-
Chương 1391-1395
Chương 1391 Vạn vật đều có thể đọa ma (2)
- Là con Ngưu Đầu Vương Ma đó!
Trên Tường thành, các tu sĩ từ trong Vạn Lý Lưu Quang Kính nhìn thấy đại ma vật này xuất hiện, sắc mặt đều cả kinh.
Nhất là, hung uy của ma vật này mênh mông cuồn cuộn, không ngờ còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ.
- Bản thể của ma vật này.
Phương Nguyên nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, ánh mắt di dời khỏi hình ảnh Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu lại, trực tiếp nhìn về phía nam, ánh mắt nghiêm lại, thần thức như điện, cự ly ba ngàn dặm được kéo gần vô hạn, lại trực tiếp từ trong sương đen đó nhìn thấy một vật hình dạng đầu bò, sắc mặt cũng trở nên có chút cổ quái:
- Không ngờ là một khô lâu đầu bò, thế mà cũng có thể hóa thành ma vật?
Mạc Phi Lưu ở bên cạnh nghe vậy, liền giải thích:
- Có lẽ Đạo Tử không biết, sau khi Hắc Ám Ma Tức cường đại, nơi đi qua, cơ hồ bất kể là vật gì cũng đều có thể hóa thành ma vật, khô lâu đầu bò này vốn là thi cốt của một con ngưu yêu sau khi hủ hóa lưu lại, ai có thể ngờ được, sau khi Hắc Ám Ma Tức bao phủ, ngay cả vật chết như vậy cũng có thể hóa thành đại yêu, họa loạn thế gian.
- Thì ra là thế.
Phương Nguyên hơi gật đầu, lúc này mới hiểu Hắc Ám Ma Tức còn khủng bố hơn tưởng tượng của mình, nếu quả thật là vạn vật đều có thể ma hóa, vậy cũng đại biểu cho, bất kể là có quét dọn chiến trường như thế nào, vẫn sẽ có ma vật mới xuất hiện, chẳng trách chiến sự chẳng trách vẫn không yên.
Nhưng khi hắn đang thầm nghĩ, chỉ thấy tám vị thần tướng của Huyền Giáp cờ đen thấy Ngưu Đầu Vương Ma xuất hiện, không chút do dự, lập tức phi thân lên, xông thẳng tới một mảng sương đen, hiện giờ nghênh chiến với ma vật này, bọn họ vẫn giữ trận thế của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, tám người lờ mờ hình thành một vòng tròn, đều tự tế ra pháp bảo, pháp lực đan vào nhau, vây quanh ma vật mà ác đấu.
Mà thân binh của bản thân họ thì phân tán ở chung quanh, ngăn ma vật khác ở ngoại vi, để tránh bọn họ bị quấy rối.
Tám vị Huyền Giáp Thần Tướng đó vốn là thực lực không tầm thường, tám người liên thủ, lực lượng càng đáng sợ, vây giết con Ngưu Đầu Vương Ma hung ác điên cuồng đó ở bên trong, nhưng khiến người ta không ngờ là, ma vật đó bị uy hiếp như vậy, lại bỗng dưng gầm khẽ một tiếng, sương đen chung quanh cuồn cuộn ập tới, giống như thủy triều trào ra, không ngờ bức cho tám người bọn họ không thể tới gần.
Thậm chí trận thế đó cũng lung lay sắp đổ, dường như đã đạt tới cực hạn.
Cổ Thiết trưởng lão nhìn thấy một màn này, sắc mặt đã biến đổi, trầm giọng nói:
- Sau khi Nam Hải xuất hiện đạo huyết quang đó, Hắc Ám Ma Tức của Ma Biên cũng nồng đậm hơn mấy lần, tốc độ trưởng thành của ma vật đã nhanh hơn rất nhiều, lúc này mới qua mấy ngày, thực lực của ma vật này đã mạnh tới mức như vậy, chỉ dựa vào tám người bọn họ, chỉ sợ không thể trảm sát con Ngưu Đầu Vương Ma này.
Người khác thấy vậy cũng đều âm thầm gật đầu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Bọn họ đã nhìn rõ thế cục, tuy tám vị Huyền Giáp Thần Tướng đó mượn trận thế, thành công xông tới trước người ma vật, nhưng rõ ràng đã xem nhẹ thực lực của ma vật này, lờ mờ không áp chế được, thậm chí bị ma vật đó bức vào hạ phong.
Đây cũng không phải vấn đề trận thế Phương Nguyên thôi diễn ra có cao minh hay không, mà là tám vị thần tướng này bản thân chỉ có tu vi cảnh giới như vậy, trận thế này dù sao cũng cần nhờ lực lượng của tám người bọn họ thôi động, lực lượng cực hạn mà tám người bọn họ có khả năng phát huy ra chính là cực hạn mà lực lượng của thế trận này có thể đạt tới, mà nay ma vật đó quá hung ác điên cuồng, rõ ràng vượt quá phạm vi năng lực của bọn họ.
- Chuẩn bị xuất binh giải cứu đi!
Mạc Phi Lưu nhìn thấy một màn này, lập tức đưa ra quyết định.
Các tu sĩ nghe vậy đều âm thầm gật đầu.
Bọn họ nhìn ra tám vị Huyền Giáp đã cật lực, biết thế cục không giống như trong dự kiến của mình, hiện giờ, bọn họ thậm chí hoài nghi, tám vị Huyền Giáp đó không phải xông tới trước người Hắc Ám Ma Vật, mà là Hắc Ám Ma Vật đó cố ý thả bọn họ tới để cắn nuốt bọn họ.
Lúc này, còn để mặc họ tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhưng cũng là lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, nói:
- Cứ chờ thêm một chút!
Mạc Phi Lưu quay đầu lại, muốn lên tiếng, nhưng theo bản năng vẫn áp chế hỏa khí, thấp giọng khuyên nhủ:
- Phương Đạo Tử, ngươi vừa tới Ma Biên, không biết sự đáng sợ của chiến nơi này, đừng coi thường những ma vật này.
Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn nàng ta, nói:
- Ngươi cũng đừng coi thường trận thế của ta!
Nhìn thấy bộ dạng trấn định của Phương Nguyên, Mạc Phi Lưu vẫn chỉ đành cố kìm nén sự bất an trong lòng.
Mấy vị trưởng lão khác thấy thế cũng lắc đầu, thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía chiến trường, liền thấy con Ngưu Đầu Vương Ma đó vô cùng khủng bố, sương mù màu đen đã hình thành vô số xúc tu cực lớn, hung hăng quất về phía hư không chung quanh, tám vị Huyền Giáp Thần Tướng lúc này đều đã vô cùng cật lực, gian nan ngăn cản thế công của ma vật.
Có điều bọn họ mượn Đại Viên Nhược Khuyết Trận, thân hình chạy rất nhanh, cũng tá đi không ít áp lực, cũng tránh khỏi khả năng xuất hiện một người nào đó bị lực lượng của ma vật tập trung, trực tiếp trảm sát, vẫn khổ sở chống đỡ, liều mạng cuốn lấy ma vật đó.
Nhưng cũng chỉ là cố chống đỡ mà thôi, trên tường thành, không ai nhìn ra bọn họ còn có phần thắng!
Mà ở phía bắc bọn họ, Huyền Giáp cờ vàng cũng đang xông về phía trước, trên đường đột nhiên bị ma vật mạnh hơn mấy lần chặn đánh, lập tức đi cũng gian nan.
Chương 1392 Trọng dụng chi trận (1)
Các tu sĩ trên tường thành thấy một màn này, sắc mặt lại biến đổi, càng xác định, vừa rồi Huyền Giáp cờ đen có thể thoải mái đi tới trước người ma vật đó như vậy, chính là được ma vật cố ý buông tha.
Nó chính là muốn cắn nuốt những Huyền Giáp cờ đen đó.
Chính là vì nó mang tính toán này, bởi vậy khi Huyền Giáp cờ đen đến trước người nó, những Huyền Giáp cờ vàng liền bị ma vật khác mà nó điều khiển ra sức ngăn cản, tốc độ tiến về phía trước càng lúc càng chậm, bởi vì nó lúc này định cắn nuốt Huyền Giáp cờ đen, không muốn lập tức thả quá nhiều cao thủ đến trước người mình, hình thành uy hiếp và áp lực quá lớn đối với bản thân!
Trên tường thành, các tu sĩ de chau mày, sắc mặt thâm trầm.
Đến lúc này, bọn họ tất nhiên đã nhìn ra thế cục không đúng, theo lý thuyết thì nên lập tức điều người đến, thậm chí tự mình dẫn binh công tới cứu viện, chỉ là nếu làm như vậy, trận đọ sức giữa Vong Tình Đảo Đạo Tử và Cửu Trùng Thiên Thái không nghi ngờ gì nữa cũng bị hủy, về sau sẽ rất phiền, mà Phương Nguyên lại biểu hiện ra vẻ nắm chắc như vậy, cũng khiến bọn họ nhất thời không tiện đưa ra quyết định này!
- Ta không phải một người không để ý tới tính mạng của người khác, cho nên các ngươi không cần quá lo lắng!
Phương Nguyên nhìn ra lo lắng trong lòng bọn họ, liền nhẹ giọng giải thích:
- Ta nói như vậy, quả thật là vì sẽ thắng!
Nghe những lời giải thích này, Mạc Phi Lưu không nhịn được nhìn Phương Nguyên một cái, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói gì!
Nhưng ý đồ triệt binh trong lòng cuối cùng vẫn mất đi.
- Giết!
Mà lúc này, đội Huyền Giáp cờ vàng thấy Hắc Ám Ma Vật trước người càng lúc càng nhiều, cũng biết tình thế không ổn, nhưng thấy trên thần quan, vẫn không có tin tức rút quân truyền đến, cũng chỉ có thể cắn răng, liều mạng giết về phía trước.
Dù sao, Ma Biên quân lệnh như núi, không ai có thể cãi lời, thần quan không hề có động tĩnh, vậy cho dù chết cũng chỉ có thể lao về phía trước.
Một phen chinh chiến, lại cuối cùng vẫn từ trong đống ma vật giết ra một con đường máu, ước chừng có bốn năm vị Huyền Giáp cờ vàng thành công xông tới trước người Ngưu Đầu Vương Ma, nhưng tay cầm pháp bảo binh khí lại nhất thời trở nên do dự.
Phương Nguyên nhìn bọn họ đến gần, cũng thở phào, cười nói:
- Tám vị Huyền Giáp Thần Tướng thì không phải đối thủ của con ma vật đó, hiện giờ lại có thêm năm vị Huyền Giáp Thần Tướng, lực lượng cơ hồ đề thăng gấp đôi, chắc có thể rồi chứ?
- Sổ sách không phải là tính như vậy!
Nghe Phương Nguyên nói thế, trên tường thành, các tu sĩ đều biến sắc.
Có người thầm muốn phản bác Phương Nguyên, lại cảm thấy những vấn đề trong lẽ thường này Phương Nguyên không thể không hiểu, nhất thời lại nói không nên lời.
Tuy Huyền Giáp xông tới trước người Ngưu Đầu Vương Ma lập tức có thêm năm vị, lực lượng dường như tăng mạnh, nhưng mấu chốt là, hiện giờ tám người trong Huyền Giáp cờ đen, chính là dùng Đại Viên Nhược Khuyết Trận để đối kháng với con ma vật Vương cấp đó, đang vây chật như nêm cối, nếu năm vị Huyền Giáp cờ vàng này xông lên, vậy rất có thể sẽ làm nhiễu loạn trận thế của Huyền Giáp cờ đen.
Đã không có trận thế này, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức bị con Ngưu Đầu Vương Ma khủng bố đó kích sát.
Bởi vậy, lúc này năm vị Huyền Giáp cờ vàng xuất thủ ngược lại không bằng không xuất thủ!
Mà đây cũng là nguyên nhân năm người bọn họ đã xông tới lại trở nên do dự.
Không ra tay, chạy ở ngoại vi, nhìn tám vị thần tướng bên cờ đen đau khổ chống đỡ, vậy thì cũng không cam lòng.
Nếu ra tay, đảo loạn trận thế của người ta, không chừng sẽ khiến mọi người còn chết nhanh hơn!
Trong chiến trận của giới tu hành, thường dùng trận thế ngăn địch, nhưng vấn đề trận thế ngăn địch cũng chính là như vậy!
Trận thế có thể hợp chứ không thể tán, hợp lực thì tăng mạnh, phân tán thì đại loạn!
- Biến trận.
Chỉ khiến tất cả mọi người không ngờ là, lúc năm vị Huyền Giáp cờ vàng xông tới trước chiến trận, vẫn đang do dự, đột nhiên trong tám vị Huyền Giáp Thần Tướng cờ đen đang đại chiến với ma vật có người cao giọng hét lớn:
- Các ngươi mau lên đây.
Cùng lúc đó, Đại Viên Nhược Khuyết Trận liền chậm rãi xuất hiện một lỗ hổng.
Năm vị Huyền Giáp cờ vàng mừng rỡ, lập tức xông tới, sau đó bị thế trận của Đại Viên Nhược Khuyết Trận nuốt vào.
Mười ba người lại hóa thành một vòng tròn, hình thành trận thế mới.
Một chốc đó, lực lượng của cả đại trận tăng nhiều, mười ba người trong trận hình đều tế ra pháp bảo và thần thông mạnh nhất, đồng loạt công tới Ngưu Đầu Vương Ma, khí thế đáng sợ, mạnh hơn lúc trước rất nhiều!
Thế sa sút mất sạch, trong chốc lát liền chiếm được thượng phong!
- Điều đó là không có khả năng!
Trên tường thành, các tu sĩ thấy một màn này, bỗng nhiên không biết có bao nhiêu người hét lớn.
Cũng có mấy vị lão Trận Sư trực tiếp đột nhiên vỗ một chưởng lên tường thành, mặt biến sắc, tay run rẩy.
Mặc dù đang kêu to không thể, bọn trong ánh mắt bọn họ, lại lộ ra vẻ kinh hỉ và kích động khó có thể hình dung!
Cho tới lúc này, bọn họ mới chính thức ý thức được sự huyền diệu của Đại Viên Nhược Khuyết Trận này!
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu lại nhìn mà đỏ cả mắt, vội vàng quay người, nắm lấy tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Ngươi là làm như thế nào? Trận thế đó của ngươi vốn là tám người vận chuyển, chia ra tám trận cước, lúc này mới hồn nhiên thiên thành, vận chuyển không lo, vì sao có thể đột nhiên gia nhập năm người, không ngờ không ảnh hưởng tới trận thế, còn có thể phát huy ra uy lực của đại trận này?
Phương Nguyên lắc tay, giật tay áo ra, sau đó mới thản nhiên nói:
- Đây vốn không phải một trận thế do tám người vận chuyển, ba người có thể, bốn người cũng được, không câu nệ nhân số, chỉ cần dung nhập vào trận thế thì có thể phát huy ra thực lực!
Chương 1393 Trọng dụng chi trận (2)
Mạc Phi Lưu nghe thấy những lời này, cả kinh tới không thể hình dung, vừa muốn vươn tay ra tóm tay áo Phương Nguyên, lại bị Phương Nguyên né tránh.
Nàng ta cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên, vội vàng nói:
- Vậy nếu ở trên chiến trường, có người trận thế bị phá, trở thành tàn binh tác chiến một mình, bên cạnh lại còn có một trận thế khác, vậy có thể dẫn những tàn binh này vào không?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ước nguyện thiết kế ban đầu của Trận này chính là bởi vậy mà bố trí ra!
Mạc Phi Lưu lập tức hít một hơi lạnh, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vẻ kinh hỉ khó có thể hình dung.
Xung quanh nàng ta, mấy vị lão Trận Sư, còn có đám người trưởng lão của Bát Hoang Thành đều không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Bọn họ cho tới bây giờ, mới hiểu được dụng ý Phương Nguyên bảo bọn họ tiếp tục chờ.
Vừa rồi bọn họ đã cảm thấy trận này có trọng dụng trong quân, hiện giờ nhìn thấy biến hóa này mới biết, vừa rồi vẫn xem thường hắn.
Phải biết rằng, trong giới tu hành, quân trận cỡ lớn như vậy xuất chiến, vốn có một vấn đề vẫn luôn không thể giải quyết.
Để đề thăng chiến lực, đề thăng phòng ngự, lúc quân sĩ xuất chiến, thường thường đều sẽ hình thành từng trận thế nhỏ, ba người năm người, hoặc là tám người mười sáu người một trận, nhưng lúc chinh chiến, luôn không tránh được sẽ có một số trận thế bị đánh tan, đồng bạn bị giết, trận đó sẽ không thành trận, người còn lại chỉ có thể một mình chiến đấu, gặp phải hung hiểm vô tận và áp lực cả chiến trường.
Nếu bên cạnh có trận thế khác, cũng chỉ có thể nhìn bọn họ lâm vào trong hung hiểm, không thể cứu viện, bởi vì nhân số trận thế là cố định, bọn họ không thể vào lúc chinh chiến, lâm thời thay đổi, nếu muốn cứu người, như vậy trong trận thế, nhân số sẽ nhiều hơn, trận thế sẽ vận chuyển mất linh, nếu không cứu, mắt trơ mắt nhìn đồng liêu lâm vào trong hung hiểm, trên tâm lý làm sao mà chịu được?
Nhưng Đại Viên Nhược Khuyết Trận mà Phương Nguyên bố trí, lại giải quyết được vấn đề này.
Nếu trận thế có thể biến ảo linh hoạt,vậy chẳng phải là có thể không câu nệ nhân số, thu liễm tàn binh trên chiến trường đúng lúc?
Đây quả thực chính là giải quyết được vấn đề lớn trên chiến trường.
Đám người Mạc Phi Lưu vô cùng kích động, chính là vì bọn họ lập tức ý thức được vấn đề này.
- Phương Đạo Tử, vừa rồi là Phi Lưu lòng dạ hẹp nhận thức ngắn, không hiểu được diệu nghệ trận thế của ngươi, nói ra những lời đắc tội, mong ngươi đừng trách ta, nhưng trận này thực sự là hiếm có, nếu có thể truyền thụ cho Ma Biên ta, không biết sẽ cứu được tính mạng của bao nhiêu tướng sĩ, ta nguyện tự mình bẩm báo với thành chủ, xin hắn ttr cầu ngươi trận pháp này, nếu ngươi đáp ứng truyền thụ, toàn bộ tướng sĩ Ma Biên đều sẽ nợ ngươi một cái nhân tình.
Khi Mạc Phi Lưu nói ra những lời này, thanh âm khẩn thiết, vô cùng cung kính.
Mà vị trưởng lão Tiên Minh kia cũng hỏi dò:
- Mười vạn công đức?
Hắn cũng không dám nói quá chắc chắn, bởi vì mười vạn công đức đã vượt quá phạm vimà hắn có thể quyết định.
Mà Phương Nguyên nhìn ánh mắt khẩn thiết của đám người bọn họ, cũng cười khổ, lúc trước lúc trước biết mình mượn trận pháp này, nhất định sẽ có thể trở thành nổi tiếng ở Ma Biên, chỉ là vẫn không ngờ, bọn họ lại kích động tới như vậy.
Hơi trầm ngâm, vẫn nói:
- Những cái này đều là việc nhỏ, trước tiên cứ chờ sau khi các tướng sĩ đắc thắng về quan rồi nói.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, tuy không cho rằng đây là việc nhỏ, nhưng vẫn quay đầu lại.
Chỉ thấy lúc này, mười ba vị Huyền Giáp Thần Tướng, cũng chính là mười ba vị đại tu Nguyên Anh am hiểu chinh chiến, mượn Đại Viên Nhược Khuyết Trận vây quanh ma vật đó chém giết một phen, giết cho trong không trung tình cảnh bi thảm, sát khí cuồn cuộn, ma vật đó thấy tình thế không ổn, đã muốn bỏ chạy, nhưng mấy lần muốn trốn đều bị trận thế vây ở giữa, không ngờ không thể tẩu thoát, sợ hãi liên tục rống to.
Cuối cùng, vẫn có một vị Huyền Giáp cờ đen hung mãnh nhắm chuẩn thời cơ, hét lớn một tiếng, các cao thủ ùa lên, triệt để đánh tan ma vân chung quanh, để lộ ra một cái đầu bò trắng nõn như ngọc ở chính giữa ma vân, bị Huyền Giáp Thần Tướng đó đó vội vàng tế ra một đạo Phược Ma Tác, trói chặt lại, sau đó kéo tới trước người, hưng phấn kêu to về phía chung quanh.
Xương đầu bò này giống như là dễ dàng lọt vào trong tay Huyền Giáp cờ đen, tuy bên cạnh còn có năm vị Huyền Giáp cờ vàng, nhưng bọn họ căn bản không hề có ý tranh đoạt, dù sao, ngay cả tính mạng của bọn họ cũng là Huyền Giáp Huyền Giáp cờ đen cứu.
- Quả nhiên đã trừ bỏ được ma vật!
Trên tường thành, các tu sĩ thấy một màn này, đều thở phào, ánh mắt vui mừng.
Trong những tiếng chúc mừng, Cửu Trùng Thiên Thái tử vẫn đứng ở một bên lười chẳng muốn nói chuyện lại bất động thanh sắc cười cười.
- Cuối cùng vẫn trảm sát được ma vật này.
Trên tường thành, không khí nhất thời lộ ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy chuyện này liên quan tới một hồi đổ đấu giữa Đạo Tử, nhưng đối với những tướng sĩ đóng ở Ma Biên này mà nói, cái được chú ý hơn vẫn là có thể trảm sát được ma vật này hay không, Phương Nguyên lúc trước cũng từng tìm hiểu, từ sau khi Nam Hải xuất hiện hồng quang, Ma Biên cũng xuất hiện rất nhiều dị triệu, rõ ràng nhất chính là Hắc Ám Ma Tức bỗng nhiên nồng đậm hơn rất nhiều, điều này cũng khiến Hắc Ám Ma Vật nhiều hơn mấy lần, kỳ thật trong khu trực thuộc của Thập Đại Thần Quan hiện giờ, đã có một số yêu ma không khống chế được xuất hiện, cũng không chỉ là Trấn Ma Quan mới có.
Ngoài Trấn Ma Quan xuất hiện một con, chỉ là ma vật cách thần quan quá gần, hơn nữa liên tục ba lần không giảo sát thành công, bởi vậy mới là vấn đề nghiêm trọng nhất mà thôi.
Chương 1394 Lấy được ma thủ rồi
(1)
Nếu tới gần Ma Uyên hơn, không biết còn có thể phát hiện bao nhiêu ma vật đáng sợ.
Hiện giờ, Ngưu Đầu Ma bị trảm, chính là một chuyện tốt.
Có điều, các tu sĩ vui mừng, phía Cửu Trùng Thiên lại biểu hiện ra sự trầm mặc một cách rõ ràng, có một loại bầu không khí khiến người ta cảm thấy áp lực, ngay cả Mạc Phi Lưu cùng với mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành, ai nấy đều lặng lẽ nhìn bọn họ, quan sát thần sắc.
Dù sao, lần đọ sức này, biểu hiện của hai bên cách biệt quá lớn.
Biểu hiện của Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất cũng có thể nói là không tồi, vừa tới liền lấy ra một đạo trận thế thượng cổ hoàn chỉnh, lại nói rõ trong tay mình còn có rất nhiều cổ trận, nội tình này đã vượt quá sức tưởng tượng, nhưng ai có thể ngờ, Vong Tình Đảo Đạo Tử còn hay hơn, trực tiếp lấy ra một đạo Đại Viên Nhược Khuyết Trận mà tự mình thôi diễn, cũng có trọng dụng đối với trong quân Ma Biên.
Quân trận thượng cổ đương nhiên hiếm có, có thể giúp cải thiện rất nhiều trận thế của Ma Biên hiện tại!
Nhưng Đại Viên Nhược Khuyết Trận đã không chỉ là cải thiện, mà là có thể trực tiếp thay thế rất nhiều quân trận ở Ma Biên.
Chênh lệch giữa hai bên rất rõ ràng, bởi vậy Huyền Giáp cờ đen đại biểu cho Phương Nguyên đoạt được ngưu thủ, các tu sĩ cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Đây vốn là một chuyện rất đương nhiên, chỉ là nghĩ tới thân phận của Đế Tử Lý Thái Nhất, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, cũng hy vọng vị đại nhân vật này đừng tự nhiên đâm ngang, thành thành thật thật nhận kết quả này.
Thua trong tay thiên tài trận đạo như Đạo Tử, cũng không tính là oan uổng.
- Phương Đạo Tử rất không tồi!
Trong một mảng không khí áp lực, Lý Thái Nhất bỗng nhiên bình tĩnh cười cười, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Đã sớm nghe nói ngươi từng đoạt được danh hiệu khôi thủ trong đại đạo lục khảo Trung Châu, trước đó không lâu ngươi và chư vị thiên kiêu cùng vào Long Tích, cũng dựa vào sự lý giải đối với trận thế thái cổ, lập được công lớn bất thế, ta đã biết ngươi là thiên tài trận đạo, mà nay chính mắt nhìn thấy biểu hiện trên trận đạo của ngươi, mới biết thì ra ngươi không chỉ là thiên tài trận đạo mà thôi, nên gọi ngươi là kỳ tài trận đạo bất thế mới đúng.
Các tu sĩ nghe vậy trong lòng thầm thở phào, tâm sinh kính ý đối với vị Thái tử điện hạ này, không ngờ hắn lại rộng lượng như vậy.
Phương Nguyên cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta chỉ là từng được dị nhân truyền pháp, cũng không tính là gì, điện hạ quá khen rồi!
Lý Thái Nhất cười khẽ, lắc đầu nói:
- Con đường trận đạo không giống tu hành, có người truyền pháp cũng phải tự mình học được mới được, ta cũng không phải nịnh ngươi, thật sự là rất bội phục ngươi, chỉ có điều...
Hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Việc đã đến nước này, ta vốn nên nhận thua, chỉ là quan này ý nghĩa trọng đại, đừng trách ta đắc tội.
- Hả?
Lý Thái Nhất nói rất khách khí, người chung quanh nghe vậy trong lòng liền thắt lại.
Lờ mờ cảm nhận được ý tứ khẩn trương nào đó!
Cũng đúng lúc này, chỉ thấy Ngưu Đầu Ma đó bị trảm, đầu bị Huyền Giáp cờ đen đoạt được, sinh linh hắc ám chung quanh cũng bởi vì bỗng nhiên mất đi sự chấn nhiếp của vương uy mà xuất hiện bối rối tạm thời, bị những Huyền Giáp đó dẫn người giết tan, sau đó khoái kỵ chạy đến, người cầm đầu chính là một vị thực lực mạnh nhất trong Huyền Giáp cờ đen phía Phương Nguyên, tay phải hắn giơ lên cao, đỡ đầu Ngưu Đầu Ma đó, phía sau là thân binh và bảy vị đồng liêu hộ tống.
Chư vị thần tướng trong Huyền Giáp cờ vàng tuy vẫn có sức đánh một trận, nhưng cũng không xông lên cướp.
Chỉ ở bên cạnh cười to.
Xem ra, ít nhất thì ở trong lòng bọn họ, thắng bại đã được phân rồi.
Nhưng cũng vào lúc Huyền Giáp cờ đen tay cầm đầu Ngưu Đầu Ma hừng hực chạy đến, lại đột nhiên nghe trên tường thành, một tiếng pháo vang lên, sau đó chỉ thấy một lá cờ vào bay lên trời, phần phật xòe ra, cực kỳ chói mắt.
- Gừ!
Theo cờ vàng này xòe ra, trong thần quan bỗng nhiên có một người xông ra ngoài.
Các tu sĩ nhìn lên, không ngờ phát hiện đó là một người vạm vỡ thân mặc Huyền Giáp, dáng người cực kỳ cao lớn, trên chiến trường này so với người khác cưỡi ngựa thì còn cao lớn, giống như núi nhỏ, trong tay cầm một cây đại đao màu đen, dài chừng hơn ba trượng, bên cạnh có một con mãnh thú Toan Nghê thân dài bốn năm trượng đi theo, hung diễm hừng hực, bốn vó đạp lửa, ầm ầm lao ra!
- Là hắn!
Vừa thấy người này xuất mã, cả chiến trường đều trở nên im lặng, giống như bị một thân hung khí của hắn chấn nhiếp.
Ngay cả trên tường thành, các tu sĩ cũng biến sắc, vô cùng khẩn trương.
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu vội la lên:
- Hắn được điều đến Trấn Ma Quan lúc nào thế?
Trưởng lão Bát Hoang Thành cũng biến sắc, quát khẽ:
- Việc điều động không dưới danh nghĩa của ta, ta cũng không biết việc này.
Nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cửu Trùng Thiên Thái tử.
Vừa nhìn một cái, không nói cũng hiểu.
- Lấy ma thủ!
Cự hán đó vừa xông ra, tuy không có tọa kỵ, tốc độ lại nhanh vô cùng, nháy mắt đã chạy được mấy trăm dặm, ở trước người gặp phải Hắc Ám Ma Vật, đều trực tiếp không thèm nhìn, dựa vào nhục thân của mình hất bay, sau đó trực tiếp lao về phía Huyền Giáp cờ đen dang cầu đầu ma vật, tay trực tiếp đoạt đi đầu lâu.
- Là Cự Linh Thần.
- Sao hắn lại ở đây?
- Ê, chúng ta đã thua rồi, ngươi đừng lại đi!
Xem ra, cự hán này ở Ma Biên cũng có hung danh hiển hách, vừa thấy hắn, trên chiến trường, bất kể là cờ đen hay là cờ vàng, chư vị Huyền Giáp Thần Tướng đều biến sắc, Huyền Giáp cờ đen nghênh đón uy thế này của hắn, vô cùng kinh sợ, ngay cả Huyền Giáp cờ vàng cũng đoán được ý đồ của hắn, vội vàng hét lớn, nhắc nhở hắn thắng bại đã phân, đừng tranh đoạt ma thủ với người ta.
Chương 1395 Lấy được ma thủ rồi (2)
- Mệnh lệnh ta có được chính là không tiếc tất cả cướp lấy ma thủ này.
Nhưng cự hán đó, nghênh đón những lời nhắc nhở này lại quát khẽ, trực tiếp xông tới.
Huyền Giáp cờ đen cầm đầu chấn động, vội vàng dừng thế tới, tốc độ chậm lại, bảy vị Huyền Giáp cờ đen lại hợp thành Đại Viên Nhược Khuyết Trận, chỉ là hắn vừa rồi dù sao cũng đi quá nhanh, mấy người khác bị bỏ lại sau, trong nhất thời vội vàng hình thành trận thế, còn không đợi pháp lực vận chuyển thoải mái đã thấy cự hán đó xông tới trước người, cũng chẳng buồn để ý, trực tiếp đánh tới.
- Ầm!
Thế lao này của hắn rất mạnh, cho dù là núi cao cũng đổ sập, tám gã Huyền Giáp đó làm sao có thể ngăn cản được?
Cơ hồ là trong chớp mắt, cả người lẫn ngựa, còn cả binh khí, pháp bảo trong tay đều bị cự hán này đánh bay, đầu ma vật trực tiếp bay đến trong không trung, đó Toan Nghê đó nhảy lên ngậm vào miệng.
- Đi!
Cự hán đó đoạt đầu ma vật, cười ha ha, xoay người dẫn theo Toan Nghê chạy đi.
Thế công này của hắn đơn giản dứt khoát, chính là vậy người xung quanh không ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bỏ đi.
- Thì ra quân cờ cuối cùng của ngươi chính là Quan Ngạo!
Trên tường thành, nhìn thấy dị biến này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng.
Không ai ngờ, rõ ràng là thắng bại đã phân, cuối cùng lại vẫn xuất hiện một biến số như vậy.
Chẳng trách Cửu Trùng Thiên Lý Thái Nhất lúc ban đầu chỉ điều động bảy tên Huyền Giáp, thì ra để lại một chiêu cuối cùng này.
Phương Nguyên lúc này, sắc mặt đã vô cùng âm lãnh, trong lòng cuồn cuộn, hắn nhìn Lý Thái Nhất, chỉ thấy vị Thái tử điện hạ kia chắp tay sau lưng, khí vũ hiên ngang, lẳng lặng nhìn chiến trường, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Hắn không biết quan hệ giữa mình và Quan Ngạo à?
Đó là không thể!
Người này ngay cả việc mình ở trong Long Tích thể hiện sự nắm giữ đối với trận đạo thái cổ cũng biết, vậy chứng tỏ hắn đã nghiêm túc tìm hiểu chi tiết của mình, không có đạo lý nào lại không biết Quan Ngạo từng cùng chung hoạn nạn với mình vô số năm, hắn lúc này cố ý giữ Quan Ngạo làm quân cờ lật bàn cuối cùng, vậy chỉ có một nguyên nhân, hắn là cố ý muốn làm cho mình xem.
Như vậy hắn là muốn biểu hiện điều gì?
Thể hiện năng lực nắm giữ mạnh mẽ của mình đối với Ma Biên à?
Quan Ngạo xuất hiện ở Trấn Ma Quan, e là ngay cả trưởng lão Bát Hoang Thành cũng không biết, bởi vì lúc trước Trấn Ma Quan tổn thất không ít thần tướng, vốn đã xuất hiện một số điều động, mà Lý Thái Nhất tất nhiên là biết điều động này, thậm chí là an bài hắn làm ra, cho nên khi hắn lựa chọn hào bài, trực tiếp lấy một khối dưới cùng, hắn biết đó chính là hào bài của Quan Ngạo.
Mà mượn người của Phương Nguyên, làm hỏng đại sự của Phương Nguyên, cũng là một lần đả kích trầm trọng đối với thanh danh của Phương Nguyên, thậm chí là thị uy.
Mấu chốt hơn là, hắn đoạt được chức thần tướng thủ quan của Trấn Ma Quan, cũng đại biểu cho, Quan Ngạo từ giờ trở đi sẽ trở thànhngười dưới trướng hắn, thậm chí là cái mạng nhỏ của Quan Ngạo cũng bị hắn nắm giữ trong tay, dù sao, ở Ma Biên, chủ tướng có đại quyền sinh sát đối với phó tướng, chủ tướng bảo ngươi đi chết, phó tướng cũng không thể không chết ở Ma Biên, muốn giết một người là chuyện rất dễ dàng.
Nắm giữ Quan Ngạo, trong tay hắn cũng có thêm một phần kiềm chế đối với Phương Nguyên!
Phương Nguyên trong nháy mắt liền nghĩ tới rất nhiều thứ, đoán được rất nhiều ý đồ, sắc mặt cũng âm trầm hơn.
Mà mắt thấy Quan Ngạo xách đầu ma vật, đang lao về phía thần quan, Lý Thái Nhất bỗng nhiên quay đầu cười cười với Phương Nguyên.
Nụ cười của hắn vẫn rất hòa khí, nhưng có thêm mấy phần ý tứ sâu không lường được.
Ai có thể ngờ được vị Thái tử điện hạ nhìn thì ôn hòa nho nhã, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chính là lôi đình vạn quân?
Nhìn nụ cười của hắn, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên thấp giọng quát:
- Quan Ngạo, đưa đầu ma vật đây!
Thanh âm của Phương Nguyên cũng không lớn, nhưng vận chuyển pháp lực, lại đủ để truyền ra mấy trăm dặm.
Các tu sĩ chung quanh đột nhiên biến sắc, ánh mắt vội vàng nhìn tới.
Hiện giờ tình thế đã rất rõ ràng, lúc này ngoài thần quan, Quan Ngạo thân hình khôi ngô đang dẫn theo Toan Nghê, uy phong lẫm liệt chạy về, một thân hung khí của hắn đáng sợ vô cùng, gặp Hắc Ám Ma Vật chặn đường, thậm chí chẳng buồn bận tâm, trực tiếp lao tới đâm nát, mà Huyền Giáp cờ đen sau lưng hắn một là lúc này không đuổi kịp, hai là chạy lên cũng chẳng làm được gì, đối vớivị Cự Linh Thần uy phong lẫm liệt ở Ma Biên này, các Huyền Giáp Thần Tướng đều biết không đối phó được hắn.
Mà lúc này, mắt thấy hắn cách thần quan chỉ còn không đến trăm dặm, đại cục đã định!
Không ai có thể đoạt được ma thủ đó từ trong tay Quan Ngạo, Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng ngồn vững chức Trấn Ma Quan thủ quan, cho dù trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết và nữ thần tướng Mạc Phi Lưu lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn kết quả này!
Bọn họ cũng biết trận đọ sức này đến hiện tại đã có chút không công bằng, lại không thể nói gì được, điều động tướng thủ thành Trấn Ma Quan, không qua hai người bọn họ, thậm chí là cố ý giấu giếm bọn họ, đợi cho tới lúc này, bọn họ mới biết ngọn nguồn.
Nếu nhất định muốn đi tra, chắc hẳn cũng có thể tìm được người an bài điều động này, nhưng vậy thì sao?
Đối phương vốn có quyền điều động, chỉ là không nói với bọn họ mà thôi, bọn họ sao có thể chuyện bé xé ra to?
Nếu cứ muốn nói, vậy thì chỉ có thể nói thủ đoạn của Thái tử điện hạ này quá cao minh..
Hoặc là nói, lực nắm giữ của Cửu Trùng Thiên bọn họ đối với thế cục Ma Biên này thật sự quá mạnh.
- Là con Ngưu Đầu Vương Ma đó!
Trên Tường thành, các tu sĩ từ trong Vạn Lý Lưu Quang Kính nhìn thấy đại ma vật này xuất hiện, sắc mặt đều cả kinh.
Nhất là, hung uy của ma vật này mênh mông cuồn cuộn, không ngờ còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ.
- Bản thể của ma vật này.
Phương Nguyên nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, ánh mắt di dời khỏi hình ảnh Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu lại, trực tiếp nhìn về phía nam, ánh mắt nghiêm lại, thần thức như điện, cự ly ba ngàn dặm được kéo gần vô hạn, lại trực tiếp từ trong sương đen đó nhìn thấy một vật hình dạng đầu bò, sắc mặt cũng trở nên có chút cổ quái:
- Không ngờ là một khô lâu đầu bò, thế mà cũng có thể hóa thành ma vật?
Mạc Phi Lưu ở bên cạnh nghe vậy, liền giải thích:
- Có lẽ Đạo Tử không biết, sau khi Hắc Ám Ma Tức cường đại, nơi đi qua, cơ hồ bất kể là vật gì cũng đều có thể hóa thành ma vật, khô lâu đầu bò này vốn là thi cốt của một con ngưu yêu sau khi hủ hóa lưu lại, ai có thể ngờ được, sau khi Hắc Ám Ma Tức bao phủ, ngay cả vật chết như vậy cũng có thể hóa thành đại yêu, họa loạn thế gian.
- Thì ra là thế.
Phương Nguyên hơi gật đầu, lúc này mới hiểu Hắc Ám Ma Tức còn khủng bố hơn tưởng tượng của mình, nếu quả thật là vạn vật đều có thể ma hóa, vậy cũng đại biểu cho, bất kể là có quét dọn chiến trường như thế nào, vẫn sẽ có ma vật mới xuất hiện, chẳng trách chiến sự chẳng trách vẫn không yên.
Nhưng khi hắn đang thầm nghĩ, chỉ thấy tám vị thần tướng của Huyền Giáp cờ đen thấy Ngưu Đầu Vương Ma xuất hiện, không chút do dự, lập tức phi thân lên, xông thẳng tới một mảng sương đen, hiện giờ nghênh chiến với ma vật này, bọn họ vẫn giữ trận thế của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, tám người lờ mờ hình thành một vòng tròn, đều tự tế ra pháp bảo, pháp lực đan vào nhau, vây quanh ma vật mà ác đấu.
Mà thân binh của bản thân họ thì phân tán ở chung quanh, ngăn ma vật khác ở ngoại vi, để tránh bọn họ bị quấy rối.
Tám vị Huyền Giáp Thần Tướng đó vốn là thực lực không tầm thường, tám người liên thủ, lực lượng càng đáng sợ, vây giết con Ngưu Đầu Vương Ma hung ác điên cuồng đó ở bên trong, nhưng khiến người ta không ngờ là, ma vật đó bị uy hiếp như vậy, lại bỗng dưng gầm khẽ một tiếng, sương đen chung quanh cuồn cuộn ập tới, giống như thủy triều trào ra, không ngờ bức cho tám người bọn họ không thể tới gần.
Thậm chí trận thế đó cũng lung lay sắp đổ, dường như đã đạt tới cực hạn.
Cổ Thiết trưởng lão nhìn thấy một màn này, sắc mặt đã biến đổi, trầm giọng nói:
- Sau khi Nam Hải xuất hiện đạo huyết quang đó, Hắc Ám Ma Tức của Ma Biên cũng nồng đậm hơn mấy lần, tốc độ trưởng thành của ma vật đã nhanh hơn rất nhiều, lúc này mới qua mấy ngày, thực lực của ma vật này đã mạnh tới mức như vậy, chỉ dựa vào tám người bọn họ, chỉ sợ không thể trảm sát con Ngưu Đầu Vương Ma này.
Người khác thấy vậy cũng đều âm thầm gật đầu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Bọn họ đã nhìn rõ thế cục, tuy tám vị Huyền Giáp Thần Tướng đó mượn trận thế, thành công xông tới trước người ma vật, nhưng rõ ràng đã xem nhẹ thực lực của ma vật này, lờ mờ không áp chế được, thậm chí bị ma vật đó bức vào hạ phong.
Đây cũng không phải vấn đề trận thế Phương Nguyên thôi diễn ra có cao minh hay không, mà là tám vị thần tướng này bản thân chỉ có tu vi cảnh giới như vậy, trận thế này dù sao cũng cần nhờ lực lượng của tám người bọn họ thôi động, lực lượng cực hạn mà tám người bọn họ có khả năng phát huy ra chính là cực hạn mà lực lượng của thế trận này có thể đạt tới, mà nay ma vật đó quá hung ác điên cuồng, rõ ràng vượt quá phạm vi năng lực của bọn họ.
- Chuẩn bị xuất binh giải cứu đi!
Mạc Phi Lưu nhìn thấy một màn này, lập tức đưa ra quyết định.
Các tu sĩ nghe vậy đều âm thầm gật đầu.
Bọn họ nhìn ra tám vị Huyền Giáp đã cật lực, biết thế cục không giống như trong dự kiến của mình, hiện giờ, bọn họ thậm chí hoài nghi, tám vị Huyền Giáp đó không phải xông tới trước người Hắc Ám Ma Vật, mà là Hắc Ám Ma Vật đó cố ý thả bọn họ tới để cắn nuốt bọn họ.
Lúc này, còn để mặc họ tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.
Nhưng cũng là lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng, nói:
- Cứ chờ thêm một chút!
Mạc Phi Lưu quay đầu lại, muốn lên tiếng, nhưng theo bản năng vẫn áp chế hỏa khí, thấp giọng khuyên nhủ:
- Phương Đạo Tử, ngươi vừa tới Ma Biên, không biết sự đáng sợ của chiến nơi này, đừng coi thường những ma vật này.
Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn nàng ta, nói:
- Ngươi cũng đừng coi thường trận thế của ta!
Nhìn thấy bộ dạng trấn định của Phương Nguyên, Mạc Phi Lưu vẫn chỉ đành cố kìm nén sự bất an trong lòng.
Mấy vị trưởng lão khác thấy thế cũng lắc đầu, thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía chiến trường, liền thấy con Ngưu Đầu Vương Ma đó vô cùng khủng bố, sương mù màu đen đã hình thành vô số xúc tu cực lớn, hung hăng quất về phía hư không chung quanh, tám vị Huyền Giáp Thần Tướng lúc này đều đã vô cùng cật lực, gian nan ngăn cản thế công của ma vật.
Có điều bọn họ mượn Đại Viên Nhược Khuyết Trận, thân hình chạy rất nhanh, cũng tá đi không ít áp lực, cũng tránh khỏi khả năng xuất hiện một người nào đó bị lực lượng của ma vật tập trung, trực tiếp trảm sát, vẫn khổ sở chống đỡ, liều mạng cuốn lấy ma vật đó.
Nhưng cũng chỉ là cố chống đỡ mà thôi, trên tường thành, không ai nhìn ra bọn họ còn có phần thắng!
Mà ở phía bắc bọn họ, Huyền Giáp cờ vàng cũng đang xông về phía trước, trên đường đột nhiên bị ma vật mạnh hơn mấy lần chặn đánh, lập tức đi cũng gian nan.
Chương 1392 Trọng dụng chi trận (1)
Các tu sĩ trên tường thành thấy một màn này, sắc mặt lại biến đổi, càng xác định, vừa rồi Huyền Giáp cờ đen có thể thoải mái đi tới trước người ma vật đó như vậy, chính là được ma vật cố ý buông tha.
Nó chính là muốn cắn nuốt những Huyền Giáp cờ đen đó.
Chính là vì nó mang tính toán này, bởi vậy khi Huyền Giáp cờ đen đến trước người nó, những Huyền Giáp cờ vàng liền bị ma vật khác mà nó điều khiển ra sức ngăn cản, tốc độ tiến về phía trước càng lúc càng chậm, bởi vì nó lúc này định cắn nuốt Huyền Giáp cờ đen, không muốn lập tức thả quá nhiều cao thủ đến trước người mình, hình thành uy hiếp và áp lực quá lớn đối với bản thân!
Trên tường thành, các tu sĩ de chau mày, sắc mặt thâm trầm.
Đến lúc này, bọn họ tất nhiên đã nhìn ra thế cục không đúng, theo lý thuyết thì nên lập tức điều người đến, thậm chí tự mình dẫn binh công tới cứu viện, chỉ là nếu làm như vậy, trận đọ sức giữa Vong Tình Đảo Đạo Tử và Cửu Trùng Thiên Thái không nghi ngờ gì nữa cũng bị hủy, về sau sẽ rất phiền, mà Phương Nguyên lại biểu hiện ra vẻ nắm chắc như vậy, cũng khiến bọn họ nhất thời không tiện đưa ra quyết định này!
- Ta không phải một người không để ý tới tính mạng của người khác, cho nên các ngươi không cần quá lo lắng!
Phương Nguyên nhìn ra lo lắng trong lòng bọn họ, liền nhẹ giọng giải thích:
- Ta nói như vậy, quả thật là vì sẽ thắng!
Nghe những lời giải thích này, Mạc Phi Lưu không nhịn được nhìn Phương Nguyên một cái, nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói gì!
Nhưng ý đồ triệt binh trong lòng cuối cùng vẫn mất đi.
- Giết!
Mà lúc này, đội Huyền Giáp cờ vàng thấy Hắc Ám Ma Vật trước người càng lúc càng nhiều, cũng biết tình thế không ổn, nhưng thấy trên thần quan, vẫn không có tin tức rút quân truyền đến, cũng chỉ có thể cắn răng, liều mạng giết về phía trước.
Dù sao, Ma Biên quân lệnh như núi, không ai có thể cãi lời, thần quan không hề có động tĩnh, vậy cho dù chết cũng chỉ có thể lao về phía trước.
Một phen chinh chiến, lại cuối cùng vẫn từ trong đống ma vật giết ra một con đường máu, ước chừng có bốn năm vị Huyền Giáp cờ vàng thành công xông tới trước người Ngưu Đầu Vương Ma, nhưng tay cầm pháp bảo binh khí lại nhất thời trở nên do dự.
Phương Nguyên nhìn bọn họ đến gần, cũng thở phào, cười nói:
- Tám vị Huyền Giáp Thần Tướng thì không phải đối thủ của con ma vật đó, hiện giờ lại có thêm năm vị Huyền Giáp Thần Tướng, lực lượng cơ hồ đề thăng gấp đôi, chắc có thể rồi chứ?
- Sổ sách không phải là tính như vậy!
Nghe Phương Nguyên nói thế, trên tường thành, các tu sĩ đều biến sắc.
Có người thầm muốn phản bác Phương Nguyên, lại cảm thấy những vấn đề trong lẽ thường này Phương Nguyên không thể không hiểu, nhất thời lại nói không nên lời.
Tuy Huyền Giáp xông tới trước người Ngưu Đầu Vương Ma lập tức có thêm năm vị, lực lượng dường như tăng mạnh, nhưng mấu chốt là, hiện giờ tám người trong Huyền Giáp cờ đen, chính là dùng Đại Viên Nhược Khuyết Trận để đối kháng với con ma vật Vương cấp đó, đang vây chật như nêm cối, nếu năm vị Huyền Giáp cờ vàng này xông lên, vậy rất có thể sẽ làm nhiễu loạn trận thế của Huyền Giáp cờ đen.
Đã không có trận thế này, chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức bị con Ngưu Đầu Vương Ma khủng bố đó kích sát.
Bởi vậy, lúc này năm vị Huyền Giáp cờ vàng xuất thủ ngược lại không bằng không xuất thủ!
Mà đây cũng là nguyên nhân năm người bọn họ đã xông tới lại trở nên do dự.
Không ra tay, chạy ở ngoại vi, nhìn tám vị thần tướng bên cờ đen đau khổ chống đỡ, vậy thì cũng không cam lòng.
Nếu ra tay, đảo loạn trận thế của người ta, không chừng sẽ khiến mọi người còn chết nhanh hơn!
Trong chiến trận của giới tu hành, thường dùng trận thế ngăn địch, nhưng vấn đề trận thế ngăn địch cũng chính là như vậy!
Trận thế có thể hợp chứ không thể tán, hợp lực thì tăng mạnh, phân tán thì đại loạn!
- Biến trận.
Chỉ khiến tất cả mọi người không ngờ là, lúc năm vị Huyền Giáp cờ vàng xông tới trước chiến trận, vẫn đang do dự, đột nhiên trong tám vị Huyền Giáp Thần Tướng cờ đen đang đại chiến với ma vật có người cao giọng hét lớn:
- Các ngươi mau lên đây.
Cùng lúc đó, Đại Viên Nhược Khuyết Trận liền chậm rãi xuất hiện một lỗ hổng.
Năm vị Huyền Giáp cờ vàng mừng rỡ, lập tức xông tới, sau đó bị thế trận của Đại Viên Nhược Khuyết Trận nuốt vào.
Mười ba người lại hóa thành một vòng tròn, hình thành trận thế mới.
Một chốc đó, lực lượng của cả đại trận tăng nhiều, mười ba người trong trận hình đều tế ra pháp bảo và thần thông mạnh nhất, đồng loạt công tới Ngưu Đầu Vương Ma, khí thế đáng sợ, mạnh hơn lúc trước rất nhiều!
Thế sa sút mất sạch, trong chốc lát liền chiếm được thượng phong!
- Điều đó là không có khả năng!
Trên tường thành, các tu sĩ thấy một màn này, bỗng nhiên không biết có bao nhiêu người hét lớn.
Cũng có mấy vị lão Trận Sư trực tiếp đột nhiên vỗ một chưởng lên tường thành, mặt biến sắc, tay run rẩy.
Mặc dù đang kêu to không thể, bọn trong ánh mắt bọn họ, lại lộ ra vẻ kinh hỉ và kích động khó có thể hình dung!
Cho tới lúc này, bọn họ mới chính thức ý thức được sự huyền diệu của Đại Viên Nhược Khuyết Trận này!
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu lại nhìn mà đỏ cả mắt, vội vàng quay người, nắm lấy tay áo Phương Nguyên, thấp giọng nói:
- Ngươi là làm như thế nào? Trận thế đó của ngươi vốn là tám người vận chuyển, chia ra tám trận cước, lúc này mới hồn nhiên thiên thành, vận chuyển không lo, vì sao có thể đột nhiên gia nhập năm người, không ngờ không ảnh hưởng tới trận thế, còn có thể phát huy ra uy lực của đại trận này?
Phương Nguyên lắc tay, giật tay áo ra, sau đó mới thản nhiên nói:
- Đây vốn không phải một trận thế do tám người vận chuyển, ba người có thể, bốn người cũng được, không câu nệ nhân số, chỉ cần dung nhập vào trận thế thì có thể phát huy ra thực lực!
Chương 1393 Trọng dụng chi trận (2)
Mạc Phi Lưu nghe thấy những lời này, cả kinh tới không thể hình dung, vừa muốn vươn tay ra tóm tay áo Phương Nguyên, lại bị Phương Nguyên né tránh.
Nàng ta cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm Phương Nguyên, vội vàng nói:
- Vậy nếu ở trên chiến trường, có người trận thế bị phá, trở thành tàn binh tác chiến một mình, bên cạnh lại còn có một trận thế khác, vậy có thể dẫn những tàn binh này vào không?
Phương Nguyên gật đầu, nói:
- Ước nguyện thiết kế ban đầu của Trận này chính là bởi vậy mà bố trí ra!
Mạc Phi Lưu lập tức hít một hơi lạnh, sau đó trên mặt hiện ra vẻ vẻ kinh hỉ khó có thể hình dung.
Xung quanh nàng ta, mấy vị lão Trận Sư, còn có đám người trưởng lão của Bát Hoang Thành đều không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
Bọn họ cho tới bây giờ, mới hiểu được dụng ý Phương Nguyên bảo bọn họ tiếp tục chờ.
Vừa rồi bọn họ đã cảm thấy trận này có trọng dụng trong quân, hiện giờ nhìn thấy biến hóa này mới biết, vừa rồi vẫn xem thường hắn.
Phải biết rằng, trong giới tu hành, quân trận cỡ lớn như vậy xuất chiến, vốn có một vấn đề vẫn luôn không thể giải quyết.
Để đề thăng chiến lực, đề thăng phòng ngự, lúc quân sĩ xuất chiến, thường thường đều sẽ hình thành từng trận thế nhỏ, ba người năm người, hoặc là tám người mười sáu người một trận, nhưng lúc chinh chiến, luôn không tránh được sẽ có một số trận thế bị đánh tan, đồng bạn bị giết, trận đó sẽ không thành trận, người còn lại chỉ có thể một mình chiến đấu, gặp phải hung hiểm vô tận và áp lực cả chiến trường.
Nếu bên cạnh có trận thế khác, cũng chỉ có thể nhìn bọn họ lâm vào trong hung hiểm, không thể cứu viện, bởi vì nhân số trận thế là cố định, bọn họ không thể vào lúc chinh chiến, lâm thời thay đổi, nếu muốn cứu người, như vậy trong trận thế, nhân số sẽ nhiều hơn, trận thế sẽ vận chuyển mất linh, nếu không cứu, mắt trơ mắt nhìn đồng liêu lâm vào trong hung hiểm, trên tâm lý làm sao mà chịu được?
Nhưng Đại Viên Nhược Khuyết Trận mà Phương Nguyên bố trí, lại giải quyết được vấn đề này.
Nếu trận thế có thể biến ảo linh hoạt,vậy chẳng phải là có thể không câu nệ nhân số, thu liễm tàn binh trên chiến trường đúng lúc?
Đây quả thực chính là giải quyết được vấn đề lớn trên chiến trường.
Đám người Mạc Phi Lưu vô cùng kích động, chính là vì bọn họ lập tức ý thức được vấn đề này.
- Phương Đạo Tử, vừa rồi là Phi Lưu lòng dạ hẹp nhận thức ngắn, không hiểu được diệu nghệ trận thế của ngươi, nói ra những lời đắc tội, mong ngươi đừng trách ta, nhưng trận này thực sự là hiếm có, nếu có thể truyền thụ cho Ma Biên ta, không biết sẽ cứu được tính mạng của bao nhiêu tướng sĩ, ta nguyện tự mình bẩm báo với thành chủ, xin hắn ttr cầu ngươi trận pháp này, nếu ngươi đáp ứng truyền thụ, toàn bộ tướng sĩ Ma Biên đều sẽ nợ ngươi một cái nhân tình.
Khi Mạc Phi Lưu nói ra những lời này, thanh âm khẩn thiết, vô cùng cung kính.
Mà vị trưởng lão Tiên Minh kia cũng hỏi dò:
- Mười vạn công đức?
Hắn cũng không dám nói quá chắc chắn, bởi vì mười vạn công đức đã vượt quá phạm vimà hắn có thể quyết định.
Mà Phương Nguyên nhìn ánh mắt khẩn thiết của đám người bọn họ, cũng cười khổ, lúc trước lúc trước biết mình mượn trận pháp này, nhất định sẽ có thể trở thành nổi tiếng ở Ma Biên, chỉ là vẫn không ngờ, bọn họ lại kích động tới như vậy.
Hơi trầm ngâm, vẫn nói:
- Những cái này đều là việc nhỏ, trước tiên cứ chờ sau khi các tướng sĩ đắc thắng về quan rồi nói.
Các tu sĩ nghe thấy những lời này, tuy không cho rằng đây là việc nhỏ, nhưng vẫn quay đầu lại.
Chỉ thấy lúc này, mười ba vị Huyền Giáp Thần Tướng, cũng chính là mười ba vị đại tu Nguyên Anh am hiểu chinh chiến, mượn Đại Viên Nhược Khuyết Trận vây quanh ma vật đó chém giết một phen, giết cho trong không trung tình cảnh bi thảm, sát khí cuồn cuộn, ma vật đó thấy tình thế không ổn, đã muốn bỏ chạy, nhưng mấy lần muốn trốn đều bị trận thế vây ở giữa, không ngờ không thể tẩu thoát, sợ hãi liên tục rống to.
Cuối cùng, vẫn có một vị Huyền Giáp cờ đen hung mãnh nhắm chuẩn thời cơ, hét lớn một tiếng, các cao thủ ùa lên, triệt để đánh tan ma vân chung quanh, để lộ ra một cái đầu bò trắng nõn như ngọc ở chính giữa ma vân, bị Huyền Giáp Thần Tướng đó đó vội vàng tế ra một đạo Phược Ma Tác, trói chặt lại, sau đó kéo tới trước người, hưng phấn kêu to về phía chung quanh.
Xương đầu bò này giống như là dễ dàng lọt vào trong tay Huyền Giáp cờ đen, tuy bên cạnh còn có năm vị Huyền Giáp cờ vàng, nhưng bọn họ căn bản không hề có ý tranh đoạt, dù sao, ngay cả tính mạng của bọn họ cũng là Huyền Giáp Huyền Giáp cờ đen cứu.
- Quả nhiên đã trừ bỏ được ma vật!
Trên tường thành, các tu sĩ thấy một màn này, đều thở phào, ánh mắt vui mừng.
Trong những tiếng chúc mừng, Cửu Trùng Thiên Thái tử vẫn đứng ở một bên lười chẳng muốn nói chuyện lại bất động thanh sắc cười cười.
- Cuối cùng vẫn trảm sát được ma vật này.
Trên tường thành, không khí nhất thời lộ ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy chuyện này liên quan tới một hồi đổ đấu giữa Đạo Tử, nhưng đối với những tướng sĩ đóng ở Ma Biên này mà nói, cái được chú ý hơn vẫn là có thể trảm sát được ma vật này hay không, Phương Nguyên lúc trước cũng từng tìm hiểu, từ sau khi Nam Hải xuất hiện hồng quang, Ma Biên cũng xuất hiện rất nhiều dị triệu, rõ ràng nhất chính là Hắc Ám Ma Tức bỗng nhiên nồng đậm hơn rất nhiều, điều này cũng khiến Hắc Ám Ma Vật nhiều hơn mấy lần, kỳ thật trong khu trực thuộc của Thập Đại Thần Quan hiện giờ, đã có một số yêu ma không khống chế được xuất hiện, cũng không chỉ là Trấn Ma Quan mới có.
Ngoài Trấn Ma Quan xuất hiện một con, chỉ là ma vật cách thần quan quá gần, hơn nữa liên tục ba lần không giảo sát thành công, bởi vậy mới là vấn đề nghiêm trọng nhất mà thôi.
Chương 1394 Lấy được ma thủ rồi
(1)
Nếu tới gần Ma Uyên hơn, không biết còn có thể phát hiện bao nhiêu ma vật đáng sợ.
Hiện giờ, Ngưu Đầu Ma bị trảm, chính là một chuyện tốt.
Có điều, các tu sĩ vui mừng, phía Cửu Trùng Thiên lại biểu hiện ra sự trầm mặc một cách rõ ràng, có một loại bầu không khí khiến người ta cảm thấy áp lực, ngay cả Mạc Phi Lưu cùng với mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành, ai nấy đều lặng lẽ nhìn bọn họ, quan sát thần sắc.
Dù sao, lần đọ sức này, biểu hiện của hai bên cách biệt quá lớn.
Biểu hiện của Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất cũng có thể nói là không tồi, vừa tới liền lấy ra một đạo trận thế thượng cổ hoàn chỉnh, lại nói rõ trong tay mình còn có rất nhiều cổ trận, nội tình này đã vượt quá sức tưởng tượng, nhưng ai có thể ngờ, Vong Tình Đảo Đạo Tử còn hay hơn, trực tiếp lấy ra một đạo Đại Viên Nhược Khuyết Trận mà tự mình thôi diễn, cũng có trọng dụng đối với trong quân Ma Biên.
Quân trận thượng cổ đương nhiên hiếm có, có thể giúp cải thiện rất nhiều trận thế của Ma Biên hiện tại!
Nhưng Đại Viên Nhược Khuyết Trận đã không chỉ là cải thiện, mà là có thể trực tiếp thay thế rất nhiều quân trận ở Ma Biên.
Chênh lệch giữa hai bên rất rõ ràng, bởi vậy Huyền Giáp cờ đen đại biểu cho Phương Nguyên đoạt được ngưu thủ, các tu sĩ cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Đây vốn là một chuyện rất đương nhiên, chỉ là nghĩ tới thân phận của Đế Tử Lý Thái Nhất, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng, cũng hy vọng vị đại nhân vật này đừng tự nhiên đâm ngang, thành thành thật thật nhận kết quả này.
Thua trong tay thiên tài trận đạo như Đạo Tử, cũng không tính là oan uổng.
- Phương Đạo Tử rất không tồi!
Trong một mảng không khí áp lực, Lý Thái Nhất bỗng nhiên bình tĩnh cười cười, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Đã sớm nghe nói ngươi từng đoạt được danh hiệu khôi thủ trong đại đạo lục khảo Trung Châu, trước đó không lâu ngươi và chư vị thiên kiêu cùng vào Long Tích, cũng dựa vào sự lý giải đối với trận thế thái cổ, lập được công lớn bất thế, ta đã biết ngươi là thiên tài trận đạo, mà nay chính mắt nhìn thấy biểu hiện trên trận đạo của ngươi, mới biết thì ra ngươi không chỉ là thiên tài trận đạo mà thôi, nên gọi ngươi là kỳ tài trận đạo bất thế mới đúng.
Các tu sĩ nghe vậy trong lòng thầm thở phào, tâm sinh kính ý đối với vị Thái tử điện hạ này, không ngờ hắn lại rộng lượng như vậy.
Phương Nguyên cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ta chỉ là từng được dị nhân truyền pháp, cũng không tính là gì, điện hạ quá khen rồi!
Lý Thái Nhất cười khẽ, lắc đầu nói:
- Con đường trận đạo không giống tu hành, có người truyền pháp cũng phải tự mình học được mới được, ta cũng không phải nịnh ngươi, thật sự là rất bội phục ngươi, chỉ có điều...
Hắn hơi dừng lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Việc đã đến nước này, ta vốn nên nhận thua, chỉ là quan này ý nghĩa trọng đại, đừng trách ta đắc tội.
- Hả?
Lý Thái Nhất nói rất khách khí, người chung quanh nghe vậy trong lòng liền thắt lại.
Lờ mờ cảm nhận được ý tứ khẩn trương nào đó!
Cũng đúng lúc này, chỉ thấy Ngưu Đầu Ma đó bị trảm, đầu bị Huyền Giáp cờ đen đoạt được, sinh linh hắc ám chung quanh cũng bởi vì bỗng nhiên mất đi sự chấn nhiếp của vương uy mà xuất hiện bối rối tạm thời, bị những Huyền Giáp đó dẫn người giết tan, sau đó khoái kỵ chạy đến, người cầm đầu chính là một vị thực lực mạnh nhất trong Huyền Giáp cờ đen phía Phương Nguyên, tay phải hắn giơ lên cao, đỡ đầu Ngưu Đầu Ma đó, phía sau là thân binh và bảy vị đồng liêu hộ tống.
Chư vị thần tướng trong Huyền Giáp cờ vàng tuy vẫn có sức đánh một trận, nhưng cũng không xông lên cướp.
Chỉ ở bên cạnh cười to.
Xem ra, ít nhất thì ở trong lòng bọn họ, thắng bại đã được phân rồi.
Nhưng cũng vào lúc Huyền Giáp cờ đen tay cầm đầu Ngưu Đầu Ma hừng hực chạy đến, lại đột nhiên nghe trên tường thành, một tiếng pháo vang lên, sau đó chỉ thấy một lá cờ vào bay lên trời, phần phật xòe ra, cực kỳ chói mắt.
- Gừ!
Theo cờ vàng này xòe ra, trong thần quan bỗng nhiên có một người xông ra ngoài.
Các tu sĩ nhìn lên, không ngờ phát hiện đó là một người vạm vỡ thân mặc Huyền Giáp, dáng người cực kỳ cao lớn, trên chiến trường này so với người khác cưỡi ngựa thì còn cao lớn, giống như núi nhỏ, trong tay cầm một cây đại đao màu đen, dài chừng hơn ba trượng, bên cạnh có một con mãnh thú Toan Nghê thân dài bốn năm trượng đi theo, hung diễm hừng hực, bốn vó đạp lửa, ầm ầm lao ra!
- Là hắn!
Vừa thấy người này xuất mã, cả chiến trường đều trở nên im lặng, giống như bị một thân hung khí của hắn chấn nhiếp.
Ngay cả trên tường thành, các tu sĩ cũng biến sắc, vô cùng khẩn trương.
Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu vội la lên:
- Hắn được điều đến Trấn Ma Quan lúc nào thế?
Trưởng lão Bát Hoang Thành cũng biến sắc, quát khẽ:
- Việc điều động không dưới danh nghĩa của ta, ta cũng không biết việc này.
Nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cửu Trùng Thiên Thái tử.
Vừa nhìn một cái, không nói cũng hiểu.
- Lấy ma thủ!
Cự hán đó vừa xông ra, tuy không có tọa kỵ, tốc độ lại nhanh vô cùng, nháy mắt đã chạy được mấy trăm dặm, ở trước người gặp phải Hắc Ám Ma Vật, đều trực tiếp không thèm nhìn, dựa vào nhục thân của mình hất bay, sau đó trực tiếp lao về phía Huyền Giáp cờ đen dang cầu đầu ma vật, tay trực tiếp đoạt đi đầu lâu.
- Là Cự Linh Thần.
- Sao hắn lại ở đây?
- Ê, chúng ta đã thua rồi, ngươi đừng lại đi!
Xem ra, cự hán này ở Ma Biên cũng có hung danh hiển hách, vừa thấy hắn, trên chiến trường, bất kể là cờ đen hay là cờ vàng, chư vị Huyền Giáp Thần Tướng đều biến sắc, Huyền Giáp cờ đen nghênh đón uy thế này của hắn, vô cùng kinh sợ, ngay cả Huyền Giáp cờ vàng cũng đoán được ý đồ của hắn, vội vàng hét lớn, nhắc nhở hắn thắng bại đã phân, đừng tranh đoạt ma thủ với người ta.
Chương 1395 Lấy được ma thủ rồi (2)
- Mệnh lệnh ta có được chính là không tiếc tất cả cướp lấy ma thủ này.
Nhưng cự hán đó, nghênh đón những lời nhắc nhở này lại quát khẽ, trực tiếp xông tới.
Huyền Giáp cờ đen cầm đầu chấn động, vội vàng dừng thế tới, tốc độ chậm lại, bảy vị Huyền Giáp cờ đen lại hợp thành Đại Viên Nhược Khuyết Trận, chỉ là hắn vừa rồi dù sao cũng đi quá nhanh, mấy người khác bị bỏ lại sau, trong nhất thời vội vàng hình thành trận thế, còn không đợi pháp lực vận chuyển thoải mái đã thấy cự hán đó xông tới trước người, cũng chẳng buồn để ý, trực tiếp đánh tới.
- Ầm!
Thế lao này của hắn rất mạnh, cho dù là núi cao cũng đổ sập, tám gã Huyền Giáp đó làm sao có thể ngăn cản được?
Cơ hồ là trong chớp mắt, cả người lẫn ngựa, còn cả binh khí, pháp bảo trong tay đều bị cự hán này đánh bay, đầu ma vật trực tiếp bay đến trong không trung, đó Toan Nghê đó nhảy lên ngậm vào miệng.
- Đi!
Cự hán đó đoạt đầu ma vật, cười ha ha, xoay người dẫn theo Toan Nghê chạy đi.
Thế công này của hắn đơn giản dứt khoát, chính là vậy người xung quanh không ngờ chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bỏ đi.
- Thì ra quân cờ cuối cùng của ngươi chính là Quan Ngạo!
Trên tường thành, nhìn thấy dị biến này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng.
Không ai ngờ, rõ ràng là thắng bại đã phân, cuối cùng lại vẫn xuất hiện một biến số như vậy.
Chẳng trách Cửu Trùng Thiên Lý Thái Nhất lúc ban đầu chỉ điều động bảy tên Huyền Giáp, thì ra để lại một chiêu cuối cùng này.
Phương Nguyên lúc này, sắc mặt đã vô cùng âm lãnh, trong lòng cuồn cuộn, hắn nhìn Lý Thái Nhất, chỉ thấy vị Thái tử điện hạ kia chắp tay sau lưng, khí vũ hiên ngang, lẳng lặng nhìn chiến trường, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Hắn không biết quan hệ giữa mình và Quan Ngạo à?
Đó là không thể!
Người này ngay cả việc mình ở trong Long Tích thể hiện sự nắm giữ đối với trận đạo thái cổ cũng biết, vậy chứng tỏ hắn đã nghiêm túc tìm hiểu chi tiết của mình, không có đạo lý nào lại không biết Quan Ngạo từng cùng chung hoạn nạn với mình vô số năm, hắn lúc này cố ý giữ Quan Ngạo làm quân cờ lật bàn cuối cùng, vậy chỉ có một nguyên nhân, hắn là cố ý muốn làm cho mình xem.
Như vậy hắn là muốn biểu hiện điều gì?
Thể hiện năng lực nắm giữ mạnh mẽ của mình đối với Ma Biên à?
Quan Ngạo xuất hiện ở Trấn Ma Quan, e là ngay cả trưởng lão Bát Hoang Thành cũng không biết, bởi vì lúc trước Trấn Ma Quan tổn thất không ít thần tướng, vốn đã xuất hiện một số điều động, mà Lý Thái Nhất tất nhiên là biết điều động này, thậm chí là an bài hắn làm ra, cho nên khi hắn lựa chọn hào bài, trực tiếp lấy một khối dưới cùng, hắn biết đó chính là hào bài của Quan Ngạo.
Mà mượn người của Phương Nguyên, làm hỏng đại sự của Phương Nguyên, cũng là một lần đả kích trầm trọng đối với thanh danh của Phương Nguyên, thậm chí là thị uy.
Mấu chốt hơn là, hắn đoạt được chức thần tướng thủ quan của Trấn Ma Quan, cũng đại biểu cho, Quan Ngạo từ giờ trở đi sẽ trở thànhngười dưới trướng hắn, thậm chí là cái mạng nhỏ của Quan Ngạo cũng bị hắn nắm giữ trong tay, dù sao, ở Ma Biên, chủ tướng có đại quyền sinh sát đối với phó tướng, chủ tướng bảo ngươi đi chết, phó tướng cũng không thể không chết ở Ma Biên, muốn giết một người là chuyện rất dễ dàng.
Nắm giữ Quan Ngạo, trong tay hắn cũng có thêm một phần kiềm chế đối với Phương Nguyên!
Phương Nguyên trong nháy mắt liền nghĩ tới rất nhiều thứ, đoán được rất nhiều ý đồ, sắc mặt cũng âm trầm hơn.
Mà mắt thấy Quan Ngạo xách đầu ma vật, đang lao về phía thần quan, Lý Thái Nhất bỗng nhiên quay đầu cười cười với Phương Nguyên.
Nụ cười của hắn vẫn rất hòa khí, nhưng có thêm mấy phần ý tứ sâu không lường được.
Ai có thể ngờ được vị Thái tử điện hạ nhìn thì ôn hòa nho nhã, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chính là lôi đình vạn quân?
Nhìn nụ cười của hắn, Phương Nguyên trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên thấp giọng quát:
- Quan Ngạo, đưa đầu ma vật đây!
Thanh âm của Phương Nguyên cũng không lớn, nhưng vận chuyển pháp lực, lại đủ để truyền ra mấy trăm dặm.
Các tu sĩ chung quanh đột nhiên biến sắc, ánh mắt vội vàng nhìn tới.
Hiện giờ tình thế đã rất rõ ràng, lúc này ngoài thần quan, Quan Ngạo thân hình khôi ngô đang dẫn theo Toan Nghê, uy phong lẫm liệt chạy về, một thân hung khí của hắn đáng sợ vô cùng, gặp Hắc Ám Ma Vật chặn đường, thậm chí chẳng buồn bận tâm, trực tiếp lao tới đâm nát, mà Huyền Giáp cờ đen sau lưng hắn một là lúc này không đuổi kịp, hai là chạy lên cũng chẳng làm được gì, đối vớivị Cự Linh Thần uy phong lẫm liệt ở Ma Biên này, các Huyền Giáp Thần Tướng đều biết không đối phó được hắn.
Mà lúc này, mắt thấy hắn cách thần quan chỉ còn không đến trăm dặm, đại cục đã định!
Không ai có thể đoạt được ma thủ đó từ trong tay Quan Ngạo, Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng ngồn vững chức Trấn Ma Quan thủ quan, cho dù trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết và nữ thần tướng Mạc Phi Lưu lúc này cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn kết quả này!
Bọn họ cũng biết trận đọ sức này đến hiện tại đã có chút không công bằng, lại không thể nói gì được, điều động tướng thủ thành Trấn Ma Quan, không qua hai người bọn họ, thậm chí là cố ý giấu giếm bọn họ, đợi cho tới lúc này, bọn họ mới biết ngọn nguồn.
Nếu nhất định muốn đi tra, chắc hẳn cũng có thể tìm được người an bài điều động này, nhưng vậy thì sao?
Đối phương vốn có quyền điều động, chỉ là không nói với bọn họ mà thôi, bọn họ sao có thể chuyện bé xé ra to?
Nếu cứ muốn nói, vậy thì chỉ có thể nói thủ đoạn của Thái tử điện hạ này quá cao minh..
Hoặc là nói, lực nắm giữ của Cửu Trùng Thiên bọn họ đối với thế cục Ma Biên này thật sự quá mạnh.
Bình luận facebook