• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 1326-1330

Chương 1326 Không làm gì được ta (2)

Có một số người lập tức hỏa khí bốc lên, vẻ nghiêm trang lập tức mất sạch, lạnh lùng quát Phương Nguyên:

- Thần vật như Long Hồn, há có thể do ngươi hồ nháo, lập tức giao ra Long Hồn, coi như vừa rồi ngươi chưa nói gì.

- Không sai, bắt hắn, bức hắn cởi bỏ phong ấn!

- Tiểu nhi này quả thực quá cuồng vọng, nhốt hắn vào ma ngục mấy năm, xem hắn có giao ra không!

Trong những tiếng hét lớn, thậm chí có cả tiếng quát mắng uy hiếp vang lên.

Thậm chí có người trong cơn cuồng nộ, không nhịn được bấm pháp ấn, dường như muốn xuất thủ với Phương Nguyên, quả thựclà đằng đằng sát khí.

- Liên quan rắm gì tới ngươi!

Nhưng trong những tiếng quát mắng này, bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm.

Lên tiếng chính là lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, trong tiếng hét to này của bà ta ẩn chứa thần lực, ầm một tiếng, chấn động tứ vực, mây trôi trong không trung cũng bị bà ta chấn cho tan đi, các tu sĩ chung quanh cũng nhất thời tâm thần lay động, đều trầm mặc.

Sau đó liền thấy Nam Hải Lão Tổ nhìn về phía một vị lão tu ở phía trước, điềm nhiên nói:

- Liễu Đạo Chủ, sau khi tiểu bối ngươi thành gia chủ, càng lúc càng cuồng vọng, ngươi nói muốn nhốt cô gia của Nam Hải Vong Tình Đảo ta vào ma ngục, không biết lời này có coi là thật không?

Gia chủ Liễu gia lúc trước vẫn nộ khí rào rạt nghe vậy liền biến sắc, mồ hôi lạnh túa ra.

Vừa rồi nhất thời kích động, nói ra những lời này, cũng quên mất quan hệ giữa lục đạo khôi thủ này và Nam Hải Vong Tình Đảo, lại không ngờ, lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo vừa lên đã bày ra bộ dạng tích cực như vậy, khiến hắn trong lòng lo sợ.

- Lão tiền bối, vừa rồi lời nói của tiểu nhi này, ngài cũng...

Lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng dậy ôm quyền, đồng thời nhỏ giọng giải thích.

Nhưng lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng:

- Ta đương nhiên có nghe thấy, nói rất hay, hắn cũng không phải muốn độc chiếm những Long Hồn này, mà là muốn chia cho người có năng lực, người có công, người hữu dụng, thế chẳng lẽ lại không hợp đạo lý à? Bằng không, chẳng lẽ lại giao những Long Hồn này cho đám chuột cống đại kiếp còn chưa tới đã đào sẵn hang ẩn thân trên Tuyết Nguyên như các ngươi ư?

- Cái này...

Gia chủ Liễu gia nhất thời nghẹn lời, trong lòng phẫn uất, nhưng lại không dám giải thích.

Mà các tu sĩ vừa rồi còn kêu gào, lúc này cũng đều trầm mặc, sắc mặt rất khó coi.

Thái độ của lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, không ai có thể phớt lờ!

...

- Phương Nguyên tiểu hữu, những lời vừa rồi, ngươi là nghĩ kỹ rồi mới nói chứ?

Trong một mảng trầm mặc, một vị trưởng lão của Tiên Minh chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

Lúc các tu sĩ chỉ trích, thậm chí và uy hiếp nhốt hắn vào ngục, Phương Nguyên không lên tiếng, thần sắc cũng không thay đổi, khi lão tổ tông của Vong Tình Đảo mắng chửi gia chủ Liễu gia, thần sắc của hắn cũng vẫn không thay đổi, giống như sự khiển trách và khuyên bảo của các tu sĩ chung quanh đều không liên quan tới hắn, hoàn toàn không để ở trong lòng, cho tới lúc này chung quanh im lặng, hắn mới gật đầu, nói:

- Vãn bối đã nghĩ rất kỹ!

Sau đó hắn nhìn về phía gia chủ Liễu gia, nói:

- Tiền bối vừa rồi nói muốn nhốt ta vào ma ngục, bức ta cởi bỏ phong ấn Long Hồn, quả thật cũng là một phương pháp, nhưng vãn bối đã nghĩ kỹ rồi, kỳ thật các ngươi không cần phải phiền như vậy, trước khi các ngươi chuẩn bị nhốt ta vào ma ngục, ta sẽ hủy diệt Long Hồn này, không cần các ngươi đợi ta ở trong ma ngục tỉnh ngộ đổi ý!

Gia chủ Liễu gia đó nghe vậy liền biến sắc, chỉ là ở trước mặt Nam Hải Lão Tổ, không dám quát mắng.

Sau đó Phương Nguyên lại nhìn về phía một vị lão tu khác, thản nhiên nói:

- Mà vị tiền bối này vừa rồi nói có thể sưu hồn ta, thậm chí dùng thần hồn của ta làm vật dẫn, nghĩ biện pháp mở phong ấn, cũng rất có đạo lý, chỉ là mấy ngày trước, ta đã bố trí một đạo phong ấn khác trên Long Hồn, nếu ta xảy ra chuyện, chỉ cần thần niệm khẽ động, Long Hồn lập tức sẽ vỡ vụn, các ngươi cũng chẳng lấy được gì.

Sắc mặt vị lão tu đó cũng biến đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên.

- Có lẽ, các ngươi có thể nghĩ đến rất nhiều biện pháp khác, nói không chừng cũng có thể thành công!

Cuối cùng Phương Nguyên thở dài một tiếng, thản nhiên nói:

- Nhưng trước khi các ngươi làm những chuyện này, tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ, ta cảm thấy trước khi Vạn Long Hồn Châu thoát ly sự nắm giữ của ta, ta nhất định có thể hủy diệt nó, dù sao hiện tại trong lòng ta cũng lười lắm.

Nói xong liền cười cười, nhìn chung quanh, nói:

- Các ngươi sẽ không cho rằng ta không làm được chứ?

...

Các tu sĩ thấy hắn nói chuyện rất bình thản, nhưng trong ngôn ngữ lại có một cỗ ý tuyệt luân, thậm chí có thể từ trong ngữ khí bình thản của hắn, cảm thấy một cỗ điên cuồng, trong lòng nặng nề như bị một ngọn núi lớn đè ép, nhất thời không ngờ không nghĩ ra biện pháp gì.

Trên cả tòa tiên đài, yên lặng không tiếng động, vô cùng áp lực.

Một chuyện đang êm đẹp, không ai ngờ lại bị tiểu bối này biến thành cục diện bế tắc như vậy!

- Ngươi còn trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, vì sao phải khổ như vậy?

Qua hồi lâu, một vị trưởng lão của Tiên Minh mới thở dài, nói:

- Nên minh bạch chút đạo lý...

- Trên thế giới này ai ai cũng minh bạch đạo lý lớn, nhưng chuyện làm ra lại vẫn luôn hồ đồ như vậy, cho nên vãn bối không muốn giảng đạo lý nữa!

Phương Nguyên thi lễ với hắn, sau đó nói:

- Xin chư vị tiền bối thứ lỗi, chuyện này, ta làm chắc rồi!
Chương 1327 Thông minh hay không (1)

Dứt lời, tay áo tay áo, không ngờ hoàn toàn không để ý tới chư vị đại nhân vật trong sân, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Các tu sĩ chung quanh đều lộ ra sắc mặt ngập ngừng, do dự một lúc, nhưng không ai cản hắn.

Chỉ là vô số ánh mắt trao đổi với nhau, rõ ràng cũng đang cân nhắc xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Vốn là một vấn đề rất đơn giản, không ai ngờ lại bỗng nhiên trở nên khó giải quyết như vậy.

Cũng là Phương Nguyên, sau khi rời khỏi tiên đài, nghênh đón mây trôi trên trời, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh.

- Chuyện Vạn Long Hồn Châu, ngươi thực sự nghĩ như vậy à?

Trong tổ điện của Nam Hải Vong Tình Đảo, lão tổ tông sai người gọi Phương Nguyên tới, một già một trẻ, ngồi đối diện nhau.

Lão tổ tông ngồi trên giường mềm được làm từ Tử Ngọc, trong tay chống quải trượng đầu rồng, mắt già thâm trầm, nhìn đã đục ngầu, nhưng lờ mờ dường như có một tia ánh sáng nhạt tỏa sáng, có tia ánh sáng nhạt này, giống như có thể mượn nó để thấy rõ vạn vật, sau khi gọi Phương Nguyên tới, bà ta cứ như vậy nhìn hắn, dường như muốn hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của hắn vậy!

Mà Phương Nguyên thì ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ngay ngắn bất động, lưng ưỡn thẳng, hai mắt rủ xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tùy ý để lão tổ tông quan sát, thủy chung vẫn bất động, thậm chí từ đầu tới cuối ngay cả nỗi lòng cũng không nổi lên một gợn sóng.

- Ta đã nghĩ rất kỹ rồi!

Cho tới khi lão tổ tông mở miệng hỏi, Phương Nguyên mới ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt của lão tổ tông, trả lời.

Thanh âm của lão tổ tông lạnh lùng, truy hỏi gắt gao:

- Vì sao muốn làm như vậy?

Phương Nguyên nói:

- Để Thiên Nguyên nắm chắc vượt qua đại kiếp hơn!

Lão tổ tông trầm mặc rất lâu, mới lạnh lùng nói:

- Lão thân biết trong lòng ngươi nghĩ gì, nhưng chuyện thế gian không phải làm như vậy, Hồng Thiên Hội trước đó, ngươi cũng tham dự, nhìn thấy quá trình nghị sự, cũng nên minh bạch một số đạo lý, lòng người phức tạp hơn xa tu hành, lão thân biết tâm ngươi là tốt, nhưng vẫn phải nói, chuyện này ngươi làm không thông minh!

- Vãn bối cũng biết làm chuyện này không thông minh!

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía lão tổ tông, nói:

- Nhưng có một số việc, vốn chính là người thông minh không làm được, nếu tất cả người thông minh, đều bởi vì mình rất thông minh mà làm những chuyện không tốt, vậy chỉ có thể do người không thông minh ta làm, giống như Phi Linh sư muội từng nói, nàng ta có thể không bước ra một bước đó, nhưng khi đại kiếp tới, không chống đỡ được, vậy phải làm sao?

- Mọi người cùng đi chết à?

Khi Phương Nguyên nói đến đây, trong thanh âm dường như có vẻ bất đắc dĩ:

- Thế giới này, luôn không công bằng đối với một số người, bởi vì có người nguyện ý gánh vác, có người lại thích núp ở phía sau, đến thời điểm mấu chốt, bởi vì không muốn để mặc thế cục này đi đến một bước xấu nhất, cho nên luôn sẽ có một số người khá là ngốc đứng ra gánh vác.

Lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo trầm mặc nghe Phương Nguyên nói, mãi lâu sau vẫn không trả lời.

Phương Nguyên cũng không biết bà ta có ý gì, nói xong những lời này, chỉ cũng bà ta trả lời.

Hắn biết lão tổ tông nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi mình, cũng đã sớm nghĩ trước nên trả lời thế nào, lần này, một cửa của lão tổ tông, hắn vốn nên vượt qua đầu tiên, tất cả đối sách, chuẩn bị, đều đã được hắn cân nhắc rất nhiều ngày.

- Ngươi quả nhiên vẫn là hài tử không thông minh!

Nam Hải Lão Tổ nhìn Phương Nguyên, một lúc sau nhẹ nhàng nói một câu.

Đáy lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, lờ mờ có chút mất mát.

Nhưng không ngờ, Nam Hải Lão Tổ bỗng nhiên cười cười, cầm quải trượng đầu rồng, nói:

- Nếu ngươi thông minh, sẽ không nên đột nhiên ở trước mặt người khác nói ra những lời này, tốt xấu gì cũng nên báo với lão thân ta một tiếng, chẳng phải sẽ chuẩn bị thỏa đáng hơn à?

Phương Nguyên có chút bất ngờ, ngây ra một thoáng.

- Chỉ cần là đúng, ngươi cứ làm!

Lão tổ tông nhìn hắn, trên khuôn mặt già như vỏ quýt, mang theo một loại ôn hòa và ngưng trọng chưa từng có.

Trầm giọng nói:

- Nhưng, Phương tiểu tử, ngươi vĩnh viễn đừng thử tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, ngươi hiện tại không tồi, nhãn quang không tồi, ý tưởng cũng không tồi, hiện giờ đại kiếp còn hai mươi năm nữa mới hàng lâm, cộng thêm Long Hồn xuất thế, quả thật đã đến lúc Thiên Nguyên thay đổi quyền lực, ngươi muốn mượn cơ hội này đạt được quyền lên tiếng, thậm chí thử thay đổi bố cục Thiên Nguyên, là cơ hội tốt!

Lão tổ tông vừa nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, quải trượng đầu rồng nhẹ nhàng gõ xuống đất, ánh mắt hàm súc nhìn Phương Nguyên, nói:

- Nhưng, hiện tại bả vai của ngươi vẫn rất non nớt, lúc này, nên để trưởng bối ra mặt, giúp ngươi lát đường trước!

Phương Nguyên bỗng nhiên không biết nói gì.

Những lời này của lão tổ tông nói quá già dơ, hoàn toàn thành ngược lại với hai mắt đục ngầu của bà ta.

Nhất là ý tứ bà ta biểu lộ ra, lại khiến Phương Nguyên có chút bất ngờ.

Mà lão tổ tông thì cười cười, nói:

- Đạo Tử, thiên kiêu, chân truyền thế gian, kỳ thật người chuẩn bị làm vậy không ít, Đạo Tử của Thất Đại Thánh Địa vì sao vẫn không hiện thân ở thế gian? Là bởi vì bọn họ đang chờ cơ hội, chờ cơ hội để bọn họ vừa xuất thế, lập tức có được ưu thế lớn nhất, mục đích của bọn họ cũng giống như ngươi, chỉ có điều, ngươi đã định trước là không thể chờ đợi thời cơ giống như bọn họ, một khi đã như vậy, cứ mượn cơ hội này, cướp trước mấy phần tiên cơ, cũng coi như không tồi!

Phương Nguyên có chút không biết nên nói gì cho phải.

Một lát sau, hắn gật đầu, ngẩng đầu mỉm cười với lão tổ tông.
Chương 1328 Thông minh hay không (2)

Lão tổ tông cũng cười cười, nói với Phương Nguyên:

- Sao, gừng càng già càng cay đúng không?

Phương Nguyên nói:

- Có lẽ cũng có thể nói là hồ ly hay là giảo hoạt!

Sắc mặt lão tổ tông trầm xuống, vung quải trượng không khách khí gõ một cái lên đầu Phương Nguyên, quát lên:

- Đừng học không biết lớn nhỏ như Lạc nha đầu, một trượng này là dạy ngươi phải biết dựa thế, nhất là thế của người trong nhà, không mượn thì phí, cả ngày giống như kẻ chân đất chỉ biết dựa vào vai mình mà gánh vác tất cả, đó là một cách làm không thông minh, ngươi là hảo hài tử, Lạc nha đầu cũng là hảo hài tử, hảo hài tử thì không nên chịu ủy khuất, chuyện ngươi muốn làm, lão thân cho rằng là đúng, nhưng chỉ có hai yêu cầu phải nói với ngươi trước!

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói:

- Lão tổ tông cứ nói!

Sắc mặt lão tổ tông trở nên ngưng trọng, nói:

- Thứ nhất, đại kiếp sắp tới rồi!

Phương Nguyên gật đầu.

Lão tổ tông lại chậm rãi mở miệng:

- Thứ hai, địa vị thánh địa của Vong Tình Đảo không thể dao động!

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mới chậm rãi gật đầu, nói:

- Lão tổ tông yên tâm, ta không phải một người thích để người khác chịu thiệt!

Hơi dừng lại một chút, lại nói:

- Đặc biệt là là người một nhà!

...

- Lục đạo khôi thủ lấy đâu ra gan mà dám giữ Long Hồn không đưa!

Một tin tức truyền từ Nam Hải, rất nhanh liền khiến thế gian chấn kinh.

Thế gian hiện giờ, Cửu Châu, Tuyết Nguyên, Ma Biên, Yêu vực thế lực đông đúc, cao nhân cũng không ít, tuy chuyện Long Hồn không được nói một cách gióng trống khua chiêng, nhưng người biết lại không ít, lúc mọi người trên thế gian chờ tin tức phân phối Long Hồn truyền đến, lại bỗng nhiên có được một kết quả khiến người ta không thể tưởng tượng được như vậy, sự khiếp sợ trong lòng thực sự không nhẹ, nhất thời còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Bọn họ không thể lý giải, lục đạo khôi thủ đó lấy đâu ra gan mà dám giữ thần vật như vậy trong tay không buông!

Càng không thể lý giải là, các thế lực lớn đó sao lại để cho hắn làm ra chuyện càn rỡ như vậy?

Có điều, rất nhanh lại có tin mới truyền đến, đó chính là trong chuyện này, Vong Tình Đảo phát huy tác dụng rất lớn!

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo không ngờ vô cùng ủng hộ cách làm cuồng đại của tên hàn môn đó, điều này lại khiến người ta suy đoán rất nhiều, có người nghĩ có phải Vong Tình Đảo to gan lớn mật, muốn nắm Long Hồn trong tay, dù sao, Nam Hải tiểu Thánh Nữ là bọn họ bồi dưỡng ra, mà lai lịch của Long Hồn cũng có liên quan tới Nam Hải tiểu Thánh Nữ, bọn họ có ý đồ này cũng không phải bất ngờ.

Chỉ là vấn đề ở chỗ, cho dù Nam Hải Vong Tình Đảo chí ắt phải có Long Hồn, cho dù Vong Tình Đảo trong chuyện lấy được Long Hồn lập công lớn, cũng không thể đưa hết Long Hồn cho các ngươi được, cả thiên hạ sẽ không đáp ứng chuyện này, cho dù Vong Tình Đảo là một trong Thất Đại Thánh Địa, cũng không thể gánh được áp lực của các thế lực và đạo thống lớn trong thiên hạ, chuyện này căn bản là không thể thực hiện được!

Rất nhiều người đều đang suy đoán, đây chỉ là thủ đoạn nào đó của Vong Tình Đảo, nói gì cũng muốn giữ Long Hồn lại, nhưng trên thực tế, chỉ là muốn mượn cơ hội này để giở công phu sư tử ngoạm, nhằm khi phân phối Long Hồn thì có thể có được nhiều hơn mà thôi.

Minh tranh ám đấu về sau mới đặc sắc.

Có điều, khi các tu sĩ thiên hạ đều nghĩ như vậy, bỗng nhiên trên Nam Hải lại truyền ra một tin tức!

Đó chính là Phương Nguyên đang triệu tập những người may mắn sống sót khi chấp hành nhiệm vụ cùng hắn trong Long Tích, còn có tộc nhân của các thiên kiêu Đạo Tử đã chết trong Long Tích, chuẩn bị dùng một Long Hồn ban tặng, cám ơn sự vất vả của bọn họ trong Long Tích!

Tin tức này lọt vào tai những người nào đó, thực sự không khác gì sét đánh giữa trời quang!

Đó là gì, Long Hồn!

Long Hồn cực kỳ trọng yếu, nếu dùng tốt, hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra một người có chiến lực cường đại sánh ngang với cảnh giới Hóa Thần, mà tài nguyên như vậy, có tư cách lấy được, đương nhiên đều là những đại nhân vật, thế lực lớn hết sức quan trọng tay nắm đại quyền, mà đại bộ phận người chấp hành nhiệm vụ trong Long Tích, đều xuất thân từ đại gia tộc đại đạo thống, những gia tộc đạo thống đó vốn là chí ắt phải có Long Hồn, không cần Phương Nguyên đặc biệt cho họ, mà những người xuất thân không tốt, cho dù lập được chút công lao, nhưng vẫn lấy đâu ra tư cách mà có được Long Hồn?

Nhất là, không chỉ là xuất thân không tốt, trong đây thậm chí còn có một số tên gia hỏa xuất thân tán tu!

Cho đi một Long Hồn là bớt đi một Long Hồn!

Nhiều người đang thèm khát chờ tranh đoạt Long Hồn như vậy, sao có thể cam tâm để Phương Nguyên một phát tặng đi nhiều Long Hồn như thế?

Lập tức, vô số thanh âm đều vang lên, kiên quyết phản đối Phương Nguyên làm như vậy.

Thậm chí rất nhiều người quyền cao chức trọng, đặc biệt chạy tới Nam Hải, ý đồ khuyên giải Phương Nguyên thu hồi lệnh này.

Nhưng Phương Nguyên đối với tất cả phản ứng của thế lực các phương, lại chỉ có một phản ứng.

Đó chính là, không hề có phản ứng!

...

Phương Nguyên không công khai nói bất kỳ một câu gì, cũng chưa bao giờ tgặp bất kỳ một ai đặc biệt đến Nam Hải tìm hắn khuyên giải, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, có chuyện gì cũng chỉ là để mấy vị trưởng bối của Vong Tình Đảo ra mặt, bản thân hắn thì căn bản không có ý thay đổi chuyện này, chỉ lẳng lặng chờ đợi ở Vong Tình Đảo, chờ những người đó quay lại lấy đi Long Hồn của bọn họ!

Dùng một sự trầm mặc để biểu lộ thái độ cường thế của hắn!
Chương 1329 Đạo Tử chân chính của Vong Tình Đảo (1)

Điều này khiến rất nhiều người hữu tâm đều có chút lo sợ bất an...

Khi tên hàn môn này không có chỗ dựa còn thích làm những chuyện lớn, hiện giờ có chỗ dựa rồi, rốt cuộc lại muốn làm gì?

Một tiểu bối Nguyên Anh, tự ý phân phát tài nguyên như Long Hồn, đương nhiên là chuyện mà các đại thế gia không thể chấp nhận.

Nhưng sau khi trải qua sóng to gió lớn lúc đầu, chuyện này không ngờ thực sự từ từ được thúc đẩy, nghe nói nguyên nhân chủ yếu nhất là vì những thế gia Trung Châu có thiên kiêu Đạo Tử chết trong Long Tích, ví dụ như Trung Châu Tần gia, Vương gia, Lục gia, Mạnh gia, tuy bọn họ lúc ban đầu cũng chí tất phải có được Long Hồn, ủng hộ giao Long Hồn cho Tiên Minh phân phối, nhưng hiện giờ, nếu Phương Nguyên muốn cho họ Long Hồn, đương nhiên cũng ở ngoài mặt ngầm thừa nhận trước, trong âm thầm lại thôi động không ít lực lượng để ủng hộ.

Chuyện về sau để sau rồi nói, hiện tại cứ cầm tới tay mới là thực tế.

Long Hồn tổng cộng cũng chỉ có một trăm lẻ chín đạo, vậy đại biểu cho, cho dù Tiên Minh đến chia, bọn họ cũng chẳng có được nhiều.

Mà những thế gia này trầm mặc, lại khiến cho thanh âm phản đối vơi đi nhiều, dù sao, người thế gian vốn vô duyên với Long Hồn, chỉ xem náo nhiệt cũng rất nhiều, theo bọn họ, Long Hồn chia cho những người có công trong Long Tích là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đó là Long Hồn mà người ta liều chết liều sống vào Long Tích mới cầm về được, như vậy cho họ mỗi người một đạo có gì không đúng!

Thế là, Nam Hải Vong Tình Đảo vừa tổ chức Hồng Thiên Hội lập tức lại trở nên náo nhiệt!

Bất kể là người sống sót lập được công lớn trong Long Tích hay là tộc nhân của người đã hy sinh chạy tới xem náo nhiệt, hay người tìm hiểu tin tức đều đồng loạt chạy tới Nam Hải, ngửa cổ chờ khoảnh khắc đó tới.

...

- Đã bố trí xong Thập Phương Huyễn Thiên Trận chưa?

Trên Vong Tình Đảo, người đến người đi, từ trên xuống dưới là một mảng nghiêm túc.

Lão tổ tông của Vong Tình Đảo nhìn thì thọ nguyên sắp hết, mặt đầy nếp nhăn, không khác gì bà lão thế gian, tay cầm quải trượng đầu rồng, tự mình tọa trấn trên tiên đài, mà bên cạnh bà ta là mười nữ tử tuổi hoặc lớn hoặc nhỏ, người lớn nhất trong đó cũng là bộ dạng tóc bạc trắng, mà người ít tuổi nhất nhìn thì chỉ khoảng ba mươi.

- Đại trận đã được bố trí xong rồi, đội tuần tra bát phương cũng đã được phái ra, Thất Đại Thần Thú cũng ẩn núp ở hải vực chung quanh, Tứ Cung Ám Bộ cũng đã sớm khởi động, hiện giờ mười vạn dặm chung quanh đều ở dưới tầm nhìn của Vong Tình Đảo ta, nhưng vẫn mong không có sơ xót gì!

Đảo chủ Bạch Thạch Đảo tuổi lớn nhất trầm giọng hồi bẩm, không khí vô cùng trang nghiêm.

Lão tổ tông chậm rãi gật đầu, nói:

- Mười người các ngươi cũng chuẩn bị tốt đi, đừng lơ là!

Mười vị trưởng lão của Vong Tình Đảo đồng loạt gật đầu đáp ứng.

Trong đó đảo chủ Phi Hồng Đảo Ngô Phi ít tuổi nhất lo lắng nói:

- Lão tổ tông, thực sự phải làm như vậy à? Người không đồng ý với chuyện này rất nhiều, chúng ta cường hành ủng hộ quyết định của hắn, sẽ giống như đối địch với người trong thiên hạ, nếu tới lúc đó, thực sự có người tới đây làm loạn, cho dù là Vong Tình Đảo chúng ta chỉ sợ cũng không thể xem thường bọn họ, chuyện này... Ta thủy chung cảm thấy trong lòng có chút...

- Thu hồi suy nghĩ đó của ngươi đang!

Lão tổ tông hé mở đôi mắt đục ngầu, lạnh lùng nhìn Ngô Phi, trầm giọng nói:

- Những Long Hồn này chính là Linh nha đầu dùng mạng đổi về, lão thân vốn cũng không muốn để chúng thành lợi thế ch những người đó tranh quyền, Phương tiểu tử nói rất đúng, những Long Hồn này cũng chỉ có giao tới tay người đúng đắn mới có thể mang tới tác dụng của nó, ngươi không giúp đỡ hài tử nhà mình, cứ đi lo cho người ngoài là sao?

Ngô Phi nghe thấy những lời này, muốn nói lại thôi, dường như có chút bất ngờ, cũng có chút không cam lòng.

Mà lão tổ tông nhìn nàng ta, dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng ta, cười lạnh nói:

- Ha ha, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi ở Vong Tình Đảo chỉ là một vị trưởng lão! Linh nha đầu tới chỗ đó, Thánh Tử của Vong Tình Đảo chính là Phương tiểu tử, chứ không phải ngươi...

Sắc mặt Ngô Phi ửng đỏ, vội nói:

- Phi nhi không dám, xin nhớ kỹ lời nói của lão tổ tông!

Người xung quanh cũng không ngờ lão tổ tông lại nói nặng như vậy, nhất thời cảm thấy một cỗ dự cảm không tốt, vốn cho rằng lão tổ tông thu nhận lục đạo khôi thủ chỉ là vì do thương Lạc Phi Linh, quan tâm săn sóc hắn thêm mấy phần mà thôi, nhưng hiện giờ những lời này.

Chẳng lẽ là thực sự khảo nghiệm hắn một phen, thậm chí để hắn trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử à?

Nếu là như vậy, chuyện này đúng là ảnh hưởng quá lớn rồi!

...

Thời gian nháy mắt đã tới ba ngày sau, những người sống sót và người nhà của người chết trong chuyến đi tới Long Tích có được sự triệu tập của Phương Nguyên đều vội vàng chạy tới Vong Tình Đảo, có một số người thậm chí là không tiếc vận dụng truyền tống đại trận để tới cho nhanh, chính là chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội này, sau đó đến trên đảo, chính là nghiệm chứng thân phận, sau đó chờ Phương Nguyên hiện thân tặng bọn họ Long Hồn.

Mà trừ những người này ra, hải vực Nam Hải cũng có thêm rất nhiều thân ảnh xa lạ, đều đang âm thầm quan sát.

Có người đã nhận ra mạch nước ngầm này, lại càng chờ mong chuyện này hơn.

Mà ở phía đông Vong Tình Đảo, trong cung điện lịch sự tao nhã ở nơi phong thuỷ tốt nhất, trong rừng trúc ở hậu sơn, Phương Nguyên cũng đang dùng mấy chén đan trà chiêu đãi mấy vị bằng hữu, phân biệt là Vi Long Tuyệt, Hứa Ngọc Nhân, Tống Long Chúc cùng với Lý Hồng Kiêu.
Chương 1330 Đạo Tử chân chính của Vong Tình Đảo (2)

Bọn họ đã ngồi rất lâu, nhưng cũng chỉ là tùy tiện nói chuyện, không ai nói ra suy nghĩ trong lòng, cho tới lúc đến giờ, Phương Nguyên chuẩn bị đứng dậy thay quần áo!

- Ta nói này lão Phương, ngươi xác định muốn làm như vậy à?

Tống Long Chúc gãi gãi đầu, không nhịn được nói với Phương Nguyên.

Mấy người khác nghe vậy, cũng lập tức ngẩng đầu lên đến, ánh mắt đều có chút quan tâm.

Phương Nguyên nhìn Tống Long Chúc, nói:

- Ngươi không muốn Long Hồn này à?

Tống Long Chúc vội vàng nhảy lên:

- Muốn, đương nhiên là muốn, chỉ là ngươi...

Hắn nói đến đây lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lý Hồng Kiêu bỗng nhiên lên tiếng:

- Chuyện này ngươi làm quá nóng vội, sẽ chuốc lấy rất nhiều phiền phức và biến số không cần thiết, nhất là sẽ đụng chạm tới lợi ích của rất nhiều người, Vong Tình Đảo là một trong Thất Đại Thánh Địa, nhưng cũng chưa chắc có thể giúp ngươi tới cùng, nói trắng ra là, tâm ý của ngươi có thể là tốt, nhưng thế lực Thiên Nguyên rất phức tạp, ngươi vẫn chưa chuẩn bị tốt để gánh vác những trách nhiệm này!

- Vậy ngươi cảm thấy khi Phi Linh sư muội ra đi đã chuẩn bị tốt à?

Phương Nguyên bỗng nhiên hỏi lại nàng ta một câu, thanh âm thản nhiên, dường như không có cảm xúc gì đặc biệt.

Lý Hồng Kiêu nghe thấy những lời này, lại bỗng nhiên trầm mặc.

Mấy người khác, trên mặt cũng đều có chút ảm đạm, không biết nói lại thế nào.

Phương Nguyên cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ tiếp tục nói:

- Những Long Hồn này chỉ có dùng đúng chỗ, người khác không ai có thể dấy máu ăn phần, ta cố ý mời các ngươi về, ở trước mặt thiên hạ cho các ngươi những Long Hồn này, cũng cho để tỏ rõ thái độ này của ta, dù sao, thiên hạ này yên lặng lâu quá rồi, cũng nên có một số người đứng ra làm chút chuyện lý tưởng hóa!

- Mà các ngươi...

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa chậm rãi quét qua mặt họ, một lúc sau mới trầm giọng nói:

- Đừng cô phụ Long Hồn của ta là được!

Các tu sĩ nghe hắn nói vậy, thần sắc khác nhau!

Long Hồn này vốn là tạo hóa mà tuy bọn họ lập hạ công lao hãn mã cũng không dám nghĩ tới, bởi vì ảnh hưởng của tạo hóa này quá lớn, bất kể là như thế nào cũng không thể rơi vào trong tay mình, nhưng hiện giờ, Phương Nguyên không ngờ lại muốn biến điều không thể thành có thể?

Mà Phương Nguyên nói bọn họ đừng cô phụ Long Hồn, lại ám chỉ điều gì?

...

Khi đi tới trên tiên đài, đã là buổi trưa.

Lúc này chung quanh tiên đài sớm đã ngồi đầy người, hoặc là người sống sót trong chuyến đi Long Tích, như đám người Ban Phi Diên, Viên Tiêu, Công Dương Lý, hoặc là tộc nhân của những Đạo Tử đã vẫn lạc trong Long Tích, ví dụ như đại tổng quản của Tần gia, nhị gia của Vương gia, Cửu tổ của Mạnh gia, đường chủ của Cửu Thánh Đường, người đến đều không phải là gia chủ, nhưng cũng là người rất có phân lượng trong tộc, bọn họ đều đã sớm ngồi chung quanh tiên đài, không nói năng gì, lẳng lặng chờ Phương Nguyên đi tới, mà ở chung quanh, còn có một số tu sĩ đặc biệt chạy tới xem lễ.

Sự xuất hiện của Phương Nguyên khiến trong lòng các tu sĩ trên tiên đài đều giật thót, vội vàng ngẩng đầu lên.

Phương Nguyên không nhiều lời, cùng mấy vị lão hữu trực tiếp ngồi ở chính giữa tiên đài, chờ sau khi mấy vị bạn tốt ngồi xuống rồi, ánh mắt đảo một vòng, nói:

- Đã nói rõ ràng từ trước rồi, giờ ở đây cũng không cần phải nhiều lời nữa!

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, liền có một hạt châu màu tím nhẹ nhàng bay tới trên tay hắn, quay tròn bất định.

Sau đó thanh âm của Phương Nguyên nặng nề vang lên:

- Chư vị, chúng ta từng ở trong Long Tích sóng vai chiến dấu, gắn bó sinh tử, chư vị, hoặc là người nhà của chư vị, công lao này không nói cũng hiểu, chỉ một đạo Long Hồn thì khó báo đáp được hết công sức của chư vị, nhưng chỉ mong người thiên hạ này biết, đại kiếp trước mắt, ai nấy đều sợ hãi, nhưng vẫn có người nguyện dựa vào tấm thân hữu dụng mà cản trước cho thiên hạ!

Hư không chung quanh lặng ngắt, nghe lời hắn nói, trong lòng vô số người đều nổi lên gợn sóng.

Mà Phương Nguyên vừa dứt lời, tay trái nâng Vạn Long Hồn Châu, tay phải nhẹ nhàng vạch một cái lên trên, một đạo thanh khí quấn trên hạt châu, khiến cho hạt châu đó hồng quang đại thịnh, có một đạo Long Hồn cực lớn dài hơn trăm trượng gào thét bay ra, xoay tròn trên đỉnh đầu hắn, một thoáng đó dẫn động cuồng phong cực lớn, khuếch tán ra ngoài từng vòng!

- Đây... Đây chính là uy của Long Hồn...

Dưới cảm thụ gần gũi, lực lượng cường thịnh ẩn chứa trong Long Hồn đó quả thực khiến người ta kinh hãi.

Không biết có bao nhiêu người, ánh mắt đều lập tức trợn tròn, nóng rực hơn mấy phần.

- Người của Tần gia đâu?

Trong tay Phương Nguyên cầm Long Hồn, mượn lực lượng của Vạn Long Hồn Châu, cho dù Long Hồn đó có cường đại tới mấy cũng phải ngoan ngoãn để hắn khống chế, không thể bay đi được, sau đó ánh mắt hắn lướt một vòng, cuối cùng nhìn thấy đại tổng quản của Tần gia đang trầm mặc đứng dậy, hành lễ với mình, nói:

- Đạo Tử Quý tộc Tần Loạn Ngô, ngăn cơn sóng dữ, lập được công lớn, Long Hồn ở đây, nên có một đạo của hắn.

Vị Tần gia tổng quản thở khẽ, thi lễ thật sâu với Phương Nguyên, nói:

- Khi Lão phu đến, mẹ đẻ của thiếu gia tộc ta từng đặc biệt tìm tới lão phu, bảo lão phu truyền lại một câu cho Phương tiên sư: Ngươi dùng Long Hồn trả công cho thiếu gia, người Tần gia vô cùng cảm kích!

Phương Nguyên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, cười cười, liền muốn đưa Long Hồn cho hắn.

Nhưng cũng đúng lúc này, trong đám người vẫn trầm mặc ngồi ở ngoại vi, lẳng lặng xem lễ bỗng nhiên có một tú sĩ mặc áo trắng, chừng ba mươi bốn mươi tuổi, một lão giả thân mặc giáp sắt, một thân hàn quang đứng lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom