• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (10 Viewers)

  • Chương 1371-1375

Chương 1371 Ngọc Môn Thần Quan (2)

Lại mất khoảng bảy tám ngày, đoàn nghi trượng cuối cùng cũng từ từ tiếp cận Ngọc Môn Thần Quan cổ xưa mà thần thánh trong truyền thuyết, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một mảng đại mạc nối trời, hiếm thấy vết chân, khắp nơi cát vàng bay múa, che trời phủ đất.

Thỉnh thoảng cồn cát bị cuốn đi, lộ ra xương trắng ơn ởn, giống như một mảng bi thương.

Mà ba ngàn dặm sâu trong đại mạc này có một cổ thành màu đen sừng sững trong cát vàng, giống như trấn bão cát trong thiên địa, chung quanh thành hoang có hai thần tượng không trọn vẹn, tay cầm binh qua, mấy vạn năm qua vẫn nhìn về phía tây...

- Nơi này chính là Ngọc Môn Thần Quan à?

Phương Nguyên ở trên ngọc liễn, ngẩng đầu nhìn, trong lòng khẽ động.

Hắn vẫn là lần đầu tiên đến Ngọc Môn Thần Quan, lại ở trong điển tịch đọc qua ghi chép về nó.

Thần quan này là một đạo môn hộ của Cửu Châu, đứng giữa Yêu vực và Cửu Châu, nghe nói thời thượng cổ, vốn là Cửu Châu dùng để chống đỡ sự tấn công của Yêu vực, nhưng về sau, đại kiếp hàng lâm, chinh phạt giữa Cửu Châu và Yêu vực cũng ít đi, mà đạo môn hộ này lại dùng để xây dựng một đại trận truyền tống, trở thành nơi vận chuyển vật tư của Cửu Châu tới Ma Biên, ý nghĩa vô cùng trọng đại.

Mình đi ngang qua Cửu Châu thì tới mục tiêu, có thể trực tiếp từ nơi này truyền tống tới Ma Biên.

Lão chấp sự ở bên cạnh trầm giọng nói:

- Đạo Tử, có cần phân phó người trong quan ra nghênh đón không?

Phương Nguyên lắc đầu:

- Trên đường đi lễ tiết rườm rà, đã khiến ta rất đau đầu, nếu là lão tổ tông cố ý phân phó, tất cả có thâm ý, ta cũng không cự tuyệt, nhưng hiện giờ lộ trình chỉ cần mười ngày lại đi hết một tháng, lãng phí không ít thời gian, đến nơi này có thể miễn thì miễn, trước đó ngươi không phải đã phát ra chiếu thư với thần quan rồi à, chỉ cần bọn họ chuẩn bị tốt đại trận truyền tống là được, không cần phải làm những việc vô vị đó, trực tiếp vào thần quan thôi!

Lão chấp sự đó cũng chỉ đành cười cười, nói:

- Đạo Tử đã có phân phó, không dám không nghe!

Một người nói xong, dứt khoát thu lại nghi trượng, trực tiếp có lão chấp sự đó đi ở phía trước, vung tay áo, đè ép bão cát che trời, sau đó giao long lười biếng kéo ngọc liễn, ủ rũ lướt tới thần quan.

- Thần tướng giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội.

Vừa mới đi được ba trăm dặm, liền chợt nghe trong thần quan nội có một tiếng hét lớn vang lên.

Chỉ thấy trong thần quan đó chiến kỳ bay lượn, tiếng người vang vọng, ba vị đại tu Nguyên Anh dẫn ba trăm thần tướng giáp đen từ trong quan đi ra, người từ xa hét lớn, tay cầm tiên chiếu, lời nói cung kính, vô cùng khách khí, người chung quanh Phương Nguyên nghe thấy vậy lập tức đều ngẩn ra, không ngờ người trong thần quan này vẫn ra đón, lập tức cũng mặt mày tươi cười, chờ bọn họ đi tới.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, ba vị đại tu Nguyên Anh đó dẫn ba trăm thần tướng giáp đen rời quan nghênh đón, lại không phải nghênh đón về phía họ, mà là lập tức quẹo trái, đi tới phía bắc, pháp lực cuồn cuộn, chỉ để lại một mảng bão cát mờ mịt.

Hai vị lão nhân của Thiên Xu Môn đã chỉnh chang xong y bào, lại không ngờ người ta căn bản không phải tới đây.

Lập tức trợn tròn mắt, sững sờ hồi lâu mới nói:

- Đây là cái quỷ gì vậy, nghênh đón người ta còn nhầm hướng à?

Phương Nguyên thì nheo mặt lại, lắc đầu nói:

- Bọn họ không đón sai!

Vừa dứt lời, liền nghe phía bắc lờ mờ truyền đến một tiếng hét lớn:

- Cửu Trùng Thiên hoàng triều Thái tử điện hạ giá lâm, người lạ giải tán!

Các tu sĩ nghe vậy, trong lòng giật thót, đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn, liền thấy phía bắc hiện ra một mảng kim quang, giống như mây vàng bay tới, nhuộm cả nửa thiên không thành màu vàng, thanh uy long trọng không nói nên lời, ngay cả cuồng phong cuốn bão cát đến dưới mây vàng đó cũng lập tức thu cờ cất trống.

Dưới mây vàng có thể thấy được kim giáp thần vệ vây quanh trái phải, liệt trận sâm nghiêm, chừng ba ngàn người.

Mà ở giữa những kim giáp thị vệ này có vương liễn màu vàng, được năm Li Long khí tức cuồng bạo kéo.

Phía trước vương liễn chính là nghi trượng ngàn người, phía sau là một đống kiều thị nô dịch, cầm phiền nâng bình, ôm kiếm đỡ đàn, ở phía sau thậm chí còn có mấy phương trận, có Đại Đan Sư, có Đại Trận Sư, cùng với Phù Sư đầu đội khăn nho, Chú Binh Sư cơ bắp cuồn cuộn, ở giữa là mấy chục chiếc pháp chu trang bị đầy vật tư.

Mà ở bên cạnh vương liễn, có bốn năm vị lão tu Nguyên Anh mặc cổ bào khí cơ ngập trời, mỗi một vị đều là người có đại thần thông khiến người ta không thể khinh thường, chỉ nhìn một cái liền có thể nhận thấy, bốn người đó không ngờ đều là tu vi Thần Anh cao cấp.

... Đám người này, từ xa đi tới, khí cơ uy nghiêm.

- Thì ra những người đó là nghênh đón Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều.

Lão chấp sự bên cạnh Phương Nguyên nheo mắt lại, cười ha ha.

- Công tử, đó chính là Đạo Tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, chúng ta có cần...

Ba vị Tuyết Nguyên lão ma nhát gan nhất, lúc này thấy trận trượng đó, trong lòng liền khiếp sợ, nhỏ giọng tới hỏi.

Phương Nguyên vẫn lẳng lặng nhìn nghi trượng hoàng triều, im lặng không lên tiếng, thấy lúc này người xung quanh đều nhìn mình, liền gật đầu, kéo dây vàng quấn trên người giao long, thản nhiên nói:

- Lão huynh, trên đường đi ngươi chịu nhiều khổ cực, ta ngươi không cam lòng, không muốn xuất lực, cũng không nói gì ngươi, nhưng hiện giờ nếu cũng có người muốn dùng đại trận truyền tống, vậy tất nhiên ai tới trước thì người đó được vào trước, đến lúc vội vã lên đường, ngươi dù sao cũng phải nể mặt chút, xốc lại tinh thần đi được không?
Chương 1372 Điện hạ có lễ (1)

Nghe thấy những lời này, giao long vẫn không ủ rũ kéo ngọc liễn lập tức xốc lại tinh thần, cười nói:

- Được rồi!

Đầu rồng vung vẩy, hung uy cuồn cuộn, kéo ngọc liễn lao thẳng lên trước.

Mà thần vệ, tùy tùng chung quanh cũng đều xốc lại tinh thần, xếp hàng sang hai bên.

Nếu là bình thường, tất nhiên có người đi trước mở đường, có người hộ vệ, nhưng hiện giờ hai vị Thánh Địa Đạo Tử gặp nhau, bọn họ không thể cản ở phía trước, mà là tách ra hai bên, cũng giơ cao nghi trượng chung quanh, cũng tiên uy cuồn cuồn đi ở hai bên.

- Ồ? Người nơi đó là...

Những lão tu thần tướng rời quan tới nghênh đón Thái tử của Cửu Trùng Thiên Tiên triều từ phía bắc đến, nhưng cũng có một số người thủ vệ từ xa nhìn thấy nghi trượng của Phương Nguyên, liếc một cái liền đoán được thân phận của Phương Nguyên, lập tức trong lòng kinh hãi, báo với tướng thủ thành của thần quan, chỉ là tướng thủ thành đã đi đón Cửu Trùng Thiên Thái tử, trong quan cũng không có người cầm quyền, làm sao mà nghênh đon sdc?

Lại nhìn về phía bắc xa xa, thấy vương liễn của Cửu Trùng Thiên Thái tử đang chậm rãi tiếp cận, trong lòng lập tức giật thót.

- Hỏng rồi, hai vị Thánh Địa Đạo Tử cùng tới, chắc sắp xảy ra phiền phức rồi.

Ầm ầm!

Giao long nhanh chóng kéo ngọc liễn, trực tiếp tự cao tự đại một đường phóng về phía trước.

Thái tử điện hạ của Cửu Trùng Thiên tất nhiên cũng không có lý nào lại không phát hiện ra đoàn người Phương Nguyên, tốc độ không hề chậm lại, nhân mã hai bên một nam một bắc, đồng loạt bước vào Ngọc Môn Thần Quan, cự ly hai bên kéo gần, chỉ còn không đến ba trăm trượng.

Đến lúc này, đã nhìn ra sự khác biệt của nghi trượng hai bên, đoàn nghi trượng này của Phương Nguyên chính là mấy vị trưởng lão của Vong Tình Đảo tự mình an bài, cũng không tính là kém, giao long kéo liễn, Hải Thần Vệ đi theo, có thể nói là khí cơ cường thịnh, nhưng so sánh với nghi trượng của Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ, lại lập tức cao thấp rõ ngay, bất kể là nhân số, tiên uy, hay là người tùy tùng đều kém hơn không ít.

Người tùy tùng của Phương Nguyên, sắc mặt cũng lập tức trở nên trầm trọng, ba vị Tuyết Nguyên lão ma thấy trận trượng bực này, không khỏi cảm thán:

- Luôn nghe nói Cửu Châu hưng thịnh, chỉ là không có duyên được thấy, trên Tuyết Nguyên nghèo túng khốn khó, làm việc đơn giản, không để ý lễ tiết, hôm nay thấy giá liễn của Cửu Trùng Thiên Đế Tử, mới biết cái gì gọi là tiên uy chi thịnh, không ai có thể sánh bằng!

Bên cạnh bọn họ, hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn cười nhạt:

- Tiên uy gì, luận về sĩ diện, Cửu Trùng Thiên cũng là không ai bằng!

Thấy tuy hai vị này chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng điệu bộ lại lớn tới dọa người, hai vị Trận Sư uy phong mười phần không ngờ ngay cả Cửu Trùng Thiên cũng không để vào mắt, ba vị Tuyết Nguyên lão ma lại tâm sinh kính ngưỡng, cung kính thi lễ, thở dài:

- Lão tiền bối nói phải...

- Tiên triều Đế Tử giá lâm, người lạ chớ gần, người xa thối lui...

Mắt thấy nghi trượng hai bên đã càng lúc càng gần, sắp đụng nhau ở trước Ngọc Môn Thần Quan, chỉ nghe trong nghi trượng của Cửu Trùng Thiên Đế Tử, một thanh âm sắc nhọn cao giọng hét lớn, đó rõ ràng cũng là tu vi Nguyên Anh, một tiếng hét khiến cát vàng chung quanh đều lặng xuống, một mảng im lặng, uy thế hoàng triều khó có thể hình dung cũng được thể hiện ra hết trong một tiếng hét lớn này.

- Cứ đi đường của mình, không cần để ý!

Phương Nguyên mặt không biểu tình, chỉ thản nhiên nói.

Giao long kéo giá liễn phía trước nào cần phân phó, ngược lại kích động lao lên.

Mọi người chung quanh thấy thế đều nhìn nhau, theo sát đằng sau.

- Hả?

Trong nghi trượng của Cửu Trùng Thiên Đế Tử, cũng có người nhìn thấy Phương Nguyên dường như không có ý từ ngừng thế tiến tới, lui qua một bên, sắc mặt cũng hơi biến đổi, bên cạnh Đế Tử, một vị lão tu mặc áo xanh, đang muốn cười lạnh từ trong đám người đi ra, nhưng trong ngọc liễn màu vàng, lại có một bàn tay khẽ lắc lắc, các tu sĩ chung quanh đành phải tạm thời nhịn xuống.

Mà trước giá liễn của Đế Tử, năm con Li Long gào lên một tiếng, thần uy cuồn cuộn, lao thẳng về phía trước.

Mà giao long trước ngọc liễn của Phương Nguyên dù sao cũng vừa thoát vây không lâu, hiện giờ nhục thân vẫn chưa hồi phục, một chân sau và một móng vuốt bởi vì bị trấn áp quá lâu, tinh huyết chưa phục hồi, cũng nhỏ đi không ít, chỉ có thể co ở trước người.

Vừa đọ như vậy, chênh lệch hai bên lập tức trở nên rõ ràng, mấy con Li Long đó dường như có chút khinh thị, kéo ngọc liễn lao về phía trước, con cầm đầu trong đó gào lên, bốn con Li Long khác đồng thời nghển cổ thét dài, thổi tan cả mây trôi trên trời.

Đừng nói là người khác, cho dù là các tu sĩ bên cạnh ngọc liễn của Phương Nguyên cũng biến sắc.

Hiện giờ trên đời này, thần long nhất tộc chân chính đã sớm biến mất, không thấy bóng dáng, mà thế gian, cũng có không ít đại đạo thống và cổ tộc thích nuôi long chủng, trong đó Li Long này chính là một loại cao quý nhất trong đó, nghe nói huyết mạch của nó tiếp cận thần long chân chính nhất, rất được thế nhân cúng bái, ở trong mắt nhiều người, Li Long bực này đã là long mạch chân chính hiện thời.

Thần vật này đạo thống tầm thường cho dù nuôi được một con, cũng bảo vệ như tổ tông, có thể thủ hộ an nguy cho đạo thống nhà mình, nhưng ai có thể ngờ, nội tình của Cửu Trùng Thiên hiện giờ lại sâu như vậy, dùng nó để kéo xe, hơn nữa là một lúc dùng năm con.

Mà nếu so sánh, một con giao long kéo xe của Phương Nguyên thật sự có chút không bắt mắt.

Tuy giao long uy phong, nhưng cũng phải xem là so với ai, giao long vốn là tồn tại chưa hóa rồng, thực lực có yếu có mạnh, hiện giờ sâu trong sông núi, nếu tới một nơi có linh nào đó, cũng không khó tìm được giao long.
Chương 1373 Điện hạ có lễ (2)

Đối với người thường

mà nói có lẽ là đại hung vật, nhưng đối với người tu hành mà nói, thật sự không có gì đáng để ngạc nhiên, càng đừng nói tới giao này còn là giao tàn phế, hơn nữa chỉ có một con!

Hai bên cứ như vậy tiếp cận, khí thế bên Phương Nguyên quả thực đã bị nghiền ép...

Chỉ là khiến người ta không ngờ, mắt thấy hai ngọc liễn sắp tiếp cận, năm con Li Long trước ngọc liễn của Cửu Trùng Thiên Đế Tử đồng thời rít gào, thanh uy đáng sợ, nhưng giao long kéo ngọc liễn trước người Phương Nguyên không ngờ không bị long uy trên người chúng dọa sợ, mà là bỗng nhiên nổi hứng thú, cười khà khà, ngẩng đầu lên ném một ánh mắt về phía năm con Li Long đó.

- Ầm!

Rất khó hình dung loại cảm giác đó.

Long uy của năm con Li Long phô thiên cái địa ập đến, giống như mây đen.

Nhưng giao long vừa ngẩng đầu, lại giống như trong mây đen đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện, chém mây đen thành hai nửa.

Trong ánh mắt năm con Li Long đầu tiên là lộ ra một tia mê mang, ngay sau đó chính là hoang mang khó có thể hình dung, giống như bách thú trong núi ngửi được hung phong của Hổ Vương, uy phong trên người lập tức triệt tiêu, vốn là năm con Li Long hùng hổ xông tới, dường như cho dù phía trước là một ngọn núi cũng có thể đụng tan, nhưng hiện giờ lại lập tức hoảng hốt, liều mạng thu hồi thế xông lên trước.

- Ha ha...

Giao long này lại trực tiếp lao lên, giơ móng vuốt đè lên đầu Li Long ở gữa, cười quái dị nói:

- Gọi cha đi!

...

Xôn xao.

Chung quanh lập tức là một mảng đại loạn, tất cả mọi người đều kinh sợ nhìn một màn đó.

Trong năm con Li Long kéo giá liễn của Cửu Trùng Thiên Thái tử, con ở giữa chính là mạnh nhất, hiện giờ đang kinh hãi, bị giao long ấn đầu, lại không dám giãy dụa, mà mấy con chung quanh cũng kinh hãi vô cùng, thậm chí theo bản năng tránh sang hai bên, chỉ là ngọc liễn màu vàng đó dường như nặn ngàn vạn cân, vẫn vững vàng trấn trong hư không, không bị chúng kéo đi.

- Con giao long này quả nhiên không tầm thường...

Phương Nguyên thấy thế, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trước khi giao long này được thả ra, hắn đã biết long này không tầm thường, một thân thực lực đáng sợ khó có thể hình dung, nếu không, là giao long bình thường, sao có thể bị treo cả một kiếp mà không chết, còn mỗi ngày cùng người ta học thổ ngữ Vân Châu?

Giao long có lẽ không có phẩm cấp cao bằng Li Long.

Nhưng mấu chốt giao long là tồn tại có thể hóa rồng, thực lực của chúng không thể đong đếm.

Tuy giao long hóa thành chân long là vô cùng gian nan, nhưng luôn có một hai con trong đó chính là tồn tại tiếp cận chân long nhất!

Bất kể là Cửu Trùng Thiên Tiên triều, hay là các tu sĩ bên Phương Nguyên, hay là các lão tu và thần tướng từ trong Ngọc Môn Thần Quan ra đón, nhìn thấy bộ dạng vô cùng kiêu ngạo của giao long đó đều cả kinh tới á khẩu không nói được gì, chung quanh lập tức trở nên im lặng khó có thể hình dung.

Mà Phương Nguyên, cũng từ trong ngọc liễn đứng dậy, cười cười chắp tay, nói:

- Điện hạ có lễ!

Hư không yên tĩnh, cát vàng chầm chậm.

Cảnh tượng trước mắt thật sự khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt, bất kể là như thế nào cũng khó có thể tưởng tượng một con giao long què quặt lại đang uy phong lẫm liệt đè đầu Li Long của Cửu Trùng Thiên hoàng triều bắt gọi cha, khí thế đó quả thực là muốn lật trời.

Biểu hiện của Phương Nguyên cũng rất biết lễ, trước tiên khách khí hành lễ với Thái tử hoàng triều, nhưng mấu chốt là, ngươi trước tiên bảo giao long nhà ngươi buông Li Long kéo xe của người ta ra đã được không, nếu không nhìn thế nào cũng có chút ý tứ diễu võ dương oai?

Vừa đối mặt, Li Long của Thái tử hoàng triều thật sự đã mất hết thể diện, cũng khiến Cửu Trùng Thiên Thái tử mất thể diện theo, không ai biết vị Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, ở Cửu Trùng Thiên địa vị chỉ sau Tiên Hoàng này có tức giận hay không, lập tức tâm thần vô cùng căng thẳng, thở mạnh cũng không dám, cũng có người lấy ra pháp bảo, chuẩn bị đánh nhau.

Nhưng tiếng gió gào thét, thiên địa chầm chậm, bên trong giá liễn của hoàng triều, cũng vang lên một tiếng cười, thanh âm đó không hề tức giận, cũng lộ ra vẻ rất ôn hòa, khẽ cười nói:

- Hay cho một con giao long bá đạo, hiện giờ rất khó tìm được sinh linh gần với chân long như vậy, long uy vốn không thể xâm phạm, cũng là mấy súc sinh này của ta có mắt như mù..

Dứt lời, ngừng lại một chút, mới lại có người nhẹ giọng cười nói:

- Vong Tình Đạo Tử, có lễ!

Khi nói rèm che được chậm rãi vén lên, để lộ ra một thân ảnh.

Lại thấy thân ảnh này trông vô cùng cao lớn, mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, nhìn vẻ mặt, dường như khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm, tăng thêm mấy phần ý tang thương, điều này khiến Phương Nguyên hơi ngẩn ra, tất nhiên hắn nhìn ra được, vị trước mắt này không nghi ngờ gì nữa chính là Đế Tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên Tiên triều, nhưng lại không ngờ người này lại có bộ dạng như vậy.

Hắn từng ở Hồng Thiên Hội bái kiến Cửu Trùng Thiên Tiên Hoàng, đó là một lão quái vật đã sống mấy ngàn năm, nhưng nhìn vẫn phong lưu phóng khoáng, tướng mạo cực kỳ trẻ tuổi, trông nhiều nhất cũng chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, mà vị Đế Tử hoàng triều trước mắt này tuy khí độ cực kỳ bất phàm, nhưng hai bên tóc mai hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, nhìn trông còn già hơn cả cha ruột của hắn.

Hơi ngẩn ngơ, Phương Nguyên liền gật đầu với Đế Tử, không nói gì.

Người tu hành không thể đoán tuổi từ vẻ bề ngoài, tuy chuyện này nhìn thì có chút kỳ lạ, nhưng cũng không cần phải tìm hiểu sâu.

Mà khi Phương Nguyên quan sát mình, vị Thái tử kia cũng quan sát Phương Nguyên, ánh mắt ôn hòa, nhưng giống như có một loại ma lực, vừa nhìn lên người người ta đã giống như có thể nhìn thấu lòng người, hiểu rõ tất cả tâm tư vậy.
Chương 1374 Ai đi trước cũng là vấn đề (1)

Nhìn một lúc, hắn mới mỉm cười, nói:

- Có câu châm ngôn, hai con thần long không gặp nhau, tuy kéo xe cho Phương Đạo Tử chính là giao long, mà của ta là Li Long, nhưng dù sao cũng đều là long chủng, cũng lây dính một chút tính tình của tổ tông bọn họ cũng chưa biết chừng, làm ra chuyện cười như vậy cũng không có gì đáng giận, có thời gian thì dạy chúng thêm chút quy củ là được rồi, Phương Đạo Tử nghĩ sao?

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, hơi định thần, gật đầu nói:

- Đế Tử nói rất đúng!

Thái tử hoàng triều bật cười, lắc đầu, liền nói:

- Bất kể là như thế nào, chúng ta đều tới Ma Biên kiến công, không cần tổn thương hòa khí ở đây, một chút việc nhỏ là không đáng để trong lòng, tiểu Vương đi trước một bước, đến Ma Biên sẽ nói chuyện nhiều hơn với Đạo Tử!

Lúc này, người hai bên xa gần nhìn thấy Phương Nguyên và vị Cửu Trùng Thiên Đế Tử này nói chuyện với nhau thoải mái như vậy, dường như một trường phong ba còn chưa dấy lên đã đi qua, đều lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng có người thở phào, thu lại pháp bảo đã cầm ra trong tay, nghi trượng phía sau Cửu Trùng Thiên hoàng triều hơi chỉnh đốn lại, chuẩn bị vào quan.

Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, lại nhướng mày, nói:

- Đế Tử muốn vào quan trước à?

Thái tử nhìn về phía Phương Nguyên, thản nhiên nói:

- Có vấn đề gì à?

Hắn nhìn thì là người tao nhã, có khí độ lại không kiêu ngạo, trong lời nói ân cần có lễ, tôn quý mà lạnh lùng, nhưng hiện giờ vừa thu lại nụ cười, hơi lộ ra vẻ nghiêm túc, lại giống như lập tức dẫn động biến hóa trong thiên địa, thương khung lúc này dường như cũng thấp hơn một chút.

Trong thiên địa, có gió lạnh vô hình xoay tròn, trên người mỗi người dường như lập tức bị đè lên một ngọn núi lớn.

Ngay cả ánh mắt giao long đang ấn đầu Li Long, đắc ý dào dạt cũng nghiêm lại, nhìn về phía hắn.

Mà chung quanh các tu sĩ vừa cảm thấy có chút nhẹ nhõm cũng đều lập tức tập trung tinh thần.

Nghênh đón khí thế không thể hình dung trên người Thái tử hoàng triều, sắc mặt Phương Nguyên vẫn vô cùng bình thản, gật đầu, nói:

- Đương nhiên là có vấn đề, dù sao cũng là ta đến trước, đại trận truyền tống này tất nhiên cũng nên do ta dùng trước, nên là ta đến Ma Biên chờ ngươi.

Thái độ của hắn vẫn rất ôn hòa, nhưng vô cùng kiên trì.

Hắn và Thái tử hoàng triều Lý Thái Nhất đương nhiên đều phải mượn đại trận truyền tống này để tới Ma Biên, chỉ là đại trận truyền tống mở ra, tiêu hao cực lớn, nhất là hắn và Thái tử Lý Thái Nhất đều dẫn theo rất nhiều nhân mã và vật tư, mỗi một lần truyền tống cũng chỉ có thể truyền tống một đám người trong bọn họ, mà sau khi kết thúc truyền tống, ít nhất cũng cần ba bốn ngày thời gian mới có thể chuẩn bị xong truyền tống lần thứ hai.

Nói cách khác, hai người bọn họ đồng thời tới nơi này, đã định trước chỉ có thể một người đợi ba ngày sau mới lại đi.

Phương Nguyên tất nhiên sẽ không chờ ba ngày này!

Lý Thái Nhất cũng minh bạch ý tứ của Phương Nguyên, lại thản nhiên cười cười, ánh mắt lộ ra có chút trống rỗng, nhìn Phương Nguyên một cái, cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng quay đầu, hỏi một người ở bên cạnh:

- Ngươi nói sao?

Người đó chính là một trong những tướng thủ thành vừa rồi dẫn người xuất quan đi đón tiếp Thái tử Tiên triều, chính là một vị lão tu cảnh giới Nguyên Anh, thân mặc giáp đen, lúc này hắn vốn cũng là do dự nhìn Phương Nguyên và Lý Thái Nhất đối thoại, thấy Lý Thái Nhất quay đầu nhìn mình, trong lòng lập tức cả kinh, trên mặt lập tức hiện lên vẻ khó xử, nhưng rất nhanh lại kiên định tiến về phía trước, đầu tiên là thi lễ với Phương Nguyên.

Sau đó nói:

- Phương Đạo Tử từ xa tới thần quan, mạt tướng không biết đại giá của ngài đã gần kề, không thể xuất quan nghênh đón từ xa, thực sự là có lỗi! Hiện giờ trong thần quan, đại trận truyền tống đã được chuẩn bị thỏa đáng, hai vị Đạo Tử bất kể là ai vào quan trước cũng đều có thể lập tức tới Ma Biên, có điều luận về hai vị Đạo Tử ai đến trước... Mạt tướng thật sự biết Thái tử điện hạ giá lâm trước, cho nên mới xuất quan đón tiếp.

Lời này rõ ràng đã trải qua châm chước, nhưng cũng biểu lộ lập trường.

Phương Nguyên nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Các tu sĩ bên Cửu Trùng Thiên thì trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường, tuy thần tướng người ta không nói rõ, nhưng nếu bọn họ biết Thái tử hoàng triều giá lâm trước mới xuất quan nghênh đón, sau khi xuất quan mới nhìn thấy đám người Phương Nguyên tới, ai trước ai sau, tất nhiên nhìn cái rõ ngay, đừng nói bọn họ vốn không cho rằng Thái tử hoàng triều lại có đạo lý nhường đường cho người khác, nhưng cho dù muốn thì cũng tuyệt không phải lúc này!

Nhưng không đợi suy nghĩ này của họ hiện lên, phía sau Phương Nguyên, lão chấp sự của Vong Tình Đảo đã giận tím mặt, vội vàng bước ra một bước về phía trước,lạnh lùng quát:

- Con mẹ nó, ngươi muốn nói thì phải nghĩ cho kỹ, đây là Đạo Tử của Vong Tình Đảo ta, lại há phải một Nguyên Anh nho nhỏ như ngươi có thể đắc tội, bảy ngày trước lão hủ đã gửi chiếu thư cho ngươi, lệnh cho ngươi chuẩn bị tốt đại trận truyền tống, ngươi dám nói không biết à?

Một tiếng quát này tuy không có thanh thế như Thái tử hoàng triều, nhưng cũng lời nói kịch liệt, nộ khí rào rạt.

Vị thần tướng kia lập tức mồ hôi lạnh toát ra.

Thông tri cho thần quan sớm nhất tất nhiên chính là đoàn người Phương Nguyên, nhưng bọn họ quả thật là nhận được tin tức Thái tử hoàng triều tới thần quan trước, hơn nữa trên tâm lý cũng lờ mờ cảm thấy Thái tử hoàng triều đáng sợ hơn, nếu có thể làm chủ, đương nhiên hy vọng đưa vị Thái tử hoàng triều thân phận cao không thể với này tới Ma Biên trước rồi tính, chỉ mấu chốt là ở chỗ, Vong Tình Đạo Tử cũng không dễ chọc!
Chương 1375 Ai đi trước cũng là vấn đề (2)

Cho dù bọn họ cảm thấy Vong Tình Đảo Đạo Tử không được coi là Đạo Tử chân chính, nhưng người ta trên danh nghĩa cũng có được sự tán thành của Vong Tình Đảo, nhất là hiện giờ vị lão chấp sự kia mang thân phận của Vong Tình Đảo ra ép hắn, bảo hắn sao còn dám ăn nói lung tung?

Mà nhìn tướng thủ thành mồ hôi lạnh đầm đìa, Phương Nguyên cũng chỉ lạnh lùng không nói gì.

Hắn cũng không muốn mượn thế ép người, nhưng tình thế nhưng hiện giờ lại không phải cho hắn dùng loạn thiện tâm.

Mắt thấy không khí trong sân vô cùng áp lực, giống như có mũi dao cắt qua da, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Vị Thái tử hoàng triều kia lẳng lặng quan sát Phương Nguyên một lúc, ánh mắt lại đảo qua trên người mấy vị tướng thủ thành thần quan, đột nhiên cười khẽ, thản nhiên nói:

- Thôi, thôi, chúng ta dù sao cũng đều là tới Ma Biên ra sức, sao lại đi làm khó những tướng thủ thành này? Chỉ là chờ mấy ngày, chút kiên nhẫn này bổn vương vẫn có, để ngươi đi trước thì có ngại chi?

- Hả?

Vừa nghe thấy những lời này, các tu sĩ chung quanh đều ngạc nhiên.

Không ai ngờ, Thái tử hoàng triều thân phận tôn quý lúc này lại chủ động nhượng bộ?

Nhất là ba vị tướng thủ thành đó, lại như trút được gánh nặng, đột nhiên đồng thời bái Thái tử hoàng triều, cảm ơn không thôi.

Phương Nguyên nhìn bộ dạng của mọi người chung quanh, trong lòng có tính toán.

Hắn cũng mặc kệ hội, chỉ nói:

- Một khi đã như vậy, ta đi trước một bước!

Nói xong vươn tay ra kéo kéo dây vàng trên người giao long, giao long lúc này mới lưu luyến buông móng vuốt đang đè đầu Li Long, cười lạnh ha ha, khập khiễng kéo ngọc liễn, chậm rãi tiến về phía Ngọc Môn Thần Quan.

Cũng đúng vào lúc này, phía sau Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, một người trong bốn vị lão tu Nguyên Anh đột nhiên đi ra, cao giọng:

- Phương Đạo Tử xin dừng bước, lão phu có một câu muốn hỏi Đạo Tử từ lâu, chỉ là không có cơ hội!

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn.

Lão tu đó có một khuôn mặt xanh lét trời sinh, để mấy sợi râu lưa thưa, lộ ra có chút kỳ dị, khiến người ta vừa nhìn một cái, liền cảm thấy cả người không thoải mái, lúc này đang híp mắt nhìn về phía Phương Nguyên, cười nói:

- Xin tự giới thiệu với Đạo Tử, lão phu tên là Tiêu Cát, người ta đều gọi một tiếng Cát Lão Tiên Nhân, chính là người đứng đầu Cửu Trùng Thiên Ôn Bộ, mười mấy năm trước lão phu từng luyện một hồ lô ôn dược, sai thủ hạ cầm đi thử dược tính, kết quả lại ở trên đường bị trảm, ôn dược bị trộm, chuyện này chính là Đạo Tử làm ra phải không?

Xôn xao.

Lời này vừa được nói ra, chung quanh lập tức nhao nhao.

Vị lão chấp sự của Vong Tình Đảo giận không thể át, quát lên:

- Lão nhân câm mồm, thật quá lớn mật, dám chỉ trích Đạo Tử tông ta trộm thuốc à?

Theo vị Cát Lão Tiên Nhân đứng đầu Cửu Trùng Thiên Ôn Bộ lên tiếng, không khí trong sân lập tức trở nên cổ quái.

Nếu nói Vong Tình Đảo Đạo Tử và Cửu Trùng Thiên Thái tử lần đầu tiên gặp mặt, nổi lên tranh chấp trận đầu, xem như Phương Nguyên đã thắng, như vậy một câu của Cát Lão Tiên Nhân này lại trực tiếp chỉ trích Phương Nguyên thành tặc tử.

Cũng chẳng trách lão chấp sự của Vong Tình Đảo phẫn nộ như vậy, dù sao Phương Nguyên hiện giờ chính là Đạo Tử của Vong Tình Đảo, chỉ trích hắn là trộm, vậy chẳng phải cũng làm mất hết mặt mũi của Vong Tình Đảo à, đối với Thánh Địa Đạo Tử mà nói, còn có chuyện gì mất mặt hơn giết người đoạt bảo?

Mà nghênh đón sự quát mắng của lão chấp sự Vong Tình Đảo, Cát Lão Tiên Nhân đó vẫn mặt mày tươi cười, thản nhiên lắc đầu, dường như hoàn toàn không để ở trong lòng, bộ dạng ung dung, mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, không nhanh không chậm chờ hắn trả lời...

Ngay cả vị Thái tử Tiên triều kia lúc này cũng cảm thấy thú vị, nhìn về phía Phương Nguyên.

Cho dù trên mặt không biểu lộ gì, nhưng đáy mắt bọn họ đều hoặc nhiều hoặc ít lộ ra một chút khinh thường.

Phương Nguyên dù sao cũng là lật mình giữ chừng, xuất thân tiểu tiên môn, một đường tu hành không dễ, muốn đường đường chính chính tranh cao thấp với Đế Tử Tiên triều, vẫn kém một chút, không nói cái khác, xuất thân tiểu tiên môn lại từng làm tán tu một thời gian, có ai mà không có một hai lịch sử đen tối, tùy tiện nhắc tới một chuyện ở trước mặt người khác cũng đủ để khiến cho hắn mất mặt, miệng lưỡi thiên hạ ai có thể phòng?

Chỉ một câu này thôi đã trực tiếp đẩy Phương Nguyên vào góc chết.

Bất kể hắn thừa nhận hay không thừa nhận, chuyện này rất nhanh sẽ được truyền khắp thiên hạ!

- Đúng vậy, việc này là ta làm!

Không ngờ Phương Nguyên không đổi sắc, chỉ thản nhiên gật đầu.

- Đạo Tử.

Lão chấp sự biến sắc, vội vàng nhìn về phía Phương Nguyên.

Hai vị Trận Sư của Thiên Xu Môn thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu sư đệ dẫu sao vẫn trẻ tuổi.

Mà ba vị Tuyết Nguyên lão ma thì vẻ mặt khó hiểu:

- Không phải giết người đoạt bảo thôi à, có vấn đề gì ư?

Cát Lão Tiên Nhân cũng có chút bất ngờ, không ngờ Phương Nguyên lại thừa nhận thống khoái như vậy, còn tưởng rằng hắn quá càn rỡ, không hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, trong lòng mừng rỡ, liền lập tức hắng giọng, vẻ mặt trầm trọng quát:

- Thì ra chuyện này đúng là ngươi.

- Thì ra luyện ôn dược đó chính là ngươi!

Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, thản nhiên nói :

- Năm đó ta ở Long Miên Sơn Mạch giao giới giữa Trung Châu và Hoàng Châu, nhìn thấy có kẻ bắt người thử bệnh dịch, liền xuất thủ giết người đó, hiện tại nghĩ lại, lúc ấy dù sao cũng quá trẻ tuổi, làm việc vẫn có chút lỗ mãng...

Cát Lão Tiên Nhân nhíu mày, nghe ra trong lời nói của Phương Nguyên dường như có ý thoái thác, liền cười lạnh nói:

- Bất kể Đạo Tử nói như thế nào, chuyện này chính là ngươi làm, việc giết người đoạt thuốc, đã là kết cục đã định, hiện tại hối hận thì có phải quá muộn không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom