• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (11 Viewers)

  • Chương 1376-1380

Chương 1376 Thái tử một nghìn năm trăm năm (1)

Người chung quanh Phương Nguyên nghe thấy những lời này đều biến sắc.

Trong lòng đã có chút căm giận, nhưng lại nhất thời không nói ra lời.

Mà Cát Lão Tiên Nhân thì cười lạnh, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ.

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, nói:

- Ta hiện tại đã khác với lúc trước!

Trong lòng Cát Lão Tiên Nhân sinh ra một loại cảm giác hoang đường, thầm nghĩ Đạo Tử này sao giống như là trẻ con vậy, là đang nhận sai à?

Nhưng ngay sau đó, liền nghe Phương Nguyên bỗng nhiên cao giọng nói:

- Trước kia ta mềm lòng, ghét nhất là loại chuyện này, cho nên cho dù lúc ấy bản thân chỉ là tán tu, nhìn thấy Cửu Trùng Thiên các ngươi bắt người thử thuốc, cũng phải cầm kiếm chém người, mà hiện giờ, ta ngay cả nghe cũng không thể nghe loại chuyện này, nếu bắt người luyện thuốc chính là ngươi, vậy ngươi nghe rõ cho ta, phàm là còn để ta nghe thấy ngươi bắt người luyện bệnh dịch, làm thủ đoạn tà đạo này, vậy ta bất luận ngươi là ai, cũng bất luận đứng phía sau ngươi là ai, cũng sẽ một kiếm chém tên súc sinh ngươi!

Xôn xao.

Lời này sát khí lẫm liệt, trong chốc lát đã quét sạch khói bụi chung quanh.

Người chung quanh Phương Nguyên cũng không biết vì sao, nghe thấy những lời này, bỗng nhiên cảm thấy áp lực trong lòng mất sạch.

Mà Cát Lão Tiên Nhân, lúc này cũng biến sắc, vừa sợ vừa giận, quát:

- Ngươi...

Có lòng muốn nói gì đó, nhưng nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Phương Nguyên, không ngờ trong nhất thời lại không nói ra lời.

Hắn cả đời này chưa bao giờ cảm thấy bắt người thử thuốc có gì không đúng, nhưng lúc này bị Phương Nguyên nói ra trước mặt mọi người, không ngờ từ trên khí thế lại thấp hơn một bậc, loại cảm giác này khiến hắn vô cùng không thoải mái, giống như là mình bị người ta lấy một chuyện cười ra chỉ trích.

- Ta biết ý tứ của các ngươi!

Phương Nguyên chậm rãi chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua mặt mấy vị lão tu Nguyên Anh ở phía sau Cửu Trùng Thiên Thái tử, nói:

- Các ngươi có lẽ cảm thấy ta xuất thân tán tu, nội tình nhất định không sạch sẽ, tùy tiện tìm một cái liền có thể lật ra rất nhiều thù cũ, có thể tùy ý vê nặn hủy đi thanh danh của ta, nhưng ta hiện tại cũng muốn mượn cơ hội này nói với các ngươi một câu, Phương mỗ tu hành hơn ba mươi năm, chuyện đã trải qua cũng không ít, giết người cũng không ít, nhưng ta làm người có phận, làm việc có mức độ, bất kể cái ngươi có thể đi thăm dò như thế nào?

Khi nói, vẻ mặt hắn lộ ra có chút ngạo nghễ:

- Phương mỗ làm việc, không thẹn với trời đất, các ngươi lấy gì ra để làm vấy bẩn thanh danh của ta?

Theo lời ấy ra khỏi miệng, chung quanh lập tức trở nên có chút áp lực.

Lời mạnh miệng thì ai cũng biết nói, hơn nữa bất kể là ai, ở trước mặt người khác đều có thể bày ra vẻ mặt trang nghiêm, nghe qua thì lời này của Phương Nguyên quả thật là không hề có giá trị, nhưng hắn lúc này nói ra, lại nói một cách thẳng thắn vô tư như vậy, không ngờ khiến trong lòng các tu sĩ đều sinh ra một loại cảm giác cổ quái không thể hình dung, ở trước mặt hắn tự dưng cũng trở nên hèn mọn đi rất nhiều.

Nhất là vì những lời này, sự chỉ trích vừa rồi của Cát Lão Tiên Nhân lại trở nên vô cùng nực cười.

Thậm chí mặt già xanh lét của hắn cũng có chút ửng đỏ.

- Đi thôi!

Mà Phương Nguyên cũng không nhiều lời, thản nhiên phân phó một câu, kéo dây vàng, ngọc liễn chậm rãi khởi hành.

Bên cạnh hắn, mọi người cũng cảm thấy thần thanh khí sảng, vội vàng đi theo.

- Ta nói này, ngươi thực sự chưa từng làm ra chuyện xấu gì à?

Giao long chân què vừa kéo vừa quay đầu, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên, cười quái dị hỏi.

