-
Chương 1366-1370
Chương 1366 Đi theo Đạo Tử, kiến công Ma Biên (1)
Chỉ là bên cạnh có phụ tá của Vong Tình Đảo khuyên bảo, Phương Nguyên mới đành tạm thời một đường nhẫn nại.
- Đạo Tử tới Ma Biên, kiến công lập nghiệp cho sinh linh thiên hạ, chúng ta vô cùng bội phục, đặc biệt chuẩn bị một ly rượu nhạt.
Trên đường đi qua Phách Hạ Châu, trên một ngọn núi cao, xa xa có người tấu lên tiên nhạc, cũng lộ ra náo nhiệt hơn trước đây.
Phương Nguyên sai người dẫn đường, liền thấy trên dưới núi cao đã tụ tập hơn ngàn tu sĩ, đồng loạt hành lễ, mà trong lương đình tại kia, có mấy vị lão giả tu vi cao thâm khách khí giơ chén rượu hành lễ, cố ý muốn tới bái kiến.
Lễ số bực này trên đường đi Phương Nguyên đã thấy không ít, cũng quen rồi, từ trong ngọc liễn đi ra, chậm rãi đi lên lương đình, gặp mấy vị lão tu đó, tuy trong bọn họ người cảnh giới cao nhất cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, nhưng vẫn khách khí hành lễ.
Dù sao Phách Hạ Châu danh tiếng nhỏ, thực lực của người tu hành cũng yếu kém, mấy vị lão tu Nguyên Anh này đã là đứng đầu trong Phách Hạ Châu, nói không chừng bình thường đều là cao nhân thoái ẩn người ngoài khó gặp, hiện giờ đồng loạt tụ ở đây chờ đón, có điều trong giới tu hành, dù sao cũng tu vi vi tôn, hơn nữa địa vị của Phương Nguyên cũng không kém, mấy người bọn họ thấy cũng phải cung cung kính kính.
- Đa tạ mấy vị lão tiền bối, vãn bối tới Ma Biên, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.
Phương Nguyên uống chén rượu, khách khí hành lễ, chuẩn bị cáo từ.
Dưới núi, các tiên môn đạo thống, người có tư cách chờ ở đây không nhiều lắm, huống chi là người khác?
Vừa thấy Phương Nguyên cáo từ, ai nấy đều hành lễ, thở mạnh cũng không dám.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, lại nghe phía dưới có một tiếng hét lớn:
- Tiên sinh từ xa tới vất vả, đệ tử đã chờ ở đây từ lâu.
Phương Nguyên nghe thấy thanh âm quen thuộc này, xoay người nhìn một cái, liền thấy gần một gốc tùng trong sườn núi, trong đám người có một nam tử thanh niên, đầu đội kim quan trông rất tuấn mỹ, văn võ đại thần chung quanh xếp hai hàng.
Lúc này ở trước mặt Phương Nguyên, tu sĩ khác cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Chỉ có hắn vẻ mặt vui sướng, từ trong đám người kia đi ra, chạy tới trước người Phương Nguyên, trực tiếp quỳ xuống, trong tay giơ cao một chén rượu qua đỉnh đầu, cao giọng nói:
- Nghe nói tiên sinh sắp tới Ma Biên lập công, đệ tử ngày đêm không ngừng, hận không thể dùng thân hướng tới, cũng tiện nghe tiên sinh dạy bảo!
- Thì ra là ngươi.
Cũng coi như nhìn kỹ, cũng nhận ra người gọi mình là tiên sinh này, lại thấy hắn tuổi tác không lớn, tu vi Kim Đan, cũng coi như không tầm thường, dáng vẻ đường đường, mặt mày rất có anh khí, chỉ là mình lại từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra mấy phần khôn khéo giảo hoạt, không phải người lạ, chính là tiểu hoàng tử của Ô Trì Quốc Quân Thành, lúc trước khi mình ly khai Thanh Dương Tông, lưu lạc ở Ô Trì Quốc đã gặp được.
Phương Nguyên cũng không ngờ hắn nghe nói mình tới, liền sớm chờ ở đây, thế là bảo hắn tới gặp.
Quốc chủ Ô Trì Quốc Quân Thành mặt mày tươi cười, đến trước người Phương Nguyên, lại hành đại lễ, cười nói:
- Tiên sinh, thật không ngờ ngươi hiện giờ đã trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử, còn thành thần tướng Ma Biên, lần này ta thực sự muốn đi theo ngươi!
Phương Nguyên quan sát hắn một thoáng, nói:
- Ngươi hiện giờ mới chỉ là tu vi Kim Đan trung cấp, cũng không thành tựu Tử Đan, có thể thấy được ngươi bình thường tu hành cũng không dụng công, đi theo ta, sợ là chỉ tổ ăn mắng mà thôi, xưa nay cũng chỉ biết nói những lời dễ nghe, chẳng lẽ lại không biết dụng công tu hành một phen? Ngươi cũng biết, đại kiếp sắp tới, đến lúc đó trọng trách của quốc chủ Ô Trì Quốc như ngươi không nhỏ đâu!
Quốc chủ Ô Trì Quốc Quân Thành rõ ràng không ngờ đã lâu không gặp Phương Nguyên, vừa gặp đã bị ăn mắng, đành phải cười xấu hổ.
Có điều vừa nghĩ tới Phương Nguyên ở trước mặt nhiều người như vậy mắng mình, cũng không nghi ngờ gì nữa là thừa nhận danh phận mình là đệ tử của hắn, trong lòng càng vui hơn, dứt khoát mặt dày cười nói:
- Tiên sinh, chuyện tu hành ta không dụng công, nhưng ngươi cứ yên tâm, lần này ta biết ngươi sắp tới Ma Biên, đặc biệt chuẩn bị tất cả tài nguyên cho ngươi, thần đan bảo dược, ngươi cứ mang theo đi!
Phương Nguyên biết đây là tâm ý của hắn, cũng không từ chối, liền đáp ứng.
Mà các tu sĩ chung quanh thấy một màn này, đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Trong Phách Hạ Châu, thế lực của Ô Trì Quốc thực sự không tính là lớn, bởi vậy trong vô số tu sĩ chờ đợi ở đây, quốc chủ Ô Trì Quốc chỉ có thể chờ trong sườn núi, nhưng ai có thể ngờ, vị quốc quân của nước nhỏ này không ngờ là đệ tử của Phương Nguyên?
Trong nhất thời ánh mắt nhìn về phía quốc quân Ô Trì Quốc cũng thay đổi, trở nên có chút kính sợ.
Mà Quân Thành thấy được ánh mắt mọi người chung quanh, cũng không khỏi có chút đắc ý, dù bị Phương Nguyên mắng thêm một chút cũng nguyện ý.
- Ha ha ha ha, tiểu sư đệ, ngươi đã thành khí rồi.
Đang lúc các tu sĩ dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn quốc quân Ô Trì Quốc, lại nghe trong đám người có hai thanh âm vang lên, đồng loạt quay đầu lại nhìn, liền thấy vừa lên tiếng là ở vị trí gần chân núi, trong một trận doanh nho nhỏ, hai lão giả ngông nghênh đi ra, bọn họ mặc trận bào một đen một bạc, tuy tu vi không cao, nhưng khí độ lại lớn tới dọa người.
Lúc này, không ngờ đang khoanh tay bễ nghễ nhìn chung quanh, đắc ý dào dạt tiến về phía trước.
- Bọn họ... Không ngờ đang gọi Đạo Tử là sư đệ.
Người chung quanh nghe thấy xưng hô này của bọn họ, lại nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, ánh mắt đều trợn tròn.
Chương 1367 Đi theo Đạo Tử, kiến công Ma Biên (2)
- Chẳng lẽ hai người này quen biết với Đạo Tử.
- Nghe nói khi tu vi của Đạo Tử chưa cao, quả thật từng tu hành ở Phách Hạ Châu một đoạn thời gian!
Đủ loại tiếng nghị luận vang lên, trong lòng vô số người đã thấp thỏm.
- Thiếu chút nữa thì quên còn có hai vị sư huynh tiện nghi này.
Vừa nhìn thấy hai lão gia hỏa này đi tới, Phương Nguyên cũng có chút đau đầu, đây không phải là người xa lạ, chính là hai vị Trận Sư năm đó Phương Nguyên kết bạn ở Ô Trì Quốc, lúc trước sau khi Phương Nguyên giúp Quân Thành phục quốc, còn từng ở Thiên Xu Môn của bọn họ tu hành một đoạn thời gian, bị bọn họ nửa cưỡng bách kéo vào tiên môn, đội một danh đầu tiểu sư thúc, mình cũng sắp quên mất rồi.
- Hai vị... Sư huynh, biệt lai vô dạng?
Nhìn thấy bọn họ tới, Phương Nguyên cũng chỉ đành ôm quyền hành lễ, cười khổ hỏi.
- Không dám không dám...
Hai vị Trận Sư thấy Phương Nguyên khách khí như vậy, lại càng mừng rỡ, ngực không khỏi ưỡn cao hơn mấy phần, ngông nghênh hoàn lễ với Phương Nguyên, sau đó ra lệnh cho đệ tử phía sau mau chóng đưa tài nguyên mà mình đã chuẩn bị tới.
Phương Nguyên nói:
- Mang quá nhiều tài nguyên cũng không tiện, hai vị sư huynh cứ giữ lại để mình tu hành đi!
Hắn biết Thiên Xu Môn không có bao nhiêu tích góp, có thì cũng bị hai lão bại gia tử này tiêu hết rồi.
Nhưng không ngờ, Ngân Lão Trận Sư nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc, nói:
- Chính là giữ lại cho mình tu hành mà!
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức có chút cổ quái:
- Vậy các ngươi vận tới đây.
Hắc Lão Trận Sư đắc ý nói:
- Hai huynh đệ chúng ta chuẩn bị đi theo ngươi tới Ma Biên kiến công lập nghiệp, đương nhiên là phải mang theo đồ chứ!
Phương Nguyên lập tức có chút há hốc miệng:
- Cái này...
Hắc Lão Trận Sư lập tức trừng mắt:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn dẫn chúng ta theo.
Phương Nguyên đúng là không muốn dẫn bọn họ theo.
Nhưng lời này không thể nói thẳng ra được, nghĩ tới họ cũng hiểu chút trận thuật, đành nói:
- Vậy cứ đi theo đi.
Hai vị lão Trận Sư lúc này mới đắc ý, ra lệnh cho các đệ tử mang theo gia sản lên pháp chu, còn chào hỏi ba vị lão ma trên Tuyết Nguyên, ba vị lão ma này cũng đi vừa đi theo Phương Nguyên, vốn vẫn rụt rè, thấy ai cũng sợ, lại thấy hai vị Trận Sư này gọi Phương Nguyên là sư đệ, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, ân cần vỗ mông hai tên Trúc Cơ này!
- Phương Nguyên tiên sư tại thượng, Hỏa Vân Lĩnh ta trên dưới nguyện theo cùng tới Ma Biên kiến công.
Thấy hai vị lão Trận Sư đắc ý dào dạt đi theo Phương Nguyên, chung quanh tất nhiên lại là một trận ồn ào, vô số người vừa ghen tị vừa đố kị, đang nhao nhao nghị luận, dưới chân núi liền có một vị nữ tử dẫn người đi ra, đánh bạo bái Phương Nguyên trên đỉnh núi.
- Cự... Cự Giao Môn trên dưới nguyện theo Đạo Tử tới Ma Biên kiến công...
Thấy nữ tử đó dẫn người đi ra, một tiểu tiên môn khác cũng cắn chặt răng, vội vàng tiến lên bái.
- Thủy Nguyệt Tông đặc biệt dâng hậu lễ, nguyện giúp Đạo Tử một tay...
- Thiên Hợp Triệu gia tử nguyện theo Đạo Tử tới Ma Biên kiến công...
...
Trong nhất thời, dưới núi cũng trở nên náo nhiệt, không biết bao nhiêu người vội vàng từ trong đám người đi ra, có người Phương Nguyên biết, cũng có người không biết, có người cả tông tới bái, muốn cùng Phương Nguyên tới Ma Biên, cũng có người một mình đi ra, nguyện theo bên cạnh Phương Nguyên, cũng có người dâng lên tài nguyên hậu lễ, người tặng tiên binh, trong nhất thời tình cảm quần chúng trào dâng, náo nhiệt phi phàm, cũng nằm ngoài dự kiến của Phương Nguyên.
- Đạo Tử chờ lo, chuyện này vốn cũng trong ý liệu!
May mà có một vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo đi theo Phương Nguyên, rõ ràng rất am hiểu xử lý việc này, thế là nhất nhất kiểm kê đám người đi ra, cũng đưa ra đề nghị xử lý cho Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng minh bạch, cẩn thận nghe hắn phân tích, sau đó làm ra quyết định!
Người có thể giúp, có thể tin sẽ dẫn theo cùng tới Ma Biên.
Người không giúp được gì thì ôn tồn trấn an, ước định ngày sau cùng nhau chống đỡ đại kiếp, ra sức cho thế gian.
Đợi cho chuyện nơi đây xong, Phương Nguyên lại khởi hành, nhắm thẳng Vân Châu mà đi, một đoàn người ngựa lại nhiều thêm không ít.
Có điều lúc khởi hành, Phương Nguyên dường như có ý mà lại vô ý nhìn ra sau, mày hơi nhíu lại, đã nhận ra một cái bóng đi theo mình, chỉ là không biết rốt cuộc là ai, nếu là bạn thì sao không hiện thân gặp mặt?
Nếu là địch... Mình hiện tại không có đối thủ tu vi thấp như vậy chứ?
Rời khỏi Phách Hạ Châu, Phương Nguyênvẫn theo hành trình trước đây, một đường đi về phía tây.
Hành trình lần này của hắn chính là đi qua Hải Châu, Phách Hạ, Vân Châu, sau đó thuận theo Yêu Phần Cổ Đạo tới Ngọc Môn Thần Quan, mượn đại trận truyền tống trong thần quan trực tiếp tới Tây Hoang Ma Biên.
Từ hành trình này cho thấy, hắn kỳ thật giống như xuyên qua Cửu Châu, theo dụng ý của Tiên Minh và Ma Biên, đây tất nhiên là để tỏ rõ việc Thánh Địa Đạo Tử tới Ma Biên kiến công, cổ vũ cho các tu sĩ thiên hạ, mà trên trình độ nào đó, đây kỳ thật cũng là đang mượn cơ hội biểu thị công khai uy danh của Thánh Địa Đạo Tử, mượn cơ hội xây dựng nền tảng của mình, để ngày sau giác trục thiên hạ.
Lúc đại kiếp, Thánh Địa Đạo Tử cần kiến công ngự kiếp, tất nhiên cũng cần thế lực và lực lượng cực lớn, mà đại kiếp qua đi, Thánh Địa Đạo Tử cần giác trục thiên hạ, vẫn cần thế lực và lực lượng cực lớn. Lúc này lờ mờ là đang chuẩn bị cho những việc đó, không phải mỗi người, mỗi một đạo thống đều có hi vọng thành lập đạo thống, lập hạ nghiệp lớn bất thế sau đại kiếp.
Chương 1368 Vân Châu tổ địa (1)
Bởi vậy, cũng sẽ rất nhiều người lúc này lựa chọn xếp hàng, trở thành tùy tùng của Thánh Địa Đạo Tử hoặc là đại nhân vật khác, nhằm mưu sinh trong kiếp, sống yên sau kiếp.
Việc này những thế gia cổ và thánh địa kéo dài mấy vạn năm không biết đã làm bao nhiêu lần, đã sớm quen thuộc rồi, Phương Nguyên tất nhiên là không biết những pháp tắc này, có điều hắn tin Vong Tình Đảo, cho nên tất cả đều dựa theo an bài của Vong Tình Đảo mà làm.
Một đường đi về phía tây, nghi trượng uy vũ, thần vệ uy nghiêm, giao long kéo xe, có thể nói là vô cùng uy phong
Trên đường đi qua Phách Hạ, bên cạnh hắn đã có thêm các tiên môn như Thiên Xu Môn, Hỏa Vân Lĩnh tùy tùng, ngoài ra còn có vô số tán tu đến đầu nhập, trước sau đã có mấy chục người, nhân vật cũng coi như không ít, cũng có vô số người gửi bái thiếp, dùng từ khẩn thiết, chỉ nói nếu Phương Nguyên cần dùng, một tờ giấy điều lệnh, toàn bộ điều sẽ đến, Phương Nguyên cũng hài lòng đối với điều này, dù sao những người đi theo này cũng đều ai nấy có suy tính riêng.
Điều họ muốn làm sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn cả đời của bọn họ, mình hiện giờ được coi là vị Thánh Địa Đạo Tử đầu tiên xuất thế hành tẩu, tuy chiếm tiên cơ, nhưng dù sao hình thức cũng không rõ, có nhiều người như vậy trực tiếp lựa chọn mình đã khiến hắn hài lòng rồi.
Dù sao đây chỉ là một bắt đầu, chắc hẳn theo sự phát triển của tình thế, người tới đầu nhập càng sẽ nhiều hơn.
Quan trọng hơn, đây chỉ là mới đến Phách Hạ Châu mà thôi, nếu so sánh, Vân Châu mới xem như là căn cơ chân chính của mình, mình ở Phách Hạ Châu chỉ ở lại mấy năm, hơn nữa chỉ là lưu lạc Phách Hạ, giao tiếp với người không nhiều lắm, dù là như vậy, ở Phách Hạ Châu đã có những người này tùy tùng, hoặc là đưa bái thiếp, sau khi đó tổ địa Vân Châu, lại sẽ là trường hợp nào?
- Phương tiên sư đường xa vất vả, Việt Quốc ngũ đại tiên môn cũng có đạo thống chờ ngươi từ lâu.
Quả nhiên, vào cảnh nội Vân Châu không lâu, liền có sứ giả chờ giữa đường, dẫn Phương Nguyên tới Ngưu Đầu Nhai ở phía nam Vân Châu, từ rất xa Phương Nguyên đã nhìn thấy trên núi dưới núi đã có hơn ngàn người đang chờ, các đại tiên môn xếp thành trận trượng, đãn đầu tất nhiên chính là Việt Quốc ngũ đại tiên môn, ở phía sau còn có rất nhiều các đại tiên môn mà mình đã từng thấy hoặc chưa từng thấy, đã nghe qua hoặc là chưa nghe qua.
Bọn họ cũng giống như đạo thống các phương mà Phương Nguyên trước đó từng gặp, đã sớm thiết lập hương án, chuẩn bị tất cả tài nguyên, sớm chờ ở đây, chỉ là so sánh với các nơi khác, Vân Châu này dù sao cũng là tổ địa, không khí không nghi ngờ gì nữa nhiệt liệt hơn.
Trong Việt Quốc ngũ đại tiên môn, Phương Nguyên nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cũng thở phào, bất kể là như thế nào, vẫn nhìn thấy tiên môn nhà mình thì thoải mái hơn, liền trực tiếp từ trong ngọc liễn đi ra, chào hỏi trưởng lão của ngũ đại tiên môn, sau đó liền nhìn về phía lương đình phía sau, có một vị lão giả xanh xao đang mỉm cười nhìn mình.
Phương Nguyên cảm khái trong lòng, chỉnh đốn y bào, tiến lên bái:
- Tiên sinh, đệ tử có lễ!
Lão giả xanh xao này không phải ai khác, chính là ân sư vỡ lòng Chu tiên sinh của Phương Nguyên khi ở Thái Nhạc Thành, hắn cũng tới đây.
Chu tiên sinh vốn là tu vi Luyện Khí, căn cơ bị thương, không thể tiến thêm, về sau mấy lần gặp lại, Phương Nguyên cũng hiếu kính hắn không ít bảo đan thần dược, có thể chữa khỏi căn cơ của hắn, thậm chí giúp tu vi của hắn tiến thêm một bước, nhưng Chu tiên sinh lại tự biết tiềm lực không đủ, không muốn lãng phí những tài nguyên này, chỉ dùng mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ, để mình không đến mức chết ngay, có thể ngắm nhìn Phương Nguyên thêm mấy năm.
Mà những bảo đan thần dược cực kỳ trân quý Phương Nguyên đưa tặng thì ban cho rất nhiều tiểu bối.
Đương nhiên, cho dù hắn chỉ là tu vi Luyện Khí, nhưng có Phương Nguyên, thân phận của hắn là quý không thể tả.
Cảnh nội Vân Châu hiện giờ, cho dù là lão tổ Nguyên Anh nhìn thấy Chu tiên sinh cũng phải dùng lễ đối đãi.
Mà cho dù là vậy, Việt Quốc ngũ đại tiên môn trưởng lão không ít, cao thủ nhiều như mây, cũng có rất nhiều trưởng lão Đạo Chủ của đạo thống khác có mặt, tu vi của những người này thậm chí hơn xa tông chủ của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng Chu tiên sinh vẫn có chỗ ngồi.
- Ha ha, tốt lắm!
Chu tiên sinh cười ha ha, sai người đỡ hắn khỏi tọa ỷ, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, cũng không có sự kính sợ của tu sĩ cảnh giới Luyện Khí nhìn thấy Chí Tôn Nguyên Anh, vẫn giống như đang nhìn một hài tử, quan sát một lúc, mới thở dài nói:
- Tiểu tử, thành tựu hiện giờ của ngươi, lão nhân ta có nằm mơ cũng không ngờ, lúc này mới qua bao nhiêu năm, một đứa bé nho nhỏ như vậy, đã...
Nói xong liền nghẹn ngào, không nói được nữa.
- Tiên sinh, bất kể ta đi bao xa, bước đầu tiên cũng là ngươi dẫn.
Phương Nguyên tự tay đỡ Chu tiên sinh, ngồi lại lương đình, cung kính đáp lại.
Trưởng lão và tông chủ của các đại tiên môn ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều cảm khái, lẳng lặng đứng đó.
Người trong giới tu hành, một cảnh giới một thiên địa, một thiên địa một người khác, cảnh giới hiện giờ của Phương Nguyên sớm đã không phải một Vân Châu nho nhỏ có thể dung nạp, nếu hắn tự cao thân phận, bảo trì cự ly với bạn cũ Vân Châu, những người này cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng, cũng cảm thấy là thiên kinh địa nghĩa, nhưng càng là như vậy, khi thấy Phương Nguyên vẫn cung kính với Chu tiên sinh như trước, trong lòng càng kính sợ hơn.
Thấp giọng nói chuyện với Chu tiên sinh, ngồi trong lương đình, Phương Nguyên lại thể hiện tài nghệ tự tay nấu đan trà cho Chu tiên sinh.
Chương 1369 Vân Châu tổ địa (2)
Hắn đun một ấm nước, sau đó phẩy nhẹ tay áo, Lôi Linh Cáp Mô liền xuất hiện ở bên cạnh. Tiếp tới tay Phương Nguyên nhẹ nhàng vỗ lên đầu cóc, đánh vào một đạo pháp lực, bụng con cóc đó liền có tử quang ẩn hiện, chung quanh có mùi thuốc nồng đậm.
Qua một lát, liền mở miệng, bên trong có một viên đan dược tử khí nhẹ nhàng bay ra, Phương Nguyên tiếp nhận, bỏ vào trong đỉnh, chỉ một lát, có mùi trà thơm từ trong đỉnh tỏa ra, một ấm nước sôi đã hóa thành canh trà trong xanh, Phương Nguyên tự tay rót một chén, dâng cho Chu tiên sinh, sau đó liền có phó dịch của Vong Tình Đảo tới dâng trà cho người khác.
Làm xong tất cả, Phương Nguyên mới cất đỉnh đi, hàn huyên với chư vị trưởng lão của ngũ đại tiên môn.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang chắp tay thi lễ, nói:
- Phương trưởng lão, ngươi dù sao cũng là đại trưởng lão của Thanh Dương Tông, một hành động một lời nói đều chung một nhịp thở với tín niệm của Thanh Dương Tông, lần này ngươi vào Ma Biên, Thanh Dương Tông cũng không thể bàng quan, hiện giờ đã liên thủ với bảy đại đạo thống của các phương Vân Châu và Việt Quốc tứ đại tiên môn, chuẩn bị ít tài nguyên, tập kết hơn ngàn tiên binh, cùng theo ngươi tới Ma Biên!
- Tông chủ, không cần làm những chuyện vô vị này, hiện giờ ta chỉ tới Ma Biên trước, chưa vững chân, mang nhiều đồ nhiều người cũng không có tác dụng, sau khi tới Ma Biên, thấy rõ tình thế, có lẽ mới có chỗ dùng chư vị, hiện giờ những tài nguyên và nhân sự này, cứ giữ lại đã, bảo họ chăm chỉ tu hành, đợi khi ta cần dùng sẽ có chỗ bọn họ giúp được!
Trong lòng đã có tính toán, Phương Nguyên tất nhiên không cần khách khí, trực tiếp nói ra.
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng là lão hồ li, minh bạch ý tứ của Phương Nguyên, trực tiếp cười cười đáp ứng.
- Đạo Tử, có một số việc không đúng lắm.
Hàn huyên một lát, mọi người thương nghị xong, một vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo phái tới chạy đến bên cạnh Phương Nguyên, sắc mặt ngưng trọng.
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn:
- Xảy ra chuyện gì?
Lão chấp sự đó nói:
- Vân Châu chính là khởi Đạo Tử quật khởi, nên có nhiều người tới đón nhất, nhưng hiện giờ xem ra, bảy mươi hai tiên môn mười bốn nước ở Vân Châu, lại chỉ có mười lăm tiên môn, đại bộ phận tiên môn khác không ngờ ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, đây vốn chính là một chuyện cực kỳ cổ quái, những tiên môn này về tình về lý đều không thể không đến nghênh đón Đạo Tử, nhất định là có chỗ nào đó kỳ quái!
- Hả?
Phương Nguyên bất động thanh sắc, gật đầu, sau đó nhìn về phía Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang.
Trần Huyền Ngang đã sớm chờ trả lời vấn đề này, thấy ánh mắt của Phương Nguyên nhìn tới, liền nói thẳng:
- Vị lão tiên sinh này nói không sai, Vân Châu mười bốn nước bảy mươi hai tiên môn, chỉ có mười lăm đại tiên môn tới nghênh giá, không đến ba thành, cũng không phải bởi vì bọn họ dám bất kính, mà là trước đó, bọn họ đã nhận được hoàng thiếp của Cửu Trùng Thiên, tới Thần Long Hạp nghênh đón Thái tử hoàng triều.
- Thái tử hoàng triều...
Phương Nguyên gật đầu, nhớ tới vị Thái tử hoàng triều cơ hồ là nhận được sắc phong thần tướng cùng lúc với mình.
Xem ra, hắn cũng đồng thời khởi hành với mình.
Nghĩ chắc với thân phận và địa vị Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, ở trong mắt các tu sĩ, vẫn mạnh hơn Vong Tình Đảo Thánh Địa Đạo Tử nửa đường xuất gia như hắn, nhất là uy thế của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, giống như mặt trời ban trưa, thế nhân có ai mà không kính sợ, có ai mà không biết đến? Bởi vậy khi hắn cũng tới Vân Châu, gửi hoàng thiếp, những tiên môn đó tính toán một phen, liền có đại bộ phận tới Thần Long Hạp đón hắn, chỉ có một bộ phận nhỏ tới đón mình.
Có điều khiến Phương Nguyên cảm thấy hứng thú là Thái tử hoàng triều này dường như lai giả bất thiện.
Biết rõ Vân Châu là nơi mình quật khởi, còn muốn làm như vậy, rốt cuộc là muốn gì?
- Đạo Tử, chuyện này có cần gửi thư cho lão tổ tông không?
Lão chấp sự kia rõ ràng cũng có chút không vui, thấp giọng hỏi.
- Không cần, việc gì cũng đi tìm tiền bối, vậy bản thân làm được gì?
Phương Nguyên chỉ cười cười, thản nhiên nói:
- Ta cứ trực tiếp đi gặp hắn là được rồi!
Tính toán đã xong, Phương Nguyên lại bất động thanh sắc, hàn huyên với Chu tiên sinh và các đại tiên môn Vân Châu, dặn dò một số việc, sau đó nói lời từ biệt với Chu tiên sinh, lại bước lên lữ trình, Chu tiên sinh tóc trắng xoá, thân thiết dặn dò:
- Nhất định phải cẩn thận!
Phương Nguyên cười cười hành lễ, cam đoan với Chu tiên sinh:
- Tiên sinh yên tâm, hiện giờ người có thể khiến ta bị thương cũng không nhiều!
Nghi trượng lại chậm rãi rời khỏi Phục Ngưu sơn, dần dần không thấy thân ảnh của các tu sĩ phía sau, sắc mặt Phương Nguyên cũng trầm xuống, thầm cân nhắc chuyện của Thái tử Cửu Trùng Thiên hoàng triều, mặc dù gặp phải ở Vân Châu chỉ là một chuyện rất khó nói rõ, nhưng hắn vẫn sinh ra một loại dự cảm không tốt, đồng thời vì dự cảm này, trong lòng sinh ra một chút không thoải mái!
Bất kể là Thái tử Cửu Trùng Thiên này xuất phát từ mục đích gì mà làm chuyện này, đều khiến hắn tâm sinh bất mãn.
Nghi trượng tiến đến Ngọc Môn Thần Quan ở phía tây Cửu Châu, không khí lộ ra có chút áp lực, Phương Nguyên đi được không lâu, liền không muốn nhịn nữa, đột nhiên ra lệnh cho giao long ngừng lại, khi người xung quanh không biết hắn muốn làm gì, hắn đột nhiên từ trong ngọc liễn phi thân ra, tay áo phất về phía không trung đằng sau, từng đạo pháp lực gào thét khắp nơi, thấp giọng nói:
- Đừng đi theo nữa, xuất hiện đi!
- Ầm!
Ngoài ba trăm dặm, trên một tòa cô sơn nhìn thì không có một bóng người, một chỗ hư không nào đó đột nhiên bị một kích này của Phương Nguyên đánh cho run rẩy.
Chương 1370 Ngọc Môn Thần Quan (1)
Một bóng người gầy yếu thét lớn một tiếng, trực tiếp bị vỗ ra từ trong hư vô, giống như diều giấy bay đi, sau đó không đợi thân ảnh của nàng ta rơi xuống đất, đã trực tiếp bị pháp lực của Phương Nguyên cuốn ra, trong chớp mắt liền kéo tới trước ngọc liễn.
- Từ Phách Hạ Châu theo ta đến Vân Châu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nhìn bóng người gầy yếu đó, Phương Nguyên nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống, thấp giọng quát hỏi.
- Người đó là ai, không ngờ từ Phách Hạ Châu một mực theo tới nơi này?
Hải Thần Vệ, lão chấp sự cùng với ba vị lão ma ở chung quanh đều ngưng thần nhìn về phía đạo thân ảnh đó.
Lại thấy nàng ta không ngờ là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, tu vi chỉ có Trúc Cơ trung cấp, thân hình yếu đuổi, vốn là lúc xinh đẹp nhất, nhưng trên mặt nàng ta lại mang theo mấy phần thương tang khiến người ta khó hiểu, bị một đạo pháp lực của Phương Nguyên từ ngoài ba trăm dặm kéo tới, dù không nặng tay, nhưng nàng ta rõ ràng cũng đã bị thương không nhẹ, lúc này khóe miệng đã trào máu.
- Chẳng lẽ là người của Cửu Trùng Thiên hoàng triều?
- Không đúng, cho dù là thám tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, tu vi cũng không thể thấp như vậy.
- Chút tu vi này cũng dám nhìn trộm nghi trượng của Vong Tình Đảo Đạo Tử, có thể nói là to gan lớn mật!
Lờ mờ có tiếng thấp giọng nghị luận vang lên, các tu sĩ nhìn nữ tử này, nhất thời không đoán ra thân phận của nàng ta, có điều đối mặt với nhân vật nhỏ như vậy, lão chấp sự rõ ràng là rất kinh nghiệm, nghiêm mặt nói:
- Từ xa nhìn trộm thánh giá của Đạo Tử, nhất định là tâm hoài bất quỹ, mau mau nói ra thân phận, sư môn của ngươi, nếu không lão phu thi triển phương pháp sưu hồn, với chút tu vi này của ngươi, e là không chịu nổi đâu!
Nữ tử đó nằm trên mặt đất một lúc, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng ta vô cùng phức tạp, nhìn Phương Nguyên, vừa có chút ủy khuất lại có chút tức giận, nhưng phần lớn là một loại kính sợ không thể hình dung, há miệng mấy lần, cuối cùng mới run rẩy hỏi:
- Ngươi... Ngươi nhận ra ta?
Phương Nguyên bất động thanh sắc nhìn nàng ta, nói:
- Báo ra tính danh của ngươi!
Nữ tử đó nghe thấy Phương Nguyên nói năng lạnh lùng như vậy, cũng có chút ủy khuất, cố lấy sức lực, mới giống như nổi giận nói:
- Ta tên là Đổng Tô Nhi, chẳng lẽ ngươi đã quên ta rồi sao? Lúc trước ngươi ở trong bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, một chỉ điểm phá đạo tâm của ta, làm hại tu vi của ta đình trệ, mười năm không thể tiến thêm, hiện giờ lại mất đi tốc độ tu hành thế như chẻ tre lúc trước, ta chỉ nhớ rõ, ngươi lúc ấy bảo ta mười năm sau hẵng đi ra, ta không biết làm sao, hiện tại chỉ có thể tới tìm ngươi.
Người chung quanh nghe thấy những lời này, lập tức lộ ra có chút kinh ngạc, ánh mắt quét tới quét lui trên người Phương Nguyên và nữ tử đó.
Nhất là hai vị lão giả tóc bạc tóc đen của Thiên Xu Môn, đều tấm tắc lấy làm lạ. Sau đó có chút khinh thường nhìn Phương Nguyên:
- Mười năm trước người ta mới bao lớn, rõ ràng chỉ là tiểu oa nhi, ngươi không ngờ lại làm ra chuyện tàn nhẫn với người ta như vậy.
- Biết tới tìm ta, chứng tỏ ngươi còn cứu được!
Phương Nguyên tất nhiên cũng nhớ rõ thân phận của Đổng Tô Nhi, tuy mười năm trôi qua, nhưng diện mạo của nàng ta cũng không biến hóa nhiều, ngũ quan vẫn mơ hồ là bóng hình đó, đối với tiểu quái thai năm đó tu vi trưởng thành cơ hồ không hề gặp cản trở, hắn cũng không dễ dàng quên như vậy, liền gật đầu, nói:
- Nếu đã tới tìm ta, việc gì phải lén lút đi theo, cứ trực tiếp hiện thân chẳng phải là được à?
Đổng Tô Nhi nghe vậy, dường như càng ủy khuất hơn, nói:
- Nhưng ngươi hiện tại... Tu vi của ngươi... Thân phận của ngươi...
Nàng ta dường như ngượng ngùng nói ra, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ.
Phương Nguyên thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Ngươi năm đó kiêu ngạo như vậy, hiện giờ lại bẽn lẽn thế này, đều là một loại tật xấu, cần sửa!
Sắc mặt Đổng Tô Nhi có chút biến hóa, nhưng vẫn cúi đầu.
Phương Nguyên cũng trầm ngâm một lúc, nói:
- Ta muốn tới Ma Biên kiến công, ngươi muốn đi cùng không?
Đổng Tô Nhi không chút do dự gật đầu, kêu lên:
- Ta muốn đ!
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Vậy ngươi cứ đi theo đi!
Lúc ban đầu hắn đã phát hiện phía sau có người đi theo, chỉ mặc kệ, cho tới vừa rồi, tưởng rằng người này có quan hệ với Cửu Trùng Thiên hoàng triều, mới lôi nàng ta ra, lại không ngờ là nhân quả năm đó trong lúc vô ý lưu lại, nghĩ đến thiên phú của Đổng Tô Nhi năm đó, cũng rất hữu dụng, nếu dạy dỗ tốt, đợi tới Ma Biên, nói không chừng cũng có thể giúp đỡ.
- Tu vi... Tu vi của ta...
Sắc mặt Đổng Tô Nhi có chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh lại trở nên có chút tự biết xấu hổ, cúi đầu nhìn nhìn mình.
- Lúc trước ta có thể phá được đạo tâm của ngươi, hiện giờ có thể giúp ngươi nặn lại đạo cơ!
Khi nói ra vấn đề này, sắc mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất có lòng tin.
Trên mặt Đổng Tô Nhi cuối cùng cũng xuất hiện một tia thần thái, ra sức gật đầu, nhanh chóng nhảy lên, đi tới bên cạnh ngọc liễn của Phương Nguyên, ở bên cạnh nàng ta, ba vị Tuyết Nguyên lão ma đầu lập tức mặt đầy tươi cười, thành thành thật thật hành lễ:
- Tiên tử có lễ...
Đổng Tô Nhi hoảng sợ, thầm nghĩ đại tu Kim Đan bên cạnh tiên sinh nhà mình đều khách khí như vậy à?
Đoàn nghi trượng lại chậm rãi khởi hành, tới thẳng Ngọc Môn Thần Quan ở phía tây Cửu Châu.
Sau khi qua Vân Châu, chính là Yêu Phần Cổ Lộ, nơi này đã dần hoang vắng, cũng không có đại đạo thống và tiên môn, đám người Phương Nguyên cũng dần dần đẩy nhanh tốc độ.
Chỉ là bên cạnh có phụ tá của Vong Tình Đảo khuyên bảo, Phương Nguyên mới đành tạm thời một đường nhẫn nại.
- Đạo Tử tới Ma Biên, kiến công lập nghiệp cho sinh linh thiên hạ, chúng ta vô cùng bội phục, đặc biệt chuẩn bị một ly rượu nhạt.
Trên đường đi qua Phách Hạ Châu, trên một ngọn núi cao, xa xa có người tấu lên tiên nhạc, cũng lộ ra náo nhiệt hơn trước đây.
Phương Nguyên sai người dẫn đường, liền thấy trên dưới núi cao đã tụ tập hơn ngàn tu sĩ, đồng loạt hành lễ, mà trong lương đình tại kia, có mấy vị lão giả tu vi cao thâm khách khí giơ chén rượu hành lễ, cố ý muốn tới bái kiến.
Lễ số bực này trên đường đi Phương Nguyên đã thấy không ít, cũng quen rồi, từ trong ngọc liễn đi ra, chậm rãi đi lên lương đình, gặp mấy vị lão tu đó, tuy trong bọn họ người cảnh giới cao nhất cũng chỉ là tu vi Nguyên Anh, nhưng vẫn khách khí hành lễ.
Dù sao Phách Hạ Châu danh tiếng nhỏ, thực lực của người tu hành cũng yếu kém, mấy vị lão tu Nguyên Anh này đã là đứng đầu trong Phách Hạ Châu, nói không chừng bình thường đều là cao nhân thoái ẩn người ngoài khó gặp, hiện giờ đồng loạt tụ ở đây chờ đón, có điều trong giới tu hành, dù sao cũng tu vi vi tôn, hơn nữa địa vị của Phương Nguyên cũng không kém, mấy người bọn họ thấy cũng phải cung cung kính kính.
- Đa tạ mấy vị lão tiền bối, vãn bối tới Ma Biên, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng.
Phương Nguyên uống chén rượu, khách khí hành lễ, chuẩn bị cáo từ.
Dưới núi, các tiên môn đạo thống, người có tư cách chờ ở đây không nhiều lắm, huống chi là người khác?
Vừa thấy Phương Nguyên cáo từ, ai nấy đều hành lễ, thở mạnh cũng không dám.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, lại nghe phía dưới có một tiếng hét lớn:
- Tiên sinh từ xa tới vất vả, đệ tử đã chờ ở đây từ lâu.
Phương Nguyên nghe thấy thanh âm quen thuộc này, xoay người nhìn một cái, liền thấy gần một gốc tùng trong sườn núi, trong đám người có một nam tử thanh niên, đầu đội kim quan trông rất tuấn mỹ, văn võ đại thần chung quanh xếp hai hàng.
Lúc này ở trước mặt Phương Nguyên, tu sĩ khác cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. Chỉ có hắn vẻ mặt vui sướng, từ trong đám người kia đi ra, chạy tới trước người Phương Nguyên, trực tiếp quỳ xuống, trong tay giơ cao một chén rượu qua đỉnh đầu, cao giọng nói:
- Nghe nói tiên sinh sắp tới Ma Biên lập công, đệ tử ngày đêm không ngừng, hận không thể dùng thân hướng tới, cũng tiện nghe tiên sinh dạy bảo!
- Thì ra là ngươi.
Cũng coi như nhìn kỹ, cũng nhận ra người gọi mình là tiên sinh này, lại thấy hắn tuổi tác không lớn, tu vi Kim Đan, cũng coi như không tầm thường, dáng vẻ đường đường, mặt mày rất có anh khí, chỉ là mình lại từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra mấy phần khôn khéo giảo hoạt, không phải người lạ, chính là tiểu hoàng tử của Ô Trì Quốc Quân Thành, lúc trước khi mình ly khai Thanh Dương Tông, lưu lạc ở Ô Trì Quốc đã gặp được.
Phương Nguyên cũng không ngờ hắn nghe nói mình tới, liền sớm chờ ở đây, thế là bảo hắn tới gặp.
Quốc chủ Ô Trì Quốc Quân Thành mặt mày tươi cười, đến trước người Phương Nguyên, lại hành đại lễ, cười nói:
- Tiên sinh, thật không ngờ ngươi hiện giờ đã trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử, còn thành thần tướng Ma Biên, lần này ta thực sự muốn đi theo ngươi!
Phương Nguyên quan sát hắn một thoáng, nói:
- Ngươi hiện giờ mới chỉ là tu vi Kim Đan trung cấp, cũng không thành tựu Tử Đan, có thể thấy được ngươi bình thường tu hành cũng không dụng công, đi theo ta, sợ là chỉ tổ ăn mắng mà thôi, xưa nay cũng chỉ biết nói những lời dễ nghe, chẳng lẽ lại không biết dụng công tu hành một phen? Ngươi cũng biết, đại kiếp sắp tới, đến lúc đó trọng trách của quốc chủ Ô Trì Quốc như ngươi không nhỏ đâu!
Quốc chủ Ô Trì Quốc Quân Thành rõ ràng không ngờ đã lâu không gặp Phương Nguyên, vừa gặp đã bị ăn mắng, đành phải cười xấu hổ.
Có điều vừa nghĩ tới Phương Nguyên ở trước mặt nhiều người như vậy mắng mình, cũng không nghi ngờ gì nữa là thừa nhận danh phận mình là đệ tử của hắn, trong lòng càng vui hơn, dứt khoát mặt dày cười nói:
- Tiên sinh, chuyện tu hành ta không dụng công, nhưng ngươi cứ yên tâm, lần này ta biết ngươi sắp tới Ma Biên, đặc biệt chuẩn bị tất cả tài nguyên cho ngươi, thần đan bảo dược, ngươi cứ mang theo đi!
Phương Nguyên biết đây là tâm ý của hắn, cũng không từ chối, liền đáp ứng.
Mà các tu sĩ chung quanh thấy một màn này, đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Trong Phách Hạ Châu, thế lực của Ô Trì Quốc thực sự không tính là lớn, bởi vậy trong vô số tu sĩ chờ đợi ở đây, quốc chủ Ô Trì Quốc chỉ có thể chờ trong sườn núi, nhưng ai có thể ngờ, vị quốc quân của nước nhỏ này không ngờ là đệ tử của Phương Nguyên?
Trong nhất thời ánh mắt nhìn về phía quốc quân Ô Trì Quốc cũng thay đổi, trở nên có chút kính sợ.
Mà Quân Thành thấy được ánh mắt mọi người chung quanh, cũng không khỏi có chút đắc ý, dù bị Phương Nguyên mắng thêm một chút cũng nguyện ý.
- Ha ha ha ha, tiểu sư đệ, ngươi đã thành khí rồi.
Đang lúc các tu sĩ dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn quốc quân Ô Trì Quốc, lại nghe trong đám người có hai thanh âm vang lên, đồng loạt quay đầu lại nhìn, liền thấy vừa lên tiếng là ở vị trí gần chân núi, trong một trận doanh nho nhỏ, hai lão giả ngông nghênh đi ra, bọn họ mặc trận bào một đen một bạc, tuy tu vi không cao, nhưng khí độ lại lớn tới dọa người.
Lúc này, không ngờ đang khoanh tay bễ nghễ nhìn chung quanh, đắc ý dào dạt tiến về phía trước.
- Bọn họ... Không ngờ đang gọi Đạo Tử là sư đệ.
Người chung quanh nghe thấy xưng hô này của bọn họ, lại nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ, ánh mắt đều trợn tròn.
Chương 1367 Đi theo Đạo Tử, kiến công Ma Biên (2)
- Chẳng lẽ hai người này quen biết với Đạo Tử.
- Nghe nói khi tu vi của Đạo Tử chưa cao, quả thật từng tu hành ở Phách Hạ Châu một đoạn thời gian!
Đủ loại tiếng nghị luận vang lên, trong lòng vô số người đã thấp thỏm.
- Thiếu chút nữa thì quên còn có hai vị sư huynh tiện nghi này.
Vừa nhìn thấy hai lão gia hỏa này đi tới, Phương Nguyên cũng có chút đau đầu, đây không phải là người xa lạ, chính là hai vị Trận Sư năm đó Phương Nguyên kết bạn ở Ô Trì Quốc, lúc trước sau khi Phương Nguyên giúp Quân Thành phục quốc, còn từng ở Thiên Xu Môn của bọn họ tu hành một đoạn thời gian, bị bọn họ nửa cưỡng bách kéo vào tiên môn, đội một danh đầu tiểu sư thúc, mình cũng sắp quên mất rồi.
- Hai vị... Sư huynh, biệt lai vô dạng?
Nhìn thấy bọn họ tới, Phương Nguyên cũng chỉ đành ôm quyền hành lễ, cười khổ hỏi.
- Không dám không dám...
Hai vị Trận Sư thấy Phương Nguyên khách khí như vậy, lại càng mừng rỡ, ngực không khỏi ưỡn cao hơn mấy phần, ngông nghênh hoàn lễ với Phương Nguyên, sau đó ra lệnh cho đệ tử phía sau mau chóng đưa tài nguyên mà mình đã chuẩn bị tới.
Phương Nguyên nói:
- Mang quá nhiều tài nguyên cũng không tiện, hai vị sư huynh cứ giữ lại để mình tu hành đi!
Hắn biết Thiên Xu Môn không có bao nhiêu tích góp, có thì cũng bị hai lão bại gia tử này tiêu hết rồi.
Nhưng không ngờ, Ngân Lão Trận Sư nghe vậy lập tức có chút kinh ngạc, nói:
- Chính là giữ lại cho mình tu hành mà!
Sắc mặt Phương Nguyên lập tức có chút cổ quái:
- Vậy các ngươi vận tới đây.
Hắc Lão Trận Sư đắc ý nói:
- Hai huynh đệ chúng ta chuẩn bị đi theo ngươi tới Ma Biên kiến công lập nghiệp, đương nhiên là phải mang theo đồ chứ!
Phương Nguyên lập tức có chút há hốc miệng:
- Cái này...
Hắc Lão Trận Sư lập tức trừng mắt:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn dẫn chúng ta theo.
Phương Nguyên đúng là không muốn dẫn bọn họ theo.
Nhưng lời này không thể nói thẳng ra được, nghĩ tới họ cũng hiểu chút trận thuật, đành nói:
- Vậy cứ đi theo đi.
Hai vị lão Trận Sư lúc này mới đắc ý, ra lệnh cho các đệ tử mang theo gia sản lên pháp chu, còn chào hỏi ba vị lão ma trên Tuyết Nguyên, ba vị lão ma này cũng đi vừa đi theo Phương Nguyên, vốn vẫn rụt rè, thấy ai cũng sợ, lại thấy hai vị Trận Sư này gọi Phương Nguyên là sư đệ, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, ân cần vỗ mông hai tên Trúc Cơ này!
- Phương Nguyên tiên sư tại thượng, Hỏa Vân Lĩnh ta trên dưới nguyện theo cùng tới Ma Biên kiến công.
Thấy hai vị lão Trận Sư đắc ý dào dạt đi theo Phương Nguyên, chung quanh tất nhiên lại là một trận ồn ào, vô số người vừa ghen tị vừa đố kị, đang nhao nhao nghị luận, dưới chân núi liền có một vị nữ tử dẫn người đi ra, đánh bạo bái Phương Nguyên trên đỉnh núi.
- Cự... Cự Giao Môn trên dưới nguyện theo Đạo Tử tới Ma Biên kiến công...
Thấy nữ tử đó dẫn người đi ra, một tiểu tiên môn khác cũng cắn chặt răng, vội vàng tiến lên bái.
- Thủy Nguyệt Tông đặc biệt dâng hậu lễ, nguyện giúp Đạo Tử một tay...
- Thiên Hợp Triệu gia tử nguyện theo Đạo Tử tới Ma Biên kiến công...
...
Trong nhất thời, dưới núi cũng trở nên náo nhiệt, không biết bao nhiêu người vội vàng từ trong đám người đi ra, có người Phương Nguyên biết, cũng có người không biết, có người cả tông tới bái, muốn cùng Phương Nguyên tới Ma Biên, cũng có người một mình đi ra, nguyện theo bên cạnh Phương Nguyên, cũng có người dâng lên tài nguyên hậu lễ, người tặng tiên binh, trong nhất thời tình cảm quần chúng trào dâng, náo nhiệt phi phàm, cũng nằm ngoài dự kiến của Phương Nguyên.
- Đạo Tử chờ lo, chuyện này vốn cũng trong ý liệu!
May mà có một vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo đi theo Phương Nguyên, rõ ràng rất am hiểu xử lý việc này, thế là nhất nhất kiểm kê đám người đi ra, cũng đưa ra đề nghị xử lý cho Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng minh bạch, cẩn thận nghe hắn phân tích, sau đó làm ra quyết định!
Người có thể giúp, có thể tin sẽ dẫn theo cùng tới Ma Biên.
Người không giúp được gì thì ôn tồn trấn an, ước định ngày sau cùng nhau chống đỡ đại kiếp, ra sức cho thế gian.
Đợi cho chuyện nơi đây xong, Phương Nguyên lại khởi hành, nhắm thẳng Vân Châu mà đi, một đoàn người ngựa lại nhiều thêm không ít.
Có điều lúc khởi hành, Phương Nguyên dường như có ý mà lại vô ý nhìn ra sau, mày hơi nhíu lại, đã nhận ra một cái bóng đi theo mình, chỉ là không biết rốt cuộc là ai, nếu là bạn thì sao không hiện thân gặp mặt?
Nếu là địch... Mình hiện tại không có đối thủ tu vi thấp như vậy chứ?
Rời khỏi Phách Hạ Châu, Phương Nguyênvẫn theo hành trình trước đây, một đường đi về phía tây.
Hành trình lần này của hắn chính là đi qua Hải Châu, Phách Hạ, Vân Châu, sau đó thuận theo Yêu Phần Cổ Đạo tới Ngọc Môn Thần Quan, mượn đại trận truyền tống trong thần quan trực tiếp tới Tây Hoang Ma Biên.
Từ hành trình này cho thấy, hắn kỳ thật giống như xuyên qua Cửu Châu, theo dụng ý của Tiên Minh và Ma Biên, đây tất nhiên là để tỏ rõ việc Thánh Địa Đạo Tử tới Ma Biên kiến công, cổ vũ cho các tu sĩ thiên hạ, mà trên trình độ nào đó, đây kỳ thật cũng là đang mượn cơ hội biểu thị công khai uy danh của Thánh Địa Đạo Tử, mượn cơ hội xây dựng nền tảng của mình, để ngày sau giác trục thiên hạ.
Lúc đại kiếp, Thánh Địa Đạo Tử cần kiến công ngự kiếp, tất nhiên cũng cần thế lực và lực lượng cực lớn, mà đại kiếp qua đi, Thánh Địa Đạo Tử cần giác trục thiên hạ, vẫn cần thế lực và lực lượng cực lớn. Lúc này lờ mờ là đang chuẩn bị cho những việc đó, không phải mỗi người, mỗi một đạo thống đều có hi vọng thành lập đạo thống, lập hạ nghiệp lớn bất thế sau đại kiếp.
Chương 1368 Vân Châu tổ địa (1)
Bởi vậy, cũng sẽ rất nhiều người lúc này lựa chọn xếp hàng, trở thành tùy tùng của Thánh Địa Đạo Tử hoặc là đại nhân vật khác, nhằm mưu sinh trong kiếp, sống yên sau kiếp.
Việc này những thế gia cổ và thánh địa kéo dài mấy vạn năm không biết đã làm bao nhiêu lần, đã sớm quen thuộc rồi, Phương Nguyên tất nhiên là không biết những pháp tắc này, có điều hắn tin Vong Tình Đảo, cho nên tất cả đều dựa theo an bài của Vong Tình Đảo mà làm.
Một đường đi về phía tây, nghi trượng uy vũ, thần vệ uy nghiêm, giao long kéo xe, có thể nói là vô cùng uy phong
Trên đường đi qua Phách Hạ, bên cạnh hắn đã có thêm các tiên môn như Thiên Xu Môn, Hỏa Vân Lĩnh tùy tùng, ngoài ra còn có vô số tán tu đến đầu nhập, trước sau đã có mấy chục người, nhân vật cũng coi như không ít, cũng có vô số người gửi bái thiếp, dùng từ khẩn thiết, chỉ nói nếu Phương Nguyên cần dùng, một tờ giấy điều lệnh, toàn bộ điều sẽ đến, Phương Nguyên cũng hài lòng đối với điều này, dù sao những người đi theo này cũng đều ai nấy có suy tính riêng.
Điều họ muốn làm sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn cả đời của bọn họ, mình hiện giờ được coi là vị Thánh Địa Đạo Tử đầu tiên xuất thế hành tẩu, tuy chiếm tiên cơ, nhưng dù sao hình thức cũng không rõ, có nhiều người như vậy trực tiếp lựa chọn mình đã khiến hắn hài lòng rồi.
Dù sao đây chỉ là một bắt đầu, chắc hẳn theo sự phát triển của tình thế, người tới đầu nhập càng sẽ nhiều hơn.
Quan trọng hơn, đây chỉ là mới đến Phách Hạ Châu mà thôi, nếu so sánh, Vân Châu mới xem như là căn cơ chân chính của mình, mình ở Phách Hạ Châu chỉ ở lại mấy năm, hơn nữa chỉ là lưu lạc Phách Hạ, giao tiếp với người không nhiều lắm, dù là như vậy, ở Phách Hạ Châu đã có những người này tùy tùng, hoặc là đưa bái thiếp, sau khi đó tổ địa Vân Châu, lại sẽ là trường hợp nào?
- Phương tiên sư đường xa vất vả, Việt Quốc ngũ đại tiên môn cũng có đạo thống chờ ngươi từ lâu.
Quả nhiên, vào cảnh nội Vân Châu không lâu, liền có sứ giả chờ giữa đường, dẫn Phương Nguyên tới Ngưu Đầu Nhai ở phía nam Vân Châu, từ rất xa Phương Nguyên đã nhìn thấy trên núi dưới núi đã có hơn ngàn người đang chờ, các đại tiên môn xếp thành trận trượng, đãn đầu tất nhiên chính là Việt Quốc ngũ đại tiên môn, ở phía sau còn có rất nhiều các đại tiên môn mà mình đã từng thấy hoặc chưa từng thấy, đã nghe qua hoặc là chưa nghe qua.
Bọn họ cũng giống như đạo thống các phương mà Phương Nguyên trước đó từng gặp, đã sớm thiết lập hương án, chuẩn bị tất cả tài nguyên, sớm chờ ở đây, chỉ là so sánh với các nơi khác, Vân Châu này dù sao cũng là tổ địa, không khí không nghi ngờ gì nữa nhiệt liệt hơn.
Trong Việt Quốc ngũ đại tiên môn, Phương Nguyên nhìn thấy không ít khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cũng thở phào, bất kể là như thế nào, vẫn nhìn thấy tiên môn nhà mình thì thoải mái hơn, liền trực tiếp từ trong ngọc liễn đi ra, chào hỏi trưởng lão của ngũ đại tiên môn, sau đó liền nhìn về phía lương đình phía sau, có một vị lão giả xanh xao đang mỉm cười nhìn mình.
Phương Nguyên cảm khái trong lòng, chỉnh đốn y bào, tiến lên bái:
- Tiên sinh, đệ tử có lễ!
Lão giả xanh xao này không phải ai khác, chính là ân sư vỡ lòng Chu tiên sinh của Phương Nguyên khi ở Thái Nhạc Thành, hắn cũng tới đây.
Chu tiên sinh vốn là tu vi Luyện Khí, căn cơ bị thương, không thể tiến thêm, về sau mấy lần gặp lại, Phương Nguyên cũng hiếu kính hắn không ít bảo đan thần dược, có thể chữa khỏi căn cơ của hắn, thậm chí giúp tu vi của hắn tiến thêm một bước, nhưng Chu tiên sinh lại tự biết tiềm lực không đủ, không muốn lãng phí những tài nguyên này, chỉ dùng mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ, để mình không đến mức chết ngay, có thể ngắm nhìn Phương Nguyên thêm mấy năm.
Mà những bảo đan thần dược cực kỳ trân quý Phương Nguyên đưa tặng thì ban cho rất nhiều tiểu bối.
Đương nhiên, cho dù hắn chỉ là tu vi Luyện Khí, nhưng có Phương Nguyên, thân phận của hắn là quý không thể tả.
Cảnh nội Vân Châu hiện giờ, cho dù là lão tổ Nguyên Anh nhìn thấy Chu tiên sinh cũng phải dùng lễ đối đãi.
Mà cho dù là vậy, Việt Quốc ngũ đại tiên môn trưởng lão không ít, cao thủ nhiều như mây, cũng có rất nhiều trưởng lão Đạo Chủ của đạo thống khác có mặt, tu vi của những người này thậm chí hơn xa tông chủ của Việt Quốc ngũ đại tiên môn, nhưng Chu tiên sinh vẫn có chỗ ngồi.
- Ha ha, tốt lắm!
Chu tiên sinh cười ha ha, sai người đỡ hắn khỏi tọa ỷ, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, cũng không có sự kính sợ của tu sĩ cảnh giới Luyện Khí nhìn thấy Chí Tôn Nguyên Anh, vẫn giống như đang nhìn một hài tử, quan sát một lúc, mới thở dài nói:
- Tiểu tử, thành tựu hiện giờ của ngươi, lão nhân ta có nằm mơ cũng không ngờ, lúc này mới qua bao nhiêu năm, một đứa bé nho nhỏ như vậy, đã...
Nói xong liền nghẹn ngào, không nói được nữa.
- Tiên sinh, bất kể ta đi bao xa, bước đầu tiên cũng là ngươi dẫn.
Phương Nguyên tự tay đỡ Chu tiên sinh, ngồi lại lương đình, cung kính đáp lại.
Trưởng lão và tông chủ của các đại tiên môn ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều cảm khái, lẳng lặng đứng đó.
Người trong giới tu hành, một cảnh giới một thiên địa, một thiên địa một người khác, cảnh giới hiện giờ của Phương Nguyên sớm đã không phải một Vân Châu nho nhỏ có thể dung nạp, nếu hắn tự cao thân phận, bảo trì cự ly với bạn cũ Vân Châu, những người này cũng sẽ không cảm thấy có gì không đúng, cũng cảm thấy là thiên kinh địa nghĩa, nhưng càng là như vậy, khi thấy Phương Nguyên vẫn cung kính với Chu tiên sinh như trước, trong lòng càng kính sợ hơn.
Thấp giọng nói chuyện với Chu tiên sinh, ngồi trong lương đình, Phương Nguyên lại thể hiện tài nghệ tự tay nấu đan trà cho Chu tiên sinh.
Chương 1369 Vân Châu tổ địa (2)
Hắn đun một ấm nước, sau đó phẩy nhẹ tay áo, Lôi Linh Cáp Mô liền xuất hiện ở bên cạnh. Tiếp tới tay Phương Nguyên nhẹ nhàng vỗ lên đầu cóc, đánh vào một đạo pháp lực, bụng con cóc đó liền có tử quang ẩn hiện, chung quanh có mùi thuốc nồng đậm.
Qua một lát, liền mở miệng, bên trong có một viên đan dược tử khí nhẹ nhàng bay ra, Phương Nguyên tiếp nhận, bỏ vào trong đỉnh, chỉ một lát, có mùi trà thơm từ trong đỉnh tỏa ra, một ấm nước sôi đã hóa thành canh trà trong xanh, Phương Nguyên tự tay rót một chén, dâng cho Chu tiên sinh, sau đó liền có phó dịch của Vong Tình Đảo tới dâng trà cho người khác.
Làm xong tất cả, Phương Nguyên mới cất đỉnh đi, hàn huyên với chư vị trưởng lão của ngũ đại tiên môn.
Tông chủ Thanh Dương Tông Trần Huyền Ngang chắp tay thi lễ, nói:
- Phương trưởng lão, ngươi dù sao cũng là đại trưởng lão của Thanh Dương Tông, một hành động một lời nói đều chung một nhịp thở với tín niệm của Thanh Dương Tông, lần này ngươi vào Ma Biên, Thanh Dương Tông cũng không thể bàng quan, hiện giờ đã liên thủ với bảy đại đạo thống của các phương Vân Châu và Việt Quốc tứ đại tiên môn, chuẩn bị ít tài nguyên, tập kết hơn ngàn tiên binh, cùng theo ngươi tới Ma Biên!
- Tông chủ, không cần làm những chuyện vô vị này, hiện giờ ta chỉ tới Ma Biên trước, chưa vững chân, mang nhiều đồ nhiều người cũng không có tác dụng, sau khi tới Ma Biên, thấy rõ tình thế, có lẽ mới có chỗ dùng chư vị, hiện giờ những tài nguyên và nhân sự này, cứ giữ lại đã, bảo họ chăm chỉ tu hành, đợi khi ta cần dùng sẽ có chỗ bọn họ giúp được!
Trong lòng đã có tính toán, Phương Nguyên tất nhiên không cần khách khí, trực tiếp nói ra.
Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang cũng là lão hồ li, minh bạch ý tứ của Phương Nguyên, trực tiếp cười cười đáp ứng.
- Đạo Tử, có một số việc không đúng lắm.
Hàn huyên một lát, mọi người thương nghị xong, một vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo phái tới chạy đến bên cạnh Phương Nguyên, sắc mặt ngưng trọng.
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn:
- Xảy ra chuyện gì?
Lão chấp sự đó nói:
- Vân Châu chính là khởi Đạo Tử quật khởi, nên có nhiều người tới đón nhất, nhưng hiện giờ xem ra, bảy mươi hai tiên môn mười bốn nước ở Vân Châu, lại chỉ có mười lăm tiên môn, đại bộ phận tiên môn khác không ngờ ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, đây vốn chính là một chuyện cực kỳ cổ quái, những tiên môn này về tình về lý đều không thể không đến nghênh đón Đạo Tử, nhất định là có chỗ nào đó kỳ quái!
- Hả?
Phương Nguyên bất động thanh sắc, gật đầu, sau đó nhìn về phía Thanh Dương tông chủ Trần Huyền Ngang.
Trần Huyền Ngang đã sớm chờ trả lời vấn đề này, thấy ánh mắt của Phương Nguyên nhìn tới, liền nói thẳng:
- Vị lão tiên sinh này nói không sai, Vân Châu mười bốn nước bảy mươi hai tiên môn, chỉ có mười lăm đại tiên môn tới nghênh giá, không đến ba thành, cũng không phải bởi vì bọn họ dám bất kính, mà là trước đó, bọn họ đã nhận được hoàng thiếp của Cửu Trùng Thiên, tới Thần Long Hạp nghênh đón Thái tử hoàng triều.
- Thái tử hoàng triều...
Phương Nguyên gật đầu, nhớ tới vị Thái tử hoàng triều cơ hồ là nhận được sắc phong thần tướng cùng lúc với mình.
Xem ra, hắn cũng đồng thời khởi hành với mình.
Nghĩ chắc với thân phận và địa vị Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, ở trong mắt các tu sĩ, vẫn mạnh hơn Vong Tình Đảo Thánh Địa Đạo Tử nửa đường xuất gia như hắn, nhất là uy thế của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, giống như mặt trời ban trưa, thế nhân có ai mà không kính sợ, có ai mà không biết đến? Bởi vậy khi hắn cũng tới Vân Châu, gửi hoàng thiếp, những tiên môn đó tính toán một phen, liền có đại bộ phận tới Thần Long Hạp đón hắn, chỉ có một bộ phận nhỏ tới đón mình.
Có điều khiến Phương Nguyên cảm thấy hứng thú là Thái tử hoàng triều này dường như lai giả bất thiện.
Biết rõ Vân Châu là nơi mình quật khởi, còn muốn làm như vậy, rốt cuộc là muốn gì?
- Đạo Tử, chuyện này có cần gửi thư cho lão tổ tông không?
Lão chấp sự kia rõ ràng cũng có chút không vui, thấp giọng hỏi.
- Không cần, việc gì cũng đi tìm tiền bối, vậy bản thân làm được gì?
Phương Nguyên chỉ cười cười, thản nhiên nói:
- Ta cứ trực tiếp đi gặp hắn là được rồi!
Tính toán đã xong, Phương Nguyên lại bất động thanh sắc, hàn huyên với Chu tiên sinh và các đại tiên môn Vân Châu, dặn dò một số việc, sau đó nói lời từ biệt với Chu tiên sinh, lại bước lên lữ trình, Chu tiên sinh tóc trắng xoá, thân thiết dặn dò:
- Nhất định phải cẩn thận!
Phương Nguyên cười cười hành lễ, cam đoan với Chu tiên sinh:
- Tiên sinh yên tâm, hiện giờ người có thể khiến ta bị thương cũng không nhiều!
Nghi trượng lại chậm rãi rời khỏi Phục Ngưu sơn, dần dần không thấy thân ảnh của các tu sĩ phía sau, sắc mặt Phương Nguyên cũng trầm xuống, thầm cân nhắc chuyện của Thái tử Cửu Trùng Thiên hoàng triều, mặc dù gặp phải ở Vân Châu chỉ là một chuyện rất khó nói rõ, nhưng hắn vẫn sinh ra một loại dự cảm không tốt, đồng thời vì dự cảm này, trong lòng sinh ra một chút không thoải mái!
Bất kể là Thái tử Cửu Trùng Thiên này xuất phát từ mục đích gì mà làm chuyện này, đều khiến hắn tâm sinh bất mãn.
Nghi trượng tiến đến Ngọc Môn Thần Quan ở phía tây Cửu Châu, không khí lộ ra có chút áp lực, Phương Nguyên đi được không lâu, liền không muốn nhịn nữa, đột nhiên ra lệnh cho giao long ngừng lại, khi người xung quanh không biết hắn muốn làm gì, hắn đột nhiên từ trong ngọc liễn phi thân ra, tay áo phất về phía không trung đằng sau, từng đạo pháp lực gào thét khắp nơi, thấp giọng nói:
- Đừng đi theo nữa, xuất hiện đi!
- Ầm!
Ngoài ba trăm dặm, trên một tòa cô sơn nhìn thì không có một bóng người, một chỗ hư không nào đó đột nhiên bị một kích này của Phương Nguyên đánh cho run rẩy.
Chương 1370 Ngọc Môn Thần Quan (1)
Một bóng người gầy yếu thét lớn một tiếng, trực tiếp bị vỗ ra từ trong hư vô, giống như diều giấy bay đi, sau đó không đợi thân ảnh của nàng ta rơi xuống đất, đã trực tiếp bị pháp lực của Phương Nguyên cuốn ra, trong chớp mắt liền kéo tới trước ngọc liễn.
- Từ Phách Hạ Châu theo ta đến Vân Châu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Nhìn bóng người gầy yếu đó, Phương Nguyên nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống, thấp giọng quát hỏi.
- Người đó là ai, không ngờ từ Phách Hạ Châu một mực theo tới nơi này?
Hải Thần Vệ, lão chấp sự cùng với ba vị lão ma ở chung quanh đều ngưng thần nhìn về phía đạo thân ảnh đó.
Lại thấy nàng ta không ngờ là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, tu vi chỉ có Trúc Cơ trung cấp, thân hình yếu đuổi, vốn là lúc xinh đẹp nhất, nhưng trên mặt nàng ta lại mang theo mấy phần thương tang khiến người ta khó hiểu, bị một đạo pháp lực của Phương Nguyên từ ngoài ba trăm dặm kéo tới, dù không nặng tay, nhưng nàng ta rõ ràng cũng đã bị thương không nhẹ, lúc này khóe miệng đã trào máu.
- Chẳng lẽ là người của Cửu Trùng Thiên hoàng triều?
- Không đúng, cho dù là thám tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, tu vi cũng không thể thấp như vậy.
- Chút tu vi này cũng dám nhìn trộm nghi trượng của Vong Tình Đảo Đạo Tử, có thể nói là to gan lớn mật!
Lờ mờ có tiếng thấp giọng nghị luận vang lên, các tu sĩ nhìn nữ tử này, nhất thời không đoán ra thân phận của nàng ta, có điều đối mặt với nhân vật nhỏ như vậy, lão chấp sự rõ ràng là rất kinh nghiệm, nghiêm mặt nói:
- Từ xa nhìn trộm thánh giá của Đạo Tử, nhất định là tâm hoài bất quỹ, mau mau nói ra thân phận, sư môn của ngươi, nếu không lão phu thi triển phương pháp sưu hồn, với chút tu vi này của ngươi, e là không chịu nổi đâu!
Nữ tử đó nằm trên mặt đất một lúc, cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng ta vô cùng phức tạp, nhìn Phương Nguyên, vừa có chút ủy khuất lại có chút tức giận, nhưng phần lớn là một loại kính sợ không thể hình dung, há miệng mấy lần, cuối cùng mới run rẩy hỏi:
- Ngươi... Ngươi nhận ra ta?
Phương Nguyên bất động thanh sắc nhìn nàng ta, nói:
- Báo ra tính danh của ngươi!
Nữ tử đó nghe thấy Phương Nguyên nói năng lạnh lùng như vậy, cũng có chút ủy khuất, cố lấy sức lực, mới giống như nổi giận nói:
- Ta tên là Đổng Tô Nhi, chẳng lẽ ngươi đã quên ta rồi sao? Lúc trước ngươi ở trong bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia, một chỉ điểm phá đạo tâm của ta, làm hại tu vi của ta đình trệ, mười năm không thể tiến thêm, hiện giờ lại mất đi tốc độ tu hành thế như chẻ tre lúc trước, ta chỉ nhớ rõ, ngươi lúc ấy bảo ta mười năm sau hẵng đi ra, ta không biết làm sao, hiện tại chỉ có thể tới tìm ngươi.
Người chung quanh nghe thấy những lời này, lập tức lộ ra có chút kinh ngạc, ánh mắt quét tới quét lui trên người Phương Nguyên và nữ tử đó.
Nhất là hai vị lão giả tóc bạc tóc đen của Thiên Xu Môn, đều tấm tắc lấy làm lạ. Sau đó có chút khinh thường nhìn Phương Nguyên:
- Mười năm trước người ta mới bao lớn, rõ ràng chỉ là tiểu oa nhi, ngươi không ngờ lại làm ra chuyện tàn nhẫn với người ta như vậy.
- Biết tới tìm ta, chứng tỏ ngươi còn cứu được!
Phương Nguyên tất nhiên cũng nhớ rõ thân phận của Đổng Tô Nhi, tuy mười năm trôi qua, nhưng diện mạo của nàng ta cũng không biến hóa nhiều, ngũ quan vẫn mơ hồ là bóng hình đó, đối với tiểu quái thai năm đó tu vi trưởng thành cơ hồ không hề gặp cản trở, hắn cũng không dễ dàng quên như vậy, liền gật đầu, nói:
- Nếu đã tới tìm ta, việc gì phải lén lút đi theo, cứ trực tiếp hiện thân chẳng phải là được à?
Đổng Tô Nhi nghe vậy, dường như càng ủy khuất hơn, nói:
- Nhưng ngươi hiện tại... Tu vi của ngươi... Thân phận của ngươi...
Nàng ta dường như ngượng ngùng nói ra, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ.
Phương Nguyên thản nhiên cười một tiếng, nói:
- Ngươi năm đó kiêu ngạo như vậy, hiện giờ lại bẽn lẽn thế này, đều là một loại tật xấu, cần sửa!
Sắc mặt Đổng Tô Nhi có chút biến hóa, nhưng vẫn cúi đầu.
Phương Nguyên cũng trầm ngâm một lúc, nói:
- Ta muốn tới Ma Biên kiến công, ngươi muốn đi cùng không?
Đổng Tô Nhi không chút do dự gật đầu, kêu lên:
- Ta muốn đ!
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Vậy ngươi cứ đi theo đi!
Lúc ban đầu hắn đã phát hiện phía sau có người đi theo, chỉ mặc kệ, cho tới vừa rồi, tưởng rằng người này có quan hệ với Cửu Trùng Thiên hoàng triều, mới lôi nàng ta ra, lại không ngờ là nhân quả năm đó trong lúc vô ý lưu lại, nghĩ đến thiên phú của Đổng Tô Nhi năm đó, cũng rất hữu dụng, nếu dạy dỗ tốt, đợi tới Ma Biên, nói không chừng cũng có thể giúp đỡ.
- Tu vi... Tu vi của ta...
Sắc mặt Đổng Tô Nhi có chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh lại trở nên có chút tự biết xấu hổ, cúi đầu nhìn nhìn mình.
- Lúc trước ta có thể phá được đạo tâm của ngươi, hiện giờ có thể giúp ngươi nặn lại đạo cơ!
Khi nói ra vấn đề này, sắc mặt Phương Nguyên rất bình tĩnh, thanh âm cũng rất có lòng tin.
Trên mặt Đổng Tô Nhi cuối cùng cũng xuất hiện một tia thần thái, ra sức gật đầu, nhanh chóng nhảy lên, đi tới bên cạnh ngọc liễn của Phương Nguyên, ở bên cạnh nàng ta, ba vị Tuyết Nguyên lão ma đầu lập tức mặt đầy tươi cười, thành thành thật thật hành lễ:
- Tiên tử có lễ...
Đổng Tô Nhi hoảng sợ, thầm nghĩ đại tu Kim Đan bên cạnh tiên sinh nhà mình đều khách khí như vậy à?
Đoàn nghi trượng lại chậm rãi khởi hành, tới thẳng Ngọc Môn Thần Quan ở phía tây Cửu Châu.
Sau khi qua Vân Châu, chính là Yêu Phần Cổ Lộ, nơi này đã dần hoang vắng, cũng không có đại đạo thống và tiên môn, đám người Phương Nguyên cũng dần dần đẩy nhanh tốc độ.
Bình luận facebook