• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1396-1400

Chương 1396 Không trao đổi với ngươi (1)

Mà trong một mảng áp lực này, lão chấp sự của Vong Tình Đảo ở phía sau Phương Nguyên trong lòng hơi trầm xuống, không nhịn được có chút chua xót nhìn Phương Nguyên, tuy trong lòng hắn cũng tức, nhưng phần lớn lại là bất đắc dĩ, Cửu Trùng Thiên mượn nội tình của mình, lập tức lật bàn trận đọ sức này, thắng chắc không thua, theo hắn, tuy Phương Nguyên thua bất đắc dĩ, nhưng thua cũng không oan.

Vong Tình Đảo ở Ma Biên cũng có nội tình và an bài của mình, trước đó, hắn cũng thử hỏi Phương Nguyên có muốn mượn những nội tình này không, nhưng Phương Nguyên trực tiếp cự tuyệt, hắn có lòng tin tuyệt đối có thể bằng vào thực lực thắng được một ván này, cho nên không muốn sử dụng những thủ đoạn đó.

Nhưng mấu chốt là, đọ sức giữa Đạo Tử, nhất cử nhất động đều dẫn động đại thế thiên hạ, nào có chuyện dựa vào thực lực?

Phương Nguyên dù sao cũng vẫn là thay đổi giữa chừng, không hiểu được tranh đấu ở cấp độ này.

Dựa vào thực lực để tranh đấu, đó là lý niệm mà các tán tu mới tuân theo!

Hiện giờ chỉ hy vọng, đối phương chỉ chuyện giữ Quan Ngạo, mượn hắn để đòi lấy Long Hồn trong tay Phương Nguyên!

Nếu có thể dùng mấy Long Hồn để xoay chuyển thế cục này, Vong Tình Đảo cũng xem như có lời!

Sau đó đúng lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy câu đó của Phương Nguyên.

Trong nhất thời, bọn họ thậm chí cảm thấy có chút kinh sợ, Vong Tình Đảo Đạo Tử này điên rồi à?

Nếu luận về quân luật nghiêm khắc, quân luật Ma Biên không gì có thể so sánh!

Quân lệnh đã hạ, đó chính là kỷ luật nghiêm minh, bất kể sinh tử, không thể kháng cự!

Quan Ngạo vốn là nghe lệnh của Cửu Trùng Thiên Đế Tử, hắn đoạt được ma thủ, cũng nên giao cho Cửu Trùng Thiên Đế Tử, nếu không thì chính là kháng mệnh, theo pháp lệnh trong quân, đó chính là tội lớn phải lên Lôi Phạt Đài, Phương Nguyên sao lại nói ra được?

- Ngươi muốn Quan Ngạo mất mạng à?

Càng khiến người ta không ngờ là, dưới thần quan, Quan Ngạo đang chạy vội về nghe thấy thanh âm cũng không vang lắm này, đột nhiên thế đi chậm lại, ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, mà ở bên cạnh hắn, con Toan Nghê hung phong lẫm liệt đó cũng lập tức mặt lộ vẻ hoảng sợ, vô cùng cảnh giác ngẩng đầu, lén lút nhìn xung quanh.

Sau đó trên tường thành, sương xanh trên mặt Phương Nguyên chậm rãi tan đi, để lộ ra chân thân của hắn.

- Phương tiểu ca!

Quan Ngạo nhìn thấy Phương Nguyên, nhất thời trên khuôn mặt giống như từ gang thép đúc thành lộ ra vẻ kinh hỉ.

Mà Toan Nghê thì kinh nhảy dựng, đuôi theo bản năng cụp lại.

- Không ngờ ngươi cũng tới Ma Biên.

Quan Ngạo mừng rỡ, vừa thấy Phương Nguyên, liền lập tức quên đi tất cả, phi thân nhảy lên không trung, kích động đạp hư không mà đến, trực tiếp bay tới trên thần quan, muốn nói lại nhất thời nói không nên lời, muốn đi lên ôm Phương Nguyên, lại thấy trên người Phương Nguyên áo xanh sạch sẽ, không dám làm bẩn xiêm y của hắn, chỉ toét miệng cười to, xoa xoa tay.

Mà con Toan Nghê đó vẫn đang ngập ngừng, không biết nên tới hay là rời khỏi.

Nhưng thấy Phương Nguyên nhìn mình, cũng chỉ có thể vội vàng cụp đuôi đi lên tường thành, cúi gập đầu.

Phương Nguyên nhìn hai người bọn họ, chỉ cười cười, vỗ vỗ cánh tay Quan Ngạo.

Sau đó hắn liền giơ tay lên vuốt một cái, đầu của Ngưu Đầu Ma trong miệng Toan Nghê bay đến trong tay hắn.

Trên tường thành, tất cả mọi người biến sắc, trong lòng sinh ra suy nghĩ rất phức tạp.

Mà Phương Nguyên thì lắc lư cái đầu này ở trưởng lão Bát Hoang Thành, sau đó thuận tay ném tới dưới chân Cửu Trùng Thiên Thái tử.

- Ngươi thắng rồi à?

Phương Nguyên nhìn hắn, lẳng lặng nói.

Cửu Trùng Thiên Thái tử vẫn tay chắp sau lưng, mặt không biểu tình, cũng không mở miệng đáp lại.

- Không thể, sao có thể xuất hiện chuyện như này?

Trên tường thành là một mảng yên tĩnh, nhưng yên tĩnh không lâu liền nghe một vị âm thị phía sau Cửu Trùng Thiên Thái tử kêu lên:

- Nếu mộ hồi đọ sức lại có thể dùng loại thủ pháp này để định ra thắng bại, chư vị trưởng lão không cảm thấy giống như trò đùa à?

Mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành và Tiên Minh, cùng với nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, lúc này sắc mặt khác nhau, nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khó xử, đối mặt với chất vấn của âm thị Cửu Trùng Thiên, bọn họ nhất thời không đáp lại, chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Một hồi đổ đấu giữa Thánh Địa Đạo Tử, không ngờ lại xuất hiện loại kết cục này, quả thật là bất ngờ.

Càng khó có thể chấp nhận là, chẳng lẽ một vị thần tướng Ma Biên công huân đầy rẫy lại sắp trở thành vật hi sinh của trận đọ sức này?

- Lâm trận kháng mệnh, không biết sẽ phải nhận tội gì?

Cũng trong một mảng trầm mặc này, Cửu Trùng Thiên Thái tử bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, hỏi một câu.

Sắc mặt mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành và Tiên Minh lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Bọn họ lo lắng nhất chính là điều này.

Quan Ngạo ở Ma Biên, cũng không phải là hạng người vô danh, hắn dũng mãnh thiện chiến, sức khỏe vô song, lên chiến trường cũng vô cùng hung mãnh, ngoại hiệu Cự Linh Thần, hơn nữa hàm hậu trung thực, thường ngày cũng rất tuân theo quân lệnh, có thể nói là một hổ kỵ mà mỗi một vị tướng thủ thành thần quan đều thích, ở trên Ma Biên đã có danh hiệu Tứ Đại Huyền Giáp, cho dù trưởng lão Bát Hoang Thành cũng có nghe nói.

Nhưng cho dù là vậy, cũng không thể ngang nhiên cãi lại quân lệnh.

Càng nổi danh thì càng dễ bị người ta chú ý, lôi ra làm một điển hình.

Bọn họ thậm chí có chút căm giận nhìn về phía Quan Ngạo.

Vị Huyền Giáp Thần Tướng danh chấn Ma Biên này sao lại không có đầu óc như vậy, chẳng lẽ hắn lại không biết quân luật nghiêm minh, cho dù có quan hệ cá nhân với Phương Nguyên, lúc này cũng phải lấy đại cục làm trọng, nghe thấy một câu của Phương Nguyên, lại lập tức không chút nghĩ ngợi trực tiếp đưa ma thủ cho Phương Nguyên.
Chương 1397 Không trao đổi với ngươi (2)

Chẳng lẽ ngay cả một thân quân công của mình, thậm chí là tính mạng của mình cũng không cần nữa à?

Cho dù ngươi là Huyền Giáp Thần Tướng chiến công đầy rẫy, xúc phạm quân luật Ma Biên, vậy cũng phải giết không tha!

Huống chi, hiện giờ muốn truy cứu ngươi còn đường đường là Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ!

Có điều nghênh đón những ánh mắt vừa oán trách lại vừa lo lắng như vậy, bản thân Quan Ngạo không hề phát giác, dường như không biết là đại họa lâm đầu, lúc này chỉ toét miệng cười, hưng phấn xoa xoa tay, ánh mắt kinh hỉ nhìn Phương Nguyên, bộ dạng không để ý tới gì hết!

- Sao lại giống như đồ ngốc vậy.

Trong lòng Các tu sĩ đều thở dài.

- Ta cũng biết, Quan Ngạo đưa ma thủ cho ta, chính là xúc phạm quân lệnh Ma Biên!

Mà Phương Nguyên lúc này cũng không có biểu hiện gì đặc thù, thấy tất cả mọi người đều là bộ dạng trầm trọng, hắn lại bỗng nhiên cười cười, lộ ra vẻ rất bình tĩnh, nói với trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết:

- Ta có biện pháp nào giúp hắn chuộc tội không?

- Ngươi.

Cổ Thiết trưởng lão nghe thấy những lời này, không khỏi tức giận, hắn vạn lần không ngờ, lúc này Phương Nguyên lại có thể nói thoải mái như vậy, không ngờ hoàn toàn không coi chuyện này ra gì, không nhịn được nhìn Cửu Trùng Thiên Thái tử, phẫn nộ quát:

- Phương Đạo Tử ăn nói cho cẩn thận, pháp lệnh Ma Biên như sắt như núi, đã vào Ma Biên, vậy phải kỷ luật nghiêm minh, ngươi nói những lời này, vậy coi pháp lệnh của Ma Biên ta thành cái gì.

- Ta lần đầu tiên đến Ma Biên, nhưng còn quen với pháp lệnh Ma Biên hơn ngươi!

Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, quay đầu nhìn về phía nữ tướng Mạc Phi Lưu:

- Bát Hoang Thành Chủ, Bạch Bào Chiến Tiên chính là tôn sư phải không, cũng là thống soái của Ma Biên này, trong pháp lệnh của Ma Biên có viết, hắn có quyền đặc xá cho chiến tướng, cho nên, lát nữa xin Mạc Tiên Tử về thành thương lượng với lệnh sư một chút, xem ta có thể trả giá một số trận thế có trọng dụng đối với trong quân để đổi lấy trừng phạt nhẹ hơn cho Quan Ngạo không!

Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu nghe thấy những lời này, thần sắc cũng khựng lại, quát khẽ:

- Việc đặc xá đã ngàn năm không có rồi.

Phương Nguyên lại cắt ngang lời nàng ta:

- Ba mươi sáu đạo Long Hồn được không?

Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu đột nhiên hít một hơi lạnh, một câu nghẹn trong họng không nói ra được.

Bát Hoang Thành Cổ Thiết cũng đã biến sắc, thất thanh nói:

- Nhiều như vậy à?

Không biết có bao nhiêu ánh mắt, vào lúc này, đều nhìn lên mặt Phương Nguyên, giống như thấy quỷ.

Người bên cạnh Phương Nguyên cũng đau lòng không thôi:

- Một đạo là đủ rồi chứ?

Mạc Phi Lưu lắc lắc đầu, vội vàng hỏi:

- Ngươi thực sự muốn lấy ra ba mươi sáu đạo Long Hồn để chuộc tội cho hắn?

Phương Nguyên chỉ khẽ lắc đầu, nói:

- Không phải muốn lấy Long Hồn ra chuộc tội, mà là ta lúc ban đầu dã chuẩn bị lấy ra ba mươi sáu đạo Long Hồn để ban cho tướng sĩ Ma Biên, nhưng nếu các ngươi không miễn tội cho Quan Ngạo , vậy ba mươi sáu đạo Long Hồn này ta không cho nữa.

Mạc Phi Lưu ngây ra một thoáng mới hiểu được ý tứ của những lời này, tâm tình kích động.

Nàng ta không chút nghĩ ngợi, nói thẳng:

- Sau khi ta về thành, lập tức đi cầu kiến sư tôn!

Làm xong những việc này, Phương Nguyên mới cười cười, lại quay sang trưởng lão Bát Hoang Thành, nói:

- Cái khác không nói, ma thủ này ta lấy được trước, vậy theo quy tắc đọ sức lần này, có phải vị trí tướng thủ thành Trấn Ma Thần Quan đã thuộc về ta hay không?

Vị trưởng lão Bát Hoang Thành kia nhìn Quan Ngạo, khẽ nhíu mày, trầm mặc một hồi, mới nói:

- Nên là như vậy!

- Vậy thì tốt!

Phương Nguyên gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía Lý Thái Nhất, thản nhiên nói:

- Ngươi có phục không?

Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ quay đầu nhìn Phương Nguyên, chỉ cười cười, không đáp lại.

- Dù sao ngươi cũng là Cửu Trùng Thiên Thái tử, cho nên ta không thấy được nhiều thứ không vừa mắt trên người ngươi.

Phương Nguyên vẫn nhìn hắn, tiếp tục nói:

- Cho nên ngươi làm nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy, chẳng qua là muốn ngấp nghé Long Hồn trên tay ta, nhân lúc ta vẫn chưa đứng vững, cho nên trước tiên điều Quan Ngạo tới, để tiện trao đổi với ta?

Sắc mặt Lý Thái Nhất vẫn thản nhiên, không muốn trả lời vào lúc này.

- Nhưng ta vì sao phải trao đổi với ngươi?

Phương Nguyên lại vẫn nói từng câu từng chữ, lọt vào trong tai mọi người, thanh âm của hắn rất bình tĩnh, lại giống như ẩn chứa sự chê cười vô biên:

- Dù sao, Ma Biên cũng có nhân vật tuyệt thế như Bát Hoang Thành Chủ Bạch Bào Chiến Tiên, cho dù ta phải trao đổi, cũng là tìm hắn, ngươi có ngông cuồng tới mấy, cũng chỉ là một Thái tử một ngàn năm trăm năm mà thôi, mấu chốt nhất là...

Sắc mặt Lý Thái Nhất lạnh lùng, nhìn về phía Phương Nguyên:

- Là thế nào?

- Đến Ma Biên, không nghĩ tới lập chiến công, dựa vào bản sự mà nói chuyện, lại muốn làm những chuyện bàng môn tà đạo này.

Thanh âm của Phương Nguyên bỗng nhiên trầm xuống, điềm nhiên nói:

- Nếu không có chí tiến thủ, qua một ngàn năm trăm năm nữa, ngươi cũng vẫn chỉ là một Thái tử!

- Lớn mật!

- Thật quá đáng, không ngờ dám nói những lời vô tri như vậy!

Tiếng quát khẽ một tiếng của Phương Nguyên vừa ra khỏi miệng, trong sân đột nhiên như ong vỡ tổ, bất kể là nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, hay là trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết, cùng với trưởng lão Tiên Minh đều biến sắc, mà lão âm thị, mấy vị Trận Sư, cùng với mấy lão tu vẫn không mở miệng nói chuyện ở phía sau Cửu Trùng Thiên Thái tử lại giống như bị lửa đốt, biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đều đứng lên, thanh sắc câu lệ, trực tiếp chỉ vào mũi Phương Nguyên mà quát lớn.

Mà khi quát mắng Phương Nguyên, cũng đều vừa kinh vừa sợ nhìn về phía Cửu Trùng Thiên Thái tử.
Chương 1398 Cút ra khỏi thần quan của ta (1)

Không ai biết, vị Thái tử này liệu có bị những lời này chọc giận, làm ra chuyện gì hay không.

Cũng không biết nếu hắn nổi giận xuất thủ, trong sân có ai có thể ngăn cản hắn không?

Vị Thái tử điện hạ này rất thần bí, hắn từ một ngàn năm trăm năm trước đã chính là một trong những thiên kiêu đứng đầu thế gian, về sau được phong Thái tử, nhưng bắt đầu từ khi đó lại ẩn nhẫn một ngàn năm trăm năm, không ai biết tu vi của hắn rốt cuộc là thế nào, một ngàn năm trăm năm trước, lúc hắn được phong làm Thái tử, chính là khi hắn vừa thành tựu Tử Đan, nhưng hiện giờ, ai biết được hắn đã đến cảnh giới nào?

Nguyên nhân rất đơn giản, trong một ngàn năm trăm năm này, không ai thấy hắn xuất thủ!

Với thân phận của hắn, cũng có chuyện gì cần hắn xuất thủ.

Cũng là vị Cửu Trùng Thiên Thái tử này hiện tại chỉ là ánh mắt dữ dội hơn mấy phần, chung quanh lại giống như bị phủ lên một tầng hàn khí, nhưng hắn vẫn đang cường hành áp chế tức giận trong lòng, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, im lặng không lên tiếng, trầm mặc như núi lửa.

Mà sau khi Phương Nguyên nói ra những lời này, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Lý Thái Nhất, thản nhiên nói:

- Không phải à?

- Ngươi!

Thấy Thái tử điện hạ đối mặt với Vong Tình Đảo Đạo Tử khí thế bức nhân vẫn không nói gì, âm thị bên cạnh đã không nhịn được, hắn rõ ràng rất hiểu Thái tử điện hạ nhà mình, huống hồ chủ nhục thần chết, lúc này Thái tử điện hạ bị người ta vũ nhục, tuy điện hạ tự thị thân phận, không trực tiếp lên tiếng cãi lại, nhưng nếu mình lúc này mà không lên tiếng, điện hạ nuôi mình có tác dụng gì?

Bởi vậy hắn trực tiếp nhảy ra, vẻ mặt tức giận nhìn về phía Phương Nguyên, quát lên:

- Vong Tình Đảo Phương Đạo Tử, nói chuyện là cần phải trả một cái giá cực đắt, ngươi đừng thực sự cho rằng mình tay cầm Long Hồn thì không sợ gì hết, uy của Cửu Trùng Thiên Đế Tử, há có thể khinh thường, hôm nay ngươi nói những lời này, vậy thì chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Cửu Trùng Thiên ta, bất kể là ai, cũng đều như vậy.

- Ta chính là Vong Tình Đảo Đạo Tử, tướng thủ thành Trấn Ma Quan!

Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, điềm nhiên nói:

- Lão nô ngươi dám uy hiếp ta?

Âm thị đó nghe vậy, hơi ngẩn ra.

Đối mặt với thần uy của Phương Nguyên, cho dù là hắn lúc này cũng không nhịn được mà trong lòng cả kinh, nhất thời á khẩu không nói được gì.

Mà lúc này, Phương Nguyên cũng quát lên:

- Cút khỏi thần quan của ta!

Lúc nói, hắn đột nhiên rút kiếm, một đạo kiếm quang chém thẳng ra!

Khó có thể hình dung được uy thế của một kiếm này!

Phương Nguyên bước ra một bước, Huyền Thiết Thạch Chuyên vô cùng cứng rắn dưới chân liền xuất hiện từng vết rạn giống như lưới nhện, sau đó một thân khí huyết của Phương Nguyên sôi sục, thanh khí cuồn cuộn, giống như sóng to ngập trời, nháy mắt liền tràn ngập xung quanh, không ngờ có vô số long ảnh lờ mờ xuất hiện, phủ kín hư không phía sau hắn, nhìn qua giống như đàn rồng múa lượn, đảo loạn thiên địa.

Mà theo long ảnh này bay múa, lực lượng một kiếm của hắn trong phút chốc cũng tăng lên không chỉ ba bốn lần!

- Dám ám sát à?

Trước người Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất, vị âm thị vẫn luôn phụng dưỡng bên cạnh, cùng với hai gã hộ đạo giả bình thường chỉ đi theo phía sau, một câu cũng không nói đều biến sắc, lắc mình cản ở trước người Cửu Trùng Thiên Thái tử, lạnh lùng hét lớn, sau đó ba người đồng thời dồn pháp lực, giống như một mảng mây đen, pháp lực bành trướng vô hạn, đánh thẳng tới Phương Nguyên.

Vị âm thị kia cùng với hai gã hộ đạo giả đều là Nguyên Anh đỉnh phong, tự nghĩ muốn ngăn cản Phương Nguyên chắc là không thành vấn đề.

Nhưng vừa giao thủ mới đột nhiên phát hiện, lực lượng của Phương Nguyên mạnh hơn xa tưởng tượng của bọn họ, mạnh tới một loại trình độ bất khả tư nghị, một kiếm phá không mà đến, loại lực lượng này, không phải pháp lực bọn họ trong lúc gấp gáp ngưng tụ lại có thể ngăn cản.

Lực lượng của một kiếm này quả thực hơn xa tưởng tượng của bọn họ.

Lập tức mặt đầy vẻ kinh hãi, trong lòng sinh ra một ý niệm:

- Lực lượng của hắn sao lại mạnh như vậy?

Trong ý thức của bọn họ, Phương Nguyên chỉ là thay đổi giữa chừng, gặp vận may, trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử, nhưng thời gian trước sau cũng không quá mấy tháng, một thân thực lực cũng rất rõ ràng, từ lúc chuyện ở Long Tích truyền ra, các tu sĩ đều biết, Phương Nguyên chỉ là một tiểu bối trẻ tuổi vừa kết thành Chí Tôn Nguyên Anh không lâu, tất nhiên tiềm lực vô hạn, nhưng dù sao cũng vẫn chưa trưởng thành!

Tiểu bối như vậy, ba vị đại tu Nguyên Anh đỉnh phong đã đủ để chế trụ hắn.

Ai có thể ngờ được, kết quả trên thực tế lại khiến người ta trố mắt đứng nhìn?

Chỉ uy thế của một kiếm này đã đủ để chứng minh, tu vi hiện giờ của Phương Nguyên đâu phải Nguyên Anh sơ cấp có thể so sánh!

E là Nguyên Anh cao cấp, thậm chí đỉnh phong, cũng không bằng!

- Cho dù có tin tức nói hắn tiến vào động thiên bảo địa của Vong Tình Đảo, cũng không nên mạnh như vậy chứ!

Nhưng bọn họ nào biết được, Phương Nguyên từ lúc ở Vong Tình Đảo, tham ngộ chín thành thiên công, hiểu đại đạo chí lý, đề thăng đối với kiếm đạo vốn là cực nhanh, hơn nữa hắn vì thôi diễn thiên công, Bạch Miêu lại đưa Vạn Long Hồn Châu vào liên trì, khiến cho nhục thân của hắn được hơn bảy mươi đạo tinh khí Long Hồn trong Vạn Long Hồn Châu tẩm bổ.

Ba người cùng mấy vị Trận Sư đều trực tiếp bị một kiếm này đánh bay.

Cũng vào lúc này, mấy chục đạo long ảnh bọc một kiếm, chém thẳng tới trước người Cửu Trùng Thiên Thái tử.

Pháp lực khó có thể diễn tả đều trút vào trong một kiếm này, kiếm quang bỗng nhiên xoay tròn, mang theo nhiều điểm sáng trong trẻo, giống như một cơn lốc xoáy cuồng bạo đáng sợ, mỗi một tia kiếm khí đều mang theo lực lượng giống như có thể xé rách hư không, ầm ầm kéo tới!
Chương 1399 Cút ra khỏi thần quan của ta (2)

- Hừ!

Ngay cả Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng không ngờ tới một kiếm này.

Trên mặt hắn hiện lên một tia bất ngờ, lại lộ ra có chút chán ghét, vô cùng âm trầm.

Trong thời gian một ngàn năm năm hắn trở thành Thái tử hoàng triều, vẫn chưa bao giờ gặp phải đối thủ không nói quy củ như vậy.

Hắn thật sự không muốn giao thủ với loại người lỗ mãng này, nhưng dù sao một kiếm này đã chém đến trước mặt mình, hơn nữa trong kiếm quang này thực sự ẩn chứa khí tức mà ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút hung hiểm, rơi vào đường cùng, vẫn chỉ có thể quét tay áo ra.

- Rầm!

Một tay áo quét ra, cũng là từng đạo kim quang lấp lánh, trong nháy mắt bao phủ cả tòa thần quan, lực lượng dồi dào tỏa ra, va chạm với một kiếm đó của Phương Nguyên, trong nháy mắt hai đạo lực lượng va chạm vào nhau, chung quanh đã là cuồng phong gào thét, các tu sĩ chung quanh đều đứng không vững, vội vàng lui về phía sau.

Ầm ầm.

Mây vàng nổ tung, loại lực lượng này khó có thể hình dung, có thể gọi là vô kiên bất tồi, tường thành dưới chân dưới chân chính là Huyền Thiết Thạch vạn năm lát thành, không thể phá vỡ, nhưng dưới lực lượng này cũng vỡ ra những vết trầy, mà trên tường thành, cờ quạt kiến trúc lại trực tiếp bị lực lượng này xé thành từng mảnh, cuốn bay lên trời.

Sau đó Cửu Trùng Thiên Thái tử mượn thế của một kiếm này, thân thể bay lên trên thần quan!

Hắn đứng trong hư không, giống như trích tiên, từng đạo cuồng phong từ bốn phương tám hướng ùa tới, cuốn kim bào của hắn tung bay.

Mà một thân khí cơ của hắn, vào lúc này cũng liên tiếp tăng lên, giống như hóa thành trung tâm của thiên địa, từ trên cao nhìn xuống Phương Nguyên.

- Dừng tay!

- Đừng đấu nữa!

Có điều lúc này, chung quanh vang lên mấy tiếng hét lớn, lại thấy mấy vị trưởng lão của Bát Hoang Thành và Tiên Minh, nữ thần tướng Mạc Phi Lưu đều vội vàng nhảy lên hư không, liều mạng cản giữa hai người bọn họ, thậm chí ngay cả các loại pháp bảo đều tế ra bên cạnh, phân biệt nhìn chằm chằm Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử, quát lên:

- Nơi này là Ma Biên, không phải thiên hạ giang hồ, ngừng tư đấu!

- Từ hôm nay trở đi.

Kiếm khí trên người Phương Nguyên cũng chậm rãi thu liễm lại, hắn đứng trên tường thành, lạnh lùng nhìn Thái tử, trầm giọng quát:

- Bất kể là ngươi, hay là âm mưu quỷ kế của ngươi đều đừng có tới gàn thần quan của ta nửa bước!

Thần sắc Cửu Trùng Thiên Thái tử nghiêm lại.

Nghe thấy những lời này của Phương Nguyên, hắn mới ý thức được, mình vừa rồi vì cản một kiếm đó đã lui đến trong hư không.

Mà vừa lui, mình đã ở ngoài thần quan.

Ý thức được vấn đề này, sắc mặt hắn không nghi ngờ gì nữa càng trở nên khó coi hơn.

Thậm chí trong lòng sinh ra một loại khuất nhục.

Hắn hoàn toàn không lường trước được một hồi đọ sức chí tất phải thắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay lại xuất hiện một màn như vậy.

Trước đó, bất kể Phương Nguyên có làm gì, hắn đều cảm thấy không ngoài tính toán của mình, mình có thể liếc một cái là nhìn thấu hắn, chơi chết hắn, lại không ngờ, hắn lại trực tiếp xuất thủ với mình, điều này khiến hắn xuất hiện một loại cảm giác không nắm giữ được.

- Đây vốn là một cuộc đọ sức nho nhỏ, ngươi lại cứ muốn ầm ĩ tới mức độ này à?

Không biết trầm mặc bao lâu, Lý Thái Nhất mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói ra một câu.

Cho tới lúc này, khẩu khí của vẫn rất bình thản, thậm chí nghe còn có vài phần ôn hòa.

Hàm dưỡng của hắn khiến cho trong lòng hắn dù có cuồng nộ tới mấy cũng không thể há miệng chửi to giống như người thường.

- Nếu là đọ sức, vậy thì hãy thuần túy một chút!

Phương Nguyên cất kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất, thanh âm lộ ra vẻ vô cùng vô tư, nói:

- Ta thích Ma Biên, chính vì đây là một nơi dựa vào thực lực để nói chuyện, tất cả đều phải dựa vào bản sự, phong cách âm mưu quỷ kế, phong vân biến hoá không thích hợp với nơi này, ta đến Ma Biên là muốn dựa vào bản lĩnh chân chính để xây dựng một phen thành tựu, không có thời gian chơi đùa với ngươi.

- Điện hạ, Lãnh Ngọc Tĩnh Tâm Hoàn đã mang tới rồi.

Bát Hoang Thành, trong một tòa tiên điện tinh xảo mà yên tĩnh, âm thị bên cạnh Cửu Trùng Thiên Thái tử lặng lẽ cầm một hộp đan dược, bước nhanh vào trong tiên điện, chỉ thấy Cửu Trùng Thiên Thái tử lúc này đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn ở giữa điện, bình thần tĩnh khí, sắc mặt lạnh lùng, không nhìn ra có chút ý loạn nào, dường như lúc ban ngày, việc vô lễ mà Vong Tình Đảo đó làm ra không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với điện hạ, nhưng âm thị cận thân này lại không dám lơ là, chỉ nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống trước người điện hạ.

Cúi người, đang muốn lui ra, chợt nghe điện hạ mở miệng:

- Tướng thủ thành của Trấn Ma Quan đã được quyết định rồi chứ?

Âm thị này nghe vậy, vội vàng quỳ dưới đất, vái:

- Bẩm điện hạ, đã được quyết định rồi, nô tỳ đã hỏi thăm, Vong Tình Đảo Đạo Tử họ Phương đó trực tiếp ở lại Trấn Ma Quan, mà Mạc tiên tử và Cổ Thiết trưởng lão thì đến Bát Hoang Thành, sau khi cầu kiến thành chủ, lệnh sắc phong được ban xuống, hiện giờ đã đưa đến Trấn Ma Quan, chắc là Bạch Bào Chiến Tiên đồng ý rồi.

Cửu Trùng Thiên Thái tử nghe vậy, vẫn sắc mặt lạnh lùng, nói:

- Chuyện còn lại thì sao?

Âm thị này lộ vẻ khó xử, ngừng lại một chút mới đáp:

- Chuyện này chưa có định luận, hiện giờ Huyền Giáp họ Quan đã bị nhốt trong Trấn Ma Quan, nhưng trừng phạt cụ thể thì vẫn chưa có, nô tỳ sẽ an bài, tạo áp lực cho Bát Hoang Thành, Vong Tình Đảo cho rằng có thể dễ dàng chiếm được Trấn Ma Quan như vậy, vậy thì nhầm rồi.

Âm thị nói rất âm lãnh, tựa hồ là cố ý nói âm ngoan như vậy.
Chương 1400 Thần tướng thủ quan

Chỉ là nghe thấy những lời này, Lý Thái Nhất vẫn không có phản ứng gì.

Hắn dường như ngay cả một chút dao động cảm xúc trên tâm lý cũng không xuất hiện, vẫn lạnh lùng như lúc ban đầu.

- Ngươi lui ra đi!

Khi âm thị đang sợ hãi tột độ, đột nhiên Lý Thái Nhất nhẹ giọng phân phó.

Âm thị như được đại xá, vội vàng lễ bái tạ ơn, vội vàng rời khỏi tiên điện.

Mà Lý Thái Nhất thì đơn độc một mình, ngồi trong tiên điện trống rỗng, chung quanh là một mảng tĩnh mịch, hắn thở khẽ một hơi, dường như lúc này, hơi thở đang loáng thoáng trở nên nhanh hơn, đến cuối cùng, đã lộ ra có chút dồn dập, nhưng hắn vẫn nhẫn nại không nói gì, vươn tay ra, mở hộp Lãnh Ngọc Tĩnh Tâm Hoàn đó, lấy ra một viên, chậm rãi nuốt vào trong bụng, vận công luyện hóa.

Đây là một loại đan dược vô cùng hiếm thấy, có thể trấn định tâm thần, duy trì bình thản.

Người bình thường cho dù tức giận tới mấy, chỉ cần ăn một viên, chỉ sợ cũng lập tức trở nên tĩnh tâm như nước.

Nhưng sau khi Lý Thái Nhất ăn một viên, chỉ mấy hơi thở lại ăn thêm một viên nữa, sau đó hắn giơ tay lên, phát hiện bàn tay của mình đang run rẩy, mắt lại hơi đỏ lên, bỗng nhiên nhanh chóng lấy đan dược còn lại trong hộp, sau đó vội vàng nuốt bảy tám viên, sau đó mới ngừng lại, tiếng thở dốc dồn dập giống như dã thú.

- Qua một ngàn năm trăm năm nữa, ngươi vẫn chỉ là Thái tử!

Bên tai hắn lại đột nhiên vang lên thanh âm của Vong Tình Đảo Đạo Tử.

Thanh âm này giống như trời giáng lôi đình, đánh vào trong lòng.

- Đồ Hỗn trướng, sao dám vũ nhục ta như vậy.

Lý Thái Nhất đột nhiên hung hăng đánh ra một quyền, đập nát hộp được thuốc.

Thanh âm của hắn kìm nén mà thống khổ, điên cuồng mà phẫn nộ, nhưng ép ở mức độ thấp nhất, nhưng trong cơ thể, lửa giận vô tận bốc lên, Lãnh Ngọc Tĩnh Tâm Hoàn thường ngày vô cùng hữu hiệu, lúc này lại hoàn toàn không có tác dụng, hắn chỉ có thể cường hành áp chế lửa giận trong cơ thể, cả người đều đang run rẩy, quyền đầu chống dưới đất đã nghiền gạch ngọc thành một mảng bột mịn

- Ngươi chỉ là một con kiến hàn môn.

- Ngươi căn bản ngay cả Thánh Địa Đạo Tử chân chính cũng không phải.

- Ngươi lấy đâu ra gan mà xuất kiếm, sao lại cả gan vũ nhục ta trước mặt mọi người.

Thanh âm của hắn lúc này vẫn rất khẽ, rất nhẹ, giống như dã quỷ, thân thể lại không ngừng run rẩy, trên trán thậm chí đã nổi gân xanh, gầm lên:

- Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, ta muốn đồ diệt Vong Tình Đảo.

- Ta muốn ngươi biết.

- Ta chính là Tiên Hoàng tương lai.

- Uy của Tiên Hoàng, không thể vũ nhục, không thể xâm phạm.

Theo tiếng gầm khẽ của hắn, toàn bộ tiên điện đều xuất hiện bầu không khí quỷ dị khó có thể hình dung, từng kiện trang sức chạm ngọc đều lặng lẽ hóa thành bột phấn dưới lực lượng này, bất kể là gì, phàm là ở trong tiên điện, đều bị loại lực lượng vô hình này bao phủ, rõ ràng trong đại điện này vô cùng im lặng, nhưng lại tạo cho người ta một loại cảm giác như có một đàn dạ quỷ đang gào khóc.

- Điện hạ.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài điện, vang lên một thanh âm rụt rè.

- Có chuyện gì mà quấy nhiễu ta?

Lý Thái Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, cơ hồ ứa ra máu.

Ngay cả thanh âm của hắn cũng vô cùng điên cuồng.

Âm thị ngoài điện rõ ràng bị hắn khiến cho hoảng sợ, một lát sau mới nỗ lực duy trì thanh âm bình tĩnh, chỉ là vẫn có vẻ sợ hãi không thể ức chế, nói nhỏ:

- Tiên Minh Tĩnh Đường trưởng lão tới, hắn hiện giờ đang ở điện, chờ cầu kiến Thái tử điện hạ.

Lý Thái Nhất trầm mặc rất lâu, thân thể run rẩy chậm rãi bình phục.

Thanh âm của hắn đã khôi phục đến vẻ bình thản nhã lúc trước, thản nhiên nói:

- Vậy thì mời hắn vào đi.

- Từ giờ trở đi, ta chính là tướng thủ thành của Trấn Ma Quan.

Mà lúc này, trong Trấn Ma Quan, trong đại điện phong cách cổ xưa mà sâm nghiêm, Phương Nguyên đã ngồi trên ghế chủ, trước người hắn, Quan Ngạo, Toan Nghê, lão chấp sự của Vong Tình Đảo, hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn, Đổng Tô Nhi, ba vị Tuyết Nguyên lão ma, cùng với hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng của Trấn Ma Quan đều đứng trong đại điện, Bạch Miêu thì nằm trên vai hắn, còn cao hơn hắn một phần.

Đầu gối hắn trải một tiên sắc (sắc chỉ), bên trên có con dấu của Bát Hoang Thành Chủ Bạch Bào Chiến Tiên.

Mà trên tiên sắc này rõ ràng viết hắn chính là thần tướng thủ quan của Trấn Ma Quan hiện giờ.

- Cũng không dễ dàng gì.

Nhìn Phương Nguyên trên thượng thủ, lão chấp sự Vong Tình Đảo và ba vị Tuyết Nguyên lão ma trong lòng đều cảm khái.

Thì ra Vong Tình Đảo Đạo Tử vào Ma Biên, có được vị trí thần tướng này là danh chính ngôn thuận, nhưng bởi vì có Cửu Trùng Thiên Thái tử đồng thời vào Ma Biên, cũng khiến cho vị trí Thần tướng thủ quan này xảy ra rất nhiều khúc chiết, hiện giờ mới có được.

Vừa nghĩ tới vì vị trí Thần tướng thủ quan này, Phương Nguyên đã đắc tội với Cửu Trùng Thiên, bọn họ liền không hưng phấn được nữa.

Cũng là hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng đó đều nhìn Phương Nguyên với vẻ phức tạp.

Có người ánh mắt lo lắng, có người ánh mắt cảm khái, còn có một số người mang theo vẻ khinh miệt không dễ phát hiện, có điều đại bộ phận lại vẫn có chút xúc động, lúc ban ngày xuất chiến, bọn họ không biết lần xuất chiến này của mình lại có thể quyết định nhân tuyển Thần tướng thủ quan.

Càng không ngờ là, ngoại giới vốn đã thịnh truyền Cửu Trùng Thiên Thái tử sẽ trở thành tướng thủ thành mới của Trấn Ma Quan, kết quả lại là Phương Nguyên.

Đối với nhân tuyển này, đại bộ phận đều thở phào.

Bởi vì Cửu Trùng Thiên nội tình rất thâm hậu, nếu Thái tử điện hạ này trở thành thần tướng thủ quan, như vậy thuộc hạ của hắn tất nhiên cũng sẽ đi theo tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom