-
Chương 1416-1420
Chương 1416 Bất thế kỳ công (1)
Một đạo thần thức được đánh vào, con cóc đó liền ngoan ngoãn há to miệng!
Một gốc linh chu xanh tươi được hắc khí bao bọc từ trong miệng cóc bay ra, bồng bềnh trên lòng bàn tay Phương Nguyên.
Các tu sĩ ngưng thần nhìn lại, lập tức biến sắc, lại thấy hắc khí đó không ngờ chính là Hắc Ám Ma Tức, tuy khí tức rất nhạt rất mỏng, không hình thành được bao nhiêu nguy hại, nhưng lọt vào trong mắt các tu sĩ, vẫn giống như gặp quỷ, theo bản năng lui lại mấy bước.
Có điều sau khi lui lại mấy bước, bọn họ lại ngưng thần nhìn về phía gốc linh dược đó.
Đó hẳn là một gốc bảo dược phẩm cấp không thấp, hiện giờ vẫn chưa thành thục, chính là lúc sinh cơ dồi dào, ở trong sương đen này giống như được linh dịch tẩm bổ, trên phiến lá có từng đạo mạch lạc màu tím sinh trưởng, mà Hắc Ám Ma Tức này dần dần trở nên nhạt đi, cũng không biết là đang tiêu tán, hay là bị linh dược này hấp thu.
- Ngươi đây là...
Có người nhìn một lúc, mới do dự nói.
Bọn họ đều là lão nhân ở Ma Biên không biết bao nhiêu năm, tất nhiên không xa lạ gì với linh dược này, loại bảo dược được Hắc Ám Ma Tức tẩm bổ mà sinh trưởng ra, ở Ma Biên có thể nói là tùy ý có thể thấy được, không biết Phương Nguyên đặc biệt lấy ra làm gì!
Phương Nguyên đáp lại cũng rất đơn giản:
- Gốc linh dược này không phải ta hái từ bên ngoài, mà là tự mình trồng!
- Gì cơ?
Mọi người nghe vậy, đều biến sắc.
Ầm một tiếng, các tu sĩ vừa tản ra lại rào rào kéo về.
Đối với chuyện Phương Nguyên nói, bọn họ thậm chí cảm thấy giống như là đang nói nhảm!
Bởi vì chuyện Hắc Ám Ma Tức có thể thúc sinh linh dược, có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu, tất nhiên cũng có vô số tiên hiền đã làm ra loại thực nghiệm này, nhưng bất kể là linh dược hay là bảo dược, thần dược, bất kể là dời trồng, hay là gieo hạt giống, kết quả đều trực tiếp héo rũ mà chết, thậm chí có một số, bị Hắc Ám Ma Tức ảnh hưởng, hóa thành ma vật.
Mà Phương Nguyên, lại nói đây là chính hắn trồng ra?
Đám người đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm linh dược trong lòng bàn tay Phương Nguyên.
- Kiều lão quái, ngươi là xuất thân Đan Sư, có nhận ra đây linh dược gì không?
- Kỳ quái, như là Lan Đình, lại giống Tử Hà, chẳng lẽ là bị Hắc Ám Ma Tức thay đổi à?
- Không đúng, đây không phải là một loại linh dược thông thường của thế gian.
Đám người vây quanh thấp giọng nghị luận, trên mặt đều là vẻ nửa tin nửa ngờ.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy chân tướng nào đó, nhưng lại không dám thừa nhận, bởi vì chuyện này quá dọa người.
Phương Nguyên lẳng lặng quan sát bọn họ, trực tiếp nói ra:
- Trên tay ta có một số hạt giống, giống như không phải vật nhân gian, bình thường không thể trồng, ngẫu nhiên ta lại phát hiện, chúng có thể mượn dùng Hắc Ám Ma Tức để sinh trưởng, mà dược tính sinh trưởng ra cũng cực tốt, thấp nhất cũng là phẩm cấp thần dược, cây tử đằng trên tay ta chính là một gốc từ hạt giống đó dưỡng ra.
- Lời này là thật chứ?
- Thế gian không ngờ có vật kỳ lạ như vậy à?
- Ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có.
Các tu sĩ chung quanh càng nhìn gốc linh dược đó càng ngạc nhiên, đã không nhịn được mà vội vàng hỏi.
Phương Nguyên đáp rất đơn giản:
- Từng có một vị bằng hữu, dẫn ta tới một nơi kỳ quái, chính là nhặt được ở đó.
- Bằng hữu bằng hữu, lại là bằng hữu.
Các tu sĩ bên cạnh nghe vậy ánh mắt đều trở nên cổ quái, thậm chí có chút bực mình, lại không tin cách nói của Phương Nguyên:
- Kiểm tra địa thế Ma Biên cũng là bằng hữu, thần dược này lại là bằng hữu, bằng hữu của ngươi thần thông quảng đại như vậy, sao không dẫn ra để chúng ta gặp mặt?
Bạch Miêu trên vai Phương Nguyên ánh mắt lười biếng lườm hắn một cái.
Lão chấp sự của Vong Tình Đảo rất hợp thời cười lạnh nói:
- Vong Tình Đảo Đạo Tử làm việc, còn cần phải nhất nhất khai báo với các ngươi à?
Các tu sĩ nghe vậy, lập tức trầm mặc, không dám hỏi nữa.
Mà Phương Nguyên căn bản cũng lười chẳng muốn giải đáp, hắn tu hành đến nay, trên người cũng ít nhiều có một số bí mật, trước kia những bí mật này là không thể đưa ra ánh sáng, hiện giờ cũng không sợ, hắn đã có tư cách công khai những bí mật này, lại không sợ bị người ta truy căn vấn để.
Nói và không nói, toàn là dựa vào tâm niệm của mình.
- Thần chủng (hạt giống thần) như vậy, ta chuẩn bị mấy trăm hạt.
Hắn nói xong, trên tay trái đã có thêm một hộp ngọc.
Nhìn hộp ngọc trên tay Phương Nguyên, một đám lão thần tướng, đại trưởng lão chung quanh mắt đỏ rực, vội vàng chạy tới, hận không thể vươn tay ra cướp lấy, có điều Phương Nguyên lại nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên cách đó không xa.
Hạt giống này không phải gì khác, chính là lúc trước Quan Ngạo nhặt được trong không gian sau bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia.
Những hạt giống này cho dù lúc đó Phương Nguyên nhìn thấy cũng hoàn toàn không còn sinh cơ, không trồng được, nhưng lại đụng phải Quan Ngạo thẳng tính, mượn bảo dịch của Bạch Miêu, ở Xích Thủy Đan Khê trồng ra một vườn, có điều sinh trưởng vô cùng chậm chạp, bởi vậy về sau khi Phương Nguyên rời khỏi, liền bỏ cả vườn vào trong tiểu thế giới của Kim Tướng Lôi Linh, mang theo người.
Về sau lại ở trên mười năm Tuyết Nguyên, Phương Nguyên một lòng kiếm, ngay cả Bạch Miêu cũng để cho chạy mất, tất nhiên cũng không có thời gian để ý tới những linh dược này, để mặc chúng sinh trưởng, dù sao thì linh dược cũng trồng sống rồi, trong thời gian mười năm, cũng từ từ thành thục.
Mà Phương Nguyên trừ thỉnh thoảng thu thập vài cọng đã lớn để luyện dược hoặc là luyện độc, bình thường cũng không quan tâm tới những linh dược này, cho tới trước khi tới Ma Biên, hắn bắt đầu lật xem đại lượng điển tịch Ma Biên.
Chương 1417 Bất thế kỳ công (2)
Lúc này hắn cũng phát hiện quan hệ của Hắc Ám Ma Tức và sinh trưởng linh dược, cũng biết linh dược bình thường không trồng được trong Hắc Ám Ma Tức, nhưng linh dược trong Hắc Ám Ma Tức cũng sẽ không tự dưng xuất hiện, thế là hắn liền linh cơ khẽ động, nghĩ tới một vấn đề, những hạt giống này có liên quan gì tới Hắc Ám Ma Tức.
Dù sao, lúc ấy ở chỗ phát hiện những hạt giống này, còn phát hiện một khối Tội Nhân Bi, mà dưới Tội Nhân Bi thì trấn áp Hắc Ám Ma Tức vô cùng, nhất là, những hạt giống này là dựa vào bảo dịch của Bạch Miêu mới trồng được.
Nghĩ vậy, Phương Nguyên còn không phát hiện quan hệ của những hạt giống này và Hắc Ám Ma Tức, vậy thì hắn cũng không phải là Phương Nguyên.
Trước đây hắn dẫn theo Bạch Miêu, xâm nhập vào Ma Biên phúc địa, thu thập các loại bảo dược, kỳ thật là để ấn chứng những cái này! Cũng là sau khi ấn chứng xong, hắn mới ý thức được chỗ kỳ lạ của những hạt giống này, biết có thể nhờ đó mà lập được công lớn!
- Những hạt giống này sinh trưởng ở trong Hắc Ám Ma Tức, cũng là một khi thành thục, sẽ lập tức héo rũ, nhưng ta có biện pháp, có thể ở một chỗ khác, tiếp tục bồi dưỡng những hạt giống này, chỉ cần hạt giống có thể luôn được bồi dưỡng, vậy thì có thể không ngừng trồng ở Ma Biên phúc địa, sau khi số lượng đạt tới trình độ nhất định, liền có thể áp chế được sự xuất hiện và sinh trưởng Hắc Ám Ma Vật.
Phương Nguyên nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên, nghiêm túc nói:
- Có điều, những cái này vẫn chỉ là suy đoán là của ta, kế hoạch và an bài cụ thể, vẫn cần tiền bối tìm người đi ấn chứng, có điều ta nghĩ, Ma Biên nhân tài đông đúc, chắc không thiếu loại cao nhân này.
Khi nói, hắn dưa hộp ngọc này về phía Bạch Bào Chiến Tiên.
Những hạt giống này cũng chỉ có Bạch Bào Chiến Tiên mới có tư cách tiếp nhận.
- Giao cho ta!
Sau lưng Phương Nguyên, bỗng nhiên vang lên một thanh âm thâm trầm, Phương Nguyên hơi ngây ra, xoay người nhìn một cái, liền thấy trong hư không phía sau, đang có một vị Bạch Bào Chiến Tiên khác từ trên trời hạ xuống, khí cơ thâm trầm, thần quang nội liễm, mà Bạch Bào Chiến Tiên trước người mình thì bắt đầu chậm rãi tiêu tán, cuối cùng biến mất trong hư không, lúc này mới hiểu, Bạch Bào Chiến Tiên chân chính đã tới, lúc trước chẳng qua là phân thân của hắn mà thôi.
- Lão phu vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu bối thánh địa đến Ma Biên tranh công, lười chẳng muốn chơi đùa với các ngươi, bởi vậy chỉ phái một phân thân tới, lại không ngờ, lần này lười biếng, cũng suýt nữa khiến lão phu bỏ lỡ một đại sự chân chính.
Vị Bạch Bào Chiến Tiên này đi tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt thản nhiên, nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nhìn vị Bạch Bào Chiến Tiên chân chính này.
- Ta sẽ an bài việc này!
Bạch Bào Chiến Tiên trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Nếu những cái này đều là sự thật, ngươi cũng lập được công lớn bất thế cho Ma Biên ta, tiểu hữu, không nói đến phần công lao này, cho dù là Đại Viên Nhược Khuyết Trận đó cũng có thể khiến ngươi đề xuất một yêu cầu đối với lão phu, chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, lão phu đều sẽ đáp ứng, nếu cộng thêm bản đồ địa hình và thần chủng này.
Hắn bỗng nhiên cười cười, nói:
- Cho dù có quá phận, lão phu cũng có thể cân nhắc!
Bên cạnh có không biết bao nhiêu người, nghe thấy những lời này, mặt lập tức trắng bệch.
Đây chính là Bát Hoang Thành Chủ!
Từng có người nói, Bát Hoang Thành Chủ chính là người có tính tình không tốt thứ hai trong Thất Đại Thánh Địa chi Chủ.
Người tính tình không tốt nhất là lão tổ tông của Vong Tình Đảo!
Một Thánh Địa Chi Chủ tính tình cổ quái như vậy, không ngờ trực tiếp hứa như vậy với Phương Nguyên?
Mà Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cũng hơi ngây ra, sau đó không đợi người ngoài có phản ứng, hắn liền nói thẳng:
- Vãn bối không có yêu cầu gì khác, Ma Biên vốn là vì người trong thiên hạ mà trông coi khí vận, vãn bối cũng là người trong thiên hạ, sẽ không mượn những cái này để tranh công, chỉ cầu tiền bối đáp ứng, nếu những thứ này đều được chứng thực là thật, vậy xin tiền bối mau chóng bố trí thỏa đáng, xuất binh Ma Uyên, tiêu diệt hết những ma vật đó!
Bát Hoang Thành Chủ cười lạnh nói:
- Không cần ngươi nói, lão phu cũng sẽ làm như vậy, nói ra yêu cầu của chính ngươi đi!
- Vãn bối còn chưa nói xong!
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, lại tiếp tục nói:
- Một phen xuất binh này nhất định là một hồi chiến đấu kịch liệt ngàn năm chưa có ở Ma Biên, có người sẽ vẫn lạc, có người sẽ quật khởi, mà vãn bối trước đây đã đáp ứng đưa ra ba mươi sáu đạo Long Hồn, tính lựa chọn ba mươi sáu người có chiến công cao nhất trong trận đại chiến này để kế thừa, như vậy, chắc hẳn cũng rõ ràng, không ai nói được gì rồi chứ.
Bát Hoang Thành Chủ nói:
- Có thể!
Đám người ở bên cạnh trực tiếp hốt hoảng, vị tướng thủ thành Vọng Minh Quan, lão tu áo nâu trực tiếp thất thanh kêu lên:
- Thành chủ!
Bát Hoang Thành Chủ nói:
- Câm miệng!
Thế là vị tướng thủ thành Vọng Minh Quan thật sự ngậm miệng lại.
Không chỉ là hắn, trên tiên đài, những người nghẹn đầy một bụng những lời muốn nói đều không dám mở miệng nữa.
Mà Phương Nguyên có được lời hứa này, trong lòng cũng bỗng nhiên thở phào.
Hắn ôm hộp ngọc, hai tay dâng lên.
Bát Hoang Thành Chủ tiếp nhận hộp ngọc, lẳng lặng nhìn hắn, qua một lúc mới nói:
- Vốn thấy ngươi sử ra nhiều thủ đoạn như vậy, ta cho rằng ngươi là một tiểu bối rất thông minh, nhưng ngươi có được lời hứa của ta, lại không suy nghĩ cho bản thân, hình như là rất ngu.
Hắn dừng một chút, nhìn Phương Nguyên nói:
- Có đáng không?
Phương Nguyên chỉ cười cười, không nhiều lời.
Chương 1418 Tế Bái Thần Sơn (1)
Mọi việc đã được định đoạt, một trận đại chiến sắp sửa diễn ra.
Phương Nguyên nhất định sẽ được nhiều người tôn kính, những cũng sẽ làm không ít người căm giận...
Nên khi Bạch Bào Chiến Tiên hỏi hắn có đáng hay không?
Phương Nguyên không trả lời, bởi vì dù có đáng giá hay không, hắn cũng sẽ làm như vậy...
Nhưng để kết luận có đáng giá hay không, thời điểm hắn tiếp nhận Trấn Ma Thần Tướng Ấn cũng chưa xác định rõ ràng.
......
Vừa qua giờ Thìn, trời bắt đầu nắng ngắt. Khung cảnh xung quanh cũng trở nên mỹ lệ, ngay cả quảng trường mọi người đang đứng vốn một mảng tiêu điều, hoang tàn, dường như cũng có sức sống hơn. Mà trên quảng trường này, những bia đá màu xanh nối tiếp nhau thành từng hàng, từng hàng, nhìn không thấy đâu là điểm cuối, giống như trăm vạn hùng binh đứng hiên ngang ở trên chiến trường.
Bia đá vô cùng chắc chắn, đã qua vạn năm không một chút tổn hại, những chữ khắc trên bia như được dùng máu sơn đỏ.
Nội dung rất đơn giản, mỗi bia đều khắc tên của từng người, có bia chỉ khắc danh hào, không có tên thật của người đã ngã xuống.
“Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Thượng Thanh tiên tổ, tông chủ Thần Du tông, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Thánh nữ Đảo Vong Tình, Bích Lạc Tiên Tử, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Đại Thiên ma tông Thái Tuyên Ma Tổ, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Côn Lôn Chiến Tiên Tử Đồng Võ Thánh...”
“Tuyết Nguyên Kiếm Tiên Hoàng Phủ Huyền Đô...”
“Vĩnh Dạ Ma Chủ Huyết Ma lão quái...”
“...”
“...”
Tại thần sơn phía sau Bát Hoang thành, nơi mà sau khi Phương Nguyên trở thành một trong Ma Biên mười đại thần tướng, theo lệ phải đến tế bái. Những vị tiền bối nằm xuống nơi đây, đều chiến đấu để bảo vệ Tu chân giới, trong đó có tiên tổ, có ma đầu khét tiếng, có kỳ tài kiệt xuất, cũng có yêu thánh hung ác, họ đều là những người có danh tiếng, có người là bá chủ một phương, nhưng đều vì một mục đích mà hi sinh, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia.
So với ngàn vạn năm lịch sử Thiên Nguyên, bọn họ chỉ trải qua một thời đại ngắn.
Bia đá rất nhiều, càng đi vào sâu càng càng thấy nhiều những ngôi mộ cổ kính, phía trước thì có những ngôi mộ mới hơn, có thể một thời gian sau, tại thần sơn sẽ xuất hiện những bia đá mới nữa và được đời sau tiếp tục tế bái...
Phương Nguyên chợt nghĩ: “Nếu mình chết trong trận đại chiến sắp diễn ra kia, không biết có đủ tư cách để lập bia ở nơi đây hay không.”
...
...
- Phương đạo tử, theo thông lệ, mỗi lần có vị thần tướng nào đến tế bái, lão phu sẽ kể cho hắn nghe về chiến tích của các tiền bối lưu tên trên bia đá, để họ thấy được trách nhiệm của mình khi làm thần tướng, nhưng ngươi là người thông minh, là người có uy tín và sống có trách nhiệm, có lẽ việc kể cho ngươi nghe hay không cũng không quan trọng nữa...
Cổ Thiết trưởng lão là người dẫn Phương Nguyên tiến vào thần sơn.
Hắn lẳng lặng nhìn Phương Nguyên đi qua từng bia đá, ánh mắt đảo qua những cái tên được khắc trên bia, sau một lúc, mới nhẹ nhàng nói.
Phương Nguyên nhìn qua các bia đá, ngồi xuống giữa lối đi nói:
- Ông kể một chút đi!
Cổ Thiết trưởng lão trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng:
- Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, năm đó chính là chủ nhân của Đông Hoàng thánh địa, ông ấy là người có cảnh giới cao nhất Tu chân giới, là người đứng đầu trong cảnh giới Đại Thừa Chân Tiên, uy chấn bốn phương, thậm chí tất cả mọi người đều nói ông ta đã có thể phi thăng, nhưng khi kiếp nạn xảy ra, tình thế nguy cấp, ông ta tình nguyện ở lại, trong đại kiếp Ma Uyên đã dùng sức một người chiến đấu ba ngày ngăn chặn kẻ thù, để Ma Biên phía sau kịp thời xây dựng phòng tuyến, nhưng cuối cùng cũng kiệt sức mà hi sinh...
Phương Nguyên im lặng ngồi nghe, gật gật đầu.
Cổ Thiết trưởng lão lại tiếp tục nói:
- Thượng Thanh tiên tổ, là người sáng lập Thần Du tông, dùng tài hoa của mình tạo nên một Thần Du tông lớn mạnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, khi kiếp nạn xảy ra, đã dẫn theo tất cả đệ tử tông môn chiến đấu với đại quân hắc ám, đại quân hắc ám bị ngăn chặn ở Vọng Minh quan không thể tiến về trước, nhưng toàn bộ trên dưới Thần Du tông đều ngã xuống, không một ai sống sót, đến bây giờ hầu như không ai biết đã có một Thần Du tông hùng bá năm xưa.
Phương Nguyên im lặng ngồi nghe, mắt nhìn về bia đá có tên Thượng Thanh tiên tổ.
- Bích Lạc tiên tử, chắc ngươi đã nghe qua...
Cổ Thiết trưởng lão thấp giọng nói:
- Nàng đã từng là thánh nữ của Vong Tình Đảo, cũng là lão tổ tông của Vong Tình Đảo bây giờ, khi đại kiếp xảy ra, nàng chưa đến trăm tuổi, nhưng bằng tài trí của mình tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa Chân Tiên, nếu có thể ẩn mình, đợi qua kiếp nạn, nàng sẽ là một nhân vật truyền kỳ muôn đời, lúc Ma Biên nguy cấp, nàng vẫn dứt khoát tham gia chiến đấu, tiêu diệt ba Thiên Ma, cuối cùng tử trận...
- Vốn có thể trở thành nhân vật truyền kỳ, muôn người kính ngưỡng, nhưng chưa đến vạn năm, tên của nàng ở Tu chân giới hầu như rất ít người nhớ đến.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bia đá có chút thất thần.
Hắn rất muốn gọi Giao Long đến, để hỏi nó khi Bích Lạc tiên tử còn sống có bộ dạng thế nào.
Chương 1419 Tế Bái Thần Sơn (2)
- Thái Tuyên ma tổ là
một đại ma đầu của tà phái, trước khi kiếp nạn xảy ra, hắn luôn đối đầu với bảy đại thánh địa và Tiên Minh, rất nhiều cao thủ của các thánh địa và Tiên Minh chiến đấu cùng hắn cũng không chiếm được lợi thế, vô số con cháu và đồ đệ của hắn bị thánh địa và Tiên Minh tàn sát, hắn cũng giết rất nhiều người là đệ tử, nhân tài của thánh địa, Tiên Minh, hai bên có thể nói huyết hải thâm thù....
- Nhưng khi kiếp nạn sắp xảy ra, Đạo Nhất tiên tổ tự tay viết một lá thư, sai người chuyển cho hắn...
- Trên thư chỉ có vài chữ đơn giản: Ta đến Ma Biên, ngươi đến không?
- Thái Tuyên ma tổ không trả lời, ba ngày sau, trực tiếp dẫn theo mười đại đệ tử xuất hiện ở Ma Biên.
Cổ Thiết trưởng lão thấy Phương Nguyên vẫn trầm mặc, bèn nói tiếp:
- Cửu Trùng Thiên Đế Huyền Cổ Chí Tôn, mấy chục ngàn năm được người đời ca tụng là đệ nhất đế của hoàng triều Cửu Trùng Thiên, võ công vô địch thiên hạ, đã từng cùng Đạo Nhất tiên tổ giao đấu trên dưới mười lần bất phân thắng bại, hắn nói Đạo Nhất tiên tổ cướp đoạt vận khí của hắn, làm hắn không thể phi thăng, ngày Đạo Nhất tiên tổ vẫn lạc cũng là ngày hắn có thể phi thăng, nhưng nghe tin Đạo Nhất tiên tổ vì Tu chân giới mà một mình trấn áp sinh linh hắc ám ở Ma Uyên ba ngày rồi chết, hắn không lựa chọn phi thăng mà tiến về Ma Biên chiến đấu.
- Hắn nói sẽ giết sạch trăm vạn sinh linh hắc ám, lấy chiến tích đó để tế bái linh hồn Đạo Nhất tiên tổ.
- Ta không biết hắn có thành công giết trăm vạn sinh linh hắc ám hay không, nhưng lại biết có ít nhất bảy cao thủ Thiên Ma chết dưới tay hắn.
- Côn Lôn chiến tiên Tử Đồng Võ Thánh, khi thần quan sắp bị phá, hắn lấy sức một người thủ tam quan, giữ thần quan đủ bảy ngày không bị sinh linh hắc ám xâm nhập, để người bên trong thần quan kịp thời tu sửa. Khi thần quan tu sửa xong, Tử Đồng Võ Thánh cũng kiệt sức ngã xuống, có người nói lúc hắn biết mình sắp chết, vẫn lao về phía đại quân Ma Uyên, không chịu lùi một bước, những sinh linh hắc ám thấy hắn xuất hiện đều tránh xa trăm trượng và tìm cách vòng ra sau hắn để tiến lên.
- Tuyết Nguyên kiếm tiên Hoàng Phủ Huyền Đô, lấy nhân kiếm hợp nhất, chém giết một Thiên Ma có tu vi mạnh nhất...
- Vĩnh Dạ ma chủ Huyết Ma lão quái, người này tu luyện tà công, làm việc tàn nhẫn, người người căm ghét, khi kiếp nạn xảy ra, thần quan sắp bị phá, hắn dẫn theo tất cả đệ tử đến Ma Biên, vọt tới chiến trường, chiến đấu hơn mười ngày không ngừng nghỉ, dù bị thương nặng cũng không chịu vào thần quan nghỉ ngơi, dẫn theo đệ tử tiến về phía trước, chém giết sinh linh hắc ám.
- Hắn và các đệ tử chém giết rất nhiều sinh linh hắc ám, nhưng cuối cùng tất cả đều ngã xuống, bị vô số sinh linh hắc ám cắn nuốt...
...
...
Cổ Thiết trưởng lão rất quen thuộc những chiến tích trên từng bia đá, từ từ kể ra, không bỏ sót một chi tiết nào.
Trong giọng nói của hắn, dường như không ẩn chứa quá nhiều tình cảm, tự nhiên nói ra. Phảng phất như những sinh linh kia nghe được những lời của hắn, một cơn gió bất chợt nổi lên, chậm rãi vờn quanh bia mộ.
Không biết hắn nói bao lâu, cũng không để ý Phương Nguyên có đang lắng nghe hay không, cuối cùng hắn mới nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Một thế hệ cao thủ, đã chết quá nhiều người, nhưng cũng là một thế hệ huy hoàng nhất trong lịch sử Thiên Nguyên.
- Kiếp nạn xảy ra, từ bên trong Ma Uyên, ma khí cuồn cuộn, không biết đi ra bao nhiêu Thiên Ma, bao nhiêu cao thủ sinh linh hắc ám, có thể nói là một lần đại kiếp đáng sợ nhất trong lịch sử...
- Nhưng dù sinh linh hắc ám đáng sợ ra sao, hung ác cỡ nào cũng bị mọi người đồng tâm hiệp lực ngăn chặn ở ngoài Ma Biên, không thể tiến một bước vào trong để gây hại cho sinh linh của Tu chân giới.
Nói xong những lời này, trên mặt Cổ Thiết trưởng lão hiện lên vẻ kiêu ngạo và cảm khái.
...
...
- Chính vì muốn ngăn chặn không cho đại kiếp phát sinh nữa, chuyện bao đời nay vẫn chưa làm được, nhưng rồi thấy thời cơ đã đến, nên các cao thủ Thiên Nguyên đời trước đã tập trung tại núi Côn Lôn, cùng nhau suy tính, muốn tìm ra bí mật, giải quyết triệt để nối lo về đại kiếp ...
Phương Nguyên chậm rãi mở miệng, đối với một số chuyện cũ, hắn cũng biết chút ít.
Càng biết nhiều về việc xảy ra ở núi Côn Lôn năm đó.
Vô số cao nhân chết, cao thủ Thiên Nguyên hao tổn đến bảy phần...
Vì thế đợt đối kháng kiếp nạn này là một thế hệ Thiên Nguyên có lực lượng yếu nhất.
- Các vị tiền bối đã hi sinh để đổi lấy cuộc sống, tính mạng của chúng ta....
Phương Nguyên ngồi thật lâu giữa những hàng bia đá, rồi chậm rãi đứng dậy, từ trong túi trữ vật lấy lò luyện đan và chén trà ra, sau đó cẩn thận đun nước, pha một ly trà, dùng tay nâng lên nói:
- Trước đây ta nghĩ, các ngươi bỏ đi sinh mạng của mình, bỏ qua danh vọng được người đời tôn sùng, thậm chí bỏ đi cả cơ hội phi thăng, vì cuộc sống của sinh linh Thiên Nguyên sau này, có bao giờ hối hận chưa, có bao giờ nghĩ đến sự xuống dốc của hậu nhân, thậm chí có người đã không nhớ đến công lao của các ngươi, quay ra trách các ngươi khi đó làm sai, đấy là những suy nghĩ thật ngu ngốc...
- Hiện tại ta đã suy nghĩ cẩn thận...
Chương 1420 Thúc đẩy đại thế (1)
Trên mặt Phương Nguyên hiện lên nụ cười nói:
- Các ngươi căn bản không thèm để ý đến những điều này...
Dùng tay nâng chén trà, hắn thấp giọng tự nói, sau đó chậm rãi đổ một phần ly trà lên mặt đất.
Mùi thơm của trà thoang thoảng bay ra bốn phía.
- Chuyện mình thấy nên làm thì làm, chỉ đơn giản như vậy!
Còn ít nước trong ly trà, Phương Nguyên ngửa cổ uống cạn, sau đó ném ly trà xuống đất nói:
- Có những việc luôn cần có người đi làm, bất kể người khác nghĩ ra sao, việc nên làm thì cố gắng làm tốt...
- So sánh với những việc nên làm, trường sinh tính là cái gì?
- Địa vị chí cao tính là cái gì?
- Thậm chí phi thăng là tính gì?
Phương Nguyên chậm rãi nói và đứng lên, dùng tay phủi đi bụi bặm bám trên người, sau đó chắp hai tay sau lưng.
Nhìn những tấm bia đá kia, trên mặt hắn hiện lên nụ cười kì dị:
- Trước đây có các ngươi, sau này còn có ta!
- Nếu các ngươi là những người ngu ngốc, ta cũng sẽ làm một người ngu ngốc!
- Nếu các ngươi là thánh nhân, ta cũng sẽ làm thánh nhân!
Ma Biên sắp có sự thay đổi rồi!
Mọi người đều mơ hồ cảm nhận được mạch nước ngầm đang chảy, bầu không khí có chút quái dị.
Tất cả những biến đổi này, là bắt đầu từ khi Phương Nguyên chính thức trở thành thần tướng Trấn Ma Quan.
- Vị đạo tử của Vong Tình Đảo này, dã tâm thật lớn!
- Thúc đẩy đại thế, nắm giữ mọi việc trong lòng bàn tay, hắn muốn làm thủ lĩnh của Ma Biên sao?
- Nếu việc này thành công, hắn sẽ trở thành một người truyền kỳ trong miệng người đời.
- ...Nhưng dù hắn có dã tâm như thế thì có làm sao?
-...Tất cả mọi việc hắn làm, đều có lợi cho những người sống trong Tu chân giới này.
Mười vạn Tiên Quân đóng ở Ma Biên, rất nhiều anh hùng hào kiệt đều phát hiện dã tâm của Phương Nguyên rất lớn, nhưng lúc này không ai nói gì, ngay cả những người trước kia luôn phản đối những quyết định của Phương Nguyên, cũng lựa chọn im lặng.
Chiến đấu ở Ma Biên, vẫn có thể ra sức chém giết sạch sinh linh hắc ám, ngăn chặn Ma khí, nhưng có cần thiết không?
Đương nhiên là cần thiết!
Điều này sẽ đạt được công lao không nhỏ trong ba ngàn năm qua.
Đặc biệt ở thời điểm sắp có đại kiếp nạn, không có việc nào quan trọng hơn là làm cho Ma Biên yên ổn, an toàn.
Mà muốn làm được việc này, đương nhiên sẽ diễn ra một hồi đại chiến nghiêng trời lệch đất, toàn quân ở mười đại thần quan cùng xuất chiến, trong loạn đấu đó, sẽ có rất nhiều anh hùng được sinh ra, lập được chiến công hiển hách. Đối với việc có thể lấy chiến công trước mặt, có thể được Phương Nguyên thưởng cho long hồn, ai có thể từ chối?
Không người nào có thể ngăn cản việc quét sạch sinh linh hắc ám ra khỏi Ma Biên, cũng không người nào có thể phản đối việc Phương Nguyên lấy long hồn ra làm phần thưởng.
Cũng vì nguyên nhân này, Ma Biên thập đại thần quan, mấy trăm Huyền giáp cùng với ngàn vạn tướng sĩ, đều muốn nâng Phương Nguyên lên. Sau khi được sắc phong thần tướng, những lời Phương Nguyên nói, những việc Phương Nguyên làm đều được lưu truyền đến các tướng sĩ, khiến họ tâm phục, khẩu phục với Phương Nguyên, mọi người đều nhắc đến Phương Nguyên, nguyện học tập hắn...
Những binh sĩ này, có lẽ quyền thế không lớn, xuất thân không tốt, nhưng khi đoàn kết nhất trí với nhau, sẽ trở thành một thế lực có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Mà cũng trong đám người này, cũng có người xuất thân từ thế gia, có chút quyền thế nói, nếu Phương thần tướng của Trấn Ma Quan không lấy long hồn ra phân phối làm phần thưởng, thì không cần tham gia đại chiến...
Nhưng những ý kiến này vừa nói ra, đã bị gia tộc của họ mắng chửi, răn dạy.
- Càng như vậy, các ngươi càng phải ra chiến trường liều mạng.
- Dù các ngươi có chết trên chiến trường, thì cũng phải lập nhiều công huân hơn những tán tu kia.
- Các ngươi đừng quên, trong tay hắn không chỉ có 36 đạo long hồn...
Chính bọn họ cũng không nghĩ rằng, dự định ban đầu là độc chiếm long hồn, hiện tại đã bỏ đi suy nghĩ đó, chỉ có thể sát cánh cùng hàn môn Huyền giáp, công bằng đua lấy công huân, như thế long hồn mới có thể đến tay...
Thế là ở Ma Biên, một cảnh tượng từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.
Trên dưới Bát Hoang thành cùng với thập đại thần quan, đều cùng nhau tập luyện, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Những ý kiến phản đối Phương Nguyên đã biến mất, giống như bọn họ chưa bao giờ đưa ra ý kiến vậy.
Có thể thấy được, thần tướng tập trung luyện binh, Huyền giáp binh sĩ chiến ý hừng hực, các mưu sỹ thì nghĩ cách để chiến đấu có lợi nhất, hậu cần được chuẩn bị đầy đủ, vì một trận đại chiến mà chuẩn bị...
Không chỉ có Ma Biên làm tốt công tác chuẩn bị, trong Bát Hoang thành cũng có nhiếu biến chuyển.
Sau khi Phương Nguyên giao hộp thần chủng cho thành chủ Bát Hoang thành, Bát Hoang thành rất nhanh liền có hành động, bọn họ thông qua bí pháp, xác định được tác dụng của thần chủng, dựa vào địa đồ tin cậy, trong thời gian ngắn, phái ra rất nhiều cao thủ, dựa theo kế sách của Phương Nguyên từng bước chuẩn bị.
Địa đồ cũng được hoàn thiện hơn, cố gắng điều tra từng chi tiết trên thực địa Ma Biên, các dãy núi, các linh mạch, địa thế nào có lợi khi chiến đấu, thậm chí dự đoán hướng đi của sinh linh hắc ám, việc đóng quân...đều được thể hiện trên địa đồ.
Một đạo thần thức được đánh vào, con cóc đó liền ngoan ngoãn há to miệng!
Một gốc linh chu xanh tươi được hắc khí bao bọc từ trong miệng cóc bay ra, bồng bềnh trên lòng bàn tay Phương Nguyên.
Các tu sĩ ngưng thần nhìn lại, lập tức biến sắc, lại thấy hắc khí đó không ngờ chính là Hắc Ám Ma Tức, tuy khí tức rất nhạt rất mỏng, không hình thành được bao nhiêu nguy hại, nhưng lọt vào trong mắt các tu sĩ, vẫn giống như gặp quỷ, theo bản năng lui lại mấy bước.
Có điều sau khi lui lại mấy bước, bọn họ lại ngưng thần nhìn về phía gốc linh dược đó.
Đó hẳn là một gốc bảo dược phẩm cấp không thấp, hiện giờ vẫn chưa thành thục, chính là lúc sinh cơ dồi dào, ở trong sương đen này giống như được linh dịch tẩm bổ, trên phiến lá có từng đạo mạch lạc màu tím sinh trưởng, mà Hắc Ám Ma Tức này dần dần trở nên nhạt đi, cũng không biết là đang tiêu tán, hay là bị linh dược này hấp thu.
- Ngươi đây là...
Có người nhìn một lúc, mới do dự nói.
Bọn họ đều là lão nhân ở Ma Biên không biết bao nhiêu năm, tất nhiên không xa lạ gì với linh dược này, loại bảo dược được Hắc Ám Ma Tức tẩm bổ mà sinh trưởng ra, ở Ma Biên có thể nói là tùy ý có thể thấy được, không biết Phương Nguyên đặc biệt lấy ra làm gì!
Phương Nguyên đáp lại cũng rất đơn giản:
- Gốc linh dược này không phải ta hái từ bên ngoài, mà là tự mình trồng!
- Gì cơ?
Mọi người nghe vậy, đều biến sắc.
Ầm một tiếng, các tu sĩ vừa tản ra lại rào rào kéo về.
Đối với chuyện Phương Nguyên nói, bọn họ thậm chí cảm thấy giống như là đang nói nhảm!
Bởi vì chuyện Hắc Ám Ma Tức có thể thúc sinh linh dược, có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu, tất nhiên cũng có vô số tiên hiền đã làm ra loại thực nghiệm này, nhưng bất kể là linh dược hay là bảo dược, thần dược, bất kể là dời trồng, hay là gieo hạt giống, kết quả đều trực tiếp héo rũ mà chết, thậm chí có một số, bị Hắc Ám Ma Tức ảnh hưởng, hóa thành ma vật.
Mà Phương Nguyên, lại nói đây là chính hắn trồng ra?
Đám người đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm linh dược trong lòng bàn tay Phương Nguyên.
- Kiều lão quái, ngươi là xuất thân Đan Sư, có nhận ra đây linh dược gì không?
- Kỳ quái, như là Lan Đình, lại giống Tử Hà, chẳng lẽ là bị Hắc Ám Ma Tức thay đổi à?
- Không đúng, đây không phải là một loại linh dược thông thường của thế gian.
Đám người vây quanh thấp giọng nghị luận, trên mặt đều là vẻ nửa tin nửa ngờ.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy chân tướng nào đó, nhưng lại không dám thừa nhận, bởi vì chuyện này quá dọa người.
Phương Nguyên lẳng lặng quan sát bọn họ, trực tiếp nói ra:
- Trên tay ta có một số hạt giống, giống như không phải vật nhân gian, bình thường không thể trồng, ngẫu nhiên ta lại phát hiện, chúng có thể mượn dùng Hắc Ám Ma Tức để sinh trưởng, mà dược tính sinh trưởng ra cũng cực tốt, thấp nhất cũng là phẩm cấp thần dược, cây tử đằng trên tay ta chính là một gốc từ hạt giống đó dưỡng ra.
- Lời này là thật chứ?
- Thế gian không ngờ có vật kỳ lạ như vậy à?
- Ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có.
Các tu sĩ chung quanh càng nhìn gốc linh dược đó càng ngạc nhiên, đã không nhịn được mà vội vàng hỏi.
Phương Nguyên đáp rất đơn giản:
- Từng có một vị bằng hữu, dẫn ta tới một nơi kỳ quái, chính là nhặt được ở đó.
- Bằng hữu bằng hữu, lại là bằng hữu.
Các tu sĩ bên cạnh nghe vậy ánh mắt đều trở nên cổ quái, thậm chí có chút bực mình, lại không tin cách nói của Phương Nguyên:
- Kiểm tra địa thế Ma Biên cũng là bằng hữu, thần dược này lại là bằng hữu, bằng hữu của ngươi thần thông quảng đại như vậy, sao không dẫn ra để chúng ta gặp mặt?
Bạch Miêu trên vai Phương Nguyên ánh mắt lười biếng lườm hắn một cái.
Lão chấp sự của Vong Tình Đảo rất hợp thời cười lạnh nói:
- Vong Tình Đảo Đạo Tử làm việc, còn cần phải nhất nhất khai báo với các ngươi à?
Các tu sĩ nghe vậy, lập tức trầm mặc, không dám hỏi nữa.
Mà Phương Nguyên căn bản cũng lười chẳng muốn giải đáp, hắn tu hành đến nay, trên người cũng ít nhiều có một số bí mật, trước kia những bí mật này là không thể đưa ra ánh sáng, hiện giờ cũng không sợ, hắn đã có tư cách công khai những bí mật này, lại không sợ bị người ta truy căn vấn để.
Nói và không nói, toàn là dựa vào tâm niệm của mình.
- Thần chủng (hạt giống thần) như vậy, ta chuẩn bị mấy trăm hạt.
Hắn nói xong, trên tay trái đã có thêm một hộp ngọc.
Nhìn hộp ngọc trên tay Phương Nguyên, một đám lão thần tướng, đại trưởng lão chung quanh mắt đỏ rực, vội vàng chạy tới, hận không thể vươn tay ra cướp lấy, có điều Phương Nguyên lại nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên cách đó không xa.
Hạt giống này không phải gì khác, chính là lúc trước Quan Ngạo nhặt được trong không gian sau bí cảnh của Thiên Lai Thành Kim gia.
Những hạt giống này cho dù lúc đó Phương Nguyên nhìn thấy cũng hoàn toàn không còn sinh cơ, không trồng được, nhưng lại đụng phải Quan Ngạo thẳng tính, mượn bảo dịch của Bạch Miêu, ở Xích Thủy Đan Khê trồng ra một vườn, có điều sinh trưởng vô cùng chậm chạp, bởi vậy về sau khi Phương Nguyên rời khỏi, liền bỏ cả vườn vào trong tiểu thế giới của Kim Tướng Lôi Linh, mang theo người.
Về sau lại ở trên mười năm Tuyết Nguyên, Phương Nguyên một lòng kiếm, ngay cả Bạch Miêu cũng để cho chạy mất, tất nhiên cũng không có thời gian để ý tới những linh dược này, để mặc chúng sinh trưởng, dù sao thì linh dược cũng trồng sống rồi, trong thời gian mười năm, cũng từ từ thành thục.
Mà Phương Nguyên trừ thỉnh thoảng thu thập vài cọng đã lớn để luyện dược hoặc là luyện độc, bình thường cũng không quan tâm tới những linh dược này, cho tới trước khi tới Ma Biên, hắn bắt đầu lật xem đại lượng điển tịch Ma Biên.
Chương 1417 Bất thế kỳ công (2)
Lúc này hắn cũng phát hiện quan hệ của Hắc Ám Ma Tức và sinh trưởng linh dược, cũng biết linh dược bình thường không trồng được trong Hắc Ám Ma Tức, nhưng linh dược trong Hắc Ám Ma Tức cũng sẽ không tự dưng xuất hiện, thế là hắn liền linh cơ khẽ động, nghĩ tới một vấn đề, những hạt giống này có liên quan gì tới Hắc Ám Ma Tức.
Dù sao, lúc ấy ở chỗ phát hiện những hạt giống này, còn phát hiện một khối Tội Nhân Bi, mà dưới Tội Nhân Bi thì trấn áp Hắc Ám Ma Tức vô cùng, nhất là, những hạt giống này là dựa vào bảo dịch của Bạch Miêu mới trồng được.
Nghĩ vậy, Phương Nguyên còn không phát hiện quan hệ của những hạt giống này và Hắc Ám Ma Tức, vậy thì hắn cũng không phải là Phương Nguyên.
Trước đây hắn dẫn theo Bạch Miêu, xâm nhập vào Ma Biên phúc địa, thu thập các loại bảo dược, kỳ thật là để ấn chứng những cái này! Cũng là sau khi ấn chứng xong, hắn mới ý thức được chỗ kỳ lạ của những hạt giống này, biết có thể nhờ đó mà lập được công lớn!
- Những hạt giống này sinh trưởng ở trong Hắc Ám Ma Tức, cũng là một khi thành thục, sẽ lập tức héo rũ, nhưng ta có biện pháp, có thể ở một chỗ khác, tiếp tục bồi dưỡng những hạt giống này, chỉ cần hạt giống có thể luôn được bồi dưỡng, vậy thì có thể không ngừng trồng ở Ma Biên phúc địa, sau khi số lượng đạt tới trình độ nhất định, liền có thể áp chế được sự xuất hiện và sinh trưởng Hắc Ám Ma Vật.
Phương Nguyên nhìn về phía Bạch Bào Chiến Tiên, nghiêm túc nói:
- Có điều, những cái này vẫn chỉ là suy đoán là của ta, kế hoạch và an bài cụ thể, vẫn cần tiền bối tìm người đi ấn chứng, có điều ta nghĩ, Ma Biên nhân tài đông đúc, chắc không thiếu loại cao nhân này.
Khi nói, hắn dưa hộp ngọc này về phía Bạch Bào Chiến Tiên.
Những hạt giống này cũng chỉ có Bạch Bào Chiến Tiên mới có tư cách tiếp nhận.
- Giao cho ta!
Sau lưng Phương Nguyên, bỗng nhiên vang lên một thanh âm thâm trầm, Phương Nguyên hơi ngây ra, xoay người nhìn một cái, liền thấy trong hư không phía sau, đang có một vị Bạch Bào Chiến Tiên khác từ trên trời hạ xuống, khí cơ thâm trầm, thần quang nội liễm, mà Bạch Bào Chiến Tiên trước người mình thì bắt đầu chậm rãi tiêu tán, cuối cùng biến mất trong hư không, lúc này mới hiểu, Bạch Bào Chiến Tiên chân chính đã tới, lúc trước chẳng qua là phân thân của hắn mà thôi.
- Lão phu vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu bối thánh địa đến Ma Biên tranh công, lười chẳng muốn chơi đùa với các ngươi, bởi vậy chỉ phái một phân thân tới, lại không ngờ, lần này lười biếng, cũng suýt nữa khiến lão phu bỏ lỡ một đại sự chân chính.
Vị Bạch Bào Chiến Tiên này đi tới trước người Phương Nguyên, ánh mắt thản nhiên, nhìn về phía Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng ngẩng đầu lên, nhìn vị Bạch Bào Chiến Tiên chân chính này.
- Ta sẽ an bài việc này!
Bạch Bào Chiến Tiên trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Nếu những cái này đều là sự thật, ngươi cũng lập được công lớn bất thế cho Ma Biên ta, tiểu hữu, không nói đến phần công lao này, cho dù là Đại Viên Nhược Khuyết Trận đó cũng có thể khiến ngươi đề xuất một yêu cầu đối với lão phu, chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, lão phu đều sẽ đáp ứng, nếu cộng thêm bản đồ địa hình và thần chủng này.
Hắn bỗng nhiên cười cười, nói:
- Cho dù có quá phận, lão phu cũng có thể cân nhắc!
Bên cạnh có không biết bao nhiêu người, nghe thấy những lời này, mặt lập tức trắng bệch.
Đây chính là Bát Hoang Thành Chủ!
Từng có người nói, Bát Hoang Thành Chủ chính là người có tính tình không tốt thứ hai trong Thất Đại Thánh Địa chi Chủ.
Người tính tình không tốt nhất là lão tổ tông của Vong Tình Đảo!
Một Thánh Địa Chi Chủ tính tình cổ quái như vậy, không ngờ trực tiếp hứa như vậy với Phương Nguyên?
Mà Phương Nguyên nghe thấy những lời này, cũng hơi ngây ra, sau đó không đợi người ngoài có phản ứng, hắn liền nói thẳng:
- Vãn bối không có yêu cầu gì khác, Ma Biên vốn là vì người trong thiên hạ mà trông coi khí vận, vãn bối cũng là người trong thiên hạ, sẽ không mượn những cái này để tranh công, chỉ cầu tiền bối đáp ứng, nếu những thứ này đều được chứng thực là thật, vậy xin tiền bối mau chóng bố trí thỏa đáng, xuất binh Ma Uyên, tiêu diệt hết những ma vật đó!
Bát Hoang Thành Chủ cười lạnh nói:
- Không cần ngươi nói, lão phu cũng sẽ làm như vậy, nói ra yêu cầu của chính ngươi đi!
- Vãn bối còn chưa nói xong!
Phương Nguyên hơi trầm ngâm, lại tiếp tục nói:
- Một phen xuất binh này nhất định là một hồi chiến đấu kịch liệt ngàn năm chưa có ở Ma Biên, có người sẽ vẫn lạc, có người sẽ quật khởi, mà vãn bối trước đây đã đáp ứng đưa ra ba mươi sáu đạo Long Hồn, tính lựa chọn ba mươi sáu người có chiến công cao nhất trong trận đại chiến này để kế thừa, như vậy, chắc hẳn cũng rõ ràng, không ai nói được gì rồi chứ.
Bát Hoang Thành Chủ nói:
- Có thể!
Đám người ở bên cạnh trực tiếp hốt hoảng, vị tướng thủ thành Vọng Minh Quan, lão tu áo nâu trực tiếp thất thanh kêu lên:
- Thành chủ!
Bát Hoang Thành Chủ nói:
- Câm miệng!
Thế là vị tướng thủ thành Vọng Minh Quan thật sự ngậm miệng lại.
Không chỉ là hắn, trên tiên đài, những người nghẹn đầy một bụng những lời muốn nói đều không dám mở miệng nữa.
Mà Phương Nguyên có được lời hứa này, trong lòng cũng bỗng nhiên thở phào.
Hắn ôm hộp ngọc, hai tay dâng lên.
Bát Hoang Thành Chủ tiếp nhận hộp ngọc, lẳng lặng nhìn hắn, qua một lúc mới nói:
- Vốn thấy ngươi sử ra nhiều thủ đoạn như vậy, ta cho rằng ngươi là một tiểu bối rất thông minh, nhưng ngươi có được lời hứa của ta, lại không suy nghĩ cho bản thân, hình như là rất ngu.
Hắn dừng một chút, nhìn Phương Nguyên nói:
- Có đáng không?
Phương Nguyên chỉ cười cười, không nhiều lời.
Chương 1418 Tế Bái Thần Sơn (1)
Mọi việc đã được định đoạt, một trận đại chiến sắp sửa diễn ra.
Phương Nguyên nhất định sẽ được nhiều người tôn kính, những cũng sẽ làm không ít người căm giận...
Nên khi Bạch Bào Chiến Tiên hỏi hắn có đáng hay không?
Phương Nguyên không trả lời, bởi vì dù có đáng giá hay không, hắn cũng sẽ làm như vậy...
Nhưng để kết luận có đáng giá hay không, thời điểm hắn tiếp nhận Trấn Ma Thần Tướng Ấn cũng chưa xác định rõ ràng.
......
Vừa qua giờ Thìn, trời bắt đầu nắng ngắt. Khung cảnh xung quanh cũng trở nên mỹ lệ, ngay cả quảng trường mọi người đang đứng vốn một mảng tiêu điều, hoang tàn, dường như cũng có sức sống hơn. Mà trên quảng trường này, những bia đá màu xanh nối tiếp nhau thành từng hàng, từng hàng, nhìn không thấy đâu là điểm cuối, giống như trăm vạn hùng binh đứng hiên ngang ở trên chiến trường.
Bia đá vô cùng chắc chắn, đã qua vạn năm không một chút tổn hại, những chữ khắc trên bia như được dùng máu sơn đỏ.
Nội dung rất đơn giản, mỗi bia đều khắc tên của từng người, có bia chỉ khắc danh hào, không có tên thật của người đã ngã xuống.
“Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Thượng Thanh tiên tổ, tông chủ Thần Du tông, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Thánh nữ Đảo Vong Tình, Bích Lạc Tiên Tử, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Đại Thiên ma tông Thái Tuyên Ma Tổ, hồn thiêng bất diệt, lưu mãi muôn đời!”
“Côn Lôn Chiến Tiên Tử Đồng Võ Thánh...”
“Tuyết Nguyên Kiếm Tiên Hoàng Phủ Huyền Đô...”
“Vĩnh Dạ Ma Chủ Huyết Ma lão quái...”
“...”
“...”
Tại thần sơn phía sau Bát Hoang thành, nơi mà sau khi Phương Nguyên trở thành một trong Ma Biên mười đại thần tướng, theo lệ phải đến tế bái. Những vị tiền bối nằm xuống nơi đây, đều chiến đấu để bảo vệ Tu chân giới, trong đó có tiên tổ, có ma đầu khét tiếng, có kỳ tài kiệt xuất, cũng có yêu thánh hung ác, họ đều là những người có danh tiếng, có người là bá chủ một phương, nhưng đều vì một mục đích mà hi sinh, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia.
So với ngàn vạn năm lịch sử Thiên Nguyên, bọn họ chỉ trải qua một thời đại ngắn.
Bia đá rất nhiều, càng đi vào sâu càng càng thấy nhiều những ngôi mộ cổ kính, phía trước thì có những ngôi mộ mới hơn, có thể một thời gian sau, tại thần sơn sẽ xuất hiện những bia đá mới nữa và được đời sau tiếp tục tế bái...
Phương Nguyên chợt nghĩ: “Nếu mình chết trong trận đại chiến sắp diễn ra kia, không biết có đủ tư cách để lập bia ở nơi đây hay không.”
...
...
- Phương đạo tử, theo thông lệ, mỗi lần có vị thần tướng nào đến tế bái, lão phu sẽ kể cho hắn nghe về chiến tích của các tiền bối lưu tên trên bia đá, để họ thấy được trách nhiệm của mình khi làm thần tướng, nhưng ngươi là người thông minh, là người có uy tín và sống có trách nhiệm, có lẽ việc kể cho ngươi nghe hay không cũng không quan trọng nữa...
Cổ Thiết trưởng lão là người dẫn Phương Nguyên tiến vào thần sơn.
Hắn lẳng lặng nhìn Phương Nguyên đi qua từng bia đá, ánh mắt đảo qua những cái tên được khắc trên bia, sau một lúc, mới nhẹ nhàng nói.
Phương Nguyên nhìn qua các bia đá, ngồi xuống giữa lối đi nói:
- Ông kể một chút đi!
Cổ Thiết trưởng lão trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng:
- Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, năm đó chính là chủ nhân của Đông Hoàng thánh địa, ông ấy là người có cảnh giới cao nhất Tu chân giới, là người đứng đầu trong cảnh giới Đại Thừa Chân Tiên, uy chấn bốn phương, thậm chí tất cả mọi người đều nói ông ta đã có thể phi thăng, nhưng khi kiếp nạn xảy ra, tình thế nguy cấp, ông ta tình nguyện ở lại, trong đại kiếp Ma Uyên đã dùng sức một người chiến đấu ba ngày ngăn chặn kẻ thù, để Ma Biên phía sau kịp thời xây dựng phòng tuyến, nhưng cuối cùng cũng kiệt sức mà hi sinh...
Phương Nguyên im lặng ngồi nghe, gật gật đầu.
Cổ Thiết trưởng lão lại tiếp tục nói:
- Thượng Thanh tiên tổ, là người sáng lập Thần Du tông, dùng tài hoa của mình tạo nên một Thần Du tông lớn mạnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, khi kiếp nạn xảy ra, đã dẫn theo tất cả đệ tử tông môn chiến đấu với đại quân hắc ám, đại quân hắc ám bị ngăn chặn ở Vọng Minh quan không thể tiến về trước, nhưng toàn bộ trên dưới Thần Du tông đều ngã xuống, không một ai sống sót, đến bây giờ hầu như không ai biết đã có một Thần Du tông hùng bá năm xưa.
Phương Nguyên im lặng ngồi nghe, mắt nhìn về bia đá có tên Thượng Thanh tiên tổ.
- Bích Lạc tiên tử, chắc ngươi đã nghe qua...
Cổ Thiết trưởng lão thấp giọng nói:
- Nàng đã từng là thánh nữ của Vong Tình Đảo, cũng là lão tổ tông của Vong Tình Đảo bây giờ, khi đại kiếp xảy ra, nàng chưa đến trăm tuổi, nhưng bằng tài trí của mình tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa Chân Tiên, nếu có thể ẩn mình, đợi qua kiếp nạn, nàng sẽ là một nhân vật truyền kỳ muôn đời, lúc Ma Biên nguy cấp, nàng vẫn dứt khoát tham gia chiến đấu, tiêu diệt ba Thiên Ma, cuối cùng tử trận...
- Vốn có thể trở thành nhân vật truyền kỳ, muôn người kính ngưỡng, nhưng chưa đến vạn năm, tên của nàng ở Tu chân giới hầu như rất ít người nhớ đến.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn bia đá có chút thất thần.
Hắn rất muốn gọi Giao Long đến, để hỏi nó khi Bích Lạc tiên tử còn sống có bộ dạng thế nào.
Chương 1419 Tế Bái Thần Sơn (2)
- Thái Tuyên ma tổ là
một đại ma đầu của tà phái, trước khi kiếp nạn xảy ra, hắn luôn đối đầu với bảy đại thánh địa và Tiên Minh, rất nhiều cao thủ của các thánh địa và Tiên Minh chiến đấu cùng hắn cũng không chiếm được lợi thế, vô số con cháu và đồ đệ của hắn bị thánh địa và Tiên Minh tàn sát, hắn cũng giết rất nhiều người là đệ tử, nhân tài của thánh địa, Tiên Minh, hai bên có thể nói huyết hải thâm thù....
- Nhưng khi kiếp nạn sắp xảy ra, Đạo Nhất tiên tổ tự tay viết một lá thư, sai người chuyển cho hắn...
- Trên thư chỉ có vài chữ đơn giản: Ta đến Ma Biên, ngươi đến không?
- Thái Tuyên ma tổ không trả lời, ba ngày sau, trực tiếp dẫn theo mười đại đệ tử xuất hiện ở Ma Biên.
Cổ Thiết trưởng lão thấy Phương Nguyên vẫn trầm mặc, bèn nói tiếp:
- Cửu Trùng Thiên Đế Huyền Cổ Chí Tôn, mấy chục ngàn năm được người đời ca tụng là đệ nhất đế của hoàng triều Cửu Trùng Thiên, võ công vô địch thiên hạ, đã từng cùng Đạo Nhất tiên tổ giao đấu trên dưới mười lần bất phân thắng bại, hắn nói Đạo Nhất tiên tổ cướp đoạt vận khí của hắn, làm hắn không thể phi thăng, ngày Đạo Nhất tiên tổ vẫn lạc cũng là ngày hắn có thể phi thăng, nhưng nghe tin Đạo Nhất tiên tổ vì Tu chân giới mà một mình trấn áp sinh linh hắc ám ở Ma Uyên ba ngày rồi chết, hắn không lựa chọn phi thăng mà tiến về Ma Biên chiến đấu.
- Hắn nói sẽ giết sạch trăm vạn sinh linh hắc ám, lấy chiến tích đó để tế bái linh hồn Đạo Nhất tiên tổ.
- Ta không biết hắn có thành công giết trăm vạn sinh linh hắc ám hay không, nhưng lại biết có ít nhất bảy cao thủ Thiên Ma chết dưới tay hắn.
- Côn Lôn chiến tiên Tử Đồng Võ Thánh, khi thần quan sắp bị phá, hắn lấy sức một người thủ tam quan, giữ thần quan đủ bảy ngày không bị sinh linh hắc ám xâm nhập, để người bên trong thần quan kịp thời tu sửa. Khi thần quan tu sửa xong, Tử Đồng Võ Thánh cũng kiệt sức ngã xuống, có người nói lúc hắn biết mình sắp chết, vẫn lao về phía đại quân Ma Uyên, không chịu lùi một bước, những sinh linh hắc ám thấy hắn xuất hiện đều tránh xa trăm trượng và tìm cách vòng ra sau hắn để tiến lên.
- Tuyết Nguyên kiếm tiên Hoàng Phủ Huyền Đô, lấy nhân kiếm hợp nhất, chém giết một Thiên Ma có tu vi mạnh nhất...
- Vĩnh Dạ ma chủ Huyết Ma lão quái, người này tu luyện tà công, làm việc tàn nhẫn, người người căm ghét, khi kiếp nạn xảy ra, thần quan sắp bị phá, hắn dẫn theo tất cả đệ tử đến Ma Biên, vọt tới chiến trường, chiến đấu hơn mười ngày không ngừng nghỉ, dù bị thương nặng cũng không chịu vào thần quan nghỉ ngơi, dẫn theo đệ tử tiến về phía trước, chém giết sinh linh hắc ám.
- Hắn và các đệ tử chém giết rất nhiều sinh linh hắc ám, nhưng cuối cùng tất cả đều ngã xuống, bị vô số sinh linh hắc ám cắn nuốt...
...
...
Cổ Thiết trưởng lão rất quen thuộc những chiến tích trên từng bia đá, từ từ kể ra, không bỏ sót một chi tiết nào.
Trong giọng nói của hắn, dường như không ẩn chứa quá nhiều tình cảm, tự nhiên nói ra. Phảng phất như những sinh linh kia nghe được những lời của hắn, một cơn gió bất chợt nổi lên, chậm rãi vờn quanh bia mộ.
Không biết hắn nói bao lâu, cũng không để ý Phương Nguyên có đang lắng nghe hay không, cuối cùng hắn mới nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Một thế hệ cao thủ, đã chết quá nhiều người, nhưng cũng là một thế hệ huy hoàng nhất trong lịch sử Thiên Nguyên.
- Kiếp nạn xảy ra, từ bên trong Ma Uyên, ma khí cuồn cuộn, không biết đi ra bao nhiêu Thiên Ma, bao nhiêu cao thủ sinh linh hắc ám, có thể nói là một lần đại kiếp đáng sợ nhất trong lịch sử...
- Nhưng dù sinh linh hắc ám đáng sợ ra sao, hung ác cỡ nào cũng bị mọi người đồng tâm hiệp lực ngăn chặn ở ngoài Ma Biên, không thể tiến một bước vào trong để gây hại cho sinh linh của Tu chân giới.
Nói xong những lời này, trên mặt Cổ Thiết trưởng lão hiện lên vẻ kiêu ngạo và cảm khái.
...
...
- Chính vì muốn ngăn chặn không cho đại kiếp phát sinh nữa, chuyện bao đời nay vẫn chưa làm được, nhưng rồi thấy thời cơ đã đến, nên các cao thủ Thiên Nguyên đời trước đã tập trung tại núi Côn Lôn, cùng nhau suy tính, muốn tìm ra bí mật, giải quyết triệt để nối lo về đại kiếp ...
Phương Nguyên chậm rãi mở miệng, đối với một số chuyện cũ, hắn cũng biết chút ít.
Càng biết nhiều về việc xảy ra ở núi Côn Lôn năm đó.
Vô số cao nhân chết, cao thủ Thiên Nguyên hao tổn đến bảy phần...
Vì thế đợt đối kháng kiếp nạn này là một thế hệ Thiên Nguyên có lực lượng yếu nhất.
- Các vị tiền bối đã hi sinh để đổi lấy cuộc sống, tính mạng của chúng ta....
Phương Nguyên ngồi thật lâu giữa những hàng bia đá, rồi chậm rãi đứng dậy, từ trong túi trữ vật lấy lò luyện đan và chén trà ra, sau đó cẩn thận đun nước, pha một ly trà, dùng tay nâng lên nói:
- Trước đây ta nghĩ, các ngươi bỏ đi sinh mạng của mình, bỏ qua danh vọng được người đời tôn sùng, thậm chí bỏ đi cả cơ hội phi thăng, vì cuộc sống của sinh linh Thiên Nguyên sau này, có bao giờ hối hận chưa, có bao giờ nghĩ đến sự xuống dốc của hậu nhân, thậm chí có người đã không nhớ đến công lao của các ngươi, quay ra trách các ngươi khi đó làm sai, đấy là những suy nghĩ thật ngu ngốc...
- Hiện tại ta đã suy nghĩ cẩn thận...
Chương 1420 Thúc đẩy đại thế (1)
Trên mặt Phương Nguyên hiện lên nụ cười nói:
- Các ngươi căn bản không thèm để ý đến những điều này...
Dùng tay nâng chén trà, hắn thấp giọng tự nói, sau đó chậm rãi đổ một phần ly trà lên mặt đất.
Mùi thơm của trà thoang thoảng bay ra bốn phía.
- Chuyện mình thấy nên làm thì làm, chỉ đơn giản như vậy!
Còn ít nước trong ly trà, Phương Nguyên ngửa cổ uống cạn, sau đó ném ly trà xuống đất nói:
- Có những việc luôn cần có người đi làm, bất kể người khác nghĩ ra sao, việc nên làm thì cố gắng làm tốt...
- So sánh với những việc nên làm, trường sinh tính là cái gì?
- Địa vị chí cao tính là cái gì?
- Thậm chí phi thăng là tính gì?
Phương Nguyên chậm rãi nói và đứng lên, dùng tay phủi đi bụi bặm bám trên người, sau đó chắp hai tay sau lưng.
Nhìn những tấm bia đá kia, trên mặt hắn hiện lên nụ cười kì dị:
- Trước đây có các ngươi, sau này còn có ta!
- Nếu các ngươi là những người ngu ngốc, ta cũng sẽ làm một người ngu ngốc!
- Nếu các ngươi là thánh nhân, ta cũng sẽ làm thánh nhân!
Ma Biên sắp có sự thay đổi rồi!
Mọi người đều mơ hồ cảm nhận được mạch nước ngầm đang chảy, bầu không khí có chút quái dị.
Tất cả những biến đổi này, là bắt đầu từ khi Phương Nguyên chính thức trở thành thần tướng Trấn Ma Quan.
- Vị đạo tử của Vong Tình Đảo này, dã tâm thật lớn!
- Thúc đẩy đại thế, nắm giữ mọi việc trong lòng bàn tay, hắn muốn làm thủ lĩnh của Ma Biên sao?
- Nếu việc này thành công, hắn sẽ trở thành một người truyền kỳ trong miệng người đời.
- ...Nhưng dù hắn có dã tâm như thế thì có làm sao?
-...Tất cả mọi việc hắn làm, đều có lợi cho những người sống trong Tu chân giới này.
Mười vạn Tiên Quân đóng ở Ma Biên, rất nhiều anh hùng hào kiệt đều phát hiện dã tâm của Phương Nguyên rất lớn, nhưng lúc này không ai nói gì, ngay cả những người trước kia luôn phản đối những quyết định của Phương Nguyên, cũng lựa chọn im lặng.
Chiến đấu ở Ma Biên, vẫn có thể ra sức chém giết sạch sinh linh hắc ám, ngăn chặn Ma khí, nhưng có cần thiết không?
Đương nhiên là cần thiết!
Điều này sẽ đạt được công lao không nhỏ trong ba ngàn năm qua.
Đặc biệt ở thời điểm sắp có đại kiếp nạn, không có việc nào quan trọng hơn là làm cho Ma Biên yên ổn, an toàn.
Mà muốn làm được việc này, đương nhiên sẽ diễn ra một hồi đại chiến nghiêng trời lệch đất, toàn quân ở mười đại thần quan cùng xuất chiến, trong loạn đấu đó, sẽ có rất nhiều anh hùng được sinh ra, lập được chiến công hiển hách. Đối với việc có thể lấy chiến công trước mặt, có thể được Phương Nguyên thưởng cho long hồn, ai có thể từ chối?
Không người nào có thể ngăn cản việc quét sạch sinh linh hắc ám ra khỏi Ma Biên, cũng không người nào có thể phản đối việc Phương Nguyên lấy long hồn ra làm phần thưởng.
Cũng vì nguyên nhân này, Ma Biên thập đại thần quan, mấy trăm Huyền giáp cùng với ngàn vạn tướng sĩ, đều muốn nâng Phương Nguyên lên. Sau khi được sắc phong thần tướng, những lời Phương Nguyên nói, những việc Phương Nguyên làm đều được lưu truyền đến các tướng sĩ, khiến họ tâm phục, khẩu phục với Phương Nguyên, mọi người đều nhắc đến Phương Nguyên, nguyện học tập hắn...
Những binh sĩ này, có lẽ quyền thế không lớn, xuất thân không tốt, nhưng khi đoàn kết nhất trí với nhau, sẽ trở thành một thế lực có sức ảnh hưởng không nhỏ.
Mà cũng trong đám người này, cũng có người xuất thân từ thế gia, có chút quyền thế nói, nếu Phương thần tướng của Trấn Ma Quan không lấy long hồn ra phân phối làm phần thưởng, thì không cần tham gia đại chiến...
Nhưng những ý kiến này vừa nói ra, đã bị gia tộc của họ mắng chửi, răn dạy.
- Càng như vậy, các ngươi càng phải ra chiến trường liều mạng.
- Dù các ngươi có chết trên chiến trường, thì cũng phải lập nhiều công huân hơn những tán tu kia.
- Các ngươi đừng quên, trong tay hắn không chỉ có 36 đạo long hồn...
Chính bọn họ cũng không nghĩ rằng, dự định ban đầu là độc chiếm long hồn, hiện tại đã bỏ đi suy nghĩ đó, chỉ có thể sát cánh cùng hàn môn Huyền giáp, công bằng đua lấy công huân, như thế long hồn mới có thể đến tay...
Thế là ở Ma Biên, một cảnh tượng từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.
Trên dưới Bát Hoang thành cùng với thập đại thần quan, đều cùng nhau tập luyện, chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Những ý kiến phản đối Phương Nguyên đã biến mất, giống như bọn họ chưa bao giờ đưa ra ý kiến vậy.
Có thể thấy được, thần tướng tập trung luyện binh, Huyền giáp binh sĩ chiến ý hừng hực, các mưu sỹ thì nghĩ cách để chiến đấu có lợi nhất, hậu cần được chuẩn bị đầy đủ, vì một trận đại chiến mà chuẩn bị...
Không chỉ có Ma Biên làm tốt công tác chuẩn bị, trong Bát Hoang thành cũng có nhiếu biến chuyển.
Sau khi Phương Nguyên giao hộp thần chủng cho thành chủ Bát Hoang thành, Bát Hoang thành rất nhanh liền có hành động, bọn họ thông qua bí pháp, xác định được tác dụng của thần chủng, dựa vào địa đồ tin cậy, trong thời gian ngắn, phái ra rất nhiều cao thủ, dựa theo kế sách của Phương Nguyên từng bước chuẩn bị.
Địa đồ cũng được hoàn thiện hơn, cố gắng điều tra từng chi tiết trên thực địa Ma Biên, các dãy núi, các linh mạch, địa thế nào có lợi khi chiến đấu, thậm chí dự đoán hướng đi của sinh linh hắc ám, việc đóng quân...đều được thể hiện trên địa đồ.
Bình luận facebook