-
Chương 1356-1360
Chương 1356 Một hơi nuốt ba ngàn dặm (1)
Loại ý cảnh này dường như hình thành một loại ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn ý thức được tất cả đều là hư không, những gì mình theo đuổi đều là giả.
Đây là một loại niệm đầu khiến người ta bỏ cuộc trong tiềm thức.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu:
- Ta chưa đắc đạo, chưa viên mãn, ngươi hiện tại nói với ta những cái này làm gì?
Thanh âm đó trở nên trầm thấp hơn, giống như sấm rền, vang vọng quanh người hắn.
- Đại đạo vốn là hư vô, mờ mịt không tồn tại, hoàn toàn không chân thật, ngươi cần gì phải khổ sở cầu sự viên mãn đó?
Phương Nguyên càng bực mình:
- Viên mãn, chân thực hay không, phải tự ta xem qua rồi mới nói!
Hắn lúc này cũng không biết là đang đối thoại với tồn tại nào đó trong minh minh, vẫn tưởng là được đối thoại với ý thức ở sâu trong nội tâm, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra có chút khinh thường:
- Ta cũng từng ở trong điển tịch thấy được lúc ngộ đạo luôn sẽ có tâm ma nảy sinh, làm nhiễu loạn tâm cảnh, nhưng nếu ngươi thật sự có thể xứng với tâm ma, vậy thì đừng làm phiền ta khi ta đang một lòng làm việc!
- Đợi đại đạo của ta thành rồi sẽ đến luận với ngươi về chân thực với không chật thực, hư vô với không hư vô này sau!
...
Khi nói đến đây, tâm thần Phương Nguyên rung lên, tay áo bay mua, lập tức hư không vắng vẻ, tất cả đều quay về hư vô.
Mà bản thân Phương Nguyên thì tỉnh lại, quan sát xung quanh, tiếp tục bắt đầu lĩnh ngộ.
- Ba mươi ngày...
- Trời ạ, hắn đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu bằng lão tổ tông năm đó.
- Ba mươi ba ngày...
- Hắn không ngờ vẫn chưa ra...
- Bốn mươi ngày rồi, thằng ôn này chẳng lẽ đã chết bên trong?
- Không đúng, nếu Nguyên Anh của hắn xảy ra chuyện, nhục thân cũng sẽ nhất định phải chịu ảnh hưởng...
- Trời ạ, bốn mươi lăm ngày rồi!
- Lần này hắn nhất định đã chết bên trong rồi...
Sắc mặt các tu sĩ chung quanh giống như thấy quỷ, thì thầm to nhỏ, thật sự là thời gian Phương Nguyên ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã hơn xa tưởng tượng của bọn họ, theo bọn họ, điều này thậm chí đã là một chuyện nằm ngoài lẽ thường, bọn họ không thể tưởng tượng, lại có người ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung lâu hơn lão tổ tông giống như thần minh trong cảm nhận của bọn họ.
Mà càng khó tưởng tượng là, ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu như vậy, hắn lĩnh ngộ được mấy thiên công?
Thập trưởng lão Ngô Phi sau khi rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, bbế quan nghỉ ngơi hồi phục đã ba ngày liền vội vàng đi ra, bởi vì nàng ta nghe nói Phương Nguyên vẫn đang ở trong Thái Thượng Huyền Cung, điều này khiến nàng ta không thể chấp nhận, thậm chí không thể tin được, liền chạy ra quan khán.
- Tư chất của người với người thực sự cách biệt nhiều như vậy à?
Không thể hình dung sắc mặt của nàng ta sau khi biết Phương Nguyên đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung bốn mươi lăm ngày.
Nàng ta biết sau khi ở trong Thái Thượng Huyền Cung tới thời gian nhất định, ở nhiều thêm một hơi thở cũng sẽ phải chịu đựng tra tấn khó có thể hình dung, bởi vậy, nàng ta căn bản không thể lý giải một người như thế nào mới có thể một hơi ở trong đó bốn mươi lăm ngày mà không ra.
Vốn nàng ta ở hai mươi bảy ngày, đồng thời lĩnh ngộ được năm thành thiên công, ở trong mắt mọi người đã là thành tựu cực lớn, ngay cả đám trưởng lão như Bạch Thạch Nương Nương, trong ánh mắt nhìn về phía nàng ta cũng cực kỳ hâm mộ, chỉ là so sánh với Phương Nguyên, lại khiến cho chút thành tựu này của nàng ta bé nhỏ không đáng kể, trên trình độ nào đó mà nói, quả thực giống như một chuyện cười.
Đối với biến hóa sắc mặt của nàng ta, người ngoài còn chỉ tưởng là nàng ta vừa ngộ đạo xuất quan không lâu, trạng thái chưa điều chỉnh tốt, nhưng lão tổ tông của Vong Tình Đảo nhìn thấy, thần sắc liền có chút không vui, thậm chí mang theo một tia thương xót.
- Vốn là đạo tâm không vững, việc gì phải hiếu thắng như vậy?
- Vạn nhất tổn hại tới đạo tâm của mình thì là lỗi của ai?
Chỉ đối với loại vấn đề này, bà ta không trực tiếp nói với Ngô Phi.
Loại chuyện này cho dù với tu vi hiện giờ của nàng ta cũng không có biện pháp xử lý tốt.
...
- Hắn nên ra rồi...
Cho tới khi thời gian đạt tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, lão tổ tông mới thở dài một tiếng.
Quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên được tinh khí của Vạn Long Hồn Châu bao bọc trong liên trì, trên mặt lão tổ tông cũng lộ ra một nụ cười.
Các tu sĩ nghe vậy đều cả kinh, cẩn thận nhìn về phía cấm khu, mới phát hiện sương mù nơi đó chậm rãi biến hóa, lập tức cho rằng đây là dấu hiệu Phương Nguyên sắp ra mà dẫn động tới, trong lòng cảm thấy kỳ diệu không thôi, không ngờ giống như vừa buông bỏ được một tảng đá, dù sao, hắn cũng đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung bốn mươi chín ngày, nếu còn có thể tiếp tục ở nữa, vậy thật sự giống như một quái vật...
- Hắn cuối cùng cũng không chống đỡ được rồi à?
Sắc mặt của thập trưởng lão sắc mặt cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cấm khu.
Nhưng trong thần sắc khoan khoái của lão tổ tông lại một loại thương tiếc, thấp giọng thở dài:
- Không phải hắn không chống đỡ được, mà là Thái Thượng Huyền Cung nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra từng ấy thời gian.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, ánh mắt vừa lạ vừa sợ nhìn về phía lão tổ tông.
...
- Nên ra ngoài rồi à?
Trong Thái Thượng Huyền Cung, Phương Nguyên chậm rãi mở mắt.
Hắn có thể cảm giác được, trong Thái Thượng Huyền Cung này dường như xuất hiện một loại lực lượng không thể hình dung, cỗ lực lượng quang âm đó đang chậm rãi biến mất.
Chương 1357 Một hơi nuốt ba ngàn dặm (2)
Mà cùng lúc đó, trong Thái
Thượng Huyền Cung này xuất hiện một loại lực lượng bài xích hắn, loại lực lượng này hiện giờ vẫn rất mỏng manh, nhưng theo lực lượng quang âm biến mất, loại lực lượng này cũng trở nên càng lúc càng cường đại, khiến hắn không thể tĩnh tâm ngộ đạo được nữa.
Hắn cũng minh bạch, Thái Thượng Huyền Cung sắp đóng cửa.
Điều này lại khiến cho hắn có chút tiếc nuối.
- Dù sao mới chỉ tham ngộ được chín thành thiên công...
Trầm tư một lát, hắn trực tiếp đứng lên, thu vô tự thiên thư này.
Khẽ lắc đầu, thu hồi một tia mất mát trong lòng, dù sao, trong lòng hắn cũng minh bạch, tuy mình vẫn có chút không tận hứng, nhưng nhiều nhất cũng là vậy thôi, trên thực tế, sau khi tham ngộ đến loại trình độ này, đối với Vong Tình Thiên Công đã xuất hiện đình trệ, một thành nội dung còn lại, bất kể là thôi diễn như thế nào cũng thủy chung không thể tiến gần thêm một bước, giống như bị lạc phương hướng.
Trong lòng cũng minh bạch nguyên nhân!
- Một thành thiên công cuối cùng này không phải vì Thiên Diễn Thuật của ta không đủ lợi hại, cũng không phải bởi vì đại đạo chí lý được miêu tả trong thiên công không đúng, mà là vì, kiến thức của bản thân ta kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp ta lý giải thiên công đến trình độ này...
Ngẫm lại bản thân, nhân sinh trải qua mới hơn bốn mươi năm, đọc sách cần cù khắc khổ, coi như cũng bỏ khổ công, sách đọc được cũng không ít, nhưng so sánh với sự phong phú bao la của thiên công, vẫn kém rất xa, trên thực tế, cho dù hiện giờ tham ngộ được chín thành thiên công, đó cũng chỉ là mượn năng lực của Thiên Diễn Thuật, cường hành lý giải, mà trên thực tế bản thân hắn cũng chỉ có thể tiêu hóa được bảy thành!
Hai thành còn lại chỉ là cường hành lý giải, chứ không được ấn chứng với kiến thức tương ứng.
Về phần một thành còn lại, đó căn bản chính là muốn cường hành lý giải cũng không làm được, hoàn toàn không biết đạo lý này như thế nào!
Muốn lĩnh ngộ một thành còn lại, vậy phải có đủ lịch duyệt và cảm ngộ.
Như vậy hắn vốn cũng nên xuất quan rồi!
Trong lòng khẽ thở dài, Phương Nguyên xoay người, quay đầu nhìn lại.
Liền thấy tòa cung điện trong hư không này đang chậm rãi đóng cửa, giống như phong ấn một phương thế giới.
Phương Nguyên hướng về phía bốn chữ to Thái Thượng Vong Tình trên cửa cung điện, chậm rãi thi lễ, cảm khái rất sâu.
Hiện giờ lại nhìn bốn chữ này, cảm giác đã hoàn toàn khác, giống như cách một đời.
Theo Thái Thượng Huyền Cung đóng cửa, cấm khu này cũng dần dần bắt đầu bị phong ấn, Phương Nguyên đạp sương tím rời khỏi cấm khu, Nguyên Anh khẽ động, liền đi tới vùng trời liên trì, chuẩn bị quy về thân xác, có điều vừa đi ra, lại lập tức cảm thấy chút bất ngờ, chỉ thấy nhục thân của mình ngồi xếp bằng trong liên trì, Vạn Long Hồn Châu tán ra tinh lực đang không ngừng tẩm bổ cho mình.
Mà loại tẩm bổ này cũng không biết đã tiến hành bao lâu, không ngờ khiến cho trên nhục thân của mình xuất hiện từng đạo long văn như ẩn như hiện, nhìn qua có vảy có móng, giống như vật sống, nhưng nếu nhìn kỹ, lại chỉ thấy ngọc cơ thần cốt, hoàn toàn không có đấu vết.
- Đây là biến hóa gì?
Tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, Nguyên Anh về xác, hai mắt mở ra.
Vào lúc này, một hơi nuốt nhả của hắn lập tức khuấy lên từng trận cuồng phong.
Trong phạm vi ba ngàn dặm, sóng biển cuồn cuộn, linh khí cuồn cuộn mắt thường có thể nhìn thấy bị một hơi này của hắn dẫn động, từ xa tới gần, giống như cuồng phong, dường như hóa nhục thân của hắn thành một vòng xoáy cực lớn, một giọt cũng không thừa ùa vào nhục thân hắn, sau đó tràn ngập tứ chi, hóa thành pháp lực cuồn cuộn.
Chỉ một thoáng, tu vi của hắn không ngờ tăng vọt, nháy mắt đã vượt qua Nguyên Anh trung cảnh, sau đó vẫn đang điên cuồng đề thăng, đến cuối cùng, một thân tinh khí như ánh sáng vàng rực, chiếu rọi tứ phương, thương khung bốn phương tám hướng đều sáng rực rỡ.
- Hắn hiện tại...
Trấn thủ và trưởng lão bên cạnh nhìn thấy loại thiên tượng này, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Ánh mắt thậm chí có chút kinh sợ:
- ... Đến gì tu vi gì rồi?
- Nguyên Anh cao cấp?
Theo một thân tinh khí của Phương Nguyên quy về bách hải, khí cơ từ từ trầm xuống, một thân tu vi cũng đã hiển lộ rõ.
Chung quanh vang lên những tiếng kinh hô, cho dù là đám người thống lĩnh, trưởng lão, trấn thủ cũng đều biến sắc, không thể tin nổi.
Vào Thái Thượng Huyền Cung rồi đi ra, tu vi tất nhiên sẽ đề thăng, chỉ có điều, loại đề thăng này phần lớn là đối với lĩnh ngộ đại đạo, là làm chuẩn bị cho Hóa Thần tương lai, nhưng giống như Phương Nguyên, Nguyên Anh về xác, trực tiếp một hơi thổ nạp ba ngàn dặm, tu vi từ Nguyên Anh cấp thấp trực tiếp nhảy tới cấp cao, thật sự nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, giống như thần tích.
Hắn dù sao cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, đề thăng tu vi cực kỳ khó khăn mà?
Đề thăng một chút tu vi cũng không biết cần bao nhiêu thiên tài địa bảo bồi dưỡng, có thể nói nếu một người chỉ đơn thuần tu luyện, thổ nạp thiên địa linh khí, như vậy từ Nguyên Anh cấp thấp đề thăng tới Nguyên Anh cấp cao, sợ không chỉ cần một hai ngàn năm.
Mà hiện giờ, Phương Nguyên không ngờ chỉ nuốt nhả một hơi, liền trực tiếp đề thăng?
Có điều, ngẫm lại cẩn thận cũng cảm thấy là theo lẽ thường.
Dù sao, trong bốn mươi chín ngày này, Nguyên Anh của hắn ngộ đạo, lĩnh ngộ thiên công, mà nhục thân cũng không biết trải qua sự tẩy lễ của bao nhiêu thiên tài địa bảo, trong đó còn có bảy tám viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của lão tổ tông, cùng với Vạn Long Hồn Châu tẩm bổ cả nửa tháng.
Tu vi có biến hóa cỡ đó cũng là trong tình lý.
Chương 1358 Bảy tám thành, có lẽ là cao hơn chút (1)
Càng có thể tưởng tượng được là, trong tu hành về sau của hắn, ưu thế ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung cũng sẽ được thể hiện ra từng chút từng chút.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong lòng các tu sĩ, khi lại nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt cũng có biến hóa.
Giống như nhìn một con ấu long ẩn núp trong liên trì, đang ngẩng đầu nhìn về phía thương khung.
- Loại cảm giác đề thăng này...
Mà lúc này, Phương Nguyên cũng đang cảm thụ biến hóa tu vi của mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngờ không phong phú như lúc trước.
Ra khỏi liên trì, phác lực của hắn rung động khe khẽ, từng đạo tử khí lượn vòng quanh người, hong khô tiên bào, chỉnh đốn dung nhan, sau đó vẻ mặt khiêm tốn lễ độ, chậm rãi đi tới trước mặt lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, thi lễ thật sâu với bà ta, lễ bái nghiêm túc.
- Ơn của lão tổ tông, vãn bối thật sự không thể báo đáp.
Lão tổ tông lúc này cũng cười vui vẻ như tiểu hài tử.
Ra sức lắc lắc quải trượng đầu rồng, cười nói:
- Tiểu tử, lĩnh ngộ được mấy mấy thiên công?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, quyết định hạ thấp một chút, nói thử:
- Bảy thành?
Người xung quanh đồng thời hít một hơi lạnh:
- Thằng ôn này mới mới xuất quan đã bốc phét như vậy?
Nhất là Ngô Phi vẫn đứng ở ngoài cấm khu chờ Phương Nguyên, sắc mặt lại biến ảo đến trình độ không thể tưởng tượng, vội vàng đứng lên, theo bản năng muốn khiển trách, nhưng chung quy vẫn chỉ run giọng hỏi:
- Thật à?
Một câu cũng hỏi cho Phương Nguyên hơi trầm mặc.
Câu trả lời của hắn đúng là không phải thật, giờ bảo mình phải trả lời thế nào đây?
Ánh mắt của Ngô Phi đã biến thành vô cùng lo lắng, thậm chí có chút bức thiết chờ Phương Nguyên trả lời.
Lão tổ tông lúc này thở dài một tiếng, nói:
- Đừng hỏi nữa, tu vi của Phương tiểu tử, các ngươi sau này đừng hỏi làm gì!
Đám người trưởng lão nghe thấy những lời này, sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu, thậm chí có chút kinh ngạc.
Phương Nguyên nói ngộ đạo bảy thành, thật sự có chút rất khoa trương.
Phải biết rằng, chư vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, có thể nói mỗi người đều từng tham ngộ Vong Tình Thiên Công, trừ lão tổ tông ra, tất nhiên đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương đứng đầu, tham ngộ thiên công này đã gần đến hai ngàn năm, nhưng đối với lĩnh ngộ Vong Tình Thiên Công, cũng chỉ miễn cưỡng tiếp cận năm thành, mà Ngô Phi trước đây đã tham ngộ thiên công ba trăm năm, lại vào Thái Thượng Huyền Cung ngộ đạo hai mươi bảy ngày, cũng chỉ được năm thành.
Nhưng Phương Nguyên, lại còn nói mình đã tham ngộ bảy thành?
Thế chẳng phải là nói, một người mới như hắn, từ không thành có, lập tức vượt qua Bạch Thạch Nương Nương và Ngô Phi?
Đương nhiên, hắn ở trong Thái Thượng Huyền Cung khoảng bốn mươi chín ngày, nếu nói hắn lĩnh ngộ được thiên công nhiều hơn Ngô Phi, cũng không phải không thể lý giải, nhưng mấu chốt nhất là, thiên công về sau càng đi càng khó, lập tức nhiều thêm hai thành, đó căn bản là không thể tưởng tượng.
Có thể nói là có chút thái quá!
Đương nhiên, cho dù có chút thái quá, nếu khẩu khí trả lời của Phương Nguyên kiên định hơn một chút, vậy các tu sĩ cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi thập trưởng lão Ngô Phi muốn hắn xác nhận, hắn rõ ràng có chút do dự, mà lão tổ tông dường như cũng nhìn ra gì đó, lập tức cấm người ngoài hỏi lại tu vi của Phương Nguyên, không khỏi khiến người ta nghĩ tới quan điểm không dám xác nhận nào đó.
Chẳng lẽ, mặc dù lục đạo khôi thủ này ở trong Thái Thượng Huyền Cung đủ lâu, nhưng kỳ thật lĩnh ngộ thiên công lại không nhiều, hắn thuận miệng nói bảy thành, kỳ thật chỉ là vì hắn cũng không quá biết rõ lĩnh ngộ thiên công khó cỡ nào mà chỉ thuận miệng nói bừa?
Lão tổ tông sợ hắn mất mặt, cho nên mới không cho người ta hỏi?
Lại nghĩ, hắn trong khoảng thời gian này tiêu hao nhiều bảo dược thần đan như vậy, thậm chí là tinh khí của Vạn Long Hồn Châu, đối với Nguyên Anh cũng rất có ích lợi, vậy nói không chừng hắn có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu như vậy, cũng là có liên quan tới những bảo dược thần đan này, nói cách khác, hắn không phải dựa vào bản lĩnh thật sự để ở bên trong lâu như vậy, tham ngộ thiên công cũng thật sự không được bao nhiêu...
... Nghĩ như vậy liền cảm thấy hợp lý hơn!
Chung quanh có không ít người, nhưng trong lòng sinh ra loại suy nghĩ này lại không biết có bao nhiêu.
Trong nhất thời, không ít ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên đều lộ ra có chút cổ quái.
Thập trưởng lão Ngô Phi rõ ràng cũng nghĩ tới khả năng này, muốn nói lại thôi, giống như vẫn muốn hỏi.
Nhưng lão tổ tông lại ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói:
- Trở về đi, tu hành cho tốt!
Ngô Phi cắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Trước khi đi, vẫn đến trước người Phương Nguyên, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Bất kể là như thế nào cũng phải đa tạ ngươi đã cứu ta!
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì.
- Các ngươi thu thập một chút rồi giải tán di, chuyện ngộ đạo lần này đừng nói với người ngoài!
Lão tổ tông thấp giọng phân phó một câu, liền nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu tử, ngươi có cần nghỉ ngơi không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần!
Ngườ chung quanh nghe thấy vậy, càng xác định suy nghĩ trong lòng, bình thường mà nói, lúc ngộ đạo, lĩnh ngộ càng nhiều, sau khi xuất quan càng cần điều tức, bình phục pháp lực, giống như Ngô Phi, trong một tháng sau khi xuất quan, giống như là vừa trải qua bệnh nặng, mà đây chính là biểu hiện nàng ta lĩnh ngộ được không ít thiên công, nhưng Phương Nguyên lại có biểu hiện rất bình thường, giống như hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Mà điều này chẳng lẽ đại biểu cho hắn kỳ thật quả thật không lĩnh ngộ được nhiều thứ?
Chương 1359 Bảy tám thành, có lẽ là cao hơn chút (2)
Lão tổ tông lại căn bản mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ nói với Phương Nguyên:
- Vậy ngươi đi theo ta!
Phương Nguyên gật đầu, đi theo phía sau lão tổ tông.
Bạch Miêu ở bên cạnh thấy vậy liền lười biếng nhảy tới, ôm Vạn Long Hồn Châu trong lòng, hạt châu này trải qua trong khoảng thời gian này giúp Phương Nguyên tẩm bổ nhục thân, hồng quang cũng ảm đạm đi không ít, hơn bảy mươi đạo Long Hồn trong đó cơ hồ mỗi một đạo Long Hồn đều bị Phương Nguyên hấp thu một thành tinh khí, tất nhiên sẽ có chút héo úa, có điều pháp tắc đại đạo bên trong lại không ít đi chút nào.
Lão tổ tông dẫn theo Phương Nguyên đến tiên điện của mình, đuổi lui phó dịch, chỉ còn Phương Nguyên và mình, cộng thêm một con Bạch Miêu, bà ta nhìn Bạch Miêu, nghĩ xem có nên đuổi cả Bạch Miêu này đi hay không, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, để mặc nó ở lại, một đôi mắt già lúc này trở nên vô cùng trong suốt, chăm chú nhìn Phương Nguyên.
Cái nhìn này rất lâu, giống như muốn nhìn thấu Phương Nguyên vậy.
Phương Nguyên cũng thản nhiên, lẳng lặng ngồi đó, tùy ý cho lão tổ tông quan sát...
... Lần này lão tổ tông thật sự giúp mình quá nhiều, lão nhân gia muốn nhìn thì cứ nhìn cho đã.
- Ngươi rốt cuộc tham ngộ được mấy thành?
Sau khi lão tổ tông quan sát Phương Nguyên một lúc, mới đột nhiên mở miệng hỏi.
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, do dự nói:
- Bảy...
Lão tổ tông nói:
- Nói thật đi!
Phương Nguyên giật mình, đành phải nói tiếp:
- ... Bảy tám phần... Hoặc cao hơn một chút!
Lão tổ tông lập tức hít một hơi lạnh:
- Tiểu tử khá lắm!
Phương Nguyên không biết trả lời thế nào, chỉ trầm mặc.
Nghênh đón ánh mắt của lão tổ tông, trên người hắn rất tự nhiên có một dòng khí cơ hiển lộ, tuy tu vi Chí Tôn Nguyên Anh cao cấp này ở trước mặt lão tổ tông cũng chẳng phải là cao thâm gì, nhưng lại trong veo thuần túy, minh ngộ chí lý, tương hợp với thiên địa đại đạo.
Chỉ từ trong một dòng khí cơ đơn giản như vậy, ánh mắt của lão tổ tông lại trở nên có chút ngưng trọng.
Mà Phương Nguyên cũng biết lão tổ tông có thể từ trong khí cơ của mình phân biệt ra gì đó, ánh mắt vô cùng vô tư.
Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu lão tổ tông hỏi mình, vậy chuyện mình ở trong Đạo Nguyên Chân Giải phát hiện Thiên Diễn Thuật liệu có cần phải trả lời chi tiết không?
Trước đây hắn vẫn không dám nói ra chuyện Đạo Nguyên Chân Giải, bởi vì hắn biết, một khi nói ra, rất nhiều chuyện đều sẽ thoát ly khống chế của mình, cũng có khả năng sẽ mang đến hung hiểm và biến số khó có thể đoán định cho mình.
... Nhưng vị lão nhân trước mắt này thật sự đã giúp mình quá nhiều!
Ở trước mặt bà ta, mình có nên giữ lại bí mật này hay không?
Nhưng cũng may, lão tổ tông không hỏi hắn vấn đề này, chỉ trầm mặc một lúc, nói:
- Vừa rồi ta không cho phép ngươi nói ra tu vi của mình ở trước mặt người khác, một là sợ ngươi làm bị thương tới đạo tâm của lão Thập, tính tình của nàng ta rất cuồng ngạo, lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hiện giờ một mực lĩnh ngộ, vẫn chưa thể củng cố triệt để, không thể chịu được loại đả kích này!
- Thứ hai...
Hơi trầm ngâm, bà ta cũng bật cười, lộ ra sự khôn khéo đặc hữu của một lão hồ li, thấp giọng cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn để người khác biết tu vi chân chính của ngươi, cũng càng hy vọng bọn họ sẽ hiểu lầm, dù sao làm người làm việc, vẫn nên có con bài chưa lật thì tốt hơn!
Phương Nguyên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, liền gật đầu.
Vừa rồi ở bờ liên trì, hắn tất nhiên nhìn ra sự kinh ngạc và hoài nghi của các tu sĩ, nhân vật khôn khéo như lão tổ tông, chẳng lý nào lại không rõ, nhưng bọn họ đều không muốn giải thích, ngược lại tùy ý để những người đó nghĩ theo hướng này.
Bởi vì bọn họ biết, cho dù là Vong Tình Đảo, cũng không phải là tường không lọt gió.
Thế gian có người hữu tâm đến hỏi thăm, luôn có thể nghe được kết quả ngộ đạo lần này của Phương Nguyên, có lẽ còn có thể có an bài nào đó.
Dưới tình huống như vậy, cho họ kết quả giả vẫn tốt hơn là kết quả thật.
Mình hiện giờ cũng không phải lúc tranh mặt mũi, nên có bảo lưu trước mặt người đời.
- Quả nhiên là thiên tư có cao có thấp, tạo hóa có dài có ngắn.
Lão tổ tông nhìn Phương Nguyên, cũng thở khẽ một tiếng, nói:
- Ai có thể ngờ được, ngươi ở phương diện lĩnh ngộ thiên công lại có tạo nghệ bực này, tương lai tất nhiên là có thể Hóa Thần, chỉ là không biết, sau lần bế quan này, con đường về sau ngươi tính như thế nào?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Vãn bối định tới Ma Biên một chuyến!
Lão tổ tông trầm ngâm một phen, nói:
- Nếu ngươi chỉ lĩnh ngộ ba thành hoặc là năm thành thiên công, như vậy lão thân sẽ khuyên ngươi ở lại Vong Tình Đảo, đợi cho khi tứ đại bí cảnh của tứ đại bí cảnh mở ra, sau khi ngươi đi vào tìm tiên nguyên, thành tựu Hóa Thần hẵng tới Ma Biên, nhưng hiện giờ ngươi đã ngộ đạo sâu hơn cả lý giải của lão thân,vậy lão thân cũng không tiện giữ ngươi lại trên đảo, tùy ngươi muốn gì thì làm nấy.
- Chỉ là...
Bà ta hơi trầm ngâm, lại nhìn về phía Phương Nguyên:
- Ngươi lần này tới Ma Biên là tính làm gì?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn lão tổ tông, nói:
- Kể ra, dường như có rất nhiều chuyện nên đi làm, nhưng vãn bối cẩn thận ngẫm lại, thấy việc phải làm thực sự cũng chỉ là gặp yêu ma chân chính, gặp anh hào chân chính thôi...
Sau khi từ Thái Thượng Huyền Cung xuất quan, Phương Nguyên cũng nghỉ ngơi hồi phục hơn mười ngày, cũng không phải tu dưỡng Nguyên Anh giống như Ngô Phi, mà là chải chuốt lại con đường tu hành của mình, tiếp tục tham ngộ tiên văn thái cổ rùa già truyền lại cùng với trận lý trong Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc Thư.
Chương 1360 Đạo Tử thánh địa xuất thế (1)
Lĩnh ngộ chín thành Vong Tình Thiên Công, khi hắn lại xem các pháp môn tu hành thế gian, thậm chí là trận lý, đều có khác biệt rất lớn, tham ngộ cũng có rất nhiều kiến giải mới, bản thân thần thông, kiếm đạo thậm chí là trận đạo, đan đạo dường như đều lờ mờ đột phá không ít.
Mà tin tức hắn chuẩn bị tới Ma Biên cũng đã được Vong Tình Đảo truyền ra.
Điều này càng khiến cho một số người thầm chứng thực suy đoán của mình, giống như thập trưởng lão Ngô Phi, hiện giờ chỉ đang điều chỉnh tu hành, đợi cho lúc tứ đại bí cảnh của Tiên Minh mở ra, đi vào luyện hóa tiên nguyên, thành tựu Hóa Thần, đây đương nhiên là một chiêu số vô cùng ổn thỏa, nhưng Phương Nguyên không ngờ cứ muốn tới Ma Biên vào lúc này, khiến người ta có chút nghĩ không thông, chẳng lẽ khi ngộ đạo đã xảy ra vấn đề?
Chỉ là nếu lão tổ tông đồng ý chuyện này, mấy vị trưởng lão cũng không nói gì, hạ nhân cũng chỉ đi an bài.
Đối với Phương Nguyên mà nói, chuyến đi tới Ma Biên đã không thể trì hoãn thêm.
Trong lòng hắn có rất nhiều chuyện, muốn tới Ma Biên xem những tướng sĩ ở Ma Biên chiến đấu hăng hái như thế nào, có nhân tuyển để phó thác Long Hồn hay không, cũng biết Ma Biên hỗn loạn, Hắc Ám Chi Chủ cũng quật khởi ở đây, thậm chí mấy lần xuất hiện đều là ở đây, mà hắn hiện giờ hận nhất cũng hiếu kỳ nhất chính là Hắc Ám Chi Chủ, lần này đến Ma Biên, chính là muốn điều tra người thần bí nhất thế gian hiện giờ, xem có thể tìm được không.
Đương nhiên, một nguyên nhân trọng yếu nhất chính là hắn cũng nên tới Ma Biên xây dựng nền tảng của mình.
Thiên kiêu thế gian bất kể là muốn ma luyện hay là muốn mượn cơ hội tiến vào Tiên Minh, đạt được địa vị và quyền lên tiếng nhất định, Ma Biên đều là lựa chọn tốt nhất, mà trong Tiên Minh, công đức vô số, nhưng chỉ công huân ở Ma Biên dựa vào trảm sát ma vật mà có được mới khiến người ta kính nể, nếu Phương Nguyên ở trong lòng đã có một con đường, như vậy chuyến đi tới Ma Biên này chỉ có thể mau chóng thực hiện.
Huống hồ ở trong lòng hắn, lẻ loi một mình đến Ma Biên, từ một giáo úy nhỏ đi lên, một đường trảm sát ma vật, tích lũy công huân, cuối cùng thăng nhiệm thần tướng, thậm chí là cao hơn, kiến thức sự thiết huyết và hào hùng của Ma Biên, vốn cũng một chuyện mà hắn đã sớm nghĩ đến.
- Làm từ một Giáo úy nho nhỏ?
Có điều Phương Nguyên không ngờ là, hắn vừa nói ra ý tưởng này, lập tức khiến đám người chung quanh kinh ngạc.
Bạch Thạch Nương Nương nghe Phương Nguyên nói vậy, lại có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nhị trưởng lão Liệt Tâm Tiên Tử cũng theo bản năng hỏi lại, sau đó lắc đầu bật cười.
Tam trưởng lão Kim Qua Nữ Tiên cũng chỉ yên lặng cười cười, không lên tiếng.
Phản ứng của những người này khiến cho Phương Nguyên có chút ngây đơ, kinh ngạc nói:
- Kế hoạch của ta không đúng à?
- Nghĩ cũng không tồi, chiêu số cũng đúng, chỉ tiếc ngươi đã quên thân phận của mình!
Mấy vị trưởng lão ở bên cạnh đều cười cười, chỉ có Cửu cô cười dài tiếp lời, phất tay áo, ngồi xuống đối diện Phương Nguyên, lời nói thấm thía:
- Đó chỉ là những tán tu không có đường ra, mới tới Ma Biên làm từ nhỏ đến lớn, từng chút từng chút chém giết mà ra, còn ngươi hiện giờ là Vong Tình Đảo Đạo Tử, là nhân vật thiên hạ khó có ngươi sóng vai, sao có thể nho nhỏ Giáo úy nho nhỏ?
Sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, ngưng trọng nói:
- Ngươi tới Ma Biên, ít nhất cũnglà một vị thần tướng!
- Trực tiếp là thần tướng luôn?
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức hơi đổi.
Hắn đúng là không ngờ, bởi vì ở Ma Biên, vị trí có thể dựa vào công huân để đề thăng, cao nhất cũng chỉ là thần tướng, mà sau thần tướng, đó đã không phải công huân có khả năng giành được, dụng ý trước đây của hắn cũng chỉ là một đường trảm sát ma vật, lên tới vị trí thần tướng, nào ngờ ở trong mắt các trưởng lão Vong Tình Đảo lại thoải mái như vậy, chỉ cần tới là lập tức được làm thần tướng?
Cửu cô nghiêm mặt nói:
- Không sai, nếu không phải ngươi trẻ tuổi, cũng chỉ vừa bắt đầu đại biểu cho Vong Tình Đảo ta hành tẩu trên thế gian, sao có thể chỉ là thần tướng, trực tiếp tiến vào Bát Hoang Thành giành thực quyền cũng không thành vấn đề. Dù sao ngươi cũng đại biểu cho Vong Tình Đảo, vị trí có được không đủ cũng khiến Vong Tình Đảo ta mất mặt, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, sau khi lão tổ tông phân phó xuống, chúng ta đã bắn tiếng cho Bát Hoang Thành, sắc lệnh sắc phong thần tướng ít ngày nữa sẽ tới, ngươi cứ đợi là được.
Phương Nguyên hơi định thần, sau khi trầm mặc hồi lâu,vẫn gật đầu.
Hắn cũng ư thoái thác chuyện này, dù sao đi làm Giáo úy nho nhỏ, so với làm thần tướng thì vẫn khác biệt rất lớn.
Đối với hắn mà nói, làm thần tướng càng tiện hơn.
Chỉ là trên tâm lý thật đúng là không khỏi có chút cảm khái...
... Mình quả nhiên vẫn không đủ trấn định, nhất thời chưa thích ứng được với thân phận mới này!
...
Quả nhiên không lâu sau, Ma Biên Bát Hoang Thành liền có sứ giả từ xa vạn dặm mà đến, tay nâng sắc lệnh thần tướng, tuyên bố với thiên hạ, phong Phương Nguyên làm thần tướng Ma Biên, triệu hắn tới Ma Biên nhận ấn thần tướng, tin tức này cũng lập tức truyền khắp thiên hạ trong thời gian ngắn, các tu sĩ tất nhiên đều biết, Bát Hoang có sắc lệnh, cũng đại biểu cho Đạo Tử sắp rời núi.
Hơn nữa bất luận Phương Nguyên và các tu sĩ Vong Tình Đảo nghĩ như thế nào, trong lòng các tu sĩ thế gian đều có chút kinh ngạc.
- Trên người Vong Tình Đảo Đạo Tử còn có hơn bảy mươi đạo Long Hồn, ảnh hưởng rất lớn, không thành thành thật thật ở Vong Tình Đảo an toàn nhất, chờ tiến vào Tiên Minh bí cảnh đạt được cơ hội tấn thăng Hóa Thần, lúc này lại tới Ma Biên hung hiểm trùng trùng làm gì?
Loại ý cảnh này dường như hình thành một loại ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn ý thức được tất cả đều là hư không, những gì mình theo đuổi đều là giả.
Đây là một loại niệm đầu khiến người ta bỏ cuộc trong tiềm thức.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu:
- Ta chưa đắc đạo, chưa viên mãn, ngươi hiện tại nói với ta những cái này làm gì?
Thanh âm đó trở nên trầm thấp hơn, giống như sấm rền, vang vọng quanh người hắn.
- Đại đạo vốn là hư vô, mờ mịt không tồn tại, hoàn toàn không chân thật, ngươi cần gì phải khổ sở cầu sự viên mãn đó?
Phương Nguyên càng bực mình:
- Viên mãn, chân thực hay không, phải tự ta xem qua rồi mới nói!
Hắn lúc này cũng không biết là đang đối thoại với tồn tại nào đó trong minh minh, vẫn tưởng là được đối thoại với ý thức ở sâu trong nội tâm, nhưng ít nhiều vẫn lộ ra có chút khinh thường:
- Ta cũng từng ở trong điển tịch thấy được lúc ngộ đạo luôn sẽ có tâm ma nảy sinh, làm nhiễu loạn tâm cảnh, nhưng nếu ngươi thật sự có thể xứng với tâm ma, vậy thì đừng làm phiền ta khi ta đang một lòng làm việc!
- Đợi đại đạo của ta thành rồi sẽ đến luận với ngươi về chân thực với không chật thực, hư vô với không hư vô này sau!
...
Khi nói đến đây, tâm thần Phương Nguyên rung lên, tay áo bay mua, lập tức hư không vắng vẻ, tất cả đều quay về hư vô.
Mà bản thân Phương Nguyên thì tỉnh lại, quan sát xung quanh, tiếp tục bắt đầu lĩnh ngộ.
- Ba mươi ngày...
- Trời ạ, hắn đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu bằng lão tổ tông năm đó.
- Ba mươi ba ngày...
- Hắn không ngờ vẫn chưa ra...
- Bốn mươi ngày rồi, thằng ôn này chẳng lẽ đã chết bên trong?
- Không đúng, nếu Nguyên Anh của hắn xảy ra chuyện, nhục thân cũng sẽ nhất định phải chịu ảnh hưởng...
- Trời ạ, bốn mươi lăm ngày rồi!
- Lần này hắn nhất định đã chết bên trong rồi...
Sắc mặt các tu sĩ chung quanh giống như thấy quỷ, thì thầm to nhỏ, thật sự là thời gian Phương Nguyên ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã hơn xa tưởng tượng của bọn họ, theo bọn họ, điều này thậm chí đã là một chuyện nằm ngoài lẽ thường, bọn họ không thể tưởng tượng, lại có người ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung lâu hơn lão tổ tông giống như thần minh trong cảm nhận của bọn họ.
Mà càng khó tưởng tượng là, ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu như vậy, hắn lĩnh ngộ được mấy thiên công?
Thập trưởng lão Ngô Phi sau khi rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, bbế quan nghỉ ngơi hồi phục đã ba ngày liền vội vàng đi ra, bởi vì nàng ta nghe nói Phương Nguyên vẫn đang ở trong Thái Thượng Huyền Cung, điều này khiến nàng ta không thể chấp nhận, thậm chí không thể tin được, liền chạy ra quan khán.
- Tư chất của người với người thực sự cách biệt nhiều như vậy à?
Không thể hình dung sắc mặt của nàng ta sau khi biết Phương Nguyên đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung bốn mươi lăm ngày.
Nàng ta biết sau khi ở trong Thái Thượng Huyền Cung tới thời gian nhất định, ở nhiều thêm một hơi thở cũng sẽ phải chịu đựng tra tấn khó có thể hình dung, bởi vậy, nàng ta căn bản không thể lý giải một người như thế nào mới có thể một hơi ở trong đó bốn mươi lăm ngày mà không ra.
Vốn nàng ta ở hai mươi bảy ngày, đồng thời lĩnh ngộ được năm thành thiên công, ở trong mắt mọi người đã là thành tựu cực lớn, ngay cả đám trưởng lão như Bạch Thạch Nương Nương, trong ánh mắt nhìn về phía nàng ta cũng cực kỳ hâm mộ, chỉ là so sánh với Phương Nguyên, lại khiến cho chút thành tựu này của nàng ta bé nhỏ không đáng kể, trên trình độ nào đó mà nói, quả thực giống như một chuyện cười.
Đối với biến hóa sắc mặt của nàng ta, người ngoài còn chỉ tưởng là nàng ta vừa ngộ đạo xuất quan không lâu, trạng thái chưa điều chỉnh tốt, nhưng lão tổ tông của Vong Tình Đảo nhìn thấy, thần sắc liền có chút không vui, thậm chí mang theo một tia thương xót.
- Vốn là đạo tâm không vững, việc gì phải hiếu thắng như vậy?
- Vạn nhất tổn hại tới đạo tâm của mình thì là lỗi của ai?
Chỉ đối với loại vấn đề này, bà ta không trực tiếp nói với Ngô Phi.
Loại chuyện này cho dù với tu vi hiện giờ của nàng ta cũng không có biện pháp xử lý tốt.
...
- Hắn nên ra rồi...
Cho tới khi thời gian đạt tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, lão tổ tông mới thở dài một tiếng.
Quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên được tinh khí của Vạn Long Hồn Châu bao bọc trong liên trì, trên mặt lão tổ tông cũng lộ ra một nụ cười.
Các tu sĩ nghe vậy đều cả kinh, cẩn thận nhìn về phía cấm khu, mới phát hiện sương mù nơi đó chậm rãi biến hóa, lập tức cho rằng đây là dấu hiệu Phương Nguyên sắp ra mà dẫn động tới, trong lòng cảm thấy kỳ diệu không thôi, không ngờ giống như vừa buông bỏ được một tảng đá, dù sao, hắn cũng đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung bốn mươi chín ngày, nếu còn có thể tiếp tục ở nữa, vậy thật sự giống như một quái vật...
- Hắn cuối cùng cũng không chống đỡ được rồi à?
Sắc mặt của thập trưởng lão sắc mặt cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút, ngẩng đầu nhìn về phía cấm khu.
Nhưng trong thần sắc khoan khoái của lão tổ tông lại một loại thương tiếc, thấp giọng thở dài:
- Không phải hắn không chống đỡ được, mà là Thái Thượng Huyền Cung nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra từng ấy thời gian.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, ánh mắt vừa lạ vừa sợ nhìn về phía lão tổ tông.
...
- Nên ra ngoài rồi à?
Trong Thái Thượng Huyền Cung, Phương Nguyên chậm rãi mở mắt.
Hắn có thể cảm giác được, trong Thái Thượng Huyền Cung này dường như xuất hiện một loại lực lượng không thể hình dung, cỗ lực lượng quang âm đó đang chậm rãi biến mất.
Chương 1357 Một hơi nuốt ba ngàn dặm (2)
Mà cùng lúc đó, trong Thái
Thượng Huyền Cung này xuất hiện một loại lực lượng bài xích hắn, loại lực lượng này hiện giờ vẫn rất mỏng manh, nhưng theo lực lượng quang âm biến mất, loại lực lượng này cũng trở nên càng lúc càng cường đại, khiến hắn không thể tĩnh tâm ngộ đạo được nữa.
Hắn cũng minh bạch, Thái Thượng Huyền Cung sắp đóng cửa.
Điều này lại khiến cho hắn có chút tiếc nuối.
- Dù sao mới chỉ tham ngộ được chín thành thiên công...
Trầm tư một lát, hắn trực tiếp đứng lên, thu vô tự thiên thư này.
Khẽ lắc đầu, thu hồi một tia mất mát trong lòng, dù sao, trong lòng hắn cũng minh bạch, tuy mình vẫn có chút không tận hứng, nhưng nhiều nhất cũng là vậy thôi, trên thực tế, sau khi tham ngộ đến loại trình độ này, đối với Vong Tình Thiên Công đã xuất hiện đình trệ, một thành nội dung còn lại, bất kể là thôi diễn như thế nào cũng thủy chung không thể tiến gần thêm một bước, giống như bị lạc phương hướng.
Trong lòng cũng minh bạch nguyên nhân!
- Một thành thiên công cuối cùng này không phải vì Thiên Diễn Thuật của ta không đủ lợi hại, cũng không phải bởi vì đại đạo chí lý được miêu tả trong thiên công không đúng, mà là vì, kiến thức của bản thân ta kỳ thật nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp ta lý giải thiên công đến trình độ này...
Ngẫm lại bản thân, nhân sinh trải qua mới hơn bốn mươi năm, đọc sách cần cù khắc khổ, coi như cũng bỏ khổ công, sách đọc được cũng không ít, nhưng so sánh với sự phong phú bao la của thiên công, vẫn kém rất xa, trên thực tế, cho dù hiện giờ tham ngộ được chín thành thiên công, đó cũng chỉ là mượn năng lực của Thiên Diễn Thuật, cường hành lý giải, mà trên thực tế bản thân hắn cũng chỉ có thể tiêu hóa được bảy thành!
Hai thành còn lại chỉ là cường hành lý giải, chứ không được ấn chứng với kiến thức tương ứng.
Về phần một thành còn lại, đó căn bản chính là muốn cường hành lý giải cũng không làm được, hoàn toàn không biết đạo lý này như thế nào!
Muốn lĩnh ngộ một thành còn lại, vậy phải có đủ lịch duyệt và cảm ngộ.
Như vậy hắn vốn cũng nên xuất quan rồi!
Trong lòng khẽ thở dài, Phương Nguyên xoay người, quay đầu nhìn lại.
Liền thấy tòa cung điện trong hư không này đang chậm rãi đóng cửa, giống như phong ấn một phương thế giới.
Phương Nguyên hướng về phía bốn chữ to Thái Thượng Vong Tình trên cửa cung điện, chậm rãi thi lễ, cảm khái rất sâu.
Hiện giờ lại nhìn bốn chữ này, cảm giác đã hoàn toàn khác, giống như cách một đời.
Theo Thái Thượng Huyền Cung đóng cửa, cấm khu này cũng dần dần bắt đầu bị phong ấn, Phương Nguyên đạp sương tím rời khỏi cấm khu, Nguyên Anh khẽ động, liền đi tới vùng trời liên trì, chuẩn bị quy về thân xác, có điều vừa đi ra, lại lập tức cảm thấy chút bất ngờ, chỉ thấy nhục thân của mình ngồi xếp bằng trong liên trì, Vạn Long Hồn Châu tán ra tinh lực đang không ngừng tẩm bổ cho mình.
Mà loại tẩm bổ này cũng không biết đã tiến hành bao lâu, không ngờ khiến cho trên nhục thân của mình xuất hiện từng đạo long văn như ẩn như hiện, nhìn qua có vảy có móng, giống như vật sống, nhưng nếu nhìn kỹ, lại chỉ thấy ngọc cơ thần cốt, hoàn toàn không có đấu vết.
- Đây là biến hóa gì?
Tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, Nguyên Anh về xác, hai mắt mở ra.
Vào lúc này, một hơi nuốt nhả của hắn lập tức khuấy lên từng trận cuồng phong.
Trong phạm vi ba ngàn dặm, sóng biển cuồn cuộn, linh khí cuồn cuộn mắt thường có thể nhìn thấy bị một hơi này của hắn dẫn động, từ xa tới gần, giống như cuồng phong, dường như hóa nhục thân của hắn thành một vòng xoáy cực lớn, một giọt cũng không thừa ùa vào nhục thân hắn, sau đó tràn ngập tứ chi, hóa thành pháp lực cuồn cuộn.
Chỉ một thoáng, tu vi của hắn không ngờ tăng vọt, nháy mắt đã vượt qua Nguyên Anh trung cảnh, sau đó vẫn đang điên cuồng đề thăng, đến cuối cùng, một thân tinh khí như ánh sáng vàng rực, chiếu rọi tứ phương, thương khung bốn phương tám hướng đều sáng rực rỡ.
- Hắn hiện tại...
Trấn thủ và trưởng lão bên cạnh nhìn thấy loại thiên tượng này, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Ánh mắt thậm chí có chút kinh sợ:
- ... Đến gì tu vi gì rồi?
- Nguyên Anh cao cấp?
Theo một thân tinh khí của Phương Nguyên quy về bách hải, khí cơ từ từ trầm xuống, một thân tu vi cũng đã hiển lộ rõ.
Chung quanh vang lên những tiếng kinh hô, cho dù là đám người thống lĩnh, trưởng lão, trấn thủ cũng đều biến sắc, không thể tin nổi.
Vào Thái Thượng Huyền Cung rồi đi ra, tu vi tất nhiên sẽ đề thăng, chỉ có điều, loại đề thăng này phần lớn là đối với lĩnh ngộ đại đạo, là làm chuẩn bị cho Hóa Thần tương lai, nhưng giống như Phương Nguyên, Nguyên Anh về xác, trực tiếp một hơi thổ nạp ba ngàn dặm, tu vi từ Nguyên Anh cấp thấp trực tiếp nhảy tới cấp cao, thật sự nằm ngoài tưởng tượng của mọi người, giống như thần tích.
Hắn dù sao cũng là Chí Tôn Nguyên Anh, đề thăng tu vi cực kỳ khó khăn mà?
Đề thăng một chút tu vi cũng không biết cần bao nhiêu thiên tài địa bảo bồi dưỡng, có thể nói nếu một người chỉ đơn thuần tu luyện, thổ nạp thiên địa linh khí, như vậy từ Nguyên Anh cấp thấp đề thăng tới Nguyên Anh cấp cao, sợ không chỉ cần một hai ngàn năm.
Mà hiện giờ, Phương Nguyên không ngờ chỉ nuốt nhả một hơi, liền trực tiếp đề thăng?
Có điều, ngẫm lại cẩn thận cũng cảm thấy là theo lẽ thường.
Dù sao, trong bốn mươi chín ngày này, Nguyên Anh của hắn ngộ đạo, lĩnh ngộ thiên công, mà nhục thân cũng không biết trải qua sự tẩy lễ của bao nhiêu thiên tài địa bảo, trong đó còn có bảy tám viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của lão tổ tông, cùng với Vạn Long Hồn Châu tẩm bổ cả nửa tháng.
Tu vi có biến hóa cỡ đó cũng là trong tình lý.
Chương 1358 Bảy tám thành, có lẽ là cao hơn chút (1)
Càng có thể tưởng tượng được là, trong tu hành về sau của hắn, ưu thế ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung cũng sẽ được thể hiện ra từng chút từng chút.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong lòng các tu sĩ, khi lại nhìn về phía Phương Nguyên, ánh mắt cũng có biến hóa.
Giống như nhìn một con ấu long ẩn núp trong liên trì, đang ngẩng đầu nhìn về phía thương khung.
- Loại cảm giác đề thăng này...
Mà lúc này, Phương Nguyên cũng đang cảm thụ biến hóa tu vi của mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
Trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngờ không phong phú như lúc trước.
Ra khỏi liên trì, phác lực của hắn rung động khe khẽ, từng đạo tử khí lượn vòng quanh người, hong khô tiên bào, chỉnh đốn dung nhan, sau đó vẻ mặt khiêm tốn lễ độ, chậm rãi đi tới trước mặt lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo, thi lễ thật sâu với bà ta, lễ bái nghiêm túc.
- Ơn của lão tổ tông, vãn bối thật sự không thể báo đáp.
Lão tổ tông lúc này cũng cười vui vẻ như tiểu hài tử.
Ra sức lắc lắc quải trượng đầu rồng, cười nói:
- Tiểu tử, lĩnh ngộ được mấy mấy thiên công?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, quyết định hạ thấp một chút, nói thử:
- Bảy thành?
Người xung quanh đồng thời hít một hơi lạnh:
- Thằng ôn này mới mới xuất quan đã bốc phét như vậy?
Nhất là Ngô Phi vẫn đứng ở ngoài cấm khu chờ Phương Nguyên, sắc mặt lại biến ảo đến trình độ không thể tưởng tượng, vội vàng đứng lên, theo bản năng muốn khiển trách, nhưng chung quy vẫn chỉ run giọng hỏi:
- Thật à?
Một câu cũng hỏi cho Phương Nguyên hơi trầm mặc.
Câu trả lời của hắn đúng là không phải thật, giờ bảo mình phải trả lời thế nào đây?
Ánh mắt của Ngô Phi đã biến thành vô cùng lo lắng, thậm chí có chút bức thiết chờ Phương Nguyên trả lời.
Lão tổ tông lúc này thở dài một tiếng, nói:
- Đừng hỏi nữa, tu vi của Phương tiểu tử, các ngươi sau này đừng hỏi làm gì!
Đám người trưởng lão nghe thấy những lời này, sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu, thậm chí có chút kinh ngạc.
Phương Nguyên nói ngộ đạo bảy thành, thật sự có chút rất khoa trương.
Phải biết rằng, chư vị trưởng lão của Vong Tình Đảo, có thể nói mỗi người đều từng tham ngộ Vong Tình Thiên Công, trừ lão tổ tông ra, tất nhiên đại trưởng lão Bạch Thạch Nương Nương đứng đầu, tham ngộ thiên công này đã gần đến hai ngàn năm, nhưng đối với lĩnh ngộ Vong Tình Thiên Công, cũng chỉ miễn cưỡng tiếp cận năm thành, mà Ngô Phi trước đây đã tham ngộ thiên công ba trăm năm, lại vào Thái Thượng Huyền Cung ngộ đạo hai mươi bảy ngày, cũng chỉ được năm thành.
Nhưng Phương Nguyên, lại còn nói mình đã tham ngộ bảy thành?
Thế chẳng phải là nói, một người mới như hắn, từ không thành có, lập tức vượt qua Bạch Thạch Nương Nương và Ngô Phi?
Đương nhiên, hắn ở trong Thái Thượng Huyền Cung khoảng bốn mươi chín ngày, nếu nói hắn lĩnh ngộ được thiên công nhiều hơn Ngô Phi, cũng không phải không thể lý giải, nhưng mấu chốt nhất là, thiên công về sau càng đi càng khó, lập tức nhiều thêm hai thành, đó căn bản là không thể tưởng tượng.
Có thể nói là có chút thái quá!
Đương nhiên, cho dù có chút thái quá, nếu khẩu khí trả lời của Phương Nguyên kiên định hơn một chút, vậy các tu sĩ cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi thập trưởng lão Ngô Phi muốn hắn xác nhận, hắn rõ ràng có chút do dự, mà lão tổ tông dường như cũng nhìn ra gì đó, lập tức cấm người ngoài hỏi lại tu vi của Phương Nguyên, không khỏi khiến người ta nghĩ tới quan điểm không dám xác nhận nào đó.
Chẳng lẽ, mặc dù lục đạo khôi thủ này ở trong Thái Thượng Huyền Cung đủ lâu, nhưng kỳ thật lĩnh ngộ thiên công lại không nhiều, hắn thuận miệng nói bảy thành, kỳ thật chỉ là vì hắn cũng không quá biết rõ lĩnh ngộ thiên công khó cỡ nào mà chỉ thuận miệng nói bừa?
Lão tổ tông sợ hắn mất mặt, cho nên mới không cho người ta hỏi?
Lại nghĩ, hắn trong khoảng thời gian này tiêu hao nhiều bảo dược thần đan như vậy, thậm chí là tinh khí của Vạn Long Hồn Châu, đối với Nguyên Anh cũng rất có ích lợi, vậy nói không chừng hắn có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung lâu như vậy, cũng là có liên quan tới những bảo dược thần đan này, nói cách khác, hắn không phải dựa vào bản lĩnh thật sự để ở bên trong lâu như vậy, tham ngộ thiên công cũng thật sự không được bao nhiêu...
... Nghĩ như vậy liền cảm thấy hợp lý hơn!
Chung quanh có không ít người, nhưng trong lòng sinh ra loại suy nghĩ này lại không biết có bao nhiêu.
Trong nhất thời, không ít ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên đều lộ ra có chút cổ quái.
Thập trưởng lão Ngô Phi rõ ràng cũng nghĩ tới khả năng này, muốn nói lại thôi, giống như vẫn muốn hỏi.
Nhưng lão tổ tông lại ngẩng đầu nhìn nàng ta, nói:
- Trở về đi, tu hành cho tốt!
Ngô Phi cắn cắn môi, gật đầu đáp ứng.
Trước khi đi, vẫn đến trước người Phương Nguyên, nhẹ nhàng thi lễ, nói:
- Bất kể là như thế nào cũng phải đa tạ ngươi đã cứu ta!
Phương Nguyên gật đầu, không nói gì.
- Các ngươi thu thập một chút rồi giải tán di, chuyện ngộ đạo lần này đừng nói với người ngoài!
Lão tổ tông thấp giọng phân phó một câu, liền nói với Phương Nguyên:
- Phương tiểu tử, ngươi có cần nghỉ ngơi không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần!
Ngườ chung quanh nghe thấy vậy, càng xác định suy nghĩ trong lòng, bình thường mà nói, lúc ngộ đạo, lĩnh ngộ càng nhiều, sau khi xuất quan càng cần điều tức, bình phục pháp lực, giống như Ngô Phi, trong một tháng sau khi xuất quan, giống như là vừa trải qua bệnh nặng, mà đây chính là biểu hiện nàng ta lĩnh ngộ được không ít thiên công, nhưng Phương Nguyên lại có biểu hiện rất bình thường, giống như hoàn toàn không có ảnh hưởng gì.
Mà điều này chẳng lẽ đại biểu cho hắn kỳ thật quả thật không lĩnh ngộ được nhiều thứ?
Chương 1359 Bảy tám thành, có lẽ là cao hơn chút (2)
Lão tổ tông lại căn bản mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ nói với Phương Nguyên:
- Vậy ngươi đi theo ta!
Phương Nguyên gật đầu, đi theo phía sau lão tổ tông.
Bạch Miêu ở bên cạnh thấy vậy liền lười biếng nhảy tới, ôm Vạn Long Hồn Châu trong lòng, hạt châu này trải qua trong khoảng thời gian này giúp Phương Nguyên tẩm bổ nhục thân, hồng quang cũng ảm đạm đi không ít, hơn bảy mươi đạo Long Hồn trong đó cơ hồ mỗi một đạo Long Hồn đều bị Phương Nguyên hấp thu một thành tinh khí, tất nhiên sẽ có chút héo úa, có điều pháp tắc đại đạo bên trong lại không ít đi chút nào.
Lão tổ tông dẫn theo Phương Nguyên đến tiên điện của mình, đuổi lui phó dịch, chỉ còn Phương Nguyên và mình, cộng thêm một con Bạch Miêu, bà ta nhìn Bạch Miêu, nghĩ xem có nên đuổi cả Bạch Miêu này đi hay không, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, để mặc nó ở lại, một đôi mắt già lúc này trở nên vô cùng trong suốt, chăm chú nhìn Phương Nguyên.
Cái nhìn này rất lâu, giống như muốn nhìn thấu Phương Nguyên vậy.
Phương Nguyên cũng thản nhiên, lẳng lặng ngồi đó, tùy ý cho lão tổ tông quan sát...
... Lần này lão tổ tông thật sự giúp mình quá nhiều, lão nhân gia muốn nhìn thì cứ nhìn cho đã.
- Ngươi rốt cuộc tham ngộ được mấy thành?
Sau khi lão tổ tông quan sát Phương Nguyên một lúc, mới đột nhiên mở miệng hỏi.
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, do dự nói:
- Bảy...
Lão tổ tông nói:
- Nói thật đi!
Phương Nguyên giật mình, đành phải nói tiếp:
- ... Bảy tám phần... Hoặc cao hơn một chút!
Lão tổ tông lập tức hít một hơi lạnh:
- Tiểu tử khá lắm!
Phương Nguyên không biết trả lời thế nào, chỉ trầm mặc.
Nghênh đón ánh mắt của lão tổ tông, trên người hắn rất tự nhiên có một dòng khí cơ hiển lộ, tuy tu vi Chí Tôn Nguyên Anh cao cấp này ở trước mặt lão tổ tông cũng chẳng phải là cao thâm gì, nhưng lại trong veo thuần túy, minh ngộ chí lý, tương hợp với thiên địa đại đạo.
Chỉ từ trong một dòng khí cơ đơn giản như vậy, ánh mắt của lão tổ tông lại trở nên có chút ngưng trọng.
Mà Phương Nguyên cũng biết lão tổ tông có thể từ trong khí cơ của mình phân biệt ra gì đó, ánh mắt vô cùng vô tư.
Hắn đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu lão tổ tông hỏi mình, vậy chuyện mình ở trong Đạo Nguyên Chân Giải phát hiện Thiên Diễn Thuật liệu có cần phải trả lời chi tiết không?
Trước đây hắn vẫn không dám nói ra chuyện Đạo Nguyên Chân Giải, bởi vì hắn biết, một khi nói ra, rất nhiều chuyện đều sẽ thoát ly khống chế của mình, cũng có khả năng sẽ mang đến hung hiểm và biến số khó có thể đoán định cho mình.
... Nhưng vị lão nhân trước mắt này thật sự đã giúp mình quá nhiều!
Ở trước mặt bà ta, mình có nên giữ lại bí mật này hay không?
Nhưng cũng may, lão tổ tông không hỏi hắn vấn đề này, chỉ trầm mặc một lúc, nói:
- Vừa rồi ta không cho phép ngươi nói ra tu vi của mình ở trước mặt người khác, một là sợ ngươi làm bị thương tới đạo tâm của lão Thập, tính tình của nàng ta rất cuồng ngạo, lại nói như rồng leo, làm như mèo mửa, hiện giờ một mực lĩnh ngộ, vẫn chưa thể củng cố triệt để, không thể chịu được loại đả kích này!
- Thứ hai...
Hơi trầm ngâm, bà ta cũng bật cười, lộ ra sự khôn khéo đặc hữu của một lão hồ li, thấp giọng cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn để người khác biết tu vi chân chính của ngươi, cũng càng hy vọng bọn họ sẽ hiểu lầm, dù sao làm người làm việc, vẫn nên có con bài chưa lật thì tốt hơn!
Phương Nguyên nghe vậy thì hơi ngẩn ra, liền gật đầu.
Vừa rồi ở bờ liên trì, hắn tất nhiên nhìn ra sự kinh ngạc và hoài nghi của các tu sĩ, nhân vật khôn khéo như lão tổ tông, chẳng lý nào lại không rõ, nhưng bọn họ đều không muốn giải thích, ngược lại tùy ý để những người đó nghĩ theo hướng này.
Bởi vì bọn họ biết, cho dù là Vong Tình Đảo, cũng không phải là tường không lọt gió.
Thế gian có người hữu tâm đến hỏi thăm, luôn có thể nghe được kết quả ngộ đạo lần này của Phương Nguyên, có lẽ còn có thể có an bài nào đó.
Dưới tình huống như vậy, cho họ kết quả giả vẫn tốt hơn là kết quả thật.
Mình hiện giờ cũng không phải lúc tranh mặt mũi, nên có bảo lưu trước mặt người đời.
- Quả nhiên là thiên tư có cao có thấp, tạo hóa có dài có ngắn.
Lão tổ tông nhìn Phương Nguyên, cũng thở khẽ một tiếng, nói:
- Ai có thể ngờ được, ngươi ở phương diện lĩnh ngộ thiên công lại có tạo nghệ bực này, tương lai tất nhiên là có thể Hóa Thần, chỉ là không biết, sau lần bế quan này, con đường về sau ngươi tính như thế nào?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Vãn bối định tới Ma Biên một chuyến!
Lão tổ tông trầm ngâm một phen, nói:
- Nếu ngươi chỉ lĩnh ngộ ba thành hoặc là năm thành thiên công, như vậy lão thân sẽ khuyên ngươi ở lại Vong Tình Đảo, đợi cho khi tứ đại bí cảnh của tứ đại bí cảnh mở ra, sau khi ngươi đi vào tìm tiên nguyên, thành tựu Hóa Thần hẵng tới Ma Biên, nhưng hiện giờ ngươi đã ngộ đạo sâu hơn cả lý giải của lão thân,vậy lão thân cũng không tiện giữ ngươi lại trên đảo, tùy ngươi muốn gì thì làm nấy.
- Chỉ là...
Bà ta hơi trầm ngâm, lại nhìn về phía Phương Nguyên:
- Ngươi lần này tới Ma Biên là tính làm gì?
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn lão tổ tông, nói:
- Kể ra, dường như có rất nhiều chuyện nên đi làm, nhưng vãn bối cẩn thận ngẫm lại, thấy việc phải làm thực sự cũng chỉ là gặp yêu ma chân chính, gặp anh hào chân chính thôi...
Sau khi từ Thái Thượng Huyền Cung xuất quan, Phương Nguyên cũng nghỉ ngơi hồi phục hơn mười ngày, cũng không phải tu dưỡng Nguyên Anh giống như Ngô Phi, mà là chải chuốt lại con đường tu hành của mình, tiếp tục tham ngộ tiên văn thái cổ rùa già truyền lại cùng với trận lý trong Vạn Linh Quyển trên Tam Sinh Trúc Thư.
Chương 1360 Đạo Tử thánh địa xuất thế (1)
Lĩnh ngộ chín thành Vong Tình Thiên Công, khi hắn lại xem các pháp môn tu hành thế gian, thậm chí là trận lý, đều có khác biệt rất lớn, tham ngộ cũng có rất nhiều kiến giải mới, bản thân thần thông, kiếm đạo thậm chí là trận đạo, đan đạo dường như đều lờ mờ đột phá không ít.
Mà tin tức hắn chuẩn bị tới Ma Biên cũng đã được Vong Tình Đảo truyền ra.
Điều này càng khiến cho một số người thầm chứng thực suy đoán của mình, giống như thập trưởng lão Ngô Phi, hiện giờ chỉ đang điều chỉnh tu hành, đợi cho lúc tứ đại bí cảnh của Tiên Minh mở ra, đi vào luyện hóa tiên nguyên, thành tựu Hóa Thần, đây đương nhiên là một chiêu số vô cùng ổn thỏa, nhưng Phương Nguyên không ngờ cứ muốn tới Ma Biên vào lúc này, khiến người ta có chút nghĩ không thông, chẳng lẽ khi ngộ đạo đã xảy ra vấn đề?
Chỉ là nếu lão tổ tông đồng ý chuyện này, mấy vị trưởng lão cũng không nói gì, hạ nhân cũng chỉ đi an bài.
Đối với Phương Nguyên mà nói, chuyến đi tới Ma Biên đã không thể trì hoãn thêm.
Trong lòng hắn có rất nhiều chuyện, muốn tới Ma Biên xem những tướng sĩ ở Ma Biên chiến đấu hăng hái như thế nào, có nhân tuyển để phó thác Long Hồn hay không, cũng biết Ma Biên hỗn loạn, Hắc Ám Chi Chủ cũng quật khởi ở đây, thậm chí mấy lần xuất hiện đều là ở đây, mà hắn hiện giờ hận nhất cũng hiếu kỳ nhất chính là Hắc Ám Chi Chủ, lần này đến Ma Biên, chính là muốn điều tra người thần bí nhất thế gian hiện giờ, xem có thể tìm được không.
Đương nhiên, một nguyên nhân trọng yếu nhất chính là hắn cũng nên tới Ma Biên xây dựng nền tảng của mình.
Thiên kiêu thế gian bất kể là muốn ma luyện hay là muốn mượn cơ hội tiến vào Tiên Minh, đạt được địa vị và quyền lên tiếng nhất định, Ma Biên đều là lựa chọn tốt nhất, mà trong Tiên Minh, công đức vô số, nhưng chỉ công huân ở Ma Biên dựa vào trảm sát ma vật mà có được mới khiến người ta kính nể, nếu Phương Nguyên ở trong lòng đã có một con đường, như vậy chuyến đi tới Ma Biên này chỉ có thể mau chóng thực hiện.
Huống hồ ở trong lòng hắn, lẻ loi một mình đến Ma Biên, từ một giáo úy nhỏ đi lên, một đường trảm sát ma vật, tích lũy công huân, cuối cùng thăng nhiệm thần tướng, thậm chí là cao hơn, kiến thức sự thiết huyết và hào hùng của Ma Biên, vốn cũng một chuyện mà hắn đã sớm nghĩ đến.
- Làm từ một Giáo úy nho nhỏ?
Có điều Phương Nguyên không ngờ là, hắn vừa nói ra ý tưởng này, lập tức khiến đám người chung quanh kinh ngạc.
Bạch Thạch Nương Nương nghe Phương Nguyên nói vậy, lại có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Nhị trưởng lão Liệt Tâm Tiên Tử cũng theo bản năng hỏi lại, sau đó lắc đầu bật cười.
Tam trưởng lão Kim Qua Nữ Tiên cũng chỉ yên lặng cười cười, không lên tiếng.
Phản ứng của những người này khiến cho Phương Nguyên có chút ngây đơ, kinh ngạc nói:
- Kế hoạch của ta không đúng à?
- Nghĩ cũng không tồi, chiêu số cũng đúng, chỉ tiếc ngươi đã quên thân phận của mình!
Mấy vị trưởng lão ở bên cạnh đều cười cười, chỉ có Cửu cô cười dài tiếp lời, phất tay áo, ngồi xuống đối diện Phương Nguyên, lời nói thấm thía:
- Đó chỉ là những tán tu không có đường ra, mới tới Ma Biên làm từ nhỏ đến lớn, từng chút từng chút chém giết mà ra, còn ngươi hiện giờ là Vong Tình Đảo Đạo Tử, là nhân vật thiên hạ khó có ngươi sóng vai, sao có thể nho nhỏ Giáo úy nho nhỏ?
Sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, ngưng trọng nói:
- Ngươi tới Ma Biên, ít nhất cũnglà một vị thần tướng!
- Trực tiếp là thần tướng luôn?
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức hơi đổi.
Hắn đúng là không ngờ, bởi vì ở Ma Biên, vị trí có thể dựa vào công huân để đề thăng, cao nhất cũng chỉ là thần tướng, mà sau thần tướng, đó đã không phải công huân có khả năng giành được, dụng ý trước đây của hắn cũng chỉ là một đường trảm sát ma vật, lên tới vị trí thần tướng, nào ngờ ở trong mắt các trưởng lão Vong Tình Đảo lại thoải mái như vậy, chỉ cần tới là lập tức được làm thần tướng?
Cửu cô nghiêm mặt nói:
- Không sai, nếu không phải ngươi trẻ tuổi, cũng chỉ vừa bắt đầu đại biểu cho Vong Tình Đảo ta hành tẩu trên thế gian, sao có thể chỉ là thần tướng, trực tiếp tiến vào Bát Hoang Thành giành thực quyền cũng không thành vấn đề. Dù sao ngươi cũng đại biểu cho Vong Tình Đảo, vị trí có được không đủ cũng khiến Vong Tình Đảo ta mất mặt, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, sau khi lão tổ tông phân phó xuống, chúng ta đã bắn tiếng cho Bát Hoang Thành, sắc lệnh sắc phong thần tướng ít ngày nữa sẽ tới, ngươi cứ đợi là được.
Phương Nguyên hơi định thần, sau khi trầm mặc hồi lâu,vẫn gật đầu.
Hắn cũng ư thoái thác chuyện này, dù sao đi làm Giáo úy nho nhỏ, so với làm thần tướng thì vẫn khác biệt rất lớn.
Đối với hắn mà nói, làm thần tướng càng tiện hơn.
Chỉ là trên tâm lý thật đúng là không khỏi có chút cảm khái...
... Mình quả nhiên vẫn không đủ trấn định, nhất thời chưa thích ứng được với thân phận mới này!
...
Quả nhiên không lâu sau, Ma Biên Bát Hoang Thành liền có sứ giả từ xa vạn dặm mà đến, tay nâng sắc lệnh thần tướng, tuyên bố với thiên hạ, phong Phương Nguyên làm thần tướng Ma Biên, triệu hắn tới Ma Biên nhận ấn thần tướng, tin tức này cũng lập tức truyền khắp thiên hạ trong thời gian ngắn, các tu sĩ tất nhiên đều biết, Bát Hoang có sắc lệnh, cũng đại biểu cho Đạo Tử sắp rời núi.
Hơn nữa bất luận Phương Nguyên và các tu sĩ Vong Tình Đảo nghĩ như thế nào, trong lòng các tu sĩ thế gian đều có chút kinh ngạc.
- Trên người Vong Tình Đảo Đạo Tử còn có hơn bảy mươi đạo Long Hồn, ảnh hưởng rất lớn, không thành thành thật thật ở Vong Tình Đảo an toàn nhất, chờ tiến vào Tiên Minh bí cảnh đạt được cơ hội tấn thăng Hóa Thần, lúc này lại tới Ma Biên hung hiểm trùng trùng làm gì?
Bình luận facebook