-
Chương 1351-1355
Chương 1351 Qua loa đại khái? (1)
Sắc mặt Lão tổ tông lại vẫn như thường, chỉ lạnh lùng nhìn liên trì đó, cũng không tiếp nhận, chỉ nói với Bạch Thạch Nương Nương:
- Ngươi cứ quan sát kỹ, chỉ cần linh khí trong liên trì của Phương tiểu tử tiêu hao đến dưới ba thành thì ném vào một viên!
Thanh âm của Bạch Thạch Nương Nương khẽ run:
- Ném... Ném bao nhiêu?
Lão tổ tông nhìn nàng ta, cuối cùng vẫn không đành lòng mắng nhiếc sự hẹp hòi của nàng ta, chỉ nói:
- Ném hết thì thôi!
Sắc mặt Bạch Thạch Nương Nương lập tức thay đổi.
Mà lúc này, Phương Nguyên trong Thái Thượng Huyền Cung không hề biết những gì phát sinh ở ngoại giới.
Hắn chỉ đắm chìm trong lĩnh ngộ của Thiên Diễn Thuật đối với thiên công, thể hội cảm giác khó có thể hình dung này.
Hắn từ sớm đã có được Thiên Diễn Thuật, nhưng chưa từng có loại cảm giác này.
Một là lúc trước hắn mượn dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn thứ gì, thường thường đều có ra rất nhanh, nếu không thể đưa ra kết quả, vậy thì có thể xác định là tử lộ, hoặc là học thức mình nắm giữ vẫn chưa đủ,cho nên đều kết thúc rất nhanh, lại hoặc là nói, còn chưa thôi diễn ra kết quả, nhục thân đã không chịu nổi tiêu hao linh khí, bị bức cho chỉ có thể mau chóng kết thúc.
Nhưng giống như hiện giờ, liên tục không ngừng vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lĩnh ngộ thứ mới, hơn nữa vì nhục thân ở trong liên trì, có linh khí sung túc bổ sung, bởi vậy không cần lo lắng tiêu hao quá lớn, thực sự là lần đầu tiên hắn được cảm nhận.
Dưới tình huống như vậy, Thiên Diễn Thuật của hắn đã vận chuyển tới trình độ chưa từng có.
Hắn trước đây thậm chí cũng không biết Thiên Diễn Thuật còn có thể vận chuyển tới loại trình độ này, hoặc là nói, hắn hiện giờ mới biết, Thiên Diễn Thuật thì ra tu vi của bản thân đạt tới một loại cảnh giới cực cao, lại đến chống đỡ cho nó, thôi diễn một số thứ vô cùng huyền ảo, mình trước kia quả thật chỉ là mượn được một chút da lông của thuật này mà thôi!
Không có có nỗi lo sau lưng, Phương Nguyên tất nhiên không ngại đọc hết thiên thư.
Từng dòng thần niệm được hắn dẫn vào Nguyên Anh của mình, lĩnh ngộ tất cả nội dung bên trong, rồi dẫn ra một đạo thần niệm khác.
Mà nội dung bao la trong Vong Tình Thiên Công cũng bắt đầu tràn ngập nội tâm hắn.
- Thái Thượng Huyền Cung quả nhiên thần diệu, lĩnh ngộ có được trong thời gian một ngày đã vượt quá mười năm công sức của ta trước kia.
Mà cách Phương Nguyên không xa, Ngô Phi vừa lĩnh ngộ xong một trang trong thiên thư, cảm ứng đại đạo chi lý vô cùng bên trong, trong lòng quả thật là vô cùng thống khoái, vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình ít nhất có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung lĩnh ngộ được năm thành thiên công trở lên, nàng ta trấn định tâm thần, sau đó giơ tay lên, lật một tờ khác.
Có điều cũng đúng vào lúc này, xuất phát từ tâm tình vi diệu nào đó, nàng ta quay đầu nhìn Phương Nguyên.
Sau đó chỉ thấy Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bất động, nhẹ nhàng lật từng tờ vô tự thiên thư, thần thức quét qua nội dung trong đó, chỉ mấy hơi thở, liền lại lật một trang khác, rồi lại nhanh chóng lật trang tiếp.
Loại tốc độ này khiến Ngô Phi thấy trong lòng sinh ra một loại cảm giác hoang đường:
- Tiểu nhi này là đang làm bừa à?
Vong Tình Thiên Công, rộng lớn bao la, cho dù công này vẫn được để ở Vong Tình Đảo, cho dù lão tổ tông của Vong Tình Đảo cũng không gác xó công này, mà các tu sĩ của Vong Tình Đảo, sau khi đến tu vi nhất định, có đủ căn cơ, đều sẽ cho phép bọn họ tham ngộ, nhưng hiện giờ mấy ngàn năm trôi qua, vẫn chưa có một ai có thể hoàn toàn tham ngộ thiên công này.
Trừ lão tổ tông có tạo nghệ bất tường trên thiên công ra, trong những người khác, cho dù Bạch Thạch Nương Nương tu vi cao nhất cũng chỉ tham ngộ được khoảng bốn năm thành!
Mà thập trưởng lão Ngô Phi, thiên tư không tồi, chăm chỉ cần cù, ba trăm năm trước có được sự cho phép của lão tổ tông, bắt đầu tham ngộ Vong Tình Thiên Công, mà hiện giờ, trước khi tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, cũng chỉ lĩnh ngộ được một hai thành trong đó mà thôi.
Hiện giờ tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, nàng ta tất nhiên vô cùng quý trọng cơ hội này, một giây cũng không ngừng, chỉ dùng một ngày thời gian đã lĩnh ngộ được một trang trong đó, sau đó tiếp tục lĩnh ngộ sâu hơn, ý đồ muốn mượn cơ hội này tham ngộ được năm thành thiên công.
Nếu có thể làm được điểm này, nàng ta sẽ trở thành người có lĩnh ngộ cao nhất về thiên công ở Vong Tình Đảo sau lão tổ tông.
Tới lúc đó, Thánh Nữ của Vong Tình Đảo tất nhiên sẽ là nàng ta!
Đương nhiên đối thủ duy nhất chính là Phương Nguyên.
Vốn trong lòng nàng ta vẫn có chút lo lắng, cũng có tâm tư so sánh với Phương Nguyên, nhưng nhìn thấy tộc độ lật xem thiên thư của Phương Nguyên nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường, cảm thấy tiểu bối này thật sự đang làm bừa.
Tiến vào Thái Thượng Huyền Cung là cơ hội hiếm có cỡ nào?
Tiểu nhi này không ngờ không nắm lấy cơ hội này để lĩnh ngộ thiên công, ngược lại cố làm ra vẻ, thật sự khiến người ta khó có thể lý giải, chỉ nhìn hắn mới có một ngày đã lật xem hơn mười trang của thiên thư, cơ hồ đạt tới mức độ tham ngộ của mình trong ba trăm năm, hơn nữa tốc độ dường như không hề chậm lại, vẫn đang tiếp tục lật xem, càng khiến cho thập trưởng lão Ngô Phi cảm thấy nực cười.
Muốn đọc nội dung trong thiên công, ở đâu mà không thể?
Hiện giờ chính yếu là tham ngộ đạo lý trong đó, ngươi lật nhanh tới mấy thì cũng có ích lợi gì?
Vốn định khuyên hắn một câu, nhưng nghĩ đến thời gian của mình cũng cấp bách, không thể chậm trễ, thế là lại đắm chìm vào trong lĩnh ngộ.
Chương 1352 Qua loa đại khái? (2)
Thời gian trôi qua từng giây, Phương Nguyên ở ngoại giới, nước liên trì đang nhanh chóng tiêu hao, đó đối với tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mà nói cũng là một hồ bảo dịch quý giá dị thường, Phương Nguyên lại chỉ dùng không đến ba ngày đã tiêu hao bảy thành linh khí trong đó, mà đến lúc này, Bạch Thạch Nương Nương đành phải ném vào một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn mà lão tổ tông dùng để kéo dài tuổi thọ.
Thuốc này chính là Đại Trận Sư cửu văn dùng các loại thần dược thế gian luyện chế mà thành, trong đó thậm chí có mấy loại tiên dược hiếm có, dược tính rất mạnh, rơi vào trong liên trì, lập tức khiến dược tính trong liên trì sôi trào.
Chỉ là viên đan dược này không thể chống đỡ được quá ba ngày, linh khí tiêu hao lại rơi xuống còn ba thành.
Bạch Thạch Nương Nương đã cảm thấy rất không bình thường, lại không nhịn được nhìn lão tổ tông một cái.
Nhưng lão tổ tông thần bình khí tĩnh, sắc mặt không có biến hóa.
Thế là, nàng ta đành phải ném thêm một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn vào trong liên trì.
- Hai người này ngộ đạo, rốt cuộc cần bao lâu?
Các tu sĩ chung quanh đều có chút đứng ngồi không yên, không nhịn được nhìn Ngô Phi và Phương Nguyên trong liên trì.
Ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung tất nhiên tạo hóa vô tận, chỉ là thân ở trong Thái Thượng Huyền Cung, bản thân chính là một loại thống khổ và tra tấn không thể hình dung, lão tổ tông trước đây từng nói, ở bên trong mỗi một khoảnh khắc, đều sẽ phải chịu tra tấn, lúc trước lão nhân gia nàng ta ở trong Thái Thượng Huyền Cung cũng chỉ chịu được một tháng mà thôi, sau đó liền bước vào hàng ngũ cường giả hùng cứ thiên hạ, mắt thấy sắp nghênh đón lần đại kiếp thứ hai trong nhân sinh, còn ma quyền sát chưởng, chuẩn bị đại chiến một phen.
Thiên tư của Lão tổ tông vốn chính là cực cao.
Bất kể là Ngô Phi hay là lục đạo khôi thủ đó, tất nhiên đều không thể so với lão tổ tông.
Lão tổ tông có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung ngộ đạo một tháng, hai tiểu bối này có thể ở bao lâu?
Vốn bọn họ còn cho rằng trôi qua được bảy tám ngày thì bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, nhưng vì tốc độ tiêu hao cứ cách ba ngày, liền cần một việc Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của Phương Nguyên, lại không nhịn được mà bắt đầu bận lòng về vấn đề này...
... Nửa tháng trôi qua!
Ngô Phi và Phương Nguyên vẫn đang tiếp tục ở bên trong ngộ đạo, không có ý tứ đi ra.
Trong lúc này Ngô Phi đã tỉnh giấc một hồi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng chống đỡ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Hiện giờ mình cũng chỉ là vừa lĩnh ngộ không đến bốn thành thiên công mà thôi, vẫn chưa tới lúc ra ngoài.
Nàng ta lúc này, lại nhìn trộm về phía Phương Nguyên, lập tức tức tới sắc mặt thay đổi, lại thấy lúc này, Phương Nguyên không ngờ đã sắp xem xong một nửa thiên công, vẫn là bộ dạng mặt mày như thường, khí cơ trên người rõ ràng cũng không có bất kỳ biến hóa gì, càng khiến trong lòng nàng ta bất mãn, tiểu nhi này chẳng lẽ tiến vào Thái Thượng Huyền Cung này chỉ để xem sách à?
Chẳng lẽ hắn đến lúc này, vẫn ôm niệm đầu đọc sách qua loa đại khái?
Quả thực là hoang đường!
Cho dù ngươi có thể mượn cơ hội này, xem hết nội dung của cả bộ thiên công thì sao?
Nếu không lĩnh ngộ đạo lý trong đó, vẫn không có tác dụng gì!
Điều duy nhất khiến nàng ta phải nhìn đối với Phương Nguyên với ánh mắt khác chính là , hiện giờ đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã rất lâu, ngay cả mình cũng lờ mờ có chút không khoẻ, cảm thấy sắp đạt tới giới hạn, nhưng tiểu nhi này vẫn là bộ dạng thần sắc như thường, cũng có thể thấy được đạo tâm của hắn rất cương nghị, nếu không phải cố ý chống đỡ, đạo tâm của hắn nói không chừng còn cường đại hơn mình!
Nhưng mình bất kể là như thế nào cũng phải chống đỡ lâu hơn hắn.
Trong lòng ôm suy nghĩ này, Ngô Phi cắn răng, ép mình vào nhập định, tiếp tục lĩnh ngộ thiên công.
Mà Phương Nguyên, không biết những biến hóa trong lòng Ngô Phi.
Hắn chỉ thần sắc như thường, bình tĩnh lật xem thiên công.
- Thiên công này lĩnh ngộ càng sâu càng khó tiếp tục tinh tiến.
Trong lòng Phương Nguyên đang thầm nghĩ, cũng dần dần minh bạch đạo lý này.
Thiên công huyền ảo khó lường, hơn nữa càng đến chỗ sâu nhất càng khó có tinh tiến.
Tựa như chơi cờ, học chơi cờ thì rất dễ dàng, nhưng muốn không ngừng đề thăng tài nghệ của mình, vậy sẽ càng lúc càng khó, nhất là sau khi đến cảnh giới cực cao, đề thăng mỗi một chút, tinh lực và tâm huyết tiêu hao đều khó hơn lúc ban đầu vô số lần!
Xem văn chương cũng vậy, biết ý tứ đại khái thì rất dễ, nhưng nếu muốn nghiền ngẫm thông thấu mỗi một tia trí tuệ của tiền nhân bao hàm trong văn chương thì lại cơ hồ là không thể...
Phương Nguyên đang ở trong Thái Thượng Huyền Cung, tinh thần vô cùng linh mẫn, vốn là linh thức được đề thăng vô số, lại vận chuyển Thiên Diễn Thuật, tốc độ nhanh đến không thể hình dung, nội dung trong Vong Tình Thiên Công cơ hồ là đảo qua một cái liền khắc sâu trong lòng, sau đó vận chuyển Thiên Diễn Thuật, liền có thể hiểu rõ, lĩnh ngộ từng phần từng phần những nội dung này, cất trong Nguyên Anh.
Lúc ban đầu, tốc độ độ lĩnh ngộ thiên công của hắn quả thực cực nhanh, chỉ dùng một ngày thời gian đẫ lĩnh ngộ gần hai thành thiên công, sau đó, thời gian một ngày hôm sau đã lĩnh ngộ đến gần ba thành, lại dùng thời gian ba ngày, lĩnh ngộ bốn thành, lại dùng thời gian năm ngày lĩnh ngộ được gần một nửa thiên công, nhưng về sau, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
- Bởi vì nội dung cần lĩnh ngộ quá tinh vi...
Trong lòng Phương Nguyên đã biết được nguyên nhân, bởi vậy cũng không gấp.
Chương 1353 Tạo Hóa Hoàn
- Cũng vừa hay mượn cơ hội này thử xem cực hạn của Thiên Diễn Thuật ở đâu.
Trong lòng thầm nghĩ, nội dung thiên công hắn lật xem chỉnh thể đã quá bảy thành, sau đó chậm rãi vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lập tức có thêm nhiều đạo lý, lĩnh ngộ hơn giống như thủy triều ùa vào trong Nguyên Anh của hắn, một bộ Vong Tình Thiên Công huyền ảo khó giải, ẩn chứa đại đạo đã dần dần chậm rãi mở ra ở trước mặt hắn, cơ hồ có thể chạm đến toàn cảnh...
- Không tốt, tốc độ tiêu hao linh khí của hắn lại nhanh hơn rồi.
Mà ở ngoại giới, bên cạnh liên trì, Bạch Thạch nương nương nhìn Phương Nguyên, lại biến sắc.
Nàng ta bất kể là như thế nào cũng không ngờ được, Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn đã là thần đan nhất đẳng trong thiên địa, không ngờ vẫn không theo kịp tốc độ tiêu hao của Phương Nguyên, lúc này Phương Nguyên ở trong liên trì, nhục thân rõ ràng trở nên có chút héo rũ, dường như sinh cơ đang trôi đi, điều này khiến nàng ta hoài nghi nhục thân của Phương Nguyên có phải là một cái động không đáy, nếu không sao có thể chống lại dược tính mạnh mẽ như vậy?
Mà đến lúc này, nàng ta đã không lo lắng tới lãng phí Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn.
Mà là đang lo lắng dược tính của Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn cũng không chống đỡ được sức tiêu hao của nhục thân Phương Nguyên.
- Phương tiểu tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đến lúc này, ngay cả lão tổ tông của Vong Tình Đảo dường như cũng có chút khó hiểu, ngưng thần nhìn về phía Phương Nguyên.
- Không đúng...
Mà trong Thái Thượng Huyền Cung lúc này, Phương Nguyên đang vận chuyển Thiên Diễn Thuật tới mức cao nhất bỗng nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi, đó là một loại cảm giác tinh thần rã rời, hắn rất hiểu điều này, đây chính là biểu hiện khi mình vận chuyển Thiên Diễn Thuật tới mức cao nhất, vượt quá cả tu vi của bản thân, mỗi khi đến lúc này, không thể không từ bỏ thôi diễn, nếu thần hồn sẽ sụp đổ.
- Ài, một hồ bảo dịch như vậy cũng sắp tiêu hao hết rồi à?
Trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy có chút tiếc nuối, mắt thấy sắp tham ngộ được bảy thành nội dung của Vong Tình Thiên Công.
Nhưng đành bất lực, cũng phải dừng lại thôi.
- Thử ném tất cả tạo hóa hoàn còn lại vào đi!
Mà ở ngoại giới, Vong Tình Đảo lão tổ tông đang ngưng thần hét lớn, làm ra một quyết định cực lớn.
Trong lòng Bạch Thạch Nương Nương rất không nỡ, không nhịn được kêu lên:
- Lão tổ tông, ngươi nghĩ cho kỹ.
Lão tổ tông giận dữ, đang muốn khiển trách, lại chợt nghe cách đó không xa vang lên tiếng mèo kêu.
Sau đó các tu sĩ kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy cách trên sườn núi cách đó không xa, trên một cây đại thụ, một con mèo trắng mập mạp đang nằm.
Nó đang lười biếng ngẩng đầu lên, lưu luyến ném ra một viên hạt châu đang nắm trong móng, đó chính là Vạn Long Hồn Châu vẫn luôn đi theo bên cạnh Phương Nguyên, không ai ngờ được Phương Nguyên lại không mang theo hạt châu này trên người, mà là để cho con Bạch Miêu này ôm, càng không ngờ, lúc này Bạch Miêu lại trực tiếp ném hạt châu vào trong liên trì.
Vạn Long Hồn Châu vừa vào liên trì, lập tức tỏa ra tinh khí vô cùng nồng đậm và thuần túy, tràn vào trong nước hồ đang bao bọc Phương Nguyên, khiến cho nhục thân vốn đã có chút héo rũ của Phương Nguyên lập tức trở nên tràn đầy.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh, Bạch Miêu miễn cưỡng kêu một tiếng, vô cùng ngạo mạn.
Vạn Long Hồn Châu khẽ động, tinh khí bên trong cực kỳ thịnh?
Lúc trước Phương Nguyên từng tức giận chém Long Hồn, sau khi mỗi một Long Hồn vỡ nát, tinh khí nồng đậm đến mức đủ để khiến người tu hành trong phạm vi mấy chục dặm pháp lực tăng vọt, mà hiện giờ, tuy Long Hồn không bị trảm, nhưng Vạn Long Hồn Châu vào liên trì, bản thân bên trong đã có tinh khí, tất nhiên tan ra bên cạnh Phương Nguyên, cũng vô cùng nồng đậm, từng tia từng dòng xộc vào trong nhục thân của Phương Nguyên, so với Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn còn cường đại hơn, rất nhanh liền khiến cho Phương Nguyên khí huyết tràn đầy, Nguyên Anh được tẩm bổ đầy đủ!
- Chẳng lẽ là lão tổ tông lại ban cho ta loại bảo đan thần dược nào đó à?
Phương Nguyên vốn định dừng Thiên Diễn Thuật, trong lòng lập tức mừng rỡ.
Hắn cảm thấy tinh khí sung túc đó cuồn cuộn mà đến, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, lập tức tiếp tục thôi diễn thiên công.
Hắn cũng biết, hiện giờ không phải lúc nói nhiều, cơ hội bực này có lẽ bình sinh chỉ có lần này.
Hiện giờ, hắn có thể lĩnh ngộ thiên công nhanh như vậy, quả thật là cơ duyên xảo hợp.
Một là hắn tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, ở đây, thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, cơ hồ không linh tịch diệt, khiến năng lực thừa nhận của Nguyên Anh được đề thăng rất lớn, giống như một trang giấy trắng được hoàn toàn mở ra, có thể dựa vào tốc độ nhanh nhất ghi nhớ nội dung khổng lồ trong Vong Tình Thiên Công vào đầu, nếu không phải như vậy, hắn chỉ là muốn đọc tất cả nội dung trong Vong Tình Thiên Công, ít nhất cũng cần mười mấy năm.
Vả lại, hắn có Thiên Diễn Thuật, có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất lĩnh ngộ nội dung thiên công, quan trọng hơn là Thiên Diễn Thuật vốn cũng có hạn chế, không thể vận chuyển mãi, nhưng hiện giờ nhục thân của hắn ở trong liên trì,có linh khí cuồn cuộn tẩm bổ nhục thân, có thể tận tình thi triển Thiên Diễn Thuật, hoàn toàn không có nỗi lo sau lưng!
Ba điều kiện này, bất kỳ cái nào cũng không phải có thể dễ dàng đạt thành.
Cũng chính là vì có ba điều kiện này, hắn mới có thể lĩnh ngộ thiên công trong thời gian ngắn mà người khác dù mấy ngàn năm cũng chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ được. Cơ hội như vậy, có lẽ cả đời chỉ có một lần, đương nhiên hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội, lĩnh ngộ càng nhiều càng tốt.
Chương 1354 Đừng đọ với ta (1)
Tuy đoán được Vong Tình Đảo lúc này vì tẩm bổ nhục thân cho mình, nhất định phải trả giá cực lớn, nhưng cũng đành chịu. Ân tình sẽ có ngày báo đáp, cơ hội thì chỉ chợt lóe rồi biến mất!
Ôm suy nghĩ này, Thiên Diễn Thuật được thôi động đến mức cao nhất, thần thức lúc này cũng vận chuyển cực nhanh, người khác trong một hơi thở có lẽ chỉ có thể thôi động một hai niệm đầu, nhưng hắn lúc này, trong một hơi thở ít nhất cũng có hơn một ngàn niệm đầu, tiêu hóa đại đạo chi lý, thiên địa pháp tắc vô tận đó, dung nhập vào trong lòng mình, thấu hiểu phương thiên địa này hơn!
Năm thành...
Sáu thành...
Bảy thành...
Như hắn mong muốn, khi hắn ở trong Thái Thượng Huyền Cung tới ngày thứ hai mươi mốt, hắn đã lĩnh ngộ được bảy thành thiên công!
Nhưng đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy có dư lực, vẫn có thể tiếp tục!
- Vậy thử xem có thể lĩnh ngộ hoàn toàn thiên công hay không!
Trong mắt Phương Nguyên hiện lên một tia ngưng trọng, tiếp tục đọc nội dung thiên công mới.
- Không được... Sắp không chống đỡ được rồi.
Mà khi Phương Nguyên chỉ muốn nắm lấy cơ hội này, lĩnh ngộ nhiều thiên công hơn, Ngô Phi cũng đã rất bị dày vò.
Lúc này, nàng ta cũng đã lĩnh ngộ được bốn thành thiên công trở lên, hơn nữa vẫn đang cắn răng tiếp tục tham ngộ, ý đồ muốn đề thăng lĩnh ngộ thiên công tới trên năm thành, nhưng cho dù suy nghĩ này của nàng ta có mãnh liệt tới mấy, Nguyên Anh lại có chút không chịu nổi.
Giống như lúc trước lão tổ tông đã nói, trong Thái Thượng Huyền Cung có đại tạo hóa, nhưng cũng có thống khổ vô tận, loại cảm giác thời gian bị kéo dài vô hạn này quả thực đối với Nguyên Anh cũng là một loại tra tấn, hơn nữa loại tra tấn này không phải đến từ thống khổ nhân gian chân chính, mà là một loại lực lượng thời gian, khiến cho bọn họ lúc nào cũng đắm chìm trong một loại cảm xúc khủng bố hoang vắng, cô độc, tịch liêu...
Kể ra, hoang vắng, cô độc, tịch liêu, có lẽ là một loại cảm xúc bình thường.
Nhưng khi loại cảm giác này đạt tới giới hạn, bất kỳ ai cũng không thể thừa nhận sự khủng hoảng cực độ.
Ngô Phi khi tới ngày thứ mười đã có chút không thoải mái, khi ở tới nửa tháng đã luôn giật mình tỉnh lại trong ngộ đạo, ngỡ ngàng nhìn chung quanh, không biết thân đang ở đâu, mà hiện giờ, sau khi nàng ta ở đến ngày hai mươi mốt, không ngờ sinh ra một loại cảm giác tinh thần không thể tập trung, mà biết rõ cơ hội lần này rất hiếm có, lại vẫn không dám ngộ đạo!
Nàng ta không dám đắm chìm trong loại cảm giác ngộ đạo này nữa, lo lắng mình sẽ tiêu tán, sẽ bị lạc trong hư không.
- Nhưng, hắn sao có thể...
Ngô Phi biết đã tới lúc mình nên rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, bằng không đạo tâm có khả năng sẽ sụp đổ.
Mà trong Thái Thượng Huyền Cung này, kết cục của đạo tâm sụp đổ chính là Nguyên Anh tiêu tán, trực tiếp hồn phi phách tán.
Nhưng trong lòng nàng ta lại có chút không cam lòng.
Khi nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy hắn đã lật xem hơn nửa bộ thiên công, sắc mặt không có chút biến hóa, vẫn đang lĩnh ngộ nội dung trong thiên công, nhẹ nhàng tự tại, giống như hoàn toàn không bị sự hoang vắng cô tịch trong Thái Thượng Huyền Cung này ảnh hưởng, ngược lại còn vô cùng thỏa mãn, điều này khiến Ngô Phi vô cùng kinh ngạc, lại tràn đầy cảm giác bất khả tư nghị và không tin.
- Vì sao...
- Tu vi của hắn không bằng ta, tuổi cũng không bằng ta, sao có thể ở trong đây lâu hơn ta?
- Ta nhất định sẽ không thua hắn, ta phải chống đỡ...
- ... Ít nhất cũng phải lĩnh ngộ được năm thành thiên công trở lên!
Ôm suy nghĩ này, Ngô Phi cắn răng kiên trì, ép mình phải lĩnh ngộ thiên công.
Thời gian từ từ trôi qua từng ngày.
Ngô Phi khó có thể kìm nén được sự khủng hoảng ở sâu trong thần hồn của mình, điều này cũng ảnh hưởng tới lĩnh ngộ của nàng ta đối với thiên công, tốc độ càng lúc càng chậm, rõ ràng vào ba ngày trước nàng ta đã tiếp cận năm thành, nhưng hiện giờ thêm mấy ngày thời gian trôi qua, nàng ta không ngờ thủy chung không vượt qua được cánh cửa này, ngược lại thần hồn lúc nào cũng mất phương hướng, chỉ có ngẫu nhiên trong lúc tỉnh táo mới có thể cảm ngộ được một cách.
Nàng ta lúc này đã sinh ra một loại khủng hoảng khó có thể hình dung đối với Thái Thượng Huyền Cung, chỉ muốn thoát ra.
Nhưng mỗi khi nhìn Phương Nguyên, thấy hắn vẫn ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng liền sinh ra một cỗ không cam lòng.
Nàng ta không muốn ra sớm hơn Phương Nguyên.
Chỉ là một tia không cam lòng này cũng dần dần khiến nàng ta lâm vào trong tuyệt vọng.
Bởi vì Phương Nguyên không ngờ hoàn toàn giống như không bị ảnh hưởng gì, mà mình tựa hồ là đang phân cao thấp với một người đá.
- Đại đạo là không, vậy cầu đạo gì?
Đột nhiên, trong hư không có một thanh âm trầm trọng vang vọng bên tai Ngô Phi, chấn xuyên tâm thần.
Ngô Phi đã có chút thần thức không tỉnh táo, trực tiếp bị vấn đề này chấn động, mê man ngơ ngẩn.
Đối mặt với vấn đề này, nàng ta nhất thời không trả lời được, trong lòng bắt đầu bị một loại cảm xúc tuyệt vọng bao phủ.
- Đại đạo vốn hư vô, vậy cầu gì chân thật?
Thanh âm đó lại nặng nề vang lên, chấn động vạn vật, cả người Ngô Phi đều run lên, đối mặt với thanh âm không biết là ảo giác hay là vang ở sâu trong nội tâm này, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, trong lòng chỉ lập tức mê mang, không biết làm sao.
Đúng vậy, đại đạo vốn là hư không, vậy ta đang theo đuổi cái gì?
Đại đạo vốn là hư vô, vậy ta từ trong cầu gì được chân thật?
Loại khảo vấn sâu trong nội tâm này khiến Nguyên Anh của nàng ta sắp tới rìa sụp đổ.
Chương 1355 Đừng đọ với ta (2)
Cũng biết cũng biết mình không thể ở lại nữa, nhất định phải rời khỏi, nhưng phát hiện mình không ngờ đã không khống chế được thần hồn, đạo tâm đã sắp sụp đổ, Nguyên Anh cũng hỗn loạn với lực lượng quang âm trong Thái Thượng Huyền Cung, tùy thời sẽ tiêu tán.
- Cứ như vậy mà kết thúc à?
Trong lòng nàng ta bị một loại khủng hoảng và tuyệt vọng khó có thể hình dung bao phủ, cơ hồ muốn gầm lên, lại không thể nhấc được nỗi lòng.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy Phương Nguyên đã động.
Phương Nguyên đang dụng tâm lĩnh ngộ, dường như đã nhận ra nguy cơ của nàng ta, chậm rãi quay đầu nhìn nàng ta, bỗng nhiên nhíu mày, có chút thương xót thở dài, trực tiếp đứng dậy bước về phía nàng ta, xách Nguyên Anh của nàng ta, chậm rãi bước ra ngoài Thái Thượng Huyền Cung.
Sau khi rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, Nguyên Anh của Ngô Phi dần trở nên tỉnh táo, giống như bỗng nhiên hồi thần.
Nàng ta đến lúc này, mới ý thức được loại phân cao thấp vô vị của mình lúc trước đã mang đến hung hiểm thế nào cho mình.
Mình ở trong Thái Thượng Huyền Cung quá lâu, vượt qua năng lực thừa nhận.
Nàng ta nghe thấy loại khảo vấn trong minh minh, suýt nữa đạo tâm sụp đổ, lâm vào mất phương hướng.
Cũng không ngờ vào lúc hung hiểm này Phương Nguyên lại cứu mình.
Có điều trong lòng lờ mờ cũng cảm thấy có chút tự hào, bất kể là như thế nào, mình chung quy vẫn không thua bởi hắn.
Thời gian ở trong Thái Thượng Huyền Cung của hai người là như nhau.
Hơn nữa cảm ngộ kỹ càng, nàng ta kinh hỉ phát hiện, lĩnh ngộ của mình đối với thiên công không ngờ thật sự qua được hơn một nửa, trong lòng lập tức bị một loại thỏa mãn không thể hình dung lấp đầy, dù sao, mình vẫn luôn lưu ý, mặc dù thời gian vị lục đạo khôi thủ này ở trong Thái Thượng Huyền Cung giống mình, nhưng hắn nhìn thì chỉ là lật sách một cách vô vị, không thực sự lĩnh ngộ.
Dường như là mình thắng rồi!
Điều duy nhất khiến mình nghĩ không thông là đạo tâm của người này rốt cuộc kiên định tới mức nào, không ngờ có thể chống đỡ được tới lúc này?
Mình chống đỡ lâu như vậy, Nguyên Anh suýt nữa thì tán loạn, nhưng bộ dạng của hắn lại vẫn thản nhiên như không.
- Bọn họ ra rồi.
Lúc này ở ngoại giới, các tu sĩ nhìn thấy trong sương mù ở cấm khu có hai bóng người thấp thoáng, trong lòng đều cả kinh.
- Không ngờ chống đỡ được hai mươi bảy ngày, làm rất không tồi!
Người sắc mặt dịu đi, không nhịn được khen:
- Cho dù là lão tổ tông năm đó cũng chỉ ngộ đạo được một tháng mà thôi, hai người này chống đỡ được hai mươi bảy ngày, cũng chỉ kém lão tổ tông ba ngày, chỉ là không biết ngộ được mấy thành Vong Tình Thiên Công.
Vừa vui sướng vừa vội vàng nghênh đón, muốn tiếp dẫn bọn họ ra.
Dù sao ở bên trong Thái Thượng Huyền Cung quá lâu, bình thường mà nói, thần hồn đã rất mỏi mệt.
Nhưng không ngờ, Phương Nguyên dẫn theo Nguyên Anh của Ngô Phi, lúc đi tới bên cạnh cấm khu lại ngừng lại.
- Đừng lúc nào cũng muốn phân cao thấp với ta!
Cúi đầu nhìn Ngô Phi, Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, nói:
- Bằng không sẽ tổn thương tới chính ngươi đó.
Dứt lời, Nguyên Anh của liền khẽ động, trực tiếp đẩy Ngô Phi ra ngoài.
Trong liên trì, Ngô Phi kinh ngạc mở mắt, liền nhìn thấy trong sương mù của cấm khu, Phương Nguyên tay áo tung bay, lại quay về bên trong.
Lập tức biểu cảm trên mặt nàng ta hoảng sợ giống như thấy quỷ.
Các tu sĩ ngoài cấm khu thấy một màn này, cũng giống như thấy quỷ, nhất thời khó có thể lý giải.
- Hắn chỉ đưa thập trưởng lão ra thôi à?
- Chẳng lẽ thời gian hắn ngộ đạo ở bên trong không ngờ có thể so sánh với lão tổ tông?
Phương Nguyên không biết suy đoán của Các tu sĩ, hắn chỉ quay về trong Thái Thượng Huyền Cung, lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
- Nếu đã có thể lĩnh ngộ được tám phần tám phần, tiếp cận chín phần, vậy ai nói không thể lĩnh ngộ đến viên mãn?
Lẩm bẩm, hắn lật ra bộ phận cuối cùng của thiên thư.
Đối với Phương Nguyên mà nói, kỳ thật hắn không biết lĩnh ngộ thiên công đến cực hạn sẽ đại biểu cho điều gì, càng không biết trên đời này có phải thật sự có người lĩnh ngộ thiên công đến viên mãn hay không, hắn chỉ cảm thấy cơ hội vào Thái Thượng Huyền Cung rất hiếm có, bởi vậy liền nắm chắc cơ hội cuối cùng, tận hết khả năng lĩnh ngộ nhiều thiên công hơn, có thêm lý giải đối với thiên địa, đại đạo chí lý!
Hiện giờ, cả thể xác và tinh thần của hắn đã đắm chìm trong lĩnh ngộ đối với thiên công đại đạo.
Trong lòng bị một loại vui sướng vì tới gần đạo lấp đầy, có một loại phong phú và thỏa mãn chưa từng thấy.
Hắn căn bản không nghĩ tới vấn đề có thể bị lạc lối hay không, càng không lưu ý sự cô độc và hoang vắng, khổ tịch và tiêu tan dường như có thể tồn tại vĩnh viễn ở chung quanh, tất cả trong Thái Thượng Huyền Cung này căn bản không hề có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Hắn trước đây chỉ muốn có thể một lòng đọc sách, không để ý tới gì hết, hiện giờ, cũng chỉ là đạt thành nguyện vọng mà thôi!
Tinh lực của Vạn Long Hồn Châu cuồn cuộn, chạy trên dưới toàn thân hắn, bổ sung tinh khí mà hắn cần để thôi diễn.
Mà Nguyên Anh thì chìm nổi trong đại đạo chí lý, cảm ngộ tất cả.
- Đại đạo là không, vậy cầu đạo gì?
Không biết qua bao nhiêu, hắn cũng cảm thấy một loại tuyệt vọng thâm trầm.
Trong hư không, giống như có một thanh âm thâm trầm đang thấp giọng quát, chấn triệt tâm thần hắn.
Phương Nguyên đang đắm chìm trong lĩnh ngộ thiên công cũng bị bừng tỉnh, cảm thấy có chút bực mình, hắn không biết thanh âm này đến từ nội tâm của mình hay là đến từ trong hư không này, nhưng có thể cảm nhận được sự hoang vắng trong câu đó.
Sắc mặt Lão tổ tông lại vẫn như thường, chỉ lạnh lùng nhìn liên trì đó, cũng không tiếp nhận, chỉ nói với Bạch Thạch Nương Nương:
- Ngươi cứ quan sát kỹ, chỉ cần linh khí trong liên trì của Phương tiểu tử tiêu hao đến dưới ba thành thì ném vào một viên!
Thanh âm của Bạch Thạch Nương Nương khẽ run:
- Ném... Ném bao nhiêu?
Lão tổ tông nhìn nàng ta, cuối cùng vẫn không đành lòng mắng nhiếc sự hẹp hòi của nàng ta, chỉ nói:
- Ném hết thì thôi!
Sắc mặt Bạch Thạch Nương Nương lập tức thay đổi.
Mà lúc này, Phương Nguyên trong Thái Thượng Huyền Cung không hề biết những gì phát sinh ở ngoại giới.
Hắn chỉ đắm chìm trong lĩnh ngộ của Thiên Diễn Thuật đối với thiên công, thể hội cảm giác khó có thể hình dung này.
Hắn từ sớm đã có được Thiên Diễn Thuật, nhưng chưa từng có loại cảm giác này.
Một là lúc trước hắn mượn dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn thứ gì, thường thường đều có ra rất nhanh, nếu không thể đưa ra kết quả, vậy thì có thể xác định là tử lộ, hoặc là học thức mình nắm giữ vẫn chưa đủ,cho nên đều kết thúc rất nhanh, lại hoặc là nói, còn chưa thôi diễn ra kết quả, nhục thân đã không chịu nổi tiêu hao linh khí, bị bức cho chỉ có thể mau chóng kết thúc.
Nhưng giống như hiện giờ, liên tục không ngừng vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lĩnh ngộ thứ mới, hơn nữa vì nhục thân ở trong liên trì, có linh khí sung túc bổ sung, bởi vậy không cần lo lắng tiêu hao quá lớn, thực sự là lần đầu tiên hắn được cảm nhận.
Dưới tình huống như vậy, Thiên Diễn Thuật của hắn đã vận chuyển tới trình độ chưa từng có.
Hắn trước đây thậm chí cũng không biết Thiên Diễn Thuật còn có thể vận chuyển tới loại trình độ này, hoặc là nói, hắn hiện giờ mới biết, Thiên Diễn Thuật thì ra tu vi của bản thân đạt tới một loại cảnh giới cực cao, lại đến chống đỡ cho nó, thôi diễn một số thứ vô cùng huyền ảo, mình trước kia quả thật chỉ là mượn được một chút da lông của thuật này mà thôi!
Không có có nỗi lo sau lưng, Phương Nguyên tất nhiên không ngại đọc hết thiên thư.
Từng dòng thần niệm được hắn dẫn vào Nguyên Anh của mình, lĩnh ngộ tất cả nội dung bên trong, rồi dẫn ra một đạo thần niệm khác.
Mà nội dung bao la trong Vong Tình Thiên Công cũng bắt đầu tràn ngập nội tâm hắn.
- Thái Thượng Huyền Cung quả nhiên thần diệu, lĩnh ngộ có được trong thời gian một ngày đã vượt quá mười năm công sức của ta trước kia.
Mà cách Phương Nguyên không xa, Ngô Phi vừa lĩnh ngộ xong một trang trong thiên thư, cảm ứng đại đạo chi lý vô cùng bên trong, trong lòng quả thật là vô cùng thống khoái, vô cùng thỏa mãn, cảm thấy mình ít nhất có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung lĩnh ngộ được năm thành thiên công trở lên, nàng ta trấn định tâm thần, sau đó giơ tay lên, lật một tờ khác.
Có điều cũng đúng vào lúc này, xuất phát từ tâm tình vi diệu nào đó, nàng ta quay đầu nhìn Phương Nguyên.
Sau đó chỉ thấy Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bất động, nhẹ nhàng lật từng tờ vô tự thiên thư, thần thức quét qua nội dung trong đó, chỉ mấy hơi thở, liền lại lật một trang khác, rồi lại nhanh chóng lật trang tiếp.
Loại tốc độ này khiến Ngô Phi thấy trong lòng sinh ra một loại cảm giác hoang đường:
- Tiểu nhi này là đang làm bừa à?
Vong Tình Thiên Công, rộng lớn bao la, cho dù công này vẫn được để ở Vong Tình Đảo, cho dù lão tổ tông của Vong Tình Đảo cũng không gác xó công này, mà các tu sĩ của Vong Tình Đảo, sau khi đến tu vi nhất định, có đủ căn cơ, đều sẽ cho phép bọn họ tham ngộ, nhưng hiện giờ mấy ngàn năm trôi qua, vẫn chưa có một ai có thể hoàn toàn tham ngộ thiên công này.
Trừ lão tổ tông có tạo nghệ bất tường trên thiên công ra, trong những người khác, cho dù Bạch Thạch Nương Nương tu vi cao nhất cũng chỉ tham ngộ được khoảng bốn năm thành!
Mà thập trưởng lão Ngô Phi, thiên tư không tồi, chăm chỉ cần cù, ba trăm năm trước có được sự cho phép của lão tổ tông, bắt đầu tham ngộ Vong Tình Thiên Công, mà hiện giờ, trước khi tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, cũng chỉ lĩnh ngộ được một hai thành trong đó mà thôi.
Hiện giờ tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, nàng ta tất nhiên vô cùng quý trọng cơ hội này, một giây cũng không ngừng, chỉ dùng một ngày thời gian đã lĩnh ngộ được một trang trong đó, sau đó tiếp tục lĩnh ngộ sâu hơn, ý đồ muốn mượn cơ hội này tham ngộ được năm thành thiên công.
Nếu có thể làm được điểm này, nàng ta sẽ trở thành người có lĩnh ngộ cao nhất về thiên công ở Vong Tình Đảo sau lão tổ tông.
Tới lúc đó, Thánh Nữ của Vong Tình Đảo tất nhiên sẽ là nàng ta!
Đương nhiên đối thủ duy nhất chính là Phương Nguyên.
Vốn trong lòng nàng ta vẫn có chút lo lắng, cũng có tâm tư so sánh với Phương Nguyên, nhưng nhìn thấy tộc độ lật xem thiên thư của Phương Nguyên nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, thậm chí cảm thấy có chút hoang đường, cảm thấy tiểu bối này thật sự đang làm bừa.
Tiến vào Thái Thượng Huyền Cung là cơ hội hiếm có cỡ nào?
Tiểu nhi này không ngờ không nắm lấy cơ hội này để lĩnh ngộ thiên công, ngược lại cố làm ra vẻ, thật sự khiến người ta khó có thể lý giải, chỉ nhìn hắn mới có một ngày đã lật xem hơn mười trang của thiên thư, cơ hồ đạt tới mức độ tham ngộ của mình trong ba trăm năm, hơn nữa tốc độ dường như không hề chậm lại, vẫn đang tiếp tục lật xem, càng khiến cho thập trưởng lão Ngô Phi cảm thấy nực cười.
Muốn đọc nội dung trong thiên công, ở đâu mà không thể?
Hiện giờ chính yếu là tham ngộ đạo lý trong đó, ngươi lật nhanh tới mấy thì cũng có ích lợi gì?
Vốn định khuyên hắn một câu, nhưng nghĩ đến thời gian của mình cũng cấp bách, không thể chậm trễ, thế là lại đắm chìm vào trong lĩnh ngộ.
Chương 1352 Qua loa đại khái? (2)
Thời gian trôi qua từng giây, Phương Nguyên ở ngoại giới, nước liên trì đang nhanh chóng tiêu hao, đó đối với tu sĩ cảnh giới Hóa Thần mà nói cũng là một hồ bảo dịch quý giá dị thường, Phương Nguyên lại chỉ dùng không đến ba ngày đã tiêu hao bảy thành linh khí trong đó, mà đến lúc này, Bạch Thạch Nương Nương đành phải ném vào một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn mà lão tổ tông dùng để kéo dài tuổi thọ.
Thuốc này chính là Đại Trận Sư cửu văn dùng các loại thần dược thế gian luyện chế mà thành, trong đó thậm chí có mấy loại tiên dược hiếm có, dược tính rất mạnh, rơi vào trong liên trì, lập tức khiến dược tính trong liên trì sôi trào.
Chỉ là viên đan dược này không thể chống đỡ được quá ba ngày, linh khí tiêu hao lại rơi xuống còn ba thành.
Bạch Thạch Nương Nương đã cảm thấy rất không bình thường, lại không nhịn được nhìn lão tổ tông một cái.
Nhưng lão tổ tông thần bình khí tĩnh, sắc mặt không có biến hóa.
Thế là, nàng ta đành phải ném thêm một viên Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn vào trong liên trì.
- Hai người này ngộ đạo, rốt cuộc cần bao lâu?
Các tu sĩ chung quanh đều có chút đứng ngồi không yên, không nhịn được nhìn Ngô Phi và Phương Nguyên trong liên trì.
Ngộ đạo trong Thái Thượng Huyền Cung tất nhiên tạo hóa vô tận, chỉ là thân ở trong Thái Thượng Huyền Cung, bản thân chính là một loại thống khổ và tra tấn không thể hình dung, lão tổ tông trước đây từng nói, ở bên trong mỗi một khoảnh khắc, đều sẽ phải chịu tra tấn, lúc trước lão nhân gia nàng ta ở trong Thái Thượng Huyền Cung cũng chỉ chịu được một tháng mà thôi, sau đó liền bước vào hàng ngũ cường giả hùng cứ thiên hạ, mắt thấy sắp nghênh đón lần đại kiếp thứ hai trong nhân sinh, còn ma quyền sát chưởng, chuẩn bị đại chiến một phen.
Thiên tư của Lão tổ tông vốn chính là cực cao.
Bất kể là Ngô Phi hay là lục đạo khôi thủ đó, tất nhiên đều không thể so với lão tổ tông.
Lão tổ tông có thể ở trong Thái Thượng Huyền Cung ngộ đạo một tháng, hai tiểu bối này có thể ở bao lâu?
Vốn bọn họ còn cho rằng trôi qua được bảy tám ngày thì bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, nhưng vì tốc độ tiêu hao cứ cách ba ngày, liền cần một việc Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn của Phương Nguyên, lại không nhịn được mà bắt đầu bận lòng về vấn đề này...
... Nửa tháng trôi qua!
Ngô Phi và Phương Nguyên vẫn đang tiếp tục ở bên trong ngộ đạo, không có ý tứ đi ra.
Trong lúc này Ngô Phi đã tỉnh giấc một hồi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng chống đỡ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Hiện giờ mình cũng chỉ là vừa lĩnh ngộ không đến bốn thành thiên công mà thôi, vẫn chưa tới lúc ra ngoài.
Nàng ta lúc này, lại nhìn trộm về phía Phương Nguyên, lập tức tức tới sắc mặt thay đổi, lại thấy lúc này, Phương Nguyên không ngờ đã sắp xem xong một nửa thiên công, vẫn là bộ dạng mặt mày như thường, khí cơ trên người rõ ràng cũng không có bất kỳ biến hóa gì, càng khiến trong lòng nàng ta bất mãn, tiểu nhi này chẳng lẽ tiến vào Thái Thượng Huyền Cung này chỉ để xem sách à?
Chẳng lẽ hắn đến lúc này, vẫn ôm niệm đầu đọc sách qua loa đại khái?
Quả thực là hoang đường!
Cho dù ngươi có thể mượn cơ hội này, xem hết nội dung của cả bộ thiên công thì sao?
Nếu không lĩnh ngộ đạo lý trong đó, vẫn không có tác dụng gì!
Điều duy nhất khiến nàng ta phải nhìn đối với Phương Nguyên với ánh mắt khác chính là , hiện giờ đã ở trong Thái Thượng Huyền Cung đã rất lâu, ngay cả mình cũng lờ mờ có chút không khoẻ, cảm thấy sắp đạt tới giới hạn, nhưng tiểu nhi này vẫn là bộ dạng thần sắc như thường, cũng có thể thấy được đạo tâm của hắn rất cương nghị, nếu không phải cố ý chống đỡ, đạo tâm của hắn nói không chừng còn cường đại hơn mình!
Nhưng mình bất kể là như thế nào cũng phải chống đỡ lâu hơn hắn.
Trong lòng ôm suy nghĩ này, Ngô Phi cắn răng, ép mình vào nhập định, tiếp tục lĩnh ngộ thiên công.
Mà Phương Nguyên, không biết những biến hóa trong lòng Ngô Phi.
Hắn chỉ thần sắc như thường, bình tĩnh lật xem thiên công.
- Thiên công này lĩnh ngộ càng sâu càng khó tiếp tục tinh tiến.
Trong lòng Phương Nguyên đang thầm nghĩ, cũng dần dần minh bạch đạo lý này.
Thiên công huyền ảo khó lường, hơn nữa càng đến chỗ sâu nhất càng khó có tinh tiến.
Tựa như chơi cờ, học chơi cờ thì rất dễ dàng, nhưng muốn không ngừng đề thăng tài nghệ của mình, vậy sẽ càng lúc càng khó, nhất là sau khi đến cảnh giới cực cao, đề thăng mỗi một chút, tinh lực và tâm huyết tiêu hao đều khó hơn lúc ban đầu vô số lần!
Xem văn chương cũng vậy, biết ý tứ đại khái thì rất dễ, nhưng nếu muốn nghiền ngẫm thông thấu mỗi một tia trí tuệ của tiền nhân bao hàm trong văn chương thì lại cơ hồ là không thể...
Phương Nguyên đang ở trong Thái Thượng Huyền Cung, tinh thần vô cùng linh mẫn, vốn là linh thức được đề thăng vô số, lại vận chuyển Thiên Diễn Thuật, tốc độ nhanh đến không thể hình dung, nội dung trong Vong Tình Thiên Công cơ hồ là đảo qua một cái liền khắc sâu trong lòng, sau đó vận chuyển Thiên Diễn Thuật, liền có thể hiểu rõ, lĩnh ngộ từng phần từng phần những nội dung này, cất trong Nguyên Anh.
Lúc ban đầu, tốc độ độ lĩnh ngộ thiên công của hắn quả thực cực nhanh, chỉ dùng một ngày thời gian đẫ lĩnh ngộ gần hai thành thiên công, sau đó, thời gian một ngày hôm sau đã lĩnh ngộ đến gần ba thành, lại dùng thời gian ba ngày, lĩnh ngộ bốn thành, lại dùng thời gian năm ngày lĩnh ngộ được gần một nửa thiên công, nhưng về sau, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
- Bởi vì nội dung cần lĩnh ngộ quá tinh vi...
Trong lòng Phương Nguyên đã biết được nguyên nhân, bởi vậy cũng không gấp.
Chương 1353 Tạo Hóa Hoàn
- Cũng vừa hay mượn cơ hội này thử xem cực hạn của Thiên Diễn Thuật ở đâu.
Trong lòng thầm nghĩ, nội dung thiên công hắn lật xem chỉnh thể đã quá bảy thành, sau đó chậm rãi vận chuyển Thiên Diễn Thuật, lập tức có thêm nhiều đạo lý, lĩnh ngộ hơn giống như thủy triều ùa vào trong Nguyên Anh của hắn, một bộ Vong Tình Thiên Công huyền ảo khó giải, ẩn chứa đại đạo đã dần dần chậm rãi mở ra ở trước mặt hắn, cơ hồ có thể chạm đến toàn cảnh...
- Không tốt, tốc độ tiêu hao linh khí của hắn lại nhanh hơn rồi.
Mà ở ngoại giới, bên cạnh liên trì, Bạch Thạch nương nương nhìn Phương Nguyên, lại biến sắc.
Nàng ta bất kể là như thế nào cũng không ngờ được, Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn đã là thần đan nhất đẳng trong thiên địa, không ngờ vẫn không theo kịp tốc độ tiêu hao của Phương Nguyên, lúc này Phương Nguyên ở trong liên trì, nhục thân rõ ràng trở nên có chút héo rũ, dường như sinh cơ đang trôi đi, điều này khiến nàng ta hoài nghi nhục thân của Phương Nguyên có phải là một cái động không đáy, nếu không sao có thể chống lại dược tính mạnh mẽ như vậy?
Mà đến lúc này, nàng ta đã không lo lắng tới lãng phí Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn.
Mà là đang lo lắng dược tính của Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn cũng không chống đỡ được sức tiêu hao của nhục thân Phương Nguyên.
- Phương tiểu tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đến lúc này, ngay cả lão tổ tông của Vong Tình Đảo dường như cũng có chút khó hiểu, ngưng thần nhìn về phía Phương Nguyên.
- Không đúng...
Mà trong Thái Thượng Huyền Cung lúc này, Phương Nguyên đang vận chuyển Thiên Diễn Thuật tới mức cao nhất bỗng nhiên cũng cảm thấy mệt mỏi, đó là một loại cảm giác tinh thần rã rời, hắn rất hiểu điều này, đây chính là biểu hiện khi mình vận chuyển Thiên Diễn Thuật tới mức cao nhất, vượt quá cả tu vi của bản thân, mỗi khi đến lúc này, không thể không từ bỏ thôi diễn, nếu thần hồn sẽ sụp đổ.
- Ài, một hồ bảo dịch như vậy cũng sắp tiêu hao hết rồi à?
Trong lòng hắn lờ mờ cảm thấy có chút tiếc nuối, mắt thấy sắp tham ngộ được bảy thành nội dung của Vong Tình Thiên Công.
Nhưng đành bất lực, cũng phải dừng lại thôi.
- Thử ném tất cả tạo hóa hoàn còn lại vào đi!
Mà ở ngoại giới, Vong Tình Đảo lão tổ tông đang ngưng thần hét lớn, làm ra một quyết định cực lớn.
Trong lòng Bạch Thạch Nương Nương rất không nỡ, không nhịn được kêu lên:
- Lão tổ tông, ngươi nghĩ cho kỹ.
Lão tổ tông giận dữ, đang muốn khiển trách, lại chợt nghe cách đó không xa vang lên tiếng mèo kêu.
Sau đó các tu sĩ kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy cách trên sườn núi cách đó không xa, trên một cây đại thụ, một con mèo trắng mập mạp đang nằm.
Nó đang lười biếng ngẩng đầu lên, lưu luyến ném ra một viên hạt châu đang nắm trong móng, đó chính là Vạn Long Hồn Châu vẫn luôn đi theo bên cạnh Phương Nguyên, không ai ngờ được Phương Nguyên lại không mang theo hạt châu này trên người, mà là để cho con Bạch Miêu này ôm, càng không ngờ, lúc này Bạch Miêu lại trực tiếp ném hạt châu vào trong liên trì.
Vạn Long Hồn Châu vừa vào liên trì, lập tức tỏa ra tinh khí vô cùng nồng đậm và thuần túy, tràn vào trong nước hồ đang bao bọc Phương Nguyên, khiến cho nhục thân vốn đã có chút héo rũ của Phương Nguyên lập tức trở nên tràn đầy.
Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh, Bạch Miêu miễn cưỡng kêu một tiếng, vô cùng ngạo mạn.
Vạn Long Hồn Châu khẽ động, tinh khí bên trong cực kỳ thịnh?
Lúc trước Phương Nguyên từng tức giận chém Long Hồn, sau khi mỗi một Long Hồn vỡ nát, tinh khí nồng đậm đến mức đủ để khiến người tu hành trong phạm vi mấy chục dặm pháp lực tăng vọt, mà hiện giờ, tuy Long Hồn không bị trảm, nhưng Vạn Long Hồn Châu vào liên trì, bản thân bên trong đã có tinh khí, tất nhiên tan ra bên cạnh Phương Nguyên, cũng vô cùng nồng đậm, từng tia từng dòng xộc vào trong nhục thân của Phương Nguyên, so với Sinh Sinh Tạo Hóa Hoàn còn cường đại hơn, rất nhanh liền khiến cho Phương Nguyên khí huyết tràn đầy, Nguyên Anh được tẩm bổ đầy đủ!
- Chẳng lẽ là lão tổ tông lại ban cho ta loại bảo đan thần dược nào đó à?
Phương Nguyên vốn định dừng Thiên Diễn Thuật, trong lòng lập tức mừng rỡ.
Hắn cảm thấy tinh khí sung túc đó cuồn cuộn mà đến, trong lòng cũng không nghĩ nhiều, lập tức tiếp tục thôi diễn thiên công.
Hắn cũng biết, hiện giờ không phải lúc nói nhiều, cơ hội bực này có lẽ bình sinh chỉ có lần này.
Hiện giờ, hắn có thể lĩnh ngộ thiên công nhanh như vậy, quả thật là cơ duyên xảo hợp.
Một là hắn tiến vào Thái Thượng Huyền Cung, ở đây, thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, cơ hồ không linh tịch diệt, khiến năng lực thừa nhận của Nguyên Anh được đề thăng rất lớn, giống như một trang giấy trắng được hoàn toàn mở ra, có thể dựa vào tốc độ nhanh nhất ghi nhớ nội dung khổng lồ trong Vong Tình Thiên Công vào đầu, nếu không phải như vậy, hắn chỉ là muốn đọc tất cả nội dung trong Vong Tình Thiên Công, ít nhất cũng cần mười mấy năm.
Vả lại, hắn có Thiên Diễn Thuật, có thể bằng vào tốc độ nhanh nhất lĩnh ngộ nội dung thiên công, quan trọng hơn là Thiên Diễn Thuật vốn cũng có hạn chế, không thể vận chuyển mãi, nhưng hiện giờ nhục thân của hắn ở trong liên trì,có linh khí cuồn cuộn tẩm bổ nhục thân, có thể tận tình thi triển Thiên Diễn Thuật, hoàn toàn không có nỗi lo sau lưng!
Ba điều kiện này, bất kỳ cái nào cũng không phải có thể dễ dàng đạt thành.
Cũng chính là vì có ba điều kiện này, hắn mới có thể lĩnh ngộ thiên công trong thời gian ngắn mà người khác dù mấy ngàn năm cũng chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ được. Cơ hội như vậy, có lẽ cả đời chỉ có một lần, đương nhiên hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội, lĩnh ngộ càng nhiều càng tốt.
Chương 1354 Đừng đọ với ta (1)
Tuy đoán được Vong Tình Đảo lúc này vì tẩm bổ nhục thân cho mình, nhất định phải trả giá cực lớn, nhưng cũng đành chịu. Ân tình sẽ có ngày báo đáp, cơ hội thì chỉ chợt lóe rồi biến mất!
Ôm suy nghĩ này, Thiên Diễn Thuật được thôi động đến mức cao nhất, thần thức lúc này cũng vận chuyển cực nhanh, người khác trong một hơi thở có lẽ chỉ có thể thôi động một hai niệm đầu, nhưng hắn lúc này, trong một hơi thở ít nhất cũng có hơn một ngàn niệm đầu, tiêu hóa đại đạo chi lý, thiên địa pháp tắc vô tận đó, dung nhập vào trong lòng mình, thấu hiểu phương thiên địa này hơn!
Năm thành...
Sáu thành...
Bảy thành...
Như hắn mong muốn, khi hắn ở trong Thái Thượng Huyền Cung tới ngày thứ hai mươi mốt, hắn đã lĩnh ngộ được bảy thành thiên công!
Nhưng đến lúc này, hắn vẫn cảm thấy có dư lực, vẫn có thể tiếp tục!
- Vậy thử xem có thể lĩnh ngộ hoàn toàn thiên công hay không!
Trong mắt Phương Nguyên hiện lên một tia ngưng trọng, tiếp tục đọc nội dung thiên công mới.
- Không được... Sắp không chống đỡ được rồi.
Mà khi Phương Nguyên chỉ muốn nắm lấy cơ hội này, lĩnh ngộ nhiều thiên công hơn, Ngô Phi cũng đã rất bị dày vò.
Lúc này, nàng ta cũng đã lĩnh ngộ được bốn thành thiên công trở lên, hơn nữa vẫn đang cắn răng tiếp tục tham ngộ, ý đồ muốn đề thăng lĩnh ngộ thiên công tới trên năm thành, nhưng cho dù suy nghĩ này của nàng ta có mãnh liệt tới mấy, Nguyên Anh lại có chút không chịu nổi.
Giống như lúc trước lão tổ tông đã nói, trong Thái Thượng Huyền Cung có đại tạo hóa, nhưng cũng có thống khổ vô tận, loại cảm giác thời gian bị kéo dài vô hạn này quả thực đối với Nguyên Anh cũng là một loại tra tấn, hơn nữa loại tra tấn này không phải đến từ thống khổ nhân gian chân chính, mà là một loại lực lượng thời gian, khiến cho bọn họ lúc nào cũng đắm chìm trong một loại cảm xúc khủng bố hoang vắng, cô độc, tịch liêu...
Kể ra, hoang vắng, cô độc, tịch liêu, có lẽ là một loại cảm xúc bình thường.
Nhưng khi loại cảm giác này đạt tới giới hạn, bất kỳ ai cũng không thể thừa nhận sự khủng hoảng cực độ.
Ngô Phi khi tới ngày thứ mười đã có chút không thoải mái, khi ở tới nửa tháng đã luôn giật mình tỉnh lại trong ngộ đạo, ngỡ ngàng nhìn chung quanh, không biết thân đang ở đâu, mà hiện giờ, sau khi nàng ta ở đến ngày hai mươi mốt, không ngờ sinh ra một loại cảm giác tinh thần không thể tập trung, mà biết rõ cơ hội lần này rất hiếm có, lại vẫn không dám ngộ đạo!
Nàng ta không dám đắm chìm trong loại cảm giác ngộ đạo này nữa, lo lắng mình sẽ tiêu tán, sẽ bị lạc trong hư không.
- Nhưng, hắn sao có thể...
Ngô Phi biết đã tới lúc mình nên rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, bằng không đạo tâm có khả năng sẽ sụp đổ.
Mà trong Thái Thượng Huyền Cung này, kết cục của đạo tâm sụp đổ chính là Nguyên Anh tiêu tán, trực tiếp hồn phi phách tán.
Nhưng trong lòng nàng ta lại có chút không cam lòng.
Khi nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy hắn đã lật xem hơn nửa bộ thiên công, sắc mặt không có chút biến hóa, vẫn đang lĩnh ngộ nội dung trong thiên công, nhẹ nhàng tự tại, giống như hoàn toàn không bị sự hoang vắng cô tịch trong Thái Thượng Huyền Cung này ảnh hưởng, ngược lại còn vô cùng thỏa mãn, điều này khiến Ngô Phi vô cùng kinh ngạc, lại tràn đầy cảm giác bất khả tư nghị và không tin.
- Vì sao...
- Tu vi của hắn không bằng ta, tuổi cũng không bằng ta, sao có thể ở trong đây lâu hơn ta?
- Ta nhất định sẽ không thua hắn, ta phải chống đỡ...
- ... Ít nhất cũng phải lĩnh ngộ được năm thành thiên công trở lên!
Ôm suy nghĩ này, Ngô Phi cắn răng kiên trì, ép mình phải lĩnh ngộ thiên công.
Thời gian từ từ trôi qua từng ngày.
Ngô Phi khó có thể kìm nén được sự khủng hoảng ở sâu trong thần hồn của mình, điều này cũng ảnh hưởng tới lĩnh ngộ của nàng ta đối với thiên công, tốc độ càng lúc càng chậm, rõ ràng vào ba ngày trước nàng ta đã tiếp cận năm thành, nhưng hiện giờ thêm mấy ngày thời gian trôi qua, nàng ta không ngờ thủy chung không vượt qua được cánh cửa này, ngược lại thần hồn lúc nào cũng mất phương hướng, chỉ có ngẫu nhiên trong lúc tỉnh táo mới có thể cảm ngộ được một cách.
Nàng ta lúc này đã sinh ra một loại khủng hoảng khó có thể hình dung đối với Thái Thượng Huyền Cung, chỉ muốn thoát ra.
Nhưng mỗi khi nhìn Phương Nguyên, thấy hắn vẫn ngồi ngay ngắn bất động, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng liền sinh ra một cỗ không cam lòng.
Nàng ta không muốn ra sớm hơn Phương Nguyên.
Chỉ là một tia không cam lòng này cũng dần dần khiến nàng ta lâm vào trong tuyệt vọng.
Bởi vì Phương Nguyên không ngờ hoàn toàn giống như không bị ảnh hưởng gì, mà mình tựa hồ là đang phân cao thấp với một người đá.
- Đại đạo là không, vậy cầu đạo gì?
Đột nhiên, trong hư không có một thanh âm trầm trọng vang vọng bên tai Ngô Phi, chấn xuyên tâm thần.
Ngô Phi đã có chút thần thức không tỉnh táo, trực tiếp bị vấn đề này chấn động, mê man ngơ ngẩn.
Đối mặt với vấn đề này, nàng ta nhất thời không trả lời được, trong lòng bắt đầu bị một loại cảm xúc tuyệt vọng bao phủ.
- Đại đạo vốn hư vô, vậy cầu gì chân thật?
Thanh âm đó lại nặng nề vang lên, chấn động vạn vật, cả người Ngô Phi đều run lên, đối mặt với thanh âm không biết là ảo giác hay là vang ở sâu trong nội tâm này, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào, trong lòng chỉ lập tức mê mang, không biết làm sao.
Đúng vậy, đại đạo vốn là hư không, vậy ta đang theo đuổi cái gì?
Đại đạo vốn là hư vô, vậy ta từ trong cầu gì được chân thật?
Loại khảo vấn sâu trong nội tâm này khiến Nguyên Anh của nàng ta sắp tới rìa sụp đổ.
Chương 1355 Đừng đọ với ta (2)
Cũng biết cũng biết mình không thể ở lại nữa, nhất định phải rời khỏi, nhưng phát hiện mình không ngờ đã không khống chế được thần hồn, đạo tâm đã sắp sụp đổ, Nguyên Anh cũng hỗn loạn với lực lượng quang âm trong Thái Thượng Huyền Cung, tùy thời sẽ tiêu tán.
- Cứ như vậy mà kết thúc à?
Trong lòng nàng ta bị một loại khủng hoảng và tuyệt vọng khó có thể hình dung bao phủ, cơ hồ muốn gầm lên, lại không thể nhấc được nỗi lòng.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy Phương Nguyên đã động.
Phương Nguyên đang dụng tâm lĩnh ngộ, dường như đã nhận ra nguy cơ của nàng ta, chậm rãi quay đầu nhìn nàng ta, bỗng nhiên nhíu mày, có chút thương xót thở dài, trực tiếp đứng dậy bước về phía nàng ta, xách Nguyên Anh của nàng ta, chậm rãi bước ra ngoài Thái Thượng Huyền Cung.
Sau khi rời khỏi Thái Thượng Huyền Cung, Nguyên Anh của Ngô Phi dần trở nên tỉnh táo, giống như bỗng nhiên hồi thần.
Nàng ta đến lúc này, mới ý thức được loại phân cao thấp vô vị của mình lúc trước đã mang đến hung hiểm thế nào cho mình.
Mình ở trong Thái Thượng Huyền Cung quá lâu, vượt qua năng lực thừa nhận.
Nàng ta nghe thấy loại khảo vấn trong minh minh, suýt nữa đạo tâm sụp đổ, lâm vào mất phương hướng.
Cũng không ngờ vào lúc hung hiểm này Phương Nguyên lại cứu mình.
Có điều trong lòng lờ mờ cũng cảm thấy có chút tự hào, bất kể là như thế nào, mình chung quy vẫn không thua bởi hắn.
Thời gian ở trong Thái Thượng Huyền Cung của hai người là như nhau.
Hơn nữa cảm ngộ kỹ càng, nàng ta kinh hỉ phát hiện, lĩnh ngộ của mình đối với thiên công không ngờ thật sự qua được hơn một nửa, trong lòng lập tức bị một loại thỏa mãn không thể hình dung lấp đầy, dù sao, mình vẫn luôn lưu ý, mặc dù thời gian vị lục đạo khôi thủ này ở trong Thái Thượng Huyền Cung giống mình, nhưng hắn nhìn thì chỉ là lật sách một cách vô vị, không thực sự lĩnh ngộ.
Dường như là mình thắng rồi!
Điều duy nhất khiến mình nghĩ không thông là đạo tâm của người này rốt cuộc kiên định tới mức nào, không ngờ có thể chống đỡ được tới lúc này?
Mình chống đỡ lâu như vậy, Nguyên Anh suýt nữa thì tán loạn, nhưng bộ dạng của hắn lại vẫn thản nhiên như không.
- Bọn họ ra rồi.
Lúc này ở ngoại giới, các tu sĩ nhìn thấy trong sương mù ở cấm khu có hai bóng người thấp thoáng, trong lòng đều cả kinh.
- Không ngờ chống đỡ được hai mươi bảy ngày, làm rất không tồi!
Người sắc mặt dịu đi, không nhịn được khen:
- Cho dù là lão tổ tông năm đó cũng chỉ ngộ đạo được một tháng mà thôi, hai người này chống đỡ được hai mươi bảy ngày, cũng chỉ kém lão tổ tông ba ngày, chỉ là không biết ngộ được mấy thành Vong Tình Thiên Công.
Vừa vui sướng vừa vội vàng nghênh đón, muốn tiếp dẫn bọn họ ra.
Dù sao ở bên trong Thái Thượng Huyền Cung quá lâu, bình thường mà nói, thần hồn đã rất mỏi mệt.
Nhưng không ngờ, Phương Nguyên dẫn theo Nguyên Anh của Ngô Phi, lúc đi tới bên cạnh cấm khu lại ngừng lại.
- Đừng lúc nào cũng muốn phân cao thấp với ta!
Cúi đầu nhìn Ngô Phi, Phương Nguyên giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta, nói:
- Bằng không sẽ tổn thương tới chính ngươi đó.
Dứt lời, Nguyên Anh của liền khẽ động, trực tiếp đẩy Ngô Phi ra ngoài.
Trong liên trì, Ngô Phi kinh ngạc mở mắt, liền nhìn thấy trong sương mù của cấm khu, Phương Nguyên tay áo tung bay, lại quay về bên trong.
Lập tức biểu cảm trên mặt nàng ta hoảng sợ giống như thấy quỷ.
Các tu sĩ ngoài cấm khu thấy một màn này, cũng giống như thấy quỷ, nhất thời khó có thể lý giải.
- Hắn chỉ đưa thập trưởng lão ra thôi à?
- Chẳng lẽ thời gian hắn ngộ đạo ở bên trong không ngờ có thể so sánh với lão tổ tông?
Phương Nguyên không biết suy đoán của Các tu sĩ, hắn chỉ quay về trong Thái Thượng Huyền Cung, lại ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
- Nếu đã có thể lĩnh ngộ được tám phần tám phần, tiếp cận chín phần, vậy ai nói không thể lĩnh ngộ đến viên mãn?
Lẩm bẩm, hắn lật ra bộ phận cuối cùng của thiên thư.
Đối với Phương Nguyên mà nói, kỳ thật hắn không biết lĩnh ngộ thiên công đến cực hạn sẽ đại biểu cho điều gì, càng không biết trên đời này có phải thật sự có người lĩnh ngộ thiên công đến viên mãn hay không, hắn chỉ cảm thấy cơ hội vào Thái Thượng Huyền Cung rất hiếm có, bởi vậy liền nắm chắc cơ hội cuối cùng, tận hết khả năng lĩnh ngộ nhiều thiên công hơn, có thêm lý giải đối với thiên địa, đại đạo chí lý!
Hiện giờ, cả thể xác và tinh thần của hắn đã đắm chìm trong lĩnh ngộ đối với thiên công đại đạo.
Trong lòng bị một loại vui sướng vì tới gần đạo lấp đầy, có một loại phong phú và thỏa mãn chưa từng thấy.
Hắn căn bản không nghĩ tới vấn đề có thể bị lạc lối hay không, càng không lưu ý sự cô độc và hoang vắng, khổ tịch và tiêu tan dường như có thể tồn tại vĩnh viễn ở chung quanh, tất cả trong Thái Thượng Huyền Cung này căn bản không hề có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Hắn trước đây chỉ muốn có thể một lòng đọc sách, không để ý tới gì hết, hiện giờ, cũng chỉ là đạt thành nguyện vọng mà thôi!
Tinh lực của Vạn Long Hồn Châu cuồn cuộn, chạy trên dưới toàn thân hắn, bổ sung tinh khí mà hắn cần để thôi diễn.
Mà Nguyên Anh thì chìm nổi trong đại đạo chí lý, cảm ngộ tất cả.
- Đại đạo là không, vậy cầu đạo gì?
Không biết qua bao nhiêu, hắn cũng cảm thấy một loại tuyệt vọng thâm trầm.
Trong hư không, giống như có một thanh âm thâm trầm đang thấp giọng quát, chấn triệt tâm thần hắn.
Phương Nguyên đang đắm chìm trong lĩnh ngộ thiên công cũng bị bừng tỉnh, cảm thấy có chút bực mình, hắn không biết thanh âm này đến từ nội tâm của mình hay là đến từ trong hư không này, nhưng có thể cảm nhận được sự hoang vắng trong câu đó.
Bình luận facebook