-
Chương 1411-1415
Chương 1411 Nghĩ cũng giống như ta (2)
Các tu sĩ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía trước, chỉ thấy Cổ Thiết trưởng lão dẫn hai vị đồng tử, phân biệt nâng một cái khay tím, bên trên đặt một bên đặt bảo ấn, bên khác thì nâng một bộ giáp tím, tiến lên mấy bước, đứng trên tiên đài, sau đó trầm giọng hô khẽ:
- Thành chủ đã tới, tân khách tới xem lễ vào chỗ, lực lượng sắc phong thần tướng Trấn Ma Quan bắt đầu.
Các tu sĩ nghe vậy, tất cả đều ngưng thần tĩnh khí, không dám làm ồn vào lúc này.
Ánh mắt Cổ Thiết trưởng lão chậm rãi quét qua các tu sĩ, cuối cùng nhìn xuống trên mặt Phương Nguyên:
- Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, xin tiến lên!
Phương Nguyên biết không thể phá hỏng lễ số, cũng nghe lời đứng dậy, đi tới trung tâm tiên đài.
Mà Cổ Thiết trưởng lão thì tay cầm Ngọc Như Ý, nhẹ nhàng gõ hờ vào không trung, sau đó cao giọng:
- Ma Biên thập biên, trấn ma trừ tà, thủ vệ nhân gian, chư thiên đồng giám. Nay có Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, vì thiên hạ vào Ma Biên chém yêu đồ ma, dâng lên trăm vạn lượng linh tinh, ba ngàn viên bảo đan, mười vạn cân huyền thiết, lại hiến Đại Viên Nhược Khuyết Trận, giúp tướng sĩ Ma Biên ta đồ ma, lòng son nghĩa đảm, một lòng vì việc công, góp sức cho thiên hạ, lập danh cho thánh địa, lập đảm cho các tu sĩ thiên hạ, hành động này đáng kính, cũng đáng tán thành.
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ, nói cũng không tồi.
Trên thực tế, trong những cái mà Cổ Thiết trưởng lão nói, chỉ có Đại Viên Nhược Khuyết Trận là mình dâng lên, linh tinh, bảo đan, huyền thiết khác đều là Vong Tình Đảo chuẩn bị, cũng là việc mỗi một vị Thánh Địa Đạo Tử đều sẽ làm.
Mà Cổ Thiết trưởng lão, theo lệ cũ, nói hết những lời này, cuối cùng thanh âm cất cao:
- Xét thấy công này, Bát Hoang Thành Chủ Nhậm Long Đảm có chiếu: Phong người này làm tướng thủ thành Ma Biên Thập Đại Thần Quan Trấn Ma Quan, gánh đạo nghĩa cho thiên hạ, thủ Ma Biên cho nhân gian! Trao cho một chiếc Thần Quan Tướng Ấn, một bộ Tử Văn Thần Giáp, cho phép vào thần sơn bái tế tiên hiền.
Phương Nguyên nghe đến đây, liền khom mình hành lễ.
Mà chung quanh, lập tức có rất nhiều tiếng chúc mừng vang lên:
- Cung chúc Phương Đạo Tử danh liệt Thập Đại Thần Tướng!
- Phương Đạo Tử từ đây lập công ở Ma Biên, người trong thiên hạ không ai dám quên ân nghĩa này.
- Phương Đạo Tử vất vả rồi.
Trong những tiếng chúc mừng, hai vị đồng tử phía sau Cổ Thiết trưởng lão liền tiến lên, đưa ấn và giáp tới trước người Phương Nguyên, Phương Nguyên biết, ấn đó chính là dùng để mình điều khiển trên dưới một vạn tiên binh của Trấn Ma Quan, mà giáp tím không chỉ là một phương chí bảo, lại là bảo giáp mà chỉ có tướng thủ thành của Ma Biên Thập Đại Thần Quan mới có thể mặc, là tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Chỉ cần tiếp nhận hai chí bảo này, hắn chính là một trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng.
Cho dù hắn chỉ ngồi ở vị trí thần tướng, một ngày danh hào này sẽ mãi đi theo hắn.
Nhìn phương chí bảo này, Phương Nguyên hơi ngưng thần, định vươn tay ra tiếp nhận.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ngồi ở tay trái tiên đài, một vị lão giả mặc trường bào màu nâu bỗng nhiên cười nói:
- Chậm đã!
Một thanh âm này cũng không lớn, các tu sĩ nghe thấy lại đều ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.
Lão giả mặc áo nâu đó chậm rãi đứng lên, cười nói:
- Phương Đạo Tử vào Ma Biên, kiến công lập nghiệp, chức vị Trấn Ma Quan thần tướng này có thể nói là danh chính ngôn thuận, lại thêm Đạo Tử người mang trọng bảo Long Hồn, là may mắn của tướng sĩ Ma Biên ta, chỉ có điều, Đạo Tử hiến Long Hồn cho Ma Biên, vốn là chuyện tốt, nhưng mấy ngày nay, lại có người mượn việc này, làm gió làm mưa ở Ma Biên, nói Long Hồn sớm có định số, phân phối bất công, hiển nhiên là rắp tâm hại người, làm loạn quân tâm Ma Biên ta.
Nói đến đây, hắn cười khẽ, nhìn Phương Nguyên nói:
- Việc này sao có thể nhịn, hôm nay nếu cao nhân đều tới, thiên hạ quan tâm, mong Đạo Tử có thể mượn cơ hội này, nói thật rõ ràng, cũng tiện ổn định quân tâm, không cho tiểu nhân cơ hội nắm lấy.
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, đột nhiên đồng loạt nhìn thấy.
Có người trong ánh mắt lúc này đã mang theo nét cười cượt: Ai bảo ngươi dã tâm bừng bừng, báo ứng không phải tới rồi sao?
- Không ngờ lại có lời đồn này.
Phương Nguyên nghe vậy, giống như hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu, nói:
- Có điều lời đồn này cũng giống với suy nghĩ trong lòng ta.
Phương Nguyên nói ra một câu này, trên đại điển sắc phong, không khí lập tức lộ ra có chút áp lực.
Nói trắng ra là, chuyện Phương Nguyên chính thức được sắc phong chức thần tướng, tuy là đại sự, nhưng liệu có bao nhiêu người thực sự quan tâm, dù sao Thánh Địa Đạo Tử vào Ma Biên, được phong làm thần tướng, là chuyện sớm được định ra, hôm nay không phong thì ngày mai cũng phải phong, chẳng có gì hay mà xem cả.
Mà cái mọi người thực sự quan tâm, chẳng phải là Long Hồn sao?
Nhiều người như vậy chạy tới, đơn giản chính là muốn ở trên đại điển sắc phong này hỏi Phương Nguyên một câu, ba mươi sáu đạo Long Hồn này rốt cuộc là phân phối như thế nào, trong lòng cũng tiện cân nhắc, nên duy trì thì duy trì, không nên duy trì thì thôi, dù sao lợi ích kéo mọi người lại với nhau, đương nhiên cũng phải mau chóng nghĩ biện pháp, giúp vị Thánh Địa Đạo Tử từ bỏ suy nghĩ này.
Cho nên một câu của lão giả áo nâu kia lập tức dẫn tới rất nhiều sự chú ý.
Sau đó một câu của Phương Nguyên lại khiến cho tất cả mọi người trong sân lập tức sững sờ.
Lão giả áo nâu kia vốn là một trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng hiện giờ, trấn thủ Vọng Minh Quan, địa vị hiển hách, hắn nghe thấy những lời này, lập tức biến sắc, trầm giọng nói:
- Lời nói của Đạo Tử, khiến lão phu không rõ, vì sao ngươi muốn làm như vậy?
Chương 1412 Quét sạch yêu ma (1)
Chương 1412: Quét sạch yêu ma (1)
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nói:
- Bởi vì sau khi ta đến Ma Biên, nhìn thấy rất nhiều Huyền Giáp vì trảm sát ma vật, lập công lập đức, một bầu nhiệt huyết, xá sinh vong tử, trong lòng thực sự có chút khâm phục, nếu trên tay có những Long Hồn này, vậy sao không phá bỏ lệ cũ, lấy ra cho họ, cũng là tưởng thưởng, cũng để đề thăng thực lực cho Ma Biên.
Tướng thủ thành Vọng Minh Quan nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy vì sao Đạo Tử lại nói chỉ ban Long Hồn cho tướng sĩ Huyền Giáp xuất thân hèn mọn, chẳng lẽ chư vị thần quan chi chủ, công huân lập được không ít à? Chẳng lẽ tu sĩ thiên kiêu xuất thân thế gia, khi gặp ma vật thì không dám đón đánh ư? Những lời này của Đạo Tử thực sự khiến các tướng sĩ Ma Biên lạnh lòng!
Những lời này nói có chút nghiêm trọng, vô cùng đau đớn.
Mà chung quanh, cũng rất hợp thời nổi lên một số tiếng nghị luận khe khẽ, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn tới.
- Đúng vậy, chúng ta xuất thân thế gia, nhưng công huân lập hạ đâu có ít?
- Muốn phân phối Long Hồn, dùng công huân mà định là được, vì sao muốn bởi vì xuất thân của chúng ta mà bài trừ ra ngoài!
- Nói gì chỉ cho người xuất thân tán tu, thế chẳng lẽ không phải là lấy lòng mọi người à?
Có không biết bao nhiêu ánh mắt căm giận bất mãn nhìn về phía Phương Nguyên, giống như hình thành một cỗ lực lượng vô hình.
- Thế gia tử cũng có người lập công huân, có người thiết kiên đam đạo, ta đã thấy không ít!
Phương Nguyên trầm mặc một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
- Chỉ có điều, thiên kiêu thế gia, tài nguyên tu hành luôn nhiều hơn tán tu Huyền Giáp, khả năng đề thăng tu vi cũng lớn hơn, huống hồ, ta cũng chưa nói không cho thiên kiêu thế gia, chỉ là ba mươi sáu đạo Long Hồn này là cảm thấy thích hợp với các Huyền Giáp xuất thân bần hàn, chuyện về sau, để sau hẵng nói.
- Vậy ai biết là lúc nào?
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, lại vang lên những tiếng bất mãn.
Có người thầm nghĩ:
- Tuy trừ ba mươi sáu đạo Long Hồn này, trên người hắn vẫn còn không ít, nhưng làm thế nào để cam đoan sẽ lọt vào trong tay mình, bất kể là như thế nào, chỉ có ba mươi sáu đạo Long Hồn này là hắn đã xác định muốn đưa ra, có khả năng lấy được nhất.
- Tấm lòng chân thành của Phương Đạo Tử, lão phu khâm phục!
Mà lúc này, mắt thấy không khí chung quanh có chút áp lực, cũng có một vị trưởng lão của Bát Hoang Thành tới xem lễ thở dài một tiếng, nói với Phương Nguyên:
- Kỳ thật đối với phân phối Long Hồn như thế nào, lão phu cũng không có ý kiến, người có công thì nên có, chỉ là Phương Đạo Tử cứ muốn cho tán tu Huyền Giáp thì lão phu không đồng ý, Ma Biên là nơi kỷ luật nghiêm minh, nếu cho bọn họ Long Hồn, thực lực Huyền Giáp tăng mạnh, thậm chí có khả năng vượt qua cả tướng thủ thành, dưới mạnh trên yếu, làm sao đảm bảo những người này sẽ cam chịu làm Huyền Giáp?
Vừa nghe thấy những lời này, có không ít người thầm gật đầu.
Tuy lão tu này nói rất mịt mờ, nhưng trên thực tế phàm là người hiểu biết tình thế Ma Biên, đều đã sớm nghĩ tới vấn đề này.
Huyền Giáp sở dĩ là Huyền Giáp, chính là vì nội tình của bọn họ không đủ, cho dù chiến công của bọn họ có cao tới đâu, cũng không thể mặc vào Tử Giáp (giáp tím), trở thành một tướng thủ thành, hy vọng phá cấp tấn thăng Hóa Thần lại cơ hồ là không có, đây là một chuyện mà thế nhân đều công nhận. Nếu Phương Nguyên ban Long Hồn cho bọn họ, thực lực của những Huyền Giáp này thậm chí có khả năng sẽ vượt qua Tử Giáp.
Đến lúc đó, bọn họ còn cam tâm tiếp tục nghe hiệu lệnh của Tử Giáp tu vi không bằng mình sao?
Bản thân điều này chính là một vấn đề không tiện cầm mang ra bên ngoài để bàn, lại là đơn giản nhất, không thể xem nhẹ nhất.
- Nếu thực lực bọn họ đủ, công lao đủ, vì sao không thể trở thành Tử Giáp Thần Tương?
Phương Nguyên nghe vậy, dường như đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp cau mày, nói:
- Thực sự ta vừa tới Ma Biên, thần tướng Phi Nham Quan Mạc tiên tử đã nói với ta, ở Ma Biên, bất kể quân công như thế nào, tu vi như thế nào, thế gia Đạo Tử vừa tới, bọn họ liền phải nhường ra vị trí thần tướng của mình, đối với điều này, nàng ta rát bất mãn, nói cho ta cũng á khẩu không nói được gì, cho nên, ta cũng muốn hỏi một câu.
- Vì sao Thánh Địa Đạo Tử vừa tới liền có thể trực tiếp trở thành thần tướng thủ quan?
- Vì sao Ma Biên này rất nhiều Huyền Giáp, chiến công hiển hách, lại bị định trước là vĩnh viễn chỉ có thể làm một vị Huyền Giáp?
- Dù sao, nơi này là Ma Biên, nhận trọng trách thủ quan cho thiên hạ, vị trí thần tướng, không nên là người có năng lực thì ngồi à?
Hắn vừa nói vừa nhìn Mạc Phi Lưu bên cạnh Bát Hoang Thành Chủ, nói tiếp:
- Ma Biên này không nên là dựa vào thực lực để đứng vững sao?
- Cái này...
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, bỗng nhiên là một mảng lặng im.
Ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên cổ quái, không ngờ Phương Nguyên lại nói ra những lời này.
Đây quả thật là một hiện tượng được công nhận của Ma Biên, tu sĩ bình thường tới Ma Biên, tích lũy công huân, chỉ có thể làm từ tiên binh nhỏ nhỏ, tấn thăng giáo úy, thống lĩnh, sau đó liền Xích Giáp, Huyền Giáp, tuyệt không có khả năng tấn thăng làm thần tướng thủ quan, cho dù trước khi Thánh Địa Đạo Tử tới, vị trí thần tướng này cũng tuyệt không phải Huyền Giáp bình thường có thể ngấp nghé, đại đa số đều do thế gia chi chủ hoặc là thiên kiêu của đại đạo thống đảm nhiệm!
Mà câu hỏi cuối cùng của Phương Nguyên, ngay cả nữ thần tướng Mạc Phi Lưu bên cạnh Bát Hoang Thành Chủ lúc này cũng không nhịn được mà ngây ra.
Không ngờ lúc ấy mình lần đầu gặp Phương Nguyên, thuận miệng nói ra, lại bị Phương Nguyên đem ra nói lại ở trước mặt các tu sĩ.
Chương 1413 Quét sạch yêu ma (2)
Mà các thần tướng khác nhìn Phương Nguyên, có người lộ ra vẻ xúc động, có người thì vẻ mặt hồ đồ.
Chung quanh cũng không biết im lặng bao lâu, đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Các tu sĩ nhìn lại, liền thấy một vị nam tử trung niên dáng người tròn tròn, trên môi để hai hàng ria mép, giống như chưởng quỹ của hiệu buôn nào đó, tu vi nhìn thì cũng rất bình thường, lúc này lại cười nói:
- Lời này của Đạo Tử nói rất hay, chỉ là chẳng lẽ ngươi đã quên mình cũng là dựa vào danh của Vong Tình Đảo Đạo Tử, vừa tới Ma Biên đã trở thành tướng thủ thành Trấn Ma Quan hiện giờ à?
Chung quanh lập tức vang lên tiếng phụ họa.
Thậm chí có thêm rất nhiều tiếng cười chế giễu.
- Đúng vậy, lời ngươi vừa rồi nói ra, chẳng lẽ không phải đối lập với bản thân sao?
- Nếu ngươi không phải Vong Tình Đảo Đạo Tử, sao có thể dễ dàng trở thành Ma Biên Thập Đại Thần Tướng như vậy?
Mà nghênh đón rất nhiều tiếng cười chung quanh, nụ cười trên mặt Phương Nguyên liền thu lại:
- Đây chính là điều ta muốn nói!
Nhìn Tướng Ấn và Tử Giáp vẫn chưa tiếp nhận trước người, hắn cười cười, nói:
- Ta lần này vào Ma Biên, vốn không định ỷ vào thân phận Vong Tình Đảo Đạo Tử đoạt vị trí thần tướng thủ quan này, ta muốn dựa vào công lao của chính mình để đoạt vị trí thần tướng này!
Một câu khiến các tu sĩ chung quanh đều nhíu mày.
Có người đã mặc kệ thân phận của Phương Nguyên, trực tiếp cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào một đạo trận thế đó của ngươi sao?
- Ha ha, Phương Đạo Tử Ma Biên, dâng lên không ít tài nguyên, lại thôi diễn ra một đạo trận thế, những cái này quả thật đều là công lớn, nhưng nếu so sánh với tướng sĩ Ma Biên, những công lao này sợ là vẫn chưa đủ để ngươi trở thành tướng thủ thành của Trấn Ma Quan?
- Nếu không phải vì thân phận của Vong Tình Đảo Đạo Tử, Phương đạo huynh có lẽ cũng chỉ là một vị Huyền Giáp.
Trong những thanh âm hoặc châm biếm hoặc than thở này, Phương Nguyên vẫn nhất phái thong dong, không nói gì, mà là trực tiếp xoay người thi lễ với Bát Hoang Thành Chủ, nói:
- Nhậm lão tiền bối, vãn bối tới Ma Biên, đã hơn nửa tháng, mấy lần xuất quan xem xét, lại phát hiện Ma Biên hiện giờ, ma tức rất nặng, yêu vật hoành hành, tụ tập thành đàn, không biết chư vị thần tướng vì sao vẫn không xuất binh đi dọn dẹp?
Chợt thấy hắn đổi đề tài, người chung quanh liền có chút ngạc nhiên.
Vị Bạch Bào Chiến Tiên kia nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với Mạc Phi Lưu ở bên cạnh, Mạc Phi Lưu liền gật đầu, nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Vấn đề này cũng luôn làm khốn nhiễu sư tôn, có điều nguyên nhân lại đơn giản, ai cũng biết...
Các tu sĩ bên cạnh đã sớm nghẹn đầy một bụng những lời muốn nói, nghe vậy lập tức lên tiếng:
- Đúng vậy, ai chẳng biết đạo lý nên diệt sạch những ma vật đó, ai muốn để mặc chúng cuối cùng thành họa hại, nhưng những ma vật đó chém mãi không hết, giết được một đám, không qua bao lâu đã lại có một đám khác trưởng thành, chúng ta lại phải hao tổn không ít tính mạng tướng sĩ, việc gì phải thế?
- Ha ha, nếu Phương Đạo Tử đúng là một lòng vì Ma Biên, vậy sớm nên tìm hiểu rõ, Ma Biên hiện giờ, Hắc Ám Ma Tức đáng sợ hơn, chúng ta thậm chí ngay cả chúng phân bố như thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ đánh liều đi loạn chung quanh à?
- Vấn đề này trăm ngàn năm qua vẫn là như vậy, ngươi cũng trâng tráo, chỉ trích chúng ta không có lòng ngự quan sao?
Phương Nguyên vẫn sắc mặt bình tĩnh nghe những lời này, cùng với những lời chỉ trích ngầm có ý tức giận đó.
Nếu nói vừa rồi những người đó phản đối hắn còn có chút cố ý, có chút làm màu, lên tiếng cũng chỉ là một bộ phận trong đó, như vậy lúc này lại thực sự khiến nhiều người tức giận, bất kể có ủng hộ hắn hay không, sắc mặt lúc này đều lộ ra có chút giận dữ.
Mà Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng chờ bọn họ nói xong, mới thấp giọng nói:
- Nếu ta có biện pháp thanh trừ những ma vật này thì sao?
Lời này nói rất đột nhiên, tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời không có phản ứng.
Một lúc sau, ầm một tiếng, không biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, càng có một số người cho rằng đây là lời hoang đường.
Mà Bát Hoang Thành Chủ ngồi ở thượng thủ, cũng đột nhiên mở mắt, hơn nghiêng người nhìn về phía Phương Nguyên.
Sau khi hắn hiện thân, lần đầu tiên lên tiếng, thanh âm như đao kiếm ma sát:
- Thật à?
Phương Nguyên gật đầu, hai tay chậm chắp sau lưng, nói:
- Nếu ta quả thật có thể giúp đỡ Thập Đại Thần Quan dọn sạch ma vật ở trung tâm Ma Biên, thậm chí cam đoan chúng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện ngông cuồng như vậy, đó có phải là một công lớn không?
- Công lớn này có đủ để khiến ta ngồi trên vị trí tướng thủ thành một quan không?
- Như vậy, bắt đầu từ ta, có phải có thể sẽ có nhiều người hơn giống như ta, thực sự dựa vào bản sự để đứng chân ở Ma Biên không?
- Đừng nói những cái này vội.
Nghe Phương Nguyên nói vậy, trên tiên đài, xuất hiện một thoáng yên tĩnh, sau đó có người vội hét lên:
- Ngươi thật sự có thể làm được sao?
Bất kể là ánh mắt nửa tin nửa ngờ, hay là kinh ngạc bất định đều đồng loạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Đến lúc này, đã không ai bận tâm những lời khác mà Phương Nguyên nói.
Sâu trong Ma Uyên, những Hắc Ám Ma Vật giết mãi không hết đó là tâm phúc đại hoạn của Ma Biên, mà càng khiến cho người ta đau đầu là, tất cả mọi người biết chúng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại họa, lại không thể làm gì, nếu ai có thể giải quyết vấn đề này, không nghi ngờ gì nữa chính là công lớn ngút trời, cũng không nghi ngờ gì nữa, điều này tuyệt đối có thể là công lớn để Phương Nguyên ngồi trên vị trí thần tướng thủ quan.
Chương 1414 Ma Biên Tam Nạn (1)
Nhưng mấu chốt là, có thể làm được sao?
Chuyện nhiều cao nhân khổ tâm đổ máu nhiều năm cũng không làm được, một tiểu bối trẻ tuổi như ngươi lại có thể làm được?
Phản ứng của các tu sĩ đều lọt vào trong mắt Phương Nguyên, đối với những phản ứng này, hắn cũng vô cùng hài lòng.
Quay người lại, thi lễ với các tu sĩ, sau đó hắn lấy ra một đạo quyển trục, rõ ràng là vừa chế ra không lâu, nét mực bên trên vẫn còn mới, Phương Nguyên cầm quyển trục này, nói:
- Quét sạch Ma Biên phúc địa, diệt sát Hắc Ám Ma Vật, chỉ có ba cái khó!
Thở hắt ra một hơi, thanh âm trở nên ngưng trọng:
- Cái khó thứ nhất, là Ma Biên địa thế huyền bí, theo các loại đại chiến, cùng với sự ăn mòn của Hắc Ám Ma Tức, địa thế lúc nào cũng biến hóa, bởi vậy khó tính khó dò, cần phải có người thỉnh thoảng xâm nhập quan sát, nhưng Ma Biên phúc địa, Hắc Ám Ma Vật rất nhiều, hung hiểm khó lường, không dễ tiến vào, cho nên cho dù Ma Biên hiện giờ, cũng không có bản đồ địa hình chi tiết ở sâu trong Ma Biên, nhiều nhất cũng chỉ có mượn thần vật như Vạn Lý Lưu Quang Kính để miễn cưỡng nắm được địa thế, cũng không chi tiết, càng khó tin cậy!
Lúc này, các tu sĩ chung quanh đều lẳng lặng lắng nghe, cho dù những người trước đó nói năng lỗ mãng, cũng đều nín thở mà nghe.
Phương Nguyên nhìn nhìn các tu sĩ, thấy Bạch Bào Chiến Tiên trên tiên đài lúc này cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn mình.
Thế là hắn liền tiếp tục nói:
- Cái khó thứ hai, cho dù ma vật rất nhiều, chúng lại co đầu rụt cổ ở Ma Biên phúc địa, trong đó cũng ẩn tàng không ít ma vật cường đại tương lai có khả năng sẽ trở thành mối họa, tuy những ma vật này với thực lực của Ma Biên hiện giờ vẫn có thể trảm sát, nhưng bởi vì không nắm được phương vị cụ thể, cho nên không dễ tìm kiếm, mạo muội để đại quân tiến vào, sẽ chỉ tổ bị những ma vật cấp thấp nhiều vô cùng vô tận ở trong đó vây công, khi thực sự tìm được chúng, chỉ sợ cũng không đủ lực lượng để đối phó!
Các tu sĩ chung quanh nghe đến đây, đã có người không nhịn được mà thầm gật đầu.
Nhất là các chủ tướng thần quan lúc trước thần thái khác nhau, lúc này lại đều theo bản năng ngồi ngay ngắn lại.
- Phương Đạo Tử nói không sai, nếu có bản đồ địa hình chi tiết đáng tin, có thể an bài trận thế tương ứng, xua quân giết tới Ma Biên, mà nếu biết chỗ ẩn thân của những ma vật Vương cấp đó, càng có thể bắn tên có đích, đỡ phải tiêu hao quá nhiều binh lực.
Ngồi dãy bên phải, một người mặc thần tướng áo trắng, nhìn thì giống như một vị nhã sĩ lúc này ngưng trọng lên tiếng, sau đó ánh mắt cố ý mà như vô tình quét qua quyển trục trong tay Phương Nguyên, nói:
- Nhưng ngươi vừa rồi cũng nói, đây là hai nan đề lớn để tiễu trừ ma vật, mấy ngàn năm qua, chúng ta cũng không biết đã nghĩ tới bao nhiêu biện pháp, cử bao nhiêu thám tử, cũng không thể giải quyết, mà ngươi thì có thể sao?
Không đáp lại lời hắn, Phương Nguyên trực tiếp kéo quyển trục ra hai bên, mở ra trong không trung.
Sau đó hắn nói:
- Loại loại biến hóa của thế núi và hướng đi trong Ma Uyên Trăm vạn dặm đều ở trong bản đồ này, vẫn không tính là quá chi tiết, nhưng đảm bảo đáng tin, theo bản đồ này, nếu lại phái những thám tử nhạy bén đi vào, không khó hoàn thiện nó.
Một lời như sấm, trong sân có không biết bao nhiêu người đều trực tiếp đứng lên, nhìn chằm chằm quyển trục đó.
Sau đó, bàn tay Phương Nguyên khẽ vuốt, đánh vào một đạo pháp lực, trên quyển trục liền xuất hiện biến hóa mờ mịt.
Trong đó có một số nơi xuất hiện nhiều vết máu, hoặc là đơn độc, hoặc là tụ tập, phân bố ở các nơi, sau đó Phương Nguyên nói tiếp:
- Mà chỗ ẩn thân của những ma vật Vương cấp đó trên cơ bản đều ở những vị trí này!
- Cái này...
Các tu sĩ chung quanh cuối cùng không nhịn được, đều rời bàn, lao thẳng tới, vây quanh xem kỹ.
Kỳ thật với tu vi của bọn họ, không cần động thân cũng có thể nhìn kỹ mỗi một chi tiết trên quyển trục này, nhưng bọn họ lại không nhịn được mà xông tới, giống như như vậy có thể xem kỹ hơn nội dung bên trên quyển trục này rốt cuộc là thật hay giả.
- Rầm.
Các tu sĩ chen lại với nhau, đột nhiên ở thượng thủ tiên đài, vị Bạch Bào Chiến Tiên kia cũng đi xuống.
Ánh mắt hắn nghiêm lại, tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng trước quyển trục mà nhìn.
- Nội dung trên bản đồ này của ngươi là đáng tin cậy chứ?
- Ngươi từ đâu mà có?
Không lâu sau, có vô số câu hỏi vội vàng vang lên, ánh mắt ngưng trọng hỏi Phương Nguyên.
- Bản đồ địa hình là ta nhờ một vị bằng hữu giúp ta xem xét một số chỗ mấu chốt, sau đó kết hợp với điển tịch địa thế của tất cả thần quan hiện giờ, mới làm được, chỗ ẩn thân của ma vật Vương cấp bên trên cũng là như vậy.
Phương Nguyên nói xong, giơ tay lên xoa xoa móng vuốt của mèo béo đang đặt trên vai mình để tỏ ý cảm tạ, lần này Bạch Miêu cũng không gạt tay hắn ra, sau đó Phương Nguyên lại cười cười, tiếp tục nói:
- Về phần bản đồ địa hình này là thật hay giả, cùng với đánh dấu ma vật Vương cấp bên trên có phải là thật hay không, ta nghĩ chư vị, chắc đều có biện pháp để nghiệm chứng.
Các tu sĩ nhất thời trầm mặc, chỉ ngưng thần nhìn quyển trục đó, dường như muốn ghi nhớ mỗi một đường nét bên trên.
Trong nhất thời, Cổ Thiết trưởng lão ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ.
Đây vốn là đại điển sắc phong thần tướng Trấn Ma Quan, sao lại thành đại hội nghị sự?
Vừa tức giận, bản thân cũng ghé tới xem
- Nếu bản đồ này là thật, vậy ngươi đúng là đã dâng lên một chí bảo cho Ma Biên.
Chương 1415 Ma Biên Tam Nạn (2)
Một lúc sau, vị thần tướng nho nhã áo trắng quay người lại, ngưng thần nhìn Phương Nguyên:
- Công của chí bảo này, không thua gì Đại Viên Nhược Khuyết Trận lúc trước ngươi thôi diễn ra, có cái này, tướng sĩ Ma Biên ta lúc rời quan trảm sát ma vật, sẽ có nhiều thêm bảo đảm, bớt đi thương vong không cần thiết, Bích Thủy Quan Bạt Thác Cuồng Sinh thay tướng sĩ trên dưới của thần quan ta cám ơn ngươi.
Phương Nguyên nhìn vị thần tướng nho nhã này, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn còn nhớ trong ngọc giản Nguyên Mạc lão chấp sự đưa tới, có nói qua người này xuất thân từ Lang Gia Các, nhưng từng nhận ân huệ của Cửu Trùng Thiên, cho nên hắn chắc là người của Cửu Trùng Thiên, không ngờ hắn vào lúc này lại nói lời cám ơn mình, hơn nữa thái độ này cũng không giống như là giả dối.
Mà mắt thấy Phương Nguyên đem ra quyển trục này, các tu sĩ đều bị di dời sự chú ý, trên tiên đài, lại có một người có chút bất mãn, chính là vị thần tướng của Vọng Minh Quan, lão tu áo nâu Ngô Hoang, hắn cũng đi tới nhìn quyển trục, thấy nội dung bên trên rất chi tiết, nhất thời không tìm ra sơ hở, cũng không dám khẳng định thật giả, ngưng thần suy nghĩ, nói:
- Cho dù có bản đồ này, lại vẫn có vấn đề!
Các tu sĩ đều ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Thần tướng Vọng Minh Quan Ngô Hoang nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói:
- Cho dù có thể thuận lợi xuất binh, tiêu diệt ma vật, nhưng Hắc Ám Ma Tức ngày sau mạnh hơn ngày trước, tốc độ trưởng thành của những quái vật này cũng ngày sau nhanh hơn ngày trước, chúng ta tiễu trừ một lần, không tới ba năm chúng sẽ lại trưởng thành, nhiều nhất năm, sẽ khôi phục lại cục diện bây giờ, vấn đề này ngươi giải quyết như thế nào?
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Đây là cái khó thứ ba mà ta muốn nói!
Lão giả áo nâu lạnh lùng nói:
- Lão phu chỉ muốn biết, ngươi biện pháp giải quyết hay không?
Phương Nguyên không hề nhìn hắn, mà là nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên, cao giọng nói:
- Mấy ngày nay lúc kiểm tra, ta đã phát hiện, Hắc Ám Ma Vật khó trừ, chủ yếu chính là do Hắc Ám Ma Tức, vậy nếu có thể nghĩ đến một biện pháp, quét sạch Hắc Ám Ma Tức, hay là nghĩ biện pháp ngăn chặn, có phải có thể nhất lao vĩnh dịch, trảm sát toàn bộ những mầm tai hoạ này không?
- Ít nhất, có thể ngăn chặn tốc độ trưởng thành của bọn chúng, khiến chúng không thể trở thành đại họa?
Các tu sĩ chung quanh lại xoay người, nhìn về phía Phương Nguyên.
Trong đây, có không biết bao nhiêu lão gia hỏa tu vi cao thâm, tuổi lại lớn đến dọa người, lúc này không ngờ đều có chút kích động.
- Ngươi có biện pháp à?
Trong các thần tướng chung quanh, một vị lão thần tướng mặc Tử Giáp run giọng hỏi.
Phương Nguyên gật đầu, sau đó mới nói:
- Ta quan sát được Ma Biên có một hiện tượng, hoặc là tất cả Ma Tức Hồ trong thiên hạ này đều có loại hiện tượng này, đó chính là ma vật tuy nhiều, nhưng linh chu bảo dược cũng cũng nhiều, Hắc Ám Ma Tức này có thể thúc sinh Hắc Ám Ma Vật, cũng có thể tẩm bổ linh chu bảo dược, như vậy, nếu trồng thêm linh chu bảo dược, có phải có thể ở trên trình độ nhất định làm suy yếu Hắc Ám Ma Vật?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Như vậy, không chỉ có thể ngăn chặn Hắc Ám Ma Vật, lại có thể tích trữ đại lượng tài nguyên.
- Cái này...
- Ài!
Nếu nói vừa rồi, Phương Nguyên đã khơi dậy được sự hứng thú của các tu sĩ, hiện giờ những lời này vừa được nói ra, lại bỗng nhiên khiến không khí biến đổi.
Chung quanh có không biết bao nhiêu lão thần tướng, lão tu sĩ, đều lộ ra nụ cười khổ, thầm lắc đầu.
Cũng có người thấp giọng than thở, vẻ thất vọng trong ánh mắt đậm hơn mấy phần, lui về sau.
- Hoang đường!
Mà tướng thủ thành Vọng Minh Quan Ngô Hoang nghe vậy, không nhịn được lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chê cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi thực sự cho rằng Ma Biên này mấy ngàn năm qua, lui tới đều là đồ ngốc,thứ ngươi có thể nghĩ đến, người khác lại không nghĩ đến à?
Dứt lời, cười lạnh một tiếng, nói:
- Phương pháp ngươi nói, từ mấy kiếp trước đã có người từng nhắc tới, cũng có không biết bao nhiêu tiền bối đã thử qua, nhưng đều vô dụng, linh dược bảo dược Hắc Ám Ma Tức đó có thể thúc sinh ra, không giống với Thiên Nguyên chúng ta, một số hạt giống linh dược của Thiên Nguyên, cho dù rải vào trong ma tức, cũng không có tác dụng.
Theo hắn vừa nói ra, bên cạnh cũng có người nói theo:
- Đúng vậy, cho dù rắc linh dược trong Ma Tức Hồ, thu thập hạt giống rồi lại trồng cũng vô dụng, những linh dược đó vốn chính là chỉ có thể thu thập, chứ không thể nuôi trồng.
- Bảo dược một khi trồng xuống, rễ cây sẽ lập tức héo rũ, dời trồng cũng không được.
- Còn tưởng rằng có ý kiến gì hay, thì ra là tên khờ.
Rất nhiều tiếng chê cười vang lên, các tu sĩ đều không kìm chế được vẻ thất vọng trên mặt, chậm rãi tản đi.
Mà trong đám người, cũng có một số người thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Vấn đề các ngươi đều nghĩ tới, chẳng lẽ ta lại không nghĩ tới à?
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta nói muốn dùng hạt giống linh dược thế gian lúc nào?
Một câu này nói rất đột ngột, trong sân lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Không biết bao nhiêu người đã đi ra mấy bước, lúc này đều quay người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói thêm gì, tay áo nhẹ nhàng xòe ra, đáy tay áo có thanh khí cuồn cuộn tỏa ra, đợi cho thanh khí tản đi, các tu sĩ lại phát hiện, trong sân đã có thêm một con cóc cao bằng một người, thành thành thật thật ngồi xổm dưới đất, con mắt lồi ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, mà Phương Nguyên thì nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cóc.
Các tu sĩ đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía trước, chỉ thấy Cổ Thiết trưởng lão dẫn hai vị đồng tử, phân biệt nâng một cái khay tím, bên trên đặt một bên đặt bảo ấn, bên khác thì nâng một bộ giáp tím, tiến lên mấy bước, đứng trên tiên đài, sau đó trầm giọng hô khẽ:
- Thành chủ đã tới, tân khách tới xem lễ vào chỗ, lực lượng sắc phong thần tướng Trấn Ma Quan bắt đầu.
Các tu sĩ nghe vậy, tất cả đều ngưng thần tĩnh khí, không dám làm ồn vào lúc này.
Ánh mắt Cổ Thiết trưởng lão chậm rãi quét qua các tu sĩ, cuối cùng nhìn xuống trên mặt Phương Nguyên:
- Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, xin tiến lên!
Phương Nguyên biết không thể phá hỏng lễ số, cũng nghe lời đứng dậy, đi tới trung tâm tiên đài.
Mà Cổ Thiết trưởng lão thì tay cầm Ngọc Như Ý, nhẹ nhàng gõ hờ vào không trung, sau đó cao giọng:
- Ma Biên thập biên, trấn ma trừ tà, thủ vệ nhân gian, chư thiên đồng giám. Nay có Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, vì thiên hạ vào Ma Biên chém yêu đồ ma, dâng lên trăm vạn lượng linh tinh, ba ngàn viên bảo đan, mười vạn cân huyền thiết, lại hiến Đại Viên Nhược Khuyết Trận, giúp tướng sĩ Ma Biên ta đồ ma, lòng son nghĩa đảm, một lòng vì việc công, góp sức cho thiên hạ, lập danh cho thánh địa, lập đảm cho các tu sĩ thiên hạ, hành động này đáng kính, cũng đáng tán thành.
Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe, thầm nghĩ, nói cũng không tồi.
Trên thực tế, trong những cái mà Cổ Thiết trưởng lão nói, chỉ có Đại Viên Nhược Khuyết Trận là mình dâng lên, linh tinh, bảo đan, huyền thiết khác đều là Vong Tình Đảo chuẩn bị, cũng là việc mỗi một vị Thánh Địa Đạo Tử đều sẽ làm.
Mà Cổ Thiết trưởng lão, theo lệ cũ, nói hết những lời này, cuối cùng thanh âm cất cao:
- Xét thấy công này, Bát Hoang Thành Chủ Nhậm Long Đảm có chiếu: Phong người này làm tướng thủ thành Ma Biên Thập Đại Thần Quan Trấn Ma Quan, gánh đạo nghĩa cho thiên hạ, thủ Ma Biên cho nhân gian! Trao cho một chiếc Thần Quan Tướng Ấn, một bộ Tử Văn Thần Giáp, cho phép vào thần sơn bái tế tiên hiền.
Phương Nguyên nghe đến đây, liền khom mình hành lễ.
Mà chung quanh, lập tức có rất nhiều tiếng chúc mừng vang lên:
- Cung chúc Phương Đạo Tử danh liệt Thập Đại Thần Tướng!
- Phương Đạo Tử từ đây lập công ở Ma Biên, người trong thiên hạ không ai dám quên ân nghĩa này.
- Phương Đạo Tử vất vả rồi.
Trong những tiếng chúc mừng, hai vị đồng tử phía sau Cổ Thiết trưởng lão liền tiến lên, đưa ấn và giáp tới trước người Phương Nguyên, Phương Nguyên biết, ấn đó chính là dùng để mình điều khiển trên dưới một vạn tiên binh của Trấn Ma Quan, mà giáp tím không chỉ là một phương chí bảo, lại là bảo giáp mà chỉ có tướng thủ thành của Ma Biên Thập Đại Thần Quan mới có thể mặc, là tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Chỉ cần tiếp nhận hai chí bảo này, hắn chính là một trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng.
Cho dù hắn chỉ ngồi ở vị trí thần tướng, một ngày danh hào này sẽ mãi đi theo hắn.
Nhìn phương chí bảo này, Phương Nguyên hơi ngưng thần, định vươn tay ra tiếp nhận.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, ngồi ở tay trái tiên đài, một vị lão giả mặc trường bào màu nâu bỗng nhiên cười nói:
- Chậm đã!
Một thanh âm này cũng không lớn, các tu sĩ nghe thấy lại đều ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.
Lão giả mặc áo nâu đó chậm rãi đứng lên, cười nói:
- Phương Đạo Tử vào Ma Biên, kiến công lập nghiệp, chức vị Trấn Ma Quan thần tướng này có thể nói là danh chính ngôn thuận, lại thêm Đạo Tử người mang trọng bảo Long Hồn, là may mắn của tướng sĩ Ma Biên ta, chỉ có điều, Đạo Tử hiến Long Hồn cho Ma Biên, vốn là chuyện tốt, nhưng mấy ngày nay, lại có người mượn việc này, làm gió làm mưa ở Ma Biên, nói Long Hồn sớm có định số, phân phối bất công, hiển nhiên là rắp tâm hại người, làm loạn quân tâm Ma Biên ta.
Nói đến đây, hắn cười khẽ, nhìn Phương Nguyên nói:
- Việc này sao có thể nhịn, hôm nay nếu cao nhân đều tới, thiên hạ quan tâm, mong Đạo Tử có thể mượn cơ hội này, nói thật rõ ràng, cũng tiện ổn định quân tâm, không cho tiểu nhân cơ hội nắm lấy.
Các tu sĩ chung quanh nghe thấy những lời này, đột nhiên đồng loạt nhìn thấy.
Có người trong ánh mắt lúc này đã mang theo nét cười cượt: Ai bảo ngươi dã tâm bừng bừng, báo ứng không phải tới rồi sao?
- Không ngờ lại có lời đồn này.
Phương Nguyên nghe vậy, giống như hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu, nói:
- Có điều lời đồn này cũng giống với suy nghĩ trong lòng ta.
Phương Nguyên nói ra một câu này, trên đại điển sắc phong, không khí lập tức lộ ra có chút áp lực.
Nói trắng ra là, chuyện Phương Nguyên chính thức được sắc phong chức thần tướng, tuy là đại sự, nhưng liệu có bao nhiêu người thực sự quan tâm, dù sao Thánh Địa Đạo Tử vào Ma Biên, được phong làm thần tướng, là chuyện sớm được định ra, hôm nay không phong thì ngày mai cũng phải phong, chẳng có gì hay mà xem cả.
Mà cái mọi người thực sự quan tâm, chẳng phải là Long Hồn sao?
Nhiều người như vậy chạy tới, đơn giản chính là muốn ở trên đại điển sắc phong này hỏi Phương Nguyên một câu, ba mươi sáu đạo Long Hồn này rốt cuộc là phân phối như thế nào, trong lòng cũng tiện cân nhắc, nên duy trì thì duy trì, không nên duy trì thì thôi, dù sao lợi ích kéo mọi người lại với nhau, đương nhiên cũng phải mau chóng nghĩ biện pháp, giúp vị Thánh Địa Đạo Tử từ bỏ suy nghĩ này.
Cho nên một câu của lão giả áo nâu kia lập tức dẫn tới rất nhiều sự chú ý.
Sau đó một câu của Phương Nguyên lại khiến cho tất cả mọi người trong sân lập tức sững sờ.
Lão giả áo nâu kia vốn là một trong Ma Biên Thập Đại Thần Tướng hiện giờ, trấn thủ Vọng Minh Quan, địa vị hiển hách, hắn nghe thấy những lời này, lập tức biến sắc, trầm giọng nói:
- Lời nói của Đạo Tử, khiến lão phu không rõ, vì sao ngươi muốn làm như vậy?
Chương 1412 Quét sạch yêu ma (1)
Chương 1412: Quét sạch yêu ma (1)
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nói:
- Bởi vì sau khi ta đến Ma Biên, nhìn thấy rất nhiều Huyền Giáp vì trảm sát ma vật, lập công lập đức, một bầu nhiệt huyết, xá sinh vong tử, trong lòng thực sự có chút khâm phục, nếu trên tay có những Long Hồn này, vậy sao không phá bỏ lệ cũ, lấy ra cho họ, cũng là tưởng thưởng, cũng để đề thăng thực lực cho Ma Biên.
Tướng thủ thành Vọng Minh Quan nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vậy vì sao Đạo Tử lại nói chỉ ban Long Hồn cho tướng sĩ Huyền Giáp xuất thân hèn mọn, chẳng lẽ chư vị thần quan chi chủ, công huân lập được không ít à? Chẳng lẽ tu sĩ thiên kiêu xuất thân thế gia, khi gặp ma vật thì không dám đón đánh ư? Những lời này của Đạo Tử thực sự khiến các tướng sĩ Ma Biên lạnh lòng!
Những lời này nói có chút nghiêm trọng, vô cùng đau đớn.
Mà chung quanh, cũng rất hợp thời nổi lên một số tiếng nghị luận khe khẽ, vô số ánh mắt đồng loạt nhìn tới.
- Đúng vậy, chúng ta xuất thân thế gia, nhưng công huân lập hạ đâu có ít?
- Muốn phân phối Long Hồn, dùng công huân mà định là được, vì sao muốn bởi vì xuất thân của chúng ta mà bài trừ ra ngoài!
- Nói gì chỉ cho người xuất thân tán tu, thế chẳng lẽ không phải là lấy lòng mọi người à?
Có không biết bao nhiêu ánh mắt căm giận bất mãn nhìn về phía Phương Nguyên, giống như hình thành một cỗ lực lượng vô hình.
- Thế gia tử cũng có người lập công huân, có người thiết kiên đam đạo, ta đã thấy không ít!
Phương Nguyên trầm mặc một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
- Chỉ có điều, thiên kiêu thế gia, tài nguyên tu hành luôn nhiều hơn tán tu Huyền Giáp, khả năng đề thăng tu vi cũng lớn hơn, huống hồ, ta cũng chưa nói không cho thiên kiêu thế gia, chỉ là ba mươi sáu đạo Long Hồn này là cảm thấy thích hợp với các Huyền Giáp xuất thân bần hàn, chuyện về sau, để sau hẵng nói.
- Vậy ai biết là lúc nào?
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, lại vang lên những tiếng bất mãn.
Có người thầm nghĩ:
- Tuy trừ ba mươi sáu đạo Long Hồn này, trên người hắn vẫn còn không ít, nhưng làm thế nào để cam đoan sẽ lọt vào trong tay mình, bất kể là như thế nào, chỉ có ba mươi sáu đạo Long Hồn này là hắn đã xác định muốn đưa ra, có khả năng lấy được nhất.
- Tấm lòng chân thành của Phương Đạo Tử, lão phu khâm phục!
Mà lúc này, mắt thấy không khí chung quanh có chút áp lực, cũng có một vị trưởng lão của Bát Hoang Thành tới xem lễ thở dài một tiếng, nói với Phương Nguyên:
- Kỳ thật đối với phân phối Long Hồn như thế nào, lão phu cũng không có ý kiến, người có công thì nên có, chỉ là Phương Đạo Tử cứ muốn cho tán tu Huyền Giáp thì lão phu không đồng ý, Ma Biên là nơi kỷ luật nghiêm minh, nếu cho bọn họ Long Hồn, thực lực Huyền Giáp tăng mạnh, thậm chí có khả năng vượt qua cả tướng thủ thành, dưới mạnh trên yếu, làm sao đảm bảo những người này sẽ cam chịu làm Huyền Giáp?
Vừa nghe thấy những lời này, có không ít người thầm gật đầu.
Tuy lão tu này nói rất mịt mờ, nhưng trên thực tế phàm là người hiểu biết tình thế Ma Biên, đều đã sớm nghĩ tới vấn đề này.
Huyền Giáp sở dĩ là Huyền Giáp, chính là vì nội tình của bọn họ không đủ, cho dù chiến công của bọn họ có cao tới đâu, cũng không thể mặc vào Tử Giáp (giáp tím), trở thành một tướng thủ thành, hy vọng phá cấp tấn thăng Hóa Thần lại cơ hồ là không có, đây là một chuyện mà thế nhân đều công nhận. Nếu Phương Nguyên ban Long Hồn cho bọn họ, thực lực của những Huyền Giáp này thậm chí có khả năng sẽ vượt qua Tử Giáp.
Đến lúc đó, bọn họ còn cam tâm tiếp tục nghe hiệu lệnh của Tử Giáp tu vi không bằng mình sao?
Bản thân điều này chính là một vấn đề không tiện cầm mang ra bên ngoài để bàn, lại là đơn giản nhất, không thể xem nhẹ nhất.
- Nếu thực lực bọn họ đủ, công lao đủ, vì sao không thể trở thành Tử Giáp Thần Tương?
Phương Nguyên nghe vậy, dường như đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp cau mày, nói:
- Thực sự ta vừa tới Ma Biên, thần tướng Phi Nham Quan Mạc tiên tử đã nói với ta, ở Ma Biên, bất kể quân công như thế nào, tu vi như thế nào, thế gia Đạo Tử vừa tới, bọn họ liền phải nhường ra vị trí thần tướng của mình, đối với điều này, nàng ta rát bất mãn, nói cho ta cũng á khẩu không nói được gì, cho nên, ta cũng muốn hỏi một câu.
- Vì sao Thánh Địa Đạo Tử vừa tới liền có thể trực tiếp trở thành thần tướng thủ quan?
- Vì sao Ma Biên này rất nhiều Huyền Giáp, chiến công hiển hách, lại bị định trước là vĩnh viễn chỉ có thể làm một vị Huyền Giáp?
- Dù sao, nơi này là Ma Biên, nhận trọng trách thủ quan cho thiên hạ, vị trí thần tướng, không nên là người có năng lực thì ngồi à?
Hắn vừa nói vừa nhìn Mạc Phi Lưu bên cạnh Bát Hoang Thành Chủ, nói tiếp:
- Ma Biên này không nên là dựa vào thực lực để đứng vững sao?
- Cái này...
Các tu sĩ chung quanh nghe vậy, bỗng nhiên là một mảng lặng im.
Ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên cổ quái, không ngờ Phương Nguyên lại nói ra những lời này.
Đây quả thật là một hiện tượng được công nhận của Ma Biên, tu sĩ bình thường tới Ma Biên, tích lũy công huân, chỉ có thể làm từ tiên binh nhỏ nhỏ, tấn thăng giáo úy, thống lĩnh, sau đó liền Xích Giáp, Huyền Giáp, tuyệt không có khả năng tấn thăng làm thần tướng thủ quan, cho dù trước khi Thánh Địa Đạo Tử tới, vị trí thần tướng này cũng tuyệt không phải Huyền Giáp bình thường có thể ngấp nghé, đại đa số đều do thế gia chi chủ hoặc là thiên kiêu của đại đạo thống đảm nhiệm!
Mà câu hỏi cuối cùng của Phương Nguyên, ngay cả nữ thần tướng Mạc Phi Lưu bên cạnh Bát Hoang Thành Chủ lúc này cũng không nhịn được mà ngây ra.
Không ngờ lúc ấy mình lần đầu gặp Phương Nguyên, thuận miệng nói ra, lại bị Phương Nguyên đem ra nói lại ở trước mặt các tu sĩ.
Chương 1413 Quét sạch yêu ma (2)
Mà các thần tướng khác nhìn Phương Nguyên, có người lộ ra vẻ xúc động, có người thì vẻ mặt hồ đồ.
Chung quanh cũng không biết im lặng bao lâu, đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.
Các tu sĩ nhìn lại, liền thấy một vị nam tử trung niên dáng người tròn tròn, trên môi để hai hàng ria mép, giống như chưởng quỹ của hiệu buôn nào đó, tu vi nhìn thì cũng rất bình thường, lúc này lại cười nói:
- Lời này của Đạo Tử nói rất hay, chỉ là chẳng lẽ ngươi đã quên mình cũng là dựa vào danh của Vong Tình Đảo Đạo Tử, vừa tới Ma Biên đã trở thành tướng thủ thành Trấn Ma Quan hiện giờ à?
Chung quanh lập tức vang lên tiếng phụ họa.
Thậm chí có thêm rất nhiều tiếng cười chế giễu.
- Đúng vậy, lời ngươi vừa rồi nói ra, chẳng lẽ không phải đối lập với bản thân sao?
- Nếu ngươi không phải Vong Tình Đảo Đạo Tử, sao có thể dễ dàng trở thành Ma Biên Thập Đại Thần Tướng như vậy?
Mà nghênh đón rất nhiều tiếng cười chung quanh, nụ cười trên mặt Phương Nguyên liền thu lại:
- Đây chính là điều ta muốn nói!
Nhìn Tướng Ấn và Tử Giáp vẫn chưa tiếp nhận trước người, hắn cười cười, nói:
- Ta lần này vào Ma Biên, vốn không định ỷ vào thân phận Vong Tình Đảo Đạo Tử đoạt vị trí thần tướng thủ quan này, ta muốn dựa vào công lao của chính mình để đoạt vị trí thần tướng này!
Một câu khiến các tu sĩ chung quanh đều nhíu mày.
Có người đã mặc kệ thân phận của Phương Nguyên, trực tiếp cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào một đạo trận thế đó của ngươi sao?
- Ha ha, Phương Đạo Tử Ma Biên, dâng lên không ít tài nguyên, lại thôi diễn ra một đạo trận thế, những cái này quả thật đều là công lớn, nhưng nếu so sánh với tướng sĩ Ma Biên, những công lao này sợ là vẫn chưa đủ để ngươi trở thành tướng thủ thành của Trấn Ma Quan?
- Nếu không phải vì thân phận của Vong Tình Đảo Đạo Tử, Phương đạo huynh có lẽ cũng chỉ là một vị Huyền Giáp.
Trong những thanh âm hoặc châm biếm hoặc than thở này, Phương Nguyên vẫn nhất phái thong dong, không nói gì, mà là trực tiếp xoay người thi lễ với Bát Hoang Thành Chủ, nói:
- Nhậm lão tiền bối, vãn bối tới Ma Biên, đã hơn nửa tháng, mấy lần xuất quan xem xét, lại phát hiện Ma Biên hiện giờ, ma tức rất nặng, yêu vật hoành hành, tụ tập thành đàn, không biết chư vị thần tướng vì sao vẫn không xuất binh đi dọn dẹp?
Chợt thấy hắn đổi đề tài, người chung quanh liền có chút ngạc nhiên.
Vị Bạch Bào Chiến Tiên kia nhíu mày, thấp giọng nói gì đó với Mạc Phi Lưu ở bên cạnh, Mạc Phi Lưu liền gật đầu, nhìn về phía Phương Nguyên, nói:
- Vấn đề này cũng luôn làm khốn nhiễu sư tôn, có điều nguyên nhân lại đơn giản, ai cũng biết...
Các tu sĩ bên cạnh đã sớm nghẹn đầy một bụng những lời muốn nói, nghe vậy lập tức lên tiếng:
- Đúng vậy, ai chẳng biết đạo lý nên diệt sạch những ma vật đó, ai muốn để mặc chúng cuối cùng thành họa hại, nhưng những ma vật đó chém mãi không hết, giết được một đám, không qua bao lâu đã lại có một đám khác trưởng thành, chúng ta lại phải hao tổn không ít tính mạng tướng sĩ, việc gì phải thế?
- Ha ha, nếu Phương Đạo Tử đúng là một lòng vì Ma Biên, vậy sớm nên tìm hiểu rõ, Ma Biên hiện giờ, Hắc Ám Ma Tức đáng sợ hơn, chúng ta thậm chí ngay cả chúng phân bố như thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ đánh liều đi loạn chung quanh à?
- Vấn đề này trăm ngàn năm qua vẫn là như vậy, ngươi cũng trâng tráo, chỉ trích chúng ta không có lòng ngự quan sao?
Phương Nguyên vẫn sắc mặt bình tĩnh nghe những lời này, cùng với những lời chỉ trích ngầm có ý tức giận đó.
Nếu nói vừa rồi những người đó phản đối hắn còn có chút cố ý, có chút làm màu, lên tiếng cũng chỉ là một bộ phận trong đó, như vậy lúc này lại thực sự khiến nhiều người tức giận, bất kể có ủng hộ hắn hay không, sắc mặt lúc này đều lộ ra có chút giận dữ.
Mà Phương Nguyên cũng chỉ lẳng lặng chờ bọn họ nói xong, mới thấp giọng nói:
- Nếu ta có biện pháp thanh trừ những ma vật này thì sao?
Lời này nói rất đột nhiên, tất cả mọi người đều sững sờ, nhất thời không có phản ứng.
Một lúc sau, ầm một tiếng, không biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, càng có một số người cho rằng đây là lời hoang đường.
Mà Bát Hoang Thành Chủ ngồi ở thượng thủ, cũng đột nhiên mở mắt, hơn nghiêng người nhìn về phía Phương Nguyên.
Sau khi hắn hiện thân, lần đầu tiên lên tiếng, thanh âm như đao kiếm ma sát:
- Thật à?
Phương Nguyên gật đầu, hai tay chậm chắp sau lưng, nói:
- Nếu ta quả thật có thể giúp đỡ Thập Đại Thần Quan dọn sạch ma vật ở trung tâm Ma Biên, thậm chí cam đoan chúng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không xuất hiện ngông cuồng như vậy, đó có phải là một công lớn không?
- Công lớn này có đủ để khiến ta ngồi trên vị trí tướng thủ thành một quan không?
- Như vậy, bắt đầu từ ta, có phải có thể sẽ có nhiều người hơn giống như ta, thực sự dựa vào bản sự để đứng chân ở Ma Biên không?
- Đừng nói những cái này vội.
Nghe Phương Nguyên nói vậy, trên tiên đài, xuất hiện một thoáng yên tĩnh, sau đó có người vội hét lên:
- Ngươi thật sự có thể làm được sao?
Bất kể là ánh mắt nửa tin nửa ngờ, hay là kinh ngạc bất định đều đồng loạt nhìn về phía Phương Nguyên.
Đến lúc này, đã không ai bận tâm những lời khác mà Phương Nguyên nói.
Sâu trong Ma Uyên, những Hắc Ám Ma Vật giết mãi không hết đó là tâm phúc đại hoạn của Ma Biên, mà càng khiến cho người ta đau đầu là, tất cả mọi người biết chúng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại họa, lại không thể làm gì, nếu ai có thể giải quyết vấn đề này, không nghi ngờ gì nữa chính là công lớn ngút trời, cũng không nghi ngờ gì nữa, điều này tuyệt đối có thể là công lớn để Phương Nguyên ngồi trên vị trí thần tướng thủ quan.
Chương 1414 Ma Biên Tam Nạn (1)
Nhưng mấu chốt là, có thể làm được sao?
Chuyện nhiều cao nhân khổ tâm đổ máu nhiều năm cũng không làm được, một tiểu bối trẻ tuổi như ngươi lại có thể làm được?
Phản ứng của các tu sĩ đều lọt vào trong mắt Phương Nguyên, đối với những phản ứng này, hắn cũng vô cùng hài lòng.
Quay người lại, thi lễ với các tu sĩ, sau đó hắn lấy ra một đạo quyển trục, rõ ràng là vừa chế ra không lâu, nét mực bên trên vẫn còn mới, Phương Nguyên cầm quyển trục này, nói:
- Quét sạch Ma Biên phúc địa, diệt sát Hắc Ám Ma Vật, chỉ có ba cái khó!
Thở hắt ra một hơi, thanh âm trở nên ngưng trọng:
- Cái khó thứ nhất, là Ma Biên địa thế huyền bí, theo các loại đại chiến, cùng với sự ăn mòn của Hắc Ám Ma Tức, địa thế lúc nào cũng biến hóa, bởi vậy khó tính khó dò, cần phải có người thỉnh thoảng xâm nhập quan sát, nhưng Ma Biên phúc địa, Hắc Ám Ma Vật rất nhiều, hung hiểm khó lường, không dễ tiến vào, cho nên cho dù Ma Biên hiện giờ, cũng không có bản đồ địa hình chi tiết ở sâu trong Ma Biên, nhiều nhất cũng chỉ có mượn thần vật như Vạn Lý Lưu Quang Kính để miễn cưỡng nắm được địa thế, cũng không chi tiết, càng khó tin cậy!
Lúc này, các tu sĩ chung quanh đều lẳng lặng lắng nghe, cho dù những người trước đó nói năng lỗ mãng, cũng đều nín thở mà nghe.
Phương Nguyên nhìn nhìn các tu sĩ, thấy Bạch Bào Chiến Tiên trên tiên đài lúc này cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn mình.
Thế là hắn liền tiếp tục nói:
- Cái khó thứ hai, cho dù ma vật rất nhiều, chúng lại co đầu rụt cổ ở Ma Biên phúc địa, trong đó cũng ẩn tàng không ít ma vật cường đại tương lai có khả năng sẽ trở thành mối họa, tuy những ma vật này với thực lực của Ma Biên hiện giờ vẫn có thể trảm sát, nhưng bởi vì không nắm được phương vị cụ thể, cho nên không dễ tìm kiếm, mạo muội để đại quân tiến vào, sẽ chỉ tổ bị những ma vật cấp thấp nhiều vô cùng vô tận ở trong đó vây công, khi thực sự tìm được chúng, chỉ sợ cũng không đủ lực lượng để đối phó!
Các tu sĩ chung quanh nghe đến đây, đã có người không nhịn được mà thầm gật đầu.
Nhất là các chủ tướng thần quan lúc trước thần thái khác nhau, lúc này lại đều theo bản năng ngồi ngay ngắn lại.
- Phương Đạo Tử nói không sai, nếu có bản đồ địa hình chi tiết đáng tin, có thể an bài trận thế tương ứng, xua quân giết tới Ma Biên, mà nếu biết chỗ ẩn thân của những ma vật Vương cấp đó, càng có thể bắn tên có đích, đỡ phải tiêu hao quá nhiều binh lực.
Ngồi dãy bên phải, một người mặc thần tướng áo trắng, nhìn thì giống như một vị nhã sĩ lúc này ngưng trọng lên tiếng, sau đó ánh mắt cố ý mà như vô tình quét qua quyển trục trong tay Phương Nguyên, nói:
- Nhưng ngươi vừa rồi cũng nói, đây là hai nan đề lớn để tiễu trừ ma vật, mấy ngàn năm qua, chúng ta cũng không biết đã nghĩ tới bao nhiêu biện pháp, cử bao nhiêu thám tử, cũng không thể giải quyết, mà ngươi thì có thể sao?
Không đáp lại lời hắn, Phương Nguyên trực tiếp kéo quyển trục ra hai bên, mở ra trong không trung.
Sau đó hắn nói:
- Loại loại biến hóa của thế núi và hướng đi trong Ma Uyên Trăm vạn dặm đều ở trong bản đồ này, vẫn không tính là quá chi tiết, nhưng đảm bảo đáng tin, theo bản đồ này, nếu lại phái những thám tử nhạy bén đi vào, không khó hoàn thiện nó.
Một lời như sấm, trong sân có không biết bao nhiêu người đều trực tiếp đứng lên, nhìn chằm chằm quyển trục đó.
Sau đó, bàn tay Phương Nguyên khẽ vuốt, đánh vào một đạo pháp lực, trên quyển trục liền xuất hiện biến hóa mờ mịt.
Trong đó có một số nơi xuất hiện nhiều vết máu, hoặc là đơn độc, hoặc là tụ tập, phân bố ở các nơi, sau đó Phương Nguyên nói tiếp:
- Mà chỗ ẩn thân của những ma vật Vương cấp đó trên cơ bản đều ở những vị trí này!
- Cái này...
Các tu sĩ chung quanh cuối cùng không nhịn được, đều rời bàn, lao thẳng tới, vây quanh xem kỹ.
Kỳ thật với tu vi của bọn họ, không cần động thân cũng có thể nhìn kỹ mỗi một chi tiết trên quyển trục này, nhưng bọn họ lại không nhịn được mà xông tới, giống như như vậy có thể xem kỹ hơn nội dung bên trên quyển trục này rốt cuộc là thật hay giả.
- Rầm.
Các tu sĩ chen lại với nhau, đột nhiên ở thượng thủ tiên đài, vị Bạch Bào Chiến Tiên kia cũng đi xuống.
Ánh mắt hắn nghiêm lại, tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng trước quyển trục mà nhìn.
- Nội dung trên bản đồ này của ngươi là đáng tin cậy chứ?
- Ngươi từ đâu mà có?
Không lâu sau, có vô số câu hỏi vội vàng vang lên, ánh mắt ngưng trọng hỏi Phương Nguyên.
- Bản đồ địa hình là ta nhờ một vị bằng hữu giúp ta xem xét một số chỗ mấu chốt, sau đó kết hợp với điển tịch địa thế của tất cả thần quan hiện giờ, mới làm được, chỗ ẩn thân của ma vật Vương cấp bên trên cũng là như vậy.
Phương Nguyên nói xong, giơ tay lên xoa xoa móng vuốt của mèo béo đang đặt trên vai mình để tỏ ý cảm tạ, lần này Bạch Miêu cũng không gạt tay hắn ra, sau đó Phương Nguyên lại cười cười, tiếp tục nói:
- Về phần bản đồ địa hình này là thật hay giả, cùng với đánh dấu ma vật Vương cấp bên trên có phải là thật hay không, ta nghĩ chư vị, chắc đều có biện pháp để nghiệm chứng.
Các tu sĩ nhất thời trầm mặc, chỉ ngưng thần nhìn quyển trục đó, dường như muốn ghi nhớ mỗi một đường nét bên trên.
Trong nhất thời, Cổ Thiết trưởng lão ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ.
Đây vốn là đại điển sắc phong thần tướng Trấn Ma Quan, sao lại thành đại hội nghị sự?
Vừa tức giận, bản thân cũng ghé tới xem
- Nếu bản đồ này là thật, vậy ngươi đúng là đã dâng lên một chí bảo cho Ma Biên.
Chương 1415 Ma Biên Tam Nạn (2)
Một lúc sau, vị thần tướng nho nhã áo trắng quay người lại, ngưng thần nhìn Phương Nguyên:
- Công của chí bảo này, không thua gì Đại Viên Nhược Khuyết Trận lúc trước ngươi thôi diễn ra, có cái này, tướng sĩ Ma Biên ta lúc rời quan trảm sát ma vật, sẽ có nhiều thêm bảo đảm, bớt đi thương vong không cần thiết, Bích Thủy Quan Bạt Thác Cuồng Sinh thay tướng sĩ trên dưới của thần quan ta cám ơn ngươi.
Phương Nguyên nhìn vị thần tướng nho nhã này, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn còn nhớ trong ngọc giản Nguyên Mạc lão chấp sự đưa tới, có nói qua người này xuất thân từ Lang Gia Các, nhưng từng nhận ân huệ của Cửu Trùng Thiên, cho nên hắn chắc là người của Cửu Trùng Thiên, không ngờ hắn vào lúc này lại nói lời cám ơn mình, hơn nữa thái độ này cũng không giống như là giả dối.
Mà mắt thấy Phương Nguyên đem ra quyển trục này, các tu sĩ đều bị di dời sự chú ý, trên tiên đài, lại có một người có chút bất mãn, chính là vị thần tướng của Vọng Minh Quan, lão tu áo nâu Ngô Hoang, hắn cũng đi tới nhìn quyển trục, thấy nội dung bên trên rất chi tiết, nhất thời không tìm ra sơ hở, cũng không dám khẳng định thật giả, ngưng thần suy nghĩ, nói:
- Cho dù có bản đồ này, lại vẫn có vấn đề!
Các tu sĩ đều ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.
Thần tướng Vọng Minh Quan Ngô Hoang nhìn về phía Phương Nguyên, trầm giọng nói:
- Cho dù có thể thuận lợi xuất binh, tiêu diệt ma vật, nhưng Hắc Ám Ma Tức ngày sau mạnh hơn ngày trước, tốc độ trưởng thành của những quái vật này cũng ngày sau nhanh hơn ngày trước, chúng ta tiễu trừ một lần, không tới ba năm chúng sẽ lại trưởng thành, nhiều nhất năm, sẽ khôi phục lại cục diện bây giờ, vấn đề này ngươi giải quyết như thế nào?
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, nói:
- Đây là cái khó thứ ba mà ta muốn nói!
Lão giả áo nâu lạnh lùng nói:
- Lão phu chỉ muốn biết, ngươi biện pháp giải quyết hay không?
Phương Nguyên không hề nhìn hắn, mà là nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên, cao giọng nói:
- Mấy ngày nay lúc kiểm tra, ta đã phát hiện, Hắc Ám Ma Vật khó trừ, chủ yếu chính là do Hắc Ám Ma Tức, vậy nếu có thể nghĩ đến một biện pháp, quét sạch Hắc Ám Ma Tức, hay là nghĩ biện pháp ngăn chặn, có phải có thể nhất lao vĩnh dịch, trảm sát toàn bộ những mầm tai hoạ này không?
- Ít nhất, có thể ngăn chặn tốc độ trưởng thành của bọn chúng, khiến chúng không thể trở thành đại họa?
Các tu sĩ chung quanh lại xoay người, nhìn về phía Phương Nguyên.
Trong đây, có không biết bao nhiêu lão gia hỏa tu vi cao thâm, tuổi lại lớn đến dọa người, lúc này không ngờ đều có chút kích động.
- Ngươi có biện pháp à?
Trong các thần tướng chung quanh, một vị lão thần tướng mặc Tử Giáp run giọng hỏi.
Phương Nguyên gật đầu, sau đó mới nói:
- Ta quan sát được Ma Biên có một hiện tượng, hoặc là tất cả Ma Tức Hồ trong thiên hạ này đều có loại hiện tượng này, đó chính là ma vật tuy nhiều, nhưng linh chu bảo dược cũng cũng nhiều, Hắc Ám Ma Tức này có thể thúc sinh Hắc Ám Ma Vật, cũng có thể tẩm bổ linh chu bảo dược, như vậy, nếu trồng thêm linh chu bảo dược, có phải có thể ở trên trình độ nhất định làm suy yếu Hắc Ám Ma Vật?
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Như vậy, không chỉ có thể ngăn chặn Hắc Ám Ma Vật, lại có thể tích trữ đại lượng tài nguyên.
- Cái này...
- Ài!
Nếu nói vừa rồi, Phương Nguyên đã khơi dậy được sự hứng thú của các tu sĩ, hiện giờ những lời này vừa được nói ra, lại bỗng nhiên khiến không khí biến đổi.
Chung quanh có không biết bao nhiêu lão thần tướng, lão tu sĩ, đều lộ ra nụ cười khổ, thầm lắc đầu.
Cũng có người thấp giọng than thở, vẻ thất vọng trong ánh mắt đậm hơn mấy phần, lui về sau.
- Hoang đường!
Mà tướng thủ thành Vọng Minh Quan Ngô Hoang nghe vậy, không nhịn được lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chê cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi thực sự cho rằng Ma Biên này mấy ngàn năm qua, lui tới đều là đồ ngốc,thứ ngươi có thể nghĩ đến, người khác lại không nghĩ đến à?
Dứt lời, cười lạnh một tiếng, nói:
- Phương pháp ngươi nói, từ mấy kiếp trước đã có người từng nhắc tới, cũng có không biết bao nhiêu tiền bối đã thử qua, nhưng đều vô dụng, linh dược bảo dược Hắc Ám Ma Tức đó có thể thúc sinh ra, không giống với Thiên Nguyên chúng ta, một số hạt giống linh dược của Thiên Nguyên, cho dù rải vào trong ma tức, cũng không có tác dụng.
Theo hắn vừa nói ra, bên cạnh cũng có người nói theo:
- Đúng vậy, cho dù rắc linh dược trong Ma Tức Hồ, thu thập hạt giống rồi lại trồng cũng vô dụng, những linh dược đó vốn chính là chỉ có thể thu thập, chứ không thể nuôi trồng.
- Bảo dược một khi trồng xuống, rễ cây sẽ lập tức héo rũ, dời trồng cũng không được.
- Còn tưởng rằng có ý kiến gì hay, thì ra là tên khờ.
Rất nhiều tiếng chê cười vang lên, các tu sĩ đều không kìm chế được vẻ thất vọng trên mặt, chậm rãi tản đi.
Mà trong đám người, cũng có một số người thở phào, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Vấn đề các ngươi đều nghĩ tới, chẳng lẽ ta lại không nghĩ tới à?
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta nói muốn dùng hạt giống linh dược thế gian lúc nào?
Một câu này nói rất đột ngột, trong sân lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Không biết bao nhiêu người đã đi ra mấy bước, lúc này đều quay người, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng không nói thêm gì, tay áo nhẹ nhàng xòe ra, đáy tay áo có thanh khí cuồn cuộn tỏa ra, đợi cho thanh khí tản đi, các tu sĩ lại phát hiện, trong sân đã có thêm một con cóc cao bằng một người, thành thành thật thật ngồi xổm dưới đất, con mắt lồi ra, ngơ ngác nhìn xung quanh, mà Phương Nguyên thì nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cóc.
Bình luận facebook