• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (9 Viewers)

  • Chương 1321-1325

Chương 1321 Đại đạo năm mươi (1)

- Nhưng ngay cả ta cũng không ngờ, ngươi lại thực sự có gan như vậy, không ngờ thật sự đi tới một bước này, hơn nữa thật sự suýt nữa thì cứu được nàng ta, chỉ tiếc, sự kiện đó chung quy vẫn không phải sức người có thể vãn hồi, giống như chúng ta vẫn luôn hy vọng có thể chống đỡ được đại kiếp, thậm chí là vĩnh viễn hóa giải đại kiếp, nhưng thế sự không như ước nguyện, đại kiếp vẫn sẽ đến đúng hẹn, hủy diệt tất cả thế gian...

Nói đến đây, ánh mắt nàng ta có chút phẫn hận nhìn Phương Nguyên:

- Khi chống đỡ đại kiếp, tiểu Linh Nhi tự mình chủ động gánh vác trách nhiệm đó, tranh thủ hai mươi năm cho thế gian, chỉ có hai mươi năm, ngươi lại còn ở nơi này ca thán đau buồn?

Lời nói của nàng ta đã có chút nghiêm khắc, thậm chí là chói tai.

Mà Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Hắn trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía đạo cô, sắc mặt không ngờ vô cùng bình tĩnh.

Cười cười, hắn nói với hướng đạo:

- Ngươi cảm thấy ta là người thích lãng phí thời gian trên bi thương à?

- Ngươi...

Nhìn thần sắc bình tĩnh đó của Phương Nguyên, đạo cô đột nhiên ngẩn ra, trong lòng dâng lên một loại cảm giác kỳ dị.

Bất kể là nàng ta, hay là các tu sĩ của Vong Tình Đảo, bao gồm cả người của các đại đạo thống và thế gia, đều cho rằng Phương Nguyên lúc này đang rơi vào trong tình trạng bi thương, nản lòng thoái chí, cho nên mới rời xa mọi người, trốn trong hải vực mờ mịt này để chữa thương.

Dù sao, tất cả mọi người đều biết quan hệ thân thiết giữa Phương Nguyên và tiểu Thánh Nữ của Nam Hải Vong Tình Đảo, thậm chí còn muốn bàn chuyện hôn nhân, mà trong Long Tích lần này, Phương Nguyên cũng lập được công lao hãn mã khiến người ta khen ngợi, có thể nói là dùng hết khí lực, nhưng kết quả Nam Hải tiểu Thánh Nữ vẫn đi ra một bước này, bất kể là từ góc độ nào mà nói, sự bi thương và tuyệt vọng của Phương Nguyên cũng đều có thể lý giải.

Các tu sĩ không dám bức hắn quá, cũng bởi vì điểm này, cho dù những lão hồ li như bọn họ đều cảm thấy tư tình nhi nữ là chuyện rất ngây thơ, nhưng cũng suy xét tâm tình của Phương Nguyên dưới loại nỗi lòng này, bởi vậy không mạo muội đến quấy rầy.

Nhưng lúc này, Cửu cô lại phát hiện có thể mọi người đều nghĩ nhầm rồi.

Khi Phương Nguyên nói ra những lời này, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như một cái giếng sâu không lường được, hơn nữa nhìn ra được, hắn không phải là cố ý phủ nhận sự bi thương của mình, mà là thật sự vô cùng bình tĩnh, quan trọng hơn là, dưới thần thái bình tĩnh mà trầm mặc này, Cửu cô cảm nhận được một loại áp chế mà cho dù là nàng ta cũng có chút khiếp đảm, giống một tòa núi lửa đang đè nén.

- Bi thương vô vị là một loại chuyện rất lãng phí thời gian, ta không thích!

Phương Nguyên lắc đầu, tiếp tục nói:

- Ta trong khoảng thời gian này trốn ở Nam Hải, không phải vì bi thương nhàm chán gì, chỉ đang dùng thời gian này để nghiên cứu một số học vấn, đồng thời cũng nghĩ một số vấn đề, hiện giờ, cũng nghĩ xong rồi!

Sắc mặt Cửu cô lạnh lùng:

- Ngươi đang nghĩ vấn đề gì?

Phương Nguyên nói:

- Một số vấn đề rất hữu dụng!

Sắc mặt Cửu cô có chút lạnh lùng nhìn hắn, nhất thời không nói được gì, trước đây nàng ta cho rằng Phương Nguyên là đang đắm chìm trong bi thống, tuy không thể không phụng mệnh tới khuyên hắn, thậm chí là nói khích hắn, muốn hắn dịu đi, làm một số chính sự, nhưng khi phát hiện hắn kỳ thật không bi thống như người khác nghĩ, thậm chí còn lộ ra vô cùng bình tĩnh, dường như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, thì lại có chút bất mãn.

Ở trong lòng lờ mờ cảm thấy có chút không đáng cho Lạc Phi Linh, sắc mặt tất nhiên trở nên khó coi hơn.

Nghĩ như vậy, thanh âm liền có chút tức giận:

- Tiểu Linh Nhi dù sao cũng đã ra đi, ngươi không ngờ lại không có một chút cảm giác nào?

Phương Nguyên trả lời vô cùng đơn giản:

- Nếu nàng ta chưa chết, ta cần cảm giác đó làm gì?

- Chưa chết...

Cửu cô hơi biến sắc, có chút do dự nhìn về phía Phương Nguyên:

- Ngươi biết?

- Ta không phải đồ ngốc!

Phương Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Cửu cô, nói:

- Từ khi ra khỏi Long Tích, ta vẫn luôn nghĩ Phi Linh sư muội hiện giờ đang là trạng thái gì, khi nàng ta đi ra một bước đó, chỉ đơn giản nói cho ta biết nàng ta là một trong những phương pháp mà người đời này chuẩn bị để đối kháng đại kiếp, lại không nói nàng ta làm thế nào mà trở thành phương pháp này, lại dùng loại hình thức nào để thực hiện tác dụng của mình...

Hắn nói rất lưu loát, rõ ràng đã trải qua suy nghĩ rất nghiêm túc, trong lòng đã có mạch lạc rõ ràng:

- Lúc đầu ta cho rằng nàng ta đã chết, nhưng sinh cơ của nàng ta vẫn còn, về sau ta cho rằng nàng ta là làm tế phẩm hiến thân, nhưng ý thức của nàng ta lại không bị chôn vùi, trong Long Tích, ta có thể cảm ứng được khí cơ của nàng ta, hoặc là nói, nàng ta là dùng thân vá trời, bảo vệ thiên đạo của Long Tích?

Vừa nói hắn vừa lắc đầu:

- Nhưng điều này vẫn chưa chính xác, bởi vì nàng ta có thể đưa tất cả thiên tài địa bảo và Vạn Long Hồn Châu trong Long Tích tới tay ta, lại căn bản không phải là bộ dạng vá trời, mà giống chủ nhân hơn.

- Ta đã căn nhắc rất nhiều, từ thái độ của các ngươi cho thấy, dường như đều coi nàng ta đã chết rồi, cũng hy vọng ta nghĩ nàng ta đã chết, nhưng ta lại không thể không suy xét kỹ mấy vấn đề này, thế là ta làm ra rất nhiều suy đoán, nếu nàng ta có thể giúp nhân gian làm chậm đại kiếp hai mươi năm, như vậy nàng ta hiện tại nhất định là đang trấn thủ gì đó, mà sự xuất hiện của thứ đó có liên quan tới đại kiếp!

...
Chương 1322 Đại đạo năm mươi (2)

Phương Nguyên vừa nói vừa bố trí đạo trận cước thứ ba, sau đó chậm rãi đứng dậy, nghiêm túc nhìn Cửu cô:

- Cho nên, nàng ta hiện tại chắc đã không còn ở thế giới này, nàng ta rời khỏi thế giới này, mượn lực lượng của Long Tích, giúp thế gian trấn thủ thứ gì đó, chắc ít nhất cũng thể trấn thủ hai mươi năm, cho nên nàng ta mới có thể làm chậm đại kiếp hai mươi năm, nhưng nếu nàng ta có một phần lực lượng như vậy, vì sao các ngươi không nghĩ cách vào lúc đối kháng đại kiếp cuối cùng thì đón nàng ta về?

- Vậy chỉ có thể chứng tỏ, sau khi nàng ta trấn thủ thứ đó hai mươi năm, sẽ không thể trở lại, nàng ta cũng biết mình không thể trở về, cho nên mới ôm suy nghĩ chắc chắn phải chết mà bước ra một bước này, các ngươi cũng biết nàng ta không thể trở về, cho nên mới coi nàng ta đã chết rồi...

- Như vậy...

Phương Nguyên cau mày, nghiêm túc nhìn Cửu cô:

- Hai mươi năm sau, kết cục của nàng ta là gì?

- Là thực sự hoàn toàn tiêu tán ư?

- Hay là lưu lạc ở ngoài thế giới này, cho đến vĩnh viễn?

...

Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Phương Nguyên, nghe hắn nói, sắc mặt Cửu cô dần dần thay đổi.

Nàng ta rõ ràng không ngờ, Phương Nguyên lại có thể dựa vào manh mối và phản ứng của mọi người mà đoán được tới trình độ này.

