-
Chương 1381-1385
Chương 1381 Phân cao thấp (1)
Phương Nguyên vừa nghe vậy liền biết bọn họ sớm có tính toán, quay đầu nhìn về phía mấy vị trưởng lão Tiên Minh.
Một vị trưởng lão Bát Hoang Thành liền nâng một quyển điển tịch, trầm giọng nói:
- Tọa trấn thần quan, không chỉ phải thủ vững thần quan như thùng sắt, còn phải thỉnh thoảng xuất quan, dẫn quân mã giảo sát sinh linh hắc ám trong phạm vi mười vạn dặm chung quanh, để tránh chúng có cơ hội trưởng thành, nhưng một tháng trước, lão thần tướng trấn thủ Trấn Ma Quan Mạnh Cư Việt lại nhất thời lơ là, bị một con sinh linh hắc ám trong ba ngàn dặm sinh trưởng, ngồi ôm mấy ngàn sinh linh hắc ám, tụ thành một bầy, đã thành khí, Mạnh Cư Việt ba lượt xuất binh, vẫn không thể trảm sát sinh linh hắc ám đó, bị nó cắn nuốt không ít thần tướng, Mạnh Cư Việt chính là bởi vậy mới từ nhiệm chức thần tướng.
Nói xong chuyện của thần quan đó, vị trưởng lão Bát Hoang Thành này chậm rãi đóng điển tịch trong tay, nhìn thẳng vào Phương Nguyên, nói:
- Mà từ lúc ngươi và Cửu Trùng Thiên Thái tử song song tới Ma Biên, chúng ta đã thương lượngi qua, thân phận của hai người các ngươi bất phàm, địa vị cực cao, Bát Hoang Thành chúng ta cũng không tiện vọng ngôn để hai người các ngươi ai trấn thủ thần quan trước, ai ở Bát Hoang Thành chờ đợi sai khiến sau, cho nên dứt khoát thiết lập một cuộc đọ sức, xem hai người các ngươi ai có thể trảm sát sinh linh hắc ám đó, người ấy sẽ thuận lý thành chương trở thành tướng thủ thành thần quan!
Phương Nguyên nghe vậy hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:
- Sinh linh hắc ám đó hiện giờ ở nơi nào?
Hắn nói rất bình tĩnh, dường như không để sinh linh hắc ám này ở trong mắt.
Nhưng mấy vị trưởng lão này nghe vậy, lại mặt lộ vẻ khó xử, dường như nhất thời không tiện lên tiếng.
Qua một lúc, vẫn là một vị trưởng lão Tiên Minh tiếp lời, nói:
- Phương Đạo Tử hiểu lầm rồi, đóng ở thần quan, tu vi cá nhân mặc dù quan trọng, nhưng lại không thể quyết định tất cả, có nhiều lúc, vẫn phải xem năng lực điều binh khiển tướng của các ngươi, cho nên, lần đọ sức này không phải do các ngươi, hoặc là tùy tùng bên cạnh các ngươi xuất thủ, mà là phân biệt điều khiển nhân thủ nhất định được phân cho các ngươi, sau đó do các ngươi đưa ra kế hoạch, tập trận thế, cuối cùng nhân mã dưới tay phe nào diệt được sinh linh hắc ám, người đó sẽ giành chiến thắng!
- Không ngờ là loại phương pháp này.
Phương Nguyên nghe vậy liền trầm ngâm một phen, trong lòng giống như đang suy tính.
Mà mấy vị trưởng lão trong điện lúc này đều trầm mặc, lẳng lặng chờ Phương Nguyên trả lời.
- Ngươi nói, ở Ma Biên cần dựa vào thực lực để đứng chân, ta rất đồng ý!
Sau khi Phương Nguyên trầm ngâm một lúc, mới nhìn về phía nữ tướng Mạc Phi Lưu mặc áo trắng kia, gật đầu, sau đó mới nhìn mấy vị trưởng lão trong điện, thản nhiên nói:
- Ta cũng tôn trọng Bát Hoang Thành cố thủ Ma Biên, dám vì thiên hạ mà thủ biên ải huyết khí, cho nên, ta đáp ứng chuyện lần này, ta sẽ theo quy tắc các ngươi nói mà phân cao thấp với Cửu Trùng Thiên Thái tử, luận quyền sở hữu thần quan.
- Nhưng, chỉ có lần này!
Khi nói, hắn đã đứng lên, ánh mắt lẫm liệt, quét nhìn tứ phương, thanh âm hơi trầm xuống, thấp giọng nói:
- Ta đến Ma Biên là có chuyện mình cần hoàn thành, không muốn phân tán tinh lực, cho nên, sau này đừng lấy loại việc chó mèo này ra làm phiền ta!
Theo Phương Nguyên đáp ứng dựa vào bản lĩnh thật sự để định ra vấn đề quyền sở hữu thần quan, chuyện này cũng gần như được quyết định như vậy.
Cửu Trùng Thiên Thái tử đến khá muộn, hiện giờ đương nhiên cũng không có quyền cự tuyệt, có điều, điển tịch liên quan cụ thể lại tạm thời vẫn chưa được đưa tới tay Phương Nguyên.
Theo ý tứ của mấy vị trưởng lão đó, là muốn chờ sau khi Thái tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên hoàng triều tới rồi thống nhất dâng điển tịch chi tiết tới cho hai người bọn họ, rồi do bọn họ cùng lựa chọn tướng lãnh thần quan cho bọn họ điều khiển.
Đối với điều này, Phương Nguyên không có dị nghị.
Nếu đã đáp ứng thì cứ dựa theo quy tắc mà làm.
Hiện giờ trong mấy ngày này, cũng chỉ là tận hết khả năng nghĩ việc tập trận pháp như thế nào, đương nhiên, dù sao hiện tại vẫn chưa biết tướng lãnh mình có thể điều khiển là ai, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ ra một phương hướng thô sơ giản lược.
An bài cụ thể vẫn phải để sau khi có được tư liệu chi tiết rồi tính.
- Đạo Tử, chuyện này chỉ sợ cũng không dễ dàng!
Lão chấp sự Nguyên Mạc biết được chuyện này, ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:
- Cửu Trùng Thiên dùng châu lập quốc, dùng nước lập đạo, hàng năm không ngừng chinh phạt, quyền thế ngập trời, không biết đã bồi dưỡng ra bao nhiêu phụ tá trong quân, quen bài binh bố trận, mà Cửu Trùng Thiên Thái tử gia này bên cạnh lại có vô số Trận Sư, quân sư, muốn bài binh bố trận, quả thực chính là dễ như trở bàn tay, nhưng Vong Tình Đảo chúng ta lại lấy tu hành làm chủ, hơn nữa lúc trước vốn không ngờ lại sớm có Đạo Tử tới Ma Biên như vậy, hoàn toàn không có chuẩn bị về phương diện này!
Hắn rõ ràng có chút lo lắng đối với chuyện này, cảm thấy Phương Nguyên không chiếm ưu thế.
Sự thật cũng đúng là như vậy, người Vong Tình Đảo am hiểu quân trận, tranh đấu võ pháp, chỉ có tam trưởng lão của Kim Qua Đảo, nhưng nàng ta cũng chỉ là bởi vì cá nhân đi theo chiêu số võ đạo, mới am hiểu cái này, đừng nói nàng ta lần này không cùng tới, cho dù có theo tới, bằng vào một mình nàng ta, chỉ sợ cũng không thể so sánh với nội tình mưu sĩ quân trận mà Cửu Trùng Thiên đã bồi dưỡng không biết bao nhiêu năm, huống chi là Phương Nguyên?
Cũng là Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại không để ý, chỉ thản nhiên nói:
- Cũng không cần chúng ta tự mình xuất thủ, chỉ là an bài binh mã, bài binh bố trận, vậy thì không liên quan tới thực lực tu vi cá nhân, nói trắng ra chỉ là một ván cờ, ta và Lý Thái Nhất đều là người chơi cờ, an bài quân cờ dưới tay chinh chiến ở sa trường, mà nói tới chơi cờ thì ta trước giờ chưa từng thua ai?
Chương 1382 Phân cao thấp (2)
Chương 1382: Phân cao thấp (2)
Lời này khiến lão chấp sự hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn Phương Nguyên có chút cổ quái.
Thầm nghĩ:
- Lúc trước trên đảo có lời đồn ngươi bởi vì chơi cờ mà khiến lão tổ tông tức tới hất đổ bàn cờ, chẳng lẽ là thật à?
Trong tay Phương Nguyên cầm một con cờ trận, chậm rãi nói:
- Mà ta hiện tại kỳ thật đang lo lắng một số việc khác.
Lão chấp sự khom người, nói:
- Đạo Tử cứ nói!
Phương Nguyên trầm ngâm nói:
- Ta lần này vừa tới Ma Biên, liền phát hiện các tu sĩ Ma Biên ít nhiều có chút hiểu lầm đối với ta, chuyện này tất nhiên là vì Long Hồn mà ra, ta ở trên Vong Tình Đảo dùng thủ đoạn cường ngạnh không tiếc hủy đi tất cả, bức lui mấy đại tu Hóa Thần tới quấy rối, ngoài mặt thì vì việc này mà những thế gia đạo thống đó đã thu hồi tâm tư ngấp nghé Long Hồn, nhưng trên thực tế, bọn họ sao có thể cam tâm như vậy, cố ý rải lời đồn ở Ma Biên, phá hoại thanh danh của ta, điều này không nghi ngờ gì nữa cũng là một thủ đoạn gây áp lực cho ta!
Sắc mặt lão chấp sự trầm xuống, gật đầu, rất đồng ý.
Phương Nguyên cũng nhíu mày.
Hiện giờ hắn là Vong Tình Đảo Đạo Tử, không phải lẻ loi một mình, cũng không phải có thể tự cao không thẹn với đạo tâm, hoàn toàn không buồn để ý tới thanh danh của mình như trước kia, nhất là ở nơi như Ma Biên, mình còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, cái thứ thanh danh này càng trở nên vô cùng trọng yếu, bởi vì trên trình độ nào đó, thanh danh chính là đại thế, đại biểu cho sự công nhận của người thiên hạ này đối với mình.
Giống như Phương Nguyên rời khỏi Vong Tình Đảo, một đường chạy tới Ma Biên, có bao nhiêu người gánh chai cầm lọ, nhiệt liệt nghênh đón đón, lại có bao nhiêu người đón gió mà đến, đưa bái thiếp, nguyện ý theo Phương Nguyên chinh chiến Ma Biên, giao tính mạng của bọn họ vào trong tay người xa lạ như hắn?
Điều này trên một trình độ nào đó chính là ảnh hưởng mà thanh danh mang đến!
Cho nên, thanh danh rất trọng yếu, Phương Nguyên cũng phải coi trọng, phải xoay chuyển ấn tượng của chúng tướng Ma Biên đối với mình.
- Tranh đoạt thần quan lần này chính là một cơ hội!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Thanh danh của Thái tử hoàng triều là ở trên ta, điểm này không thể phủ nhận, dù sao hắn làm Cửu Trùng Thiên Thái tử đã một ngàn năm trăm năm, cho dù trong một ngàn năm trăm năm này hắn cực ít lộ diện, nhưng chỉ cần ở vị trí của hắn, mọi người vẫn sẽ tán thành, hơn xa Vong Tình Đảo Đạo Tử giữ chừng nổi lên như ta.
- Mà đây kỳ thật chính là đại thế!
Lão chấp sự nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra thần sắc mất tự nhiên.
Đều là một trong Thất Đại Thánh Địa, người của Vong Tình Đảo sao lại nguyện ý thừa nhận mình không bằng Cửu Trùng Thiên?
Nhưng sự thật quả thật là như vậy!
Nếu bình thường người trong thiên hạ nhắc tới Vong Tình Đảo và Cửu Trùng Thiên, có lẽ trong vô thức sẽ đều luận việc mà nói, nhưng nếu thực sự nói Cửu Trùng Thiên và Vong Tình Đảo xuất toàn lực đọ sức một lần, chỉ sợ vẫn xem trọng Cửu Trùng Thiên hơn nhiều, mà khi vị Cửu Trùng Thiên Thái tử đã làm Thái tử một ngàn năm trăm năm này đọ sức với một Vong Tình Đảo Đạo Tử làm Đạo Tử chưa đến ba tháng như Phương Nguyên, người xem trọng Phương Nguyên lại càng ít hơn.
Đây vốn là sự thật, không có gì mà phải thừa nhận với không thừa nhận cả.
- Vậy ý tứ của Đạo Tử là...
Lão chấp sự nhìn ra trên mặt Phương Nguyên không hề có vẻ buồn chán, trong lòng khẽ động, dứt khoát hỏi ra.
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:
- Ta luôn cảm thấy đây kỳ thật là một cơ hội của ta!
Lão chấp sự hơi ngẩn ra, có chút không hiểu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ta không biết vị Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ này vì sao cứ muốn chọn lúc này để cùng ta tới Ma Biên, cũng không biết trong lòng kẻ bị ủy khuất một ngàn năm trăm năm như hắn đang nghĩ gì, nhưng có một việc có thể xác định, nếu hai người chúng ta cùng tới Ma Biên, vậy chúng ta đã định trước phải là đối thủ, chỉ có một người có thể đoạt được tiên cơ, hơn nữa thanh danh của hắn thịnh hơn ta, vì sao ta không thể lấy hắn làm đá lót chân, trực tiếp một bước đi lên vị trí cao hơn ở Ma Biên này?
Lão chấp sự cả kinh, có chút hoảng sợ:
- Ngươi muốn lấy Cửu Trùng Thiên Thái tử làm đá kê chân?
- Hắn cũng là người, vì sao không thể làm đá kê chân?
Phương Nguyên nói khẽ:
- Theo kế hoạch vốn có của ta, muốn tạo ra thanh danh ở Ma Biên, có được sự tán thành của các tu sĩ, có thế nào cũng là chuyện phải tiêu phí mấy năm, nhưng nếu Cửu Trùng Thiên Thái tử này đã tới, vậy giẫm hắn mà lên, có thể tiết kiệm được không ít quá nhiều thời gian.
- Điều ta muốn nói không phải là vậy.
Lão chấp sự nhìn Phương Nguyên, không ngờ sinh ra một loại cảm giác xa lạ chưa từng có, ngây ra một lúc, thấp giọng nói:
- Nếu thua thì sao?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Thua thì cũng vậy thôi.
Một lát sau, mới lại nói:
- Huống hồ ta lần này đến, chưa từng nghĩ tới thua, chỉ muốn thắng nhanh hơn!
Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất tới Ma Biên chậm hơn Phương Nguyên ba ngày.
Tục truyền, lúc hắn đến đây, lập tức dấy lên một hồi phong trào ở Ma Biên, Thập Đại Thần Quan, trăm vạn tướng sĩ, không biết có bao nhiêu người từng nhận ân huệ của Cửu Trùng Thiên, hoặc là nói vốn chính là người của Cửu Trùng Thiên, ai nấy không quản xa xôi, chạy tới nghênh đón từ xa.
Cho dù là những thần tướng Ma Biên thân ở cao tầng, không ngờ cũng có không ít người đều là bạn cũ của vị Thái tử điện hạ ru rú trong nhà này, trực tiếp ở Ma Biên Đoạn Ma Nhai tổ chức tiên yến, ước chừng chúc mừng cả đêm mới giải tán.
Chương 1383 Hắc Ám Ma Linh
Rồi tới về sau, chuyện vị Thái tử hoàng triều này sắp bởi vì Trấn Ma Thần Quan mà triển khai một hồi tranh đấu với Vong Tình Đảo Đạo Tử cũng được truyền ra, có điều hai người này rốt cuộc tranh như thế nào, dùng phương pháp gì để phân ra cao thấp, lại không phải là các tướng sĩ thần quan có thể biết được!
- Hai vị Đạo Tử, các ngươi có thể thông cảm cho chỗ khó xử của Bát Hoang Thành, đáp ứng trận quân tử chi tranh này, thực sự khiến chúng ta vui mừng, mà chúng ta cũng đáp ứng với chư vị, trận quân tử chi tranh này, Bát Hoang Thành sẽ tận hết khả năng đảm bảo công bằng, xin hai vị yên tâm!
Buổi chiều ngày hôm sau khi Lý Thái Nhất tới Ma Biên, trưởng lão Bát Hoang Thành liền mời Phương Nguyên và hắn cùng tới.
Do trưởng lão Tiên Minh chứng kiến, đệ tam đồ Mạc Phi Lưu nữ thần tướng dưới tay Bát Hoang Thành Chủ tới xem lễ, phân biệt nói quy tắc đọ sức cho Lý Thái Nhất và Phương Nguyên, sau đó liền do một người trong đó nâng một cái tráp màu đen, đặt trước mặt Phương Nguyên và Lý Thái Nhất.
Một vị trưởng lão nói:
- Trong tráp này chính là hào bài của hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng trong Trấn Ma Quan hiện giờ, mỗi một vị Huyền Giáp Thần Tướng đều có thực lực Nguyên Anh, dưới trướng đều tự chỉ huy trăm vị thân binh, hai người các ngươi, có thể từ trong đó tùy tiện chọn ra tám hào bài, tám hào bài này đại biểu cho tám vị Huyền Giáp Thần Tướng cùng với thân binh dưới trướng bọn họ, là binh mã hai người các ngươi có thể điều khiển, sau khi chọn xong, hai người các ngươi có thể dùng thời gian ba ngày, tập trận thế, sau ba ngày, phái bọn họ đồng thời xuất quan chinh chiến!
- Cuối cùng, thủ cấp của sinh linh hắc ám đó được ai giành tới tay, người đó chính là thần tướng đóng giữ Trấn Ma Thần Quan.
Cũng vào lúc này, vị Mạc Phi Lưu nữ tướng kia trầm giọng lên tiếng:
- Những người này đều là tướng sĩ chiến công hiển hách của Ma Biên ta, mỗi một vị đều công đức vô lượng, cho nên, hai người các ngươi tốt nhất nên bỏ chút công phu, nếu không làm hại bọn họ toàn quân bị diệt, hoặc là tổn thất quá nặng, như vậy, cho dù hai người các ngươi có thể lấy được thủ cấp của sinh linh hắc ám đó, cây thương này trong tay ta cũng không tha cho các ngươi!
Hai người Phương Nguyên và Lý Thái Nhất đều không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn nhau một cái.
Lý Thái Nhất vẫn là bộ dạng nho nhã ôn hòa, nụ cười thản nhiên, ý bảo Phương Nguyên chọn trước.
Phương Nguyên cũng không khách khí, liền vươn tay vào tráp, lấy ra tám hào bài đầu tiên, cầm vào tay.
Mà Lý Thái Nhất thì mỉm cười, trước tiên lấy ra bảy hào bài đầu trong tráp, sau đó lại thò tay vào dưới đáy tráp, lấy ra một hào bài ở dưới cùng, tổng cộng gom đủ tám cái, cười cười với Phương Nguyên, sau đó cất vào trong tay áo.
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, chậm rãi quay đầu đi, không biết đang nghĩ gì.
Trưởng lão Bát Hoang Thành nói:
- Tư liệu có liên quan tới sinh linh hắc ám và địa thế chung quanh thần quan đều sẽ đưa đến trên tay nhị vị Đạo Tử, nếu các ngươi lo lắng, cũng có thể tự mình tới Trấn Ma Thần Quan xem xét, chỉ là đừng tiết lộ thân phận, mà Huyền Giáp Thần Tướng các ngươi vừa lựa chọn, cũng sẽ nhận được điều động của Bát Hoang Thành, về phần bài binh bố trận, đón đánh ma vật như thế nào, lại phải trông vào thủ đoạn của hai vị.
Phương Nguyên và Lý Thái Nhất đều gật đầu.
Lý Thái Nhất mặt mày tươi cười, quay sang thi lễ với Phương Nguyên, nói:
- Phương Đạo Tử, vậy chúng ta ba ngày sau gặp lại!
Phương Nguyên cũng thi lễ với hắn, nói:
- Được, lúc đó phân cao thấp!
- Sinh linh hắc ám lúc trước khiến nguyên tướng thủ thành Trấn Ma Thần Quan phải từ nhiệm chính là Ngưu Đầu Dạ Ma này à?
Lấy được điển tịch trưởng lão Bát Hoang Thành đưa tới, Phương Nguyên liền đọc kỹ một lượt.
Hắn không xa lạ gì với sinh linh hắc ám, lúc trước khi vẫn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ trong Việt Quốc Thanh Dương Tông, đã từng vào Việt Quốc Ma Tức Hồ tham gia thí luyện, trảm sát vô số sinh linh hắc ám chịu ảnh hưởng của Hắc Ám Ma Tức mà hóa thành ma vật, lớn nhỏ khó có thể đếm hết, chỉ có điều, Việt Quốc Ma Tức Hồ chỉ là ở trong Việt Quốc nho nhỏ, thỉnh thoảng tụ lại chút ma tức, năng lực hữu hạn, có thể nói là nhỏ bé vô cùng, sinh linh hắc ám được sinh ra cũng đều vô cùng nhỏ yếu, lúc ấy bọn họ chỉ có thực lực cảnh giới Luyện Khí đã có thể trảm sát, mà hiện giờ đối mặt với sinh linh hắc ám của Ma Biên, lại hoàn toàn không thể so sánh, căn bản không cùng một cảnh giới.
Hắc Ám Ma Tức của Ma Biên không tụ tập cùng một chỗ như ở Việt Quốc, hình thành từng đạo pháp tắc quỷ dị mà cổ quái, nhưng lúc nào cũng có thể thẩm thấu, di động mấy chục vạn dặm, càng đáng sợ hơn là Hắc Ám Ma Vật bị chúng ảnh hưởng mà sinh ra cũng không thể coi thường, tựa như con Ngưu Đầu Ma này, đã là cấp bậc Ma Tướng được ghi lại trên điển tịch, thực lực có thể sánh bằng đại tu Nguyên Anh cao cấp.
Thiên Nguyên đã đối kháng đại kiếp không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đã trảm sát bao nhiêu Hắc Ám Ma Vật, tất nhiên cũng không xa lạ gì, từ rất sớm, đã có người tu hành căn cứ vào thực lực và trình độ đáng sợ của Hắc Ám Ma Vật mà phân chia cấp bậc, Phương Nguyên đã sớm nhìn thấy rồi.
Từ thấp đến cao, thấp nhất chính là Hắc Ám Ma Quái, còn gọi là Tán Ma, chỉ là một số tồn tại tương tự như Yêu loại.
Năm đó ở Việt Quốc Ma Tức Hồ, đám người Phương Nguyên tham gia thí luyện, trảm sát chính là loại này.
Mà cao hơn một chút là Hắc Ám Ma Linh.
Chúng đã sinh ra một chút linh trí, lực lượng cũng vượt xa tồn tại Ma Quái, giống như ở Việt Quốc Ma Tức Hồ lúc ấy, đám người Phương Nguyên từng gặp một con ma ưng, chắc nó thuộc về loại này.
Chương 1384 Ở Ma Biên vẫn phải dựa vào thực lực (1)
Chỉ có điều, con ma ưng đó vừa mới sinh ra linh tính không lâu, liền bị Phương Nguyên tập kết cao thủ các môn phái một kiếm chém chết, nếu không sau khi thực sự trưởng thành làm Ma Linh, muốn trảm sát cũng khó hơn.
Cao hơn Hắc Ám Ma Linh một cấp thì được gọi là Ma Tướng, lực lượng xấp xỉ với tu sĩ Kim Đan của nhân loại!
Mà cao hơn một cấp nữa là ma vật cấp bậc vương giả.
Hắc Ám Ma Vật bực này đã có năng lực thống ngự một phương, thôn thiên thực địa, mỗi một con đều cực kỳ hung tàn, tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh gặp phải cũng khó giữ mạng, phải vây giết mới được, có thể nói, lúc đại kiếp hàng lâm, mỗi một Hắc Ám Ma Vương đều có thể hình thành uy hiếp cực lớn đối với mấy nước, thuộc về tồn tại mà các môn các phái đều phải tìm mọi cách giảo sát.
Con Ngưu Đầu Dạ Ma này chính là thuộc về cấp bậc này.
Cũng chính bởi vì Ma Biên luôn được dẹp yên, vậy mà ở trong phạm vi ba ngàn dặm của thần quan, không ngờ xuất hiện một con ma vật Vương cấp như vậy, mới dẫn tới Bát Hoang Thành coi trọng, sau mấy lần giảo sát vẫn không có kết quả, ngay cả tướng thủ thành của Trấn Ma Quan cũng bởi vậy mà bị bức phải từ nhiệm.
Về phần trên ma vật Vương cấp, trong điển tịch từng có ghi chép, còn có tồn tại khủng bố hơn, ví dụ như Hắc Ám Ma Soái, thậm chí là Hắc Ám Ma Chủ trong truyền thuyết, có điều ma vật như vậy, tất nhiên hung khí ngập trời, nhưng trừ lúc đại kiếp hàng lâm, bình thường Hắc Ám Ma Tức lưu lại ở Thiên Nguyên không thể thúc sinh ra, Hắc Ám Ma Vương bực này đã là cực hạn lúc bình thường rồi.
- Nếu ta một mình gặp phải Hắc Ám Ma Tướng này, không biết có thể trảm sát hay không.
Phương Nguyên nhìn điển tịch, suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu cười, sau đó bỏ điển tịch xuống.
Dù sao cũng là làm tán tu lâu rồi, hắn vẫn có chút không thoát khỏi thói quen gặp phải khó khăn gì thì muốn tự mình cầm kiếm chém, đương nhiên, đây cũng chưa chắc đã là một thói quen xấu, chỉ là lần này, hai bên đọ sức, sớm đã định ra quy tắc, cho nên phải tuân thủ.
- Từ ghi chép trên điển tịch cho thấy, tu sĩ Nguyên Anh bình thường chỉ sợ không phải là đối thủ của Ngưu Đầu Dạ Ma này, hơn nữa ngoài thần quan, địa thế hung hiểm, con Ngưu Đầu Dạ Ma đó lại tụ tập không ít sinh linh hắc ám, chiếm núi làm vua, thực sự cũng khó tấn công, lại thêm nơi chúng tập hợp, thường thường đều tụ tập Hắc Ám Ma Tức khổng lồ, sẽ hình thành áp chế trên khí thế đối với tướng sĩ.
Sau khi buông điển tịch xuống, hắn lại lấy ra tư liệu về tám vị Huyền Giáp Thần Tướng mà mình lựa chọn.
Những Huyền Giáp Thần Tướng này địa vị ở Ma Biên dĩ nhiên không thấp, gần với Thập Đại Thần Tướng phụ trách thủ quan, thực lực tất nhiên cũng không yếu, đều là cảnh giới Nguyên Anh, am hiểu chinh phạt, đương nhiên, đại bộ phận đều chỉ là Linh Anh, số ít là Thần Anh, Chí Tôn Nguyên Anh thì lại không có.
- Nếu cho họ xuất chiến, chỉ cần chọn địa hình thích hợp, tám người cùng nhau tấn công, trảm sát Hắc Ám Ma Tướng này, vấn đề chắc không lớn, chỉ là nếu lúc trước lão thần tướng liên tục xuất binh ba lượt cũng không thành công, vậy chứng tỏ, Hắc Ám Ma Tướng đó rất giảo hoạt, không dễ dàng vây giết, nói cách khác, ta cần thôi diễn ra một phương đại trận, để bọn họ dựa theo trận thế mà làm.
- Vấn đề mấu chốt hơn là, ta lần này còn có đối thủ, vấn đề đơn giản như vậy, Lý Thái Nhất không có đạo lý nào lại không nghĩ tới, hắn có khả năng cũng sẽ bày ra trận thế, cùng ta tranh đoạt cơ hội, thậm chí có khả năng sẽ để mặc nhân mã của ta đi vây giết trước, lúc hai bên đều gân mỏi sức kiệt, lại sai nhân mã của hắn hoành không xuất hiện, tranh đoạt thủ cấp của Ma Tướng đó, thoải mái giành được chiến thắng.
Ngưng thần tĩnh khí, Phương Nguyên thầm nghĩ, cân nhắc các loại nhân quả ở trong đó:
- Hơn nữa lúc chọn tướng, hắn cố ý từ bên trong lấy ra một đạo hào bài, chẳng lẽ là bởi vì hắn biết hào bài đó đại biểu cho tướng lãnh nào?
- Cửu Trùng Thiên kinh doanh ở Ma Biên đã lâu, có rất nhiều quan hệ nói không rõ, hắn có thể làm ra một số bố trí là điều có thể đoán trước, điểm này cũng phải tính vào!
Yên lặng suy nghĩ một lúc, trong đầu Phương Nguyên hiện ra các loại ý tưởng.
Hắn có thể nghĩ thông các loại nhân quả, cũng đang thử suy đoán bố trí Lý Thái Nhất có khả năng làm ra, trong lòng ít nhất hiện lên mấy chục loại bố trí hữu hiệu nhất, nhưng rốt cuộc phải viết ra giấy thế nào, lại trong nhất thời không dễ lựa chọn.
Mà ở bên ngoài, tất cả tùy tùng của hắn đều im lặng, không ai dám đến làm phiền hắn.
Mà lúc Phương Nguyên chăm chú thôi diễn, cũng ở trong Bát Hoang Thành, trong một tòa tiên điện chuyên môn được điều ra, Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất đang ngồi trên giường ngọc, tay cầm một quyển điển tịch, dường như không hề dụng tâm, mà trước người hắn thì có mấy chục Trận Sư mặc áo đen, cùng với Quái Sư xuất thân Dịch Lâu, am hiểu thuật thôi diễn đang cãi nhau ầm ĩ.
- Chiến dịch này cần phải thắng, hơn nữa phải thắng thật gọn nhẹ, bằng không làm sao thể hiện ra được thủ đoạn cao minh của điện hạ?
- Không sai, vậy không chỉ là phải thắng, còn phải không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận sinh linh hắc ám, dùng trận thế bức hắn vào chuyển vào ngoại vi, mượn lực lượng của bọn họ chống đỡ Ma Linh chung quanh, rồi do tám tướng liên thủ, lấy thủ cấp của ma vật, quay về hiến cho điện hạ!
- Chẳng những phải lấy được thủ cấp, còn phải đảm bảo tám tướng không có một ai bị thương tổn, như thế mới đủ để thể hiện hậu đức của điện hạ!
Chương 1385 Ở Ma Biên vẫn phải dựa vào thực lực (2)
- Tám tướng này cho dù chết cũng không sao, dù sao điện hạ vào thần quan, người trên dưới đều phải đổi thành nhân mã của Cửu Trùng Thiên ta, nếu không cũng không tiện điều động, hiện giờ giữ lại bọn họ, tới thần quan lại cần một phen thủ đoạn, bọn họ chết trên chiến trận cũng tiện hơn, với thần uy của điện hạ, chẳng lẽ còn cần băn khoăn tới an nguy tính mạng của một Huyền Giáp nho nhỏ à?
- Nói cũng không thể nói như vậy, dù sao điện hạ cũng vừa vào Ma Biên.
Tranh luận tương tự đã tiến hành rất lâu, nhưng thủy chung không có định luận.
Vị Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng không biết nghe bao lâu, dường như cuối cùng có chút phiền chán, chậm rãi đứng lên, phẩy nhẹ tay áo, trực tiếp ném một khối hào bài màu đen tới trước mặt những người đó, thản nhiên nói:
- Không cần tạo nhiều sát nghiệt, để những Huyền Giáp này sống sót trở về là tốt nhất, chuyện mấu chốt nhất không phải muốn thắng, mà là muốn người nào đó phải minh bạch một số đạo lý thế gian!
Một đám Trận Sư trước người hắn vội vàng nhặt hào bài hắn ném xuống lên, vừa nhìn một cái, lập tức ngạc nhiên.
Trầm mặc một lúc, mới có một lão giả nhìn thì lớn tuổi nhất, trên người mặc áo Trận Sư thất văn, nói:
- Nếu điện hạ đã nói vậy, thắng trận này cũng không có gì, điều chúng ta phải cân nhắc chỉ là làm thế nào để khiến trận này thắng được đẹp nhất!
Chư vị Trận Sư và Quái Sư nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt gật đầu.
- Bảy vị Huyền Giáp vào cuộc, thần tướng Quan Ngạo kết thúc, là viên mãn nhất!
Có người lại bật cười, nói:
- Ha ha, quan trọng hơn là rất thú vị.
- Phương sư đệ, ngươi cân nhắc thế nào rồi, hai vị sư huynh đến giúp ngươi.
Mà ở trước tiên điện của Phương Nguyên, khi Phương Nguyên đang một mình ngồi trong điện, tận tâm thôi diễn, ngoài điện cũng vang lên một trận tiếng ồn ào, đó là hai vị sư huynh Thiên Xu Môn ở ngoài thành đợi mấy ngày, cuối cùng vẫn không vừa lòng, liền bảo ba vị Tuyết Nguyên lão ma thay thế bọn họ trông coi quân trận bên ngoài, hai người kích động chạy vào Bát Hoang Thành, ầm ĩ đòi muốn thôi diễn cùng Phương Nguyên.
Loáng thoáng có thể nghe thấy lão chấp sự của Vong Tình Đảo quát khẽ:
- Đạo Tử đang cân nhắc đại sự, hai người các ngươi đừng có quấy rầy!
- Chúng ta là tới hỗ trợ mà?
Hai vị Trận Sư đều không hài lòng, trực tiếp hét vào trong điện:
- Phương sư đệ, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, hai người chúng ta giúp ngươi, thôi diễn đại trận!
Lão chấp sự không nói gì, không lâu sau, liền nghe thấy hai vị lão Trận Sư kêu oai oái, có người hô to "Đừng nhéo lỗ tai ta", chắc là trực tiếp bị vị lão chấp sự này xách tai lôi ra ngoài.
Trải qua một trận ầm ĩ này, Phương Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng, trong lòng giống như có một đạo linh quang hiện lên.
- Đúng vậy, lo lắng nhiều như vậy gì, thôi diễn đại trận chơi hắn!
Tâm tình của hắn lắng xuống, tay vẩy một cái, một trăm lẻ tám thẻ trúc xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Ta đến đây vốn là để đoạt tiên cơ của thiên hạ này, gây dựng thanh danh, một khi đã như vậy, còn có gì hữu dụng hơn nổi danh bằng trận đạo trong quân?
- Ta căn bản không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vận chuyển thôi diễn trận đạo thái cổ mà ta học được trong khoảng thời gian này, mượn Tam Sinh Trúc Trù này thôi diễn một trận đạo vạn vô nhất thất, chắc đủ để thắng được tất cả nhân quả!
- Dù sao...
Hắn nhớ tới lời nói của vị Mạc Phi Lưu nữ tướng kia:
- Ở Ma Biên, cái dựa vào là thực lực!
Thời gian ba ngày đến rất nhanh, Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Đế Tử đều rời quan, giao ra phương pháp bài binh bố trận mà mình thôi diễn, sau đó dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Bát Hoang Thành và Tiên Minh, đằng vân tới Trấn Ma Thần Quan, một trong Thập Đại Thần Quan!
Trấn Ma Thần Quan ở phía nam Bát Hoang Thành khoảng mười vạn dặm, giống như chín thần quan khác, cùng trấn thủ ở Ma Uyên, giống như cái đinh, bố trí của mười quan này, rõ ràng là từng có cao nhân thượng cổ thôi diễn, mỗi một vị trí đều rất có chú ý, mà Trấn Ma Quan ở trong Thập Đại Thần Quan này cũng thuộc về một chỗ vô cùng quan trọng, cách Ma Uyên rất gần, tầm quan trọng không nói cũng hiểu.
Vì lần đọ sức này vẫn chưa lộ ra ngoài, cho nên Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử đều không dẫn theo quá nhiều người tới, chỉ có mấy tùy tùng bên cạnh mà thôi, thậm chí quân sĩ Trấn Ma Quan cũng không biết mình đã bị cuốn vào trong cuộc đọ sức của hai người bọn họ.
Bọn họ xuất phát trước nửa đêm, dù là như vậy cũng bay mất một ngày một đêm mới tới gần Trấn Ma Quan.
Một đường tới đây, chỉ có thể thấy khắp nơi đều hoang vắng tiêu điều, cơ hồ không có một ngọn cỏ, thổ nhưỡng cũng biến thành màu đỏ đen, vô cùng quỷ dị, có điều thỉnh thoảng có một số nơi đều có linh khí kinh người phóng lên cao, dường như có kỳ hoa dị thảo gì đó sinh trưởng, Phương Nguyên cũng không xa lạ gì với điều này, nơi Hắc Ám Ma Tức đi qua sẽ nảy sinh Hắc Ám Ma Vật vô cùng khủng bố, nhưng tương ứng, cũng sẽ sinh trưởng ra rất nhiều thần chu bảo dược, từ lúc ở Việt Quốc Ma Tức Hồ, hắn đã biết loại đặc điểm này của Hắc Ám Ma Tức.
Bởi vậy, Ma Biên trước nay đều là một nơi vừa hung hiểm nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, bản thân nó được coi là một bảo tàng, nếu không, chỉ dựa vào tài nguyên từ các nơi chuyển tới, cũng không thể nuôi sống được tiên quân và người tu hành khổng lồ ở Ma Biên.
Sáng sớm ngày thứ tư, khi ánh nắng đầu tiên rạch phá đường chân trời, đám người Phương Nguyên đã tới gần Trấn Ma Quan. Chỉ thấy trong dãy núi cô phong san sát, một tòa hùng quan tọa trấn ở trung tâm, diện tích trải dài ba ngàn dặm.
Phương Nguyên vừa nghe vậy liền biết bọn họ sớm có tính toán, quay đầu nhìn về phía mấy vị trưởng lão Tiên Minh.
Một vị trưởng lão Bát Hoang Thành liền nâng một quyển điển tịch, trầm giọng nói:
- Tọa trấn thần quan, không chỉ phải thủ vững thần quan như thùng sắt, còn phải thỉnh thoảng xuất quan, dẫn quân mã giảo sát sinh linh hắc ám trong phạm vi mười vạn dặm chung quanh, để tránh chúng có cơ hội trưởng thành, nhưng một tháng trước, lão thần tướng trấn thủ Trấn Ma Quan Mạnh Cư Việt lại nhất thời lơ là, bị một con sinh linh hắc ám trong ba ngàn dặm sinh trưởng, ngồi ôm mấy ngàn sinh linh hắc ám, tụ thành một bầy, đã thành khí, Mạnh Cư Việt ba lượt xuất binh, vẫn không thể trảm sát sinh linh hắc ám đó, bị nó cắn nuốt không ít thần tướng, Mạnh Cư Việt chính là bởi vậy mới từ nhiệm chức thần tướng.
Nói xong chuyện của thần quan đó, vị trưởng lão Bát Hoang Thành này chậm rãi đóng điển tịch trong tay, nhìn thẳng vào Phương Nguyên, nói:
- Mà từ lúc ngươi và Cửu Trùng Thiên Thái tử song song tới Ma Biên, chúng ta đã thương lượngi qua, thân phận của hai người các ngươi bất phàm, địa vị cực cao, Bát Hoang Thành chúng ta cũng không tiện vọng ngôn để hai người các ngươi ai trấn thủ thần quan trước, ai ở Bát Hoang Thành chờ đợi sai khiến sau, cho nên dứt khoát thiết lập một cuộc đọ sức, xem hai người các ngươi ai có thể trảm sát sinh linh hắc ám đó, người ấy sẽ thuận lý thành chương trở thành tướng thủ thành thần quan!
Phương Nguyên nghe vậy hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:
- Sinh linh hắc ám đó hiện giờ ở nơi nào?
Hắn nói rất bình tĩnh, dường như không để sinh linh hắc ám này ở trong mắt.
Nhưng mấy vị trưởng lão này nghe vậy, lại mặt lộ vẻ khó xử, dường như nhất thời không tiện lên tiếng.
Qua một lúc, vẫn là một vị trưởng lão Tiên Minh tiếp lời, nói:
- Phương Đạo Tử hiểu lầm rồi, đóng ở thần quan, tu vi cá nhân mặc dù quan trọng, nhưng lại không thể quyết định tất cả, có nhiều lúc, vẫn phải xem năng lực điều binh khiển tướng của các ngươi, cho nên, lần đọ sức này không phải do các ngươi, hoặc là tùy tùng bên cạnh các ngươi xuất thủ, mà là phân biệt điều khiển nhân thủ nhất định được phân cho các ngươi, sau đó do các ngươi đưa ra kế hoạch, tập trận thế, cuối cùng nhân mã dưới tay phe nào diệt được sinh linh hắc ám, người đó sẽ giành chiến thắng!
- Không ngờ là loại phương pháp này.
Phương Nguyên nghe vậy liền trầm ngâm một phen, trong lòng giống như đang suy tính.
Mà mấy vị trưởng lão trong điện lúc này đều trầm mặc, lẳng lặng chờ Phương Nguyên trả lời.
- Ngươi nói, ở Ma Biên cần dựa vào thực lực để đứng chân, ta rất đồng ý!
Sau khi Phương Nguyên trầm ngâm một lúc, mới nhìn về phía nữ tướng Mạc Phi Lưu mặc áo trắng kia, gật đầu, sau đó mới nhìn mấy vị trưởng lão trong điện, thản nhiên nói:
- Ta cũng tôn trọng Bát Hoang Thành cố thủ Ma Biên, dám vì thiên hạ mà thủ biên ải huyết khí, cho nên, ta đáp ứng chuyện lần này, ta sẽ theo quy tắc các ngươi nói mà phân cao thấp với Cửu Trùng Thiên Thái tử, luận quyền sở hữu thần quan.
- Nhưng, chỉ có lần này!
Khi nói, hắn đã đứng lên, ánh mắt lẫm liệt, quét nhìn tứ phương, thanh âm hơi trầm xuống, thấp giọng nói:
- Ta đến Ma Biên là có chuyện mình cần hoàn thành, không muốn phân tán tinh lực, cho nên, sau này đừng lấy loại việc chó mèo này ra làm phiền ta!
Theo Phương Nguyên đáp ứng dựa vào bản lĩnh thật sự để định ra vấn đề quyền sở hữu thần quan, chuyện này cũng gần như được quyết định như vậy.
Cửu Trùng Thiên Thái tử đến khá muộn, hiện giờ đương nhiên cũng không có quyền cự tuyệt, có điều, điển tịch liên quan cụ thể lại tạm thời vẫn chưa được đưa tới tay Phương Nguyên.
Theo ý tứ của mấy vị trưởng lão đó, là muốn chờ sau khi Thái tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên hoàng triều tới rồi thống nhất dâng điển tịch chi tiết tới cho hai người bọn họ, rồi do bọn họ cùng lựa chọn tướng lãnh thần quan cho bọn họ điều khiển.
Đối với điều này, Phương Nguyên không có dị nghị.
Nếu đã đáp ứng thì cứ dựa theo quy tắc mà làm.
Hiện giờ trong mấy ngày này, cũng chỉ là tận hết khả năng nghĩ việc tập trận pháp như thế nào, đương nhiên, dù sao hiện tại vẫn chưa biết tướng lãnh mình có thể điều khiển là ai, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ ra một phương hướng thô sơ giản lược.
An bài cụ thể vẫn phải để sau khi có được tư liệu chi tiết rồi tính.
- Đạo Tử, chuyện này chỉ sợ cũng không dễ dàng!
Lão chấp sự Nguyên Mạc biết được chuyện này, ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:
- Cửu Trùng Thiên dùng châu lập quốc, dùng nước lập đạo, hàng năm không ngừng chinh phạt, quyền thế ngập trời, không biết đã bồi dưỡng ra bao nhiêu phụ tá trong quân, quen bài binh bố trận, mà Cửu Trùng Thiên Thái tử gia này bên cạnh lại có vô số Trận Sư, quân sư, muốn bài binh bố trận, quả thực chính là dễ như trở bàn tay, nhưng Vong Tình Đảo chúng ta lại lấy tu hành làm chủ, hơn nữa lúc trước vốn không ngờ lại sớm có Đạo Tử tới Ma Biên như vậy, hoàn toàn không có chuẩn bị về phương diện này!
Hắn rõ ràng có chút lo lắng đối với chuyện này, cảm thấy Phương Nguyên không chiếm ưu thế.
Sự thật cũng đúng là như vậy, người Vong Tình Đảo am hiểu quân trận, tranh đấu võ pháp, chỉ có tam trưởng lão của Kim Qua Đảo, nhưng nàng ta cũng chỉ là bởi vì cá nhân đi theo chiêu số võ đạo, mới am hiểu cái này, đừng nói nàng ta lần này không cùng tới, cho dù có theo tới, bằng vào một mình nàng ta, chỉ sợ cũng không thể so sánh với nội tình mưu sĩ quân trận mà Cửu Trùng Thiên đã bồi dưỡng không biết bao nhiêu năm, huống chi là Phương Nguyên?
Cũng là Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại không để ý, chỉ thản nhiên nói:
- Cũng không cần chúng ta tự mình xuất thủ, chỉ là an bài binh mã, bài binh bố trận, vậy thì không liên quan tới thực lực tu vi cá nhân, nói trắng ra chỉ là một ván cờ, ta và Lý Thái Nhất đều là người chơi cờ, an bài quân cờ dưới tay chinh chiến ở sa trường, mà nói tới chơi cờ thì ta trước giờ chưa từng thua ai?
Chương 1382 Phân cao thấp (2)
Chương 1382: Phân cao thấp (2)
Lời này khiến lão chấp sự hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn Phương Nguyên có chút cổ quái.
Thầm nghĩ:
- Lúc trước trên đảo có lời đồn ngươi bởi vì chơi cờ mà khiến lão tổ tông tức tới hất đổ bàn cờ, chẳng lẽ là thật à?
Trong tay Phương Nguyên cầm một con cờ trận, chậm rãi nói:
- Mà ta hiện tại kỳ thật đang lo lắng một số việc khác.
Lão chấp sự khom người, nói:
- Đạo Tử cứ nói!
Phương Nguyên trầm ngâm nói:
- Ta lần này vừa tới Ma Biên, liền phát hiện các tu sĩ Ma Biên ít nhiều có chút hiểu lầm đối với ta, chuyện này tất nhiên là vì Long Hồn mà ra, ta ở trên Vong Tình Đảo dùng thủ đoạn cường ngạnh không tiếc hủy đi tất cả, bức lui mấy đại tu Hóa Thần tới quấy rối, ngoài mặt thì vì việc này mà những thế gia đạo thống đó đã thu hồi tâm tư ngấp nghé Long Hồn, nhưng trên thực tế, bọn họ sao có thể cam tâm như vậy, cố ý rải lời đồn ở Ma Biên, phá hoại thanh danh của ta, điều này không nghi ngờ gì nữa cũng là một thủ đoạn gây áp lực cho ta!
Sắc mặt lão chấp sự trầm xuống, gật đầu, rất đồng ý.
Phương Nguyên cũng nhíu mày.
Hiện giờ hắn là Vong Tình Đảo Đạo Tử, không phải lẻ loi một mình, cũng không phải có thể tự cao không thẹn với đạo tâm, hoàn toàn không buồn để ý tới thanh danh của mình như trước kia, nhất là ở nơi như Ma Biên, mình còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, cái thứ thanh danh này càng trở nên vô cùng trọng yếu, bởi vì trên trình độ nào đó, thanh danh chính là đại thế, đại biểu cho sự công nhận của người thiên hạ này đối với mình.
Giống như Phương Nguyên rời khỏi Vong Tình Đảo, một đường chạy tới Ma Biên, có bao nhiêu người gánh chai cầm lọ, nhiệt liệt nghênh đón đón, lại có bao nhiêu người đón gió mà đến, đưa bái thiếp, nguyện ý theo Phương Nguyên chinh chiến Ma Biên, giao tính mạng của bọn họ vào trong tay người xa lạ như hắn?
Điều này trên một trình độ nào đó chính là ảnh hưởng mà thanh danh mang đến!
Cho nên, thanh danh rất trọng yếu, Phương Nguyên cũng phải coi trọng, phải xoay chuyển ấn tượng của chúng tướng Ma Biên đối với mình.
- Tranh đoạt thần quan lần này chính là một cơ hội!
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, mới nói:
- Thanh danh của Thái tử hoàng triều là ở trên ta, điểm này không thể phủ nhận, dù sao hắn làm Cửu Trùng Thiên Thái tử đã một ngàn năm trăm năm, cho dù trong một ngàn năm trăm năm này hắn cực ít lộ diện, nhưng chỉ cần ở vị trí của hắn, mọi người vẫn sẽ tán thành, hơn xa Vong Tình Đảo Đạo Tử giữ chừng nổi lên như ta.
- Mà đây kỳ thật chính là đại thế!
Lão chấp sự nghe vậy, trên mặt cũng lộ ra thần sắc mất tự nhiên.
Đều là một trong Thất Đại Thánh Địa, người của Vong Tình Đảo sao lại nguyện ý thừa nhận mình không bằng Cửu Trùng Thiên?
Nhưng sự thật quả thật là như vậy!
Nếu bình thường người trong thiên hạ nhắc tới Vong Tình Đảo và Cửu Trùng Thiên, có lẽ trong vô thức sẽ đều luận việc mà nói, nhưng nếu thực sự nói Cửu Trùng Thiên và Vong Tình Đảo xuất toàn lực đọ sức một lần, chỉ sợ vẫn xem trọng Cửu Trùng Thiên hơn nhiều, mà khi vị Cửu Trùng Thiên Thái tử đã làm Thái tử một ngàn năm trăm năm này đọ sức với một Vong Tình Đảo Đạo Tử làm Đạo Tử chưa đến ba tháng như Phương Nguyên, người xem trọng Phương Nguyên lại càng ít hơn.
Đây vốn là sự thật, không có gì mà phải thừa nhận với không thừa nhận cả.
- Vậy ý tứ của Đạo Tử là...
Lão chấp sự nhìn ra trên mặt Phương Nguyên không hề có vẻ buồn chán, trong lòng khẽ động, dứt khoát hỏi ra.
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:
- Ta luôn cảm thấy đây kỳ thật là một cơ hội của ta!
Lão chấp sự hơi ngẩn ra, có chút không hiểu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Ta không biết vị Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ này vì sao cứ muốn chọn lúc này để cùng ta tới Ma Biên, cũng không biết trong lòng kẻ bị ủy khuất một ngàn năm trăm năm như hắn đang nghĩ gì, nhưng có một việc có thể xác định, nếu hai người chúng ta cùng tới Ma Biên, vậy chúng ta đã định trước phải là đối thủ, chỉ có một người có thể đoạt được tiên cơ, hơn nữa thanh danh của hắn thịnh hơn ta, vì sao ta không thể lấy hắn làm đá lót chân, trực tiếp một bước đi lên vị trí cao hơn ở Ma Biên này?
Lão chấp sự cả kinh, có chút hoảng sợ:
- Ngươi muốn lấy Cửu Trùng Thiên Thái tử làm đá kê chân?
- Hắn cũng là người, vì sao không thể làm đá kê chân?
Phương Nguyên nói khẽ:
- Theo kế hoạch vốn có của ta, muốn tạo ra thanh danh ở Ma Biên, có được sự tán thành của các tu sĩ, có thế nào cũng là chuyện phải tiêu phí mấy năm, nhưng nếu Cửu Trùng Thiên Thái tử này đã tới, vậy giẫm hắn mà lên, có thể tiết kiệm được không ít quá nhiều thời gian.
- Điều ta muốn nói không phải là vậy.
Lão chấp sự nhìn Phương Nguyên, không ngờ sinh ra một loại cảm giác xa lạ chưa từng có, ngây ra một lúc, thấp giọng nói:
- Nếu thua thì sao?
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Thua thì cũng vậy thôi.
Một lát sau, mới lại nói:
- Huống hồ ta lần này đến, chưa từng nghĩ tới thua, chỉ muốn thắng nhanh hơn!
Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất tới Ma Biên chậm hơn Phương Nguyên ba ngày.
Tục truyền, lúc hắn đến đây, lập tức dấy lên một hồi phong trào ở Ma Biên, Thập Đại Thần Quan, trăm vạn tướng sĩ, không biết có bao nhiêu người từng nhận ân huệ của Cửu Trùng Thiên, hoặc là nói vốn chính là người của Cửu Trùng Thiên, ai nấy không quản xa xôi, chạy tới nghênh đón từ xa.
Cho dù là những thần tướng Ma Biên thân ở cao tầng, không ngờ cũng có không ít người đều là bạn cũ của vị Thái tử điện hạ ru rú trong nhà này, trực tiếp ở Ma Biên Đoạn Ma Nhai tổ chức tiên yến, ước chừng chúc mừng cả đêm mới giải tán.
Chương 1383 Hắc Ám Ma Linh
Rồi tới về sau, chuyện vị Thái tử hoàng triều này sắp bởi vì Trấn Ma Thần Quan mà triển khai một hồi tranh đấu với Vong Tình Đảo Đạo Tử cũng được truyền ra, có điều hai người này rốt cuộc tranh như thế nào, dùng phương pháp gì để phân ra cao thấp, lại không phải là các tướng sĩ thần quan có thể biết được!
- Hai vị Đạo Tử, các ngươi có thể thông cảm cho chỗ khó xử của Bát Hoang Thành, đáp ứng trận quân tử chi tranh này, thực sự khiến chúng ta vui mừng, mà chúng ta cũng đáp ứng với chư vị, trận quân tử chi tranh này, Bát Hoang Thành sẽ tận hết khả năng đảm bảo công bằng, xin hai vị yên tâm!
Buổi chiều ngày hôm sau khi Lý Thái Nhất tới Ma Biên, trưởng lão Bát Hoang Thành liền mời Phương Nguyên và hắn cùng tới.
Do trưởng lão Tiên Minh chứng kiến, đệ tam đồ Mạc Phi Lưu nữ thần tướng dưới tay Bát Hoang Thành Chủ tới xem lễ, phân biệt nói quy tắc đọ sức cho Lý Thái Nhất và Phương Nguyên, sau đó liền do một người trong đó nâng một cái tráp màu đen, đặt trước mặt Phương Nguyên và Lý Thái Nhất.
Một vị trưởng lão nói:
- Trong tráp này chính là hào bài của hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng trong Trấn Ma Quan hiện giờ, mỗi một vị Huyền Giáp Thần Tướng đều có thực lực Nguyên Anh, dưới trướng đều tự chỉ huy trăm vị thân binh, hai người các ngươi, có thể từ trong đó tùy tiện chọn ra tám hào bài, tám hào bài này đại biểu cho tám vị Huyền Giáp Thần Tướng cùng với thân binh dưới trướng bọn họ, là binh mã hai người các ngươi có thể điều khiển, sau khi chọn xong, hai người các ngươi có thể dùng thời gian ba ngày, tập trận thế, sau ba ngày, phái bọn họ đồng thời xuất quan chinh chiến!
- Cuối cùng, thủ cấp của sinh linh hắc ám đó được ai giành tới tay, người đó chính là thần tướng đóng giữ Trấn Ma Thần Quan.
Cũng vào lúc này, vị Mạc Phi Lưu nữ tướng kia trầm giọng lên tiếng:
- Những người này đều là tướng sĩ chiến công hiển hách của Ma Biên ta, mỗi một vị đều công đức vô lượng, cho nên, hai người các ngươi tốt nhất nên bỏ chút công phu, nếu không làm hại bọn họ toàn quân bị diệt, hoặc là tổn thất quá nặng, như vậy, cho dù hai người các ngươi có thể lấy được thủ cấp của sinh linh hắc ám đó, cây thương này trong tay ta cũng không tha cho các ngươi!
Hai người Phương Nguyên và Lý Thái Nhất đều không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn nhau một cái.
Lý Thái Nhất vẫn là bộ dạng nho nhã ôn hòa, nụ cười thản nhiên, ý bảo Phương Nguyên chọn trước.
Phương Nguyên cũng không khách khí, liền vươn tay vào tráp, lấy ra tám hào bài đầu tiên, cầm vào tay.
Mà Lý Thái Nhất thì mỉm cười, trước tiên lấy ra bảy hào bài đầu trong tráp, sau đó lại thò tay vào dưới đáy tráp, lấy ra một hào bài ở dưới cùng, tổng cộng gom đủ tám cái, cười cười với Phương Nguyên, sau đó cất vào trong tay áo.
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, chậm rãi quay đầu đi, không biết đang nghĩ gì.
Trưởng lão Bát Hoang Thành nói:
- Tư liệu có liên quan tới sinh linh hắc ám và địa thế chung quanh thần quan đều sẽ đưa đến trên tay nhị vị Đạo Tử, nếu các ngươi lo lắng, cũng có thể tự mình tới Trấn Ma Thần Quan xem xét, chỉ là đừng tiết lộ thân phận, mà Huyền Giáp Thần Tướng các ngươi vừa lựa chọn, cũng sẽ nhận được điều động của Bát Hoang Thành, về phần bài binh bố trận, đón đánh ma vật như thế nào, lại phải trông vào thủ đoạn của hai vị.
Phương Nguyên và Lý Thái Nhất đều gật đầu.
Lý Thái Nhất mặt mày tươi cười, quay sang thi lễ với Phương Nguyên, nói:
- Phương Đạo Tử, vậy chúng ta ba ngày sau gặp lại!
Phương Nguyên cũng thi lễ với hắn, nói:
- Được, lúc đó phân cao thấp!
- Sinh linh hắc ám lúc trước khiến nguyên tướng thủ thành Trấn Ma Thần Quan phải từ nhiệm chính là Ngưu Đầu Dạ Ma này à?
Lấy được điển tịch trưởng lão Bát Hoang Thành đưa tới, Phương Nguyên liền đọc kỹ một lượt.
Hắn không xa lạ gì với sinh linh hắc ám, lúc trước khi vẫn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ trong Việt Quốc Thanh Dương Tông, đã từng vào Việt Quốc Ma Tức Hồ tham gia thí luyện, trảm sát vô số sinh linh hắc ám chịu ảnh hưởng của Hắc Ám Ma Tức mà hóa thành ma vật, lớn nhỏ khó có thể đếm hết, chỉ có điều, Việt Quốc Ma Tức Hồ chỉ là ở trong Việt Quốc nho nhỏ, thỉnh thoảng tụ lại chút ma tức, năng lực hữu hạn, có thể nói là nhỏ bé vô cùng, sinh linh hắc ám được sinh ra cũng đều vô cùng nhỏ yếu, lúc ấy bọn họ chỉ có thực lực cảnh giới Luyện Khí đã có thể trảm sát, mà hiện giờ đối mặt với sinh linh hắc ám của Ma Biên, lại hoàn toàn không thể so sánh, căn bản không cùng một cảnh giới.
Hắc Ám Ma Tức của Ma Biên không tụ tập cùng một chỗ như ở Việt Quốc, hình thành từng đạo pháp tắc quỷ dị mà cổ quái, nhưng lúc nào cũng có thể thẩm thấu, di động mấy chục vạn dặm, càng đáng sợ hơn là Hắc Ám Ma Vật bị chúng ảnh hưởng mà sinh ra cũng không thể coi thường, tựa như con Ngưu Đầu Ma này, đã là cấp bậc Ma Tướng được ghi lại trên điển tịch, thực lực có thể sánh bằng đại tu Nguyên Anh cao cấp.
Thiên Nguyên đã đối kháng đại kiếp không biết bao nhiêu lần, cũng không biết đã trảm sát bao nhiêu Hắc Ám Ma Vật, tất nhiên cũng không xa lạ gì, từ rất sớm, đã có người tu hành căn cứ vào thực lực và trình độ đáng sợ của Hắc Ám Ma Vật mà phân chia cấp bậc, Phương Nguyên đã sớm nhìn thấy rồi.
Từ thấp đến cao, thấp nhất chính là Hắc Ám Ma Quái, còn gọi là Tán Ma, chỉ là một số tồn tại tương tự như Yêu loại.
Năm đó ở Việt Quốc Ma Tức Hồ, đám người Phương Nguyên tham gia thí luyện, trảm sát chính là loại này.
Mà cao hơn một chút là Hắc Ám Ma Linh.
Chúng đã sinh ra một chút linh trí, lực lượng cũng vượt xa tồn tại Ma Quái, giống như ở Việt Quốc Ma Tức Hồ lúc ấy, đám người Phương Nguyên từng gặp một con ma ưng, chắc nó thuộc về loại này.
Chương 1384 Ở Ma Biên vẫn phải dựa vào thực lực (1)
Chỉ có điều, con ma ưng đó vừa mới sinh ra linh tính không lâu, liền bị Phương Nguyên tập kết cao thủ các môn phái một kiếm chém chết, nếu không sau khi thực sự trưởng thành làm Ma Linh, muốn trảm sát cũng khó hơn.
Cao hơn Hắc Ám Ma Linh một cấp thì được gọi là Ma Tướng, lực lượng xấp xỉ với tu sĩ Kim Đan của nhân loại!
Mà cao hơn một cấp nữa là ma vật cấp bậc vương giả.
Hắc Ám Ma Vật bực này đã có năng lực thống ngự một phương, thôn thiên thực địa, mỗi một con đều cực kỳ hung tàn, tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh gặp phải cũng khó giữ mạng, phải vây giết mới được, có thể nói, lúc đại kiếp hàng lâm, mỗi một Hắc Ám Ma Vương đều có thể hình thành uy hiếp cực lớn đối với mấy nước, thuộc về tồn tại mà các môn các phái đều phải tìm mọi cách giảo sát.
Con Ngưu Đầu Dạ Ma này chính là thuộc về cấp bậc này.
Cũng chính bởi vì Ma Biên luôn được dẹp yên, vậy mà ở trong phạm vi ba ngàn dặm của thần quan, không ngờ xuất hiện một con ma vật Vương cấp như vậy, mới dẫn tới Bát Hoang Thành coi trọng, sau mấy lần giảo sát vẫn không có kết quả, ngay cả tướng thủ thành của Trấn Ma Quan cũng bởi vậy mà bị bức phải từ nhiệm.
Về phần trên ma vật Vương cấp, trong điển tịch từng có ghi chép, còn có tồn tại khủng bố hơn, ví dụ như Hắc Ám Ma Soái, thậm chí là Hắc Ám Ma Chủ trong truyền thuyết, có điều ma vật như vậy, tất nhiên hung khí ngập trời, nhưng trừ lúc đại kiếp hàng lâm, bình thường Hắc Ám Ma Tức lưu lại ở Thiên Nguyên không thể thúc sinh ra, Hắc Ám Ma Vương bực này đã là cực hạn lúc bình thường rồi.
- Nếu ta một mình gặp phải Hắc Ám Ma Tướng này, không biết có thể trảm sát hay không.
Phương Nguyên nhìn điển tịch, suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu cười, sau đó bỏ điển tịch xuống.
Dù sao cũng là làm tán tu lâu rồi, hắn vẫn có chút không thoát khỏi thói quen gặp phải khó khăn gì thì muốn tự mình cầm kiếm chém, đương nhiên, đây cũng chưa chắc đã là một thói quen xấu, chỉ là lần này, hai bên đọ sức, sớm đã định ra quy tắc, cho nên phải tuân thủ.
- Từ ghi chép trên điển tịch cho thấy, tu sĩ Nguyên Anh bình thường chỉ sợ không phải là đối thủ của Ngưu Đầu Dạ Ma này, hơn nữa ngoài thần quan, địa thế hung hiểm, con Ngưu Đầu Dạ Ma đó lại tụ tập không ít sinh linh hắc ám, chiếm núi làm vua, thực sự cũng khó tấn công, lại thêm nơi chúng tập hợp, thường thường đều tụ tập Hắc Ám Ma Tức khổng lồ, sẽ hình thành áp chế trên khí thế đối với tướng sĩ.
Sau khi buông điển tịch xuống, hắn lại lấy ra tư liệu về tám vị Huyền Giáp Thần Tướng mà mình lựa chọn.
Những Huyền Giáp Thần Tướng này địa vị ở Ma Biên dĩ nhiên không thấp, gần với Thập Đại Thần Tướng phụ trách thủ quan, thực lực tất nhiên cũng không yếu, đều là cảnh giới Nguyên Anh, am hiểu chinh phạt, đương nhiên, đại bộ phận đều chỉ là Linh Anh, số ít là Thần Anh, Chí Tôn Nguyên Anh thì lại không có.
- Nếu cho họ xuất chiến, chỉ cần chọn địa hình thích hợp, tám người cùng nhau tấn công, trảm sát Hắc Ám Ma Tướng này, vấn đề chắc không lớn, chỉ là nếu lúc trước lão thần tướng liên tục xuất binh ba lượt cũng không thành công, vậy chứng tỏ, Hắc Ám Ma Tướng đó rất giảo hoạt, không dễ dàng vây giết, nói cách khác, ta cần thôi diễn ra một phương đại trận, để bọn họ dựa theo trận thế mà làm.
- Vấn đề mấu chốt hơn là, ta lần này còn có đối thủ, vấn đề đơn giản như vậy, Lý Thái Nhất không có đạo lý nào lại không nghĩ tới, hắn có khả năng cũng sẽ bày ra trận thế, cùng ta tranh đoạt cơ hội, thậm chí có khả năng sẽ để mặc nhân mã của ta đi vây giết trước, lúc hai bên đều gân mỏi sức kiệt, lại sai nhân mã của hắn hoành không xuất hiện, tranh đoạt thủ cấp của Ma Tướng đó, thoải mái giành được chiến thắng.
Ngưng thần tĩnh khí, Phương Nguyên thầm nghĩ, cân nhắc các loại nhân quả ở trong đó:
- Hơn nữa lúc chọn tướng, hắn cố ý từ bên trong lấy ra một đạo hào bài, chẳng lẽ là bởi vì hắn biết hào bài đó đại biểu cho tướng lãnh nào?
- Cửu Trùng Thiên kinh doanh ở Ma Biên đã lâu, có rất nhiều quan hệ nói không rõ, hắn có thể làm ra một số bố trí là điều có thể đoán trước, điểm này cũng phải tính vào!
Yên lặng suy nghĩ một lúc, trong đầu Phương Nguyên hiện ra các loại ý tưởng.
Hắn có thể nghĩ thông các loại nhân quả, cũng đang thử suy đoán bố trí Lý Thái Nhất có khả năng làm ra, trong lòng ít nhất hiện lên mấy chục loại bố trí hữu hiệu nhất, nhưng rốt cuộc phải viết ra giấy thế nào, lại trong nhất thời không dễ lựa chọn.
Mà ở bên ngoài, tất cả tùy tùng của hắn đều im lặng, không ai dám đến làm phiền hắn.
Mà lúc Phương Nguyên chăm chú thôi diễn, cũng ở trong Bát Hoang Thành, trong một tòa tiên điện chuyên môn được điều ra, Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất đang ngồi trên giường ngọc, tay cầm một quyển điển tịch, dường như không hề dụng tâm, mà trước người hắn thì có mấy chục Trận Sư mặc áo đen, cùng với Quái Sư xuất thân Dịch Lâu, am hiểu thuật thôi diễn đang cãi nhau ầm ĩ.
- Chiến dịch này cần phải thắng, hơn nữa phải thắng thật gọn nhẹ, bằng không làm sao thể hiện ra được thủ đoạn cao minh của điện hạ?
- Không sai, vậy không chỉ là phải thắng, còn phải không cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận sinh linh hắc ám, dùng trận thế bức hắn vào chuyển vào ngoại vi, mượn lực lượng của bọn họ chống đỡ Ma Linh chung quanh, rồi do tám tướng liên thủ, lấy thủ cấp của ma vật, quay về hiến cho điện hạ!
- Chẳng những phải lấy được thủ cấp, còn phải đảm bảo tám tướng không có một ai bị thương tổn, như thế mới đủ để thể hiện hậu đức của điện hạ!
Chương 1385 Ở Ma Biên vẫn phải dựa vào thực lực (2)
- Tám tướng này cho dù chết cũng không sao, dù sao điện hạ vào thần quan, người trên dưới đều phải đổi thành nhân mã của Cửu Trùng Thiên ta, nếu không cũng không tiện điều động, hiện giờ giữ lại bọn họ, tới thần quan lại cần một phen thủ đoạn, bọn họ chết trên chiến trận cũng tiện hơn, với thần uy của điện hạ, chẳng lẽ còn cần băn khoăn tới an nguy tính mạng của một Huyền Giáp nho nhỏ à?
- Nói cũng không thể nói như vậy, dù sao điện hạ cũng vừa vào Ma Biên.
Tranh luận tương tự đã tiến hành rất lâu, nhưng thủy chung không có định luận.
Vị Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng không biết nghe bao lâu, dường như cuối cùng có chút phiền chán, chậm rãi đứng lên, phẩy nhẹ tay áo, trực tiếp ném một khối hào bài màu đen tới trước mặt những người đó, thản nhiên nói:
- Không cần tạo nhiều sát nghiệt, để những Huyền Giáp này sống sót trở về là tốt nhất, chuyện mấu chốt nhất không phải muốn thắng, mà là muốn người nào đó phải minh bạch một số đạo lý thế gian!
Một đám Trận Sư trước người hắn vội vàng nhặt hào bài hắn ném xuống lên, vừa nhìn một cái, lập tức ngạc nhiên.
Trầm mặc một lúc, mới có một lão giả nhìn thì lớn tuổi nhất, trên người mặc áo Trận Sư thất văn, nói:
- Nếu điện hạ đã nói vậy, thắng trận này cũng không có gì, điều chúng ta phải cân nhắc chỉ là làm thế nào để khiến trận này thắng được đẹp nhất!
Chư vị Trận Sư và Quái Sư nhìn nhau một lúc, sau đó đồng loạt gật đầu.
- Bảy vị Huyền Giáp vào cuộc, thần tướng Quan Ngạo kết thúc, là viên mãn nhất!
Có người lại bật cười, nói:
- Ha ha, quan trọng hơn là rất thú vị.
- Phương sư đệ, ngươi cân nhắc thế nào rồi, hai vị sư huynh đến giúp ngươi.
Mà ở trước tiên điện của Phương Nguyên, khi Phương Nguyên đang một mình ngồi trong điện, tận tâm thôi diễn, ngoài điện cũng vang lên một trận tiếng ồn ào, đó là hai vị sư huynh Thiên Xu Môn ở ngoài thành đợi mấy ngày, cuối cùng vẫn không vừa lòng, liền bảo ba vị Tuyết Nguyên lão ma thay thế bọn họ trông coi quân trận bên ngoài, hai người kích động chạy vào Bát Hoang Thành, ầm ĩ đòi muốn thôi diễn cùng Phương Nguyên.
Loáng thoáng có thể nghe thấy lão chấp sự của Vong Tình Đảo quát khẽ:
- Đạo Tử đang cân nhắc đại sự, hai người các ngươi đừng có quấy rầy!
- Chúng ta là tới hỗ trợ mà?
Hai vị Trận Sư đều không hài lòng, trực tiếp hét vào trong điện:
- Phương sư đệ, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, hai người chúng ta giúp ngươi, thôi diễn đại trận!
Lão chấp sự không nói gì, không lâu sau, liền nghe thấy hai vị lão Trận Sư kêu oai oái, có người hô to "Đừng nhéo lỗ tai ta", chắc là trực tiếp bị vị lão chấp sự này xách tai lôi ra ngoài.
Trải qua một trận ầm ĩ này, Phương Nguyên bỗng nhiên cười một tiếng, trong lòng giống như có một đạo linh quang hiện lên.
- Đúng vậy, lo lắng nhiều như vậy gì, thôi diễn đại trận chơi hắn!
Tâm tình của hắn lắng xuống, tay vẩy một cái, một trăm lẻ tám thẻ trúc xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Ta đến đây vốn là để đoạt tiên cơ của thiên hạ này, gây dựng thanh danh, một khi đã như vậy, còn có gì hữu dụng hơn nổi danh bằng trận đạo trong quân?
- Ta căn bản không cần lo lắng nhiều chuyện như vậy, chỉ cần vận chuyển thôi diễn trận đạo thái cổ mà ta học được trong khoảng thời gian này, mượn Tam Sinh Trúc Trù này thôi diễn một trận đạo vạn vô nhất thất, chắc đủ để thắng được tất cả nhân quả!
- Dù sao...
Hắn nhớ tới lời nói của vị Mạc Phi Lưu nữ tướng kia:
- Ở Ma Biên, cái dựa vào là thực lực!
Thời gian ba ngày đến rất nhanh, Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Đế Tử đều rời quan, giao ra phương pháp bài binh bố trận mà mình thôi diễn, sau đó dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Bát Hoang Thành và Tiên Minh, đằng vân tới Trấn Ma Thần Quan, một trong Thập Đại Thần Quan!
Trấn Ma Thần Quan ở phía nam Bát Hoang Thành khoảng mười vạn dặm, giống như chín thần quan khác, cùng trấn thủ ở Ma Uyên, giống như cái đinh, bố trí của mười quan này, rõ ràng là từng có cao nhân thượng cổ thôi diễn, mỗi một vị trí đều rất có chú ý, mà Trấn Ma Quan ở trong Thập Đại Thần Quan này cũng thuộc về một chỗ vô cùng quan trọng, cách Ma Uyên rất gần, tầm quan trọng không nói cũng hiểu.
Vì lần đọ sức này vẫn chưa lộ ra ngoài, cho nên Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử đều không dẫn theo quá nhiều người tới, chỉ có mấy tùy tùng bên cạnh mà thôi, thậm chí quân sĩ Trấn Ma Quan cũng không biết mình đã bị cuốn vào trong cuộc đọ sức của hai người bọn họ.
Bọn họ xuất phát trước nửa đêm, dù là như vậy cũng bay mất một ngày một đêm mới tới gần Trấn Ma Quan.
Một đường tới đây, chỉ có thể thấy khắp nơi đều hoang vắng tiêu điều, cơ hồ không có một ngọn cỏ, thổ nhưỡng cũng biến thành màu đỏ đen, vô cùng quỷ dị, có điều thỉnh thoảng có một số nơi đều có linh khí kinh người phóng lên cao, dường như có kỳ hoa dị thảo gì đó sinh trưởng, Phương Nguyên cũng không xa lạ gì với điều này, nơi Hắc Ám Ma Tức đi qua sẽ nảy sinh Hắc Ám Ma Vật vô cùng khủng bố, nhưng tương ứng, cũng sẽ sinh trưởng ra rất nhiều thần chu bảo dược, từ lúc ở Việt Quốc Ma Tức Hồ, hắn đã biết loại đặc điểm này của Hắc Ám Ma Tức.
Bởi vậy, Ma Biên trước nay đều là một nơi vừa hung hiểm nhưng lại có rất nhiều tài nguyên, bản thân nó được coi là một bảo tàng, nếu không, chỉ dựa vào tài nguyên từ các nơi chuyển tới, cũng không thể nuôi sống được tiên quân và người tu hành khổng lồ ở Ma Biên.
Sáng sớm ngày thứ tư, khi ánh nắng đầu tiên rạch phá đường chân trời, đám người Phương Nguyên đã tới gần Trấn Ma Quan. Chỉ thấy trong dãy núi cô phong san sát, một tòa hùng quan tọa trấn ở trung tâm, diện tích trải dài ba ngàn dặm.
Bình luận facebook