma Biên, làm ra sự tình vô pháp vô thiên tới bực này...
Nhất là bây giờ thanh danh Phương Nguyên như mặt trời ban trưa, càng khiến vô số người kinh sợ hơn.
Từ khi Phương Nguyên đến Ma Biên, đầu tiên là hiến Đại Viên Nhược Khuyết Trận, làm lại bản đồ địa hình Ma Biên, sau đó định ra đại kế tiêu diệt toàn bộ ma vật Ma Biên, công huân vô lượng, càng quan trọng hơn là, hắn đã hứa hẹn, lấy ra ba mươi sáu đạo long hồn, ban thưởng Huyền Giáp Ma Biên có xuất thân bần hàn, được vô số người ủng hộ và tôn trọng, cũng không biết bao nhiêu người hi vọng, vậy mà lúc này lại có người muốn ám sát hắn?
Đây không phải là ám sát, mà là muốn hủy đi hi vọng của vô số người...
Làm sao vô số Huyền Giáp, vô số tán tu hàn môn, có thể đồng ý loại sự tình này?
- Đi, đi Bát Hoang thành đòi một cái công đạo...
- Chắc chắn là bọn hắn không muốn Phương Nguyên Đạo Tử ban cho long hồn cho hàn môn chúng ta, mới làm ra quỷ kế này!
- Đáng gét, chúng ta liều sống liều chết, chẳng lẽ cầm chút công huân, cũng phạm vào nhiều người như vậy sao?
- Tôn Lão Cửu Cái ta là người thứ nhất không phục, đi Bát Hoang thành, không đòi lại cái công đạo này tuyệt không bỏ qua...
"..."
"..."
Hồng triều mênh mông cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng ập tới.
Vô số tán tu, hàn môn, tu sĩ các tiểu tông phái, đều ôm theo lửa giận cùng nhau hò hét, vọt ra giống như thủy triều, có người vội vã chạy tới Ma Uyên, vì muốn bảo vệ Phương Nguyên, cũng có người chạy thẳng đến Trấn Ma Quan, muốn lên tiếng ủng hộ Phương Nguyên, càng có một ít người, trực tiếp tới trước Bát Hoang thành, lớn tiếng hô quát, yêu cầu Bát Hoang thành lập tức tra ra người ám sát kia, yêu cầu bọn họ trả lại công bằng cho Vong Tình đảo Đạo Tử, gần vạn người tụ tập cùng nhau, tạo ra thanh thế vô cùng lớn, không cách nào hình dung, gần như muốn lay động đất trời.
- Chư vị đừng hoảng sợ, chúng ta cũng vừa mới nghe nói có sự tình hoang đường bực này, Ma Biên chính là thanh chính chi địa, không chưa chấp đạo chích, đợi Phương Thần Tướng từ Trấn Ma Quan trở về, chúng ta hỏi thăm rõ ràng, tất nhiên sẽ tra rõ ràng, cho Phương Thần Tướng một câu trả lời thỏa đáng, cho thiên hạ một phần công chính!
Các đại trưởng lão Bát Hoang thành đều đứng dậy, khổ sở khuyên can, nhưng không ai nghe theo.
- Bát Hoang thành chính là trọng địa Ma Biên, không thể quấy nhiễu trách móc, mọi người mau trở về đi!
Mấy vị Thần Tướng Ma Biên chạy đến, yêu cầu những người này lập tức trở về thần quan của mình, nhưng không ai nghe theo.
- Mọi người mau giải tán đi!
Nhị đệ tử thành chủ Bát Hoang thành hiện thân, ra lệnh cho những người này giải tán, nhưng vẫn không ai để ý tới...
Vào lúc này, coi như thủ tướng Bát Hoang thành cũng như lâm đại địch, cầm thương cầm giáo, bày trận ở trước Bát Hoang thành, thế nhưng nhìn qua tướng sĩ giống như bị điên, ngay cả bọn họ cũng đều do dự, thậm chí sợ hãi...
Quân lệnh Ma Biên cực nghiêm, nếu như bình thường có người gào thét như vậy, đã sớm bị bắt lại.
Nhưng hôm nay, mấy vạn người tụ tập cùng nhau, làm sao bắt?
Xem như đám người Cổ Thiết trưởng lão, tinh thần cũng bị kéo căng, xử lý không tốt một cái, đó chính là bất ngờ làm phản...
- Hoang đường!
Bên trong Bát Hoang thành, vẻ mặt Cổ Thiết trưởng lão đã trở nên tái nhợt, nghiêm nghị quát:
- Chỉ còn hai mươi năm nữa đại kiếp sẽ giáng lâm, đại kế tiêu diệt toàn bộ ma vật cũng đã định ra, ở trước tình huống nguy hiểm bực này, tại sao lại xuất hiện chuyện như thế, nếu như không cẩn thận xảy ra binh biến, người trong thiên hạ sẽ nhìn Bát Hoang thành ta như thế nào, chúng ta còn mặt nào ở lại Ma Biên thống ngự những tướng sĩ Ma Biên này?
- Chuyện này, phải tra cho rõ ràng!
Đồ đệ thứ ba của Bát Hoang thành chủ, nữ Thần Tướng Mạc Thanh Lưu nghiêm nghị hét lớn:
- Đến tột cùng là ai bày ra trận sát cục này, hắn đang nghĩ cái gì, đặt an nguy của thiên hạ ở chỗ nào? Đại kế Ma Biên ở chỗ nào? Không chỉ có như vậy, còn cấu kết Cửu U cung, lấy trộm Cửu Long Ly Hỏa Tráo, chuyện này chính là gan to bằng trời, bất kể như thế nào, cũng phải tra ra rõ ràng, không như thế làm sao có thể bình ổn lòng quân?
- Có thể làm được điểm này tuyệt không phải là người bình thường...
Một người đàn ông trung niên mặc áo vải, sắc mặt hơi đen trầm giọng mở miệng:
- Nhất là có thể điều động ba nghìn tiên quân, lấy trộm Cửu Long Ly Hỏa Tráo, càng là chuyện không phải người thường có thể làm, nếu quả thật điều tra sâu chuyện này, sợ là Ma Biên sẽ rung chuyển bất an!
Hắn nói xong, lại lạnh lùng ngẩng đầu lên:
- Theo ý ta, bây giờ vẫn nên nhanh chóng giải tán người ngoài thành đi, sau đó phái người đi trấn an Đạo Tử Vong Tình đảo, nói rõ lợi hại, hoá giải thù hận, nhiều nhất cho hắn thêm chút lợi ích, để hắn không nháo quá lớn, bằng không mà nói, ta có dự cảm, lần này Ma Biên ít nhất cũng có hơn ngàn cái đầu bị chém đứt, càng không biết làm bao nhiêu người tức giận...
- Mặc kệ làm bao nhiêu người tức giận, cũng phải tra chuyện này tới cùng!
Nữ Thần Tướng Mạc Thanh Lưu nghiêm nghị hét lớn:
- Những người kia có gan làm việc này, thì phải có gan gánh chịu hậu quả!
Người đàn ông áo vải kia chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Nhưng Ma Biên ta, có thể gánh chịu hậu quả này sao?
Cây này vừa ra liền khiến chúng tu xung quanh trầm mặc xuống.
Đương nhiên bọn họ biết người đàn ông áo vải này nói là sự thật, cũng cảm thấy một loại lo lắng thật sâu.
Một đám đầu người bay lên giữa không trung, bao gồm ba vị lão tu thần bí ở bên trong trông rất đẹp mắt.
Tự nhiên ba vị lão tu Cửu Trọng Thiên, Cát lão tiên nhân, đều không phải là nhân vật bình thường.
Bọn hắn đều là quái vật cấp bậc lão tổ tọa trấn ở Cửu Trọng Thiên, tiếng tăm lừng lẫy, trấn thủ một phương.
Mỗi người không chỉ có tu vi đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, mà bọn họ còn có tuyệt kỹ, có người am hiểu luyện chế ôn chủng, có người am hiểu chế bệnh dịch, có người am hiểu luyện chế kịch độc, cũng có người am hiểu điều khiển tà linh, có thể nói, bốn người bọn họ chính là những tồn tại có hung danh hiển hách, uy hiếp tứ phương trong giới tu hành, không người nào nguyện ý đối địch với bọn họ, tất cả đều tình nguyện nhượng bộ lui binh.
Nhất là tà binh do bốn người bọn họ chế tạo, các tiên môn đều coi đó như là ác mộng.
Thậm chí thanh danh của bọn họ, còn vượt qua Đế Tử, công chúa và một số Tiên Tướng nắm giữ đại thần thông trên Cửu Trọng Thiên, là bởi vì bọn họ khó chơi, thủ đoạn quá mức quỷ dị, thế nhưng bây giờ, bọn họ nhỏ yếu giống như là con kiến...
- Hưu...
Một đạo kiếm quang bay qua, đầu người lả tả bay lên.
Ba người bọn họ cũng ở trong đó, so với đầu những người khác không có gì khác nhau, Nguyên Anh cũng bị kiếm khí xoắn nát.
- Trốn...
Mà một màn này khiến chúng tu xung quanh kinh hãi đến mức hồn bay phách tán, một tia chiến ý sau cùng cũng tan biến mất.
Thế là trong hư không xung quanh hoàn toàn đại loạn, chúng tu không có nửa phần chiến ý, chỉ muốn chạy trối chết, rời xa chiến trường.
Dưới sự uy hiếp của lão chấp sự Vong Tình đảo, các đại Thần Tướng, Quan Ngạo, Toan Nghê và đầu Giao Long không ai bì nổi kia, những thích khách này đã sớm loạn tùng phèo, có trốn cũng không thoát, càng không biết tạo thành trận thế, chỉ có thể đau khổ chia thành mấy đoàn, bên trong cổ họng toàn vị đắng chát, trước sự tàn sát chỉ biết chống đỡ như máy móc, hiện tại ngay cả khí lực chèo chống cũng mất.
Đột nhiên lúc này thân hình Phương Nguyên bay lượn giống như một sợi dây.
Một đạo kiếm quang ở bên cạnh hắnlinh động như rắn, nhanh chóng du tẩu ở trong hư không, lúc ẩn lúc hiện.
Kiếm quang lướt qua, bất kể là trưởng lão thế gia, tiên sư tông môn, thích khách quỷ dị, bách chiến Thần Tướng, đều giống như tờ giấy, còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã bay lên, mênh mông cuồn cuộn, liên miên rơi xuống...
...
...
Giết giết giết, giết loạn như ma.
Đầu người lăn đầy đất, máu tươi ào ào!
...
...
Kiếm khí tung hoành, ánh lửa ngút trời!
- Đi mau, nhất định có thể mở ra một lỗ hổng...
Trong đám người, có một vị lão giả mặc hắc bào, tu vi rõ ràng cao hơn những người khác một đoạn, dũng mãnh thiện chiến, từ trong đám người va chạm đi ra, sau đó thân hình ẩn núp, muốn thừa dịp đám người hỗn loạn, đi đến biên giới tường lửa, nghĩ biện pháp chạy trốn.
- Meo!
Chỉ là lão vừa mới vọt tới gần tường lửa, đã nghe được một tiếng meo.
Dưới sự kinh ngạc, lão quay đầu lại nhìn thấy Bạch Miêu vừa rồi bị lão một mực truy sát.
Lúc này nó đang đứng ở trên mặt một khối đá xanh, ánh mắt hung ác nhìn lão, dường như trong mắt có ý mỉa mai.
- Ngay cả con súc sinh như mày cũng xem thường tao sao?
Lão giả mặc hắc bào giận dữ, giơ cao thần thương, xuất ra tầng tầng băng sương, cuốn về phía Bạch Miêu.
Bạch Miêu nhảy sang một bên, khó khăn lắm tránh thoát thần thương, lão giả mặc hắc bào tiếp tục tiềm ẩn, muốn chạy trốn, nhưng Bạch Miêu vẫn theo sau, một bên đuổi theo lão, một bên kêu to, giống như đang kêu gọi Phương Nguyên, tranh thủ thời gian đến báo thù cho nó.
- Vậy mà thù dai như thế?
Trong lòng lão giả mặc hắc bào vừa vội vừa giận.
Nhưng con Bạch Miêu này mười phần gian xảo, đánh nó nó liền chạy, không đánh nó liền theo, không có cách nào bắt nó.
- Hừm?
Tiếng kêu của Bạch Miêu rất dễ nhận biết, Phương Nguyên ở trong mảnh hỗn loạn này, vẫn nghe được.
Ánh mắt dò xét xuống phía dưới, liền thấy Bạch Miêu một mặt cừu hận, nhấc móng vuốt chỉ thẳng vào lão giả mặc hắc bào kia, trong lòng hắn lập tức hiểu ra, đưa tay chém một kiếm, giết chết ba bốn vị Nguyên Anh bên người, sau đó tay áo bồng bềnh, đạp lên Chu Tước Lôi Linh bay vút xuống.
- Thằng nhãi con, sao ngươi có thể hung ác điên cuồng như vậy, lão phu liều mạng với ngươi...
Lão giả mặc hắc bào kia thấy trốn không thoát, vừa sợ vừa giận, đẩy thần thương ra, hung hăng đánh tới chỗ Phương Nguyên.
- Soạt...
Một thương này ngưng tụ vô số băng hàn chi khí, chỗ thương thế lướt qua, tạo thanh một cái tường băng to lớn dài đến mấy trăm trượng, không biết có bao nhiêu Tiên Binh không chạy trốn được ngã tán loạn, bị một thương này của lão nhốt ở bên trong, khuôn mặt dữ tợn hoảng sợ, cực kỳ rõ ràng.
- Thế mà còn có cao thủ bực này?
Thần sắc Phương Nguyên lạnh lùng, thân hình linh động đi tới.
Chu Tước dưới chân bay ra, trong nháy mắt biến cái tường băng vô biên kia thành hơi nước, tiêu tán vô hình.
Còn Phương Nguyên thì hơi di động thân thể, thuận thế đến bên cạnh Bạch Miêu, bế nó lên đặt ở trên vai mình, sau đó trở lại, đúng lúc gặp lão giả mặc hắc bào kia ngưng tụ một thân pháp lực đâm ra một thương, lực lượng kinh khủng, như muốn xé rách hư không thành một cái khe nứt, thế nhưng Phương Nguyên chỉ hơi nghiêng đầu, thương này đã đâm vào khoảng không, sau đó nâng tay trái lên, chộp về phía trước.
Lão giả mặc hắc bào đâm một thương không trúng, đang kinh hoảng, thấy một trảo này, trong nháy mắt nội tâm liền đưa ra mấy trăm cái phương pháp tránh né, mỗi một cái đều rất tinh xảo, thế nhưng lão chưa kịp xuất ra bất kỳ một cái phương pháp gì đã bị Phương Nguyên tóm cổ.
Nguyên nhân rất đơn giản, một trảo kia quá nhanh.
Phương Nguyên nắm cổ lão, kéo đến trước người mình.
Chương 1447 Đầu Người Cuồn Cuộn Rơi (2)
- Meo...
Bạch Miêu ở trên vai, thấy cảnh này, trong mắt liền lộ ra một tia trả được thù, nó thuận theo cánh tay Phương Nguyên vọt tới, nâng cao móng vuốt lên, tát một cái lên mặt lão giả mặc hắc bào kia, cào ra ba bốn vết thương.
Một trảo này, cũng kéo khăn che mặt trên mặt lão giả này xuống, lộ ra một khuôn mặt kinh khủng.
Trước đây không lâu Phương Nguyên đã thấy gương mặt này ở Bát Hoang thành.
Một trong thập đại Thần Tướng Ma Biên, thủ tướng Vọng Minh Quan Ngô Hoang.
- Ngươi cũng làm loại chuyện này?
Phương Nguyên nhìn gương mặt hoảng sợ của lão, lắc đầu.
Đường đường là một trong những Thần Tướng Ma Biên, thế mà lại xuất hiện ở bên trong cuộc ám sát của một vị Thần Tướng khác, đương nhiên đây sẽ là một chuyện khiến vô số người kinh ngạc, thế nhưng lúc này, Phương Nguyên lại không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng không sinh ra bao nhiêu gợn sóng, hoá tay thành chưởng, chém đầu tên Thần Tướng này xuống, khiến nó bay ở giữa không trung vài vòng, thời điểm rơi xuống mặt vẫn đầy mờ mịt.
- Lần này do ta tính sai, khiến Miêu huynh chịu khổ rồi!
Lúc này Phương Nguyên mới mang theo một chút áy náy, nói với Bạch Miêu một câu.
- Meo...
Bạch Miêu căn bản không để ý tới, mà chỉ sang một phương hướng khác, muốn Phương Nguyên đi báo thù cho mình.
- Ừm?
Phương Nguyên dựa theo cái đuôi Bạch Miêu nhìn sang, trông thấy trong đám người hỗn loạn, có một cô gái yêu diễm, cô gái này thấy hỏa vân xung quanh bốc hơi, Phương Nguyên dẫn người đại khai sát giới, thì trong lòng biết rõ ám sát vô vọng, liền vội vàng tế ra một cái ấm trà phong cách cổ xưa, sau đó phi thân nhảy vào trong, cái ấm trà kia lập tức bay ở giữa không trung, đánh thẳng tới chỗ hỏa vân ở phía tây...
Muốn mượn cái ấm kia, đánh vỡ thần diễm xung quanh, chạy trốn.
- Không chạy được...
Phương Nguyên bảo đảm với Bạch Miêu một tiếng, thân hình biến hoá, trong chốc lát liền đi ngang qua hơn mười dặm, thế mà chạy tới phía trước cái ấm trà, sau đó xoay người lại, đánh một quyền về phía ấm trà tròn trịa, xung quanh có vô tận tử ý.
- Oanh!
Một quyền này của hắn mang theo thần diễm, lực lượng vô cùng lớn, dường như ngay cả thiên địa cũng bị đánh ra một cái lỗ thủng.
Nhưng khi đánh vào cái ấm này, thế mà chỉ đẩy cái ấm này lui về phía sau hơn mười dặm, không biết đụng chết bao nhiêu người không kịp trốn, nhưng bản thân ấm trà lại không hư hại mảy may, ngược lại mượn lực lượng một quyền này của hắn, bay ra ngoài, hướng về một phương hướng khác chạy trốn.
- Meo...
Bạch Miêu giận dữ, giống như đang trách Phương Nguyên vô dụng.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, nhíu lông mày, sau đó thuận thế rút tà kiếm ra.
Ngưng tụ tâm ý, chém một kiếm về phương xa.
- Bạch!
Trang Thiên Hồ ở bên trên, phun ra tầng tầng sương mù tím, trong đó thậm chí ẩn chứa chút lực lượng pháp tắc, chống cự một kiếm này, thế nhưng đạo kiếm quang này, ẩn chứa sự sắc bén khó mà hình dung, có loại tâm ý không chỗ không chém, một kiếm chém đến, ngay cả sương mù tím bao bọc cái ấm cũng vỡ vụn, cuối cùng ấm rung động, cái nắp phía trên bị lột mất một nửa, bản thân ấm nhanh chóng thu nhỏ.
Pháp tắc trong ấm đã sụp đổ, cô gái yêu diễm từ bên trong ngã ra ngoài, sắc mặt sợ hãi, nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn thấy cô gái này cũng hơi run run, giống như có chút nhìn quen mắt.
Cô gái kia phản ứng cực nhanh, nhìn sắc mặt mà nói chuyện, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói:
- Năm đó ở Kim gia bí cảnh Thiên Lai thành...
Cô còn chưa nói hết, Bạch Miêu liền vỗ vỗ bả vai Phương Nguyên, thúc giục hắn.
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, trực tiếp chém xuống một kiếm, chặt đứt những lời còn lại của cô.
Nguyên Anh bị con cóc đi theo bên người Phương Nguyên một ngụm nuốt mất, cô gái này kinh ngạc:
- Ngay cả lời cũng chưa nói xong mà?
- Hoá ra những người như ngươi cũng trà trộn tiến đến...
Hiện tại Phương Nguyên đã nhớ ra thân phận cô gái này, có chút hiểu ra.
Nhưng lúc này đã không kịp nghĩ quá nhiều, tiếp theo cầm kiếm đánh tới địa phương khác.
Bạch Miêu thấy hai kẻ thù bị chém, liền vừa lòng thỏa ý, từ trên bờ vai Phương Nguyên nhảy xuống, tìm nơi an toàn quan chiến.
Lúc này, chín con hỏa long Phương Nguyên thi triển ra, đang từ từ co vào, tự nhiên cũng khiến vô số người bị đẩy đến trước mặt mình, vì vậy hắn không cần phải đuổi theo, chỉ cần nhấc kiếm lên tùy tiện chém giết là được...
Bất kể là Ma Thần Cửu U cung, hay Nguyên Anh từ đâu đến, cũng đều bị hắn chém giết.
Trăm vị Nguyên Anh, nói đến rất nhiều, nhưng ở dưới sự tàn sát này, kỳ thật chết rất nhanh.
Chỉ trong khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, xung quanh đã biến thành huyết quang cuồn cuộn, từ giữa không trung đổ xuống, giống như mưa máu.
Trên mặt đất càng là tàn thi chất thành đống, giống như đồi núi.
- Tha mạng... Tha mạng...
- Chúng ta... xin hàng...
Nghênh đón mảnh giết chóc vô tận này là Hỏa Long mênh mông cuồn cuộn, phong toả hết thảy đường đi, nhưng Tiên Binh còn lại cuối cùng đã triệt để mất đi chiến ý, vừa rồi Phương Nguyên đánh giết cường giả, nên bọn họ chết chậm hơn một chút, bây giờ họ như rắn mất đầu, mất hồn mất vía, ba nghìn tiên quân, không có nửa điểm chiến ý, nhao nhao quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin tha thứ.
- Đạo Tử...
Lão chấp sự máu me khắp người, cùng chư vị thần tướng hiệu trung với Vong Tình đảo, đều nhìn về phía Phương Nguyên.
Chương 1448 Không Có Đường Lui (1)
Nếu là Nguyên Anh, dĩ nhiên là trực tiếp giết!
Nhưng những tiên quân này, là bị người ra sai khiến tiến đến, số lượng lại nhiều, nên bọn họ cũng nhìn về phía Phương Nguyên, xin chủ ý.
Phương Nguyên chỉ lạnh lùng liếc qua, thản nhiên nói:
- Giết chết toàn bộ, một tên cũng không để lại!
Bởi vì một câu nói của Phương Nguyên, mà Quỷ Nha Sơn liền trở thành Tu La sát tràng!
Ba nghìn tiên quân, là một con số khổng lồ, lại bị sai khiến đến gần Ma Uyên ám sát Phương Nguyên, thì càng được lựa chọn tỉ mỉ, những người tới đều là tinh binh có tu vi trên Trúc Cơ, tinh binh bực này chính là một con số cực lớn ở Ma Biên, tinh binh trong Trấn Ma Quan cũng chỉ có hơn vạn người mà thôi, đã là ba thành tinh binh thần quan...
Nhưng bây giờ Phương Nguyên lại muốn giết hết ba nghìn tinh binh này!
Ngay cả mấy người lão chấp sự Vong Tình đảo cũng run lên, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, muốn nói lại thôi.
Bọn họ muốn khuyên Phương Nguyên, nhưng biết vừa rồi Phương Nguyên đã trải qua một phen sinh tử, không biết có nên khuyên hắn vào lúc này hay không.
- Bọn họ nhất định phải chết!
Phương Nguyên biết lão chấp sự Vong Tình đảo cùng với mấy vị Thần Tướng khác do dự, liền nhàn nhạt làm ra quyết định.
Đúng vậy, ba nghìn tiên quân này nhất định phải chết!
- Báo...
Khói đen cuồn cuộn bao phủ Ma Biên, có một Thám Kỵ cưỡi ngựa vội vàng chạy về phía Bát Hoang thành, trên ngựa chính là một giáo úy trẻ tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, trong tay cầm một cây đại kỳ màu trắng, đạp trên hư không, chạy tới trước Bát Hoang thành, sau đó lấy hết một thân khí lực, cao giọng hô lên:
- Thần Tướng Phương Nguyên Trấn Ma Quan ở trên đường điều tra, bị người ám sát...
- Oanh!
Cái tin này, mang theo một loại lực lượng có tính chất bạo tạc nào đó, trong nháy mắt kinh động toàn bộ Bát Hoang thành.
Đường đường là Thần Tướng Ma Biên, tại sao lại bị người ám sát?
Ai có lá gan lớn như vậy, dám ám sát Thần Tướng Ma Biên?
Không biết bao nhiêu đại nhân vật bị tin tức này kinh động chạy ra, Thần Tướng, trưởng lão, quân sư, các bộ chi chủ, ngay cả vô số thái thượng trưởng lão ẩn cư rất lâu trong Bát Hoang thành, cũng bởi vì tin tức này mà bị kinh động, vội vã chạy tới trước thành...
- Nhanh chóng tế Vạn Lý Lưu Quang Kính, tìm vị trí của Phương Thần Tướng!
Nữ Thần Tướng Phi Nham quan Mạc Thanh Lưu ngạc nhiên hét lớn, rất nhanh nhận được câu trả lời, đám người Cổ Thiết trưởng lão bên trên Bát Hoang thành, lấy Vạn Lý Lưu Quang Kính có thần uy mạnh nhất ra ngoài, bát đại trưởng lão hợp lực thôi động, trên mặt kính liền bay ra một vệt thần quang, xẹt qua chân trời, chiếu về chỗ sâu trong khói đen vô tận, sau đó phản chiếu một hình ảnh lên hư không Bát Hoang thành...
Tiếp theo bọn họ liền nhìn thấy cảnh tượng mà mình không thể nào quên!
Phương Nguyên đứng ở trong hư không, tóc tai rối bời, áo xanh phần phật, Bạch Miêu ngồi xổm ở trên bả vai hắn, Quan Ngạo thì mang theo Toan Nghê, đứng ở bên trái, lão chấp sự Vong Tình đảo một mặt nặng nề, đứng ở phía bên phải, tất cả đều lạnh lùng nhìn về phía trước.
Mà ở trước người bọn họ, chính là một đám người đen kịt!
Khoảng chừng hai, ba ngàn người, quỳ trên mặt đất, đang không ngừng dập đầu, cầu xin Phương Nguyên tha thứ.
Dường như Phương Nguyên đã nhận ra Vạn Lý Lưu Quang Kính đang chiếu vào mình nên ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Quang Kính một chút, rất nhiều người trong Bát Hoang thành cảm giác cái nhìn này đang nhìn mình, trong lòng liền không cầm được nhảy lên một cái!
- Cấu kết Cửu U cung, lén dùng Cửu Long Ly Hỏa Tráo, mưu sát Thần Tướng Ma Biên, tội các ngươi đáng chết vạn lần, một người cũng không thể lưu!
Giọng nói Phương Nguyên vang vọng giữa không trung, sau đó vung tay lên.
- Rầm rầm...
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu hắn có một mảnh vân khí màu xanh tụ tập, vân khí lộ ra vẻ nặng nề, dường như bên trong ẩn chứa lôi đình cuồn cuộn, chậm rãi tản ra trên đỉnh đầu Phương Nguyên, bao phủ một vùng mấy trăm dặm, khiến cho xung quanh Ma Uyên vốn ảm đạm, càng giống như tiến vào đêm tối vô tận, chúng tiên quân hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía mây đen.
Sau đó, Phương Nguyên lạnh lùng nhìn bọn họ, bỗng nhiên giơ bàn tay trái lên, nhẹ nhàng nắm chặt.
Ầm ầm!
Trong mảnh mây đen kia, lập tức có vô số tia chớp màu đen đánh xuống.
Tia chớp màu đen kia không có đánh vào những tiên quân này, mà đánh về phía mặt đất xung quanh bọn họ, theo những tia chớp này chui vào lòng đất, mặt đất bao la bắt đầu xuất hiện vô số biến hóa, bùn đất như đao, cuồn cuộn lên xuống.
Chúng tiên quân quá sợ hãi, không biết có bao nhiêu người bị trực tiếp vùi lấp trong mảnh bùn đất này.
Có vài người ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, đã bị vô số bùn đất bao phủ, có người bị thạch đao thạch kiếm cất giấu trong bùn quấn lấy, kêu thảm phun ra máu tươi, cũng có người vội vã nhảy lên không trung, không dám đến gần mặt đất, nhưng lại bị mảnh mây đen trên không trung che lấp, áp lực vô hình giáng xuống, mạnh mẽ đè ép bọn họ, sau đó bị bùn đất giống như sóng biển nuốt hết...
Pháp này là một trong những pháp thuật Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Phương Nguyên.
Hắn tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, luyện thành Hỏa Tướng Chu Tước, Thủy Tướng Thanh Lý, Mộc Tướng Bất Tử Liễu, Kim Tướng Cáp Mô tứ đạo lôi linh, mà đạo Lôi Linh thứ năm, hắn lợi dụng bản thân làm vật dẫn, luyện thành một đạo Huyền Hoàng khí, đạo Huyền Hoàng khí này, vượt qua Thổ Tướng Lôi Linh lúc đầu, lấy thiên địa thay thế, bởi vậy đạo Huyền Hoàng khí này, lên trời là lôi, xuống đất thì khống chế đất đá biến hóa, đắc tâm ứng tâm.
Loại thần thông này vốn thích hợp với quần chiến, nhưng Phương Nguyên một mực không có cơ hội thi triển.
Hắn không nghĩ rằng, lần thứ nhất thi triển, là dưới loại tình huống này.
- Tha mạng ...
- Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc...
- Chúng ta tình nguyện hàng, không dám phản kháng, xin cho chúng ta về Bát Hoang thành nhận phán xét...
Từng tiếng kêu rên quanh quẩn ở trên bầu trời ba nghìn tiên quân, vô tận buồn bã, vô tận tuyệt vọng.
Đại địa cuồn cuộn, còn cự thú bên trong, không ngừng thôn phệ những tiên quân kia, bao phủ từng mảnh từng mảnh.
Chương 1449 Không Có Đường Lui (2)
Xông lên trời liền bị mây đen trấn áp xuống, trốn sang bốn phía, thì bị chín đầu Hỏa Long vây quanh, không cách nào chạy thoát.
Cảnh tượng này, giống như một đội thiết kỵ không ngừng nghiền ép vào giữa, giết tất cả những người còn sống...
Máu tươi cuồn cuộn, thịt nhão như bùn...
- Trời ạ, ít nhất chỗ kia cũng có hai ba ngàn người, vậy mà đều bị hắn giết...
- Đây... Đây là Tu La tràng sao?
- Đến tột cùng là sát cục bực nào, mới có thể dẫn ra tràng diện như này...
Chúng tu thấy hình ảnh kia cảm giác đầu tiên chính là hoảng sợ, bất kể là ai, tâm địa có cứng rắn như nào, thấy ba nghìn tiên quân bị chôn sống, cũng sẽ cảm giác sợ hãi, mà ý nghĩa loại sợ hãi này mang đến chính là sự nghiêm trọng đối với trận ám sát kia, mắt thấy ba nghìn tiên quân bị giảo sát, vẻ sợ hãi sâu bao nhiêu, thì có thể hiểu ra tính nghiêm trọng của trận ám sát này sâu bấy nhiêu.
Cái này cũng là nguyên nhân Phương Nguyên cố ý giết người trước Vạn Lý Lưu Quang Kính.
- Xong...
Không biết có bao nhiêu người âm thầm núp ở trong Bát Hoang thành xem tin tức, vốn cho rằng lần này tình thế bắt buộc, lại thấy được hình ảnh như vậy, liền kinh hãi đến hồn bay phách lạc, ngã ngồi xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn Phương Nguyên đang bừng bừng sát khí chắp hai tay sau lưng trong hình, đột nhiên trong lòng tuôn ra vô tận đắng chát, cảm giác chột dạ, trên da giống như có lợi đao lướt qua...
- Làm sao có thể, tại sao hắn không chết...
Không biết có bao nhiêu người có liên quan với trận sát cục này, sau khi nhìn thấy hình ảnh, hận không thể lập tức đâm đầu chết.
- Nhiều người muốn giết hắn như vậy, làm sao hắn có thể không chết?
- Hắn không chết, vậy chúng ta sẽ phải chết...
- ... Hơn nữa sẽ chết rất nhiều rất nhiều người!
"..."
"..."
- Là ngươi, ngươi đã lưu lại sinh cơ trong trận ám sát này?
Bên trong một tòa tiên điện Bát Hoang thành, có một người đàn ông mặc hoàng bào, hoặc có thể nói người này là thái tử điện hạ của Cửu Trọng Thiên Lý Thái Nhất, lúc này một thân nho nhã của hắn đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên tái nhợt, hung hăng nhìn về phía người đàn ông trung niên đang cười lạnh kia, quát:
- Chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã không muốn chân chính giết hắn, mà là muốn đẩy lửa giận của hắn lên trên người ta?
- Không có, tuyệt đối không có...
Người đàn ông trung niên giơ cao hai tay, lớn tiếng cam đoan nói:
- Lần này ta đã thật sự vận dụng tất cả bản lĩnh, ta so với ai khác đều muốn hắn chết hơn, chỉ khi hắn chết, ta mới có thể lấy được long hồn, mới có thể làm chuyện ta muốn làm a...
Lý Thái Nhất nhìn chòng chọc vào hắn, trong mắt hiển hiện sát cơ:
- Nếu như ngươi không lưu thủ, vì sao hắn lại sống sót?
- Ta cũng không biết...
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Ngay cả Cửu Long Ly Hỏa Tráo cũng đã vận dụng, mà hắn vẫn sống sót được, vậy chỉ có thể nói bản lãnh của hắn, thực sự cao hơn so với chúng ta tưởng tượng, ai, ta nghe người Vong Tình đảo nói hắn đã từng tiến vào Thái Thượng Đạo cung, chắc là hiểu được ba thành Thiên Công, vì thế ta đánh giá hắn cao hơn một bậc, nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ hắn không chỉ ngộ ra ba thành Thiên Công, có thể trốn thoát Cửu Long Ly Hỏa Tráo, tối thiểu cũng phải có năm thành Thiên Công trở lên, điện hạ, chuyện này ta không có cách nào rồi...
Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên.
Hai mắt Lý Thái Nhất đỏ ửng, điềm nhiên nói:
- Họa cũng đã gây ra, ngươi nói đi là đi sao?
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ cười nói:
- Đây là họa do điện hạ gây ra, có quan hệ gì với ta chứ?
Lý Thái Nhất nghe được lời này, lập tức giận dữ, nghiêm nghị quát:
- Nếu như hắn chết, ngươi sẽ được chia long hồn với ta, hận ý của những thế gia kia để cho Cửu Trọng Thiên ta gánh chịu, nếu như hắn không chết, vậy tội danh này sẽ để cho ta cõng, đấu đến ngươi chết ta sống với hắn...
Càng nói lửa giận càng lớn, tay áo hung hăng phất qua:
- Chẳng lẽ tất cả chuyện này, đều ở trong tính toán của ngươi...
Lý Thái Nhất nghe xong lời ấy, đã tức giận khó nén, mạnh mẽ phất tay áo về phía trước.
- Răng rắc...
Ngực người đàn ông trung niên, bị đánh vỡ nát, nhưng không có máu tươi tràn ra.
Trên mặt người kia vẫn cười tủm tỉm, thở dài:
- Điện hạ bớt giận, vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút...
Thời điểm những lời này rơi xuống, thân ảnh của hắn, đã bắt đầu trở nên mơ hồ, hóa thành một sợi linh quang biến mất.
Đây vốn là một cái phân thân.
Trước đây Lý Thái Nhất không thèm để ý chuyện hắn dùng phân thân đến đây, bây giờ mới biết được, hoá ra cái này cũng nằm trong tính toán của hắn.
Vẻ mặt Lý Thái Nhất tái nhợt, chậm rãi đứng lên, nhanh chân đi ra ngoài cửa điện, Âm Thị ở cửa điện thấy hắn, đều lập tức quỳ xuống, không dám thở ra một ngụm, còn Lý Thái Nhất thì ai cũng không để ý tới, chỉ lạnh lùng nhìn lên trời cao.
Lúc này, hình ảnh Vạn Lý Lưu Quang Kính phản chiếu vẫn còn ở đó.
Ba nghìn tiên quân đã bị tàn sát không còn một ai, chỉ lưu lại một vùng huyết hải, không có nửa điểm sinh cơ.
- Về thành!
Lúc này Phương Nguyên đã biến thành một thân cuồn cuộn sát ý, giống như hung thần giáng lâm, lão chấp sự Vong Tình đảo ở bên cạnh hắn đã sắp xếp người mang tất cả chứng cứ phạm tội trong sân, như Cửu Long Ly Hỏa Tráo, mặt nạ Minh Vương Cửu U cung, đầu của các Nguyên Anh cao thủ, chất đầy cả một cái pháp chu, sau đó đứng sau Phương Nguyên, nghiêm túc chạy về Bát Hoang thành.
Bọn họ khẽ động, giữa thiên địa giống như có một tầng bóng ma.
Mưa gió nổi lên!
Lý Thái Nhất nhìn hình ảnh kia, giống như đã ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên người Phương Nguyên.
Sắc mặt hắn tái mét, biết lần này mình đã không có đường lui!
Chương 1450 Dưới Bát Hoang Thành, Trước Mặt Mọi Người (1)
Đường đường là Thần Tướng Trấn Ma Quan Ma Biên, Đạo Tử Vong Tình đảo, thế mà bị ám sát?
Trong thời gian ngắn chuyện này đã truyền khắp Ma Biên với một tốc độ không thể nào hình dung!
Chuyện này khiến người nghe vô cùng kinh hãi!
Không biết có bao nhiêu người vỗ bàn đứng dậy, hô to hoang đường!
Càng có vô số người truy vấn, suy đoán, thảo luận, đến tột cùng là ai to gan, quyền thế lớn đến trình độ này, vậy mà lại có thể ở chỗ quan trọng bảo vệ nhân gian như Ma Biên, làm ra sự tình vô pháp vô thiên tới bực này...
Nhất là bây giờ thanh danh Phương Nguyên như mặt trời ban trưa, càng khiến vô số người kinh sợ hơn.
Từ khi Phương Nguyên đến Ma Biên, đầu tiên là hiến Đại Viên Nhược Khuyết Trận, làm lại bản đồ địa hình Ma Biên, sau đó định ra đại kế tiêu diệt toàn bộ ma vật Ma Biên, công huân vô lượng, càng quan trọng hơn là, hắn đã hứa hẹn, lấy ra ba mươi sáu đạo long hồn, ban thưởng Huyền Giáp Ma Biên có xuất thân bần hàn, được vô số người ủng hộ và tôn trọng, cũng không biết bao nhiêu người hi vọng, vậy mà lúc này lại có người muốn ám sát hắn?
Đây không phải là ám sát, mà là muốn hủy đi hi vọng của vô số người...
Làm sao vô số Huyền Giáp, vô số tán tu hàn môn, có thể đồng ý loại sự tình này?
- Đi, đi Bát Hoang thành đòi một cái công đạo...
- Chắc chắn là bọn hắn không muốn Phương Nguyên Đạo Tử ban cho long hồn cho hàn môn chúng ta, mới làm ra quỷ kế này!
- Đáng gét, chúng ta liều sống liều chết, chẳng lẽ cầm chút công huân, cũng phạm vào nhiều người như vậy sao?
- Tôn Lão Cửu Cái ta là người thứ nhất không phục, đi Bát Hoang thành, không đòi lại cái công đạo này tuyệt không bỏ qua...
"..."
"..."
Hồng triều mênh mông cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng ập tới.
Vô số tán tu, hàn môn, tu sĩ các tiểu tông phái, đều ôm theo lửa giận cùng nhau hò hét, vọt ra giống như thủy triều, có người vội vã chạy tới Ma Uyên, vì muốn bảo vệ Phương Nguyên, cũng có người chạy thẳng đến Trấn Ma Quan, muốn lên tiếng ủng hộ Phương Nguyên, càng có một ít người, trực tiếp tới trước Bát Hoang thành, lớn tiếng hô quát, yêu cầu Bát Hoang thành lập tức tra ra người ám sát kia, yêu cầu bọn họ trả lại công bằng cho Vong Tình đảo Đạo Tử, gần vạn người tụ tập cùng nhau, tạo ra thanh thế vô cùng lớn, không cách nào hình dung, gần như muốn lay động đất trời.
- Chư vị đừng hoảng sợ, chúng ta cũng vừa mới nghe nói có sự tình hoang đường bực này, Ma Biên chính là thanh chính chi địa, không chưa chấp đạo chích, đợi Phương Thần Tướng từ Trấn Ma Quan trở về, chúng ta hỏi thăm rõ ràng, tất nhiên sẽ tra rõ ràng, cho Phương Thần Tướng một câu trả lời thỏa đáng, cho thiên hạ một phần công chính!
Các đại trưởng lão Bát Hoang thành đều đứng dậy, khổ sở khuyên can, nhưng không ai nghe theo.
- Bát Hoang thành chính là trọng địa Ma Biên, không thể quấy nhiễu trách móc, mọi người mau trở về đi!
Mấy vị Thần Tướng Ma Biên chạy đến, yêu cầu những người này lập tức trở về thần quan của mình, nhưng không ai nghe theo.
- Mọi người mau giải tán đi!
Nhị đệ tử thành chủ Bát Hoang thành hiện thân, ra lệnh cho những người này giải tán, nhưng vẫn không ai để ý tới...
Vào lúc này, coi như thủ tướng Bát Hoang thành cũng như lâm đại địch, cầm thương cầm giáo, bày trận ở trước Bát Hoang thành, thế nhưng nhìn qua tướng sĩ giống như bị điên, ngay cả bọn họ cũng đều do dự, thậm chí sợ hãi...
Quân lệnh Ma Biên cực nghiêm, nếu như bình thường có người gào thét như vậy, đã sớm bị bắt lại.
Nhưng hôm nay, mấy vạn người tụ tập cùng nhau, làm sao bắt?
Xem như đám người Cổ Thiết trưởng lão, tinh thần cũng bị kéo căng, xử lý không tốt một cái, đó chính là bất ngờ làm phản...
- Hoang đường!
Bên trong Bát Hoang thành, vẻ mặt Cổ Thiết trưởng lão đã trở nên tái nhợt, nghiêm nghị quát:
- Chỉ còn hai mươi năm nữa đại kiếp sẽ giáng lâm, đại kế tiêu diệt toàn bộ ma vật cũng đã định ra, ở trước tình huống nguy hiểm bực này, tại sao lại xuất hiện chuyện như thế, nếu như không cẩn thận xảy ra binh biến, người trong thiên hạ sẽ nhìn Bát Hoang thành ta như thế nào, chúng ta còn mặt nào ở lại Ma Biên thống ngự những tướng sĩ Ma Biên này?
- Chuyện này, phải tra cho rõ ràng!
Đồ đệ thứ ba của Bát Hoang thành chủ, nữ Thần Tướng Mạc Thanh Lưu nghiêm nghị hét lớn:
- Đến tột cùng là ai bày ra trận sát cục này, hắn đang nghĩ cái gì, đặt an nguy của thiên hạ ở chỗ nào? Đại kế Ma Biên ở chỗ nào? Không chỉ có như vậy, còn cấu kết Cửu U cung, lấy trộm Cửu Long Ly Hỏa Tráo, chuyện này chính là gan to bằng trời, bất kể như thế nào, cũng phải tra ra rõ ràng, không như thế làm sao có thể bình ổn lòng quân?
- Có thể làm được điểm này tuyệt không phải là người bình thường...
Một người đàn ông trung niên mặc áo vải, sắc mặt hơi đen trầm giọng mở miệng:
- Nhất là có thể điều động ba nghìn tiên quân, lấy trộm Cửu Long Ly Hỏa Tráo, càng là chuyện không phải người thường có thể làm, nếu quả thật điều tra sâu chuyện này, sợ là Ma Biên sẽ rung chuyển bất an!
Hắn nói xong, lại lạnh lùng ngẩng đầu lên:
- Theo ý ta, bây giờ vẫn nên nhanh chóng giải tán người ngoài thành đi, sau đó phái người đi trấn an Đạo Tử Vong Tình đảo, nói rõ lợi hại, hoá giải thù hận, nhiều nhất cho hắn thêm chút lợi ích, để hắn không nháo quá lớn, bằng không mà nói, ta có dự cảm, lần này Ma Biên ít nhất cũng có hơn ngàn cái đầu bị chém đứt, càng không biết làm bao nhiêu người tức giận...
- Mặc kệ làm bao nhiêu người tức giận, cũng phải tra chuyện này tới cùng!
Nữ Thần Tướng Mạc Thanh Lưu nghiêm nghị hét lớn:
- Những người kia có gan làm việc này, thì phải có gan gánh chịu hậu quả!
Người đàn ông áo vải kia chậm rãi ngẩng đầu, nói:
- Nhưng Ma Biên ta, có thể gánh chịu hậu quả này sao?
Cây này vừa ra liền khiến chúng tu xung quanh trầm mặc xuống.
Đương nhiên bọn họ biết người đàn ông áo vải này nói là sự thật, cũng cảm thấy một loại lo lắng thật sâu.
Bình luận facebook