Nghênh đón ánh mắt của Phương Nguyên, nàng ta không ngờ cảm thấy không biết làm sao, hoàn toàn không phòng bị, cũng không biết nên trả lời thế nào.

Qua hồi lâu, nàng ta mới gật đầu, nói

- Những điều này vốn là không nên nói với ngươi!

Phương Nguyên chỉ cười lạnh lùng, từ chối cho ý kiến.

Cửu cô vẫn tiếp tục nói:

- Nhưng năm đó ta không nên nói nàng ta sắp trải qua kiếp nạn, nhưng ta vẫn để lại một giấc mộng cho ngươi, hiện giờ, ta cũng không nên, nhưng nói ra thì sao? Những suy đoán vừa rồi của ngươi có đạo lý nhất định, mặc dù không trúng, cũng không cách quá xa, trên thực tế, ngay cả những gì ta biết cũng chưa chắc đã nhiều hơn ngươi đoán, nhưng ta có một điểm có thể nói với ngươi, tiểu Linh Nhi hiện tại đương nhiên chưa chết, chết đối với một người mà nói là chuyện rất nhẹ nhàng, mà nàng ta, phải thừa nhận thứ còn đáng sợ hơn là chết!

Tay Phương Nguyên hơi căng ra, một khối ngọc giản bị hắn bóp nát, hắn ném ngọc giản xuống, thản nhiên nói:

- Sau đó thì sao?

Cửu cô lắc đầu, nói:

- Cụ thể thì ta cũng không biết, nhưng ta biết nàng ta không thể về, người bố trí kế hoạch này, đều là đại nhân vật tu vi thông thiên, bọn họ sao lại không đón tiểu Linh Nhi về? Nhưng bao gồm cả lão tổ tông, bọn họ đều từng làm thôi diễn tương ứng, nhưng đều thất bại, cũng chính bởi vậy, tiểu Linh Nhi ra đi, vốn chính là ôm mục đích hy sinh!

- Vậy thì tốt!

Phương Nguyên gật đầu, dường như cũng không gấp:

- Phương pháp đó, ta sớm muộn gì cũng có thể lấy được!

Thậm chí khóe miệng lộ ra một nụ cười:

- Người, ta cũng sẽ đón vè!

Cửu cô nhíu mày, muốn nói lại thôi.

- Ngươi là muốn nói ta si tâm vọng tưởng, hay là sợ ta phải chịu áp lực quá lớn mà nổi điên?

Phương Nguyên cười cười nhìn Cửu cô, sắc mặt vô cùng thoải mái, thản nhiên nói:

- Không cần nghĩ tới những vấn đề vô vị này nữa, trong lòng ta tự có tính toán, lúc trước ngươi không tin ta có thể tham gia Nam Hải tiên hội, nhưng ta vẫn tới, chuyện này cũng vậy, ta thuở nhỏ nhà nghèo, lại dưỡng thành một tính tình không phục người, chuyện người khác không làm được, ta càng muốn làm được, mà sự thật cũng chứng minh ta có thể làm được!

Vừa nói vừa thở dài một tiếng, cười nói:

- Chuyện thế gian, sợ nhất hai chữ 'Nghiêm túc', đại đạo ngũ thập, độn khứ kỳ nhất, đạo chính là thế gian không có tuyệt vọng chân chính!

Không biết vì sao, từ trong sự nghiêm túc của Phương Nguyên, Cửu cô không ngờ nhìn ra một loại điên cuồng.

Nàng ta không nhịn được nói:

- Vậy ngươi hiện tại chuẩn bị làm gì?

- Đương nhiên là vượt qua đại kiếp!

Phương Nguyên nói rất nhẹ nhàng:

- Trước khi Phi Linh sư muội đi ra một bước đó, đã nói với ta rất nhiều, nàng ta kỳ thật chính là muốn ta minh bạch, nàng ta là tự nguyện đi ra một bước đó, bởi vì nàng ta thích thế giới này, không muốn để thế giới này bị hủy, nếu là như vậy, ta đương nhiên phải giúp nàng bảo hộ thế giới này, để tránh khi nàng ta trở về nhìn thấy thế giới đã không còn bộ dạng mà nàng ta quen thuộc, sẽ không vui!

Cửu cô bỗng nhiên trầm mặc, không biết nên nói gì.

Vốn nàng ta luôn đối đãi với Phương Nguyên như một vãn bối, dù sao từ lúc Phương Nguyên tới Nam Hải, nàng ta vẫn chưa tiếp xúc với hắn, vẫn theo bản năng coi hắn là thiếu niên năm đó ở Vân Châu cần dựa vào nàng ta để chỉ điểm tiên lộ, nhưng hiện giờ sau một phen nói chuyện, nàng ta mới đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, nam tử trước mắt này bất kể là tu vi, hay là kiến thức đều đã rất mạnh.

Mạnh tới trình độ ít nhất cũng có thể sóng vai với mình, thậm chí là vượt qua mình!

- Ngươi trở về đi, nói với những người đó, ba ngày sau ta sẽ trở về!

Phương Nguyên đứng lên, duỗi lưng, thản nhiên nói:

- Về chuyện Long Hồn, ta biết nên xử lý như thế nào!

Cửu cô trầm mặc rất lâu, không ngờ chỉ gật đầu, xoay người ly khai.

Mà Phương Nguyên th đơn độc một mình, đứng sóng biển sóng biển, lẳng lặng nhìn về xa xa, để mặc gió biển thổi bay áo xanh.

- Meo meo.

Không biết từ khi nào, bên cạnh hắn có thêm một con mèo béo màu trắng, đạp đá ngầm, nhẹ nhàng nhảy lên vai hắn, cùng hắn nhìn sóng biển xa xa, ở dưới sóng biển thì có một ý chí thâm trầm vang lên:

- Bởi vì ngươi lúc trước đã đoán được rất nhiều thứ, cho nên lão nhân gia ta mới nói chân tướng với ngươi, nhưng ngươi thực sự cảm thấy có thể làm được sao?
Chương 1323 Phân phối Long Hồn (1)

Phương Nguyên vuốt đuôi Bạch Miêu, trong mắt lộ ra vẻ cảm kích.

Sau đó hắn mới nói khẽ:

- Nếu ta đã biết, vậy đương nhiên sẽ đi làm, còn có lựa chọn khác sao?

Ý chí phía dưới sóng biển nặng nề nói:

- Vậy cần ngươi đối kháng đại kiếp!

Phương Nguyên nói:

- Vậy ta sẽ đối kháng đại kiếp!

Ý chí đó nói:

- Ngươi thậm chí cần đối địch với thế nhân!

Phương Nguyên nói:

- Quen rồi!

Ý chí dưới sóng biển trầm mặc, một lúc sau mới nói:

- Thực sự quyết tâm như vậy sao?

Phương Nguyên cười nói:

- Dù sao người khác cũng không được nhốt lão bà của ta trong hư không.

Phương Nguyên nói ba ngày sau sẽ trở về, thế là đại nhân vật các phương trên Vong Tình Đảo lại đợi ba ngày.

Có thể khiến người có thân phận như bọn họ phải chờ đợi ở Nam Hải, mục đích tất nhiên chính là Long Hồn.

Tầm quan trọng của Long Hồn đối với bọn họ mà nói, quả thực là tồn tại có thể chi phối bố cục thế lực các phương, cũng chính bởi vì Long Hồn này bọn họ mới cho Phương Nguyên đủ tôn trọng và kiên nhẫn, tình nguyện vì một câu của hắn mà tiếp tục ở lại Nam Hải chờ hắn ba ngày, có điều trong ba ngày này, bọn họ cũng không nhàn rỗi, đã trải qua vô số thương thảo và trao đổi lợi ích, tiêu chuẩn phân phối Long Hồn, trên cơ bản đã được định ra.

Ai có tư cách lấy được Long Hồn, ai không có tư cách có được Long Hồn, đều đã có một tiêu chuẩn suy xét, đạo thống và thế gia các phương có tư cách lấy được Long Hồn đều hạ quyết tâm, sẽ không để Long Hồn thoát ra ngoài dù chỉ một đạo.

Mà thế lực không đạt được tiêu chuẩn này cũng liều mạng tập trung lại kinh doanh mũi khoan, cắn răng thề ở trong lòng, bất kể là như thế nào cũng phải có được một đạo.

Thậm chí có một số người nóng tính, đã sớm bắn tiếng, chí nhất định phải có Long Hồn cho bằng được.

Ví dụ như Lôi lão gia tử của Lôi Châu, nói thẳng là mình muốn đả tạo tiên bảo uy lực mạnh mẽ, dù thế nào cũng phải mang bảy tám Long Hồn về, thánh địa Bát Hoang Thành của Ma Biên muốn bồi dưỡng thần tướng thế hệ trẻ tuổi, còn phải giúp mấy vị lão thần thọ nguyên gần hết cố bản bồi nguyên, đột phá cảnh giới, ít nhất cũng phải mang mười đạo, cổ tộc Trung Châu trong nhiệm vụ lần này chết nhiều thiên kiêu Đạo Tử nhất, trả giá cũng lớn nhất, trừ danh ngạch lúc tứ đại bí cảnh của Tiên Minh mở ra, Long Hồn có được trong nhiệm vụ lần này tất nhiên cũng không thể thiếu.

Đủ loại tranh chấp, nhao nhao nghị luận.

Thậm chí có người đã âm thầm tính qua!

Với khẩu vị của Thất Đại Thánh Địa mà nói, dù thế nào cũng phải một nhà mười Long Hồn thì mới có thể khiến bọn họ thỏa mãn?

Mười chín cổ tộc, mươi hai thế gia Trung Châu, một nhà một đạo thì có đủ không?

Lôi lão gia tử là Chú Khí Thần của Thiên Nguyên, hắn muốn bảy Long Hồn để đả tạo tiên bảo, chẳng lẽ ngươi có thể không cho?

Tướng sĩ Ma Biên chiến đấu anh dũng, chẳng lẽ không nên lấy phần thưởng mười đạo à?

Còn có Tiên Minh cần chưởng ngự thế gian, thưởng phạt phân minh, trên tay không có vài ba mươi Long Hồn thì làm sao có thể dẫn động anh tài thiên hạ?

...

Bởi vậy, số lượng Long Hồn đó dù thế nào cũng phải có gần hai trăm mới đủ chia!

Đương nhiên, nếu số lượng Long Hồn không đủ, có lẽ cũng có thể giảm bớt một chút, nhưng về chỉnh thể mà nói, tỉ lệ này lại không dễ tùy tiện sửa đổi, cũng là tỉ lệ phân chia mà tất cả mọi người đã ngầm thừa nhận, cũng chính bởi vì có tỉ lệ này tồn tại, đại lão các phương mới nhẫn nại chờ ở Nam Hải, chờ Phương Nguyên mang một viên Vạn Long Hồn Châu đó về.

- Cô gia đã trở lại...

Mà quả thật là ba ngày sau, Phương Nguyên theo lời về tới Vong Tình Đảo.

Đại lão các phương hiện giờ đều ngồi xếp bằng trên tiên đài ở trung tâm Vong Tình Đảo, chừng hơn hai mươi người, ngồi chung quanh tiên đài, uống tiên trà của Vong Tình Đảo, thấp giọng nghị luận hương trà, nhất phái tiên phong đạo cốt, tuy thời gian chờ không ngắn, nhưng trên mặt lại không hề có thần sắc bực mình, cũng không cảm thấy với thân phận của bọn họ, chờ Phương Nguyên là rất không thích hợp.

Cho tới khi phía dưới có quản sự của Vong Tình Đảo cao giọng hét lớn, các tu sĩ mới ngẩng đầu nhìn về phía biển.

Sau đó chỉ thấy trên sóng xanh vô ngần, đang có một nam tử áo xanh gầy yếu đạp sóng mà đến, nghênh đón gió biển, chéo áo tung bay, cũng dần dần bắt đầu có một cỗ khí tượng tiên phong đạo cốt, trên đầu vai hắn là một con mèo béo màu trắng đang ngủ gật gù, sắc mặt bình tĩnh, bên cạnh là một hạt châu to bằng nắm đấm, tỏa ra hồng quang nhàn nhạt.

- Quả nhiên vẫn tới!

Có người thấy vậy nhẹ nhàng bưng trà thơm, thản nhiên cười cười.

Bên cạnh có người thấy khí phái của Phương Nguyên, liền nhẹ giọng cười nói:

- Kẻ này cũng không tồi, ta đã hỏi chi tiết, trận đánh ở Long Tích lần này, hắn có biểu hiện xuất chúng, không kém gì bốn vị tiểu thánh Trung Châu, bất kể là tu vi hay là bản lĩnh ứng biến, đều đáng để tán dương, tuy xuất thân tiểu tiên môn, hiện giờ cũng dần dần dưỡng ra một thân khí phái, thật sự có mấy phần bộ dạng thiên kiêu nhất lưu thế gian.

Có người nghe vậy, nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói:

- Lời ấy cũng không sai, hiện giờ những tiểu bối bọn họ đuổi kịp đại thế, trưởng thành cực nhanh, với một thân tu vi hiện giờ của hắn, e là lão tổ thế gia bình thường cũng không phải là đối thủ, nếu có thể tới Ma Biên lịch luyện mấy năm, tâm tư trầm ổn hơn một chút, chính là một vị lão tổ thế gia có thể tọa trấn một phương, tiền đồ vô lượng!

- Ha ha, thanh niên như hắn việc gì phải nóng lòng tọa trấn một phương?
Chương 1324 Phân phối Long Hồn (2)

Có người không đồng ý với lời nói của người trước, mỉm cười một tiếng, nói:

- Chỉ bằng vào tiềm lực của hắn mà nói, tương lai thành tựu Hóa Thần cũng không phải không có khả năng, nhất là lần này hắn lập được công lao không nhỏ, lúc tứ đại bí cảnh của Tiên Minh mở ra, bất kể là như thế nào cũng cho hắn đi vào một chuyến, nếu hắn thực sự có bản lĩnh đó, chắp cánh bay lên trời ở trong bí cảnh, vậy có thể xem như tu sĩ cùng cấp với chúng ta!

Trong nhất thời, tiếng khen ngợi không ít, thậm chí còn bao gồm cả mấy thế gia cổ trước đây luôn coi Phương Nguyên là cái đinh trong mắt.

Dưới tình huống hiện giờ, cũng là lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo trầm mặc không nói, nhìn thân ảnh của Phương Nguyên lẻ loi từ trên biển đi tới, cũng không biết nghĩ tới gì, vị lão tổ tông này thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên cũng trở nên ôn nhu.

- Bái kiến chư vị tiền bối!

Phương Nguyên từ trên biển đi tới, bước lên đảo, không hề có trở ngại, Nam Hải Vong Tình Đảo coi hắn là cô gia, cũng không chỉ là nói ngoài miệng, trong yêu bài trên người hắn vốn có pháp ấn có thể tự do ra vào bất kỳ chỗ nào trên Vong Tình Đảo, giống như tiểu Thánh Nữ Lạc Phi Linh của Vong Tình Đảo trước kia, mà nô bộc, quản sự trưởng lão trên dưới của Vong Tình Đảo cũng đều nhận biết bộ dạng của hắn, không dám chậm trễ.

Đi lên tiên đài này, Phương Nguyên lập tức tiến vào trong sân, ôm quyền thi lễ với chung quanh, rất là khách khí.

- Ha ha, không cần đa lễ!

Một vị lão giả của Tiên Minh đỡ hờ một cái, nói:

- Trước đó không lâu các ngươi vào Long Tích đánh một trận, công huân đã được nhớ kỹ, bất kể sinh tử, phàm là người lập được công lao trong Long Tích, đều có công đức, mà ta đã hỏi kỹ chuyện xảy ra trong Long Tích, mọi người đều đẩy ngươi là công đức đệ nhất, chỉ là trên tiên yến trước kia, ngươi vẫn ở Nam Hải nhưng lại không đến, nhưng công đức đó là không thiếu được, có những công đức này, thiên hạ này ngươi đều có thể tới, trên tu hành có vấn đề gì cũng cứ hỏi!

- Đa tạ tiền bối!

Phương Nguyên biết phân lượng trong lời nói của lão giả Tiên Minh này nặng thế nào, cũng nghe ra ý khen ngợi trong đó, nhưng lại không biểu hiện ra quá kích động, chỉ thần sắc bình tĩnh cám ơn lão giả Tiên Minh này, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Vạn Long Hồn Châu một mực bay sau hắn liền bay đến trước người, ngoan như một con thú nhỏ, gọi là tới, đuổi là đi.

Cũng khiến Bạch Miêu ngồi trên vai hắn nổi lòng hiếu kỳ, thò móng vuốt ra gẩy một cái, khiến các tu sĩ bên cạnh đều cực kỳ hoảng sợ.

- Chư vị tiền bối chờ ở nơi này, là vì Long Hồn trong hạt châu này phải không?

Phương Nguyên mở miệng nói:

- Vạn Long Hồn Châunày chắc hẳn đã ở trong kế hoạch của chư vị, Phi Linh sư muội vì làm chậm đại kiếp cho nhân gian mà hiến thân, trước khi đi đã phong ấn Long Hồn ngủ say trong Long Tích vào hạt châu này, giao phó cho ta, nhưng Long Hồn trong đây, dù sao cũng là thuộc sở hữu của người trong thiên hạ, vẫn phải trả cho khắp thiên hạ, không biết chư vị tiền bối trong mấy ngày nay đã thương lượng ra chương trình chứ?

Nghe Phương Nguyên nói đạo lý rõ ràng, trên mặt chư vị lão tu đều mang theo nét cười, lão giả Tiên Minh đó nói:

- Phương Nguyên tiểu hữu cứ yên tâm, những Long Hồn này giao cho chúng ta, chắc chắn dùng vào chính đạo, hướng đi rõ ràng, không phụ công nó...

Phương Nguyên nghe vậy liền gật đầu, nói:

- Không biết phân chia như thế nào?

Chư vị lão tu trong sân hơi ngẩn ra, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Chẳng lẽ thực sự phải nói với hắn kết quả mà đám người mình thương lượng ra trong mấy ngày nay à?

Bên cạnh có gia chủ thế gia tiếp lời, cười nói:

- Phương tiểu hữu yên tâm, bất kể phân phối thế nào, cũng đều không thể thiếu phần ngươi!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đều cảm thấy lời này của hắn nói rất hay.

Dù sao lần này trong Long Tích, Phương Nguyên lập được công lớn, Vạn Long Hồn Châu này lại được Vong Tình Đảo tiểu Thánh Nữ để lại cho hắn, chỉ có hắn mới có thể mở được phong ấn bên trong, như vậy cho hắn một Long Hồn, tất nhiên cũng có thể nói được.

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, trên mặt không ngờ cũng không có biểu cảm đặc biệt gì.

Hắn chỉ thản nhiên nói:

- Vãn bối có Long Hồn hay không không quan trọng, chỉ là có đề nghị, muốn thương lượng với các vị tiền bối!

- Hả?

Các lão tu chung quanh nghe vậy, có người đã nhíu mày.

Có điều đến cảnh giới này của bọn họ, công phu dưỡng khí cực tốt, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, có người cười nói:

- Ngươi cứ nói đi!

Phương Nguyên gật đầu, lập tức nói:

- Long Hồn trong đây ta đã đếm rồi, tổng cộng có một trăm lẻ chín đạo, Long Hồn này rất huyền dị, rất có môn đạo, bất kỳ ai có được đều sẽ có giúp ích rất lớn đối với tu hành, dị bảo bực này đương nhiên không thể phân phối tùy tiện, cho nên vãn bối cảm thấy, vẫn nên là người giỏi, người có công, người hữu dụng thì nên có, cái khác không nói, ba mươi bảy người vào Long Tích lần này, bất kể sinh tử, nên mỗi người có được một đạo, người sống thì cầm, người chết cũng nên giao cho tộc nhân của họ!

- Cái này...

Các tu sĩ trong sân nghe vậy, lập tức sắc mặt khác nhau.

Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ, Phương Nguyên lại nói ra một câu như vậy, lần này người tiến vào Long Tích đương nhiên đều có công lớn, nhưng công lớn đó đã được ghi trên Công Đức Phổ của Tiên Minh, tương lai bí cảnh mở ra, cũng sẽ cho một số người trong đó cơ hội, sao lại còn được ban thưởng Long Hồn?
Chương 1325 Không làm gì được ta (1)

Huống chi, những thế gia sau lưng các thế gia tử đó vốn có thể được chia Long Hồn cũng không sao, nhưng bên trong còn có một số tán tu xuất phát từ Côn Luân Sơn, chẳng lẽ những người này cũng thực sự được ban thưởng Long Hồn quý giá như vậy ư?

Tổng cộng chỉ có một trăm lẻ chín đạo Long Hồn, lập tức bỏ ra hơn ba mươi đạo, điều này sao có thể?

- Ha ha, Phương tiểu hữu, chuyện phân phối Long Hồn này vẫn cần phải do chúng ta thương thảo.

Trong không khí trầm mặc, một vị lão tu trầm ngâm một phen, cười cười lên tiếng.

- Vị tiền bối này...

Phương Nguyên bỗng nhiên cắt ngang lời hắn, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Ta vừa rồi đã nói muốn thương lượng vấn đề phân phối Long Hồn với chư vị, ý tứ của những lời này chính là, trừ phân chia theo đề nghị của ta ra, hoàn toàn không thể thương lượng!

- Gì cơ?

Một hòn đá làm dậy sóng lớn, lời nói của Phương Nguyên khiến cho không khí trong sân lập tức trở nên có chút áp lực.

Các tu sĩ nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm, ánh mắt đều vừa sợ vừa giận nhìn hắn.

Trong một loạt ánh mắt giống như đao kiếm, Phương Nguyên thần sắc bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên, chậm rãi chắp tay sau lưng.

Qua một lúc, vị lão giả Tiên Minh kia mới trầm giọng quát:

- Phương tiểu hữu, những lời này của ngươi là có ý gì?

- Chính là ý tứ mà các ngươi nghĩ!

Phương Nguyên lẳng lặng trả lời:

- Phân phối Long Hồn, chỉ có thể theo ý ta.

...

Một câu này đã khơi dậy vô số tiếng nghị luận chung quanh, các tu sĩ ai nấy đều biến sắc.

- Càn rỡ!

Có người trầm giọng hét lớn:

- Cho dù Long Hồn này là ngươi mang ra, nhưng cũng là tiền bối Dịch Lâu và trưởng lão Tiên Minh liên thủ lên kế hoạch mà có, chính là vật của thiên hạ, tất nhiên phải do chúng ta thương nghị, đưa ra một hướng đi hợp lý, ngươi chỉ là một tiểu bối, trong Long Tích lập công không ít, vậy cứ theo quy củ thưởng phạt là được, cho ngươi một Long Hồn cũng không sao, nhưng sao có thể do ý tứ của ngươi mà phân phối?

- Phân phối Long Hồn liên quan tới đại thế của Thiên Nguyên, liên quan tới có thể độ kiếp hay không, sao có thể để một tiểu bối như ngươi nhúng tay?

- Phương tiểu hữu, ngươi nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi!

Có người thấp giọng khuyên bảo:

- Phân phối Long Hồn này thật sự rất trọng yếu, tuyệt không việc nhỏ, cho dù Thánh Nhân của Tiên Minh tới cũng chưa chắc có thể phân phối khiến mọi người đều tâm phục khẩu phục, càng đừng nói tới là ngươi, mau mau giao Long Hồn ra đi!

- Đúng vậy, Phương tiểu hữu, chúng ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, những tiểu bối tiến vào Long Tích đều liều chết liều sống, công lao chúng ta đều thấy rõ, cũng đều cho họ đủ tạo hóa và phần thưởng, thậm chí lúc tứ đại bí cảnh của Tiên Minh có thể mở ra, cũng sẽ cho họ một cơ hội tiến vào bí cảnh, nhưng Long Hồn này thật sự quá quan trọng, không thể quyết định như trò đùa được!

...

Nghênh đón những tiếng quát cuồng nộ chung quanh, vẻ mặt Phương Nguyên lại bất động, chỉ lẳng lặng quan sát.

Phát hiện rất nhiều đại nhân vật chung quanh tuy ngại bởi thân phận, không lên tiếng, nhưng cũng rõ ràng không coi lời hắn ra gì.

Đây cũng là chuyện trong tính toán, cho dù hiện giờ mình chính là tu vi Chí Tôn Nguyên Anh, chính là cô gia được Nam Hải Vong Tình Đảo tán thành, nhưng ở trong mắt những đại nhân vật này vẫn là quá non nớt, chưa thể bước vào thượng tầng nhất của Thiên Nguyên, chưa tới mức có quyền lên tiếng.

Dưới loại tình huống này, mình muốn nhúng tay vào phân phối Long Hồn, đương nhiên chỉ là chuyện nực cười.

Cho dù, Long Hồn này hiện giờ chỉ có mình mới có thể phân phối được!

- Lời nói của các vị tiền bối đều rất có đạo lý!

Chờ chung quanh hoặc quát mắng, hoặc khuyên giải xong, Phương Nguyên mới lại mở miệng, vẫn là vẻ hào hoa phong nhã, vô cùng lịch sự, ôm quyền với các tu sĩ chung quanh, nói:

- Vãn bối cũng biết Long Hồn này quan hệ trọng đại, ý nghĩa phi phàm, càng biết tình thế của Thiên Nguyên như vậy, không thể để có chút ảnh hưởng với thế cục Thiên Nguyên, cho nên việc phân phối Long Hồn là không thể lơ là.

Các tu sĩ nghe vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, đều nghĩ, tiểu oa nhi này rõ ràng rất hiểu đạo lý mà.

Nhưng ý tưởng này còn chưa hiện lên, liền nghe Phương Nguyên mỉm cười, tiếp tục nói:

- Nhưng...

- ... Ai bảo Long Hồnnày ở trong tay ta, các ngươi đều không thể đụng vào chứ?

- ...

Các tu sĩ bỗng nhiên tắt tiếng, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên, không khí lúc này vô cùng áp lực.

Mà Phương Nguyên thì cười cười, nói:

- Chỉ có ta mới có thể mở được Phong ấn, Long Hồn bên trong cũng chỉ có ta mới có thể lấy ra, người khác bất kể tu vi cao tới đâu, muốn cường hành mở phong ấn trong Long Hồn này vẫn là không thể, trừ phi trực tiếp hủy diệt.

- Cho nên...

Hắn càng nói càng thoải mái, phất tay áo, gọi viên Vạn Long Hồn Châu đó tới, đặt trong lòng Bạch Miêu, sau đó nói với các tu sĩ:

- Điều này khiến ta có vốn để đề nghị, một trăm lẻ chín đạo Long Hồn này vãn bối không định chiếm hết, nhưng cũng không định giao ra ngoài, người có công, người có năng lực, người hữu dùng đều có thể đó, còn người khác thì hay là thôi đi!

- Ngươi...

Có người nghe thấy những lời này, dĩ nhiên đã giận không thể át, quát lên:

- Ngươi đây là đang uy hiếp chúng ta à?

Phương Nguyên liếc xéo hắn, gật đầu.

- Tiểu nhi ngươi quá càn rỡ!

Vốn đã nổi giận đùng đùng, vừa thấy Phương Nguyên không ngờ trực tiếp thừa nhận là đang uy hiếp, càng khiến cho rất nhiều người giận tím mặt.

Đến hiện tại, bọn họ đã không chỉ là tức chuyện Long Hồn, mà là từ trong thái độ của Phương Nguyên cảm thấy một loại mạo phạm, thậm chí là một loại khinh thị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom