-
Chương 1306-1310
Chương 1306 Lão đồng là đá, mài kiếm cho ta (1)
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của hắn, thản nhiên giải thích:
- Hơn nữa ta đã nhận ra, lực lượng của ngươi vô cùng vô tận là bởi vì ngươi không phải dùng lực lượng của mình, mà là mượn lực lượng của thiên địa này, như vậy nếu ta khiến thiên địa không còn thuần túy, ngươi còn dám mượn không?
Với tính tình của Phương Nguyên, bình thường tất nhiên sẽ không nghiên cứu độc đạo, có điều hắn nói đúng, đan độc chẳng phân nhà, đều là chuyển hóa dược tính, người biết luyện đan, tất nhiên sẽ biết luyện độc, thậm chí có lúc nào đó, khi luyện đan hơi thay đổi một chút hỏa hậu, liền luyện thành độc, mà vốn là muốn luyện độc, hơi thay đổi phân lượng liền cũng thành đan, hơn nữa đan đạo thiên biến vạn hóa, dưới tình huống đặc thù nào đó, vốn chính là sau khi luyện thành độc, nhằm vào tình huống riêng lại trở thành đan dược lương đạo, cũng không phải hiếm thấy.
Chính yếu là, bản thân con cóc này của Phương Nguyên có thể luyện đan, đó là một phương tiểu thiên địa, Phương Nguyên có thể tùy ý khống chế biến hóa bên trong, bất kể là hướng gió hay là hỏa hậu, đều có thể tùy tâm mà biến đổi, so với bất kỳ lò đan nào của thế gian cũng có tác dụng tốt hơn.
Hơn nữa, cái mà Phương Nguyên dùng để luyện độc, vốn không phải là độc bình thường.
Những bảo dược và thần dược đó thậm chí đều là kỳ trân khó tìm trên thế gian, trong đó có rất nhiều thậm chí đã vượt qua phạm trù thần dược, mà Phương Nguyên ở trong bụng con cóc, trồng những thuốc này rất nhiều năm, dùng không ít bảo dịch để tưới tắm, hiện giờ cũng đã thành thục không ít, vốn là lưu lại dùng cho việc cần, lại không ngờ lần đầu tiên dùng chúng để luyện lại là độc để đả thương người khác.
Tên mập vốn là đồng cổ có linh, hóa thành sinh linh, phàm độc khó làm hắn bị thương, thậm chí là huyết cổ của Phụ Sơn Sứ cũng rất khó đả thương được đến hắn, nhưng khói độc Phương Nguyên luyện ra, có năng lực ăn mòn sắt thép, cho dù bị hắn hút vào trong cơ thể, cũng cảm thấy loại khói độc này đang liều mạng làm tổn thương kinh mạch của hắn, cho dù không thể trí mạng, cũng sẽ hòa tan kinh mạch, khiến lực lượng của hắn tổn hao nhiều!
Bởi vậy, hắn vừa phát hiện ra sự đáng sợ của khói độc đó, lập tức ngừng hấp thu pháp lực chung quanh, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, cho tới lúc này, hắn mới ý thức được thế cục hiện giờ có lẽ đã thật sự thoát ly sự khỏi nắm giữ của mình.
Nếu Phương Nguyên không dùng Tinh Túc Kỳ vây khốn hắn, hắn còn có thể chạy ra chung quanh, tới nơi khác hấp thu lực lượng thiên địa, nhưng hiện giờ bị nhốt ở nơi này, lại không thể động đậy, nhưng không hấp thu lực lượng thiên địa thì lại không thể phá được sự trói buộc của Tinh Túc Kỳ.
- Ầm!
Tâm tư hắn hơi trầm xuống, liền đột nhiên vung ra Hoàng Kim Xử.
Sáu cây Hoàng Kim Xử cộng với lực lượng của thần long dưới người hắn, đều ngưng tụ đến một điểm, hung hăng đánh tới góc tây bắc của cái lưới này, muốn trước tiên tập trung một thân lực lượng phá vỡ sự trói buộc này đã rồi tính.
- Thu!
Nhưng Phương Nguyên đã nhận ra ý đồ của hắn, bên cạnh lập tức có thẻ trúc bay múa.
Một trăm lẻ tám đạo Tinh Túc Kỳ đó vốn không phải phàm phẩm, thậm chí là dị bảo trận đạo đứng đầu thế gian, sau khi Vấn Cơ Sứ chết, Tinh Túc Kỳ này thành vật vô chủ, nhưng Phương Nguyên muốn luyện hóa chúng cũng không dễ dàng, hắn kỳ thật chỉ là đang lợi dụng Tam Sinh Trúc Trù, tính toán ra lực lượng của một trăm lẻ tám đạo tàn trận trên cờ trận, sau đó mượn lực lượng tàn trận này để vây khốn kẻ địch.
Từ lúc hắn kéo Tam Thốn Linh Sơn đến, đã thể hiện ra khả năng nắm giữ lực lượng tàn trận, chỉ là Tam Thốn Linh Sơn vừa động, tất cả lực lượng tàn trận đều tiêu tán, biến ảo, không thể để cho hắn sử dụng, cũng là lực lượng của một trăm lẻ tám đạo tàn trận này mượn sự che chở bảo lưu của Tinh Túc Kỳ, mà nay Vấn Cơ Sứ đã chết, cũng lập tức tiện nghi cho hắn.
- Tà môn ngoại đạo, cũng muốn giam cầm ta?
Tên mập dường như cũng không ngờ Phương Nguyên lại có nhiều "chiêu số" như vậy, từ đại chiến lúc trước hắn tự cho rằng đã nhìn thấu thực lực của Phương Nguyên, chỉ không ngờ, thực lực chân chính của Phương Nguyên không chỉ là đấu pháp, còn có những thủ đoạn này.
Mà nay hắn cũng lờ mờ minh bạch.
Nhiều thủ đoạn như vậy, Phương Nguyên vẫn cố nén không dùng, chẳng lẽ là khách khí với mình à?
Thằng ôn này... E là từ lúc ban đầu đã âm thầm bố cục, muốn trảm sát mình!
Trong tiếng hét vang, vô số kim quang ngưng tụ, hung hăng đánh tới một góc tận.
Ầm!
Tuy hắn nửa đường ngừng hấp thu lực lượng thiên địa, lực lượng không đạt tới đỉnh phong, nhưng không ngờ cũng đánh cho góc trận lồi ra, dường như chỉ thiếu chút nữa là thoát phá, nhưng Phương Nguyên vận chuyển Tam Sinh Trúc Trù, lập tức khiến cho một trăm lẻ tám cờ trận đó điên cuồng bay múa, không ngừng hóa giải lực lượng trên Hoàng Kim Xử của hắn, trói chặt người hắn.
Cùng lúc đó, tay trái Phương Nguyên giơ lên cao, vẽ ra vô số phù triện trong hư không.
Chỉ thấy trong thiên địa, đột nhiên thanh khí tung bay, liên tiếp có vô số ảo ảnh núi lớn rơi xuống, một ngọn nối một ngọn, tuy chỉ là ảo ảnh, nhưng so với núi thật thì còn nặng hơn. Liên tục chín ngọn đập xuống, trấn áp tên mập này.
Thần long của tên mập dưới lực lượng mạnh như vậy, bị trấn áp hóa thành một lực lượng vô hình, tán ra trong hư không, mà tên mập này thì cố gắng chống đỡ lực lượng của chín ngọn núi lớn, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên.
- Chỉ là chút tài mọn cũng muốn đả thương ta à?
Tên mập giận dữ hét lớn, khiêng chín ngọn núi lớn bước đi ba bước.
Chương 1307 Lão đồng là đá, mài kiếm cho ta (2)
Sau đó đáy mắt hắn có lửa giận trào ra, hung tợn hét lớn:
- Ta chính là thân bất tử bất thương, cho dù ngươi trấn áp ta thì có thể làm gì được ta chứ, thần thông của ngươi, lực lượng của ngươi cuối cùng rồi cũng phải tới lúc tiêu hao hết thôi, lúc đó bổn tọa sẽ thoát thân, có thể trảm sát ngươi!
Nghênh đón tiếng hét của hắn, Phương Nguyên vẫn mặt không biểu tình.
Tà kiếm trong tay bay vào miệng cóc, mà hắn thì giơ ngón tay phải, bấm một kiếm quyết, theo kiếm quyết này xuất hiện, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện tuyết ý mờ mịt, rồi ngay sau đó tuyết ý mờ mịt vô tận này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo kiếm quang vô cùng ngưng tụ, giống như thực chất bay trên đỉnh đầu của hắn!
Tâm Ý Kiếm!
Một đạo Tâm Ý Kiếm mười năm khổ tu ở Tuyết Nguyên mà ma luyện ra!
Trước đó, Phương Nguyên đã từng thi triển một kiếm, nhưng lại không phải chém về phía tên mập này mà là chém về phía Vương Trụ.
Nhưng hiện giờ, hắn không còn do dự, kiếm quyết chỉ về phía trước!
- Vù!
Đạo kiếm quang đó đột nhiên xuất hiện ở trước người tên mập, chém thẳng vào ngực hắn.
Lực lượng lớn tới khó có thể hình dung, trùng kích đến vị trí ngực của tên mập, lóe lên từng điểm kim mang, tiếng vang không ngừng vang lên, nối liền không dứt, giống như thần thông, chấn nát một mảng nham thạch chung quanh.
Ngay cả tên mập lúc này cũng đã biến sắc, nhắm chặt mắt lại.
Trước ngực hắn từng đạo kim quang lưu chuyển, vô cùng chói mắt.
Mà sau khi kim quang và kiếm quang biến mất, hắn chậm rãi mở mắt, không nhịn được mà phá lên cười.
Trước ngực hắn xuất hiện ột vết máu, sâu vào thịt hơn tấc.
Máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, tí ta tí tách, vết thương nhìn thì có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng bất kể là hắn, hay là Phương Nguyên, đều biết vết thương sâu như này vẫn còn xa mới thương tổn tới gân cốtcủa hắn.
- Ta nói rồi, ngươi không giết được ta đâu.
Sắc mặt tên mập vốn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này cũng xuất hiện một tia dữ tợn.
Thanh âm của hắn cực kỳ trầm trọng, mang theo vẻ tự tin vô cùng:
- Lão Đồng ta đắc đạo, được chủ điểm hóa, tu Bất Động Minh Vương Thần Pháp, tuy chỉ là thần pháp, nhưng lại không bàn mà hợp với đại đạo chi lý, đoạt lực lượng thiên địa cho ta sử dụng, thần pháp của các ngươi, đối với ta chỉ là thiên công, thương thể tốn thương tới ta mảnh may, bất kể kiếm đạo của ngươi tinh diệu cỡ nào, tu vi tinh thâm ra sao cũng không thể tổn thương được ta, nói gì đến...
Thanh âm đó vang lên, giống như ám lôi, không ngừng chấn động trong hư không, nối liền không dứt.
Trong thanh âm dường như mang theo một loại lực chấn nhiếp vô hình.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, căn bản lại bất vi sở động, sau khi một kiếm đó của hắn chém xuống, thậm chí không hề do dự, chỉ quan sát vết thương trước ngực tên mập, lại lập tức bấm kiếm quyết, trong chớp mắt, chung quanh lại kiếm ý đại thịnh, sau đó dưới đạo tâm mạnh mẽ vô biên của hắn, nhanh chóng ngưng luyện, lại hóa thành một đạo kiếm quang.
. . Thậm chí so với đạo kiếm quang trước đó còn sáng hơn!
Tên mập còn chưa nói hết, liền lập tức ngậm miệng, ánh mắt có chút kinh sợ.
- Ngươi...
Lời nói của hắn chưa dứt, đạo kiếm quang đó đột nhiên chém tới ngực hắn.
Xoẹt một tiếng, kiếm ý tiêu tán, trước người tên mập máu tươi bắn tung tóe, kim quang ảm đạm.
Một vết kiếm sâu chừng ba tấc, dài chừng nửa thước xuất hiện ở vị trí ngực của hắn.
Ngay cả tên mập ny giống như cũng đã bị thương tới phế phủ, khóe miệng hiện ra một tia đỏ sẫm, mất khí lực rất lớn mới nuốt được xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên, có phẫn nộ, nhưng phần lớn là khó hiểu:
- Vì sao, ngươi đây muốn làm gì?
- Đây là Tâm Ý Kiếm!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời hắn.
- Kiếm như tâm ý, không có gì không trảm được!
Khi nói, hắn đã bấm kiếm quyết lần thứ ba, cúi đầu nhìn Bất Động Minh Vương, nói:
- Ta ở sâu trong Tuyết Nguyên tôi luyện mười năm, tu một kiếm, đạo tâm vững trãi cỡ nào, kiếm này cũng sắc bén cỡ đó, có thể trảm vạn vật, có thể trảm đại đạo, huống chi là ngươi?
- Từ khi vào Long Tích, đã bị các ngươi trêu chọc, mưu toan hãm hại, trong lòng rất khó chịu, rất tức giận, mà nay vạn vật không lo, chỉ muốn giết ngươi, tâm ý mạnh bao nhiêu phải xem cường địch mạnh cỡ nào, nói một cách khác, lúc này ngươi khó trảm bao nhiêu, tâm ý của ta sẽ càng mạnh, nói gì lão Đồng thành tinh, đoạt tạo hóa thiên địa, ngươi hiện tại chỉ là một hòn đá mài dưới kiếm của ta mà thôi.
- Ta cũng hy vọng ngươi có thể khó trảm một chút, liền giúp ta mài kiếm sắc hơn!
Khi hắn nói đến đây, kiếm ý bên cạnh đã càng lúc càng nặng, tăng trưởng vô tận!
Cũng vào lúc này, trong thiên địa, màn đêm tiêu tán.
Phía đông đã hiện ra ánh mặt trời, một vầng mặt trời không biết ở trong bóng tối leo lên bao lâu, cuối cùng cũng lộ ra.
Đạo kiếm quang đó kết hợp với ánh mặt trời đầu tiên được tỏa ra, vô cùng chói mắt, không ngờ sinh ra một loại sinh cơ dồi dào, phá tan hắc ám mờ mịt, gào thét một tiếng, theo kiếm quyết của Phương Nguyên chỉ ra, chém thẳng xuống.
Thanh âm hùng hồn vang vọng tứ phương:
- Lão Đồng làm đá, thiên địa chứng giám một kiếm của ta đại thành!
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả ba ngàn dặm trong Long Tích!
Khoảnh khắc kiếm quang này hạ xuống, vạn sự vạn vật trong thiên địa giống như đều trở nên chậm lại, kiếm quang của một kiếm này giống như đã nhảy ra khỏi thiên địa, thoát khỏi sự trói buộc của lực lượng thiên địa, nổi lên ở trong lòng, lại từ trên trời bay xuống.
Bất Động Minh Vương nghênh đón đạo kiếm quang này, cả người đều biến sắc.
Chương 1308 Kiếm từ trên trời (1)
Lúc này, hắn rốt cuộc bất chấp tất cả, đột nhiên hít vào một hơi.
Hoàn toàn không để ý chung quanh có kịch độc hay không, chỉ cầu có thể chống đỡ được một thoáng trước mắt, mà theo một hơi này của hắn được hít vào, trong thiên địa, lực lượng cuồn cuộn ngưng tụ hắn trước người hắn, khiến cho kim quang quanh người hắn sáng ngời chưa từng có, giống như vào lúc nguy cơ sinh tử đã kích phát tiềm lực của hắn, kim quang này thậm chí còn thịnh hơn xa tu vi của hắn lúc trước.
Ầm!
Dưới kim quang mạnh mẽ vô biên này, ngay cả Tinh Túc Kỳ đang bao vây chung quanh hắn, đều bị hắn đánh bay, phân tán đến bốn phương tám hướng, nhưng không chờ thân thể hắn hoạt động, một kiếm đó của Phương Nguyên liền trực tiếp chém xuống, kiếm quang sáng ngời và kim quang mãnh liệt trên người va chạm với nhau, hai bên dường như có một thoáng ngưng kết trong không trung, quang mang vô cùng chói mắt.
Nhưng chỉ giằng co một chốc, ánh sáng đó liền chậm rãi rơi xuống phía dưới.
Giống như thực chất, quang mang hoàng kim không gì có thể đả thương lúc này bắt đầu trở nên mềm mại, bị kiếm quang chậm rãi tách ra, sau đó kiếm quang từng chút từng chút tách quang mang hoàng kim sang hai bên rồi chém xuống.
Trong thần niệm, quá trình này vô cùng gian nan, vô cùng chậm chạp.
Nhưng trong hiện tại chỉ là chuyện của một hơi thở!
Ầm!
Kim quang vôt tận đột nhiên tuôn ra bốn phương tám hướng, giống như sóng triều màu vàng, mãnh liệt đáng sợ, khuếch tán ra từng vòng, không ngừng gọt đi từng tầng địa thế chung quanh, hình thành một cái hố cực lớn lấy nơi kiếm rơi xuống làm trung tâm giảm dần ra phía ngoài, chừng hơn mười dặm đều bị cắt bỏ tất cả núi đá, lộ ra tầng nham thạch bóng loáng mà rực rỡ.
- Mặt trời đã lên rồi, sắp kết thúc rồi.
Lúc này chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, chiến trường đã đạt tới lúc thảm đạm nhất, thậm chí đã qua lúc kịch liệt nhất, hai bên đều đã vô cùng mỏi mệt, chỉ cố gắng chống đỡ, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, Phong Lương Quỷ Tu, thậm chí là Viên Tiêu vốn đã trọng thương lúc này không một ai lùi bước, vẫn cắn răng canh giữ ở ở chiến trường chiến trường.
Ngay cả Hậu Quỷ Nhi lúc này cũng cưỡi trên lưng con hung đồn đó, chặt chẽ chiếm một phương vị, không để hung đồn lao ra chém giết, chỉ canh giữ ở tại chỗ, hung hăng hất tất cả di chủng tới gần ra ngoài.
Đương nhiên quan trọng hơn là hung uy từ trên người nó tỏa ra, không ngờ khiến cho các di chủng chung quanh có chút hỗn loạn, dù sao hung đồn này cũng là một trong những long chủng mạnh nhất bên trong Long Tích, giống như long chủng của hắn, đều có uy thế sử dụng bách thú, di chủng chung quanh vốn là bị loại sử dụng này mới xông tới, hiện giờ lập tức hỗn loạn, không biết nên tiến hay lùi.
Tuy bởi vì số lượng long chủng khác nhiều hơn, lại thêm hung uy mạnh hơn, khiến cho bọn chúng vẫn công tới, nhưng dù sao thần thức đã có chút hỗn loạn, thế công lại lỏng lẻo hơn nhiều, mà điều này cũng khiến các tu sĩ phong ấn Tam Thốn Linh Sơn giảm đi không ít áp lực.
Sau đó ở phía đông nam của bọn họ, một đạo kiếm quang xuyên qua thiên địa, lập tức chính là quang mang đại thịnh, xung quanh vỡ nát.
Thần quang nổi bật đó phô thiên cái địa, thổi quét tứ phương.
Nhìn đạo kiếm quang đó rõ ràng đã chiếm thượng phong, ba đại yêu phụ trách chiến trường này trong lòng đột nhiên lạnh toát.
Bọn họ biết đó là Bất Động Minh Vương đang ác đấu với Phương Nguyên, cũng biết thanh thế quán triệt thiên địa bực này tất nhiên đại biểu cho hai người sắp phân thắng bại, bọn họ không biết Phương Nguyên làm thế nào mà chống đỡ được tới hiện tại, khiến cho Bất Động Minh Vương vẫn không có cơ hội tới đây, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng đến cực điểm, đột nhiên liều mạng hô to:
- Lên, mau xông lên.
Nhưng khiến bọn họ không ngờ là, theo quang mang phía đông nam hạ xuống, tiếp theo chính là một mảng tĩnh mịch.
Khủng bố hơn là một lúc sau, long chủng và di chủng chung quanh đột nhiên đều ngẩn ra, giống như nằm mơ vừa tỉnh, bất kể họ có liều mạng thúc giục thế nào, nhưng năm con long chủng này trừ hung đồn theo sát Hậu Quỷ Nhi và cự ưng, ma khâu đã bị trảm sát ra, con khác đều liều mạng bỏ chạy, không ngờ không có ý tiếp tục tấn công Tam Thốn Linh Sơn.
- Đây là chuyện gì vậy?
Ba Yêu Tướng đó đồng thời sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Tuy trong miệng đang hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng bọn họ lại hiểu rõ là có chuyện gì rồi.
Những long chủng này vốn chính là bị Bất Động Minh Vương điều khiển.
Nếu chúng đột nhiên tỉnh lại, vậy chẳng phải chứng tỏ Bất Động Minh Vương đã...
Nhân lúc bọn họ đang ngây đơ, Vi Long Tuyệt và Công Dương Lý ở bên cạnh đồng thời xông tới, Vi Long Tuyệt cắn chặt răng, ngân thương như rồng, hung hăng đâm về phía trước, đâm ngưu yêu tay cầm tam xoa kích ra hai cái lỗ, sau đó hai tay cầm ngân thương hung hăng gạt lên không, một thân pháp lực mênh mông cuồn cuộn, hóa cả nhục thân và thần hồn của Yêu Tướng này thành sương máu.
Mà Công Dương Lý thì trực tiếp xuất hiện phía sau hổ yêu, tay chụp xuống, nắm lấy đầu hổ yêu, tùy ý để hổ yêu liều mạng kêu to, vẫn bị bị ngắt đầu xuống, sau đó bóp nát.
Về phần con cóc đó đã sớm bị người ta xông lên loạn quyền đánh chết.
Cho tới trước khi chết, ba đại yêu này vẫn mê mang.
Sao có thể?
Bất Động Minh Vương sao có thể thất bại, sao có thể chết được?
...
- Sao hắn lại mạnh như vậy?
Trong chiến trường khác, Lữ Tâm Dao đang cắn răng ác đấu với Lạc Phi Linh. Trong hư không bên cạnh bọn họ đã xếp đầy những bộ quan tài, có điều trong những quan tài này lại không phải cao thủ như ba vị khôi lỗi hộ đạo giả, chỉ là một số tà thi, tà bảo, còn có một số pháp bảo âm độc.
Chương 1309 Kiếm từ trên trời (2)
Hiện giờ tất cả đều bị một đao chém nát, phủ kín mặt đất.
Mà Lạc Phi Linh thì tay cầm đại đao tay cầm, giết cho nàng ta hoa dung thất sắc, cả người đổ mồ hôi, hoàn toàn không còn vẻ ung dung lúc đầu, vừa không để ý, ngay cả kiếm trong tay cũng bị Lạc Phi Linh chặt đứt, sau đó hung hăng cưỡng chế, thân hình Lữ Tâm Dao bất ổn, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ nhìn về phía nam.
Kiếm quang xuyên thủng thiên địa đó cơ hồ đã hoàn toàn phát nát sự tự tin của nàng ta.
- Đã sớm nói các ngươi nhất định sẽ thất bại mà!
Đại đao trong tay Lạc Phi Linh hung hăng đè xuống, mũi đao cách mi tâm Lữ Tâm Dao chỉ còn nửa tấc.
- Ầm!
Nhưng theo mũi đao của nàng ta hạ xuống, ánh mắt Lữ Tâm Dao đang vô cùng hoảng sợ, lại bỗng nhiên giống như ngất đi, hơi biến sắc, trong mắt xuất hiện vẻ mê mang, rồi sau đó bỗng nhiên tỉnh lại, trong chốc lát một thân khí cơ đã thay đổi.
Nàng ta nhìn về phía Lạc Phi Linh, thanh tuyến bỗng nhiên biến thành thô hơn nhiều, giống như một nam nhân.
Cười khẽ, nàng ta dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Ngươi xác định chứ?
- Ngươi biết vì sao ta nắm lấy nàng ta không buông không?
Lạc Phi Linh nghe thấy thanh âm này, không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Tâm Dao, thấp giọng nói:
- Bởi vì ta từ lúc ban đầu đã chờ ngươi xuất hiện, ta biết đám yêu ma quỷ quái bị đại kiếp khiến cho sợ tới vỡ mật vô sỉ thế nào, biết các ngươi chỉ thích trốn ở phía sau khống chế tất cả, cho nên ta vẫn chờ ngươi, sẽ không để các ngươi phá hỏng chuyện của Phương Nguyên sư huynh!
Khi nói tới đây, mi tâm nàng ta đột nhiên hồng quang đại thịnh.
Không ngờ có một đoàn lưu hỏa bay ra, lờ mờ hình thành bộ dạng một con Hồng Loan, hung hăng xông tới Lữ Tâm Dao.
Mà vào lúc này, Lữ Tâm Dao cũng biến sắc, gầm lên giận dữ, khí cơ tuôn ra.
Khí cơ của hai người vào lúc này không ngờ đều cường thịnh hơn vô số lần.
...
Chỉ khoảng thời gian một chén trà, tro bụi và khói mù vô tận cuối cùng mới chậm rãi tản đi.
Phương Nguyên từ trong không trung hạ xuống, quỳ một gối dưới đất, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ.
Lúc này, cả người hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt, Bất Tử Liễu phía sau đã rất ảm đạm, giống như không còn sinh cơ, trên người áo xanh rách tung toé, sau vết rách, có thể nhìn thấy nhục thân đầy vết rạn, máu tươi không ngừng từ trong những vết rạn này trào ra, thậm chí một số chỗ nào đó lộ ra cả xương cốt, mà trên xương cốt cũng đầy vết rạn.
Đáng sợ nhất là tinh thần của hắn, lúc này cực kỳ ủ rũ, dường như sắp ngất đi, khí cơ vô cùng yếu ớt.
Tâm Ý Kiếm là không có cường đại nhất, nhưng tiêu hao đối với thần thức cũng đáng sợ khó có thể hình dung.
Có điều, tuy phải trả một cái giá lớn như vậy, nhưng Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía một vật trước mắt, lại bỗng nhiên cười cười, trong lòng hơi thả lỏng, ở trước mặt hắn đã không còn thân ảnh của Bất Động Minh Vương kia, chỉ có một cái ấn đồng dài ba thước, nhìn rất phong cách cổ xưa, bên trên phủ kín đạo văn, lúc này lẳng lặng nằm trên mặt đất, đã vỡ ra từ giữa.
Bất Động Minh Vương đó nói không sai, hắn quả nhiên là đồng cổ thành tinh!
Không biết đây là đồ cổ từ năm nào, nhưng sống đến hiện giờ, có được linh tính, hóa thành hình người, cũng là một chuyện kỳ lạ.
- Chính là thứ này đã giết tất cả mọi người chúng ta à?
Bên cạnh một thanh âm khàn khàn vang lên, bùn đất dần dần nứt ra, để lộ một nam tử một thân đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt, chính là Tống Long Chúc, hắn bị Bất Động Minh Vương xách về, đã gần như là phế nhân, không thể giúp đỡ được Phương Nguyên trong trận đại chiến này, nhưng dù sao tu vi của hắn cũng không thấp, lại dùng thần thông cuối cùng, giấu mình dưới lòng đất, may mắn sống sót.
- Không sai, chính là thứ này.
Phương Nguyên nhìn Tống Long Chúc, hai người đều rất thê thảm.
Nhìn thảm trạng của nhau, hai người muốn nói gì đó, nhưng chung quy lại bỗng nhiên cười khổ.
Chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, một đám di chủng Long tộc đã lui, ba đại yêu cũng bị chém, áp lực bỗng nhiên giảm mạnh, các tu sĩ may mắn sống sót ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy một thân thương tích, không ngờ sinh ra một loại vị đạo sống sót sau tai nạn, giống như nằm mơ, bất kể là ai cũng không ngờ mình lại có thể sống sót, không ngờ thực sự chống đỡ được đến lúc này.
Mặt trời phía đông đã nhô lên, điều này đại biểu cho thời gian một ngày sắp tới.
Nhiệm vụ lúc trước của bọn họ vốn chính là dưới tình huống không thể, chống đỡ quá một ngày này, lúc ban đầu, trong lòng ai cũng không nắm chắc, chỉ có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy, nhưng không ngờ là một ngày này vẫn tới như vậy.
Vòng phòng vệ trong cùng của bọn họ, bốn vị Trận Sư Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân đang vẻ mặt ngưng trọng tiến hành phong ấn Tam Thốn Linh Sơn.
Bốn người bọn họ hợp tác, do Ban Phi Diên dẫn đầu, dưới sự thôi diễn của hắn, ba người khác đều nhanh chóng đánh tới các loại phương pháp phong ấn lên Tam Thốn Linh Sơn.
Hiện giờ đã giống như một thần tháp chín tầng, trấn áp Tam Thốn Linh Sơn, mà lúc này, thần tháp chín tầng đó đã hoàn thành được tám tầng, chỉ còn lại một tầng cuối cùng, đang không ngừng đánh pháp bảo vào.
Ban Phi Diên lúc này đã hoàn toàn như biến thành một người khác, hắn ngồi ở đó bất động, chỉ nhanh chóng vận chuyển ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính, tính toán ra từng kết quả, sau đó thì làm ra bố trí. Ba người khác thì cẩn thận tỉ mỉ chấp hành chỉ lệnh của hắn.
Chương 1310 Long Hồn thức tỉnh (1)
Loại tình huống này đã kéo dài cả một ngày, chỉ là bộ dạng của Ban Phi Diên lại thay đổi.
Sắc mặt hắn vẫn trầm ổn, ngồi xếp bằng bất động, nhưng hai mắt, hai tai, hai mũi đều có màu đỏ chảy ra, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, dường như một thân máu tươi đều sắp bị hút sạch.
Lúc hắn cần Lý Hồng Kiêu giúp mình xem biến hóa của một số thẻ tính, Lý Hồng Kiêu mới ý thức được hắn đã mù.
Mà khi hắn cũng bắt đầu dùng thần thức để trao đổi thay cho ngôn ngữ, đồng thời không có phản ứng với lời Mạc Diễn nói ra, Mạc Diễn mới ý thức được hắn đã điếc.
Duy nhất không thay đổi chính là tốc độ thôi diễn của hắn, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ vẫn trước sau như một!
Mắt thấy phong ấn thần tháp chín tầng sắp bố trí xong, chỉ còn mấy bộ sậu cuối cùng.
Lý Hồng Kiêu cùng với các tu sĩ chung quanh đều thở phào, tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được muốn ôm người bên cạnh mà hò hét, không nhịn được muốn ôm đầu khóc rống, hận không thể quỳ gối cảm tạ trời xanh.
Chịu khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng đi tới được một bước này rồi sao?
Lý Hồng Kiêu nín thở, đặt ngọc giản được bố trí chín chín tám mươi mốt đạo cấm chế ở trong tay, dùng pháp lực nâng lên, chậm rãi đưa vào trong thần tháp, tuy đến một bước cuối cùng vẫn không dám thả lỏng, nhưng cũng vào lúc nàng ta đưa ngọc giản này vào chỗ thích hợp nhất, không có nửa phần sai lệch, thần tháp bỗng nhiên tỏa ra hồng quang.
- Hả?
Hồng Kiêu hơi ngẩn ra, tay bỗng nhiên cứng lại.
...
- Ngươi thực sự cho rằng tất cả sẽ như ngươi mong muốn à?
Trong chiến trường thứ hai, Lữ Tâm Dao lúc này giống như đã hoàn toàn đổi thành một người khác, khí cơ mạnh mẽ đến khó có thể tưởng tượng, hung thế kinh thiên, nhưng Lạc Phi Linh rõ ràng cũng đã có chuẩn bị, cường hành áp chế khí cơ của nàng ta, trong không trung một con Hồng Loan bay múa, bò lên Lữ Tâm Dao, giết cho nàng ta thần hồn tán loạn, gầm lên liên tục:
- Người đời này của các ngươi thật sự ngây thơ vậy sao?
- Chúng ta tất nhiên có thứ mà mình tin tưởng, cần gì ngươi phải lắm miệng?
Lạc Phi Linh lúc này hoàn toàn đã không còn bộ dạng hỉ hả lúc trước, ngược lại lộ ra vô cùng ngưng trọng:
- Mà các ngươi, từng chủ động hoặc bị động chống đỡ đại kiếp, đều là công thần, nên ngoan ngoãn ngủ say trong lịch sử, nhận sự kính trọng của người đời!
- Nếu ngươi không chịu cô đơn, cứ muốn nhảy ra gây chuyện, vậy thì không thể trách chúng ta bất kính!
Khi nói chuyện, khí thế trên người nàng đại thịnh, áp chế chặt chẽ Lữ Tâm Dao, từng đạo đạo hồng quang giống như một tấm lưới lớn đan vào nhau trong hư không, bọc Lữ Tâm Dao lại, đồng thời trầm giọng quát:
- Lần này nếu ngươi không nhảy ra thì cũng thôi, chúng ta sẽ không gây tồn tại tới ngươi, nhưng nếu ngươi đã nhảy ra, vậy ta cũng chỉ có thể một lần nữa phong ấn ngươi lại!
- Các ngươi chờ ta tỉnh lại...
Lữ Tâm Dao hét lớn, nộ khí cuồn cuộn, đâm trái lao phải.
Lạc Phi Linh cười cười, nói:
- Vậy ta cho ngươi ngủ ngon!
Mắt thấy phong ấn nàng ta khống chế sắp hoàn thành, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, có một loại khí tức âm trầm bốc lên, thấp giọng cười nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi thực sự cho rằng thực sự cho rằng ta hiện thân ra là để phá hoại chuyện tốt các ngươi an bài à?
Lạc Phi Linh hơi ngẩn ra, chăm chúnhìn theo hướng mà nàng ta đang nhìn.
Lữ Tâm Dao điềm nhiên nói:
- Ta chỉ là không muốn chết ở đây mà thôi, an bài chân chính không phải là ta.
Lạc Phi Linh lắp bắp kinh hãi, biến sắc!
...
- Chúng ta... Thắng rồi à?
Mà ở một chỗ khác, Phương Nguyên và Tống Long Chúc cười khổ, lắc đầu.
Nhìn ấn đồng đó, bọn họ đều cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Người thứ nhất không tin là ấn đồng này rốt cuộc có lai lịch thế nào, không ngờ có thể tu thành thần thông lớn như vậy, gây ra phiền phức lớn như vậy.
Người còn lại không tin chính là bọn họ vẫn trấn áp được ấn đồng này, tuy ở giữa đã trải qua tra tấn thống khổ khó có thể tưởng tượng, lại vẫn làm được chuyện không có khả năng làm được.
- Đây nhất định là bảo bối, lão Phương, chia cho ta một nửa được không?
Tống Long Chúc ho khan hai tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó vẻ mặt đáng thương nhìn Phương Nguyên.
- Không được!
Phương Nguyên vươn tay ra, để Lôi Linh Cáp Mô nhảy tới, thu lại một trăm lẻ tám Tinh Túc Kỳ ở xa xa, sau đó lại sai nó tới thu ấn đồng đã bị chém thành hai nửa, nói:
- Ấn đồng này là bảo bối, nên dùng nó để đả tạo một kiện binh khí thuận tay cho Quan Ngạo, huống hồ...
Ho khan hai tiếng, lại nói:
- Máu của ngươi sắp chảy sạch rồi còn cố phun ra một ngụm để giả vờ đáng thương à?
Tống Long Chúc vội vàng nuốt lại màu còn chưa phun ra hết, bất đắc dĩ trợn mắt lên.
- Bất kể là như thế nào, bảo dịch ngươi đáp ứng cho ta vẫn phải cho!
Cười thảm một tiếng, Tống Long Chúc nói:
- Bằng không ta thực sự có thể bị phế đó. Hy vọng bảo dịch đó có thể giúp được ta!
- Được, ta còn có rất nhiều thần đan bảo dược khác, sẽ cho ngươi tất.
Phương Nguyên đáp ứng rồi đứng dậy, vươn tay về phía Tống Long Chúc, kéo hắn lên.
Nhưng còn không chờ Tống Long Chúc đứng dậy, hai người bọn họ bỗng nhiên đồng thời ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía ấn đồng.
Cho dù là thần thức của bọn họ đã rất yếu, cũng có thể cảm giác được rõ ràng, ấn đồng này đã sinh ra một số biến hóa.
Có khí cơ nào đó vẫn ngưng tụ trên ấn đồng này, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, lúc này đang nhanh chóng lan ra chung quanh.
Mà theo khí cơ đó lan ra, thiên địa liền xuất hiện biến hóa.
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt của hắn, thản nhiên giải thích:
- Hơn nữa ta đã nhận ra, lực lượng của ngươi vô cùng vô tận là bởi vì ngươi không phải dùng lực lượng của mình, mà là mượn lực lượng của thiên địa này, như vậy nếu ta khiến thiên địa không còn thuần túy, ngươi còn dám mượn không?
Với tính tình của Phương Nguyên, bình thường tất nhiên sẽ không nghiên cứu độc đạo, có điều hắn nói đúng, đan độc chẳng phân nhà, đều là chuyển hóa dược tính, người biết luyện đan, tất nhiên sẽ biết luyện độc, thậm chí có lúc nào đó, khi luyện đan hơi thay đổi một chút hỏa hậu, liền luyện thành độc, mà vốn là muốn luyện độc, hơi thay đổi phân lượng liền cũng thành đan, hơn nữa đan đạo thiên biến vạn hóa, dưới tình huống đặc thù nào đó, vốn chính là sau khi luyện thành độc, nhằm vào tình huống riêng lại trở thành đan dược lương đạo, cũng không phải hiếm thấy.
Chính yếu là, bản thân con cóc này của Phương Nguyên có thể luyện đan, đó là một phương tiểu thiên địa, Phương Nguyên có thể tùy ý khống chế biến hóa bên trong, bất kể là hướng gió hay là hỏa hậu, đều có thể tùy tâm mà biến đổi, so với bất kỳ lò đan nào của thế gian cũng có tác dụng tốt hơn.
Hơn nữa, cái mà Phương Nguyên dùng để luyện độc, vốn không phải là độc bình thường.
Những bảo dược và thần dược đó thậm chí đều là kỳ trân khó tìm trên thế gian, trong đó có rất nhiều thậm chí đã vượt qua phạm trù thần dược, mà Phương Nguyên ở trong bụng con cóc, trồng những thuốc này rất nhiều năm, dùng không ít bảo dịch để tưới tắm, hiện giờ cũng đã thành thục không ít, vốn là lưu lại dùng cho việc cần, lại không ngờ lần đầu tiên dùng chúng để luyện lại là độc để đả thương người khác.
Tên mập vốn là đồng cổ có linh, hóa thành sinh linh, phàm độc khó làm hắn bị thương, thậm chí là huyết cổ của Phụ Sơn Sứ cũng rất khó đả thương được đến hắn, nhưng khói độc Phương Nguyên luyện ra, có năng lực ăn mòn sắt thép, cho dù bị hắn hút vào trong cơ thể, cũng cảm thấy loại khói độc này đang liều mạng làm tổn thương kinh mạch của hắn, cho dù không thể trí mạng, cũng sẽ hòa tan kinh mạch, khiến lực lượng của hắn tổn hao nhiều!
Bởi vậy, hắn vừa phát hiện ra sự đáng sợ của khói độc đó, lập tức ngừng hấp thu pháp lực chung quanh, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, cho tới lúc này, hắn mới ý thức được thế cục hiện giờ có lẽ đã thật sự thoát ly sự khỏi nắm giữ của mình.
Nếu Phương Nguyên không dùng Tinh Túc Kỳ vây khốn hắn, hắn còn có thể chạy ra chung quanh, tới nơi khác hấp thu lực lượng thiên địa, nhưng hiện giờ bị nhốt ở nơi này, lại không thể động đậy, nhưng không hấp thu lực lượng thiên địa thì lại không thể phá được sự trói buộc của Tinh Túc Kỳ.
- Ầm!
Tâm tư hắn hơi trầm xuống, liền đột nhiên vung ra Hoàng Kim Xử.
Sáu cây Hoàng Kim Xử cộng với lực lượng của thần long dưới người hắn, đều ngưng tụ đến một điểm, hung hăng đánh tới góc tây bắc của cái lưới này, muốn trước tiên tập trung một thân lực lượng phá vỡ sự trói buộc này đã rồi tính.
- Thu!
Nhưng Phương Nguyên đã nhận ra ý đồ của hắn, bên cạnh lập tức có thẻ trúc bay múa.
Một trăm lẻ tám đạo Tinh Túc Kỳ đó vốn không phải phàm phẩm, thậm chí là dị bảo trận đạo đứng đầu thế gian, sau khi Vấn Cơ Sứ chết, Tinh Túc Kỳ này thành vật vô chủ, nhưng Phương Nguyên muốn luyện hóa chúng cũng không dễ dàng, hắn kỳ thật chỉ là đang lợi dụng Tam Sinh Trúc Trù, tính toán ra lực lượng của một trăm lẻ tám đạo tàn trận trên cờ trận, sau đó mượn lực lượng tàn trận này để vây khốn kẻ địch.
Từ lúc hắn kéo Tam Thốn Linh Sơn đến, đã thể hiện ra khả năng nắm giữ lực lượng tàn trận, chỉ là Tam Thốn Linh Sơn vừa động, tất cả lực lượng tàn trận đều tiêu tán, biến ảo, không thể để cho hắn sử dụng, cũng là lực lượng của một trăm lẻ tám đạo tàn trận này mượn sự che chở bảo lưu của Tinh Túc Kỳ, mà nay Vấn Cơ Sứ đã chết, cũng lập tức tiện nghi cho hắn.
- Tà môn ngoại đạo, cũng muốn giam cầm ta?
Tên mập dường như cũng không ngờ Phương Nguyên lại có nhiều "chiêu số" như vậy, từ đại chiến lúc trước hắn tự cho rằng đã nhìn thấu thực lực của Phương Nguyên, chỉ không ngờ, thực lực chân chính của Phương Nguyên không chỉ là đấu pháp, còn có những thủ đoạn này.
Mà nay hắn cũng lờ mờ minh bạch.
Nhiều thủ đoạn như vậy, Phương Nguyên vẫn cố nén không dùng, chẳng lẽ là khách khí với mình à?
Thằng ôn này... E là từ lúc ban đầu đã âm thầm bố cục, muốn trảm sát mình!
Trong tiếng hét vang, vô số kim quang ngưng tụ, hung hăng đánh tới một góc tận.
Ầm!
Tuy hắn nửa đường ngừng hấp thu lực lượng thiên địa, lực lượng không đạt tới đỉnh phong, nhưng không ngờ cũng đánh cho góc trận lồi ra, dường như chỉ thiếu chút nữa là thoát phá, nhưng Phương Nguyên vận chuyển Tam Sinh Trúc Trù, lập tức khiến cho một trăm lẻ tám cờ trận đó điên cuồng bay múa, không ngừng hóa giải lực lượng trên Hoàng Kim Xử của hắn, trói chặt người hắn.
Cùng lúc đó, tay trái Phương Nguyên giơ lên cao, vẽ ra vô số phù triện trong hư không.
Chỉ thấy trong thiên địa, đột nhiên thanh khí tung bay, liên tiếp có vô số ảo ảnh núi lớn rơi xuống, một ngọn nối một ngọn, tuy chỉ là ảo ảnh, nhưng so với núi thật thì còn nặng hơn. Liên tục chín ngọn đập xuống, trấn áp tên mập này.
Thần long của tên mập dưới lực lượng mạnh như vậy, bị trấn áp hóa thành một lực lượng vô hình, tán ra trong hư không, mà tên mập này thì cố gắng chống đỡ lực lượng của chín ngọn núi lớn, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên.
- Chỉ là chút tài mọn cũng muốn đả thương ta à?
Tên mập giận dữ hét lớn, khiêng chín ngọn núi lớn bước đi ba bước.
Chương 1307 Lão đồng là đá, mài kiếm cho ta (2)
Sau đó đáy mắt hắn có lửa giận trào ra, hung tợn hét lớn:
- Ta chính là thân bất tử bất thương, cho dù ngươi trấn áp ta thì có thể làm gì được ta chứ, thần thông của ngươi, lực lượng của ngươi cuối cùng rồi cũng phải tới lúc tiêu hao hết thôi, lúc đó bổn tọa sẽ thoát thân, có thể trảm sát ngươi!
Nghênh đón tiếng hét của hắn, Phương Nguyên vẫn mặt không biểu tình.
Tà kiếm trong tay bay vào miệng cóc, mà hắn thì giơ ngón tay phải, bấm một kiếm quyết, theo kiếm quyết này xuất hiện, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện tuyết ý mờ mịt, rồi ngay sau đó tuyết ý mờ mịt vô tận này nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành một đạo kiếm quang vô cùng ngưng tụ, giống như thực chất bay trên đỉnh đầu của hắn!
Tâm Ý Kiếm!
Một đạo Tâm Ý Kiếm mười năm khổ tu ở Tuyết Nguyên mà ma luyện ra!
Trước đó, Phương Nguyên đã từng thi triển một kiếm, nhưng lại không phải chém về phía tên mập này mà là chém về phía Vương Trụ.
Nhưng hiện giờ, hắn không còn do dự, kiếm quyết chỉ về phía trước!
- Vù!
Đạo kiếm quang đó đột nhiên xuất hiện ở trước người tên mập, chém thẳng vào ngực hắn.
Lực lượng lớn tới khó có thể hình dung, trùng kích đến vị trí ngực của tên mập, lóe lên từng điểm kim mang, tiếng vang không ngừng vang lên, nối liền không dứt, giống như thần thông, chấn nát một mảng nham thạch chung quanh.
Ngay cả tên mập lúc này cũng đã biến sắc, nhắm chặt mắt lại.
Trước ngực hắn từng đạo kim quang lưu chuyển, vô cùng chói mắt.
Mà sau khi kim quang và kiếm quang biến mất, hắn chậm rãi mở mắt, không nhịn được mà phá lên cười.
Trước ngực hắn xuất hiện ột vết máu, sâu vào thịt hơn tấc.
Máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, tí ta tí tách, vết thương nhìn thì có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng bất kể là hắn, hay là Phương Nguyên, đều biết vết thương sâu như này vẫn còn xa mới thương tổn tới gân cốtcủa hắn.
- Ta nói rồi, ngươi không giết được ta đâu.
Sắc mặt tên mập vốn vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này cũng xuất hiện một tia dữ tợn.
Thanh âm của hắn cực kỳ trầm trọng, mang theo vẻ tự tin vô cùng:
- Lão Đồng ta đắc đạo, được chủ điểm hóa, tu Bất Động Minh Vương Thần Pháp, tuy chỉ là thần pháp, nhưng lại không bàn mà hợp với đại đạo chi lý, đoạt lực lượng thiên địa cho ta sử dụng, thần pháp của các ngươi, đối với ta chỉ là thiên công, thương thể tốn thương tới ta mảnh may, bất kể kiếm đạo của ngươi tinh diệu cỡ nào, tu vi tinh thâm ra sao cũng không thể tổn thương được ta, nói gì đến...
Thanh âm đó vang lên, giống như ám lôi, không ngừng chấn động trong hư không, nối liền không dứt.
Trong thanh âm dường như mang theo một loại lực chấn nhiếp vô hình.
Nhưng Phương Nguyên nghe thấy những lời này, căn bản lại bất vi sở động, sau khi một kiếm đó của hắn chém xuống, thậm chí không hề do dự, chỉ quan sát vết thương trước ngực tên mập, lại lập tức bấm kiếm quyết, trong chớp mắt, chung quanh lại kiếm ý đại thịnh, sau đó dưới đạo tâm mạnh mẽ vô biên của hắn, nhanh chóng ngưng luyện, lại hóa thành một đạo kiếm quang.
. . Thậm chí so với đạo kiếm quang trước đó còn sáng hơn!
Tên mập còn chưa nói hết, liền lập tức ngậm miệng, ánh mắt có chút kinh sợ.
- Ngươi...
Lời nói của hắn chưa dứt, đạo kiếm quang đó đột nhiên chém tới ngực hắn.
Xoẹt một tiếng, kiếm ý tiêu tán, trước người tên mập máu tươi bắn tung tóe, kim quang ảm đạm.
Một vết kiếm sâu chừng ba tấc, dài chừng nửa thước xuất hiện ở vị trí ngực của hắn.
Ngay cả tên mập ny giống như cũng đã bị thương tới phế phủ, khóe miệng hiện ra một tia đỏ sẫm, mất khí lực rất lớn mới nuốt được xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên, có phẫn nộ, nhưng phần lớn là khó hiểu:
- Vì sao, ngươi đây muốn làm gì?
- Đây là Tâm Ý Kiếm!
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời hắn.
- Kiếm như tâm ý, không có gì không trảm được!
Khi nói, hắn đã bấm kiếm quyết lần thứ ba, cúi đầu nhìn Bất Động Minh Vương, nói:
- Ta ở sâu trong Tuyết Nguyên tôi luyện mười năm, tu một kiếm, đạo tâm vững trãi cỡ nào, kiếm này cũng sắc bén cỡ đó, có thể trảm vạn vật, có thể trảm đại đạo, huống chi là ngươi?
- Từ khi vào Long Tích, đã bị các ngươi trêu chọc, mưu toan hãm hại, trong lòng rất khó chịu, rất tức giận, mà nay vạn vật không lo, chỉ muốn giết ngươi, tâm ý mạnh bao nhiêu phải xem cường địch mạnh cỡ nào, nói một cách khác, lúc này ngươi khó trảm bao nhiêu, tâm ý của ta sẽ càng mạnh, nói gì lão Đồng thành tinh, đoạt tạo hóa thiên địa, ngươi hiện tại chỉ là một hòn đá mài dưới kiếm của ta mà thôi.
- Ta cũng hy vọng ngươi có thể khó trảm một chút, liền giúp ta mài kiếm sắc hơn!
Khi hắn nói đến đây, kiếm ý bên cạnh đã càng lúc càng nặng, tăng trưởng vô tận!
Cũng vào lúc này, trong thiên địa, màn đêm tiêu tán.
Phía đông đã hiện ra ánh mặt trời, một vầng mặt trời không biết ở trong bóng tối leo lên bao lâu, cuối cùng cũng lộ ra.
Đạo kiếm quang đó kết hợp với ánh mặt trời đầu tiên được tỏa ra, vô cùng chói mắt, không ngờ sinh ra một loại sinh cơ dồi dào, phá tan hắc ám mờ mịt, gào thét một tiếng, theo kiếm quyết của Phương Nguyên chỉ ra, chém thẳng xuống.
Thanh âm hùng hồn vang vọng tứ phương:
- Lão Đồng làm đá, thiên địa chứng giám một kiếm của ta đại thành!
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả ba ngàn dặm trong Long Tích!
Khoảnh khắc kiếm quang này hạ xuống, vạn sự vạn vật trong thiên địa giống như đều trở nên chậm lại, kiếm quang của một kiếm này giống như đã nhảy ra khỏi thiên địa, thoát khỏi sự trói buộc của lực lượng thiên địa, nổi lên ở trong lòng, lại từ trên trời bay xuống.
Bất Động Minh Vương nghênh đón đạo kiếm quang này, cả người đều biến sắc.
Chương 1308 Kiếm từ trên trời (1)
Lúc này, hắn rốt cuộc bất chấp tất cả, đột nhiên hít vào một hơi.
Hoàn toàn không để ý chung quanh có kịch độc hay không, chỉ cầu có thể chống đỡ được một thoáng trước mắt, mà theo một hơi này của hắn được hít vào, trong thiên địa, lực lượng cuồn cuộn ngưng tụ hắn trước người hắn, khiến cho kim quang quanh người hắn sáng ngời chưa từng có, giống như vào lúc nguy cơ sinh tử đã kích phát tiềm lực của hắn, kim quang này thậm chí còn thịnh hơn xa tu vi của hắn lúc trước.
Ầm!
Dưới kim quang mạnh mẽ vô biên này, ngay cả Tinh Túc Kỳ đang bao vây chung quanh hắn, đều bị hắn đánh bay, phân tán đến bốn phương tám hướng, nhưng không chờ thân thể hắn hoạt động, một kiếm đó của Phương Nguyên liền trực tiếp chém xuống, kiếm quang sáng ngời và kim quang mãnh liệt trên người va chạm với nhau, hai bên dường như có một thoáng ngưng kết trong không trung, quang mang vô cùng chói mắt.
Nhưng chỉ giằng co một chốc, ánh sáng đó liền chậm rãi rơi xuống phía dưới.
Giống như thực chất, quang mang hoàng kim không gì có thể đả thương lúc này bắt đầu trở nên mềm mại, bị kiếm quang chậm rãi tách ra, sau đó kiếm quang từng chút từng chút tách quang mang hoàng kim sang hai bên rồi chém xuống.
Trong thần niệm, quá trình này vô cùng gian nan, vô cùng chậm chạp.
Nhưng trong hiện tại chỉ là chuyện của một hơi thở!
Ầm!
Kim quang vôt tận đột nhiên tuôn ra bốn phương tám hướng, giống như sóng triều màu vàng, mãnh liệt đáng sợ, khuếch tán ra từng vòng, không ngừng gọt đi từng tầng địa thế chung quanh, hình thành một cái hố cực lớn lấy nơi kiếm rơi xuống làm trung tâm giảm dần ra phía ngoài, chừng hơn mười dặm đều bị cắt bỏ tất cả núi đá, lộ ra tầng nham thạch bóng loáng mà rực rỡ.
- Mặt trời đã lên rồi, sắp kết thúc rồi.
Lúc này chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, chiến trường đã đạt tới lúc thảm đạm nhất, thậm chí đã qua lúc kịch liệt nhất, hai bên đều đã vô cùng mỏi mệt, chỉ cố gắng chống đỡ, Hứa Ngọc Nhân, Vi Long Tuyệt, Phong Lương Quỷ Tu, thậm chí là Viên Tiêu vốn đã trọng thương lúc này không một ai lùi bước, vẫn cắn răng canh giữ ở ở chiến trường chiến trường.
Ngay cả Hậu Quỷ Nhi lúc này cũng cưỡi trên lưng con hung đồn đó, chặt chẽ chiếm một phương vị, không để hung đồn lao ra chém giết, chỉ canh giữ ở tại chỗ, hung hăng hất tất cả di chủng tới gần ra ngoài.
Đương nhiên quan trọng hơn là hung uy từ trên người nó tỏa ra, không ngờ khiến cho các di chủng chung quanh có chút hỗn loạn, dù sao hung đồn này cũng là một trong những long chủng mạnh nhất bên trong Long Tích, giống như long chủng của hắn, đều có uy thế sử dụng bách thú, di chủng chung quanh vốn là bị loại sử dụng này mới xông tới, hiện giờ lập tức hỗn loạn, không biết nên tiến hay lùi.
Tuy bởi vì số lượng long chủng khác nhiều hơn, lại thêm hung uy mạnh hơn, khiến cho bọn chúng vẫn công tới, nhưng dù sao thần thức đã có chút hỗn loạn, thế công lại lỏng lẻo hơn nhiều, mà điều này cũng khiến các tu sĩ phong ấn Tam Thốn Linh Sơn giảm đi không ít áp lực.
Sau đó ở phía đông nam của bọn họ, một đạo kiếm quang xuyên qua thiên địa, lập tức chính là quang mang đại thịnh, xung quanh vỡ nát.
Thần quang nổi bật đó phô thiên cái địa, thổi quét tứ phương.
Nhìn đạo kiếm quang đó rõ ràng đã chiếm thượng phong, ba đại yêu phụ trách chiến trường này trong lòng đột nhiên lạnh toát.
Bọn họ biết đó là Bất Động Minh Vương đang ác đấu với Phương Nguyên, cũng biết thanh thế quán triệt thiên địa bực này tất nhiên đại biểu cho hai người sắp phân thắng bại, bọn họ không biết Phương Nguyên làm thế nào mà chống đỡ được tới hiện tại, khiến cho Bất Động Minh Vương vẫn không có cơ hội tới đây, nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng đến cực điểm, đột nhiên liều mạng hô to:
- Lên, mau xông lên.
Nhưng khiến bọn họ không ngờ là, theo quang mang phía đông nam hạ xuống, tiếp theo chính là một mảng tĩnh mịch.
Khủng bố hơn là một lúc sau, long chủng và di chủng chung quanh đột nhiên đều ngẩn ra, giống như nằm mơ vừa tỉnh, bất kể họ có liều mạng thúc giục thế nào, nhưng năm con long chủng này trừ hung đồn theo sát Hậu Quỷ Nhi và cự ưng, ma khâu đã bị trảm sát ra, con khác đều liều mạng bỏ chạy, không ngờ không có ý tiếp tục tấn công Tam Thốn Linh Sơn.
- Đây là chuyện gì vậy?
Ba Yêu Tướng đó đồng thời sợ tới sắc mặt trắng bệch.
Tuy trong miệng đang hỏi có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng bọn họ lại hiểu rõ là có chuyện gì rồi.
Những long chủng này vốn chính là bị Bất Động Minh Vương điều khiển.
Nếu chúng đột nhiên tỉnh lại, vậy chẳng phải chứng tỏ Bất Động Minh Vương đã...
Nhân lúc bọn họ đang ngây đơ, Vi Long Tuyệt và Công Dương Lý ở bên cạnh đồng thời xông tới, Vi Long Tuyệt cắn chặt răng, ngân thương như rồng, hung hăng đâm về phía trước, đâm ngưu yêu tay cầm tam xoa kích ra hai cái lỗ, sau đó hai tay cầm ngân thương hung hăng gạt lên không, một thân pháp lực mênh mông cuồn cuộn, hóa cả nhục thân và thần hồn của Yêu Tướng này thành sương máu.
Mà Công Dương Lý thì trực tiếp xuất hiện phía sau hổ yêu, tay chụp xuống, nắm lấy đầu hổ yêu, tùy ý để hổ yêu liều mạng kêu to, vẫn bị bị ngắt đầu xuống, sau đó bóp nát.
Về phần con cóc đó đã sớm bị người ta xông lên loạn quyền đánh chết.
Cho tới trước khi chết, ba đại yêu này vẫn mê mang.
Sao có thể?
Bất Động Minh Vương sao có thể thất bại, sao có thể chết được?
...
- Sao hắn lại mạnh như vậy?
Trong chiến trường khác, Lữ Tâm Dao đang cắn răng ác đấu với Lạc Phi Linh. Trong hư không bên cạnh bọn họ đã xếp đầy những bộ quan tài, có điều trong những quan tài này lại không phải cao thủ như ba vị khôi lỗi hộ đạo giả, chỉ là một số tà thi, tà bảo, còn có một số pháp bảo âm độc.
Chương 1309 Kiếm từ trên trời (2)
Hiện giờ tất cả đều bị một đao chém nát, phủ kín mặt đất.
Mà Lạc Phi Linh thì tay cầm đại đao tay cầm, giết cho nàng ta hoa dung thất sắc, cả người đổ mồ hôi, hoàn toàn không còn vẻ ung dung lúc đầu, vừa không để ý, ngay cả kiếm trong tay cũng bị Lạc Phi Linh chặt đứt, sau đó hung hăng cưỡng chế, thân hình Lữ Tâm Dao bất ổn, quỳ một gối xuống đất, ánh mắt trở nên vô cùng hoảng sợ nhìn về phía nam.
Kiếm quang xuyên thủng thiên địa đó cơ hồ đã hoàn toàn phát nát sự tự tin của nàng ta.
- Đã sớm nói các ngươi nhất định sẽ thất bại mà!
Đại đao trong tay Lạc Phi Linh hung hăng đè xuống, mũi đao cách mi tâm Lữ Tâm Dao chỉ còn nửa tấc.
- Ầm!
Nhưng theo mũi đao của nàng ta hạ xuống, ánh mắt Lữ Tâm Dao đang vô cùng hoảng sợ, lại bỗng nhiên giống như ngất đi, hơi biến sắc, trong mắt xuất hiện vẻ mê mang, rồi sau đó bỗng nhiên tỉnh lại, trong chốc lát một thân khí cơ đã thay đổi.
Nàng ta nhìn về phía Lạc Phi Linh, thanh tuyến bỗng nhiên biến thành thô hơn nhiều, giống như một nam nhân.
Cười khẽ, nàng ta dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Ngươi xác định chứ?
- Ngươi biết vì sao ta nắm lấy nàng ta không buông không?
Lạc Phi Linh nghe thấy thanh âm này, không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Tâm Dao, thấp giọng nói:
- Bởi vì ta từ lúc ban đầu đã chờ ngươi xuất hiện, ta biết đám yêu ma quỷ quái bị đại kiếp khiến cho sợ tới vỡ mật vô sỉ thế nào, biết các ngươi chỉ thích trốn ở phía sau khống chế tất cả, cho nên ta vẫn chờ ngươi, sẽ không để các ngươi phá hỏng chuyện của Phương Nguyên sư huynh!
Khi nói tới đây, mi tâm nàng ta đột nhiên hồng quang đại thịnh.
Không ngờ có một đoàn lưu hỏa bay ra, lờ mờ hình thành bộ dạng một con Hồng Loan, hung hăng xông tới Lữ Tâm Dao.
Mà vào lúc này, Lữ Tâm Dao cũng biến sắc, gầm lên giận dữ, khí cơ tuôn ra.
Khí cơ của hai người vào lúc này không ngờ đều cường thịnh hơn vô số lần.
...
Chỉ khoảng thời gian một chén trà, tro bụi và khói mù vô tận cuối cùng mới chậm rãi tản đi.
Phương Nguyên từ trong không trung hạ xuống, quỳ một gối dưới đất, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ.
Lúc này, cả người hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt, Bất Tử Liễu phía sau đã rất ảm đạm, giống như không còn sinh cơ, trên người áo xanh rách tung toé, sau vết rách, có thể nhìn thấy nhục thân đầy vết rạn, máu tươi không ngừng từ trong những vết rạn này trào ra, thậm chí một số chỗ nào đó lộ ra cả xương cốt, mà trên xương cốt cũng đầy vết rạn.
Đáng sợ nhất là tinh thần của hắn, lúc này cực kỳ ủ rũ, dường như sắp ngất đi, khí cơ vô cùng yếu ớt.
Tâm Ý Kiếm là không có cường đại nhất, nhưng tiêu hao đối với thần thức cũng đáng sợ khó có thể hình dung.
Có điều, tuy phải trả một cái giá lớn như vậy, nhưng Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía một vật trước mắt, lại bỗng nhiên cười cười, trong lòng hơi thả lỏng, ở trước mặt hắn đã không còn thân ảnh của Bất Động Minh Vương kia, chỉ có một cái ấn đồng dài ba thước, nhìn rất phong cách cổ xưa, bên trên phủ kín đạo văn, lúc này lẳng lặng nằm trên mặt đất, đã vỡ ra từ giữa.
Bất Động Minh Vương đó nói không sai, hắn quả nhiên là đồng cổ thành tinh!
Không biết đây là đồ cổ từ năm nào, nhưng sống đến hiện giờ, có được linh tính, hóa thành hình người, cũng là một chuyện kỳ lạ.
- Chính là thứ này đã giết tất cả mọi người chúng ta à?
Bên cạnh một thanh âm khàn khàn vang lên, bùn đất dần dần nứt ra, để lộ một nam tử một thân đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt, chính là Tống Long Chúc, hắn bị Bất Động Minh Vương xách về, đã gần như là phế nhân, không thể giúp đỡ được Phương Nguyên trong trận đại chiến này, nhưng dù sao tu vi của hắn cũng không thấp, lại dùng thần thông cuối cùng, giấu mình dưới lòng đất, may mắn sống sót.
- Không sai, chính là thứ này.
Phương Nguyên nhìn Tống Long Chúc, hai người đều rất thê thảm.
Nhìn thảm trạng của nhau, hai người muốn nói gì đó, nhưng chung quy lại bỗng nhiên cười khổ.
Chung quanh Tam Thốn Linh Sơn, một đám di chủng Long tộc đã lui, ba đại yêu cũng bị chém, áp lực bỗng nhiên giảm mạnh, các tu sĩ may mắn sống sót ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai nấy một thân thương tích, không ngờ sinh ra một loại vị đạo sống sót sau tai nạn, giống như nằm mơ, bất kể là ai cũng không ngờ mình lại có thể sống sót, không ngờ thực sự chống đỡ được đến lúc này.
Mặt trời phía đông đã nhô lên, điều này đại biểu cho thời gian một ngày sắp tới.
Nhiệm vụ lúc trước của bọn họ vốn chính là dưới tình huống không thể, chống đỡ quá một ngày này, lúc ban đầu, trong lòng ai cũng không nắm chắc, chỉ có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc ấy, nhưng không ngờ là một ngày này vẫn tới như vậy.
Vòng phòng vệ trong cùng của bọn họ, bốn vị Trận Sư Ban Phi Diên, Lý Hồng Kiêu, Mạc Diễn, Thanh Đạo Nhân đang vẻ mặt ngưng trọng tiến hành phong ấn Tam Thốn Linh Sơn.
Bốn người bọn họ hợp tác, do Ban Phi Diên dẫn đầu, dưới sự thôi diễn của hắn, ba người khác đều nhanh chóng đánh tới các loại phương pháp phong ấn lên Tam Thốn Linh Sơn.
Hiện giờ đã giống như một thần tháp chín tầng, trấn áp Tam Thốn Linh Sơn, mà lúc này, thần tháp chín tầng đó đã hoàn thành được tám tầng, chỉ còn lại một tầng cuối cùng, đang không ngừng đánh pháp bảo vào.
Ban Phi Diên lúc này đã hoàn toàn như biến thành một người khác, hắn ngồi ở đó bất động, chỉ nhanh chóng vận chuyển ba trăm sáu mươi mốt thẻ tính, tính toán ra từng kết quả, sau đó thì làm ra bố trí. Ba người khác thì cẩn thận tỉ mỉ chấp hành chỉ lệnh của hắn.
Chương 1310 Long Hồn thức tỉnh (1)
Loại tình huống này đã kéo dài cả một ngày, chỉ là bộ dạng của Ban Phi Diên lại thay đổi.
Sắc mặt hắn vẫn trầm ổn, ngồi xếp bằng bất động, nhưng hai mắt, hai tai, hai mũi đều có màu đỏ chảy ra, sắc mặt cũng vô cùng tái nhợt, dường như một thân máu tươi đều sắp bị hút sạch.
Lúc hắn cần Lý Hồng Kiêu giúp mình xem biến hóa của một số thẻ tính, Lý Hồng Kiêu mới ý thức được hắn đã mù.
Mà khi hắn cũng bắt đầu dùng thần thức để trao đổi thay cho ngôn ngữ, đồng thời không có phản ứng với lời Mạc Diễn nói ra, Mạc Diễn mới ý thức được hắn đã điếc.
Duy nhất không thay đổi chính là tốc độ thôi diễn của hắn, từ khi bắt đầu cho đến bây giờ vẫn trước sau như một!
Mắt thấy phong ấn thần tháp chín tầng sắp bố trí xong, chỉ còn mấy bộ sậu cuối cùng.
Lý Hồng Kiêu cùng với các tu sĩ chung quanh đều thở phào, tim cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được muốn ôm người bên cạnh mà hò hét, không nhịn được muốn ôm đầu khóc rống, hận không thể quỳ gối cảm tạ trời xanh.
Chịu khổ lâu như vậy, cuối cùng cũng đi tới được một bước này rồi sao?
Lý Hồng Kiêu nín thở, đặt ngọc giản được bố trí chín chín tám mươi mốt đạo cấm chế ở trong tay, dùng pháp lực nâng lên, chậm rãi đưa vào trong thần tháp, tuy đến một bước cuối cùng vẫn không dám thả lỏng, nhưng cũng vào lúc nàng ta đưa ngọc giản này vào chỗ thích hợp nhất, không có nửa phần sai lệch, thần tháp bỗng nhiên tỏa ra hồng quang.
- Hả?
Hồng Kiêu hơi ngẩn ra, tay bỗng nhiên cứng lại.
...
- Ngươi thực sự cho rằng tất cả sẽ như ngươi mong muốn à?
Trong chiến trường thứ hai, Lữ Tâm Dao lúc này giống như đã hoàn toàn đổi thành một người khác, khí cơ mạnh mẽ đến khó có thể tưởng tượng, hung thế kinh thiên, nhưng Lạc Phi Linh rõ ràng cũng đã có chuẩn bị, cường hành áp chế khí cơ của nàng ta, trong không trung một con Hồng Loan bay múa, bò lên Lữ Tâm Dao, giết cho nàng ta thần hồn tán loạn, gầm lên liên tục:
- Người đời này của các ngươi thật sự ngây thơ vậy sao?
- Chúng ta tất nhiên có thứ mà mình tin tưởng, cần gì ngươi phải lắm miệng?
Lạc Phi Linh lúc này hoàn toàn đã không còn bộ dạng hỉ hả lúc trước, ngược lại lộ ra vô cùng ngưng trọng:
- Mà các ngươi, từng chủ động hoặc bị động chống đỡ đại kiếp, đều là công thần, nên ngoan ngoãn ngủ say trong lịch sử, nhận sự kính trọng của người đời!
- Nếu ngươi không chịu cô đơn, cứ muốn nhảy ra gây chuyện, vậy thì không thể trách chúng ta bất kính!
Khi nói chuyện, khí thế trên người nàng đại thịnh, áp chế chặt chẽ Lữ Tâm Dao, từng đạo đạo hồng quang giống như một tấm lưới lớn đan vào nhau trong hư không, bọc Lữ Tâm Dao lại, đồng thời trầm giọng quát:
- Lần này nếu ngươi không nhảy ra thì cũng thôi, chúng ta sẽ không gây tồn tại tới ngươi, nhưng nếu ngươi đã nhảy ra, vậy ta cũng chỉ có thể một lần nữa phong ấn ngươi lại!
- Các ngươi chờ ta tỉnh lại...
Lữ Tâm Dao hét lớn, nộ khí cuồn cuộn, đâm trái lao phải.
Lạc Phi Linh cười cười, nói:
- Vậy ta cho ngươi ngủ ngon!
Mắt thấy phong ấn nàng ta khống chế sắp hoàn thành, Lữ Tâm Dao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, có một loại khí tức âm trầm bốc lên, thấp giọng cười nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi thực sự cho rằng thực sự cho rằng ta hiện thân ra là để phá hoại chuyện tốt các ngươi an bài à?
Lạc Phi Linh hơi ngẩn ra, chăm chúnhìn theo hướng mà nàng ta đang nhìn.
Lữ Tâm Dao điềm nhiên nói:
- Ta chỉ là không muốn chết ở đây mà thôi, an bài chân chính không phải là ta.
Lạc Phi Linh lắp bắp kinh hãi, biến sắc!
...
- Chúng ta... Thắng rồi à?
Mà ở một chỗ khác, Phương Nguyên và Tống Long Chúc cười khổ, lắc đầu.
Nhìn ấn đồng đó, bọn họ đều cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Người thứ nhất không tin là ấn đồng này rốt cuộc có lai lịch thế nào, không ngờ có thể tu thành thần thông lớn như vậy, gây ra phiền phức lớn như vậy.
Người còn lại không tin chính là bọn họ vẫn trấn áp được ấn đồng này, tuy ở giữa đã trải qua tra tấn thống khổ khó có thể tưởng tượng, lại vẫn làm được chuyện không có khả năng làm được.
- Đây nhất định là bảo bối, lão Phương, chia cho ta một nửa được không?
Tống Long Chúc ho khan hai tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó vẻ mặt đáng thương nhìn Phương Nguyên.
- Không được!
Phương Nguyên vươn tay ra, để Lôi Linh Cáp Mô nhảy tới, thu lại một trăm lẻ tám Tinh Túc Kỳ ở xa xa, sau đó lại sai nó tới thu ấn đồng đã bị chém thành hai nửa, nói:
- Ấn đồng này là bảo bối, nên dùng nó để đả tạo một kiện binh khí thuận tay cho Quan Ngạo, huống hồ...
Ho khan hai tiếng, lại nói:
- Máu của ngươi sắp chảy sạch rồi còn cố phun ra một ngụm để giả vờ đáng thương à?
Tống Long Chúc vội vàng nuốt lại màu còn chưa phun ra hết, bất đắc dĩ trợn mắt lên.
- Bất kể là như thế nào, bảo dịch ngươi đáp ứng cho ta vẫn phải cho!
Cười thảm một tiếng, Tống Long Chúc nói:
- Bằng không ta thực sự có thể bị phế đó. Hy vọng bảo dịch đó có thể giúp được ta!
- Được, ta còn có rất nhiều thần đan bảo dược khác, sẽ cho ngươi tất.
Phương Nguyên đáp ứng rồi đứng dậy, vươn tay về phía Tống Long Chúc, kéo hắn lên.
Nhưng còn không chờ Tống Long Chúc đứng dậy, hai người bọn họ bỗng nhiên đồng thời ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía ấn đồng.
Cho dù là thần thức của bọn họ đã rất yếu, cũng có thể cảm giác được rõ ràng, ấn đồng này đã sinh ra một số biến hóa.
Có khí cơ nào đó vẫn ngưng tụ trên ấn đồng này, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, lúc này đang nhanh chóng lan ra chung quanh.
Mà theo khí cơ đó lan ra, thiên địa liền xuất hiện biến hóa.
Bình luận facebook