• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1386-1390

Chương 1386 Vì một tiếng kinh

Bên trong có vô số bảo lũy, đại trận hoành không, từ trong không trung có thể nhìn thấy vô số tiên quân, từ bốn cửa của hùng quan ra ra vào vào, một thân hung sát chi khí.

- Một tòa hùng quan như vậy, so với sơn môn của một số thế gia cổ xưa ở Cửu Châu thì còn hùng tráng hơn.

Phương Nguyên vừa nhìn một cái, trong lòng cũng nghiêm lại, sinh ra một chút hào khí.

- Nếu trấn thủ quan này, trảm yêu trừ ma ở đây, mài dũa đạo tâm nhiệt huyết, cũng xứng đáng là một mỹ sự!

Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cảm thấy vô cùng nên làm.

Về phần đọ sức lần này có thể thua hay không, hắn thực sự không lo lắng nhiều.

Lần này, mình vốn không phải vì thắng trận đọ sức này mà đến, mà là để một phát trở nên nổi tiếng.

...

- Ha ha, hai vị Đạo Tử, đây chính là Trấn Ma Thần Quan, chúng ta đi xuống thôi!

Trưởng lão Bát Hoang Thành cười cười lên tiếng, dẫn đường bay xuống.

Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Đạo Tử, đều thi triển một đám mây xanh, che khuất khí cơ của mình, đi theo trưởng lão Bát Hoang Thành mà xuống, tới trước quan, vị trưởng lão đó liền mở cửa quan, dẫn Phương Nguyên và một đám người tiến vào quan khẩu.

Trong Trấn Ma Quan sớm đã có một vị Huyền Giáp Thần Tướng mặt trắng dáng người hùng tráng tới đón, hắn nhìn thấy Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Đạo Tử đi theo phía sau trưởng lão Bát Hoang Thành, đều dùng pháp thuật che đi khuôn mặt, cũng chẳng lấy làm lạ, dù sao Thập Đại Thần Quan, mỗi lần gặp phải hung hiểm, thường sẽ có có một số kỳ nhân dị sĩ tới tương trợ, những người này tính tình cổ quái, không muốn lộ diện cũng là bình thường.

- Cổ Thiết trưởng lão, tất cả sự vụ đều đã an bài thỏa đáng, sau nửa canh giờ có thể xuất binh!

Huyền Giáp Thần Tướng mặt trắng đó tên là Phượng Ly Trường, chính là một vị tu sĩ Nguyên Anh cao cấp, tu vi Thần Anh, thực lực rất không tầm thường, chỉ là xuất thân không được tốt, nghe nói là xuất thân từ một tiểu thế gia, bởi vậy ở Ma Biên chinh chiến rất nhiều năm, cũng chỉ là từ một vị Giáo úy nho nhỏ, một đường tích công mà đi lên, từ Xích Giáp Thần Tướng thăng làm Kim Giáp Thần Tướng, sau đó chính là Huyền Giáp Thần Tướng, thế này cũng chẳng khác nào đã làm tới cuối cùng, muốn trở thành một trong Thập Đại Thần Tướng có tư cách mặc tử giáp, trấn thủ một phương thần quan, vậy thì không phải hắn có thể giành được.

Mà ở trong thần quan này, địa vị của người này lại là không thể dao động, chính là người đứng đầu các Huyền Giáp Thần Tướng của Trấn Ma Quan này, mà trước khi Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử tới, đã thông qua bí pháp truyền tống giao trận quyển bài binh của bọn họ tới đây, hiện giờ đã được an bài thỏa đáng, Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử cũng chỉ là chạy tới nơi này để tận mắt chứng kiến mà thôi.

Những tướng sĩ thần quan này trước đây ba lượt xuất binh giảo sát Dạ Ma đó, đều không công mà về, ngược lại bị nó cắn nuốt không ít đồng liêu, cuối cùng thậm chí làm hại lão thần tướng phải tự nhận lỗi từ nhiệm, trong lòng đều rất hận nó, vừa nghe sắp xuất quan giảo sát con Dạ Ma này, ai nấy đều kích động dị thường, ma quyền sát chưởng.

Về phần chuyện chia làm hai lộ nhân mã, tranh đoạt thủ cấp của Dạ Ma đó, cũng không cảm thấy nghi ngờ gì, tướng sĩ Ma Biên vốn là thường xuyên phân cao thấp với nhau, tranh đoạt quân công, chuyện tranh nhau lấy thủ cấp của Dạ Ma này đối với bọn họ cũng là một mỹ sự.

Thậm chí chính bọn họ, còn cá một vò rượu ngon để phân cao thấp.

- Vậy thì tốt, lão phu ở trên quan nhìn các ngươi mang thủ cấp của yêu ma đó về tế thần tướng của Ma Biên ta!

Cổ Thiết trưởng lão trầm giọng hét lớn, định ra việc này.

Lập tức dẫn theo Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên Thái tử tới thành lâu của Trấn Ma Quan, nhìn ra xa, liền thấy dưới quan hiện giờ sớm đã có hơn ngàn tướng sĩ phân ra đứng hai bên, tướng sĩ bên trái trêu đầu buộc dây vàng, có bảy Huyền Giáp Thần Tướng cưỡi hổ cưỡi voi, mỗi người đều dẫn theo một trăm thân binh, tướng sĩ bên phải là tám vị Huyền Giáp Thần Tướng, đầu buộc khăn đen, cũng đều cưỡi tọa kỵ, dẫn một trăm thân binh.

Phương Nguyên từ trên tường thành nhìn xuống phía dưới, lại khẽ nhíu mày.

Huyền Giáp dây vàng tất nhiên là nhân mã bên Cửu Trùng Thiên Đế Tử, Huyền Giáp khăn đen là bên mình, hai người đều có tám vị đại tướng, chỉ là hiện giờ sắp xuất binh, vì sao bên Cửu Trùng Thiên Đế Tử lại chỉ điểm bảy vị thần tướng, còn một vị nữa đâu?

- Giở trò gì vậy?

Hắn nhìn Cửu Trùng Thiên Đế Tử, khẽ nhíu mày, lại không hỏi ra miệng.

Mà vị Cửu Trùng Thiên Đế Tử kia cũng lẳng lặng đứng trên tường thành, im lặng không lên tiếng, không nhìn ra biểu cảm gì.

Mắt thấy thời gian đã tới, vị Cổ Thiết trưởng lão kia liền thấp giọng nói với Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên:

- Hai vị Đạo Tử, kế sách xuất binh là hai người các ngươi định ra, những tướng sĩ này cũng là do các ngươi tự chọn, hiện giờ bọn họ đều đã diễn luyện thuần thục, chuẩn bị xuất binh, đợi tới sau khi có kết quả, hy vọng hai người các ngươi có thể tuân thủ kết quả này, chớ có sinh sự nữa.

Đối mặt với lời dặn dò này, Phương Nguyên và Cửu Trùng Thiên đều chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng lười chẳng muốn trả lời.

Mà Cổ Thiết trưởng lão đó lại xoay người đi chỗ khác, nhẹ nhàng vỗ lên tường thành, quát:

- Tướng sĩ Ma Biên chúng ta rải máu nóng, động đao kiếm, chỉ nguyện chém hết ma vật, bảo vệ Thiên Nguyên ta, nay có một con ma vật tùy tiện làm loạn ở ngoài thần quan ba ngàn dặm, cắn nuốt đồng liêu, trảm tướng sĩ ta, trong Trấn Ma Quan đều là nam nhi, há có thể để mặc nó ngông cuồng, hôm nay, chính là lúc tướng sĩ chúng ta lấy thủ cấp của nó, bình ổn họa này!
Chương 1387 Vì một tiếng kinh

Tướng sĩ phía dưới chờ đợi đã lâu, nghe vậy đều cao giọng hét lớn:

- Chém yêu ma, bình họa loạn!

Cổ Thiết trưởng lão mặt mày vui vẻ, cười ha ha, sau đó ra sức phất tay:

- Các tướng sĩ, vậy để lão phu thấy thủ đoạn của các ngươi đi!

Khi nói, chung quanh một lá cờ vàng, một lá cờ đen đồng thời bay lên trong không trung.

Mà bên dưới, hai phương nhân mã cũng lập tức tuân lệnh, lớn tiếng gào thét, ầm ầm xông về phía trước.

Hai bên nhân mã vừa động, lập tức nhìn ra sự khác nhau, phe cờ vàng, bảy vị Huyền Giáp Thần Tướng vừa xông ra, chính là khí thế như rồng, người cầm đầu cưỡi một con hùng sư, tay cầm ngân thương, lao đi như bay, hai người sau thì một người cầm kiếm, một người cầm chùy, phân biệt ngồi trên thần lộc và bạch mã, bốn người sau có người đeo trường cung, có người cầm phù triện, có người tàng pháp bảo.

Nhìn trận thế này, chính là Phá Không Thất Khôi Trận, công thủ có độ, tán mà không loạn, cực kỳ hợp lý.

Mà phía cờ đen, tám vị thần tướng đó lại hơi lộ ra cứng ngắc, miễn cưỡng tạo thành một vòng tròn, vội vàng chạy về phía trước, nhưng vì có người nhanh, có người chậm, vòng tròn này lại thủy chung khó có thể được tròn, người phía sau đuổi theo, người phía trước chờ đợi, tốc độ lập tức bị chậm trễ, thế tiến về phía trước lộ ra có chút chậm chạp, dần dần bị Huyền Giáp Thần Tướng cờ vàng phía trước bỏ lại một đoạn.

- Ơ, đây là trận quỷ quái gì vậy?

Người chung quanh Phương Nguyên đều thấy mà có chút hồ đồ.

Mọi người trong sân, không ai không phải là đại tu đương thời, tu vi tinh thâm, đọc sách cực nhiều, nghiên cứu đối với trận đạo cũng sâu, lúc này tất nhiên liếc một cái liền nhìn ra Huyền Giáp cờ vàng thi triển chính là Phá Không Thất Khôi Trận, vô cùng thích hợp, nhưng nhìn trận pháp Phương Nguyên thiết lập, lại hoàn toàn có chút không rõ, không ngờ không biết hắn là bày trận gì, càng không rõ, đi đường còn phiền như vậy thì làm thế nào mà giết được địch?

Đương nhiên, người trong sân vẫn phải có công phu dưỡng khí, cho dù trong lòng hoài nghi, cũng chỉ châu đầu ghé tai, nghị luận, không đến nỗi trực tiếp hỏi ra, nhưng hai vị Trận Sư đi theo Phương Nguyên mà đến thì lại mặc kệ, trực tiếp nói thầm.

Đợi thêm một lát, chỉ thấy Huyền Giáp cờ vàng đã cách Huyền Giáp cờ đen hơn trăm dặm, Huyền Giáp cờ đen vẫn trận không thành trận, trên tường thành, vị Mạc Phi Lưu nữ tướng tới xem lễ cuối cùng có chút không nén được, xoay người nói với Phương Nguyên:

- Ngươi rốt cuộc bố trí trận pháp gì vậy, đây chính là chuyện liên quan tới tính mạng của các tướng sĩ, ngươi coi đó là trò đùa à?

Ở bên cạnh, phía sau Cửu Trùng Thiên Đế Tử, trong một đám Trận Sư, cũng có một người hoài nghi nói:

- Chẳng lẽ là cố ý kéo dài thời gian, chờ quân sĩ của chúng ta giao thủ với ma vật trước, sau đó giáp sĩ bên ngươi mới tới nơi, ngư ông thủ lợi à?

Lời này vừa được nói ra, chung quanh lập tức là một mảng xôn xao, ánh mắt có chút phức tạp nhìn tới.

Tuy cố thủ ngư ông thủ lợi là điều ai cũng muốn, nhưng hiện giờ dù sao cũng là đánh cuộc đường đường chính chính giữa hai Đạo Tử, nếu đúng là dùng thủ đoạn này, vậy cũng không khỏi quá mất mặt, đường đường là Thánh Địa Đạo Tử, thật sự có thể mất mặt được sao?

Nghênh đón rất nhiều tiếng nghị luận này, Phương Nguyên chỉ coi như không nghe thấy, cũng lười chẳng muốn giải thích.

Cũng là hai vị lão Trận Sư nghe vậy, trong lòng lập tức bất mãn, há có thể để người ta chê cười sư đệ nhà mình?

Trận Sư tóc bạc vừa rồi còn đang oán thầm Phương Nguyên rốt cuộc là bố trí trận quỷ quái gì vậy, lập tức cười lạnh một tiếng, nói:

- Ài, đúng là một đám bất học vô thuật, ngay cả trận pháp mà Thiên Xu Môn tiểu sư đệ ta bố trí cũng không nhìn ra à, đó rõ ràng chính là một...

Nhất thời không bịa ra được, liền đẩy Trận Sư tóc đen một cái.

Trận Sư tóc đen vội vàng tiếp lời, lạnh một tiếng, nói:

- Đó... Đó... Đúng rồi, là Đại Viên Nhược Khuyết Trận!

Người bên cạnh đều lạnh lùng nhìn hai lão điên chỉ có tu vi Trúc Cơ, lại ra vẻ ta đây đó, cũng lười chẳng muốn quan tâm.

Lúc này, ngay cả Cổ Thiết trưởng lão cũng không nhịn được, thi lễ với Phương Nguyên, nói:

- Phương Đạo Tử, trận này rốt cuộc...

- Trong nhiều người như vậy, trừ hai vị sư huynh, không ai có thể nhận ra trận này của ta à?

Ánh mắt Phương Nguyên quét nhìn các tu sĩ, thản nhiên mở miệng nói:

- Đây là... Đại Viên Nhược Khuyết Trận!

- Đây là giở trò quỷ gì thế?

Trên tường thành, đám người nghe Phương Nguyên nói xong đều ngây ra.

Thầm nghĩ ngươi thực sự coi chúng ta là kẻ ngốc à, không nhìn ra đây là ngươi đang thuận miệng nói bậy sao?

Hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn thì ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ mình lại thật sự lợi hại như vậy, tuy bọn họ cũng nhìn không hiểu đây là trận gì, nhưng không ngờ có thể nói trúng tên của trận pháp này, hơn nữa được Phương Nguyên ở trước mặt mọi người khen là có trận đạo mạnh hơn người khác, một loại cảm giác tự hào cũng lập tức nổi lên, hai người cười ha ha vuốt râu, ngực hận không thể ưỡn tận lên trời.

Phương Nguyên cũng không nghĩ nhiều, trận pháp này vốn là hắn căn cứ trận đạo thái cổ mà mình lĩnh ngộ được, rồi sau khi dung nhập vào địa thế, tình hình chiến đấu của Ma Biên hiện giờ, mới thôi diễn ra một trận thế đơn giản nhất.

Trong một trận thế vô cùng đơn giản này có Thiên Diễn Thuật cân nhắc trước sau, có chí lý lĩnh ngộ của hắn đối với Vong Tình Thiên Công, cũng có đại đạo vô hình của Tam Sinh Trúc Trù. Có thể nói, đây đã là một phương trận thế mà hắn ngưng luyện sở học cả đời, tuyệt không phải là trong thời gian ba ngày này mới bắt đầu cân nhắc ra, mà là từ trước khi hắn quyết định đến Ma Biên đã có một thiết tưởng rồi.

Hiện giờ cũng chỉ là hoàn thiện lại một chút, sau đó mượn cơ hội đọ sức lần này để thử dao mổ mà thôi!
Chương 1388 Ta tự thôi diễn ra (1)

Hắn là muốn dùng trận thế này để một phát nổi tiếng!

Lúc trước, hắn chỉ lo trận thế vạn vô nhất thất, lại chưa nghĩ ra tên.

Hiện giờ nghe hai vị lão Trận Sư thuận miệng nói ra bốn chữ Đại Viên Nhược Khuyết, không ngờ vô cùng thích hợp.

Vậy quyết định gọi tên này sđi.

Thậm chí người xung quanh có lý giải hay không hắn cũng không để ý, dù sao, hiện tại diệu dụng của trận này lập tức sẽ được thể hiện ra.

Từ xa nhìn lại, ngoài Trấn Ma Thần Quan, hai đội Huyền Giáp Thần Tướng khí thế như núi, đã đi được ngoài ngàn dặm, nhất là Huyền Giáp cờ vàng, chạy nhanh hơn Huyền Giáp cờ đen ba trăm dặm, lúc này ở phía trước bọn họ, đã bắt đầu có ma vật xuất hiện, đều từ trong khe núi, phía sau gò đất nhảy ra, dữ tợn đáng sợ, dũng mãnh không sợ chết, lao thẳng tới!

- Đồ ma!

Người cầm đầu Huyền Giáp cờ vàng lạnh lùng quát lớn, vung ngân thương, đâm thẳng ra.

Mấy người khác, cũng đều thi triển thần thông võ pháp, đánh lui Hắc Ám Ma Vật chung quanh, dù sao, bọn họ hiện giờ chỉ vừa tiếp xúc đến ma vật ở ngoại vi, thực lực có hạn, hơn nữa trận thế của bọn họ ổn định, giống như mũi tên nhọn cắm thẳng vào trong đàn ma vật, cũng khiến cho thế công của bọn họ cơ hồ là không chịu ảnh hưởng, vẫn đang duy trì tốc độ tiến về phía trước cực nhanh.

- Hả? Trận này có thêm rất nhiều biến hóa.

Vị nữ thần tướng Mạc Phi Lưu thân mặc tử giáp, đệ tam đồ của Bát Hoang Thành Chủ nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng hơi ngẩn ra.

Nàng ta cẩn thận nhìn chằm chằm trận thế đó, càng nhìn sắc mặt càng ngưng trọng, bỗng nhiên nhìn về phía Lý Thái Nhất, thấp giọng nói:

- Phá Không Thất Khôi Trận này bất kể là tốc độ tấn công hay là biến hóa hành quân đều nhanh hơn Phá Không Thất Khôi Trận bình thường không ít, khi tấn công, tốc độ ít nhất có thể đề thăng một thành, Thái tử điện hạ, ngươi sử dụng chỉ sợ không phải là Phá Không Thất Khôi Trận thông thường nhất phải không?

Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất nghe thấy những lời này, chỉ cười nhạt, nói:

- Tất nhiên không phải, đây vốn là Phá Không Thất Khôi Trận hoàn chỉnh đã sớm thất truyền ở thế gian, thời thượng cổ từng có không ít quân trận hơn phân nửa là không trọn vẹn, hoàn toàn là hậu nhân bù đắp, nhưng sau khi bù đắp, cũng chưa chắc đã viên mãn được hơn trận đồ gốc, Phá Không Thất Khôi Trận chính là một đạo trong đó, lần này trước khi ta tới Ma Biên, cũng ở trong Đạo Tàng của hoàng tộc phát hiện trận đồ gốc của Phá Không Thất Khôi Trận, bởi vậy cầm theo tới đây, ở trên chiến trường dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi!

- Thất Khôi Trận thượng cổ?

Sắc mặt Mạc Phi Lưu hơi đổi, có chút động lòng, nói thẳng:

- Không biết điện hạ có thể cho ta tham ngộ trận đồ này một phen không?

Cửu Trùng Thiên Thái tử Lý Thái Nhất cười nhạt, nói:

- Nếu tiên tử nhìn trúng, sau này tất nhiên sẽ có người đưa đến động phủ, trên thực tế, trừ Thất Khôi Trận, trên tay ta còn có không ít trận đồ cổ, cũng đều có thể đưa cho tiên tử tham ngộ!

Trên mặt Mạc Phi Lưu hiện ra vẻ vui mừng, gật đầu nói:

- Vậy đa tạ điện hạ!

Biểu hiện của nàng ta vẫn coi như là bình tĩnh, nhưng sâu trong đáy mắt lại không khỏi có chút cảm khái.

Những Thánh Địa Đạo Tử này nội tình thật sự rất thâm hậu, chỉ là những Trận Sư dưới tay cũng ai nấy đều là nhân tài hiếm có, trong Đạo Tàng của hoàng tộc lại có không biết bao nhiêu bí tàng, nội tình, mình lớn lên ở Bát Hoang Thành, trước giờ nhìn thấy chỉ là Trận Sư không ra gì, trận đồ rất ít, nhưng Thái tử điện hạ người ta lại dễ dàng nuôi ra nhiều Trận Sư cao minh, hơn nữa vừa tới Ma Biên liền lập tức lấy ra nhiều trận đồ cổ quý giá như vậy, thật sự không phải thần tướng tầm thường có thể bằng được.

Có điều khi nghĩ như vậy, lại không nhịn được nhìn về phía Phương Nguyên.

Tính tình nàng ta nóng nảy, vẫn không nhịn được muốn hỏi Phương Nguyên mấy câu, có điều dù sao nàng ta cũng không phải đồ ngốc, biết nếu Phương Nguyên cũng là Vong Tình Đảo Đạo Tử, vậy thì không có đạo lý nào lại làm bừa, chẳng lẽ trong trận thế đơn giản này của hắn thực sự có huyền cơ gì à?

Đang do dự có nên hắng giọng hỏi hay không thì liền thấy Huyền Giáp cờ đen cũng đã xông vào trong đám ma vật.

- Mau duy trì trận thế, chuẩn bị giết địch.

Mấy vị Huyền Giáp Thần Tướng đó rõ ràng cũng bị trận pháp này khiến cho hồ đồ, chỉ là đi đường đã có chút vất vả, hiện giờ lập tức nhìn thấy ma vật từ bốn phương tám hướng xông tới, ai nấy đều run như cầy sấy, chỉ là bọn họ đóng giữ ở Ma Biên nhiều năm, biết rõ đạo lý kỷ luật nghiêm minh, trận thế mà mình hiện giờ dựa theo chính là Bát Hoang Thành tự mình phát xuống, cho dù không hiểu cũng phải theo trận mà làm!

Bởi vậy, trong lòng có kinh hãi tới mấy cũng chỉ có thể dựa theo lời nói trên trận quyển, lập tức đổi vị trí, đều tế ra đại thuẫn!

Loại đại thuẫn này dài chừng hơn trượng, chính là một loại pháp bảo chế thức trong quân, vô cùng thông thường, mà hiện giờ, bọn họ vừa tế ra, chung quanh lập tức giống như hình thành một bức tường cao, sau đó bọn họ cũng không khóa chặt thiết thuẫn che đầu che mặt như bình thường, mà là dựa theo lời nói trong trận thế, pháp lực hình thành một đường, liên hợp Huyền Giáp chung quanh lại với nhau, cứ thế đẩy về phía trước.

Thuẫn trước đẩy thuẫn sau, lại hình thành một mảng mây đen bao phủ trái phải.

Ầm ầm!

Chung quanh vô số ma vật công tới đều va vào thiết thuẫn màu đen, thế xông tới bị thiết thuẫn không ngừng xoay tròn chặn lại, thậm chí thân thể cũng trực tiếp bị thiết thuẫn đẩy cho cong vẹo, trực tiếp xoắn thành một đống, mà ở phía sau, những thân binh đó lập tức nâng thương bắn tên, trực tiếp trảm sát những ma vật này này tại chỗ, sau đó tốc độ không ngừng, tiếp tục lao về phía trước.

Giống như một mảng mây đen đầy gai cuồn cuộn quét về phía trước, không mảy may bị hao tổn, tốc độ cũng không chậm lại chút nào.
Chương 1389 Ta tự thôi diễn ra (2)

- Ngươi đây là.

Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu cũng hơi biến sắc, mở miệng nói:

- Cũng không tệ lắm.

Nhưng câu này còn chưa nói xong, nàng ta đột nhiên nhìn kỹ lại, cảm thấy trận này nhìn thì đơn giản, nhưng dường như rất có thâm ý, so với mình vừa rồi nhìn ra thì còn huyền diệu hơn một chút, lại không nhịn được lắc đầu, nói:

- Trận này lợi hại.

Nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng, nàng ta bỗng nhìn ra có chút manh mối, sắc mặt lại không nhịn được mà có chút thay đổi.

Lần này, nàng ta ngay cả nói cũng không nói ra được, trực tiếp ngậm miệng lại, không muốn bỏ qua bất kỳ một biến hóa nào.

- Giết.

Những Huyền Giáp cờ đen đó vốn cũng không trong lòng, không biết trận pháp vô cùng xa lạ, nhìn thì lại đơn giản mà mình đang tuân theo này rốt cuộc có tác dụng hay không, nhưng hiện giờ vừa lao lên, không ngờ phát hiện hiệu quả tốt hơn xa so với tưởng tượng, lập tức vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hào khí vạn phần, dựa sát theo đại trận, vừa cưỡi tọa kỵ vừa giống như thủy triều trực tiếp cuốn về phía trước.

Đến lúc này, tốc độ của bọn họ cũng đã sắp nhanh bằng Huyền Giáp cờ vàng.

Huyền Giáp cờ vàng vừa giữ trận thế vừa xung phong, tuy vũ dũng, nhưng theo Hắc Ám Ma Vật gặp phải ở chung quanh càng lúc càng lợi hại, tốc độ cũng không khỏi chậm lại, nhưng Huyền Giáp cờ đen lại hoàn toàn không để ý, dường như chỉ cần thôi động trận pháp là có thể trực tiếp toàn lực hành quân, căn bản không cần để ý tới ma vật từ chung quanh công tới.

Trận pháp nhìn thì vô cùng đơn giản, lại giống như cái chêm, không ngờ lập tức thể hiện ra chỗ thần dị.

- Biến hóa đơn giản như vậy, không ngờ

không chỉ là vị nữ tướng Mạc Phi Lưu kia, ngay cả Cổ Thiết trưởng lão của Bát Hoang Thành lúc này cũng kinh sợ, hai mắt nhìn chằm chằm Huyền Giáp cờ đen đó, không dám chớp mắt, trong miệng lại quát khẽ:

- Phương Đạo Tử, đây rốt cuộc là trận pháp gì?

Phương Nguyên cũng đang nhìn đội Huyền Giáp cờ đen đó, đáp lại một cách đơn giản:

- Đại Viên Nhược Khuyết Trận!

Cổ Thiết trưởng lão nhíu chặt mày, nghi ngờ nói:

- Lão phu nghiên cứu trận đạo mấy trăm năm, tại sao chưa bao giờ thấy.

Phương Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, nói:

- Đây là tự ta thôi diễn ra!

Cổ Thiết trưởng lão lập tức ngậm miệng, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Nguyên, không ngờ có cảm giác sâu xa khó hiểu.

- Trận này... Trận này...

Mấy vị lão tu sau lưng Cửu Trùng Thiên Lý Thái Nhất cũng hiểu trận pháp, lúc này nhìn thấy trận này, không nhịn được mà ánh mắt khiếp sợ, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận, chỉ nhìn chằm chằm, không biết nhìn bao lâu, mới đột nhiên có người mở miệng nói:

- Trận này thực sự không tồi, nhưng cũng quá đơn giản, thiếu biến hóa, nếu gặp phải ma vật cường đại.

Hắn còn chưa dứt lời, lúc này trên đường Huyền Giáp cờ đen đang xung phong đã vang lên một tiếng gầm rú, chỉ thấy bốn năm con Hắc Ám Ma Vật lực lượng mạnh mẽ từ bên cạnh lao ra, chúng dường như cũng đã bị Huyền Giáp cờ đen này kinh động, vừa chạy ra đã giống như không muốn sống đánh thẳng về phía bọn họ, như muốn dùng thân thể máu thịt để phá trận thế này.

- Phân!

Nhưng hai bên vừa lao vào nhau, trong Huyền Giáp cờ đen liền có một tiếng hét lớn vang lên.

Một mảng mây đen đó nháy mắt liền chia làm tám bộ phận, mỗi một vị Huyền Giáp Thần Tướng đều điều khiển một trăm thân vệ của mình, vây bốn năm con Hắc Ám Ma Vật ở giữa, lao ra chung quanh, giống như cái cưa trực tiếp xé tan chúng thành từng mảnh.

Tốc độ cơ hồ không dừng, bọn họ vừa xông tới lại lập tức bị bao vây, rồi lại tiếp tục xung phong.

Bốn năm con Hắc Ám Ma Vật mà tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám khinh thường, không ngờ dường như hoàn toàn không hình thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bọn họ!

Trong đáy mắt mấy vị Trận Sư phía sau Lý Thái Nhất đã hiện ra vẻ kính sợ và phức tạp, không nói được gì nữa.

- Không ngờ còn có thể như vậy.

Cũng là vị nữ thần tướng Mạc Phi Lưu kia biến sắc, trực tiếp quay đầu nhìn Phương Nguyên, thi lễ rất sâu.

Thanh âm cũng trở nên có chút khách khí:

- Phương Đạo Tử, xin hỏi trong trận thế này của ngươi ẩn chứa bao nhiêu biến hóa?

Phương Nguyên chắp tay sau lưng, thản nhiên nhận lễ này, cũng không xoay người nhìn nàng ta, nói:

- Ngươi nói thử xem?

Mạc Phi Lưu ngưng thần suy tư, nói:

- Ba đạo?

Chợt thấy mình như nói thiếu, lại không nhịn được nói:

- Năm đạo?

Phương Nguyên cười cười, chỉ chậm rãi lắc đầu.

Mạc Phi Lưu hít một hơi lạnh, có chút không thể tin được, nhưng cũng không dám tùy tiện suy đoán.

Đại Trận Sư thất văn lớn tuổi nhất phía sau Lý Thái Nhất không nhịn được nói:

- Trận pháp đơn giản như vậy, không thể ấn chứa tám đạo biến hóa chứ?

- Đương nhiên không phải!

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Ta giấu trong đó ba mươi hai đạo biến hóa!

- Đó là chuyện không có khả năng!

Nếu nói mấy vị Đại Trận Sư phía sau Lý Thái Nhất và Cổ Thiết trưởng lão của Bát Hoang Thành, trưởng lão Tiên Minh, cùng với nữ thần tướng Mạc Phi Lưu, lúc ban đầu còn có chút khiếp sợ trước trận thế Đại Viên Nhược Khuyết mà Phương Nguyên thiết lập, như vậy sau khi nghe thấy Phương Nguyên chính miệng nói ra có "Ba mươi hai đạo biến hóa", lập tức biến sắc, liên tục lắc đầu, không hề che giấu sự hoài nghi của mình.

Ba mươi hai đạo biến hóa cũng không nhiều.

Biến hóa của trận thế thế gian, đạt tới sáu mươi bốn, một trăm lẻ tám, thậm chí là ngàn vạn loại biến hóa cũng không biết có bao nhiêu.

Nhưng, đó bình thường đều là đại trận vô cùng phiền phức và to lớn.

Hiện giờ Phương Nguyên thôi diễn ra lại chẳng qua chỉ là một tiểu trận dùng tám người làm trận cước, là một trong những trận thế đơn giản nhất.

Trận thế càng đơn giản, biến hóa có khả năng diễn hóa ra lại càng ít, đây là thường thức của trận đạo.
Chương 1390 Vạn vật đều có thể đọa ma (1)

Giống như ba người có xếp đội thế nào, cũng chỉ có ba kết quả, trận thế tám người tạo thành, vậy bất kể biến hóa thế nào cũng chỉ có mấy loại khả năng, dù sao phải cân nhắc tới sự hoàn chỉnh và thông thuận của trận pháp, không thể tùy ý biến hóa.

Cho nên, Phương Nguyên nói có ba mươi hai đạo biến hóa, vậy chỉ có thể là nói nhảm mà thôi.

Nhưng nghênh đón ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi của mấy người chung quanh, Phương Nguyên cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại tâm tình còn không tồi.

Cân nhắc một chút liền giải thích với bọn họ:

- Các ngươi hiện tại nhìn thấy chỉ là một bộ phận của trận thế này, dù sao ta vừa mới đưa trận đồ này tới có một ngày, cho dù mấy người này tu vi đều không tồi, nhưng nhiều nhất chỉ có thể lĩnh ngộ ra ba đạo biến hóa trong đó mà thôi, hơn nữa không thể dự đoán trước sự huyền diệu của ba đạo biến hóa này, chỉ có thể trong chiến trận chân chính thi triển ra mới có thể có cảm ngộ!

- Biến hóa khác đã sớm được ẩn chứa trong trận đồ, nhưng cũng chỉ có ta tự mình chỉ điểm, lại dùng thêm thời gian để luyện binh, mới có khả năng khiến bọn họ minh bạch, đương nhiên, hiện tại mà nói, chỉ ba đạo biến hóa, chắc cũng đã đủ rồi!

- Con mẹ nó đúng là bốc phét.

Ánh mắt của mấy người bên cạnh đều đã trở nên nửa tin nửa ngờ.

Bọn họ thực sự muốn há to miệng, trực tiếp nói ra hoài nghi của mình ở ngay trước mặt Phương Nguyên.

Nhưng bọn họ không dám.

Dù sao, bọn họ đã được kiến thức chỗ lợi hại của Đại Viên Nhược Khuyết Trận này, cho dù ba mươi hai đạo biến hóa mà Phương Nguyên nói là giả, chỉ dựa vào biểu hiện của trận thế mà vừa rồi bọn họ nhìn thấy đã có thể khiến bọn họ phải nhìn trận thế mà Phương Nguyên bố trí với ánh mắt khác.

Phương Nguyên minh bạch tâm tư của bọn họ, cũng yên tâm thoải mái thưởng thức sắc mặt kinh ngạc của bọn họ.

Vì thôi diễn trận thế này, mình không biết đã vận dụng bao nhiêu bản lĩnh dưới đáy hòm, để một phát có thể trở nên nổi tiếng.

Nếu ngay cả các ngươi cũng không chấn nhiếp được thì còn nổi tiếng cái khỉ gì nữa?

Các tu sĩ chung quanh khó phân biệt thật giả, lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục nhìn, chỉ thấy lúc này, Huyền Giáp cờ vàng và Huyền Giáp cờ đen đã chạy ra được phạm vi gần hai ngàn dặm, cho dù những tu sĩ trên tường thành tu vi đều cực cao, lúc này cũng không nhìn được quá rõ, bởi vậy trưởng lão Bát Hoang Thành Cổ Thiết liền dứt khoát tế ra một kiện pháp bảo, chiếu một hình ảnh trong hư không, là Vạn Lý Lưu Quang Kính.

Tình cảnh hai đội Huyền Giáp chinh chiến ở ngoài hai ngàm dặm lập tức hiện ra không sót gì ở trước mặt bọn họ.

Chỉ thấy lúc này, Huyền Giáp cờ đen mượn ưu thế của Đại Viên Nhược Khuyết Trận, đã chậm rãi đi lên, thậm chí lờ mờ có xu thế vượt qua Huyền Giáp cờ vàng, Huyền Giáp cờ vàng tất nhiên không cam lòng tụt lại, cắn răng xung phong về phía trước, chỉ là hiện giờ tụ lại bên cạnh bọn họ đã là Hắc Ám Ma Vật thực lực đáng sợ, vẫn kéo chậm tốc độ của bọn họ lại.

Mà Huyền Giáp cờ đen vẫn đang bảo trì loại tốc độ này, vượt qua từng chút từng chút, ngược lại bỏ Huyền Giáp cờ vàng lại phía sau, nhìn vẻ mặt xanh mét của những người bên Huyền Giáp cờ vàng, trong biến hóa giống như một mảng mây đen, vang lên mấy tiếng cười thoải mái, sau đó lại dồn sức, tốc độ không ngờ lại tăng lên một chút, cứ vậy tiến về phía trước.

Người trong Huyền Giáp cờ đen cũng dần dần thích ứng với biến hóa của trận thế này, càng có thêm lòng tin đối với nó.

Bởi vậy cũng dần dần ma hợp, ngay cả tốc độ lúc ban đầu lộ ra có chút chậm chạm, hiện giờ cũng từ từ được bù đắp.

Nữ thần tướng Mạc Phi Lưu thấy một màn này, trong lòng đại định, không do dự nữa, xoay người lại, thi lễ rất sâu với Phương Nguyên:

- Phương Đạo Tử, trận này thực sự rất huyền diệu, mang tới tác dụng lớn cho quân ta, không biết có thể chỉ điểm cho ta không?

Dứt lời, dường như cũng cảm thấy mình trực tiếp xin là không hay lắm, bởi vậy ngừng lại một chút, bổ sung:

- Phi Lưu cũng biết trận thế huyền diệu bực này, nhất định là không thể coi thường, giá trị vô lượng, Phi Lưu đáp ứng ngươi, nếu ngươi nguyện ý trao tặng trận này cho Bát Hoang Thành, vậy Phi Lưu tất nhiên sẽ tự mình cầu thành chủ, ghi lại công lớn cho ngươi, thậm chí cho ngươi một số bồi thường khác!

Trưởng lão Tiên Minh ở bên cạnh cũng vội vàng nói:

- Phương Đạo Tử, nếu trận này được ấn chứng có thể thực hiện, Tiên Minh cũng không tiếc ghi ngươi ba vạn công đức!

Hai vị lão Trận Sư, lão chấp sự Vong Tình Đảo sau lưng Phương Nguyên, còn có Đổng Tô Nhi vẫn đi theo bên cạnh hắn nghe mà mắt trợn tròn, vừa mở miệng đã chính là ba vạn công đức, Tiên Minh từ lúc nào trở nên hào phóng như vậy?

Đương nhiên, kỳ thật bọn họ cũng minh bạch, đó là vì trận thế này tuy nhìn thì đơn giản, lại rất có trọng dụng trong quân.

Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối cho ý kiến nói:

- Các ngươi cứ xem đi!

Đám người Mạc Phi Lưu lập tức tắt tiếng.

Phương Nguyên lộ ra thần sắc thản nhiên, dù sao cái giá bọn họ đưa ra vẫn quá thấp.

Lại thấy, Huyền Giáp cờ đen đi trước làm gương, tốc độ cực nhanh, giống như một mũi tên nhọn, đã tiến vào sâu trong chiến trường tràn ngập Hắc Ám Ma Vật ba ngàn dặm, mà sau lưng bọn họ, Huyền Giáp cờ vàng lại bị bỏ xa bảy tám trăm dặm, nhưng cũng đúng lúc này, trước người Huyền Giáp cờ đen lại chỉ nghe ầm một tiếng, đạo sơn mạch trước người đột nhiên vỡ tan.

Từ trong sơn mạch vỡ tan, khói đen cuồn cuộn, đột nhiên hình thành một mảng sương đen che đậy cả nửa bầu trời, mà bên trong sương đen đó sáng lên hai con mắt màu đỏ tươi, lặng lẽ gào thét, lao về phía các Huyền Giáp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom