• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (18 Viewers)

  • Chương 1336-1340

Chương 1336 Gan đồ long (2)

Mà nghênh đón những ánh mắt này, Phương Nguyên chậm rãi đứng lên.

Mặt hắn không có biểu cảm, nhìn về phía mấy đạo khí cơ trong không trung, không có nửa phần sợ hãi, chỉ chắp tay với mấy vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, nói:

- Các vị tiền bối, chuyện này ta đã có quyết định, không cần các ngươi lo lắng cho ta!

Dứt lời, hơi quay lại, nói lên trời:

- Các vị tiền bối tới đây, là vì muốn đòi Long Hồn à?

Mấy người đó nghe hắn nói vậy, thanh âm cũng trở nên ôn hòa, một người trong đó cười lạnh nói:

- Tuy chúng ta không phải muốn tìm ngươi đòi Long Hồn, nhưng cũng không thể để mặc ngươi lãng phí nó, ngươi hiện tại vẫn rất non nớt, không có tư cách phân phối Long Hồn, giao ra Vạn Long Hồn Châu, trở về tu hành cho tốt, đến cảnh giới Hóa Thần rồi hãy nhúng tay vào đại sự thiên hạ!

- Lời nói của các vị tiền bối nói đều có đạo lý!

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng trả lời.

Mọi người chung quanh nghe vậy đều ngẩn ra, sắc mặt trở nên có chút phức tạp.

Ngay cả trong không trung, đám người Bạch Thạch Nương Nương cũng có chút kinh ngạc nhìn tới.

Dường như không ngờ Phương Nguyên lại ở trước mặt mấy người này, biểu hiện ra vẻ dễ nói chuyện như vậy.

Nhưng càng không ngờ là, Phương Nguyên hướng về phía chân trời phía đông, nhìn thân ảnh xuất hiện sớm nhất đó rồi bỗng nhiên mỉm cười, ngoắc tay gọi Vạn Long Hồn Châu tới, lúc này bên trong Vạn Long Hồn Châu, có một đạo Long Hồn bị triệu hoán ra, hồn châu khẽ động, Long Hồn đó cũng liền đi theo, lập tức cuốn lên mây trôi trên trời, từng đợt cuồng phong từ trên mặt biển chung quanh quét ra.

Sau đó Phương Nguyên điều khiển đạo Long Hồn này, nói về phía thiên không phía đông:

- Nếu tiền bối muốn Long Hồn này, vậy thì cho ngươi.

Tất cả mọi người lập tức ngây đơ.

Còn tưởng rằng mình nghe lầm, giờ muốn giao ra Long Hồn à?

Trong bụng cũng không biết nghẹn bao nhiêu lời, vò đầu bứt tai, hận không thể đi tới nhắc nhở một câu.

Mà trên thiên không phía đông, tồn tại kia cũng trầm mặc, một lúc sau liền nói:

- Ngươi rốt cuộc là muốn...

Không đợi hắn nói xong, Phương Nguyên liền nói:

- Nói cho ngươi là cho ngươi thật!

Chưa dứt lời, đột nhiên phi thân lên, một thân áo xanh phần phật, xòe ra trên biển xanh.

Sau đó, hắn xoay người, đạo Long Hồn đó dưới sự thôi động của hồn châu, bay xung quanh người hắn, long tư thoát tục, vĩ lực cuồn cuộn, giống như một con thần long chân chính, thân hình khẽ động, liền tạo nên một cơn cuồng phong, gào thét chắn trước mặt hắn.

Mà lúc này, Phương Nguyên nhìn Long Hồn trước người, mặt không biểu tình, sau khi nhìn về phía thiên không phía đông, đột nhiên tay phải vươn lên trời, một thân thanh khí cuồn cuộn, ở trong bàn tay hắn hóa thành một thanh đại đao thanh khí hàn quang lấp lánh, sau đó tay hắn cầm đao, cũng không nói nhiều, chỉ hung hăng chém xuống đầu rồng!

- Vù!

Long Hồn này dưới sự khống chế của hồn châu, vốn đã không có nửa phần sức chống đỡ đối với hắn, hơn nữa một đao này của hắn rất hung ác, giơ tay chém xuống, đầu rồng cực lớn lập tức lăn xuống, ngay sau đó, chính là cả đạo Long Hồn bỗng nhiên tán ra.

Tinh khí cuồn cuộn, bên trong ẩn chứa mảnh vỡ đại đạo huyền diệu, vào một thoáng này hóa thành cuồng phong, cuốn thẳng về phía xa xa, trên mặt biển, nháy mắt trở nên ba quang lấp lánh, không biết bao nhiêu người bị tinh khí nồng đậm đến cực điểm bao phủ, dưới một hơi nuốt nhả, đồng thời cảm thấy pháp lực cuộn trào, một thân tu vi không ngờ vào lúc này đột nhiên cao hơn nhiều.

Nhưng trong lòng bọn họ lại hoàn toàn không cảm thấy vui mừng, mà đồng thời trợn mắt há hốc mồm!

Ánh mắt nhìn Phương Nguyên cơ hồ sợ tới mức choáng váng!

....

Đó chính là Long Hồn, không ngờ cứ như vậy bị hủy một đạo?

Cho dù là Bạch Thạch Nương Nương ở trong không trung, nhìn thấy một màn này cũng lập tức biến sắc!

Nàng ta dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn được!

Mà Phương Nguyên lúc này càng không khách khí, sau khi một đao chém Long Hồn, sắc mặt không hề biến hóa, áo xanh bị cuồng phong từ Long Hồn hóa thành thổi cho bay phần phật, thân hình lại không ngừng, quay về thiên không phía nam, nơi có một mảng hỏa diễm màu đỏ, trầm giọng nói:

- Nếu vị tiền bối này đã tới, tất nhiên cũng không thể tay không mà về, một đạo Long Hồn này hiếu kính cho ngươi đi!

Khi nói, trên tay hồng quang xuất hiện, lại một đạo Long Hồn bay ra, sau đó hắn lại giơ tay chém xuống.

Lại một đạo Long Hồn vỡ nát, hóa thành cuồng phong cuồn cuộn, tỏa ra trên đảo trong biển chung quanh.

Tu vi của các tu sĩ chung quanh lại đề thăng một tầng, nhưng người lại như hóa đá.

Bạch Miêu ngồi cách Phương Nguyên không xa đã thèm ăn tới mắt trợn tròn, không ngừng liếm móng vuốt.

Phương Nguyên chém đạo Long Hồn thứ hai, lại nhìn về phương hướng khác, nói:

- Còn có các vị tiền bối nữa, cũng không cần khách khí!

Miệng nói, tay lại không chậm chút nào, trực tiếp kéo một Long Hồn về, muốn vung đao chém xuống.

- Chậm đã...

Trong không trung, bỗng nhiên có thanh âm vang lên, gấp tới âm điệu cũng thay đổi.

Phương Nguyên lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, cũng không nói gì, chỉ có đáy mắt là đầy vẻ tàn nhẫn.

Thanh âm đó dường như có chút run rẩy:

- Tiểu nhi vô tri ngươi, có biết đây là vật gì không, đây là Long Hồn có thể tạo nên đại tu cảnh giới Hóa Thần, là chí bảo thế gian, thiếu đi một đạo, thế gian sẽ mất đi một phần hy vọng chống đỡ đại kiếp, mà ngươi... Mà ngươi không ngờ lại chém đi ba đạo, ngươi có biết điều này đại biểu cho thế gian sẽ thiếu đi ba vị cao thủ không? Ngươi... Quả thực là làm xằng làm bậy!
Chương 1337 Long Hồn của ta do ta chia (1)

- Cho các ngươi cũng là lãng phí, vì sao ta không thể chém?

Thanh âm của Phương Nguyên lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí khi nói, lại vung đao.

Xoẹt một tiếng, lại một đạo Long Hồn triệt để sụp đổ, tinh khí cuồn cuộn, tán trong vô hình.

- Dừng tay...

Trong không trung, có người lòng đầy phẫn nộ, hô to:

- Tiểu nhi điên cuồng ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Phương Nguyên tay trái cầm Vạn Long Hồn Châu, tay phải xách đao, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đao trong tay chậm rãi chỉ về phía xa xa, lạnh lùng nói:

- Cút!

Hư không lặng ngắt, giống như ngay cả gió biển cũng ngưng kết.

Một tiếng cút của Phương Nguyên ra khỏi miệng, khuấy động tứ vực bát phương, giống như chấn nhiếp mọi người trong sân.

Các tu sĩ chung quanh trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể hình dung, nhìn Phương Nguyên, cơ hồ là không dám tin lời hắn nói ra.

Đó chính là đại tu Hóa Thần, đại nhân vật một câu nói thôi cũng là kinh thiên động địa, không ngờ lại có người dám mắng chửi bọn họ như vậy.

Nhưng, chư vị thượng tiên Hóa Thần ẩn thân trên chín tầng trời, khí thế ngập trời đó lúc này cũng đều trầm mặc.

Nghênh đón một tiếng cút kinh thiên động địa của Phương Nguyên, bọn họ tất nhiên cũng khó chịu, rõ ràng có thể cảm thấy có một cỗ tức giận được cố gắng kìm nén, nhưng bọn họ nhất thời lại không nói gì, giống như bị sự điên cuồng trên người Phương Nguyên chấn nhiếp, lúc này đã đâm lao phải theo lao, trong lòng vừa uất nghẹn lại vừa giận dữ, nhưng lại không thể không vội vàng trao đổi thần niệm...

Hiện tại chẳng lẽ còn có thể tiếp tục xuất thủ sao?

Vong Tình Đảo bày ra khí thế không ngại đánh một trận, cho dù thật sự giao thủ, bọn họ có cơ hội bắt được Phương Nguyên ư?

Nếu không thể bắt được Phương Nguyên, vậy chẳng phải là để mặc hắn không ngừng trảm sát Long Hồn à?

... Mẹ nó, tiểu nhi này lúc trước luôn miệng nói nếu có người bức hắn, hắn sẽ hủy diệt Long Hồn, thì ra là sự thật!

Nếu ngươi là muốn dọa chúng ta, hủy diệt một đạo là được rồi?

Không ngờ còn hủy diệt ba đạo?

...

Bọn họ tới đây, hiển lộ thần uy, tất nhiên là có mục đích, mà mục đích này thậm chí không phải vì mình, mà là vì một số thế lực sau lưng, có người là phụng mệnh mà đến, mà mục đích đến là để giữ được Long Hồn, để tránh thực sự lưu lạc đến tay người khác, nhưng với thế cục hiện giờ, lại trở thành bọn họ không lùi, Long Hồn này thật sự sẽ bị hủy.

Thế là, bọn họ thực sự có chút khó xử!

Có điều cũng may, bọn họ cũng không khó xử quá lâu, có một đạo thần quang, từ cực bắc bay tới.

Đạo thần quang đó không biết đến từ ngoài bao nhiêu vạn dặm, bên trong ẩn chứa một tin tức vô cùng đơn giản.

- Đi!

Thế là mấy vị đại nhân vật cảnh giới Hóa Thần này lập tức trầm mặc.

- Tiểu nhi, nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi đã làm!

Trong thiên không phía đông,vị đại tu khí thế ngập trời sau khi trầm mặc rất lâu, lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó đột nhiên có một trận cuồng phong đi xa, khiến hải vực vừa ánh sóng lấp lánh đã dần dần quy về bình ổn.

Mà trong chân trời Nam Hải, một mảng mây lửa đó cũng nhanh chóng thu liễm, giống như một tia lửa, vội vàng độn về phía tây.

Mấy phương vị khác lại trực tiếp khí tức thu liễm, lặng lẽ không một tiếng động.

Bọn họ không buồn chào hỏi, lặng lẽ bỏ chạy.

Đây đương nhiên là một chuyện rất mất mặt, nhưng cũng may, bọn họ từ lúc ban đầu đã vốn không hiện ra chân thân!

...

Hư không lập tức im lặng, đột ngột như lúc những người đó đến.

Các tu sĩ trên tiên đài ai nấy thần sắc vô cùng kinh ngạc, giống như ở trong mộng nhìn mây tản trong không trung, thầm nghĩ đây chính là đại tu Hóa Thần, tồn tại giống như thần tiên, không ngờ thực sự bị bức phải rút lui như vậy?

- Tiểu nhi này nhìn thì thật thà, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy.

Mà trong hư không chung quanh Vong Tình Đảo, đại trưởng lão Nam Hải Bạch Thạch Nương Nương đứng trên chín tầng trời, sau khi xác định mấy đạo khí tức đó đã phụng mệnh rút lui, trong lòng cũng thầm thở phào, sau đó ánh mắt có chút phức tạp nhìn Phương Nguyên, thở dài một tiếng, cảm nhận được tinh khí vô cùng nồng đậm chung quanh, cảm thấy có chút đau lòng, không nhịn được lại thở dài.

- Chẳng trách lão tổ tông cảm thấy ngươi có tư cách vào Nam Hải thánh địa ta!

Mà nhị trưởng lão nóng tính thì vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Nguyên, khen:

- Có gan!

Tam trưởng lão một thân kim giáp thu hồi kim thương long văn, chậm rãi từ trong hư không đi xuống, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, quan sát Phương Nguyên, thản nhiên nói:

- Đảm phách này cũng hiếm có, sau này không có rảnh thì cứ tới Kim Qua Đảo ta chơi!

- Ha ha, lão thân đã nói đó là một hảo hài tử mà?

Mà trong đại điện ở sâu nhất Vong Tình Đảo, lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo chậm rãi thu lại một cái tráp cổ xưa, cười nói với một lão ma ma bên cạnh:

- Ngươi nhìn đi, lão thân đang định giúp hắn giết một hai con chó không có mắt để lập uy, nhưng tiểu tử này không ngờ không cần chúng ta xuất thủ, qua chuyện này, thế gian còn có ai dám không thừa nhận hắn có quyền phân phối Long Hồn?

Lão ma ma bên cạnh rất hiểu chuyện cười nói:

- Một câu con mẹ đúng là chân truyền của lão tổ tông!

Lão tổ tông cười cười lộ ra vài cái răng lưa thưa còn sót lại, vỗ tay:

- Đúng đúng, mấy nha đầu đó không học được, da mặt quá mỏng, cả Linh nha đầu cũng vậy, xảo trá tai quái, lại không học được chửi người, không ngờ tiểu tử này lại học được...

...

Mà trên tiên đài, Phương Nguyên nhìn thấy những đại tu Hóa Thần đó đều đã rút lui, thần sắc căng thẳng cuối cùng cũng dịu đi.
Chương 1338 Long Hồn của ta do ta chia (2)

Nhìn thiên không mây trôi mờ mịt, trong lòng hắn minh bạch, cuối cùng mình cũng có thể yên tâm phân phối Long Hồn rồi.

Lúc ban đầu, hắn đã biết sẽ gặp phải những lực cản này, cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, tuy không biết những người đó sẽ dùng tình thế gì, phương pháp gì để ngăn cản mình, nhưng có thể khẳng định bọn họ nhất định sẽ đến, mà đối ứng hắn chuẩn bị trước chính là thái độ không tiếc hủy diệt tất cả này, hắn cũng rất tin tưởng thái độ này có thể đạt được mục đích của mình.

Dù sao, Long Hồn cũng rất trọng yếu.

Mà Long Hồn rất trọng yếu này lại ở trong tay mình!

Chậm rãi ngồi xuống, Phương Nguyên hắng giọng, nói với tổng quản Tần gia:

- Mời!

Sắc mặt của tổng quản Tần gia lúc này còn ngưng trọng hơn khi trước, nếu nói lúc trước, hắn chỉ cảm kích Phương Nguyên bởi vì sự tồn tại của Tần Loạn Ngô, mà đặc biệt cho Tần gia một Long Hồn, hiện tại nhìn thấy Phương Nguyên nghênh đón nhiều áp lực như vậy, vẫn quyết làm thế, trong lòng trừ cảm kích ra còn dâng lên một số nghi vấn, chậm rãi đi tới trước người Phương Nguyên, nói:

- Lão nhân có câu muốn hỏi!

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn:

- Ngươi nói đi!

Tổng quản Tần gia do dự một chút, nói:

- Vì sao tiên sư phải gánh chịu nhiều áp lực như vậy, cũng nhất quyết cho Tần gia một đạo Long Hồn?

Hắn trầm mặc một chút, lại giải thích:

- Vừa rồi tiên sư có nói, lão thần tướng cổ hủ, có được Long Hồn cũng vô dụng, vậy thiếu gia của Tần gia ta đã vẫn lạc, giờ cho Tần gia ta Long Hồn, chẳng lẽ không phải cũng vô dụng à?

- Bởi vì Tần gia từng bồi dưỡng ra tồn tại như Tần Loạn Ngô!

Phương Nguyên cũng hơi trầm mặc, thấp giọng nói:

- Cho nên ta hy vọng lại được nhìn thấy một vị Tần Loạn Ngô xuất hiện trên thế gian!

Tổng quản Tần gia trầm mặc một hồi, lấy một quyển trục trống, quyển trục này rõ ràng cũng là một kiện chí bảo, dùng để phong ấn Long Hồn, hắn để Phương Nguyên đánh một đạo Long Hồn vào trong quyển trục, hóa thành một cái bóng hình rồng trông rất sống động, sau đó mới trân trọng thu quyển trục lại, để vào trong lòng, nhìn về phía Phương Nguyên rồi thi lễ, nói:

- Tần gia có được rất nhiều thừa nhận, lại không một câu nào chân thật hơn lời ấy, đại kiếp sắp tới, Tần gia lý giải ngươi hiện giờ muốn làm gì, cũng biết bản thân nên làm như thế nào!

Phương Nguyên bình tĩnh nhìn tổng quản Tần gia, sau đó cười nói:

- Đa tạ!

Tổng quản Tần gia thối lui, sau đó Phương Nguyên nhìn về phía nhị gia của Trung Châu Vương gia, nói:

- Mời!

Vị nhị gia Vương gia kia chỉnh chang quần áo, cầm theo một hồ lô màu tím, đi tới trước người Phương Nguyên, thi lễ rất sâu.

Phương Nguyên kéo ra một đạo Long Hồn, phong ấn vào trong hồ lô đó, sau đó nhìn nhị gia Vương gia, nói:

- Đạo Tử của quý tộc lúc mới vào Long Tích, giữa chúng ta cũng không hòa hợp, nhưng một thân anh hùng dũng cảm thực sự khiến ta cảm thấy bội phục, đạo Long Hồn này nguyện tặng Vương gia, không phải vì hóa giải thù cũ, chỉ là nguyện lúc đại kiếp hàng lâm, sẽ lại có cơ hội kề vai chiến đấu với người của Vương gia!

Vị nhị gia Vương gia kia trông cũng khí vũ hiên ngang, nghe Phương Nguyên nói vậy, mỉm cười, bỗng nhiên nói:

- Phương tiểu hữu có phải cảm thấy, ngươi từng đoạt vị trí đội trưởng của Trụ nhi, lại từng chém hắn một kiếm, cho nên chúng ta sẽ trách ngươi?

Phương Nguyên chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Nhị gia Vương gia lắc đầu, cười cười:

- Sau cũng Long Tích, ngươi sai người đưa Trảm Dạ Đại Đao và Hỏa Nha Hồ Lô của Trụ nhi về Vương gia, lúc chúng ta giao cho gia chủ, hắn ở trên Trảm Dạ Đại Đao, phát hiện một dòng thần niệm Trụ nhi lưu lại trước lúc lâm chung, trong thần niệm có nói, cái chết của bản thân không liên quan tới ngươi, ngược lại là ngươi giúp hắn, khiến hắn không trở thành tội nhân thiên cổ, cho nên toàn bộ Vương gia đều nợ ngươi một nhân tình, hắn còn hy vọng, nếu Vương gia có Đạo Tử mới, mong ngươi đến lúc đó có thể chỉ điểm một hai.

Phương Nguyên hơi ngây ra, một lúc sau liền ôm quyền.

Nhị gia Vương gia không nói gì nữa, ôm hồ lô, nhẹ nhàng thở dài, xoay người rời khỏi.

Rồi sau đó, Phương Nguyên phân Long Hồn cho từng người, trong những người này, có người sống sót trong chuyến đi Long Tích trước đây, cũng có tộc nhân của người đã vẫn lạc trong Long Tích, có người ở trong Long Tích lập công lớn, cũng có người cơ hồ chưa từng chạm mặt với Phương Nguyên đã trực tiếp vẫn lạc, nhưng lúc này, Phương Nguyên đều cho bọn họ một đạo.

Thậm chí bao gồm cả Hậu Quỷ Nhi, Phương Nguyên cũng cho một đạo, chỉ là không lập tức giao vào tay hắn.

... Không chỉ là vì Hậu Quỷ Nhi tu vi quá thấp, không điều khiển được Long Hồn, chủ yếu là sau khi Hậu Quỷ Nhi từ Long Tích trở về, ngày đêm quấn quít Mã nương tử, một tấc cũng không rời, dường như chẳng buồn để ý tới chuyện gì, lúc này căn bản không tới tiên đài này!

Cứ mỗi lần phát một đạo Long Hồn, Phương Nguyên đều nói vài câu, cái nên nói cũng đã nói, cái nên cho cũng đã cho.

Một trăm lẻ chín đạo Long Hồn, bị hắn chém ba đạo, lại phân phát ba mươi lăm đạo, chỉ còn bảy mươi mốt đạo, có thể nói là lập tức bớt đi một phần ba, hoặc chính xác mà nói, trong đây có những người có thực sự có công lao hay không, Phương Nguyên cũng không biết, nhưng trong lòng hắn sớm đã có chủ ý, cũng có an bài, biết những Long Hồn này ít nhất cũng không lãng phí!

Quan trọng hơn là, hắn hiện giờ đang thông qua cơ hội này để chứng minh một chuyện với người trong thiên hạ!

Đó chính là, hắn quả thật có quyền lực phần phối Long Hồn, cũng có đảm phách phân phối những Long Hồn này.

Đồ của ta thì do ta chia!
Chương 1339 Nan đề vạn cổ (1)

Lục đạo khôi thủ xuất thân từ tiểu tiên môn Vân Châu xa xôi, không ngờ ở trên Nam Hải, quát một tiếng cút đuổi lui bốn vị đại tu Hóa Thần, cũng hoàn toàn không để ý tới sự phản đối của người trong thiên hạ, cố ý phân phát Long Hồn vô cùng quý giá cho các đồng bạn cùng hắn tiến vào Long Tích chấp hành nhiệm vụ, người còn sống, bất kể xuất thân tán tu hay là tiểu thế gia tiểu môn phái, mỗi người đều có, người chết thì cũng theo lời phân phối đến trên tay tộc nhân của bọn họ, việc này rất nhanh liền truyền khắp các vực, kinh động tới các đại môn phái!

Thì ra hắn thật sự dám làm vậy!

Lúc đầu khi nghe nói chuyện này, suy nghĩ đầu tiên của các tu sĩ là khiếp sợ, cho rằng Phương Nguyên nhất định gây ra đại họa, công đức lập được ở Long Tích cũng không bảo vệ được hắn, thậm chí có thể nói, nếu người trong thiên hạ cùng nhau lên án công khai, như vậy cho dù là Nam Hải Vong Tình Đảo, một trong Thất Đại Thánh Địa sợ là cũng không bảo vệ được hắn, nghĩ chắc Long Hồn còn lại rất nhanh cũng bị cướp đi, lục đạo khôi thủ này cũng sẽ xui xẻo!

Nhưng không ngờ, kết quả này lại không xuất hiện.

Sau khi phân phối xong Long Hồn, những người có được Long Hồn lập tức trở về gia tộc, thương nghị lựa chọn người truyền thừa Long Hồn, có người thì vội vàng tìm kiếm chỗ bế quan, luyện hóa Long Hồn, cũng chỉ có Phương Nguyên, giống như không làm gì, ở lại Vong Tình Đảo, đọc sách, uống trà, hoàn toàn không có cảm giác hoang mang như tời sắp sập.

Thế nhưng, tuy các phương đều là mạch nước ngầm dũng động, nhưng không ngờ lại có phản ứng rất bất ngờ.

Cũng là ba ngày sau, có ba vị trưởng lão Tiên Minh đăng môn, đưa bái thiếp, muốn gặp Phương Nguyên một lần.

Phương Nguyên ở trong tiên điện của Vong Tình Đảo tiếp đãi ba vị trưởng lão Tiên Minh này, mỗi người một chén đan trà, hoàn toàn không còn gì khác, vô cùng thanh tĩnh thanh lịch, chung quanh cũng không nghe thấy tiếng đàn sáo, chỉ có tiếng sóng biển ngoài điện.

- Không ngờ, ngươi thực sự dám làm đến một bước này!

Trong ba vị trưởng lão, có một vị chính là Thái Hư tiên sinh mà Phương Nguyên từng quen biết, thậm chí là có ơn đối với Phương Nguyên, hai vị khác cũng đều là trưởng lão đức hạnh kiêm bị trong Tiên Minh, thanh danh rất lớn, bình thường cũng thường xuyên nhìn thấy bọn họ xuất hiện trong các trường hợp trọng yếu, ở giới tu hành, bối phận vô cùng cao, nhưng hiện giờ ngồi trước mặt Phương Nguyên, lại đều vẻ mặt bất đắc dĩ và cười khổ.

- Đại kiếp buông xuống, Thiên Nguyên ở thế yếu, hơn bảy thành Đại Thừa và Hóa Thần trong giới tu hành đã vẫn lạc trong trường hạo kiếp đó ở Côn Luân Sơn, khiến cho Thiên Nguyên nguyên khí đại thương, không hề nắm chắc chống đỡ được đại kiếp này, mà trong những Long Hồn này chứa mảnh vỡ đại đạo, tinh thần vô tận, có thể giúp tu sĩ làm lớn mạnh thần hồn, thậm chí là lĩnh ngộ đại đạo pháp tắc, có lực lượng có thể so với Hóa Thần đại đạo, chính là cơ hội tốt nhất để làm lớn mạnh lực lượng của Thiên Nguyên, có thể nói mỗi một đạo đều có ý nghĩa phi phàm, nhưng ngươi lần này phân ra ba mươi lăm đạo, chém đi ba đạo, có thể nói là...

- Nếu ta không làm như vậy, ba vị sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta phải không!

Đối mặt với tiếng thở dài của ba vị trưởng lão, Phương Nguyên nâng chén bảo họ uống trà, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng.

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, vẻ bất đắc dĩ ở đáy mắt rất sâu, cuối cùng vẫn là Thái Hư trưởng lão nói:

- Xem ra ngươi làm như vậy, vốn chính là ép Tiên Minh đến bàn với ngươi, mà ngươi quả thật cũng đã thành công, Tiên Minh không muốn bởi vì chuyện Long Hồn mà khiến giới tu hành đại loạn, cũng không muốn những Long Hồn này bị lãng phí, cho nên, chúng ta mới đến nói chuyện với ngươi!

- Vãn bối đã sớm nghĩ rất kỹ rồi!

Phương Nguyên vậy liền nói:

- Quyền lực phân phối Long Hồn, ta có thể chia cho Tiên Minh một bộ phận, hoặc là nói trên danh nghĩa sẽ chia cho Tiên Minh một bộ phận, nhưng bất kể là được phân ra từ chỗ ta hay là do Tiên Minh phân ra, vãn bối đều chỉ có một yêu cầu...

Thái Hư trưởng lão hơi trầm ngâm, nói:

- Ngươi cứ nói đi!

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Khi đại kiếp tiến đến, những người có được Long Hồn này đều phải xuất hiện trên chiến trường!

Ba vị trưởng lão Tiên Minh hơi ngẩn ra, bọn họ đã chuẩn bị nghe các loại yêu cầu của Phương Nguyên, nhưng không ngờ Phương Nguyên lại nói như vậy.

Phương Nguyên thấy thế, cũng bật cười, lắc đầu, nói:

- Kỳ thật trước khi thương lượng chuyện này, vãn bối chỉ có một vấn đề muốn hỏi, xin tiền bối chỉ giáo ta... Nếu Long Hồn này thực sự từ lúc ban đầu đã đưa cho Tiên Minh, để mặc Tiên Minh phân phối, như vậy lúc đại kiếp hàng lâm, trong những Long Hồn này, có thể có mấy thành sẽ ngay lập tức xuất hiện trên chiến trường, thủ vệ thế gian này?

Ba vị trưởng lão bỗng nhiên đều trầm mặc một thoáng.

Đây rõ ràng là một vấn đề nhìn thì rất dễ trả lời, nhưng trên mặt ba người bọn họ lại đều lộ ra vẻ ngượng nghịu.

Mà Phương Nguyên thì thần bình khí định, lẳng lặng nhìn bọn họ, chờ một đáp án.

Sau khi Thái Hư tiên sinh trầm mặc một lúc, vươn ba ngón tay.

Bên cạnh có vị trưởng lão, dường như cảm thấy Thái Hư tiên sinh nói quá ít, không nhịn được nói:

- Có Tiên Minh điều tiết, nên có năm thành...

- Vậy thì dựa theo năm thành để tính đi!

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Nhưng cho dù tiểu hài nhi đánh nhau, cũng biết đạo lý một phát ùa lên thì phần thắng sẽ cao hơn, vậy vì sao chống đỡ việc liên quan đến an nguy thế gian như đại kiếp, thế lực các phương lại đều thích từng bước từng bước xông lên?

Sắc mặt ba vị trưởng lão càng khó coi.
Chương 1340 Nan đề vạn cổ (2)

- Các vị tiền bối chắc cũng biết những gì ta nói là thật!

Phương Nguyên hơi trầm mặc một chút, sau đó mới nói:

- Sau khi từ Long Tích trở về, ta có thời gian cân nhắc một số chuyện, cũng có cơ hội tiến vào Tàng Kinh Điện của Vong Tình Đảo, đọc được một số điển tịch mà rất ít người được đọc, hiểu biết phản ứng của thế lực các phương sau khi đại kiếp tiến đến, cũng nhìn ra một quy luật, ha ha, lúc đại kiếp tới, táng diệt vạn vật, đồ thán sinh linh, mà người thiên hạ này có thể nói ai nấy đều biết tầm quan trọng của chống đỡ đại kiếp, nhưng cố tình, điều binh lực vì sao lại luôn không tận ý người?

Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Nhất là những đại đạo thống, đại tiên môn đó mà nói, mỗi một lần phái binh, đều tuần hoàn mấy nguyên tắc, có thể để người khác khiển binh trước thì cứ để họ đi trước, có thể bớt một người của mình thì bớt một người của mình, thậm chí mấy lần phát hiện hiện tượng thực lực tiền tuyến không đủ, phải liên tục phái viện binh ba lượt thậm chí là bốn lượt, khiến cho đại kiếp vốn không nên lan ra phạm vi lớn như vậy, lại tạo thành nguy hại gấp nhiều lần dự đoán, vì sao lại như vậy?

Ba vị trưởng lão đó dường như không ngờ Phương Nguyên vừa gặp đã nói những lời này, biểu cảm cũng có chút kinh ngạc.

Có điều ba người bọn họ cũng đều là hạng người đọc đủ thi thư, tất nhiên không thể không đọc những điển tịch mà Phương Nguyên vừa nhắc tới, những điển tịch đó vốn chính là ghi lại quá trình mỗi một lần đại kiếp tới, thế gian chống đỡ đại kiếp, bên trong tất nhiên có rất nhiều nhân vật anh hùng, sự tích truyền kỳ, nhưng chỉ cần xem kỹ, sẽ không khó từ trong đó phát hiện ra những chân tướng ẩn tàng này.

- Còn cần phải nói à? Tất nhiên là để bảo tồn thực lực!

Thái Hư tiên sinh cười khổ một tiếng, cũng không còn coi Phương Nguyên là vãn bối, nói:

- Mỗi một lần đại kiếp tới, chính là một lần tẩy bài bố cục thế lực thế gian, cho nên bọn họ đương nhiên phải tận hết khả năng bảo tồn một số thực lực, chuẩn bị tranh phong sau đại kiếp, đừng nói cái gì là đại thế gia, cho dù là môn phái nhỏ thậm chí là tán tu, lúc đó chẳng phải có thể trốn thì trốn, muốn sau khi đại kiếp qua đi thì thừa cơ quật khởi, làm ra một phen đại sự nghiệp kinh thiên động địa, lưu lại một đại đạo thống quang diệu thiên thu, cũng tiện lưu danh vạn cổ?

- Đúng!

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, nói:

- Chính bởi vì mỗi người đều ôm loại tâm tư này, cho nên vốn chỉ cần tốn ba phần khí lực là có thể vượt qua đại kiếp, mỗi lần lại tiêu tốn năm phần, thậm chí là tám phần khí lực, rõ ràng có thể áp chế nguy hại đại kiếp tạo thành ở mức thấp nhất, nhưng lại cứ muốn chờ tới khi sự nguy hại mà nó tạo thành vượt quá suy đoán ba lần, thậm chí là mười lần mới thực sự lấy ra thực lực cất dưới đáy hòm, đây chính là đại sự liên quan đến sự tồn vong của nhân gian, lại coi là trò chơi, thôi diễn từng bước, tính toán chi li, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ...

Nói đến đây, mày đã nhíu lại:

- Tiền bối, ngươi nói những người đó đều là đồ ngốc à?

Một vị trưởng lão Tiên Minh bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Có thể trở thành Đạo Chủ một phương, có thể dã tâm bừng bừng, sao lại là đồ ngốc?

Phương Nguyên nói:

- Vậy vì sao đạo lý mà chúng ta có thể dễ dàng nghĩ thông, bọn họ lại không biết?

- Ai nói bọn họ không biết?

Thái Hư tiên sinh bỗng nhiên cười khổ một tiếng, nói:

- Đạo lý đơn giản như vậy, ai ai cũng biết, nhưng biết thì làm sao?

Nói xong lại nhìn về phía Phương Nguyên:

- Nếu ngươi là người đứng đầu Nam Hải, lúc kiếp nạn lớn như vậy tiến đến, người khác đều co vòi, lại muốn ngươi dẫn theo người của Vong Tình Đảo đi ngăn cản đại kiếp, cho tới khi lực lượng của ngươi hao hết, bọn họ mới đến, ngươi có chịu hay không?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Đây chính là chỗ nghi nan mà vãn bối mấy ngày nay suy tư!

- Nghĩ không thông đâu!

Một vị trưởng lão khác thở dài, nói:

- Tiểu hữu, nếu chúng ta đã nói tới chuyện này, vậy cũng nói thẳng thắn đi, sự xuất hiện của Tiên Minh chính là để giải quyết mấy vấn đề ngươi nói, chúng ta điều giải các đại thế, bồi dưỡng thiên kiêu trẻ tuổi, phân công trọng trách ngự kiếp, đều là để tránh cho những cục diện này xuất hiện, chỉ tiếc, cũng không ngại nói rõ, mấy vấn đề này, vốn là nghi nan vạn cổ, vĩnh viễn không thể có được giải đáp thực sự, cho dù Tiên Minh cũng chỉ có thể giảm bớt trên trình độ nhất định mà thôi...

- Dù sao...

Hắn trầm mặc rất lâu, chỉ nói ra một câu:

- Thiên Nguyên quá lớn!

- Thiên Nguyên quả thật quá lớn, đạo thống quá nhiều, thế gia quá nhiều, thánh địa cũng nhiều.

Phương Nguyên chậm rãi gật đầu, nói:

- Cũng chính bởi vì nghĩ không thông, cho nên ta mới không muốn giao ra Long Hồn, ta cần tránh nan đề này, hiện giờ ta ở đây chờ ba vị tiền bối tới,chính là muốn nói ra những lời này, bất kể những Long Hồn này chia thế nào, chỉ cần tuân thủ nguyên tắc này, đó chính là người có Long Hồn nhất định phải ngay lập tức xuất hiện trên chiến trường!

Khi nói đến đây, ống tay áo hắn nhẹ nhàng xòe ra, nói:

- Xin ba vị tiền bối châm chước!

- Nan đề rất hay.

Ba vị trưởng lão Tiên Minh nghe vậy đều cười khổ.

- Có điều, kỳ thật cũng không cần phải nghĩ gì cả!

Sau khi Thái Hư tiên sinh cười xong, bưng chén trà trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói:

- Phương tiểu hữu, ngươi nói không sai, chúng ta quả thật là vì việc Long Hồn mà đến, có điều lại không phải là để đòi Long Hồn, mà là để bảo đảm những Long Hồn này sẽ không lãng phí.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom