-
Chương 1361-1365
Chương 1361 Đạo Tử thánh địa xuất thế (2)
- Đúng vậy, Ma Biên hung hiểm, hắn lại bị người ta nhòm ngó, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp à?
- Vong Tình Đảo tự mình nói, đòi Bát Hoang Thành một vị trí thần tướng cho hắn, điều này cũng chứng tỏ Vong Tình Đảo đã thực sự coi hắn là người nhà, nếu không, cho dù hắn là Chí Tôn Nguyên Anh, tới Ma Biên cũng không thể trực tiếp tấn thăng thần tướng, kể ra, như vậy hắn đã coi như là Đạo Tử đầu tiên trong Thất Đại Thánh Địa chính thức rời núi, tới Ma Biên thí luyện nhỉ?
- A, hắn chỉ là một tán tu hàn môn, há có thể thực sự so sánh với Thánh Địa Đạo Tử chân chính?
- Không sai, ta cũng từng nghe nói, Thánh Nữ mới tấn thăng của Vong Tình Đảo nên là thập trưởng lão trước kia, vị lục đạo khôi thủ này dù sao cũng là người ngoài, còn là thân nam nhi, cho dù lão tổ tông của Vong Tình Đảo có thương hắn tới mấy, hắn cũng không thể trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử chân chính!
- ... Nói không chừng, hắn lần này chạy tới Ma Biên, chỉ là để tránh tị hiềm!
Bất kể nghị luận như thế nào, theo sắc lệnh thần tướng của Bát Hoang Thành được tuyên bố với thiên hạ, chuyện hắn khởi hành tới Ma Biên đã được quyết định.
Tuy các tu sĩ nghị luận, nhưng đối với vị Thánh Địa Đạo Tử đầu tiên rời núi này, cũng không tránh khỏi có chút chờ mong.
Có điều các tu sĩ không ngờ là, tin tức Phương Nguyên quyết định tới Ma Biên vừa được truyền ra, liền đột nhiên lại có sắc lệnh thần tướng thứ hai từ Bát Hoang Thành vội vàng đưa tới Cửu Châu, sau đó vị Thánh Địa Đạo Tử thứ hai sắp tới Ma Biên cũng nhảy vào mi mắt mọi người.
Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, Lý Thái Nhất!
Thế gian lập tức nổi lên tiếng nghị luận vô tận.
Trưởng tử Lý Thái Nhất của Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên hoàng triều, từ một ngàn năm trăm năm trước đã được Tiên Hoàng đương thời định ra vị trí Thái tử, nhưng bắt đầu từ khi đó, hắn vẫn luôn náu mình, rất ít hiện thân ở trước mặt thế nhân, cả một ngàn năm trăm năm đều như vậy, trên trình độ nào đó, danh đầu của hắn thậm chí còn không bằng một số hoàng tử công chúa khác, ví dụ như Hồng Tích Công Chúa Lý Hồng Kiêu.
Chính là một vị nhân vật thần bí như vậy, không ngờ bỗng nhiên muốn xuất thế, chạy tới Ma Biên, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc?
Nhất là, tin tức hắn có được sắc lệnh thần tướng chỉ chậm hơn Phương Nguyên có một ngày?
Điều này không khỏi khiến mọi người nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Chuyện Cửu Trùng Thiên Thái tử chạy tới Ma Biên, có liên quan tới Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, hay là chỉ trùng hợp?
...
Đối với chuyện này, cho dù chư vị trưởng lão của Vong Tình Đảo cũng không dám lơ là, âm thầm điều tra rất nhiều, cũng thương nghị nhiều lần, có điều Phương Nguyên và lão tổ tông Vong Tình Đảo lại không quan tâm, Phương Nguyên chỉ chuẩn bị cho bản thân, sau khi nhận sắc lệnh, liền định ra ba ngày sau sẽ xuất phát, hiện tại chỉ chờ tới lúc mà thôi, còn lão tổ tông thì đang làm an bài khác.
- Thánh Địa Đạo Tử rời núi, hành tẩu thế gian, không thể cứ lẻ loi một mình chạy ra đi lung tung, huống chi ngươi còn là tới Ma Biên, phải có hộ đạo giả đi theo, vốn ta định để lão Tam và lão Cửu đi theo ngươi, nhưng cũng muốn tới hỏi ý tứ của ngươi một chút!
Lão tổ tông nói rất rõ ràng, lại khiến Phương Nguyên cảm khái.
- Hành tẩu thế gian, không ngờ còn cần dẫn theo hộ đạo giả...
Hắn thầm nghĩ:
- Mình không ngờ lại được chiều chuộng như vậy à?
Trong khoảng thời gian này, đám người Bạch Thạch Nương Nương và Cửu cô an bài người hầu cận, Hải Thần Vệ cho mình, chuẩn bị tất cả đan dược, giá liễn, trận giản, thậm chí ngay cả mấy chục bộ tiên bào để thay, đã khiến hắn cảm thấy chút đau đầu, không biết bọn họ còn định chuẩn bị bao nhiêu thứ, lại không nghĩ tới, chỉ tới Ma Biên một chuyến, lại phải phiền như vậy...
... Mang mấy quyển sách là được rồi mà!
Nhưng ngoài những cái này ra, lão tổ tông không ngờ còn trực tiếp để hai đại trưởng lão của Vong Tình Đảo làm hộ đạo giả cho mình?
Thế này không khỏi quá lớn rồi!
Sau khi trầm ngâm một phen, hắn vẫn thở dài:
- Chuyện vãn bối muốn làm không ít, có hai vị trưởng lão đi theo, có lẽ không tiện lắm!
Lão tổ tông nghe vậy cũng gật đầu, dường như cũng thấu hiểu, nói:
- Lão thân cũng nghĩ rồi, hai bọn họ ở Vong Tình Đảo, làm việc có lẽ tiện hơn, có điều hiện giờ ngươi người mang đại tạo hóa, rời khỏi Vong Tình Đảo, không biết sẽ có bao nhiêu yêu ma quỷ quái nhắm vào, cũng không biết sẽ kinh động tới bao nhiêu yêu ma quỷ quái đi ra, không d hộ đạo giả bên cạnh thì không an toàn lắm...
Nói xong nhìn Bạch Miêu một cái, không biết nghĩ tới gì đó, hơi trầm mặc.
- Như vậy cũng tốt!
Phương Nguyên vừa muốn lên tiếng, chợt nghe lão tổ tông cười nói:
- Hộ đạo giả thì tạm thời không nhắc tới, ta tìm cho ngươi một tọa kỵ nhé?
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Tọa kỵ?
Lão tổ tông nói:
- Sâu trong Nam Hải vẫn treo một con giao long, ngươi có biết không?
Phương Nguyên lập tức nhớ tới con giao long biết nói thổ ngữ Vân Châu vẫn bị treo cả một kiếp đó, liền gật đầu.
Lão tổ tông cười nói:
- Bị treo cả một kiếp, chắc hẳn dã tính của nó cũng bị triệt tiêu không ít rồi, cũng nên cho nó ra...
Dường như ở trong vực sâu dưới đáy biển vô tận, Phương Nguyên lại nhìn thấy một con giao long bị móc vàng treo lên.
Lúc này, giao long đó vẫn đang há to miệng, ra sức dùng một móng vuốt chỉ có thể di động biên độ rất nhỏ, cầm một cây xương từ cá lớn sắc nhọn, rụt rè xỉa răng cho mình. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phương Nguyên từ trên hạ xuống, tay áo phẩy nhẹ, liền tách nước biển cuồn cuộn ra hai bên, dẫn động dòng nước xiết, lập tức cuốn cả xương cá trong tay nó đi.
Chương 1362 Giao long thoát (1)
Giao long lập tức nóng mắt, hét lớn:
- Ái dà thằng nhãi ngươi, tưởng tìm cây tăm này dễ lắm à, vất vả lắm mới tìm được tên ra hỏa lớn như vậy, rút xương làm tăm, ngươi lần này lại tới đây phá ta.
Phương Nguyên đứng trong hư không trước người nó, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát nó.
Xương cá trong móng vuốt giao long đã bay mất, có thế nào cũng không mò lại được, liền bỏ cuộc, liếc xéo Phương Nguyên, nói:
- Ngươi khó khăn lắm mới tới, đãi ta mấy con cá đi, cứ đứng ngây ra đó làm gì. Mà con bé xinh xinh đó đâu rồi? Sao lần này chỉ có người tới, nàng ta không tới nói chuyện với ta à? Hai lần trước hỏi ngươi cũng không nói, có phải làm người ta to bụng, ở nhà ở cữ rồi không? Ái chà, tuổi còn trẻ sao đã vội vã sinh con rồi?
Vừa nói vừa nổi hứng nhìn chằm chằm Phương Nguyên:
- Nói nghe thử đi, con gái hay con trai.
Phương Nguyên nhìn bộ dạng hứng thú dạt dào của nó, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, lại nghiêm túc quan sát giao long này, muốn thấy rõ tất cả những gì mình cần thấy, sau đó thấp giọng nói:
- Nàng ta vì thế gian này mà đã tới một nơi khác rồi, qua một đoạn thời gian nữa ta mới có thể đón nàng ta về, mà lần này cũng không phải tới tìm ngươi nói chuyện tán gẫu, là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ...
- Không giúp, không có cửa đâu!
Giao long đó không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay, quơ quơ móng vuốt có thể động duy nhất của mình, lại lắc lắc cái đuôi bị ngâm trong nham thạch nóng chảy, đập nham thạch nóng chảy bay khắp nơi, lười biếng nói:
- Ta đã để họ treo như vậy mấy ngàn năm rồi, động chút cũng chẳng được, còn giúp gì được ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là muốn từ chỗ ta có được chút long huyết, hoặc là hỏi chút thần thông, ta không muốn cho!
Nhìn bộ dạng lười biếng của nó, Phương Nguyên cũng không dong dài, nói:
- Không phải muốn mượn long huyết của ngươi, lại càng không phải hỏi ngươi thần thông, ta tính thả ngươi ra, để ngươi làm tọa kỵ cho ta, cùng ta tới Ma Biên chinh chiến, coi như là chuộc lỗi trước kia.
Giao long nghe vậy liền cười nhạt:
- Chuộc lỗi á, ta chỉ ăn có mấy người, chuộc lỗi cái gì...
Vừa mới nói chưa được mấy chữ, bỗng nhiên bỗng nhiên trợn tròn:
- Ngươi nói gì?
Con ngươi to đùng cơ hồ từ trong hốc mắt chui tọt ra, truy hỏi gắt gao:
- Ngươi vừa rồi nói gì?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Kiếp trước, khi đại kiếp tiến đến, sinh linh Thiên Nguyên đồng tâm hiệp lực chống đỡ đại kiếp, ngươi lại muốn nhảy ra làm loạn, ăn một nhánh tiên quân của Vong Tình Đảo, hủy vô số tài nguyên, cho nên mới chọc Thánh Nữ Bích Lạc Tiên Tử của Vong Tình Đảo lúc đó giận dữ, một đạo kim câu treo ngươi ở chỗ này, theo ý tứ của nàng ta, đó là định trực tiếp treo chết ngươi, có điều mạng ngươi cũng cứng, không ngờ vẫn còn sống, hiện giờ mắt thấy đại kiếp lần thứ hai sắp tới, lần đại kiếp này rất khó chống đỡ, rất có khả năng sẽ lan đến Nam Hải, giữ ngươi ở đây ngươi cũng chết, bởi vậy ta muốn cho ngươi cơ hội chuộc lỗi, không biết...
- Được được được!
Còn không đợi Phương Nguyên nói xong, giao long đó liền vội vàng hô to:
- Được được được, ngươi nói gì cũng được, ta đã sớm biết sai rồi, mỗi ngày đều ở đây nói ta sai rồi, nhưng lại tình không ai để ý ta, rất đáng giận, ta đã khóc khô hết cả nước mắt, ta sắp quen bị treo rồi, cuối cùng cũng có người muốn thả ta ra, ngươi nói gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể thả ta, bảo ta mỗi ngày gọi ngươi là đại gia cũng được.
Nhìn bộ dạng hoang mang của nó, Phương Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười, lấy lại bình tĩnh, nói:
- Không cần ngươi gọi ta đại gia, có điều vẫn phải nói trước, lần này ta thả ngươi, ngươi không thể lại gây sóng gió, làm xằng làm bậy, tất cả đều phải nghe lệnh ta, tận lực chống đỡ đại kiếp. Đợi tới hai mươi ba mươi năm sau, đại kiếp lần này qua đi, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!
- Được được...
Giao long gật như gà mổ thóc, ngoan như chó con.
Nhưng Phương Nguyên thấy nó gật đầu nhanh như vậy, hoài nghi có phải hắn thật sự đã nghe rõ những gì mình nói chứ.
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Lập lời thề đi.
Giao long đó lập tức ra sức giơ móng vuốt của mình lên thề:
- Ta ta thề, không nghe lời ngươi ta sẽ bị trời đánh, một thân long lân cũng không cần, để ngươi lột hết, rồi treo ta ba ngàn năm, cả đời không tìm thấy...
- Được được rồi.
Phương Nguyên thấy nó hận không thể nói ra tất cả lời thề mà mình biết, cuối cùng ngay cả lời thề ác độc nhất cũng nói ra, liền xua tay, ngăn nó tiếp tục thề, sau đó phi thân lên đi trên vực sâu, chỉ thấy móc vàng đó một nửa cắm sâu vào trên vách vực, một nửa thì móc xương tỳ bà của giao long, bất kể giao long ba ngàn năm qua có giãy dụa như thế nào, thủy chung vẫn không thoát ra được, hơn nữa bị nước biển ngâm hơn ba ngàn năm, không ngờ vẫn bóng loáng như, kim quang chói mắt, có thể thấy được là một thần vật.
Bảo vật như vậy, chắc ít nhất cũng là phạm trù Thần cấp, nói không chừng còn lợi hại hơn, gần với tiên bảo, hơn nữa bên trên có phong ấn Vong Tình Đảo Bích Lạc Tiên Tử tự tay lưu lại, muốn lấy xuống đương nhiên không dễ dàng, có điều Phương Nguyên trước khi tới đây đã được lão tổ tông của Vong Tình Đảo chỉ điểm, biết phương pháp lấy móc này ra, cho nên cũng không quá bận tâm.
- Nhớ kỹ lời ngươi, ta sắp giúp ngươi lấy móc câu ra đây!
Nói xong, Phương Nguyên trực tiếp giơ tay lên, tóm về phía móc câu.
Trên móc câu này có phong ấn Bích Lạc Tiên Tử lưu lại, có điều Phương Nguyên ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã hiểu được chín thành Vong Tình Thiên Công, cũng không xa lạ gì với khí cơ phong ấn này, trong năm ngón tay linh quang biến ảo, hóa thành một đạo phù triện độc hữu của Vong Tình Đảo, tử quang mờ mịt, hư không phiêu miểu, mang theo một loại khí tức thần thánh mà tinh diệu, nhẹ nhàng hạ xuống móc câu đó!
Chương 1363 Giao long thoát (2)
Cái kia giao long đó lúc này ra sức quay đầu nhìn Phương Nguyên, trong mắt đầy vẻ chờ mong và kích động.
Móc câu kim quang chói mắt bị khí tức phù triện này ảnh hưởng, lờ mờ chảy qua vô số hồng văn, giống như có máu lưu chuyển ở bên trong, một lúc sau, bỗng nhiên vang lên những tiếng rắc rất nhỏ, móc câu ba ngàn năm chưa dao động không ngờ vào lúc này bỗng nhiên hơi lỏng ra.
- Ha ha ha ha....
Giao long đột nhiên cười to đinh tai nhức óc, còn không chờ Phương Nguyên lấy ra hết móc câu, nó đã vẫy mạnh đuôi, ầm một tiếng, thân hình lúc này ra sức đánh lên trên vách vực, khiến cho đồi núi dưới xuất hiện vết rạn cực lớn, sau đó nó trực tiếp mượn lực lao về phía không trung, trực tiếp kéo móc câu đó ra khỏi vách vực.
- Ầm!
Nó vừa được tự do, trực tiếp mang theo cả móc câu bay lên không trung.
Nghênh đón ánh mặt trời chói chang, một thân long lân run run, ánh ra những điểm vàng.
Trong thân giao, một thân xương cốt vang như pháp, từ đầu tới đuôi, vô cùng thoải mái, sau đó ánh mắt nghiêm lại, dùng móng vuốt vừa có được tự do hung hăng tóm lấy móc câu, rút ra khỏi thân thể mình!
Long huyết bắn ra, rơi vào biển xanh.
Không biết dẫn động bao nhiêu bầy cá tranh nhau xông tới, cắn nuốt long huyết từ trên người nó rơi xuống.
Trong đó có một số con may mắn, nuốt vào mấy giọt, nhục thân không ngờ trực tiếp xuất hiện biến hóa đáng sợ, dường như được điểm hóa, từ loại cá bình thường trực tiếp liền biến thành tinh quái, bất kể là nhục thân hay là thần thức đều có tiến bộ cực lớn!
- Ha ha, ăn đi, ăn đi!
Giao long nhìn một màn đàn cá tranh nhau ăn máu tươi từ trên người nó rơi xuống, cũng chẳng bận tâm, ngược lại giống như vô cùng vui sướng, cười to nói:
- Lão nhân gia ta bị treo ở nơi này hơn ba ngàn năm, toàn là nhờ các ngươi đời đời thỉnh thoảng chạy qua miệng ta, cho ta ngoạm một cái, hiện giờ lão nhân gia ta thoát thân, trả lại cho các ngươi một chút long huyết cũng là điều nên làm, ngàn vạn lần đừng khách khí, ha ha...
Phương Nguyên lúc này cũng nhảy ra khỏi mặt biển, trong không trung nhìn thân rồng của nó uốn lượn, phát ra kim mang, khuấy động biển xanh, cũng chết bất động thanh sắc mà chờ, dù sao bị treo ba ngàn năm, vừa thoát vây cũng phải cười vui chút.
- Ha ha, lão nhân gia ta đã trả lại ân tình cho đám cá tôm này, hiện tại...
Có điều khi hắn đang nghĩ, giao long kia đã chậm rãi ở trong không trung quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, trong móng vuốt còn cầm móc câu đó, chậm rãi vung vẩy, trầm giọng cười nói:
- ... Có phải nên tính sổ với Vong Tình Đảo các ngươi rồi không? Treo lão nhân gia ta hơn ba ngàn năm, tiểu nhi, ngươi là muốn bị ta nuốt sống hay là cắt miếng?
- Thì ra ngươi biết nói quan thoại?
Nghênh đón ánh mắt sát khí lẫm liệt của giao long, sắc mặt Phương Nguyên không hề biến hóa, cũng cười dài hỏi.
- Lắm lời, lão nhân gia ta từ nhỏ đã thông linh, tất nhiên biết nói quan thoại, trước kia chỉ là lừa nha đầu đó cho vui thôi.
Giao long lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, cười nói:
- Đương nhiên, ta vốn nghĩ sau khi thoát, trước tiên nuốt nha đầu kia, nàng ta mới là truyền nhân chân chính của Vong Tình Đảo, có điều hiện giờ, nuốt ngươi trước cũng không tồi, dù sao nha đầu đó tính tình không tệ, lúc trước không ít lần tới bắt cá cho ta ăn, tiểu tử ngươi coi như là ta lấy chút lợi tức đi.
Khi nói đến đây, ánh mắt nó trở nên lạnh lùng, một thân hung uy cuồn cuộn như biển.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Yêu loại chính là Yêu loại, ngươi không sợ lúc trước mình từng thề à?
Giao long đó cười to:
- Lão nhân gia ta đã sớm nghĩ đến rồi, vừa rồi có nói, nếu ngươi thả ta, lời thề này mới ứng nghiệm, nhưng ngươi không thả ta, ngươi chỉ làm lỏng móc câu đó thôi, sau đó ta tự mình trốn ra, cho nên không tính.
- Cũng có tâm cơ đấy.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Có điều, ngươi xác định mình thực sự ăn được ta à?
Khi hắn nói, trên người có tinh khí bốc lên, giống như pháp lực lại không phải pháp lực, mà như tâm niệm chiếu rọi hư không, không ngờ khiến cho quanh người hắn đột nhiên xuất hiện trên dưới một trăm đạo long ảnh, mỗi một đạo ấn chiếu hư không, bơi qua bơi lại sau lưng hắn, long uy cuồn cuộn, cực kỳ đáng sợ, ngay cả hung uy trên người giao long này cũng dường như bị long khí này đánh tan.
Giao long đó nhìn thấy một màn này, lập tức ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Một thoáng này, trong hư không cách đó không xa, chợt có một tiếng mèo kêu vang lên, lại thấy một con mèo trắng đang dựa trên lưng một con cá mật đầu hổ chậm rãi theo nó bay tới, từ rất xa liền ngẩng đầu nhìn giao long này một cái, liếm liếm mỗi.
Ở nơi cực nam xa xôi, dường như có tồn tại nào đó ở dưới đáy biển trợn mắt nhìn giao long này.
Giao long đó lập tức im lặng, tim như ngừng đập.
Một hơi thở... Hai hơi thở... Ba hơi thở...
Phương Nguyên nhìn giao long này, cười nói:
- Hiện tại có thể theo ta tới Ma Biên chứ?
Trên mặt giao long bỗng nhiên nặn ra một nụ cười, nhiệt tình dào dạt nói:
- Được được được, vừa rồi ta chỉ là nói đùa với ngươi thôi, dù sao cũng là ngươi cứu ta, làm trâu ngựa cho ngươi ba mươi năm năm cũng có tính là gì, có điều tiểu ca à, hai ta thương lượng nhé, ngươi có thể đừng trực tiếp cưỡi ta không, hai ta đều là đực, cưỡi nhau thì khó coi lắm, ta kéo xe cho ngươi được không?
Phương Nguyên mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Được!
Thánh Tử đi tuần, thiên địa biến sắc.
Giới tu hành Thiên Nguyên, cứ mỗi ba ngàn năm luân hồi một lần, vì sự xuất hiện của đại kiếp, rất nhiều người và chuyện đều xuất hiện một loại luân chuyển giống như đã thành quen rồi.
Chương 1364 Lão Ma tới rồi (1)
Mỗi một lần lúc đại kiếp sắp hàng lâm, đều là lúc thế gian phát triển ba ngàn năm, cường thịnh nhất, các loại đạo thống thế lực luân tục xuất hiện, mà trong truyền thuyết, khi mỗi lần đại kiếp sắp tới, cũng đều sẽ có vô số kỳ tài quái tài quật khởi, tranh đoạt khí vận thiên hạ, có thể nói là rồng rắn lên xuống, thiên tài xuất hiện lớp lớp, tranh nhau lọt vào trong mắt thế nhân, tranh đoạt quyền thế thanh danh của thiên hạ này.
Mà nếu nói có một điểm tương tự, vậy đó chính là cuối cùng người gặt hái bình thường đều là Đạo Tử của Thất Đại Thánh Địa.
Bọn họ có quyền thế nặng nhất, thanh danh cũng vang dội nhất, tiềm lực dày nhất, thường thường đều do bọn họ đến cuối cùng định ra xu thế của thiên hạ này, có điều khác với trước kia, đại kiếp lần này bởi vì thực lực hao tổn, các Thánh Địa Đạo Tử vẫn đang án binh bất động, quan sát thế cục, không vội vã rời núi, chỉ có một người là khác biệt, đó chính là Vong Tình Đảo Đạo Tử, cách đại kiếp còn có hai mươi năm, hắn đã bắt đầu rồi.
Tuy nói thân phận của Phương Nguyên rất đặc thù, ở trong mắt rất nhiều người, không phải Thánh Địa Đạo Tử chân chính, nhưng hắn dù sao cũng có được sự tán thành của Vong Tình Đảo lão tổ tông, lại có được sắc thần tướng của Bát Hoang Thành, cũng thực sự tượng trưng cho Thánh Địa Đạo Tử, bắt đầu nhập thế.
Mà cùng lúc đó, Thái tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên hoàng triều cũng ngay sau đó nhập thế, càng khiến người ta thắc mắc.
Một hồi đại thế cuối cùng này sắp mở màn rồi à?
...
Người thế gian, chuyện thế gian, rốt cuộc suy đoán như thế nào, Phương Nguyên cũng không quan tâm, hắn chỉ định trước ngày tốt, chuẩn bị tất cả, sau đó ở trên tiên đài sóng xanh mênh mông phía bắc Nam Hải Vong Tình Đảo nói lời từ biệt với lão tổ tông, sau lưng hắn, trên biển xanh, ba trăm Hải Thần Vệ đã bố trí chỉnh tề, khí thế sâm nghiêm, hai đội nghi trượng phân biệt trước sau, ở giữa thì là một ngọc liễn, hai bên ngọc liễn có hai dây vàng, cột vào lưng một con giao long hình dạng cổ quái ở phía trước.
- Phương tiểu tử, ngươi nhớ kỹ!
Lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo tay cầm quải trượng đầu rồng, tóc trắng xoá, khí cơ sâm nghiêm, nói với Phương Nguyên:
- Truyền thừa mấy vạn năm của Vong Tình Đảo ta trước nay đều là nữ lưu chiếm đa số, nhưng cứ một hồi đại kiếp ba ngàn năm một lần, Vong Tình Đảo đều không cam lòng đi sau người ta, trước giờ chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình, lần này ngươi tới Ma Biên, đừng làm mất uy danh của Vong Tình Đảo ta, cũng đừng trốn tránh trách nhiệm của Vong Tình Đảo!
Phương Nguyên thi lễ, trịnh trọng trả lời:
- Lão tổ tông yên tâm, vãn bối tuyệt không lười biếng!
Lão tổ tông cười nói:
- Vậy thì tốt, đi làm chuyện ngươi nên làm đi!
Khi nói, bà ta xoay người, tự mình đi tới trên tiên đài, trước một cái trống lớn, bên cạnh đã có Bạch Thạch Nương Nương, đưa cho bà ta một dùi trống, bà ta nhận lấy, bỏ quải trượng đầu rồng, sắc mặt ngưng trọng, nặng nề gõ lên mặt trống.
- Bùm.
Từng tiếng truyền ra vạn dặm, sóng xanh cuồn cuộn, gió biển gào thét.
- Vãn bối giờ đi đây!
Phương Nguyên biết Vong Tình Đảo lão tổ tông của Vong Tình Đảo tự mình nổi trống tiễn đưa, trầm giọng đáp ứng, đứng dậy bay khỏi tiên đài.
Ngồi trên ngọc liễn có giao long kéo, buông rèm, nghi tượng trước sau lập tức tấu tiên nhạc, phía trước có người dẫn đường, phía sau có người thu đuôi, hai bên có Hải Thần Vệ thủ hộ, con Bạch Miêu trong lòng ôm Vạn Long Hồn Châu, nằm trên vai Phương Nguyên, mà Phương Nguyên thì nhìn phía trước, kéo dây cương, giao long đang rầu rĩ không vui lập tức nổi tinh thần, kéo ngọc liễn bay về phía trước.
Một thoáng này, tinh không vạn lí, trời xanh không mây.
Giống như là Thánh Địa Đạo Tử đi tuần, ngay cả trời cũng vui vẻ, tiễn hắn thuận buồm xuôi gió.
- Chuyến đi tới Ma Biên này nên làm chút chuyện chân chính.
Phương Nguyên ngưng thần ngẫm nghĩ, sắc mặt lúc này lại lộ ra vẻ vô cùng kiên nghị.
- Phương trưởng lão... Phương trưởng lão...
Mắt thấy nghi trượng chưa đi được trăm dặm, sau lưng đã không còn thấy các tu sĩ của Vong Tình Đảo, chỉ có thể nghe thấy tiếng trống từ xa xa truyền đến, lúc này đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.
Phương Nguyên ở trong ngọc liễn, quay đầu lại nhìn, liền thấy trên sóng xanh đang có một con hung đồn đạp sóng cắm đầu chạy tới, mà trên lưng hung đồn có một nam tử gầy yếu như khỉ liều mạng vẫy tay, chính là Hậu Quỷ Nhi, liền hơi kinh ngạc, dừng lại chờ hắn chạy lên, cười nói:
- Ngươi tới làm gì?
Hậu Quỷ Nhi được hung đồn chở một đường chạy như điên, thở hổn hà hổn hển, chạy tới trước ngọc liễn, nói:
- Các ngươi chờ ta, ta muốn đi theo ngươi, không thể ở lại Vong Tình Đảo được, ta muốn đi theo ngươi kiến lập công lao sự nghiệp.
Phương Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của Hậu Quỷ Nhi, trong lòng lấy làm lạ, thầm nghĩ vị đồng môn Thanh Dương Tông này năm đó lẻ loi một mình, từ xa vạn dặm tới Vong Tình Đảo, chính là vì Lạc Phi Linh từng đáp ứng giúp hắn một việc hôn nhân, mà trên thực tế việc cũng đã thành, hai người đã thành hôn, ở chung một đoạn thời gian như keo như sơn, khiến Hậu Quỷ Nhi mê mẩn không tìm ra đông tây nam bắc.
Hiện giờ hắn nhát gan như vậy, lại là nam tử quấn vợ, không ngờ muốn chủ động cùng mình tới Ma Biên?
Mình sợ hắn cự tuyệt, cho nên khi đi mưới không gọi hắn!
- Ngươi... sao bỗng nhiên lại muốn theo ta?
Khi hỏi ra những lời này, Phương Nguyên ít nhiều có chút do dự, nhưng vẫn thực sự tò mò.
Hậu Quỷ Nhi thở hổn hển mấy hơi, nói:
- Nam nhi chí ở tứ phương!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, thầm nghĩ ngươi dẹp mẹ đi!
Lúc trước chuyện lớn như phân phát Long Hồn, hắn còn chẳng buồn lộ mặt, dường như thần vật như Long Hồn cũng không bằng Mã nương tử trong nhà hắn, hiện giờ mình chính là tới Ma Biên, nghe vừa hung hiểm lại chẳng có lợi ích gì, hắn lại muốn bắt đầu chí ở tứ phương?
Chương 1365 Lão Ma tới rồi (2)
Khi định hỏi lại, Hậu Quỷ Nhi liền có chút sốt ruột, lo lắng nhìn ra sau:
- Đi mau đi mau!
Thấy Phương Nguyên bất động, lại mặt như đưa đám cầu xin.
- Còn không đi thì sẽ không đi được đâu!
Phương Nguyên thực sự có chút bực mình, đành phải nghiêm mặt nói:
- Giúp ngươi thì cũng được, nhưng đây không phải đi chơi, ngươi phải nghe ta?
Hậu Quỷ Nhi ngẩn ra, nói:
- Có được ngắm nữ nhân không?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói:
- Nhưng không được động thủ!
Hậu Quỷ Nhi thở phào, nói:
- Được được, có thể ngắm là được rồi.
Sắc mặt Phương Nguyên có chút cổ quái đáp ứng, dường như lờ mờ đoán được hắn vì sao nhất định muốn đi theo mình rồi, chỉ là ngẫm lại bộ dạng hắn lúc trước không quản vạn dặm một mình tới Vong Tình Đảo, lại nhìn bộ dạng muốn chạy trốn giống như thấy quỷ hiện giờ, trong lòng thật sự có chút cổ quái, thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là: Người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra.
Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể thu nhận Hậu Quỷ Nhi.
Dù sao vị đồng môn này cũng có thiên phú dị bẩm, rất là hữu dụng, hơn nữa hiện giờ hiện giờ thu phục được một con hung đồn như vậy, còn dẫn theo cùng, ăn ngủ đều cùng một chỗ, thực lực cũng coi như là cực cao, ít nhất thì Nguyên Anh bình thường cũng không phải là đối thủ của hung đồn này!
Lại cưỡi xe một đường hướng về phía bắc, chậm rãi tiếp cận Hải Châu, rời khỏi Nam Hải.
Theo lý thuyết, muốn chạy tới Ma Biên, tất nhiên thông qua đại trận truyền tống là nhanh nhất, nhưng Phương Nguyên chính là Thánh Địa Đạo Tử đã nhận sắc phong thần tướng, trực tiếp chạy tới Ma Biên, đây bản thân chính là một chuyện phấn chấn lòng người, bởi vậy không thông qua đại trận truyền tống, mà là từ đi ngang qua Cửu Châu, loại hành động này chính là để cổ vũ, Thánh Địa Đạo Tử các đời lần đầu tiên tới Ma Biên đều là như vậy.
Phương Nguyên suy đoán, đây là có ý tứ biểu thị công khai với thiên hạ, Thánh Địa Đạo Tử cũng sẽ tới Ma Biên ra sức.
Bình thường hắn mặc dù không thích kiểu hư danh này, nhưng Vong Tình Đảo đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, an bài nên nghe tất nhiên phải nghe.
Tới Hải Châu, hơi dừng lại, bàn bạc qua với một vị trưởng lão nào đó của Tiên Minh, định ra hành trình, mới lại khởi hành, hiện giờ các tu sĩ Hải Châu đều đã biết tin tức Vong Tình Đảo Đạo Tử xuất phát chạy tới Ma Biên, thế là xếp hàng trong hư không bàng quan từ xa.
- Công tử... Công tử...
Ngọc liễn vừa mới khởi động, đi chưa được bao xa, Phương Nguyên liền bỗng nghe phía bắc có người cao giọng hét lớn.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy đám người trong không trung tách ra, có ba đạo thân ảnh từ xa chạy tới, Hải Thần Vệ phía trước lập tức nghênh đón, không cho bọn họ tiến vào, ba người đó cũng không dám xông qua Hải Thần Vệ, mà là quỳ xuống ở ngoại vi, lớn tiếng kêu lên:
- Lão nô Nghiêm Ma, Phi Quỷ Nhi, Bách Tri Tẩu, biết được công tử muốn tới Ma Biên, đặc biệt tới phụng dưỡng cùng đi.
- Là ba người này?
Phương Nguyên hơi cảm thấy kinh ngạc, sai người dẫn bọn họ tới.
Ba người này chính là ba vị lão ma đầu lúc trước hắn thu phục trên Tuyết Nguyên, về sau mình lại ở sâu trong Tuyết Nguyên bế quan mười năm, tới cuối cùng khi rời khỏi Tuyết Nguyên cũng không gặp ba người bọn họ, không có chỗ nào dùng họ, tất nhiên không không đi tìm bọn họ, đối với ba lão ma này mà nói, lúc trước để mình sử dụng vốn là bị bức bất đắc dĩ, giờ chạy thoát được phải lấy làm may mắn mới đúng chứ.
Lại không ngờ, hiện giờ bọn họ đặc biệt từ Tuyết Nguyên chạy tới, tìm mình nương tựa!
Khẽ nhíu mày, Phương Nguyên nói:
- Ba người các ngươi tới tìm ta làm gì?
Ba vị lão ma đó chạy tới trước mặt Phương Nguyên, mắt đảo nhanh như chớp, trên mặt rõ ràng có bụi bặm vừa được lau đi, biểu hiện ý tứ mình phong trần mệt mỏi, đi đường vất vả ý, Nghiêm lão ma cầm đầu nói:
- Công tử, ba người chúng ta từng ở trên Tuyết Nguyên được công tử dạy bảo, vô cùng cảm động và nhớ nhung, ngày đêm nghĩ tới mà rơi lệ, lại không biết công tử nay đang ở đâu, không thể tới tìm, về sau ngẫu nhiên nghe nói công tử ở Nam Hải, lập tức cùng nhau tới hội hợp với công tử, cũng may vừa hay kịp lúc công tử muốn tới Ma Biên, tuy ba người chúng ta không có bản sự lớn gì, nhưng đi theo làm tùy tùng cũng được, công tử sao nỡ bỏ chúng ta?
Phương Nguyên nghe vậy có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ ba người này lúc trước khi được mình thả đi hình như vui lắm mà.
... Hiện giờ sao lại ai oán như bị mình vứt bỏ thế?
Có điều, suy tư một thoáng liền cũng đoán được nguyên do ba người này tới tìm mình, thấy Nghiêm lão ma vẫn đang lục bụng tìm từ, liền dứt khoát vung tay áo, nói:
- Không cần nghĩ lý do, ba người các ngươi đã có tâm, vậy thì cứ đi theo đi!
Ba vị lão ma nghe vậy lập tức vui sướng đuổi theo.
Bất ngờ ở Hải Châu dẫn theo ba vị lão ma của Tuyết Nguyên, Phương Nguyên vẫn theo hành trình trước đây, một đường đi về hướng tây.
Lại không ngờ, không chỉ là tu sĩ Hải Châu nghe nói Thánh Địa Đạo Tử tới Tây Hoang, xếp hàng hai bên, nhiệt tình tiễn đưa, ven đường nơi khác cũng là quang cảnh như vậy. Cứ qua ba ngàn dặm, liền có một phương đạo thống thiết lập tiên đài đón chờ, thỉnh an Phương Nguyên, kính rượu tiễn đưa, dâng lên hậu lễ. Trong hư không chung quanh thì có vô số người tu hành đứng trong không trung, hoặc là ở bên dưới xem lễ, ánh mắt vô cùng kính sợ hâm mộ, nhưng lại không ai dám tới gần nghi trượng trong mười dặm.
Nói thật, loại thể nghiệm này quả thật Phương Nguyên bình sinh chưa từng có, thậm chí từ trên trình độ nào đó mà nói, hắn cảm thấy thế này quá rêu rao, quá xa hoa, thậm chí là hoang đường, có lòng muốn thu liễm nghi trượng, cởi giao long, trực tiếp nhẹ nhàng mà đi, bằng vào thời gian bằng nhanh nhất chạy tới Ma Biên.
- Đúng vậy, Ma Biên hung hiểm, hắn lại bị người ta nhòm ngó, thế chẳng phải là dê vào miệng cọp à?
- Vong Tình Đảo tự mình nói, đòi Bát Hoang Thành một vị trí thần tướng cho hắn, điều này cũng chứng tỏ Vong Tình Đảo đã thực sự coi hắn là người nhà, nếu không, cho dù hắn là Chí Tôn Nguyên Anh, tới Ma Biên cũng không thể trực tiếp tấn thăng thần tướng, kể ra, như vậy hắn đã coi như là Đạo Tử đầu tiên trong Thất Đại Thánh Địa chính thức rời núi, tới Ma Biên thí luyện nhỉ?
- A, hắn chỉ là một tán tu hàn môn, há có thể thực sự so sánh với Thánh Địa Đạo Tử chân chính?
- Không sai, ta cũng từng nghe nói, Thánh Nữ mới tấn thăng của Vong Tình Đảo nên là thập trưởng lão trước kia, vị lục đạo khôi thủ này dù sao cũng là người ngoài, còn là thân nam nhi, cho dù lão tổ tông của Vong Tình Đảo có thương hắn tới mấy, hắn cũng không thể trở thành Vong Tình Đảo Đạo Tử chân chính!
- ... Nói không chừng, hắn lần này chạy tới Ma Biên, chỉ là để tránh tị hiềm!
Bất kể nghị luận như thế nào, theo sắc lệnh thần tướng của Bát Hoang Thành được tuyên bố với thiên hạ, chuyện hắn khởi hành tới Ma Biên đã được quyết định.
Tuy các tu sĩ nghị luận, nhưng đối với vị Thánh Địa Đạo Tử đầu tiên rời núi này, cũng không tránh khỏi có chút chờ mong.
Có điều các tu sĩ không ngờ là, tin tức Phương Nguyên quyết định tới Ma Biên vừa được truyền ra, liền đột nhiên lại có sắc lệnh thần tướng thứ hai từ Bát Hoang Thành vội vàng đưa tới Cửu Châu, sau đó vị Thánh Địa Đạo Tử thứ hai sắp tới Ma Biên cũng nhảy vào mi mắt mọi người.
Thái tử của Cửu Trùng Thiên hoàng triều, Lý Thái Nhất!
Thế gian lập tức nổi lên tiếng nghị luận vô tận.
Trưởng tử Lý Thái Nhất của Tiên Hoàng Cửu Trùng Thiên hoàng triều, từ một ngàn năm trăm năm trước đã được Tiên Hoàng đương thời định ra vị trí Thái tử, nhưng bắt đầu từ khi đó, hắn vẫn luôn náu mình, rất ít hiện thân ở trước mặt thế nhân, cả một ngàn năm trăm năm đều như vậy, trên trình độ nào đó, danh đầu của hắn thậm chí còn không bằng một số hoàng tử công chúa khác, ví dụ như Hồng Tích Công Chúa Lý Hồng Kiêu.
Chính là một vị nhân vật thần bí như vậy, không ngờ bỗng nhiên muốn xuất thế, chạy tới Ma Biên, sao có thể không khiến người ta kinh ngạc?
Nhất là, tin tức hắn có được sắc lệnh thần tướng chỉ chậm hơn Phương Nguyên có một ngày?
Điều này không khỏi khiến mọi người nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Chuyện Cửu Trùng Thiên Thái tử chạy tới Ma Biên, có liên quan tới Vong Tình Đảo Đạo Tử Phương Nguyên, hay là chỉ trùng hợp?
...
Đối với chuyện này, cho dù chư vị trưởng lão của Vong Tình Đảo cũng không dám lơ là, âm thầm điều tra rất nhiều, cũng thương nghị nhiều lần, có điều Phương Nguyên và lão tổ tông Vong Tình Đảo lại không quan tâm, Phương Nguyên chỉ chuẩn bị cho bản thân, sau khi nhận sắc lệnh, liền định ra ba ngày sau sẽ xuất phát, hiện tại chỉ chờ tới lúc mà thôi, còn lão tổ tông thì đang làm an bài khác.
- Thánh Địa Đạo Tử rời núi, hành tẩu thế gian, không thể cứ lẻ loi một mình chạy ra đi lung tung, huống chi ngươi còn là tới Ma Biên, phải có hộ đạo giả đi theo, vốn ta định để lão Tam và lão Cửu đi theo ngươi, nhưng cũng muốn tới hỏi ý tứ của ngươi một chút!
Lão tổ tông nói rất rõ ràng, lại khiến Phương Nguyên cảm khái.
- Hành tẩu thế gian, không ngờ còn cần dẫn theo hộ đạo giả...
Hắn thầm nghĩ:
- Mình không ngờ lại được chiều chuộng như vậy à?
Trong khoảng thời gian này, đám người Bạch Thạch Nương Nương và Cửu cô an bài người hầu cận, Hải Thần Vệ cho mình, chuẩn bị tất cả đan dược, giá liễn, trận giản, thậm chí ngay cả mấy chục bộ tiên bào để thay, đã khiến hắn cảm thấy chút đau đầu, không biết bọn họ còn định chuẩn bị bao nhiêu thứ, lại không nghĩ tới, chỉ tới Ma Biên một chuyến, lại phải phiền như vậy...
... Mang mấy quyển sách là được rồi mà!
Nhưng ngoài những cái này ra, lão tổ tông không ngờ còn trực tiếp để hai đại trưởng lão của Vong Tình Đảo làm hộ đạo giả cho mình?
Thế này không khỏi quá lớn rồi!
Sau khi trầm ngâm một phen, hắn vẫn thở dài:
- Chuyện vãn bối muốn làm không ít, có hai vị trưởng lão đi theo, có lẽ không tiện lắm!
Lão tổ tông nghe vậy cũng gật đầu, dường như cũng thấu hiểu, nói:
- Lão thân cũng nghĩ rồi, hai bọn họ ở Vong Tình Đảo, làm việc có lẽ tiện hơn, có điều hiện giờ ngươi người mang đại tạo hóa, rời khỏi Vong Tình Đảo, không biết sẽ có bao nhiêu yêu ma quỷ quái nhắm vào, cũng không biết sẽ kinh động tới bao nhiêu yêu ma quỷ quái đi ra, không d hộ đạo giả bên cạnh thì không an toàn lắm...
Nói xong nhìn Bạch Miêu một cái, không biết nghĩ tới gì đó, hơi trầm mặc.
- Như vậy cũng tốt!
Phương Nguyên vừa muốn lên tiếng, chợt nghe lão tổ tông cười nói:
- Hộ đạo giả thì tạm thời không nhắc tới, ta tìm cho ngươi một tọa kỵ nhé?
Phương Nguyên hơi ngây ra:
- Tọa kỵ?
Lão tổ tông nói:
- Sâu trong Nam Hải vẫn treo một con giao long, ngươi có biết không?
Phương Nguyên lập tức nhớ tới con giao long biết nói thổ ngữ Vân Châu vẫn bị treo cả một kiếp đó, liền gật đầu.
Lão tổ tông cười nói:
- Bị treo cả một kiếp, chắc hẳn dã tính của nó cũng bị triệt tiêu không ít rồi, cũng nên cho nó ra...
Dường như ở trong vực sâu dưới đáy biển vô tận, Phương Nguyên lại nhìn thấy một con giao long bị móc vàng treo lên.
Lúc này, giao long đó vẫn đang há to miệng, ra sức dùng một móng vuốt chỉ có thể di động biên độ rất nhỏ, cầm một cây xương từ cá lớn sắc nhọn, rụt rè xỉa răng cho mình. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Phương Nguyên từ trên hạ xuống, tay áo phẩy nhẹ, liền tách nước biển cuồn cuộn ra hai bên, dẫn động dòng nước xiết, lập tức cuốn cả xương cá trong tay nó đi.
Chương 1362 Giao long thoát (1)
Giao long lập tức nóng mắt, hét lớn:
- Ái dà thằng nhãi ngươi, tưởng tìm cây tăm này dễ lắm à, vất vả lắm mới tìm được tên ra hỏa lớn như vậy, rút xương làm tăm, ngươi lần này lại tới đây phá ta.
Phương Nguyên đứng trong hư không trước người nó, cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát nó.
Xương cá trong móng vuốt giao long đã bay mất, có thế nào cũng không mò lại được, liền bỏ cuộc, liếc xéo Phương Nguyên, nói:
- Ngươi khó khăn lắm mới tới, đãi ta mấy con cá đi, cứ đứng ngây ra đó làm gì. Mà con bé xinh xinh đó đâu rồi? Sao lần này chỉ có người tới, nàng ta không tới nói chuyện với ta à? Hai lần trước hỏi ngươi cũng không nói, có phải làm người ta to bụng, ở nhà ở cữ rồi không? Ái chà, tuổi còn trẻ sao đã vội vã sinh con rồi?
Vừa nói vừa nổi hứng nhìn chằm chằm Phương Nguyên:
- Nói nghe thử đi, con gái hay con trai.
Phương Nguyên nhìn bộ dạng hứng thú dạt dào của nó, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, lại nghiêm túc quan sát giao long này, muốn thấy rõ tất cả những gì mình cần thấy, sau đó thấp giọng nói:
- Nàng ta vì thế gian này mà đã tới một nơi khác rồi, qua một đoạn thời gian nữa ta mới có thể đón nàng ta về, mà lần này cũng không phải tới tìm ngươi nói chuyện tán gẫu, là có chuyện muốn tìm ngươi hỗ trợ...
- Không giúp, không có cửa đâu!
Giao long đó không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay, quơ quơ móng vuốt có thể động duy nhất của mình, lại lắc lắc cái đuôi bị ngâm trong nham thạch nóng chảy, đập nham thạch nóng chảy bay khắp nơi, lười biếng nói:
- Ta đã để họ treo như vậy mấy ngàn năm rồi, động chút cũng chẳng được, còn giúp gì được ngươi, nhiều nhất cũng chỉ là muốn từ chỗ ta có được chút long huyết, hoặc là hỏi chút thần thông, ta không muốn cho!
Nhìn bộ dạng lười biếng của nó, Phương Nguyên cũng không dong dài, nói:
- Không phải muốn mượn long huyết của ngươi, lại càng không phải hỏi ngươi thần thông, ta tính thả ngươi ra, để ngươi làm tọa kỵ cho ta, cùng ta tới Ma Biên chinh chiến, coi như là chuộc lỗi trước kia.
Giao long nghe vậy liền cười nhạt:
- Chuộc lỗi á, ta chỉ ăn có mấy người, chuộc lỗi cái gì...
Vừa mới nói chưa được mấy chữ, bỗng nhiên bỗng nhiên trợn tròn:
- Ngươi nói gì?
Con ngươi to đùng cơ hồ từ trong hốc mắt chui tọt ra, truy hỏi gắt gao:
- Ngươi vừa rồi nói gì?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Kiếp trước, khi đại kiếp tiến đến, sinh linh Thiên Nguyên đồng tâm hiệp lực chống đỡ đại kiếp, ngươi lại muốn nhảy ra làm loạn, ăn một nhánh tiên quân của Vong Tình Đảo, hủy vô số tài nguyên, cho nên mới chọc Thánh Nữ Bích Lạc Tiên Tử của Vong Tình Đảo lúc đó giận dữ, một đạo kim câu treo ngươi ở chỗ này, theo ý tứ của nàng ta, đó là định trực tiếp treo chết ngươi, có điều mạng ngươi cũng cứng, không ngờ vẫn còn sống, hiện giờ mắt thấy đại kiếp lần thứ hai sắp tới, lần đại kiếp này rất khó chống đỡ, rất có khả năng sẽ lan đến Nam Hải, giữ ngươi ở đây ngươi cũng chết, bởi vậy ta muốn cho ngươi cơ hội chuộc lỗi, không biết...
- Được được được!
Còn không đợi Phương Nguyên nói xong, giao long đó liền vội vàng hô to:
- Được được được, ngươi nói gì cũng được, ta đã sớm biết sai rồi, mỗi ngày đều ở đây nói ta sai rồi, nhưng lại tình không ai để ý ta, rất đáng giận, ta đã khóc khô hết cả nước mắt, ta sắp quen bị treo rồi, cuối cùng cũng có người muốn thả ta ra, ngươi nói gì cũng được, chỉ cần ngươi có thể thả ta, bảo ta mỗi ngày gọi ngươi là đại gia cũng được.
Nhìn bộ dạng hoang mang của nó, Phương Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười, lấy lại bình tĩnh, nói:
- Không cần ngươi gọi ta đại gia, có điều vẫn phải nói trước, lần này ta thả ngươi, ngươi không thể lại gây sóng gió, làm xằng làm bậy, tất cả đều phải nghe lệnh ta, tận lực chống đỡ đại kiếp. Đợi tới hai mươi ba mươi năm sau, đại kiếp lần này qua đi, ta sẽ trả lại tự do cho ngươi!
- Được được...
Giao long gật như gà mổ thóc, ngoan như chó con.
Nhưng Phương Nguyên thấy nó gật đầu nhanh như vậy, hoài nghi có phải hắn thật sự đã nghe rõ những gì mình nói chứ.
Hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Lập lời thề đi.
Giao long đó lập tức ra sức giơ móng vuốt của mình lên thề:
- Ta ta thề, không nghe lời ngươi ta sẽ bị trời đánh, một thân long lân cũng không cần, để ngươi lột hết, rồi treo ta ba ngàn năm, cả đời không tìm thấy...
- Được được rồi.
Phương Nguyên thấy nó hận không thể nói ra tất cả lời thề mà mình biết, cuối cùng ngay cả lời thề ác độc nhất cũng nói ra, liền xua tay, ngăn nó tiếp tục thề, sau đó phi thân lên đi trên vực sâu, chỉ thấy móc vàng đó một nửa cắm sâu vào trên vách vực, một nửa thì móc xương tỳ bà của giao long, bất kể giao long ba ngàn năm qua có giãy dụa như thế nào, thủy chung vẫn không thoát ra được, hơn nữa bị nước biển ngâm hơn ba ngàn năm, không ngờ vẫn bóng loáng như, kim quang chói mắt, có thể thấy được là một thần vật.
Bảo vật như vậy, chắc ít nhất cũng là phạm trù Thần cấp, nói không chừng còn lợi hại hơn, gần với tiên bảo, hơn nữa bên trên có phong ấn Vong Tình Đảo Bích Lạc Tiên Tử tự tay lưu lại, muốn lấy xuống đương nhiên không dễ dàng, có điều Phương Nguyên trước khi tới đây đã được lão tổ tông của Vong Tình Đảo chỉ điểm, biết phương pháp lấy móc này ra, cho nên cũng không quá bận tâm.
- Nhớ kỹ lời ngươi, ta sắp giúp ngươi lấy móc câu ra đây!
Nói xong, Phương Nguyên trực tiếp giơ tay lên, tóm về phía móc câu.
Trên móc câu này có phong ấn Bích Lạc Tiên Tử lưu lại, có điều Phương Nguyên ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã hiểu được chín thành Vong Tình Thiên Công, cũng không xa lạ gì với khí cơ phong ấn này, trong năm ngón tay linh quang biến ảo, hóa thành một đạo phù triện độc hữu của Vong Tình Đảo, tử quang mờ mịt, hư không phiêu miểu, mang theo một loại khí tức thần thánh mà tinh diệu, nhẹ nhàng hạ xuống móc câu đó!
Chương 1363 Giao long thoát (2)
Cái kia giao long đó lúc này ra sức quay đầu nhìn Phương Nguyên, trong mắt đầy vẻ chờ mong và kích động.
Móc câu kim quang chói mắt bị khí tức phù triện này ảnh hưởng, lờ mờ chảy qua vô số hồng văn, giống như có máu lưu chuyển ở bên trong, một lúc sau, bỗng nhiên vang lên những tiếng rắc rất nhỏ, móc câu ba ngàn năm chưa dao động không ngờ vào lúc này bỗng nhiên hơi lỏng ra.
- Ha ha ha ha....
Giao long đột nhiên cười to đinh tai nhức óc, còn không chờ Phương Nguyên lấy ra hết móc câu, nó đã vẫy mạnh đuôi, ầm một tiếng, thân hình lúc này ra sức đánh lên trên vách vực, khiến cho đồi núi dưới xuất hiện vết rạn cực lớn, sau đó nó trực tiếp mượn lực lao về phía không trung, trực tiếp kéo móc câu đó ra khỏi vách vực.
- Ầm!
Nó vừa được tự do, trực tiếp mang theo cả móc câu bay lên không trung.
Nghênh đón ánh mặt trời chói chang, một thân long lân run run, ánh ra những điểm vàng.
Trong thân giao, một thân xương cốt vang như pháp, từ đầu tới đuôi, vô cùng thoải mái, sau đó ánh mắt nghiêm lại, dùng móng vuốt vừa có được tự do hung hăng tóm lấy móc câu, rút ra khỏi thân thể mình!
Long huyết bắn ra, rơi vào biển xanh.
Không biết dẫn động bao nhiêu bầy cá tranh nhau xông tới, cắn nuốt long huyết từ trên người nó rơi xuống.
Trong đó có một số con may mắn, nuốt vào mấy giọt, nhục thân không ngờ trực tiếp xuất hiện biến hóa đáng sợ, dường như được điểm hóa, từ loại cá bình thường trực tiếp liền biến thành tinh quái, bất kể là nhục thân hay là thần thức đều có tiến bộ cực lớn!
- Ha ha, ăn đi, ăn đi!
Giao long nhìn một màn đàn cá tranh nhau ăn máu tươi từ trên người nó rơi xuống, cũng chẳng bận tâm, ngược lại giống như vô cùng vui sướng, cười to nói:
- Lão nhân gia ta bị treo ở nơi này hơn ba ngàn năm, toàn là nhờ các ngươi đời đời thỉnh thoảng chạy qua miệng ta, cho ta ngoạm một cái, hiện giờ lão nhân gia ta thoát thân, trả lại cho các ngươi một chút long huyết cũng là điều nên làm, ngàn vạn lần đừng khách khí, ha ha...
Phương Nguyên lúc này cũng nhảy ra khỏi mặt biển, trong không trung nhìn thân rồng của nó uốn lượn, phát ra kim mang, khuấy động biển xanh, cũng chết bất động thanh sắc mà chờ, dù sao bị treo ba ngàn năm, vừa thoát vây cũng phải cười vui chút.
- Ha ha, lão nhân gia ta đã trả lại ân tình cho đám cá tôm này, hiện tại...
Có điều khi hắn đang nghĩ, giao long kia đã chậm rãi ở trong không trung quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Nguyên, trong móng vuốt còn cầm móc câu đó, chậm rãi vung vẩy, trầm giọng cười nói:
- ... Có phải nên tính sổ với Vong Tình Đảo các ngươi rồi không? Treo lão nhân gia ta hơn ba ngàn năm, tiểu nhi, ngươi là muốn bị ta nuốt sống hay là cắt miếng?
- Thì ra ngươi biết nói quan thoại?
Nghênh đón ánh mắt sát khí lẫm liệt của giao long, sắc mặt Phương Nguyên không hề biến hóa, cũng cười dài hỏi.
- Lắm lời, lão nhân gia ta từ nhỏ đã thông linh, tất nhiên biết nói quan thoại, trước kia chỉ là lừa nha đầu đó cho vui thôi.
Giao long lạnh lùng nhìn Phương Nguyên, cười nói:
- Đương nhiên, ta vốn nghĩ sau khi thoát, trước tiên nuốt nha đầu kia, nàng ta mới là truyền nhân chân chính của Vong Tình Đảo, có điều hiện giờ, nuốt ngươi trước cũng không tồi, dù sao nha đầu đó tính tình không tệ, lúc trước không ít lần tới bắt cá cho ta ăn, tiểu tử ngươi coi như là ta lấy chút lợi tức đi.
Khi nói đến đây, ánh mắt nó trở nên lạnh lùng, một thân hung uy cuồn cuộn như biển.
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Yêu loại chính là Yêu loại, ngươi không sợ lúc trước mình từng thề à?
Giao long đó cười to:
- Lão nhân gia ta đã sớm nghĩ đến rồi, vừa rồi có nói, nếu ngươi thả ta, lời thề này mới ứng nghiệm, nhưng ngươi không thả ta, ngươi chỉ làm lỏng móc câu đó thôi, sau đó ta tự mình trốn ra, cho nên không tính.
- Cũng có tâm cơ đấy.
Phương Nguyên cười cười, nói:
- Có điều, ngươi xác định mình thực sự ăn được ta à?
Khi hắn nói, trên người có tinh khí bốc lên, giống như pháp lực lại không phải pháp lực, mà như tâm niệm chiếu rọi hư không, không ngờ khiến cho quanh người hắn đột nhiên xuất hiện trên dưới một trăm đạo long ảnh, mỗi một đạo ấn chiếu hư không, bơi qua bơi lại sau lưng hắn, long uy cuồn cuộn, cực kỳ đáng sợ, ngay cả hung uy trên người giao long này cũng dường như bị long khí này đánh tan.
Giao long đó nhìn thấy một màn này, lập tức ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Phương Nguyên.
Một thoáng này, trong hư không cách đó không xa, chợt có một tiếng mèo kêu vang lên, lại thấy một con mèo trắng đang dựa trên lưng một con cá mật đầu hổ chậm rãi theo nó bay tới, từ rất xa liền ngẩng đầu nhìn giao long này một cái, liếm liếm mỗi.
Ở nơi cực nam xa xôi, dường như có tồn tại nào đó ở dưới đáy biển trợn mắt nhìn giao long này.
Giao long đó lập tức im lặng, tim như ngừng đập.
Một hơi thở... Hai hơi thở... Ba hơi thở...
Phương Nguyên nhìn giao long này, cười nói:
- Hiện tại có thể theo ta tới Ma Biên chứ?
Trên mặt giao long bỗng nhiên nặn ra một nụ cười, nhiệt tình dào dạt nói:
- Được được được, vừa rồi ta chỉ là nói đùa với ngươi thôi, dù sao cũng là ngươi cứu ta, làm trâu ngựa cho ngươi ba mươi năm năm cũng có tính là gì, có điều tiểu ca à, hai ta thương lượng nhé, ngươi có thể đừng trực tiếp cưỡi ta không, hai ta đều là đực, cưỡi nhau thì khó coi lắm, ta kéo xe cho ngươi được không?
Phương Nguyên mặt không biểu tình nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Được!
Thánh Tử đi tuần, thiên địa biến sắc.
Giới tu hành Thiên Nguyên, cứ mỗi ba ngàn năm luân hồi một lần, vì sự xuất hiện của đại kiếp, rất nhiều người và chuyện đều xuất hiện một loại luân chuyển giống như đã thành quen rồi.
Chương 1364 Lão Ma tới rồi (1)
Mỗi một lần lúc đại kiếp sắp hàng lâm, đều là lúc thế gian phát triển ba ngàn năm, cường thịnh nhất, các loại đạo thống thế lực luân tục xuất hiện, mà trong truyền thuyết, khi mỗi lần đại kiếp sắp tới, cũng đều sẽ có vô số kỳ tài quái tài quật khởi, tranh đoạt khí vận thiên hạ, có thể nói là rồng rắn lên xuống, thiên tài xuất hiện lớp lớp, tranh nhau lọt vào trong mắt thế nhân, tranh đoạt quyền thế thanh danh của thiên hạ này.
Mà nếu nói có một điểm tương tự, vậy đó chính là cuối cùng người gặt hái bình thường đều là Đạo Tử của Thất Đại Thánh Địa.
Bọn họ có quyền thế nặng nhất, thanh danh cũng vang dội nhất, tiềm lực dày nhất, thường thường đều do bọn họ đến cuối cùng định ra xu thế của thiên hạ này, có điều khác với trước kia, đại kiếp lần này bởi vì thực lực hao tổn, các Thánh Địa Đạo Tử vẫn đang án binh bất động, quan sát thế cục, không vội vã rời núi, chỉ có một người là khác biệt, đó chính là Vong Tình Đảo Đạo Tử, cách đại kiếp còn có hai mươi năm, hắn đã bắt đầu rồi.
Tuy nói thân phận của Phương Nguyên rất đặc thù, ở trong mắt rất nhiều người, không phải Thánh Địa Đạo Tử chân chính, nhưng hắn dù sao cũng có được sự tán thành của Vong Tình Đảo lão tổ tông, lại có được sắc thần tướng của Bát Hoang Thành, cũng thực sự tượng trưng cho Thánh Địa Đạo Tử, bắt đầu nhập thế.
Mà cùng lúc đó, Thái tử Lý Thái Nhất của Cửu Trùng Thiên hoàng triều cũng ngay sau đó nhập thế, càng khiến người ta thắc mắc.
Một hồi đại thế cuối cùng này sắp mở màn rồi à?
...
Người thế gian, chuyện thế gian, rốt cuộc suy đoán như thế nào, Phương Nguyên cũng không quan tâm, hắn chỉ định trước ngày tốt, chuẩn bị tất cả, sau đó ở trên tiên đài sóng xanh mênh mông phía bắc Nam Hải Vong Tình Đảo nói lời từ biệt với lão tổ tông, sau lưng hắn, trên biển xanh, ba trăm Hải Thần Vệ đã bố trí chỉnh tề, khí thế sâm nghiêm, hai đội nghi trượng phân biệt trước sau, ở giữa thì là một ngọc liễn, hai bên ngọc liễn có hai dây vàng, cột vào lưng một con giao long hình dạng cổ quái ở phía trước.
- Phương tiểu tử, ngươi nhớ kỹ!
Lão tổ tông của Nam Hải Vong Tình Đảo tay cầm quải trượng đầu rồng, tóc trắng xoá, khí cơ sâm nghiêm, nói với Phương Nguyên:
- Truyền thừa mấy vạn năm của Vong Tình Đảo ta trước nay đều là nữ lưu chiếm đa số, nhưng cứ một hồi đại kiếp ba ngàn năm một lần, Vong Tình Đảo đều không cam lòng đi sau người ta, trước giờ chưa từng trốn tránh trách nhiệm của mình, lần này ngươi tới Ma Biên, đừng làm mất uy danh của Vong Tình Đảo ta, cũng đừng trốn tránh trách nhiệm của Vong Tình Đảo!
Phương Nguyên thi lễ, trịnh trọng trả lời:
- Lão tổ tông yên tâm, vãn bối tuyệt không lười biếng!
Lão tổ tông cười nói:
- Vậy thì tốt, đi làm chuyện ngươi nên làm đi!
Khi nói, bà ta xoay người, tự mình đi tới trên tiên đài, trước một cái trống lớn, bên cạnh đã có Bạch Thạch Nương Nương, đưa cho bà ta một dùi trống, bà ta nhận lấy, bỏ quải trượng đầu rồng, sắc mặt ngưng trọng, nặng nề gõ lên mặt trống.
- Bùm.
Từng tiếng truyền ra vạn dặm, sóng xanh cuồn cuộn, gió biển gào thét.
- Vãn bối giờ đi đây!
Phương Nguyên biết Vong Tình Đảo lão tổ tông của Vong Tình Đảo tự mình nổi trống tiễn đưa, trầm giọng đáp ứng, đứng dậy bay khỏi tiên đài.
Ngồi trên ngọc liễn có giao long kéo, buông rèm, nghi tượng trước sau lập tức tấu tiên nhạc, phía trước có người dẫn đường, phía sau có người thu đuôi, hai bên có Hải Thần Vệ thủ hộ, con Bạch Miêu trong lòng ôm Vạn Long Hồn Châu, nằm trên vai Phương Nguyên, mà Phương Nguyên thì nhìn phía trước, kéo dây cương, giao long đang rầu rĩ không vui lập tức nổi tinh thần, kéo ngọc liễn bay về phía trước.
Một thoáng này, tinh không vạn lí, trời xanh không mây.
Giống như là Thánh Địa Đạo Tử đi tuần, ngay cả trời cũng vui vẻ, tiễn hắn thuận buồm xuôi gió.
- Chuyến đi tới Ma Biên này nên làm chút chuyện chân chính.
Phương Nguyên ngưng thần ngẫm nghĩ, sắc mặt lúc này lại lộ ra vẻ vô cùng kiên nghị.
- Phương trưởng lão... Phương trưởng lão...
Mắt thấy nghi trượng chưa đi được trăm dặm, sau lưng đã không còn thấy các tu sĩ của Vong Tình Đảo, chỉ có thể nghe thấy tiếng trống từ xa xa truyền đến, lúc này đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng gọi.
Phương Nguyên ở trong ngọc liễn, quay đầu lại nhìn, liền thấy trên sóng xanh đang có một con hung đồn đạp sóng cắm đầu chạy tới, mà trên lưng hung đồn có một nam tử gầy yếu như khỉ liều mạng vẫy tay, chính là Hậu Quỷ Nhi, liền hơi kinh ngạc, dừng lại chờ hắn chạy lên, cười nói:
- Ngươi tới làm gì?
Hậu Quỷ Nhi được hung đồn chở một đường chạy như điên, thở hổn hà hổn hển, chạy tới trước ngọc liễn, nói:
- Các ngươi chờ ta, ta muốn đi theo ngươi, không thể ở lại Vong Tình Đảo được, ta muốn đi theo ngươi kiến lập công lao sự nghiệp.
Phương Nguyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của Hậu Quỷ Nhi, trong lòng lấy làm lạ, thầm nghĩ vị đồng môn Thanh Dương Tông này năm đó lẻ loi một mình, từ xa vạn dặm tới Vong Tình Đảo, chính là vì Lạc Phi Linh từng đáp ứng giúp hắn một việc hôn nhân, mà trên thực tế việc cũng đã thành, hai người đã thành hôn, ở chung một đoạn thời gian như keo như sơn, khiến Hậu Quỷ Nhi mê mẩn không tìm ra đông tây nam bắc.
Hiện giờ hắn nhát gan như vậy, lại là nam tử quấn vợ, không ngờ muốn chủ động cùng mình tới Ma Biên?
Mình sợ hắn cự tuyệt, cho nên khi đi mưới không gọi hắn!
- Ngươi... sao bỗng nhiên lại muốn theo ta?
Khi hỏi ra những lời này, Phương Nguyên ít nhiều có chút do dự, nhưng vẫn thực sự tò mò.
Hậu Quỷ Nhi thở hổn hển mấy hơi, nói:
- Nam nhi chí ở tứ phương!
Phương Nguyên bất đắc dĩ, thầm nghĩ ngươi dẹp mẹ đi!
Lúc trước chuyện lớn như phân phát Long Hồn, hắn còn chẳng buồn lộ mặt, dường như thần vật như Long Hồn cũng không bằng Mã nương tử trong nhà hắn, hiện giờ mình chính là tới Ma Biên, nghe vừa hung hiểm lại chẳng có lợi ích gì, hắn lại muốn bắt đầu chí ở tứ phương?
Chương 1365 Lão Ma tới rồi (2)
Khi định hỏi lại, Hậu Quỷ Nhi liền có chút sốt ruột, lo lắng nhìn ra sau:
- Đi mau đi mau!
Thấy Phương Nguyên bất động, lại mặt như đưa đám cầu xin.
- Còn không đi thì sẽ không đi được đâu!
Phương Nguyên thực sự có chút bực mình, đành phải nghiêm mặt nói:
- Giúp ngươi thì cũng được, nhưng đây không phải đi chơi, ngươi phải nghe ta?
Hậu Quỷ Nhi ngẩn ra, nói:
- Có được ngắm nữ nhân không?
Phương Nguyên nghĩ nghĩ, nói:
- Nhưng không được động thủ!
Hậu Quỷ Nhi thở phào, nói:
- Được được, có thể ngắm là được rồi.
Sắc mặt Phương Nguyên có chút cổ quái đáp ứng, dường như lờ mờ đoán được hắn vì sao nhất định muốn đi theo mình rồi, chỉ là ngẫm lại bộ dạng hắn lúc trước không quản vạn dặm một mình tới Vong Tình Đảo, lại nhìn bộ dạng muốn chạy trốn giống như thấy quỷ hiện giờ, trong lòng thật sự có chút cổ quái, thầm nghĩ đây chẳng lẽ chính là: Người bên ngoài muốn vào, người bên trong muốn ra.
Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể thu nhận Hậu Quỷ Nhi.
Dù sao vị đồng môn này cũng có thiên phú dị bẩm, rất là hữu dụng, hơn nữa hiện giờ hiện giờ thu phục được một con hung đồn như vậy, còn dẫn theo cùng, ăn ngủ đều cùng một chỗ, thực lực cũng coi như là cực cao, ít nhất thì Nguyên Anh bình thường cũng không phải là đối thủ của hung đồn này!
Lại cưỡi xe một đường hướng về phía bắc, chậm rãi tiếp cận Hải Châu, rời khỏi Nam Hải.
Theo lý thuyết, muốn chạy tới Ma Biên, tất nhiên thông qua đại trận truyền tống là nhanh nhất, nhưng Phương Nguyên chính là Thánh Địa Đạo Tử đã nhận sắc phong thần tướng, trực tiếp chạy tới Ma Biên, đây bản thân chính là một chuyện phấn chấn lòng người, bởi vậy không thông qua đại trận truyền tống, mà là từ đi ngang qua Cửu Châu, loại hành động này chính là để cổ vũ, Thánh Địa Đạo Tử các đời lần đầu tiên tới Ma Biên đều là như vậy.
Phương Nguyên suy đoán, đây là có ý tứ biểu thị công khai với thiên hạ, Thánh Địa Đạo Tử cũng sẽ tới Ma Biên ra sức.
Bình thường hắn mặc dù không thích kiểu hư danh này, nhưng Vong Tình Đảo đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, an bài nên nghe tất nhiên phải nghe.
Tới Hải Châu, hơi dừng lại, bàn bạc qua với một vị trưởng lão nào đó của Tiên Minh, định ra hành trình, mới lại khởi hành, hiện giờ các tu sĩ Hải Châu đều đã biết tin tức Vong Tình Đảo Đạo Tử xuất phát chạy tới Ma Biên, thế là xếp hàng trong hư không bàng quan từ xa.
- Công tử... Công tử...
Ngọc liễn vừa mới khởi động, đi chưa được bao xa, Phương Nguyên liền bỗng nghe phía bắc có người cao giọng hét lớn.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy đám người trong không trung tách ra, có ba đạo thân ảnh từ xa chạy tới, Hải Thần Vệ phía trước lập tức nghênh đón, không cho bọn họ tiến vào, ba người đó cũng không dám xông qua Hải Thần Vệ, mà là quỳ xuống ở ngoại vi, lớn tiếng kêu lên:
- Lão nô Nghiêm Ma, Phi Quỷ Nhi, Bách Tri Tẩu, biết được công tử muốn tới Ma Biên, đặc biệt tới phụng dưỡng cùng đi.
- Là ba người này?
Phương Nguyên hơi cảm thấy kinh ngạc, sai người dẫn bọn họ tới.
Ba người này chính là ba vị lão ma đầu lúc trước hắn thu phục trên Tuyết Nguyên, về sau mình lại ở sâu trong Tuyết Nguyên bế quan mười năm, tới cuối cùng khi rời khỏi Tuyết Nguyên cũng không gặp ba người bọn họ, không có chỗ nào dùng họ, tất nhiên không không đi tìm bọn họ, đối với ba lão ma này mà nói, lúc trước để mình sử dụng vốn là bị bức bất đắc dĩ, giờ chạy thoát được phải lấy làm may mắn mới đúng chứ.
Lại không ngờ, hiện giờ bọn họ đặc biệt từ Tuyết Nguyên chạy tới, tìm mình nương tựa!
Khẽ nhíu mày, Phương Nguyên nói:
- Ba người các ngươi tới tìm ta làm gì?
Ba vị lão ma đó chạy tới trước mặt Phương Nguyên, mắt đảo nhanh như chớp, trên mặt rõ ràng có bụi bặm vừa được lau đi, biểu hiện ý tứ mình phong trần mệt mỏi, đi đường vất vả ý, Nghiêm lão ma cầm đầu nói:
- Công tử, ba người chúng ta từng ở trên Tuyết Nguyên được công tử dạy bảo, vô cùng cảm động và nhớ nhung, ngày đêm nghĩ tới mà rơi lệ, lại không biết công tử nay đang ở đâu, không thể tới tìm, về sau ngẫu nhiên nghe nói công tử ở Nam Hải, lập tức cùng nhau tới hội hợp với công tử, cũng may vừa hay kịp lúc công tử muốn tới Ma Biên, tuy ba người chúng ta không có bản sự lớn gì, nhưng đi theo làm tùy tùng cũng được, công tử sao nỡ bỏ chúng ta?
Phương Nguyên nghe vậy có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ ba người này lúc trước khi được mình thả đi hình như vui lắm mà.
... Hiện giờ sao lại ai oán như bị mình vứt bỏ thế?
Có điều, suy tư một thoáng liền cũng đoán được nguyên do ba người này tới tìm mình, thấy Nghiêm lão ma vẫn đang lục bụng tìm từ, liền dứt khoát vung tay áo, nói:
- Không cần nghĩ lý do, ba người các ngươi đã có tâm, vậy thì cứ đi theo đi!
Ba vị lão ma nghe vậy lập tức vui sướng đuổi theo.
Bất ngờ ở Hải Châu dẫn theo ba vị lão ma của Tuyết Nguyên, Phương Nguyên vẫn theo hành trình trước đây, một đường đi về hướng tây.
Lại không ngờ, không chỉ là tu sĩ Hải Châu nghe nói Thánh Địa Đạo Tử tới Tây Hoang, xếp hàng hai bên, nhiệt tình tiễn đưa, ven đường nơi khác cũng là quang cảnh như vậy. Cứ qua ba ngàn dặm, liền có một phương đạo thống thiết lập tiên đài đón chờ, thỉnh an Phương Nguyên, kính rượu tiễn đưa, dâng lên hậu lễ. Trong hư không chung quanh thì có vô số người tu hành đứng trong không trung, hoặc là ở bên dưới xem lễ, ánh mắt vô cùng kính sợ hâm mộ, nhưng lại không ai dám tới gần nghi trượng trong mười dặm.
Nói thật, loại thể nghiệm này quả thật Phương Nguyên bình sinh chưa từng có, thậm chí từ trên trình độ nào đó mà nói, hắn cảm thấy thế này quá rêu rao, quá xa hoa, thậm chí là hoang đường, có lòng muốn thu liễm nghi trượng, cởi giao long, trực tiếp nhẹ nhàng mà đi, bằng vào thời gian bằng nhanh nhất chạy tới Ma Biên.
Bình luận facebook