-
Chương 1331-1335
Chương 1331 Liên quan gì tới các ngươi (1)
Ngoài ra còn có một vị lão giả khí độ bất phàm, tiên phong đạo cốt, rất có uy vọng đồng thời đứng dậy, nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu hữu chậm đã, chúng ta có chuyện muốn nói...
Phương Nguyên mặt không biểu tình quay đầu nhìn bọn họ một cái.
- Ba người này là ai?
Mắt thấy Phương Nguyên sắp tặng ra đạo Long Hồn thứ nhất, trong lòng các tu sĩ đang kích động, lại đột nhiên có người đứng ra phản đối, lập tức khiến người xung quanh nổi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được đều nhìn về phía ba người đó, ai nấy không rõ nguyên do.
- Ồ?
Có người nhận ra thân phận của ba người này, liền lờ mờ đoán được gì đó, thấp giọng nói:
- Tú sĩ áo trắng đó tên là Đặng Vi, chính là một vị nho sĩ uyên bác nổi danh Trung Châu từ ngàn năm trước, tuy tu vi không quá nổi bật, lại có tiếng là năng ngôn thiện biện, có lui tới với rất nhiều đạo thống thế gia, bảy trăm năm trước cưới tiểu thư của Thôi gia làm đạo lữ, hiện giờ ở Trung Châu cũng có một phương đạo thống, môn nhân tám trăm, mặc dù không quá lớn, nhưng cũng rất có danh tiếng, hắn nổi tiếng giỏi ăn nói, không biết sao lại tới nơi này?
Lại có người nhìn về phía lão tướng thân mặc giáp sắt, cũng trở nên nghiêm túc:
- Vị kia không ngờ là thần tướng lão bài Triệu Hàn Lương, đó chính là tồn tại trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng hai ngàn năm trước, cả đời trấn thủ ở Ma Biên, không biết đã trảm sát bao nhiêu ma vật, tiếng tăm lừng lẫy, rất được người ta tôn sùng, có truyền thuyết hắn bởi vì vết thương cũ phát tác, năm trăm năm trước đã chết, không ngờ vẫn còn sống!
Mà khi lão tu tiên phong đạo cốt, mặc áo xám cuối cùng đứng lên, cũng có người từ rất xa đã tiến lên thỉnh an, người nhận ra hắn cũng nhiều hơn, thấp giọng nghị luận:
- Vị Lữ lão tiên sinh này cũng là đạo đức chi sĩ U Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, một đời thủ chính làm việc thiện, đức cao vọng trọng, cứu khốn phò nguy, chỉ điểm hậu bối tiểu nhi tu hành, địa vị có thể so với Lôi lão thái gia ở Lôi Châu, thanh danh như Thất Đại Thánh Địa ở Thiên Nguyên, một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng như vậy đến Tiên Minh cũng nên do Thánh Nhân tiếp đãi, không ngờ cũng tới...
Các tu sĩ càng nghị luận càng chau mày, không biết ba vị này đồng thời tới là có ý gì?
Mà ở bên cạnh Phương Nguyên, cũng sớm có thị nữ tiến lên, lặng lẽ đưa một ngọc giản vào trong tay hắn, Phương Nguyên gõ nhẹ một cái, thần thức trong ngọc giản rung động, liền biết được thân phận của ba người này, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía họ.
- Triệu thần tướng, Đặng tiên sinh, Lữ lão tiền bối, không biết có gì chỉ bảo?
Ba người đó thấy Phương Nguyên một lời nói toạc ra tính danh của bọn họ, sắc mặt không thay đổi, đồng thời từ xa ôm quyền với Phương Nguyên.
Với tuổi tác của bọn họ, thật sự còn lớn hơn Phương Nguyên không phải một lứa hai lứa, tất nhiên không cần hành lễ, nhưng trong giới tu hành trừ bối phận, còn có tu vi và thực lực, tu vi của Phương Nguyên không kém gì bọn họ, thực lực thậm chí còn vượt qua, bọn họ tất nhiên không thể thiếu lễ số.
Vị thần tướng Triệu Hàn Lương kia cười cười, đi tới trước tiên, nói:
- Lão phu lần này đến, kỳ thật cũng không có việc gì, một là đến xem ngôi sao mới trong giới tu hành, thứ hai lại nghe nói có Long Hồn xuất thế, tới xin một đạo Long Hồn!
- Hả?
Vừa nghe lão thần tướng đó mở miệng muốn xin Long Hồn, tất cả mọi người đều ngây ra.
Long Hồn này cũng có thể tùy tiện xin được à?
Đương nhiên, mọi người trong sân không ngốc, biết việc này nhất định không đơn giản, cũng đều kìm nén tâm tư, tĩnh quan kì biến.
Phương Nguyên nghe vậy lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn lão thần tướng đó một cái.
Lão thần tướng vốn đang chờ Phương Nguyên trả lời, thấy hắn không lên tiếng, cười lạnh, tiếp tục nói:
- Lớn tuổi rồi, cũng không dám nói ngoa, khi lão phu trẻ tuổi, một lòng vì việc công, vì thiên hạ này, ước chừng trấn thủ Ma Biên ba trăm năm, không biết trảm sát bao nhiêu ma vật, lập hạ bao nhiêu công huân, chỉ là khi đó tính tình quá nóng vội, vì sự an bình của nhân gian mà không hề tiếc thân, về sau cũng lập được không ít công đức, nhưng căn cơ lại hỏng rồi, mấy năm nay kéo dài hơi tàn ở hậu thế, thực sự phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, có thể nói sống không bằng chết...
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại cười cười, nói tiếp:
- Cũng may, khi sắp quy thiên lại nghe nói thế gian có Long Hồn xuất thế, nghe nói Long Hồn này nằm trong tay một người thanh niên, chỉ định tặng Long Hồn cho người có công trong thiên hạ, lão hủ ta cái khác không có, nhưng công lao đối với Thiên Nguyên này vẫn có vài phần, thế nên lần này mặt dày tới xin!
Nói đến đây, cười cười chắp tayvới Phương Nguyên:
- Không biết Phương tiểu hữu có nguyện ban thưởng cho ta không?
- Không ngờ là ý tứ này.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này của hắn đều hơi ngẩn ra.
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn giữa tiên đài, trầm mặc không nói gì.
Thấy bộ dạng này của hắn, trong ba vị tu sĩ đó, tú sĩ áo trắng Đặng Vi bật cười, chậm rãi tiến về phía trước một bước, vỗ tay một cái quạt xếp lên lòng bàn tay, nói:
- Phương tiểu hữu có một bầu nhiệt huyết, thiên tư lại hơn người, tuổi còn nhỏ đã có tu vi bực này, thật sự khiến người ta vừa kinh nể vừa ghen tị, nhất là làm việc chính trực, lòng mang thiên hạ, càng khiến người ta bội phục, có điều, dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không khỏi thiếu chút lão luyện, ngươi đã bắn tiếng, Long Hồn này phải do mình phân phối, còn chỉ là cho người có công...
Chương 1332 Liên quan gì tới các ngươi (2)
- Ha ha, quả thật, chư vị tiểu đạo hữu đều từng liều mạng chém giết trong Long Tích, tranh thủ hai mươi năm an bình cho thế gian, công lao không nhỏ, nhưng thế gian này vì Thiên Nguyên mà chém giết lại chỉ có các ngươi à? Có bao nhiêu người giống như Triệu lão thần tướng chém giết cả đời vì thế gian? Công lao bọn họ lập hạ chưa chắc đã nhỏ hơn các ngươi, mà hiện giờ, mắt thấy Triệu lão thần tướng ốm đau bệnh tật, đạo cơ hao tổn, vãn bối chúng ta đều không đành lòng, nếu Phương tiểu hữu muốn ban Long Hồn cho người có công, như vậy lão nhân gia hắn...
Bốp một tiếng, quạt xếp trong tay xòe ra, cười nói:
- Không phải có tư cách hơn các ngươi à?
Trong sân có một số người thông minh, nghe thấy vậy, lập tức minh bạch nguyên nhân ba vị này bỗng nhiên hiện thân, sắc mặt hơi trầm xuống.
- Ha ha, lão hủ là tính tình nhàn vân dã hạc, vốn không muốn để ý tới chuyện thế gian này.
Mà lúc này, vị Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng kia cũng đứng dậy, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Có điều, sau khi nghe nói chuyện này, ta cũng không thể ngồi yên, thực sự là vì Long Hồn này liên quan quá lớn, nói không chừng tương lai sẽ ảnh hưởng tới Thiên Nguyên có thể vượt qua đại kiếp hay không, lại há có thể coi như trò đùa? Nếu thật sự có thể tùy vào tính tình mà phân phát lung tung, vậy lão phu cũng muốn lấy một đạo, ha ha, dù sao cũng chỉ là chuyện cười, ta thấy, cứ để người hiểu lý lẽ đến thương lượng quyết định!
Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Lão phu có nghe nói tới chuyện của ngươi, biết ngươi hiện giờ nỗi lòng khó yên, nhưng vì thiên hạ này, vì chống đỡ đại kiếp, vẫn phải kiềm chế ma niệm trong lòng, hướng đi của Long Hồn này, mỗi một đạo đều không thể lãng phí, trọng trách quá nặng, không thể lơ là, chỉ là Tiên Minh và người đứng đầu các thánh địa mới có thể quyết định hướng đi của chúng!
...
Nghe mấy người này liên tục lên tiếng, trong sân đã là một mảng xôn xao.
Một đám người chờ lấy Long Hồn thì ai nấy đều lo lắng, tâm thần không yên.
Chung quanh tiên đài, trưởng lão, thống lĩnh của Vong Tình Đảo ai nấy sắc mặt đều khó coi, bọn họ đã sớm được lão tổ tông phân phó, phải nghiêm khắc phóng thủ, để tránh có người làm nhiễu loạn việc Phương Nguyên phân phối Long Hồn, nhưng lại không ngờ, không ai âm thầm đến quấy rối, mà là có người trực tiếp đi tới, dùng thân phận xem lễ để tiến vào, sau đó đột nhiên làm khó.
Đến hiện giờ, có ai còn không rõ lai lịch của ba người này.
Một người năng ngôn thiện biện, một lão thần tướng công huân đầy rẫy, một ẩn sĩ đạo đức đức cao vọng trọng, ba người xuất hiện ở nơi này, chính là để ở trước mặt mọi người, bác bỏ sự hoang đường trong cách làm việc của Phương Nguyên, buộc hắn phải thu hồi suy nghĩ này!
Dù sao, vì chuyện này, Phương Nguyên dường như đã quyết định, lúc trước bọn họ phái thuyết khách tới cũng một mực không gặp.
Mà Vong Tình Đảo dường như cũng làm thật, bố trí sâm nghiêm, không ai dám tùy ý đụng chạm.
Thế là bọn họ liền dứt khoát tìm ba người này đến, phân trần thẳng mặt.
Nếu bàn về có công, những người vào Long Tích, công huân sao có thể so sánh với lão thần tướng?
Nếu giảng đạo lý, ai có thể nói được tú sĩ áo trắng Đặng Vi?
Mà Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng, ở trước mặt mọi người, nói một cách tình thâm ý nặng như vậy, có ai có thể phủ nhận lời hắn nói là không có đạo lý?
Dưới tình huống như vậy, Phương Nguyên muốn tiếp tục dựa theo tính tình mà làm việc, liệu có thể không?
Trong một thoáng đó, không biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía mặt Phương Nguyên, không biết hắn sẽ xử lý như thế nào.
Cách tiên đài không xa, chư vị đảo chủ đang phụ trách đóng giữ, vốn muốn tọa trấn ở đây để tránh xảy ra bất ngờ, nhưng hiện giờ lại chẳng ai giúp được gì, dù sao người ta cũng không phải đánh lén, không cường công, chỉ tới giảng đạo lý mà thôi!
Nếu không xử lý tốt chuyện này, đừng nói là Phương Nguyên không phân phát được Long Hồn, Vong Tình Đảo và chính hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi!
...
Nghênh đón vô số ánh mắt này, Phương Nguyên im lặng không lên tiếng, nghe xong ba người này nói, cũng lập tức ý thức được ba người bọn họ xuất hiện là có dụng ý gì, cũng không ngờ bọn họ lại dùng một chiêu này, trên mặt xuất hiện nụ cười thản nhiên, trầm mặc một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lo lắng mà ngưng trọng của các tu sĩ, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Phân phối Long Hồn, liên quan gì tới các ngươi?
- Hả?
Tất cả mọi người ngây ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Ba vị tu sĩ rõ ràng đã chuẩn bị tranh luận với Phương Nguyên, cũng lập tức sững sờ.
Lúc trước chuẩn bị rất nhiều, nhưng không ngờ hắnlại nói ra một câu như vậy?
Tú sĩ áo trắng Đặng Vi phản ứng nhanh nhất, trên mặt lộ ra nụ cười, thở dài:
- Phương tiểu hữu đây là chuẩn bị không giảng đạo lý...
- Giảng cái con mẹ ngươi!
Phương Nguyên dùng thái độ rất lễ số nói với hắn những lời này, sau đó chậm rãi đứng lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau đó trong tay hắn vẫn cầm một đạo Long Hồn đó, ánh mắt lướt qua mặt ba vị tu sĩ, thản nhiên nói:
- Thời điểm mấu chốt như vậy, ba người các ngươi tới đây rốt cuộc là muốn gì?
- Tìm phiền toái? Hay là mất mặt?
Vừa nói, trên mặt hắn đã lộ ra lãnh ý bực mình, uy nghiêm nói:
- Trước đó ta đã nói rồi, Long Hồn chỉ cho người có công, người có năng lực và người hữu dụng, mà các ngươi...
Ánh mắt nhìn về phía tú sĩ áo trắng Đặng Vi, cười lạnh nói:
- Ngươi năng ngôn thiện biện, lưỡi dẻo như lò xo, nhưng sống hơn ngàn năm, lại chỉ là Linh Anh, không hiểu trận lý đan đạo, cũng không biết luyện khí thôi diễn, có xem như là người có năng lực không?
Chương 1333 Cá lớn tới rồi (1)
Lại nhìn về phía lão thần tướng, thản nhiên nói:
- Công lao của ngươi thì có, ta thân là vãn bối, cũng vô cùng kính trọng ngươi, nhưng lại không thể gật bừa với những lời ngươi nói, hiện giờ đạo cơ của ngươi đã bị hủy, tinh thần suy yếu, cho dù cho ngươi Long Hồn, cũng chỉ giúp ngươi kéo dài mạng sống, chứ có ích lợi gì cho thiên hạ này?
- Về phần ngươi...
Hắn nhìn về phía Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng, nhíu mày, nói:
- Vị lão tiên sinh này thanh danh cực tốt, ai nấy đều khen ngợi, đều kính trọng, nhưng ta thật sự không biết, ngươi trừ mua danh chuộc tiếng ra thì từng có công lao gì đối với thiên hạ này?
Nói đến cuối cùng, đã giọng điệu đanh thép:
- Đồ chẳng ra gì cũng tới vung tay múa chân, cút ra ngoài cho ta!
- Gì cơ? Không ngờ muốn đuổi ba vị này ra ngoài?
Một câu này của Phương Nguyên xem như đã khơi dậy ngàn tầng sóng, ai nấy đều vừa khiếp sợ vừa hưng phừa nhìn tới.
Khiếp sợ tất nhiên bởi vì lời nói của Phương Nguyên, dù sao ba vị này đều không phải người thường, vị lục đạo khôi thủ này, hoặc nói vị cô gia của Vong Tình Đảo này không ngờ lại cường thế như vậy, trực tiếp chỉ vào mũi mắng thẳng họ là cái thá gì, còn đuổi ra ngoài?
Đó chính là lão thần tướng công huân chồng chất, tư lịch cao tới khiếp người, còn có vị U Châu Lữ lão tiên sinh kia, cũng thanh danh vang dội, đức cao vọng trọng, về phần tú sĩ áo trắng... Hắn thì không có gì, quả thật không có bản sự quá lớn, mắng thì cứ mắng, chỉ là mắng hắn ở trước mặt mọi người như vậy, chắc khẳng định sẽ đắc tội với cha vợ sau lưng hắn!
Về phần hưng phấn thì càng đơn giản hơn, như vậy có náo nhiệt để xem rồi.
Nghe thấy những lời này, Vong Tình Đảo Hải Thần Vệ trấn thủ bên cạnh ai nấy đều trợn tròn mắt.
Ba vị này đều là khách quý đường đường chính chính đến xem lễ, cô gia bảo đuổi ra ngoài, mình có đuổi không?
- Ngươi.. Tiểu nhi vô lễ ngươi...
Nghe nghe Phương Nguyên nói vậy, vị lão thần tướng và Lữ lão tiên sinh đều biến sắc, dựa vào thân phận và danh khí của bọn họ, bất kể là đến nơi nào, đều sẽ có người dùng lễ đối đãi, cho dù là Đạo Tử thánh địa, gia chủ thế gia, cũng phải phụng bọn họ là thượng khách, hiện giờ đến Nam Hải Vong Tình Đảo này, trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ bị một tiểu bối xuất thân hàn môn mắng?
- Lão phu chỉ là đến khuyên ngươi làm việc phải biết đại cục, chú ý đại thế, không ngờ lại bị ngươi lăng nhục như vậy...
- Tiểu nhi ngươi sao lại càn rỡ đến thế, chẳng lẽ một chút lễ số cũng không hiểu à?
...
Lão thần tướng và Lữ lão tiên sinh đều tức tới run cả người, nói chuyện cũng có chút không thông thuận.
Mà tuy tú sĩ áo trắng Đặng Vi giỏi ăn giỏi nói, nhưng dù sao tu vi vẫn hơi thấp, nghênh đón khí thế Chí Tôn Nguyên Anh của Phương Nguyên, lại bị chấn nhiếp, một lúc sau vẫn không có phản ứng, cho tới khi hồi thần, trong lòng định ra mấy kế, vừa muốn nói chuyện, lại thấy Phương Nguyên từng bước ép sát, đột nhiên bước ra một bước về phía trước, khí thế đó giống như núi đè xuống, lại khiến hắn phải ngậm miệng lại.
Ánh mắt Phương Nguyên rất lạnh lùng, thậm chí là chán ghét nhìn ba người bọn họ, nói:
- Uổng cho các ngươi cũng là người có uy tín danh dự trong giới tu hành, không biết nhận được lợi ích gì, lại muốn thay những người không dám lộ diện đến làm thuyết khách, chỉ là cho dù các ngươi nói toạc ra, lại vẫn quên một chuyện!
Khi này, tay hắn nhẹ nhàng xòe ra, viên Vạn Long Hồn Châu đó bay đến lòng bàn tay hắn, hồng quang dập dềnh, long uy cuồn cuộn, một cỗ khí thế kinh người tỏa ra, đánh tan cả mây trôi trên trời, mà hắn đứng trong long uy này, áo xanh phần phật, cả người giống như thần đế.
Trong thanh âm dường như muốn phát tiết ra sự bức tức đã tích góp bao lâu:
- Những Long Hồn này là Phi Linh sư muội của ta phong ấn đến hạt châu này, là nàng ta tự mình giao cho ta, để ta mang ra khỏi Long Tích, đây vốn là đồ của ta?
- Có liên quan gì tới thiên hạ này?
- Ta nguyện ý cho ai, thiên hạ này ai quản được ta?
Những lời nói nói năng đầy khí phách, giống như chém đinh chặt sắt, khiến cho các tu sĩ đều chấn động biến sắc.
- Ngươi...
Ba vị tu sĩ đó cũng ngẩn ra, ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên lại nói như vậy.
Phải biết rằng lai lịch của Long Hồn quả thật có quan hệ trực tiếp với Vong Tình Đảo tiểu Thánh Nữ, nhưng một loạt kế hoạch này, thậm chí bao gồm cả sự tồn tại của tiểu Thánh Nữ đều là cao nhân của Nam Hải Vong Tình Đảo, Tiên Minh và Dịch Lâu thôi diễn, thậm chí chuyện nàng ta cuối cùng đi ra một bước đó, đều nằm trong kế hoạch của mọi người, như vậy Long Hồn nàng ta phong ấn, sao có thể nói là vật cá nhân?
Nhưng những lời này, trong lúc vội vã làm sao có thể nói ra được?
Chỉ có vị tú sĩ áo trắng kia là thần sắc kinh hãi, biết tới lúc mình nên lên tiếng rồi, vội vàng tìm hết bụng chuẩn bị từ ngữ.
Nhưng Phương Nguyên lại căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng, vừa dứt lời, liền lạnh lùng nhìn lướt qua thống lĩnh của Hải Thần Vệ trấn thủ bên cạnh, lạnh lùng quát:
- Ta đã bảo các ngươi đuổi họ ra, ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Thống lĩnh Hải Thần Vệ cũng lập tức ngây đơ, nhìn mấy vị trưởng lão giống như cầu xin giúp đỡ.
Cửu cô trấn thủ bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
- Lời nói của cô gia chính là lời nói của Vong Tình Đảo, hắn bảo ngươi đuổi người ra, vậy thì cứ đuổi ra, bằng không ngươi đứng ở chỗ này để làm vật trang trí à? Lập tức làm việc ngay, sau đó chủ động giao ra lệnh bài thống lĩnh, tới Sầu Vân Hải Lĩnh nhận phát, lần sau còn trái lệnh cô gia, mạng này cũng không cần nữa.
Chương 1334 Cá lớn tới rồi (2)
Thống lĩnh đó tâm thần đại chấn, đành phải thấp giọng đáp ứng:
- Tuân mệnh!
Dứt lời, vẻ mặt thống hận nhìn ba tu sĩ đó, hét lớn một tiếng:
- Cút ra ngoài!
Bên cạnh bọn họ, mấy chục Hải Thần Vệ đều ùa lên, thần thương trong tay đan xen ngang dọc, trực tiếp xuyên qua giữa hai chân, dưới nách, thắt lưng của ba vị tu sĩ, giống như khóa chặt, sau đó quát mà một tiếng, trực tiếp nâng họ lên.
Những cái này đều là Hải Thần Vệ thường ngày rèn luyện, giống như một pháp trận bắt người nho nhỏ, hơn nữa Hải Thần Vệ chính là đại biểu cho Nam Hải Vong Tình Đảo, hiện giờ lại ở trên địa bàn Vong Tình Đảo, đối kháng với Hải Thần Vệ, giống như trực tiếp khiêu khích Vong Tình Đảo, ba vị tu sĩ này cho dù có năng lực phản kháng, cũng không dám thực sự liều với họ, không ngờ trực tiếp bị nâng lên.
- Tiểu nhi vô tri, ngươi... Ngươi quá càn rỡ...
- Ngươi... Ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt vì sự cuồng vọng của ngươi.
Nghe tiếng gào thét của ba vị tu sĩ đó dần dần đi xa, tu sĩ trong sân đều vẻ mặt ngây thơ.
- Thực sự đuổi ra ngoài à?
Mỗi người đều biết ba người này đến để làm gì, cũng nhìn một cái liền biết lý do mà ba người bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, nhất định có thể lên án mạnh mẽ Phương Nguyên, nhưng ai có thể ngờ, Phương Nguyên lại hoàn toàn không để ý đến tới chiêu trò của bọn họ, dùng một phương pháp như vậy trực tiếp đuổi ra, nhưng bộ dạng không phân rõ phải trái và những lời nói không phân rõ phải trái này xem ra không ngờ lại rất có đạo lý?
Nhất là tán tu và thế gia nhỏ đang ngồi chờ nhận Long Hồn, ai nấy đều tâm thần kích động, tuy bọn họ nghe thấy Phương Nguyên triệu tập, lập tức chạy đến, nhưng đối với chuyện tốt như Long Hồn, rốt cuộc có thể thực sự rơi xuống đầu mình hay không, trong lòng vẫn không chắc, hiện giờ nhìn thấy Phương Nguyên cường thế như vậy, trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều.
- Ha ha, hay cho một lục đạo khôi thủ, uy phong lắm!
Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên trên mặt biển rất xa nổi lên một trận cuồng phong, có mây trôi vô tận hội tụ ở trên trời, tầng tầng lớp lớp, giống như vẩy cá, mà phía sau mây đen đó bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh, ẩn chứa thần uy vô tận.
Thần uy đó khó có thể hình dung, giây phút thanh âm vang lên, trên biển lập tức có sóng to cuồn cuộn.
Ầm ầm!
Nước biển bỗng nhiên nhấc lên cao vạn trượng, trong biển có quái vật lớn xoay người, thần thức đột nhiên trào ra, nhìn thẳng người đó.
Đó là thần thú của Vong Tình Đảo, cảm ứng được có cường giả tới, lập tức tập trung tinh thần.
- Thực sự coi Long Hồn mà người thiên hạ này đồng mưu thành vật tư hữu của mình, khẩu vị của tiểu nhi này không nhỏ...
Nhưng động vật biển vừa xoay người, dư ba chưa tan, ở một phương hướng khác, đột nhiên vang lên một thanh âm, lại thấy chân trời phía nam có lửa lớn vô hạn bay lên, một mảng mây lửa cuốn đi cuốn lại trên bầu trời, mang theo khói bụi mờ mịt.
- Thực sự cho rằng có Vong Tình Đảo làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm à?
Chân trời phía tây cũng có một thanh âm vang lên, ánh mắt trên cao nhìn xuống, giống như thần đế nhìn con kiến.
...
- Trời ạ, có chuyện gì vậy?
- Người đến chẳng lẽ là cao nhân cảnh giới Hóa Thần?
Chung quanh tiên đài, lòng người hoang mang, không ngờ vừa đuổi ba người đó đi liền chọc cho nhiều đại nhân vật như vậy hiện thân, trong lòng lập tức cũng minh bạch, những cao nhân này chắc lúc ban đầu vốn không muốn hiện thân, chỉ muốn để ba vị đó bác bỏ Phương Nguyên, bức hắn thu hồi những lời phân phối Long Hồn, nhưng không ngờ, ba người đó bị Phương Nguyên đuổi ra, bọn họ liền không nhịn được nữa.
Hiện giờ bọn họ đều không thực sự lộ ra bộ dạng, chắc là muốn nể mặt Vong Tình Đảo, nhưng bọn họ vừa lên tiếng, thể hiện khí cơ của mình, vậy đó chính là uy hiếp Phương Nguyên, biểu hiện ra thái độ bất mãn của bọn họ.
Trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy, Long Hồn chia thế nào?
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Mà nhận ra khí cơ của mấy vị đại nhân này, đại trưởng lão Vong Tình Đảo, đảo chủ Bạch Thạch Đảo, hoặc có thể nói là đại cô cô của Lạc Phi Linh cũng biến sắc, bỗng nhiên hừ lạnh bỗng nhiên, một thân khí cơ xộc thẳng lên trời, dường như mơ hồ có thể thấy được một thần vật cực lớn như ẩn như hiện trong không trung, bao phủ ba trăm dặm chung quanh tiên đài vào trong.
Mấy nơi khác cũng có khí cơ bốc lên, lờ mờ không bàn mà hợp với trận thế.
Chính là mấy vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, lúc này thấy có người cường thế áp bức, cũng lập tức lao lên.
Vì việc phân phối Long Hồn của Phương Nguyên, Vong Tình Đảo vốn đã chuẩn bị rất tốt, Thập Phương Huyễn Thiên Trận, Bát Phương Tuần Tra, Thất Đại Thần Thú, Tứ Cung Ám Bộ đều xuất động, một tầng nối một tầng, bao phủ mười vạn dặm, tuy hiện giờ hiện thân, đều là cao thủ hiếm thấy, bộ thủ ở ngoại vi rất khó ngăn được bọn họ, nhưng vào tới bên trong cùng, lại có các vị đảo chủ tự mình trấn thủ ở đây.
Nếu vẫn không đủ thì còn có lão tổ tông, chỉ là lão tổ tông thân phận tôn quý, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể để bà ta xuất thủ.
- Đây là thực sự muốn khai chiến à?
Mà trong những đạo khí cơ này, các tu sĩ đều biến sắc.
Không ai ngờ tình thế lại đi đến một bước này, để không cho những Long Hồn này lưu lạc các phương, không ngờ lại có nhiều đại tu Hóa Thần đột nhiên hiện thân ở Nam Hải, uy hiếp Phương Nguyên, mà các đại cao thủ của Vong Tình Đảo không ngờ cũng khí cơ như cầu vồng, đối chọi gay gắt.
Chương 1335 Gan đồ long (1)
Chẳng lẽ trên Nam Hải thực sự sẽ có một hồi thần tiên đánh nhau sao?
Trong một mảng hỗn loạn này, chỉ có Phương Nguyên vẫn trầm mặc như cũ.
Sâu trong ánh mắt có quang mang lấp lánh:
- Đợi lâu như vậy, cá lớn cuối cùng cũng tới rồi!
- Ha ha, Bạch Thạch Nương Nương, vì tiểu nhi không biết trời cao đất rộng như vậy, Vong Tình Đảo có cần làm tới một bước này không?
Nhìn thấy Vong Tình Đảo phòng ngự sâm nghiêm, hơn nữa vừa thấy bọn họ xuất hiện, không nói hai lời liền triển khai trận thế, rõ ràng chính là bộ dạng coi họ như đại địch, người xuất hiện trong chư thiên chung quanh lòng cũng thắt lại, không dám lơ là, khí thế trong chốc lát trở nên sâm nghiêm hơn rất nhiều, trong đó người đầu tiên tới quan sát một lúc, nhẹ giọng cười, nói với đại trưởng lão của Vong Tình Đảo.
- Nếu đã biết danh hào trước kia của ta, chắc cũng là cố nhân, nếu ngươi tới Nam Hải ta, không đưa bái thiếp, đường đường chính chính tiến vào, lại muốn giấu giếu bốn bộ ám thủ, còn ở trên trời đợi lâu như vậy là muốn làm gì?
Đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương cười lạnh, một thân khí cơ ngưng luyện, không hề kém hơn những người đó.
Lúc này nàng ta đối mặt với người ngoài, thần sắc cũng không hề nội liễm dịu dàng như lúc bình thường ở đảo, ngược lại lờ mờ lộ ra mấy phần khí phách, nhìn lên trời, lại nói:
- Vả lại, đây là cô gia của Vong Tình Đảo ta làm việc, phân phối Long Hồn, ban thưởng Long Tích cho người có công, nếu các ngươi có gì muốn nói, có thể trực tiếp gặp mặt, hiện giờ trốn ở sau mây, nói những lời châm chọc đó là đạo lý gì?
- Ha ha, Bạch Thạch Nương Nương nói sai rồi.
Trong chư thiên Nam Hải, sau một mảng hỏa quang màu đỏ đó có một thanh âm hơi bén nhọn vang lên, cười nói:
- Chúng ta chỉ kính trọng Vong Tình Đảo lão tổ tông, cho nên mới không tiện dùng chân thân gặp mặt, để tránh tương lai khó ăn khó nói, nhưng tiểu nhi này, lấy của chung làm của riêng, tự ý phân phối, đúng là làm xằng làm bậy, chúng ta há có thể chỉ ngồi nhìn, không đi lên hỏi một chút?
- Việc Long Hồn là tư hay công, tạm thời không luận, nhưng cô gia nhà ta nói không sai, Long Hồn này do Thánh Nữ của Vong Tình Đảo ta phong ấn là thật, do cô gia mang về cũng là thật, phong ấn này chỉ có hắn có thể mở, chẳng lẽ hắn không có quyền phân phối à?
Bạch Thạch Nương Nương nghe giọng nói sắc bén đó, lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Về phần của công mà ngươi nói... Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, cái gọi là của công thiên hạ này nếu thực sự đến trong tay các ngươi, vậy còn có thể còn là của công thiên hạ sao?
Trong hư không, mọi người đều trầm mặc, thần sắc lạnh lùng, lờ mờ đã tức giận.
Một lúc sau, phía tây đột nhiên có một đạo ánh mắt, xuyên qua tầng tầng mây trôi, trực tiếp nhìn tới trên mặt Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Tiểu nhi, ngàn câu vạn câu, ngươi đều không có tư cách phân phối Long Hồn này, hay là giao cho Tiên Minh làm chủ đi, để tránh gây họa!
- Lớn mật!
Chân trời tây nam, trên một hòn đảo xanh, đột nhiên có một đạo thân ảnh ngự kiếm bay lên không, nhắm thẳng về chỗ thanh âm đó truyền đến mà hét lớn:
- Ngươi là cái thá gì, cũng dám đến uy hiếp Nam Hải Thánh Tử, thực sự cho rằng Vong Tình Đảo nhiều nữ lưu thì không dám đồ thần à?
- Bích Hỏa Tiên Tử, ngươi vẫn nóng tính như vậy!
Có một thanh âm khác vang lên, nặng nề cười nói:
- Nam Hải Vong Tình Đảo là một trong Thất Đại Thánh Địa, thế gian ai dám xem thường, chỉ là cho dù Thất Đại Thánh Địa, cũng phải giảng đạo lý, nếu các ngươi thực sự muốn che chở cho tiểu nhi khư khư cố chấp này, vậy đừng để hắn tùy ý lãng phí Long Hồn có liên quan tới đại kế độ kiếp, không sợ chọc giận người trong thiên hạ, khiến Vong Tình Đảo thành thiên hạ công địch sao?
- Nực cười!
Chân trời tây bắc, trên một hòn đảo nhìn thì trụi lủi, chỉ có một mảng ánh sáng kim loại lấp lánh, vang lên một thanh âm ngầm có ý sát phạt, lập tức liền thấy trong không trung kim quang lấp lánh, có một nữ tướng thân mặc kim giáp chậm rãi bước lên không trung, trong tay xách một cây kim thương long văn dài hơn ba trượng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chư thiên, thản nhiên nói:
- Vong Tình Đảo ta che chở cô gia nhà mình, liên quan gì tới các ngươi, cô gia nhà ta phân phối Long Hồn của chính hắn, lại liên quan gì tới các ngươi? Nói gì mà thiên hạ công địch.
Ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh nói:
- ... Ha ha, chẳng lẽ Vong Tình Đảo ta không có tư cách trở thành thiên hạ công địch à?
...
Tình thế trong sân đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Các tu sĩ đại năng trên trời cũng đều trầm mặc.
Bọn họ cũng không ngờ, sự cường thế của Vong Tình Đảo hơn xa tưởng tượng của bọn họ, dường như thật sự hoàn toàn không bận tâm tới phải khai chiến, nhưng, hiện giờ cách đại kiếp chỉ có hai mươi năm, ai thực sự dám vào lúc này khai chiến với tồn tại như Vong Tình Đảo?
Trầm mặc rất lâu, sát cơ dày đặc.
Cuối cùng vẫn có người không nhịn được, lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên:
- Tiểu nhi, ngươi thực sự muốn không đâm thủng tường nam thì không thôi à?
Trên tiên đài, các tu sĩ nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cả kinh.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Xét đến cùng, chuyện này vẫn phải rơi xuống người Phương Nguyên, cho dù có Nam Hải Vong Tình Đảo làm chỗ dựa, nhưng hiện giờ bị nhiều đại nhân vật như vậy nhìn chằm chằm, thậm chí đối phương hoàn toàn không che giấu sát khí trong lòng, hắn thực sự dám tùy ý phân phối Long Hồn này à?
Ngoài ra còn có một vị lão giả khí độ bất phàm, tiên phong đạo cốt, rất có uy vọng đồng thời đứng dậy, nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu hữu chậm đã, chúng ta có chuyện muốn nói...
Phương Nguyên mặt không biểu tình quay đầu nhìn bọn họ một cái.
- Ba người này là ai?
Mắt thấy Phương Nguyên sắp tặng ra đạo Long Hồn thứ nhất, trong lòng các tu sĩ đang kích động, lại đột nhiên có người đứng ra phản đối, lập tức khiến người xung quanh nổi lên lòng hiếu kỳ, không nhịn được đều nhìn về phía ba người đó, ai nấy không rõ nguyên do.
- Ồ?
Có người nhận ra thân phận của ba người này, liền lờ mờ đoán được gì đó, thấp giọng nói:
- Tú sĩ áo trắng đó tên là Đặng Vi, chính là một vị nho sĩ uyên bác nổi danh Trung Châu từ ngàn năm trước, tuy tu vi không quá nổi bật, lại có tiếng là năng ngôn thiện biện, có lui tới với rất nhiều đạo thống thế gia, bảy trăm năm trước cưới tiểu thư của Thôi gia làm đạo lữ, hiện giờ ở Trung Châu cũng có một phương đạo thống, môn nhân tám trăm, mặc dù không quá lớn, nhưng cũng rất có danh tiếng, hắn nổi tiếng giỏi ăn nói, không biết sao lại tới nơi này?
Lại có người nhìn về phía lão tướng thân mặc giáp sắt, cũng trở nên nghiêm túc:
- Vị kia không ngờ là thần tướng lão bài Triệu Hàn Lương, đó chính là tồn tại trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng hai ngàn năm trước, cả đời trấn thủ ở Ma Biên, không biết đã trảm sát bao nhiêu ma vật, tiếng tăm lừng lẫy, rất được người ta tôn sùng, có truyền thuyết hắn bởi vì vết thương cũ phát tác, năm trăm năm trước đã chết, không ngờ vẫn còn sống!
Mà khi lão tu tiên phong đạo cốt, mặc áo xám cuối cùng đứng lên, cũng có người từ rất xa đã tiến lên thỉnh an, người nhận ra hắn cũng nhiều hơn, thấp giọng nghị luận:
- Vị Lữ lão tiên sinh này cũng là đạo đức chi sĩ U Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, một đời thủ chính làm việc thiện, đức cao vọng trọng, cứu khốn phò nguy, chỉ điểm hậu bối tiểu nhi tu hành, địa vị có thể so với Lôi lão thái gia ở Lôi Châu, thanh danh như Thất Đại Thánh Địa ở Thiên Nguyên, một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng như vậy đến Tiên Minh cũng nên do Thánh Nhân tiếp đãi, không ngờ cũng tới...
Các tu sĩ càng nghị luận càng chau mày, không biết ba vị này đồng thời tới là có ý gì?
Mà ở bên cạnh Phương Nguyên, cũng sớm có thị nữ tiến lên, lặng lẽ đưa một ngọc giản vào trong tay hắn, Phương Nguyên gõ nhẹ một cái, thần thức trong ngọc giản rung động, liền biết được thân phận của ba người này, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía họ.
- Triệu thần tướng, Đặng tiên sinh, Lữ lão tiền bối, không biết có gì chỉ bảo?
Ba người đó thấy Phương Nguyên một lời nói toạc ra tính danh của bọn họ, sắc mặt không thay đổi, đồng thời từ xa ôm quyền với Phương Nguyên.
Với tuổi tác của bọn họ, thật sự còn lớn hơn Phương Nguyên không phải một lứa hai lứa, tất nhiên không cần hành lễ, nhưng trong giới tu hành trừ bối phận, còn có tu vi và thực lực, tu vi của Phương Nguyên không kém gì bọn họ, thực lực thậm chí còn vượt qua, bọn họ tất nhiên không thể thiếu lễ số.
Vị thần tướng Triệu Hàn Lương kia cười cười, đi tới trước tiên, nói:
- Lão phu lần này đến, kỳ thật cũng không có việc gì, một là đến xem ngôi sao mới trong giới tu hành, thứ hai lại nghe nói có Long Hồn xuất thế, tới xin một đạo Long Hồn!
- Hả?
Vừa nghe lão thần tướng đó mở miệng muốn xin Long Hồn, tất cả mọi người đều ngây ra.
Long Hồn này cũng có thể tùy tiện xin được à?
Đương nhiên, mọi người trong sân không ngốc, biết việc này nhất định không đơn giản, cũng đều kìm nén tâm tư, tĩnh quan kì biến.
Phương Nguyên nghe vậy lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn lão thần tướng đó một cái.
Lão thần tướng vốn đang chờ Phương Nguyên trả lời, thấy hắn không lên tiếng, cười lạnh, tiếp tục nói:
- Lớn tuổi rồi, cũng không dám nói ngoa, khi lão phu trẻ tuổi, một lòng vì việc công, vì thiên hạ này, ước chừng trấn thủ Ma Biên ba trăm năm, không biết trảm sát bao nhiêu ma vật, lập hạ bao nhiêu công huân, chỉ là khi đó tính tình quá nóng vội, vì sự an bình của nhân gian mà không hề tiếc thân, về sau cũng lập được không ít công đức, nhưng căn cơ lại hỏng rồi, mấy năm nay kéo dài hơi tàn ở hậu thế, thực sự phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, có thể nói sống không bằng chết...
Nói đến đây, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lại cười cười, nói tiếp:
- Cũng may, khi sắp quy thiên lại nghe nói thế gian có Long Hồn xuất thế, nghe nói Long Hồn này nằm trong tay một người thanh niên, chỉ định tặng Long Hồn cho người có công trong thiên hạ, lão hủ ta cái khác không có, nhưng công lao đối với Thiên Nguyên này vẫn có vài phần, thế nên lần này mặt dày tới xin!
Nói đến đây, cười cười chắp tayvới Phương Nguyên:
- Không biết Phương tiểu hữu có nguyện ban thưởng cho ta không?
- Không ngờ là ý tứ này.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này của hắn đều hơi ngẩn ra.
Phương Nguyên ngồi ngay ngắn giữa tiên đài, trầm mặc không nói gì.
Thấy bộ dạng này của hắn, trong ba vị tu sĩ đó, tú sĩ áo trắng Đặng Vi bật cười, chậm rãi tiến về phía trước một bước, vỗ tay một cái quạt xếp lên lòng bàn tay, nói:
- Phương tiểu hữu có một bầu nhiệt huyết, thiên tư lại hơn người, tuổi còn nhỏ đã có tu vi bực này, thật sự khiến người ta vừa kinh nể vừa ghen tị, nhất là làm việc chính trực, lòng mang thiên hạ, càng khiến người ta bội phục, có điều, dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không khỏi thiếu chút lão luyện, ngươi đã bắn tiếng, Long Hồn này phải do mình phân phối, còn chỉ là cho người có công...
Chương 1332 Liên quan gì tới các ngươi (2)
- Ha ha, quả thật, chư vị tiểu đạo hữu đều từng liều mạng chém giết trong Long Tích, tranh thủ hai mươi năm an bình cho thế gian, công lao không nhỏ, nhưng thế gian này vì Thiên Nguyên mà chém giết lại chỉ có các ngươi à? Có bao nhiêu người giống như Triệu lão thần tướng chém giết cả đời vì thế gian? Công lao bọn họ lập hạ chưa chắc đã nhỏ hơn các ngươi, mà hiện giờ, mắt thấy Triệu lão thần tướng ốm đau bệnh tật, đạo cơ hao tổn, vãn bối chúng ta đều không đành lòng, nếu Phương tiểu hữu muốn ban Long Hồn cho người có công, như vậy lão nhân gia hắn...
Bốp một tiếng, quạt xếp trong tay xòe ra, cười nói:
- Không phải có tư cách hơn các ngươi à?
Trong sân có một số người thông minh, nghe thấy vậy, lập tức minh bạch nguyên nhân ba vị này bỗng nhiên hiện thân, sắc mặt hơi trầm xuống.
- Ha ha, lão hủ là tính tình nhàn vân dã hạc, vốn không muốn để ý tới chuyện thế gian này.
Mà lúc này, vị Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng kia cũng đứng dậy, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Có điều, sau khi nghe nói chuyện này, ta cũng không thể ngồi yên, thực sự là vì Long Hồn này liên quan quá lớn, nói không chừng tương lai sẽ ảnh hưởng tới Thiên Nguyên có thể vượt qua đại kiếp hay không, lại há có thể coi như trò đùa? Nếu thật sự có thể tùy vào tính tình mà phân phát lung tung, vậy lão phu cũng muốn lấy một đạo, ha ha, dù sao cũng chỉ là chuyện cười, ta thấy, cứ để người hiểu lý lẽ đến thương lượng quyết định!
Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Nguyên với vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Lão phu có nghe nói tới chuyện của ngươi, biết ngươi hiện giờ nỗi lòng khó yên, nhưng vì thiên hạ này, vì chống đỡ đại kiếp, vẫn phải kiềm chế ma niệm trong lòng, hướng đi của Long Hồn này, mỗi một đạo đều không thể lãng phí, trọng trách quá nặng, không thể lơ là, chỉ là Tiên Minh và người đứng đầu các thánh địa mới có thể quyết định hướng đi của chúng!
...
Nghe mấy người này liên tục lên tiếng, trong sân đã là một mảng xôn xao.
Một đám người chờ lấy Long Hồn thì ai nấy đều lo lắng, tâm thần không yên.
Chung quanh tiên đài, trưởng lão, thống lĩnh của Vong Tình Đảo ai nấy sắc mặt đều khó coi, bọn họ đã sớm được lão tổ tông phân phó, phải nghiêm khắc phóng thủ, để tránh có người làm nhiễu loạn việc Phương Nguyên phân phối Long Hồn, nhưng lại không ngờ, không ai âm thầm đến quấy rối, mà là có người trực tiếp đi tới, dùng thân phận xem lễ để tiến vào, sau đó đột nhiên làm khó.
Đến hiện giờ, có ai còn không rõ lai lịch của ba người này.
Một người năng ngôn thiện biện, một lão thần tướng công huân đầy rẫy, một ẩn sĩ đạo đức đức cao vọng trọng, ba người xuất hiện ở nơi này, chính là để ở trước mặt mọi người, bác bỏ sự hoang đường trong cách làm việc của Phương Nguyên, buộc hắn phải thu hồi suy nghĩ này!
Dù sao, vì chuyện này, Phương Nguyên dường như đã quyết định, lúc trước bọn họ phái thuyết khách tới cũng một mực không gặp.
Mà Vong Tình Đảo dường như cũng làm thật, bố trí sâm nghiêm, không ai dám tùy ý đụng chạm.
Thế là bọn họ liền dứt khoát tìm ba người này đến, phân trần thẳng mặt.
Nếu bàn về có công, những người vào Long Tích, công huân sao có thể so sánh với lão thần tướng?
Nếu giảng đạo lý, ai có thể nói được tú sĩ áo trắng Đặng Vi?
Mà Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng, ở trước mặt mọi người, nói một cách tình thâm ý nặng như vậy, có ai có thể phủ nhận lời hắn nói là không có đạo lý?
Dưới tình huống như vậy, Phương Nguyên muốn tiếp tục dựa theo tính tình mà làm việc, liệu có thể không?
Trong một thoáng đó, không biết bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía mặt Phương Nguyên, không biết hắn sẽ xử lý như thế nào.
Cách tiên đài không xa, chư vị đảo chủ đang phụ trách đóng giữ, vốn muốn tọa trấn ở đây để tránh xảy ra bất ngờ, nhưng hiện giờ lại chẳng ai giúp được gì, dù sao người ta cũng không phải đánh lén, không cường công, chỉ tới giảng đạo lý mà thôi!
Nếu không xử lý tốt chuyện này, đừng nói là Phương Nguyên không phân phát được Long Hồn, Vong Tình Đảo và chính hắn cũng sẽ mất hết mặt mũi!
...
Nghênh đón vô số ánh mắt này, Phương Nguyên im lặng không lên tiếng, nghe xong ba người này nói, cũng lập tức ý thức được ba người bọn họ xuất hiện là có dụng ý gì, cũng không ngờ bọn họ lại dùng một chiêu này, trên mặt xuất hiện nụ cười thản nhiên, trầm mặc một lúc, hắn mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lo lắng mà ngưng trọng của các tu sĩ, nhẹ nhàng mở miệng nói:
- Phân phối Long Hồn, liên quan gì tới các ngươi?
- Hả?
Tất cả mọi người ngây ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Ba vị tu sĩ rõ ràng đã chuẩn bị tranh luận với Phương Nguyên, cũng lập tức sững sờ.
Lúc trước chuẩn bị rất nhiều, nhưng không ngờ hắnlại nói ra một câu như vậy?
Tú sĩ áo trắng Đặng Vi phản ứng nhanh nhất, trên mặt lộ ra nụ cười, thở dài:
- Phương tiểu hữu đây là chuẩn bị không giảng đạo lý...
- Giảng cái con mẹ ngươi!
Phương Nguyên dùng thái độ rất lễ số nói với hắn những lời này, sau đó chậm rãi đứng lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau đó trong tay hắn vẫn cầm một đạo Long Hồn đó, ánh mắt lướt qua mặt ba vị tu sĩ, thản nhiên nói:
- Thời điểm mấu chốt như vậy, ba người các ngươi tới đây rốt cuộc là muốn gì?
- Tìm phiền toái? Hay là mất mặt?
Vừa nói, trên mặt hắn đã lộ ra lãnh ý bực mình, uy nghiêm nói:
- Trước đó ta đã nói rồi, Long Hồn chỉ cho người có công, người có năng lực và người hữu dụng, mà các ngươi...
Ánh mắt nhìn về phía tú sĩ áo trắng Đặng Vi, cười lạnh nói:
- Ngươi năng ngôn thiện biện, lưỡi dẻo như lò xo, nhưng sống hơn ngàn năm, lại chỉ là Linh Anh, không hiểu trận lý đan đạo, cũng không biết luyện khí thôi diễn, có xem như là người có năng lực không?
Chương 1333 Cá lớn tới rồi (1)
Lại nhìn về phía lão thần tướng, thản nhiên nói:
- Công lao của ngươi thì có, ta thân là vãn bối, cũng vô cùng kính trọng ngươi, nhưng lại không thể gật bừa với những lời ngươi nói, hiện giờ đạo cơ của ngươi đã bị hủy, tinh thần suy yếu, cho dù cho ngươi Long Hồn, cũng chỉ giúp ngươi kéo dài mạng sống, chứ có ích lợi gì cho thiên hạ này?
- Về phần ngươi...
Hắn nhìn về phía Lữ lão tiên sinh đức cao vọng trọng, nhíu mày, nói:
- Vị lão tiên sinh này thanh danh cực tốt, ai nấy đều khen ngợi, đều kính trọng, nhưng ta thật sự không biết, ngươi trừ mua danh chuộc tiếng ra thì từng có công lao gì đối với thiên hạ này?
Nói đến cuối cùng, đã giọng điệu đanh thép:
- Đồ chẳng ra gì cũng tới vung tay múa chân, cút ra ngoài cho ta!
- Gì cơ? Không ngờ muốn đuổi ba vị này ra ngoài?
Một câu này của Phương Nguyên xem như đã khơi dậy ngàn tầng sóng, ai nấy đều vừa khiếp sợ vừa hưng phừa nhìn tới.
Khiếp sợ tất nhiên bởi vì lời nói của Phương Nguyên, dù sao ba vị này đều không phải người thường, vị lục đạo khôi thủ này, hoặc nói vị cô gia của Vong Tình Đảo này không ngờ lại cường thế như vậy, trực tiếp chỉ vào mũi mắng thẳng họ là cái thá gì, còn đuổi ra ngoài?
Đó chính là lão thần tướng công huân chồng chất, tư lịch cao tới khiếp người, còn có vị U Châu Lữ lão tiên sinh kia, cũng thanh danh vang dội, đức cao vọng trọng, về phần tú sĩ áo trắng... Hắn thì không có gì, quả thật không có bản sự quá lớn, mắng thì cứ mắng, chỉ là mắng hắn ở trước mặt mọi người như vậy, chắc khẳng định sẽ đắc tội với cha vợ sau lưng hắn!
Về phần hưng phấn thì càng đơn giản hơn, như vậy có náo nhiệt để xem rồi.
Nghe thấy những lời này, Vong Tình Đảo Hải Thần Vệ trấn thủ bên cạnh ai nấy đều trợn tròn mắt.
Ba vị này đều là khách quý đường đường chính chính đến xem lễ, cô gia bảo đuổi ra ngoài, mình có đuổi không?
- Ngươi.. Tiểu nhi vô lễ ngươi...
Nghe nghe Phương Nguyên nói vậy, vị lão thần tướng và Lữ lão tiên sinh đều biến sắc, dựa vào thân phận và danh khí của bọn họ, bất kể là đến nơi nào, đều sẽ có người dùng lễ đối đãi, cho dù là Đạo Tử thánh địa, gia chủ thế gia, cũng phải phụng bọn họ là thượng khách, hiện giờ đến Nam Hải Vong Tình Đảo này, trước mặt nhiều người như vậy, không ngờ bị một tiểu bối xuất thân hàn môn mắng?
- Lão phu chỉ là đến khuyên ngươi làm việc phải biết đại cục, chú ý đại thế, không ngờ lại bị ngươi lăng nhục như vậy...
- Tiểu nhi ngươi sao lại càn rỡ đến thế, chẳng lẽ một chút lễ số cũng không hiểu à?
...
Lão thần tướng và Lữ lão tiên sinh đều tức tới run cả người, nói chuyện cũng có chút không thông thuận.
Mà tuy tú sĩ áo trắng Đặng Vi giỏi ăn giỏi nói, nhưng dù sao tu vi vẫn hơi thấp, nghênh đón khí thế Chí Tôn Nguyên Anh của Phương Nguyên, lại bị chấn nhiếp, một lúc sau vẫn không có phản ứng, cho tới khi hồi thần, trong lòng định ra mấy kế, vừa muốn nói chuyện, lại thấy Phương Nguyên từng bước ép sát, đột nhiên bước ra một bước về phía trước, khí thế đó giống như núi đè xuống, lại khiến hắn phải ngậm miệng lại.
Ánh mắt Phương Nguyên rất lạnh lùng, thậm chí là chán ghét nhìn ba người bọn họ, nói:
- Uổng cho các ngươi cũng là người có uy tín danh dự trong giới tu hành, không biết nhận được lợi ích gì, lại muốn thay những người không dám lộ diện đến làm thuyết khách, chỉ là cho dù các ngươi nói toạc ra, lại vẫn quên một chuyện!
Khi này, tay hắn nhẹ nhàng xòe ra, viên Vạn Long Hồn Châu đó bay đến lòng bàn tay hắn, hồng quang dập dềnh, long uy cuồn cuộn, một cỗ khí thế kinh người tỏa ra, đánh tan cả mây trôi trên trời, mà hắn đứng trong long uy này, áo xanh phần phật, cả người giống như thần đế.
Trong thanh âm dường như muốn phát tiết ra sự bức tức đã tích góp bao lâu:
- Những Long Hồn này là Phi Linh sư muội của ta phong ấn đến hạt châu này, là nàng ta tự mình giao cho ta, để ta mang ra khỏi Long Tích, đây vốn là đồ của ta?
- Có liên quan gì tới thiên hạ này?
- Ta nguyện ý cho ai, thiên hạ này ai quản được ta?
Những lời nói nói năng đầy khí phách, giống như chém đinh chặt sắt, khiến cho các tu sĩ đều chấn động biến sắc.
- Ngươi...
Ba vị tu sĩ đó cũng ngẩn ra, ngàn vạn lần không ngờ Phương Nguyên lại nói như vậy.
Phải biết rằng lai lịch của Long Hồn quả thật có quan hệ trực tiếp với Vong Tình Đảo tiểu Thánh Nữ, nhưng một loạt kế hoạch này, thậm chí bao gồm cả sự tồn tại của tiểu Thánh Nữ đều là cao nhân của Nam Hải Vong Tình Đảo, Tiên Minh và Dịch Lâu thôi diễn, thậm chí chuyện nàng ta cuối cùng đi ra một bước đó, đều nằm trong kế hoạch của mọi người, như vậy Long Hồn nàng ta phong ấn, sao có thể nói là vật cá nhân?
Nhưng những lời này, trong lúc vội vã làm sao có thể nói ra được?
Chỉ có vị tú sĩ áo trắng kia là thần sắc kinh hãi, biết tới lúc mình nên lên tiếng rồi, vội vàng tìm hết bụng chuẩn bị từ ngữ.
Nhưng Phương Nguyên lại căn bản không cho hắn cơ hội lên tiếng, vừa dứt lời, liền lạnh lùng nhìn lướt qua thống lĩnh của Hải Thần Vệ trấn thủ bên cạnh, lạnh lùng quát:
- Ta đã bảo các ngươi đuổi họ ra, ngươi còn ngây ra đó làm gì?
Thống lĩnh Hải Thần Vệ cũng lập tức ngây đơ, nhìn mấy vị trưởng lão giống như cầu xin giúp đỡ.
Cửu cô trấn thủ bên cạnh Phương Nguyên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng:
- Lời nói của cô gia chính là lời nói của Vong Tình Đảo, hắn bảo ngươi đuổi người ra, vậy thì cứ đuổi ra, bằng không ngươi đứng ở chỗ này để làm vật trang trí à? Lập tức làm việc ngay, sau đó chủ động giao ra lệnh bài thống lĩnh, tới Sầu Vân Hải Lĩnh nhận phát, lần sau còn trái lệnh cô gia, mạng này cũng không cần nữa.
Chương 1334 Cá lớn tới rồi (2)
Thống lĩnh đó tâm thần đại chấn, đành phải thấp giọng đáp ứng:
- Tuân mệnh!
Dứt lời, vẻ mặt thống hận nhìn ba tu sĩ đó, hét lớn một tiếng:
- Cút ra ngoài!
Bên cạnh bọn họ, mấy chục Hải Thần Vệ đều ùa lên, thần thương trong tay đan xen ngang dọc, trực tiếp xuyên qua giữa hai chân, dưới nách, thắt lưng của ba vị tu sĩ, giống như khóa chặt, sau đó quát mà một tiếng, trực tiếp nâng họ lên.
Những cái này đều là Hải Thần Vệ thường ngày rèn luyện, giống như một pháp trận bắt người nho nhỏ, hơn nữa Hải Thần Vệ chính là đại biểu cho Nam Hải Vong Tình Đảo, hiện giờ lại ở trên địa bàn Vong Tình Đảo, đối kháng với Hải Thần Vệ, giống như trực tiếp khiêu khích Vong Tình Đảo, ba vị tu sĩ này cho dù có năng lực phản kháng, cũng không dám thực sự liều với họ, không ngờ trực tiếp bị nâng lên.
- Tiểu nhi vô tri, ngươi... Ngươi quá càn rỡ...
- Ngươi... Ngươi sẽ phải trả một cái giá cực đắt vì sự cuồng vọng của ngươi.
Nghe tiếng gào thét của ba vị tu sĩ đó dần dần đi xa, tu sĩ trong sân đều vẻ mặt ngây thơ.
- Thực sự đuổi ra ngoài à?
Mỗi người đều biết ba người này đến để làm gì, cũng nhìn một cái liền biết lý do mà ba người bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, nhất định có thể lên án mạnh mẽ Phương Nguyên, nhưng ai có thể ngờ, Phương Nguyên lại hoàn toàn không để ý đến tới chiêu trò của bọn họ, dùng một phương pháp như vậy trực tiếp đuổi ra, nhưng bộ dạng không phân rõ phải trái và những lời nói không phân rõ phải trái này xem ra không ngờ lại rất có đạo lý?
Nhất là tán tu và thế gia nhỏ đang ngồi chờ nhận Long Hồn, ai nấy đều tâm thần kích động, tuy bọn họ nghe thấy Phương Nguyên triệu tập, lập tức chạy đến, nhưng đối với chuyện tốt như Long Hồn, rốt cuộc có thể thực sự rơi xuống đầu mình hay không, trong lòng vẫn không chắc, hiện giờ nhìn thấy Phương Nguyên cường thế như vậy, trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều.
- Ha ha, hay cho một lục đạo khôi thủ, uy phong lắm!
Nhưng cũng đúng lúc này, đột nhiên trên mặt biển rất xa nổi lên một trận cuồng phong, có mây trôi vô tận hội tụ ở trên trời, tầng tầng lớp lớp, giống như vẩy cá, mà phía sau mây đen đó bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh, ẩn chứa thần uy vô tận.
Thần uy đó khó có thể hình dung, giây phút thanh âm vang lên, trên biển lập tức có sóng to cuồn cuộn.
Ầm ầm!
Nước biển bỗng nhiên nhấc lên cao vạn trượng, trong biển có quái vật lớn xoay người, thần thức đột nhiên trào ra, nhìn thẳng người đó.
Đó là thần thú của Vong Tình Đảo, cảm ứng được có cường giả tới, lập tức tập trung tinh thần.
- Thực sự coi Long Hồn mà người thiên hạ này đồng mưu thành vật tư hữu của mình, khẩu vị của tiểu nhi này không nhỏ...
Nhưng động vật biển vừa xoay người, dư ba chưa tan, ở một phương hướng khác, đột nhiên vang lên một thanh âm, lại thấy chân trời phía nam có lửa lớn vô hạn bay lên, một mảng mây lửa cuốn đi cuốn lại trên bầu trời, mang theo khói bụi mờ mịt.
- Thực sự cho rằng có Vong Tình Đảo làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm à?
Chân trời phía tây cũng có một thanh âm vang lên, ánh mắt trên cao nhìn xuống, giống như thần đế nhìn con kiến.
...
- Trời ạ, có chuyện gì vậy?
- Người đến chẳng lẽ là cao nhân cảnh giới Hóa Thần?
Chung quanh tiên đài, lòng người hoang mang, không ngờ vừa đuổi ba người đó đi liền chọc cho nhiều đại nhân vật như vậy hiện thân, trong lòng lập tức cũng minh bạch, những cao nhân này chắc lúc ban đầu vốn không muốn hiện thân, chỉ muốn để ba vị đó bác bỏ Phương Nguyên, bức hắn thu hồi những lời phân phối Long Hồn, nhưng không ngờ, ba người đó bị Phương Nguyên đuổi ra, bọn họ liền không nhịn được nữa.
Hiện giờ bọn họ đều không thực sự lộ ra bộ dạng, chắc là muốn nể mặt Vong Tình Đảo, nhưng bọn họ vừa lên tiếng, thể hiện khí cơ của mình, vậy đó chính là uy hiếp Phương Nguyên, biểu hiện ra thái độ bất mãn của bọn họ.
Trước mặt nhiều đại nhân vật như vậy, Long Hồn chia thế nào?
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Mà nhận ra khí cơ của mấy vị đại nhân này, đại trưởng lão Vong Tình Đảo, đảo chủ Bạch Thạch Đảo, hoặc có thể nói là đại cô cô của Lạc Phi Linh cũng biến sắc, bỗng nhiên hừ lạnh bỗng nhiên, một thân khí cơ xộc thẳng lên trời, dường như mơ hồ có thể thấy được một thần vật cực lớn như ẩn như hiện trong không trung, bao phủ ba trăm dặm chung quanh tiên đài vào trong.
Mấy nơi khác cũng có khí cơ bốc lên, lờ mờ không bàn mà hợp với trận thế.
Chính là mấy vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, lúc này thấy có người cường thế áp bức, cũng lập tức lao lên.
Vì việc phân phối Long Hồn của Phương Nguyên, Vong Tình Đảo vốn đã chuẩn bị rất tốt, Thập Phương Huyễn Thiên Trận, Bát Phương Tuần Tra, Thất Đại Thần Thú, Tứ Cung Ám Bộ đều xuất động, một tầng nối một tầng, bao phủ mười vạn dặm, tuy hiện giờ hiện thân, đều là cao thủ hiếm thấy, bộ thủ ở ngoại vi rất khó ngăn được bọn họ, nhưng vào tới bên trong cùng, lại có các vị đảo chủ tự mình trấn thủ ở đây.
Nếu vẫn không đủ thì còn có lão tổ tông, chỉ là lão tổ tông thân phận tôn quý, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể để bà ta xuất thủ.
- Đây là thực sự muốn khai chiến à?
Mà trong những đạo khí cơ này, các tu sĩ đều biến sắc.
Không ai ngờ tình thế lại đi đến một bước này, để không cho những Long Hồn này lưu lạc các phương, không ngờ lại có nhiều đại tu Hóa Thần đột nhiên hiện thân ở Nam Hải, uy hiếp Phương Nguyên, mà các đại cao thủ của Vong Tình Đảo không ngờ cũng khí cơ như cầu vồng, đối chọi gay gắt.
Chương 1335 Gan đồ long (1)
Chẳng lẽ trên Nam Hải thực sự sẽ có một hồi thần tiên đánh nhau sao?
Trong một mảng hỗn loạn này, chỉ có Phương Nguyên vẫn trầm mặc như cũ.
Sâu trong ánh mắt có quang mang lấp lánh:
- Đợi lâu như vậy, cá lớn cuối cùng cũng tới rồi!
- Ha ha, Bạch Thạch Nương Nương, vì tiểu nhi không biết trời cao đất rộng như vậy, Vong Tình Đảo có cần làm tới một bước này không?
Nhìn thấy Vong Tình Đảo phòng ngự sâm nghiêm, hơn nữa vừa thấy bọn họ xuất hiện, không nói hai lời liền triển khai trận thế, rõ ràng chính là bộ dạng coi họ như đại địch, người xuất hiện trong chư thiên chung quanh lòng cũng thắt lại, không dám lơ là, khí thế trong chốc lát trở nên sâm nghiêm hơn rất nhiều, trong đó người đầu tiên tới quan sát một lúc, nhẹ giọng cười, nói với đại trưởng lão của Vong Tình Đảo.
- Nếu đã biết danh hào trước kia của ta, chắc cũng là cố nhân, nếu ngươi tới Nam Hải ta, không đưa bái thiếp, đường đường chính chính tiến vào, lại muốn giấu giếu bốn bộ ám thủ, còn ở trên trời đợi lâu như vậy là muốn làm gì?
Đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương cười lạnh, một thân khí cơ ngưng luyện, không hề kém hơn những người đó.
Lúc này nàng ta đối mặt với người ngoài, thần sắc cũng không hề nội liễm dịu dàng như lúc bình thường ở đảo, ngược lại lờ mờ lộ ra mấy phần khí phách, nhìn lên trời, lại nói:
- Vả lại, đây là cô gia của Vong Tình Đảo ta làm việc, phân phối Long Hồn, ban thưởng Long Tích cho người có công, nếu các ngươi có gì muốn nói, có thể trực tiếp gặp mặt, hiện giờ trốn ở sau mây, nói những lời châm chọc đó là đạo lý gì?
- Ha ha, Bạch Thạch Nương Nương nói sai rồi.
Trong chư thiên Nam Hải, sau một mảng hỏa quang màu đỏ đó có một thanh âm hơi bén nhọn vang lên, cười nói:
- Chúng ta chỉ kính trọng Vong Tình Đảo lão tổ tông, cho nên mới không tiện dùng chân thân gặp mặt, để tránh tương lai khó ăn khó nói, nhưng tiểu nhi này, lấy của chung làm của riêng, tự ý phân phối, đúng là làm xằng làm bậy, chúng ta há có thể chỉ ngồi nhìn, không đi lên hỏi một chút?
- Việc Long Hồn là tư hay công, tạm thời không luận, nhưng cô gia nhà ta nói không sai, Long Hồn này do Thánh Nữ của Vong Tình Đảo ta phong ấn là thật, do cô gia mang về cũng là thật, phong ấn này chỉ có hắn có thể mở, chẳng lẽ hắn không có quyền phân phối à?
Bạch Thạch Nương Nương nghe giọng nói sắc bén đó, lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Về phần của công mà ngươi nói... Ta chỉ hỏi các ngươi một câu, cái gọi là của công thiên hạ này nếu thực sự đến trong tay các ngươi, vậy còn có thể còn là của công thiên hạ sao?
Trong hư không, mọi người đều trầm mặc, thần sắc lạnh lùng, lờ mờ đã tức giận.
Một lúc sau, phía tây đột nhiên có một đạo ánh mắt, xuyên qua tầng tầng mây trôi, trực tiếp nhìn tới trên mặt Phương Nguyên, điềm nhiên nói:
- Tiểu nhi, ngàn câu vạn câu, ngươi đều không có tư cách phân phối Long Hồn này, hay là giao cho Tiên Minh làm chủ đi, để tránh gây họa!
- Lớn mật!
Chân trời tây nam, trên một hòn đảo xanh, đột nhiên có một đạo thân ảnh ngự kiếm bay lên không, nhắm thẳng về chỗ thanh âm đó truyền đến mà hét lớn:
- Ngươi là cái thá gì, cũng dám đến uy hiếp Nam Hải Thánh Tử, thực sự cho rằng Vong Tình Đảo nhiều nữ lưu thì không dám đồ thần à?
- Bích Hỏa Tiên Tử, ngươi vẫn nóng tính như vậy!
Có một thanh âm khác vang lên, nặng nề cười nói:
- Nam Hải Vong Tình Đảo là một trong Thất Đại Thánh Địa, thế gian ai dám xem thường, chỉ là cho dù Thất Đại Thánh Địa, cũng phải giảng đạo lý, nếu các ngươi thực sự muốn che chở cho tiểu nhi khư khư cố chấp này, vậy đừng để hắn tùy ý lãng phí Long Hồn có liên quan tới đại kế độ kiếp, không sợ chọc giận người trong thiên hạ, khiến Vong Tình Đảo thành thiên hạ công địch sao?
- Nực cười!
Chân trời tây bắc, trên một hòn đảo nhìn thì trụi lủi, chỉ có một mảng ánh sáng kim loại lấp lánh, vang lên một thanh âm ngầm có ý sát phạt, lập tức liền thấy trong không trung kim quang lấp lánh, có một nữ tướng thân mặc kim giáp chậm rãi bước lên không trung, trong tay xách một cây kim thương long văn dài hơn ba trượng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chư thiên, thản nhiên nói:
- Vong Tình Đảo ta che chở cô gia nhà mình, liên quan gì tới các ngươi, cô gia nhà ta phân phối Long Hồn của chính hắn, lại liên quan gì tới các ngươi? Nói gì mà thiên hạ công địch.
Ánh mắt lạnh lùng, cười lạnh nói:
- ... Ha ha, chẳng lẽ Vong Tình Đảo ta không có tư cách trở thành thiên hạ công địch à?
...
Tình thế trong sân đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Các tu sĩ đại năng trên trời cũng đều trầm mặc.
Bọn họ cũng không ngờ, sự cường thế của Vong Tình Đảo hơn xa tưởng tượng của bọn họ, dường như thật sự hoàn toàn không bận tâm tới phải khai chiến, nhưng, hiện giờ cách đại kiếp chỉ có hai mươi năm, ai thực sự dám vào lúc này khai chiến với tồn tại như Vong Tình Đảo?
Trầm mặc rất lâu, sát cơ dày đặc.
Cuối cùng vẫn có người không nhịn được, lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên:
- Tiểu nhi, ngươi thực sự muốn không đâm thủng tường nam thì không thôi à?
Trên tiên đài, các tu sĩ nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cả kinh.
Không biết bao nhiêu ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Xét đến cùng, chuyện này vẫn phải rơi xuống người Phương Nguyên, cho dù có Nam Hải Vong Tình Đảo làm chỗ dựa, nhưng hiện giờ bị nhiều đại nhân vật như vậy nhìn chằm chằm, thậm chí đối phương hoàn toàn không che giấu sát khí trong lòng, hắn thực sự dám tùy ý phân phối Long Hồn này à?
Bình luận facebook