Phương Nguyên mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Ta từ nhỏ đến lớn, chỉ trộm một thứ!

Giao long lập tức nổi hứng thú, vội hỏi:

- Là gì?

Phương Nguyên nói:

- Khi còn nhỏ, trèo lên đại thụ ở ngoài cửa sổ Tiên Tử Đường, nghe lén Chu tiên sinh giảng đạo!

Giao long lập tức sững sờ, có chút không phản ứng kịp.

- Mà khi đó câu đầu tiên ta nghe lén được...

Phương Nguyên cũng lộ ra một nụ cười, nói:

- ... Chính là quân tử có cái nên làm, có cái không nên làm!

Giao long nghe vậy bĩu môi, khinh thường nói:

- Già mồm!

...

- Điện hạ, kẻ này thực sự quá kiêu ngạo!

Mà mắt thấy đoàn người Phương Nguyên lục tục tiến vào Ngọc Môn Thần Quan, đám người của Thái tử hoàng triều Lý Thái Nhất vẫn ở bên ngoài chưa động thân, không khí cũng lộ ra có chút cổ quái, bọn họ trước đó dường như chưa bao giờ nghĩ tới, đường đường là Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, không ngờ cũng có một ngày phải nhường đường cho người khác, càng không nghĩ tới, người đó giành đường của Thái tử hoàng triều, không ngờ lại thản nhiên như vậy.

Phải biết rằng, trên người Thái tử điện hạ có khí vận năm tháng vô tận của Cửu Trùng Thiên Tiên triều!

Cho dù người này là Đạo Tử của Vong Tình Đảo, nhưng nội tình từ đâu ra mà có thể không bị hoàng uy vô tận vô tận áp chế?

- Vì hắn không thẹn với lòng, cho nên không ngại vạn vật!

Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất

- Tin tức các ngươi lúc trước thu thập được là đúng, hắn quả thật xuất thân hàn môn, làm việc cực đoan, thậm chí có chút không từ thủ đoạn, nhưng phân tích về hắn lại hoàn toàn sai rồi, đây là một người trong lòng rất minh bạch mình muốn gì, muốn thông qua những phương pháp lúc trước các ngươi nói để thu phục hắn, xem ra cũng không dễ dàng!

Nghe Thái tử điện hạ nói vậy, sắc mặt mấy người bọn Cát Lão Tiên Nhân đều lộ ra có chút không cam lòng.

Một vị lão tu trong đó hơi trầm mặc, sau đó nói:

- Vậy điện hạ có cần thay đổi thái độ đối với hắn, dùng lễ đối đãi không?
Chương 1377 Thái tử một nghìn năm trăm năm (2)

Lý Thái Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Cách này càng không thích hợp, người này xuất thân thấp kém, ngẫu nhiên đi lên vị trí cao, chính là lúc dã tâm bừng bừng, vừa rồi nhìn hắn nói chuyện, lại là người cậy tài khinh người, loại người này bất kể là lôi kéo hay là ném cho lợi ích, đều không dễ thu phục, huống hồ, nếu ta lựa chọn xuất quan lúc này, như vậy giữa ta và hắn, có thể tranh tiên cơ cũng chỉ có một người, con đường ta đi khác với hắn, nếu thủ đoạn quá ôn hòa, rất có khả năng sẽ để hắn đoạt mất thanh danh của ta.

Cát Lão Tiên Nhân nghe vậy, lạnh lùng nói:

- Hắn hiện giờ quả thật dưỡng ra một thân khí phái, không dễ áp chế, chỉ có điều, dù sao vẫn là xuất thân tán tu, thiếu hàm dưỡng và biến báo, hiện giờ chỉ nhìn hắn kiên cường một cách hồ đồ, để xem hắn chống đỡ được tới khi nào!

- Quá cứng thì dễ gãy, lời ấy cũng không sai!

Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất gật đầu, nói:

- Nếu cứ theo lẽ thường mà nói, hắn quả thật nên biến báo một chút mới có thể ngồi trên vị trí Vong Tình Đảo Đạo Tử lâu hơn, thoải mái hơn, cũng có thể nắm giữ quyền phân phối những Long Hồn đó ở trong tay tốt hơn, nhưng một khi như vậy, hắn cần thời gian rất dài để chuẩn bị, cho nên phương pháp này, nhìn thì là đúng, nhưng cũng không thích hợp với hắn!

Thấy trái không được, phải cũng không xong, sắc mặt Cát Lão Tiên Nhân có chút cổ quái.

Lý Thái Nhất cười khẽ giải thích:

- Có điều muốn thu phục người này, có lẽ cũng đơn giản, chính bởi vì hắn biết mình thiếu căn cơ và nội tình, mới lựa chọn thái độ kiên cường như vậy, nếu hắn có thể luôn bảo trì tư thái này, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, vậy có thể trong thời gian ngắn tích lũy danh vọng và đại thế không thua gì chúng ta, vấn đỉnh thiên hạ...

- Chỉ có điều.

Sau khi hơi trầm mặc, hắn lại cười cười, nói:

- Nhưng vạn nhất hắn không chống đỡ được, vậy mọi sự đều hết thúc, người không có căn cơ, khi ngã càng thảm hại hơn, chỉ biết bất chấp tất cả muốn lại đứng lên, đến lúc đó, mới là cơ hội để ta thực sự thu phục hắn!

Đám người Cát Lão Tiên Nhân ngơ ngác nhìn nhau, sau đó mới đồng thời bật cười, khen tặng:

- Điện hạ nói rất có lý.

Lý Thái Nhất nghe vậy cũng bật cười, nói:

- Dù sao ta làm Thái tử cũng một ngàn năm trăm năm rồi, có đạo lý gì mà không rõ?

Một câu này khiến đám Cát Lão Tiên Nhân lập tức tắt tiếng, không dám tiếp lời.

Cũng đúng lúc này, chỉ thấy ở phương hướng Ngọc Môn Thần Quan, đột nhiên một đạo thần quang bắn thẳng lên trời, khuấy động mây trôi vô tận trên cao, hình thành một vòng xoáy cực lớn, sau đó từng đạo linh khí bức người từ trong thần quan trào ra, cuốn lấy cát vàng vô tận chung quanh, giống như bão táp đột kích, càn quét bát phương, hung hoành bá đạo không nói nên lời, thế như bẻ gãy nghiền nát.

Mấy vị lão tu đều biết đây là dấu hiệu đại trận truyền tống sắp mở ra, sắc mặt cũng có chút ngơ ngẩn.

Mà Lý Thái Nhất lúc này cười cười than:

- Mà người ta mới chỉ tu hành ba mươi năm mà thôi...

Thiên không âm u, đại địa hoang vắng.

Khắp núi đồi, đều có thể thấy một mảng sơn mạch âm trầm mà nối dài, bên trong cũng không biết cất giấu bao nhiêu kỳ quật dị huyệt, đoạn nhai hiểm ác, giống như có sương đen phiêu đãng trong thiên địa, cuồng phong gào thét, cuồn cuộn cuốn tới, mà trong cuồng phong đó dường như cũng tràn ngập mùi máu tanh, khiến cho một mảng thiên địa này tự dưng có thêm một bầu không khí túc sát, chỗ xa hơn, thỉnh thoảng có tiếng hét to vang lên, lại khiến người ta cảm thấy một loại khủng hoảng từ tận đáy lòng, ngay cả cây cối cỏ hoang nơi này cũng chỉ thẳng lên thương khung, giống như kiếm kích...

- Nơi này chính là Ma Biên...

Phương Nguyên đứng trên một đồi núi thấp bé, từ xa nhìn lại, trong lòng sinh ra cảm khái.

Sau khi hắn mượn đại trận truyền tống của Ngọc Môn Thần Quan tới đây, lần đầu tiên đặt chân đến phiến thổ địa tràn ngập chiến hỏa và truyền kỳ này.

Nơi này tên là Hoang Nguyên, nhưng rất nhiều người quen gọi nó là Ma Biên!

Đại kiếp mỗi ba ngàn năm sẽ hàng lâm một lần, đồ thán sinh linh, táng diệt thiên địa, mà cửa vào đại kiếp hàng lâm, trên Thiên Nguyên có mấy nơi, có điều Ma Biên lại luôn là một cửa vào lớn nhất, cũng chính bởi vậy, mỗi một lần đại kiếp hàng lâm, Ma Biên đều là nơi tập kết đại quân, chống đỡ đại kiếp, cũng chẳng khác nào là phòng tuyến thứ nhất Thiên Nguyên đối kháng đại kiếp.

Mấu chốt hơn là, sau khi đại kiếp qua đi, Hắc Ám Ma Tức hoặc là tiêu tán, hoặc là lui về dị giới, nhưng bởi vì Ma Biên là đạo phòng tuyến thứ nhất, cũng sẽ có đại lượng Hắc Ám Ma Tức ngưng tụ, ba ngàn năm không tiêu tan, vô số sinh linh hắc ám đản sinh, tàn sát bừa bãi nhân gian, bởi vậy, Thiên Nguyên cũng chỉ luôn tích binh ở đây, không ngừng trảm sát những sinh linh hắc ám đó, để tránh bọn họ tàn sát bừa bãi, cũng là để bảo vệ tốt quan khẩu này, chuẩn bị lúc đại kiếp tiếp theo tới, lại mượn những quan khẩu này để đối kháng đại kiếp mới!

Cho nên, tuy đại kiếp là ba ngàn năm một lần, nhưng đối với Ma Biên mà nói, chiến hỏa lại chưa bao giờ dừng dù chỉ một khắc.

Mà trong vô số năm tháng chinh chiến này, luôn có vô số nhân vật anh hùng sinh ra, hoặc là trở thành truyền kỳ thế gian, danh chấn thiên hạ, hoặc là trở thành xương khô vô danh, vĩnh viễn mai táng dưới đất cát, nhìn thiên hạ phong vân biến ảo.

- Vong Tình Đạo Tử, đến Ma Biên rồi, ta cũng nên gọi ngươi là thần tướng!

Ở ngay quan khẩu của đại trận truyền tống, sớm đã có ba vị lão giả mặc áo đen chờ đợi, ba vị này đều là tu vi Nguyên Anh, nhìn thì rất già nua, hơn nữa tu vi rất cao, ở Cửu Châu ít nhất cũng là tồn tại giống như lão tổ một phương, nhưng trên người ba người lại ăn mặc vô cùng đơn giản, chỉ có một kiện áo đen, bên hông dắt một cái túi Càn Khôn, ngoài ra không có bất kỳ trang sức gì.
Chương 1378 Những người này đều nhớ lại

Lão giả dẫn đầu nhẹ nhàng thi lễ với Phương Nguyên, thấp giọng nói:

- Lão hủ chính là trưởng lão của Bát Hoang Thành, phụng lệnh của thành chủ ở đây chờ ngươi, chỉ chờ sau khi Đạo Tử truyền tống xong thì dẫn ngươi vào thành, chuẩn bị lễ sắc phong thần tướng cho ngươi!

- Làm phiền tiền bối!

Trong lòng Phương Nguyên minh bạch, cung kính hành lễ.

Vừa nghĩ tới sắp tiến vào Bát Hoang Thành, trong lòng cũng ít nhiều có chút chờ mong.

Nhân tộc thế gian có Thất Đại Thánh Địa, Phương Nguyên đã phân biệt có giao tiếp với Tẩy Kiếm Trì, Lang Gia Các, Cửu Trùng Thiên, thậm chí còn trở thành Đạo Tử của Vong Tình Đảo, nhưng Bát Hoang Thành này vốn là một đại thánh địa mà hắn tôn trọng nhất, nhưng vẫn là lần đầu tiên được tới.

Thất Đại Thánh Địa phần lớn đều ở Cửu Châu, Tẩy Kiếm Trì và Vong Tình Đảo, mặc dù một nam một bắc, cũng là tâm đầu ý hợp với Cửu Châu.

Nhưng chỉ có Bát Hoang Thành lại khác, từ lúc ban đầu thành này đã được xây dựng ở Ma Biên, dùng để chống đỡ đại kiếp, coi trảm sát sinh linh hắc ám là nhiệm vụ của mình, ma luyện trong máu và lửa, cùng tồn vong với thiên hạ, hiện giờ cũng không biết trải qua bao nhiêu kiếp, Bát Hoang Thành cũng không biết hủy rồi lại xây, xây rồi lại hủy bao nhiêu lần, nhưng thủy chung vẫn đứng trong hàng ngũ thánh địa, thậm chí danh uy này còn là trong từng kiếp trôi qua mà càng lúc càng hưng thịnh!

Mà nay, Bát Hoang Thành đã trở thành trung tâm chỉ hủy đóng ở Ma Biên, Bát Hoang Thành Chủ chính là thống soái chống đỡ đại kiếp, Thập Đại Thần Tướng cũng đều do hắn sắc phong, có thể nói, đây cũng là một phương thánh địa, lại là trung tâm chỉ huy của tiên quân Thiên Nguyên, chỗ xử lý quân cơ!

Trước khi Phương Nguyên tới Ma Biên, vị trí thần tướng này chính là đòi từ Bát Hoang Thành.

Hiện giờ đến Ma Biên, đi vào đầu tiên Tất nhiên cũng là Bát Hoang Thành.

Mắt thấy pháp chu phía sau được sắp xếp, nhân mã đã chỉnh đốn, người dưới trướng cũng đã từ trong đại trận truyền tống đi ra, Phương Nguyên lại khách khí thi lễ với ba vị trưởng lão áo đen, sau đó một đường theo bọn họ đi về hướng tây, nơi mắt có thể nhìn thấy, chỉ thấy vô cùng hoang vắng, hoàn toàn không có bộ dạng trăm dặm một quận, mười dặm một thôn như lúc ở Cửu Châu, ngay cả thực vật cũng rất ít.

Có điều đi không đến trăm dặm, liền thấy trên đường chân trời phía trước đột nhiên xuất hiện một tòa đại thành màu đen.

Lúc này bọn họ đều ở trong không trung, từ xa nhìn lại, liền thấy thành đó cơ hồ cao ngất trong mây, cao nói không hết, cũng rộng nói không hết, nói là một thành, nhưng trên thực tế phải có mấy chục thành trì tụ lại với nhau, mặt hướng bát phương, nằm trên trung tâm một mảng đại địa này, tường thành đều từ hắc nham cứng rắn xây thành, trên thành có Hắc Giáp Huyền Vệ đứng gác, vô cùng sâm nghiêm, khiến cho người ta cảm thấy giống như từ sắt đúc thành.

Nhưng chỗ cửa thành, lộ ra vô cùng náo nhiệt, người qua người lại, tuy đại bộ phận đều là quân sĩ thân mặc giáp đen, nhưng cũng rất náo nhiệt, giống như người ở trong phạm vi mấy ngàn dặm đều tụ tập ở trong thành trì này.

- Thần tướng đợi chút, lát nữa ngươi có thể mang theo tùy tùng tùy thân, cùng ta vào thành, gặp mặt thành chủ, chỉ là Bát Hoang Thành trước giờ có lệnh, những binh mã đi theo ngươi đều phải đóng quân ở ngoài thành, đợi cho ngươi được sắc phong xong mới được cùng vào thần quan.

Phương Nguyên gật đầu tỏ vẻ minh bạch, trước khi đến hắn vốn cũng đã có chuẩn bị, tìm hiểu không ít.

Hạ lệnh cho ba trăm Hải Thần Vệ đóng quân ở bên ngoài, chỉ phân phó Vong Tình Đảo lão chấp sự Nguyên Mạc trưởng lão, ba vị Tuyết Nguyên lão ma, còn có Đổng Tô Nhi đi theo mình vào, hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn vừa nghe việc này liền muốn lập tức theo Phương Nguyên vào thành, nhưng Phương Nguyên vội vàng giải thích nói đại quân ở bên ngoài, cần người có phân lượng cai quản, bọn họ chính là thích hợp, hai Trận Sư lúc này mới đáp ứng.

Sau khi an bài xong, giao long cũng có chút bực mình, nó cao mấy chục trượng, vào thành tất nhiên không tiện, hơn nữa lúc trước đi qua đại trận truyền tống, nó còn phải giả vờ giả vịt giúp Phương Nguyên kéo ngọc liễn, nhưng sau khi tới Ma Biên, thằng ôn này lập tức nói mình mới thoát vây không lâu, hiện tại đau chân, đuôi động chút cũng đau, không cần kéo ngọc liễn nữa, cứ đi ở bên cạnh.

Lão chấp sự của Vong Tình Đảo Nguyên Mạc tức tới vểnh râu, Phương Nguyên thì mặc kệ, dứt khoát thu ngọc liễnlại.

- Không ngờ không muốn để ta vào thành?

Giao long vừa nghe an bài của Phương Nguyên, lập tức trừng mắt, rất không hài lòng, hít mạnh một hơi, thân thể lập tức phình lên, nhưng ngay sau đó, nó lại thở hắt ra, thân ảnh dài mấy chục trượng không ngờ lập tức dùng một tốc độ cổ quái nhỏ đi, cuối cùng trở nên chỉ còn cao bằng một người, hai móng sau đứng thẳng, đuôi cứ vậy lết ở sau lưng.

- Hiện tại có thể được rồi chứ?

Giao long đắc ý nhìn chung quanh, bộ dạng vô cùng đắc ý.

Phương Nguyên quan sát nó từ trên xuống dưới, thở dài, nói:

- Tìm quần cộc cho nó đi.

Đoàn người chuẩn bị xong liền tiến vào trong Bát Hoang Thành, chủ thành của Bát Hoang Thành trước sau có ba cửa thành, đều có đại trận thủ hộ, người đến người đi, Phương Nguyên đã là Vong Tình Đảo Đạo Tử, lại chờ sắc phong thần tướng, tất nhiên không cần đi vào từ cửa thành thứ nhất, mà là trực tiếp xuyên qua hai tầng đại trận, ở trước cửa thành thứ ba mới chậm rãi hạ xuống, tiến về phía trước.

Cửa thành, người thủ vệ thấy Phương Nguyên mặc áo xanh, khí tức trầm ổn, bên cạnh có một đám người đi theo, dẫn theo một con thằn lằn què chân đắc ý dào dạt, mặc quần cộc, lại có ba vị trưởng lão trong thành dẫn đường, lập tức không dám chậm trễ, theo lệ hỏi thân phận của người tới, vị Hoàng Sa trưởng lão liền nói thẳng:

- Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, vào thành gặp mặt thành chủ, nhận sắc phong thần tướng, mau mở cửa thành nghênh đón!
Chương 1379 Chỉ một lần này (1)

Các tu sĩ đi lại xung quanh nghe thấy vậy lập tức cả kinh, đều vây tới quan khán.

- Người này chính là Vong Tình Đảo Đạo Tử?

- Cái gì mà Vong Tình Đảo Đạo Tử, chỉ là tán tu hàn môn trèo cao mà thôi!

Sau khi vào tới cửa thành thứ ba, đã tiến vào nội thành của Bát Hoang Thành.

Đi lại ở hai thành ngoài đều là quân sĩ tiên giáp, tu sĩ tầm thường qua lại, mà ở thành thứ ba này thì đã là đệ tử chân truyền của Bát Hoang Thành, hoặc là một số nhân vật thiên kiêu đến từ thế gia, đạo thống khác, tu vi tinh thâm, thái độ ngạo mạn, ai nấy đều là tinh anh của Ma Biên, từ xa quan sát, dường như tuyệt không kiêng kị tu vi và thân phận của Phương Nguyên, ngược lại ai nấy đều cười lạnh.

Càng có một số người trong mắt thậm chí lộ ra mấy phần hận ý, lờ mờ nghe thấy có người thấp giọng nghị luận:

- Ta nghe nói chính là người này, chiếm đoạt hơn ba mươi đạo Long Hồn vốn nên thưởng cho tướng sĩ Ma Biên chúng ta, quả thực chính là đáng giận, ỷ vào có Vong Tình Đảo làm chỗ dựa mà làm xằng làm bậy, lão thần tướng Triệu Hàn Lương từng đặc biệt tới Vong Tình Đảo khuyên bảo hắn, không ngờ bị hắn không phân tốt xấu trực tiếp ra đuổi ra ngoài!

- Loại người chỉ biết tư lợi, một lòng vì bản thân như vậy không ngờ cũng có gan đến Ma Biên?

- A, hắn còn mượn bối cảnh của Vong Tình Đảo, mưu cầu một chức vị thần tướng cho mình, hắn có tư cách gì mà làm thần tướng?

...

Một đường đi vào trong thành, chung quanh tiếng nghị luận không ngừng.

Tuy những thanh âm đó đều hạ thấp, nhưng với tu vi của Phương Nguyên, lại sao có thể không nghe được?

Hắn bất động thanh sắc, cũng không lên tiếng, nhưng sắc mặt lại trầm xuống mấy phần.

- Đạo Tử.

Lão chấp sự Nguyên Mạc tiên sinh cũng nghe thấy những lời này, mày lạnh lùng nhíu lại, thấp giọng nói khẽ.

- Không cần để ý, chắc là có người truyền lời gì đó, cố ý làm rối thôi!

Phương Nguyên chỉ nhẹ nhàng xua tay, thản nhiên nói:

- Những người này không hiểu tâm ý của ta, chỉ tin lời một phía, còn tưởng rằng ta là khấu trừ Long Hồn, tiếc rẻ không nhường ra, cũng không trách bọn họ sinh lòng bất mãn đối với ta, ta việc gì phải tính toán?

Lão chấp sự đó chậm rãi gật đầu, không nói nữa.

Sau đó Phương Nguyên lại nói:

- Có điều, nhớ kỹ những người nghị luận hăng nhất!

Lão chấp sự hơi ngẩn ra, có chút khó hiểu.

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Ta đến Ma Biên là để lựa chọn người thích hợp ban tặng Long Hồn, không nói những người này có bao nhiêu thực lực, nhưng ít nhất cũng phải có đầu óc mới được, mà những người nghe gió tưởng mưa này thì làm gì có đầu óc, lấy đâu ra tư cách?

Mấy thiên kiêu ở gần nhất chung quanh nghe thấy Phương Nguyên nói vậy, vẻ mặt đang căm giận lập tức trở nên đờ đẫn.

- Phương Nguyên Đạo Tử, mời ngồi...

Đi tới trong thành trì thứ ba của Bát Hoang Thành, trong đại điện ở trung tâm thành, chỉ thấy đại điện này bố trí vô cùng đơn giản, thậm chí là đơn sơ, chỉ dùng cự nham màu đen cứng rắn lát dưới mặt đất, chung quanh là cột đá màu lửa chống nóc nhà, ở cuối đại điện bố trí một dãy ghế đá chạm trổ đơn giản, hai bên chỉ xếp hai dãy bồ đoàn, tạo cho người ta một loại ấn tượng lạnh lẽo.

Ba vị trưởng lão áo đen của Bát Hoang Thành dẫn Phương Nguyên ngồi xuống bồ đoàn ở trung tâm đại diện, hai bên trái phải hắn là mấy vị trưởng lão khác của Bát Hoang Thành, cùng với mấy vị rõ ràng là trưởng lão của Tiên Minh, lúc này đều đang lẳng lặng nhìn Phương Nguyên.

Bọn họ dường như đã chuẩn bị đầy đủ, trước người đều đặt danh sách và bút mực.

Phương Nguyên nhất nhất thi lễ với bọn họ, lúc này mới ngồi xuống, không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ.

Hắn lần này đến Ma Biên, các loại sự vụ đã được an bài, trước tiên nhận sắc phong thần tướng của Bát Hoang Thành, sau đó sẽ tới một trong Thập Đại Thần Quan, phụ trách trấn thủ một thần quan, tới lúc đó việc phải làm kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ là phải làm quen với sự vụ trấn thủ thần quan, đảm bảo thần quan sẽ không xảy ra sơ suất, sau đó thì luyện binh vân vân, hắn đều có thể tự mình làm chủ.

Chỉ có một số chuyện có ảnh hưởng cực lớn mới phải đến Bát Hoang Thành bẩm báo cho thống soái.

Chỉ có điều, rốt cuộc mình phải trấn thủ tòa thần quan nào, hiện giờ vẫn chưa nói được.

Chiến trường Ma Biên lấy Bát Hoang Thành làm hạch tâm, nhưng tiền tuyến chân chính lại là Thập Đại Thần Quan cách Ma Uyên ba ngàn dặm.

Mỗi một tòa thần quan, đều phụ trách trấn thủ mười vạn dặm ngoài quan, mà ngoài mười vạn dặm này lại có vô số quan khẩu nhỏ, khóa chặt các thông đạo ở Ma Uyên, phân ra thuộc về phạm vi của Thập Đại Thần Quan, cũng đều là phạm vi do những thần tướng thủ quan như bọn họ phục trách.

Bình thường, người phụ trách trấn thủ Thập Đại Thần Quan này đều được gọi là Thập Đại Thần Tướng, chỉ có điều, nhân mã Ma Biên đông đúc, tích lũy công huân mà lên, cũng không biết có bao nhiêu thần tướng, chỉ có tài trấn thủ thần quan mới có tư cách được xếp vào Thập Đại Thần Tướng, đương nhiên Thập Đại Thần Tướng này cũng không có tiêu chuẩn để đánh giá, bình thường được bổ nhiệm vị trí Thập Đại Thần Tướng, có thể có rất nhiều người, nhưng thường thường cách đại kiếp càng gần, các lão thần tướng đều sẽ lui xuống, nhường lại vị trí cho người có thực lực mạnh hơn.

- Phương Nguyên Đạo Tử, từ vạn dặm xa tới Ma Biên kiến công lập nghiệp, thực sự đáng kính, sau khi Bát Hoang Thành nhận được thư của Vong Tình Đảo, đã gửi lệnh sắc phong thần tướng, Tiên Minh cũng lệnh chúng ta cho mấy vị lão hủ lệnh chúng ta tới phụ trách việc sắc phong này của ngươi, hiện giờ mọi sự đều đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu hiện giờ ngươi đã tới, vậy có thể lập tức lựa chọn ngày hoàng đạo để làm lễ, ngươi không cần phải lo lắng!
Chương 1380 Chỉ một lần này (2)

Phương Nguyên nghe vậy lại thi lê, nói:

- Làm phiền các vị tiền bối!

Trong lòng hắn cũng không có hứng thú với ngày hoàng đạo gì cả, đối với việc sắc phong thần tướng, cũng không có hứng thú, chỉ muốn biết rốt cuộc là tòa thần quan nào sẽ được phân đến dưới danh nghĩa của mình, trước khi tới Ma Biên, hắn đã từ trong tay Vong Tình Đảo lấy được điển tịch ghi chép về mười tòa thần quan, phân biệt nghiên cứu qua, nhưng rốt cuộc sẽ trấn thủ tòa thần quan nào thì hắn vẫn không biết.

- Chỉ là...

Khi Phương Nguyên đang suy nghĩ, một vị trưởng lão của Bát Hoang Thành bỗng nhiên hơi do dự, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Nguyên, sau đó nói:

- Có chuyện phải để Đạo Tử biết, chuyện sắc phong thần tướng cũng không quan trọng, nhưng trấn thủ thần quan thì cần bàn bạc kỹ hơn.

- Hả?

Phương Nguyên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía vị trưởng lão đó, khẽ nhíu mày.

Lão chấp sự ở bên cạnh hắn sắc mặt cũng biến đổi, nhưng vẫn nhịn không nói gì.

- Đạo Tử chớ tức giận, cứ nghe lão phu từ từ nói đã!

Vị trưởng lão Bát Hoang Thành vội nói:

- Sau khi nhận được tin tức ngươi sắp tới Ma Biên, Bát Hoang Thành vốn đã lập tức đưa ra thư sắc phong thần tướng, cũng vừa hay có một vị lão thần tướng trấn thủ Trấn Ma Quan trăm năm, vừa từ nhiệm xong, an bài ngươi đi kế nhiệm cũng là thích hợp nhất, nhưng không ai ngờ, Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng xuất quan vào lúc này, có thư Tiên Hoàng tự tay viết gửi tới, hai người các ngươi đều là thần tướng mới tấn thăng, sắc phong vô hậu, nhưng hiện giờ thần quan trống lại chỉ có một chỗ, biết để ai trong hai người các ngươi đi phụ trách bây giờ?

- Cửu Trùng Thiên Đế Tử?

Trong lòng Phương Nguyên lập tức minh bạch ngọn nguồn chuyện này, sắc mặt lập tức hơi trầm xuống.

Hơi trầm mặc, hắn mới mở miệng nói:

- Tất nhiên việc này sớm có lệ cũ, vậy cứ theo lệ cũ là tốt nhất, hai người chúng ta đều muốn đến Ma Biên kiến công, tất nhiên cũng đều muốn có không gian để thi triển quyền cước, thần quan chỉ có một chỗ, vậy ai tới trước thì người đó được trước!

Lời này của hắn nói thì có vẻ khách khí, nhưng trên thực tế lại vô cùng cường ngạnh, không hề có ý nhường nhịn.

Trong đại điện, sắc mặt trưởng lão Tiên Minh và trưởng lão Bát Hoang Thành lập tức đều có chút khó xử, ngơ ngác nhìn nhau.

Phương Nguyên nhìn ra vẻ khó xử của bọn họ, nhưng lại không định nhượng bộ.

Hiện giờ, cách đại kiếp hàng lâm chỉ có hai mươi năm.

Trong hai mươi năm này việc hắn phải làm rất nhiều, cũng phải làm được, bởi vậy rất quý trọng mỗi một phút thời gian.

Huống hồ, đối với Cửu Trùng Thiên Đế Tử đột nhiên hoành không xuất thế, hơn nữa ở trước Ngọc Môn Thần Quan đã đối mặt một lần này, hắn vốn không có ác cảm gì, nhưng dù sao hai người bọn họ đồng thời đi tới Ma Biên, trở thành Thánh Địa Đạo Tử xuất thế hành tẩu sớm nhất, như vậy hai người bọn họ cũng tất phải tranh đấu, đây vốn không phải là chuyện có ân oán cá nhân hay không, mà là chuyện đã được định trước.

Giống như Ngọc Môn Thần Quan chỉ có một đại trận truyền tống.

Hiện giờ Ma Biên Thập Quan cũng chỉ có một chỗ trống.

Không phải mình thì chính là hắn, không muốn tranh cũng nhất định phải tranh.

Chuyện mình muốn làm, cần một phương thần quan này, mặt mũi của Vong Tình Đảo, cũng cần mình tranh một phương thần quan này!

Vì thái độ của Phương Nguyên, không khí trong điện lập tức lộ ra có chút áp lực.

Mấy vị trưởng lão của Tiên Minh và Bát Hoang Thành dường như cũng không ngờ vị Đạo Tử xuất thân hèn kém này lại có thái độ mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không dễ nói chuyện như trong dự kiến của bọn họ, câu nói kế tiếp lại nhất thời không tiện nói ra, sắc mặt khó xử.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, một vị nữ tướng ngồi phía sau mấy vị trưởng lão, mặc áo trắng, sắc mặt trắng nõn như ngọc lại đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói:

- Chư vị thần tướng trấn thủ thần quan hoặc mấy chục năm, hoặc trăm năm, công huân đầy rẫy, xử sự cực thỏa đáng, nhưng những Thánh Địa Đạo Tử các ngươi vừa tới lập tức muốn bọn họ từ nhiệm, hoặc là trực tiếp bố trí lại trong quân, hoặc là thành phụ tá cho các ngươi, bản thân chính là một chuyện hoang đường nực cười, cho dù là những Thánh Địa Đạo Tử các ngươi có được đại tài nguyên, đại tạo hóa, thực lực hơn người, nhưng lại có mấy người biết bài binh bố trận? Dựa vào cái gì mà các ngươi vừa tới liền muốn những lão tướng có công huân, có kinh nghiệm đó phải từ nhiệm?

Khi nói, nàng ta cười lạnh, nói:

- Nói thật, nếu không phải đây là chuyện được viết trong minh ước thượng cổ, ta là người đầu tiên không muốn các ngươi trấn thủ thần quan, chỉ là nếu ngay cả Tiên Minh cũng đồng ý với minh ước này, vậy thì đành cho các ngươi, xảy ra chuyện thì lại hỏi tội, nhưng nếu tới lúc này, các ngươi lại vì một quan khẩu mà tranh đi tranh lại, nói cái gì thứ tự trước sau, chính là chuyện hoang đường nực cười, Ma Biên chinh chiến nhiều năm, một ý nghĩ của các ngươi cũng liên quan đến tính mạng của vô số người, nói cái gì thứ tự trước sau, chỉ có thể chú trọng...

Hai mắt trong suốt lại lạnh lùng của nàng ta xoay chuyển, nhìn về phía Phương Nguyên, gằng từng chữ:

- . .. Thực lực!

Phương Nguyên nghe thấy người này nói vậy chỉ thản nhiên nhìn nàng ta.

Một vị trưởng lão Tiên Minh ở bên cạnh nhìn ra ý tứ của Phương Nguyên, vội nói:

- Vị này là đệ tam đồ dưới tay thành chủ Bát Hoang Thành, tên là Mạc Phi Lưu, chính là tướng thủ thành của Phi Nham Quan trong Thập Đại Thần Quan hiện giờ, nàng ta là tới thay thành chủ hiệp trợ chúng ta xử lý việc này!

Phương Nguyên nghe vậy khẽ gật đầu, bất động thanh sắc, nói với nữ tử đó:

- Vậy theo ý ngươi thì nên làm như thế nào?

Nữ thần tướng tên là Mạc Phi Lưu lạnh lùng nói:

- Tất nhiên để hai người các ngươi đọ sức một phen, phân ra cao thấp, việc gì phải lắm lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom