• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1426-1430

Chương 1426 Thần Ma (1)

quyết, hắc khí quanh người càng trở nên dày đặc, mênh mông cuồn cuộn.

“Ầm, ầm”

Một tia chớp màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ, phảng phất như đến từ U Minh.

Rõ ràng là lực lượng của lôi điện, nhưng lại mang theo khí tức U Minh, cắt hư không thành những mảnh nhỏ.

Bí pháp thứ bảy của Cửu U Cung: Lôi Minh!

Lôi minh như đao, có thể chém đứt thân thể, phá nát Nguyên Anh, ngăn cách trời và đất.

“Xoạt, xoạt, xoạt”

Bên người Phương Nguyên xuất hiện vô số đao phong, bay múa uốn lượn, những khí tức hắc ám và Từ Hà đóng băng kia bị cắt thành từng khối hình vuông.

- Lôi điện là lực lượng của thiên uy, lũ tà ma ngoại đạo các ngươi cũng xứng dùng nó sao?

Bị vô số tia sét màu đen quấn lấy, Phương Nguyên hét lên, xòe ra một tay nắm chặt không trung.

“Ầm”

Nhiều tia sét lóe sáng, từ trong người hắn lan tràn ra xung quanh.

Những tia sét do hắn điều khiển đều có màu vàng óng ánh, rất khác biệt những tia sét do chín vị Minh Vương thi triển ra.

Điều đáng nói là, những tia sét do Phương Nguyên thi triển có tính khắc chế những tia sét màu đen, nó vừa xuất hiện liền vọt ra, phá tấm lưỡi sét màu đen thành một lỗ hổng.

Sau đó Phương Nguyên thi triển bộ pháp Bát Hoang, bước ra một bước, thân hình như biến mất ở trong hư không, lại lập tức xuất hiện ở trung tâm nơi chín vị Minh Vương ẩn mình, nắm đấm được bao bọc bởi những tia sét màu vàng, nhắm vào hư không đánh ra một đòn.

- Ngươi...

Trong hư không dường như không có bất kỳ ai, nhưng khi nắm đấm của Phương Nguyên vừa thi triển ra, hắc khí tản đi, hiện ra thân hình của vị Minh Vương đeo mặt nạ màu xanh, hắn tự tin dùng bí pháp ẩn mình sẽ khó có ai nhìn thấy, nhưng Phương Nguyên lại phát hiện, hắn buộc phải hiện thân ở vị trí rất gần Phương Nguyên. Hắn chưa nói hết câu, nắm đấm đã đến trước mặt.

- Cửu U Thần Ma Hộ Thể!

Vị Minh Vương đeo mặt nạ màu xanh không nghĩ rằng tốc độ của Phương Nguyên lại nhanh như vậy.

Do bất ngờ, hắn không kịp dùng bất kỳ chiêu thức nào để đón đỡ, chỉ có thể quát một tiếng, cưỡng ép dùng thần thông phòng ngự, pháp lực tăng vọt, mặt nạ trên mặt tỏa ra những tia sáng màu xanh, một đầu quỷ rất lớn sống lại, hóa thành Thần Ma, hung ác mở miệng muốn nuốt lấy nắm đấm của Phương Nguyên.

“Phốc. . .”

Nắm đấm Phương Nguyên đánh xuyên qua khuôn mặt Thần Ma.

Cái đầu Thần Ma vừa được triệu hồi ra bị khóa chặt ở trên không trung, một nửa thân sau của nó còn ở trong mặt nạ, không thê chui ra ngoài.

Nó cũng không thể đi ra, bởi vì cú đấm này của Phương Nguyên đã đánh xuyên qua thân thể, đánh xuyên qua mặt nạ, cũng đánh xuyên qua đầu của Minh Vương đeo mặt nạ màu xanh, một Nguyên Anh đang giãy dụa trong tay của Phương Nguyên...

“Phốc”

Bàn tay của Phương Nguyên nắm chặt, Nguyên Anh của vị Minh Vương này bị bóp nát, từng hạt ánh sáng nho nhỏ rơi xuống...

Đường đường một vị Minh Vương của Cửu U Cung, chí cao vô thượng, lại bỏ mình ở nơi này.

Mấy vị Minh Vương khác đều nuốt nước miếng, ánh mắt sợ hãi.

Phương Nguyên là Đạo Tử của Vong Tình Đảo, Chí Tôn Nguyên Anh, tất nhiên bọn họ sẽ không hề coi thường hắn.

Chỉ là vị Minh Vương đeo mặt nạ xanh kia cũng là Chí Tôn Nguyên Anh của Cửu U Cung, tu vi mạnh mẽ, lại có Thần Ma Hộ Thể, nghĩ có thể đấu với Phương Nguyên vài hiệp, nhưng chỉ vừa đối mặt đã mất mạng.

- Ta nói rồi, lần làm ăn này các ngươi lỗ vốn...

Sau khi Phương Nguyên bóp chết vị Minh Vương đeo mặt nạ xanh, lại tiếp tục điều khiển sấm sét lao về phía trước.

Tiếng nói trầm thấp:

- Tất nhiên, tất cả sẽ giống như hắn...

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”

Trên không trung như hiện ra một biển sấm sét, lan tràn bốn phía.

- Hắn có tu vi rất cao, nhanh tế lên Thần Ma...

Dưới sự kinh hãi, lão già đeo mặt nạ có sừng quỷ quát lên nhắc nhở, hắn đã ý thức được, vị Đạo Tử này có thực lực rất mạnh, trước mặt hắn mà triển khai các loại thủ đoạn ám sát của Cửu U Cung, sẽ không chiếm được lợi thế.

Chỉ có một phương pháp duy nhất, là dựa vào sức mạnh của nhiều người, đồng loạt ra tay chém giết hắn.

“Ầm, Ầm, Ầm”

Không cần hắn nhắc nhở, những vị Minh Vương khác cũng không ngu ngốc, quát lên tiếng quái dị, điều động pháp lực đến cực hạn.

Mặt nạ họ đeo đều có ánh sáng lưu chuyển, hắc khí cuồn cuộn, từng cái hóa thành Thần Ma, có hình dạng rắn độc, có hình dạng hung thần tám tay cầm pháp bảo, cũng có khuôn mặt nữ tử đẹp như hoa...đứng trong không trung.

- Giết...

Bọn họ vốn chỉ có tu vi Nguyên Anh, nhưng bây giờ sử dụng bí pháp của mặt nạ, thực lực tăng vọt, ma khí cuộn trào, trên người ngưng tụ ra chút thần uy...

Cấp độ thần uy kia, mang theo cả khí tức Thần ma, cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, khí tức đã tương đương với Chí Tôn Nguyên Anh.

Phương Nguyên chính là Chí Tôn Nguyên Anh, mà tám vị Minh Vương này, người có tu vi cao nhất chỉ ở cấp độ Thần Anh, tuy bọn họ có thần thông quỷ dị, đông người, tu vi không thấp, nhưng khi giao thủ với Phương Nguyên vẫn luôn bị áp chế.

Dù sao Chí Tôn Nguyên Anh chính là Chí Tôn trong Nguyên Anh.

Trong lúc Phương Nguyên ra tay, đường đường chính chính, ý cảnh cao cao tại thượng, bọn họ không thể so sánh.
Chương 1427 Thần Ma (2)

Chính vì bị ý cảnh của hắn áp chế, vị Minh Vương đeo mặt nạ xanh mới bị hắn một quyền đánh chết.

Nhưng bây giờ, bọn họ đã sử dụng bí pháp trên mặt nạ, thành công triệu hoán ra thần ma, điên cuồng huy động pháp lực, khiến cho khí tức trên người tăng cao, giống như tám vị Chí Tôn Nguyên Anh

“Hống. . .”

Tám vị Thần Ma đồng thời gầm nhẹ, rung động hư không, thần thông ma đạo cuồn cuộn, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.

- Một đám yêu ma cũng dám ra tay với ta?

Đối kháng với những ma ảnh trong hư không, Phương Nguyên nghiêm mặt tức giận.

Từ khi hắn tu luyện Vong Tình Thiên Công đến tầng thứ chín, tu vi đã tăng vọt, cả thần thông pháp thuật và kiếm đạo đều có những cảm ngộ mới, đến giờ bản thân mình đang có tu vi gì hắn cũng không rõ ràng, bây giờ đối đầu với nhiều cao thủ như vậy, lại không có chút sợ hãi, nhắm phía trước xông lên.

Dù đối phương có tám vị Chí Tôn Nguyên Anh ra tay, hắn cũng không lùi bước.

“Ầm”

Tia chớp màu vàng va chạm với ma khí cuồn cuộn, pháp lực lan ra bốn phía, như hủy hoại trời đất.

Phương Nguyên đang bị tám vị Thần Ma bao vây, miệng khẽ quát, ánh chớp quanh người lay động, một tay đánh về phía Quỷ vương có sừng, chân đạp hung thần Đằng Xà, tay còn lại nghênh đón Yêu Cơ... lại có thể dùng sức một người đánh ngang ngửa với tám vị Thần Ma, khuấy đảo một khu vực hư không, khói bụi cuồn cuộn.

- Chia cho ta một đối thủ!

Ngay lúc này, Quan Ngạo đã giết xong những sát thủ ẩn núp trong hư không, vác đao lao tới.

Quay lưng về phía Quan Ngạo là Hung Ma tám tay, nghe tiếng đao chém tới đằng sau, nó cũng không quay đầu lại, hai tay vòng ra sau, muốn một tay trực tiếp bắt lấy đại đao của Quan Ngạo và một tay dùng chưởng đánh chết hắn...

Nhưng suy nghĩ của Hung Ma đã sai lầm, bàn tay vừa chạm tới đại đao, thân hình liền chấn động.

Đại đao của Quan Ngạo chém đứt cánh tay của nó, lực lượng vẫn không giảm, chém tiếp vào người Hung Ma.

“Hống. . .”

Hung Ma đau đớn gào thét, gấp rút tránh ra, liên tục tế ra các loại pháp bảo đánh về phía Quan Ngạo.

Hai Thần Ma bên cạnh phản ứng cũng không chậm, lập tức bao vây Quan Ngạo lại, không dám coi thường Cự Linh Thần Ma Biên này, muốn ba người liên thủ giết chết Quan Ngạo rồi tính tiếp.

- Ta đang ở đây, các ngươi muốn giết Phương tiểu ca...Vậy ta sẽ giết hết các ngươi!

Một mình Quan Ngạo đối mặt với ba vị Thần Ma, lại không có chút sợ hãi nào, hoặc không biết cái gì gọi là sợ, gầm lên một tiến, toàn thân bốc lên hỏa diễm, tay cầm đại đao, thân cao ba trượng, hỏa diễm chiếu sáng một vùng hư không, đại đao vung xuống, xẻ đôi một ngọn núi, một mình đối đầu với ba vị Thần Ma, khí thế hiên ngang.

Ba vị Ma Vương này chỉ là mượn bí pháp trong mặt nạ, được Thần Ma phụ thể.

Mà lúc này Quan Ngạo dường như lại hóa thành Thần Ma chân chính.

So với đối thủ, Quan Ngạo với một thân Hồng Liên Nghiệp Hỏa, càng giống ma thần hơn ma thần. Uy thế tăng vọt liên tiếp, cả người dường như tràn ngập ý điên cuồng, cười to ha hả. Ba ma thần Minh Vương hóa thành, lực lượng vốn đã đạt đến cực điểm, trước mặt lực lượng bọn họ nắm giữ, Quan Ngạo hoàn toàn ở thế hạ phong, dễ dàng bị đánh bại.

Nhưng cố tình khi thần thông đánh đến lại hoàn toàn không phải như vậy. Thần thông vốn dễ dàng giết tu sĩ Linh Anh, đánh lên người hắn, liền bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa xung quanh hắn nuốt hết, thậm chí khiến Hồng Liên Nghiệp Hỏa bạo tăng.

- Gừ...

Đấu đến tận cùng, Quan Ngạo bạo rống, không quan tâm hai đạo thần thông đánh tới sau lưng, dùng đại đao đón ba đạo ma thần trảm. Ma vật kia khẽ quát, thân hình chạy nhanh. Quan Ngạo cũng bước ra, vung tay bắt lấy ba ma thủ của ma thần, sau đó điên cuồng hét lên, kéo đứt một ma thủ.

Ma thủ kia bị kéo xuống, lập tức hóa thành hắc khí cuồn cuộn. Hai mắt Quan Ngạo trừng lên, cũng không biết đang nghĩ cái gì, vậy mà theo bản năng mở miệng lớn, nuốt xuống một ngụm ma tức.

“Bang! Bang!”

Phía sau hắn, tám cánh tay ma thần, trăm mắt ma thần, đồng thời đánh lên người hắn, khiến thân thể thoạt nhìn không thể phá vỡ của Quan Ngạo cũng rung động răng rắc, giống như bộ xương khô sắp vỡ. Nhưng Quan Ngạo không hề thống khổ, ngược lại hưng phấn kêu to, nuốt lấy viên ma thủ, biểu tình trên mặt hắn càng thêm hưng phấn, liếm môi, đánh về trước.

- Yêu ma ngươi...

Bộ dáng tàn nhẫn và hung ác điên cuồng này dọa sợ Minh Vương đánh mất một viên ma thủ, lắc mình biến mất.

Hai ma thần khác cũng nuốt nước miếng, ánh mắt toàn kinh nghi.

Đến tột cùng ai mới là ma thần?

........

........

- Đại kiếp nạn hạ xuống, long xà khởi lục, những yêu ma các ngươi cũng dám ra ngoài làm bậy?

Tại chiến trường khác, Phương Nguyên thấy Quan Ngạo bị tám cánh tay ma thần với trăm mắt ma thần nhắm trúng, cũng giận dữ.

Quan Ngạo tách đi ba tôn ma thần, một mình hắn nhất thời thoải mái không ít. Tay sờ pháp ấn, lôi quang vàng tràn ngập quanh thân. Bất Tử Liễu, Chu Tước, Lôi Lí đồng thời hiện ra, quấn quanh người hắn, biến hắn giống như một vị Chân Tiên, cản lại vây công của năm ma thần, thậm chí còn có lực thừa. Khí cơ một thân tăng vọt, giống như thần quang.

Trên đỉnh đầu hắn, bỗng nhiên có một bóng người mặc thanh bào, đầu đội ngọc quan, bội kiếm vắt hông, trên tay cầm sách hiện lên. Kia đúng là bóng dáng của hắn, đây cũng không phải thần thông gì, mà là khi khởi động pháp lực đến cực hạn, thần ý một thân chiếu rọi linh quang trong hư không. Tuy không công kích ai, nhưng khí tức kia lại áp chế khí tức của năm vị ma thần.
Chương 1428 Trừ mầm tai họa (1)

Đây là hơi thở của hắn. Mà hắn, chẳng qua là một người phàm, một người trẻ tuổi đang trên đường tu hành. Nhưng đạo tâm hắn kiên định, nuôi dưỡng chính khí cả người. Hiện giờ, khi đón lấy khí tức tà quỷ của năm vị ma thần, đạo tâm cũng không bị nhiễu loạn, bị áp chế, ngược lại nâng cao một bước, vậy mà chống lại năm vị ma thần, thậm chí có phần vượt qua...

Ầm! Ầm! Ầm!

Khí tức ngăn cản năm vị ma thần, hắn đột nhiên tăng cường pháp lực, thanh khí tăng vọt, ba đại Lôi Linh dẫn động lôi quang vô cùng vô tận, quét ngang tứ phương, đánh ngã hết thảy năm vị ma thần, không biết văng ra bao xa, mồm phun máu tươi.

- Cửu U Cung tàn sát nhân gian bừa bãi mấy ngàn năm, âm hồn không tiêu tan, lại chỉ có chút bản lĩnh này sao?

Phương Nguyên khẽ quát, sải bước vượt lên.

Trận chiến này đối với hắn cũng chỉ cảm thấy thích chí, chỉ cảm thấy đạo lý công lý của Vong Tình Thiên kia đang thể hiện rõ ràng hơn trong từng trận chiến của hắn, dũng mãnh tiến vào trong thần thông của hắn. Hắn cảm giác chính mình dường như đang hiểu rõ đại đạo, phát hiện đạo lý sâu trong nơi thiên địa nào đó. Mà những đạo lý này khiến hắn mỗi lần thi triển thần thông đều sẽ mạnh mẽ hơn lúc trước vô số lần...

- Liều mạng, đạo pháp Tốc Thi thứ chín...

Mà Phương Nguyên hướng đến những bí hiểm thật nhẹ nhàng. Vị quỷ vương một sừng cầm đầu kia cũng kinh hãi. Hắn không rõ, Phương Nguyên cũng là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng vì sao có thể đồng thời đối kháng với năm đại ma thần có thể so với chí tôn Nguyên Anh.

Theo lý thuyết, năm đại ma thần nên chắc chắn giết sạch tu sĩ Nguyên Anh mới đúng!

Chẳng qua, lúc này không kịp nghĩ những thứ này. Khi hắn kinh hãi, liều lĩnh điểm lên mi tâm của mình.

“Bá...”

Một luồng lưu quang bay lộn, mang theo hơi thở bản mạng, bay vào trong không trung.

Cùng lúc đó, bốn vị ma thần khác cũng làm ra hành động tương tự. Ngay cả ba ma thần vây công Quan Ngạo, ngoài ma thần tam thủ đang bị Quan Ngạo truy kích đầy trời, hai người khác cũng lập tức biểu lộ hơi thở bản mạng của mình.

- Vù vù...

Từng đạo khí cơ thần ma, giao nhau trên hư không, rõ ràng hóa thành một bộ xương trắng khô thật lớn, lẳng lặng ngồi trên hư không. Trong hai hốc mắt tối om lại lộ ra ý bi thương không cách nào hình dung. Sau lưng nó, giống như hóa thành một vùng hắc ám vô biên vô hạn. Sao trời đều đã ngưng tụ mà hết thảy lúc trước nó nhìn thấy đều thay đổi.

- Hửm?

Trong một chốc bị hai ánh mắt kia nhìn đến, bên người Phương Nguyên xuất hiện biến hóa kỳ dị.

Một thân huyết nhục của hắn lập tức mất đi, hóa thành một bộ xương khô màu trắng, đứng yên giữa hư không.

Ảo ảnh linh quang trên đỉnh đầu hắn lan tỏa trước hai mắt hắn.

Chu Tước Lôi Linh, Thanh Lí Lôi Linh, Bất Tử Liễu Lôi Linh dần trở nên ảm đạm, sau đó chậm rãi biến mất...

Thậm chí khi một thân huyết nhục rút đi, ngay cả thần hồn của hắn cũng biến mất, mất khả năng tự khảo.

Thật giống như, hắn thật sự biến thành một bộ xương khô.

Mà đây chính là bí pháp thứ chín của Cửu U Cung, Bạch Cốt Quan!

Tám vị Minh Vương thấy cảnh tượng này, ánh mắt phía sau mặt nạ lộ ra ý kinh hỉ...

Hỉ chính là, cuối cùng có thể dùng bí pháp thứ chín Cửu U Minh này khống chế Phương Nguyên.

Kinh chính là đường đường là chín đại Minh Vương Cửu U Cung lại nỗ lực đến mức độ này, còn phải tổn thất một vị Minh Vương mới khống chế nổi hắn!

Bất quá, loại ý niệm này trong đầu cũng chỉ là trong chốc lát.

- Hết thảy đều trở thành hư vô?

Bị bộ xương khô màu trắng trông chừng, bên tai Phương Nguyên vang lên vô số thanh âm. Thanh âm kia linh hoạt, kỳ ảo, nhẹ nhàng vang bên tai hắn, giống như đang kể lại đạo lý nhân sinh, giảng giải đại đạo vô thường, giảng giải chấp niệm vô tận trong trái tim hắn, sau đó nói với hắn những chấp niệm đó đều là giả, nên buông tha, nên nhìn xa, nên để lòng thanh thản, nên theo đuổi tự tại...

Khi nghe đến đây, Phương Nguyên thong thả ngẩn đầu.

Phía trên đỉnh đầu, cặp mắt kia nhìn xuống, mất hết linh quang của ý thức, chầm chậm mở mắt.

Hai mắt hắn vô cùng trong veo, thậm chí mang theo ý cười lạnh.

- Ta tự có chấp niệm, cố chấp không buông, không chết không ngừng...

Hắn lạnh giọng mở miệng, nhìn về phía bộ xương khô màu trắng trong không trung:

- Nhưng ta vì chính mình, vì chi giao, vì thế nhân, vì thiên hạ...

- .... Ngươi dựa vào cái gì để ta buông tha những chấp niệm này?

- Ngươi...

Quỷ Vương một sừng kia ngồi ngay ngắn bất động, liều mạng áp chế hoảng sợ trong lòng. Giống như không nghĩ đến, khởi động Bạch Cốt Quan vẫn không thể áp chế Phương Nguyên. Điều này khiến lòng hắn hơi hoảng hốt, nhưng lại gượng ép thanh tỉnh lại, thấp giọng quát:

- Nếu ngươi cảm thấy mình đúng, vậy vì sao nhiều người như vậy không tiếc hết thảy muốn mạng của ngươi? Muốn ngươi biến mất ở thế gian này?

Khi hắn nói những lời này, bộ xương khô màu trắng cũng nói ra những lời này.

Những lời này trực tiếp xâm chiếm đáy lòng Phương Nguyên, hóa thành lôi âm khôn cùng, lay động nội tâm hắn.

- Rất nhiều sao?

Sau khi Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói.

- Tự mình ngươi nhìn đi...

Tiếng nói của bộ xương khô màu trắng vang vọng ở đáy lòng Phương Nguyên.

Ngay phút chốc, phía trên cánh đồng hoang vu mờ mịt này, khói đen cuồn cuộn trong chỗ sâu, bỗng nhiên vang lên tiếng kèn thâm trầm.
Chương 1429 Trừ mầm tai họa (2)

Khi tiếng kèn này vang lên, sương mù đen xung quanh bỗng nhiên dâng trào liên tục, có vô số người áo đen che mặt, khí tức đáng sợ từ xa vội vàng chạy đến, đều thi triển thần thông, vọt tới Phương Nguyên ở không trung.

Một cái hai cái, ba cái bốn cái, rậm rạp chi chít, quấy nhiễu phong vân vô biên...

... Đó rõ ràng là cỡ trăm vị đại tu Nguyên Anh.

Có rất nhiều người, thậm chí cả đời cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy. Nhưng hôm nay, một luồng lực lượng đáng sợ đến không thể hình dung lại đến vì một mình Phương Nguyên.

Bọn họ rõ ràng đã sớm ẩn núp xung quanh vùng địa vực này, chỉ là bọn họ lo lắng Phương Nguyên phát giác, bởi vậy đều ẩn núp ở xa xa, thẳng đến khi Minh Vương Cửu U Cung thi triển Bạch Cốt Quan cuốn lấy Phương Nguyên, tách hắn và con Bạch Miêu luôn có hành động quỷ dị rời xa nhau, lúc này mới có người ra dấu, thông tri bọn họ. Vì thế, những người này đều vọt tới bốn phương tám hướng, chuẩn bị vây sát Phương Nguyên.

Đây căn bản là một nhánh đại quân!

Phía sau gần trăm tu sĩ Nguyên Anh là một đội tiên quân ngàn người. Ba nhánh trước sau, phỏng chừng ba nghìn người. Tuy bọn họ lúc này đều đổi thành tiên bào, không có mặt quân giáp của ma biên, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra, hàng binh nghiệp kia tuyệt đối là do ma biên huấn luyện ra, nhanh chóng vọt tới phụ cận, sau đó dẫn ra vô số trận cấm, bắt đầu bày trận.

Bọn họ không bày ra đại trận từ đầu, chờ Phương Nguyên rơi vào bẫy. Bởi vì bọn họ biết bản thân Phương Nguyên cũng là cao thủ trận đạo, sợ bị hắn phát hiện, bởi vậy bọn họ lựa chọn trước cuốn Bộ Phương vào, bố trí đại trận, dễ dàng vây sát hắn!

- Thằng nhóc, ngươi quấy phá đại thế thiên hạ, mê hoặc lòng người thì đã uy phong rồi sao?

- Ngươi tay cầm Long Hồn, lại dám tư hữu, tội đáng chết vạn lần!

- Ngươi dẫn động huyền giáp tác loạn, chỉ vì danh tiếng bản thân, có từng nghĩ đến ngày hôm nay?

Tiên quân xung quanh bắt đầu bày trận, hơn mười Nguyên Anh đã vọt đến trước người Phương Nguyên. Các loại pháp bảo, liều mạng đánh về phía Phương Nguyên. Hơn mười Nguyên Anh ra tay, rầm rộ cỡ nào, hung ác ra sao?

Đáng sợ hơn chính là sát khí trên người bọn họ, bùng lên cuồn cuộn, khó có thể ngăn chặn.

- Hôm nay chúng ta liên thủ đến đây, vì an bình thiên hạ, diệt trừ mầm tai họa như ngươi!

- Trừ mầm tai họa?

Phương Nguyên thấy nhiều người như vậy xuất hiện, khí thế hung ác cuồn cuộn, cũng hơi thu lại ánh mắt. Hắn nhìn quét qua vô số cao thủ Nguyên Anh, sắc mặt càng lạnh nhạt. Đó là lực lượng khó có thể hình dung.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, dường như rất khó tin tưởng. Cao thủ Nguyên Anh trên đời này, thì ra nhiều như vậy, càng khó tin chính là nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy, khí thế bừng bừng, chỉ đến vì mình. Bọn họ che mặt, lộ ra đôi mắt tràn ngập sát khí. Nhưng đối với cảnh giới của bọn họ, che mặt cũng không có khác biệt gì lớn lao, bọn họ chỉ che mặt tượng trưng mà thôi. Cách Phương Nguyên ba bốn lý, có hơn mười lý, đã chờ không kịp, hung tợn đánh đến!

Ầm ầm...

Từng đạo thần thông, dẫn động cuồng phong trong thiên địa, đao phong hỗn loạn vô tận, có dẫn động vân khí trên trời, hóa thành từng bông tuyết như lợi tiễn. Có người khởi động một vùng con rối cự thạch, có thả ra yêu quỷ đoạt nhân mệnh, cũng có người trực tiếp điều khiển pháp bảo, ở trong hư không, dẫn dắt vô số kiếm quang, ùn ùn kéo đến!

Nếu đây là một thần thông, một kiện pháp bảo, vậy không đáng sợ. Nhưng nhiều người như vậy cùng nhau ra tay, đó lại là một cục diện khó có thể tưởng tượng...

Ầm!

Ngay lúc này sắc mặt Phương Nguyên vô cùng ngưng trọng.

Một thân thanh bào bay phần phật, hai tay khoanh trước ngực, một cánh cửa thanh đồng thật lớn xuất hiện, ngăn ở trước người.

Một vùng biến hóa lớn, từ các loại thần thông, pháp bảo, binh khí đánh tới, chỉ một hơi thở, vùng dậy nối tiếp nhau như sông lớn không ngừng cuồn cuộn. Mạnh mẽ oanh kích lên cửa thanh đồng Phương Nguyên đóng lại. Uy thế giống như trời sụp đất nứt, đó là lực lượng vượt qua cả tưởng tượng, cường thế vô cùng, trực tiếp đụng mạnh đến mức Phương Nguyên đứng không vững, lui về sau mấy bước.

“Vù...”

Lại thêm một khắc, bảy vị ma thần của Cửu U Cung cũng đồng thời cắn răng hét lớn, miệng phun ma tức.

Bảy dòng ma tức đan xen vào nhau, đụng lên đại môn thanh đồng trước người Phương Nguyên, lại đụng mạnh đến mức Phương Nguyên lui về sau từng bước.

- Trận đạo!

Ngay sau đó, ba nhánh đại quân ngàn người, từ đầu đến đuôi, từ trái sang phải, hợp thành ba trận đạo thật lớn. Pháp lực của bọn họ liên hợp với nhau, trận thế xoay tròn không ngừng, trận pháp ẩn giấu trong trận pháp, pháp lực liên hoành, trực tiếp nổi dậy ba dòng lực lượng mạnh mẽ khôn cùng. Mỗi một nhánh tiên quân đều quét ngang qua một vùng linh quang, giống như ba dòng chiến ý ngưng tụ, đánh liên tiếp về phía Phương Nguyên.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Phương Nguyên lùi về sau ba bước liên tục, cánh cửa thanh đồng trước người gần như vỡ vụn.

Búi tóc trên đầu hắn cũng bị đánh xơ xác, tóc đen xõa ra hai bên, cuồng phong đánh úp lại, bay trong không trung.

- Giết ta?

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt có vẻ lạnh lùng, cũng hơi hờ hững.

- Trừ mầm tai họa?

Hắn nhìn về phía tám ma thần trong hư không, nhìn bốn lão tu mặc hồng bào, trên mặt mang mặt nạ thiết, lại nhìn về phía các khe hở nhỏ bên ngoài, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh che kín mặt, sát ý tràn đầy, cuối cùng nhìn quét ba nghìn tiên quân xung quanh chiến trường, đang rất nhanh bày đại trận, muốn bức bản thân tiến vào góc chết.
Chương 1430 Ta cũng muốn trừ mầm tai họa (1)

Nhiều cao thủ Nguyên Anh như vậy, trận trượng lớn như vậy, cơ hồ vượt qua nội tình một vùng thiên địa!

Có bao nhiêu người muốn mình chết mới có thể bày ra cục diện khổng lồ như vậy?

Sắc mặt của hắn cũng hơi vặn vẹo.

Trong lòng, cũng có một loại tức giận không thể hình dung bùng nổ.

Tuy những người đó đều che mặt, che giấu thân phận, nhưng thần thông, pháp bảo của bọn họ há có thể dễ dàng sửa đổi. Phương Nguyên cũng xem như đọc qua nhiều sách vở, kiến thức rộng rãi, từ thần thông và pháp bảo của bọn họ, nhận ra thân phận của rất nhiều người.

- Dẫn Thiên Pháp của Trung Châu Cổ Gia...

- Khiên Địa Thuật của Đông Hải Lan Đảo...

- Còn có thần thông thiên phú mang theo hơi thở yêu chủng...

Nhiều gia tộc như vậy đều đưa đến trưởng lão tối cao của bọn họ sao?

Về phần ba nghìn tiên quân kia lại càng dễ nhận ra!

Đại trận bọn họ thi triển chính là diễn hóa ra từ trong Đại Viên Khuyết Nhược Trận của mình.

Mạo hiểm thừa nhận nguy cơ ám sát thần quan thần tướng ma biên, không biết tốn bao nhiêu công phu, tổn thất liều mạng vô tận, đưa nhiều Nguyên Anh và tiên quân như vậy vào chỗ sâu ma biên, còn có Cửu U Cung thanh danh xấu xa, thậm chí còn liên thủ với cao thủ một vài Yêu tộc.

Bọn họ chỉ vì để mình chết, không tiếc thực hiện đến trình độ này sao?

........

........

- Ngươi nhìn thấy rồi chứ, bao nhiêu người muốn ngươi chết?

Lúc này, một bộ xương trắng khô vẫn lẳng lặng ngồi xếp bằng trong hư không, mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Phương Nguyên, trong hốc mắt tối om kia, giống như cất giấu thương hại và tư bi vô hạn:

- Ngươi rất kiêu ngạo, ngươi bức ép bọn họ quá mức rồi, cho nên bọn họ không tiếc hết thảy đều phải giết chết ngươi. Bởi vì ngươi quá sai, cho nên mới có nhiều người tụ tập ở đây như vậy, nhất định phải giết ngươi...

- Ngươi cho rằng bản thânmột đường vì thiên hạ sao...

- .... Nhưng kỳ thật đây chính là một đường chết!

......

......

Loại lực lượng khó có thể hình dung này, xông vào đạo tâm của Phương Nguyên, giống như muốn luyện hóa đạo tâm của Phương Nguyên.

Nhất là khi xung quanh xuất hiện nhiều tu sĩ Nguyên Anh như vậy, thậm chí còn có ba nghìn tiên quân gắt gao bao vây. Loại tuyệt vọng muốn lên trời không thể, xuống đất cũng không xong này càng giống như thủy triều, muốn bao phủ lấy Phương Nguyên, loại lực lượng này gắt gao khống chế đạo tâm của Phương Nguyên, sắp sụp đổ trấn áp. Đó là lực lượng hận không thể khiến Phương Nguyên buông tha hết thảy.

Nghênh đón vô số người, nghênh đón bộ xương trắng khô, Phương Nguyên vẫn chậm rãi ngẩng đầu.

Trái tim hắn tức giận vô cùng, nhưng mạnh mẽ áp chế lại.

- Ngươi nói rất hay!

Thanh âm của hắn có vẻ thật bình tĩnh, đưa tay thu lại thần thông đóng thiên môn.

- Ta quả thật không ngờ nhiều người muốn mạng của ta như vậy...

Khi hắn nói đến đây, thanh khí bên người lưu chuyển, hiển lộ ra một con cóc màu vàng, ngửa đầu lên trời, mở miệng, phun ra nửa thanh chuôi kiếm, chính là tà kiếm dạng quỷ đầu. Sau đó Phương Nguyên đưa tya, cầm chuôi tà kiếm, thấp giọng nói:

- Bọn họ không đồng ý việc ta làm, cho nên vô luận thế nào, đều phải giết ta, giống như toàn thế giới đều muốn ta chết...

Nói đến chỗ này, hắn chậm rãi rút thanh tà kiếm ra khỏi miệng con cóc.

Trong chốc lát, hơi thở trên người hắn bỗng nhiên tăng vọt, giống như một vi thần đáp xuống thế gian:

- Vậy thì thế nào?

“Bá!”

Hắn nói ra lời này, đột nhiên xuất kiếm. Kiếm quang giống như một đạo thần hồng, khởi dậy sương mù đen trong thiên địa, tuyệt vọng tận diệt xung quanh.

Một kiếm này trực tiếp chém về phía bộ xương trắng khô trên không trung, khiến hư không bị xé rách. Hư ảnh bạch cốt thật lớn biến mất như vậy, thần quang trên đỉnh đầu hắn tới cực hạn, khí thế cường đại đến cực hạn!

- Điều đó không thể nào...

Quỷ vương một sừng điều khiển bộ xương trắng khô kia phun ra máu tươi, sắc mặt biến đổi mạnh. Hắn không thể hiểu nổi, Phương Nguyên vì sao vẫn không dao động đạo tâm? Trên đời có người có đạo tâm kiên định, nhưng tuyệt không có người đạo tâm không khuyết điểm a!

Cho dù đạo tâm của Phương Nguyên kiên định thế nào, nhìn thấy nhiều người đến giết mình như vậy, cũng không thể biểu hiện lạnh nhạt như thế.

Vô luận là phẫn nộ, hay là thất vọng, hay là thống khổ, đều sẽ khiến đạo tâm của hắn xuất hiện khiếm khuyết. Mà bí pháp Cửu U Bạch Cốt Quan, có thể thông qua khiếm khuyết đạo tâm, thời cơ khống chế hắn, thậm chí trực tiếp khống chế bạch cốt.

Bạch Cốt Quan vốn chính là bí pháp thần ma! Nhưng vô luận thế nào hắn cũng không nghĩ đến Phương Nguyên lại thờ ơ như vậy...

- Bọn họ vốn là do ta đưa đến, làm sao dao động được nội tâm của ta?

Mắt lạnh nhìn những người này vọt đến, trên mặt Phương Nguyê hiện lên vẻ âm trầm.

- Tru sát lão này...

- Trả lại một vùng thanh tĩnh cho ma biên...

- Cẩn thận chớ để hắn có cơ hội hủy Vạn Long Hồn Châu...

Chúng tu xa xa, nhìn thấy Phương Nguyên xuất kiếm, tình thế xung quanh lập tức nổi dậy sóng gió động trời.

Trong nháy mắt, có vô số tiếng hét lớn, tám tôn ma thần liên thủ, điều khiển bí pháp lôi minh, đầy trời đều là lôi điện màu đen quỷ dị đến cực điểm, giống như một vùng lôi bộc, giáng từ trên trời xuống, giống như muốn bao phủ trực tiếp thân hình của Phương Nguyên.

Hơn trăm cao thủ Nguyên Anh, thần thông lại đáng sợ, không muốn tạo cơ hội Phương Nguyên thở dốc, phóng đến cuồn cuộn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom