• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1401-1405

Chương 1401 Thần tướng thủ quan (2)

Chỉ sợ đám người mình cũng phải nhường ra vị trí hiện giờ cho họ. Nhưng Phương Nguyên thì khác, không ngờ chỉ dẫn theo mấy người tới đây, còn có không ít người đều là tu vi thấp kém, không nghi ngờ gì nữa, vẫn phải tiếp tục trọng dụng đám người mình.

- Từ hôm nay trở đi, Trấn Ma Quan này sẽ do ta làm chủ, các ngươi đều là thuộc hạ của ta!

Phương Nguyên dường như không nghĩ quá nhiều vấn đề, chỉ liếc qua tiên sắc mấy cái rồi để sang bên, sau đó chậm rãi đứng lên, nhìn lướt qua trong điện, nói:

- Ta không thích những kỹ xảo quỷ quái, nhưng cũng sẽ không để người bên cạnh mình chịu thiệt, sau này thần quan này chính là chỗ an thân của chúng ta, tất không thể để nó có gì bất ngờ, những lời cụ thể thì để sau hẵng nói, có điều, hiện tại những Huyền Giáp Thần Tướng các ngươi trước tiên ra ngoài đi, chuẩn bị vật tư và quân sách, sáng mai giao tới đây!

Dường như không ngờ Phương Nguyên lại nói đơn giản như vậy, hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều ôm quyền lĩnh mệnh.

- Đạo Tử, chuyện về sau ngươi tính làm thế nào?

Đợi tới sau khi hai mươi vị Huyền Giáp Thần Tướng đều lui xuống, lão chấp sự liền đi tới trước người Phương Nguyên, không che giấu vẻ lo lắng trong đáy mắt mình, nói:

- Cửu Trùng Thiên Thái tử đã bị ngươi chọc giận, chỉ là hắn ý thức được Bát Hoang Thành Chủ đã chú ý tới nơi này, cho nên mới không tranh chấp mà lặng lẽ rút đi, nhưng có thể tưởng tượng, Cửu Trùng Thiên trên dưới tất nhiên sẽ trả thù điên cuồng.

- Tạm thời không cần lo lắng!

Phương Nguyên chỉ lắc đầu, nói:

- Nếu vị Thái tử điện hạ này thật sự điên cuồng như vậy, hắn cũng không làm được Thái tử một ngàn năm trăm năm, hoặc đã sớm trở thành Tiên Hoàng mới, hoặc đã sớm bị Tiên Hoàng hiện giờ tự tay trảm sát rồi!

Nói xong liền lắc đầu, cười:

- Hắn kỳ thật rất nhát gan!

Lão chấp sự không nhịn được nhíu mày:

- Đường đường là Cửu Trùng Thiên Đế Tử, không ngờ lại nhát gan?

Phương Nguyên bổ sung thêm một câu:

- Cho dù trước kia không nhát gan, một ngàn năm trăm năm trôi qua cũng sẽ quen nhát gan!

Lão chấp sự nghe vậy, trầm mặc một lúc, lại thấp giọng thở dài, nói:

- Bất kể có nói như thế nào, một kiếm đó của Đạo Tử bức lui vị Thái tử gia kia, tuy đã lập được uy, nhưng cũng đã oán với Cửu Trùng Thiên, không sợ tứ bề thụ địch ở Ma Biên này à?

- Cho dù không chém ra một kiếm đó cũng vậy thôi!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ta mang Long Hồn chạy đến Ma Biên, vốn sẽ có không biết bao nhiêu người đang âm thầm ngấp nghé, tâm hoài bất quỹ, ta làm gì hay không làm gì, những người này đều sẽ không để yên, nên xuất thủ thì vẫn nhất định phải xuất thủ!

Lão chấp sự nghe vậy ngẩn ra, thấp giọng nói:

- Đạo Tử không sợ bọn họ tụ lại với nhau à?

Phương Nguyên trực tiếp cười cười, nói:

- Nếu bọn họ không tụ lại với nhau, ta sao có thể một lưới bắt hết bọn họ chứ?

Chuyện Vong Tình Đảo Đạo Tử ngông nghênh vào Trấn Ma Quan, một kiếm chém lui Cửu Trùng Thiên Thái tử, rất nhanh được truyền khắp Ma Biên.

Phương Nguyên đã đạt được mục đích.

Theo lời đồn này xuất hiện, thanh uy của hắn cũng thoáng chốc đã đạt được!

Đối với chuyện hai vị Thánh Địa Đạo Tử vào Ma Biên, vốn được rất nhiều người chú ý.

Mà những người này cũng biết, nếu hai vị Thánh Địa Đạo Tử đồng thời vào Ma Biên, giữa hai người tất nhiên sẽ phân ra cao thấp, loại chuyện này, không liên quan tới thù riêng, chỉ bởi vì bọn họ đều là Thánh Địa Đạo Tử danh chấn khắp thiên hạ, đồng thời vào Ma Biên, cho nên tất nhiên không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo gió đông, người thắng sẽ danh mãn Ma Biên, người thua chỉ có thể chờ đợi cơ hội.

Chuyện này không khó đoán, cái khó chỉ là không ai đoán người thắng sẽ là Vong Tình Đảo Đạo Tử mà thôi.

Dù sao một người là Cửu Trùng Thiên Thái tử một ngàn năm trăm năm, căn cơ thâm hậu, hơn xa rất nhiều tông chủ đại tông đương thời.

Một người lại chỉ làm Thánh Địa Đạo Tử không đến nửa năm, nội tình của hai người dường như cách nhau quá xa.

Nhưng người chỉ làm Thánh Địa Đạo Tử không đến nửa năm này đọ sức công bằng với Cửu Trùng Thiên Thái tử, đoạt Trấn Ma Quan vào trong tay thì không nói, lại một lời bất hòa liền xuất kiếm, đuổi Cửu Trùng Thiên Thái tử ra khỏi thần quan, phần khí phách này quả thật khiến người ta vô cùng bất ngờ, thậm chí là lộ ra có chút kiêu ngạo

Nhưng bất kể là như thế nào, Phương Nguyên dù sao cũng đã đạp lên đầu của Thái tử mà đi lên.

Thoáng chốc, danh chấn Ma Biên, không ai không biết, không ai không nghe.

Mà theo thanh danh của hắn được tạo dựng, Ma Biên cũng xuất hiện không biết bao nhiêu tiếng nghị luận âm thầm.

- Vong Tình Đảo Đạo Tử lấy đâu ra đảm lượng và khí phách, không ngờ dám đạp lên đầu của Cửu Trùng Thiên Thái tử?

- Ôi, người này không tầm thường, các ngươi chỉ nhìn thấy người ta xuất thân hàn môn, được Vong Tình Đảo nhìn trúng mới trở thành Thánh Địa Đạo Tử, ai nấy đều nói người ta không phải là Thánh Địa Đạo Tử chân chính, nhưng các ngươi không nghĩ mà xem, nếu hắn không có bản lĩnh, Vong Tình Đảo sao lại coi trọng hắn? Thế gian hàn môn nhiều, tán tu lại vô số, sao chỉ có mình hắn được Vong Tình Đảo coi trọng?

- Cho dù là như vậy, nội tình của hắn vẫn quá nhỏ bé, Cửu Trùng Thiên Thái tử đâu phải dễ đắc tội?

- Không sai, ngươi xem hắn lập tức thanh danh đại chấn, nhưng không có nội tình, thanh danh như vậy có thể chống đỡ được bao lau, Tôn lão cửu ta lấy đầu ra đánh cuộc, không bao lâu nữa, sự trả thù của Cửu Trùng Thiên sẽ theo nhau mà đến, vị Đạo Tử này không uy phong được lâu nữa đâu.

Trong bao tiếng nghị luận, người cho rằng Phương Nguyên rất nhanh sẽ bị Cửu Trùng Thiên chèn ép, thanh danh khó bảo toàn cũng không ít.
Chương 1402 Uống rượu, uống rượu

Chỉ là các tu sĩ không ngờ, ngay sau đó, khiến người ta chú nhất lại không phải là phản ứng của Cửu Trùng Thiên, mà là một truyền thuyết, có người thịnh truyền vị Vong Tình Đảo Đạo Tử này trận đạo vô song, thiên tư kinh diễm, hắn vừa tới Ma Biên đã thôi diễn ra một trận thế cực kỳ thích hợp cho quân trận Ma Biên, nếu có thể thay thế trận thế cũ, thương vong của tướng sĩ Ma Biên ít nhất cũng có thể giảm xuống ba thành.

Lúc trước, hắn chính là mượn trận này để thắng Cửu Trùng Thiên Thái tử, mà nay, lại định hiến cho Ma Biên, đổi lấy công huân cực lớn.

Đối với cách nói này, các tu sĩ đều biểu hiện ra vẻ hoài nghi nhất định.

- Trận thế Ma Biên đều là lưu truyền từ xưa, sau đó trải qua thôi diễn trăm ngàn lần của cao nhân Dịch Lâu, thực dụng nhất, cũng tin cậy nhất, bất kể Vong Tình Đảo Đạo Tử đó có kinh tài tuyệt diễm tới mấy, sao có thể tùy tiện thôi diễn ra trận thế thay thế?

- Không sai, nếu nói hắn có thể lấy ra mấy trận đồ thượng cổ trân quý của Vong Tình Đảo, ta còn tin, nhưng chính hắn thôi diễn.

- Ha ha, Tôn lão cửu ta dùng pháp bảo bản mệnh của ta ra đánh cuộc, trận pháp này tuyệt không thể tồn tại!

Khi các tu sĩ đang nhao nhao nghị luận, Bát Hoang Thành rất nhanh liền truyền đến tin tức.

Nghe nói trận đồ tên là Đại Viên Nhược Khuyết đã được đưa đến Bát Hoang Thành, do mấy vị trưởng lão sở trường về trận đạo tự mình xem qua, dưới một phen thôi diễn, mấy vị trưởng lão đều trở nên nghiêm túc, trực tiếp gặp mặt thành chủ Bát Hoang Thành, rồi về sau, Bát Hoang Thành liền có mệnh lệnh truyền xuống, lệnh cho chư vị thần tướng Ma Biên phải coi trọng việc này, mau chóng tới Trấn Ma Quan cầu trận đồ, diễn luyện trong quân.

- Ha ha, Bạt Thác đạo hữu, có hứng thú thế.

Ma Biên, một nơi non xanh nước biếc hiếm thấy, đang có một vị nam tử trung niên áo trắng, ngồi trước hồ nước màu đen thả câu, nhìn thì rất phong nhã, chỉ là một thân thiết huyết chiến ý lại bất kể là hắn mặc giáp, hay là thay tiên bào nhẹ nhàng, đều không thể che giấu, thả câu nửa ngày, một con cá cũng không câu được, bởi vì cá bị sát ý trên người hắn bức bách, đều trốn vào trong góc mà run rẩy.

Nhưng nam tử trung niên áo trắng này cũng không để ý, vẫn hứng thú dạt dào ở đó hù dọa cá, thân vệ bên cạnh cũng không dám quấy rầy, nhưng trong không trung, lại bỗng nhiên vang lên một tiếng cười, phá vỡ không gian yên tĩnh này.

Nam tử áo trắng ngẩng đầu, bất đắc dĩ cười nói:

- Có chuyện gì mà đáng để ngươi vượt qua mười vạn dặm bay đến thế?

Trong không trung, một vị lão tu thân mặc giáp tím cười ha ha hạ xuống, trên người hắn cũng vấn vít sát ý không thể che giấu, ngồi xuống cạnh hồ, dọa cho cá đều chui vào trong bùn, hắn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống tảng đá bên cạnh, lấy trà của tướng quân áo trắng uống một ngụm, lại cầm một dị quả trực tiếp bỏ vào miệng, lúc này mới lau miệng, nói:

- Ma Biên vốn là nơi sát phạt, chỉ có quái đản như ngươi mới dùng một tiểu thế giới để làm nơi thả câu.

Tướng quân áo trắng có chút ghét bỏ nhìn lão tu tử giáp, nói:

- Lão già ngươi, không trốn trong Vĩnh Dạ Quan của ngươi uống rượu đánh bài, chạy tới Bích Thủy Quan của ta làm gì, chẳng lẽ ngươi nhàm chán quá nên học thói la cà à?

Tướng quân giáp tím cười nói:

- Ngươi đừng giả bộ hồ đồ, ta đương nhiên là tới hẹn ngươi cùng đến Trấn Ma Quan xem trận thế đó!

- Thứ đầu rỗng không não đó mà ngươi cũng tin à??

Tướng quân áo trắng cười khinh thường, nói:

- Chỉ là người trong thánh địa, tạo thế cho Đạo Tử của bọn họ mà thôi, nếu thật sự có trận thế thần kỳ như vậy, còn có thể đến bây giờ mới được người ta thôi diễn raà? Càng không thể chỉ là một người thanh niên mới tu hành được ba mươi năm thôi diễn ra, chắc đây là thủ pháp lôi kéo người của Vong Tình Đảo mà thôi, hôm qua Cửu Trùng Thiên phái người đưa tới mấy đạo trận quyển cổ thất truyền, ta nghiên cứu một phen, cũng rất có ích, đã nhận rồi, về phần Trấn Ma Quan này, tự ngươi đi đi.

Tướng quân giáp tím nghe vậy, cũng không bất ngờ, cười nói:

- Ngươi chín trăm năm trước từng nhận ân huệ của Cửu Trùng Thiên, hiện giờ hướng về bọn họ cũng có thể lý giải, chỉ là, ngươi có nghĩ tới không, Đại Viên Nhược Khuyết Trận đó có lẽ có thể là thật đó.

Tướng quân áo trắng hơi ngẩn ra, nhìn tướng quân giáp tím với vẻ nghiêm túc, nói:

- Đây không là là đang bài bạc, ngươi đừng bốc phét!

Tướng quân giáp tím cười nói:

- Đó lại là tin tức của ngươi không linh thông rồi, chẳng lẽ ngươi không biết, Đại Viên Nhược Khuyết Trận vừa xuất hiện, không chỉ một đám cổ giả Bát Hoang Thành đều mỗi ngày ôm không buông tay, thậm chí ngay cả Dịch Lâu Thiên Cơ tiên sinh, một trong ba cửu văn đương thời cũng đều chuẩn bị tới Ma Biên, tự mình đến gặp người thanh niên sáng tạo ra Đại Viên Nhược Khuyết Trận này à?

Tướng quân áo trắng nghe vậy, trầm mặc một lúc, đột nhiên thu cần câu, nói:

- Đi!

Tướng quân giáp tím cười nói:

- Ngươi không cố kỵ cái nhìn của Cửu Trùng Thiên à?

Tướng quân áo trắng lạnh lùng nói:

- Cửu Trùng Thiên từng giúp ta là thật, nhưng lúc đại kiếp đến cần giữ mạng cũng là thật.

Tình cảnh tương tự vẫn đang phát sinh ở các nơi Ma Biên.

Thế lực của Cửu Trùng Thiên, so với Vong Tình Đảo thì nhiều hơn nhiều, kinh doanh ở Ma Biên cũng khổng lồ khó có thể hình dung, vốn dưới sự áp chế âm thầm của bọn họ, Vong Tình Đảo Đạo Tử cho dù thanh danh có vang tới mấy cũng không có được bao nhiêu ủng hộ, thậm chí phần lớn là mâu thuẫn với nhiều người.

Nhưng không ngờ, theo thanh danh của Đại Viên Nhược Khuyết Trận đó truyền ra, bắt đầu có càng lúc càng nhiều người đặc biệt chạy tới Trấn Ma Quan xem trận pháp này, mà theo càng lúc càng nhiều người nhìn thấy trận pháp này, thanh danh của trận pháp này cũng càng lúc càng vang, ở trên Ma Biên đã hình thành một cỗ phong trào, phong trào mà bất kể là ai cũng không thể áp chế, không thể ngăn chặn.
Chương 1403 Mười vạn dặm Ma Biên (1)

Mắt thấy người chạy tới Trấn Ma Quan cầu trận đồ càng lúc càng nhiều, Phương Nguyên cũng lộ ra có chút bực mình.

Lúc đầu người tới chơi, hắn cũng tự mình tiếp đãi, cũng chính miệng chỉ điểm biến hóa trận thế cho bọn họ, nhưng đến về sau, người đến càng lúc càng nhiều, không chỉ là thần tướng các lộ, còn có rất nhiều cao nhân trận đạo của Ma Biên, thậm chí là một số Huyền Giáp Thần Tướng đóng ở quan khẩu nhỏ, hắn liền có chút bực mình, thế là liền gọi hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn tới, dạy kỹ một lượt, bảo bọn họ đi dạy lại.

Tạo nghệ trận đạo của hai vị Trận Sư tất nhiên không cao, miễn cưỡng có thể đạt tới tiêu chuẩn Đại Trận Sư, nhưng ra vẻ ta đây thì.

Lại thêm Đại Viên Nhược Khuyết Trận này của Phương Nguyên, vốn chính là một loại pháp trận đơn giản nhất, chỉ là biến hóa trong đó rất khó lường, có khác biệt với trận đạo hiện mà thôi, bởi vậy hai người bọn họ cũng học được thông thấu, sau đó hai người cuối cùng cũng không cần chạy loạn khắp nơi tìm người bốc phét nữa, bắt đầu mỗi ngày ngồi trong Diễn Trận Điện của Trấn Ma Quan, chỉ điểm mỗi một vị thần tướng đến học trận thế.

Hai vị lão đầu tiên phong đạo cốt, khí độ hơn người ngồi đó, thật sự có thêm mấy phần vị đạo cao thâm mạc trắc.

Hơn nữa bọn họ mỗi khi thấy một người, đều sẽ bình tĩnh lạnh lùng chỉ ra, trận này chính là hai người bọn họ đặt tên, cho nên sau khi kiến thức được sự tinh diệu của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, tên của hai vị thần bí Đại Trận Sư này cũng dần dần được truyềnra trong Ma Biên.

- Đại Viên Nhược Khuyết Trận đó thật sự vô cùng thần diệu, biến hóa trong đó cũng đơn giản, không khó lý giải, nhưng rất khác với trận đạo hiện, dùng ở trên chiến trường, rất là kỳ diệu, hiện giờ Phi Nham Quan, Vĩnh Dạ Quan, Bích Thủy Quan đều đã đang luyện đạo trận pháp này, mấy đại thần quan khác cũng đều phái thần tướng đặc biệt tới cầu trận, nghe nói chuẩn bị mở rộng trong quân.

- Thật sự không ngờ, Vong Tình Đảo Đạo Tử trẻ tuổi như vậy lại có bản lĩnh trận đạo lớn thế.

- Ha ha, có lời đồn, trận này vốn là hai vị Trận Sư trong Trấn Ma Quan của hắn thôi diễn ra, hắn chỉ là lấy tiếng mà thôi!

- Đúng đúng, hắn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể thôi diễn ra trận thế kỳ diệu như vậy?

- Nếu hắn tự mình thôi diễn ra, Tôn lão cửu ta.

- Làm sao?

- Khà khà, không có gì, uống rượu, uống rượu!

Một đạo Đại Viên Nhược Khuyết Trận, ở Ma Biên lại dẫn tới phản ứng lớn như vậy, rất nhiều người tới cầu trận, khiến cho lão chấp sự vô cùng hưng phấn, cả ngày cười tới không khép miệng lại được, không chỉ một lần khuyên bảo Phương Nguyên mượn cơ hội này, trao đổi nhiều hơn với các thần tướng Ma Biên tới cầu trận, tốt xấu gì cũng kết chút thiện duyên, để tránh công lao lớn như vậy lại để hai lão già đó đoạt đi.

- Cứ để họ vui vẻ, bớt gây chuyện đi là được!

Bản thân Phương Nguyên cũng không quá để tâm tới chuyện này, ở trong Trấn Ma Quan nghiên cứu điển tịch và quân vụ mấy ngày, liền không ở trong quan nữa, chuyện giảng giải trận thế, cứ như vậy yên tâm giao cho hai lão Trận Sư, tất cả quân vụ thì ném cho lão chấp sự Nguyên Mạc được Vong Tình Đảo phái đi theo mình, bản thân lại tùy tiện dẫn theo mấy người, một thân khinh kị binh rời khỏi thần quan.

Sau khi ra khỏi quan, hắn giống như là vô cùng tò mò, cái gì cũng nhìn, nhìn địa thế kiểu núi liên miên mà hiểm trở ở chung quanh thần quan, nhìn ma vật không có mục đích đi lại trên đại địa, nhìn thi cốt những tướng sĩ đã chết trận, cũng nhìn dị thảo tiên hoa trong hoàn cảnh vô cùng ác liệt này lại vẫn sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, giống như đoạt tinh hoa của thiên địa!

- Tôn thượng, không thể đi sâu hơn nữa, quá hung hiểm.

Hiện giờ lão chấp sự ở trong thần quan, giúp đỡ Phương Nguyên xử lý quân vụ, mà hai vị Trận Sư giống như là theo đuôi thì mỗi ngày ở trước mặt một đám thần tướng giả bộ đại sư, ba Tuyết Nguyên lão ma cũng đang học làm thế nào để xử lý và thu thập tin tức Ma Biên, bởi vậy lần này đi theo Phương Nguyên ra khỏi thần quan, chỉ có Bạch Miêu, Quan Ngạo, Toan Nghê, giao long, cùng với một vị Trấn Ma Quan Huyền Giáp.

Người này tên là Phong Ly Trường, chính là đệ nhất Huyền Giáp Thần Tướng trước đây của Trấn Ma Quan, bất kể là tu vi hay là kiến thức, đều xem như không tồi, chỉ là xuất thân hơi kém, luận về thực lực, hắn tất nhiên không bằng Quan Ngạo và giao long, nhưng Phương Nguyên vẫn dẫn hắn theo bên cạnh.

Phong Ly Trường thấy Phương Nguyên xuất quan, cũng không cảm thấy lạ, thời gian hắn ở Ma Biên cũng không ngắn, đã có hơn hai trăm năm, đã gặp không ít thần tướng, biết mỗi một vị thần tướng tới Ma Biên, cho dù là làm theo phép cũng sẽ xuất quan quan sát, chỉ là Phương Nguyên rõ ràng quan sát cẩn thận hơn những thần tướng trước, hơn nữa gan cũng lớn, không ngờ đi liền mấy ngàn dặm, lại vẫn không có ý quay về.

Chỉ thấy chung quanh đã có không ít sinh linh hắc ám đang qua lại, Phong Ly Trường không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

- Không sao!

Phương Nguyên nhìn hắn một cái, lắc đầu, nói:

- Đi xa hơn mới có thể thấy rõ hơn!

- Nhưng, càng đi vào sâu hơn, có thể sẽ có nhiều ma vật hơn, vô cùng hung hiểm.

Nhìn thấy Phương Nguyên muốn đằng vân bay lên, Phong Ly Trường không nhịn được có chút lo lắng, lên tiếng nhắc nhở.

Phương Nguyên nghe vậy, chỉ cười cười, nói:

- Không cần sợ!

Nói xong, liền phất tay triệu đến một đám tường vân, đám người Quan Ngạo và giao long đều bước lên, dường như không hề để Ma Biên hung hiểm vạn phần này vào mắt, mặc dù Phong Ly Trường có chút do dự, nhưng vẫn cắn răng đi theo, tiếp tục tiến về phía trước.

Theo bọn họ dần dần rời xa thần quan, vào sâu trong vào Ma Biên, liền càng thấy rõ sự thương mang của Ma Biên.
Chương 1404 Mười vạn dặm Ma Biên (2)

Biên (2)

Núi đen nhấp nhô, gò đất cực lớn, dường như tùy ý có thể thấy được xương khô, cùng với tàn tích của đại chiến, chung quanh lúc nào cũng trào ra sương đen, đó là Hắc Ám Ma Tức cực kỳ hung hiểm, xa xa quỷ ảnh nhấp nhoáng, cũng có càng lúc càng nhiều Hắc Ám Ma Vật hiện ra tung tích, chỉ là đám người Phương Nguyên tu vi cao thâm, không đến nỗi bị những Hắc Ám Ma Vật này phát giác mà thôi.

Mắt thấy đã đi sâu được bốn năm ngàn dặm, Phương Nguyên vẫn tiếp tục tiến về phía trước, Phong Ly Trường liền không nhịn được thấp giọng nhắc nhở:

- Tôn thượng, từ sau khi Nam Hải hiện ra hồng quang, Hắc Ám Ma Tức ở Ma Biên cũng nồng đậm hơn nhiều, Hắc Ám Ma Vật cũng nhiều hơn, một giải Ma Uyên lại tụ tập không ít tên gia hỏa lợi hại, đi sâu thêm vào trong, chúng ta có khả năng sẽ gặp phải tồn tại không thua gì Ngưu Đầu Ma lúc trước, cho dù tôn thượng tu vi hơn người, nếu những những ma vật này cuốn lấy, vậy cũng vô cùng hung hiểm, chúng ta hay là...

- Chính bởi vì ma vật nhiều, cho nên mới càng nhìn được rõ hơn!

Phương Nguyên vẫn không coi là gì, chỉ xua tay.

Phong Ly Trường lập tức có chút sốt ruột, cho rằng Phương Nguyên mới đến, không biết sự đáng sợ của Ma Biên, không nhịn được nhìn Quan Ngạo, lại thấy vị Cự Linh Thần nổi danh Ma Biên này căn bản còn chẳng buồn để ý tới mình, dường như hoàn toàn không biết tới chữ sợ, lại nhìn về phía giao long đang ngoáy mũi ở bên cạnh, lại bị nó một trảo vỗ vào lưng, thuận thế quệt một cái, nói:

- Đồ nhát gan, đi thôi.

Phong Ly Trường lập tức bất đắc dĩ, đành phải một mình nghênh đón Hắc Ám Ma Tức vô tận đó, run run rẩy rẩy.

Phương Nguyên một đường quan sát, quả thật phát hiện càng vào sâu trong chiến trường Ma Biên, Hắc Ám Ma Tức chung quanh càng dày đặc, đã dần dần không thua gì một số Ma Tức Hồ ở Cửu Châu, hơn nữa sinh linh hắc ám cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đáng sợ, hắn biết, những Hắc Ám Ma Tức này đều đến từ Ma Uyên, ở cuối chiến trường này chính là Hắc Ám Ma Uyên, cũng chính là nơi khởi đầu của mỗi lần đại kiếp.

Thần quan cách Ma Uyên chừng hơn ba vạn dặm.

Có thể nói, Thập Đại Thần Quan này thậm chí là để canh chừng Ma Uyên mà xây dựng.

Mà theo bọn họ dần dần đi sâu vào trong, đến nơi Hắc Ám Ma Tức nồng đậm nhất, đám người Phương Nguyên cũng dần dần phát hiện một số ma vật đáng sợ cường đại chân chính, hoặc là tụ tập một chỗ, hoặc là không có mục đích đi lại sâu trong chiến trường, giống như bóng ma tồn tại trong thiên địa, chỉ là từ khí cơ cho thấy, thực lực của những ma vật này tuyệt không thua gì Ngưu Đầu Ma trước kia.

Mà dựa theo cách nói của Phong Ly Trường, loại ma vật này ở gần Ma Uyên còn có rất nhiều.

Con Ngưu Đầu Ma đó lúc trước bị nhắm vào, chỉ là vì nó cách thần quan quá gần, cho nên mới không giết không được.

- Đợi khi đại kiếp tới, những ma vật lợi hại này sẽ trở thành tiên phong của đại kiếp, ma vật khác khi chưa trưởng thành đã có lực lượng vô cùng đáng sợ, theo đại kiếp hàng lâm, lực lượng của chúng còn có thể tăng vọt mấy lần, vô cùng lợi hại, vậy vì sao không nhân lúc hiện tại đại kiếp chưa đến, tiêu diệt chúng trước, nhằm giảm bớt gánh nặng lúc đại kiếp?

Phương Nguyên vừa quan sát vừa nhíu mày, thuận miệng hỏi.

Phong Ly Trường nghe vậy, lại cười khổ, nói:

- Tôn thượng không biết đấy thôi, đạo lý tiêu diệt những ma vật này có ai không biết, tướng sĩ Ma Biên chúng ta rời xa cố thổ, mấy trăm năm trấn thủ nhiệm vụ này, không phải để trảm sát những ma vật này sao?

Nói xong lại thở dài:

- Chỉ tiếc, không làm được.

Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Phong Ly Trường, Phương Nguyên khẽ nhíu mày:

- Ma Biên có không ít cao nhân, không ngờ lại không tiêu diệt được những ma vật rải rác này à?

Phong Ly Trường nói:

- Không phải không tiêu diệt được, mà là tiêu diệt không hết.

Thấy Phương Nguyên nhìn tới, liền cười khổ nói:

- Nơi càng gần Ma Uyên, Hắc Ám Ma Tức càng dày đặc, Hắc Ám Ma Vật xuất hiện và sinh trưởng cũng càng nhanh, nhất là sau khi Nam Hải xuất hiện hồng quang, sự sinh trưởng của Hắc Ám Ma Vật này càng đáng sợ, chúng ta tiêu diệt một lần, nói không chừng không quá mấy tháng, chúng sẽ lại trưởng thành, thật sự là giết mãi không hết, diệt mãi không xong, mà mỗi một lần chúng ta xuất binh, đều phải kèm theo không ít tổn thương, thật sự không thể chơi trò tiêu hao dần với những ma vật này được.

Phương Nguyên trầm ngâm một hồi, nói:

- Thần quan khác cũng vậy à?

- Đều là như vậy!

Phong Ly Trường nói:

- Cũng không phải tướng sĩ thần quan sợ chết, thật sự là không tiêu hao nổi, Hắc Ám Ma Tức này quá nồng đậm, ma vật lại sinh trưởng nhanh, phạm vi thanh trừ của thần quan chúng ta kỳ thật cũng bị chúng từng bước bó hẹp lại, nghe nói khi đại kiếp trước vừa qua, phạm vi từ thần quan đến Ma Uyên không có một con ma vật nào tồn tại, đều bị giết sạch, nhưng hiện giờ, chúng ta cũng chỉ quan tâm được hai vạn dặm chung quanh thần quan mà thôi, hơn nữa cự ly này cũng đang càng lúc càng ngắn lại, nói không chừng qua mấy ngày nữa, chúng ta chỉ có thể phòng thủ vạn dặm ngoài thần quan!

Phương Nguyên nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu.

Bọn họ hiện giờ đã xâm nhập vùng trung bộ, cách thần quan chừng hai vạn dặm, quả thật có thể thấy Hắc Ám Ma Tức chung quanh rất nồng đậm, ma vật cũng càng lúc càng nhiều, hiện giờ bọn họ ít người, còn che giấu khí cơ, nếu dẫn đại đội nhân mã đến, chắc đã bắt đầu đại chiến rồi.

- Cho nên, trọng điểm thanh trừ những ma vật này vẫn là ở quét sạch Hắc Ám Ma Tức à?

- Tôn thượng, mau đi thôi!
Chương 1405 Bốn đại sự (1)

Thấy đã vào sâu trong Ma Biên hơn hai vạn dặm, Phương Nguyên vẫn không định quay về, Phong Ly Trường càng lo lắng, không nhịn được nói:

- Nơi này có khả năng tồn tại ma vật Vương cấp, trong những ma vật này, có con phản ứng cực kỳ linh mẫn, có con căn bản không phải pháp lực có thể ngăn cách chúng phát giác khí cơ của người sống, vạn nhất bị chúng nhìn thấu hành tung, xông tới, chúng ta chỉ sợ cũng rất khó giết ra khỏi vòng vây!

Phương Nguyên gật đầu, vừa định lên tiếng, bỗng nhiên mắt sáng lên, nói:

- Nơi đó hình như có bảo dược.

Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại, quả nhiên thấy trong một khe núi, có bảo quang lờ mờ nhấp nháy, cực kỳ chói mắt trong Hắc Ám Ma Tức dày đặc này, khi Phong Ly Trường vừa định khuyên, Phương Nguyên sớm đã cùng đám người giao long trực tiếp lướt tới.

- Gừ.

Vừa tới gần, liền nghe thấy một trận hung phong, lại có một con Hủ Hổ ma vật hùng tráng xảy ra.

Phong Ly Trường hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng cũng không chờ hắn tế ra pháp bảo, Quan Ngạo đã bước lên một bước, đập cho Hủ Hổ Ma Vật đó thành bột phấn.

Phương Nguyên thì căn bản không thèm để ý, chỉ ngồi xuống trong khe núi, quan sát kỹ càng, quả nhiên thấy trong đây mọc một gốc bảo dược, sinh khí nồng đậm, cực kỳ linh động, có thể thấy được dược tính cực tốt, nhất là ở nơi tĩnh mịch hoang vắng, Hắc Ám Ma Vật tràn ngập này càng vô cùng dễ thấy, nhìn quả thực trên cây đã chín, Phương Nguyên thuận tay hái xuống, để trong lòng bàn tay quan sát.

Quả vừa rời gây, bảo dược đó lập tức héo rũ, hóa thành một trận khói xanh.

- Chuyến này rất đáng giá.

Phương Nguyên quan sát một lúc, liền chậm rãi đứng lên, thuận tay đưa dị quả cho Quan Ngạo, Quan Ngạo tiếp nhận, một ngụm nuốt xuống, Bạch Miêu trên vai Phương Nguyên và giao long bên cạnh đều theo bản năng nhìn hai người bọn họ.

- Cái này...

Phong Ly Trường vừa định lên tiếng, bỗng nhiên biến sắc, nhìn về phía nam.

Vừa nhìn một cái, lập tức biến sắc, lại thấy xa xa hắc phong vu vít, có bốn năm bóng ma từ sâu trong Hắc Ám Ma Tức hiện lên, mang theo một cỗ khí cơ khiến người ta sợ hãi, chậm rãi bao vây khe núi chỗ bọn họ.

- Không ổn, kinh động những ma vật đó đó rồi, tôn thượng đi mau, có mạt tướng ở đây đoạn hậu cho ngài!

Phong Ly Trường kinh hãi, rút ra hai thanh đại đao hai thanh, chắn ở trước người Phương Nguyên.

Nhìn bộ dạng kinh hoàng của hắn, mấy người bên cạnh đều có chút kinh ngạc.

- Ngươi đi ra sau đi!

Quan Ngạo rút đại đao, tiến về phía trước.

Nhìn một thân khí hung hãn của Quan Ngạo, Phong Ly Trường có chút xấu hổ thu hồi trường đao màu máu, sau đó lui lại mấy bước, hắn tư lịch già dặn, tu vi cũng không yếu, nhưng so với Quan Ngạo có danh Cự Linh Thần trong Tứ Đại Huyền Giáp, vẫn kém một chút.

- Thằng nhãi tránh ra.

Giao long đĩnh đạc hô to, cởi quần cộc, sau đó quẫy đuôi, trong cuồng phong gào thét, hiện ra nguyên hình dài hơn trăm trượng, một thân hung khí cuồn cuộn, so với Hắc Ám Ma Vật đang chậm rãi tới gàn thì còn đáng sợ hơn.

Quan Ngạo quay đầu nhìn giao long, thầm ước lượng, liền ủ rũ lui ra sau.

- Lão nhân ta đánh nhau cũng không dễ dàng gì, sau này nên cho ít đồ ngon bồi bổ.

Giao long cẩn thận cất quần cộc đi, muốn lao lên động thủ.

Lúc này, Bạch Miêu ngồi xổm trên vai Phương Nguyên bỗng nhiên nhẹ nhàng "Meo meo" một tiếng, từ trên vai Phương Nguyên nhảy xuống.

Giao long lập tức có chút bất đắc dĩ, nói:

- Được rồi, vậy ngươi lên đi.

Nhìn mấy người này nhường đi nhường lại, cuối cùng không ngờ tặng cơ hội xuất thủ cho Bạch Miêu, mắt Phong Ly Trường trợn tròn.

Thật sự không biết nhóm người này cứ muốn khi dễ một con mèo làm gì.

Có điều ngay sau đó, một màn khiến hắn ngạc nhiên hơn liền xuất hiện, mắt thấy những Hắc Ám Ma Vật đó lạnh lẽo mà đến, khí cơ của bọn họ lại dẫn động ma vật chung quanh, quả thực giống như thủy triều hội tụ tới, vây bọn họ ở trung tâm, nhưng nghênh đón hung thế đáng sợ bực này, con Bạch Miêu có chút béo mập đó lại hoàn toàn chẳng buồn để ý tới ma vật chung quanh, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực, giậm bước chân nhỏ tao nhã thong dong, chậm rãi chạy ba vòng quanh mấy người bọn họ, sau đó trong thiên địa, tất cả đều biến hóa.

Trước mắt giống như xuất hiện một thoáng hắc ám, ý thức giống như bị xé ra, hoặc giống như chìm vào sâu trong mộng, từ từ tỉnh lại, khi nhìn về phía chung quanh, đã hoàn toàn không thấy ma vật rậm rạp vây quanh trước đó, lại đến một ngon núi xa lạ mà hoang vắng, nhìn thì vẫn ở trung tâm Ma Biên, chỉ là không biết đã cách chỗ vừa rồi mấy ngàn dặm.

- Đây làgì?

Phong Ly Trường cả kinh trố mắt, cả người giống như choáng váng.

Cho dù Quan Ngạo và giao long cũng ít nhiều cảm thấy mới lạ, tấm tắc nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Mà Phương Nguyên thì gật đầu, vô cùng hài lòng, bản sự của Bạch Miêu này hắn đã sớm đoán được, cũng kiến thức mấy lần, nhưng thể nghiệm chân thật như vậy vẫn là lần đầu, thấy Bạch Miêu đã lại nhảy tới trên vai mình, lười biếng nằm xuống, hắn liền vươn tay ra xoa đầu nó để tỏ ý cảm tạ, nhưng Bạch Miêu không chút khách khí gạt tay hắn ra.

- Tiếp tục đi!

Phương Nguyên đành phải ra vẻ bình tĩnh nói với người khác, che giấu sự xấu hổ của mình.

Mọi người liền đi theo hắn, ở trong lòng Ma Biên tiếp tục di chuyển, hoặc là đo đạc địa hình, hoặc là thu thập bảo dược, hoàn toàn không cố kỵ, càng đi càng sâu, có điều Phong Ly Trường lại yên tâm rồi, có một con Bạch Miêu thần dị như vậy, trên chiến trường Ma Biên này, đại bộ phận hung hiểm đều không còn là hung hiểm, ngẫu nhiên có mấy con ma vật lao tới, bằng vào thực lực của bọn họ cũng có thể thuận tay chém chết.

Như vậy bọn họ ở trên Ma Biên xem xét mấy ngày, cho tới ba ngày sau, Phong Ly Trường nói với Phương Nguyên, phải về một chuyến, dù sao vừa tiếp nhận chức tướng thủ thành, lập tức rời quan ba bốn ngày, ảnh hưởng rất không tốt, Phương Nguyên mới quay về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom